Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Huyên Thảo Chưa Tàn

Chương 3: Phòng tranh

Tác giả: Đồng Phi Phi

Có người thích mùi dầu thông

1.

Sóng gió giữa Đồng Đồng và Lục Hy Thần coi như đã qua đi.

Bây giờ mỗi khi Đồng Đồng làm việc gì cũng đều nghiêm túc nghĩ tới kết quả mà nó có thể mang lại, kết quả đó là tốt hay là xấu, bản thân mình phải đứng trên lập trường nào để hoàn thành nó. Cô không còn nóng vội như trước kia nữa, điểm này đúng là phải cảm ơn Lục Hy Thần.

Chiều nay, Đồng Đồng tới phòng họp của trường để nghe thuyết trình. Theo như hiểu biết của cô trước kia, đây là một bài thuyết trình về con đường thành công của một nữ phát minh trẻ tuổi, cả hội trường chật cứng người, không khí vô cùng sôi nổi. Nghe được một nửa, Đồng Đồng mới phát hiện ra đây là một hoạt động giới thiệu của doanh nghiệp, thế là càng nghe càng chán, cuối cùng cô âm thầm bỏ về, một mình đi dọc đường Mục Điền.

Cô mua một cốc trà sữa trân châu ở dọc đường, còn đòi phải uống vị xoài. Cô vừa đi vừa hút trà. Lúc đi qua chỗ rẽ, cô nghe thấy có tiếng phanh gấp của xe máy ở đằng sau. Lúc quay đầu lại đã thấy chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.

Tề Vũ dừng xe, đưa tay về phía cô, nói:

– Đi với anh tới phòng tranh.

Chiếc xe màu đen dưới ánh mặt trời tỏa ánh sáng chói mắt. Tề Vũ mặc một “cây đen”, nếu thêm vào đôi kính râm, chắc chắn anh sẽ giống như một chiến sĩ anh hùng. Nhìn vào ánh mắt của Tề Vũ, Đồng Đồng không tự chủ được, nghe theo lời anh. Cô vứt cốc trà sữa trong tay vào thùng rác, không hề do dự nhảy lên ngồi sau xe anh. Cô sợ mình ngồi không chắc sẽ bị rơi xuống đường, nhưng lại không dám bám vào lưng anh, chỉ đành thận trọng bám vạt áo anh. Vừa mới bám được một lúc, lòng bàn tay cô đã nhớp nháp mồ hôi.

Chiếc xe quay một vòng rất rộng rồi lao về phía phòng tranh.

Cây liễu ven hồ in xuống mặt nước chiếc bóng dịu dàng. Xe của họ men theo con đường nhỏ quanh co ven hồ, lao vun vút. Đồng Đồng nhắm mặt lại, cảm thấy hình như mình đang bay.

Lúc rẽ, cùng với quán tính của chiếc xe, Đồng Đồng nghiêng về phía trước, cằm của cô đụng vào vai Tề Vũ. Qua tấm gương chiếu hậu, cô nhìn thấy nụ cười nhẹ của Tề Vũ, sau đó anh đưa tay ra kéo hai tay của Đồng Đồng, đặt lên hông anh.

Có người nói hạnh phúc là một cảm giác khó có thể nói rõ được, có lẽ chính là cảm giác của cô lúc này. Cảm giác hạnh phúc này khiến Đồng Đồng cảm thấy cả người mình tràn đầy sức mạnh.

Nếu thời gian có thể dừng lại, hoặc dùng năm năm tiếp theo để khoảnh khắc này kéo dài thêm một giây nữa thôi, Đồng Đồng cũng không do dự gì mà đồng ý. Nếu Tề Vũ nói với cô rằng, hiện giờ họ đang đi phiêu bạt chân trời góc biển, cô cũng sẽ gật đầu đi theo anh.

Đoạn đường rất ngắn, họ nhanh chóng đi tới phòng tranh.

Trong phòng tranh không có ai, Tề Vũ nói, phòng tranh thường nghỉ vào thứ hai, anh tranh thủ thời gian này đến đây ngồi vẽ.

Trên mặt đất có rất nhiều bút chì và giấy nháp, còn có một lớp bụi chì bám dày.

Đồng Đồng đột nhiên lên tiếng hỏi:

– Vẽ tranh… có vất vả không?

Tề Vũ cúi đầu sắp xếp lại giá vẽ:

– Nếu thích thì không vất vả. Anh vẽ 10 năm rồi, vẫn thích vẽ.

Đồng Đồng mở tập tranh của anh ra, nhìn thấy có một bức tranh mới, trong đó chỉ là một đống ghế xếp lộn xộn. Trong bóng tối mập mờ, những chiếc ghế dài cũ kỹ xếp đầy gần nửa gian vòng, chất cao thành một đống tới trần nhà.

Đồng Đồng rất ngạc nhiên – từ trước tới giờ cô không biết những thứ bình thường như vậy cũng có thể được vào tranh.

Đường nét của anh rất có sức cuốn hút, mặc dù Đồng Đồng không hiểu nhưng cô vẫn thấy chúng thật đẹp. Đó là vì chúng được vẽ ra từ ngòi bút của Tề Vũ sao? Những chiếc ghế có một sức sống đặc biệt, hình như chúng có thể nhảy ra khỏi bức tranh, nhưng lại như bị một cái gì đó ngăn lại. Chúng mất đi thuộc tính ban đầu của mình, giống như cảnh tượng ở một thế giới khác. Chẳng có gì phải nghi ngờ cả, đôi mắt của Tề Vũ khác với mọi người, thế giới trong mắt anh cũng khác với thế giới trong mắt mọi người, anh có thể phát hiện ra những sự vật mà người khác không bao giờ chú ý tới, không bao giờ cảm nhận được.

