Trang nhất của tờ báo “Nhật báo Tân Dã” ngày 31 tháng 5 năm 1998:
Tại trường Đại học Giang Xuyên hôm qua lại một lần nữa xảy ra sự kiện sinh viên tử vong một cách hết sức ly kỳ, bước đầu phán đoán bị người khác sát hại, đây là vụ hung án thứ bảy xảy ra trong tháng này tại ngôi trường đại học này. Có vị nhân sĩ tinh thông tâm linh cho rằng, nguyên nhân khiến bảy nạn nhân bị hại có liên quan đến “Bảy tông tội” trong tôn giáo của phương Tây.
Và điều khiến mọi người không thể nào tin nổi chính là, tháng 5 năm 1988, cũng chính là mười năm trước, trong chính ngôi trường đại học này cũng xảy ra những vụ hung án tương tự chưa tìm ra được hung thủ. Theo lời lưu truyền, bảy nạn nhân cũng đều tử nạn do “Bảy tông tội” – tham ăn, dâm dục, tham lam, kiêu ngạo, đố kỵ, phẫn nộ, lười biếng. Vụ án cho đến nay vẫn chưa phá được.
Phần dẫn
Ngày 1 tháng 5 năm 2008, đêm khuya, trường Đại học Giang Xuyên.
Lúc chập tối, trời đổ mưa, nhưng giờ thì đã tạnh, mặt trăng lấp ló ra khỏi đám mây, mấy ngôi sao cũng xuyên qua tầng mây tỏa ra chút ánh sáng lờ mờ.
Cao Mẫn say khướt bước đi xiêu vẹo trên con đường vắng ngắt khiến bóng hình của cô in dưới mặt đất uốn éo giống như một con rắn. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bám sát theo sau, có thể nhận ra anh ta muốn giơ tay ra đỡ cô, nhưng lại rụt rè co tay lại.
Lúc Cao Mẫn bước trúng vào vũng bùn, suýt chút nữa thì bị ngã, người đàn ông đó vội vàng ôm lấy cô, nhưng lại bị cô đẩy ra, cô lườm nguýt, nói vẻ bực bội: “Anh đừng có bám theo tôi nữa, tôi đã nói với anh rồi mà, chúng ta đã kết thúc rồi!”
Người đàn ông không lên tiếng, nhưng rõ ràng lời nói của Cao Mẫn đã làm tổn thương anh ta, anh ta cúi đầu, lại muốn đi lên đỡ Cao Mẫn, cô hất mạnh tay anh ta ra, loạng choạng, móng tay suýt chút nữa cào vào mũi người đàn ông, giọng nói vô cùng cay nghiệt: “Anh xem lại anh đi, Lâm Phàm, chẳng giống đàn ông chút nào cả, tôi đã nói tôi không cần anh nữa rồi, anh hãy có chút bản lĩnh được không? Tôi cần người yêu có tiền, giàu có để đưa tôi đi chơi, đi ăn uống, đi mua sắm thỏa thích, còn anh thì sao, chẳng có gì cả, cho nên… Chúng ta đã chơi đủ rồi!”. Nói xong, Cao Mẫn mặc kệ anh ta, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Lâm Phàm ngẩn người hồi lâu, mới thốt ra câu nói qua kẽ răng: “Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Những người đó đều chỉ là lừa dối em mà thôi, họ không thật lòng với em đâu. Ngày mai anh sẽ đi tìm việc, vừa đi học vừa đi làm, vì em, anh…”.
Cao Mẫn không buồn quay đầu lại, lên tiếng ngắt lời anh ta: “Thôi, vứt đi, cái ngữ anh! Người khác đối với tôi có thật lòng hay không cũng không liên quan gì đến anh cả, anh đừng có mất thời gian vô ích với tôi làm gì”. Nói xong, cô lại bật cười, cười nghiêng ngả, tiếng cười tràn đầy sự khinh bỉ hòa trộn với tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên trên mặt đường, giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào ngực Lâm Phàm. Lâm Phàm biết, người con gái trước mắt mình giờ đây đã thay lòng đổi dạ rồi. Thực ra, ngay từ đầu anh đã biết Cao Mẫn là người không nghiêm túc trong tình yêu, bạn bè thân thiết cũng đều đã khuyên anh, đối với loại con gái thay người yêu như thay áo như Cao Mẫn, chỉ nên chơi bời chút thôi. Nhưng anh vẫn dốc toàn tâm toàn ý vào cuộc tình này, anh cứ tưởng, chỉ cần anh đối xử tốt với cô, rồi sẽ có ngày khiến cô cảm động mà yêu thương anh thật lòng.
Cho nên, Lâm Phàm vẫn không cam tâm, lại chạy đuổi theo: “Cao Mẫn…”.
Lần này, Cao Mẫn thực sự nổi nóng, rít lên: “Anh làm sao thế? Đã nói là chúng ta chơi xong rồi, chơi xong rồi! Anh đã nghe rõ chưa? Nếu còn tiếp tục như thế nữa, chúng ta còn không thể làm bạn được nữa đâu!”.
Trái tim Lâm Phàm như bị rơi vào kho đông lạnh, anh biết bây giờ có nói gì cũng không có tác dụng gì nữa. Thế nên, anh thở dài, nói đầy bi thương: “Vậy… có thể để anh đưa em về ký túc xá được không? Em uống nhiều rượu quá”.
Cao Mẫn xua xua tay vẻ mất kiên nhẫn: “Không cần đâu, không cần đâu! Tốt nhất anh hãy tránh xa tôi một chút, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy anh!”.
Lời nói của Cao Mẫn đã không còn nể nang chút gì rồi, nếu Lâm Phàm vẫn cứ cố đeo bám, thì đúng là giống như Cao Mẫn nói, “Không giống đàn ông một chút nào” rồi. Cho nên, anh không đuổi theo cô nữa, nhìn cô bước lảo đảo, dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh, nắm đấm tay anh càng lúc càng nắm chặt.
Hồi lâu, anh lẩm bẩm một câu: “Cao Mẫn, em sẽ phải hối hận!”.
Sau đó, anh thả nắm tay ra, quay người sải bước đi về hướng ngược lại với Cao Mẫn, rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm đen thẫm.
Không ai chú ý tới, lúc đó, mấy chiếc lá cũng đang bay lả tả rơi xuống đất, hòa nhập vào đất, không còn nhìn thấy nữa.
Cao Mẫn say bí tỉ, vừa mắt nhắm mắt mở bước vào ký túc xá, trong lòng vừa thầm cười nhạo Lâm Phàm, nếu như lúc trước không phải vì trông Lâm Phàm đẹp trai, hơn nữa chính cô cũng cá cược với bạn cùng phòng sẽ tán đổ Lâm Phàm, thì cô chẳng thèm ngó ngàng đến anh. Còn anh thì ngược lại, không ngờ lại rất nghiêm túc, cứ đeo bám cô như kẹo cao su vậy, phải mất bao công sức mới hất ra được, thật là đáng ghét!
Đang đi, đột nhiên một luồng khí lạnh như điện giật đánh trúng người Cao Mẫn, cô dừng phắt lại, quay đầu nhìn, đằng sau không có một ai cả, cả sân trường vắng lặng như tờ. Hôm nay trường Đại học Giang Xuyên tĩnh mịch hơn ngày thường, bởi vì đây là đợt nghỉ tuần lễ Quốc tế lao động, rất nhiều người về thăm nhà, hoặc là nhân dịp nghỉ đi chơi xa. Cao Mẫn hôm nay vốn cũng định về nhà, nhưng dạo này cô mới quen một người bạn chat, anh ta nói mình là con trai của một ông chủ công ty Tiểu Yên lớn nào đó, có nhà có xe hơi, hôm nay hẹn gặp mặt. Thật không ngờ sau khi gặp, anh ta lại là một con cóc xấu xí, hai con mắt ti hí thành một đường thẳng, lỗ mũi lại to một cách lạ kỳ, giống như hai cái hang rộng hếch lên trên, cộng thêm cái miệng rộng ngoác đến mang tai, các nét trên gương mặt anh ta đúng là khiến cho người ta phải khắc cốt ghi tâm. Thế còn chưa đủ, đặc biệt là khi ăn cơm, còn nhìn thấy miếng rau dính trên răng anh ta nữa, khiến Cao Mẫn thấy phát buồn nôn, một mình đến quán bar uống rượu giải sầu suốt cả buổi tối, và cũng thề rằng sẽ không bao giờ còn tin vào tình yêu trên mạng nữa.
