Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 47

Tác giả: Long Thất

Cái… Cái vấn đề sắc bén này!

Bốn người đàn ông ngồi im bất động.

Trong trường hợp này, Nhậm Cảnh không tiện mở miệng, Dạ Sâm không thể trông cậy, giám đốc Dụ thì đang là đối tượng bị hiểu nhầm, cho nên Cố Khê chỉ đành kiên trì chống đỡ một mình.

Dù thế nào thì anh ta cũng đã comeout từ lâu, mẹ Dạ không phải không biết. Vấn đề quan trọng lúc này là xem xem anh ta sẽ kéo ai xuống nước cùng mà thôi.

Một người là Sâm Sâm.

Một người là Lão Cá.

Cố bá bá không nghi ngờ gì mà chọn bảo vệ con trai bán đứng đồng đội.

Coi như báo mối thù niên thiếu đi!

Cố Khê làm bộ bất đắc dĩ nói “Đúng là không có chuyện gì qua được mắt dì, đến chuyện này mà dì cũng nhận ra.”

Mẹ Dạ chớp chớp mắt.

Cố Khê ngài ngại “… Dì cũng nếm thử rồi đấy, tay nghề của con quả thực rất tệ, nhưng A Triết từ xa quay về, con vẫn muốn biểu hiện một chút.” Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn giám đốc Dụ, giám đốc Dụ bị ánh mắt đó đánh cho run rẩy.

Cố Khê không hổ là sinh viên tài năng tốt nghiệp ngành biên đạo, vừa mở miệng liền bịa ngay được một kịch bản tuyệt vời “Cho nên, con mới đến nhà hàng đặt món, sau đó chế biến lại để trông giống như con làm. Con còn nhờ Dạ Sâm giấu diếm, hòng tạo bất ngờ cho A Triết.”

Giám đốc Dụ biểu thị “bất ngờ” không có nhưng “kinh hãi” thì đủ chinh phục anh ta luôn rồi!

Cố Khê tiếp tục nói “Nhưng sau con nghĩ, chỉ thế thì hơi thiếu thành ý, nên mới tự mình làm một món, chính là món này…” Trứng bắc cà chua chính là diễn viên lớn nhất của ngày hôm nay.

Có đầu thì đuôi cũng xuôi, Cố Khê xạo sự không chớp mắt “Nhưng mùi vị của nó chắc mọi người cũng đã thấy, nếu để A Triết nếm thử, cậu ấy còn không phát hiện vấn đề? Thế nên đến lúc dọn cơm lên, con liền hối hận, lén lút nhờ vả Dạ Sâm xử lí. Chỉ là Dạ Sâm có phần mềm lòng, nghĩ đồ ăn con vất vả làm mà A Triết lại không được ăn, cuối cùng vẫn chia cho mỗi người chúng ta một chút…”

Chỉ mấy điểm này cũng đủ khiến Dụ Tinh Triết nhận ra “chân tướng”.

Dạ Sâm nghe mà ngẩn cả người. Cậu mà không phải vai chính, cậu chắc chắn sẽ tin 100%.

Thái Hậu nhìn Cố Khê, lại nhìn Dụ Tinh Triết hỏi “Vậy là… Hai người các con…”

Cố Khê “ngại ngùng” né tránh tầm nhìn.

Dụ Tinh Triết “…”

Thái Hậu quay sang hướng anh ta.

Dụ Tinh Triết nhớ đến độ dính người của Dạ Sâm đối với Nhậm Cảnh, thầm nghĩ giả như quan hệ của hai người mà bị bại lộ, cậu hẳn sẽ “đòi sống đòi chết” muốn ở cạnh anh ta. Dựa vào sự thương con của cha Dạ mẹ Dạ, tám chín phần là sẽ thuận theo Dạ Sâm, thế thì Nhậm Cảnh còn không phải từng bước tấn công thành công?

Không được! Không thể để anh ta dễ dàng đạt được như vậy!

Dụ bá bá cũng đã thuộc hàng thánh nhân, để hãm hại “tình địch”, anh ta không ngại vứt bỏ hổ thẹn của bản thân, nói với Cố Khê “Sao em có thể ghét món anh làm được chứ?”

Cố Khê nghe mà nổi hết da gà.

Dụ Tinh Triết âm thầm khinh bỉ: Dám động vào tôi? Xem tôi còn không làm anh ớn chết?

Anh ta “tình tứ” nhìn Cố Khê, chân thành nói “Em chỉ hận không thể ăn sạch đồ ăn anh nấu.”

