Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Phải Tình Hờ

Chương 8

Tác giả: Rachel Gibson

Zach đi như ma đuổi qua phòng thể dục vắng ngắt, định về văn phòng. Muốn đến đó, anh phải qua dãy hành lang dài hai bên tường gắn tủ kính bày cúp, cờ luân lưu, bằng khen và ảnh của đội bóng trường Cedar Creek từ năm 1953, năm trường mới mở cửa nhận học trò.

Một đống giấy tờ đang chờ anh trên bàn làm việc. Hơn nữa, Zach muốn xem lại băng ghi hình hàng công của đội Amarillo thêm vài lần trước trận ngày mai. Nếu anh tìm được điểm yếu, phần thắng ngày mai thuộc về đội anh.

Vừa vào hành lang, anh thấy ngay chỉ còn mình và Adele và Cindy Ann trong đó. Dừng lại vài giây, anh đi về phía họ.

Chỉ vào tấm hình cũ sau khung kính, Adele tâm sự với Cindy:

– Mình tham gia đội kịch có một năm. Bố mình bảo trông mình như chiến binh trong phim Phù thủy xứ Oz.

– Còn mình từ nhỏ đến lớn chỉ biết có thể thao.

Nghe tiếng chân người, chị quay qua hồ hởi:

– Chào anh Zach.

– Cindy Ann đấy à? – Zach nhìn thẳng vào mắt Adele. Cặp mắt mê hồn ấy thỉnh thoảng sẫm màu lại. – Chào Adele.

– Chào anh, Zach.

Cindy hỏi:

– Hôm nay các em trong đội khiêu vũ biểu diễn hay quá nhỉ?

Thốt nhiên, Zach chẳng nhớ gì hết:

– À…ừ. Nhiệt tình lắm.

Cindy quay sang Adele:

– Thôi, không làm phiền chị nữa. Chị cứ về yên tâm làm việc nhé. Mà này, nếu chị có ý định nối dài bộ chuyện về tiên nữ Brannigan, mình ủng hộ cả hai tay.

– Để mình cân nhắc đã. Cảm ơn chị cho Kendra đi nhờ.

– Không sao mà. – Ra đến cửa, Cindy ngoảnh đầu nói với. – Tạm biệt anh Zach.

– Chào chị.

Zach nhìn xuống khuôn mặt Adele, rồi xuống cổ và ngực áo đầy căng:

– Em vẫn thích chuyện thần tiên ư?

– Không thích như xưa nữa.

Adele định đi qua mặt anh ra cửa nhưng Zach chạm vào cánh tay cô ngăn lại.

– Sao vậy?

Ánh mắt anh trở lên vuốt ve trên gương mặt cô. Chỉ cần chạm tay nhau, nỗi khao khát lại trào lên làm anh mất tự chủ.

– Anh còn nhớ vài kỷ niệm đẹp, nhất là lúc hôn cô tiên xăm trên eo của em.

Mặt Adele đỏ lựng:

– Chuyện ấy qua lâu rồi.

– Em cứ nói vậy hoài.

– Bởi đó là sự thật.

– Nhưng kỷ niệm thật khó quên, đúng không nào? Nó giống lần thắng cúp các đội bóng bầu dục toàn bang trong hình kia. Hoặc cú ném bóng xa hai mươi mét trong ba giây cuối của trận với Chicago . Em biết không, Kênh truyền hình thể thao giải trí ESPN còn phát mãi đoạn băng ấy đấy.

Nếu chỉ có hai người, Zach đã quỳ xuống “hỏi thăm” nàng tiên trên bụng Adele. Tuy nhiên, cô nói đúng. Chuyện giữa hai người xảy ra quá lâu rồi, như thể cách đây cả mấy kiếp. Quan sát gương mặt cô, Zach nhận thấy nhiều nét quen thuộc của người yêu anh lúc trước bên cạnh nhiều điểm lạ lẫm: miệng Adele rộng hơn, làn môi mềm mại hơn. Tuy nhiên da cô vẫn trắng, mái tóc vẫn tràn đầy sinh lực. Mắt Adele vẫn thế. Mỗi khi cô nhìn anh, tim Zach lại đập loạn nhịp.

– Joe nói định rủ em đi chơi.

