Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khi Dấu Yêu Về

Chương 9

Tác giả: Carole Mortimer

Ian ngừng hôn lên cơ thể Meg để quay đầu sang, nhìn theo hướng ngón tay run rẩy đang chỉ vào một bàn tay trắng bệch đang nắm lại, vài sợi tóc sẫm màu vẫn còn giắt giữa các kẽ ngón tay. Ian lập tức kéo Meg ra xa bàn tay đang vẫy gọi từ trong bụi rậm kia.

Anh lăn khỏi người Meg, kéo cô ngồi dậy trong lòng anh, “Sao em biết đó là Hans? Nhỡ người khác thì sao?”

“Ian, có còn ai bị mất tích giữa vùng núi này đâu?”

“Có thể chúng ta chưa biết đến thôi. Biết đâu có kẻ ôm chiếc vali đó nhảy ra khỏi máy bay”. Anh và viên đại tá đã nghĩ đến khả năng này, nói đúng hơn là rất cá các khả năng có thể xảy ra”.

“Em không biết thế nào thì tệ hơn”. Cô trượt ra khỏi đùi anh rồi bò về phía cái xác, “Nhưng ta cứ thử kiểm tra xem sao”.

“Để anh”. Anh níu lấy cổ chân Meg, tay ôm chặt quanh chiếc bốt da dày.

Cô ấn đầu gối xuống nền đất phủ, ngoái lại sau lưng, “Cả hai cùng xem nhé”.

Ian gật đầu. Vợ anh không phải là mô típ phụ nữ yểu điệu. Anh quỳ gối, bò tới cạnh Meg rồi nhoài người ra phía trước, gạt tán lá che đi nửa thân trên của cái xác.

Ba lô của người đàn ông bị giật ra khỏi lưng, nằm ngay cạnh thi thể, còn khuôn mặt anh ta bị phủ lá ướt. Ian thầm khấn cho bộ mặt đó chưa bị thú ăn. Meg không phải người yếu bóng vía, nhưng cũng không nên bị hình ảnh đó ám ảnh mãi về sau.

“Em sẵn sàng chưa?” Tay anh đặt trên cái mặt, “Em ngoảnh đi cũng được”.

“Ừ, chắc em không dám nhìn thật. Em dám cam đoan đây là Hans, cái ba lô này không lẫn đi đâu được. Không cần xem mặt… hay phần còn lại trên mặt anh ta đâu”.

Meg cúi gằm trên vai Ian trong khi anh gạt đống lá ra khỏi đầu Hans. Anh thở hắt ra, kéo nốt cành cây còn vương trên bộ mặt vẫn còn nguyên vẹn, “Anh ta chưa sao cả. Em đúng rồi, đây chính là Hans Birnbacher”.

“Birnbacher? Họ của anh ta đó à?”

“Đó là tên anh ta dùng để đăng ký tham gia chuyến đi. Đồng nghiệp CIA của anh đã kiểm tra, lý lịch hoàn toàn trong sạch, nhưng ta vẫn chưa rõ cái tên đó là giả hay thật”.

Meg chỉ vào cơ thể bất động của Hans, “Giờ anh nghĩ sao? Real hay là Memorex?”

Ian tiến vào gẩn cái xác hơn, rồi áp tay lên cái cổ đã lạnh như đá để tìm bắt mạch, nhưng không thấy gì cả, “Nếu anh ta có dính líu tới bọn buôn bán vũ khí hay khủng bố, chắc đã mạo phạm tới ai rồi.”

“Mạo phạm? Nói vậy nhẹ nhàng quá đấy Ian, anh không cần phải nói tránh như vậy với em đâu”.

“Còn nếu anh ta chẳng dây dưa với ai, thì chắc đã với hơi cao quá, không biết lượng sức mình và sức đối phương”. Ian không muốn dịch chuyển cái xác, nhưng anh không tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hans. Nếu anh ta bị bắn từ đằng sau đầu, đạn vẫn chưa chui ra phía trước trán. Hans mặc quá nhiều quần áo, nên khó có thể biết anh ta có bị trúng đạn ở ngực hay không.

Meg ngồi xổm, tay xoay xoay chiếc đài phát thanh trong túi, “Trong cả đoàn, anh ta là người tò mò nhất, rất hay hỏi thứ này thứ nọ, nhiều lúc còn hỏi những câu không liên quan tới ngọn núi này. Có lẽ anh ta hỏi ai đó một câu không nên nhắc tới”.

