Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 69: Cuộc sống rối loạn

Tác giả: Sandy
Chọn tập

Chạy ra đến nơi, nó đang chuẩn bị lên xe của hắn. Níu lấy tay nó, Quân vừa thở vừa nói, nét mặt có đôi chút mệt mỏi

-Nhi đi với Quân đi!!

Và lại lần nữa, nó chưa kịp phản ứng gì, hắn lại níu lấy tay còn lại của nó, mắt nhìn thẳng vào Quân

-Đi với tôi!!

Rồi ngay sau đó, nó lại khổ sở, cả hai cứ dằn qua dằn lại. Nó ghét chuyện này, ghét phải bị như thế này, sao hai tên này lại như vậy chứ?? Thật là…… nó biết phải làm gì đây?? Phải đi với ai là tốt nhất??

Mi, Lam, Duy, Long đứng nhìn mà không hiểu nổi hành động của hai tên này, không biết cả bốn người đều thờ ơ hay là giả vờ không biết trong khi chuyện này nhìn vào cũng rõ như ban ngày lí do tại sao hai người kia hành xử như vậy. Hoàng Yến thì hiểu và hiểu rất rõ chuyện gì đang xảy ra ở đây. Tiến tới kéo nó thoát khỏi “vòng vây”, Hoàng Yến ra lệnh

-Nhóc!! Đi với Mi, Lam. Còn hai người, xe ai người đó tự đi!!

Và ngay sau đó, nó lập tức làm theo lời Hoàng Yến. Muốn yên thân thì phải biết tận dụng thời cơ, nếu không thì 2 cánh tay tội nghiệp của nó sẽ đứt lìa mất thôi. Đến bây giờ cả 2 tay nó còn hằn vết đỏ vì bị nắm chặt. Không biết hai tên đó yêu thích cái kiểu gì mà thấy toàn là làm cho nó phải bầm dập và khổ sở

Cả hai đều thẫn thờ khi nó đi xe khác, nhưng còn đứng đây làm gì nữa nó đi rồi, phải mau đi thôi, cũng sắp trễ giờ học rồi.

Cả hai đều phóng xe đi, thật là không hiểu nổi. Học sinh mà lái xe hơi, không có bằng lái, đã vậy còn dám đi song song hai xe với nhau như đua xe vậy. Cứ trong cái hoàn cảnh 1 của 2 nợ như vậy thì nó chết mất thôi. Phải mau mau trốn đi thì mới sống được!!

Chiếc xe dừng trước cổng trường, nó vội phóng ngay xuống. Hôm nay là một ngày trong xanh và không khí mát lành, chim hót líu lo. Nhưng tại sao nó lại không được vui cơ chứ. Nó phải trốn chui trốn nhũi để thoát khỏi hai tên không bình thường kia.

Phóng vụt lên lớp. Chợt nó khựng lại, ngay bảng thông tin có cái gì đó. Ôi trời ơi!!! Là ảnh của nó và hắn lúc ở bữa tiệc. Bên dưới còn có dòng chữ “Prince đã rơi vào lưới tình của Nguyễn Hoàng Bảo Nhi- yêu quái chuyên lừa gạt người khác”………

Chắc nó điên mất, nó muốn hét, hét thật to!!! Nó thề nếu tìm được kẻ nào làm chuyện này thì sẽ đánh cho tan xương nát thịt. Gì mà “lưới tình”, gì mà “yêu quái chuyên lừa gạt người khác????”…. Đúng là vu khống, vu khống mà.

Điên tiết, nó đưa tay xé hết tất cả xuống, xé tan nát. Mấy nhỏ nữ sinh khác điều đứng chỉ trỏ vào nó rồi nói to nhỏ, nó đã điên nay càng điên hơn. Thích thì cứ nói ngay trước mặt đi, nó sẽ “tiếp đãi” hết, tại sao lại nói sau lưng như vậy chứ??? Quay phắt lại nhìn vào bọn con gái, nó hét lên đầy tức giận

-AI??? AI ĐÃ DÁN CÁI NÀY LÊN??