Chưa bao giờ Zach ghen vì tình. Chưa có người đàn bà nào khiến đầu óc anh bốc lửa vì ghen tuông thế này.

– Đúng vậy.

– Lúc đầu là tay tóc đỏ, giờ đến lượt Joe.

Anh lướt bàn tay từ cánh tay lên vai và dừng ở cổ Adele. Mạch máu dưới ngón tay anh phập phồng:

– Sao vậy em?

– Chắc họ mến em, muốn nói chuyện với em.

Họ không cảm mến Adele. Họ mờ mắt vì thân hình gợi cảm của cô và chỉ muốn dìu cô lên giường. Trên đời không chỉ có mình Zach thèm khát Adele.

– Anh biết tại sao hai gã đó rủ em. Chỉ có điều không hiểu sao em lại đồng ý.

Adele nheo mắt nhìn như thể anh mất trí. Phải, Zach hết sáng suốt mất rồi.

– Em đồng ý có gì sai?

– Không nên vì em không thực lòng thích họ.

Vào lúc này, triệu triệu lý do đúng đắn chứng minh Zach không nên khát khao Adele lần nữa đều vô nghĩa. Ôm khuôn mặt cô bằng cả hai tay, anh phớt lờ tất cả:

– Em chỉ thích ở bên anh thôi.

Adele bĩu môi:

– Anh vẫn kiêu ngạo, tự phụ như ngày nào.

Zach cười tủm tỉm:

– Chắc vậy.

– Đừng đắc ý thế. Em có khen anh đâu.

– Em khen hay chê không thành vấn đề, miễn là anh đúng.

Adele nắm cổ tay anh:

– Anh nhầm rồi, Zach. Em không thích anh.

Nếu muốn anh ngừng theo đuổi, Adele không nên nói câu đó. Zach nhìn sâu vào đáy mắt cô: màu mắt sẫm hơn lúc họ vừa gặp. Mạch ở cổ Adele phập phồng gấp gáp:

– Em vẫn như xưa, không biết nói dối.

Zach nghiêng đầu tránh lưỡi trai đụng trán Adele và nhẹ nhàng hôn cô. Nụ hôn phớt qua cố tình không theo lệnh dòng máu trào sối trong huyết quản khiến anh mê mụ, chỉ muốn ép chặt cô vào tường. thực tế, môi họ chỉ thoáng chạm nhau trong lúc ngón tay cái anh mơn man gò má Adele. Miệng cô hé mở, nuốt trọn hơi thở anh. Sức nóng từ bàn tay cô đặt trên ngực anh làm làn da nóng sực khiến anh vừa sung sướng vừa đau đớn. Hơi thở cô sát miệng anh biến cảm giác đê mê pha lẫn đau khổ thành nhu cầu bản năng, không tuân theo lý trí.

Adele lùi lại, hai tay Zach buông thõng bên mình. Trái tim cô đập rộn rã trong lồng ngực. Adele nghẹt thở. Nhìn đôi mắt đẹp đang mờ đi vì đam mê của Zach, cô nhớ bàn tay anh thường nhẹ nhàng chạm vào những nơi không ngờ nhất trên cơ thể cô khiến ngọn lửa thèm khát bùng lên cao mãi:

– Anh ăn nói trơn tru quá đấy.

Zach cười toe toét, giơ tay định chạm vào người cô:

– Lần này cũng không phải khen đâu.

Có ngọn lửa vô hình nhưng nóng nẩy thiêu đốt từng tế bào trên cơ thể cô. Chỉ cần một cái chạm tay của anh, mọi đầu giây thần kinh sẽ kêu gào đòi thỏa mãn.

Zach rụt tay về. Anh mời gọi:

– Lại đây với anh đi.

Adele lắc đầu, lui thêm bước nữa:

– Em không tin anh.

– Không phải thế. Cưng không tin ở chính mình.

Zach nói đúng. Adele không tin cô có thể cưỡng lại một Zach khéo léo, thành thạo chuyện tình trường và phán đoán nhạy bén cảm xúc yêu đương của phụ nữ, cô sẽ mất tự chủ lập tức:

– Zach, anh sao thế? Không tìm được cô nào tình nguyện để quấy rối ư?

Thay vì tự ái như Adele mong đợi, Zach bật cười:

– Thiếu gì người sẵn sàng cho anh tất cả. Anh muốn lúc nào mà không được.

