Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hóa ra anh vẫn ở đây

Chuyện kể thêm 1

Tác giả: Tân Di Ổ

Chuyện kể thêm 1: Cậu ấy không hề sai

Tôi vẫn nhớ hình như có ai đó đã từng nói: “Tuyệt đối không được bàn tán chuyện đồng nghiệp trong phòng vệ sinh”, nghe nói đây là điều thứ bảy trong định luật sinh tồn xã hội rất nổi tiếng, tôi thấy cực kỳ đúng đắn. Nhưng hiển nhiên là có những người không nghĩ như thế.

“… Trông cậu kìa, sao đánh son đậm thế, bị chủ nhiệm tóm được là thảm đấy.”

“Sợ cái gì, chủ nhiệm làm gì có thời gian mà để ý mấy thứ này, đàn bà mà, đến quyền điểm trang còn không có, sống phỏng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Cậu đừng nói thế, có người không ham hố gì thứ này đâu.”

“Hi hi, tớ biết cậu nói ai rồi, có phải là Mạc…”

Hai cô y tá trẻ tuổi chọc ghẹo một chặp, một người trong đó lại nói: “Cậu nói xem, một người đàn bà như bác sĩ Mạc ấy mà, rốt cuộc thì đã có mảnh tình nào vắt vai chưa?”.

“Ai mà biết được, nhưng mà tớ cũng chẳng thể tưởng tượng nổi, có người đàn ông nào lại chịu nổi cái dáng vẻ lạnh như dao mổ của bà chị ấy.”

“Như tớ ấy mà, nói không chừng hồi trước bà ấy đã từng va vấp tổn thương với đàn ông rồi, thế nên…”

“Há há, có điều cậu be bé cái giọng xuống, đừng có để người ta nghe thấy.”

“Sợ quái gì, hôm nay đâu phải đến phiên trực của bà ấy.”

Tôi yên lặng đứng trong phòng vệ sinh đóng im ỉm. Dò dẫm bí mật của người khác rồi tìm vui trong đó chính là nguồn cảm hứng cuộc đời của rất nhiều người. Tôi rất vinh hạnh được làm vừa lòng bọn họ. Trước khi bọn họ kịp rời đi, tôi mở cửa phòng vệ sinh, bước ra ngoài, lúc rửa tay, tôi cảm thấy vẫn rất cần phải giải thích một chút, vậy nên nói với cô y tá trẻ tay cầm thỏi son đang đứng sững giữa chừng: “Ngại quá đi mất, tôi hôm nay trực thay cho bác sĩ Vương”.

Tỉ mẩn lau khô từng chút ẩm ướt còn sót lại trên tay xong xuôi. Tôi mới lướt qua hai cô y tá còn đang ngây cả người, bước ra khỏi toa lét, còn chuyện sau đó bọn họ chê bai tôi ra sao, tôi cũng mặc kệ thôi.

Những điều bọn họ nói cũng không hoàn toàn là sai.

Mãi mãi về sau tôi cũng chẳng thể quên nổi, buổi tối cuối cùng sau khi kết thúc năm thứ ba trung học, trên lối đi tối tăm vắng vẻ của tiệm karaoke, tiếng hát hò ầm ĩ trong phòng bao riêng chỉ còn là tiếng vọng xa xăm thoang thoảng, chẳng thể che lấp nhịp đập trái tim tôi.

Chẳng bao giờ ngờ nổi ngay buổi tối hôm ấy, trên đường từ phòng vệ sinh trở về tôi lại đụng mặt cậu ấy. Cậu ấy mặt mũi đỏ gay, vội vã nhẳm thẳng nơi chốn cần đến mà chạy, hẳn nhiên đã uống không ít, lúc băng qua người tôi, cậu ấy chẳng liếc nhìn tôi lấy một cái. Thế nhưng tôi biết, đây chính là cơ hội cuối cùng mà ông trời ban tặng, tôi chẳng muốn mang theo bí mật cùng hối tiếc mà nói lời giã biệt.

“Chu Tử Dực!”, tôi gọi giật cậu ấy lại.

Cậu ấy tiến lên trước thêm một bước, rồi mới hồ hoặc ngoái đầu lại, ánh mắt lướt qua, dáo dát tứ phía tìm người vừa gọi.

Tôi tự nhủ với mình, Mạc Úc Hoa ơi, đếm từ một đến bảy, không được hồi hộp nữa.

Tôi cảm thấy chân mình đang dần dần bước lại gần cậu ấy, một tiếng nói cất lên: “Có thể dành cho tớ một chút thời gian của cậu được không, tớ có điều muốn nói với cậu”.

Cậu ấy sững người không nói năng gì.

Tôi nói: “Tớ thích cậu, ba năm rồi, luôn là như thế”.

Kì thực, tôi chưa hề mong đợi cậu ấy nói một câu đáp lại: “Tớ cũng vậy”, cũng đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Thế nhưng, khi cậu ấy tỏ thái độ không thể ngờ nổi mà bảo rằng: “Làm sao thế được… Cậu tha cho tôi đi”, tôi mới biết rằng cái sự phòng bị của bản thân không đến nỗi kiên cố như vẫn tưởng tượng. Thế nên tận nhiều năm về sau, tôi vẫn cứ một lòng tin rằng, những lời nói làm người ta đau đớn nhất là phát ra từ những khuôn miệng đẹp đẽ nhất.

Tô Vận Cẩm đã từng thấy bất bình thay cho tôi. “Vì cớ gì chứ?”, cô ấy hỏi tôi như thế. “Cậu ta ngoài cái mặt đẹp ra, còn có những thứ gì đáng để cậu yêu?” Tôi chẳng có cách nào trả lời cô ấy.

Tình yêu vốn chẳng có lý do gì cả, nhưng khi bạn đặt mình ở ngoài mà nhìn vào, bất cứ việc gì cũng có nguồn cơn hết. Hầu hết mọi người giữa đám đông kiếm tìm một linh hồn tương tự với bản thân, thế nhưng lại có một số người đem lòng yêu ai kia sẵn có phần nào đó bản thân mình khát khao nhưng vẫn còn thiếu khuyết. Tôi thuộc vào dạng thứ hai.

Từ năm thứ nhất trung học tôi đã cùng lớp với Chu Tử Dực. Ngày đầu tiên của quãng đời cấp III, tôi ngồi trong phòng học sáng sủa, tinh tươm của trường trung học trọng điểm của mình, trên người dường vẫn phảng phất hơi bùn đất quê nhà, sau đó liền trông thấy cậu ấy khoan thai thong thả bước vào lớp học. Hôm ấy trời đổ mưa to, những người che ô chạy đi chạy lại trong trường chẳng ai không ướt lướt thướt, cậu ấy lại vận cả cây màu trắng, áo quần giày dép đều chẳng vướng chút dơ, cứ như thể từ trên trời rơi xuống, trước khi ấy, tôi chưa từng tưởng tượng ra nổi một người con trai mà lại có thể có được vẻ đẹp không tì vết như thế.

Không biết lúc đó trong lớp học, có bao nhiêu ánh mắt nữ sinh cũng hệt như tôi, vờ như lơ đễnh ngây dại ngắm nhìn cậu ấy, khi cậu ấy lướt qua người tôi, tôi cúi gằm mặt xuống, chỉ thấy đôi giày trắng như tuyết của cậu. Rất tự nhiên, tôi nhớ đến những người khác giới mình đã tiếp xúc từ tấm bé đến giờ, các bậc cha chú, còn có các huynh trưởng, bọn họ quanh năm chân đất lội ruộng nai lưng ra làm, bàn chân ấy vĩnh viễn lấm lem bùn đất không bao giờ gột sạch nổi. Sáu đồng một đôi giày giải phóng, bố tôi từ xuân sang đến đông giá đi ròng rã ba năm trời. Có lẽ từ khoảnh khắc ấy tôi đã đem lòng yêu cậu ấy,cậu ấy như thể một chớp sáng chói lòa, mở ra cả trời đất mới trước mắt tôi, khiến tôi nhìn thấy một thế giới mới khác biệt hẳn với đất bùn đồng ruộng bấy lâu.

Tôi đứng giữa bùn đất mà khát khao con người ở giữa tầng mây kia.

Tôi đã từng lấy nước cọ rửa biết bao lâu bàn tay với những móng tay lưu cữu biết bao nhiêu bùn bẩn tích tụ từ nhiều năm làm việc nhà nông, cũng đã từng soi trước gương sống chết ép chặt cái khuôn mặt thường thường hơi béo của mình, cuối cùng không thể không thừa nhận, số mệnh đã an bài tôi chằng thể trở thành người giống như cậu ấy được. Tôi chỉ đành càng cố gắng hơn, ra sức học tập, bởi vì tôi biết, ngoài cách này ra, chẳng có con đường nào khác có thể biến đổi vận mệnh của mình. Kể cả tôi không thể lột xác thành thiên nga trắng muốt như cậu ấy, thì chí ít, tôi cũng không muốn mãn đời kiếp kiếp làm vịt con xấu xí.

Học chung ba năm, chúng tôi chưa từng trò chuyện một câu, tôi hoài nghi không biết có phải cậu ấy chẳng biết tên tôi. Cậu ấy và Trình Tranh y hệt nhau, đều là những chàng công tử hào hoa trong mắt mọi người, mang trên mình vẻ thanh cao xa hẳn với đời. Nếu như vẻ lạnh lùng trước nữ sinh của Trình Tranh khiến rất nhiều người ngưỡng vọng nhưng chùn bước từ xa, thì nụ cười bất cần ngạo ngược nơi khóe miệng Chu Tử Dực, chẳng nghi ngờ gì, làm người ta vừa yêu vừa hận – lẽ đương nhiên, nụ cười của cậu ấy chỉ bừng nở trước mỹ nữ mà thôi. Cậu ấy có thể là đấng nam nhi giỏi chiều lòng người nhất, cũng có thể là kẻ đầu têu bày trò tai ác trêu chọc nữ sinh, thành tích học hành của cậu ấy chẳng ghê gớm gì, quậy phá thì vô thiên vô pháp, thế nhưng từ hiệu trưởng cho đến các giáo viên, không ai là không bao dung khác thường với cậu. Ngoài tài khéo mồm khéo miệng lấy lòng người khác ra, phần nhiều hơn là vì cậu ấy có ông bố nghe đồn là thương nhân địa ốc bự nhất cả tỉnh này.

Thế nhưng về sau tôi mới biết, cậu ấy đúng hơn là một đứa trẻ chẳng ai yêu thương. Cả ba năm trung học, trước sau đều là trợ lý của của bố cậu ấy đến họp phụ huynh; nghe nói trong dinh thự lộng lẫy rộng bốn trăm mét vuông của nhà cậu ấy, quanh năm suốt tháng chỏng chơ mình cậu ấy với người vú nuôi, chỉ chờ có dịp, cậu ấy liền gọi bạn kéo bè đến nhà, chơi bời đập phá tưng bừng. Năm thứ hai trung học, tôi đã từng nghe người ta kể, chiếc xe cưng mà bố cậu ấy lái đến trường gặp thầy hiệu trưởng đã bị phá tơi bời không ra hình thù gì nữa, việc này rầm rĩ xôn xao một hồi, nhưng cuối cùng vì không tìm được kẻ gây ra chuyện nên đành bỏ qua. Thế nhưng, trước lúc ấy, bằng một cơ hội ngẫu nhiên, tôi đã chính mắt trông thấy ở một góc nhỏ trong trường, chính cậu ấy đứng cạnh một chiếc xe con hào nhoáng, lấy cục đá nhặt ở bồn hoa mà điên dại đập tan nát từng ô kính cửa xe.

Thì ra thế giới trong tán mây kia cũng có chỗ chẳng vẹn tròn. Trong lòng người con gái một khi đã vấn vương chút bản năng làm mẹ, liền càng vô phương cứu chữa. Tôi thương cậu ấy, tuy tôi hiểu rất rõ, lòng thương của mình nếu cậu ấy có biết được, chắc là nực cười và chẳng đáng một xu, thế nhưng cậu ấy vẫn trở thành nơi chốn dịu dàng nhất trong trái tim tôi. Tình yêu của tôi vụng thầm, vô vọng, tôi không phải là Vận Cẩm, không học được nổi cách kiềm chế tình cảm của mình, lý trí rõ ràng bảo tôi rời xa cậu ấy, nhưng tình cảm lại cứ khăng khăng đi ngược. Thế nên tôi chọn buổi tối vào ngày cuối tháng của năm thứ ba trung học, tỏ bày hết thảy với cậu ấy, tôi không tham vọng có được một kết quả, chỉ mong chẳng hổ với lòng mình.

Những năm tháng trẻ trung nhất tôi đã đem lòng yêu chàng thanh niên đẹp đẽ ấy, cho dù cậu ấy hoảng hốt trốn chạy tôi như loài mãnh thú gặp cơn hồng thủy, cho dù từ nay đã hóa thành một trò cười, thế nhưng tôi chưa từng hối hận.

Dồn hết tâm huyết vào học hành vẫn luôn là việc thực tế hơn chỉ chăm chút đến bản thân mình, ba năm trung học, cái cần cù miệt mài của tôi không phải là hoài công vô ích, đúng ước nguyện thi đỗ vào một trường đại học lý tưởng, trở thành “nữ trạng nguyên” đầu tiên bước ra từ cửa nhà nông từ trước đến nay trong khắp thôn làng. Mang theo khoản trợ giúp cùng kỳ vọng của gia đình họ hàng quê nhà, tôi bước chân tới chốn đô thị lớn nơi phương Nam ấy. Quãng đời đại học như tôi thấy, chẳng qua là từ phòng thí nghiệm này bươn bải tới phòng thí nghiệm khác. Tôi vốn chẳng phải là một người hay ho thú vị, thói cứng nhắc cùng bận bịu ít lời vốn trời sinh khiến tôi càng không có bao nhiêu bè bạn, cũng may còn Vận Cẩm, hai người chúng tôi đã trở thành mối tri giao duy nhất của người kia.

