Từ sau vụ xảy ra tai họa với mấy con yêu nhí, giáo sư Lockhart thôi không đem các con vật sống vào lớp nữa. Thay vào đó, thầy giảng chay bằng cách đọc những đoạn văn trong sách của thầy cho lũ học trò nghe, thỉnh thoảng diễn xuất minh họa một tý cho thêm ấn tượng. Thầy thường bắt Harry hỗ trợ thầy trong vụ tái hiện câu chuyện trong sách. Tính cho đến nay thì Harry đã bị bắt đóng vai một dân làng Transylvanian được thầy Lockhart cứu khỏi lời nguyền Bép xép, một người tuyết bị bệnh lạnh đầu, và một con ma rồng không thể ăn được cái gì khác ngoài củ hành sau khi bị thầy Lockhart xử lý.
Trong buổi học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám hôm đó, Harry đã bị lôi ra trước lớp diễn kịch, lần này nó bị đóng vai người sói. Nếu hôm ấy Harry không chủ tâm làm vui lòng thầy Lockhart, thì nó đã tứ chối cái trò này.
Tru lớn lên cho thiệt to thiệt hay, Harry! … Đúng rồi! Thế là, các trò tin không, tôi nhảy đè lên… Như vầy nè… quăng nó xuống sàn một cái bịch!… Vậy đó… chỉ bằng một tay thôi, tôi đã giữ chặt nó dưới sàn. Còn tay kia, tôi đút cây đũa phép vào cổ họng nó… Rồi tôi thu hết sức mình mà thực hiện vụ ếm bùa cực kỳ phức tạp và khó khăn là ếm bùa Homorphus… Nó thốt lên một tiếng rên thảm thương… rên đi, Harry… cao giọng hơn nữa… tốt!… Lớp lông biến mất… răng nanh của nó rút nhỏ lại, và nó trở lại thành người. Đơn giản, nhưng cực kỳ hiệu nghiệm… Và thêm một ngôi làng nữa sẽ mãi mãi nhớ đến tôi như một đấng anh hùng, người đã giúp họ thoát khỏi nỗi kinh hoàng hàng tháng bị người sói tấn công.
Chuông reo và thầy Lockhart đứng dậy:
Bài tập về nhà làm: sáng tác một bài thơ về chiến công của tôi đánh bại người sói Wagga Wagga! Bài hay nhất sẽ được thưởng một cuốn tự truyện “Cái tôi huyền bí” có chữ ký của tôi.
Cả lớp bắt đầu túa ra cửa. Harry quay về cuối phòng nơi Ron và Hermione đang ngồi đợi.
Harry thì thầm:
Sẵn sàng chưa?
Hermione lo lắng:
– Chờ mọi người ra hết đã. Được rồi…
Cô bé đến gần bàn thầy Lockhart, tay nắm chặt một tờ giấy, Harry và Ron đứng sát sau lưng Hermione.
Ơ… Thưa giáo sư Lockhart! Con muốn… muốn mượn quyển sách này ở thư viện, chỉ để đọc thêm thôi ạ. Nhưng mà bởi vì cuốn sách nằm trong Khu vực Hạn chế, nên con cần có chữ ký của một giáo viên vào tờ giấy cho phép đọc này ạ.
Cô bé giơ tờ giấy ra, hai bàn tay run nhẹ:
Con chắc là quyển sách này sẽ giúp con hiểu rõ thêm những điều thầy viết về nọc rắn tác-dụng-chậm trong cuốn “Lang thang với ma cà rồng”…
A, “Lang thang với ma cà rồng”!
Thầy Lockhart cười rạng rỡ với Hermione, cầm lấy tờ giấy cô bé đưa.
Có thể nói đó là cuốn sách thầy thích nhất. Trò đọc thấy hay không? Hermione sốt sắng:
Dạ, đọc rồi ạ. Cái cách thầy đánh bẫy con cuối cùng bằng túi lọc trà thiệt là khôn ngoan khéo léo…
Tốt. Thầy chắc chắn là sẽ không ai phiền chuyện thầy thưởng cho học sinh giỏi nhất trong niên học một chút hỗ trợ ngoại lệ.
Thầy nhiệt tình rút ra t nhiệt tình rút ra t cây viết lông công vĩ đại, hơi hiểu lầm cái nhìn ngao ngán trên gương mặt Ron:
Ừ, cây viết đẹp chứ hén? Thầy chỉ để dành ký tên vào sách mà thôi.
Nói rồi, thầy ngoáy một chữ ký khoanh tròn vòng vo to tổ nái lên tờ giấy cho phép rồi đưa trả cho Hermione.
Trong khi Hermione xếp lại tờ giấy bằng mấy ngón tay run run rồi nhét ngay vào cặp, thầy Lockhart quay qua Harry:
Sao, Harry? Ngày mai là trận Quidditch đầu tiên của mùa bóng này, đúng không? Đội Gryffindor chơi với đội Slytherin, phải không? Thầy nghe nói trò là một cầu thủ lợi hại lắm hả? Hồi xưa thầy cũng là Tầm thủ. Thầy từng được tuyển vào đội Thể thao Quốc gia đó chứ, nhưng mà thầy muốn cống hiến đời mình cho chính nghĩa tiêu diệt Thế lực Hắc ám. Dù vậy, bất cứ lúc nào trò cảm thấy cần thầy huấn luyện riêng, cứ nói với thầy, đừng có ngại ngùng nhé. Thầy luôn luôn sẵn lòng chia sẻ sự thông minh của mình cho những người kém khả năng hơn…
Harry ậm ừ gì đó trong cổ họng rồi vội vã nối bước Ron và Hermione. Khi cả ba đứa chụm đầu xem xét tờ giấy phép, Harry nói:
Thật không tin nổi! Thầy thậm chí không thèm ngó cái tựa của cuốn sách mà tụi mình muốn mượn.
Ron nói:
Bởi vì ông là đồ phù phiếm sọ rỗng. Nhưng mà ai hơi đâu lo chuyện đó, miễn sao mình có được cái mình cần…
Rồi tụi nó chạy về phía thư viện, Hermione vừa chạy vừa phản đối the thé:
Thầy không phải là đồ sọ rỗng.
Ôi, chẳng qua là tại thầy nói bồ là học sinh giỏi nhất trong năm…
Lúc đó tụi nó đã tới thư viện, nên chúng phải hạ giọng xuống trong cái yên lặng tịch mịch của chốn này. Bà Pince, quản thủ thư viện, là một người đàn bà gầy gò cáu kỉnh, trông giống như một con kền kền suy dinh dưỡng.
Bà đọc đi đọc lại cái tựa với đầy vẻ nghi ngờ:
– Độc dược tối Hiệu nghiệm.
Bà định tịch thu tờ giấy phép trong tay Hermione, nhưng cô bé nhất định không chịu buông ra, hồi hộp nói:
– Không biết… con có thể giữ lại tờ giấy không?
Ron moi tờ giấy ra khỏi tay Hermione, đưa nó cho bà Pince:
Thôi, đưa cô đi mà… Tụi mình sẽ kiếm được chữ ký khác mấy hồi. Thầy Lockhart sẵn lòng ký tên lên bất cứ thứ gì miễn là nó không nhúc nhích để ổng ký.
Bà Pince cầm tờ giấy đưa ra chỗ có ánh sáng, như thể quyết tâm dò tìm cho ra sự giả mạo. Tuy nhiên cuối cùng tờ giấy pháp cũng qua được cuộc kiểm tra. Bà hiên ngang đi giữa những hàng kệ sách cao ngất và lát sau trở lại với một quyển sách mốc meo to tướng. Hermione nhét cẩn thận quyển sách vào cặp, rồi cả bọn đi ra, cố gắng không bước nhanh quá hay lộ ra vẻ… có tội.
Năm phút sau, chúng đã cố thủ trong cái phòng vệ sinh hư của con ma khóc nhè Myrtle. Hermione đã gạt phăng sự phản đối Ron, lý luận rằng đó chính là nơi không ai thèm nghĩ tới chuyện viếng thăm, và như thế tụi nó sẽ yên tâm là không bị ai quấy rầy. Con ma khóc nhè Myrtle cứ khóc sướt mướt trong buồng cầu tiêu của nó, nhưng bọn trẻ mặc xác con ma, và con ma cũng mặc xác bọn trẻ.
Hermione cẩn thận mở quyển Độc dược tối Hiệu nghiệm ra, và cả ba chụm đầu đọc… Hermione cẩn thận mở quyển “Độc dược tối Hiệu nghiệm” ra, cả ba chụm đầu đọc những trang sách ẩm ướt lỗ chỗ. Nhìn sơ qua cũng đủ hiểu tại sao cuốn sách này bị cho vào Khu vực Hạn chế: một số độc dược có tác dụng khủng khiếp đến nỗi không thể nào tưởng tượng nổi, chỉ nghĩ tới đã ghê người, lại có những hình minh họa rất gớm guốc, thí dụ hình một người đàn ông có vẻ như bị lộn trái từ trong ra ngoài và một bà phù thủy mọc dư ra mấy đôi tay lỉa chỉa trên đầu.
Khi chúng giở đến trang có tựa đề là Thuốc Đa dịch, Hermione reo lên:
– Nó đây rồi!
Trang sách được minh họa bằng tranh vẽ mấy người đang biến hình nửa chừng. Harry thành thật mong rằng nỗi đau đớn diễn tả trên nét mặt của những người đang biến hình đó chỉ là do họa sĩ tưởng tượng ra. Cả bọn dò cái công thức phân lượng, nguyên liệu, cùng cách chế biến. Hermione lẩm nhẩm, rà ngón tay dọc cái danh sách nguyên liệu:
Đây là thứ thuốc phức tạp nhất mà mình từng thấy. Nào là ruồi cánh mỏng, đỉa, rong nước xiết, cỏ chút chít. Dù sao thì mấy món này cũng còn dễ kiếm, chúng có sẵn trong kho đồ dùng học tập của bọn học sinh, mình tự lấy được… Ui, coi nè, sừng tán thành bột của song kỳ mã – không biết kiếm đâu ra mấy thứ này… lại còn da vụn của một con rắn ráo… Sẽ rắc rối lắm đây… phải rồi, dĩ nhiên phải có một tý xíu gì đó của cái người mà mình muốn biến thành.
Ron hỏi giật:
Cái gì? Xin lỗi, bồ nói là một tí xíu gì đó của cái người mà mình muốn biến thành là nghĩa làm sao? Mình sẽ không uống bất cứ thứ gì có cái móng chân của thằng Crabbe trong đó đâu nha!
Hermione vẫn tiếp tục như thể không hề nghe Ron nói gì:
Hiện giờ thì mình chưa cần lo đến chuyện đó, bởi vì nó được thêm vào ở giai đoạn cuối cùng…
Ron không thể nói nên lời nào, quay nhìn Harry. Harry cũng đang canh cánh một nỗi lo khác:
Hermione, bồ có thấy là tụi mình sẽ phải ăn cắp quá nhiều thứ không? Da vụn của một con rắn ráo, thứ này đâu có trong kho vật liệu dành cho học sinh? Tụi mình sẽ phải làm gì? Chẳng lẽ đột nhập vô kho riêng của thầy Snape? Tôi không chắc sáng kiến này hay đâu, Hermione.
Hermione đóng mạnh quyển sách lại.
Thôi được, nếu các bạn đâm ra chết nhát thì thôi.
Hai má cô bé ửng hồng và đôi mắt vốn long lanh sáng nay càng sáng hơn bình thường.
Các bạn biết là mình đâu có muốn vi phạm nội qui. Nhưng mình nghĩ đe dọa những người xuất thân Muggle còn tệ hơn nhiều so với việc đi bào chế một thứ độc dược khó chế. Nhưng nếu các bạn không muốn tìm cho ra xem đó có phải là Malfoy không, thì mình sẽ đi thẳng đến gặp bà Pince ngay bây giờ để trả lại quyển sách…
Ron nói:
Mình chẳng bao giờ tưởng tượng nổi có một ngày chính bồ xúi tụi này vi phạm nội quy. Thôi được, tụi mình sẽ cùng làm. Nhưng mà đừng chơi món móng chân nha! Hermione lại mở quyển sách ra, sắc mặt vui hơn. Harry hỏi:
Nhân tiện tính luôn coi bao lâu thì mới chế xong món thuốc đó?
Để tính coi, bởi vì rong nước xíet phải được hái vào đêm trăng tròn, và ruồi cánh mỏng phải được hầm trong hai mươi mốt ngày… Mình có thể nói trong vòng một tháng là chế xong thuốc, nếu mình có đủ các nguyên liệu.