– Trời đất, nhìn lại mình đi. Bệnh huênh hoang của anh hết thuốc chữa rồi đấy. – Adele giơ một bàn tay lên và lùi thêm bước nữa. – này, đừng tưởng em khen anh nhé.

– Nãy giờ em bảo anh tự cao, trơn tru, mắc bệnh huênh hoang. Em còn hiểu sai về anh đến thế nào nữa?

– Còn chứ. Có kể cả đêm cũng không hết.

– Anh chỉ xin em mười phút.

– Nói mười phút không bõ.

Đi giật lùi thêm bước nữa, Adele vấp phải tấm biển báo của nhà vệ sinh nữ.

Zach móc hai ngón tay cái trên miệng túi quần jeans, kéo sự chú ý của Adele về phần vải quanh khóa quần anh đang căng phồng:

– Em của anh đang sai chính ở chỗ đó. Chỉ cần gặp đúng đối tượng, chỉ trong mười phút người ta sẽ quên hết sự đời và sung sướng gào lên lời cảm tạ thượng đế!

Zach biến mọi câu xúc phạm của Adele thành lời mời gọi, khiêu khích. Tệ hơn nữa, cách ấy tác động mạnh đến Adele. Cô mê mụ, môi khô rát:

– Em không theo đạo.

Zach lắc đầu, tiến đến gần:

– Chẳng sao cả, cầu thủ ghi bàn vẫn thầm cảm ơn trời đó thôi.

– Ngớ ngẩn!

Nói xong, Adele tự nhắc mình chín chắn hơn xưa rất nhiều. cô quay sang trái, đi nhanh vào nhà vệ sinh nữ. Adele đến ngay bồn rửa mặt, áp một tay lên mặt gốm mát lạnh, tay kia lên gò má nóng bừng. người lớn phải cư xử thế chứ! Mắng anh ta là ngớ ngẩn rồi bỏ đi luôn, không nghe trả lời trả vốn gì hết.

Cửa phòng vệ sinh bật mở, va mạnh vào tường:

– Đừng chạy trốn nữa, Adele.

Cô hốt hoảng quay phắt lại:

– Anh không được vào đây.

Đóng cửa xong, Zach dựa lưng ngay vào cánh cửa, chắn lối ra. Adele chỉ xuống máy hủy băng vệ sinh:

– Anh không thấy đây là nhà vệ sinh nữ ư?

Liếc sáu ngăn riêng và hai bồn rửa mặt, Zach quay lại nhìn thẳng vào cô:

– Anh có thấy.

– Nhỡ người ta thấy anh thì sao?

Zach rời cánh cửa:

– Đây đâu phải là lần đầu. Em quên rồi à?

– Anh điên rồi.

Zach bỏ mũ và tiến về phía cô:

– Phải, ngay từ phút thấy em trở lại. Hễ nhìn thấy em, anh lại nhớ lúc hôn em, nhớ thân thể em, nhớ lúc mình tay trong tay. Anh chưa từng khao khát ai như thèm muốn em.

– Em không trở lại với anh. Sherilyn cần em giúp mà.

Adele đặt cả hai tay lên ngực anh. Hễ Zach tiến một bước, cô lùi xuống một bước.

– Anh cần em hơn.

– Không đâu. Anh cần thứ khác ở em.

– Cũng vẫn là cần.

– Đừng, anh không còn tỉnh táo nữa rồi.

Lưng cô chạm vào tường. Bên cạnh họ là ngăn cuối. Zach đặt tay lên vai cô:

– Cưng đừng làm gì cả, nhất là đừng chạy trốn anh nữa.

– Vậy anh đừng theo đuổi em nữa.

Zach lắc đầu, nhìn sâu vào mắt cô:

– Không có em, làm sao anh có thể tỉnh táo được?

Adele hiểu cảm giác ấy. Dưới lớp vải cotton, những múi cơ cuồn cuộn, rắn chắc của anh nóng sực trong tay cô. Thay vì sáng suốt tỏ ra lạnh nhạt, Adele vòng tay ôm cổ anh, bụng bảo dạ: “Lời nguyền vẫn còn đó. Đằng nào cũng bẽ bàng, vậy việc gì phải tránh.” Adele ngửa mặt đón môi đang rất gần cô. Anh bấu chặt vai Adele và hoàn toàn bất động. Sau vài giây, anh rên khẽ và luồn 1 tay ngang eo Adele, kéo cô áp chặt ngực anh và hôn cô say đắm. Adele không thất vọng: cái hôn của Zach vẫn dịu dàng và ngọt ngào khiến cô ngây ngất.

