“Miss Guire đang đợi ông trên đường dây số một, Mr Buchanan,” Mandy nhẹ nhàng thông báo cho Jonas trên đường dây điện thoại khi anh trả lời điện thoại của nàng ta.
“Miss Guire?” Jonas nghiêm chỉnh khi anh đột nhiên nhận ra mandy ám chỉ Mac; anh đã không ngừng nghĩ về cô như “ sự kích thích Miss Guire” mấy ngày vừa rồi!
Anh và Mac vừa mới chia tay vài giờ trước, và không hẳn là hòa thuận cho lắm, vậy tại sao nàng lại gọi tới văn phòng của anh vào lúc này? Còn thứ gì nữa đã xảy ra tại nhà nàng sao?
Jonas đặt tay lên loa rồi nhìn qua Yvonne khi nàng ta ngồi đối diện anh, hai người đã làm xong một số giấy tờ. “Cô có phiền không nếu đi và trở lại trong 15 phút nữa rồi chúng ta hoàn tất luôn?”
“Tất nhiên rồi, Jonas.” Nàng ta đứng dậy một cách nhẹ nhàng. “Anh có tí may mắn nào trong việc thuyết phục Miss Guire trong việc buôn bán không?” nàng dừng lại để hỏi một cách buồn bã.
Jonas nhìn nàng ta một cách cáu tiết. “Điều đó không xuất hiện trong cuộc nói chuyện khá ít ỏi của chúng tôi,” anh trả lời thành thật. Một phần anh đã quên tại sao anh lại gặp Mac lần đầu tiên. Phần anh lại ước rằng anh chưa bao giờ gặp nàng.
“Oh.” Yvonne trông có vẻ kinh ngạc. “Thế mà tôi lại nghĩ rằng đó là toàn bộ trọng điểm của cuộc gặp người quen của anh?”
“Phải không vậy?” Jonas trả lời đầy vô hại. Yvonne là một PA tốt, một người cực kì tốt, nhưng kể cả điều đó cũng không giúp cô có câu trả lời cho những câu hỏi về bất cứ hành động nào của anh. “Nếu cô không phiền, đây là một cuộc gọi riêng tư…?” anh nhắc nhở đầy châm chọc, cảm thấy tiếc vì sự ngượng ngùng xuất hiện trên má của Yvonne, nhưng không hề có ý xin lỗi và anh chờ nàng ta rời khỏi văn phòng trước khi nghe điện của Mac. “Vâng?” anh trả lời gọn lỏn, không chắc mình bực mình về ai, chỉ biết là anh có bực.
Mac đã nhận ra trong mấy giây nàng chờ để được nối máy với Jonas- có lẽ bởi và anh không chắc chắn lắm để trả lời điện thoại của nàng? –và nàng có thể nghe thấy sự không hài lòng trong giọng nói của anh khi nàng đang cầm điện thoại bằng một tay áp lên tai và đổ hai muỗng cà phê bằng tay còn lại. “Em gọi không đúng lúc à?”
“Không.”
Mac cầu xin sự khác biệt, cho rằng đó là do đợi lâu, và nàng có thể nghe thấy sự không kiên nhẫn trong giọng nói của Jonas. nàng biết nàng không nên gọi cho anh. Cố gắng nhủ bản thân thoát ra khỏi điều đó. Ước rằng lúc này nàng nghe theo lời khuyên của bản thân! “Em nhận ra ngay sau khi anh rời đi là em đã không… Em chỉ gọi để nói cảm ơn anh,” nàng nói đầy lúng túng. “Cho tất cả những việc anh đã giúp em sáng nay. Gọi cảnh sát. Sắp xếp để có một bức vẽ graffiti đè lên.”
Có một khoảng yên lặng ngắn trước khi Jonas trả lời, giọng anh có vẻ ít thù đich hơn. “Ben và Jerry đã vẽ xong chưa?”
“Ben và Jerry? Đó là tên của họ à?”
“Đúng thế,” Jonas trả lời khô khan.
“Thật chứ?”
“Thật.” Jonas tặc lưỡi nhẹ.
Mac cảm thấy có chút phấn khởi khi nghe tiếng tặc lưỡi đó. “Họ hầu như đã hoàn tất bức vẽ. Em chỉ đang pha một ít cà phê cho họ.”
“Em … thật tốt.”