Ron hỏi lại:
Một tháng lận hà? Tới lúc đó thì Malfoy có lẽ đã ếm xì bùa hết một nửa học sinh xuất thân từ Muggle của Hogwarts rồi.
Đôi mắt của Hermione nheo lại một cách đáng sợ, làm Ron phải nói liền:
Nhưng dù sao đây cũng là kế hoạch tốt nhất mà tụi mình nghĩ ra. Cho nên, tôi nói, cả đội sẽ làm việc hết ga!
Tuy nhiên, khi Hermione thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh trước để thám thính tình hình cho cả bọn ra theo, thì Ron thì thầm với riêng Harry:
Mình thấy việc đời sẽ đỡ rắc rối rất nhiều nếu ngày mai bồ hất thằng Malfoy rớt khỏi cán chổi của nó cho rồi.
Sáng thứ bảy, Harry thức dậy sớm nhưng nằm nướng một lát để suy nghĩ về trận đấu Quidditch sắp tới. Nó lo nghĩ, phần vì không biết anh Wood sẽ ăn nói ra sao nếu đội Gryffindor thua, phần vì viễn cảnh phải đương đầu với một đội gồm những cầu thủ cỡi những cây chổi bay nhanh nhất mà phải có vàng mới mua được. Chưa bao giờ nó tha thiết muốn đánh bại đội Slytherin như lúc này.
Sau nửa giờ nằm đó nghe bên trong ruột gan cồn cào, Harry ngồi dậy, thay quần áo, đi xuống ăn điểm tâm sớm. Ơû Đại Sảnh đường, nó gặp toàn đội Gryffindor đang túm tụm ngồi bên cái bàn dài trống trải, người nào trông cũng căng thẳng và không ai nói năng nhiều.
Gần mười một giờ, cả trường bắt đầu kéo ra sân Quidditch. Hôm đó là một ngày oi bức và có vài dấu hiệu của một cơn giông. Ron và Hermione vội vã chạy đến cầu chúc Harry may mắn trước khi nó bước vào phòng thay đồ. Cả đội đã mặc xong đồng phục Quidditch màu đỏ tía của nhà Gryffindor, cùng ngồi xuống nghe bài huấn thị trước trận đấu của Wood. Anh bắt đầu:
Đội Slytherin có chổi tốt hơn chúng ta. không thể nào chối bỏ điều đó. Nhưng mà trên cán chổi của chúng ta là những con người giỏi hơn chúng nó. Chúng ta đã tập luyện chuyên cần hơn chúng nó, chúng ta đã từng bay trong đủ mọi loại thời tiết… George Weasley lẩm bẩm:
Quá đúng. Mình chưa từng được hong kho cho đúng nghĩa từ hồi tháng tám tới giờ.
Và chúng ta sẽ làm cho chúng nó hối tiếc cái ngày mà chúng đã để cho thằng công tử bột lỏi tỳ ấy, thằng Malfoy, mua được vị trí của nó trong đội Slytherin.
Ngực phập phồng cảm xúc, Wood quay qua Harry:
Harry, kết cuộc sẽ tùy thuộc vào em, em sẽ phải chứng tỏ cho chúng nó thấy là một Tầm thủ cần có những tài năng khác, chứ không phải chỉ có một ông bố giàu sụ là được. Hãy bắt cho được trái Snitch trước khi Malfoy làm được điều đó, có chết cũng phải cố gắng, Harry à, bởi vì hôm nay chúng ta phải chiến thắng, chúng ta phải thắng. Fred nháy mắt với Harry:
Vậy thì đừng lo quá Harry à!
Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm…
Khi cả đội bước ra, âm thanh nổi lên ầm ầm để chào chúng: chủ yếu là tiếng hoan hô, bởi vì cả hai nhà Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin thua. Nhưng đám Slytherin trên khán đài cũng la rộ, huýt sáo để dập tinh thần đội Gryffindor. Bà Hooch, giáo viên dạy môn Quidditch, yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm lườm đe dọa, và họ bóp tay nhau có hơi chặt quá mức cần thiết. Bà Hooch nói:
– Nghe tiếng còi của tôi, ba… hai… một…
Cùng với tiếng gầm gừ từ đám đông, mười bốn cầu thủ phóng vọt lên bầu trời xám xịt.
Harry bay cao hơn tất cả, đảo nhìn khắp nơi đề tìm trái banh Snitch.
Phía dưới Harry là Malfoy, cũng phóng vọt lên như để khoe khoang tốc độc cây chổi mới của nó. Malfoy gào:
– Khỏe không, Đầu-thẹo?
Harry không có thì giờ trả lời. Đúng lúc đó, một trái Bludger đen nặng nề lao về phía Harry; nó tránh được trong đường tơ kẽ tóc, trái banh bay sát đến nỗi nó cảm thấy tóc tai dựng đứng lên khi trái banh bay sợt qua. George gọi:
– Harry, sát sườn!
Anh phóng nhanh như chớp ngang qua Harry, cây gậy trong tay sẵn sàng giáng trả trái Bludger về phía Slytherin. Harry thấy George nện cho trái Bludger một cú trời giáng về phía Adrian Pucey, nhưng trái Bludger đột ngột đổi hướng giữa chừng trên không trung, rồi lại quay về phía Harry mà lao tới tấn công.
Harry thả mình rớt xuống thật nhanh để tránh banh, còn George thì cố tìm cách đánh thật mạnh nó về phía Malfoy. Một lần nữa, trái Bludger lại chuyển Dudley bay y như cây boomerang của thổ dân Uùc, cứ quay lại nhè đầu Harry mà lao tới.
Harry tăng tốc độ tối đa, phóng vọt tới đầu kia của sân vận động. Nó vẫn nghe thấy tiếng trái Bludger xé gió bay theo phía sau. Có chuyện gì vậy? Bludger không bao giờ cứ chăm chăm nhắm vô một cầu thủ như vầy cả. Nhiệm vụ của Bludger là cố quật ngã càng nhiều cầu thủ càng tốt cơ mà…
Fred Weasley đang đợi trái Bludger ở đầu kia sân vận động. Khi Fred tống hết sức mình vào trái Bludger thì Harry thụp xuống né. Trái Bludger bị đấm văng tuốt ra khỏi sân bóng. Fred vui vẻ gọi Harry:
– Xong rồi!
Nhưng anh đã nhầm. Làm như thể bị nam châm hút, trái Bludger lại dội về giáng thẳng vào Harry, và một lần nữa, Harry chỉ còn nước tháo chạy có cờ.
Trời đã bắt đầu mưa. Harry cảm thấy những giọt mưa to rớt lộp độp xuống mặt, vỡ tung tóe trên tròng mắt kính của nó. Nó chịu, không căn cứ vào đâu được để mà biết trận đấu đang ra sao, cho tới khi nghe tiếng Lee Jordan, người bình luận Quidditch, xướng ta:
– Đội Slytherin đang dẫn trước, 60 – 0.
Những cây chổi ưu việt của đội Slytherin quả là đang phát huy tầm lợi hại của chúng. Đồng thời trái Bludger điên cứ tìm mọi cách để quật ngã Harry ở trên không. Fred và
George bây giời bay sát hai bên Harry, sát đến nỗi Harry không thể nhìn thấy gì cả ngoại trừ mấy cánh tay vung ngang vẩy dọc của hai người. Nó không có cơ hội nào để tìm kiếm trái Snitch, chứ đừng nói tới chuyện bắt được. Fred gầm gừ:
– Có ai đó… quấy rối… trái… Bludger… này.
Anh quất cật lực cây gậy của mình vào trái Bludger khi nó lao đến trong một cuộc tấn công mới vào Harry.
George nói:
– Chúng ta cần tạm dừng trận đấu một lát.
Anh cố gắng ra hiệu cho Wood, cùng lúc kịp chặn trái Bludger tông bể mũi Harry. Qood hiển nhiên là nhận được thông điệp của George. Bà Hooch thổi còi, và Harry, Fred, George cùng đáp xuống mặt đất trong khi trái Bludger điên vẫn chưa chịu buông tha.
Cả đội Gryffindor tụ tập lại, trong khi bọn Slytherin trên khán đài hè nhau la trộ.
Wood hỏi:
Có chuyện gì vậy? Chúng ta đang bị đè bẹp. Fred, George, hai đứa bây ở đâu khi trái Bludger cản phá Angeline làm bàn hả?
George tức giận đáp:
Tụi này lúc ấy đang ở trên cao cách bạn ấy gần bảy thước, và đang bận đánh trả trái Bludger kia để ngăn nó ám sát Harry. Có người đã ếm nó – Nó không chịu buông tha Harry. Suốt từ đầu trận đấu, nó không thèm rượt đuổi theo ai khác hết. Bọn Slytherin ắt là đã làm gì nó.
Wood nói một cáh lo lắng:
Nhưng hai trái Bludger đã được khóa kỹ trong phòng cô Hooch từ cuộc tập luyện cuối cùng tới nay mà. Lúc đó, mấy trái banh đâu có bị gì đâu.
Bà Hooch đang đi về phía chúng. Qua vai bà, Harry có thể nhìn thấy bọn Slytherin đang la ó và chỉ trỏ về phía nó.
Trong khi bà Hooch chưa đi tới, Harry kịp nói nhanh:
Xin nghe em. Hai anh mà cứ bay xung quanh em hoài như vậy thì chỉ còn cơ hội duy nhất để em có thể bắt được trái Snitch là nó tự bay vô ống tay áo của em thôi. Hai anh cứ quay về với đội, để mặc em xoay sở với trái Bludger quỉ quái.
Fred nói:
Đừng có ngu. Nó tông bể đầu em như chơi.
Anh Wood, chuyện này hết sức điên khùng. Anh không thể để cho một mình Harry xoay sở với trái Bludger điên đó. Anh phải yêu cầu điều tra…
Harry nói:
Nếu chúng ta dừng trận đấu lúc này thì chúng ta thua thiệt! Mà chúng ta không thể để thua đội Slytherin chỉ vì một trái Bludger phát khùng! Anh Wood, anh hãy bảo các anh ấy cứ để một mình em xoay sở.
George tức tối bảo Wood:
Đây là lỗi của anh, anh Wood. “Có chết cũng phải cố gắng”, anh đã nói với thằng bé một điều hết sức ngu ngốc!
Bà Hooch đã đến bên bọn chúng. Bà hỏi Wood:
Sẵn sàng tiếp tục trận đấu chưa?
Được. Fred, George, hai em đã nghe Harry nói rồi đó – Cứ để nó một mình chọi tay đôi với trái Bludger đó.
Mưa vẫn rơi, bây giờ lại còn nặng hạt hơn nữa.
Tiếng còi của bà Hooch vang lên, Harry phóng vọt lên không trung, nghe tiếng hú vun vút của trái Bludger điên đuổi sát phía sau. Harry bay lên càng lúc càng cao. Nó lộn mèo, đột ngột sà xuống rồi bất thình lình vọt lên, lượn theo hình xoắn ốc, bay ngoằn ngoèo theo đường zic – zắc, có lúc lại lăn tròn như bánh xe. Dù bị chóng mặt, nó vẫn cố mở to mắt. Nước mưa làm nhòe cả măt kính, chảy cả vô mũi nó khi nó ở tư thế đầu chúc xuống đất, chân chổng lên trời, để cố tránh một cú tấn công dữ dội của trái Bludger. Nó nghe tiếng cười rộ vọt lên từ phía khán đài; nó biết trông nó không khác gì một thằng khùng, nhưng nó biết trái Bludger quái quỉ kia vì nặng nề nên không thể xoay chiều đổi hướng nhanh như nó được. Nó bắt đầu một trò chơi vòng quanh sân vận động với trái Bludger, không khác gì trò chơi đi tàu lượn trên không, với những khúc quanh đột ngột, những cú lao xuống không phanh. Đồng thời, nó vẫn liếc qua màn mưa bạc, về phía cột gôn của đội Gryffindor, nơi Adrian Pucey đang tìm cách vượt qua Wood. Trái Bludger lại lao vào Harry, tiếng gió vút bên tai cho nó biết nó lại vừa thoát hiểm trong gang tấc. Nó bèn quay ngoắc đầu lại, trở đầu và phóng đi tiếp.
Nó bắt đầu trò chơi vòng quanh sân vận động với trái Bludger, không khác gì trò chơi đi tàu lượn trên không…
– Ê, Harry! Mày tập múa ba-lê hả?
