Mùi của kẻ thù bao quanh anh, nhưng đã mờ nhạt và ở xa lắm. Michael băng qua đường rồi do dự, quay lại nhìn Nikki.
Ngay cả bây giờ, anh vẫn nếm được sự sợ hãi trong cô. Kì lạ là anh không hẳn cảm thấy cô sợ Jasper, mà là sợ cái chết. Cái chết của Monica chứ không phải của chính cô. Cô đã đi theo con bé không đếm xỉa gì đến lý trí, cứ như thể cô nợ con bé mạng sống của chính mình.
Chắc chắn cô rất khó hiểu. Có cái gì đó khá bụi bặm trong phong cách của cô, nhưng nó được làm dịu đi bởi sự trong trắng lạ thường.
Nếu có nhiều thời gian có lẽ anh đã cố tìm hiểu cô nhiều hơn. Sự kết nối bùng lên giữa họ, dù rất ngắn ngủi, là thứ anh không trải qua đã lâu lắm rồi. Anh nhăn mặt lùa tay qua tóc. Và có lẽ sau đó anh sẽ bay lên cung trăng. Anh đang nghĩ cái gì thế này?
Anh sẽ gặp lại cô, cái đó thì không nghi ngờ gì cả. Cô có thể thoát khỏi bẩy của Jasper tối nay nhưng Jasper cũng biết được khả năng của cô và sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Nhưng mối quan hệ của anh với cô sẽ không bao giờ có thể đi quá tình bạn. Và chắc chắn nó sẽ không tồn tại lâu hơn thời gian anh cần để kết liễu Jasper. Anh không thể thay đổi việc anh là ai hay anh làm gì. Và sự thật là, anh sẽ dùng bất cứ thứ gì hay bất cứ ai anh có thể để tiêu diệt những kẻ như Jasper.
Anh quay đi, lần theo dấu vết của Jasper về hướng Bắc. Ít nhất là đêm nay, Nikki được an toàn. Bình minh sẽ tới trong gần một giờ nữa, và thứ duy nhất Jasper lùng kiếm bây giờ là một nơi kín đáo để trời cho qua ngày.
Gió cuộn xung quanh Michael, lạnh buốt, hứa hẹn một con mưa to. Nhíu mày, anh hướng giác quan về phía trước, cố tìm mùi của kẻ thù. Không có gì. Con quỷ đã thoát khỏi anh lần nữa.
Lần sau hắn sẽ khó tìm hơn. Jasper chắc đã cảm nhận được anh đêm nay và sẽ đề phòng cẩn thận.
Chính điều này khiến Nikki trở thành hi vọng duy nhất của anh để tìm được Jasper nhanh chóng.
Tiếng giầy cao gót đập xuống vỉa hè làm anh đi chậm lại. Màn sương đỏ của sự sống cháy lên trước anh – một cô điếm đang đợi khách bên đường.
Đêm tối lao xao. Cơn đói trào lên, háo hức được nếm chào sự mời ngọt ngào của cuộc sống. Người đàn bà đứng một mình, không được bảo vệ. Rất đơn giản, ào ra và đoạt lấy những gì cơ thể anh thèm khát…
Michael nắm chặt tay và nhắm mắt lại, hít sâu. Không bao giờ. Anh mặc kệ ham muốn đập trong mạch máu và băng qua đường. Anh sẽ ăn, nhưng không phải bây giờ, không phải đêm nay.
Và chắc chắn không phải bằng máu người.
Anh đặt một phòng trong khách sạn cũ bên đường. Nó là loại thường được thuê bới gái mại dâm và bọn nghiện hút thuê khi cần một chỗ rẻ tiền để chú trân. Nơi không ai hỏi gì, chủ cũng không quan tâm anh thuê phòng miễn là trả đủ tiền. Không phải loại anh thường thuê, nhưng anh cũng chẵng có nhiều sự lựa chọn. Jasper thích những con mồi dễ săn. Một khu vực thế này là vùng săn không tốn sức.
