Lâm Cẩn Ngôn so với cô lớn hơn bao nhiêu tuổi?
Kỳ thật cũng không đáng là bao, tầm mười mấy tuổi.
Lâm Cẩn Ngôn năm nay cũng chỉ mới 27 mà thôi.
Giản Vi đi mua đồ, Lâm Cẩn Ngôn ngồi trong xe chờ cô trở lại, nghĩ ngợi lung tung. Về sau lại cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười. Tính cái này làm gì, Giản Vi nhỏ hơn anh vài tuổi, cùng anh làm gì có quan hệ.
Bên ngoài không biết tuyết đã rơi từ khi nào, bay đầy trong không trung rồi dừng lại trên cửa sổ xe.
Lâm Cẩn Ngôn ghé mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó hạ cửa kính xe xuống. Gió lạnh từng đợt thổi vào nhưng lại khiến cho người ở trong xe cảm thấy thanh tỉnh.
Anh thuận tay đẩy cửa xe ra, nghiêng người bước ra ngoài.
Bên ngoài gió lớn, từng đợt từng đợt thổi tới.
Lâm Cẩn Ngôn thân thể lười biếng dựa ở trên cửa xe, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc, lấy một ngậm trên miệng.
Lấy bật lửa ra, chuẩn bị bật lửa, bỗng nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Anh nghiện thuốc là nặng, hai năm trước công ty gặp biến cố, mỗi ngày mười sáu mười bảy tiếng đồng hồ làm việc, áp lực lớn, mỗi ngày đều hút hết một bao thuốc.
Tất cả mọi người đều đặt kì vọng lớn lên người anh kính trọng anh, duy chỉ có cô là người duy nhất ngăn cản anh hút thuốc lá. Bởi vì đối với thân thể không tốt, nên trực tiếp ngăn cản.
Đột nhiên nghĩ tới đôi mắt ngày hôm qua của cô cũng với bộ dạng nghiêm trang từ trên miệng anh đoạt lấy điếu thuốc lá, khóe miệng khẽ cong rồi nhanh chóng hạ xuống, nở một nụ cười.
Đơn giản nghe lời cô, lấy điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống, thuận tay ném tới bên cạnh thùng rác.
Khi cô ra khỏi siêu thị, tuyết đã rơi đầy đường. Cô đứng ở cửa siêu thị, nhìn bên ngoài đột nhiên có tuyết rơi, ngơ ngẩn mà sửng sốt hồi lâu.
Cô chính là đi mua đồ lâu một chút, cư nhiên bên ngoài lại có tuyết rơi.
Cô một bên cảm khái thời tiết thật thần kì, một bên hướng Lâm Cẩn Ngôn mà đi tới.
Cô mặc một chiếc áo hồng nhạt bên trong, bên ngoài khoác một cái áo dạ bằng lông vũ, trên cô quấn một cái khăn len màu trắng, màu trắng đã bao phủ khắp mặt đất, bao trùm lên cảnh vật. Làm cho cảnh vật thật sạch sẽ.
Từng bông tuyết từ từ hạ xuống, rơi trên tóc, trên quần áo.
Làn da trắng ánh lên trên nền tuyết trắng, khuôn mặt tươi cười đi lại trong đám đông vẫn rất thu hút người khác.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô hướng chỗ mình chạy tới, thân ảnh hồng nhạt không hiểu sao trên nền tuyết trắng lại hòa hợp đến lạ kì, trong lúc nhất thời khiến anh không thể dời mắt. Anh nhìn cô, trong lòng bỗng nhiên trào lên một cảm giác khác lạ.
Tuyết rơi xuống ngày càng lớn, Giản Vi đã thấy xa xa kia Lâm Cẩn Ngôn đang đứng đợi mình ở bên kia đường liền rảo bước nhanh mà đi tới.
Nhưng tuyết rơi xuống mặt đất làm nó trở nên trơn trượt, giày của cô đi trên tuyết lại không hề chống trượt, cô đột nhiên chạy mau, khi xuống bậc thang không để ý, đột nhiên trượt một cái.