Malfoy gào lên châm chọc, trong khi Harry cố làm một cú lộn mèo nguy hiểm ở giữa chừng không trung để tránh một đòn hiểm khác của trái Bludger, rồi cắm đầu tháo chạy với trái Bludger vẫn bám sát, cách chưa đầy một thước sau lưng. Nhưng mà chính lúc ấy, lúc ném cho Malfoy một cái nhìn căm ghét, Harry nhìn thấy nó – trái Snitch vàng. Nó bay lơ lửng phía trên tai trái của Malfoy chỉ cách vài phân, nhưng Malfoy còn mải bận cười cợt Harry nên không nhìn thấy!
Trong một khoảnh khắc sững sờ, Harry đứng khựng giữa trời, không dám lao về phía Malfoy, chỉ sợ thằng ấy mà ngẩng đầu lên là nhìn thấy trái Snitch vàng.
ẦM!!!
Một giây bất động của nó cũng là thời gian so suất quá dài. Trái Bludger cuối cùng đã đạt được mục tiêu: nện một cú trời giáng vào Harry, đập vào cùi chỏ, và Harry nhận thấy xương cánh tay mình đã gãy. Choáng váng và đau thấu óc, Harry rơi tuột trên thân chổi đẫm nước mưa, chỉ còn một đầu gối cố quặp lấy cán chổi, cánh tay gãy đung đưa một cách vô dụng bên hông nó.
Trái Bludger vẫn không buông tha, đang lao trở lại đánh bồi thêm một cú nữa, lần này nhắm ngay vào mặt Harry. Thằng bé chuồi ra khỏi đường bay của trái banh, trong cái đầu tê điếng của nó chỉ còn một ý nghĩ, rõ ràng, chắc chắn: bám lấy Malfoy.
Bất chấp cơn mưa xối xả và cơn đau thấu xương, Harry nhào tới cái gương mặt lờ mờ nụ cười khinh khỉnh phía dưới và nhận ra đôi mắt trợn trừng vì khiếp sợ trên gương mặt ấy: Malfoy tưởng Harry nổi điên lên quay ra tấn công nó. – Cái trò gì…
Malfoy hốt hoảng lách ra khỏi đường bay của Harry, trong khi đó Harry vội buông bàn tay còn lành lặn của mình khỏi cán chổi, chụp mạnh. Nó cảm thấy mấy ngón tay của mình đã chạm được vào trái Snitch vàng lạnh ngắt, trong khi hai chân chênh vênh cố kẹp lấy cán chổi. Đám đông rú lên bên dưới, và Harry đâm sầm xuống đất, cố hết sức để không bị ngất xỉu.
Một tiếng uỵch vang lên cùng bùn nước bắn tung tóe, cán chổi cắm xuống sình, còn Harry thì lộn mèo mấy vòng trên mặt đất sau khi văng khỏi cán chổi. Cánh tay gãy của nó lòng thòng lỏi chỏi trông rất quái dị. Tuy điếng người vì đau đớn, Harry vẫn nghe, như vọng lại từ cõi nào xa xăm lắm, rất nhiều tiếng huýt sáo la hét. Nhưng nó chỉ chú tâm vào trái Snitch vàng nắm chặt trong bàn tay chưa gãy.
“A ha! Chúng ta đã thắng!”
Nó nói thều thào:
A ha! Chúng ta đã thắng. Rồi ngất xỉu.
Khi Harry tỉnh lại, mưa vẫn còn rơi xối xả trên mặt, và nó vẫn còn nằm dài trên sân bóng. Có người nào đó đang cúi xuống, và Harry nhìn thấy hàm răng trắng bóng lấp lánh. Nó rên:
Ôi, lại là thầy…
Trò ấy không biết mình đang nói gì đâu. Đừng lo, Harry. Thầy sẽ chữa cánh tay cho con.
Đừng.
Harry kinh hãi thét lên:
– Cám ơn thầy, con muốn để nó như vầy thôi…
Nó cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau quả là thấu trời xanh. Chợt nghe có tiếng tách tách quen thuộc ở đâu đó rất gần, Harry bèn quát to:
Colin, anh không muốn chụp hình ảnh này đâu. Thầy Lockhart nói hết sức êm ái:
Nằm xuống đi con. Phép ếm bùa này đơn giản thôi, thầy đã làm không biết bao nhiêu lần rồi…
Harry nghiến răng:
Tại sao không đưa con đi bệnh thất?
Wood tán thành ngay:
– Thưa giáo sư, đúng là nên đưa Harry đi bệnh thất.
Mình mẩy Wood đang lấm len bùn sình, và mặc dù tầm thủ của đội nhà đang bị thương, Wood cũng không thể đừng nhe răng cười:
Harry, em bắt banh giỏi lắm. Một cú bắt banh tuyệt vời, hết sức ngoạn mục, cú hay nhất của em, anh dám nói như vậy…
Qua đám chân cẳng dày đặc cứng vây quanh, Harry vẫn nhìn thấy được Fred và George đang vật lộn để nhét trái Bludger vô một cái hộp. Chừng đó thôi cũng đã là một cuộc chiến đấu ác liệt.
Thầy Lockhart xắn tay áo của chiếc áo chùng xanh ngọc bích, dõng dạc bảo đám đông:
Lùi lại!
Ôi, đừng. Xin thầy đừng…
Harry cố phản đối yếu ớt; nhưng thầy Lockhart đang múa cây đũa phép, và ngay sau đó, thầy chĩa thẳng cây đũa vào cánh tay Harry.
Một cảm giác lạ lùng và rất khó chịu la tỏa từ vai Harry xuống tới đầu những ngón tay của nó. Có cảm giác như cánh tay bị xì ra hơi. Harry không còn đủ can đảm để ngó xuống tay mình coi chuyện gì đã xảy ra. Nó vẫn nhắm nghiền đôi mắt, mặt ngoảnh đi hướng khác. Nhưng nhìn đám đông đang đứng há hốc mồm và thằng Colin tự nhiên bấm máy như điên, Harry nhận ra chuyện đáng sợ tồi tệ nhất đã tới: cánh tay của Harry không còn đau đớn nữa, nhưng đồng thời nó cũng không còn có vẻ gì là một cánh tay.
Thầy Lockhart kêu lên:
Uûa? Ờ, không sao. Thỉnh thoảng xảy ra sự cố là chuyện thường. Nhưng điểm mấu chốt là xương không còn gãy nữa. Đó là điều cần ghi nhớ. Thế nhé, Harry, cứ từ từ mà đi tới bệnh thất. Aø, Ron và Hermione, hai trò dìu trò ấy đi nhé. Bà Pomfrey có thể sẽ… ờ… tỉa tót trò lại một tý thôi.
Khi Harry đứng dậy, nó có cảm giác thõng một bên hông rất lạ lùng. Nó bèn hít một hơi sâu để có đủ can đảm ngó xuống bên hông phải của nó. Và cái mà nó nhìn thấy suýt làm nó ngã lăn ra xỉu thêm một lần nữa:
Thò ra dưới ống tay áo của nó là một cái gì trông giống một cái găng tay cao su dày, màu da người. Nó thử nhúc nhích ngón tay. Nhưng chẳng ngón nào thèm nhúc nhích. Thầy Lockhart hóa ra không hề hàn gắn gì xương xẩu của nó hết, mà chỉ đơn giản… rút xương cánh tay nó đi mà thôi.
Bà Pomfrey đương nhiên là không hài lòng lòng chút nào.
Bà giận dữ cầm cái tàn tích bất động buồn hiu của cái mà nửa giờ trước còn là cánh tay đắc lực của Harry, la lối:
Lẽ ra trò phải đến gặp tôi ngay tức thì chớ! Tôi có thể nối xương trong một giây, nhưng làm cho xương mọc lại thì…
Harry tuyệt vọng:
Cô sẽ làm được mà, phải không cô?
Tất nhiên là tôi sẽ làm được. Nhưng mà rất đau. Trò phải ở lại bệnh thất đêm nay… Hermione đứng đợi bên ngoài tấm màn quây quanh giường của Harry, trong khi Ron giúp Harry thay quần áo. Cũng mất nhiều thì giờ mới nhét được cái gọi là cánh tay không xương mềm như cao su vô ống tay áo.
Từ bên trong tấm màn, Ron vừa kéo mấy ngón tay xuôi xị của Harry qua cổ tay áo, vừa nói vọng ra:
Sao, Hermione? Tới bây giờ bồ con bênh thầy Lockhart nữa thôi? Harry mà cần rút xương thì đã nhờ ổng rồi.
Hermione nói:
Ai cũng có thể có lúc sai sót. Mà nói cho cùng thì cánh tay cũng hết đau rồi, đúng không, Harry?
Harry lên giường nằm:
Ừ. Hết đau. Nhưng cũng hết xài luôn.
Khi nó ngã người xuống giường, cánh tay thõng xuống vung vẩy ngoài ý muốn. Hermione và bà Pomfrey đi vòng qua tấm màn. Bà Pomfrey cầm một chai lớn đựng một thứ thuốc gì đó dán nhãn Mo-xu [(nguyên bản là: “Skele-Gro”, tức viết không đủ của “Skeleton-Growth”: Mọc-xương)]
Bà rót thứ thuốc bốc khói ấy vô một cái cốc, đưa cho Harry và nói:
Tối nay trò sẽ bị hành đấy. Mọc lại xương cốt không phải là chuyện thú vị lắm đâu. Harry nhắm mắt uống ực cái món Mo-xu. Nó làm phỏng cả môi miệng lẫn cổ họng Harry trên đường trôi xuống bụng dạ, khiến Harry ho sù sụ và phun phì phì.
Bà Pomfrey không ngớt tặc lưỡi lắc đầu để bày tỏ ý kiến về những môn thể thao nguy hiểm và những thầy bà bất tài. Cuối cùng, bà cũng rút lui, để cho Ron và Hermione ở lại giúp Harry nuốt thêm mấy ngụm nước cho thông cổ họng.
Ron nói, miệng cười toét đến mang tai:
Dù sao, chúng ta cũng đã thắng. Bồ bắt trái banh thật hết sẩy. Phải nhìn thấy cái mặt của Malfoy… Trông nó như muốn ăn sống bồ.
Hermione có vẻ lo rầu:
Mình muốn biết nó làm sao mà ếm được tái Bludger ấy. Harry dụi đầu xuống gối, nói:
Chúng mình bổ sung câu đó vô cái danh sách những câu mình sẽ hỏi nó khi tụi mình uống thuốc Đa dịch để biến hình đi. Mình cầu mong sao cho thuốc đó… ngon hơn cái món Mo-xu này.
Ron nói:
Bồ nói giỡn chơi, cái món Đa dịch đó có pha một tý của bọn Slytherin mà ngon hả? Lúc đó cánh cửa bệnh thất mở tung. Tất cả những cầu thủ khác trong đội Gryffindor ùa vô thăm Harry, người nào cũng ướt nhẹp và bẩn thỉu.
George nói:
Harry, một cú bay không tin được! Anh vừa mới nghe Marcus Flint quát thét Malfoy. Chuyện gì đó về trái banh Snitch lởn vởn ngay trên đầu mà nó không biết. Trông Malfoy vui hết nổi rồi.
Chúng bày ra nào bánh, kẹo, và cả những chai nước bí rợ. Chúng quây quần bên giường Harry và vừa mới chuẩn bị nhập một bữa tiệc xôm tụ, thì bà Pomfrey xuất hiện như cơn bão, quát tháo:
ĐI RA! Thằng bé cần nghỉ ngơi, nó cần mọc lại ba mươi ba cái xương, nghe chưa?
RA, ĐI RA NGAY!
Thế là Harry bị bỏ lại một mình trong bệnh thất, không có ai “quấy rầy” để nó quên đi cơn đau như dao chặt ở mấy ngón tay tê liệt.
Nhiều tiếng đồng hồ sau, Harry thình lình thức giấc giữa màn đêm đen kịt. Nó thốt lên một tiếng rên đau đớn: cánh tay nó bây giờ đau nhức như đầy những mẫu xương rời rạc. Mấy giây đầu, nó tưởng chính cơn đau này đã đánh thức nó. Nhưng rồi, một nỗi kinh hoàng ập xuống, khi nó nhận ra có ai đó trong bóng tối đang chườm trán cho mình. Nó hét:
Tránh ra!
Rồi nhận ra ngay:
Con gia tinh có hai con mắt lồi to như hai trái banh… – Dobby!