Michael đi qua cửa và lên gác. Anh dừng lại ở tầng ba và nhìn bao quát, theo thói quen hơn là vì thấy nguy hiểm. Ngoài ngọn lửa đỏ của sự sống bừng cháy trong vài căn phòng ngay dưới phòng anh thì mọi thứ khác đều yên lặng.
Anh đi tiếp. Lớp thảm sờn rách không làm tiếng chân anh nhỏ đi. Sàn nhà kẽo kẹt dưới sức nặng của anh. Ít nhất là Jasper, hay ai đó, vì một lẽ nào đó mà không thể lén lút lại gần anh. Anh mở cửa phòng và nhanh chóng nhìn quanh. Mọi thứ vẫn như khi anh đi.
Lấy chai rượu để trong tủ lạnh trước đó, anh tìm cái mở nút và cốc, rồi đi lại giữa phòng, ngồi xếp bằng trên thảm. Anh thư giản trí óc.
Kết nối ào đến ngay lập tức.
Cậu đã đến nơi an toàn.
Giọng lầm rầm chói tai xộc thẳng vào đầu khiến anh nhăn mặt. Seline liệu có bao giờ nhận ra sức mạnh tâm giọng của chị không?
Hôm qua. Anh lơ đãng mở chai rượu và rót cho mình một cốc.
Tình hình có tệ như chúng ta nghĩ không?
Michael cố nhớ lại có khi nào tình hình tốt hơn những gì họ phỏng đoán chứ. Hắn lại dùng trò cũ.
Không hay rồi. Cậu có cần giúp không?
Hình ảnh Jasper và cô người yêu trẻ con của hắn chạy qua tâm trí Michael cùng với kí ức lộn xộn và hai thây ma còn lại. Bốn tên nguy hiểm chết người chọi một mình anh. Michael nhíu mày. Nếu là người chơi bạc, anh biết mình sẽ đặt cược vào bên nào. Và Jasper triệu hồi thêm vài xác chết…
Kể cả nếu tôi cần, chúng ta có dám liều thêm ai không? Jasper đã giết hai người của ta, và hắn biết tôi đang ở Lyndhurst. Hắn sẽ tìm kế dự phòng.
Anh nghe Seline hít một hơi nhanh. Lo lắng sôi sục trong kết nối.
Cậu sẽ không bao giờ tìm được hắn. Có thể hắn đi rồi.
Cuộc chiến đã được chuẩn bị quá lâu rồi, Seline. Hắn không đi đâu.
Cậu sẽ tìm hắn như thế nào? Lyndhurst là một thành phố lớn.
Michael cười nhạt. Thành phố lớn thật. Nhưng Jasper sẽ không bỏ chạy. Hay trốn tránh. Trò chơi kết thúc rồi. Lần này cuộc chiến sẽ đến vòng chung kết. Phần thưởng sẽ là cuộc sống – hoặc cái chết – cho một trong hai người.
Tôi có mồi
Thế ư? Ai?
Anh bỗng nhìn thấy hình ảnh đôi mắt Nikki – đôi mắt có màu rất lạ, màu hổ phách ấm áp phản chiếu sự mãnh liệt của cảm xúc trong cô.
Nikki James. Cô ta là thám tử tư theo dõi người yêu hiện nay của Jasper. Cô ta có tâm năng mạnh, thật sự rất mạnh.
Và Jasper thèm khát quyền lực. Hắn sẽ giết rồi triệu hồi cô ta.
Cơn giận nổi lên khi nghĩ về Nikki như một quái vật ì ạch của Jasper. Thế nhưng anh vẫn phải công nhận đó là một khả năng có thể xảy ra. Và hình ảnh đó sẽ không ngăn anh dùng cô như mồi nhử.
Anh hớp ngụm rượu. Tôi sẽ kết thân với cô ta. Hi vọng Jasper sẽ xuất đầu lộ diện sớm và tôi sẽ trừ khử hắn trước khi hắn lại giết thêm người nữa.
Cẩn thận nhé, Michael. Cậu đang đùa với lửa đấy.
