Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 84

Tác giả: Mạch Ngôn Xuyên

Edit: Qing Yun

Ứng Hoan đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cậu ta ôn chặt, hoàn toàn ngây ngốc, cô không nghĩ Trần Sâm Nhiên sẽ ôm mình, chờ cô phản ứng lại, bắt đầu giãy giụa: “Trần Sâm Nhiên, cậu…. cậu làm gì? Cậu mau buông ra.”

Sức lực cậu ta rất lớn, ôm cô rất chặt, cô hoàn toàn không đẩy cậu ta ra được, có chút nóng nảy.

Bên tai là tiếng mắng tức giận của Ứng Trì: “Mẹ nó! Trần Sâm Nhiên cậu làm gì đấy! Buông chị tôi ra!”

Ứng Trì tiến lên đẩy Trần Sâm Nhiên, đẩy hai lần đều không được.

Sau đó là Chung Vi Vi: “Cậu mau buông ra!”

Cuối cùng là Đỗ Nhã Hân vội vàng kêu: “Từ Kính Dư, con nhanh lên!”

Giây tiếp theo, hai người đã tách ra.

Sắc mặt Từ Kính Dư rất đáng sợ, anh túm lấy cánh tay Trần Sâm Nhiên ném sang một bên, mắt lạnh nhìn cậu ta: “Trần Sâm Nhiên, cậu đây là muốn làm gì? Dám làm vậy trước mặt tôi? Coi tôi là người chết?”

Ứng Hoan hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía anh, trước giờ cô chưa từng thấy anh tức giận như vậy.

Trần Sâm Nhiên mím môi, mắt còn đỏ, cậu ta nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, yết hầu lăn lộn, không nói chuyện.

Từ Kính Dư nắm chặt tay, ánh mắt quét qua camera bốn phía đang hướng về đây, cắn môi, buông lòng nắm tay, sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi. Anh không nghĩ lá gan của Trần Sâm Nhiên lại lớn như vậy, dám ôm Ứng Hoan trước mặt bao nhiêu phóng viên.

Mẹ nó!

Anh chửi nhỏ một câu.

Anh cầm giải quán quân, bạn gái của anh mà anh còn chưa bế lên đâu.

Ứng Hoan còn có chút ngốc, cô nhìn thoáng qua Trần Sâm Nhiên, cậu ta đang mím môi nhìn cô, thấy cô nhìn thì nghiêng đầu đi, đặc biệt quẫn bách. Sau đó không màng quan tâm chỉ trích của mọi người mà rời khỏi chỗ này, y như chạy trối chết. Phóng viên vừa thấy liền có một đám đuổi theo.

Ứng Hoan hơi há mồm, ánh mắt mờ mịt, lại ngầng đầu nhìn Từ Kính Dư.

Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, nếu không vì bận tâm đến phong viên và camera ở đây thì anh thật muốn đập Trần Sâm Nhiên một trận.

Ứng Hoan kéo kéo góc áo anh, Từ Kính Dư rũ mắt nhìn cô, ngữ khí hơi trầm xuống: “Cũng không biết tránh ra chỗ khác? Hả?”

Ứng Hoan đoán anh đang ghen tị, hình như đây là lần đầu tiên cô thấy anh ghen, cô kéo góc áo anh: “Em không biết cậu ta muốn ôm em, em chỉ khen cậu ta một câu…” Cô nghĩ đến Trần Sâm Nhiên lúc trước, “Có thể là cậu ta hơi kích động.”

Từ Kính Dư mím môi, lại hít sâu một hơi.

Đỗ Nhã Hân ở bên cạnh nhìn, nói nhỏ với Từ Lộ Bình: “Con trai anh có không ít tình địch đâu.”

Từ Lộ Bình cười cười: “Cô bé xinh đẹp, tính cách tốt, có người thích cũng không lạ.”

Đỗ Nhã Hân hừ một tiếng: “Thằng nhóc vừa nãy gan cũng đủ lớn đấy.”

Các phóng viên thấy một màn vừa rồi, đã sớm không kiềm chế đựo tâm hồn bát quái, một đám người mang máy quay đi đến.