Có lẽ ngoại trừ Thái Hậu, những người còn lại rốt cuộc cũng đã được thể nghiệm cái gì gọi là sét đánh ngang tai! Lại nói, đây phải là sét đánh chết tươi luôn ý chứ!

Thái Hậu hắng hắng giọng, hỏi “Hai đứa…”

Cố bá bá và Dụ bá bá đồng loạt quay đầu, trăm miệng một lời nói “Dì, dì có thể giữ bí mật giúp bọn con không?”

Thái Hậu im lặng, có hơi lưỡng lự. Những đứa trẻ mà bà tận mắt nhìn chúng lớn lên, bây giờ đều là đồng tính… Bà không kì thị, nhưng bà đau lòng, vì con đường này quả thực không dễ đi.

Nhưng mà, so với việc không thể cưỡng cầu, hạnh phúc của con cháu càng quan trọng hơn.

Thái Hậu thở dài “Mấy đứa yên tâm, dì sẽ không nói gì hết.”

Cố Khê và Dụ Tinh Triết “cảm kích” nhìn Thái Hậu.

Thái Hậu đáp lại cho bọn họ cái nhìn kiên cường và cổ vũ.

Lão Cố và lão Cá tiếp nhận sóng điện não, tâm trạng buồn bực, oan ức phát khóc!

Qua chuyện rồi sao? Dạ Sâm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như cuối cùng cũng có thể sống qua tối nay.

Thế nhưng, đúng lúc này, Thái Hậu lại nhìn về phía cậu, tung ra vấn đề trí mạng thứ hai “Sâm Sâm, nói, sao con lại trút hết trứng bắc cà chua vào bát Tiểu Nhậm?”

Dạ Sâm “!!!”

Hai vị bá bá dâng hết tôn nghiêm đạo đức vì con trai “!!!”

Nhậm Cảnh “…”

Có câu gì mà giác quan thứ sáu của phụ nữ, đúng là sắc bén không chịu được!

Xong rồi, xong rồi, lẽ nào hi sinh nhiều như vậy mà lại vô dụng hết sao?

Cố Khê và Dụ Tinh Triết bị cưỡng chế ghép đôi làm sao có thể dễ dàng cam tâm như thế?

Cố Khê vận dụng thuần thục năm chữ “người bạn tốt Trung Quốc”, vội vã cười khổ nói “Dì, chuyện này mà dì còn cần hỏi sao?”

Đương sự Dạ Sâm vẻ mặt khiếp sợ: Anh Khê, anh muốn làm gì?

Cố Khê lười không thèm để ý cậu, tiếp tục nói với mẹ Dạ “Dì cũng biết đấy, có đôi khi… Sâm Sâm tính tình trẻ con…”

Dạ Sâm hãy đang lớ ngớ không theo kịp câu chuyện, Thái Hậu đã lộ vẻ “ta biết ngay mà”. Bà trừng mắt nguýt Dạ Sâm, rồi quay sang Nhậm Cảnh giải thích “Thằng nhóc này vẫn chưa chịu lớn, cho nên hay đùa dai…” Sau đó, mặc kệ Dạ Sâm buồn bực vì chả hiểu chuyện gì, bà nhiệt tình giục giã “Thôi thôi, chuyện thanh niên các con, bà già này không hỏi nữa. Chúng ta ăn cơm đi. Nào, nếm thử món dì làm xem thế nào. Ăn nhiều một chút.” Vừa giục bà vừa khéo léo chất đồ vào bát Nhậm Cảnh, kiểu như bù đắp cho nỗi ấm ức to lớn anh vừa phải chịu.

Cố Khê mất sức, Dụ Tinh Triết mất tôn nghiêm, thế mà đến cuối, người được lợi lại là Nhậm Cảnh!

Lòng dạ đúng là xót xa mà!

Mãi đến tận khi bữa cơm kết thúc, đưa mẹ về nhà, Dạ Sâm mới hiểu ra là có chuyện gì.

Thái Hậu trách cậu “Con thật là, sao lại làm càn thế không biết? Cái món trứng bắc cà chua khó ăn kinh lên được mà lại trút hết cho Nhậm Cảnh. Nhậm Cảnh người ta lễ phép lịch sự, làm sao có thể vô sỉ nói thẳng ra là khó ăn? Thật tình, thằng bé không chỉ ăn hết, mà còn ăn nhiều như thế, không sợ khó chịu chết hay sao!”

Dạ Sâm “…”

Thái Hậu lầu bầu “Mẹ biết con không thích Nhậm Cảnh, nhưng cũng đâu thể bắt nạt người ta như vậy?”

Dạ Sâm triệt để tỉnh ngộ, mẹ cậu đây là đang nghĩ cậu cố tình dùng món khó ăn hãm hại idol của bà sao?