Michael nhíu mày. Anh có cảm giác Seline nắm được tình hình, hay ít nhất là biết về Nikki, nhiều hơn chị đang tở ra. Nhưng anh cũng biết việc hỏi mụ phù thủy già là vô ích. Chị sẽ chỉ nói những gì chị nghĩ anh cần biết, không hơn không kém. Không còn gì nói thêm, anh chúc chị ngủ ngon và ngắt kết nối. Ngáp dài, anh duỗi chân, cố gắng thư giãn những bắp thịt đang căng cứng.
Anh cầm cốc lên và lại gần cửa sổ. Rèm cửa được kéo lên, ánh sáng dìu dịu của bình minh đang lên xuyên qua lớp kính. Michael tựa vai vào khung của và chầm chậm nhấp từng ngụm rượu.
Mặt trời đã giết rất nhiều đồng loại của anh, và được đắm mình trong nắng là thú vui anh đã từng nghĩ mình không thể tận hưởng nữa. Nhưng thời gian đã dạy anh điều ngược lại. Anh nâng cốc lên và ngắm nghía những tia nắng mới phản chiếu trong chất lỏng màu hổ phách. Rượu là một thú vui khác mà anh cho rằng đã mất rồi. Anh được dạy là anh chỉ sống bằng cách lấy đi sự sống của người khác – và không gì giết được anh và nhiều điều nữa cả. Dối trá. Sự thay đổi trong nội tạng khiến anh không thể ăn gì nữa, nhưng nó không ngăn cản anh tiêu hóa chất lỏng. Rượu không nuôi dưỡng, nhưng cũng chẵng giết được anh.
Anh uống một ngụm rượu nữa và tự hỏi điều gì đã xảy đến với người đàn bà đã chuyển hóa anh. Dubblin thế kỉ 17 là một nơi không thể tha thứ, và anh đã ngã vào lời chú của Elizabeth qua dễ dàng. Có thể anh đã quá thèm khát được thoát khỏi sự tồn tại trống rỗng của mình – ngay cả bây giờ, anh cũng không hoàn toàn chắc chắn. Anh bỗng nhìn thấy Nikki, những đường nét thanh tú và đôi mắt màu hổ phách của cô, được bao quanh bởi những lọn tóc sẫm màu. Tất cả những gì nơi cô khiến anh gợi nhớ về Elizabeth.
Ánh mặt trời gay gắt hơn. Anh nuốt chỗ rượu còn lại bằng một ngụm lớn rồi đóng rèm lại. Dù rất thích ngắm những dãi màu của bình mình tô điểm bầu trời, anh vẫn phải ngủ. Có quá nhiều thứ phải làm vào đêm nay.
Nikki lái chiếc xe cũ vào khoảng trống đầu tiên trong khu đỗ xe gần văn phòng. Cô ra khỏi xe rất khó khắn, mỗi thớ thịt nát nhừ phản kháng mãnh liệt, chống lại mọi chuyển động. Hít một hơi sâu, cô dựa vào chiếc xe một lát, đợi cơn đau dịu đi. Thuốc giảm đau bác sĩ cho chỉ tác dụng như một cái mũ che nắng trong cơn bão. Thứ cô thực sự cần là một bồn nước nóng và một giấc ngủ – không cần dài lắm, chỉ khoảng ba, bốn ngày. Cô nhăn nhó. Phải rồi, cái đó sẽ dễ xảy ra.
Một chiếc xe Limousine dài màu trắng chiếm vài khoảng để xe đang đỗ trước cửa tòa nhà có văn phòng cô bên trong. Bố của Monica. Cô nhăn mặt. Đứng điều cô cần để kết thúc một buổi tối hoàn hảo.
Làn gió mát chạy quanh cô, thổi tới mùi thơm từ hàng bánh ngọt cuối phố. Cô hít sâu rồi thở dài khoan khoái. Bánh ngọt thơm phức, nóng hổi. Trên đời này còn mùi hương nào tuyệt hơn mùi socola không?
Có lẽ đó chính là thứ cô cần. Ít nhất là nó sẽ giúp cô trì hoãn cuộc gặp với Trevgard được chừng mùi phút.
Thêm vào đó, cô cũng chưa quyết định sẽ nói gì với lão già. Cho tay vào túi, cô đi thẳng tới hàng bánh và mua nửa tá. Chắc hẳn Jake sẽ cần ít bánh ngọt nếu anh đã phải “mua vui” cho Trevgard suốt buổi tối.