Thả túi xách xuống nền nhà, cô luồn tay vào mái tóc mềm mượt của anh. Hơi nóng từ khuôn ngực anh sưởi ấm cặp nhũ hoa của Adele. Cả người cô căng lên chờ đợi, hơi thở dồn dập. Hai chũm cau rắn lại bên trong áo lót. Khi môi miệng anh mơn trớn môi cô, Adele không nhúc nhich, cố giữ hai bàn tay trên tóc Zach. Nhưng khi Zach luồn tay dưới gấu áo len mỏng, ngón tay cái của anh nhấn vào bụng cô, Adele mặc mười đầu ngón tay cô đi khắp thân thể anh.

Khép chặt hai chân, Adele cố ngăn sự khao khát của mình. Cô tự bắt mình phải nhớ rằng: vì họ đang trong nhà vệ sinh nữ của trường Cedar Creek nên cô không thể lôi vạt áo anh đang giắt trong quần jeans, không thể chạm làn da trần của anh. Cô càng không thể hôn khắp người anh, thèm khát như người bị nhịn đói lâu ngày. Nhưng cho tới khi lời nguyền ác nghiệt can thiệp, cắt đứt cơn mê này, hỏa diệm sơn sẽ còn thiêu đốt tấm thân cô.

Hai ngón tay cái Zach miết trên da thịt Adele. Cơn rạo rực lan tỏa lồng ngực cô. Adele muốn lửa phụt cao hơn. Cô nghiêng đầu hôn anh thật lâu, thật say đắm. Zach ép mạnh người vào giữa hai đùi Adele.

Tiếng rên của cô bị khuôn miệng hau háu của Zach bịt kín. Adele muốn nhiều hơn nữa trước khi toàn bộ cơn mơ này tan biến. Zach đẩy mạnh đầu gối bắt hai chân cô tách ra. Tay anh rời gấu áo len, lần lên đầu khóa kéo. Khi lưỡi anh mải khám phá miệng Adele, mấy ngón tay anh kéo khóa xuống tận cùng, mở phanh ngực áo. Hai bàn tay anh trùm lên hai bầu áo lót may bằng sa tanh trắng.

Môi trượt dài xuống cổ Adele. Cô nghiêng đầu tận hưởng. Giọng khàn khàn của anh thì thầm bên tai cô:

– Em có biết anh muốn có em nhiều đến thế nào không?

Tay Zach lần ra sau áo lót. Adele nhắc nhở:

– Móc cài ở đằng trước.

Tất nhiên cô không biết. Zach to lớn, rắn chắc, căng tràn ép chặt đùi cô. Cô giơ một chân lên quắp ngang lưng anh. Chiếc áo lót vừa bung ra, Adele ép mạnh ngực mình vào anh. Da thịt họ cùng săn sở trong lớp vải quần jeans.

Hơi thở dồn dập khiến lồng ngực Zach phập phồng. Anh lật hai vạt áo len ra sau khiến dây áo lót từ vai tuột xuống cánh tay. Zach hơi ngửa người nhìn xuống hai bàn tay nâng đôi gò bồng đảo đầy đặn của Adele:

– Em vẫn đẹp như hồi đó.

– Em già rồi.

Adele nghẹt thở. Hai ngón tay cái anh vuốt ve đầu ngực vểnh lên đòi hỏi.

– Không, đẹp hơn nhiều. Như vầy mới hoàn hảo.

Zach xoay bàn tay lại, chà nhẹ mấy khớp ngón tay lên đầu ngực hồng hồng. Miệng Zach hé mở, cặp mắt nâu ngây dại vì ham muốn. Adele mất kiểm soát cảm xúc của anh và của cô, đồng thời quên hết xung quanh. Adele chờ lời nguyền đến phá rối. Tuy nhiên, nó không đến, còn cô đánh mất ý chí và sự sáng suốt để dừng bánh xe đang lăn quá nhanh. Adele cởi phăng áo len, gỡ dây áo lót khỏi cánh tay và mặc cho nó rơi xuống nền nhà, đoạn rướn lên hôn môi anh. Nụ hôn ngọt ngào, nóng bỏng. Sau ba năm dài, Adele mới có lại cảm giác tuyệt vời khi Zach chạm vào và hôn cô ngấu nghiến.