Con gia tinh có hai mắt lồi to như hai trái banh quần vợt màu xanh lá cây đang đăm đăm nhìn Harry trong bóng tối. Một giọt nước mắt duy nhất chảy dọc theo cái mũi dài và nhọn. Con gia tinh thì thầm một cách bi thương:
Harry Potter đã trở về trường học. Dobby đã cảnh cáo đi cảnh cáo lại nhiều lần. Mà thưa cậu, tại sao cậu không chịu nghe lời khuyên của Dobby? Tại sao Harry cứ một mực đến trường, không chịu quay về nhà khi đã lỡ chuyến tàu?
Harry nhổm người dậy trên cái gối, đẩy miếng bông chườm trán của Dobby ra. Nó hỏi:
– Bạn làm cái gì ở đây hả Dobby? Và làm sao bạn biết tôi lỡ chuyến tàu?
Môi của Dobby run run, Harry bỗng vỡ ra một mối nghi ngờ. Nó chậm rãi nói:
Vậy là mi! Chính mi đã khiến cái hàng rào không cho tụi này đi qua! Dobby gật đầu lia lịa, đôi tai ve vẩy:
Thưa cậu, đúng vậy. Dobby lén rình Harry Potter, rồi ếm bùa lên cánh cổng, rồi sau đó Dobby phải ủi lên bàn tay của mình.
Con gia tinh xòe mười ngón tay bị quấn băng cho Harry xem.
Nhưng Dobby không hối tiếc đâu, thưa cậu. Vì Dobby chỉ nghĩ đến sự an toàn của Harry Potter, mà không thể ngời được rằng Harry Potter vẫn đến trường bằng một cách khác.
Con gia tinh lắc lư từ đằng trước ra đằng sau và ngược lại. Cái đầu xấu xí của nó cũng lắc qua lắc lại.
Dobby sửng sốt hết sức khi nghe nói Harry Potter vẫn trở về nhập học Hogwarts. Sửng sốt đến nỗi làm khét cả bữa cơm chiều của chủ nó. Dobby bị một trận đòn chưa từng thấy trong đời, thưa cậu…
Harry lại dụi đầu xuống gối. Nó tức giận càu nhàu:
Bạn suýt làm cho Ron với tôi bị đuổi học. Dobby, bạn khôn hồn thì biến mất trước khi xương cốt tôi lành lặn lại, nếu không tôi sẽ vặn trẹo bạn cho coi.
Dobby mỉm cười yếu ớt:
Thưa cậu, Dobby quen bị dọa giết chết rồi. Ơû nhà Dobby bị dọa giết chết đến năm lần một ngày kia.
Con gia tinh hỉ mũi vô góc cái áo gối dơ hết chỗ nói mà nó đang mặc, trông thảm thiết đến nỗi cơn giận của Harry xìu xuống, dù nó vẫn còn muốn giận. Nó tò mò hỏi:
Sao bạn lại mặc cái đồ đó, hả Dobby?
Cái đồ này hả cậu? Đây là dâu hiệu nô lệ của một con gia tinh đó, thưa cậu. Dobby chỉ được tự do khi nào chủ của nó cho nó mặc quần áo. Bởi vậy người trong gia đình chủ rất cẩn thận, không bao giờ đưa cho Dobby dù là một chiếc vớ, thưa cậu, bởi vì chỉ cần nhiêu đó là đủ đề giải phóng Dobby và Dobby sẽ ra đi không bao giờ trở lại.
Con gia tinh dụi hai con mắt lồi của nó và đột ngột nói:
Harry Potter phải về nhà! Dobby nghĩ trái Bludger của nó đã đủ để khiến…
Trái Bludger của bạn?
Trái Bludger của bạn, là ý làm sao? Chẳng lẽ bạn đã ếm bùa trái Bludger để giết tôi? Dobby rùng mình chối đây đẩy:
Không phải để giết cậu đâu, thưa cậu, không đời nào giết cậu đâu. Dobby chỉ muốn
cứu mạng của cậu mà. Thà cậu về nhà, dù có bị thương tích, còn hơn là ở đây. Dobby chỉ muốn Harry Potter bị thương vừa đủ để được đưa về nhà. Harry càng thêm giận:
Chỉ vậy thôi sao? Thế bạn có ý định nói cho tôi biết tại sao bạn muốn cho người ta gởi những mảnh xương thịt vụn của tôi về nhà không?
Dobby than khóc, nước mắt ràn rụa chảy xuống ướt đẫm cái áo gối te tua.
Ôi, giá mà Harry Potter biết! Giá mà cậu biết cậu có ý nghĩa như thế nào đối với chúng tôi, những con gia tinh hèn mọn bị nô lệ, bị khinh miệt trong thế giới phù thủy. Thưa cậu, Dobby vẫn còn nhớ cái thời Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra còn tác oai tác quái. bọn gia tinh chúng tôi bị đối xử như đồ sâu bọ. Thưa cậu, đành rằng bây giờ Dobby vẫn còn bị đối xử như vậy.
Dobby nhìn nhận, chùi mặt vô áo gối, nói tiếp:
Nhưng thưa cậu, hầu như cuộc sống đã được cải thiện đối với bọn gia tinh chúng tôi kể từ khi cậu chiến thắng quyền lực của Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra. Harry Potter vẫn sống, và quyền lực của trùm phe Hắc ám tiêu tan. Thưa cậu, một bình minh mới mở ra, và Harry Potter chiếu sáng như một ngôi sao hy vọng cho những người như chúng tôi, những người cứ ngỡ những ngày Hắc ám không bao giờ tàn. Thưa cậu… bây giờ, ở Hogwarts, chuyện khủng khiếp sắp xảy ra, mà có lẽ xảy ra rồi. Và Dobby không thể để cho Harry Potter ở lại chốn này, khi mà lịch sử dường như đang lặp lại, khi mà Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra một lần nữa.
Dobby bỗng khựng lại kinh hoảng, chụp lấy cái bình nước uống của Harry trên cái bàn con cạnh giường ngủ mà tự nện lên đầu mình mạnh đến nỗi ngã lăn kềnh ra sàn, lăn đi mất tiêu.
Lát sau, nó lồm cồm bò trở lại bên giường, mắt lấm lét, miệng lầm bầm:
Dobby tồi, Dobby tồi lắm…
Như vậy là có Phòng chứa Bí mật? Và bạn vừa mới nói là trước đây nó đã từng được mở ra? Dobby, nói cho tôi biết đi!
Harry nắm chặt khuỷu tay gầy gò của con gia tinh khi nó vói tay toan chụp cái bình nước để tự trừng phạt mình một lần nữa.
Mà làm sao tôi lại bị nguy hiểm được khi căn phòng đó mở ra? Tôi đâu phải xuất thân trong gia đình Muggle?
Đôi mắt của con gia tinh, vốn rất to, lại trợn trừng trong bóng tối, nó lắp bắp:
Ôi, xin cậu, đừng hỏi nữa. Xin cậu đừng vặn hỏi Dobby khốn khổ nữa. Những âm mưu Hắc ám sắp diễn ra ở đây, nhưng Harry Potter không nên ở đây khi điều đó xảy ra… Về nhà đi, Harry Potter. Xin cậu hãy về nhà đi. Harry Potter không nên dính vô mấy vụ tranh đoạt này, nguy hiểm lắm…
Harry càng nắm chặt cổ tay Dobby hơn để không cho nó đập cái bình nước vô đầu nó lần nữa. Harry hỏi:
Dobby, ai vậy? Ai đã mở cửa Phòng chứa Bí mật? Ai đã mở nó lần trước? Con gia tinh khóc rống lên:
Thưa cậu, Dobby không thể nói, không thể, không được nói! Về nhà đi, Harry Potter, về nhà đi mà!
Harry nổi giận:
Tôi sẽ không đi đâu hết! Một trong những người bạn thân nhất của tôi xuất thân từ gia đình Muggle, nếu Phòng chứa Bí mật thật sự đã mở ra thì cô ấy sẽ là người đầu tiên bị hại…
Dobby lại rên rỉ trong một trạng thái đau thương cực kỳ:
Harry Potter liều mạng mình vì bạn bè! Cao thượng biết bao! Anh dũng biết bao! Nhưng mà cu ấy cũng phải tự cứu lấy mình chứ! Harry Potter không được…
Đột nhiên Dobby nín lặng, đôi tai như cánh dơi rung nhẹ. Harry cũng nghe thấy. Có tiếng bước chân đang đến gần bên ngoài hành lang.
Dobby phải đi thôi!
Con gia tinh khiếp đảm, thở hổn hển. Một tiếng “rắc” vang lên và nắm tay của Harry chỉ còn nắm chặt không khí mà thôi. Nó chuồi mình xuống dưới lớp chăn trên giường, mắt vẫn mở trong bóng đêm, hướng về phía cửa khi tiếng bước chân đến gần hơn.
Chỉ lát sau là cụ Dumbledore xuất hiện bằng cách đi giật lùi vào phòng. Cụ mặc áo ngủ dài bằng len và đội một cái nón ngủ. Cụ đang khiêng một đầu của cái gì đó giống như một pho tượng. Giáo sư McGonagall xuất hiện liền sau đó, khiêng chân của bức tượng. Hai người đặt cái tượng đó lên một cái giường. Cụ Dumbledore nói khẽ:
– Đi gọi bà Pomfrey.
Giáo sư McGonagall lập tức đi ngang qua giường Harry ra ngoài. Harry nằm im, giả đò như say ngủ. Nó nghe những tiếng nói khẩn cấp, và rồi giáo sư McGonagall hối hả trở lại, có bà Pomfrey theo sát bước chân. Bà Pomfrey vừa đi vô phòng vừa tròng cái áo len không tay qua đầu, mặc ngoài tấm áo ngủ. Harry nghe như bà hít hơi thật nhanh. Tiếng bà Pomfrey thì thầm với cụ Dumbledore khi bà cúi xuống xem xét bức tượng.
Chuyện gì xảy ra thế? Cụ Dumbledore nói:
Một cuộc tấn công nữa. Giáo sư McGonagall phát hiện ra cậu bé trên cầu thang. Giáo sư bổ sung:
Với một chùm nho bên cạnh. Tôi nghĩ là thằng nhóc này định lẻn đến đây thăm Harry.
Bụng Harry quặn lên một cái đau đớn. Nó nhích đầu lên một cách từ từ thận trọng để có thể nhìn thấy mặt bức tượng trên giường. Một vạt trăng rọi chiếu khuôn mặt trợn trừng của pho tượng.
Đó là Colin Creevey, mắt nó mở to, hai tay vẫn giữ cứng đơ trước mặt, cầm cái máy
chụp hình của nó. Bà Pomfrey hỏi:
– Bị hóa đá hả?
Giáo sư McGonagall đáp:
Phải. Nhưng mà tôi rùng mình khi nghĩ đến… Nếu lúc đó cụ Dumbledore không đang xuống cầu thang để lấy sôcôla nóng uống, thì… Ai biết chuyện gì có thể xảy ra…
Cả ba người chăm chú nhìn Colin. Rồi cụ Dumbledore chồm tới, tháo cái máy chụp hình trong tay Colin ra.
Giáo sư McGonagall hăm hở nói:
Ông có nghĩ là thằng nhóc lúc đó đang tìm cách chụp hình kẻ tấn công nó không? Cụ Dumbledore không trả lời. Cụ mở hộp đựng phim của cái máy chụp hình. Bà Pomfrey thốt kêu lên:
Quỷ thần ơi!
Một tia khói xịt ra khỏi cái máy. Harry nằm cách đó ba giường cũng hửi thấy mùi phim nhựa khét lẹt.
Bà Pomfrey hoang mang:
– Tiêu hết. Tất cả tiêu hết…
Giáo sư McGonagall khẩn thiết hỏi:
Như vầy nghĩa là sao, ông Dumbledore? Cụ Dumbledore nói:
Nghĩa là Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra lần nữa.
Bà Pomfrey giơ tay bụm miệng mình lại. Giáo sư McGonagall trợn mắt nhìn đăm đăm cụ Dumbledore:
Nhưng… ông Dumbledore… chắc vậy… nhưng… ai? Cụ Dumbledore vẫn nhìn Colin.
Vấn đề không phải là ai, vấn đề là như thế nào…
Từ chỗ nằm của Harry, nó có thể nhìn thấy gương mặt lờ đờ của giáo sư McGonagall.
Nó thấy rằng giáo sư cũng không có vẻ gì hiểu hơn nó về chuyện này.