Chuẩn bị năng lượng sẵn sàng, cô trở lại văn phòng.
“Con gái tôi đâu”?
Lời căn vặn của Trevgard đập thẳng vào mặt ngay khi cô mới mở cửa. Cơn giận của lão già đó đến một giây sau, mạnh không kém gì một cú đấm vào bụng. Nhưng đằng sau tiếng quát, cô vẫn cảm nhận được lo lắng. Tuy Trevgard trông giống và cư xử như một lão yêu tinh, nhưng ngay lúc này, lão là một người đàn ông đang rất lo âu về con gái mình.
Cô nhún vai và đóng cửa lại. “Tôi không biết”
. Trevgard không thích câu trả lời đó, dù nó thành thật.
“Tại sao không? Tôi đang trả cho văn phòng này rất hậu hĩnh để kiểm soát con bé”.
“Nào, John, hãy thư giãn đã.” Giọng Jake nhỏ nhẹ hết mức có thể. Một dấu hiệu rõ rệt rằng anh đã đến giới hạn chịu đựng. “Cứ an tâm là chúng tôi, cũng như anh, rất muốn tìm Monica thật nhanh. Hãy cho Nikki một cơ hội để giải thích những gì xảy ra đêm qua đã chứ.”
Cô đặt hộp bánh xuống bàn và đi tới chỗ máy pha cà phê. “Để tôi bắt đầu”, cô nói, rót cà phê vào một cái ly cáu bẩn. “Tôi có tìm thấy con bé. Nó muốn được yên.”
“Cái gì? Tại sao cô không…”.
“John”. Jake nhẹ nhàng cảnh cáo.
Cô tặng anh một nụ cười cảm ơn. Gây gổ với Trevgard không phải thứ cô cần lúc này. Cơn đau trong đầu đã quá đủ.
“Tôi đã bảo ông là tôi sẽ không chụp ảnh. Tôi cũng không thể kéo con bé về cùng vì nó không chỉ có một mình. Đám bạn nó bảo vệ nó khá kĩ càng.”
Để nhận mạnh luận điểm của mình, cô đặt cốc cà phê xuống và cởi áo khoát. Một vệt băng bó trắng xóa dày cộp nỗi lên như một ngón tay cái. Khuôn mặt mập mạp của Trevgard xám ngoét đi, đôi môi mỏng hơi bặm lại. Mức độ lo lắng của lão ta tăng thêm vài phần. Cô tự hỏi lão sẽ phản ứng thế nào nếu cô nói bốn trong những kẻ bảo vệ Monica là thây ma. Phải rồi. Sau khi cười chán chê chắc lão sẽ sắp xếp để nhốt cô vào chỗ nào đó rồi khóa lại.
“Cô vẫn ổn chứ hã?” Jake nghiêng người về trước, đôi mắt màu xanh da trời đầy lo âu.
Cô lơ đãng gật đầu, vẫn dồn chú ý vào Trevgard. Cô muốn giải quyết xong với lão càng sớm càng tốt. Cô có rất nhiều thứ để kể với Jake, và nếu cô không nghỉ sớm, cô sẽ ngã lăn ra ngay chỗ này.
“Đêm nay tôi sẽ lại tìm con bé”. Cô sẽ làm gì khi tìm thấy nó lại là chuyện hoàn toàn khác.
“Cô định thực hiện điều kì diệu đó như thế nào?” Trevgard vừa hỏi vừa gõ những ngón tay mập ú trên bàn. “Cô mất gần một tuần để làm được có thế này thôi sao”.
Cô nhướng mắt liếc Jake. Đòn này anh đỡ được. Cô không định giải thích rắng vấn đề của họ không phải là tìm thấy Monica, mà là giữ được dấu vết của nó đủ lâu để tìm cách nói chuyện với nó. Danh tiếng của họ phụ thuộc vào Trevgard. Đẩy xa một chút xíu nữa và rất có thể lão ta sẽ hủy hoại nó. Chỉ cần một hai từ đúng chỗ – Trevgard có tất cả những từ cần thiết trong túi áo lão ta.