Từ Kính Dư liếm khóe miệng, cúi người ôm cô gái nhỏ bên cạnh, bước xuống bậc thang. Anh rũ mắt nhìn cô, sau đó tháo huy chương vàng trên cổ rồi đeo cho cô, Ứng Hoan còn chưa biết huy chương vàng thế giới như thế nào đâu, cô vui sướng cầm tấm huy chương lên, lúc đang ngắm ngía thì anh đè gáy cô, cúi xuống dùng sức hôn một cái.

Ứng Hoan a một tiếng, nội tâm kinh hoàng, trừng lớn mắt, nhiều người nhìn như vậy mà! Giây tiếp theo, cô lại cảm thấy anh giành quán quân, cô nên khen thưởng anh mới đúng.

Cho nên, ở lúc Từ Kính Dư buông cô ra, cô nhón mũi chân, hôn lên môi anh một cái.

Từ Kính Dư híp mắt, gót chân cô vừa chạm đất, liếc mắt sang bên liền đối diện với camera đen như mực.

Bên tai cô liền đỏ bừng.

Phóng viên cười tủm tỉm tiến lên, nhìn về phía Ứng Hoan, hỏi Từ Kính Dư: “Có thể phỏng vấn một chút không?”

Từ Kính Dư ôm Ứng Hoan, cười nhạt: “Có thể.”

Khi kết thúc trao giải đã phỏng vấn rồi, bây giờ phỏng vấn tương đối tùy ý. Phóng viên rất muốn hỏi Từ Kính Dư và Ứng Hoan, vừa rồi vì sao Trần Sâm Nhiên đột nhiên ôm Ứng Hoan, nhưng nhìn sắc mặt Từ Kính Dư rất xấu, không dám hỏi nên đành hỏi Đỗ Nhã Hân và Từ Lộ Bình trước.

Từ Kính Dư liếc nhìn Trần Sâm Nhiên đang bị phóng viên vây quanh, phóng viên hỏi cậu ta: “Sao vừa rồi cậu lại ôm cô gái kia, tôi nhớ không lầm thì đấy là bạn gái Kính Vương…”

Trần Sâm Nhiên: “…”

Phóng viên: “Không thể hỏi sao? Có phải là…”

Trần Sâm Nhiên: “Không thể, không phải.”

Từ Kính Dư hừ lạnh, coi như cậu thức thời, không nói bậy.

Phóng viên phổng vấn Đỗ Nhã Hân xong liền giơ microphone đến trước mặt Ứng Hoan: “Ứng tiểu thư, lúc trước tôi đã xem tin tức về cô và em trai cô, cũng xem những tin tức về cô và Kính Vương… Tôi nghe nói lúc trước cô ở đội y tế của câu lạc bộ, cũng đã từng xem cậu ấy thi đấu, vậy trước khi thi đấu cô có nghĩ cậu ấy có thể đánh bại Miguel, giành được huy chương vàng không?”

Ứng Hoan nhìn phóng viên, cười cười: “Có nghĩ, anh ấy nhất định sẽ thắng.”

Phóng viên: “Chưa từng hoài nghi sao?”

Ứng Hoan nhấp môi: “Không có, bởi vì anh ấy hứa với tôi sẽ giành được huy chường vàng thế giới.”

Phóng viên: “…”

Ứng Hoan nghĩ nghĩ, đáy mắt như có ánh sáng: “Những chuyện anh ấy hứa với tôi thì nhất định sẽ làm được. Bởi vì anh ấy là Kính Vương, anh ấy là quyền vương Trung Quốc, cũng là kiêu ngạo của tôi.”

Phóng viên: “…”

Từ Kính Dư sửng sốt, cúi đầu nhìn cô.

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn anh, kiêu ngạo và vui sướng dưới đáy mắt không dấu được.

Không khí xung quanh hai người giống như xuất hiện bong bóng màu hồng, cho dù không nói lời nào thì cũng có thế cảm nhận được tình cảm đó.

Phóng viên bị hai người ngược cẩu rồi, phóng viên cũng đã chụp được cảnh này.

Chờ phóng viên tản ra, Ứng Hoan mới nhẹ nhàng ôm lấy tay Từ Kính Dư, khóe miệng mang ý cười, nhỏ giọng hỏi: “Có phải lúc nãy anh rất tức giận không? Em thấy mặt anh cũng đen cả lại, còn tưởng anh muốn đánh người.” Cô dừng một chút, “Trước nay em chưa từng thấy anh như vậy.”