Từ sau vụ xảy ra tai họa với mấy con yêu nhí, giáo sư Lockhart thôi không đem các con vật sống vào lớp nữa. Thay vào đó, thầy giảng chay bằng cách đọc những đoạn văn trong sách của thầy cho lũ học trò nghe, thỉnh thoảng diễn xuất minh họa một tý cho thêm ấn tượng. Thầy thường bắt Harry hỗ trợ thầy trong vụ tái hiện câu chuyện trong sách. Tính cho đến nay thì Harry đã bị bắt đóng vai một dân làng Transylvanian được thầy Lockhart cứu khỏi lời nguyền Bép xép, một người tuyết bị bệnh lạnh đầu, và một con ma rồng không thể ăn được cái gì khác ngoài củ hành sau khi bị thầy Lockhart xử lý.
Trong buổi học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám hôm đó, Harry đã bị lôi ra trước lớp diễn kịch, lần này nó bị đóng vai người sói. Nếu hôm ấy Harry không chủ tâm làm vui lòng thầy Lockhart, thì nó đã tứ chối cái trò này.
Tru lớn lên cho thiệt to thiệt hay, Harry! … Đúng rồi! Thế là, các trò tin không, tôi nhảy đè lên… Như vầy nè… quăng nó xuống sàn một cái bịch!… Vậy đó… chỉ bằng một tay thôi, tôi đã giữ chặt nó dưới sàn. Còn tay kia, tôi đút cây đũa phép vào cổ họng nó… Rồi tôi thu hết sức mình mà thực hiện vụ ếm bùa cực kỳ phức tạp và khó khăn là ếm bùa Homorphus… Nó thốt lên một tiếng rên thảm thương… rên đi, Harry… cao giọng hơn nữa… tốt!… Lớp lông biến mất… răng nanh của nó rút nhỏ lại, và nó trở lại thành người. Đơn giản, nhưng cực kỳ hiệu nghiệm… Và thêm một ngôi làng nữa sẽ mãi mãi nhớ đến tôi như một đấng anh hùng, người đã giúp họ thoát khỏi nỗi kinh hoàng hàng tháng bị người sói tấn công.
Chuông reo và thầy Lockhart đứng dậy:
Bài tập về nhà làm: sáng tác một bài thơ về chiến công của tôi đánh bại người sói Wagga Wagga! Bài hay nhất sẽ được thưởng một cuốn tự truyện “Cái tôi huyền bí” có chữ ký của tôi.
Cả lớp bắt đầu túa ra cửa. Harry quay về cuối phòng nơi Ron và Hermione đang ngồi đợi.
Harry thì thầm:
Sẵn sàng chưa?
Hermione lo lắng:
– Chờ mọi người ra hết đã. Được rồi…
Cô bé đến gần bàn thầy Lockhart, tay nắm chặt một tờ giấy, Harry và Ron đứng sát sau lưng Hermione.
Ơ… Thưa giáo sư Lockhart! Con muốn… muốn mượn quyển sách này ở thư viện, chỉ để đọc thêm thôi ạ. Nhưng mà bởi vì cuốn sách nằm trong Khu vực Hạn chế, nên con cần có chữ ký của một giáo viên vào tờ giấy cho phép đọc này ạ.
Cô bé giơ tờ giấy ra, hai bàn tay run nhẹ:
Con chắc là quyển sách này sẽ giúp con hiểu rõ thêm những điều thầy viết về nọc rắn tác-dụng-chậm trong cuốn “Lang thang với ma cà rồng”…
A, “Lang thang với ma cà rồng”!
Thầy Lockhart cười rạng rỡ với Hermione, cầm lấy tờ giấy cô bé đưa.
Có thể nói đó là cuốn sách thầy thích nhất. Trò đọc thấy hay không? Hermione sốt sắng:
Dạ, đọc rồi ạ. Cái cách thầy đánh bẫy con cuối cùng bằng túi lọc trà thiệt là khôn ngoan khéo léo…
Tốt. Thầy chắc chắn là sẽ không ai phiền chuyện thầy thưởng cho học sinh giỏi nhất trong niên học một chút hỗ trợ ngoại lệ.
Thầy nhiệt tình rút ra t nhiệt tình rút ra t cây viết lông công vĩ đại, hơi hiểu lầm cái nhìn ngao ngán trên gương mặt Ron:
Ừ, cây viết đẹp chứ hén? Thầy chỉ để dành ký tên vào sách mà thôi.
Nói rồi, thầy ngoáy một chữ ký khoanh tròn vòng vo to tổ nái lên tờ giấy cho phép rồi đưa trả cho Hermione.
Trong khi Hermione xếp lại tờ giấy bằng mấy ngón tay run run rồi nhét ngay vào cặp, thầy Lockhart quay qua Harry:
Sao, Harry? Ngày mai là trận Quidditch đầu tiên của mùa bóng này, đúng không? Đội Gryffindor chơi với đội Slytherin, phải không? Thầy nghe nói trò là một cầu thủ lợi hại lắm hả? Hồi xưa thầy cũng là Tầm thủ. Thầy từng được tuyển vào đội Thể thao Quốc gia đó chứ, nhưng mà thầy muốn cống hiến đời mình cho chính nghĩa tiêu diệt Thế lực Hắc ám. Dù vậy, bất cứ lúc nào trò cảm thấy cần thầy huấn luyện riêng, cứ nói với thầy, đừng có ngại ngùng nhé. Thầy luôn luôn sẵn lòng chia sẻ sự thông minh của mình cho những người kém khả năng hơn…
Harry ậm ừ gì đó trong cổ họng rồi vội vã nối bước Ron và Hermione. Khi cả ba đứa chụm đầu xem xét tờ giấy phép, Harry nói:
Thật không tin nổi! Thầy thậm chí không thèm ngó cái tựa của cuốn sách mà tụi mình muốn mượn.
Ron nói:
Bởi vì ông là đồ phù phiếm sọ rỗng. Nhưng mà ai hơi đâu lo chuyện đó, miễn sao mình có được cái mình cần…
Rồi tụi nó chạy về phía thư viện, Hermione vừa chạy vừa phản đối the thé:
Thầy không phải là đồ sọ rỗng.
Ôi, chẳng qua là tại thầy nói bồ là học sinh giỏi nhất trong năm…
Lúc đó tụi nó đã tới thư viện, nên chúng phải hạ giọng xuống trong cái yên lặng tịch mịch của chốn này. Bà Pince, quản thủ thư viện, là một người đàn bà gầy gò cáu kỉnh, trông giống như một con kền kền suy dinh dưỡng.
Bà đọc đi đọc lại cái tựa với đầy vẻ nghi ngờ:
– Độc dược tối Hiệu nghiệm.
Bà định tịch thu tờ giấy phép trong tay Hermione, nhưng cô bé nhất định không chịu buông ra, hồi hộp nói:
– Không biết… con có thể giữ lại tờ giấy không?
Ron moi tờ giấy ra khỏi tay Hermione, đưa nó cho bà Pince:
Thôi, đưa cô đi mà… Tụi mình sẽ kiếm được chữ ký khác mấy hồi. Thầy Lockhart sẵn lòng ký tên lên bất cứ thứ gì miễn là nó không nhúc nhích để ổng ký.
Bà Pince cầm tờ giấy đưa ra chỗ có ánh sáng, như thể quyết tâm dò tìm cho ra sự giả mạo. Tuy nhiên cuối cùng tờ giấy pháp cũng qua được cuộc kiểm tra. Bà hiên ngang đi giữa những hàng kệ sách cao ngất và lát sau trở lại với một quyển sách mốc meo to tướng. Hermione nhét cẩn thận quyển sách vào cặp, rồi cả bọn đi ra, cố gắng không bước nhanh quá hay lộ ra vẻ… có tội.
Năm phút sau, chúng đã cố thủ trong cái phòng vệ sinh hư của con ma khóc nhè Myrtle. Hermione đã gạt phăng sự phản đối Ron, lý luận rằng đó chính là nơi không ai thèm nghĩ tới chuyện viếng thăm, và như thế tụi nó sẽ yên tâm là không bị ai quấy rầy. Con ma khóc nhè Myrtle cứ khóc sướt mướt trong buồng cầu tiêu của nó, nhưng bọn trẻ mặc xác con ma, và con ma cũng mặc xác bọn trẻ.
Hermione cẩn thận mở quyển Độc dược tối Hiệu nghiệm ra, và cả ba chụm đầu đọc… Hermione cẩn thận mở quyển “Độc dược tối Hiệu nghiệm” ra, cả ba chụm đầu đọc những trang sách ẩm ướt lỗ chỗ. Nhìn sơ qua cũng đủ hiểu tại sao cuốn sách này bị cho vào Khu vực Hạn chế: một số độc dược có tác dụng khủng khiếp đến nỗi không thể nào tưởng tượng nổi, chỉ nghĩ tới đã ghê người, lại có những hình minh họa rất gớm guốc, thí dụ hình một người đàn ông có vẻ như bị lộn trái từ trong ra ngoài và một bà phù thủy mọc dư ra mấy đôi tay lỉa chỉa trên đầu.
Khi chúng giở đến trang có tựa đề là Thuốc Đa dịch, Hermione reo lên:
– Nó đây rồi!
Trang sách được minh họa bằng tranh vẽ mấy người đang biến hình nửa chừng. Harry thành thật mong rằng nỗi đau đớn diễn tả trên nét mặt của những người đang biến hình đó chỉ là do họa sĩ tưởng tượng ra. Cả bọn dò cái công thức phân lượng, nguyên liệu, cùng cách chế biến. Hermione lẩm nhẩm, rà ngón tay dọc cái danh sách nguyên liệu:
Đây là thứ thuốc phức tạp nhất mà mình từng thấy. Nào là ruồi cánh mỏng, đỉa, rong nước xiết, cỏ chút chít. Dù sao thì mấy món này cũng còn dễ kiếm, chúng có sẵn trong kho đồ dùng học tập của bọn học sinh, mình tự lấy được… Ui, coi nè, sừng tán thành bột của song kỳ mã – không biết kiếm đâu ra mấy thứ này… lại còn da vụn của một con rắn ráo… Sẽ rắc rối lắm đây… phải rồi, dĩ nhiên phải có một tý xíu gì đó của cái người mà mình muốn biến thành.
Ron hỏi giật:
Cái gì? Xin lỗi, bồ nói là một tí xíu gì đó của cái người mà mình muốn biến thành là nghĩa làm sao? Mình sẽ không uống bất cứ thứ gì có cái móng chân của thằng Crabbe trong đó đâu nha!
Hermione vẫn tiếp tục như thể không hề nghe Ron nói gì:
Hiện giờ thì mình chưa cần lo đến chuyện đó, bởi vì nó được thêm vào ở giai đoạn cuối cùng…
Ron không thể nói nên lời nào, quay nhìn Harry. Harry cũng đang canh cánh một nỗi lo khác:
Hermione, bồ có thấy là tụi mình sẽ phải ăn cắp quá nhiều thứ không? Da vụn của một con rắn ráo, thứ này đâu có trong kho vật liệu dành cho học sinh? Tụi mình sẽ phải làm gì? Chẳng lẽ đột nhập vô kho riêng của thầy Snape? Tôi không chắc sáng kiến này hay đâu, Hermione.
Hermione đóng mạnh quyển sách lại.
Thôi được, nếu các bạn đâm ra chết nhát thì thôi.
Hai má cô bé ửng hồng và đôi mắt vốn long lanh sáng nay càng sáng hơn bình thường.
Các bạn biết là mình đâu có muốn vi phạm nội qui. Nhưng mình nghĩ đe dọa những người xuất thân Muggle còn tệ hơn nhiều so với việc đi bào chế một thứ độc dược khó chế. Nhưng nếu các bạn không muốn tìm cho ra xem đó có phải là Malfoy không, thì mình sẽ đi thẳng đến gặp bà Pince ngay bây giờ để trả lại quyển sách…
Ron nói:
Mình chẳng bao giờ tưởng tượng nổi có một ngày chính bồ xúi tụi này vi phạm nội quy. Thôi được, tụi mình sẽ cùng làm. Nhưng mà đừng chơi món móng chân nha! Hermione lại mở quyển sách ra, sắc mặt vui hơn. Harry hỏi:
Nhân tiện tính luôn coi bao lâu thì mới chế xong món thuốc đó?
Để tính coi, bởi vì rong nước xíet phải được hái vào đêm trăng tròn, và ruồi cánh mỏng phải được hầm trong hai mươi mốt ngày… Mình có thể nói trong vòng một tháng là chế xong thuốc, nếu mình có đủ các nguyên liệu.