Đồng Đồng thầm nghĩ, đôi mắt của anh khác thường như thế, vậy anh có thể nhận ra tâm tư của cô thông qua đôi mắt cô hay không? Anh có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm mà cô dành cho anh không, nhưng cô lại không dám nói gì cả, chỉ biết che giấu tình cảm của chính mình…

Đồng Đồng im lặng lật xem những bức tranh của anh, phát hiện ra có những bức tranh rất đặc biệt: Có đôi giày rách bị há mõm, có những chiếc hộp giấy đặt ở góc nhà, có những bóng râm đan xen vào nhau nơi chân tường… Cô cố gắng tìm hiểu ý nghĩa mà anh muốn biểu đạt qua các bức tranh, muốn đi sâu vào nội tâm và thế giới của anh.

Đồng Đồng cảm thấy bản thân mình càng ngày càng tham lam.

– Bắt đầu thôi. – Tề Vũ đứng đằng sau hô lên, giọng nói của anh căng tràn sức sống.

Ở giữa phòng tranh, Đồng Đồng ngồi lên chiếc ghế mà anh đã đặt sẵn. Bên cạnh cô là một ngọn đèn tròn để thẳng, ánh đèn chiếu lên người như một chiếc mũ, bao trùm lấy đầu của Đồng Đồng, kích thích mắt khiến cô không thể mở mắt ra được.

Tề Vũ từ đằng xa dừng lại một chút, sau đó đi lại gần Đồng Đồng, anh đặt tay cô lên tay vịn của chiếc ghế, nói:

– Đồng Đồng, em là người mẫu mà anh thích nhất.

– Bởi vì cái đầu nấm khó coi của em sao?

– Không nói cho em biết.

Tề Vũ đặt giá vẽ cách Đồng Đồng 2m, sau đó anh ngồi lên chiếc ghế rất cao. Anh tập trung dùng ngòi bút của mình vẽ lên giấy một lúc rất lâu, rồi lại đứng lên, nheo mắt lùi về sau mấy bước, rồi lại đi lên trước mấy bước. Ánh mắt anh thi thoảng lại rơi trên người Đồng Đồng, nhưng không hề nhìn vào mắt cô.

Họ làm việc suốt 3 tiếng đồng hồ, không ai nói lời nào.

Trong đầu Đồng Đồng nhớ lại từng thay đổi xảy ra từ sau khi gặp Tề Vũ lần đầu tiên: vườn hoa, hồ nước, phòng tranh… Tất cả phảng phất như một giấc mơ hoang đường của một mình cô. Những cảnh tượng đó cứ vào ban đêm là tràn đầy sức sống, hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ của Đồng Đồng, nhưng chỉ cần gặp Tề Vũ là chúng lại biến mất không để lại dấu vết – đây thực ra chỉ là những tàn tích còn để lại từ hoang tưởng của cô về Tề Vũ, chúng vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại trong trái tim Đồng Đồng.

Ánh mặt trời bên ngoài dần dần tắt, đã tới lúc chim quay về tổ. Đồng Đồng thấy Tề Vũ dừng bút lại, châm một điếu thuốc. Trong màn khói thuốc, đôi mắt đen của anh càng trở nên sâu thẳm, chiếu ra tia nhìn như mê hoặc. Anh nghiêng người qua, búng tàn thuốc lá, khi ngẩng đầu lên, anh cất giá vẽ đi.

Anh dịch chiếc đèn cạnh Đồng Đồng đi, nói:

– Mệt rồi chứ?

Đồng Đồng lắc đầu:

– Không sao!

Anh vỗ vai cô nói:

– Lúc em ngồi yên, nhìn em như không thuộc thế giới này… Ừm, em giống một cô gái cổ điển trong những bức tranh sơn dầu của thế kỷ trước.

Nếu Tề Vũ biết rằng khi ngồi yên lặng, cô chỉ hướng về một thế giới hoang tưởng trong đó chỉ có cô và anh tồn tại, chắc anh sẽ không còn ngạc nhiên như vậy nữa. Đồng Đồng mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng lòng cô lại như miếng bông bị ai đó vò nhàu nhĩ. Cô ngước mắt lên nhìn Tề Vũ:

– Xong rồi! Em có béo lắm không? Giống Monalisa?

– Đương nhiên là không? – Tề Vũ nhìn cô, nói. – Giống cô gái trong bức “Cô gái đeo khuyên tai ngọc trai”.

– Ồ! – Cô kêu nhẹ. – Em từng xem bộ phim đó rồi. Cô ấy và họa sĩ rất ít khi nói chuyện, nhưng rất ăn ý nhau.