“Lyndhurst rất rộng, John”. Giọng Jake sâu và từ tốn, dù cô nhìn thấy những tia khó chịu lóe lên trong mắt anh. “Chúng tôi đã dùng nhiều biện pháp thông dụng để tìm con bé. Đêm nay, chúng tôi sẽ thử một biện pháp mới”.
“Là cái gì?”.
Lão nhìn soi mói hai người, rõ ràng không hề tin tưỡng. Cũng phải thôi, lão không thành đại tỉ phú bằng sự cả tin dành cho toàn thế giới. Lão đã kiếm tiền một cách khó nhọc, tin một vài người, làm việc nhiều giờ liên tục và tiết kiệm từng xu. Vô cùng đang tiếc là con gái lão không hề giống lão chút nào, ít nhất là trong việc tin người. Nếu không thì nó đã không liên hệ chặt chẽ với quỷ dữ như thế.
Hình ảnh về cặp mắt màu xanh ngọc rực lên cháy tràn qua đầu khiến tay cô run lên, làm đổ cà phê ra thảm. Cô vội vã ngồi xuống, thầm mong Jake không chú ý. Sẽ chỉ gây thêm nhiều câu hỏi mà cô chắc sẽ không trả lời được.
“Chúng tôi cần cái gì đó của Monica. Một thứ con bé hay mặc.” Jake nói.
“Tại sao?” Câu hỏi của lão già văng ra cộc cằn, đầy hoài nghi.
“Ông đã nghe về ngoại cảm bao giờ chưa?”.
“Chưa”. Mắt Trevgard nheo lại. “Để làm gì?”.
Jake cười toe, cô phải uống một ngụm cà phê để giấu cái ngoác miệng theo.
“Không nhiều người biết cách thực hiện lắm”, anh tiếp.
“Ngoại cảm là khả năng cầm một đồ vật và cảm nhận về tiểu sử của người chủ. Nếu kết nối đủ mạnh, người ta có thể dùng vật đó để tìm người chủ”.
“Ừ, rồi sao?”.
“Thì, Nikki có khả năng đó. Chúng tôi nghĩ sẽ dùng khả năng này để tìm con gái ông.”
“Ra thế. Chắc chắn bàn chân trái của tôi biết phát ra nhạc “Jingel Bells” mất. Hai cô cậu định bày trò gì đây?”. Má lão ta nóng bừng đến mức trông gần như lốm đốm đỏ. Trông lão xấu hơn nhiều, nếu mà lão còn có thể xấu hơn.
Jake nhún vai.
“Nếu ông không tin thì đi hỏi Anita Coll thử xem? Nikki tìm thấy con gái bà ta còn sống và an toàn hay ngày sau khi cảnh sát đã bỏ cuộc.”
Đột nhiên Trevgard có vẻ suy nghĩ rất lung. Mặc dù bề ngoài trông hơi ngớ ngẩn, lão ta không ngốc chút nào. Lão có thể không thích văn phòng hay các biện pháp của họ, nhưng lão sẽ dùng họ – hay bất kì ai khác – để tìm bằng được con gái.
Lão đột ngột gật đầu.
“Thôi được. Có một cái vòng tay Monica còn đeo tới tận một tuần trước. Tôi sẽ đi tìm – nhưng nếu cô cậu nghĩ là tôi sẽ chịu để nó ra khỏi tầm mắt….”.
“Được rồi” Jake trơn tru xen vào.
“Ông có thể ở đây khi Nikki thử tìm Monica”.
Nikki định mở miệng để phản kháng, nhưng ngậm ngay lại khi Jake lườm cô. Cô uống cà phê và âm thầm tức tối. Chẵng lẽ Jake thật sự trông đợi cô tìm thấy Monica với Trevgard kè kè sát bên cạnh? Khả năng của cô không ổn định, và nếu bị mất tập trung thì càng tệ hơn.
Trevgard đừng lên. “Vậy tôi về tìm cái vòng”. “Tốt rồi, nhưng đừng mang nó lại cho đến…” Jake ngần ngừ và cô giơ ngón tay lên. “Khoảng sáu giờ tối nay. Nikki cần phải nghĩ ngơi trước khi làm việc này.”