Cao Mẫn xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, tiếp tục bước về ký túc xá, nhưng càng lúc cô càng thấy lạnh, bởi cô đã cảm nhận thấy đang có một người trốn ở góc nào đó lén theo dõi cô. Mặc dù cô không biết người đó trốn ở đâu, nhưng thứ cảm giác bị người khác theo dõi khiến toàn thân cô nổi da gà. Nhưng ngay lập tức, cô nhận ra người đó chính là Lâm Phàm, xem ra, cái kẹo cao su này cũng vẫn chưa hất đi được. Cao Mẫn chửi thầm: “Đúng là loại nhỏ nhen!”
Sau đó, cô mượn hơi men cất tiếng hát: “Có một thứ tình yêu gọi là biết buông tay, vì tình yêu vứt bỏ thiên trường địa cửu…”. Buông tay, Lâm Phàm, có hiểu không!
Cao Mẫn ngân nga bài hát không ra thanh điệu bước vào khu ký túc xá, rồi nhanh chóng bước vào phòng, đá bay chiếc giày cao gót, vùi đầu vào giường. Tối nay cô uống nhiều quá, nên lúc này vừa chuếnh choáng vừa buồn ngủ, vừa ngã ra giường đã ngủ luôn.
Trong phòng ký túc xá vắng tanh, yên lặng tĩnh mịch như chốn thâm sơn cùng cốc.
Trong bầu không khí tĩnh mịch như vậy, đột nhiên thấp thoáng vang lên thứ âm thanh nào đó, thứ âm thanh đó rất yếu ớt, giống như truyền tới từ một thế giới khác vậy. Ánh trăng âm u lạnh lẽo soi qua cửa sổ chiếu rọi vào, mấy chiếc lá đang lả tả bay xuống rơi vào người Cao Mẫn, sau đó lại rơi xuống đất, từ từ tụ hợp lại, cuối cùng hóa thành một hình người.
Hình người đó rất to lớn, đầu gần như chạm đến tận trần nhà. Hắn vụng về giơ tay ra khẽ vuốt ve Cao Mẫn đang nằm ngủ trên giường. Cao Mẫn trở người, miệng làu bàu điều gì đó đầy vẻ mất mãn. Hình người đó bèn thò cái lưỡi vừa đen vừa dài ra, liếm vào mặt Cao Mẫn. Đúng lúc đó, Cao Mẫn cuối cùng cũng mở to mắt, bỗng chốc đồng tử mắt phóng to, nhưng, cô còn chưa kịp kêu thét lên, cổ đã bị đôi bàn tay thô ráp giống như cành cây xiết chặt, tiếp đến, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, đó là tiếng xương cốt bị gãy vụn…
Hồi lâu sau, hình người đó như thể những hạt cát bị gió thổi tan ra, dần dần khôi phục lại thành mấy chiếc lá, có cơn gió thổi qua, liền lặng lẽ bay ra ngoài cửa sổ, để lại một cái xác chết không nhắm mắt, nằm dưới ánh trăng âm u thê lương…
1.
Tôi không quen Cao Mẫn, cũng chưa đến ngôi trường Đại học Giang Xuyên, câu chuyện này do Lôi Hiểu kể cho tôi nghe. Lúc đó, tôi đang ôm chặt cái gối cuộn tròn người trên chiếc giường của Lôi Hiểu. Nói thực, trong lòng tôi đầy những nghi hoặc, lá cây biến thành hình người giết người sao? Điều này chưa từng nghe nói tới bao giờ. Thế nên, tôi chớp chớp mắt, hỏi: “Ý cậu là, Cao Mẫn bị ma quỷ giết hại sao?”.
Lôi Hiểu nói: “Mình cũng không biết nữa, chẳng ai tận mắt nhìn thấy Cao Mẫn chết như thế nào, về cái chết của cô ấy, ít nhất có tới mười phiên bản khác nhau. Những gì mình vừa kể, chỉ là một phiên bản tương đối đáng sợ trong số những phiên bản đó!”.
Tôi nghĩ một lát, lại hỏi: “Tại sao lại nói Cao Mẫn bị ma quỷ giết chết vậy? Lẽ nào không thể là bạn trai cô ấy – Lâm Phàm? Lâm Phàm yêu cô ấy hết lòng như vậy, mà cô ấy lại…”.
Lôi Hiểu ngắt lời tôi, nói: “Chắc chắn không phải là Lâm Phàm, cậu nghĩ mà xem, Tiểu Yên, năm 1988, năm 1998, trường Đại học Giang Xuyên đều xảy ra những vụ ám sát liên hoàn, hơn nữa đều vào tháng 5, cách đây vừa vặn lại đúng mười năm, làm gì có chuyện gì trùng hợp ngẫu nhiên đến thế? Lâm Phàm vẫn chỉ là một sinh viên, độ tuổi cũng không phù hợp. Mình dám khẳng định chắc chắn là do cùng một hung thủ gây ra, chỉ đáng tiếc đến giờ vẫn chưa bắt được hắn, cho nên sinh viên bèn lưu truyền là hồn ma bóng quỷ giết người thôi. Dù sao, trong trường Đại học Giang Xuyên cũng đầy rẫy những chuyện kỳ quái khác thường!”.
Tôi suy ngẫm lời nói của Lôi Hiểu. Cô ấy nói có lý, tháng 5 năm 1988, tháng 5 năm 1998, rồi lại đến tháng 5 năm nay, vụ việc Cao Mẫn bị chết thảm trong trường Đại học Giang Xuyên quyết không thể đơn thuần là trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng tôi cũng không tin điều mà Lôi Hiểu nói là hồn ma giết người, lá cây biến thành hình người gì gì đó, quá hoang đường! Tôi càng tin đây là một kẻ biến thái giết người, dùng hình thức do hắn tự đặt ra để trừng phạt những người mắc phải bảy tông tội, giống như trong bộ phim điện ảnh “Bảy tông tội” vậy.
Có lẽ, hung thủ là một người theo đạo Cơ đốc giáo.
Nhưng, tại sao hắn lại chọn mục tiêu là trường Đại học Giang Xuyên? Hơn nữa còn mỗi lần cách nhau đúng mười năm? Nếu có quy luật gây án như vậy, hắn mang theo thứ tâm thái nào? Còn nữa, năm nay, sau cái chết thảm thương của Cao Mẫn, những vụ huyết án thực sự sẽ lại trùng diễn giống y như mười năm trước, hai mươi năm trước sao?
Những câu hỏi này sau khi thoát ra khỏi đầu tôi, tôi liền cảm thấy vô cùng bất an, tôi biết tôi đã rất hiếu kỳ với sự việc này, chúng giống như móng vuốt của mèo, cứ liên tục cào cấu trong lòng tôi. Nếu như muốn biết rõ chân tướng sự việc, hoặc là muốn tiếp cận được hung thủ, cách duy nhất chính là trà trộn vào trường Đại học Giang Xuyên.
Mà việc trà trộn vào trường Đại học Giang Xuyên, chỉ có thể đi tìm bố nuôi của tôi, cũng chính là bố đẻ của Lôi Hiểu – Tổng giám đốc tập đoàn Quốc tế Vạn Kim Lôi Cận Nam. Với thực lực của ông, đưa tôi vào trường Đại học Giang Xuyên học chắc không có vấn đề gì.
Sau khi nghe xong quyết định của tôi, Lôi Hiểu lập tức trợn trừng mắt, con ngươi mắt tuyệt đẹp ánh lên sự ngạc nhiên. Cô kêu lên kinh ngạc: “Không phải chứ, Tiểu Yên? Cậu không biết trường Đại học Giang Xuyên xảy ra vụ án mạng sao? Sao cậu lại còn muốn lao vào chứ? Mình biết cậu có lòng hiếu kỳ đối với tất cả mọi việc, nhưng đây là vụ án mạng, không phải trò đùa đâu, quá nguy hiểm”. Nói xong, cô lại giơ tay ra sờ vào trán tôi, cứ làm như tôi đang bị sốt vậy.