Anh gật đầu nói:

– Cô ấy ngồi trong phòng tranh của họa sĩ, ánh mắt của cô ấy như một chuỗi ngọc trai phát ra ánh sáng, thực sự rất đẹp…

– Chi tiết này em không nhớ lắm…

Thực ra, Đồng Đồng nhớ rất rõ từng chi tiết trong bộ phim đó. Cô nhớ nhất là cô gái có tên Scarllet lúc nào cũng đi đi lại lại giữa nhà bếp và chợ, bận rộn với thân phận của một người hầu, nhưng lại nảy sinh tình cảm với người chủ – một họa sĩ nhu nhược, yếu đuối…

– Đừng động đậy. – Tề Vũ cúi đầu xuống, đưa tay về phía cô… Anh chầm chậm nhặt một cái lông mi rơi trên khóe mắt cô. Giây phút đó, khuôn mặt Tề Vũ chỉ cách mắt cô khoảng cách bằng một quả táo, thậm chí cô còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá từ miệng anh. Mùi hương này thật là kỳ diệu, len lỏi vào tim cô, khiến yết hầu cô như cứng lại.

Anh tới gần hơn, tới gần hơn.

Ngón tay lạnh lẽo dính đầy bụi chì của anh nhè nhẹ lướt qua trán cô, mang theo sự run rẩy khe khẽ, hơi ấm khiến người ta cảm động hình như cũng lướt qua. Khóe môi anh như chàng thiếu niên trong truyện tranh, mím chặt lại thành một đường vòng cung rất đẹp. Đồng Đồng nhướng mắt lên nhìn anh, sắc tím tro trong phòng tranh bao bọc xung quanh anh, cô chỉ nhìn thấy một đốm trắng trong mắt anh. Anh có vẻ hơi căng thẳng, con ngươi mắt đảo quanh như thể đang phải đối mặt với một hồ nước chết nguy hiểm, đang do dự không biết có nên bước chân vào hay không.

Trong không khí hình như thoang thoảng mùi hương khiến người ta ngây ngất, gần giống như mùi gạo nếp và mùi sữa bò hòa lẫn vào nhau, khiến Đồng Đồng có một cảm giác kích động và vui mừng tới rơi lệ. Khiến cô ngây ngất, còn cả mùi thuốc lá phả ra từ người anh.

Đồng Đồng tưởng rằng anh định hôn cô.

Ánh mắt hai người nhìn nhau rất lâu, rồi bỗng dưng Tề Vũ thở dài nhè nhẹ.

Anh lùi về phía sau, giẫm phải một cây bút chì trên đất, cây bút chì phát ra tiếng gãy rất ngọt. Anh móc bật lửa ra, “tách” một cái, một ngọn lửa to bằng hạt đậu hiện ra, rồi anh lại đóng nắp bật lửa lại – anh không còn điếu thuốc nào. Đồng Đồng không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy tiếng anh nói nhỏ:

– Ánh sáng hôm nay yếu quá.

Một lúc lâu sau, anh lại nói một mình:

– Lạ thật!

Trái tim Đồng Đồng như một ngọn đuốc được thắp sáng, rơi “tõm” vào hồ nước. Ngọn lửa nóng và nước lạnh trong phút chốc chạm vào nhau. Cô không đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, lòng rối bời, chỉ biết ngây ngô hỏi anh:

– Anh… nói cái gì…

Tề Vũ lắc đầu:

– Lạ thật, hôm nay nghĩ nhiều quá, bởi vậy không nắm bắt được…

– Nắm bắt được cái gì? – Đồng Đồng lại hỏi.

Anh chỉ im lặng, có vẻ bất an.

Những tia sáng bên ngoài dần tắt hẳn, bầu trời chỉ còn là một màu xám u tối. Lúc ngẩng đầu lên, trên bầu trời đã có những đám mây hình thù kỳ dị, cứ như thể bị người ta dùng sơn vẩy lên. Qua cửa sổ, một tia sáng xanh hắt vào lớp vải vẽ màu xám. Cảnh tượng này khiến người ta có cảm giác như thực, như ảo.

Bóng người cao lớn của Tề Vũ cũng giống như những tia sáng trong cảnh sắc của buổi hoàng hôn, khiến Đồng Đồng cảm thấy anh thật xa xôi.

2.

Đồng Đồng nằm trên giường, tắt đèn, mở rèm cửa, nhìn những vì sao đang nhấp nháy trên trời. Hứa Hân Di chen vào giường của cô, hai người nói hết chuyện này sang chuyện khác. Mặt trăng như có như không, trốn trong bức màn dày được tết bằng mây, giống như một quả trứng non chưa thành hình.

Hứa Hân Di nói:

– Tại sao cậu không tỏ tình với anh ấy?

Đồng Đồng nói:

– Tớ không biết anh ấy đang nghĩ gì, kỳ lạ quá.

– Nếu vậy thì đừng nghĩ nữa. Câu lạc bộ Phê bình Điện ảnh có một hoạt động ngoại khóa, đi leo núi, do Trần Đinh Hòa tổ chức. Cuối tuần bọn mình cùng đi leo núi nhé! – Hứa Hân Di hưng phấn nói.

– Tớ không muốn đi. – Đôi mắt Đồng Đồng nhìn lơ đãng ra bầu trời ngoài cửa sổ, không hiểu đang nghĩ gì.

– Miễn phí tiền xe, miễn phí bữa trưa, miễn phí cả hướng dẫn viên nữa, đi đi.

– Tới lúc đó hẵng hay.