Mac xù lông lên. “Anh nghe có vẻ kinh ngạc quá nhỉ?”
Tiếng thở dài của anh nghe thấy rõ. “Hãy cố đừng để có một cuộc tranh luận khác nữa, hmm, Mac.”
“Không, hiển nhiên là không.” Nàng nhăn nhó. “Xin lỗi.”
“Đó là lý em cô gọi điện hả?” Jonas hỏi.
Phải không ta? Mac đã thuyết phục bản thân đó là lý do trước khi nàng gọi, nhưng giờ thì nàng nghe giọng mình có vẻ không chắc nữa.
Họ đã chia tay đầy dứt khoát lúc trước. rời khỏi phòng mà không có trận đấu nào. Có cái gì đó đã để lại cho Mac cảm giác không hài lòng đầy mâu thuẫn.
“Em nghĩ vậy,” cô trả lời.
“Nhưng em lại không chắc chắn?” anh nhấn mạnh.
“Em chắc chắn,” nàng nói cứng cỏi. “Em chỉ- Dù sao, cảm ơn vì đã giúp đỡ, Jonas. Nó được đề cao đấy.”
“Không có gì,” anh nói đầy ấm áp. “Em có nghĩ lại về bữa tối chưa?”
Lần thứ hai và cả thứ ba, Mac thừa nhận một cách buồn bã. Nhưng cả hai người đều có chung một kết luận- rằng mối quan hệ giữa nàng và Jonas sẽ chẳng dẫn tới đâu cả. Ngoai trừ khả năng là trái tim tan vỡ còn lại của nàng.
Nàng không chắc là khi nào- hay là cách nào- cảm nhận của nàng về Jonas đã lập lờ trong nàng. Nàng chỉ biết là chúng có.
Những cảm giác đó là, nàng đã quá bẽn lẽn từ khi kết luận được; nàng chỉ biết, sau khi thấy anh hồi sáng, rằng nỗ lực ba ngày xa cách của nàng đã tan thành mây khói và nàng hiển nhiên là cảm thấy gì đó với anh.
Nàng có cảm giác mạnh mẽ trong công ty của anh. Sự cảnh giác kêu leng keng. Tiếng gõ nhẹ hứng thú. Nó có phải là sự hấp dẫn xác thịt hay không, Mac không đủ kinh nghiệm trong các mối quan hệ để biết. nàng chỉ biết là ý nghĩ sẽ không bao giờ thấy anh lần nữa, không nói chuyện với anh nữa, là một nỗi đau.
Không có sự khác biệt với những cảm giác bất cứ gì rằng nàng biết sẽ không có tương lai giữa họ. Jonas không nghi ngờ gì nữa đã anh hưởng tới nàng theo cái cách mà không người đàn ông nào từng.
“Anh sẽ cho rằng sự ngưng trệ giữa chừng của em là câu trả lời,” anh lè nhè.
“Em không nói là-“
“Trong trường hợp đó, Ấn Độ hay là Trung Quốc?” Anh nói đầy hách dịch, cuốn nàng khỏi sự do dự, không có ý định để nàng lẩn tránh lời mời lần thứ hai. Hay lần thứ ba? Sao cũng được. Vì một vài lý do, Mac đã gọi cho anh, một khi đã bắt đầu cuộc đối thoại giữa họ, và cung lúc nhắc nhở quyết định của Jonas để nhìn nàng lần nữa. “Anh đang chờ đấy, Mac,” anh thêm vào.
Hơi thở khó khăn của nàng có thể nghe rõ. “Ấn Độ. Nhưng-“
“Không nhưng nhị gì cả,” Jonas cắt ngang đầy mạnh bạo. “Anh sẽ ở đó vào lúc 8 giờ tối, được chứ?”
“Em – vâng. Được.”
Jonas nhận ra anh đã căng thẳng để chờ một lời từ chối khác khi anh thấy vai của anh thư giãn. “Chúng ta chỉ đi ăn tối cung với nhau thôi, Mac” anh chế nhạo đầy thô lỗ- không chắc liệu anh có phải yêu cầu nàng bảo đảm hay cho bản thân anh!