Lửa khao khát bốc cao đến đỉnh điểm. Nụ hôn cuối làm sống dậy bao ham muốn nhục thể. Môi miệng thèm khát của họ gắn chặt nhau không rời. Zach xát mạnh vào phần ẩm ướt, nhức nhối đòi hỏi hơn nữa của cô. Da cô nóng ran, hai bầu vú như nặng thêm nở to ra. Hai bầu ngực cứng muốn vươn lên mãi. Lâu lắm rồi, Adele chưa có cảm giác mê ly như thế.

– Mình dừng lại đi.

Nói thế nhưng hai tay Zach luồn dưới mông Adele, đè cô vào tường. Lưng cô áp vào mảnh tường mát lạnh. Cơ khắp người anh rắn như đá và anh khựng người lại. Tiếng thì thầm hòa hơi thở gấp phà vào tai Adele:

– Từ chối anh đi.

– Từ chối ư?

Bàn tay ấm sực của Zach miết lên trên eo Adele để lại vệt da nóng hổi, phập phồng. Ngón tay anh vuốt nhẹ dưới hai bầu ngực cô:

– Tát anh mạnh vào. Nói mình không thể làm thế này ở đây.

Cô rất có thể sẽ hoặc cười, hoặc khóc hoặc ghì lấy anh mà hôn nếu không có tiếng nói lao xao vọng tới, xuyên qua màn sương mờ ảo, mê man và lập tức làm dịu cơn ham muốn vừa bốc lên ngùn ngụt. Adele cúi xuống nhặt áo và túi xách, Zach nhanh tay kéo cô vào ngăn quây kín trước khi cửa nhà vệ sinh bật mở:

Có tiếng nữ sinh lảnh lót:

– Anh ấy học chung lớp toán với tớ. Đẹp trai lắm cậu ạ.

– Tớ biết rồi. Này, hắn đàn ông lắm đấy.

– Ảnh mời tớ đi chơi. Cậu thấy tớ có nên nhận lời không?

Zach cầm túi xách cho Adele mặc áo.

– Tùy cậu. Theo tớ biết thì hắn có người yêu rồi. Là Sara Lynn Miller đấy.

– Con nhỏ đó xấu òm hà.

– Ừ. Cậu xinh hơn nó nhiều.

Tiếng nước ngoài bồn rửa mặt xối mạnh át tiếng hai cô bé. Adele cũng vừa kéo xong khóa áo len.

Tắt vòi nước xong, một cô bảo:

– Mũ ai để quên này.

Adele hoảng hốt nhìn Zach. Mắt anh đăm đăm nhìn thẳng như thể anh có khả năng nhìn xuyên thấu, Zach đứng im như tượng.

– Mũ của đội Báo Sư Tử. Chỉ cầu thủ mới có mũ này. Số mười hai là ai nhỉ?

Vừa đưa túi cho Adele, Zach vừa nhắm tịt mắt như thể có người sắp tới nã súng vào đầu anh.

– Tớ không biết.

– Sao nó lạc vào đây được nhỉ?

‘Chết rồi’. Adele mở cửa ngăn đi ra rồi khép ngay lại. Cô liếc thấy áo lót trắng của mình rơi trên nền gạch trắng. Khoác túi lên vai, Adele đến bên bồn rửa, cạnh hai cô bé mặc đồng phục cổ vũ. Hy vọng họ không đi vệ sinh nên không thấy áo lót của cô.

Cầm mũ trên tay cô nữ sinh trung học, Adele bảo:

– Của cô đấy. Cảm ơn cháu nhặt hộ.

– Của cô thật ư?

– Thật mà.

Thản nhiên đội mũ lên đầu, Adele nhìn trong gương thầm chê một trong hai cô bé kẻ mắt quá đậm.

– Chỉ cầu thủ mới có mũ ấy.