Hôm sau, Đồng Đồng nhìn thấy Tề Vũ trong phòng tranh, khi ánh mắt hai người gặp nhau, Đồng Đồng hoảng hốt lẩn tránh, cô cảm thấy mình không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

Lúc nghỉ giải lao giữa giờ họa, không biết ai đặt một tờ giấy được phết đầy keo dán lên ghế ngồi của người mẫu, lúc ngồi xuống Đồng Đồng không phát hiện ra sự tồn tại của tờ giấy. Buổi chiều khi tan học, có người nói với cô đằng sau cô có cái gì đó. Đồng Đồng còn đang không hiểu tại sao lúc nào cũng có những ánh mắt kỳ lạ nhìn cô – thì ra là tớ giấy trên ghế đã dính chặt vào mông cô, trên đó có những nét chữ xiêu vẹo của ai đó – Tôi là mỹ nữ, tôi yêu Tề Vũ!

Chẳng cần nghĩ cũng biết là ai làm, Hạ Khả lúc nào cũng thích trêu chọc người khác, từ sáng tới tối, cô nghĩ ra đủ trò để quậy. Tuần trước, cô ta bôi mật ong lên miệng cốc uống nước của Đồng Đồng, khiến một đàn kiến kéo tới, làm Đồng Đồng buồn nôn suốt cả buổi sáng. Bây giờ cô lại còn giở trò này, Đồng Đồng không biết trong đầu cô gái bé nhỏ đó đang nghĩ gì.

Cũng may là tớ giấy đó không lọt vào mắt Tề Vũ, nếu không chắc Đồng Đồng phải lao đầu vào tường tự tử mất.

Ngày hôm sau học xong, Đồng Đồng nhớ ra quyển tiểu thuyết mình mượn của thư viện để ở đầu giường lâu lắm chưa trả, bèn về ký túc mang sách tới thư viện. Không ngờ, cô còn chưa tới cửa thư viện đã thấy hai người con trai đánh nhau rất dữ dội, trong đó một người đã bị chảy máu mũi, bị một người mặc áo Punk đè lên trên đất. Chàng trai mặc áo Punk khoa trương nói:

– Dám cướp người yêu của tao, muốn chết hả?

Nói xong, nắm đấm của cậu ta bèn chuẩn bị giáng xuống. bên cạnh đó có một cô gái hét lên:

– Trần Đạt Tử, tôi kết thúc với anh từ lâu rồi! Anh làm như vậy thì có tác dụng gì?

Chàng trai mặc áo Punk buông người nằm dưới đất ra, lao lên nắm tay cô gái đó, nói:

– Anh đã đồng ý chia tay với em đâu!

Cô gái muốn thoát khỏi anh chàng áo Punk, nhưng anh ta không chịu buông tay, thế là hai người cứ giằng qua kéo lại.

Cô gái đó chính là Hạ Khả.

Đồng Đồng đi tới kéo tay Hạ Khả rồi nghiêm túc chất vấn anh chàng mặc áo Punk:

– Bàn này, bạn không nhìn thấy sao? Trước cửa thư viện có bảo vệ, chỉ cần gọi một tiếng, chắc chắn canh ta sẽ tới, bạn định tiếp tục sao?

Anh chàng mặc áo Punk nhìn Đồng Đồng một lát rồi buông tay ra.

Đồng Đồng nắm tay Hạ Khả kéo vào thư viện.

Hạ Khả nhìn Đồng Đồng:

– Sao chị lại giúp tôi?

Đồng Đồng chẳng buồn nhìn cô bé, nói:

– Trông ngứa mắt.

Hạ Khả gật đầu, chu miệng:

– Đạt Tử đúng là rất đáng ghét.

Đồng Đồng lắc đầu, nghiêm túc nói:

– Không, chị thấy em thật ngứa mắt. Chị tưởng rằng em chỉ thầm yêu thầy giáo của mình, thích phá hoại người khác, thì ra em còn kết bạn trai bừa bãi.

Hạ Khả giận dữ:

– Tôi thích anh Tề Vũ, nhưng anh ấy không thích tôi, chỉ coi tôi như trẻ con. Tôi không có người yêu thì ai quan tâm tôi, đối xử tốt với tôi? Chị thì hiểu cái cóc khô gì, các người chỉ biết dạy đời người khác thôi.

Đồng Đồng sững sờ trước lời nói của cô bé, chỉ đành nói:

– Anh chàng Đạt Tử này trông như tội phạm giết người vậy, có tìm người yêu thì cũng phải tìm người tốt một chút chứ.

– Tôi đã “đá” anh ta rồi. – Hạ Khả lườm cô, nói. – Này, liên quan gì tới chị! Các người tưởng hơn tôi có vài tuổi là có thể ra oai với tôi sao? Đáng ghét! – Nói xong, Hạ Khả hất tay Đồng Đồng ra, quay người giận dữ bỏ đi.

Đồng Đồng đứng nguyên chỗ cũ nhìn theo cái bóng của Hạ Khả, một lúc lâu sau mới đi vào phòng mượn sách, làm thủ tục trả sách. Sau đó bỗng dưng Đồng Đồng muốn tới phòng tranh. Cô thấy hơi sợ khi lén tới phòng tranh vào lúc không phải giờ làm việc. Khi cô nhìn thấy cái dáng bất động của Tề Vũ trong bòng tranh, cánh cửa bên ngoài giống như một bức tường vô hình, khiến cô đứng một hồi lâu không dám bước vào – liệu mình có làm phiền tới anh không? Tại sao chạy tới đây vào lúc không phải giờ làm việc? Đủ các ý nghĩ lướt qua trong đầu cô khiến cô càng thêm căng thẳng.