“Em có định gọi về không?” Anh chí vào chiếc đài phát thanh trên tay cô. Cảnh sát trưởng Cahill sẽ có một ngày làm việc ngoài trời về riêng vụ này. Chắc anh ta sẽ tống cổ Ian ra khỏi thị trấn mất.

“Anh bảo phải làm sao?” Cô lắc lư chiếc đài trong tay, “Cứ để mặc anh ta ở đây à?”

“Không phải thế. Anh chỉ ước biết rõ danh tính anh chàng này hơn”. Ian nhổm dậy, rút cái ống nhòm ra khỏi ba lô, lướt nhanh qua vùng đất chạy ngang qua đèo, “Em nghĩ Hans ra đây làm gì?”

Nói rồi, anh xoay người, hướng ống kính vào khu vực quan sát nằm trên thác nước. Từ chỗ đó, Kayla có thể nhìn rõ cả con đèo này trước khi bị sát hại. Liệu có phải Hans cũng nhìn thấy điều gì, rồi quay trở lại một mình để kiểm tra không?

Tiếng cành cây gãy khiến Ian giật mình, va cả sống mũi vào cặp ống nhòm, “Cái gì thế?”

“Giật mình à?” Meg đứng dậy, một tay phủi đất trên quần áo, tay kia vẫn nắm chặt cái đài.

“Người nào chụp ảnh con đèo hay dám mò vào đây đều chết hết. Anh giật mình cũng phải thôi”.

“Chỉ là một con thú thôi mà”.

“Có khi Hans thành ra thế này cũng là vì thế đấy”. Anh chỉ vào Hans, giờ đã không còn tiết lộ điều gì được.

Meg bật đài, chỉ đạo cho đội cứu hộ trên núi làm việc, rồi bỏ tọt nó vào túi áo, “Họ bảo ta đứng yên ở chỗ có thi thể mà đợi”.

“Họ có hỏi em tới đây làm gì không?”

“Chưa, nhưng em làm việc ở chỗ này. Thế anh định nói gì?”

“Anh đi cùng em”. Nói rồi, anh trỏ ngón cái vào cô.

“Này, cũng may là cô phục vụ phòng còn sống sau vụ tấn công ở phòng anh lúc sáng đấy, nếu không riêng mình anh đã có ba vụ giết người rồi”.

“Cahill không ưa anh”.

Cô khoát tay, “Pete chẳng ưa ai cả”.

“Những người thân với em ấy hả?”

“Anh ấy cũng hơi thái quá”.

“Và hơi si mê nữa”.

“Pete chẳng si mê trước điều gì hay người nào cả”. Cô quay lưng lại với Hans rồi bước ra xa, “Bọn em chỉ là bạn bè. Anh ấy cũng tốt với Travis lắm”.

Thế thì càng nguy hiểm, “Vậy thì tốt. Có khi anh phải cảm ơn anh ta mới được”. Ian cố nén lại cảm giác ghen tuông đang trào lên để khỏi có những hành động ngớ ngẩn. Anh ho một tiếng rồi hắng giọng, “Thế em nghĩ gì về anh chàng Hans này? Một du khách vô tội hay một tên khủng bố xấu số?”

Meg kéo mũi giày trên mặt đất, “Lúc anh ta mới biến mất, em cũng khó tin được Hans đã ra tay với Kayla. Có thể em nhìn người không giỏi, nhưng anh ta giống một du khách bình thường, thậm chí có phần hơi nhiệt tình quá, hơn là kẻ sát nhân”.

Ian lập tức ngẩng đầu lên. Có phải câu vừa rồi cô ám chỉ anh không? Có phải cô muốn nói hồi cưới anh, cô đã nhìn nhầm người? Anh đập hai bàn tay lạnh toát vào nhau rồi giậm giậm chân.

Anh không được lúc nào cũng nghĩ đến Meg trong khi phải dồn trí lực vào vụ này. Cũng tình cờ bọn khủng bố lại thả hàng xuống ngay vùng Meg sống. Dù việc anh có mặt ở đây đã giúp anh tìm được đứa con, nhưng anh vẫn có thể đoàn tụ với thằng bé vào một thời điểm khác tốt hơn. Nếu anh không xuất hiện trước mặt cô, liệu Meg có muốn liên lạc với anh không?

Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện cô lừa dối anh, Ian lại thấy giận sôi lên. Ừ, có lẽ nói né tránh thì chính xác hơn là lừa dối, nhưng cũng khiến anh cảm thấy thế này. Anh muốn trút giận lên đầu cô, nhưng giọng nói, cái chạm tay, cả mùi hương của Meg còn gây ra những đợt sôi trào cảm xúc khác nữa trong lòng anh.

Suy nghĩ rối rắm của Ian bị tiếng quạt trực thăng gián đoạn. Anh che mắt, ngẩng lên trời, thấy con chim khổng lồ che đi ánh mắt trời rồi hạ xuống, quanh co tìm chỗ hạ cánh an toàn.

Meg giơ cao hai tay rồi vẫy, “Chắc họ sẽ đem theo một nhân viên cấp cứu. Hy vọng anh ta có thể tìm ra nguyên nhân tử vong của Hans”.

“Đây sắp là hiện trường vụ án rồi”. Ian hướng ống nhòm theo triền đèo cùng những vách đá lởm chởm trên đó, “Meg, anh cảm thấy ở đây có gì ấy. Nó đã xâm nhập vào nơi yên tĩnh này và để lại một dấu vết xấu xí”.

Cô nghiêng đầu, nhìn theo chiếc trực thăng đang đáp xuống, “Ian, ở đây đã xảy ra hai vụ án mạng. Vậy là quá đủ tệ hại rồi. Em không tin chỗ này có gì đặc biệt, không thấy cái vali hay vũ khí nào, còn anh thì sao?”

“Chưa. Nhưng nó ở đây, anh chắc chắn đấy”.

“Vậy việc đầu tiên là phải tìm ra nó đã”. Cô quay lại trong lúc đội cứu hộ trên núi nhảy ra khỏi trực thăng.

Một nhân viên cứu hộ nhận ra Ian là người hôm nọ, nhưng họ đã được kể qua về danh tính thật của anh, nên không tỏ ra ngạc nhiên lắm.

Ian dẫn họ tới chỗ cái xác, vẫn kẹt trong bụi rậm lúc nãy, “Tôi chưa xê dịch anh ta, chỉ bỏ lá ra khỏi mặt để nhận diện thôi. Anh ta là vị khách du lịch bị mất tích hôm qua”.

Nhân viên cấp cứu đi phía sau hét lớn, “Nguyên nhân tử vong là gì?”

“Tôi tưởng anh biết chứ. Tôi đã nói là không muốn đụng vào anh ta mà”. Ian nhìn Meg rồi đảo mắt.

Tay nhân viên cấp cứu mà Meg gọi là Greg cúi xuống cạnh Hans, “Meg, ta có một tên giết người hàng loạt lảng vảng quanh đây phải không?”

Cô vặn những ngón tay lại với nhau, liếc qua Ian một cái, “Thế nào là giết người hàng loạt?”

“Cô hỏi thật đấy à?” Anh ta nghiêng đầu qua một bên rồi nhướn mày, “Hôm qua một xác, hôm nay một xác. Thế còn chưa rõ hay sao?”

“Điều đó đâu có nghĩa du khách nào đến Crestville cũng phải sợ”.

“Chỉ những người đi theo chặng này thôi. Tôi đã có lời với cảnh sát trưởng Cahill sau khi nhận được điện báo của cô. Anh ta đang tính đến chuyện đóng cửa các chặng leo núi ở ngoài này.

Ian gật đầu, “Ý tưởng không tồi đâu. Thế công ty du lịch Núi Rocky có tổn thất nhiều không?”

“Đằng nào cũng sắp hết mùa rồi. Lúc nào có tuyết rơi, phần lớn du khách sẽ thích trượt tuyết hơn mấy môn leo bộ, leo núi hay leo vách đá”. Meg ngẩng lên nhìn những đám mây màu xám rải rác trên bầu trời mờ sương, hai má đỏ lên vì lạnh, “Cũng sắp có tuyết rồi”.

Nhân viên cấp cứu giũ đôi găng ra, “Bị gãy cổ”.

“Tai nạn hay cố ý?” Ian khom lưng, thót bụng nhu sắp nhận một cú đấm. Anh đã biết rõ câu trả lời, dù anh chàng cứu hộ này hoàn toàn mù tịt.

“Tôi không rõ”. Anh ta vừa nói xong, Ian nhún vai ngay, “Có thể ngã xuống đây rồi gãy cổ”.