Dịp nghỉ hè của năm thứ nhất, Vận Cẩm ngần ngừ đem đến cho tôi tin tức cậu ấy đã có người yêu. Kì thực tôi đã biết từ lâu. Tôi rất ít khi lưu lại bút tích ở blog chung của lớp trên mạng, nhưng tôi vẫn thường đăng nhập lên đó, bởi tôi khao khát từ trong ấy sẽ nhìn thấy được dăm ba điều cậu ấy để lại. Cậu ấy yêu đương háo hức đến thế, mang ảnh chụp chung của mình với bạn gái dán đầy trên album điện tử trong trang blog. Cô gái đó hệt như cậu ấy, có một khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ. Nhìn nụ cười mãn nguyện mà ngọt ngào của cậu ấy trong ảnh, tôi biết cậu ấy thực sự đang yêu, hơn nữa còn hạnh phúc lắm. Cậu ấy chắc cũng chẳn nhớ gì tôi, có lẽ chỉ lúc trêu đùa trước mặt bạn gái, mới thảng hoặc nhắc đến, rằng từng có một cô nàng thôn quê chẳng nhớ tên gì, đã kỳ cục bày tỏ tình cảm của cô ta với cậu.

Tôi vẫn ngỡ rằng cả đời mình sẽ chỉ là như thế, ở trong góc tối mà ngưỡng vọng hạnh phúc của cậu ấy. Không ngờ khi gặp lại cậu ấy, đã là năm thứ sáu kể từ khi tốt nghiệp cấp III, cậu ấy đã làm ăn phất lên như gió trong ngành địa ốc, cô bạn gái ngày xưa đã trở thành vị hôn thê yêu dấu. Cậu ấy nhân lúc đi công tác trong thành phố G đã chủ trì mời mọc hội họp bạn cũ hồi cấp III, chính là Trình Tranh gọi điện cho tôi, tôi biết ý tứ của Trình Tranh, cậu ta sợ nếu mà tôi không tới, Tô Vận Cẩm sẽ càng không đi, cậu ta cần một cơ hội để làm lại mối rạn nứt chỉ chạm nhẹ là vỡ giữa cậu ta và Tô Vận Cẩm. Thế nhưng Trình Tranh không biết được, cho dù không có điện thoại của cậu ta, tôi cũng sẽ tham gia cuộc tụ họp hôm ấy. Tôi chẳng phải là người giỏi náu mình, nói cách khác, tôi mong mỏi được đàng hoàng đĩnh đạc gặp lại Chu Tử Dực một lần nữa.

Buổi tối hôm ấy, Chu Tử Dực đến bên tôi, đưa đẩy hàn huyên với tôi, cậu ấy nói: “Úc Hoa, cậu đẹp ra đấy”. Tôi là người huyễn hoặc làm sao, biết rõ là trong lời của cậu ấy chỉ có ba phần thành thực, thế mà cả con tim đã sớm nhảy nhót mừng vui trong lồng ngực, chí ít thì cậu ấy vẫn nhớ được tên tôi.

Khoảng thời gian sáu năm khiến anh chàng Chu Tử Dực đẹp đẽ càng trở nên tuấn tú khôi ngô, nhưng cũng khiến tôi học được cách vờ vĩnh như không, chúng tôi ngồi đối diện nhau uống rượu, bao năm về trước sao nghĩ được sẽ có ngày hôm nay. Lúc đôi bên đã ngà ngà say, cậu ấy hỏi tôi trêu chọc, rằng đã tìm thấy một người như ý hay chưa. Tôi cũng cười bảo: “Cậu quên là hồi cấp III tớ đã từng thương thầm nhớ trộm cậu đấy sao, bao nhiêu năm rồi, có lẽ tớ vẫn chưa tìm thấy một người để yêu hơn thế”. Lời của tôi khiến cậu ấy cười lăn cười bò, hào sảng vỗ vào vai tôi, dường như tán thưởng cái hài hước của tôi, vì điều này bọn tôi lại cạn thêm ly nữa.

Thế sự xoay vần, khi giả vờ chân thành thì thật cũng như giả, người tôi yêu ở ngay trước mặt tôi đây, thế mà cậu ấy chẳng hề hay biết, có đôi ba việc, xưa tới giờ tôi chưa hề nói dối.

Buổi tối hôm đó cậu ấy uống nhiều rượu lắm, nói cũng rất nhiều. Tôi cũng thế, tuy trước nay tôi không phải là một người nhiều lời. Cuối cùng cậu ấy say khướt, trên đường tôi bắt xe đưa cậu ấy về khách sạn, cậu ấy tựa nặng trĩu trên vai tôi, còn không quên lầm bầm: “Úc Hoa ơi, cậu thật là một người thú vị đấy, nếu mà quay lại vài năm trước, nói không chừng tớ lại yêu cậu cũng nên, hì hì”. Phản ứng của tôi chỉ là cười y như thế. Tôi đâu có ngốc, Chu Tử Dực là một người làm ăn, cho dù là lúc đã uống say, cậu ấy cũng vẫn không chịu thiệt bao giờ. Cậu ấy nói nếu quay lại ngày xưa, cậu ấy sẽ yêu tôi, thế nhưng ai lại không biết, chẳng người nào có thể vặn ngược thời gian, thế nên cậu ấy vĩnh viễn không bao giờ yêu tôi.

Lúc về đến khách sạn, tôi lảo đảo dìu cậu ấy về phòng, khách đi trong thang máy ngửi thấy hơi rượu trên người tôi và cậu ấy cùng hai con người đang bám lấy nhau, bất giác đều nhíu mày đầy khó chịu. Đợi nhân viên phục vụ mở cửa phòng xong, tôi vận hết sức lực đẩy cậu ấy xuống thảm trải sàn của căn phòng hạng sang, nghĩa vụ của một người bạn học cấp III đến đây cũng đã là hết nhé. Cậu ấy nằm trên nền nhà, mơ hồ giằng giặt cà vạt của mình, tôi thấy không ổn, bèn ngồi xuống giúp cậu ấy một tay. Khoảnh khắc tháo cà vạt ra, cậu ấy dở tỉnh dở không nắm chặt lấy đầu kia của cà vạt, dùng hết sức lôi về phía thân mình, tôi loạng choạng một hồi, suýt chút nữa đã đổ rầm lên người cậu ấy.

“Đừng đi…”, cậu ấy cất lời.

Tôi nhổm dậy gọi người phục vụ nam đang trực ban tới.

Lúc trở vào thang máy, tôi dùng bàn tay áp lên khuôn mặt đang nóng ran. Tôi thừa nhận giây phút vừa xong ấy, tim tôi thực tình đã đập rất nhanh, một người đàn bà bình thường, không thể nào chẳng mảy may động lòng trước mặt người đàn ông mà cô ta hằng yêu dấu. Tôi hoàn toàn có thể ở lại, lấy cái lý do tuyệt đẹp là “loạn tình lúc say” để mà chia sẻ một đêm với cậu ấy, sau đó cả đời tôi đã có thể có chút hồi ức. Thế nhưng, tôi, Mạc Úc Hoa, không đời nào lại lên giường với một người đàn ông cả lúc say mèm vẫn không ngừng kể lể nỗi nhớ nhung với bạn gái của mình, tôi không làm nổi, thế nên tôi đã quyết định chỉ có thể thu vào góc khuất mà thương nhớ cậu ấy.

Ngày hôm sau, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi để cảm ơn, còn mời tôi ra ngoài dùng bữa riêng nữa, tôi lấy cớ trong trường có việc để từ chối, tôi không chịu nổi thêm một lần châm chọc nữa, bất kể cậu ấy cố ý hay chỉ là vô tình.

Sau đó, đương nhiên là cậu ấy trở lại Thượng Hải. Lần hội họp này đã cải thiện mối quan hệ giữa tôi với cậu ấy, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, có khi còn kể tôi nghe cả những vướng mắc trong công việc và cả trong tình cảm. Trần Khiết Khiết, vị hôn thê của cậu ấy, cũng là cái tên Chu Tử Dực khắc nhiều nhất ở cửa miệng. Cô ấy thật là một người con gái may mắn, có thể khiến một kẻ lãng tử như Chu Tử Dực một mực yêu thương suốt bao nhiêu thời gian như thế. Cô yên lòng để cậu ấy ở lại trong nước, riêng một mình du học trời Âu, tôi không dám nói cậu ấy giữ thân như ngọc, nhưng chí ít ở trong tim, cậu ấy luôn chung thủy với cô ấy. Tôi nghĩ, ngoài vẻ yêu kiều xinh đẹp ra, cô ấy ắt hẳn phải có nét riêng hơn người.

Thời gian của tôi cứ ngày ngày trôi qua trong những công việc thực tập càng lúc càng thêm chất chồng nặng nhọc, học Y cũng có cái hay của học Y, nó khiến tôi quên đi rằng mình đã hai mươi lăm, bên cạnh trước nay chưa từng có một người đàn ông bầu bạn.

Bước vào năm thứ bảy đại học, tôi vừa cùng bác sĩ hướng dẫn trong bệnh viện thực hiện xong một ca phẫu thuật ruột thừa đơn giản, thì nhận được điện thoại của Mạnh Tuyết, Chu Tử Dực bị tai nạn xe hơi ở Thượng Hải, hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu, sống chết chưa biết ra sao. Cô ấy hỏi tôi, có muốn bay sang Thượng Hải thăm cậu ấy với cô ấy luôn không, tôi đã từ chối. Tôi đi Thượng Hải cũng có ý nghĩa gì đâu, hoàn cảnh gia đình cậu ấy đủ để mang lại cho cậu ấy thứ y liệu tốt nhất, chỉ cần cậu ấy không chết, cậu ấy sẽ nhận được những chăm sóc tối hảo, nếu như cậu ấy chết thì… Nếu như cậu ấy chết, đối với tôi, kỳ thực tất thảy cũng chẳng có gì thay đổi.

Tôi trân trân đứng nguyên chỗ cũ, xót xa trước những suy nghĩ của chính mình. Giáo viên hướng dẫn của tôi, cũng là bác sĩ Ngô – đàn anh của tôi, bước đến bên, kinh ngạc nhìn tôi: “Tiểu Mạc, sao em lại khóc?”.

Tôi khóc đấy ư? Vì sao tôi chẳng hề hay biết? Tôi thảng tốt quệt những vệt ướt trên mặt, hóa ra tôi đã rơi nước mắt thật. “Không sao, mắt em hơi viêm ấy mà”, tôi đáp.

Bác sĩ Ngô cười cười, không hỏi dồn nữa, “Có lẽ là em cần vào nhà vệ sinh mà xử lý cái đôi mắt “bị viêm” của em đi”.

Mấy ngày tiếp sau đó, tôi vẫn lên lớp như thường, nghỉ ngơi như thường, không hề nghe ngóng về cái nơi chốn cách xa ngàn dặm ấy, cậu ấy rốt cuộc đã ra sao, chỉ đến trong mơ tôi mới biết, lúc nào cũng thấy máu đỏ nhuộm đầy. Ngày thứ sáu, Mạnh Tuyết gọi điện thoại cho tôi, cô ấy thở than ở đầu bên kia: “Cũng may là mạng lớn, người thì cứu được rồi, nhưng cũng be bét cả, xương sườn bị gãy mất ba đốt, trong đó có một đốt sém chút chọc vào phổi, lá lách vỡ nát, phải cắt đi một phần ba, cánh mũi trái bị rách, xương đùi trái vỡ vụn. Ái dà, có điều người lắm tiền cũng có cái khốn khổ của người lắm tiền, người ngợm thành ra như thế rồi, bố mẹ cậu ấy vì chuyện làm ăn bận bịu, chỉ sát sao bên cạnh có mấy ngày đã mỗi người chạy việc một nơi, bạn gái thì càng hay, chỉ rặt mỗi ngày một cuộc điện thoại, bảo là chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, không về được. Nhà câu ấy mời ba nhân viên hộ lý cao cấp thay phiên ba ca túc trực chăm sóc cậu ấy, thế nhưng hộ lý có tốt đến mấy suy cho cùng cũng chẳng so được với người nhà, xem bộ dạng cậu ấy, đúng là đáng thương quá đi”.

Tôi gác điện thoại, nghĩ ngợi rất lâu, trước khi ra được quyết định rõ ràng, tôi đã bắt đầu thu xếp đồ đạc. Sau đó tôi gọi điện cho bác sĩ Ngô, xin phép anh được nghỉ dài kỳ. Anh trầm ngâm bên đầu kia điện thoại, “Tiểu Mạc à, em phải biết là lần thực tập này hết sức quan trọng đối với sinh viên tốt nghiệp các em, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả việc sau này em có lọt được vào danh sách kí hợp đồng cuối cùng hay không nữa, bình thường biểu hiện của em luôn rất xuất sắc, bệnh viện thực sự có ý chấm em, lần nghỉ dài kỳ này của em… Tóm lại, em suy nghĩ cho cẩn thận”.

“Anh ạ, em rất rõ ràng rồi.”