Từ Kính Dưu liếc mắt nhìn Trần Sâm Nhiên còn đang bị phóng viên vây quanh, công khai ôm bạn gái anh, không bị phòng viên đuổi theo mới là lạ, anh hừ lạnh: “Tức điên rồi.” Anh rũ mắt nhìn cô, “Anh muốn ôm em, lại bị cậu ta giành trước, em nói xem anh có cảm giác gì?”

Ứng Hoan chớp chớp mắt: “À….”

Cô nhìn về phía Trần Sâm Nhiên, thiếu niên khá dễ nói chuyện, phóng viên hỏi một câu thì cậu đáp một câu, chỉ là khi hỏi đến lý do ôm cô thì cậu ta im lặng không đáp, rất có ý tứ muốn xóa bỏ chuyện vừa rồi.

Trần Sâm Nhiên càng không trả lời càng có vẻ dấu đầu lòi đuôi, các phóng viên đã tự động bổ não một đống chuyện: Tỷ như Trần Sâm Nhiên thích bạn gái Kính Vương? Trần Sâm Nhiên có muốn đoạt bạn gái Kính Vương hay không? Sao Trần Sâm Nhiên dám làm trò ôm bạn gái Kính Vương trước mặt cậu ấy?

…..

Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nhìn về phía Từ Kính Dư: “Chúng ta qua đó đi?”

Từ Kính Dư lạnh mặt: “Làm gì?”

Ứng Hoan cười: “Đi thôi.”

Từ Kính Dư cắn má, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Ứng Tiểu Hoan, anh nói cho em, lần này lửa lớn, em phải phụ trách dập lửa, muốn đi giải vây đúng không? Được, trở về sẽ khiến em phải khóc xin tha.”

Ứng Hoan: “…”

Cô không dám đi, Từ Kính Dư nắm chặt tay cô kéo cô đi qua.

Từ Kính Dư đi qua, Trần Sâm Nhiên không nhìn anh, chỉ nhìn Ứng Hoan, lại quay mặt đi.

Từ Kính Dư nhìn về phía phóng viên, lấy qua microphone, mặt không biểu tình mà nói: “Trước kia bạn gái tôi từng giúp đỡ Trần Sâm Nhiên, cậu ta chỉ cảm kích mà thôi, mọi người không cần nghĩ nhiều, không thể nào.”

Nói xong, nhét microphone vào tay phóng viên, nhìn về phía Trần Sâm Nhiên.

Trần Sâm Nhiên mím môi, rũ mắt hậm rãi liếc nhìn Ứng Hoan một cái, lại chậm rãi quay đi, nhẹ nhàng mà “đúng vậy” một tiếng.

Có một số bí mật bí mật, vĩnh viễn chỉ có thể là bí mật.

Tình cảm không thể nói kia, vĩnh viễn chôn dấu dưới đáy lòng.

……

Thời gian của vận động viên sau khi thi đấu kết thúc cơ bản là tự do, Từ Kính Dư về nước ở lại hai ngày.

Từ Kính Dư ở cùng phòng với Ngô Khởi, tuy rằng thi đấu xong Ngô Khởi cũng mặc kệ anh, nhưng không quá thuận tiên nên anh không đi cùng Ứng Hoan.

Buổi tối Ứng Hoan cùng Chung Vi Vi về khách sạn, hai người ở chung một phòng, Chung Vi Vi không biết lấy ở đâu ra mười mấy áo mưa, một bộ thần bí mà nói: “Cậu biết không? Khách sạn này mỗi mùa giải đều mất mấy chục vạn cái áo mưa, mỗi vận động viên đều có, bình quân cả đêm có hai ba cái.”

Ứng Hoan: “……”

Chung Vi Vi chống cằm nghĩ nghĩ, nói: “Vận động viên chẳng lẽ không nên khống chế một chút sao? Cũng không sợ cơ thể bị hư trước khi thi đấu?”

Ứng Hoan nhìn áo mưa màu sắc rực rỡ, có chút không rõ, cho nên lúc trước Từ Kính Dư nói phải cấm dục, rốt cuộc là thật hay là giả? Hay là nói quyền thủ không giống nhau?

Chung Vi Vi lại nói: “Chỉ là, tớ nghe nói vận động viên Trung Quốc không cần mấy cái này, bọn họ đa phần đều ở cùng phòng với huấn luyện viên hoặc là đội viên khác, không có phương tiện……Ngược lại là mấy vận động viên ngoại quốc và người đến xem đấy, thật là loạn mà.”