Ian nhìn cơ thể bất động của Hans rồi nhìn lên khắp địa hình lởm chởm, tới cây cối và bụi rậm rải rác trên sườn đồi mà anh và Meg vừa đi lúc nãy. Ngã ư? Làm gì có chuyện đó.

“Có dấu hiệu hay vết bầm nào trên cổ không?” Ian biết cách dùng tay không bẻ cổ một người, nên hiểu bất kỳ kẻ nào được huấn luyện như anh cũng có thể làm điều tương tự.

Anh nhân viên cấp cứu xoay một vòng, đập đập hai cánh tay, “Anh trông chỗ này giống phòng khám nghiệm lắm à? Có mổ xác mới biết được”.

Ian rướn lông mày với Meg. Anh mà mổ thì còn lâu mới phát hiện ra, “Cảnh sát trưởng Cahill đang tới chỗ này để điều tra chứ?”

Greg tiến lên phía trước, “Chúng tôi được lệnh không được phép di chuyển cái xác cho tới khi anh ấy đến đây”.

Một chiếc trực thăng khác sà vào thung lũng, báo hiệu Cahill đã đến. Ian tiến hai bước đến chỗ Meg, kề miệng sát tai cô, “Vụ này hay đấy”.

“Đừng chọc tức anh ta để việc ở đây suôn sẻ hơn chút đi”.

Anh cười mũi, “Ai bảo anh muốn mọi việc suôn sẻ?”

Cahill có việc của mình, Ian cũng vậy. Lộ trình của hai người có thể giao nhau, nhưng Ian không có ý định đưa viên cảnh sát này tham gia cuộc điều tra tối mật. Anh không thể khiến tính mạng của Jack bị đe dọa hơn nữa.

Cahill nhảy từ trực thăng xuống đất, đợi đến khi chiếc trực thăng rời đi và gió lặng, mới thong thả tiến đến chỗ cả nhóm và ngó xuống thi thể Hans, đúng hơn là nghênh ngang liếc xuống. Hắn làm như cả ngọn núi này và Meg đều là của hắn vậy.

Ian bạnh vai, nghiến gót giày xuống nền đất lạnh. Vào lúc này, ngọn núi là của anh. Còn Meg thì sao? Anh dứt suy nghĩ khỏi cô cùng cơ thể ấm nóng, mềm mại và trái tim lạnh lùng, dối trá đó. Đợi đến lúc không phải đối mặt với ánh nhìn xoáy của Cahill, anh sẽ xử lý chuyện này.

Viên cảnh sát trường lạnh lùng đi qua Ian, chạm nhẹ vào mũ khi đến chỗ Meg rồi cúi xuống cạnh cái xác, “Sao, thế nào? Anh điệp viên đây muốn leo bộ thêm lần nữa, thế là lại tòi ra thêm một cái xác nữa”.

”Nói đúng hơn là khi bọn tôi tới đây, đã thấy thi thể anh ta ở đó rồi”.

Cahill phớt lờ anh rồi đứng dậy, “Meg? Muộn thế này rồi em còn ở đây làm gì? Anh tưởng em dẫn đoàn đi chặng Morningside, mà chặng đó xong từ cách đây hơn một tiếng rồi mà”.

Ian nghiến răng. Gã này theo dõi lịch trình của Meg chắc? Hành động này không chỉ làm Ian tức điên, mà có khi còn khiến Meg phải rùng mình nữa.

Anh liếc sang, thấy cô đang cười với viên cảnh sát, mắt sáng ngời, hai má ửng hồng. Trông cô chẳng có vẻ gì là rùng mình cả.

“Đúng thế thật, anh Pete, nhưng một du khách bó quên ống nhòm nên em quay trở lại lấy. Em tình cờ gặp Ian nên thử đi lòng vòng xem thế nào”.

Cahill trỏ một ngón tay vào Ian, “Anh khuyên em nên tránh tay này càng xa càng tốt, Meg ạ. Anh ta có mặt ở đâu là ở đó có chuyện, cứ như sao nhạc rốc bị gái đẹp bám theo ấy”.

Ian vừa nghe câu so sánh của Cahill, liền lấy tay che miệng, lén cười. Nhưng lúc Cahill quay từ Meg sang anh, anh chuyển sang giả ngáp.

