Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

His Very Personal Assistant

Chương 10

Tác giả: Carole Mortimer

“Sao em yên lặng thế?”

“Em cứ tưởng anh thích yên lặng khi anh đang lái xe.” Kit thậm chí không liếc nhìn Marcus lúc anh ngồi sau tay lái của chiếc Jaguar, giữ nguyên tư thế nằm trên ghế của mình, chiếc kính râm một lần nữa lại nằm trên sóng mũi một cách cố thủ.

“Cảm ơn,” anh châm chọc. “Em sẽ làm gì vào ngày cuối tuần còn lại?”

“Ý anh là gì?”

“Ừ thì em đã hoãn lại tất cả các kế hoạch ban đầu của mình để đi cùng anh, và bây giờ chúng ta lại trở về sớm. Và anh cũng không muốn thấy em đến văn phòng làm việc trước thứ Ba đâu…, sau cùng thì em đã bỏ lỡ gần hết ngày thứ Bảy của em rồi.”

“Vâng?” nàng thận trọng.

“Anh chỉ thắc mắc không biết em sẽ làm gì với thời gian rảnh rỗi bất ngờ này?”

Nàng nở nụ cười với vẻ khó hiểu. “Em cho là bất cứ thứ gì em thường làm vào cuối tuần.”

“Chẳng hạn?” anh truy hỏi đến cùng.

“Marcus… à… ông Maitland,” nàng vội vàng sửa lời.

“Là Marcus,” anh lạnh nhạt nói. “Chúng ta vẫn còn ở ngoài văn phòng,” anh bổ sung.

“Được thôi,” nàng chầm chậm gật đầu. “Nhưng tất cả những câu hỏi này dẫn đến đâu?”

“Đến bất cứ đâu.” anh nhăn mặt. “Ít ra… anh tự hỏi em sẽ đi ăn tối cùng anh tối nay chứ?”

Kit chợt hóa đá, từ từ quay đầu sang nhìn anh, thầm vui mừng rằng chiếc kính râm đã che đi sự sửng sốt trong đôi mắt nàng. Marcus đang mời nàng ăn tối như một buổi hẹn hò phải không? Nhưng anh ta không thể như thế. Anh ta có thể…?

“Tại sao?” cuối cùng nàng cũng thẳng thừng hỏi.

“Ừm, theo logic em cần phải ăn, anh cũng cần phải ăn, vậy anh nghĩ có lẽ chúng ta nên ăn cùng nhau.” anh đáp. (chít vì anh boss :)))

Kit hé môi từ chối anh nhưng rồi lại im lặng. Logic chỗ nào trong lời mời hai người cùng ăn tối vào tối nay kia chứ!

Nhưng dù sao nàng cũng đã bị cám dỗ. Chuyện sẽ thế nào nếu tối nay nàng thật sự ra ngoài cùng Marcus? Dành thời gian chuẩn bị, Marcus đến đón và lướt qua một bữa tối trong một nhà hàng sang trọng, có thể là một câu lạc bộ sau đó…

Nàng không nghi ngờ gì là anh sẽ chứng minh mình là một người bạn đồng hành thú vị và quyến rũ. Hay nàng sẽ hoàn toàn yêu thích khoảng thời gian buổi tối ở cùng anh. Điều không thể hiểu là lý do anh đang mời nàng ngay lúc này!

Trừ khi đúng như anh nói: anh phải ăn, nàng phải ăn… và tại sao không ăn cùng nhau? (chết cười vì 2 người này =)))

“Nếu em cần suy nghĩ lâu như vậy thì có lẽ nên quên lời mời đó đi!”

“Có lẽ nên thế,” nàng miễn cưỡng đồng ý. “Em đang nghĩ đến việc đi thăm cha mẹ,” nàng nhỏ nhẹ nói thêm khi chợt nhận ra giọng điệu của mình nghe khiếm nhã biết bao.

“Thật sao?” anh nhìn nàng quan tâm. “Họ sống ở Luân Đôn à?”

“Không. Ở Cornwall,” nàng vụng về đáp khi nhận ra mình lại bất lịch sự lần nữa. “Em nghĩ mình sẽ đi tàu vào chiều nay.”