Ứng Hoan nhìn về phía cô ấy, nhịn không được hỏi: “Mấy thứ này cậu lấy ở đâu?”

Chung Vi Vi mặt đỏ, ho nhẹ: “Có người chia cho Ứng Trì, cậu ấy không cần, tớ tò mò nên lấy một ít, lấy về đưa cho Lâm Tư Vũ làm kỷ niệm.” Chung Vi Vi nhớ tới Ứng Trì mặt đỏ tai hồng, cùng với dáng vẻ như tránh ôn dịch mà vội vàng ném ra, nhịn không được muốn cười.

Ứng Hoan: “……”

Để lúc nào đấy cô sẽ hỏi Từ Kính Dư xem có phải chỗ anh có rất nhiều không……

Buổi tối trước khi ngủ, Ứng Hoan lướt Weibo, nhìn thấy video phỏng vấn Từ Kính Dư sau khi thi đấu ——

Phóng viên: “Vừa rồi huấn luyện viên nói cậu vì muốn đấu với Miguel, nên đã thay đổi chiến lược luyện tập, chuyện này có phải không?”

Trên mặt Từ Kính Dư còn chảy mồ hôi, cười một chút: “Đúng vậy.”

Phóng viên lại hỏi: “Việc muốn làm nhất sau khi giành được huy chương vàng là gì?”

Từ Kính Dư tươi cười rất nhạt, nhưng ánh mắt lại trở nên ôn nhu, khóe miệng khẽ cong: “Đeo huy chương vàng lên cổ bạn gái, sau đó ôm cô ấy.”

……

Ứng Hoan sửng sốt.

Trách không được, tức giận như vậy.

Lại xem một chút, quả nhiên nhìn thấy video Trần Sâm Nhiên ôm cô xuất hiện trên hot search, hiện tại còn đang ở top nữa, cùng với video phỏng vấn Từ Kính Dư kia, quả thực là vả mặt.

Võng hữu A: 【 oa, tôi cảm thấy Trần Sâm Nhiên khẳng định thích Ứng Hoan, nhưng mà không dám đoạt. 】

Võng hữu B: 【 nhìn khuôn mặt đen lại của Kính Vương đi, có thể hù chết Diêm Vương “tôi muốn bẻ tay cậu jpg”. 】

Võng hữu C: 【 tôi muốn làm bạn gái Kính Vương! Hy vọng Trần Sâm Nhiên cướp được Ứng Hoan, như vậy tôi liền có cơ hội. 】

Võng hữu D: 【 cẩn thận Kính Vương xé cô, “dám động cô ấy một chút thử xem jpg”. 】

……

Trong lúc nhất thời, biểu cảm muốn giết người của Từ Kính Dư được mọi người chế thành một gói nhãn dán rất được yêu thích.

Ứng Hoan vừa cười vừa lưu lại, cô cũng không cảm thấy Trần Sâm Nhiên thích mình, cảm giác thích một người đều là Từ Kính Dư cho cô, cô không cách nào hiểu nổi cái gọi là thích của Trần Sâm Nhiên.

Hai ngày sau, Ứng Hoan đi theo Từ Kính Dư về nước, dừng ở Bắc Kinh, Chung Vi Vi và bọn Ứng Trì đi về trước, Ứng Hoan ở lại với Từ Kính Dư.

Từ Kính Dư còn phải nhận phỏng vấn của phóng viên trong nước, Ứng Hoan quá mệt mỏi nên về khác sạn trước, buổi tối tỉnh lại liền ăn tối ở khách sạn luôn, chờ Từ Kính Dư trở về. Cô mở rương hành lý của Từ Kính Dư, không phát hiện có áo mưa, đang lúc ngồi bên cạnh hành lý suy tư thì cửa bị gõ mấy cái.

Cô đi tới cửa, nhẹ giọng hỏi: “Ai vậy?”

“Anh.”

Là thanh âm của Từ Kính Dư.

Ứng Hoan kéo cửa, Từ Kính Dư đi vào, thoáng nhìn rương hành lý mở rộng: “Không cần sửa sang lại, ngày mai anh trở về luôn rồi.”

