Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

I Do (Tình Yêu Đích Thực)

Chương 6

Tác giả: Elizabeth Chandler

Tôi về nhà chỉ sau ông ngoại và Marnie. Tất cả ba chúng tôi cùng tranh nhau kể chuyện, làm các sự kiện về trận đấu và bữa tiệc cứ đan xen vào với nhau. Tôi đã xem Danner giành được chiến thắng hoành tráng của mình trong khi ngồi trên sàn phòng chứa đồ của câu lạc bộ đồng quê với sáu người đàn ông và Adam. Mỗi lần đội Orioles thực hiện một pha hay ho, ông họ của Travis liền đứng dậy và gõ vào cái móc áo.

Tối hôm đó Marnie ngủ lại. Chúng tôi chui vào túi ngủ và nằm im vài phút, rồi nó quay sang tôi và nói, “Định mệnh.”

“Hử?” Lúc này tôi đã lơ mơ trôi vào giấc ngủ.

“Đầu tiên Adam xuất hiện trong khu ngõ sau nhà mày, thế rồi hai người lại cặp đôi trong một lễ cưới. Có một lực lượng siêu nhiên đang điều khiển chuyện này.”

“Mày đọc quá nhiều tạp chí đấy.” Tôi bảo nó, “Ngủ đi.”

Mắt tôi vừa kịp nhắm lại lần thứ hai thì Marnie lại lên tiếng, “Vậy, mày sẽ mơ về Daniel chứ?”

“Marnie! Tao gần như ngủ rồi.”

“Ừ, thế mày có mơ không?” Nó khăng khăng.

“Không.”

“Nghỉ ngơi thoải mái đi.” Nó khuyên. “Mai tao sẽ hành mày mệt đấy.”

Marnie không hề đùa. Ngày hôm sau, bất chấp trời mưa tầm tã, nó rèn tôi mệt nghỉ với những pha giao bóng, né tránh, và phòng ngự, chuẩn bị sẵn sàng cho tôi cho trận đấu một chọi một với Adam vào thứ 2.

Thật không may thứ 2 cũng là ngày diễn ra trận đấu của đội lacrosse nữ. Vào giờ ăn trưa Marnie chia cho tôi món sandwich chứa ốc tan cao – nghĩa là bơ lạc và táo – nhiên liệu cho chiến thắng, nó bảo tôi thế. Chiều hôm đó tôi xem hai hiệp đầu trận đấu của nó. Vào giờ nghỉ giữa giờ nó lon ton chạy đến và trút lên tôi bài thuyết giảng chuẩn bị vào giờ chót, thế rồi chúng tôi chúc nhau may mắn và tôi tiến về phía sân tập của đội nam, để lại Vinny xử lý trận đấu của đội nữ.

Khi đến nơi, tôi thấy Huấn luyện viên đã ra về sớm như thông báo trước, nhưng tất cả các cầu thủ vẫn còn ở đó, cùng với hàng tá người bên tòa báo và thêm vài người bạn của họ. Tôi đã nói với Tom và Angela về sự thỏa thuận, yêu cầu họ giữ im lặng. Sau đó tôi phát hiện ra Kelly đã phong thanh nghe được chuyện đó từ một cầu thủ và đã lan truyền nó đi.

Angela, Tom và vài người khác giơ cao một khẩu hiệu: Nện Hắn Thật Mạnh đi, Hardy!

“Nghe này các vị,” Tôi nói khi bước về phía họ, “mọi người biết tôi không có cơ hội nào mà.”

“Tiến lên đi Jane!” là câu trả lời của họ.

Adam, lúc này đang đứng cùng với bạn bè của mình cách đó khoảng 20 bước chân, liếc qua vai nhìn chúng tôi. Tôi thấy mừng khi lại thấy thái độ chiến tranh lạnh đó của họ. Sau tối thứ 7, tôi cần phải được nhắc cho nhớ tại sao tôi lại sắp sửa tự biến mình thành trò đùa. Hàng loạt những lời chòng ghẹo và cảm giác đau buồn chắc chắn sẽ kéo theo sau đó; tôi có thể chịu đựng được chuyện đó, và rồi đội lacrosse nam sẽ phải chịu đựng những câu hỏi và bình luận của tôi.