Lão già lẩm bẩm và bước dài ra cửa, những bước đi rất mạnh mẽ dù đôi chân khá ngắn ngủn.
“Phù”, cô nói sau khi lão đi khỏi. “Lão già như thể sắp nổ tung”.
“Lão lo lắng thật, cô không tưởng tượng được đâu. Nếu cứ tiếp tục thế này khéo lão bị vỡ tim mấy” Jake thả mình xuống ghế.
“Và đừng có nói nếu thế thì thế giới sẽ tốt đẹp hơn. Như thế là không lịch sự đâu”.
“Em cũng chẵng lịch sự”. Cô ngáp.
“Xin lỗi. Em vừa trải qua một đêm quá dài”.
“Vậy kể lại cho anh thật sự đã có chuyện gì, rồi cô về nhà nghỉ ngơi”.
“Đấy là câu chuyện dài sếp ạ”.
Không phải loại truyện có thể giải thích cặn kẽ.
“Anh có cả ngày đấy nhóc”.
Cô cười gượng. Một lời nói dối, và họ đều biết thế. Tuổi ngoài tứ tuần, Jake không phải loại thám tử tư tiêu biểu. Anh không có vẻ ngoài lôi thôi, quần áo nhăn nhúm hay giầy dép sờn rách. Hình ảnh của Jake giống một thương gia thành đạt hơn. Nó không chỉ giúp khách hàng của anh thoải mái, mà còn mang lại cho anh rất nhiều thuận lợi trong công việc. Phong cách trong văn phòng của anh hoàn toàn khác với phong cách anh sử dụng ngoài đường.
Cô lấy vài cái bánh ngọt rồi quăng cả hộp cho anh. Anh chụp một cách khéo léo và lặng lẽ gặm bánh trong lúc cô ngồi kể lại có thêm bớt về những sự kiện xảy ra lúc đêm. Cô không nói về đám thây ma, vì không chắc có thuyết phục được anh là chúng thực sự tồn tại. Jake rất ít khi tin vào những thứ anh không tự mình nhìn thấy.
Anh huýt sáo khe khẽ lúc cô dứt lời.
“Nghe như Monica dính dáng đến cái gì nghiêm trọng đây”.
“Hơn cả nghiêm trọng. Gã đàn ông con bé ở cùng…hắn quỷ quái lắm, Jake. Hoàn toàn quỷ quái”. Cô tựa vào ghế, rùng mình nhớ lại đôi mắt màu xanh ngọc rực cháy. “Em không nghĩ là ta có hi vọng kéo con bé ra khỏi hắn đâu”.
Anh nhún vai. “Cứ phải thử xem”.
Cô cắn một miếng bánh. Phải rồi, họ sẽ thử, nhưng cô không hi vọng nhiều là sẽ thành công. Quỷ dữ đã giữ Monica quá chặt rồi.
Jake đứng lên và tự rót cho mình một ly cà phê. “Và người đàn ông giúp cô, Michael Kelly á? Anh ta được xếp vào đâu?”. Anh hỏi.
Cô nhún vai.
“Em không biết”.
“Có quá nhiều thứ chúng ta không hiểu. Anh không thích thế chút nào, Nik ạ”.
Cô nhún vai lần nữa để che một cái ngáp.
“Em cũng thế. Nhưng chúng ta cũng chẵng làm gì được nhiều.”
“Anh có thể miễn cho cô vụ này”.
“Rồi ai sẽ đảm trách nó? Anh à?”. Cô cười nhăn nhở. “Bây giờ anh quá bận rồi, anh còn chút thời gian thừa nào đâu”.
“Đúng thật”. Anh nhún vai. “Sẽ có lúc anh phải tự đi thuê cho mình một thám tử mất”. Anh nhìn cô thông cảm khi cô không thể kiềm chế một cái ngáp nữa. “Cô đi về nhà ngủ đi. Trông cô như sắp chết ấy.”