Tôi né tránh bàn tay cô, cười nói: “Chính bởi vì xảy ra án mạng mình mới muốn đến đó mà, chúng ta là hóa thân của chính nghĩa, nơi nào có nguy hiểm thì cần phải có mặt ở nơi đó”.
Lôi Hiểu tỉnh bơ, bĩu môi: “Xì! Cậu có phải là cảnh sát đâu, cứ làm như mình là người nhện không bằng, còn là hóa thân của chính nghĩa cơ đấy!”.
Chúng tôi đùa cợt với nhau một lúc, sau đó tôi thu nụ cười lại, nhìn cô nói với vẻ rất nghiêm túc: “Mình nói thật đấy, Hiểu Hiểu, cậu hãy giúp mình tìm bố cậu, bảo ông giúp mình đến trường Đại học Giang Xuyên, tốt nhất là cùng lớp với Cao Mẫn, nếu như có thể cùng một phòng ký túc xá thì càng tốt”.
2.
Vậy là, tôi đã bước vào trường Đại học Giang Xuyên, học khoa Ngoại Ngữ, hơn nữa, đúng như tôi mong ước, đã được vào sống trong phòng ký túc xá của Cao Mẫn đã từng sống trước đây.
Việc tôi chuyển tới phòng đó khiến mấy nữ sinh cùng phòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Nhà trường sao lại sắp xếp cho cậu vào phòng của bọn mình chứ? Bọn mình đều đang muốn chuyển hết đi đây. Sao cậu lại còn dám chuyển vào?”. Lãnh Mộng Phàm là hoa khôi của khoa Ngoại ngữ lên tiếng. Cô là một cô gái đẹp khiến ai nấy đều phải trầm trồ kinh ngạc, trên người cô toát ra một thứ mê lực khiến ai cũng tim đập rộn ràng. Bên dưới đôi lông mày cong cong thanh mảnh là đôi mắt to sáng lấp lánh, sống mũi thon dài và cả đôi môi đỏ hồng hào gợi cảm, giống như là được bàn tay con người khắc tạc nên, đẹp như thơ như họa.
Điều đáng quý là, Lãnh Mộng Phàm hoàn toàn không giống với những hoa khôi khác, cậy vào vẻ đẹp hoàn mỹ của mình mà coi thường người khác, kiêu ngạo như một con công sặc sỡ. Ngược lại, tính cách cô rất hòa thuận, thấy ai cũng tươi cười, là một cô gái vui tươi rạng rỡ.
Tôi biết lời cô vừa nói ám chỉ đến cái chết của Cao Mẫn, Cao Mẫn chết mới một tuần, ngoài tôi ra, chắc là cũng không có ai dám vào sống ở đây.
Tôi đang định nói, Diệp Hàn đang ngồi cạnh đó lướt web bèn tiếp lời: “Lãnh Mộng Phàm, cậu đừng có dọa Cố Tiểu Yên, người ta vừa mới vào đây, chưa chắc đã biết chuyện của Cao Mẫn đâu”.
Lãnh Mộng Phàm nói: “Không phải chứ? Chuyện lớn như vậy, sao có thể không biết được chứ?”. Sau đó, cô lại quay sang tôi, “Cố Tiểu Yên, cậu không phải là không biết gì đấy chứ?”.
Tôi cười, gật đầu nói: “Mình có nghe nói!”.
Nghe tôi nói vậy, những ngón tay đang gõ trên bàn phím của Diệp Hàn bỗng dừng phắt lại, hỏi đầy kinh ngạc: “Nếu cậu đã biết, tại sao còn dám vào đây? Hơn nữa còn ngủ ở đúng…”. Cô ấy chỉ vào chiếc giường tôi đang ngồi, rồi hỏi tiếp: “Cậu không sợ sao?”.
Thực ra, tôi sợ lắm, lúc bắt đầu đứng ở bên cạnh giường để sắp xếp lại đồ đạc, tôi đã rất sợ, bởi vì đây là chiếc giường Cao Mẫn đã nằm, hôm đó, cô ấy đã chết ngay chính tại chiếc giường này. Nếu như để ý kĩ, dường như còn thoang thoảng mùi máu tanh.
Tôi đang không biết trả lời Diệp Hàn ra sao, thì nhìn thấy một cô gái béo tròn mũm mĩm bước vào phòng. Cô ấy tên là Quan Vũ Phi, trông cô có vẻ thẹn thùng, có một khuôn mặt được coi là “phổ biến”, nước da ngăm đen, dáng người cũng không cao, khi cười lộ ra hai chiếc răng nanh. Lúc này đây, mặt cô đỏ bừng bừng, thở dốc, tóc mai ướt sũng, như thể vừa mới tập thể dục những động tác mạnh xong vậy. Vừa bước vào cửa, cô đã ngã vật xuống giường, “Sao các cậu còn chưa đi ăn cơm? Đã mấy giờ rồi?”.
Câu nói của Quan Vũ Phi vừa dứt, Lãnh Mộng Phàm đã kêu lên: “Ối, mình hẹn đi ăn với người ta, suýt nữa thì quên mất!”. Nói rồi, cô vội vàng mở hộp nữ trang, bắt đầu trang điểm.
Diệp Hàn nói: “Đừng có hẹn gặp riêng với người khác, nguy hiểm lắm đấy!”.
Lãnh Mộng Phàm vừa đánh phấn lên mặt vừa hỏi: “Nguy hiểm gì chứ?”.
Diệp Hàn khẽ hừ một tiếng, cố ý hạ thấp giọng, nói như hết hơi: “Cứ mỗi lần mười năm, tháng 5 đáng sợ… Có thể người tiếp theo chính là cậu…”.
Lãnh Mộng Phàm tiện tay vơ lấy một quyển sách ném vào Diệp Hàn, cố tình giả vờ trừng mắt quát mắng Diệp Hàn: “Còn lâu nhé! Mình chẳng sợ đâu, mình có phạm bảy tông tội đâu!”.
Diệp Hàn đỡ được quyển sách: “Sai rồi! Xinh đẹp vốn dĩ đã là một loại tội lỗi!”.
Lãnh Mộng Phàm đã trang điểm nhẹ xong, khiến cô trông càng xinh đẹp quyến rũ hơn. Cô lấy túi khoác trắng trên giường, cười tươi rói: “Đáng ghét! Cậu đang ghen tị với mình, cậu cũng phạm phải bảy tông tội, ha ha! Không nói chuyện phiếm với cậu nữa, bà lão lắm điều, mình đi đến cuộc hẹn đây!”.
Tôi thấy khó hiểu: “Bà lão lắm điều?”.
Quan Vũ Phi lập tức tiếp lời: “Hôm nay cậu mới đến trường nên không biết, Diệp Hàn nổi tiếng là bà lão lắm điều, sau này cậu đừng có nói chuyện với cậu ấy, không thì sẽ bị cậu ấy làm cho tức chết…”.
Diệp Hàn hét lên: “Ha! Còn dám nói mình nữa, Cố Tiểu Yên, cậu đừng có nghe cậu ấy nói, cậu ấy à, cứ cuống lên là nói lắp, nói một câu mất cả buổi ấy…”.
Sau khi đã đùa bỡn nhau xong, thấy Lãnh Mộng Phàm ăn mặc chỉnh tề đi hẹn hò, Diệp Hàn tay chống cằm, ngón tay gõ gõ vào má, nói vẻ cảm khái: “Đúng là xinh đẹp có khác, nhìn Lãnh Mộng Phàm mà xem, thượng đế tạo dựng nên con người đúng là không công bằng chút nào, nghĩ đến mình, đã 20 tuổi rồi mà đến giờ vẫn cứ cô độc một mình!”. Nói xong, cô lại cố tình thở dài vẻ khoa trương, “Haizz…”.
Bộ dạng của Diệp Hàn khiến tôi thấy buồn cười, thực ra cô ấy không hề xấu xí, chỉ là vì có sự hiện diện của Lãnh Mộng Phàm, cho nên, đem ra so sánh thì bị thua kém nhiều.
