Chương 5 : Thất tình
Công viên Cảnh Dương là công viên to đẹp nhất ở thị trấn Hạnh Phúc, ở đó trồngrất nhiều cây bạch quả. Những chiếc lá vàng bay nhè nhẹ theo làn gió rơi xuống đất, khi giẫm chân lên lớp lá mềm, người ta sẽ có cảm giác hạnh phúc đêhến kỳ lạ. Vào kỳ nghỉ, rất nhiều gia đình và các cặp tình nhân nắm tay nhau đi đạo ở đây,thưởng thức hương hoa thơm ngát. Ngoài ra, công viên còn có nhiều thiết bị giải trí tân tiến, được bình chọn là thiên đường giải trí ở thị trấn Hạnh Phúc.
Khi nhàn rỗi, Hướng Vũ Phàm rất thích đên đây, không chỉ vì ở đây có nhiều câycối mát mẻ, nhiều hoa đẹp, thích hợp cho việc ngắm cảnh mà còn vì mọi người ở đây đều rất vui vẻ. Khuôn mặt tươi tắn, vô tư mang vẻ đẹp thuần khiết của họ sẽ giải tỏa tâm trạng rối bời của cậu, giúp cậu cảm thấy bình yên.
“Thật là khâm phục bọn trẻ con, có thể vô tư, vui vẻ như thế.”
Ngồi trên ghế xích đu trong khu vực dành cho trẻ con chơi đùa, nhìn những đứa trẻ chơi vui vẻ, mặt Hướng Vũ Phàm lộ rõ vẻ khâm phục.
Diêu Nguyệt Thi ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt cũng đang nhìn về bọn trẻ con, cườinhạt.
“Chúng ta cũng đã từng vô tư như thế.”
“Đúng.” Ánh mắt Hướng Vũ Phàm chuyển sang vầng mặt trời đang dần chếch vềphía tây, ánh hồng chiếu lên khuôn mặt âu sầu của cậu. “Rất tiếc chỉ là đã từng.”
Diêu Nguyệt Thi chau mày, lo lắng nhìn khuôn mặt bỗng nhiên trả nên lạ lẫm với cô, hỏi với giọng bất an: “Anh Vũ Phàm, anh có tâm sự gì à?”.
Bốn ngày trước cậu giận đùng đùng đến tìm cô, cô đã cảm thấy cậu đang rất buồn. Tuy nhiên, cô có hỏi han ân cần thế nào cậu cũng không nói cho cô biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ lúc ngồi một mình bên cửa sổ trong khách sạn, cậu nhìncảnh vật bên ngoài và thẫn thờ. Trước đây cậu không hề như vậy, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện ậi cậu cũng đều kể cho cô nghe.
Cô ghét dáng vẻ của cậu bây giờ, cô ghét việc mình không biết cậu đang nghĩ gì, cô ghét việc cậu có những tâm sự mà cô không hiểu nổi. Điều đó khiến cho cô cảm thấy bất an. Điều đó làm cho cô cảm thấy mình càng ngày càng xa cậu. Cô không thích cảm giác này.
Đây là một cơ hội hiếm có, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
“… Có thể coi là có!” Cậu thở dài, quay đầu lại nhìn cô, nét mặt lộ vẻ thán phục. “Tiểu Thi, anh rất hâm mộ em, em vừa xinh đẹp vừa học giỏi.”
Diêu Nguyệt Thi không ngờ đột nhiên cậu lại ca ngợi cô, mặt hơi đỏ lên, xấu hổ cúi đầu nói: “Anh cũng giỏi mà, mấy ngày trước em còn nghe bác Hướng khen thànhtích học tập của anh có nhiều tiên bộ. Bác còn nói người bạn kèm học cho anh…Nói đến đây, cô yên lặng, ngẩng đầu phân vân. “Lẽ nào… người làm cho anh tức giận là người đó?”
Hướng Vũ Phàm buồn bã gật đầu.
“Cô ấy bảo cả ngày anh chỉ thích chơi, cô ấy còn nói cả đời anh sẽ không ngóc đầulên được.”
“Chị ấy không phải là người quan trọng đối với anh, căn cứ vào đâu mà nói anh thế? Chị ấy thật quá đáng!” Diêu Nguyệt Thi tức giận nắm chặt tay lại, bực bộinói. “Anh Vũ Phàm, lẽ nào anh chỉ biết tức giận như thế. Nếu là em, em đã đuổichị ấy đi rồi.”