“Khá xa đó,” Marcus gật đầu. “Nếu em muốn anh có thể đưa em đến đó?”

“Anh muốn cái gì nữa…? Không,” nàng vội vàng lấp liếm, thậm chí không cho anh một cơ hội ngoại lệ nào. Anh đã tò mò khá xa về đời sống riêng tư của nàng mà không cần cố dỗ ngọt nàng để gặp cha mẹ nàng; cũng như nàng có thể khó khăn chấp nhận lời đề nghị của anh mà không mời anh ở lại vào cuối tuần. Đôi lúc nàng hoàn toàn không ý thức mình đang làm gì! “Đi tàu nhanh hơn,” nàng nhàn nhạt đáp, cố ý quay ánh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Không bữa tối? Không cả Luân Đôn hay Cornwall.” anh kiên trì.

“Em e là không,” nàng trả lời với sự hồ hởi mà nàng đã không nhận thấy.

“Cha mẹ em làm gì ở Cornwall?”

Nàng nhìn anh. “Làm…?”

“Làm việc.”

“Ồ!” nàng gật gù. “Mẹ em trông coi nhà cửa… thật ra là nhà tranh.” nàng thêm vào. “Và cha của em thì vẽ.” Nàng ước mình chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ của mình. Nàng sẽ không làm thế nếu nó không phải là một ý tưởng hay ho để từ chối lời mời ăn tối mà không quá khiếm nhã.

“Là vẽ trang trí hay vẽ sơn dầu?”

“Marcus, em thật sự không nghĩ đây là kiểu thăm dò mà chúng ta nên đeo đuổi.” Nàng khó chịu ngồi thẳng người lên trên ghế.

“Kiểu thăm dò? Đeo đuổi?” Marcus nói với giọng điệu hồ nghi. “Em có vẻ như một luật sư đang bảo vệ thân chủ của mình vậy. Anh chỉ tỏ ra quan tâm thôi mà Kit.”

“Em biết.” Nàng thở dài, hai má đỏ bừng lên. “Em chỉ… là tranh sơn dầu. Cha em vẽ tranh sơn dầu,” nàng miễn cưỡng giải thích.

“Thật sao?” Marcus nhướng đôi mày. “Anh biết bác không? Bác có nổi tiếng không?”

“Nếu ông ấy nổi tiếng thì anh có nghĩ ông sẽ sống trong một căn nhà nhỏ ở Cornwall không?” Kit đáp, biết rằng nàng đã quá sức thành thật. Cha mẹ nàng hiện tại không có một xu để chuyển sang một nơi khác rộng rãi hơn, thoải mái hơn; họ thích ở tại căn nhà tranh này nơi mà họ đã sống từ khi mới cưới nhau. “Em nghĩ cha em thường được biết đến như là một nghệ sỹ khổ hạnh.”

“Nhưng cũng không phải là một cái gác xép áp mái phải không?” Marcus nhẹ nhàng hỏi.

“Không.” Nàng cười và thả lỏng một chút. “Nhưng ngôi nhà rất… thô sơ.” Nàng nhớ rằng cho đến cách đây vài năm, ở nhà thậm chí còn chưa có nước để dùng, mẹ nàng phải lấy nước từ một cái giếng trong vườn tận khi đường nước chính được lắp.

“Nghe tuyệt quá.” Marcus mỉm cười.

“Nghe có vẻ là thế,” Kit thừa nhận. “Đúng là thế. Nếu anh không màng đến chuyện thiếu thốn đủ thứ.” Nàng đã hưởng thụ một thời thơ ấu vô tư lự giữa những ngọn đồi gồ ghề của Cornwall, rong chơi hàng dặm đường; chính điều đó đã đem đến cho nàng niềm yêu thích việc tản bộ.

“Anh hổ thẹn là mình chưa bao giờ thử như thế,” Marcus thú nhận.

Anh vẫn đang cố theo đuổi để nàng cho phép anh đưa về Cornwall sao?

Cha mẹ nàng sẽ nghĩ gì về anh? Cha của nàng, nàng đã biết, sẽ nhìn anh như một hình ảnh hoàn toàn đối lập với bản thân ông, nhưng dù sao nàng vẫn có một cảm giác rằng ông sẽ thích một người đàn ông trẻ hơn. Còn về phần mẹ nàng – bà sẽ rất vui vẻ khi thấy Kit đi cùng một người đàn ông, điều mong muốn xa xôi của bà là được lên chức bà ngoại từ năm ngoái hoặc đã lâu hơn thế.