Quan Vũ Phi đứng cạnh đó xua xua tay, nói: “Được rồi, trông bộ dạng ủ rũ của cậu kìa!”. Sau đó, cô ngồi bật dậy, “Ấy, Diệp Hàn, cậu và anh bạn chat đã tiến triển ra sao rồi?”.
Diệp Hàn tắt máy vi tính, đứng dậy: “Cậu cứ làm như ai cũng may mắn như cậu ấy, vừa mới lên mạng đã giăng lưới được một chàng bạch mã hoàng tử! Thôi, không nói nữa, đi ăn cơm thôi!”. Nói xong, bèn uể oải bước ra khỏi phòng.
Quan Vũ Phi không biết lầm bầm câu gì, sau đó quay đầu nhìn tôi, “Cậu đã sắp xếp đồ xong chưa? Có cần mình giúp gì không?”.
Tôi nói: “Không cần đâu, đã sắp xếp xong rồi, cảm ơn cậu!”.
Cô mím môi cười, nói không cần khách sáo rồi cũng bước ra khỏi phòng.
Quan Vũ Phi vừa mới bước ra ngoài, tôi lập tức nhảy bật ra khỏi giường, như thể ở trên chiếc giường đó đang có một cái xác chết lạnh lẽo. Kiểu phản ứng này khiến tôi thấy phiền não, vừa rồi bọn họ đều đang ở trong phòng, nên tôi cũng không đến nỗi sợ hãi lắm, nhưng bây giờ, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, nỗi sợ hãi đó đã bắt đầu lan ra, xâm chiếm khắp cơ thể tôi… Nghĩ đến việc những ngày tháng về sau phải ngủ trên chiếc giường này, tôi bất giác rùng mình, cũng thầm trách mình quá kích động, làm gì cũng không suy nghĩ đến hậu quả, rõ ràng là nhát như thỏ đế mà lại còn cố ép mình đến trường Đại học Giang Xuyên, hơn nữa còn tha thiết yêu cầu được ngủ trên chiếc giường của Cao Mẫn nữa chứ.
Tôi nghĩ, mình chắc chắn đã bị ma quỷ mê hoặc rồi!
3.
Trong nhà ăn, người đông như kiến cỏ, người đứng xếp hàng mua cơm giống y như xếp hàng mua vé ở ga tàu, đông đúc một cách đáng kinh ngạc. Tôi lơ đễnh tham gia vào con rồng có chiếc đuôi dài ngoẵng đó, khó khăn lắm mới chờ đến lượt, một cô gái có dáng người cao to chen ngay lên trước mặt cô gái đang xếp hàng trước tôi. Tôi thấy hơi bực, như vậy chẳng phải là cố tình chen ngang sao? Điều khiến tôi cảm thấy bực bội hơn nữa là cô gái đứng trước mặt tôi lại còn chủ động lùi lại phía sau, không dám ho he tiếng nào. Tôi không nhịn nổi nữa, khẽ huých vào cô ta: “Này, cậu ấy chen ngang, sao cậu lại không lên tiếng?”.
Cô gái đó sợ hãi nhìn tôi, cắn chặt môi, mặt đỏ bừng, bộ dạng đó cứ như thể tôi vừa mới hỏi một câu không biết trời cao đất dày là gì. Tôi lập tức hiểu ra, người con gái chen ngang hàng đó rất có khả năng là nhân vật được coi là đẳng cấp chị cả, thế nên, tôi cũng lập tức không lên tiếng nữa.
Thật không ngờ, “chị cả” đột nhiên quay đầu lại, làm tôi giật nảy mình, tạo hình đó quả đúng là có phong độ của “chị cả” – dáng người cao khoảng 1m75, cao hơn tôi đúng một cái đầu, hơn nữa còn rất rắn chắc khỏe mạnh, đeo kính râm, để tóc ngắn kiểu Lý Ninh Xuân[1], tai trái đeo một chiếc khuyên hình tròn to một cách đáng kinh ngạc.
[1] Ca sĩ Trung Quốc khá nổi tiếng, sinh năm 1984.
Cô ta giơ ngón tay cái ra, vênh váo gẩy tay vào mũi, “Mày vừa nói gì?”.
Tôi biết cô ta hỏi tôi, nhưng tôi đã bị khí thế của cô ta hoàn toàn áp đảo, chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh nhìn ngó xung quanh, coi như không nghe thấy gì. Cô gái đứng phía trước tôi càng căng thẳng hơn, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận thấy cô ấy đang run rẩy.
“Chị cả” lại lặp lại câu hỏi một lần nữa, giọng nói có vẻ nhấn mạnh hơn.
Tôi biết mình không né tránh nổi, chỉ có thể liều mình nói: “Cái đó… cậu chen ngang hàng… là không được”. Khi nói câu này, trên trán tôi toát mồ hôi lạnh, cô ta quá dũng mãnh, tôi biết, nếu như cô ta đánh tôi, chỉ giống như diều hâu bắt gà con, không mất chút sức lực nào cả. Tôi cảm nhận thấy tất cả mọi con mắt ở trong nhà ăn đang đổ dồn cả vào tôi, thật không ngờ không có một ai trong số đó đứng ra nói đỡ cho tôi, đúng là một lũ ích kỷ, chúng chỉ muốn đứng xem kịch hay thôi!
“Chị cả” lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi cô gái đứng trước tôi: “Nó là bạn của mày à?”
Cô gái vội vàng lắc đầu, lắc liên tục như cái trống lắc tay, ra sức vạch rõ mối quan hệ vốn chẳng hề có liên quan gì tới tôi, mặt càng đỏ lựng hơn, đột nhiên hét ầm lên như thể uống nhầm thuốc: “Sao cô tự nhiên lại thừa hơi thế chứ?”. Rồi quay đầu chạy thẳng một mạch ra khỏi nhà ăn.
Hừ! Kiểu người gì thế! Tôi giúp cô ta mà cô ta còn chửi tôi?
“Chị cả” tiến sát về phía tôi thêm một chút, liếc nhìn xuống tôi như kẻ bề trên, “Mày ở khoa nào?”.
Tôi bất giác lùi lại một bước: “Ơ… ngoại… ngoại… ngữ…”. Còn chưa đợi tôi ấp a ấp úng xong, cô ta đã ngắt lời tôi, đồng thời lại bước lại gần thêm một bước: “Mày có biết tao là ai không?”.
Tôi bị bộ dạng hung hăng hùng hổ của cô ta làm cho nổi nóng, hét lên: “Tôi không cần biết cậu là ai, nhưng chen ngang hàng là không được!”. Câu nói này chỉ là buột miệng nói ra, hoàn toàn chưa thông qua sự suy nghĩ của đại não, đối phương đã túm lấy cổ áo tôi. Tôi nghĩ thầm, xong rồi, lần này thì tha hồ mà bẽ mặt.
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị tinh thần bị ăn đòn, một bóng dáng quen thuộc lao đến, là Quan Vũ Phi. Bỗng chốc, bóng dáng cô giống như thiên sứ sáng bừng rạng rỡ xuất hiện trước mắt tôi.
Quan Vũ Phi cười hi ha gỡ bàn tay “chị cả” đang túm chặt cổ áo tôi, rồi lại thân mật khoác tay cô ta, cười nói: “Sao lại phải nổi nóng thế chứ?”. Không đợi “chị cả” lên tiếng, cô lại nói tiếp: “Giới thiệu hai người với nhau nhé, đây là chị Hồng, đây là bạn của em, Cố Tiểu Yên. Chị Hồng ơi, Cố Tiểu Yên hôm nay vừa mới chuyển đến trường ta, chị đừng tức giận cô ấy, có được không?”. Sau đó, lại huých vào người tôi, ra hiệu bằng mắt, bảo tôi xin lỗi “chị cả”.