“Thực sự trước đây không như thế gần đây cô ấy có vẻ hơi kỳ lạ, động một tí làtức giận. Anh đoán, cô ấy đã nhìn thấy đoạn chat của chúng ta.”
“Đoạn chat của chúng ta?” Diêu Nguyệt Thi chớp chớp mắt, không hiểu cậu đangnói gì.
“Ừ, hôm đó…” Hưóng Vũ vừa khua tay vừa kể lại chi tiết sự việc xảy ra hôm đó rồibuồn bã cúi đầu. “… Sau đó cô ấy tỏ ra tức giận. Chuyện là như vậy.”
“Anh nói là, chị ấy thấy em nói thế sau đó tức giận vô cớ, lại còn cố ý gây sự vớianh?” Thái độ của Diêu Nguyệt Thi hơi kỳ lạ.
“Ừ, hình như từ hôm anh trốn đi xem phong cảnh cùng em, cô ấy trở nên như vậy.”
Nghe thấy thế, Diêu Nguyệt Thi chau mày, nụ cười trên môi biến mất. Do dự mộtlát, cô mới bàng hoàng nhìn cậu, hoang mang hỏi: “Anh Vũ Phàm, anh xem cóphải là chị ấy thích anh rồi không?”.
Lạc Phán Phán thích cậu? Hướng Vũ Phàm pgạc nhiên mở to mắt nhìn Diêu NguyệtThi, không thốt nên lời. Một hồi lâu, cậu vẫn trong trạng thái cứng đờ như hóa đá, lắp bắp: “Điều này… điều này là không thể. Lạc Phán Phán rất ghét anh, sao lại có thể thích anh được?”.
“Nhưng những gì anh vừa nói rõ ràng là biểu hiện của ghen mà. Em nghĩ sở dĩ chị ấy tức giận như thế là vì hiểu nhầm mối quan hệ giữa anh và em.” Trong lòng Diêu Nguyệt Thi cảm thấy bất an và lạnh lẽo.
Ghen? Lạc Phán Phán ghen vì cậu? Hướng Vũ Phàm bặm môi, cảm thấy kết luận này không đúng.
Diêu Nguyệt Thi cẩn thận quan sát phản ứng của Hướng Vũ Phàm rồi hỏi dổn:”Anh Vũ Phàm, nêu chị ấy thích anh thì anh có thích chị ấy không?”.
Cậu thích Lạc Phán Phán? Có thể như vậy không? Có khả năng xảy ra điều đó không? Bỗng nhiên, những ngày ở cùng Lạc Phán Phán dần dần hiện lên trongđầu cậu.
Thái độ khi cô ấy cười nhạo cậu ngốc nghếch; hình ảnh cô ấy cắn răng phạt cậu chép Mạnh Tử Ly Lâu thượng; hình ảnh cô ấy ngốc nghếch ngã trên cầu trượt; nụcười của cô, lúc cô tức giận, lúc cô ấy buổn, lúc cô ấy dịu dàng…
Rất dễ đưa ra một câu trả lời phủ định. Đột nhiên lúc này, Hướng Vũ Phàm khôngthể trả lời.
“Anh… Anh cũng không biết, anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.”
Câu trả lời của cậu khiến cho Diêu Nguyệt Thi lo lắng, giống như một người rơi xuống nước cố bám vật nào đó, cô bám chặt lấy cánh tay cậu. “Anh Vũ Phàm,anh không thể thích chị ấy được, đúng không?” Trong tiềm thức, cô luôn nghĩrằng Hướng Vũ Phàm mãi mãi chỉ là của riêng cô, không thể có tình cảm với bất kỳcô gái nào khác, vị trí của cô trong trái tim của Hướng Vũ Phàm mãi mãi không ai so sánh được.
“Anh…”
Hướng Vũ Phàm bối rối, không biết tình cảm của mình dành cho Lạc Phán Phán là gì. Không phải là ghét bỏ, càng không phải là thích. Lúc này, thái độ của cô ấy, hình ảnh của cô ấy cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cậu không sao thoát ra được.
Thái độ không chắc chắn của cậu khiến cho sự lo lắng của cô lên đến tột đỉnh, bấtgiác cô bám tay cậu chặt hơn, giọng nói trở nên vội vã.
“Anh Vũ Phàm, anh không thể thích chị ấy, cũng không thể thích bạn nữ nào khác, đúng
không? Từ nhỏ chúng ta đã hẹn với nhau, anh trai Vũ Phàm phải ở bên em gái Tiểu Thi suốt đời.”
