Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hẹn Em Ngày Đó

Chương 18

Tác giả: Guillaume Musso

Điều được coi là lẽ sống cũng có thể là một lý do tuyệt vời dẫn đến cái chết.

-ALBERT CAMUS-

San Francisco, 25 tháng Chạp 1976

Ilena 30 tuổi

16h48

Trên bầu trời cao vòi vọi, giữa mây mù và gió, một con chim có bộ lông ánh bạc rẽ mây lao về phía San Francisco. Lao vút như một mũi tên, nó lượn qua Alcatras và đảo Treasure rồi đậu xuống một trong hai mố trụ của cây cầu Cổng Vàng. Khổng lồ nhưng không kém phần duyên dáng, cây cầu nổi tiếng bắc qua vịnh trên chiều dài hai cây số tới tận Sausalito. Những trụ chống ngoại cỡ của nó bắt sâu vào lòng Thái Bình Dương chẳng hề e ngại làn nước lạnh như băng hay lớp sương mù dày đặc quấn quýt chẳng khác nào dây thường xuân quanh phần thân kim loại bóng loáng.

Lượn vòng bên trên mặt nước, con chim cúi đầu nhìn xuống khoảng không, chiêm ngưỡng cuộc sống của những con người đang sôi động diễn ra ở khoảng cách hai trăm mét phía dưới.

Trên cầu, từng đoàn ôtô chạy cắt nhau và sánh hàng với nhau như một vũ điệu liên hoàn được dàn dựng trên sáu làn đường dành cho xe chạy. Tất cả chỉ là những âm thanh đinh tai, tiếng còi xe và tiếng vỏ xe rung lên bần bật.

Đột nhiên, từ lối đi dành cho người đi bộ, một cô gái tiến lên, mong manh, chẳng khác nào một nữ nghệ sĩ xiếc biểu diễn thăng bằng trên dây.

Lúc nào cũng chực ngã xuống.

Ilena chẳng thể giải thích nổi cô tới đây làm gì. Đột nhiên cô cảm thấy mình không thể lên máy bay để trở về Florida. Vì thế, cô đã đề nghị tài xế taxi vòng xe lại và đưa cô quay về thành phố. Rồi vì nhất định phải tới một nơi nào đó, cô liền để mặc đôi chân đưa đi và chúng đã đưa cô tới chỗ này.

Cô đang đứng bên bờ vực, bị giam cầm trong cảm giác đau đớn khôn cùng mà cô không mảy may chuẩn bị tinh thần đón nhận. Ai cũng nghĩ cô là người mạnh mẽ, vững vàng và tỉnh táo, song hình ảnh đó chỉ là để tự nguỵ trang. Sự thật, cô là một người yếu đuối, không vũ khí tự vệ và chỉ cần một câu đơn giản – “Anh không còn yêu em nữa, Ilena” – chưa cần phải nghe hết câu, cô đã đánh mất hết mọi điểm tựa, mọi sức lực và khát vọng sống.

Cô bước lại gần lớp rào bảo vệ để nhìn xuống mặt biển. Cảnh vật khiến cô choáng váng và ngây ngất. Gió thổi thành những đợt xoáy, những con sóng xô vào nhau hất tung bọt khiến mặt biển như đang sôi sùng sục. Elliott là cả cuộc sống của cô. Cô sẽ ra sao nếu không có anh?

Ilena cảm thấy mình yếu đuối và tuyệt vọng. Nỗi đau đang bao trùm toàn bộ tâm trí quá mãnh liệt, cô không tài nào dập tắt được. Đột nhiên, tiếp tục cuộc sống này đối với cô còn kinh khủng hơn cái chết. Cô chợt hiểu ra vì sao bước chân cô đã tìm tới đây.

Và cô lao mình vào khoảng không trước mặt.

***

Rơi từ trên cầu Cổng Vàng xuống chỉ mất bốn giây.

Bốn giây cho một chuyến đi cuối cùng.