Ứng Hoan hàm hồ mà nói: “Em không sửa sang lại, em chỉ muốn nhìn xem có phải khách sạn phát cái kia……” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Nghe nói mỗi vận động viên đều có mấy chục cái, anh không có sao?”

Từ Kính Dư nhướng mày nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: “Em muốn? Sớm biết thì anh đã lấy một xấp cho em mang về chơi rồi.”

“……”

Ứng Hoan nhỏ giọng nói: “Em không cần, em chính là tò mò……”

“Huấn luyện viên Ngô quản rất nghiêm, có phát đến thì cũng sẽ tịch thu, anh không có, cũng không cần.”

“À……”

Từ Kính Dư sờ sờ vành tai cô, thấp giọng hỏi: “Tắm rửa sao?”

Ứng Hoan sợ ngứa, rụt một chút, mềm mại nói: “Buổi chiều tắm qua, buổi tối không có……”

Từ Kính Dư ném túi lên giường, cúi người bế cô lên đi vào phòng tắm, đặt cô lên bồn rửa tay. Bồn rửa tay ở khách sạn hơn hơi thấp, Ứng Hoan ngồi bên trên, bị anh lột sạch không sót thứ gì, Từ Kính Dư nâng cằm cô lên rồi hôn cô, cái hôn này có chút thô bạo dồn dập, anh lấy từ túi quần ra một hộp đồ rồi bỏ lên bồn rửa, ôm cô đến dưới vòi hoa sen.

Thân thể hai người ướt đẫm, Ứng Hoan cảm giác được cử động của ngón tay anh dưới cơ thể mình, cả người đều run lên, dựa vào vai anh thở dốc, tiếng thở giống như tiếng mèo kêu.

Từ Kính Dư nghe được, máu cả người như sôi sục, anh nghiêng đầu, cắn tai cô, thanh âm hơi khàn: “Thoải mái sao?”

Ứng Hoan cắn vai anh, cả người đều mềm nhũn, cô nhỏ giọng: “Anh đặt em xuống dưới…”

Từ Kính Dư cười: “Thả em xuống dưới, em có thể đứng vững sao?”

“….”

Tắm rửa xong, Từ Kính Dư liền ấn cô lên bồn rửa tay hầu hạ một hồi, cầm cái hộp kia, ôm người trở về giường, biến đổi đủ mọi tư thế lăn lộn.

Trong bóng đêm, Ứng Hoan thút thít nức nở kêu đau, kêu ngừng.

Từ Kính Dư liếm cổ cô, một bên động, một bên thấp giọng dỗ: “Bảo bối nhỏ, không thể ngừng được.”

Mấy tháng không gặp, lại vừa thì đấu xong nên anh phóng túng một hồi.

Ứng Hoan cảm thấy cả người như bị hủy đi một lần, lại bị người hợp lại, toàn bộ thân thể đều không phải chính mình nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau, Ứng Hoan không dậy nổi, mắt đỏ lên mắng Từ Kính Dư hỗn đản, Từ Kính Dư thấp giọng dỗ, đổi thời gian trên vé máy bay.

….

Thi đấu kết thúc cũng gần ngày khai giảng.

Từ Kính Dư vì thi đấu nên đã bảo lưu một năm, khai giảng liền cùng học năm 4 với Ứng Hoan. Nhưng anh còn phải huấn luyện, còn ít nhất một trận thi đấu quan trọng mà anh phải tham gia, ngẫu nhiên vẫn sẽ nghỉ học.

Sau khi khai giảng năm tư, Ứng Hoan đã bị Từ Kính Dư nửa cưỡng bách mà ở chung.

Đến mức số tiền Ứng Hoan để trong tủ kia, Từ Kính Dư vẫn không phát hiện, thẳng đến tháng chín, lúc Chu Bách Hạo và Từ Kính Dư cùng nhau ăn cơm, anh ta mới vui sướng khi người gặp họa hỏi: “Tiền kia Ứng Hoan có lấy không? Cậu dỗ thế nào?”

Từ Kính Dư sửng sốt, hỏi lại mới biết biết được, Chu Bách Hạo không chút do dự liền nói chuyện này ra.

Chỉ là, Ứng Hoan không nhắc chuyện này với anh, anh cho rằng Ứng Hoan đã nhận rồi, anh cười một cái, cũng không nói chuyện này với Ứng Hoan.