Bản thân anh, thật sự, anh chấp nhận đầy nhạo bang. Mac đã quấy rầy anh theo hướng mà anh thấy không hề thoải mái. Quá nhiều để anh biết không nên gặp nàng lần nữa. Nàng là một cái nam châm mà anh không lay chuyển được. và sự chống cự trong bản thân Jonas đã chứng tỏ là vô ích khi ngăn ngừa sâu bướm từ vẽ ra một ngọn lửa.
“Rất có tính hội hè,” Jonas nói với Mac đầy khô khan vào buổi đêm lúc nàng mở cửa khi anh gõ và anh bước vào khu vực sống của cửa hàng, ánh sáng đã tắt để cho thấy toàn bộ hiêu ứng của cây thông Noen rực rỡ. Mùi thông đậm đặc trong không khí, và những nhánh cây được trang hoàng với đồ trang trí và sáng lấp lánh bởi sự ảnh hưởng của mấy bóng đèn màu.
Bàn ăn trong góc của khu không gian mở rộng lớn đã được sắp xếp cho hai người, với rất nhiều nến được tháp sáng đặt ở giữa bàn, một chai rượu vang đỏ đang chờ để được mở.
Jonas quay lưng lại với bầu không khí thân mật của sự sắp xếp để nhìn vào Mac. Tóc nàng lại được xõa ra vào tối nay, và nàng đã thay cái áo len màu đen, quần jean và áo ấm đỏ, bằng một cái áo thun tay dài màu đỏ quá khổ tới đùi trên quần legging màu đen, và đôi bốt cao ngang bắp chân.
Jonas đã tốn phần còn lại của buổi chiều để nhắc nhở bản thân đó là một ý tưởng tồi để đến đây một lần nữa. Liếc nhìn Mac và anh không hề nghĩ tới cái ý tưởng này tồi tệ như thế nào, anh chỉ tận hưởng trong công ty của nàng.
“Đây.” Anh đưa cho nàng túi thức ăn Ấn Độ trước khi đút tay vào túi quần trong một nỗ lực để tránh chạm vào, anh thật sự muốn, và kéo nàng lại gần anh. Jonas biết một khi anh làm như thế thì anh sẽ không bao giờ để cô đi một lần nữa. Rằng anh sẽ quên hết mọi thứ trừ việc có nàng trong vòng tay…
Mac quay lại với cái nhìn chằm chằm đầy mãnh liệt của Jonas để mang cái túi thức ăn tới bàn ăn và lấy hộp bìa cứng nóng ra trước khi mở nắp với sự tập trung cao độ, cảm thấy sự ngại ngùng kì quặc trong lúc này mà nàng nhận thức được rằng- nếu chọn không nhìn quá gần- cùng cảm giác mà nàng có với anh.
“Ben và Jerry đã vẽ bức tranh graffiti rất tốt,” nàng nói chuyện với anh khi nàng bưng những cái dĩa nóng hổi và hộp đồ ăn đặt lên bàn bằng khay.
Jonas nhún vai. “Anh thật sự ngu dốt về vấn đề này nên không có ý kiến.”
Mac gật đầu. “Họ rất nỗ lực.” Cái nhìn chằm chằm của nàng không thật sự nhìn vào anh khi nàng đứng thẳng người và quay lại, cùng lúc hoàn toàn nhận thức được anh thu hút mạnh mẽ như thế nào trong cái áo len dài tay màu xanh, cùng màu mắt với anh, và quần jean xanh sáng bạc màu.
“Mac…?”
Nàng đưa mắt nhìn thẳng anh trước khi nhanh chóng quay đi phía khác khi nàng cảm thấy được sự run rẩy quen thuộc chạy dọc xương sống. “Chúng ta nên ngồi xuống và ăn trước khi đồ ăn nguội hết.”
Jonas giận dữ với sự kì quặc mà anh có thể cảm nhận đang tăng dần giữa họ. “Mac, em có ý định nhìn vào anh không đấy?”
Nàng dựa vào bàn ăn khi nàng quay lại và mở to mắt, đôi mắt hình cầu to màu xám trên gương mặt tái xanh của nàng, biểu hiện của nàng đau đớn. “Chúng ta sẽ làm gì đây, Jonas?” nàng rên lên đau đớn.
Anh nhún vai đầy buồn bã. “Anh nghĩ là ăn tối cùng với nhau.”
Nàng lắc đầu. “Sau khi đồng ý vào chiều nay thì đây là một ý kiến tệ hại!”