Môi Meg giật nhẹ, “Pete, anh ấy cũng có việc ở đây mà, cũng như anh thôi. Giờ chỗ này chính thức là hiện trường án mạng rồi đúng không? Vì đội cứu hộ vừa giẫm đạp hết xung quanh rồi”.

“Thế còn hai người thì sao?” Anh ta khoát tay qua mặt Ian lẫn Meg, “Hai người có giẫm đạp tứ phía để tìm manh mối không?”

“Anh cảnh sát trưởng, chúng tôi không muốn làm hỏng hiện trường vụ án, nên còn không di chuyển cái xác lúc mới phát hiện ra nó kia. Thế nên vẫn chưa xác định được nguyên nhân cái chết”. Anh hất đầu sang phía nhân viên cấp cứu, anh này đang hí hoáy viết gì đó lên tập hồ sơ.

Anh ta ngẩng lên, đẩy gọng kính trên sống mũi, “Tôi đã bảo nạn nhân bị gãy cổ rồi mà”.

“Nhưng vẫn chưa xác định được là do tai nạn hay có người làm gãy”.

“Việc đó đã có pháp y lo rồi”. Cahill chĩa vai vào mặt Ian rồi quay sang Meg. “Anh và mấy tay trợ lý sẽ ở ngoài này một lúc. Em về bằng trực thăng của cảnh sát cũng được. Cả anh nữa, anh Dempsey”.

“Không sao đâu, cảnh sát trưởng. Sáng nay tôi leo bộ, tôi cũng muốn leo nốt cho xong”. Ian nói vào cái lưng của Cahill đang ngoảnh lại, cũng không buồn nhìn sang phía Meg. Anh xác định đây sẽ là một phép thử dành cho cô: anh hay là Cahill.

“Em không thể bỏ lại Ian một mình trong vùng này được. Em không muốn mất thêm một du khách nữa”.

Cô ấy đã chọn anh. Một cảm giác đắc thắng trào dâng trong Ian, làm anh thấy mình như một thằng bé mười tuổi đang đứng giữa sân trường.

Cahill cười mũi, “Meg, anh không nghĩ anh chàng Dempsey đây cần hướng dẫn viên đâu. Em nên cẩn thận. Nếu cần giúp gì, cứ gọi, bọn anh còn ở đây thêm lúc nữa”.

Trong lúc Cahill ra nhiệm vụ cho đám trợ lý và cứu hộ, Ian cùng Meg luồn qua đám đông, ra khỏi hiện trường vụ án, đi xuống dưới con đèo.

“Tay cảnh sát trưởng hay cường điệu đó nói đúng một điểm đây. Em phải hết sức cẩn thận”.

Cô quay lại nhìn anh, “Nếu đúng Hans đã giết Kayla thì có chuyện gì xảy ra với anh ta nhỉ?”

“Ta không biết chắc có phải Hans đã giết Kayla không. Có thể anh ta cũng nhìn thấy thứ cô ấy nhìn ra, nên bị ai đó trừ khử nốt. Tính tới giờ, toàn bộ du khách tham gia chặng đó đã kết thúc hành trình, kể cả Hans. Ta phải tập trung tìm ra chiếc vali đó”.

Đôi mắt bàng hoàng của Meg lướt khắp con đèo đang trải rộng trước mặt rồi hòa vào với một mớ hỗn độn của tự nhiên, “Cứ như mò kim đáy bể vậy!”.

Anh gật đầu, “Anh cũng nghĩ thế, nhung chắc chắn Kayla đã rất gần điều gì đó, cả Hans cũng vậy. Theo anh, khu vực này là quan trọng nhất”.

Chiếc đài phát thanh của Meg bỗng lèo xèo, làm cá hai giật mình. Cô lùi lại một bước rồi rút nó ra khỏi túi.

“Meg, cô đang ở đâu thê? Bọn tôi nghe nói cô vừa tìm thấy xác của anh khách người Đức phải không?”

“Tôi đang đi bộ về, Matt ạ”.

“Sao không đi trực thăng của Pete?”

“Tôi muốn ngắm cảnh một chút”. Cô bắt gặp ánh mắt Ian rồi nhún vai.

Meg lúc nào cũng được nhiều người để ý.

“Có một anh khách đang tìm ống nhòm đây này”.

Meg lấy tay che miệng rồi khịt mũi, “Tôi đang cầm đây. Bảo Evan ngày mai quay lại văn phòng để lấy nhé, hoặc tối nay tôi qua khách sạn để đưa cho anh ta cũng được”.