Josh lững thững bước về phía tôi, đeo một cái còi quanh cổ và mang theo dụng cụ. “Okay, nhà vô địch,” hắn nói với tôi, “đây là những tấm đệm nhỏ nhất mà bọn này tìm được.”

Ở môn lacrosse nữ thì chỉ có thủ môn mới phải mặc đồ phòng vệ. Nhưng trong trận đấu của nam thì họ được phép đánh chặn và các tình huống diễn ra bạo lực hơn. Đồ bảo hộ là cần thiết.

Tấm đệm hông rộng thùng thình quanh bụng tôi và phải thắt lại. Tấm bảo vệ vai thì làm tôi trông như thể tôi đã sẵn sàng để mọc cánh vậy. Tấm đệm cánh tay và khuỷu tay thì không đến nỗi quá tệ, nhưng đôi găng tay bọc đệm, vốn chìa ra khoảng 6 inch kể từ cổ tay của lũ con trai, thì lại khổng lồ và lỏng lẻo. Josh đặt mũ bảo hộ lên đầu tôi và siết chặt dây. Tôi có thể thấy hắn đang cố kiềm chế để không cười phá lên.

“Jane cảm thấy thế nào?” Hắn hỏi.

“Như Lancelot vậy.”

Tôi nhặt gậy lên và bước về phía vạch giao bóng, biết rằng ai đó trong đội báo chí đang chụp ảnh. Tôi có cảm giác một tấm ảnh khổ lớn không chỉnh sửa về tôi sớm sẽ được treo lên trong văn phòng The Pipeline.

Adam gặp tôi tại chữ X ở giữa sân đấu, nhìn lên nhìn xuống tôi trong bộ áo giáp lỏng lẻo, rồi nói với Josh khi anh chàng này đi theo chúng tôi ra đây, “Tao không nghĩ đây là ý tưởng hay ho.”

“Chúng ta đã thỏa thuận,” tôi bảo hắn, “Tôi sẽ không rên rỉ, và rồi đám con trai các cậu sẽ không rên rỉ, nhớ chứ?”

Adam gầm gừ câu trả lời và rồi quay về phía Josh với kiểu cách bí mật. “Bọn tao sẽ thay phiên nhau đem bóng về phía sân đối phương. Cô ấy có thể chơi trước.”

“Hai người đùa đấy à?” Tôi kêu lên, thò mặt vào giữa hai người họ. “Tôi đã bỏ cả nửa ngày hôm qua để thực hành các pha giao bóng.”

“Đội nào kiểm soát các pha giao bóng sẽ kiểm soát trận đấu.” Adam nhắc tôi. “Nhưng Jane đã biết điều đó rồi – Jane đã nhắc đến nó vài lần trong các bài viết của mình.”

“Tôi cũng biết là hôm nay tôi không có nhiều cơ hội. Nhưng chúng ta sẽ chơi một trận theo cách mà chúng ta đã thỏa thuận ban đầu.”

“Chiều theo ý Jane vậy.” Hắn nhún vai nói.

“Ý của chúng ta. Đó là một thỏa thuận.”

“Chúng ta sẽ chơi một hiệp.” Josh nói. “10 phút bóng lăn.”

“Chơi 5 phút thôi.” Adam bảo Josh, như thể tôi không thể sống sót qua 10 phút vậy.

“Tha cho tôi đi!” Tôi nói.

“Tôi đang cố đây,” hắn phản pháo lại, “nhưng Jane lại quá kiêu hãnh để chấp nhận.”

“Nói về lòng kiêu hãnh,” tôi lẩm bẩm, tự hỏi làm thế nào mà chúng tôi lại hòa hợp thế vào tối thứ 7. Tôi đứng vào vị trí, nghiêng người xuống từ thắt lưng, hai tay nắm chặt lấy gậy và trải rộng ra, những đốt ngón tay chạm đất. Xuất phát thấp, duy trì thấp, Marnie đã dặn tôi. Giữ đầu mày phía trên quả bóng.

“Tôi sẵn sàng rồi, trọng tài.”

“Cô ta làm tao điên mất.” Adam nói với Josh, rồi bước vào vị trí, cúi người xuống và đối mặt với tôi, đặt gậy lưng đối lưng với gậy của tôi. Josh đặt quả bóng giữa hai đầu gậy của chúng tôi, lùi lại, rồi tuýt còi bắt đầu trận đấu.