Bốn giây, ranh giới thực sự giữa hai thế giới.

Trong bốn giây đó người ta gần như không còn sống nữa…

… song cũng chưa thực sự chết.

Bốn giây trong không trung.

Hành động tự giải thoát hay điên rồ?

Dũng cảm hay quá ư yếu đuối?

Sau bốn giây đó người ta lao thẳng xuống mặt nước với tốc độ 120km/h.

Sau bốn giây đó người ta sẽ…

… chết.

San Francisco, 25 tháng Chạp 1976

Elliott 30 tuổi

17h31

Mùa đông trời tối rất sớm.

Chỉ mới đó mà buổi chiều đã chỉ còn trong ký ức. Khắp thành phố, những ánh đèn lần lượt sáng lên trong khi mặt trăng hình lưỡi liềm lợi dụng một kẽ hở trên bầu trời để dè dặt ló dạng.

Cửa sổ mở toang, Elliott chạy xe trên Embarcadero, con phố lớn dọc theo bờ biển. Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh cảm thấy không đủ can đảm ở một mình cả đêm trong căn nhà ốp kính. Anh sợ mình sẽ phát điên, sợ điều anh có thể làm…

Vì thế, anh lao đi như gió, để những ánh đèn dẫn đường đưa anh đi qua những khu phố sầm uất nơi có toà Transamerica Pyramid, toà nhà chọc trời mang hình dáng của một mũi tên mới mọc lên, đang lấp lánh muôn ngàn ánh sáng. Anh băn khoăn nghĩ tới Ilena lúc này có lẽ đang ngồi trong máy bay. Cô sẽ phản ứng như thế nào đối với sự chia tay này? Anh cố nghĩ rằng đối với cô mọi chuyện sẽ không đến nỗi quá khó khăn, rồi cô sẽ dễ dàng tìm thấy một người đàn ông biết yêu thương cô nhiều hơn anh, song đồng thời, ý nghĩ đó cũng khiến anh cảm thấy không thể nào chịu đựng nổi.

Anh đổi hướng liên tục để rồi cuối cùng cũng dừng lại trong bãi để xe của bệnh viện. Anh đã đánh mất tình yêu, anh đã đánh mất cả tình bạn. Anh chỉ còn có công việc. Tất nhiên, hôm nay nhất định anh không thể mổ hay tiếp nhận bất cứ bệnh nhân nào, vì tác dụng của rượu và của ma tuý vẫn còn chưa tan hết. Song anh cần phải được ở trong một môi trường thân thuộc và đây là nơi duy nhất mà anh biết.

Anh đậu xe vào chỗ như thường lệ rồi bước ra trong bóng đêm đúng lúc một chiếc xe cấp cứu rú còi hết cỡ lao thẳng vào trong bãi xe rồi dừng lại trước cửa khoa cấp cứu. Sức mạnh của phản xạ quen thuộc khiến Elliott không thể không chạy tới hỗ trợ một tay cho các nhân viên cứu hộ: Martinez và Pike ở bộ phận số 21, anh đã từng làm việc chung với họ. Anh thoáng nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của hai cô y tá cho thấy các vết thương của bệnh nhân vô cùng trầm trọng.

– Chúng ta nhận được gì đây, Martinez?

Chàng thanh niên gốc La-tinh nghĩ anh đang trong ca trực và thông báo:

– Một phụ nữ ba mươi tuổi, hôn mê, xem đa chấn thương. Cô ta nhảy xuống từ cầu Cổng Vàng cách đây khoảng nửa giờ…

– Cô ấy còn sống không?

– Theo tôi thì cũng không được bao lâu nữa…

Cô gái đã được đặt máy thở. Người ta đã đặt cho cô những đường truyền tĩnh mạch và đeo nẹp cổ làm che bớt một phần khuôn mặt.

Elliott giúp hai người đàn ông đỡ cô xuống khỏi cáng.

Rồi anh cúi xuống nhìn nạn nhân.