Tôi cũng rất muốn xin lỗi cô ta, nhưng mà trước mặt bao nhiêu người như vậy, thì xấu hổ quá. Tôi lén nhìn “chị cả”, mặt cô ta tối sầm, bộ dạng này đúng là quá đáng sợ, xem ra, hôm nay tôi không xin lỗi là không xong rồi. Thế là tôi dồn toàn bộ sức lực, trước ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Quan Vũ Phi, ba chữ “tôi xin lỗi” khi chuẩn bị phát ra ngoài cổ họng, không hiểu sao lại biến thành: “Chen ngang hàng vốn là không được mà!”.
Mặt Quan Vũ Phi lập tức trắng bệch, tôi cũng bấm phập vào đùi mình một cái, lần này chết chắc rồi. Thật không ngờ, “chị cả” lại cười ha ha một cách sảng khoái trái ngược hẳn với thái độ bình thường: “Cố Tiểu Yên phải không? Được, tao thích tính cách này của mày!”.
Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, một cuộc chiến đã được chấm dứt trong yên ổn.
Nhưng sau đó, tôi vẫn nhận được một trận quở trách của Quan Vũ Phi: “Cậu ấy, mình thật không biết nên nói cậu thế nào mới phải, vừa rồi làm cho mình sợ chết khiếp, cậu thích nổi trội thế, rất dễ xảy ra chuyện phiền phức đấy!”.
Tôi cũng ngại ngùng cười lấy lệ: “Cảm ơn cậu nhé! Thực ra cũng không phải là mình thích nổi trội đâu, vốn dĩ là cô ta sai mà, sao các cậu lại sợ cô ta thế?”.
Quan Vũ Phi nói: “Cũng không phải là sợ cô ta, chỉ là không muốn gây chuyện với cô ta thôi, nhà cô ta giàu lắm, làm cho cô ta quen thói, tính tình bá đạo, dù sao thì sau này cậu đừng có động đến cô ta làm gì”.
Tôi gật đầu lia lịa, cho dù Quan Vũ Phi không nhắc nhở, tôi cũng không dám gây động đến cô ta nữa.
4.
Tôi và Quan Vũ Phi vừa mới bước ra khỏi nhà ăn không xa, một cô gái bèn chạy như bay đến trước mặt chúng tôi. Tôi nhìn kỹ, nhận ra đó chính là cô gái tôi vừa mới nói giúp cho cô ta mà cô ta lại mắng tôi, thật là một người chẳng biết phân biệt tốt xấu gì cả! Nghĩ đến việc vừa rồi suýt chút nữa bị ăn đòn, tôi cảm thấy không vui, quyết định mặc kệ cô ta, kéo tay Quan Vũ Phi đi qua người cô ta.
Cô ta cứ lẽo đẽo bám theo, cười hi ha, nói: “Vừa rồi cảm ơn cậu nhé, mình tên Liên Thành, còn cậu?”.
Cảm ơn mà còn chửi tôi? Tôi nói vẻ hậm hực: “Cố Tiểu Yên”. Tôi và Quan Vũ Phi lại một lần nữa đi vượt lên cô ta.
Cô ta lại đi theo, dùng thứ giọng nói khiến ai nấy nghe xong cũng phải nổi da gà, ỏn ẻn nói: “Cố Tiểu Yên, dáng vẻ cậu lúc ở trong nhà ăn thật là dũng cảm, không có ai dám nói với cô ta như vậy, mình đứng ở cửa nhìn mà ngẩn cả người, cậu đúng là ngầu quá đi, oai quá chừng!”.
Bộ dạng của cô ta cứ như là cô thiếu nữ say mê thần tượng vậy. Quan Vũ Phi đứng bên cạnh phì cười: “Vậy sau này cậu hãy coi cậu ấy là thần tượng được rồi”.
Đây vốn là câu nói mang tính châm chọc, thật không ngờ cô gái tên Liên Thành này lại cứ tưởng thật, nghiêm túc gật đầu nói: “Được được, hay lắm! Mình còn chưa sùng bái ai bao giờ đấy!”. Sau đó, cô ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt tôn sùng như thể muốn quỳ lạy dưới chân, “Hay là thế này, cậu hãy nhận mình làm đệ tử, được không đại ca?”.
Đến ngất xỉu mất thôi, cô ta đúng là không chỉ si mê bình thường.
Tôi miễn cưỡng cười với cô ta.
Tôi có thể tưởng tượng được chắc chắn lúc này nụ cười của tôi trông còn khó coi hơn cả khóc. Quan Vũ Phi cười dữ dội hơn, ôm bụng nói với cô gái kia: “Thu nhận cậu làm đệ tử cũng được, nhưng phải xem cậu có thành tâm hay không. Đại ca của cậu khát nước rồi, cậu hãy đi mua cho cô ấy một chai hồng trà mát lạnh về đây”. Cô ta lập tức trả lời: “Được, mình đi luôn đây!”. Nói xong bèn chạy biến, kích động đến độ suýt chút nữa đâm vào gốc cây.
Quan Vũ Phi cười ngả nghiêng ngồi xổm xuống đất: “Ôi ôi, mẹ ơi, sao cô ta lại có thể gây cười được đến thế? Loại người này… Woa, năm trăm năm mới có thể sản sinh được một người, ha ha…”.
Tôi cũng không kìm nổi bật cười thành tiếng. Tôi nghĩ, cười là thứ dễ bị lây nhiễm dây chuyền, cho nên, chúng tôi đã ngồi xổm xuống cười như sắp đứt hơi, vừa cười vừa cù nhau, khiến cho mọi người đi đường đều nhìn chúng tôi với con mắt khó hiểu, trên mặt hiện rõ lên dấu chấm hỏi to đùng!
Cũng chính trong khoảnh khắc này, tôi có cảm tình đặc biệt với Quan Vũ Phi. Nhưng tôi lại không thể nào ngờ được rằng sự bắt đầu tình bạn của tôi và Quan Vũ Phi qua niềm vui và nụ cười, sau này lại kết thúc bằng dấu chấm thê lương đau đớn, như số mệnh đã an bài cả đời này tôi cũng không thể nào xua tan đi được.
Cuối cùng chúng tôi cũng cười xong, bèn đứng dậy, phủi phủi bụi dính trên người, khoác tay nhau đi đến rừng cây nho nhỏ phía sau sân trường. Quan Vũ Phi có thói quen đi dạo sau khi ăn cơm.
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đủ mọi thứ chuyện trên đời. Cô nói với tôi, cô có một người bạn trai ưu tú, tên Tô Thần Dương, là một trong bốn tứ đại tài tử của khoa Trung văn. Họ quen nhau qua mạng chat, sau khi nói chuyện rất lâu mới phát hiện ra hai người học cùng trường. Thảo nào mà hôm nay Diệp Hàn nói Quan Vũ Phi vừa lên mạng đã vớt được một chàng bạch mã hoàng tử. Nói đến Tô Thần Dương, mặt Quan Vũ Phi rạng ngời niềm hạnh phúc và cả sự e thẹn.
Đang đi, bỗng nhiên Quan Vũ Phi chợt dừng bước, cô hất hất cằm, nói khẽ với tôi: “Này, anh chàng đó chính là bạn trai của Cao Mẫn đấy”.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của cô, chỉ nhìn thấy trong một cái đình[2] nhỏ cách đó không xa, có một người con trai đang ngồi thẫn thờ ở đó. Tôi hỏi Quan Vũ Phi: “Anh ta là Lâm Phàm à?”.
[2] Ở trong trường đại học Trung Quốc, thường có mái đình nhỏ, xây đơn giản, không có tường bao quanh, dùng để nghỉ chân, hóng mát.
Quan Vũ Phi gật đầu, hình như có vẻ hơi đồng tình, nói: “Từ khi Cao Mẫn xảy ra chuyện, ngày nào anh ấy cũng đến đây, thỉnh thoảng lại không lên lớp, cứ ngồi ngẩn ngơ ở đây suốt cả ngày trời. Nghe nói, lần đầu tiên anh ấy gặp Cao Mẫn, Cao Mẫn đã ngồi ở đình này. Thực ra, anh ấy rất si tình với Cao Mẫn, chỉ đáng tiếc, Cao Mẫn là người không hề coi trọng tình cảm, ôi!”.