Ngay chiều hôm ấy, tôi mang theo tất cả tiền phụ cấp trong đợt thực tập bay đi Thượng Hải, xộc thẳng tới bệnh viện. Lúc nhìn thấy Chu Tử Dực người quấn tầng tầng băng trắng trong phòng bệnh, tôi hoàn toàn không thể liên hệ gì giữa cậu ấy với một con người vốn phong lưu tuấn tú hôm nào. Tôi đứng bên cạnh cậu ấy, thuận tay đặt hành lí xuống, khi đó cậu ấy vẫn yếu ớt không đủ sức nói gì, lúc nhìn thấy tôi, một giọt lệ theo khóe mắt rớt xuống, chưa kịp tan biến giữa lớp vải trắng băng đầy trên khuân mặt.

Những ngày tiếp sau đó, tôi với người hộ lí dàn xếp ổn thỏa với nhau, công việc của bọn họ vẫn như cũ, nhưng một số việc chăm sóc gần gũi và những chi tiết có tính nghiệp vụ cao thì giao phần tôi làm, khối lượng công việc của họ giảm bớt, lương lậu như cũ, tự nhiên sẽ vui vẻ thoải mái, còn về phía bệnh viện, tôi chỉ nói là bạn của cậu ấy, thế nhưng tôi nghĩ, hầu hết các bác sĩ đều coi tôi là bạn gái của cậu ấy. Đương nhiên, trong mắt hầu hết mọi người, ai lại tin được là một người bạn bình thường lại có thể vất vả ngày đêm lao vào chăm sóc người bệnh liệt giường như thế này. Vậy nên, sau một đợt, lúc bác sĩ trực ban trêu trọc cậu ấy: “Cái cậu này số đỏ ghê, xe đụng tan nát thế này mà còn nhặt được cái mạng về, lại còn có cô người yêu bác sĩ chuyên nghiệp chăm chút nhường này”, chúng tôi đều chẳng phân bua gì cả.

Tố chất cơ thể cậu ấy vốn đã rất tốt, thế nên vết thương hồi phục cũng rất nhanh, sau hai mươi ngày, cậu ấy đã có thể nhỏm dậy nửa ngồi trên giường, băng gạc trên mặt trên người cũng đã gỡ đi không ít, có điều tay chân vẫn phải bó bột, sinh hoạt vẫn chưa được thuận tiện. Sau khi cậu ấy tỉnh táo lại, những lúc tôi vệ sinh cho cậu ấy, cứ mỗi lần lau láy ở phần thân dưới, mặt mũi cậu ấy đều đỏ bừng lên, toàn thân căng cứng không tự nhiên. Đối với tôi, bất kể bộ phận nào trên cơ thể nam hay nữ cũng đều là một phần cơ quan mà thôi, nên tôi vẫn thường nói với cậu ấy: “Cậu hoàn toàn không cần phải ngượng ngùng trước mặt một bác sĩ, tớ đã từng nhìn thấy những cái to hơn của cậu, cũng đã gặp những cái nhỏ hơn của cậu, cậu hoàn toàn có thể yên tâm, nó chẳng có tẹo gì đặc biệt đâu”. Thế mà vào một hôm, sau đó một tháng, lúc tôi lau rửa cho cậu ấy như đã quen bao lâu nay, phát hiện ra một bộ phận có phản ứng khác thường, khi ấy tôi thừa nhận rằng cái sượng sùng ngượng nghịu của mình chẳng thua gì cậu ấy, chỉ đành khẽ ho một tiếng: “Xem ra đúng là cậu phục hồi khá thật”.

Suốt hai tháng trời sáng chiều quấn quít, tôi cơ hồ sắp sửa ngỡ ngàng thế gian này chỉ còn lại hai chúng tôi mà thôi. Tôi trú ngụ ở chiếc giường giành cho người chăm sóc trong phòng bệnh VIP của cậu ấy. Mỗi tối tôi bông lơn vài câu trên trời dưới biển cùng cậu ấy, sau đó mỗi người nằm trên hai chiếc giường cách nhau vỏn vẹn năm mét, nói: “Chúc ngủ ngon”. Cậu ấy ghét người hộ lí chân tay thô thiển, bình thường đều không bằng lòng với những chăm sóc gần gũi của bọn họ; đến cơm nước không qua bàn tay tôi, cũng không chịu ăn uống cho ngoan ngoãn; thậm chí có một lần tôi loăng quoăng đi dạo trong bệnh viện, quay về hơi muộn một chút, còn chưa bước vào phòng bệnh, đã nghe cậu ấy tìm người không thấy, cáu gắt ầm ĩ với người hộ lí. Tôi quả thực ngỡ rằng đối với cậu ấy, tôi thật quan trọng, tận đến một ngày kia cậu ấy bệnh tình thuyên giảm được xuất viện, tôi đi ra nhà ăn bệnh viện mua quà sáng về đã không tài nào lách được vào phòng bệnh của cậu ấy. Bố mẹ, bạn bè thân hữu, cấp dưới ở công ty của cậu ấy chen chúc chật cứng cả phòng, từ phía đằng xa, đã có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngan ngát.

Tôi ở một nơi khác trong bệnh viện, một mình ăn hết cả hai phần quà sáng, lúc dạ dày được no đủ, người ta sẽ không dễ cảm thấy đau khổ. Lúc tôi xong xuôi mọi thứ bước trở lại phòng bệnh, người đã tản mát hết, đáng buồn biết bao, tôi thậm chí từ sâu thẳm cõi lòng vẫn khao khát cậu ấy sẽ như nhân vật nam chính trong một bộ phim truyện giờ vàng, khi tôi gần như đã sắp tuyệt vọng thì một người vẫn còn ở lại, nói rằng: “Tớ vẫn ở đây mà”.

Cậu ấy đương nhiên đã dời bước. Con người ta là thế đấy, rõ ràng biết rằng không thể, vậy mà vẫn cứ mong mỏi đợi chờ.

Còn lưu lại trong phòng bệnh là một người đàn ông trung niên tự xưng là trợ lí của bố Chu Tử Dực, rất lịch sự đại diện Chu Tử Dực và người nhà cậu ấy bày tỏ lòng biết ơn với tôi, có thể thấy được ông ta là người chuyên lo giải quyết sự cố, vậy nên khi ông ta nói: “Chúng tôi đều biết rõ Mạc tiểu thư đây xuất phát từ tình nghĩa hảo bằng hữu mà chăm sóc Chu tiên sinh, nhưng lại lỡ dở biết bao nhiêu thời gian thế này, nếu cô không thể nhận món quà này, thì chẳng hóa ra không phỉa là bạn của Chu tiên sinh hay sao”. Sau đó, lúc ông ta đưa ra trước mặt tôi một chiếc cặp tài liệu, tôi dường như chẳng có lí do gì để từ chối. Thế nên tôi đỡ lấy, đặt trên tay ước lượng thử. Chu gia quả nhiên tiền to khí mạnh, khoản tiền này đủ để vời được bất cứ nhân viên hộ lí nào tốt nhất nước. Tôi bóc phong bì ra, cẩn thận đếm từ trong đó hai mươi tờ giấy bạc màu hồng, sau đó đưa trả lại hết phần còn lại cho ông ta, “Phiền ông quay về nói với Chu tiên sinh nhà các ông, cảm ơn cậu ấy đã cho tôi tiền vé máy bay quay về”.

Bay về thành phố G, việc đầu tiên sau kì nghỉ phép ở bệnh viện của tôi chính là lao đến thăm Vận Cẩm. Cô ấy nằm trên giường bệnh, sắc mặt chẳng khác gì cái ga trải giường trắng toát. Nhìn thấy tôi, cô ấy hồi lâu mới thốt ra nổi một câu: “Úc Hoa ơi, con không còn nữa rồi, bác sĩ bảo tớ vĩnh viễn không bao giờ có con được nữa”.

Tôi ngồi xuống bên mép giường cô ấy, nắm chặt tay cô ấy, đưa cùng với tay tôi lên che kín đôi mắt tôi, nước mắt từ những kẽ ngón tay cô thấm hết cả. Cô ấy vốn là một người đàn bà luôn biết tự bảo vệ bản thân mình, hóa ra cũng làm ra một chuyện ngu xuẩn nhường này. Phải chăng trong đời mỗi người đàn bà đều có một lần ngốc nghếch, sau đó lòng dạ mới dần dần trở nên cứng rắn, cô ấy cũng thế, tôi cũng chẳng khác gì.

Trước giường bệnh Tô Vận Cẩm, tôi nhận được điện thoại của Chu Tử Dực. Cậu ấy nói: “Úc Hoa, tớ cảm ơn cậu, vĩnh viễn không bao giờ quên, nếu có một ngày cậu cần đến tớ, thì dù có nước sôi lửa bỏng đến đâu tớ cũng sẽ lao vào vì cậu”.

Tôi lẳng lặng nghe cậu ấy nói dứt lời, sau đó mới bảo cậu ấy: “Tớ cần cậu lao vào nước sôi lửa bỏng mà làm gì, đừng có coi bản thân mình ghê gớm đến thế, tớ đi Thượng Hải, không phải vì cậu, mà là vì bản thân tớ. Cậu chẳng nợ nần gì hết”.

Gác điện thoại rồi, tôi mới nói với Vận Cẩm: “Cậu ấy rốt cuộc vẫn là người khôn ngoan, cái gì cũng có giá cả hết, đã nghe thấy chưa, cậu ấy nói vì cảm ơn tớ, nguyện lòng lao vào nước sôi lửa bỏng, đây là cái giá cậu ấy đặt ra cho tớ đấy… Thế nhưng cậu ấy có gì sai đâu, cậu ấy chưa từng đòi hỏi tớ làm gì cho cậu ấy hết, tớ đi Thượng Hải vì trái tim tớ mà thôi, không phải thi ân gì cả”.

Nước mắt khô rồi, tôi đã thanh thản.

Sau khi về đến bệnh viện, tôi đã chịu xử phạt cảnh cáo của lãnh đạo bệnh viện và nhà trường, cũng may là hồi trước biểu hiện của tôi đều tốt, cũng coi là không làm cho mọi sự tệ hại hơn.

Nửa năm sau, tôi nhận được thiếp mời đám cưới của Chu Tử Dực, bên trên viết hết sức rõ ràng : Chú rể Chu Tử Dực, cô dâu Trần Khiết Khiết sẽ cử hành hôn lễ vào ngày… tháng… năm…, có bày biện chén rượu nhat, kính mong Mạc Úc Hoa tiểu thư tới dự.

Cô ấy cuối cùng cũng đã trở về, hoàng tử và công chúa luôn được ở bên nhau, thế này cũng tốt, kẻ có tình rốt cuộc đã kết thành quyến thuộc.

Một ngày trước đám cưới, Vận Cẩm hỏi tôi: “Úc Hoa, cậu có đi không?”.

Tôi đáp: “Có, sao lại không đi chứ, đằng nào cũng phải đưa phong bì, thế thì ít nhất tớ cũng phải xem tận mắt ra sao chứ”.

“Thế cũng được, nếu cậu đi thì mang phong bao đi giúp tớ luôn nhé, hôm ấy công ty tớ có việc, nên không đi được”.

Tôi nhận lời. Bởi vì tôi biết lí do cô ấy không đi, cô ấy không muốn đụng mặt người kia.

Hôm diễn ra đám cưới, tôi không hề ăn vận trang điểm cầu kì, bởi vì tôi biết, vĩnh viễn không được đẹp hơn cô dâu mới đang say hạnh phúc, huống hồ xưa nay tôi đâu phải mỹ nữ. Lúc đặt phong bao lên khay của phù dâu, tôi thành thực nói với cặp đôi ngọc ngà đẹp đẽ ngay trước mặt mình: “Chúc hai bạn bên nhau đến khi đầu bạc”. Tôi nhìn Chu Tử Dực, nhìn xoáy vào tận đáy sâu trong mắt cậu ấy, cậu ấy né tránh ánh mắt tôi. Sau đó tôi đặt lên cả phần của Tô Vận Cẩm, nói: ” Đây là của Tô Vận Cẩm, cậu ấy nhờ tớ thay mặt chúc mừng hai bạn”. Ánh mắt của chàng phù rể cao lớn bảnh bao thoắt đã nhuốm màu ảm đạm.

Tôi nhớ đến gương mặt trắng bợt của Vận Cẩm, tình yêu chính là cái thứ thế này đây, nó không vì một người đánh mất mà khiến người khác có được, nó chỉ khiến cho tất thảy mọi người đều tan nát cõi lòng.

Tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh, bỏ bẵng luôn hai cô y tá tội nghiệp kia, quay trở lại phòng khám, bác sĩ Trương ngồi đối diện nhìn thấy tôi trở vào, lập tức nhỏm dậy nói một câu: “Bác sĩ Mạc, chị trực nhé, đến lượt em đi giải quyết một tí”. Sinh lão bệnh tử, vốn là chuyện thường tình của con người, thế nên việc “làm ăn” của bệnh viện lúc nào cũng ngon lành như vậy đấy.

Tôi vùi đầu vào xem xét hồ sơ của một bệnh nhân, hướng ra ngoài nói một câu: “Người tiếp theo”. Rất nhanh chóng đã có người ngồi xuống chênh chếch trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên, bệnh nhân đang chờ đợi đã cất lời trước.

Anh ta nói: “Bác sĩ ơi, chỗ này tôi đau lắm”.

Anh ta chỉ vào lồng ngực mình. Tôi nghiêm nghị trả lời: “Nếu anh mà bị đau tức ngực, tôi kiến nghị anh trước hết sang khoa nội”.

“Nếu mà chảy máu thì sao?”

“Thế thì tôi kê cho anh mấy miếng băng dán vết thương”. Tôi giả vờ không nhìn thấy điệu bộ làm ra nhăn nhó kiểu Tây Thi ôm ngực.

Bệnh nhân của tôi im lặng một hồi, cuối cùng cũng thu lại khuân mặt đăng cợt đùa kia, “Úc Hoa, tớ ly hôn rồi”.