Ron hỏi lại:
Một tháng lận hà? Tới lúc đó thì Malfoy có lẽ đã ếm xì bùa hết một nửa học sinh xuất thân từ Muggle của Hogwarts rồi.
Đôi mắt của Hermione nheo lại một cách đáng sợ, làm Ron phải nói liền:
Nhưng dù sao đây cũng là kế hoạch tốt nhất mà tụi mình nghĩ ra. Cho nên, tôi nói, cả đội sẽ làm việc hết ga!
Tuy nhiên, khi Hermione thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh trước để thám thính tình hình cho cả bọn ra theo, thì Ron thì thầm với riêng Harry:
Mình thấy việc đời sẽ đỡ rắc rối rất nhiều nếu ngày mai bồ hất thằng Malfoy rớt khỏi cán chổi của nó cho rồi.
Sáng thứ bảy, Harry thức dậy sớm nhưng nằm nướng một lát để suy nghĩ về trận đấu Quidditch sắp tới. Nó lo nghĩ, phần vì không biết anh Wood sẽ ăn nói ra sao nếu đội Gryffindor thua, phần vì viễn cảnh phải đương đầu với một đội gồm những cầu thủ cỡi những cây chổi bay nhanh nhất mà phải có vàng mới mua được. Chưa bao giờ nó tha thiết muốn đánh bại đội Slytherin như lúc này.
Sau nửa giờ nằm đó nghe bên trong ruột gan cồn cào, Harry ngồi dậy, thay quần áo, đi xuống ăn điểm tâm sớm. Ơû Đại Sảnh đường, nó gặp toàn đội Gryffindor đang túm tụm ngồi bên cái bàn dài trống trải, người nào trông cũng căng thẳng và không ai nói năng nhiều.
Gần mười một giờ, cả trường bắt đầu kéo ra sân Quidditch. Hôm đó là một ngày oi bức và có vài dấu hiệu của một cơn giông. Ron và Hermione vội vã chạy đến cầu chúc Harry may mắn trước khi nó bước vào phòng thay đồ. Cả đội đã mặc xong đồng phục Quidditch màu đỏ tía của nhà Gryffindor, cùng ngồi xuống nghe bài huấn thị trước trận đấu của Wood. Anh bắt đầu:
Đội Slytherin có chổi tốt hơn chúng ta. không thể nào chối bỏ điều đó. Nhưng mà trên cán chổi của chúng ta là những con người giỏi hơn chúng nó. Chúng ta đã tập luyện chuyên cần hơn chúng nó, chúng ta đã từng bay trong đủ mọi loại thời tiết… George Weasley lẩm bẩm:
Quá đúng. Mình chưa từng được hong kho cho đúng nghĩa từ hồi tháng tám tới giờ.
Và chúng ta sẽ làm cho chúng nó hối tiếc cái ngày mà chúng đã để cho thằng công tử bột lỏi tỳ ấy, thằng Malfoy, mua được vị trí của nó trong đội Slytherin.
Ngực phập phồng cảm xúc, Wood quay qua Harry:
Harry, kết cuộc sẽ tùy thuộc vào em, em sẽ phải chứng tỏ cho chúng nó thấy là một Tầm thủ cần có những tài năng khác, chứ không phải chỉ có một ông bố giàu sụ là được. Hãy bắt cho được trái Snitch trước khi Malfoy làm được điều đó, có chết cũng phải cố gắng, Harry à, bởi vì hôm nay chúng ta phải chiến thắng, chúng ta phải thắng. Fred nháy mắt với Harry:
Vậy thì đừng lo quá Harry à!
Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm…
Khi cả đội bước ra, âm thanh nổi lên ầm ầm để chào chúng: chủ yếu là tiếng hoan hô, bởi vì cả hai nhà Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin thua. Nhưng đám Slytherin trên khán đài cũng la rộ, huýt sáo để dập tinh thần đội Gryffindor. Bà Hooch, giáo viên dạy môn Quidditch, yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm lườm đe dọa, và họ bóp tay nhau có hơi chặt quá mức cần thiết. Bà Hooch nói:
– Nghe tiếng còi của tôi, ba… hai… một…
Cùng với tiếng gầm gừ từ đám đông, mười bốn cầu thủ phóng vọt lên bầu trời xám xịt.
Harry bay cao hơn tất cả, đảo nhìn khắp nơi đề tìm trái banh Snitch.
Phía dưới Harry là Malfoy, cũng phóng vọt lên như để khoe khoang tốc độc cây chổi mới của nó. Malfoy gào:
– Khỏe không, Đầu-thẹo?
Harry không có thì giờ trả lời. Đúng lúc đó, một trái Bludger đen nặng nề lao về phía Harry; nó tránh được trong đường tơ kẽ tóc, trái banh bay sát đến nỗi nó cảm thấy tóc tai dựng đứng lên khi trái banh bay sợt qua. George gọi:
– Harry, sát sườn!
Anh phóng nhanh như chớp ngang qua Harry, cây gậy trong tay sẵn sàng giáng trả trái Bludger về phía Slytherin. Harry thấy George nện cho trái Bludger một cú trời giáng về phía Adrian Pucey, nhưng trái Bludger đột ngột đổi hướng giữa chừng trên không trung, rồi lại quay về phía Harry mà lao tới tấn công.
Harry thả mình rớt xuống thật nhanh để tránh banh, còn George thì cố tìm cách đánh thật mạnh nó về phía Malfoy. Một lần nữa, trái Bludger lại chuyển Dudley bay y như cây boomerang của thổ dân Uùc, cứ quay lại nhè đầu Harry mà lao tới.
Harry tăng tốc độ tối đa, phóng vọt tới đầu kia của sân vận động. Nó vẫn nghe thấy tiếng trái Bludger xé gió bay theo phía sau. Có chuyện gì vậy? Bludger không bao giờ cứ chăm chăm nhắm vô một cầu thủ như vầy cả. Nhiệm vụ của Bludger là cố quật ngã càng nhiều cầu thủ càng tốt cơ mà…
Fred Weasley đang đợi trái Bludger ở đầu kia sân vận động. Khi Fred tống hết sức mình vào trái Bludger thì Harry thụp xuống né. Trái Bludger bị đấm văng tuốt ra khỏi sân bóng. Fred vui vẻ gọi Harry:
– Xong rồi!
Nhưng anh đã nhầm. Làm như thể bị nam châm hút, trái Bludger lại dội về giáng thẳng vào Harry, và một lần nữa, Harry chỉ còn nước tháo chạy có cờ.
Trời đã bắt đầu mưa. Harry cảm thấy những giọt mưa to rớt lộp độp xuống mặt, vỡ tung tóe trên tròng mắt kính của nó. Nó chịu, không căn cứ vào đâu được để mà biết trận đấu đang ra sao, cho tới khi nghe tiếng Lee Jordan, người bình luận Quidditch, xướng ta:
– Đội Slytherin đang dẫn trước, 60 – 0.
Những cây chổi ưu việt của đội Slytherin quả là đang phát huy tầm lợi hại của chúng. Đồng thời trái Bludger điên cứ tìm mọi cách để quật ngã Harry ở trên không. Fred và
George bây giời bay sát hai bên Harry, sát đến nỗi Harry không thể nhìn thấy gì cả ngoại trừ mấy cánh tay vung ngang vẩy dọc của hai người. Nó không có cơ hội nào để tìm kiếm trái Snitch, chứ đừng nói tới chuyện bắt được. Fred gầm gừ:
– Có ai đó… quấy rối… trái… Bludger… này.
Anh quất cật lực cây gậy của mình vào trái Bludger khi nó lao đến trong một cuộc tấn công mới vào Harry.
George nói:
– Chúng ta cần tạm dừng trận đấu một lát.
Anh cố gắng ra hiệu cho Wood, cùng lúc kịp chặn trái Bludger tông bể mũi Harry. Qood hiển nhiên là nhận được thông điệp của George. Bà Hooch thổi còi, và Harry, Fred, George cùng đáp xuống mặt đất trong khi trái Bludger điên vẫn chưa chịu buông tha.
Cả đội Gryffindor tụ tập lại, trong khi bọn Slytherin trên khán đài hè nhau la trộ.
Wood hỏi:
Có chuyện gì vậy? Chúng ta đang bị đè bẹp. Fred, George, hai đứa bây ở đâu khi trái Bludger cản phá Angeline làm bàn hả?
George tức giận đáp:
Tụi này lúc ấy đang ở trên cao cách bạn ấy gần bảy thước, và đang bận đánh trả trái Bludger kia để ngăn nó ám sát Harry. Có người đã ếm nó – Nó không chịu buông tha Harry. Suốt từ đầu trận đấu, nó không thèm rượt đuổi theo ai khác hết. Bọn Slytherin ắt là đã làm gì nó.
Wood nói một cáh lo lắng:
Nhưng hai trái Bludger đã được khóa kỹ trong phòng cô Hooch từ cuộc tập luyện cuối cùng tới nay mà. Lúc đó, mấy trái banh đâu có bị gì đâu.
Bà Hooch đang đi về phía chúng. Qua vai bà, Harry có thể nhìn thấy bọn Slytherin đang la ó và chỉ trỏ về phía nó.
Trong khi bà Hooch chưa đi tới, Harry kịp nói nhanh:
Xin nghe em. Hai anh mà cứ bay xung quanh em hoài như vậy thì chỉ còn cơ hội duy nhất để em có thể bắt được trái Snitch là nó tự bay vô ống tay áo của em thôi. Hai anh cứ quay về với đội, để mặc em xoay sở với trái Bludger quỉ quái.
Fred nói:
Đừng có ngu. Nó tông bể đầu em như chơi.
Anh Wood, chuyện này hết sức điên khùng. Anh không thể để cho một mình Harry xoay sở với trái Bludger điên đó. Anh phải yêu cầu điều tra…
Harry nói:
Nếu chúng ta dừng trận đấu lúc này thì chúng ta thua thiệt! Mà chúng ta không thể để thua đội Slytherin chỉ vì một trái Bludger phát khùng! Anh Wood, anh hãy bảo các anh ấy cứ để một mình em xoay sở.
George tức tối bảo Wood:
Đây là lỗi của anh, anh Wood. “Có chết cũng phải cố gắng”, anh đã nói với thằng bé một điều hết sức ngu ngốc!
Bà Hooch đã đến bên bọn chúng. Bà hỏi Wood:
Sẵn sàng tiếp tục trận đấu chưa?
Được. Fred, George, hai em đã nghe Harry nói rồi đó – Cứ để nó một mình chọi tay đôi với trái Bludger đó.
Mưa vẫn rơi, bây giờ lại còn nặng hạt hơn nữa.
Tiếng còi của bà Hooch vang lên, Harry phóng vọt lên không trung, nghe tiếng hú vun vút của trái Bludger điên đuổi sát phía sau. Harry bay lên càng lúc càng cao. Nó lộn mèo, đột ngột sà xuống rồi bất thình lình vọt lên, lượn theo hình xoắn ốc, bay ngoằn ngoèo theo đường zic – zắc, có lúc lại lăn tròn như bánh xe. Dù bị chóng mặt, nó vẫn cố mở to mắt. Nước mưa làm nhòe cả măt kính, chảy cả vô mũi nó khi nó ở tư thế đầu chúc xuống đất, chân chổng lên trời, để cố tránh một cú tấn công dữ dội của trái Bludger. Nó nghe tiếng cười rộ vọt lên từ phía khán đài; nó biết trông nó không khác gì một thằng khùng, nhưng nó biết trái Bludger quái quỉ kia vì nặng nề nên không thể xoay chiều đổi hướng nhanh như nó được. Nó bắt đầu một trò chơi vòng quanh sân vận động với trái Bludger, không khác gì trò chơi đi tàu lượn trên không, với những khúc quanh đột ngột, những cú lao xuống không phanh. Đồng thời, nó vẫn liếc qua màn mưa bạc, về phía cột gôn của đội Gryffindor, nơi Adrian Pucey đang tìm cách vượt qua Wood. Trái Bludger lại lao vào Harry, tiếng gió vút bên tai cho nó biết nó lại vừa thoát hiểm trong gang tấc. Nó bèn quay ngoắc đầu lại, trở đầu và phóng đi tiếp.
Nó bắt đầu trò chơi vòng quanh sân vận động với trái Bludger, không khác gì trò chơi đi tàu lượn trên không…
– Ê, Harry! Mày tập múa ba-lê hả?