Đồng Đồng còn đang trù trừ thì Tề Vũ đã quay người lại, cô vội trốn đằng sau bức tường, sau đó ra sức chạy về phía sau. Cô vừa chạy vừa nghĩ tại sao mình phải chạy thì bỗng dưng có một giọng nói giữ cô lại, cô bất giác dừng bước chân.

Giây phút đó, trong đầu Đồng Đồng dường như trống rỗng – anh ấy phát hiện ra mình rồi!

– Hôm nay em tới muộn rồi. – giọng Tề Vũ nhẹ như hơi thở, chỉ có anh và cô nghe thấy.

Anh đang đứng ngay sau lưng cô. Đồng Đồng ngửi được cả mùi sữa tắm còn đọng lại trên người anh đang thoang thoảng tỏa ra xung quanh, người đứng đằng sau và ánh sáng mà ông trời ban cho khiến cô cảm thấy chói mắt.

– Hôm nay không cần phải đi làm mà. – Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nồng, nghiêng đầu nhìn vào ngón tay dính đầy bụi chì, nói nhỏ.

Khoảng cách chỉ có 1cm. Nếu bước lên trước một chút thôi, bóng của Đồng Đồng sẽ hoàn toàn bị cái bóng của Tề Vũ che lấp. Nếu anh giơ cánh tay dài của mình ra, anh sẽ ôm trọn cô trong vòng tay!

Tề Vũ chỉ vỗ tay, mỉm cười:

– Xin lỗi, anh quên mất thời gian. – Anh nói rồi ngồi luôn xuống đất.

Đồng Đồng cũng ngồi xuống cạnh anh, bầu trời màu xanh dần dần chuyển sang sắc sẫm, mặt trăng trên cao như một lớp bông mềm. Tề Vũ lúc đầu chỉ ngửa mặt lên trời, sau đó anh nằm dài về phía sau, đưa hai tay lên gối đầu. Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Đồng Đồng, thế là Đồng Đồng cũng học theo anh, nằm lên thảm cỏ.

Anh rất đúng. Đồng Đồng cảm thấy mình như đang trôi trên đại dương xanh mênh mông, thủy triều đang vỗ nhẹ vào người cô, cô tới gần hơn với lớp tơ mềm trên bầu trời…

Đồng Đồng nghiêng đầu lén nhìn Tề Vũ, trong lòng cô thầm hỏi anh: “Anh quan sát sắc bén như thế, tại sao anh không phát hiện ra tình cảm của em? Tại sao?”.

Ánh mắt cô vượt qua khỏi người anh, dừng lại ở đầu bên kia hành lang. Nơi đó có mấy bụi cây rậm rạp, mấy khóm tường vi đã không còn nở hoa nữa. Lúc này mặt trăng sáng lên, ánh sáng trong vắt chiếu vào trái tim cô, giống như ánh đèn ở giữa sân khấu được thiết kế tinh xảo.

Có người sắp lên sân khấu.

Đồng Đồng làm việc gì cũng cẩn thận, nhưng tuyệt đối không phải là một người nhát gan, chỉ có điều không biết vì sao, chỉ nghĩ tới việc phải mở miệng nói chuyện với người bên cạnh là cô đã thoáng run, trái tim đập mạnh trong lồng ngực như thể sắp bật ra khỏi đó. Cô nói với chính mình, hãy dũng cảm lên, dũng cảm lên!

Cô sợ mình mở miệng ra sẽ bị anh cho là một câu chuyện cười, vậy thì xấu hổ lắm! Nhưng nếu không nói ra thì hoàn toàn không có hy vọng, nói rồi cùng lắm cũng chỉ bị coi là nói đùa thôi. Đúng vậy, nên nói ra.

Được, bắt đầu thôi.

Đồng Đồng hít một hơi thật dài, đầu khẽ ngẩng lên để tránh phải nhìn thẳng vào mắt anh:

– Tề Vũ, cỏ mọc bên hồ thật là dài.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Đồng Đồng đã thấy hối hận. Tại sao đang nằm ở thảm cỏ đằng này mà lại nói về chuyện ở bên hồ nước?

Tề Vũ quay đầu lại nhìn Đồng Đồng, ánh mắt anh rất khó hiểu:

– Sao vậy?

Cũng may anh không nhìn rõ dáng vẻ ngượng ngập của cô. Đồng Đồng hơi hồi hộp, cô nghĩ tới lon bia mà Hứa Hân Di bắt cô mua cất trong túi, thế là lôi lon bia ra, bật nắp tu một hơi dài.

– Con gái mà uống bia cái gì? Đưa anh! – Tề Vũ giằng lon bia trong tay Đồng Đồng lại. Anh lắc lon bia rồi ngửa cổ uống một hơi.

Tề Vũ nói:

– Em hôm nay lạ thật… Trên người lại còn có mùi bia.

Đồng Đồng cất cái lon không vào túi, nói:

– Em mua hộ Hân Di, cô ấy có hoạt động dã ngoại. Cho anh uống đấy, em muốn anh say, chạy tới chỗ rẽ có một hòn đá, em có thể tiện tay đập vào đầu anh…

– Trong đầu em toàn là những suy nghĩ kỳ quái. – Tề Vũ ngồi dịch lại, cốc nhẹ lên đầu cô. – Đầu nấm, xem ra hôm nay em có rất nhiều tâm sự, nói chuyện chẳng có lôgic gì cả.