Chúng tôi kẹp chặt, cào quét, kéo, đẩy. Sân bóng đang trong tình trạng tồi tệ vì trận mưa ngày hôm qua, làm cho việc lấy bóng trở nên khó khăn hơn. Bùn bay tung tóe. Hi vọng duy nhất của tôi là sự nhanh nhẹn và cái thực tế là Adam cho rằng tôi không biết mình đang làm gì. Hắn không biết rằng ở trường cấp 2, giao bóng là sở trường của tôi.

Tôi xúc lấy quả bóng.

“Chạy đi!” Phe báo chí gào lên.

Tôi bay xuống sân, nâng niu giữ quả bóng trong vợt lưới của cây gậy thẳng đứng của mình. Tôi nghe thấy tiếng Adam theo ngay sau liền đổi tay để thân hình tôi chen vào giữa hắn và cây gậy. Nhưng hắn nhanh quá. Một pha thọc nhanh gọn đã hất quả bóng rơi ra rồi. Cả hai chúng tôi cùng đuổi theo nó.

“Bóng, bóng, bóng.” Khán giả gào lên.

Adam chuẩn bị hớt lấy bóng. Tôi chưa đủ gần để tranh lấy, nhưng tôi có thể hích vai và đẩy quả bóng ra khỏi hắn. Tôi lao tới trước để đâm bóng. Nó lăn ra khỏi tầm gậy của hắn, thế rồi tôi ngã vùi mặt xuống đất. “Oof!” Tôi có thể nếm thấy vị bùn, cảm thấy nó chảy ngược vào trong quần soóc.

Adam quay lại, bỏ qua quả bóng một lát, chìa tay ra để giúp tôi đứng dậy. Tôi bò trườn qua hắn và nhanh chóng thu hồi bóng. Hắn không thể tin được điều đó.

“Jane chơi bẩn!”

“Tôi chơi khôn ngoan thôi. Adam không nghe thấy tiếng còi của trọng tài, đúng không?”

Không khôn ngoan là ở chỗ tôi làm cho hắn nổi điên. Bốn phút sau hắn ghi ba bàn chóng vánh vào lưới của tôi.

Tôi có thể khẳng định nhờ vào những tiếng va chạm nhẹ khi gậy hắn va vào gậy tôi rằng hắn không ngăn chặn tôi mạnh như hắn sẽ làm trong những trận đấu của bọn con trai, và hắn cũng cố gắng tránh những phần được bao bọc trên bàn tay và cánh tay tôi. Ngay cả như thế, ngày mai tôi vẫn sẽ có cả triệu những vết bầm, bao gồm cả những vết mà tôi tự tạo ra nữa khi chúng tôi xô đẩy, va chạm và ngã dúi dụi trên bùn đất. Hầu hết tôi là người ngã trên bùn.

Tôi quan sát mắt hắn và cố gắng dự đoán hắn sẽ lao về hướng nào. Tôi xỉa và đập, nhưng cổ tay và cánh tay hắn quá mạnh, và tôi thì chơi hiệu quả như một con muỗi mắt. Cả đời tôi chưa bao giờ chạy trối chết như thế. Giờ tôi đã bị dẫn 7 điểm và trở nên tuyệt vọng.

“Tiến lên đi Jane. Đừng bỏ cuộc, Jane!” Phe báo chí gào lên.

Bỏ cuộc ư? Tôi ư?

Trong môn lacrosse nam, các cầu thủ có thể dùng cơ thể để phòng ngự; nó giống như bóng bầu dục vậy – bạn lao người vào đối phương có bóng và hi vọng hất văng anh ta và làm anh ta nhả bóng ra. Giờ Adam đang di chuyển về khu cấm địa, tìm kiếm bàn thắng thứ 9. Tôi sẽ cố đủ cách khác, và có lẽ điều này sẽ làm hắn ngạc nhiên. Tôi lao thẳng vào hắn bằng cả sức mạnh của mình. Cơ thể Adam không di chuyển lấy một inch, nhưng tôi thì bay ngược về phía sau như một quả bóng bị ném thẳng vào tường gạch. Trong một giây dài đằng đẵng tôi nằm dài trên lưng, mắt nhìn lên trời cao. Tất cả mọi bộ phận trong tôi đều đau nhức.

Adam vội lao tới. Mắt hắn lom lom nhìn xuống tôi với vẻ lo lắng. “Đó là cái gì thế?”

“Một pha cản người.”