Lời của anh làm sống lại kí ức về hơi thở hôi thối và da thịt lạnh lẽo của bọn quái vật. Cô rùng mình và nhanh chóng đứng lên. “Một lời đề nghị em không thể từ chối. Em sẽ để lại chỗ bánh, nếu anh thích”.
“Một lời đề nghị anh không thể từ chối”. Anh toét miệng cười và lấy thêm một cái bánh. “Nhớ là sáu giờ có mặt. Rất có thể anh sẽ thủ tiêu khách hàng của chúng ta nếu anh phải chịu đựng lão thêm bất cứ phút nào tối nay.”
“Thế thì em sẽ cố đến muộn”,
cô đáp lại ngọt ngào rồi chạy vù ra cửa trước khi anh kịp ném cái gì vào cô.
— —–****— —–
Cuối cùng, sự kiệt sức và đồng hồ báo thức hỏng làm cô đến văn phòng muộn.
“Có gì xảy ra lúc sáu giờ thế?” Trevgard nói ngay khi cô mở cửa.
Giọng lão nhẹ ngàng dù cô cảm nhận được sự giận dữ.
Cô nhìn đồng hồ. Đã gần sáu giờ rưỡi rồi, lão hoàn toàn có quyền được bực tức.
“Có chuyện gì hã?” Jake hỏi, không thèm che giấu sự khó chịu.
Cô nhăn mặt. “Đồng hồ báo thức”.
Jake lắc đầu. Hàng tuần nay anh nhắc cô thay đồng hồ mới, nhưng cô không coi đấy là việc quan trọng.
Cô nhìn Trevgard. “Tôi xin lỗi đã bắt ông phải đợi. Ông có mang chiếc vòng tay không?”.
Lão gật. “Có. Jake giữ nó rồi”.
Jake đưa cho cô cái vòng, khóa kín trong túi. Kinh nghiệm dạy anh rằng quá nhiều người chạm vào vật sẽ làm hỏng khả năng phán đoán của cô.
Cô ngồi xuống, bỗng dưng ruột gan xao trộn. Cô đã làm điều này hàng trăm lần rồi. Rất đơn giản.
Dễ dàng là khác.
Nhưng chưa bao giờ mạng sống của cô bị nguy hiểm.
Cô nhíu mày khi nghĩ thế và mở túi, thác chiếc vòng vàng mảnh vào tay. Da cô râm ran khi khép những ngón tay quanh cái vòng, ép nó vào lòng bàn tay. Nhắm mắt, cô với đến một nơi trong tâm trí mà cô có thể gọi ra những hình ảnh lưu giữ trong cái vòng.
Chúng hiện ra từng chút một.
Một nhà máy. Ba tầng. Cửa sổ vỡ. Tối. Tâm trí cô tóm những khung cảnh, lưu lại để sau này xem xét. Nếu không đi cùng với dòng hình ảnh cô sẽ bị mất dấu. Cô không có đủ sức để thử lại lần hai.
Mùi biển… tiếng thuyền kẽo kẹt. Bên trong…quỷ. Cô giật nảy mình. Ôi trời ơi, hắn ở đây!
Cơn hoảng loạn choán lấy cô và chỉ một giây, những hình ảnh lắc lư. Giờ cô đã hiểu linh cảm lúc trước của mình. Quỷ dữ ở đây trong bóng tối, săn lùng cô. Ngón tay cô co rúm xung quanh cái vòng, nhưng cô cưỡng lại bản năng đang đòi phá vỡ sự liên kết. Thời gian cho Monica đang rút ngắn lại. Cô phải tìm nó nhanh, và đây là cách duy nhất để làm thế.
Và tất nhiên là gã đàn ông cô sợ không thể làm hại linh hồn cô. Hay là có? Mồ hôi ướt đãm trán, nhưng cô lại cô tìm hình ảnh.
Cầu thang… tầng hầm. Hai phòng, ba. Trong phòng thứ tư, Monica. Trần truồng. Bất tỉnh nhưng còn sống.
Có gì đánh mạnh vào Nikki, kéo cô vào bóng đêm, túm chặt phần lõi của linh hồn cô, vây lại như mạng nhện quấn quanh con mồi.
Cô nhện cười phá lên trong sự thích chí quỷ quái.