Và anh nhận ra cô.

San Francisco, 2006

Elliott 60 tuổi

Vẫn còn bàng hoàng sau cuộc chạm trán với Matt, Elliott cho xe chạy mà chẳng hề để tâm tới con đường và cũng chẳng biết mình đang đi về đâu.

Bạn ông đã ám chỉ gì khi nói: “Sau chuyện đã xảy ra với Ilena”? Có phải bạn ông chỉ đơn thuần muốn nhắc đến việc họ chia tay nhau, hay còn muốn nói tới điều gì nghiêm trọng hơn thế? Elliott cố sắp xếp mọi thứ trong tâm trí. Trong chuyến du hành ngược về quá khứ lần trước, vào sáng ngày 25 tháng Chạp năm 1976, ông và bản sao của ông đã tránh được vụ tai nạn với con cá voi sát thủ, điều đó có thể dẫn tới cái chết của cô. Như vậy là Ilena vẫn còn sống.

Vậy tại sao ông lại cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói của Matt? Ông đạp phanh gấp và đậu chiếc Coccinelle ngay trước một lối thoát hiểm nằm dọc theo Washington Park. Dạo quanh trên vỉa hè North Beach, ông tìm thấy một quán cà phê Internet và gọi một tách cappuccino để được ngồi vào trước một màn hình máy tính.

Chỉ nhấp chuột vài lần ông đã vào tới trang danh bạ điện thoại trực tuyến và bắt đầu tìm kiếm. Ông gõ “Ilena Cruz” vào ô từ khoá.

Ở thông tin phụ bên dưới liền nhấp nháy, nó yêu cầu nhập tên thành phố. Ông gõ “San Francisco” và khởi động tìm kiếm.

Không có kết quả.

Ông mở rộng phạm vi tìm kiếm ra toàn vùng California rồi sang các bang khác.

Không có kết quả.

Chắc là Ilena của năm 2006 đã đăng ký ẩn số điện thoại trong danh bạ trực tuyến. Hoặc bà không còn sống ở bờ phía tây nữa. Hoặc bà đã đổi tên…

Vẫn không nản lòng, Elliott gõ chữ “Ilena Cruz” trên Google. Một kết quả duy nhất… Ông nhấp chuột vào đường dẫn. Đó là trang web của khoa chăm sóc động vật có vú sống ở biển của một trường đại học. Trên đó người ta đề cập tới rằng trong những năm 70, Ilena là một trong những người tiên phong trong lĩnh vực phẫu thuật mà ngày nay đã trở nên phổ biến. Bài viết còn dẫn ra thí dụ rằng cuộc gây mê đầu tiên của thế giới tiến hành trên một loài cá heo đã được cô thực hiện vào năm 1973. Gần tên của cô, một con số dẫn tới chú thích tiểu sử ở cuối trang. Bàn tay run rẩy, Elliott nhấp chuột vào đường dẫn và bàng hoàng khi nhìn thấy năm sinh và năm mất của Ilena: 1947-1976!

Chẳng có thêm lời giải thích nào.

Ánh mắt dán chặt vào màn hình, ông cố suy luận để hiểu được đầu đuôi sự việc.

Nếu Ilena vẫn còn sống vào ngày 25 tháng Chạp năm 1976 mà trang web này vẫn bảo cô qua đời cũng vào năm đó, vậy thì cái chết của cô đã xảy ra vào một trong sáu ngày cuối cùng của năm 1976. Nhưng là ngày nào? Như thế nào? Tại sao?

Ông ra khỏi quán cà phê Internet và vội vã quay trở lại xe.

Phải xem lại báo chí của thời đó!

Đó là việc ông phải làm trước tiên. Ông điều khiển xe vượt lên mà chẳng buồn bật xi nhan xin đường và thiếu chút nữa thì đâm phải chiếc Lexus đang chạy ngược chiều. Sau khi quay bừa xe lại, ông chạy theo hướng về City Hall nơi có trụ sở của toà báo San Francisco Chronicle.