Malfoy gào lên châm chọc, trong khi Harry cố làm một cú lộn mèo nguy hiểm ở giữa chừng không trung để tránh một đòn hiểm khác của trái Bludger, rồi cắm đầu tháo chạy với trái Bludger vẫn bám sát, cách chưa đầy một thước sau lưng. Nhưng mà chính lúc ấy, lúc ném cho Malfoy một cái nhìn căm ghét, Harry nhìn thấy nó – trái Snitch vàng. Nó bay lơ lửng phía trên tai trái của Malfoy chỉ cách vài phân, nhưng Malfoy còn mải bận cười cợt Harry nên không nhìn thấy!
Trong một khoảnh khắc sững sờ, Harry đứng khựng giữa trời, không dám lao về phía Malfoy, chỉ sợ thằng ấy mà ngẩng đầu lên là nhìn thấy trái Snitch vàng.
ẦM!!!
Một giây bất động của nó cũng là thời gian so suất quá dài. Trái Bludger cuối cùng đã đạt được mục tiêu: nện một cú trời giáng vào Harry, đập vào cùi chỏ, và Harry nhận thấy xương cánh tay mình đã gãy. Choáng váng và đau thấu óc, Harry rơi tuột trên thân chổi đẫm nước mưa, chỉ còn một đầu gối cố quặp lấy cán chổi, cánh tay gãy đung đưa một cách vô dụng bên hông nó.
Trái Bludger vẫn không buông tha, đang lao trở lại đánh bồi thêm một cú nữa, lần này nhắm ngay vào mặt Harry. Thằng bé chuồi ra khỏi đường bay của trái banh, trong cái đầu tê điếng của nó chỉ còn một ý nghĩ, rõ ràng, chắc chắn: bám lấy Malfoy.
Bất chấp cơn mưa xối xả và cơn đau thấu xương, Harry nhào tới cái gương mặt lờ mờ nụ cười khinh khỉnh phía dưới và nhận ra đôi mắt trợn trừng vì khiếp sợ trên gương mặt ấy: Malfoy tưởng Harry nổi điên lên quay ra tấn công nó. – Cái trò gì…
Malfoy hốt hoảng lách ra khỏi đường bay của Harry, trong khi đó Harry vội buông bàn tay còn lành lặn của mình khỏi cán chổi, chụp mạnh. Nó cảm thấy mấy ngón tay của mình đã chạm được vào trái Snitch vàng lạnh ngắt, trong khi hai chân chênh vênh cố kẹp lấy cán chổi. Đám đông rú lên bên dưới, và Harry đâm sầm xuống đất, cố hết sức để không bị ngất xỉu.
Một tiếng uỵch vang lên cùng bùn nước bắn tung tóe, cán chổi cắm xuống sình, còn Harry thì lộn mèo mấy vòng trên mặt đất sau khi văng khỏi cán chổi. Cánh tay gãy của nó lòng thòng lỏi chỏi trông rất quái dị. Tuy điếng người vì đau đớn, Harry vẫn nghe, như vọng lại từ cõi nào xa xăm lắm, rất nhiều tiếng huýt sáo la hét. Nhưng nó chỉ chú tâm vào trái Snitch vàng nắm chặt trong bàn tay chưa gãy.
“A ha! Chúng ta đã thắng!”
Nó nói thều thào:
A ha! Chúng ta đã thắng. Rồi ngất xỉu.
Khi Harry tỉnh lại, mưa vẫn còn rơi xối xả trên mặt, và nó vẫn còn nằm dài trên sân bóng. Có người nào đó đang cúi xuống, và Harry nhìn thấy hàm răng trắng bóng lấp lánh. Nó rên:
Ôi, lại là thầy…
Trò ấy không biết mình đang nói gì đâu. Đừng lo, Harry. Thầy sẽ chữa cánh tay cho con.
Đừng.
Harry kinh hãi thét lên:
– Cám ơn thầy, con muốn để nó như vầy thôi…
Nó cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau quả là thấu trời xanh. Chợt nghe có tiếng tách tách quen thuộc ở đâu đó rất gần, Harry bèn quát to:
Colin, anh không muốn chụp hình ảnh này đâu. Thầy Lockhart nói hết sức êm ái:
Nằm xuống đi con. Phép ếm bùa này đơn giản thôi, thầy đã làm không biết bao nhiêu lần rồi…
Harry nghiến răng:
Tại sao không đưa con đi bệnh thất?
Wood tán thành ngay:
– Thưa giáo sư, đúng là nên đưa Harry đi bệnh thất.
Mình mẩy Wood đang lấm len bùn sình, và mặc dù tầm thủ của đội nhà đang bị thương, Wood cũng không thể đừng nhe răng cười:
Harry, em bắt banh giỏi lắm. Một cú bắt banh tuyệt vời, hết sức ngoạn mục, cú hay nhất của em, anh dám nói như vậy…
Qua đám chân cẳng dày đặc cứng vây quanh, Harry vẫn nhìn thấy được Fred và George đang vật lộn để nhét trái Bludger vô một cái hộp. Chừng đó thôi cũng đã là một cuộc chiến đấu ác liệt.
Thầy Lockhart xắn tay áo của chiếc áo chùng xanh ngọc bích, dõng dạc bảo đám đông:
Lùi lại!
Ôi, đừng. Xin thầy đừng…
Harry cố phản đối yếu ớt; nhưng thầy Lockhart đang múa cây đũa phép, và ngay sau đó, thầy chĩa thẳng cây đũa vào cánh tay Harry.
Một cảm giác lạ lùng và rất khó chịu la tỏa từ vai Harry xuống tới đầu những ngón tay của nó. Có cảm giác như cánh tay bị xì ra hơi. Harry không còn đủ can đảm để ngó xuống tay mình coi chuyện gì đã xảy ra. Nó vẫn nhắm nghiền đôi mắt, mặt ngoảnh đi hướng khác. Nhưng nhìn đám đông đang đứng há hốc mồm và thằng Colin tự nhiên bấm máy như điên, Harry nhận ra chuyện đáng sợ tồi tệ nhất đã tới: cánh tay của Harry không còn đau đớn nữa, nhưng đồng thời nó cũng không còn có vẻ gì là một cánh tay.
Thầy Lockhart kêu lên:
Uûa? Ờ, không sao. Thỉnh thoảng xảy ra sự cố là chuyện thường. Nhưng điểm mấu chốt là xương không còn gãy nữa. Đó là điều cần ghi nhớ. Thế nhé, Harry, cứ từ từ mà đi tới bệnh thất. Aø, Ron và Hermione, hai trò dìu trò ấy đi nhé. Bà Pomfrey có thể sẽ… ờ… tỉa tót trò lại một tý thôi.
Khi Harry đứng dậy, nó có cảm giác thõng một bên hông rất lạ lùng. Nó bèn hít một hơi sâu để có đủ can đảm ngó xuống bên hông phải của nó. Và cái mà nó nhìn thấy suýt làm nó ngã lăn ra xỉu thêm một lần nữa:
Thò ra dưới ống tay áo của nó là một cái gì trông giống một cái găng tay cao su dày, màu da người. Nó thử nhúc nhích ngón tay. Nhưng chẳng ngón nào thèm nhúc nhích. Thầy Lockhart hóa ra không hề hàn gắn gì xương xẩu của nó hết, mà chỉ đơn giản… rút xương cánh tay nó đi mà thôi.
Bà Pomfrey đương nhiên là không hài lòng lòng chút nào.
Bà giận dữ cầm cái tàn tích bất động buồn hiu của cái mà nửa giờ trước còn là cánh tay đắc lực của Harry, la lối:
Lẽ ra trò phải đến gặp tôi ngay tức thì chớ! Tôi có thể nối xương trong một giây, nhưng làm cho xương mọc lại thì…
Harry tuyệt vọng:
Cô sẽ làm được mà, phải không cô?
Tất nhiên là tôi sẽ làm được. Nhưng mà rất đau. Trò phải ở lại bệnh thất đêm nay… Hermione đứng đợi bên ngoài tấm màn quây quanh giường của Harry, trong khi Ron giúp Harry thay quần áo. Cũng mất nhiều thì giờ mới nhét được cái gọi là cánh tay không xương mềm như cao su vô ống tay áo.
Từ bên trong tấm màn, Ron vừa kéo mấy ngón tay xuôi xị của Harry qua cổ tay áo, vừa nói vọng ra:
Sao, Hermione? Tới bây giờ bồ con bênh thầy Lockhart nữa thôi? Harry mà cần rút xương thì đã nhờ ổng rồi.
Hermione nói:
Ai cũng có thể có lúc sai sót. Mà nói cho cùng thì cánh tay cũng hết đau rồi, đúng không, Harry?
Harry lên giường nằm:
Ừ. Hết đau. Nhưng cũng hết xài luôn.
Khi nó ngã người xuống giường, cánh tay thõng xuống vung vẩy ngoài ý muốn. Hermione và bà Pomfrey đi vòng qua tấm màn. Bà Pomfrey cầm một chai lớn đựng một thứ thuốc gì đó dán nhãn Mo-xu [(nguyên bản là: “Skele-Gro”, tức viết không đủ của “Skeleton-Growth”: Mọc-xương)]
Bà rót thứ thuốc bốc khói ấy vô một cái cốc, đưa cho Harry và nói:
Tối nay trò sẽ bị hành đấy. Mọc lại xương cốt không phải là chuyện thú vị lắm đâu. Harry nhắm mắt uống ực cái món Mo-xu. Nó làm phỏng cả môi miệng lẫn cổ họng Harry trên đường trôi xuống bụng dạ, khiến Harry ho sù sụ và phun phì phì.
Bà Pomfrey không ngớt tặc lưỡi lắc đầu để bày tỏ ý kiến về những môn thể thao nguy hiểm và những thầy bà bất tài. Cuối cùng, bà cũng rút lui, để cho Ron và Hermione ở lại giúp Harry nuốt thêm mấy ngụm nước cho thông cổ họng.
Ron nói, miệng cười toét đến mang tai:
Dù sao, chúng ta cũng đã thắng. Bồ bắt trái banh thật hết sẩy. Phải nhìn thấy cái mặt của Malfoy… Trông nó như muốn ăn sống bồ.
Hermione có vẻ lo rầu:
Mình muốn biết nó làm sao mà ếm được tái Bludger ấy. Harry dụi đầu xuống gối, nói:
Chúng mình bổ sung câu đó vô cái danh sách những câu mình sẽ hỏi nó khi tụi mình uống thuốc Đa dịch để biến hình đi. Mình cầu mong sao cho thuốc đó… ngon hơn cái món Mo-xu này.
Ron nói:
Bồ nói giỡn chơi, cái món Đa dịch đó có pha một tý của bọn Slytherin mà ngon hả? Lúc đó cánh cửa bệnh thất mở tung. Tất cả những cầu thủ khác trong đội Gryffindor ùa vô thăm Harry, người nào cũng ướt nhẹp và bẩn thỉu.
George nói:
Harry, một cú bay không tin được! Anh vừa mới nghe Marcus Flint quát thét Malfoy. Chuyện gì đó về trái banh Snitch lởn vởn ngay trên đầu mà nó không biết. Trông Malfoy vui hết nổi rồi.
Chúng bày ra nào bánh, kẹo, và cả những chai nước bí rợ. Chúng quây quần bên giường Harry và vừa mới chuẩn bị nhập một bữa tiệc xôm tụ, thì bà Pomfrey xuất hiện như cơn bão, quát tháo:
ĐI RA! Thằng bé cần nghỉ ngơi, nó cần mọc lại ba mươi ba cái xương, nghe chưa?
RA, ĐI RA NGAY!
Thế là Harry bị bỏ lại một mình trong bệnh thất, không có ai “quấy rầy” để nó quên đi cơn đau như dao chặt ở mấy ngón tay tê liệt.
Nhiều tiếng đồng hồ sau, Harry thình lình thức giấc giữa màn đêm đen kịt. Nó thốt lên một tiếng rên đau đớn: cánh tay nó bây giờ đau nhức như đầy những mẫu xương rời rạc. Mấy giây đầu, nó tưởng chính cơn đau này đã đánh thức nó. Nhưng rồi, một nỗi kinh hoàng ập xuống, khi nó nhận ra có ai đó trong bóng tối đang chườm trán cho mình. Nó hét:
Tránh ra!
Rồi nhận ra ngay:
Con gia tinh có hai con mắt lồi to như hai trái banh… – Dobby!