“Không, chỉ em nói nó tệ thôi. Anh không nghĩ là em đã hỏi ý kiến của anh,” Jonas nhắc lại đầy khô khan. Mặc dù, nếu hỏi cùng lúc hồi chiều, anh cũng sẽ nói nó tồi tệ! “Như em nói, đồ ăn sắp nguội rồi, nên anh đề nghị rằng chúng ta nên ngồi xuống ăn bây giờ và nghĩ về vấn đề đó sau nhé?” Anh di chuyển thẳng tới một cái ghế và kéo nó ra để nàng ngồi xuống.
Mac nhìn anh đầy dò hỏi khi nàng ngồi xuống. “Anh thật sự thích làm theo ý mình thôi hả?”
“Nhiều như cách em thích là trái với những gì mà em biết anh muốn,” Jonas thừa nhận với một nụ cười mỉm khi anh ngồi xuống đối diện với nàng bước khi cầm lấy chai rượu vang và khéo léo mở nó.
Mac cười nhẹ. “Thú vị thật.”
“Phần kích thích chủ yếu, trên thực tế đấy,” Jonas thừa nhận khi anh rót rượu vào ly. Anh nâng ly lên và chúc mừng. “Cho- đầy hy vọng- bữa ăn tối khó tiêu đầu tiên của chúng ta!”
Mac nâng ly lên và chạm nhẹ vào ly của Jonas. “Cho bữa ăn khó tiêu đầu tiên của chúng ta.” nàng nhắc lại, không chắc lắm về phần đầu của lời chúc. Nó ám chỉ rằng có lẽ sẽ có những bữa ăn khác sắp tới, và, khi Mac biết khá rõ, nàng và Jonas luôn kết thúc bằng cuộc cãi nhau nếu họ dành quá nhiều thời gian bên nhau.
Thì… cũng gần như. Lúc họ không cãi nhau thậm chí còn buồn bã hơn…
“Em thật sự thích Giáng sinh phải không?”
Mac đang lấy đồ ăn từ hộp nhìn Jonas đang nhìn vào cây thông Noel được trang hoàng của nàng. “Em phải nói là hình như ai cũng thế thì phải?” nàng trả lời. “Nhưng em gần như hiểu tại sao anh không thích Giáng sinh.”
“Anh không nên đề cập nhiều đến như thế,” Jonas nói.
“Không?” Mac nhìn anh đầy thích thú.
Anh nhún vai. “Anh không thích Giáng sinh, Mac, nó chỉ là lúc anh nhớ lại cha mẹ anh bắt buộc phải bỏ mấy ngày ở công ty của họ, với kết quả là họ luôn kết thúc bằng một trận cãi vã kéo dài cho đến khi kì nghỉ kết thúc. Và bà của anh mất vào đêm Giáng sinh, Joseph lại không thường xuyên tổ chức tiệc Giáng sinh.”
“Còn dì Amy và gia đình của dì ấy thì sao?”
“Amy luôn đi nghỉ cùng chồng vào dịp Giáng sinh, và anh cũng không thân thiết lắm với dì và dượng. Anh còn có thể nói gì nữa đây?” Anh kéo dài giọng khi nhìn thấy biểu hiện mất tinh thần của Mac. “Bọn anh là một gia đình bất thường.”
Nó nghe có vẻ tồi tệ với Mac khi nghĩ về tuổi thơ hạnh phúc của nàng, và những kí ức tuyệt vời của nàng với gia đình vào Giáng sinh, cả trong quá khứ và hiện tại. “Tại sao anh lại không gọi cho ông Joseph của anh?”
Jonas cười đầy hài hước. “Gọi “ông” trong một tòa nhà nghe có vẻ không tốt lắm với ông, vậy nên mọi người có thói quen gọi ông bằng tên.”
Nhìn vào Jonas vào lúc này, đầy tinh tế, quá giàu có từ chiếc xe anh lái cho đến căn hộ áp mái anh sống, khó có thể tưởng tượng ra anh có tuổi thiếu niên khó khăn và gian khổ làm việc ngoài nhà.
Tuy nhiên có những vết chai sạn trong lòng bàn tay anh mà Mac chú ý thấy vào ba ngày trước. và sức mạnh dẻo dai của Jonas mà không thể nào có chỉ từ việc tập thể hình. Giàu có hay không, bên dưới vẻ tinh tế giả tạo, nàng nhận ra anh vẫn có thể thấy nhũng mặt khó khăn và gian khổ mà anh từng trải qua khi còn là một thiếu niên.