Nói đến đây, di động của Quan Vũ Phi đổ chuông, khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến, sắc mặt cô bỗng trở nên rất khó coi. Cô liếc nhìn sang tôi, rồi bước nhanh lên trước mấy bước, nhận cuộc gọi. Quan Vũ Phi hạ giọng xuống thật thấp, còn liên tục liếc nhìn tôi vẻ cảnh giác, rõ ràng là không muốn để tôi nghe thấy. Thế nên, tôi biết ý lùi lại phía sau, ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát anh chàng có tên Lâm Phàm đang ngồi ở trong đình, anh ta ngồi yên không nhúc nhích. Dù khoảng cách hơi xa, tôi nhìn nghiêng thấy nửa người anh, một thân hình gầy gò tiều tụy, chỉ có da bọc xương, mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, tư thế cứng đơ giống như một pho tượng đá, minh chứng cho nỗi bi thương xót xa trong lòng anh.
Hôm Lôi Hiểu kể lại cho tôi nghe về cái chết ly kỳ của Cao Mẫn, tôi vội đi tìm bạn trai tôi – La Thiên, đội cảnh sát hình sự, hỏi về nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Cao Mẫn – bị chết do ngạt thở. Nghe nói phía sau đầu Cao Mẫn có một vết thương nặng do va chạm, cổ cũng có vết hằn. Qua kết quả xét nghiệm tử thi, màng trinh của cô bị rách từ lâu, âm hộ, âm đạo đều có dấu vết bị ma sát dẫn đến tổn thương, bước đầu đoán định sau khi chết còn bị hãm hiếp. Nhưng trong âm đạo của cô lại không phát hiện ra tinh dịch, nghi ngờ rằng hung thủ lúc cưỡng dâm Cao Mẫn đã dùng bao cao su.
Lúc đó, tôi lắng nghe mà toàn thân buốt lạnh, chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Lâm Phàm là bạn trai của Cao Mẫn, lại là người cuối cùng tiếp xúc với Cao Mẫn trong đêm xảy ra vụ án, cho nên bị gọi đến Sở công an để thẩm vấn, nhưng anh có chứng cứ ngoại phạm. Thời gian Cao Mẫn bị giết hại, anh đang uống say khướt ở quán rượu, còn đánh nhau một trận với người khác.
Quan Vũ Phi nhanh chóng nghe xong điện thoại, thần sắc hoảng hốt nói cô ấy có công chuyện, bèn vội vàng bước đi. Tôi chú ý thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, đôi lông mày nhíu chặt, hình như đã xảy ra chuyện gì rất hệ trọng. Tôi thấy hơi băn khoăn, không biết ai gọi đến mà lại khiến cho cô hồn bay phách lạc đến thế?
Tôi đứng ngẩn người ở nguyên vị trí một hồi, sau đó bước về phía Lâm Phàm. Mặc dù Lâm Phàm đã không còn bị hoài nghi về cái chết của Cao Mẫn, nhưng biết đâu lại dò hỏi ra được điều gì đó từ anh. Có đúng là do cùng một hung thủ mười năm, hai mươi năm trước hay không?
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh Lâm Phàm một lúc, nói một câu mở đầu vô cùng tẻ nhạt: “Hôm nay trời đẹp quá nhỉ!”.
Anh ta không thèm chú ý đến tôi, vẫn cứ giữ nguyên tư thế như pho tượng đá, như thể không hề có sự tồn tại của tôi.
Tôi thấy cụt hứng, dịch gần về phía anh hơn, thân thiện nói với anh: “Hi! Anh là Lâm Phàm phải không? Em là Cố Tiểu Yên, rất vui được quen anh!”.
Anh ta vẫn không buồn liếc nhìn tôi, mặt cũng không thể hiện bất cứ trạng thái tình cảm nào, như thể tất cả mọi thứ trên đời này đã không còn có ý nghĩa gì nữa cả. Nếu như không phải là mi mắt của anh ta thỉnh thoảng còn chớp, anh ta hoàn toàn là một pho tượng đá.
Tôi chẳng có cách nào khác, đành hậm hực đứng dậy, đang chuẩn bị bước đi, thì pho tượng đá đó chợt lên tiếng: “Cô… ngủ trên chiếc giường của Cao Mẫn à?”.
Tôi lập tức quay phắt người lại, gật đầu nói: “Đúng vậy!”.
Anh ta chuyển động con ngươi mắt, nhìn tôi một cái, trông bộ dạng anh ta không còn chút sức sống nào cả, như thể người đang lột da đổi cốt vậy. Anh ta lẩm bẩm: “Nếu Cao Mẫn có gửi mộng cho cô, xin hãy nói với tôi!”. Nói xong câu nói này, anh ta lại quay trở lại dáng vẻ như ban đầu, biến thành một bức tượng đá.
Không biết tại sao, lời nói của anh khiến tôi đột nhiên rùng mình, tôi không muốn nằm mơ thấy Cao Mẫn đâu, ngủ trên giường của cô ấy đã là đáng sợ lắm rồi.
Tôi bước ra khỏi khu rừng nhỏ, đang định quay về ký túc xá, vừa nhìn đã thấy có một cô gái đứng dưới khu ký túc xá dáo dác tìm kiếm. Trong tay cô ta đang cầm hai chai nước ngọt, trông giống như hồng trà, thật đúng là bó tay, không ngờ cô gái ngây ngô này lại làm thật. Tôi vội vàng nhìn xung quanh, tính xem làm thế nào để né tránh cô ta.
Không ngờ, mắt cô ta tinh anh quá, vừa nhìn đã phát hiện ra tôi ngay, lập tức chạy lao về phía tôi, còn hào hứng hét to: “Đại ca! Đại ca!”.
Ôi, chúa ơi! Tôi thực sự chỉ mong có lỗ nẻ ở dưới đất mà chui xuống.
Cô ta giống như chim bay đến trước mặt tôi, vụng về luống cuống suýt chút nữa thì đâm vào tôi. Cô ta dúi hai chai hồng trà vào tay tôi, lại còn lôi từ trong túi khoác to tướng ra một đống đồ ăn vặt, rồi dúi tất cả cho tôi. Đến lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, như thể đã hoàn thành được một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, cười hi hi nói với tôi: “Đại ca, như vậy đã đủ thành ý rồi chứ?”.
Tôi dở khóc dở cười, nhét tất cả đồ đang ôm trong lòng trở lại vào túi của cô ta, cô ta nhất định không chịu, sau một hồi giằng co, cuối cùng tôi bị ép giữ lại một gói hướng dương. Ôi, thực sự không thể nào chịu đựng nổi cô ta.
5.
Nửa đêm. Tôi nằm trên giường trở đi trở mãi không ngủ được, quạt trần trên đầu kêu vù vù, không khí ngột ngạt oi bức, nhưng chân tay tôi vẫn lạnh ngắt, như thể đang nằm trên mặt đá, cái lạnh thấm vào lục phủ ngũ tạng. Tôi không chịu đựng thêm được nữa, đành phải ngồi dậy, lần mò đi tắt quạt trần.
Tiếng ồn bên tai lập tức yên tĩnh hẳn, những cô bạn cùng phòng đều đã ngủ say, phát ra hơi thở đều đều khe khẽ.
Khi tôi lần mò trở lại giường, đột nhiên không dám nằm lại nữa. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ, mang theo bóng hình những chiếc lá đang đung đưa trong gió, in bóng xuống giường, tạo thành một hình thù quái dị.
Bóng hình những chiếc lá đó… Như thể có sự sống. Chúng sẽ biến thành hình người, có thể giết người, có thể cưỡng hiếp thi thể…
Xuyên qua hình thù kỳ dị đó, tôi như thể nhìn thấy Cao Mẫn không mảnh vải che thân đang nằm trên giường, đôi mắt chết không nhắm mắt đó cứ trừng trừng nhìn tôi, trong đó là màn đêm đen vô tận…
Tôi cảm thấy hơi thở của mình càng lúc càng dồn dập, đứng không vững nữa, cả người loạng choạng ngã vào chiếc bàn bên cạnh, làm đổ chiếc cốc.
Diệp Hàn bị tôi làm cho tỉnh giấc, trở người, hỏi: “Gì thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Tôi vội vàng nhặt chiếc cốc lên, ấp úng: “Không… không có gì!”.