“Meg này…”.

“Báo cáo hết, Matt”. Cô nhét chiếc đài phát thanh vào ba lô rồi vỗ tay một tiếng, “Rồi, bắt tay vào việc thôi”.

“Ta phải tìm ra chiếc vali đó. Nếu Kayla, và có thể cả Hans, đã nhìn thấy, thì ta cũng làm được”.

“Hy vọng lúc tìm ra, nó không nổ tung vào mặt chúng ta chứ hả?”

“Nếu bị rơi từ máy bay mà không hề hấn gì, nó cũng không đáng lo đâu”. Anh vuốt phần tóc mái màu cam khỏi mắt cô, “Meg, em không cần tham gia vào vụ này đâu”.

Meg chớp mắt, hàng mi dập đi ngọn lửa màu xanh vừa mới bùng lên, “Đừng coi em là người ngoài cuộc nữa, Ian. Em biết em không xứng với lòng tin của anh, hay làm bạn cũng không đáng, sau chuyện giấu anh về Travis”.

Cô ngừng lại, Ian nín thinh vì không muốn bác lại lời cô nói. Liệu anh đã tha thứ, đã hiểu hết nguyên nhân của việc cô giấu anh chưa? Anh thừa biết tại sao cô hành động như vậy. Khi lần đầu cô có thai, anh cũng không tỏ chút vui mừng nào, chỉ đón nhận cái tin bằng sự hoài nghi và sợ sệt. Anh chưa có đủ thời gian làm quen với việc làm bố, vì chỉ sau tám tuần mang thai, Meg đã bị sảy đứa con đó.

Khi anh tìm cách an ủi, cô đã cho rằng anh không thật lòng, mà thực ra đang thấy nhẹ nhõm vì không phải làm bố nữa. Nhưng Ian đâu có thấy nhẹ nhõm. Việc mất đứa con đã khoét thêm một lỗ hổng trong trái tim đã đầy sẹo của anh. Nó càng làm anh thấy sợ vì không thể bảo vệ được con mình, ngay cả khi nó chưa chào đời.

Anh không thể nói ra những cảm xúc đó, nên Meg đâu thể an ủi được Ian. Anh chỉ biết vùi mình vào công việc, còn cô thì rút lui. Đó chính là khởi đầu cho cái kết của cuộc hôn nhân giữa hai người.

“Meg, anh không coi em là người ngoài”. Anh khẽ vuốt lên má cô, “Không bao giờ nữa”.

“Vậy thì tốt. Em cũng không muốn vậy đâu”. Cô nắm lấy tay anh, “Cứ để em giúp anh. Đây là địa bàn của em, em biết chỗ này hơn bất kỳ hướng dẫn viên nào ở công ty du lịch Núi Rocky. Nếu có ai tìm ra được chiếc vali bí mật đó ở giữa chốn rừng núi hoang vu này, thì người ấy sẽ là em”.

“Được rồi”. Anh chỉ tay về phía lầu ngắm cảnh chồ Kayla từng đứng, “Không biết lúc đứng trên kia cô ấy quan sát được những đâu nhỉ? Không biết Hans có đi tới cùng nơi ấy hay không?”

Meg cắn môi, liếc nhìn lầu ngắm cảnh bằng gỗ đang bị chăng dây vàng quanh thanh vịn để cảnh báo mọi người tránh xa, “Nhận định đầu tiên của anh rất chính xác. Nếu Kayla ngoảnh lưng lại với thác nước, cô ấy sẽ nhìn rất rõ khu vực này. Hôm nay ta đã phải lặn lội xuống tận đây. Có lẽ Hans cũng đã lần lại đường cũ trong chặng leo núi rồi tìm lối khác để xuống chính nơi này. Nhưng tại sao chứ? Nếu anh ta chỉ là người ngoài vô can, sao phải mất thời gian, thậm chí mạo hiểm mò xuống đây?”

Ian vặn nút bình nước rồi tu nốt phần còn lại, “Chứng tỏ kẻ lùng tìm món vũ khí cũng có mặt trong đoàn leo bộ hôm đó. Hắn ta để ý thấy Kayla đang nhìn chăm chú một vật. Có lẽ hắn đã nghi ngờ anh hoặc cô ấy ngay từ đầu. Hắn đã đẩy cô ấy xuống. Hans chứng kiến mọi việc và nghĩ có thể kiếm chác được chút ít, hay định tông tiền. Lúc phát hiện ra Hans biến mất khỏi đoàn, gã kia bám theo và xử lý anh ta luôn”.