“A!” thân thể đột nhiên mất đi trọng tâm té ngã, Giản Vi theo bản năng hét lên một tiếng,muốn đứng vững trên mặt đất,nhưng sức lực quá nhỏ,cả người trực tiếp ngã ra sau, ngã ngồi trên mặt đất.
Đau đến” ai da” một tiếng, khuôn mặt nhỏ tức khắc nhăn lại.
Ở phía đối diện, Lâm Cẩn Ngôn bị một màn này làm cho sợ tới mức ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Giản Vi ngẩn ra vài giây,ngay sau đó mới đột nhiên hoàn hồn, lông mày nhíu lại, hướng phía đối diện mà nhanh chóng đi đến.
Giản Vi ngã đau ê ẩm cả mông, ngồi dưới đất hơn nửa ngày vẫn chưa đứng dậy. Trên đường lúc này người qua lại càng đông, cảm thấy thật mất mặt, bèn cúi đầu, trong lòng nói thầm:sao lại xui xẻo như vậy.
Đôi tay chống ở trên mặt đất, chuẩn bị đứng dậy. Đột nhiên, tầm mắt xuất hiện một đôi giày da màu đen.
Cô ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu.
Lâm Cẩn Ngôn đứng ở trước mặt cô, mặt không biểu cảm, đôi mắt thật sâu mà nhìn xuống.
Giản Vi nhìn anh, tức khắc cảm thấy mất mặt vô cùng, trong chốc lát cả khuôn mặt đều đỏ. Cúi đầu, gắt gao cắn môi.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô xấu hổ buồn bực đến đỏ cả mặt, bỗng nhiên không nhịn được cười, khóe môi hơi cong lên.
Anh ngồi xổm xuống, cố đè nén ý cười trong giọng nói:” còn không phải là té ngã sao, đỏ mặt cái gì?”
Rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé, mới có chút chuyện nhỏ cũng liền lập tức đỏ mặt.
Giản Vi không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh, cúi đầu cắn môi,không biết dũng khí chạy đâu mất rồi.
Lâm Cẩn Ngôn cũng không trêu cô nữa, nghiêm túc hỏi:”ngã có đau không?”
Anh không hỏi còn tốt, anh vừa hỏi, Giản Vi cảm thấy ủy khuất, vừa ngẩng đầu, hốc mắt liền đỏ.
Lâm Cẩn Ngôn bị dọa cho dựng đứng, mặt mày căng thẳng:”làm sao vậy? rất đau sao?”
Giản Vi gật đầu, đôi mắt hồng hồng, giống như phải chịu ủy khuất rất lớn.
Lâm Cẩn Ngôn cũng không biết tại sao cô lại thành ra như vậy. Nhưng cái gì cũng chưa hỏi, duỗi tay bế người trước mặt lên, mắng một câu:” đi đường thôi cũng ngã, sao lại ngốc như vậy?”
Giản Vi không trả lời anh. Đầu dựa vào ngực anh, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cú ngã này thật sự không có đau, chỉ là đã rất lâu rồi chưa có ai quan tâm cô đến vậy. Từ lúc năm tuổi năm ấy, mẹ cô mất đi, cô phải sống cùng người cha cờ bạc rượu chè đã thành thói. Từ đó về sau, trong cuộc sống của cô lúc nào cũng là lời mắng chửi, chưa một lần nhận lại được sự ấm áp.
Khi mười ba tuổi, được nghỉ hè liền đi đến quán lẩu làm phục vụ. Ngày đầu tiên đi làm, không cẩn thận chạm vào nổi lầu bị bỏng, đến bây giờ trên mu bàn tay vẫn còn vết sẹo.
Tháng đầu tiên kiếm được một ngàn tiền công, đó là lần đầu tiên trong đời cô kiếm được số tiền lớn đến vậy, thật vui vẻ biết bao, nhưng cũng lại là bắt đầu chuỗi ngày tháng u ám trong cuộc đời cô.