Thái Hậu quở mắng Dạ Sâm một đường, Dạ Sâm liền im như gà mổ thóc một đường.

Cậu không biết phải nói gì ngoài cảm tạ lão Cố, cảm tạ lão Cá, cảm tạ cả bản thân vì đã “bôi đen” Nhậm Cảnh suốt bao năm qua. Nếu không, hôm nay, cậu đã không thể an toàn đi qua mối họa này.

Dạ Sâm tiễn mẹ xong, quay về. Cậu thầm thắc mắc, trứng bắc cà chua của mình thực sự khó ăn đến thế sao? Chỉ là sau khi cậu đi, Tiểu Lưu đã gọi người đến dọn nhà. Thế nên, giờ này quay về, đến cái đĩa đựng món đó cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.

Dạ Sâm gửi tin nhắn cho Cố Khê hỏi “Tôi làm đồ ăn dở lắm à?”

Cố Khê “Không dở.”

Dạ Sâm nhất thời yên tâm. Nhưng rất nhanh, Cố Khê đã lại gửi đến “Là cực kì vô cùng hết sức dở! Tóm lại, đời này, tôi không muốn ăn trứng bắc cà chua thêm một lần nào nữa hết (tạm biệt)!”

Dạ Sâm “…”

Cố Khê chỉ ăn có một miếng cà chua nửa miếng trứng mà đã thế, thì người ăn phần lớn như Nhậm Cảnh…

Dạ Sâm thảm thiết kêu lên “Hình như mình hại anh ấy thật rồi!”

Đi chết đi nghĩ thầm: Hại cái rắm gì, tối nay, anh ta chả hài lòng đến muốn thăng thiên luôn ý chứ!

Dạ Sâm ngủ thông một mạch đến sáng. Do hôm sau không có việc gì, hiếm khi được nằm ườn trên giường, nên cậu làm ổ trong chăn chơi game đến gần chín giờ thì vô cùng tự giác hỏi đi chết đi “Nhiệm vụ hôm nay là gì?”

Nhưng không ngờ, đi chết đi lại đáp “Không có nhiệm vụ.”

Dạ Sâm sửng sốt, ngồi bật dậy “Gì cơ? Không có nhiệm vụ á? Không phải nói ngày nào cũng có à?”

Haiz, đúng là con người, có việc thì ngại “mệt”, không có “việc” thì lại sợ… Thực khó lòng mà vẹn cả đôi đường mà!

Dạ Sâm bứt rứt lo lắng “Sao lại không có nhiệm vụ?”

Đi chết đi “Nhiệm vụ hàng ngày: Không có nhiệm vụ.”

Dạ Sâm “…”

Đi chết đi ngáp ngáp “Hết việc rồi thì tôi đi ngủ đây.”

Dạ Sâm thực muốn nắm lấy nó lắc lắc một trận thật mạnh rồi nói “Nhiệm vụ đâu? Nhiệm vụ đâu? Nhiệm vụ đâu rồi? Mau mau tuyên bố nhiệm vụ cho tôi!”

Không có nhiệm vụ tức là không có điểm sinh mệnh, không có điểm sinh mệnh, cậu sẽ không có cảm giác an toàn!

Với cả… Dạ Sâm bỗng nhiên ngẩn ra, không có nhiệm vụ… Tức là hôm nay cậu không được gặp Nhậm Cảnh ư?

Cơ mà, cái này đánh chết cũng không được hỏi! Cho nên, Dạ Sâm chỉ đành nhịn nhịn nhịn!

Cả ngày rảnh rỗi, có thể chơi game thỏa thích, thế mà Dạ Sâm lại thấy buồn chán vô cùng.

Cậu nhìn điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Nhậm Cảnh, nhưng cầm máy nửa ngày lại không gửi được một tin.

Muốn gọi cho anh, lại không tìm được lí do để gọi…

Muốn đi tìm anh… Lại không biết tìm anh làm gì…

Dạ Sâm phát ngốc ở nhà một lúc, thì nhận được điện thoại của Dụ Tinh Triết. Nghe anh ta hỏi “Tôi đến đón cậu nhé?”, cậu mới nhớ ra chuyện mình hẹn anh ta gặp mặt hôm qua.

Dạ Sâm hôn hôn con mèo nhỏ nói “Ngoan ngoãn đợi ở nhà nhé, ta ra ngoài một lúc.”

Con mèo nhỏ lười biếng duỗi eo, quay sang chỗ khác ngủ tiếp.

Dạ Sâm chọc chọc gáy nó, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Lần này cậu hẹn Dụ Tinh Triết gặp mặt, không chỉ có mỗi hai người, mà còn hẹn ở một nơi vô cùng thích hợp cho việc nói chuyện.