Diệp Hàn dụi dụi mắt, lôi chiếc di động từ dưới gối ra xem giờ, ngáp rồi hỏi: “Đã gần 1 giờ rồi, sao cậu còn chưa ngủ đi?”.
Tôi sợ hãi nhìn vào giường, nhưng vẫn không có đủ dũng khí để nằm xuống, cảnh tượng Cao Mẫn chết ở trên giường giống như cảnh quay trong phim điện ảnh, cứ lặp đi lặp lại trong trí não tôi.
Diệp Hàn lại trở người, đá chăn xuống dưới chân, lấy tay làm quạt phe phẩy trên mặt, làu bàu: “Sao lại nóng thế chứ? Cậu tắt quạt trần rồi à?”.
“Ừ, mình… thấy hơi lạnh.”
“Lạnh? Có nhầm không đấy, bây giờ là tháng mấy rồi mà còn thấy lạnh?”. Sau đó, cô nhìn tôi, khẽ hỏi: “Có phải là cậu đang sợ hãi không?”.
“Mình… à…”.
“Được rồi!”. Cô thấy tôi ấp a ấp úng mãi, bèn tiếp lời, nói với vẻ rất cảm thông: “Cậu hãy bật quạt lên đi, rồi lên ngủ với mình, hai đứa ngủ chật một chút cũng được.”
Sau khi nằm xuống cạnh Diệp Hàn, tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng cũng thấy không ổn, hôm nay có thể ngủ cùng giường với Diệp Hàn, nhưng sau này thì sao? Trời nắng nóng oi bức thế này, không thể nào ngày nào cũng lì mặt lên ngủ cùng cô ấy được chứ?
Diệp Hàn nhìn thấy tôi nằm xuống, bèn nói: “Thực ra, lúc Cao Mẫn vừa mới xảy ra chuyện, mình cũng sợ hãi lắm, tối không dám ngủ, cứ cảm thấy trong phòng âm u, như thể có người đang đứng ở đầu giường mình, không tài nào nhìn rõ mặt được, sờ cũng không sờ được, khó khăn lắm mới ngủ được, thì lại gặp ác mộng… Cậu không biết chứ, giấc mơ đó cũng thật là kỳ lạ, trong mơ, mình đứng ở giữa thảo nguyên mênh mông, bầu trời trong xanh, còn xanh hơn cả nước biển. Sau đó, một đàn trâu từ đằng xa lao đến, mình vô cùng sợ hãi, vội vàng tháo chạy. Mình cứ thế chạy mãi chạy mãi, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cánh rừng. Mình bèn tìm một cây đại thụ rồi leo lên, cái cây đó hình như rất cao, cao đến tận mây, trèo mãi cũng không thể nào đến điểm tận cùng được… Mình trèo cao lắm, nhìn xuống dưới, đàn trâu đã chạy xa rồi, lúc này mình mới từ từ trèo xuống, bởi vì trèo cao quá, nên lúc xuống mất rất nhiều thời gian, làm cho quần áo bẩn nhem nhuốc hết cả… Rồi về sau…”.
Tôi cảm thấy cô ấy có vẻ nói dài dòng quá, thảo nào Quan Vũ Phi nói cô ấy nổi tiếng là bà lão nhiều chuyện, không biết cô ấy đang nói những gì, giấc mơ này thì có liên quan gì đến Cao Mẫn, hơn nữa cũng không có ý nghĩa cụ thể nào cả. Nhưng tôi thấy cô đang hào hứng kể chuyện, cũng không nỡ ngắt lời, đành phải nhẫn nại nghe cô kể xong hết. Đợi đến khi cô kể xong, tôi mới hỏi: “Trường học nói thế nào về việc của Cao Mẫn?”.
“Có thể là liên quan đến việc của mười năm trước, hai mươi năm trước thì phải.”
“Bảy tông tội?” Tôi nghĩ một lát lại hỏi: “Trong cuộc sống, Cao Mẫn là người như thế nào?”.
“Là người rất vui vẻ!”. Diệp Hàn nói luôn không suy nghĩ: “Có phải là cậu muốn hỏi cậu ấy thuộc về loại người nào trong “Bảy tông tội” hay không? Mình thấy có lẽ là dâm dục. Cô ấy không có khuyết điểm gì, chỉ là không coi trọng tình cảm, trong một tháng có thể thay tới ba bạn trai, chẳng yêu thương ai thật lòng cả, mới chơi bời mấy ngày đã chán rồi, điển hình của kiểu tự đùa với lửa để thiêu mình, hơn nữa còn rất hư vinh.”
Nói như vậy, Cao Mẫn thực sự phù hợp với tính cách “dâm dục” trong “Bảy tông tội”. “Vậy cậu có biết rõ chuyện xảy ra mười năm trước, hai mươi năm trước không?”.
Diệp Hàn nói: “Mình cũng không rõ lắm, đều chỉ là nghe nói thôi, mười năm trước, mình vẫn còn là một đứa bé mà, hai mươi năm trước thì càng khỏi phải nói, mình vừa mới chào đời, nhưng nghe nói rất là đáng sợ.”
Cô áp sát vào người tôi, nói tiếp: “Ngay hôm đầu tiên mình vào trường đã nghe thấy mọi người nói rồi. Hôm đó vô cùng bận rộn, báo danh này, nộp học phí này, tìm ký túc xá này, nhận đồ dùng cá nhân này… Ôi, nói đến việc báo danh, mình lại thấy bực mình, cái ông thầy giáo đó thái độ rất tệ, hiệu quả làm việc lại rất thấp. Khi nộp học phí, thật không ngờ lại còn đòi tiền mặt, không được quẹt thẻ, mình lại phải chạy ra ngân hàng bên ngoài trường để rút tiền. Người đến ngân hàng đông kinh khủng, phải đợi đến hai tiếng đồng hồ mình mới rút được tiền, cứ lằng nhằng như thế đến tận buổi chiều… Sau đó, lại đi nhận đồ đạc cá nhân… Nghĩ đến mấy thứ đồ cá nhân đó, mình lại thấy bực mình, chăn vừa nhỏ vừa mỏng, màu sắc thì vàng vọt quê mùa, nhìn ngứa cả mắt. Mình muốn đổi, nhưng ông thầy đó không chịu, suýt chút nữa mình đã cãi nhau với ông ta, cậu nói xem, có đáng bực mình không cơ chứ? Lúc đó mình nghĩ, sao cái trường này lại như thế chứ…”.
Tôi biết khi người khác đang nói mà ngắt lời họ thì thật là mất lịch sự, nhưng cái cô Diệp Hàn này thực sự lải nhải quá đi, càng nói càng đi xa vấn đề, cuối cùng đã lan man nói đến tận những chuyện hồi cô ấy học cấp 3, chắc là đã quên hết những gì tôi hỏi, đúng là có thể sánh được với Đường Tăng do La Gia Anh đóng trong “Tây du đại thoại”[3]. Nếu tôi còn không lên tiếng ngăn lại, chỉ sợ cô ấy sẽ kể đến chuyện hồi đi học mẫu giáo. Thế nên, tôi đỏ bừng mặt, cuối cùng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, ngắt lời cô: “Diệp Hàn… mình… mình hỏi chuyện xảy ra mười năm, hai mươi năm trước mà.”
[3] Một bộ phim điện ảnh hài biến tấu từ phim Tây Du Ký, do Châu Tinh Trì đóng vai Tôn Ngộ Không.
Cô thoáng ngẩn người, dường như mới phản ứng quay trở lại vấn đề này, nói: “Ồ, ý cậu là nói đến chuyện đó à? Khi tối đến, mình nghe các chị khóa trên kể chuyện, cậu biết không, chị khóa trên kể nghe sợ lắm… Trước đây mình cứ nghĩ, những chuyện như vậy chỉ có nhiều trên ti vi và tiểu thuyết thôi, đâu dám nghĩ huyết án liên hoàn biến thái lại có thể xảy ra ngay bên cạnh mình?… Cho đến khi Cao Mẫn xảy ra chuyện, mình sợ hãi đến ngẩn cả người, thậm chí mình đã nghĩ đến việc chuyển trường. Nhưng nghĩ đến bố mẹ, họ cũng thật là khó khăn, chuyển trường đâu có dễ dàng gì, bây giờ mình đã lớn rồi, không nên làm cho bố mẹ phải lo lắng cho mình mới phải. Cho nên, mình đành phải cố liều mình chịu đựng, thực ra, ngày nào mình cũng sống trong nỗi sợ hãi thấp thỏm lo âu, một ngày dài như một năm, chỉ sợ trong trường đột nhiên lại xảy ra chuyện gì, càng sợ hung thủ sẽ tìm mình… Cậu có biết không, giờ đây lúc nào mình cũng luôn nhắc nhở bản thân chú ý đến từng cử chỉ lời ăn tiếng nói của mình, chớ có phạm phải “Bảy tông tội”…”.