Đây chẳng phải là tin nóng hổi, tôi nói: “Nếu mà như thế, anh có thể đi khám ở khoa thần kinh, hoặc đến trung tâm tư vấn tâm lý”.

“Úc Hoa, chúng mình có thể đổi cách nói chuyện được không”, cậu ấy bảo.

“Bây giờ anh bỏ tiền ra lấy số khám để ngồi đây, chúng ta chỉ có thể nói chuyện như thế này thôi. Nếu anh không có cái gì khác cần nói, thế thì đến người tiếp theo”

Buổi tối tôi gọi điện cho Vận Cẩm, từ sau khi cô ấy về nhà vì chuyện của mẹ rồi quay trở lại, tôi vẫn chưa gặp mặt cô ấy lần nào, bên đầu kia điện thoại, cô ấy nói đã từ chức rồi. Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Vận Cẩm, em đang nói chuyện điện thoại với ai đấy?”. Cô ấy che ống nghe lại, không biết nói câu gì, một hồi mới bảo lại với tôi: “Bọn mình tiếp đi”.

Lúc ấy thì tôi đã hiểu ra: “Cậu từ chức cũng là vì cậu ấy hả?”.

Vận Cẩm nói: “Cũng có thể nói như thế, nếu tớ đã quyết định phải quay về bên nhau lại từ đầu, hẳn nhiên phải đưa cho anh ấy một giao hẹn, anh ấy có thể không để tâm, nhưng tớ không thể nào cứ tiếp tục làm việc dưới trướng Từ Chí Hằng được nữa, sẽ thấy khó chịu lắm”.

“Thực sự là cậu chắc chắn có thể làm lại từ đầu được chứ? Lẽ nào không sợ đi vào vết xe đổ sao?”. Không phải tôi hắt nước lạnh vào cô ấy, chỉ là mấy năm nay tôi đã chứng kiến chuyện hợp hợp tan tan của cô ấy với Trình Tranh, nếu yêu nhau mà có thể giải quyết được vấn đề, thế thì ngày xưa bọn họ đã chẳng mỗi người một ngả.

“Tớ chẳng chắc chắn cái gì hết, hai người ở bên nhau không thể giải quyết hết thảy mọi vấn đề được, tớ bây giờ mới bắt đầu hiểu ra, cái thứ tình yêu này ấy mà, không thể nào quá ăn chắc, chỉ có thể nói đôi bên cùng khoan thứ mà thôi”.

Có lẽ cô ấy nói đúng.

Vận Cẩm nói tiếp: “Còn việc buồn cười này nữa, mấy hôm trước tớ nửa đêm tỉnh giấc, nghe thấy trong phòng không ngớt tiếng lạo xạo lục tủ đảo hòm, sợ thót tim, bật đèn lên mới phát hiện ra là anh ấy. Tớ hỏi anh ấy, nửa đêm gà gáy lục lọi cái già thế, anh ấy bảo đang tìm chứng minh, hộ tịch của hai đứa”.

Tôi cười hỏi: “Không phải là anh chàng cầu hôn với cậu đấy chứ?”.

Vận Cẩm cũng cười đáp: “Tớ cũng hỏi anh ấy thế, anh ấy chỉ bảo với tớ rằng, Tô Vận Cẩm, đàn ông hai mươi tám là cái tuổi nở rộ như hoa, thế nhưng đàn bà đến tuổi này thì bắt đầu tàn lụi, thế nên chúng mình lấy nhau đi”.

“Đây đích xác là phong cách của Trình Tranh.”

“Úc Hoa, cậu tin không, có lúc tình yêu thực sự cần đến một chút mù quáng cùng xốc nổi, thế nên lúc đấy tớ chỉ trả lời anh ấy là: Không biết Cục Dân chính mấy giờ mở cửa nhỉ? Nói ra thì chẳng ai tin, Cục Dân chính bắt đầu làm việc lúc 8 giờ, hai đứa ngốc nghếch tụi này đã chầu chực ở cửa từ 7 giờ, vất vả lắm mới chờ được đến lúc nhân viên làm việc yên vị, mới biết hóa ra ngày hôm ấy chỉ giải quyết ly hôn thôi”.

Tôi nhịn không được cười phá lên, sau đó tôi bảo với cô ấy: “Vận Cẩm, tớ đã bao giờ nói cậu nghe là tớ ghen tị với cậu chưa?”.

Đúng thế, bất kể đã từng có biết bao cay đắng, chỉ cần cô ấy bằng lòng quay lại, luôn có người ấy đang chờ đợi. Thế mà con người đang chờ đợi tôi thì ở nơi nào?

Sau khi Chu Tử Dực với Trình Tranh trở thành đối tác làm ăn, trọng tâm công việc dần dà chuyển về thành phố G, đằng nào thì cũng đã li dị, ở Thượng Hải cũng không ràng buộc gì nữa. Một hôm vào khoảng nửa năm sau đó, tôi đã vào giường nghỉ ngơi, lại nhận được cú điện thoại nồng nặc hơi say cậu ấy gọi đến, nền là tiếng nhạc xập xình ầm ĩ, cậu ấy nói: “Tớ uống hơi quá, cậu đến đón tớ được không?”. Tôi biết lúc này tôi nên từ chối thẳng thừng cậu ấy, thế nhưng cuối cùng tôi vẫn hỏi cậu ấy địa điểm, sau đó mặc quần áo ra khỏi cửa, đưa anh chàng uống đến be bét loạng quạng ấy về nhà.

Phàm việc gì có lần thứ nhất ắt sẽ có lần thứ hai, tôi đã trở thành đội cứu hỏa của cậu ấy. Dần dà, có lúc cậu ấy tự mình kết thúc buổi thù tạc, cũng lái xe đến chỗ tôi ở ngồi chơi một lát, cậu ấy bảo là vì thích trà tôi pha.

Chu Tử Dực thích trà Bích La Xuân, tôi thì lại chẳng ưa gì thứ trà “thơm nức rợn người” ấy, trà phiến Lục An vừa í tôi hơn, mỗi lần cậu ấy đến, tôi đều pha trà xong xuôi cho cậu ấy, sau đó mới nhấm nháp trà phiến của mình. Thường thì cậu ấy uống trà xong là đi ngay, trừ phi nhậu nhẹt say mèm, còn thì rất ít khi ở lại qua đêm, thoẳng hoặc, trong phòng khách của tôi cũng có mấy thứ đồ cậu ấy bỏ quên lại.

Ở bệnh viện, bác sĩ Ngô – đàn anh của tôi – vẫn luôn nhắc nhở: “Úc Hoa, đi Dublin là một cơ hội rèn luyện tốt đấy, nhưng mà cơ hội thì không đợi người bao giờ, em phải đưa ra quyết định thật nhanh đi”.

Vận Cẩm cũng hỏi: “Cứ cho là cậu ở lại, cũng là vì con người không xứng đáng ấy, thế nhưng các cậu bây giờ như thế này thì gọi là gì mới phải?”.

Tôi không trả lời. Tôi biêt cấu ấy quyến luyến cảm giác ấm áp khi ở bên tôi, đây có lẽ là thứ mà song thân phụ mẫu lắm tiền nhiều của cùng người vợ cũ kiều diễm thanh cao chưa từng đem lại cho cậu ấy. Về sau tôi cũng dần dà biết rõ nguyên nhân ly hôn của cậu ấy, kỳ thực rất giản đơn, cô ấy bực bội cậu ấy thù tạc quá nhiều, cậu ấy trách móc cô ấy không coi nhà cửa làm trọng. Những người đẹp đẽ kiêu hãnh đều như nhau, dễ dàng tung tẩy cái thói tự nhiên thoải mái của mình, cậu ấy với cô ấy đều như vậy cả. Vốn một khúc mắc nhỏ nhoi thôi càng lúc càng lớn dần lên, cuối cùng ai nấy đều cảm thấy mỏi mệt, chỉ đành đường ai nấy bước.

Mỗi lần tiễn cậu ấy ra về, tôi đều một mình ngồi lặng ở chỗ cũ hồi lâu, tận đến khi trà nguội ngơ nguội ngắt. Vận Cẩm nói đúng, cô ấy bảo: “Chu Tử Dực chẳng qua là lợi dụng tình cảm của cậu, yên chí thỏa thê, không màng trách nhiệm mà tận hưởng cảm giác yêu thương”. Thế nhưng có đôi khi, một đôi người lại lựa chọn chìm đắm một cách tỉnh táo.

Có khi cậu ấy cũng bảo: “Úc Hoa, cậu cũng chẳng bé bỏng gì nữa, đừng có trù trừ co kéo thêm nữa, tìm một người đàn ông tử tế đi”. Phải vậy, tôi đã chẳng còn bé dại gì, một người đàn bà đã ba mươi tuổi còn được bao nhiêu thời gian để mà ừ hữ? Ở dưới quê nhà tôi, một cô nàng hai lăm tuổi chưa chồng đã là cái mối tâm bệnh trong lòng ông bố bà mẹ rồi, đến tuổi như tôi đây, chắc đã có thể coi là quái thai. Cái nỗi lo sợ to tát nhất của bố mẹ, những người vốn hết lòng tự hào về tôi, giờ đây lại chính là việc bà con họ hàng làng xóm nhắc đến hôn sự của tôi. Bọn họ từng cuống quýt, từng thúc giục, cũng đã sống chết giằng kéo mà ép uổng ghép đôi, dần dà cũng chỉ đành lòng vậy, mặc tôi tung tẩy, coi như không co đứa con gái như tôi đây, cũng bớt bận ruột bận gan.

Hôm sinh nhật tuổi ba mươi của tôi, Chu Tử Dực chúc mừng tôi, cậu ấy nói: “Úc Hoa, tại sao cậu lại không về một nhà với tớ?”. Tôi im lặng chẳng nói gì, cậu ấy là một người thực tế mà tàn nhẫn, rõ ràng hiểu thấu hơn ai hết, cái tôi cần đâu phải một câu nói này.

Khi ấy, Tô Vận Cẩm và Trình Tranh đã kết hôn từ lâu, hai con người bướng bỉnh cứng đầu khó tránh khỏi và chạm nọ kia, nhưng người đã từng mất mát thì vẫn luôn biết cách nâng niu, đúng như Tô Vận Cẩm đã nói, tình yêu cũng cần có một chút mơ hồ cùng thỏa hiệp. Điều đáng tiếc là, một đôi nam nữ như thế này, lại chẳng thể có con, một hai năm trở lại đây, bọn họ không phải không thử qua đủ phương cách, kết quả vẫn cứ là thất vọng. Vận Cẩm không nói, nhưng tôi cảm nhận được áp lực của cô ấy, một gia đình như nhà Trình Tranh, rồi cậu ấy lại là con một, vừa vặn ứng với một câu này: Cho dù yêu thương trân trọng, rốt cuộc cũng khó bề yên ấm. Có lẽ đây chính là cái giá của một thời trẻ trung cuồng dại.

Tháng thứ hai kể từ sau hôm sinh nhật tôi, Chu Tử Dực chính thức mời tôi một bữa tối riêng tư. Lúc tôi đến cậu ấy đã có mặt, quen biết bao nhiêu năm, cậu ấy hiếm hoi lắm mới có một lần đến sớm.

Tôi ngồi xuống, phát hiện ra vẻ nghiêm túc căng thẳng lạ lùng của cậu ấy, vậy nên dứt khoát chưa gọi món vội, bảo thẳng với cậu ấy: “Nếu có gì, cậu có thể nói luôn ra đi”.

Cậu ấy ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“… Khiết Khiết, cô ấy trở về rồi, tớ phát hiện ra là tớ vẫn yêu cô ấy, thế nên… tớ định cưới lại”.

Vừa mới từ phía bên ngoài giá băng cóng buốt bước vào trong phòng, phía trên mắt kính của tôi phủ một lớp sương mỏng manh. Tôi gỡ kính xuống, lấy vải lau tỉ mẩn, đúng vào lúc cậu ấy vì ngóng đợi một lời hồi đáp mà trở nên lo lắng, tôi chỉ thốt ra một tiếng: “Ừ”.

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc, ngoài hiểu thấu một nhẽ ra, chẳng có quyền gì hết.

Trước khi rời đi, tôi bảo với cậi ấy: “Tớ chúc các cậu hạnh phúc”.

Lúc nói ra câu này, tôi thực sự thật lòng, tôi hy vọng cậu ấy được hạnh phúc, sau đó chúng tôi đã biền biệt giữa dòng đời.

Buổi chiều tôi trực như thường lệ, bệnh nhân đang cần xử lý vẫn còn rất nhiều. Lúc bước qua phòng phẫu thuật, tôi nghe thấy người nhà một bệnh nhân phát ra tiếng khóc gào cào xé gan xé ruột. Thời gian ở trong bệnh viện đã lâu, cũng đã quen dần với việc sống chết. Mỗi ngày mỗi đêm, có người qua đời vì tai nạn xe cộ, có người vì ẩu đả, có người tạ thế vì ung bướu nan y, có người lìa trần vì virus gây bệnh, thế nhưng… xưa nay đâu có ai chết vì đau khổ.

Buối tối Vận Cẩm uống rượu cùng tôi, lúc cả hai đều đã ngà ngà say xỉn, cô ấy khẽ giọng rủa trách: “Đồ khốn Chu Tử Dực”.

Quen nhau bao nhiêu năm trời, trước đây tôi chưa từng nghe thấy Tô Vận Cẩm nguyền rủa ai, nên không nén nổi ngạc nhiên. Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh? Đúng thế, làm gì có. Thế nên tôi nói: “Cậu ấy đâu có sai, chỉ là cậu ấy không yêu tớ”.