Tới nơi, ông mất hai mươi phút tìm chỗ đậu, song lẽ ra ông phải đoán ra từ trước, số lượng chỗ đậu xe vào giờ này luôn nhỏ hơn số không. Quá chán nản, Elliott bỏ mặc chiếc xe của mình đậu hàng đôi và biết chắc nó sẽ không còn ở đó khi ông quay trở ra. Ông hối hả chạy vào bên trong toà nhà ốp kính nơi có những phòng làm việc của thời báo nổi tiếng và giải thích rằng ông muốn tra báo lưu trữ của năm 1976. Cô gái ở quầy tiếp tân chìa cho ông một bản đăng ký, yêu cầu diễn đạt đầy đủ thông tin và giải thích cho ông rõ rằng yêu cầu của ông sẽ chỉ được đáp ứng sau vài ngày nữa.

– Vài ngày nữa cơ à! Elliott làu bàu.

Cô đáp rằng “ngày nghỉ lễ”, “thiếu nhân sự”, “microfilm”, “còn nhiều năm chưa được lưu”…

Ông rút ra một tờ một trăm đôla; cô cầm lấy với vẻ bực bội; ông đưa thêm hai tờ nữa; cô bảo: “Tôi sẽ xem có thể giúp được gì cho ông”.

Và mười lăm phút đồng hồ sau, ông đã ngồi trước một màn hình cho phép xem từng trang của tờ San Francisco Chronicle những ngày cuối năm 1976. Vì tìm trong các đề mục không thấy gì, ông liền dò từng mục tin vặt và trong dấu ấn bản ra ngày 26 tháng Chạp năm 1976, ông bắt gặp một mẩu tin đóng khung mà ông phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể dung nạp hết thông tin.

Lại thêm một vụ tự sát nữa trên cầu Cổng Vàng

Chiều qua, một cô gái đã nhảy từ trên cầu Cổng Vàng ngay tại vị trí thanh chắn số 69. Đó là Ilena Cruz, một nữ bác sĩ thú y tới từ Florida. Theo một số nhân chứng, cô đã chủ động lao xuống mặt nước.

Được tàu cứu hộ của cảnh sát đường biển vớt lên, song với quá nhiều vết chất thương ngoài và tổn thương nội tạng, cô đã được đưa ngay vào bệnh viện Lenox, tại đây tình trạng của cô đã được các bác sĩ đánh giá là “rất trầm trọng”.

Một cục tròn cuộn lại trong dạ dày của Elliott và trong nhiều phút liền ông ngồi bất động trên ghế, quỵ ngã sau đòn đánh ác liệt của số phận. Rồi ông đọc tiếp báo của ngày hôm sau, mặc dù đã lường trước điều ông sắp đọc được.

Không có phép lạ nào đối với cô gái tự tử ở cầu Cổng Vàng

Phép lạ đã ghé qua bệnh viện Lenox. Ilena Cruz, cô gái nhảy từ trên cầu Cổng Vàng xuống từ ngày hôm kia đã qua đời vào đêm qua do quá nhiều vết thương nội tạng trầm trọng (xem số báo ra ngày hôm qua).

Thêm một cái chết nữa làm dấy lên những tranh luận xung quanh vấn đề cần thiết phải lắp đặt một hệ thống hàng rào an toàn, một biện pháp phòng ngừa từ trước tới nay Ban Quản lý cây cầu vẫn luôn từ chối áp dụng.

Ông bước ra khỏi toà soạn báo, mỏi mệt rã rời. Chiếc xe của ông đã đậu hàng đôi hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa bị cẩu đi mất. Một chút an ủi nhỏ nhoi. Ông ngồi vào sau tay lái và chạy thẳng về hướng bệnh viện Lenox.

Ông còn một việc cuối cùng cần xác minh lại.