Đó chính là lý do tốt để không chịu thua miệng lưỡi chèo kéo của Marcus.

Điều cuối cùng mà nàng biết là cha mẹ nàng sẽ nghĩ nàng thật sự có dây dưa với Marcus!

“Em xin lỗi.” Nàng kiên quyết lắc đầu. “Nhà quá nhỏ để cả bốn người cùng ở.”

“Chúng ta có thể chia sẻ mà,” anh gợi ý.

“Em đã nói cha em là một nghệ sỹ – chứ không phải là người chủ trương… Ừm, sự thật ông ấy đã kết hôn với mẹ em chỉ sau một tuần gặp gỡ đủ để nói vài điều về ông cho anh biết rồi đó,” nàng lúng túng nói; cha mẹ nàng ở quá xa để mà ngượng ngùng, hẳn cũng đồng ý nếu nàng đưa một người đàn ông về cùng vào cuối tuần. Chỉ là Kit có vấn đề với chuyện này thôi!

Marcus gật đầu với vẻ thông cảm. “Điều đó chứng tỏ ông là một người tinh khôn. Hiển nhiên họ đã lấy nhau lâu rồi nên anh đoán đây là một cuộc hôn nhân hạnh phúc?”

“Rất hạnh phúc,” Kit không ngại ngần xác nhận.

“Cuối cùng đó mới là vấn đề đúng không?”

Nàng nhìn anh như dò hỏi. “Phải thế không?” Không biết làm sao ý nghĩ rằng Marcus tin vào tình yêu và gia đình không bao giờ nảy ra trong nàng, rành rành đó là những mối quan hệ của anh với phụ nữ…

“Dĩ nhiên. Nhìn Desmond đi,” anh nhắc khéo nàng. “Anh ta đã phạm hai sai lầm nghiêm trọng cho những lần kết hôn đầu tiên, và bây giờ anh ta yêu và cưới một người phụ nữ nhỏ hơn anh ta 30 tuổi. Anh ta đang có một chút lộn xộn, anh công nhận với em là vậy, nhưng anh hoàn toàn có lòng tin với anh ta, trước khi quá trễ, thật là một anh ngốc.”

“Anh đã nói nhiều như vậy với anh ta à?” Kit cười thầm.

“Hẳn rồi,” anh xác nhận với vẻ ngoan cố. “Hắn ta là một thằng ngốc. Thêm vào đó thật sự tìm được người phụ nữ mình yêu, có con với người đó là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời của bất cứ người đàn ông nào. Em nói có phải thế không?” *(=.=) nghi ngờ lời anh nói quá!*

Đúng, nàng nghĩ thế. Nhưng nàng không nghĩ Marcus cũng sẽ nói như thế…

Anh liếc nhìn nàng, chú ý đến vẻ trầm ngâm của nàng. “Em không nghĩ anh sẽ nói như thế phải không?” anh nói.

Kit nhìn anh trừng trừng. “Vâng, hầu như không thấy được cái cảm giác rằng hôn nhân và gia đình được đặt hàng đầu trong danh sách ưu tiên của anh!”

“Em phải gặp đúng người trước khi bắt đầu nghĩ về điều đó”

Và anh hy vọng tìm được “đúng người” bằng việc đi chơi vời một người phụ nữ như Andrea Revel hay sao? Không biết sao nhưng Kit không nghĩ thế.

Nhưng nếu Marcus đã làm như vậy, nàng là ai, một người hoàn toàn ngoài cuộc, hay ai khác? Cho dù nàng yêu anh điên cuồng!

“Em cho là thế,” nàng miễn cưỡng chấp nhận. “Em bị quấy rầy giấc ngủ đêm qua, anh không phiền nếu em chợp mắt một lát chứ?”

“Cứ đúng tới lúc câu chuyện đang bắt đầu vui vẻ…” anh lầm bầm một mình.