– Em… lôgic… vì em… – Suýt chữa nữa thì Đồng Đồng đã nói ra khỏi miệng, nói rằng cô thích anh, thích anh từ lần gặp nhau ở vườn hoa! Lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Tề Vũ vang lên. Anh đặt một ngón tay lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng, sau đó ấn nút nghe điện thoại.

– Cái gì? Ở đâu? Được, anh qua ngay, em đừng bỏ đi vội.

Nhận điện thoại xong, Tề Vũ vội nói với Đồng Đồng:

– Đồng Đồng, Khả Khả có chút chuyện cần xử lý, anh phải đi trước. Trời tối rồi, em về ký túc một mình chú ý an toàn nhé.

Tề Vũ nói xong chạy thẳng về phía cổng trường.

3.

Đồng Đồng về tới cổng ký túc xá thì thấy tức ngực, khó chịu, cô vừa ngồi xuống đã nôn thốc nôn tháo. Cô bước vào ký túc, đầu đau như búa bổ. Hứa Hân Di nói chuyện với cô, cô chỉ đáp lại mấy tiếng rồi đổ ụp xuống giường, ngủ cho tới trưa ngày hôm sau.

Hứa Hân Di ra sức đập vào gối cô

– Chị hai, dậy mau, đã hẹn là xuất phát vào buổi sáng, giờ chỉ còn chờ cậu nữa thôi.

Đồng Đồng nói:

– Chỉ chờ một mình tớ?

Hứa Hân Di lại đập đập vào gối của cô, nói:

– Đã nói là đi rồi, những người khác đều sắp xếp cả rồi, cậu không được lãng phí tuổi xuân của tớ như thế, làm tổn hại tới chữ tín của tớ.

Cô vội vã hỏi:

– Điện thoại của tớ có đổ chuông không?

Hứa Hân Di lắc đầu, không nói nhiều với cô nữa mà dựng cô dậy. Đồng Đồng gạt Hân Di ra rồi làm vệ sinh cá nhân, sau đó theo bạn đi ra ngoài. Trên đường, hai người tranh luận về việc ai sẽ phải đeo túi đựng đồ ăn vặt, kết quả cuối cùng là vì Đồng Đồng mặc quần bò lửng nên rất hợp với chiếc ba lô nhỏ.

Một chiếc xe buýt đỗ ở trước cổng trường, Hứa Hân Di thì thầm:

– Cậu xem, trên xe đã đầy người rồi, có mỗi chúng ta là đến muộn.

Chỗ trống trên xe không còn nhiều, Hứa Hân Di và Đồng Đồng ngồi ở gần cuối xe. Hứa Hân Di vừa ngồi xuống vừa chào hỏi người ngồi bên cạnh. Cô mỉm cười với một người có nước da màu nâu đồng, có má lúm đồng tiền, trông vô cùng thân thiện:

– Đinh Hòa, anh cũng đưa “gia quyến” tới chứ?

Đồng Đồng lúc này mới để ý tới “gia quyến” của Đinh Hòa – anh ta ngồi sát cửa sổ, cúi thấp đầu xuống, đang nhắm mắt, chiếc mũ lưỡi trai màu xanh che gần hết khuôn mặt. Trần Đinh Hòa vội thúc vào vai anh ta, nói:

– Này, sao cậu lại ngủ rồi?

Vị “gia quyến” đó lúc này mới mở mắt ra, ngẩng đầu lên:

– Sao xe vẫn chưa chạy hả?

Lục Hy Thần! Sau khi xác định người này là Lục Hy Thần, Đồng Đồng vội ngồi xuống chiếc ghế sau lưng anh. Hình như anh không nhìn thấy Đồng Đồng, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại ngủ tiếp.

Hứa Hân Di chỉ liếc Lục Hy Thần một cái, hai mắt sáng lên. Cô quay đầu lại, chủ động chào hỏi anh:

– Ồ, sao em chưa gặp anh trong Câu lạc bộ Phê bình Điện ảnh bao giờ nhỉ?

Lục Hy Thần lạnh nhạt trả lời:

– Tôi rất ít khi đi.

Trên đường, mọi người nếu không thảo luận về những việc có liên quan tới hoạt động dã ngoại ngày hôm nay thì cũng bàn về một số chủ đề liên quan tới điện ảnh. Ánh mắt của Hứa Hân Di từ đầu tới cuối không hề rời khỏi Lục Hy Thần. Lúc này, trong loa vang lên tiếng nói sẽ đi qua núi Thanh Dương, bởi vì cây cầu đi về miền Nam còn đang sửa, nên thời gian đi lại sẽ dài hơn dự tính.

Đồng Đồng ghé vào tai Hứa Hân Di thì thầm:

– Hân Di, còn nhớ vị tổng biên tập mà tớ nói với cậu không?

Hứa Hân Di chỉ mải nói chuyện với bọn họ nên không thèm quan tâm tới cô. Đồng Đồng kéo vạt áo của Hứa Hân Di, nhắc lại câu hỏi một lần nữa. Hứa Hân Di bực mình:

– Đồng Đồng, sau cậu cứ thần thần bí bí thế? Lên xe một lúc lâu không nói câu nào, vừa mở miệng ra là tổng biên tập, chẳng phải ngày nào cậu cũng oán trách anh ta sao?