San Francisco, 25 tháng Chạp 1976

Elliott 30 tuổi

20strong3

Bị dày vò bởi nỗi lo lắng, Elliott chờ Ilena được đưa ra khỏi phòng mổ. Hôm nay không phải là ngày trực của anh, vì thế người ta đã không muốn để cho anh phẫu thuật. Và cũng vì anh đã dùng cái liều thuốc heroine chết tiệt ấy mà anh cũng không dám nài thêm.

Kết quả khám nghiệm thật kinh khủng: những vết gẫy ở hai cẳng chân và bàn chân, trật khớp háng và khớp vai, chấn thương lồng ngực… Cú va đập quá mạnh đã làm vỡ khung xương chậu và làm tổn thương các bộ phận bên trong. Người ta nghi ngờ có các vết thương ở thận và lá lách, đồng thời sự xuất hiện ở cửa mình cho thấy ruột hoặc ống niệu có thể bị vỡ.

Anh không thể ngồi yên, sốt ruột đi đi lại lại trước khi quay trở lại đứng chờ sau những cánh cửa kính ngăn cách anh với phòng mổ. Anh đã nhìn thấy nó nhiều lần đủ để không tự vỗ về mình bằng những ảo tưởng.

Chính anh cũng đã nhiều lần phẫu thuật cho các ca đa tổn thương (Polytraumatise: một người có nhiều vết tổn thương do cùng một tai nạn gây ra) và cần phải thực tế: lúc này, nguy cơ tử vong chắc chắn cao hơn khả năng sống sót. Chưa kể một tai nạn kiểu này thường gây ra những tổn thương cho cột sống và tuỷ sống. Những tổn thương kiểu đó thường dễ để lại di chứng gây liệt hai chân hoặc liệt nửa người…

Trong giây lát, hình ảnh Ilena liệt toàn thân, lết đi trong một chiếc xe lăn, thoáng hiện ra trong tâm trí anh và che khuất hình ảnh một người phụ nữ thân hình ướt đẫm mới hôm qua còn lặn và bơi lội bên cạnh đàn cá voi.

Tất cả những điều này xảy ra là do anh! Anh và bản sao của anh cứ tưởng đã cứu được Ilena, nhưng họ chỉ thành công trong việc đẩy lùi thời điểm tuyệt mệnh lại vài tiếng. Thay vì phải chết vì bị một con cá voi sát thủ dìm dưới nước, giờ thì cô lại lao mình từ trên cầu xuống. Thế đấy!

Họ đã tìm cách chống lại số phận, song số phận mạnh hơn họ rất nhiều.

San Francisco, 25 tháng Chạp, 2006

Elliott 60 tuổi

22h59

Mưa trút như thác đổ xuống bệnh viện Lenox.

Tại tầng hầm thứ ba của toà nhà, dưới ánh đèn nêông, Elliott đang săm soi những tập tài liệu cũ được lưu từ ba mươi năm trước, tìm kiếm hồ sơ bệnh án của Ilena.

Căn phòng kê đầy những giá kim loại oằn mình dưới sức nặng của các thùng cáctông. Trước kia, có lẽ các tài liệu này từng được sắp xếp theo một thứ tự chính xác, nhưng hôm nay cả căn phòng rộng này chỉ còn là một đống lộn xộn. Nhiều tháng, nhiều năm, nhiều phòng khoa đã qua đây: tất cả đã bị xáo trộn, rải rác khắp nơi.

Vừa vội vã mở từng thùng các tông và từng tập hồ sơ ra, Elliott vừa tìm cách để hiểu được tất cả những gì đã xảy ra với ông từ ba tháng trở lại đây. Lúc đầu, ông đã ngây thơ tin rằng ông sẽ có thể thay đổi được số phận và số phận đã buộc ông phải tỉnh giấc. Bởi lẽ cũng phải thừa nhận đi thôi: sự tự do ý chí, khả năng gây ảnh hưởng tới số phận, tất cả những điều đó chỉ là ảo tưởng. Sự thật là tất cả sự tồn tại của chúng ta đều đã được định trước và có muốn chống lại cũng vô ích. Một số sự kiện sẽ không có cách nào thay đổi được và giờ tuyệt mệnh cũng nằm trong số đó. Tương lai chẳng phải được tạo ra dần dần. Về cơ bản, con đường đã được vạch sẵn và chẳng có cách nào khác ngoài việc cứ thế mà đi theo. Tất cả đều là một khối – quá khứ, hiện tại, tương lai – và đều phải tuân theo cái được gọi là định mệnh.