“Có lẽ với anh là thế,” nàng nói, lựa chọn tư thế nằm thoải mái trên ghế. “Đó là một vấn đề hoàn toàn khác đối với em.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Kit đáp trả với âm điệu bén ngót kẻ cả. “Không phải người phụ nữ nào cũng muốn lập gia đình và sinh con, anh biết không.” nàng nói gãy gọn.

“Em như thế,” anh nhẹ nhàng truy vấn.

Nàng ném về anh cái nhìn bực dọc. “Có lẽ thế,” cuối cùng nàng cũng thốt lên một lời chấp nhận ngắn gọn. “Nhưng nếu Mike Reynolds là một hình mẫu cho người đàn ông như thế thì em thà không dòm ngó còn hơn, cảm ơn!”

“Không phải hắn,” Marcus trấn an nàng. “Ít ra anh hy vọng hắn không phải thế!” anh cau mày. “Em không nghĩ anh giống như Mike Reynolds đó chứ?” (về bản chất là thế nhưng anh boss cáo hơn Kit nhểy =)))

Cuộc đối thoại này đã dẫn đến chủ đề hoàn toàn xa lạ hơn Kit dự liệu – thứ mà nàng không nên tiếp tục truy cầu!

“Em chưa bao giờ nghĩ thế,” nàng nhẹ nhàng đáp.

“Anh cũng đoán là em không thế,” dĩ nhiên anh chẳng vui vẻ gì khi cuộc nói chuyện chỉ còn mình anh như bây giờ.

Kit khép mắt lại, trên môi nàng vẫn thoáng có nét cười khi nghĩ đến hình ảnh cuối cùng mà nàng nhìn thấy là Marcus với biểu hiện bực tức về cái ý tưởng so sánh anh với người đàn ông mà anh khinh thường.

Dĩ nhiên không thể là thế. Dù sao cũng sẽ không tổn thương khi bỏ rơi Marcus với ý nghĩ đó. Hẳn nhiên nó tốt hơn với việc cứ bàn luận về cuộc sống riêng tư của nàng!

Và nàng đã nói với anh nhiều hơn về nàng, và cha mẹ nàng, nhiều hơn những gì nàng dự định sẽ nói. Nhưng dù sao cũng còn may, chủ đề này đã kết thúc…

“Chắc chắn anh không thể thuyết phục em để anh đưa về Cornwall sao?” Marcus nhấn mạnh một lần nữa lúc anh dừng xe bên ngoài toà cao ốc chỗ nàng ở.

“Chắc chắn.” Nàng đẩy cửa xe và bước ra ngoài. “Nếu em đi thì em có thể đón chuyến tàu buổi chiều,” nàng nói với anh khi anh cũng rời khỏi xe để lấy hành lý của nàng ra khỏi cốp.

“Vậy đến đây là tạm biệt,” Marcus đứng cạnh nàng trên vỉa hè.

Kit cười mơ hồ. “Thật khó khăn khi em sẽ gặp anh ở văn phòng vào sáng thứ Ba!”

“Không hẳn thế,” anh nói. “Anh rất nghi ngờ em sẽ dạo vòng vòng văn phòng trong một bộ bikini!” (Khiếp, anh BT quá!)

“Thật hài hước!” nàng đáp, hoàn toàn không vui vẻ chút nào với đôi má đỏ rực như sắp bốc lửa vì lời trêu chọc của anh.

“Anh không cố khôi hài, Kit,” anh nói một cách bình thản, ánh mắt xanh thăm thẳm của anh chăm chú lên nàng.

“Ừm, dù sao anh cũng đã thành công,” nàng nói với anh, ước gì nàng có thể phá vỡ ánh nhìn chăm chú đó, nhưng nàng biết mình không thể, chỉ đơn giản nó nằm ngoài khả năng của nàng trong khoảnh khắc này.

Nàng yêu anh biết bao! Nàng muốn đồng ý đi ăn tối cùng anh biết bao, đồng ý để anh đưa nàng về Cornwall; bất cứ điều gì để nàng có thêm thời gian bên cạnh anh. (Mê giai ớn nha chị :))

Nhưng rút cuộc nàng sẽ chỉ làm tổn thương bản thân nàng hơn những gì nàng đạt được; dù cho sự hấp dẫn được thổi bùng lên từ hai bên trong cuối tuần này, nàng biết nàng không phải là tuýp người của Marcus, và sẽ không bao giờ là thế.