“Tiểu Thi…” Cậu quay sang, thấy trong ánh mắt của cô chứa đầy lo lắng. “Em sao thế?”
“Anh Vũ Phàm… Diêu Nguyệt Thi thả lỏng cánh tay cậu ra, đột nhiên ôm chặt lâyngười cậu. Cô giấu mặt vào lòng cậu, giọng nói hơi run run. “Anh Vũ Phàm, em thích anh…”
Lúc tìm được Hướng Vũ Phàm, Lạc Phán Phán nhìn thấy cảnh tượng đó.
Dưới tán cây, trong tiếng nhạc nước, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế xích đu. Ánh sáng màu hồng ấm áp lúc chiều tà ôm lấy hai người.
Cô nghe thấy cô bé kia nói, em thích anh. Cô nhìn thấy cô bé đó ôm lấy người cậu rất thân thiết, yếu đuối dựa vào lòng cậu. Những lọn tóc dài xòa xuống vai, nhẹ nhàng chạm lên hai cánh tay cậu, giống như muốn vuốt ve cậu…
Cô thấy cậu hơi ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng đưa tay vén tóc cho cô bé, dịu dàng vỗnhẹ lên lưng cô, khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú tràn đầy vẻ yêu thương…
Thái độ đó chưa bao giờ cậu thể hiện với cô, cũng phải thôi, vị trí của cô và cô bé trong lòng cậu không giống nhau. Cô bé kia là bảo bối của cậu, cô chỉ là một gia sư, không hơn một người qua đường bao nhiêu. Yêu thương cô thì thật là một điều lãng phí.
Thậm chí cậu còn không phát hiện ra sự tồn tại của cô, sau khi vén tóc cho cô bé, cậu cúi người thầm thì điều gì đó.
Cậu đang nói gì với cô bé ấy? Những lời yêu thương? Những lời ngọt ngào? Hay là lời thề thốt?
Lạc Phán Phán không muốn thừa nhận mình đang đố kỵ với cô bé đó, cũng không muốn thừa nhận cảm giác tự ti tận đáy lòng, nhưng cô không thể không thừanhận hai người đó đúng là một cặp trời sinh.
Cô bé xinh đẹp như hoa, cậu khôi ngô, tuấn tú như thiên thần. Tất cả đều rất tương xứng, tất cả đều rất tự nhiên, đẹp như một câu chuyện cổ tích. Sự kếthợp giữa tiên đồng, ngọc nữ luôn tốn rất nhiều bút mực để diễn tả. Một con vịt xấu xí như cô nên ngoan ngoãn ở trong thư viện, tiếp tục làm một con mọt sách, không nên có những khát vọng quá xa vời. Như vậy mới không bị người ta ghét bỏ, như vậy mới không bị tổn thương…
Nén những đau khổ trong lòng, Lạc Phán Phán điềm nhiên quay người bưóc đi,bỗng nhiên, cô bị một cánh tay rắn chắc giữ lại.
“Sao thế? Khó khăn lắm mới tìm được đến đây, bây giờ lại bỏ cuộc sao?”
Lạc Phán Phán im lặng vài giây, quay ngưòi lại nhìn người đó mắng nhỏ: “Khôngthế thì sao? Tiến lên để làm kẻ phá đám à? Phá rối cuộc hẹn hò của người khác?”.
Hàn Thần Dật không tức giận vì sự bực bội vô lý của cô. Cậu ngẩng đầu nhìn hai người đang ngồi trên ghế xích đu, thái độ nửa như cười nửa như không.
“Sao cậu lại đoán là họ đang hẹn hò? Có thể quan hệ giữa họ không giống nhưcậu nghĩ.”
“Ngoài là người yêu ra, làm gì có đôi bạn khác giới nào có những cử chỉ thân mậtnhư thế?” Cô không do dự, phản đối, cố tin vào ý kiến của mình.
“Thật không?” Ánh mắt cậu nhìn cô mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên rất rõ. “Gấu nhỏ yêu quý, tôi nhớ cậu chỉ là gia sư của anh họ tôi thôi. Tôi nhớ mục đích của cậu đến đây là để tìm người mà. Nhưng thái độ của cậu vừa rồi làm cho tôi cảm thấy cậu giống như đi bắt quả tang vậy.”