“Jane có điên không đấy?”

“Có lẽ.” Tôi dùng gậy của mình để đứng dậy. Lúc này bùn đã bao phủ khắp cả người tôi cả phía sau và phía trước. Tôi cảm thấy như một con thỏ bằng chocolate trong Lễ phục sinh vậy.

“Vẫn ổn đấy chứ, cô bạn?” Josh hỏi tôi.

“Vẫn thở được.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại thôi.” Adam nói.

“Adam sẵn lòng chịu thua à?” Tôi hỏi lại.

“Cô ta phát rồ rồi.” Hắn nói với bạn mình.

Nhưng tôi không hề. Tôi đã theo đuổi đến chừng này rồi; tôi là người luôn hoàn thành những gì mình khởi đầu. Và tôi muốn có một bàn thắng, chỉ một bàn thôi.

Nghĩ, nghĩ, nghĩ, tôi tự nhủ. Giờ Adam đã biết gì về cách chơi của tôi rồi nào? Hắn sẽ giả định gì về tôi để tôi có thể sử dụng như là lợi thế của mình?

Lần tiếp theo lấy được bóng, tôi liền khóa mắt với hắn. Marnie luôn sử dụng mắt khi thi đấu, lừa đối thủ bằng ánh mắt của mình. Adam nhìn lại tôi, chăm chú, tò mò, mắt hắn sáng lên với vẻ thách thức.

Trong một giây tôi quên mất mình nên làm gì. Đó là một cảm giác kỳ cục, giống như bị treo lơ lửng trong vòng thời gian cùng với Adam, giống như không có ai khác ở đó cùng chúng tôi nữa cả. Thế rồi tôi chớp mắt gạt đi cái cảm giác lạ lẫm đó và liếc mắt sang bên phải, tập trung phía bên kia vai hắn, cố gắng làm hắn nghĩ rằng tôi sẽ lao về phía đó như tôi vẫn thường làm thế.

Đúng như tôi hi vọng, hắn đã mắc lừa tôi. Tôi chống chân trụ và xoay về hướng ngược lại, thoát khỏi hắn trong một pha né tránh hoàn hảo. Tôi có một cơ hội làm bàn rộng mở, khung thành chỉ cách đó có 10 feet nữa thôi.

Thật nhanh chóng, như ánh sáng được phản chiếu, cây gậy của hắn vung vào tôi trong một pha chặn bóng vòng quanh.

C-rắc! Hắn đập mạnh vào cẳng tay bên phải của tôi. Cảm giác đau khủng khiếp, tôi không thể thở được. Quả bóng tung ra và Adam lao tới lấy bóng.

“Không sao chứ?” Hắn gọi với lại.

Tôi gật đầu.

“Còn hai phút nữa.” Một ai đó hô lên từ phía đường biên.

“Xóa bóng đi.” Tôi kêu lên ồm ộp. Mắt tôi nhức nhối vì nước mắt, và tôi thấy mừng khi đuổi theo Adam lên giữa sân. Hai phút. Tôi có thể trụ lại ở đây hai phút nữa.

Thế nhưng, cứ mỗi lần tôi chặn hắn lại, cánh tay tôi lại cảm thấy hai cây gậy rung lên như thể nó lại bị tấn công lần nữa vậy. Hắn ghi thêm một bàn nữa, và tôi biết rằng tôi đã bị dồn đến một cơ hội cuối cùng. Nhưng tôi cũng đã bắt đầu nhìn các động tác của hắn tốt hơn, đã hiểu chúng trông như thế nào khi mặt đối mặt trên sân đấu thay vì từ khán đài. Lần này khi né tránh, tôi cố bảo vệ bóng. Khoảng cách để có thể ghi bàn còn xa, nhưng tôi vẫn tiến hành, chúc mũi gậy xuống, tung bóng sang bên phía cánh tay.

Vào!

Tiếng reo hò nổ tung. Thậm chí cả đội lacrosse nam cũng vỗ tay. Adam nhe răng cười, một nụ cười toe toét, thoải mái.

“Chơi hay lắm!” Hắn nói, và giơ hai ngón tay lên làm dấu chiến thắng với tôi. Trong một giây chúng tôi khóa mắt, mắt hắn lấp lánh vẻ thỏa mãn, làm phía bên trong tôi cũng tóe lửa theo.