Nhưng nếu như tất cả đều đã được viết sẵn, thì ai là người cầm bút? Một sức mạnh siêu nhiên ư? Thượng đế ư? Nhưng để đưa chúng ta đến đâu?

Biết rõ rằng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi đó, ông tập trung vào công việc tìm kiếm của mình và sau khoảng một tiếng đồng hồ cuối cùng ông cũng đã tìm ra.

Hồ sơ nhập viện của Ilena đã không biến mất, song dấu ấn thời gian đã khiến cho những nội dung ghi trong đó hầu như không còn đọc được nữa. Các chữ đánh máy đã bị mờ gần hết và hơi ẩm đã khiến nhiều trang bị dính chặt vào nhau. Elliott bồn chồn đưa những trang giấy lại gần ánh đèn và cuối cùng cũng lờ mờ đoán được phần lớn nội dung.

Các vết thương của Ilena còn nghiêm trọng hơn cả những gì ông từng hình dung, song trái ngược với điều ông đã đọc được trong tờ báo, Ilena không phải chết do nhiều vết thương gây ra, mà là do một ca phẫu thuật cấp cứu để loại bỏ một cục máu đông trong não.

Ông nhìn tên người bác sĩ đã phẫu thuật cho cô: tiến sĩ Mitchell.

Ông vẫn còn nhớ người này: Roger Mitchell là một bác sĩ phẫu thuật có tài, nhưng….

Tại sao mình lại không đích thân thực hiện ca phẫu thuật nhỉ?

Ông cũng ngạc nhiên vì không tìm thấy bản kết luận chụp cắt lớp. Theo những gì đọc được, ông có thể tái lập được những giả thiết về chuyện đã xảy ra. Vào khoảng bốn giờ sáng, một nữ y tá đã thông báo có những cử động bất thường của đồng tử là dấu hiệu tồn tại một cục máu đông. Người ta đã tiến hành mổ cấp cứu, song không thành công.

Cục máu đông đó nằm khá sâu và đúng ngay vị trí khó can thiệp, ca mổ lại càng trở nên khó khăn vì có một vết thương ở thuỳ não, không thể chẩn đoán được nếu không chụp cắt lớp. Một ca phẫu thuật khó có thể thực hiện trên một bệnh nhân suy hô hấp và huyết áp tụt thấp.

Ngay cả một bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất cũng không thể cứu nổi cô.

Chỉ trừ khi dự đoán được diễn biến của ca mổ…

Một thông tin cuối cùng đã thu hút sự chú ý của ông: giờ chết.

04 giờ 26 phút sáng.

Ông không thể ngăn mình nhìn đồng hồ.

Vẫn còn chưa tới nửa đêm.

San Francisco, 26 tháng Chạp, 1976

Elliott 30 tuổi

00strong3

– Tôi đã bóc bỏ lá lách và khâu một phần ruột lại, tiến sĩ Roger Mitchell giải thích với người đồng nghiệp trẻ.

Lần đầu tiên, Elliott lo lắng đứng ở vai trò của người phía bên kia: phía những người bệnh và gia đình của họ.

– Còn thận? Anh hỏi.

– Tạm ổn. Tuy vậy, tôi lại lo lắng cho hệ hô hấp: rất nhiều xương sườn đã bị gãy ở ít nhất hai nơi.

Elliott biết điều này có ý nghĩa. Một phần của lồng ngực sẽ không còn là một khối liền mạch với khoang ngực nữa, điều này làm tăng nguy cơ hở phổi, máu và dịch dễ tràn vào màng phổi và làm suy nhịp thở.