Cả đám con gái bỗng im thin thít và quay mặt đi chỗ khác. Nó tức lắm, thật là điên tiết mà, bước lên trên lớp với tâm trạng vừa tức giận vừa khó chịu, nó nhàu nát đống giấy trên tay và quăng thẳng vào thùng rác. Miệng không ngừng lầm bầm “Trốn luôn đi đồ vu khống đê tiện, đáng ghét,…… Bà thề, ngươi mà để cho bà bắt được thì ngươi sẽ không thấy đường về nhà!!”

Vừa ngồi vào bàn, nó đã ụp thẳng mặt xuống. Nó không muốn gặp hai tên kia lúc này và nó muốn biến mất ngay bây giờ. Vừa xấu hổ khi cứ bị bọn kia xì xầm, vừa bực mình vì phải nghĩ tới cái tên thủ phạm. Đã vậy, vừa gặp nó hai tên kia đã sấn tới, với những biểu hiện khác lạ, đó là người mua sữa (hắn), người mua nước trái cây(Quân). Và sau đó cứ luôn miệng “Nhi uống cái này đi”…. “Cô uống sữa đi” Điên tiết lên được.

Và trong hành động lạ lẫm đó, đám con gái lại xì xào và một câu lại lọt vào tai nó là “Con yêu quái đó lại gạt luôn được Warm Prince rồi kìa”……. “Chết tiệtttttt!!!!!!! Warm Prince là tên chết bầm nào?? Sao lại dám nói mình lừa gạt tên đó, tên đó là tên nào?? Mau lôi ra đây!!!!” Nhịn không nổi nữa, nó hét lên

-IM HẾT ĐIIIIII!!!!- và ngay sau đó cả lớp im thin thít, không ai dám lên tiếng. Một phần là vì sợ nó nổi điên, một phần là vì nó có hai người kia bên cạnh và một trong hai là hội trưởng hội học sinh. Quay phắt qua Đoan, nhỏ vừa nói câu lọt vào tai nó. Ánh mắt tóe lửa, nó gằn giọng- Warm Prince là tên chết tiệt nào???? SAO BẠN DÁM NÓI TÔI LỪA GẠT TÊN ĐÓ HẢ??? DỰA VÀO CÁI GÌ MÀ BẠN NÓI NHƯ VẬY??? TÊN ĐÓ LÀ TÊN NÀO???

Nhỏ nghe nó hét, sợ đến tái mặt, tay nhỏ run run đưa lên chỉ vào đối tượng. Nhìn theo hướng tay của Đoan, mặt nó như tối xầm lại. Nhỏ chỉ vào Quân!!!

Thật ra thì cái danh hiệu Warm Prince của Quân, cả trường ai mà không biết, chỉ có nó thờ ơ, chẳng nghĩ đến ai nên bây giờ mới thành ra như vậy. Bây giờ thì sao chứ?? Không lẽ nó lại nhào tới đấm Quân cho hả giận. Ngồi thụp xuống bàn, nó lấy tay vò đầu rồi lẩm bẩm mãi một từ “Điên mất, điên mất!!!”

Trong khi đó Quân vẫn ngồi ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây?? Tại sao nó lại hỏi biệt danh mà mọi người đặt cho Quân, sao nó lại khó chịu khi biết điều đó?? Định nhào tới hỏi han nó, nhưng ông thầy dạy Sinh Học lại bước vào. Miệng liến thoắt

-Hôm nay chúng ta sẽ trả bài cũ!!

Chán nản, nó chẳng thèm học nữa, ụp mặt xuống bàn để điều hòa lại cái đầu đang bị xáo trộn và rối tung lên. Hôm nay không phải là ngày may mắn của nó, vì ông thầy đang đứng trên bục tìm kiếm “gương mặt khả thi” thì thấy nó gục xuống. Cứ tưởng là nó không thuộc bài nên chộp ngay tên nó

-Bảo Nhi!

Nghe tên người “chịu án treo” không phải là mình, cả đám trong lớp đều thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về hướng “nạn nhân”. Lớp giỏi mà có tình trạng này thì thật hiếm, nhưng chỉ vì ông thầy này thuộc loại mà tụi nó thường gọi là “Mr.Elian”, ông ta toàn là bắt học sinh học hết bài trong sách, và trả bài thì không sót một chữ, huống hồ môn Sinh lại toàn là mấy từ sinh học khó nhớ thì làm sao học hết nổi. Nó không nghe thấy gì cả, bây giờ trong đầu nó chỉ văng vẳng những lời xì xầm và mấy câu tỏ tình điên rồ.