‘Cả huấn luyện viên cũng có’. Vừa xé khăn giấy lau tay, Adele vừa thủng thẳng:

– Không giống mũ cầu thủ đâu cháu à.

– Giống lắm mà.

– Chỉ na ná thôi. Nhiều chi tiết mũ này đâu có.

Cô bé kẻ mắt đậm nhai kẹo cao su và nghiêm mặt hỏi:

– Sao cô có nó?

‘Mượn của chú đứng trong ngăn cuối kia kìa’. Adele nhún vai:

– Mua qua mạng thôi.

– Ra vậy.

Hai nữ sinh trố mắt nhìn, định nói thêm nhưng họ chỉ nhìn cô giống Kendra nhìn dì mỗi khi nó nói: “Dì ‘gay’ quá!”. Đoạn họ bỏ ra ngoài.

– Ra đi, an toàn rồi.

Adele ném mẩu giấy vào thùng rác. Gót giày đế mềm của cô nghiến trên nền gạch men ken két.

– Zach, anh đâu rồi?

Không nghe tiếng trả lời, Adele đẩy cửa ngăn, Zach ngồi trên bồn nước, hai cánh tay duỗi thẳng trên đùi, bàn tay lắc lư trước đầu gối:

– Suýt nữa thì nguy to.

Anh nhìn cô chòng ghẹo:

– Em có còn khăng khăng chuyện giữa chúng mình đã hết nữa thôi?

Adele không dám chắc nữa.

– Nhưng mình dừng ngay mà.

Chính cô cũng phải công nhận câu trả lời quá dở. Zach chỉ ra ngoài:

– Anh sắp lôi tuột quần nhỏ của em đến nơi.

Adele bướng bỉnh lắc đầu:

– Làm gì có chuyện đó.

– Ai ngăn được anh chứ? Chẳng lẽ là em?

Adele thích nhận công trạng ấy, nhưng không dám thề mình sẽ làm được. Cô có tỏ ra duy lí, cố giải thích một việc chẳng có ý nghĩa gì hết:

– Rõ là anh và em vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong.

Zach nhướng mày, đứng lên khiến Adele đi giật lùi:

– Chuyện gì? Theo anh, chỉ có thể gọi đó là sự đam mê chưa dứt mà thôi. Tất nhiên, anh ngớ ngẩn nên không biết dùng từ nào hơn.

– Xin lỗi vì lúc nãy em bảo anh ngớ ngẩn.

– Xin lỗi vì anh bảo em hay khiêu khích.

Adele nhíu mày cố nhớ:

– Đâu có.

Zach cười đắc ý:

– Không à?

– Em có khiêu khích gì đâu.

Anh cúi xuống nhìn cô, bảo:

– Vậy anh sắp bắt em chứng minh mình nán lại thêm chút nữa.

Nghe vậy, Adele nhanh chân bỏ ra cửa trước và không dám quay đầu nhìn lại.

Mở cửa xong, cô cất chìa khóa vào túi. Không thể tin được là cô lại quên áo lót trong nhà vệ sinh. Sắp về đến nhà, nhìn xuống ngực áo len mỏng, Adele mới sực nhớ. Định quay đầu xe trở lại, Adele ngại người ta nhìn thấy hai đầu ngực nhô lên nên lại thôi. Adele đoán người lao công trong trường sẽ tìm thấy nó và vứt đi hộ. Nếu được thế thì tốt, chỉ tiếc cô rất thích chiếc áo ấy.

Adele cười thầm hình dung nếu người lao công tìm thấy, chắc chắn họ sẽ thắc mắc.

Đặt túi lên bàn gần lối vào hẹp, Adele vào bếp. Cô mất áo lót vì mải hôn Zach trong nhà vệ sinh nữ. Sao chuyện tệ hại thế cũng xảy ra được? Mới vững vàng đó, cô đã xiêu lòng ngay rồi. Mới bảo Zach cô không muốn dính đến anh, ngay sau đó cô đã chỉ dẫn áo lót có móc cài đằng trước!

Mở tủ lạnh, Adele lấy lon Pepsi dành cho người ăn kiêng. Cô hoài công chờ lời nguyền biến Zach thành kẻ trái thói, nhưng sau ba năm dài, lần đầu tiên nó không ứng nghiệm.