Tôi thở dài bất lực trong những lời kể vô nghĩa của cô. Không có gì buồn bực hơn việc phải nói chuyện với một người lải nhải lắm điều như thế này, nói đi nói lại, nói mãi cũng không nói đúng vấn đề then chốt. Thật không thể nào tưởng tượng nổi, một cô gái mới chỉ có 20 tuổi mà lại lải nhải hơn cả một bà lão.
Thôi, bỏ đi, xem ra không thể hỏi được điều gì từ Diệp Hàn. Thế là, tôi giả vờ ngáp ngắn ngáp dài, quay người, đối diện với bức tường.
Sau khi Diệp Hàn lải nhải xong, đột nhiên dựa sát vào người tôi, dồn tôi dính sát vào tường, nói vẻ thần bí: “Cố Tiểu Yên, cậu nghe xem…”.
Tôi bị giọng nói thì thầm của cô làm cho toàn thân run rẩy: “Nghe gì cơ?”.
Diệp Hàn rùng mình một cái, giơ ngón tay trỏ lên miệng: “Suỵt!”.
Tôi bất giác nín thở, dỏng tai lên lắng nghe – đúng vậy, giữa bầu không khí yên ắng tĩnh mịch thấp thoáng truyền tới tiếng khóc thút thít, lúc ẩn lúc hiện.
Tôi còn chưa kịp nghe ra tiếng khóc đó truyền từ đâu tới, là tiếng khóc của nam giới hay nữ giới, Diệp Hàn đã kéo chăn lên trùm kín đầu.
Khi tôi lắng nghe lần nữa, không ngờ tiếng khóc đó đã biến mất.
Là ảo giác sao? Không thể nào, vừa rồi Diệp Hàn cũng nghe thấy mà.
Nhưng nếu như không phải là ảo giác, giữa đêm hôm khuya khoắt này… Ai đang khóc chứ?
6.
Hồi lâu sau, Diệp Hàn thò đầu ra khỏi chăn, thở dốc, sau đó thì thầm bên tai tôi: “Cậu có nghe thấy không, Cố Tiểu Yên, vừa rồi đó chính là tiếng của trẻ con khóc, mình thường xuyên nghe thấy.”
Nói rồi, cô ôm chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi lấy làm lạ: “Ô? Sao lại có tiếng trẻ con khóc?”.
Cô nói: “Ừ, cậu mới đến nên không biết đấy thôi, trường chúng ta có rất nhiều chuyện quái dị, ví dụ như ở trong nhà chứa nước, cứ đến 12 giờ đêm là vòi nước lại tự động mở ra; nhà tắm nữ thường xuyên có người tắm lúc nửa đêm; cầu thang tầng 3 của tòa giảng đường số 3, cứ qua 12 giờ đêm là lại có thêm một bậc cầu thang, còn có cả tiếng khóc ai oán của đứa bé trong đầm hoa sen nữa kia… Chúng ta vừa mới nghe thấy tiếng trẻ con khóc, chính là phát ra từ đầm hoa sen đấy. Bây giờ thì cậu đã biết tại sao mình lại muốn chuyển trường rồi chứ? Bọn họ đều nói Cao Mẫn… bị ma quỷ giết chết, còn nữa, những chuyện xảy ra mười năm, hai mươi năm trước đều là do ma quỷ lộng hành, cậu không biết đấy…”.
Thấy cô ấy lại chuẩn bị lải nhải, tôi vội tiếp lời cô: “Ma quỷ lộng hành?”.
Cô thì thầm còn khẽ hơn nữa: “Đúng vậy, đặc biệt là tiếng khóc ai oán của đứa bé trong đầm hoa sen, là sự việc đáng sợ nhất trong tất cả mọi sự việc kỳ quái lạ thường. Lúc đầu khi xây dựng trường, đã đào được một bộ hài cốt của trẻ em trong khi đào đầm sen, bộ hài cốt đó được chôn ở dưới gốc cây hòe đại thụ. Trong tay hài cốt đó còn đang cầm một con búp bê cầu nắng[4]. Thật là quái dị. Cả cây hòe đó nữa, chẳng ai biết tuổi thọ của nó là bao nhiêu, chỉ biết rằng, từ khi xây dựng trường, nó đã được trồng ở đó rồi, mọi người nói nó là một cái cây đã thành tinh. Trước đây, còn có người thường đến đầm hoa sen học bài, trò chuyện tâm tình, nhưng về sau, có một số người nhìn thấy một đứa bé tay cầm búp bê cầu nắng chạy tung tăng xung quanh cây hòe. Ngay chính trong mùa hè năm ngoái, một cô gái trong khoa Mỹ thuật đột nhiên treo cổ tự tử chết ở cây hòe đó. Cô ấy không chỉ treo cổ, còn cứa rách hai cổ tay, máu chảy đầm đìa… Chậc chậc, điều khiến mọi người cảm thấy hoảng sợ hơn nữa chính là, trên cổ cô ấy còn treo một con búp bê cầu nắng be bét máu… Sau đó, không còn ai dám đến gần đầm hoa sen nữa”.
[4] Teru teru bouzu là một chú búp bê truyền thống của Nhật Bản được làm bằng tay bằng cách sử dụng giấy hoặc vải trắng mà nông dân Nhật Bản treo bên ngoài cửa sổ của mình bằng một sợi dây. Đây được xem là bùa hộ mệnh có sức mạnh kỳ diệu để mang lại thời tiết tốt và để ngăn chặn một ngày mưa. Teru là một động từ Nhật Bản mô tả ánh nắng mặt trời, bouzu là một tu sĩ Phật giáo hoặc theo tiếng lóng nghĩa là “hói đầu”. Teru teru trở nên phổ biến trong thời kỳ Edo (thế kỉ XVII- XIX) ở các cư dân đô thị, trẻ em Nhật Bản sẽ làm những con teru teru bouzu trước hiên nhà để mong muốn thời tiết tốt hơn vào ngày mai.
Tôi nghe xong, toàn thân lạnh ngắt. Con người tôi có một đặc tính không hay chút nào, chính là người khác nói gì với tôi, trong não tôi lập tức tưởng tượng, lần này cũng vậy, một đứa bé cởi truồng hở mông tay cầm con búp bê cầu nắng và cả cô gái thắt cổ tự tử trên cây hòe đều như hiện ra trước mắt tôi.
Tôi thậm chí còn có thể dựa vào bức tranh đó, tiếp tục tưởng tượng ra cả quá trình cô gái thắt cổ đó cắt đứt mạch máu hai cổ tay của mình, tượng tưởng chân thực đến nỗi khiến toàn thân nổi da gà. Tôi không kìm lòng được, hỏi Diệp Hàn: “Cô gái đó tại sao đã treo cổ rồi lại còn phải cắt mạch máu nữa làm gì?”. Theo tôi thấy, đây là hành động thừa thãi không cần thiết, còn có chút khó hiểu.
Diệp Hàn nói: “Ai biết được chứ, cho nên mới nói là ma quỷ lộng hành mà”.
Nói nhiều như vậy, trông Diệp Hàn cũng có vẻ thấm mệt, cô ôm chặt lấy cánh tay tôi, làu bàu: “Không nói nữa, nếu nói tiếp, mình không dám ngủ mất”. Nhưng chỉ một lát sau, cô đã phát ra tiếng thờ đều đều khe khẽ, vậy là cô đã ngủ yên giấc. Đúng là một cô gái vô lo vô nghĩ.