– Thế cột sống có bị tổn thương không?

– Còn quá sớm để kết luận. Có thể ở vùng sống lưng… Cậu biết đấy, chỗ đó có thể rất nghiêm trọng hoặc chẳng để lại gì: cũng có thể chỉ nhẹ thôi…

– … cũng có thể để di chứng vĩnh viễn liệt hai chân, Elliott kết luận.

Mitchell nhăn mặt.

– Phải chờ thôi. Lúc này, chúng ta chẳng thể làm gì được.

– Anh không cho cô ấy chụp cắt lớp ư?

– Tối nay thì không, phần mềm bị trục trặc: chương trình liên tục bị treo từ sáng đến giờ.

– Khỉ thật! Elliott hét lên và tống thẳng nắm đấm vào cánh cửa.

– Cậu bình tĩnh lại đi. Tôi đã cho người theo dõi cô ấy chặt chẽ. Cứ mười lăm phút một lần, y tá sẽ vào kiểm tra. Và dù sao đi nữa…

Anh định nói gì đó nhưng rồi lại đổi ý.

– Dù sao đi nữa? Elliott hỏi, ép anh phải kết thúc câu nói.

– Điều duy nhất mà chúng ta làm được lúc này là cầu nguyện. Cầu nguyện để khỏi phải phẫu thuật cô ấy thêm lần nữa trong khi còn quá sớm, vì trong tình trạng như hiện nay cô ấy sẽ không thể nào chịu đựng được đâu.

San Francisco, 26 tháng Chạp, 2006

Elliott 60 tuổi

01h33

Elliott lên tầng trên, ôm chặt trước ngực tập hồ sơ bệnh án cũ của Ilena. Mặc dù đã ngừng phẫu thuật từ hai tháng nay, song ông vẫn còn là trưởng khoa, điều đó cho ông quyền được giữ lại phòng làm việc của mình. Đèn tự động bật sáng ngay khi ông vừa đẩy cánh cửa. Ông đứng sững người, đối diện với cửa sổ, ngắm nhìn những luồng nước xối xả đang không ngừng dội lên thành phố.

Rồi ông sải bước trong phòng, tâm trí không yên, tự hỏi liệu ông có thể làm được gì. Một lần nữa ông đọc lại toàn bộ bệnh án của Ilena trước khi đặt nó lên bàn làm việc bên cạnh một bộ cờ vua bằng đá cẩm thạch. Vẻ suy tư, ông nhặt hai quân cờ lên: một con tượng hình nón và một con xe hình trụ tròn…

Hình nón và hình trụ tròn…

Điều này khiến ông nhớ lại một câu chuyện ngụ ngôn mà ông đã từng được nghe khi còn đi học.

Ông đặt cái hình nón nằm thẳng xuống mặt bàn và búng mạnh vào nó: quân cờ xoay tròn tại chỗ. Ông làm tương tự với hình trụ tròn: quân cờ lăn trên mặt bàn rồi rơi xuống đất vỡ tan.

Cả hai quân cờ đều chịu cùng một lực tác động giống nhau, nhưng lại di chuyển theo những cách khác nhau. Bài học rút ra là: những người khác nhau sẽ có những cách xử sự khác nhau đối với cùng một sự việc trong cuộc sống. Cho dù mình không thể lẩn tránh được số phận, mình cũng vẫn được tự do chọn cách thức để khi phải đương đầu với nó.

Phấn khởi vì ý nghĩ đó, Elliott thọc tay vào túi và lôi ra lọ thuốc nhỏ.

Ông đã sống một ngày kinh khủng và nó còn lâu mới kết thúc. Tuy nhiên, lúc này ông cảm thấy mình bình tĩnh lạ thường.

Vì một con người không bao giờ mạnh như lúc anh ta bước vào trận chiến đấu cuối cùng.

Bình luận