“Kit, em có đôi mắt đẹp nhất mà anh từng thấy,” anh thì thầm một cách suồng sã, ánh nhìn của anh càng mãnh liệt hơn. “Thăm thẳm và mềm mại, như mảnh nhung xám dịu dàng.”

Kit bồn chồn khẽ liếm đôi môi của mình, ước gì… (Chị chọc sói thức dậy rùi a, bị 1 lần mà còn chưa rút kinh nghiệm kìa ^^, các chị em nên rút kinh nghiệm nhé, k nên liếm môi trước mặt só(a)i ca nha ^^)

“Đừng làm thế!” anh bất ngờ lui lại, ánh mắt của anh lúc này chỉ tập trung trên chiếc miệng nhỏ nàng. “Em có biết như vậy sẽ khiêu khích lắm hay không?” anh kêu lên từ trong cổ họng trước khi đầu anh cúi xuống và môi anh đã dữ dội chiếm lấy môi nàng. (Sói đã ăn điểm tâm… bao giờ tới món chính đây *dọn bàn, dọn bàn*)

Không, nàng không khiêu khích. Nhưng bây giờ là thế!

Một lần nữa nàng tan chảy khi môi Marcus chạm đến môi nàng, cả hai tay anh nâng niu hai bên mặt của nàng khi anh hôn nàng với nỗi đam mê sâu sắc, vừa như nhấm nháp, nếm thử, lại vừa mạnh mẽ, chiếm đoạt.

Kit cảm nhận chỉ còn Marcus với nàng lúc nàng níu lấy anh, nỗi khát khao như công kích xuyên thẳng vào cả hai người họ, tay nàng bám chặt lấy đôi vai ấm áp đầy mạnh mẽ của anh, của…

“Trời ơi!” một giọng nói thích thú vọng đến. “Là em sao Kit?” (Thôi rồi Lượm ơi, bị bắt quả tang tại trận :oops:)

Kit vùng khỏi Marcus ngay lập tức, nàng dễ dàng nhận ra giọng nói này, quay người nhìn Penny bạn cùng phòng đang bước xuống từ toà nhà, Penny mặc một bộ đồ chơi tennis thường ngày vào thứ Bảy cùng với chồng sắp cưới của mình là Roger.

“Penny!” Kit thấp giọng chào, nàng gần như sợ phải chạm mắt với Marcus sau cơn cuồng nhiệt bất ngờ cháy bừng giữa họ.

Và chắn chắn thế. Làm sao nàng có thể tiếp tục làm việc cùng Marcus ngày này qua ngày nọ sau vụ việc này, khi nàng đã thật sự buông thả bản thân trong vòng tay anh ấy, làm sao để quên hết những thứ khác cùng sự hấp dẫn mãnh liệt mà họ dường như đã chia sẻ cùng nhau?

“Penny…?” Marcus nhìn Kit dò hỏi.

“Bạn cùng phòng với em,” Kit nói với chút bất đắc dĩ, nụ cười thoáng qua mang chút hài lòng bất ngờ vẽ trên khoé miệng đã chứng thực rằng anh đã từng nuôi ý nghĩ bạn cùng phòng của nàng có lẽ là một người nam!

“Penny Lyon. Marcus Maitland,” nàng cứng nhắc mở lời, biết chắc Penny không cần lời giải thích nào cũng biết Marcus là ai và làm gì.

Dù sao bạn của nàng có thể đang thắc mắc vì sao Kit lại hôn sếp của nàng giữa lòng đường phố thế này! Có thể đang thắc mắc ư? Không nghi ngờ gì về chuyện Penny sẽ tra khảo nàng về toàn bộ câu khuyện một khi cô ấy tóm được nàng!

Vấn đề ở chỗ Kit cũng không biết câu chuyện liên quan giữa nàng và Marcus bắt nguồn từ đâu. Marcus dường như đã có thói quen ôm lấy nàng vào vòng tay mình và hôn nàng bất cứ lúc nào anh thích. Và thật bất lực khi nàng cũng đáp ứng lại những nụ hôn đó. Nhưng còn gì hơn thế nữa? Kit không biết động cơ của Marcus là gì.