Một buổi tối tháng mười, Ứng Hoan thấy một topic trên weibo, “Thích em trai của bạn thân, có phải là tội không?”, cô nhìn một cái, người viết nặc danh.

Cô nhắn lại ở dưới, “Thích một người không phải tội lỗi.”

Cô dùng nick của mình, ngày thường vẫn chia sẽ một số bài, Chung Vi Vi biết tài khoản này của cô.

Một lát sau, Chung Vi Vi ngồi bên cạnh đột nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Ứng Hoan, Chung Vi Vi cứng họng: “Tớ…”

Ứng Hoan cười, có chút tò mò: “Cậu thích Ứng Trì từ khi nào?”

Chung Vi Vi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: “Cấp hai đi…. khi đó cảm thấy cậu ấy đẹp, tớ liền thích cậu ấy như vậy.”

Chuyện thích này, vĩnh viễn không thể nói rõ.

Ứng Hoan đã chọn được trường học, Lâm Tư Vũ hỏi cô: “Cậu thật sự muốn đi Đức à? Không phải Kính Vương nhà cậu muốn đi Mỹ sao? Sao cậu không đi cùng anh ấy?”

Chung Vi Vi hỏi: “Vì tiền?”

Ứng Hoan không phủ nhận: “Ừ.”

Chung Vi Vi có chút khó hiểu: “Nhưng mà lúc trước Ứng Trì tiếp nhận phỏng vấn hẳn là có chút tiền đi? Từ Kính Dư……”

“Tiền đó không thể động, nếu ba còn có chuyện gì thì sẽ cần dùng gấp. Cho dù ba không có việc gì, tiền kia cũng không thể động, đó là Ứng Trì dùng một quả thận, dùng đôi cánh bị bẻ gãy đổi lấy, bao nhiêu tiền tớ cũng đều không thể động. Tớ đi du học là muốn cho Ứng Trì có thể thấy hy vọng, về sau tớ trở về, nếu nó còn muốn tiếp tục, tớ sẽ dùng những điều tốt nhất để giúp nó.” Ứng Hoan nhẹ giọng nói, “Tiền của Từ Kính Dư tớ cũng không thể lấy, tớ cảm thấy nếu đi Mỹ ba năm mà tớ luôn dựa vào anh ấy thì đấy không phải tớ.”

Lâm Tư Vũ thở dài: “Nhưng là yêu xa đấy, cậu sẽ không sợ?”

Ứng Hoan trầm mặc vài giây, nói: “Không sợ.”

Cuối tuần, cô cùng Từ Kính Dư về nhà.

Buổi sáng ngày hôm sau, Từ Kính Dư dậy sớm như thường lệ, chạy một vòng thuận tiện mua đồ ăn sáng, còn mua vài thứ, lúc nhét vào ngăn tủ mới thấy tờ chi phiếu kia.

Anh ngồi ở mép giường, cầm lấy chi phiếu nhìn một hồi, trầm mặc thật lâu, không biết suy nghĩ cái gì. Qua thật lâu, anh quay đầu, nhìn về phía cô gái nhỏ còn chui trong ổ chăn ngủ thật ngon. Sau một lúc lâu, anh đặt chi phiếu xuống, nhét hộp áo mưa xuống gối, kéo cô gái nhỏ còn ngủ say lên, bắt đầu lăn lộn.

Ứng Hoan tối hôm qua bị lăn lộn đến sợ, người còn chưa thanh tỉnh, bị anh chạm vào liền phản xạ có điều kiện, nửa mộng nửa tỉnh mà khóc: “Từ Kính Dư, anh hỗn đản, anh muốn em ở chung với anh, mỗi ngày cũng chỉ làm cái này.”

Từ Kính Dư trầm mặc mà hôn cô, một chút lại một chút, cắn vành tai cô, giọng khàn khàn: “Là anh yêu em.” “Hu hu, anh không phải!” “Em nói cái gì?” Từ Kính Dư cắn lên môi cô một cái.

Ứng Hoan ăn đau, mở mắt ra, đôi mắt trong trẻo, có chút thanh tỉnh.

Từ Kính Dư dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, thấp giọng nói: “Ứng Tiểu Hoan, chuyện gì em cũng có thể cự tuyệt, cũng có thể phủ nhận, duy độc chuyện này là không thể.”

Bình luận