Gằn giọng một cái, ông thầy lại gọi tên nó

-Bảo Nhi!! Lên trả bài

Nó vẫn im thin thít, mặc dù Quân đã cố gắng kêu nó nhưng chẳng được ích gì cả vì nó không nghe. Chỉ có kẻ ác độc như hắn thì mới kêu được nó. Hắn ta cầm nguyên một quyển tập và hạ ngay vào đầu nó. Làm nó giật bắn mình, hai tay đập xuống bàn và miệng hét hoảng lên một tiếng

-DẠ????

Thấy hành động của hắn mà Quân muốn nhào vào bóp cổ cho chết đi. Thật ra thì hắn có muốn vậy đâu, nhưng mà ngoài quyển tập ra thì hắn ta chỉ có 2 cây viết mấy quyển sách giáo khoa và cái cặp. Không lẽ bây giờ lại lấy bút đâm cho nó một phát?? Thế cón ác hơn

Lần này thì nó chết chắc rồi, hôm vừa rồi nó nghĩ học, có chép bài đâu. Mà thật ra thì cũng đâu cần chép bài, tại vì học hết trong sách mà. Nhưng dù sao thì nó vẫn không thể để “chịu chết” dễ dàng như vậy được. Nhìn ông thầy, nó rụt rè nói

-Dạ… thưa thầy……. hôm qua…..em…. nghỉ học ạ!!

-Nghỉ học thì liên quan gì?? Em biết “cách học bài” mà phải không?? Đừng nói với tôi là em mất sách nhé!!

-Dạ không….. nhưng…..

-Không nhưng nhị gì hết, cầm tập sách lên đây!!

Mi, Lam khẽ nhìn nó thông cảm. Hai nhỏ cũng thương nó lắm mà có làm gì được đâu. Chết chắc!! Chết chắc rồi, lần này thì có mà ăn “Big zero”, có khi mấy con gà trong quảng cáo nhảy ra hát Big Zero ngay trước mặt nó cũng nên. “Chúa ơi!! Cứu con với!!” Đau khổ vật vã, sao mà mấy chuyện không đâu cứ xảy đến với nó vậy chứ??? Mặc dù nó ở cùng hắn, nhưng bản điểm vẫn được gởi về cho ba mẹ, thấy con Zero to đùng thì chắc ba mẹ nó xới tung trái đất lên tìm nó quá

-Đọc đi, bài 24- Ông thầy lật lật mấy trang tập rồi lại nói

“Chết rồi, đúng là ác thật, đọc thêm cái tựa đề cho mình dễ nhớ thì ông ta dứt hơi chết hay sao chứ?? Bài 24 thì nhớ thế quái nào được??”

Chợt! Dưới lớp có hai cánh tay đưa lên và cùng đồng thanh

-Thưa thầy, để em trả bài giúp bạn ấy!!

Cả lớp đều quay về hướng phát ra âm thanh “lạ lùng” đó. Đám con gái thì há hốc mồm, có đứa còn ngất xỉu. Hắn và Quân, cả hai đều đang giơ tay. Long, Duy, Mi, Lam cũng ngơ ngác nhìn hai tên khác người đang hành xử.

Nó khẽ nhíu mày, hai tên điên này lại làm chuyện gì vậy chứ?? Định để cho cả trường ghét nó tới chết mới chịu sao?? Khẽ nhíu mày, nó trợn mắt nhìn cả hai. Cả hai người không ai dám hé mắt nhìn nó mà chỉ nhìn lơ đi chỗ khác

-Hai cậu định làm anh hùng cứu mĩ nhân sao??- Ông thầy nhìn cả hai rồi lại đưa ra một câu mỉa mai, nhưng sau đó thì lại quay qua nó- Thôi được, nếu đã muốn như vậy, tôi cho em chọn một trong hai…………

Chọn tập
Bình luận