“Đó là phỏng đoán của anh à?” Cô nhíu mày, “Thế nếu Hans chính là hung thủ giết Kayla rồi mò xuống tận đây để tìm thứ cô ấy thấy, nhưng chẳng may ngã gãy cô chết thì sao?”

“Cái đó cũng có khả năng. Thực ra anh thích giả thiết của em hơn, vì thế nghĩa là trong đoàn sẽ không còn thêm du khách nào cải trang nữa. Đáng ra anh phải dò lại toàn bộ tên du khách tham gia đoàn của em ngày hôm qua”.

“Nhưng trái lại, anh bám theo đoàn của em chứ gì?”

Anh kéo một lọn tóc mượt mà của cô, “Anh sẽ không cho em ra đây một mình đâu, Mego. Em muốn dẫn bao nhiêu đoàn tùy thích, nhưng sẽ luôn có người đi cùng”.

“Em bắt đầu thấy Pete nói đúng”. Thấy tay anh đang siết chặt, cô chợt mỉm cười, “Ý em là lúc anh ấy bảo bọn em nên ngừng hoạt động một thời gian, có lẽ là đến hết mùa. Chỉ cần sau đợt tuyết rơi đầu tiên, dân trượt tuyết sẽ kéo tới đây ùn ùn, đến lúc đó không thể đuổi người ta đi được”.

Ian cười, thả lỏng nắm tay, “Ừ, anh cũng thừa nhận hắn ta nói đúng chuyện đó. Thế Matt sẽ nghĩ sao về chuyện tạm dừng hoạt động?”

“Chắc Matt sẽ không thích đâu, vì chuyện làm ăn dạo này vốn đã khó khăn rồi. Hồi trước bọn em còn dân đoàn đi bè trên sông Hawkins, nhưng phải bỏ vì không có mấy người đặt chỗ. Em thấy Matt không có khiếu làm thương gia lắm. Anh ấy chẳng bao giờ muốn mất một xu quảng cáo”.

“Anh nghĩ viên cảnh sát trưởng chưa chắc đã ép Matt đóng cửa hoạt động trên núi được, nên chuyện này sẽ phải phụ thuộc nhiều vào anh ta thôi”. Anh nhấc ống nhòm của Evan lên, “Em đã sẵn sàng tìm kiếm chưa? Chắc sẽ không muộn giờ đón Travis chứ?”

“Không, em vẫn đang trong giờ làm việc mà. Giờ này có về văn phòng cũng sẽ phải xử lý giấy tờ thôi”. Cô nháy mắt, “Chắc không chỉ có Matt là thương gia tồi, nhỉ?”

* * *

Hai người lùng sục cả khu vực, đến từng milimét một. Bầu không khí lạnh cóng càng khiến Ian thêm tỉnh táo. Anh nhận ra điều đó nhờ cảm giác hồi hộp đang đập trong mạch máu, nhờ mọi thứ xung quanh đang ngày càng trở nên sắc nét – cứ như việc phát hiện ra chiếc vali đang nằm trong tầm tay.

Một bầy chim choàng bay khỏi cái cây bên tay trái Meg, một con thỏ vội vàng chạy qua chỗ anh đi, đến nỗi suýt đâm sầm vào giày Ian. Những sinh vật này không thích thú trước sự xâm nhập của hai người. Có lẽ chúng đang nghĩ sao hai con người khó chịu này không đi trên đường của họ chứ.

Anh cùng Meg quay trở lại rồi tìm ở ô tiếp theo. Ian ngẩng đầu lên khỏi khoảng đất anh đang tìm, cười với Meg một cái và vỗ nhẹ lên vai cô để động viên mỗi lần họ đi qua nhau.

Nhận biết được tình cảm của anh, cô ngẩng đầu lên, rồi gần như cùng lúc đó bị vấp vào một nhánh rễ mọc trồi lên khỏi mặt đất. Cô ngã chúi về phía trước, kêu lên một tiếng, hai tay khoát lên trời. Thế rồi tiếng kêu bỗng nhiên biến thành tiếng thét, khuôn mặt cô méo đi vì khiếp đảm.

Rồi Meg ngã xuống, may mắn thoát khỏi tầm ngắm bắn của khẩu súng giờ đang chĩa thẳng vào Ian.

Bình luận