Trần Đinh Hòa nhảy lên hỏi:

– Tổng biên tập gì?

Lục Hy Thần lạnh nhạt nói:

– Tổng biên tập mà cô ấy nói là tôi. Đồng Đồng, cô có phép lịch sự không vậy, gặp nhau mà cũng không chào một tiếng.

Hứa Hân Di sửng sốt, cô mở lớn mắt nhìn Đồng Đồng, rồi lại nhìn Lục Hy Thần, vui vẻ nói:

– Anh chính là Lục Hy Thần hả?

Thấy Đồng Đồng chớp chớp mắt, Hứa Hân Di lại trách:

– Mắt cậu thế nào vậy! Ngay cả người quen mà cũng không nhận ra.

Đồng Đồng thản nhiên chép miệng:

– Anh ta cũng giả vờ không biết tớ mà.

Trần Đinh Hòa cười lớn:

– Ồ, em chính là trợ lý mới của cậu ta hả? Thú vị thật!

Lục Hy Thần lười biếng ngẩng đầu lên:

– Lúc trước đúng là không nhìn thấy thật. Sau đó thấy cô trốn vào một góc không dám lên tiếng, tôi nghĩ, mỗi lần cô nhìn thấy tôi đều rụt đầu như con chuột nhìn thấy con mèo, sợ cô không thoải mái nên giả vờ như không nhìn thấy.

– Anh tự cao quá đấy, ai rụt đầu hả? – Đồng Đồng phản bác.

Trần Đinh Hòa bật cười:

– Hai người đúng là oan gia. Chả trách lần trước Hy Thần nói, trợ lý mới làm cậu ta đau đầu, hại cậu ta thê thảm. Tôi còn tưởng là bà đàn ông nào tính tình cổ quái cơ, hóa ra là em, nhìn em đâu có giống lắm.

Trần Đinh Hòa vừa nói xong thì Đồng Đồng và Lục Hy Thần hai người cùng im bặt. Trái đất này quả là nhỏ! Có điều nếu cứ cãi nhau tiếp thì chỉ sợ bị mọi người cười nhạo. Thế là Đồng Đồng nhét tai nghe vào tai, nhắm mắt lại.

Một cánh rừng lớn xuất hiện ngoài cửa sổ, mọi người đều chuyển sự chú ý, quay đầu nhìn phong cảnh hai bên đường.

Mất hai tiếng xe mới tới núi Thanh Dương. Nghe nói đỉnh ngọn núi này vào sáng sớm bị bao phủ bởi một lớp mây mù, bởi vậy mới có tên “Mây mù Thanh Dương”. Trong núi còn có rừng trúc xanh ngắt, những dòng suối nhỏ uốn lượn qua rừng trúc. Nghe nói, men theo nó sẽ đi sang một ngọn núi khác và nhìn thấy một thác nước cao vạn trượng.

Xuống xe, đi một đoạn đường núi, cả đội bỗng tản ra, phân thành ba, bốn nhóm nhỏ.

Trần Đinh Hòa, Lục Hy Thần, Hứa Hân Di và Đồng Đồng, bốn người cùng đi về phía trước theo con đường bằng đá ven bờ suối, tốc độ vô cùng chậm chạp. Hứa Hân Di không ngừng hỏi thăm Lục Hy Thần về chuyện của tạp chí để mong tìm hiểu anh kỹ hơn. Mặc dù cô nói chuyện với Trần Đinh Hòa nhưng lúc nào cũng kéo cả Lục Hy Thần vào, khiến Lục Hy Thần không thể không nói vài câu.

Đi được một lát, Hứa Hân Di và Lục Hy Thần tụt lại phía sau, Đồng Đồng và Trần Đinh Hòa đi lên trước. Đồng Đồng đang nghĩ không hiểu vì sao Hứa Hân Di lại không yêu Trần Đinh Hòa bèn quay đầu lại nhìn – hai người đó đang thích thú chụp ảnh rừng trúc. Tới ngã rẽ của dòng suối, Trần Đinh Hòa nhắc nhở Đồng Đồng:

– Đừng nhìn họ, chỗ này trơn lắm, cẩn thận bị ngã.

Đồng Đồng thấy anh nói vậy, hơi đỏ mặt:

– Ồ… vâng ạ, cảm ơn anh.

Trần Đinh Hòa nói tiếp:

– Cho dù là ở đâu, Hy Thần cũng được con gái đặc biệt yêu quí. Hồi học trung học, cậu ấy thường xuyên nhận được thư tình. Bây giờ trong ngăn kéo của cậu ấy có lẽ còn một đống ảnh của đám con gái. Đâu có như anh, ha ha.

Nói xong, Trần Đinh Hòa quay đầu lại nhìn hai người, mỉm cười.

Bỗng dưng Đồng Đồng cảm thấy Lục Hy Thần thật là đáng ghét, cô buột miệng:

– Không đâu, em thấy anh còn tốt hơn anh ta.

Trần Đinh Hòa nhìn cô, hình như hơi xấu hổ.

Đường càng lúc càng hẹp, vượt qua mấy tảng đá lớn màu xám, Lục Hy Thần và Hứa Hân Di đã ở cách xa Đồng Đồng và Trần Đinh Hòa một đoạn dài.