Chuyện kể thêm 1: Cậu ấy không hề sai

Tôi vẫn nhớ hình như có ai đó đã từng nói: “Tuyệt đối không được bàn tán chuyện đồng nghiệp trong phòng vệ sinh”, nghe nói đây là điều thứ bảy trong định luật sinh tồn xã hội rất nổi tiếng, tôi thấy cực kỳ đúng đắn. Nhưng hiển nhiên là có những người không nghĩ như thế.

“… Trông cậu kìa, sao đánh son đậm thế, bị chủ nhiệm tóm được là thảm đấy.”

“Sợ cái gì, chủ nhiệm làm gì có thời gian mà để ý mấy thứ này, đàn bà mà, đến quyền điểm trang còn không có, sống phỏng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Cậu đừng nói thế, có người không ham hố gì thứ này đâu.”

“Hi hi, tớ biết cậu nói ai rồi, có phải là Mạc…”

Hai cô y tá trẻ tuổi chọc ghẹo một chặp, một người trong đó lại nói: “Cậu nói xem, một người đàn bà như bác sĩ Mạc ấy mà, rốt cuộc thì đã có mảnh tình nào vắt vai chưa?”.

“Ai mà biết được, nhưng mà tớ cũng chẳng thể tưởng tượng nổi, có người đàn ông nào lại chịu nổi cái dáng vẻ lạnh như dao mổ của bà chị ấy.”

“Như tớ ấy mà, nói không chừng hồi trước bà ấy đã từng va vấp tổn thương với đàn ông rồi, thế nên…”

“Há há, có điều cậu be bé cái giọng xuống, đừng có để người ta nghe thấy.”

“Sợ quái gì, hôm nay đâu phải đến phiên trực của bà ấy.”

Tôi yên lặng đứng trong phòng vệ sinh đóng im ỉm. Dò dẫm bí mật của người khác rồi tìm vui trong đó chính là nguồn cảm hứng cuộc đời của rất nhiều người. Tôi rất vinh hạnh được làm vừa lòng bọn họ. Trước khi bọn họ kịp rời đi, tôi mở cửa phòng vệ sinh, bước ra ngoài, lúc rửa tay, tôi cảm thấy vẫn rất cần phải giải thích một chút, vậy nên nói với cô y tá trẻ tay cầm thỏi son đang đứng sững giữa chừng: “Ngại quá đi mất, tôi hôm nay trực thay cho bác sĩ Vương”.

Tỉ mẩn lau khô từng chút ẩm ướt còn sót lại trên tay xong xuôi. Tôi mới lướt qua hai cô y tá còn đang ngây cả người, bước ra khỏi toa lét, còn chuyện sau đó bọn họ chê bai tôi ra sao, tôi cũng mặc kệ thôi.

Những điều bọn họ nói cũng không hoàn toàn là sai.

Mãi mãi về sau tôi cũng chẳng thể quên nổi, buổi tối cuối cùng sau khi kết thúc năm thứ ba trung học, trên lối đi tối tăm vắng vẻ của tiệm karaoke, tiếng hát hò ầm ĩ trong phòng bao riêng chỉ còn là tiếng vọng xa xăm thoang thoảng, chẳng thể che lấp nhịp đập trái tim tôi.

Chẳng bao giờ ngờ nổi ngay buổi tối hôm ấy, trên đường từ phòng vệ sinh trở về tôi lại đụng mặt cậu ấy. Cậu ấy mặt mũi đỏ gay, vội vã nhẳm thẳng nơi chốn cần đến mà chạy, hẳn nhiên đã uống không ít, lúc băng qua người tôi, cậu ấy chẳng liếc nhìn tôi lấy một cái. Thế nhưng tôi biết, đây chính là cơ hội cuối cùng mà ông trời ban tặng, tôi chẳng muốn mang theo bí mật cùng hối tiếc mà nói lời giã biệt.

“Chu Tử Dực!”, tôi gọi giật cậu ấy lại.

Cậu ấy tiến lên trước thêm một bước, rồi mới hồ hoặc ngoái đầu lại, ánh mắt lướt qua, dáo dát tứ phía tìm người vừa gọi.

Tôi tự nhủ với mình, Mạc Úc Hoa ơi, đếm từ một đến bảy, không được hồi hộp nữa.

Tôi cảm thấy chân mình đang dần dần bước lại gần cậu ấy, một tiếng nói cất lên: “Có thể dành cho tớ một chút thời gian của cậu được không, tớ có điều muốn nói với cậu”.

Cậu ấy sững người không nói năng gì.

Tôi nói: “Tớ thích cậu, ba năm rồi, luôn là như thế”.

Kì thực, tôi chưa hề mong đợi cậu ấy nói một câu đáp lại: “Tớ cũng vậy”, cũng đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Thế nhưng, khi cậu ấy tỏ thái độ không thể ngờ nổi mà bảo rằng: “Làm sao thế được… Cậu tha cho tôi đi”, tôi mới biết rằng cái sự phòng bị của bản thân không đến nỗi kiên cố như vẫn tưởng tượng. Thế nên tận nhiều năm về sau, tôi vẫn cứ một lòng tin rằng, những lời nói làm người ta đau đớn nhất là phát ra từ những khuôn miệng đẹp đẽ nhất.

Tô Vận Cẩm đã từng thấy bất bình thay cho tôi. “Vì cớ gì chứ?”, cô ấy hỏi tôi như thế. “Cậu ta ngoài cái mặt đẹp ra, còn có những thứ gì đáng để cậu yêu?” Tôi chẳng có cách nào trả lời cô ấy.

Tình yêu vốn chẳng có lý do gì cả, nhưng khi bạn đặt mình ở ngoài mà nhìn vào, bất cứ việc gì cũng có nguồn cơn hết. Hầu hết mọi người giữa đám đông kiếm tìm một linh hồn tương tự với bản thân, thế nhưng lại có một số người đem lòng yêu ai kia sẵn có phần nào đó bản thân mình khát khao nhưng vẫn còn thiếu khuyết. Tôi thuộc vào dạng thứ hai.

Từ năm thứ nhất trung học tôi đã cùng lớp với Chu Tử Dực. Ngày đầu tiên của quãng đời cấp III, tôi ngồi trong phòng học sáng sủa, tinh tươm của trường trung học trọng điểm của mình, trên người dường vẫn phảng phất hơi bùn đất quê nhà, sau đó liền trông thấy cậu ấy khoan thai thong thả bước vào lớp học. Hôm ấy trời đổ mưa to, những người che ô chạy đi chạy lại trong trường chẳng ai không ướt lướt thướt, cậu ấy lại vận cả cây màu trắng, áo quần giày dép đều chẳng vướng chút dơ, cứ như thể từ trên trời rơi xuống, trước khi ấy, tôi chưa từng tưởng tượng ra nổi một người con trai mà lại có thể có được vẻ đẹp không tì vết như thế.

Không biết lúc đó trong lớp học, có bao nhiêu ánh mắt nữ sinh cũng hệt như tôi, vờ như lơ đễnh ngây dại ngắm nhìn cậu ấy, khi cậu ấy lướt qua người tôi, tôi cúi gằm mặt xuống, chỉ thấy đôi giày trắng như tuyết của cậu. Rất tự nhiên, tôi nhớ đến những người khác giới mình đã tiếp xúc từ tấm bé đến giờ, các bậc cha chú, còn có các huynh trưởng, bọn họ quanh năm chân đất lội ruộng nai lưng ra làm, bàn chân ấy vĩnh viễn lấm lem bùn đất không bao giờ gột sạch nổi. Sáu đồng một đôi giày giải phóng, bố tôi từ xuân sang đến đông giá đi ròng rã ba năm trời. Có lẽ từ khoảnh khắc ấy tôi đã đem lòng yêu cậu ấy,cậu ấy như thể một chớp sáng chói lòa, mở ra cả trời đất mới trước mắt tôi, khiến tôi nhìn thấy một thế giới mới khác biệt hẳn với đất bùn đồng ruộng bấy lâu.

Tôi đứng giữa bùn đất mà khát khao con người ở giữa tầng mây kia.

Tôi đã từng lấy nước cọ rửa biết bao lâu bàn tay với những móng tay lưu cữu biết bao nhiêu bùn bẩn tích tụ từ nhiều năm làm việc nhà nông, cũng đã từng soi trước gương sống chết ép chặt cái khuôn mặt thường thường hơi béo của mình, cuối cùng không thể không thừa nhận, số mệnh đã an bài tôi chằng thể trở thành người giống như cậu ấy được. Tôi chỉ đành càng cố gắng hơn, ra sức học tập, bởi vì tôi biết, ngoài cách này ra, chẳng có con đường nào khác có thể biến đổi vận mệnh của mình. Kể cả tôi không thể lột xác thành thiên nga trắng muốt như cậu ấy, thì chí ít, tôi cũng không muốn mãn đời kiếp kiếp làm vịt con xấu xí.

Học chung ba năm, chúng tôi chưa từng trò chuyện một câu, tôi hoài nghi không biết có phải cậu ấy chẳng biết tên tôi. Cậu ấy và Trình Tranh y hệt nhau, đều là những chàng công tử hào hoa trong mắt mọi người, mang trên mình vẻ thanh cao xa hẳn với đời. Nếu như vẻ lạnh lùng trước nữ sinh của Trình Tranh khiến rất nhiều người ngưỡng vọng nhưng chùn bước từ xa, thì nụ cười bất cần ngạo ngược nơi khóe miệng Chu Tử Dực, chẳng nghi ngờ gì, làm người ta vừa yêu vừa hận – lẽ đương nhiên, nụ cười của cậu ấy chỉ bừng nở trước mỹ nữ mà thôi. Cậu ấy có thể là đấng nam nhi giỏi chiều lòng người nhất, cũng có thể là kẻ đầu têu bày trò tai ác trêu chọc nữ sinh, thành tích học hành của cậu ấy chẳng ghê gớm gì, quậy phá thì vô thiên vô pháp, thế nhưng từ hiệu trưởng cho đến các giáo viên, không ai là không bao dung khác thường với cậu. Ngoài tài khéo mồm khéo miệng lấy lòng người khác ra, phần nhiều hơn là vì cậu ấy có ông bố nghe đồn là thương nhân địa ốc bự nhất cả tỉnh này.

Thế nhưng về sau tôi mới biết, cậu ấy đúng hơn là một đứa trẻ chẳng ai yêu thương. Cả ba năm trung học, trước sau đều là trợ lý của của bố cậu ấy đến họp phụ huynh; nghe nói trong dinh thự lộng lẫy rộng bốn trăm mét vuông của nhà cậu ấy, quanh năm suốt tháng chỏng chơ mình cậu ấy với người vú nuôi, chỉ chờ có dịp, cậu ấy liền gọi bạn kéo bè đến nhà, chơi bời đập phá tưng bừng. Năm thứ hai trung học, tôi đã từng nghe người ta kể, chiếc xe cưng mà bố cậu ấy lái đến trường gặp thầy hiệu trưởng đã bị phá tơi bời không ra hình thù gì nữa, việc này rầm rĩ xôn xao một hồi, nhưng cuối cùng vì không tìm được kẻ gây ra chuyện nên đành bỏ qua. Thế nhưng, trước lúc ấy, bằng một cơ hội ngẫu nhiên, tôi đã chính mắt trông thấy ở một góc nhỏ trong trường, chính cậu ấy đứng cạnh một chiếc xe con hào nhoáng, lấy cục đá nhặt ở bồn hoa mà điên dại đập tan nát từng ô kính cửa xe.

Thì ra thế giới trong tán mây kia cũng có chỗ chẳng vẹn tròn. Trong lòng người con gái một khi đã vấn vương chút bản năng làm mẹ, liền càng vô phương cứu chữa. Tôi thương cậu ấy, tuy tôi hiểu rất rõ, lòng thương của mình nếu cậu ấy có biết được, chắc là nực cười và chẳng đáng một xu, thế nhưng cậu ấy vẫn trở thành nơi chốn dịu dàng nhất trong trái tim tôi. Tình yêu của tôi vụng thầm, vô vọng, tôi không phải là Vận Cẩm, không học được nổi cách kiềm chế tình cảm của mình, lý trí rõ ràng bảo tôi rời xa cậu ấy, nhưng tình cảm lại cứ khăng khăng đi ngược. Thế nên tôi chọn buổi tối vào ngày cuối tháng của năm thứ ba trung học, tỏ bày hết thảy với cậu ấy, tôi không tham vọng có được một kết quả, chỉ mong chẳng hổ với lòng mình.

Những năm tháng trẻ trung nhất tôi đã đem lòng yêu chàng thanh niên đẹp đẽ ấy, cho dù cậu ấy hoảng hốt trốn chạy tôi như loài mãnh thú gặp cơn hồng thủy, cho dù từ nay đã hóa thành một trò cười, thế nhưng tôi chưa từng hối hận.

Dồn hết tâm huyết vào học hành vẫn luôn là việc thực tế hơn chỉ chăm chút đến bản thân mình, ba năm trung học, cái cần cù miệt mài của tôi không phải là hoài công vô ích, đúng ước nguyện thi đỗ vào một trường đại học lý tưởng, trở thành “nữ trạng nguyên” đầu tiên bước ra từ cửa nhà nông từ trước đến nay trong khắp thôn làng. Mang theo khoản trợ giúp cùng kỳ vọng của gia đình họ hàng quê nhà, tôi bước chân tới chốn đô thị lớn nơi phương Nam ấy. Quãng đời đại học như tôi thấy, chẳng qua là từ phòng thí nghiệm này bươn bải tới phòng thí nghiệm khác. Tôi vốn chẳng phải là một người hay ho thú vị, thói cứng nhắc cùng bận bịu ít lời vốn trời sinh khiến tôi càng không có bao nhiêu bè bạn, cũng may còn Vận Cẩm, hai người chúng tôi đã trở thành mối tri giao duy nhất của người kia.