Cẩm tiền về nhà, vừa đi vào đến cửa, cha cô liền cướp cặp sách của cô, đem số tiền lương cô vừa kiếm được lấy đi.
Cô muốn lấy vêd, liền bị cha cô cho cô một bạt tai khiến cô ngã nhoài trên mặt đất.
” Tao một tay nuôi mày lớn. Giờ mày kiếm được tiền rồi tao lấy đi mày có ý kiến à?”, ông ta cầm toàn bộ tiền của cô, hùng hùng hổ hổ mà đi ra cửa.
Từ đó về sau, mỗi tháng ông ta đều tìm cô mà đòi tiền, nếu không đưa cho ông ta, liền túm tóc cô mà đánh chửi.
Cẩm tiền rượu chè bài bạc, ông ta chưa một lần hỏi cô kiếm tiền có mệt hay không, có đau hay không.
Thời gian dài, dần dần cô trở nên chết lặng. Vốn là không nơi nương tựa,cũng không còn dám hi vọng sẽ có người cho mình dựa vào. Nhưng vừa lúc nãy, Lâm Cẩn Ngôn hỏi cô có đau không,cô muốn dựa vào anh một chút, muốn thử cảm nhận được cảm giác có người quan tâm mình là như thế nào.
Lâm Cẩn Ngôn bế cô đến chỗ đậu xe, chuẩn bị đặt cô vào chỗ ghế phụ, bèn hỏi:” có thể ngồi được không?”.
Giản Vi hít hít mũi,vội vàng lau khô nước mắt, mới ngẩng đầu lên, gật đầu nói:” có thể”.
Cô rõ rang vừa khóc, giờ lại cố nặn ra một nụ cười.
Cô cố gắng không để bản thân mình khóc trước mặt người khác.
Lâm Cẩn Ngôn vờ như không biết, cũng không nói ra, chỉ ” ừ ” một tiếng, đem cô đặt lên ghế, cài dây an toàn giúp cô, nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:” có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
Giản Vi vội lắc đầu:” không cần, vừa lúc nãy có đau một chút, hiện tại đã đỡ hơn rồi.”
Cô vừa nói vừa sờ sờ mông, giấu đầu lòi đuôi mà lẩm bẩm một câu:” đau đến nỗi phát khóc.”
Lâm Cẩn Ngôn:”…….”
” Lâm Cẩn Ngôn,chúng ta về thôi.”
Lâm Cẩn Ngôn ” ừ ” một tiếng đem cửa xe đóng lại.
Màu đen của xe nổi bật trên nền tuyết trắng, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đang lưu thông trên đường.
Cách đó không xa, dưới một gốc cây cổ thụ, một nam nhân thân hình khỏe mạnh vỗ vào vai của một thân hình trung niên gầy yếu, nói:” thấy sao? con gái ông giờ quen được người giàu có! Long ca nói cho ông trong vòng một tháng nghĩ cách tìm con gái ông lấy nốt 70 vạn nợ còn lại, không lấy được thì ông cứ ở đó mà chờ chết đi.”
Người đàn ông trung niên gầy yếu kia nhìn chằm chằm vào chiếc siêu xe màu đen đang hòa vào dòng xe cộ kia, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
Con nhỏ thối tha dựa được nhà giàu mà lại không nói cho ông ta!
Đôi mắt ông ta đột nhiên sáng lên, mặt đầy hưng phấn:” yên tâm yên tâm! chỉ cần con gái tôi có tiền, vậy là tốt rồi! ngươi nói với Long ca, ta liền tiền tới! nhất định đem tiền tới!”
Người đàn ông thân hình cường tráng liếc nhìn ông ta một lúc lâu:” vậy là tốt rồi!”
Nói xong, vẫy tay một cái, đem mấy huynh đệ phía sau đi mất.
Ông ta nhìn chằm chằm đường quốc lộ tấp nập xe qua lại, chà xát hai tay vào nhau, kích động tự nói:” Ta-Giản Đại Phú rốt cuộc cũng có được ngày này!”