“Có chuyện gì không?” Jonas dừng ăn để nhìn nàng đầy dò hỏi.
Mac nhún vai. ‘Em chỉ nghĩ rằng tốt nhất anh nên bắt đầu truyền thống Giáng sinh của riêng mình.”
Từ cái cách mà Mac nhìn anh đầy thăm dò thì Jonas có thể khá chắc rằng đó không phải là tất cả những gì cô nghĩ. Mặc dù cô đã nghĩ những gì thì anh không hiết chắc.
nàng vẫn là điều gì đó bí ẩn với anh, anh buồn bã nhận ra. Không có trò chơi giả tạo với Mac. Không mưu mẹo. và nàng dứt khoát nói với anh, cái anh thấy là cái anh có. Và cái mà Jonas thấy là thực tế anh muốn đến tồi tệ…
Anh thở dài. “Chẳng đáng cho sự buồn phiền khi tôi nghĩ về bản thân mình.”
Mac nhìn anh đầy đánh giá. “Tôi cá là anh luôn đi nghỉ khi tới Giáng sinh. Nơi nào đó nóng,” nàng đánh giá. “bãi biển đầy cát vàng nơi anh có thể tắm nắng, và có những người phục vụ mang cho anh những ly nước trái cây lạ và có dù ở trên. Nơi nào đó anh có thể quên rằng thậm chí có Giáng sinh,” nàng đùa.
“Em thắng cược rồi,” Jonas thừa nhận với một nụ cười.
Nàng lắc đầu. “Em không tưởng tượng được là có thể đi nghỉ mát vào dịp Giáng sinh.”
Jonas cũng không khi anh nhìn thấy sựu không thoải mái trên mặt Mac. “Em và gia đình làm gì trong suốt kì nghỉ lễ giáng sinh?” anh hỏi.
Đôi mắt to màu xám tuyệt đẹp sáng lên. “dạo này chúng em đêu tụ tập ở nhà cha mẹ trong một ngôi làng nhỏ tên Tulnerton ở Denvon. Bà của em, thật sự rất nhiều tuổi rồi. tất cả các món quà đều được đặt ở dưới gốc cây, và đêm giáng sinh chúng tôi sẽ có một bữa ăn gia đình và sau đó tham dự lễ kỉ niệm Nửa đêm tại nhà thờ địa phương. Khi quay về mẹ và tôi đặt gà vào lò nướng để nó có thể được nướng cả đêm và căn nhà tràn ngập mùi hương và buổi sáng khi bọn em ngồi xuống và mở quà ra. Khi em còn trẻ, mở quà thường vào lúc năm giờ sáng,’ em hồi tưởng đầy đăm chiêu. “Bây giờ thì khoảng chín giờ, sau khi bọn em ăn gà và uống trà.”
Môi của Jonas cong lại. “Quả thực là giáng sinh hoàn hảo.”
Mac nhìn anh đầy buồn bã. “Với em thì quả thực là như thế.”
Jonas nhướn người và đặt tay anh lên tay nàng trên mặt bàn. “Anh không chế nhạo em, Mac” anh nói khàn khàn.
“Không?”
Kì lạ làm sao, không… Nó quá dễ dàng với Jonas để tưởng tượng ra lễ giáng sinh mà Mac đã tả thật ấm áp. Loại giáng sinh mà rất nhiều gia đình có và trên thực tế chưa bao giờ trải nghiệm. loại giáng sinh mà Jonas chưa từng có. Và sẽ không có.
“Không tranh cãi sao?” anh hỏi.
Đôi mắt nàng sáng lên với nụ cười. “Thông thường chỉ có người đẩy xương chạc sau khi chúng em ăn bữa trưa xong!”
Ngón tay của anh vòng lại quanh ngón tay nàng. “Nó nghe thật tuyệt.”