Dịp nghỉ hè của năm thứ nhất, Vận Cẩm ngần ngừ đem đến cho tôi tin tức cậu ấy đã có người yêu. Kì thực tôi đã biết từ lâu. Tôi rất ít khi lưu lại bút tích ở blog chung của lớp trên mạng, nhưng tôi vẫn thường đăng nhập lên đó, bởi tôi khao khát từ trong ấy sẽ nhìn thấy được dăm ba điều cậu ấy để lại. Cậu ấy yêu đương háo hức đến thế, mang ảnh chụp chung của mình với bạn gái dán đầy trên album điện tử trong trang blog. Cô gái đó hệt như cậu ấy, có một khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ. Nhìn nụ cười mãn nguyện mà ngọt ngào của cậu ấy trong ảnh, tôi biết cậu ấy thực sự đang yêu, hơn nữa còn hạnh phúc lắm. Cậu ấy chắc cũng chẳn nhớ gì tôi, có lẽ chỉ lúc trêu đùa trước mặt bạn gái, mới thảng hoặc nhắc đến, rằng từng có một cô nàng thôn quê chẳng nhớ tên gì, đã kỳ cục bày tỏ tình cảm của cô ta với cậu.

Tôi vẫn ngỡ rằng cả đời mình sẽ chỉ là như thế, ở trong góc tối mà ngưỡng vọng hạnh phúc của cậu ấy. Không ngờ khi gặp lại cậu ấy, đã là năm thứ sáu kể từ khi tốt nghiệp cấp III, cậu ấy đã làm ăn phất lên như gió trong ngành địa ốc, cô bạn gái ngày xưa đã trở thành vị hôn thê yêu dấu. Cậu ấy nhân lúc đi công tác trong thành phố G đã chủ trì mời mọc hội họp bạn cũ hồi cấp III, chính là Trình Tranh gọi điện cho tôi, tôi biết ý tứ của Trình Tranh, cậu ta sợ nếu mà tôi không tới, Tô Vận Cẩm sẽ càng không đi, cậu ta cần một cơ hội để làm lại mối rạn nứt chỉ chạm nhẹ là vỡ giữa cậu ta và Tô Vận Cẩm. Thế nhưng Trình Tranh không biết được, cho dù không có điện thoại của cậu ta, tôi cũng sẽ tham gia cuộc tụ họp hôm ấy. Tôi chẳng phải là người giỏi náu mình, nói cách khác, tôi mong mỏi được đàng hoàng đĩnh đạc gặp lại Chu Tử Dực một lần nữa.

Buổi tối hôm ấy, Chu Tử Dực đến bên tôi, đưa đẩy hàn huyên với tôi, cậu ấy nói: “Úc Hoa, cậu đẹp ra đấy”. Tôi là người huyễn hoặc làm sao, biết rõ là trong lời của cậu ấy chỉ có ba phần thành thực, thế mà cả con tim đã sớm nhảy nhót mừng vui trong lồng ngực, chí ít thì cậu ấy vẫn nhớ được tên tôi.

Khoảng thời gian sáu năm khiến anh chàng Chu Tử Dực đẹp đẽ càng trở nên tuấn tú khôi ngô, nhưng cũng khiến tôi học được cách vờ vĩnh như không, chúng tôi ngồi đối diện nhau uống rượu, bao năm về trước sao nghĩ được sẽ có ngày hôm nay. Lúc đôi bên đã ngà ngà say, cậu ấy hỏi tôi trêu chọc, rằng đã tìm thấy một người như ý hay chưa. Tôi cũng cười bảo: “Cậu quên là hồi cấp III tớ đã từng thương thầm nhớ trộm cậu đấy sao, bao nhiêu năm rồi, có lẽ tớ vẫn chưa tìm thấy một người để yêu hơn thế”. Lời của tôi khiến cậu ấy cười lăn cười bò, hào sảng vỗ vào vai tôi, dường như tán thưởng cái hài hước của tôi, vì điều này bọn tôi lại cạn thêm ly nữa.

Thế sự xoay vần, khi giả vờ chân thành thì thật cũng như giả, người tôi yêu ở ngay trước mặt tôi đây, thế mà cậu ấy chẳng hề hay biết, có đôi ba việc, xưa tới giờ tôi chưa hề nói dối.

Buổi tối hôm đó cậu ấy uống nhiều rượu lắm, nói cũng rất nhiều. Tôi cũng thế, tuy trước nay tôi không phải là một người nhiều lời. Cuối cùng cậu ấy say khướt, trên đường tôi bắt xe đưa cậu ấy về khách sạn, cậu ấy tựa nặng trĩu trên vai tôi, còn không quên lầm bầm: “Úc Hoa ơi, cậu thật là một người thú vị đấy, nếu mà quay lại vài năm trước, nói không chừng tớ lại yêu cậu cũng nên, hì hì”. Phản ứng của tôi chỉ là cười y như thế. Tôi đâu có ngốc, Chu Tử Dực là một người làm ăn, cho dù là lúc đã uống say, cậu ấy cũng vẫn không chịu thiệt bao giờ. Cậu ấy nói nếu quay lại ngày xưa, cậu ấy sẽ yêu tôi, thế nhưng ai lại không biết, chẳng người nào có thể vặn ngược thời gian, thế nên cậu ấy vĩnh viễn không bao giờ yêu tôi.

Lúc về đến khách sạn, tôi lảo đảo dìu cậu ấy về phòng, khách đi trong thang máy ngửi thấy hơi rượu trên người tôi và cậu ấy cùng hai con người đang bám lấy nhau, bất giác đều nhíu mày đầy khó chịu. Đợi nhân viên phục vụ mở cửa phòng xong, tôi vận hết sức lực đẩy cậu ấy xuống thảm trải sàn của căn phòng hạng sang, nghĩa vụ của một người bạn học cấp III đến đây cũng đã là hết nhé. Cậu ấy nằm trên nền nhà, mơ hồ giằng giặt cà vạt của mình, tôi thấy không ổn, bèn ngồi xuống giúp cậu ấy một tay. Khoảnh khắc tháo cà vạt ra, cậu ấy dở tỉnh dở không nắm chặt lấy đầu kia của cà vạt, dùng hết sức lôi về phía thân mình, tôi loạng choạng một hồi, suýt chút nữa đã đổ rầm lên người cậu ấy.

“Đừng đi…”, cậu ấy cất lời.

Tôi nhổm dậy gọi người phục vụ nam đang trực ban tới.

Lúc trở vào thang máy, tôi dùng bàn tay áp lên khuôn mặt đang nóng ran. Tôi thừa nhận giây phút vừa xong ấy, tim tôi thực tình đã đập rất nhanh, một người đàn bà bình thường, không thể nào chẳng mảy may động lòng trước mặt người đàn ông mà cô ta hằng yêu dấu. Tôi hoàn toàn có thể ở lại, lấy cái lý do tuyệt đẹp là “loạn tình lúc say” để mà chia sẻ một đêm với cậu ấy, sau đó cả đời tôi đã có thể có chút hồi ức. Thế nhưng, tôi, Mạc Úc Hoa, không đời nào lại lên giường với một người đàn ông cả lúc say mèm vẫn không ngừng kể lể nỗi nhớ nhung với bạn gái của mình, tôi không làm nổi, thế nên tôi đã quyết định chỉ có thể thu vào góc khuất mà thương nhớ cậu ấy.

Ngày hôm sau, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi để cảm ơn, còn mời tôi ra ngoài dùng bữa riêng nữa, tôi lấy cớ trong trường có việc để từ chối, tôi không chịu nổi thêm một lần châm chọc nữa, bất kể cậu ấy cố ý hay chỉ là vô tình.

Sau đó, đương nhiên là cậu ấy trở lại Thượng Hải. Lần hội họp này đã cải thiện mối quan hệ giữa tôi với cậu ấy, cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, có khi còn kể tôi nghe cả những vướng mắc trong công việc và cả trong tình cảm. Trần Khiết Khiết, vị hôn thê của cậu ấy, cũng là cái tên Chu Tử Dực khắc nhiều nhất ở cửa miệng. Cô ấy thật là một người con gái may mắn, có thể khiến một kẻ lãng tử như Chu Tử Dực một mực yêu thương suốt bao nhiêu thời gian như thế. Cô yên lòng để cậu ấy ở lại trong nước, riêng một mình du học trời Âu, tôi không dám nói cậu ấy giữ thân như ngọc, nhưng chí ít ở trong tim, cậu ấy luôn chung thủy với cô ấy. Tôi nghĩ, ngoài vẻ yêu kiều xinh đẹp ra, cô ấy ắt hẳn phải có nét riêng hơn người.

Thời gian của tôi cứ ngày ngày trôi qua trong những công việc thực tập càng lúc càng thêm chất chồng nặng nhọc, học Y cũng có cái hay của học Y, nó khiến tôi quên đi rằng mình đã hai mươi lăm, bên cạnh trước nay chưa từng có một người đàn ông bầu bạn.

Bước vào năm thứ bảy đại học, tôi vừa cùng bác sĩ hướng dẫn trong bệnh viện thực hiện xong một ca phẫu thuật ruột thừa đơn giản, thì nhận được điện thoại của Mạnh Tuyết, Chu Tử Dực bị tai nạn xe hơi ở Thượng Hải, hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu, sống chết chưa biết ra sao. Cô ấy hỏi tôi, có muốn bay sang Thượng Hải thăm cậu ấy với cô ấy luôn không, tôi đã từ chối. Tôi đi Thượng Hải cũng có ý nghĩa gì đâu, hoàn cảnh gia đình cậu ấy đủ để mang lại cho cậu ấy thứ y liệu tốt nhất, chỉ cần cậu ấy không chết, cậu ấy sẽ nhận được những chăm sóc tối hảo, nếu như cậu ấy chết thì… Nếu như cậu ấy chết, đối với tôi, kỳ thực tất thảy cũng chẳng có gì thay đổi.

Tôi trân trân đứng nguyên chỗ cũ, xót xa trước những suy nghĩ của chính mình. Giáo viên hướng dẫn của tôi, cũng là bác sĩ Ngô – đàn anh của tôi, bước đến bên, kinh ngạc nhìn tôi: “Tiểu Mạc, sao em lại khóc?”.

Tôi khóc đấy ư? Vì sao tôi chẳng hề hay biết? Tôi thảng tốt quệt những vệt ướt trên mặt, hóa ra tôi đã rơi nước mắt thật. “Không sao, mắt em hơi viêm ấy mà”, tôi đáp.

Bác sĩ Ngô cười cười, không hỏi dồn nữa, “Có lẽ là em cần vào nhà vệ sinh mà xử lý cái đôi mắt “bị viêm” của em đi”.

Mấy ngày tiếp sau đó, tôi vẫn lên lớp như thường, nghỉ ngơi như thường, không hề nghe ngóng về cái nơi chốn cách xa ngàn dặm ấy, cậu ấy rốt cuộc đã ra sao, chỉ đến trong mơ tôi mới biết, lúc nào cũng thấy máu đỏ nhuộm đầy. Ngày thứ sáu, Mạnh Tuyết gọi điện thoại cho tôi, cô ấy thở than ở đầu bên kia: “Cũng may là mạng lớn, người thì cứu được rồi, nhưng cũng be bét cả, xương sườn bị gãy mất ba đốt, trong đó có một đốt sém chút chọc vào phổi, lá lách vỡ nát, phải cắt đi một phần ba, cánh mũi trái bị rách, xương đùi trái vỡ vụn. Ái dà, có điều người lắm tiền cũng có cái khốn khổ của người lắm tiền, người ngợm thành ra như thế rồi, bố mẹ cậu ấy vì chuyện làm ăn bận bịu, chỉ sát sao bên cạnh có mấy ngày đã mỗi người chạy việc một nơi, bạn gái thì càng hay, chỉ rặt mỗi ngày một cuộc điện thoại, bảo là chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, không về được. Nhà câu ấy mời ba nhân viên hộ lý cao cấp thay phiên ba ca túc trực chăm sóc cậu ấy, thế nhưng hộ lý có tốt đến mấy suy cho cùng cũng chẳng so được với người nhà, xem bộ dạng cậu ấy, đúng là đáng thương quá đi”.

Tôi gác điện thoại, nghĩ ngợi rất lâu, trước khi ra được quyết định rõ ràng, tôi đã bắt đầu thu xếp đồ đạc. Sau đó tôi gọi điện cho bác sĩ Ngô, xin phép anh được nghỉ dài kỳ. Anh trầm ngâm bên đầu kia điện thoại, “Tiểu Mạc à, em phải biết là lần thực tập này hết sức quan trọng đối với sinh viên tốt nghiệp các em, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả việc sau này em có lọt được vào danh sách kí hợp đồng cuối cùng hay không nữa, bình thường biểu hiện của em luôn rất xuất sắc, bệnh viện thực sự có ý chấm em, lần nghỉ dài kỳ này của em… Tóm lại, em suy nghĩ cho cẩn thận”.

“Anh ạ, em rất rõ ràng rồi.”

Ngay chiều hôm ấy, tôi mang theo tất cả tiền phụ cấp trong đợt thực tập bay đi Thượng Hải, xộc thẳng tới bệnh viện. Lúc nhìn thấy Chu Tử Dực người quấn tầng tầng băng trắng trong phòng bệnh, tôi hoàn toàn không thể liên hệ gì giữa cậu ấy với một con người vốn phong lưu tuấn tú hôm nào. Tôi đứng bên cạnh cậu ấy, thuận tay đặt hành lí xuống, khi đó cậu ấy vẫn yếu ớt không đủ sức nói gì, lúc nhìn thấy tôi, một giọt lệ theo khóe mắt rớt xuống, chưa kịp tan biến giữa lớp vải trắng băng đầy trên khuân mặt.