Trần Đinh Hòa hỏi Đồng Đồng:

– Nghe Hứa Hân Di nói, em rất thích phim của Hắc Trạch Minh?

Đồng Đồng nói:

– Thực ra em chỉ xem mấy bộ phim của ông ấy thôi, cũng không hiểu lắm để thưởng thức. Em thích “La sinh môn” và “Thất võ sĩ”… thấy những bộ phim đó rất xúc động.

Trần Đinh Hòa nói:

– Hồi trước đọc “Dầu cóc”, anh cũng rất khâm phục ông ấy.

Hai người nói chuyện, bất giác đã đi tới một ngôi miếu cũ ở lưng chừng núi.

Ngôi miếu đã xiêu vẹo, cánh cổng làm bằng gỗ và nóc nhà đã ngả màu loang lổ, trông như hàng trăm khuôn mặt khổng lồ. Chỉ có lò hương trước cửa là vẫn còn dấu vết của một thời hưng thịnh. Trong miếu, quả thật không có mấy hương khói.

Trong sân có trồng một cây lớn cành lá rậm rạp, thân cây rất thô, có lẽ phải bảy, tám người ôm mới vừa. Ngày trước có người nói, nếu thầm đọc điều ước trong lòng rồi đi vòng qua cái cây này ba vòng, điều ước sẽ thành hiện thực.

Đồng Đồng nhìn thấy Hứa Hân Di đang vui vẻ đi vòng qua cái cây. Lục Hy Thần ở một bên im lặng nhìn cô, đáy mắt hình như thoáng mỉm cười.

Duyên phận quả là kỳ lạ, có người vừa gặp đã cãi nhau, có người vừa gặp đã tâm đầu ý hợp.

Đồng Đồng đi về phía hồ Cầu nguyện. Hồ cách cái cây khoảng mười bước chân, giữa hồ có tượng điêu khắc một con chim ưng màu trắng, còn có từng lớp đồng xu dày đặc đang phát sáng. Nghe nói ném tiền xu vào hồ, nếu đồng tiền đó nổi lên được thì giấc mơ có thể thành sự thực, người có duyên có thể nhìn thấy con chim ưng trong hồ đang cử động.

Trần Đinh Hòa xách máy ảnh ra hậu viện của miếu. Đồng Đồng nhìn một lúc, cảm thấy chán bèn tìm người để đổi lấy mười đồng xu. Cô đứng bên hồ, không ước gì trong lòng, chỉ ném tiền xuống. Đồng đầu tiên chìm xuống, đồng thứ hai cũng thất bại, nhưng khi ném đồng thứ ba xuống thì thấy nó nổi lên!

Trái tim cô đập như điên cuồng, trong đầu bắt đầu tìm kiếm ước nguyện – Thứ nhất, tôi muốn… Mình muốn cái gì nhỉ?. Lúc này, một đồng xu bỗng rơi xuống, chạm vào đồng xu của cô, thế là cả hai đồng xu cùng chìm xuống! Cô ngẩng đầu lên, thấy Lục Hy Thần đang đứng bên cạnh. Cô và anh vai kề vai – khoảng cách quá gần khiến Đồng Đồng thấy khó thích nghi được.

– Giúp tôi chút, đứng xa một tẹo. – Đồng Đồng không hề khách khí, nói.

– Cô được ném, tôi thì không được sao? – Lục Hy Thần huơ huơ đồng xu trong tay, sau đó đứng tránh ra.

– Đàn ông con trai mà cũng tin mấy thứ này giống con gái, đúng là không biết giác ngộ! – Đồng Đồng nhìn anh khinh miệt.

– Chẳng sao cả, tôi ném giúp Hứa Hân Di. – Chưa đến ba tiếng đồng hồ mà anh đã thân thiết với người ta như người một nhà.

– Hai người đang nói gì vậy. – Lúc này Hứa Hân Di mỉm cười đi về phía hồ, còn đưa theo sáu, bảy người nữa. Mọi người đều nhìn xuống mặt nước, ngừng thở, thận trọng ném từng đồng tiền xuống. Họ cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chú xuống mặt hồ.

Bởi vì không muốn Lục Hy Thần phá hoại nên Đồng Đồng chờ anh ta ném hai đồng xu xuống rồi mới ném tiếp tiền của mình. Đồng xu ném vào trong không trung vẽ thành một đường vòng cung màu bạc, sau đó rơi xuống một đồng xu khác, nổi bồng bềnh trên mặt nước. Có người cười:

– Thế này gọi là nối liền hai trái tim, không biết Đồng Đồng với ai mà có duyên thế?

Đồng Đồng nhìn hai đồng xu, thẫn thờ đứng im. Đồng xu bên cạnh là của ai nhỉ? Cô lén đảo mắt nhìn những khuôn mặt xa lạ xung quanh, sau đó, cô nhìn thấy một người – là Lục Hy Thần. Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hơi nghi ngờ, khóe miệng mấp máy nhưng không nói gì cả. Lúc này, có người nghịch ngợm lấy que khuấy xuống đáy hồ, mặt nước vang lên những tiếng lạo xạo, hai đồng xu vừa nãy cũng chìm lẫn vào những đồng xu khác.

Hứa Hân Di nói:

– Hy Thần, ném nốt mấy đồng xu đó xuống đi.

Lục Hy Thần ném nốt mấy đồng xu trong tay xuống, lắc đầu:

– Thật vô vị!

Bình luận