Ngoại trừ chuyện anh dường như rất thích hôn nàng…

“Hình như tôi có biết anh là ai,” Penny nói với Marcus khi hai người bắt tay nhau. “Anh trở về sớm thế.” Cô nhìn Kit dò hỏi. “Chị đang nghĩ em sẽ đi hết tuần…?”

“Kế hoạch thay đổi rồi, tôi rất lấy làm tiếc,” Marcus lên tiếng trả lời Penny một cách trôi chảy. “Chúng tôi đang làm trễ giờ hẹn của cô phải không?” anh nói nhanh với cái nhìn trên chiếc áo thun và đôi chân trần được phô ra bên dưới chiếc quần sọt mà Penny đang mặc để chuẩn bị đi chơi tennis của cô.

“Tuyệt đối không… nhưng tôi có thể hiểu ý anh!” Penny đáp lại với tràng cười lớn.

“Ôi trời, Cô Lyon – à Penny phải không? – Tôi có thể bảo đảm với cô rằng nếu tôi muốn được ở một mình với Kit thì tôi sẽ nói ra như thế, “Marcus nói. (anh boss mặt dầy ^^)

“Tôi cũng thấy như thế,” Penny nhăn nhở nói. “Gặp em sau nhé Kit?”

Nàng gật đầu biết ơn; nàng cần suy nghĩ một mình, sắp xếp theo một vài trình tự về cuối tuần này để tránh việc trả lời cho sự quan tâm biểu hiện rõ ràng trên mặt của Penny về nụ hôn của nàng và Marcus! “Em sắp đi thăm cha mẹ vào chiều nay,” nàng giải thích ngắn gọn. “Em sẽ về trễ vào ngày mai.”

“Chị sẽ chờ mong đến lúc đó,” Penny nói. “Rất hân hạnh được gặp anh, anh Maitand,” cô tiếp lời một cách nồng nhiệt.

“Gọi tôi là Marcus,” anh đáp. “Rất vui được gặp cô Penny.”

Nụ cười chỉ giữ trên môi anh đủ đến khi Penny vào xe mình và lái đi khuất với cái vẫy tay thân thiện.

Lúc anh quay lại nhìn Kit với ánh mắt buộc tội. “Hôm qua em cố tình làm cho anh nghĩ bạn cùng phòng với em là một người đàn ông.”

“Em không có,” Kit cố thủ. “Em chỉ không nói theo một giả thiết này hoặc khác thôi mà”

“Đúng thế,” anh thở dài bất nhẫn. “ Nhưng em biết anh lại cho rằng đó là một người đàn ông.”

“Em không biết như thế!” nàng điềm đạm phủ nhận. “Nếu anh nghĩ vậy thì…”

“Kit, vì sao chúng ta lại tranh cãi nữa nhỉ?” Anh cau mày. “ Điều cuối cùng mà anh muốn làm cùng em vào lúc này là cãi nhau với em!”

Nhìn vào gương mặt anh, một ánh nhìn mê mãi loé lên trong đôi mắt xanh của anh như đang dán chặt vào đôi môi mềm mại đang bĩu ra của nàng, cũng đủ để nói với nàng anh muốn làm gì với nàng!

Nhưng họ không thể tiếp tục hành động theo lối này được, nếu như họ còn muốn tiếp tục làm việc với nhau. Rời bỏ nhau để mọi thứ trở lại như ban đầu chính là điều họ cần.

“Em phải đi rồi Marcus,” nàng nói với anh sau cái nhìn thoáng vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình. “Chuyến tàu sẽ khởi hành không tới một giờ nữa,” nàng nhấn mạnh.

Anh hít vào một hơi đầy thất vọng trước sự vội vã của nàng. “Tốt hơn anh nên để em đi phải không?”

Sự thôi thúc mời anh cùng đến Conrwall lại dấy lên trong nàng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, lời nói đã sẵn sàng tuôn ra trên đầu lưỡi, thế nhưng nàng đã cắn mạnh vào nó, quyết tâm không nói gì cả.

“Được rồi,” Marcus đột ngột cất lời. “Cảm ơn sự giúp đỡ của em trong cuối tuần này Kit. Anh rất cảm kích nó.”