Chúng tôi chơi thêm nửa phút nữa. Khi người bấm giờ hô “Hết giờ” thì tỷ số chênh lệch là 11-1. Adam tháo bỏ găng tay để bắt tay tôi. Tôi vẫn giữ nguyên găng tay bên phải của mình và cố gắng không nhăn mặt.

Đội bóng, phe báo chí và bạn bè tập trung quanh chúng tôi. Tay máy lớp 11 của chúng tôi tiếp tục bấm máy. Adam tháo mũ bảo hộ. Hắn chỉ toát tí chút mồ hôi, như thể vừa rồi hắn ở ngoài kia chẳng làm gì cả ngoài một cuộc đi bộ thể dục vậy. Tôi thì đổ mồ hôi như một con lợn, và giống như một con lợn bị lăn lộn trong bùn. Thế không có nghĩa là vẻ bên ngoài trông như thế nào là vấn đề lớn, tôi tự nhủ. Tôi thấy Kelly áp sát Adam, cuốn sổ của cậu ta mở rộng và cây bút ở tư thế sẵn sàng để viết, như thể cậu ta đang viết một câu chuyện thực sự vậy.

Tôi nhận được rất nhiều cái vỗ trên lưng và những quả thụi lên mũ bảo hộ, và ngạc nhiên làm sao, rất nhiều trong số đó đến từ đám con trai của đội lacrosse. Trong khi đó Kelly ngây ra ngắm Adam bằng đôi mắt to tròn màu xanh dương, như thể mỗi một lời hắn thốt ra đều có sức mê hoặc lòng người vậy. Cô nàng cứ lúc la lúc lắc cái đầu và cười vang trước những gì hắn nói. Cả hai người họ có vẻ rất thích thú với cuộc nói chuyện.

“Jane này,” Pablo nói, “làm thế nào mà Jane chưa bao giờ phỏng vấn bọn tôi giống như cái cách mà cô ấy đang phỏng vấn Adam chứ?”

“Đúng đấy,” Billy xen vào, “tôi có thể rất thích thú với kiểu đặt câu hỏi như thế.”

“Tôi cũng có thể rất thích thú với kiểu trả lời như thế.” Tôi phản pháo, “thay vì những câu làu bàu cáu kỉnh chỉ có vài ba từ.”

Billy lắc đầu và cười lớn. “Có phải nó đang trả lời đâu – nó đang ve vãn đấy. Tôi đã từng thấy vẻ mặt đó hàng triệu lần trước đây rồi. Đó là cái cách Adam xử lý đám con gái.”

Vậy tôi là cái thứ gì chứ? Tôi tự hỏi, và rồi bắt đầu tháo các dụng cụ ra khỏi người.

“Tôi sẽ giặt sạch những thứ này cho các bạn, Josh à, và sẽ trả lại vào ngày mai.”

“Không cần đâu, tôi sẽ xử lý chuyện đó.” Josh nói và cầm lấy đám đệm từ tay tôi. “Jane nên kiếm một cái vòi hoa sen nước nóng mà nhảy vào đi.”

Tôi liếc xuống cánh tay đang nhức nhối của mình, thấy mừng vì đã mặc một chiếc áo T-shirt dài tay. “Đúng là tôi cần tắm thật. Cảm ơn vì đã làm trọng tài.”

“Jane biết đấy,” Josh nói, “Jane làm cho đội trưởng của chúng tôi phát điên lên.”

“Tôi không thể làm gì nhiều về điều đó, đúng không?” Tôi hỏi lại.

Adam liếc nhìn lên như thể hắn cảm nhận được chúng tôi đang nói về hắn vậy. Mặt hắn xuất hiện một vẻ không chắc chắn. Josh khẽ bật cười.

“Cái gì buồn cười thế?” Tôi hỏi.

“Nó này, Jane này.”

Tôi nhún vai và vẫy Adam bằng tay trái. “Nếu Adam vẫn nghĩ rằng phóng viên chúng tôi làm công việc dễ dàng, thì hãy cho tôi biết nếu có bao giờ Adam muốn viết một bài.” Tôi gọi với sang, rồi quay người hướng về phía phòng thay đồ.

Tôi sẽ không bao giờ nói công việc viết lách dễ như ăn bánh, nhưng chắc chắn nó sẽ để lại cho chúng ta cảm giác và mùi dễ chịu hơn rất nhiều.

Bình luận