Mac thấy rõ bầu không khí thân mật đang bao bọc xung quanh họ hiện giờ. Nhưng đó là sựu thân mật khác với sự hấp dẫn cơ thể. Sự thân mật này ấm áp và tăng dần. Nguy hiểm…
Nàng di chuyển bàn tay đầy chủ đích ra khỏi tay của Jonas và cầm lấy cái nĩa. “Em chắc là cũng có những cuộc cãi vã; anh không thể bỏ tám hay mười người khác biệt vào trong một căn nhà trong bốn đến năm ngày mà không có những trận cãi vã kì quặc được. Em hiển nhiên là chọn quên nó đi.” nàng nhan nhó.
Jonas nhìn nàng với anh nhìn bí ẩn trong đôi mắt xanh. “Em không cần phải thấy có lỗi cho tuổi thơ hạnh phúc của em, Mac.”
“Em không-“
“Thật không?” anh phật lòng
Đúng, đúng là nàng có. Bởi vì tuổi thơ mà Jonas phải chịu đựng hoàn toàn không có liên hệ gì tới tuổi thơ của nàng. Bởi vì, mặc dù anh sẽ không cảm ơn dù là điều nhỏ nhất, trái tim của nàng đau đớn vì anh. “Nếu anh vẫn chưa có kế hoạch gì, có lẽ anh có muốn-“ Mac dừng lại giữa chừng, má nàng hồng lên khi nàng nhận ra nàng kì cục như thế nào.
Jonas nhìn nàng thận trọng. “Hãy nói với anh là em không định mời anh trải qua kì lễ giáng sinh với em và gia đình em ở Denvon đi.”
Đó là chính xác những gì mà Mac định làm! Bốc đồng, Ngu ngốc! Hiển nhiên là Jonas không muốn trải qua kì nghỉ giáng sinh với nàng rồi, một mình trong phần còn lại của gia đình nàng, với nửa tá người lạ, cũng như với Mac, anh ấy không cân phải tỏ ra lịch sự với mọi người trong khoảng thời gian mà anh ở lại.
Má của nàng giờ đã gần như bị đốt cháy vì ngượng ngùng. “Em nghĩ em cảm thấy sự bất đồng đang đến.”
Jonas tìm hiểu Mac qua mi mắt hẹp, biết được bằng sự lảng tránh mà nàng đã đề nghị mời anh trải qua kì nghỉ giáng sinh với nàng và gia đình. Tại sao? Vì nàng thật sự muốn trải qua kì nghỉ với anh? Hay chỉ vì nàng thấy tiếc cho anh và chỉ không chịu được nghĩ về mọi người- kể cả anh- trải qua giáng sinh một mình?
Môi anh mỏng lại. “Anh không nhớ rằng đã nói là anh ở một mình khi anh trải qua những kì nghỉ giáng sinh tắm nắng trên những bãi biển cát vàng rực.”
“Không, anh chắc là không, đúng không?” Màu hồng biến mất khỏi má của nàng nhanh như khi nó xuất hiện, đôi mắt nàng mở to và sáng lên màu xám đầy ám ảnh khi nàng dè bỉu bản thân. “Em mới ngây thơ làm sao.”
Jonas biết rằng anh đã cố ý đánh bật nàng bởi vì tiếc nuối là điều cuối cùng mà anh muốn từ nàng. Từ tất cả mọi người. Chết tiệt, anh thành công và giàu có vầ có thể làm bất cứ thứ gì anh thích . anh chưa bao giờ bị bất cứ người phụ nữ nào anh muốn đưa lên giường từ chối. Tất cả những điều mà anh đã quyết định anh muốn có từ nhiều năm trước khi anh rời khỏi đại học để nỗ lực đạt được thành công.
Vậy tại sao anh lại với Mac như thế này, nói chuyện với nàng, làm anh nhận ra tất cả những điều mà anh không có trong cuộc sống?
Những điều như thế này xuất hiện trong anh vào mỗi tối. cùng một ai đó. Chia sẻ mọi thứ. Cười đùa với nhau. Làm tình.
“Đừng gục ngã cho đến khi em có nó,” Jonas lè nhè. “Thật tế, tại sao em không nghĩ rằng sẽ bỏ lỡ mất truyền thống giáng sinh gia đình năm nay và đi nghỉ với anh thay vào đó?” anh hỏi nàng khi anh nhìn qua ly rượu vang trước khi nâng nó lên và uống một ngụm chất lỏng màu đỏ ruby.
Mac nhìn chằm chằm vào Jonas, hoàn toàn hoài nghi rằng anh vừa mới hỏi nàng đi nghỉ giáng sinh cùng anh.