Nàng nở nụ cười rầu rĩ. “Em không nghĩ sau những chuyện xảy ra với Mike Reynolds, em còn là người giúp ích cho anh!” Thật sự là càng thêm nhiều trở ngại cho anh!

Anh lắc lắc đầu. “Quên Mike Reynolds đi,” anh lạnh lùng. “Desmond mới là nguyên nhân chính cho chuyến đi cuối tuần này, và anh ta rất thích em.”

Mắt nàng mở to. “Thật sao?”

“Ồ, đúng thế,” Marcus xác nhận. “Anh nghĩ em có vài lời với anh ta trước khi chúng ta rời khỏi…?”

Thật ra nàng có nói vài lời với vị chủ nhân trước khi họ đi khỏi đó, vì cầm chắc chuyện mình hẳn sẽ không gặp lại Desmond Hayes, vì vậy nàng đã nói với anh ta những suy nghĩ thật lòng của nàng về chuyện chia tay của anh ta và vợ, và nguyên nhân của nó. Nhưng nàng không nghĩ anh ta đã đề cập chuyện đó với Marcus…

Nàng ngượng ngùng nhìn anh. “Anh ta nói rằng em có nói gì à?”

“Đúng thế.” Marcus gật đầu. “Theo lời khuyên của em, anh ta sẽ gọi cho Jackie vào chiều nay và hy vọng sẽ bàn bạc với cô ấy chuyện sẽ có nửa tá con cái hoặc hơn thế!”

“Nửa tá…!” Kit há hốc miệng vì kinh ngạc. “Em không nghĩ là mình nói gì về chuyện có sáu đứa con…!”

Marcus cười toe toét. “Cho dùm em nói gì thì đó cũng là điều chính xác. Anh có cảm giác Desmond và anh sẽ có một mối quan hệ kinh doanh bền vững trong tương lai.”

Thế là Kit đã hoàn thành nhiệm vụ là một Trợ lý cho anh. Bởi vì đó là tất cả vai trò của nàng đối với anh, cho dù nàng mong ước nó sẽ khác đi biết bao nhiêu.

“Em nói chuyện gì khiến anh ta hành động nhanh thế?” Marcus nhìn nàng dò hỏi.

“Em nghĩ đó chỉ là vài điều về cuộc sống thì quá ngắn mà tình yêu lại là thứ khó kiếm tìm để mà đánh mất một cách dễ dàng như thế bởi vì đôi lúc sự tận tâm của tình yêu đó có lẽ đã làm chúng ta sợ hãi.”

Ánh nhìn của Marcus trở nên nghiêm túc. “Em có vẻ như một người có rất nhiều kinh nghiệm về cảm xúc…?”

Chỉ dựa vào câu chuyện của cha mẹ nàng thôi. Nếu mẹ của nàng đã không quá quyết tâm cùng người đàn ông bà yêu thương, nếu cha của nàng không phải là người đàn ông đó, Kit biết mình sẽ không bao giờ được sinh ra đời.

“Có lẽ thế,” nàng hờ hững trả lời.

Marcus bước lui lại. “Anh phải để em đi thôi.”

“Vâng,” nàng gật đầu, biết rằng một trong hai người phải đi thôi. Nhưng nàng cũng nhận ra không ai trong họ muốn làm điều đó. “Em phải đón tàu cho kịp,” nàng kiên quyết nói với Marcus, trao cho anh một nụ cười rồi nàng nhanh chóng xoay người chạy nhanh lên cầu thang để mở cửa tòa nhà nàng ở, quyết tâm không quay đầu nhìn lại, vì biết nếu làm thế nàng sẽ không thể rời đi…

Cảm giác như nàng đang bỏ lại phần tâm hồn của mình với người đang đứng bên ngoài lề đường kia…

**Cornwall là một trong những hạt tây nam của Anh, trên bán đảo nằm về phía tây của sông Tamar. trung tâm hành chính là Truro. Cornwall có diện tích 1.376 dặm vuông (3.563 km²), bao gồm cả các quần đảo Scilly, nằm cách đất liền 28 dặm (45 km). Cornwall có dân số 513.528 và một mật độ dân số tương đối thấp 373 dặm vuông (144 /km²). Cornwall là một trong những khu vực nghèo nhất nước Anh.

Bình luận