Những ngày tiếp sau đó, tôi với người hộ lí dàn xếp ổn thỏa với nhau, công việc của bọn họ vẫn như cũ, nhưng một số việc chăm sóc gần gũi và những chi tiết có tính nghiệp vụ cao thì giao phần tôi làm, khối lượng công việc của họ giảm bớt, lương lậu như cũ, tự nhiên sẽ vui vẻ thoải mái, còn về phía bệnh viện, tôi chỉ nói là bạn của cậu ấy, thế nhưng tôi nghĩ, hầu hết các bác sĩ đều coi tôi là bạn gái của cậu ấy. Đương nhiên, trong mắt hầu hết mọi người, ai lại tin được là một người bạn bình thường lại có thể vất vả ngày đêm lao vào chăm sóc người bệnh liệt giường như thế này. Vậy nên, sau một đợt, lúc bác sĩ trực ban trêu trọc cậu ấy: “Cái cậu này số đỏ ghê, xe đụng tan nát thế này mà còn nhặt được cái mạng về, lại còn có cô người yêu bác sĩ chuyên nghiệp chăm chút nhường này”, chúng tôi đều chẳng phân bua gì cả.

Tố chất cơ thể cậu ấy vốn đã rất tốt, thế nên vết thương hồi phục cũng rất nhanh, sau hai mươi ngày, cậu ấy đã có thể nhỏm dậy nửa ngồi trên giường, băng gạc trên mặt trên người cũng đã gỡ đi không ít, có điều tay chân vẫn phải bó bột, sinh hoạt vẫn chưa được thuận tiện. Sau khi cậu ấy tỉnh táo lại, những lúc tôi vệ sinh cho cậu ấy, cứ mỗi lần lau láy ở phần thân dưới, mặt mũi cậu ấy đều đỏ bừng lên, toàn thân căng cứng không tự nhiên. Đối với tôi, bất kể bộ phận nào trên cơ thể nam hay nữ cũng đều là một phần cơ quan mà thôi, nên tôi vẫn thường nói với cậu ấy: “Cậu hoàn toàn không cần phải ngượng ngùng trước mặt một bác sĩ, tớ đã từng nhìn thấy những cái to hơn của cậu, cũng đã gặp những cái nhỏ hơn của cậu, cậu hoàn toàn có thể yên tâm, nó chẳng có tẹo gì đặc biệt đâu”. Thế mà vào một hôm, sau đó một tháng, lúc tôi lau rửa cho cậu ấy như đã quen bao lâu nay, phát hiện ra một bộ phận có phản ứng khác thường, khi ấy tôi thừa nhận rằng cái sượng sùng ngượng nghịu của mình chẳng thua gì cậu ấy, chỉ đành khẽ ho một tiếng: “Xem ra đúng là cậu phục hồi khá thật”.

Suốt hai tháng trời sáng chiều quấn quít, tôi cơ hồ sắp sửa ngỡ ngàng thế gian này chỉ còn lại hai chúng tôi mà thôi. Tôi trú ngụ ở chiếc giường giành cho người chăm sóc trong phòng bệnh VIP của cậu ấy. Mỗi tối tôi bông lơn vài câu trên trời dưới biển cùng cậu ấy, sau đó mỗi người nằm trên hai chiếc giường cách nhau vỏn vẹn năm mét, nói: “Chúc ngủ ngon”. Cậu ấy ghét người hộ lí chân tay thô thiển, bình thường đều không bằng lòng với những chăm sóc gần gũi của bọn họ; đến cơm nước không qua bàn tay tôi, cũng không chịu ăn uống cho ngoan ngoãn; thậm chí có một lần tôi loăng quoăng đi dạo trong bệnh viện, quay về hơi muộn một chút, còn chưa bước vào phòng bệnh, đã nghe cậu ấy tìm người không thấy, cáu gắt ầm ĩ với người hộ lí. Tôi quả thực ngỡ rằng đối với cậu ấy, tôi thật quan trọng, tận đến một ngày kia cậu ấy bệnh tình thuyên giảm được xuất viện, tôi đi ra nhà ăn bệnh viện mua quà sáng về đã không tài nào lách được vào phòng bệnh của cậu ấy. Bố mẹ, bạn bè thân hữu, cấp dưới ở công ty của cậu ấy chen chúc chật cứng cả phòng, từ phía đằng xa, đã có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngan ngát.

Tôi ở một nơi khác trong bệnh viện, một mình ăn hết cả hai phần quà sáng, lúc dạ dày được no đủ, người ta sẽ không dễ cảm thấy đau khổ. Lúc tôi xong xuôi mọi thứ bước trở lại phòng bệnh, người đã tản mát hết, đáng buồn biết bao, tôi thậm chí từ sâu thẳm cõi lòng vẫn khao khát cậu ấy sẽ như nhân vật nam chính trong một bộ phim truyện giờ vàng, khi tôi gần như đã sắp tuyệt vọng thì một người vẫn còn ở lại, nói rằng: “Tớ vẫn ở đây mà”.

Cậu ấy đương nhiên đã dời bước. Con người ta là thế đấy, rõ ràng biết rằng không thể, vậy mà vẫn cứ mong mỏi đợi chờ.

Còn lưu lại trong phòng bệnh là một người đàn ông trung niên tự xưng là trợ lí của bố Chu Tử Dực, rất lịch sự đại diện Chu Tử Dực và người nhà cậu ấy bày tỏ lòng biết ơn với tôi, có thể thấy được ông ta là người chuyên lo giải quyết sự cố, vậy nên khi ông ta nói: “Chúng tôi đều biết rõ Mạc tiểu thư đây xuất phát từ tình nghĩa hảo bằng hữu mà chăm sóc Chu tiên sinh, nhưng lại lỡ dở biết bao nhiêu thời gian thế này, nếu cô không thể nhận món quà này, thì chẳng hóa ra không phỉa là bạn của Chu tiên sinh hay sao”. Sau đó, lúc ông ta đưa ra trước mặt tôi một chiếc cặp tài liệu, tôi dường như chẳng có lí do gì để từ chối. Thế nên tôi đỡ lấy, đặt trên tay ước lượng thử. Chu gia quả nhiên tiền to khí mạnh, khoản tiền này đủ để vời được bất cứ nhân viên hộ lí nào tốt nhất nước. Tôi bóc phong bì ra, cẩn thận đếm từ trong đó hai mươi tờ giấy bạc màu hồng, sau đó đưa trả lại hết phần còn lại cho ông ta, “Phiền ông quay về nói với Chu tiên sinh nhà các ông, cảm ơn cậu ấy đã cho tôi tiền vé máy bay quay về”.

Bay về thành phố G, việc đầu tiên sau kì nghỉ phép ở bệnh viện của tôi chính là lao đến thăm Vận Cẩm. Cô ấy nằm trên giường bệnh, sắc mặt chẳng khác gì cái ga trải giường trắng toát. Nhìn thấy tôi, cô ấy hồi lâu mới thốt ra nổi một câu: “Úc Hoa ơi, con không còn nữa rồi, bác sĩ bảo tớ vĩnh viễn không bao giờ có con được nữa”.

Tôi ngồi xuống bên mép giường cô ấy, nắm chặt tay cô ấy, đưa cùng với tay tôi lên che kín đôi mắt tôi, nước mắt từ những kẽ ngón tay cô thấm hết cả. Cô ấy vốn là một người đàn bà luôn biết tự bảo vệ bản thân mình, hóa ra cũng làm ra một chuyện ngu xuẩn nhường này. Phải chăng trong đời mỗi người đàn bà đều có một lần ngốc nghếch, sau đó lòng dạ mới dần dần trở nên cứng rắn, cô ấy cũng thế, tôi cũng chẳng khác gì.

Trước giường bệnh Tô Vận Cẩm, tôi nhận được điện thoại của Chu Tử Dực. Cậu ấy nói: “Úc Hoa, tớ cảm ơn cậu, vĩnh viễn không bao giờ quên, nếu có một ngày cậu cần đến tớ, thì dù có nước sôi lửa bỏng đến đâu tớ cũng sẽ lao vào vì cậu”.

Tôi lẳng lặng nghe cậu ấy nói dứt lời, sau đó mới bảo cậu ấy: “Tớ cần cậu lao vào nước sôi lửa bỏng mà làm gì, đừng có coi bản thân mình ghê gớm đến thế, tớ đi Thượng Hải, không phải vì cậu, mà là vì bản thân tớ. Cậu chẳng nợ nần gì hết”.

Gác điện thoại rồi, tôi mới nói với Vận Cẩm: “Cậu ấy rốt cuộc vẫn là người khôn ngoan, cái gì cũng có giá cả hết, đã nghe thấy chưa, cậu ấy nói vì cảm ơn tớ, nguyện lòng lao vào nước sôi lửa bỏng, đây là cái giá cậu ấy đặt ra cho tớ đấy… Thế nhưng cậu ấy có gì sai đâu, cậu ấy chưa từng đòi hỏi tớ làm gì cho cậu ấy hết, tớ đi Thượng Hải vì trái tim tớ mà thôi, không phải thi ân gì cả”.

Nước mắt khô rồi, tôi đã thanh thản.

Sau khi về đến bệnh viện, tôi đã chịu xử phạt cảnh cáo của lãnh đạo bệnh viện và nhà trường, cũng may là hồi trước biểu hiện của tôi đều tốt, cũng coi là không làm cho mọi sự tệ hại hơn.

Nửa năm sau, tôi nhận được thiếp mời đám cưới của Chu Tử Dực, bên trên viết hết sức rõ ràng : Chú rể Chu Tử Dực, cô dâu Trần Khiết Khiết sẽ cử hành hôn lễ vào ngày… tháng… năm…, có bày biện chén rượu nhat, kính mong Mạc Úc Hoa tiểu thư tới dự.

Cô ấy cuối cùng cũng đã trở về, hoàng tử và công chúa luôn được ở bên nhau, thế này cũng tốt, kẻ có tình rốt cuộc đã kết thành quyến thuộc.

Một ngày trước đám cưới, Vận Cẩm hỏi tôi: “Úc Hoa, cậu có đi không?”.

Tôi đáp: “Có, sao lại không đi chứ, đằng nào cũng phải đưa phong bì, thế thì ít nhất tớ cũng phải xem tận mắt ra sao chứ”.

“Thế cũng được, nếu cậu đi thì mang phong bao đi giúp tớ luôn nhé, hôm ấy công ty tớ có việc, nên không đi được”.

Tôi nhận lời. Bởi vì tôi biết lí do cô ấy không đi, cô ấy không muốn đụng mặt người kia.

Hôm diễn ra đám cưới, tôi không hề ăn vận trang điểm cầu kì, bởi vì tôi biết, vĩnh viễn không được đẹp hơn cô dâu mới đang say hạnh phúc, huống hồ xưa nay tôi đâu phải mỹ nữ. Lúc đặt phong bao lên khay của phù dâu, tôi thành thực nói với cặp đôi ngọc ngà đẹp đẽ ngay trước mặt mình: “Chúc hai bạn bên nhau đến khi đầu bạc”. Tôi nhìn Chu Tử Dực, nhìn xoáy vào tận đáy sâu trong mắt cậu ấy, cậu ấy né tránh ánh mắt tôi. Sau đó tôi đặt lên cả phần của Tô Vận Cẩm, nói: ” Đây là của Tô Vận Cẩm, cậu ấy nhờ tớ thay mặt chúc mừng hai bạn”. Ánh mắt của chàng phù rể cao lớn bảnh bao thoắt đã nhuốm màu ảm đạm.

Tôi nhớ đến gương mặt trắng bợt của Vận Cẩm, tình yêu chính là cái thứ thế này đây, nó không vì một người đánh mất mà khiến người khác có được, nó chỉ khiến cho tất thảy mọi người đều tan nát cõi lòng.

Tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh, bỏ bẵng luôn hai cô y tá tội nghiệp kia, quay trở lại phòng khám, bác sĩ Trương ngồi đối diện nhìn thấy tôi trở vào, lập tức nhỏm dậy nói một câu: “Bác sĩ Mạc, chị trực nhé, đến lượt em đi giải quyết một tí”. Sinh lão bệnh tử, vốn là chuyện thường tình của con người, thế nên việc “làm ăn” của bệnh viện lúc nào cũng ngon lành như vậy đấy.

Tôi vùi đầu vào xem xét hồ sơ của một bệnh nhân, hướng ra ngoài nói một câu: “Người tiếp theo”. Rất nhanh chóng đã có người ngồi xuống chênh chếch trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên, bệnh nhân đang chờ đợi đã cất lời trước.

Anh ta nói: “Bác sĩ ơi, chỗ này tôi đau lắm”.

Anh ta chỉ vào lồng ngực mình. Tôi nghiêm nghị trả lời: “Nếu anh mà bị đau tức ngực, tôi kiến nghị anh trước hết sang khoa nội”.

“Nếu mà chảy máu thì sao?”

“Thế thì tôi kê cho anh mấy miếng băng dán vết thương”. Tôi giả vờ không nhìn thấy điệu bộ làm ra nhăn nhó kiểu Tây Thi ôm ngực.

Bệnh nhân của tôi im lặng một hồi, cuối cùng cũng thu lại khuân mặt đăng cợt đùa kia, “Úc Hoa, tớ ly hôn rồi”.