Lần duy nhất Adele định dựa vào lời nguyền, nó lập tức làm cô cụt hứng. Mà với ai mới được chứ? Với người cô không hề muốn hôn hít đụng chạm gì đó là Zach. Đặc biệt là trong phòng nhà vệ sinh của trường anh. Đáng lẽ cô phải hoảng hốt, ngượng ngùng ghê lắm nhưng không hiểu sao cảm giác ấy chỉ thoáng qua.

Thực ra, cô phải kiềm chế nụ cười mãn nguyện.

Ba năm qua, cô tin mình bị nguyền rủa. Nhưng tối nay, nó không linh nghiệm khiến Adele cho rằng nó đã bị phản nguyền. Chắc có lẽ sau vô số lần báo hại cô phải bẽ bàng vì bạn tình trở trứng, phép màu đã cạn. Hoặc có thể chẳng có ai nguyền rủa cô hết. Rất lâu rồi, Adele mới nhẹ nhõm như hôm nay. Cô còn dám hy vọng cơn ác mộng kéo dài giờ đã chấm dứt.

Vào phòng trẻ, Adele gỡ mũ của Zach để cạnh máy tính xách tay. Cô tự cho phép mình hy vọng tối thứ Bảy đi chơi với Joe, anh ta sẽ không đổi tính.

Adele mến Joe bởi anh đúng mực. Cô chỉ biết có thế. Phong cách cao bồi cục mịch của Joe khá dễ thương. Ngoài giọng miền Nam ngọt ngào, chắc Joe cũng có tính cách lịch lãm của người miền Nam .

Tối thứ Bảy sau đó, Joe khẳng định những gì cô nghĩ về anh. Anh đưa cô đến nhà hàng El Rancho, mời cô món bò nướng kiểu Mêhicô và uống rượu margarita. Không những chỉ mở cửa mời cô vào trước, anh còn giúp cô cởi và mặc áo khoác nữa. Tuy nhiên, cô khám phá Joe thích ‘ba’ thứ: giải bóng bầu dục của trường trung học, giải bóng bầu dục ở trường đại học và giải bóng bầu dục nhà nghề!

Anh thao thao bất tuyệt về những trận bóng có anh tham gia hồi còn học trường công nghệ Virginia :

– Trận ấy làm nên lịch sử chói lọi đấy em ạ.

Anh đón cô lúc tám giờ. Quần áo trên người anh là đặc trưng cho trang phục của con trai miền tây Texas : áo sơ mi màu be có nút xà cừ, quần jeans hiệu Wranglers và đi giày hiệu Justin’s. Chiếc nón rơm kiểu cao bồi che mái tóc nâu của Joe.

– Em ở Boise phải không? Ở đó có đội WAC mạnh lắm đấy.

Dù bị bóng bầu dục ám ảnh, Joe vẫn khá lịch sự. Riêng phần mình, Adele trách mình mang tội nặng vì chỉ lo so sánh anh với Zach. Joe không cao to đẹp trai cũng không làm người cô mềm nhũn như khi ở bên Zach. Đáng lẽ Adele nên coi đó là ưu điểm của Joe.

Trong bữa tối, nhiều lần Adele tìm cách đổi đề tài, không muốn nói chuyện bóng bánh nữa. Lý do thứ nhất: cô không thích bóng bầu dục đến quên ăn quên ngủ. Lý do thứ hai: nói chuyện ấy khiến cô nhớ đến một tiền vệ xuất sắc đã giải nghệ! Nhớ Zach, cô lại nhớ chuyện xấu hổ trong nhà vệ sinh nữ. Mỗi lúc nhớ chuyện xấu hổ đó, cô lại xốn xang, toàn thân nực nội.

Vừa gẩy miếng thịt nướng đầu tiên trong đĩa, Adele gợi ý:

– Kể em nghe ngoài lúc huấn luyện đội banh, anh thường làm gì?

Joe mỉm cười, nhìn cô bằng cặp mắt màu xanh lá mạ:

– Em biết cửa hàng Whistle Stop không? Của anh đấy. Việc quản lý không thú vị mấy nhưng anh kiếm khá nhờ bán xăng và khoai tây chiên.

Nụ cười của Joe hiền đến nỗi Adele suýt quên rằng anh là kẻ cuồng tín bóng bầu dục:

– Anh thích chăm lo cửa hàng không?