Nếu là trước đây, chắc chắn lão Cá sẽ cực lực hưng phấn mong chờ. Hai người thần thần bí bí gặp nhau, có khi nào Sâm Sâm muốn thổ lộ với mình rồi không?

Cơ mà, hiện tại… Ha ha… Lão Cá chết thầm nghĩ, nhất định là chẳng có chuyện gì hay ho.

Dạ Sâm không vòng vo trước sau mà đi thẳng vào vấn đề hỏi “Tinh Triết, cậu có thể liên lạc với anh Tinh Hải giúp tôi không?”

Dụ Tinh Triết vừa nghe liền nghiêm mặt “Sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Dạ Sâm đáp “Chuyện trong nhà thôi… Ừm, tôi muốn nhờ anh Tinh Hải giúp đỡ một chút.”

Dụ Tinh Triết vô cùng nhạy bén “Có liên quan đến Dạ Lan đúng không?”

Dạ Sâm “…”

Dụ Tinh Triết không hỏi nhiều nữa mà nói “Mấy hôm nay anh ấy đi nhậm chức, đợi anh ấy về, tôi sẽ báo cho cậu.”

Dạ Sâm “Ừ.”

Dụ Tinh Triết lo lắng nhìn cậu. Chuyện nhà họ Dạ, anh ta nắm rõ như lòng bàn tay, cho nên người anh họ kia của Dạ Sâm, anh ta đương nhiên cũng rõ.

Mấy năm nay, Dạ Lan phát triển khá tốt, nhưng nói trắng ra, là tốt một cách quá mức.

Khiến người bất an.

Dạ Sâm không kể đến hai lần mình gặp chuyện, vì có kể ra thì cũng vô dụng. Không chỉ quá mức hoang đường mà còn dính dáng đến cả hệ thống, nếu kể, có khi Dụ Tinh Triết còn nghĩ cậu đang nói đùa.

Nhưng còn một vấn đề, Dạ Sâm mờ mịt nói “Hình như tôi biết bí mật của Dạ Lan là gì, cho nên mới muốn xác nhận.”

Dụ Tinh Triết nhíu mày “Dạ Lan biết không?”

Dạ Sâm im lặng.

Dụ Tinh Triết nóng nảy “Rốt cuộc là chuyện gì? Dạ Lan không từ thủ đoạn, nếu như cậu thật sự biết được chuyện quan trọng, có thể, anh ta sẽ…” Anh không nói hết, sợ hù đến Dạ Sâm.

Dạ Sâm ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn chọn nói cho Dụ Tinh Triết “Tôi nghi ngờ nguyên nhân cái chết của mẹ anh ta.”

Tim Dụ Tinh Triết thắt lại “Ý gì?”

Dạ Sâm trầm ngâm “Nhờ anh Tinh Hải tra giúp tôi xem… Có phải năm đó, là Dạ Lan đã giết mẹ mình hay không.”

Con ngươi Dụ Tinh Triết co chặt “Lúc ấy anh ta mới bao tuổi?”

Dạ Sâm lắc đầu “Thế mới cần nhờ anh Tinh Hải tra giúp.”

Dụ Tinh Triết lo lắng “Cậu phải cẩn thận cho tôi, tôi sợ Dạ Lan…”

“Tôi rất cẩn thận.” Dạ Sâm cắt ngang “Lúc nào tôi cũng có người đi theo.”

Dụ Tinh Triết mặc dù không yên tâm, nhưng anh ta cũng không nói nhiều nữa mà chỉ len lén sắp xếp thêm người bảo vệ cậu.

Dạ Sâm nói tiếp “Việc này, đành nhờ anh vậy.”

“Còn khách khí với tôi?” Dụ Tinh Triết dặn dò “Chuyện này, tạm thời cậu đừng nói với ai, chờ anh trai tôi thu thập đủ bằng chứng đã, miễn cho đánh rắn động cỏ.”

Dạ Sâm gật đầu “Tôi biết rồi.”

Hai người trò chuyện thêm một lúc, thì điện thoại của Dạ Sâm vang lên.

Thấy tên người gọi là Cố Khê, cậu vội vã nghe máy.

Đạo diễn Cố ở đầu kia điện thoại, âm thanh dịu dàng như muốn dìm chết người gọi “Sâm Sâm.”

Dạ Sâm “…” Cái quần gì vậy!

Cố Khê “Đang nhớ anh sao? Ngoan, anh lập tức qua đón em đây.”

Dạ Sâm suýt chút nữa thì ném luôn cả máy!

Bình luận