Đây chẳng phải là tin nóng hổi, tôi nói: “Nếu mà như thế, anh có thể đi khám ở khoa thần kinh, hoặc đến trung tâm tư vấn tâm lý”.

“Úc Hoa, chúng mình có thể đổi cách nói chuyện được không”, cậu ấy bảo.

“Bây giờ anh bỏ tiền ra lấy số khám để ngồi đây, chúng ta chỉ có thể nói chuyện như thế này thôi. Nếu anh không có cái gì khác cần nói, thế thì đến người tiếp theo”

Buổi tối tôi gọi điện cho Vận Cẩm, từ sau khi cô ấy về nhà vì chuyện của mẹ rồi quay trở lại, tôi vẫn chưa gặp mặt cô ấy lần nào, bên đầu kia điện thoại, cô ấy nói đã từ chức rồi. Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Vận Cẩm, em đang nói chuyện điện thoại với ai đấy?”. Cô ấy che ống nghe lại, không biết nói câu gì, một hồi mới bảo lại với tôi: “Bọn mình tiếp đi”.

Lúc ấy thì tôi đã hiểu ra: “Cậu từ chức cũng là vì cậu ấy hả?”.

Vận Cẩm nói: “Cũng có thể nói như thế, nếu tớ đã quyết định phải quay về bên nhau lại từ đầu, hẳn nhiên phải đưa cho anh ấy một giao hẹn, anh ấy có thể không để tâm, nhưng tớ không thể nào cứ tiếp tục làm việc dưới trướng Từ Chí Hằng được nữa, sẽ thấy khó chịu lắm”.

“Thực sự là cậu chắc chắn có thể làm lại từ đầu được chứ? Lẽ nào không sợ đi vào vết xe đổ sao?”. Không phải tôi hắt nước lạnh vào cô ấy, chỉ là mấy năm nay tôi đã chứng kiến chuyện hợp hợp tan tan của cô ấy với Trình Tranh, nếu yêu nhau mà có thể giải quyết được vấn đề, thế thì ngày xưa bọn họ đã chẳng mỗi người một ngả.

“Tớ chẳng chắc chắn cái gì hết, hai người ở bên nhau không thể giải quyết hết thảy mọi vấn đề được, tớ bây giờ mới bắt đầu hiểu ra, cái thứ tình yêu này ấy mà, không thể nào quá ăn chắc, chỉ có thể nói đôi bên cùng khoan thứ mà thôi”.

Có lẽ cô ấy nói đúng.

Vận Cẩm nói tiếp: “Còn việc buồn cười này nữa, mấy hôm trước tớ nửa đêm tỉnh giấc, nghe thấy trong phòng không ngớt tiếng lạo xạo lục tủ đảo hòm, sợ thót tim, bật đèn lên mới phát hiện ra là anh ấy. Tớ hỏi anh ấy, nửa đêm gà gáy lục lọi cái già thế, anh ấy bảo đang tìm chứng minh, hộ tịch của hai đứa”.

Tôi cười hỏi: “Không phải là anh chàng cầu hôn với cậu đấy chứ?”.

Vận Cẩm cũng cười đáp: “Tớ cũng hỏi anh ấy thế, anh ấy chỉ bảo với tớ rằng, Tô Vận Cẩm, đàn ông hai mươi tám là cái tuổi nở rộ như hoa, thế nhưng đàn bà đến tuổi này thì bắt đầu tàn lụi, thế nên chúng mình lấy nhau đi”.

“Đây đích xác là phong cách của Trình Tranh.”

“Úc Hoa, cậu tin không, có lúc tình yêu thực sự cần đến một chút mù quáng cùng xốc nổi, thế nên lúc đấy tớ chỉ trả lời anh ấy là: Không biết Cục Dân chính mấy giờ mở cửa nhỉ? Nói ra thì chẳng ai tin, Cục Dân chính bắt đầu làm việc lúc 8 giờ, hai đứa ngốc nghếch tụi này đã chầu chực ở cửa từ 7 giờ, vất vả lắm mới chờ được đến lúc nhân viên làm việc yên vị, mới biết hóa ra ngày hôm ấy chỉ giải quyết ly hôn thôi”.

Tôi nhịn không được cười phá lên, sau đó tôi bảo với cô ấy: “Vận Cẩm, tớ đã bao giờ nói cậu nghe là tớ ghen tị với cậu chưa?”.

Đúng thế, bất kể đã từng có biết bao cay đắng, chỉ cần cô ấy bằng lòng quay lại, luôn có người ấy đang chờ đợi. Thế mà con người đang chờ đợi tôi thì ở nơi nào?

Sau khi Chu Tử Dực với Trình Tranh trở thành đối tác làm ăn, trọng tâm công việc dần dà chuyển về thành phố G, đằng nào thì cũng đã li dị, ở Thượng Hải cũng không ràng buộc gì nữa. Một hôm vào khoảng nửa năm sau đó, tôi đã vào giường nghỉ ngơi, lại nhận được cú điện thoại nồng nặc hơi say cậu ấy gọi đến, nền là tiếng nhạc xập xình ầm ĩ, cậu ấy nói: “Tớ uống hơi quá, cậu đến đón tớ được không?”. Tôi biết lúc này tôi nên từ chối thẳng thừng cậu ấy, thế nhưng cuối cùng tôi vẫn hỏi cậu ấy địa điểm, sau đó mặc quần áo ra khỏi cửa, đưa anh chàng uống đến be bét loạng quạng ấy về nhà.

Phàm việc gì có lần thứ nhất ắt sẽ có lần thứ hai, tôi đã trở thành đội cứu hỏa của cậu ấy. Dần dà, có lúc cậu ấy tự mình kết thúc buổi thù tạc, cũng lái xe đến chỗ tôi ở ngồi chơi một lát, cậu ấy bảo là vì thích trà tôi pha.

Chu Tử Dực thích trà Bích La Xuân, tôi thì lại chẳng ưa gì thứ trà “thơm nức rợn người” ấy, trà phiến Lục An vừa í tôi hơn, mỗi lần cậu ấy đến, tôi đều pha trà xong xuôi cho cậu ấy, sau đó mới nhấm nháp trà phiến của mình. Thường thì cậu ấy uống trà xong là đi ngay, trừ phi nhậu nhẹt say mèm, còn thì rất ít khi ở lại qua đêm, thoẳng hoặc, trong phòng khách của tôi cũng có mấy thứ đồ cậu ấy bỏ quên lại.

Ở bệnh viện, bác sĩ Ngô – đàn anh của tôi – vẫn luôn nhắc nhở: “Úc Hoa, đi Dublin là một cơ hội rèn luyện tốt đấy, nhưng mà cơ hội thì không đợi người bao giờ, em phải đưa ra quyết định thật nhanh đi”.

Vận Cẩm cũng hỏi: “Cứ cho là cậu ở lại, cũng là vì con người không xứng đáng ấy, thế nhưng các cậu bây giờ như thế này thì gọi là gì mới phải?”.

Tôi không trả lời. Tôi biêt cấu ấy quyến luyến cảm giác ấm áp khi ở bên tôi, đây có lẽ là thứ mà song thân phụ mẫu lắm tiền nhiều của cùng người vợ cũ kiều diễm thanh cao chưa từng đem lại cho cậu ấy. Về sau tôi cũng dần dà biết rõ nguyên nhân ly hôn của cậu ấy, kỳ thực rất giản đơn, cô ấy bực bội cậu ấy thù tạc quá nhiều, cậu ấy trách móc cô ấy không coi nhà cửa làm trọng. Những người đẹp đẽ kiêu hãnh đều như nhau, dễ dàng tung tẩy cái thói tự nhiên thoải mái của mình, cậu ấy với cô ấy đều như vậy cả. Vốn một khúc mắc nhỏ nhoi thôi càng lúc càng lớn dần lên, cuối cùng ai nấy đều cảm thấy mỏi mệt, chỉ đành đường ai nấy bước.

Mỗi lần tiễn cậu ấy ra về, tôi đều một mình ngồi lặng ở chỗ cũ hồi lâu, tận đến khi trà nguội ngơ nguội ngắt. Vận Cẩm nói đúng, cô ấy bảo: “Chu Tử Dực chẳng qua là lợi dụng tình cảm của cậu, yên chí thỏa thê, không màng trách nhiệm mà tận hưởng cảm giác yêu thương”. Thế nhưng có đôi khi, một đôi người lại lựa chọn chìm đắm một cách tỉnh táo.

Có khi cậu ấy cũng bảo: “Úc Hoa, cậu cũng chẳng bé bỏng gì nữa, đừng có trù trừ co kéo thêm nữa, tìm một người đàn ông tử tế đi”. Phải vậy, tôi đã chẳng còn bé dại gì, một người đàn bà đã ba mươi tuổi còn được bao nhiêu thời gian để mà ừ hữ? Ở dưới quê nhà tôi, một cô nàng hai lăm tuổi chưa chồng đã là cái mối tâm bệnh trong lòng ông bố bà mẹ rồi, đến tuổi như tôi đây, chắc đã có thể coi là quái thai. Cái nỗi lo sợ to tát nhất của bố mẹ, những người vốn hết lòng tự hào về tôi, giờ đây lại chính là việc bà con họ hàng làng xóm nhắc đến hôn sự của tôi. Bọn họ từng cuống quýt, từng thúc giục, cũng đã sống chết giằng kéo mà ép uổng ghép đôi, dần dà cũng chỉ đành lòng vậy, mặc tôi tung tẩy, coi như không co đứa con gái như tôi đây, cũng bớt bận ruột bận gan.

Hôm sinh nhật tuổi ba mươi của tôi, Chu Tử Dực chúc mừng tôi, cậu ấy nói: “Úc Hoa, tại sao cậu lại không về một nhà với tớ?”. Tôi im lặng chẳng nói gì, cậu ấy là một người thực tế mà tàn nhẫn, rõ ràng hiểu thấu hơn ai hết, cái tôi cần đâu phải một câu nói này.

Khi ấy, Tô Vận Cẩm và Trình Tranh đã kết hôn từ lâu, hai con người bướng bỉnh cứng đầu khó tránh khỏi và chạm nọ kia, nhưng người đã từng mất mát thì vẫn luôn biết cách nâng niu, đúng như Tô Vận Cẩm đã nói, tình yêu cũng cần có một chút mơ hồ cùng thỏa hiệp. Điều đáng tiếc là, một đôi nam nữ như thế này, lại chẳng thể có con, một hai năm trở lại đây, bọn họ không phải không thử qua đủ phương cách, kết quả vẫn cứ là thất vọng. Vận Cẩm không nói, nhưng tôi cảm nhận được áp lực của cô ấy, một gia đình như nhà Trình Tranh, rồi cậu ấy lại là con một, vừa vặn ứng với một câu này: Cho dù yêu thương trân trọng, rốt cuộc cũng khó bề yên ấm. Có lẽ đây chính là cái giá của một thời trẻ trung cuồng dại.

Tháng thứ hai kể từ sau hôm sinh nhật tôi, Chu Tử Dực chính thức mời tôi một bữa tối riêng tư. Lúc tôi đến cậu ấy đã có mặt, quen biết bao nhiêu năm, cậu ấy hiếm hoi lắm mới có một lần đến sớm.

Tôi ngồi xuống, phát hiện ra vẻ nghiêm túc căng thẳng lạ lùng của cậu ấy, vậy nên dứt khoát chưa gọi món vội, bảo thẳng với cậu ấy: “Nếu có gì, cậu có thể nói luôn ra đi”.

Cậu ấy ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“… Khiết Khiết, cô ấy trở về rồi, tớ phát hiện ra là tớ vẫn yêu cô ấy, thế nên… tớ định cưới lại”.

Vừa mới từ phía bên ngoài giá băng cóng buốt bước vào trong phòng, phía trên mắt kính của tôi phủ một lớp sương mỏng manh. Tôi gỡ kính xuống, lấy vải lau tỉ mẩn, đúng vào lúc cậu ấy vì ngóng đợi một lời hồi đáp mà trở nên lo lắng, tôi chỉ thốt ra một tiếng: “Ừ”.

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc, ngoài hiểu thấu một nhẽ ra, chẳng có quyền gì hết.

Trước khi rời đi, tôi bảo với cậi ấy: “Tớ chúc các cậu hạnh phúc”.

Lúc nói ra câu này, tôi thực sự thật lòng, tôi hy vọng cậu ấy được hạnh phúc, sau đó chúng tôi đã biền biệt giữa dòng đời.

Buổi chiều tôi trực như thường lệ, bệnh nhân đang cần xử lý vẫn còn rất nhiều. Lúc bước qua phòng phẫu thuật, tôi nghe thấy người nhà một bệnh nhân phát ra tiếng khóc gào cào xé gan xé ruột. Thời gian ở trong bệnh viện đã lâu, cũng đã quen dần với việc sống chết. Mỗi ngày mỗi đêm, có người qua đời vì tai nạn xe cộ, có người vì ẩu đả, có người tạ thế vì ung bướu nan y, có người lìa trần vì virus gây bệnh, thế nhưng… xưa nay đâu có ai chết vì đau khổ.

Buối tối Vận Cẩm uống rượu cùng tôi, lúc cả hai đều đã ngà ngà say xỉn, cô ấy khẽ giọng rủa trách: “Đồ khốn Chu Tử Dực”.

Quen nhau bao nhiêu năm trời, trước đây tôi chưa từng nghe thấy Tô Vận Cẩm nguyền rủa ai, nên không nén nổi ngạc nhiên. Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh? Đúng thế, làm gì có. Thế nên tôi nói: “Cậu ấy đâu có sai, chỉ là cậu ấy không yêu tớ”.

Bình luận
× sticky