– Có chứ. Cũng có thử thách này nọ. Nhưng tất nhiên không bằng đào tạo cầu thủ trẻ. Anh thích nghề huấn luyện hơn.

Phải, đúng thế rồi. Adele nhượng bộ một giây:

– Đêm qua, đội nào thắng thế?

Đang ăn ngon lành, Joe khựng lại. Anh nhìn cô như thể điểm IQ (chỉ số thông minh) của Adele chỉ có một chữ số:

– Báo Sư Tử chứ còn ai nữa. Ủa, chứ em không đi xem à?

– Em phải làm việc.

Mấy phút sau đó, đề tài đàm đạo chuyển sang chuyện viết lách của cô. Sau đó, Joe bảo anh toàn đọc sách nói về thể thao, trong số đó hầu hết viết về bóng bầu dục. ‘Đương nhiên, sao có thể khác được chứ’.

Lúc Joe trao cho bồi bàn thẻ tín dụng, Adele đã ngắm rượu tequila. Nhờ nó, cô đỡ khó chịu vì phải nghe quá nhiều từ ‘bóng bầu dục’. Adele vẫn phải cố lái câu chuyện sang hướng khác:

– Hồi học phổ thông, anh có thầm thương trộm nhớ ai không?

– Có chứ. Randa Lynn Hardesty của đội cổ vũ.

‘Hiển nhiên rồi. Cầu thủ không cặp với thành viên đội cổ vũ mới là lạ’.

Phục vụ bàn mang hóa đơn tới. Đếm kỹ tiền boa xong, Joe ký hóa đơn.

– Anh lấy Randa đầu tiên đấy.

– Thật ư? – Adele với tay lấy áo khoác trước khi nhẹ nhàng đứng dậy.- Thế anh làm chú rể mấy lần?

– Có hai lần chứ mấy.

‘Có hai lần thôi ư?’

Joe đứng lên giúp cô mặc áo khoác:

– Nghe nói em chưa lên xe hoa lần nào?

Cô nhìn anh lắc đầu:

– Anh cũng thấy rồi đó, em lười lấy chồng lắm.

Rời nhà hàng, anh đưa cô về và dắt tay cô đến cửa.

Giá Adele có chút tình cảm với anh. Một chút xao xuyến như lúc Zach chạm vào tay cô thôi cũng tốt. Khổ nỗi, cô chẳng cảm thấy gì. Vừa rụt tay về, Adele vội rút tay vào túi áo khoác:

– Cảm ơn anh. Tối nay vui quá.

– Anh cũng thấy vậy. Hôm nào anh lại rủ em đi chơi, em đừng từ chối nhé.

– Em không biết nữa. Chị em đang ốm phải nằm viện. Em bận bù đầu.

Nhớ chuyện với Cletus, Adele nín thở chờ nghe mắng. Joe mỉm cười, siết chặt tay cô:

– Anh hiểu mà. Anh cũng bận với đội bóng với đủ thứ linh tinh. Anh cũng không có thời gian hẹn hò lãng mạn. Thế này nhé: Nếu có rảnh, anh sẽ gọi ngay cho em. Nếu em cũng rảnh, mình cùng đi ăn. Vậy cả hai đều thoải mái.

Adele nhẹ cả người, chỉ muốn nhào đến hôn anh thật kêu vào má. Joe không xỉ vả cô ngoa ngoắt như Cletus. Có lẽ phép màu đã hết.

– Đồng ý cả hai tay.

– Hay quá.

Buông tay cô, anh quay gót ra về. Đến bậc tam cấp cuối cùng, Joe quay lại, cười nhếch mép đầy ngụ ý:

– Chắc em nhiều bạn gái xinh lắm, nhỉ?

Cô hoàn toàn không hiểu ý Joe. Nghĩ đến bạn bè ở Boise , Adele nhanh nhẩu gật đầu:

– Vâng, đúng ạ.

– Giờ hãy còn sớm, chưa đến mười giờ. Hay em gọi điện cho vài cô bạn của em, hẹn họ đến nhà anh ‘vui chơi’ thâu đêm luôn. Anh đang thèm ‘bánh kẹp xúc xích’. ‘Xúc xích’ của anh to lắm.

Không lời nào tả hết nỗi thất vọng và chán nản của Adele.

Bình luận