Con gia tinh có hai mắt lồi to như hai trái banh quần vợt màu xanh lá cây đang đăm đăm nhìn Harry trong bóng tối. Một giọt nước mắt duy nhất chảy dọc theo cái mũi dài và nhọn. Con gia tinh thì thầm một cách bi thương:
Harry Potter đã trở về trường học. Dobby đã cảnh cáo đi cảnh cáo lại nhiều lần. Mà thưa cậu, tại sao cậu không chịu nghe lời khuyên của Dobby? Tại sao Harry cứ một mực đến trường, không chịu quay về nhà khi đã lỡ chuyến tàu?
Harry nhổm người dậy trên cái gối, đẩy miếng bông chườm trán của Dobby ra. Nó hỏi:
– Bạn làm cái gì ở đây hả Dobby? Và làm sao bạn biết tôi lỡ chuyến tàu?
Môi của Dobby run run, Harry bỗng vỡ ra một mối nghi ngờ. Nó chậm rãi nói:
Vậy là mi! Chính mi đã khiến cái hàng rào không cho tụi này đi qua! Dobby gật đầu lia lịa, đôi tai ve vẩy:
Thưa cậu, đúng vậy. Dobby lén rình Harry Potter, rồi ếm bùa lên cánh cổng, rồi sau đó Dobby phải ủi lên bàn tay của mình.
Con gia tinh xòe mười ngón tay bị quấn băng cho Harry xem.
Nhưng Dobby không hối tiếc đâu, thưa cậu. Vì Dobby chỉ nghĩ đến sự an toàn của Harry Potter, mà không thể ngời được rằng Harry Potter vẫn đến trường bằng một cách khác.
Con gia tinh lắc lư từ đằng trước ra đằng sau và ngược lại. Cái đầu xấu xí của nó cũng lắc qua lắc lại.
Dobby sửng sốt hết sức khi nghe nói Harry Potter vẫn trở về nhập học Hogwarts. Sửng sốt đến nỗi làm khét cả bữa cơm chiều của chủ nó. Dobby bị một trận đòn chưa từng thấy trong đời, thưa cậu…
Harry lại dụi đầu xuống gối. Nó tức giận càu nhàu:
Bạn suýt làm cho Ron với tôi bị đuổi học. Dobby, bạn khôn hồn thì biến mất trước khi xương cốt tôi lành lặn lại, nếu không tôi sẽ vặn trẹo bạn cho coi.
Dobby mỉm cười yếu ớt:
Thưa cậu, Dobby quen bị dọa giết chết rồi. Ơû nhà Dobby bị dọa giết chết đến năm lần một ngày kia.
Con gia tinh hỉ mũi vô góc cái áo gối dơ hết chỗ nói mà nó đang mặc, trông thảm thiết đến nỗi cơn giận của Harry xìu xuống, dù nó vẫn còn muốn giận. Nó tò mò hỏi:
Sao bạn lại mặc cái đồ đó, hả Dobby?
Cái đồ này hả cậu? Đây là dâu hiệu nô lệ của một con gia tinh đó, thưa cậu. Dobby chỉ được tự do khi nào chủ của nó cho nó mặc quần áo. Bởi vậy người trong gia đình chủ rất cẩn thận, không bao giờ đưa cho Dobby dù là một chiếc vớ, thưa cậu, bởi vì chỉ cần nhiêu đó là đủ đề giải phóng Dobby và Dobby sẽ ra đi không bao giờ trở lại.
Con gia tinh dụi hai con mắt lồi của nó và đột ngột nói:
Harry Potter phải về nhà! Dobby nghĩ trái Bludger của nó đã đủ để khiến…
Trái Bludger của bạn?
Trái Bludger của bạn, là ý làm sao? Chẳng lẽ bạn đã ếm bùa trái Bludger để giết tôi? Dobby rùng mình chối đây đẩy:
Không phải để giết cậu đâu, thưa cậu, không đời nào giết cậu đâu. Dobby chỉ muốn
cứu mạng của cậu mà. Thà cậu về nhà, dù có bị thương tích, còn hơn là ở đây. Dobby chỉ muốn Harry Potter bị thương vừa đủ để được đưa về nhà. Harry càng thêm giận:
Chỉ vậy thôi sao? Thế bạn có ý định nói cho tôi biết tại sao bạn muốn cho người ta gởi những mảnh xương thịt vụn của tôi về nhà không?
Dobby than khóc, nước mắt ràn rụa chảy xuống ướt đẫm cái áo gối te tua.
Ôi, giá mà Harry Potter biết! Giá mà cậu biết cậu có ý nghĩa như thế nào đối với chúng tôi, những con gia tinh hèn mọn bị nô lệ, bị khinh miệt trong thế giới phù thủy. Thưa cậu, Dobby vẫn còn nhớ cái thời Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra còn tác oai tác quái. bọn gia tinh chúng tôi bị đối xử như đồ sâu bọ. Thưa cậu, đành rằng bây giờ Dobby vẫn còn bị đối xử như vậy.
Dobby nhìn nhận, chùi mặt vô áo gối, nói tiếp:
Nhưng thưa cậu, hầu như cuộc sống đã được cải thiện đối với bọn gia tinh chúng tôi kể từ khi cậu chiến thắng quyền lực của Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra. Harry Potter vẫn sống, và quyền lực của trùm phe Hắc ám tiêu tan. Thưa cậu, một bình minh mới mở ra, và Harry Potter chiếu sáng như một ngôi sao hy vọng cho những người như chúng tôi, những người cứ ngỡ những ngày Hắc ám không bao giờ tàn. Thưa cậu… bây giờ, ở Hogwarts, chuyện khủng khiếp sắp xảy ra, mà có lẽ xảy ra rồi. Và Dobby không thể để cho Harry Potter ở lại chốn này, khi mà lịch sử dường như đang lặp lại, khi mà Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra một lần nữa.
Dobby bỗng khựng lại kinh hoảng, chụp lấy cái bình nước uống của Harry trên cái bàn con cạnh giường ngủ mà tự nện lên đầu mình mạnh đến nỗi ngã lăn kềnh ra sàn, lăn đi mất tiêu.
Lát sau, nó lồm cồm bò trở lại bên giường, mắt lấm lét, miệng lầm bầm:
Dobby tồi, Dobby tồi lắm…
Như vậy là có Phòng chứa Bí mật? Và bạn vừa mới nói là trước đây nó đã từng được mở ra? Dobby, nói cho tôi biết đi!
Harry nắm chặt khuỷu tay gầy gò của con gia tinh khi nó vói tay toan chụp cái bình nước để tự trừng phạt mình một lần nữa.
Mà làm sao tôi lại bị nguy hiểm được khi căn phòng đó mở ra? Tôi đâu phải xuất thân trong gia đình Muggle?
Đôi mắt của con gia tinh, vốn rất to, lại trợn trừng trong bóng tối, nó lắp bắp:
Ôi, xin cậu, đừng hỏi nữa. Xin cậu đừng vặn hỏi Dobby khốn khổ nữa. Những âm mưu Hắc ám sắp diễn ra ở đây, nhưng Harry Potter không nên ở đây khi điều đó xảy ra… Về nhà đi, Harry Potter. Xin cậu hãy về nhà đi. Harry Potter không nên dính vô mấy vụ tranh đoạt này, nguy hiểm lắm…
Harry càng nắm chặt cổ tay Dobby hơn để không cho nó đập cái bình nước vô đầu nó lần nữa. Harry hỏi:
Dobby, ai vậy? Ai đã mở cửa Phòng chứa Bí mật? Ai đã mở nó lần trước? Con gia tinh khóc rống lên:
Thưa cậu, Dobby không thể nói, không thể, không được nói! Về nhà đi, Harry Potter, về nhà đi mà!
Harry nổi giận:
Tôi sẽ không đi đâu hết! Một trong những người bạn thân nhất của tôi xuất thân từ gia đình Muggle, nếu Phòng chứa Bí mật thật sự đã mở ra thì cô ấy sẽ là người đầu tiên bị hại…
Dobby lại rên rỉ trong một trạng thái đau thương cực kỳ:
Harry Potter liều mạng mình vì bạn bè! Cao thượng biết bao! Anh dũng biết bao! Nhưng mà cu ấy cũng phải tự cứu lấy mình chứ! Harry Potter không được…
Đột nhiên Dobby nín lặng, đôi tai như cánh dơi rung nhẹ. Harry cũng nghe thấy. Có tiếng bước chân đang đến gần bên ngoài hành lang.
Dobby phải đi thôi!
Con gia tinh khiếp đảm, thở hổn hển. Một tiếng “rắc” vang lên và nắm tay của Harry chỉ còn nắm chặt không khí mà thôi. Nó chuồi mình xuống dưới lớp chăn trên giường, mắt vẫn mở trong bóng đêm, hướng về phía cửa khi tiếng bước chân đến gần hơn.
Chỉ lát sau là cụ Dumbledore xuất hiện bằng cách đi giật lùi vào phòng. Cụ mặc áo ngủ dài bằng len và đội một cái nón ngủ. Cụ đang khiêng một đầu của cái gì đó giống như một pho tượng. Giáo sư McGonagall xuất hiện liền sau đó, khiêng chân của bức tượng. Hai người đặt cái tượng đó lên một cái giường. Cụ Dumbledore nói khẽ:
– Đi gọi bà Pomfrey.
Giáo sư McGonagall lập tức đi ngang qua giường Harry ra ngoài. Harry nằm im, giả đò như say ngủ. Nó nghe những tiếng nói khẩn cấp, và rồi giáo sư McGonagall hối hả trở lại, có bà Pomfrey theo sát bước chân. Bà Pomfrey vừa đi vô phòng vừa tròng cái áo len không tay qua đầu, mặc ngoài tấm áo ngủ. Harry nghe như bà hít hơi thật nhanh. Tiếng bà Pomfrey thì thầm với cụ Dumbledore khi bà cúi xuống xem xét bức tượng.
Chuyện gì xảy ra thế? Cụ Dumbledore nói:
Một cuộc tấn công nữa. Giáo sư McGonagall phát hiện ra cậu bé trên cầu thang. Giáo sư bổ sung:
Với một chùm nho bên cạnh. Tôi nghĩ là thằng nhóc này định lẻn đến đây thăm Harry.
Bụng Harry quặn lên một cái đau đớn. Nó nhích đầu lên một cách từ từ thận trọng để có thể nhìn thấy mặt bức tượng trên giường. Một vạt trăng rọi chiếu khuôn mặt trợn trừng của pho tượng.
Đó là Colin Creevey, mắt nó mở to, hai tay vẫn giữ cứng đơ trước mặt, cầm cái máy
chụp hình của nó. Bà Pomfrey hỏi:
– Bị hóa đá hả?
Giáo sư McGonagall đáp:
Phải. Nhưng mà tôi rùng mình khi nghĩ đến… Nếu lúc đó cụ Dumbledore không đang xuống cầu thang để lấy sôcôla nóng uống, thì… Ai biết chuyện gì có thể xảy ra…
Cả ba người chăm chú nhìn Colin. Rồi cụ Dumbledore chồm tới, tháo cái máy chụp hình trong tay Colin ra.
Giáo sư McGonagall hăm hở nói:
Ông có nghĩ là thằng nhóc lúc đó đang tìm cách chụp hình kẻ tấn công nó không? Cụ Dumbledore không trả lời. Cụ mở hộp đựng phim của cái máy chụp hình. Bà Pomfrey thốt kêu lên:
Quỷ thần ơi!
Một tia khói xịt ra khỏi cái máy. Harry nằm cách đó ba giường cũng hửi thấy mùi phim nhựa khét lẹt.
Bà Pomfrey hoang mang:
– Tiêu hết. Tất cả tiêu hết…
Giáo sư McGonagall khẩn thiết hỏi:
Như vầy nghĩa là sao, ông Dumbledore? Cụ Dumbledore nói:
Nghĩa là Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra lần nữa.
Bà Pomfrey giơ tay bụm miệng mình lại. Giáo sư McGonagall trợn mắt nhìn đăm đăm cụ Dumbledore:
Nhưng… ông Dumbledore… chắc vậy… nhưng… ai? Cụ Dumbledore vẫn nhìn Colin.
Vấn đề không phải là ai, vấn đề là như thế nào…
Từ chỗ nằm của Harry, nó có thể nhìn thấy gương mặt lờ đờ của giáo sư McGonagall.
Nó thấy rằng giáo sư cũng không có vẻ gì hiểu hơn nó về chuyện này.