… Đúng! Mục đích của cô đến đây là để tìm người mà… Đáng chết! Sao vừa rồicô lại mất tự chủ thế lại còn thể hiện trước mặt Hàn Thần Dật nữa… Đúng là mất mặt…
Đầu óc Lạc Phán Phán đã tỉnh táo trở lại, mặt cô đỏ bừng lên, cô muốn tìm mộtcái lỗ để chui xuống, cảm giác tự ti đã sớm bị cô vứt lên chín tầng mây.
“Này… Cậu… Cậu đừng có mà nghĩ lung tung, quan hệ giữa tôi và Hướng Vũ Phàm không giống như cậu nghĩ… Lạc Phán Phán đỏ mặt lắp bắp giải thích, bối rối đến mức càng nói càng tỏ ra lúng túng. “Chúng tôi rất trong sáng, mặc dù tôi đã từng nhìn thấy cậu ấy chỉ mặc quần trong… Nhưng, tôi không có ý đó… Ý của tôi là…”
Hàn Thần Dật thích thú nhìn cô, không nhịn được cười.
“Được rồi, không trêu cậu nữa, tôi biết là hai người trong sáng. Cậu không mau dẫn anh họ tôi về nhà đi! Tôi nghĩ là bác Hướng đang rất lo lắng.”
“Ừ!”
Cuối cùng Lạc Phán Phán cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình, đang quay người định bước đi thì nghe thấy một lời khuyên chân thành.
“Nếu cậu thực sự thích anh ấy, thì hãy biết nắm bắt cơ hội nói với anh ấy! Đừng để người khác cướp mất rồi mới hối hận. Kết quả ra sao không quan trọng, quan trọng là cậu cố gắng, cho dù thành công hay không thì ít nhất cậu sẽ không cảmthấy hối hận.”
Lạc Phán Phán ngừng một giây, cười ra vẻ hiểu ý cậu, cô thấy tự tin hơn nhiều.
Hàn Thần Dật đứng phía sau, mỉm cười nhìn cô, trầm tĩnh bước về phía chiêc ghếxích đu, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng, yên tâm quay người bỏ đi. Ánh nắng đẹp đẽ chiếulên lưng cậu, bóng cậu đổ dài, rất dài…
Đằng kia, trên chiếc ghế xích đu trắng, Hướng Vũ Phàm kiên nhẫn nhìn cô bé đang giận dỗi trong lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tiểu Thi, em đừng như thếanh đưa em về nhà nhé?”.
Cô bé vẫn ôm cậu thật chặt, lắc đầu nguây nguẩy.
“Không! Em không muốn về nhà, em muốn ở cạnh anh!”
“Em ngoan ngoãn nghe lời, lần sau anh mời em đi xem phim.”
“Em không muốn lẩn sau, em muốn bây giờ!”
“Nhưng…”
“Hướng Vũ Phàm!”
Tiếng gọi ngắt lời họ, giọng nói quen thuộc khiên cho Hướng Vũ Phàm cứng đờ người. –
Cảm thấy sự thay đổi của cậu, Diêu Nguyệt Thi ngẩng đầu, hoang mang nhìn cô gái xuất hiện trước mặt, nghi ngà hỏi: “Anh Vũ Phàm, chị ấy là ai?”.
“Cô ấy…”
Hướng Vũ Phàm chần chừ ngẩng đầu, ánh mẳt dừng lại trên khuôn mặt hình tráixoan.
Chủ nhân của khuôn mặt hình trái xoan điềm nhiên nhìn cậu, đôi mắt đen trong trẻo như nước suối, bình tĩnh và tự tin.
Lần đầu tiên cậu nhận ra mắt cô đẹp đến thế. Trong ánh chiều tà, đôi mắt đẹpđến mê hồn…
“Em biết rồi! Anh Vũ Phàm, chị ấy là bạn học làm gia sư cho anh, đúng không?”
Câu hỏi kéo Hướng Vũ Phàm quay lại với thực tại. Cậu không nhìn cô nữa, ngại ngùng định trả lời Diêu Nguyệt Thi thì Lạc Phán Phán đã mở lời: “Xin lỗi đã làm phiền hai người. Tôi là Lạc Phán Phán, gia sư của Hướng Vũ Phàm. Tôi có chuyệnmuốn nói với cậu ấy”.
Diêu Nguyệt Thi cắn môi, ôm chặt lấy cánh tay Hướng Vũ Phàm, cảnh giác hỏi: “Chị… có phải là chị muốn đưa anh Vũ Phàm về nhà không?”.
Lạc Phán Phán không ngờ cô lại hỏi thế, do dự một lát rồi thận trọng chọn từng từ trả lời: “Mấy ngày rồi cậu ấy không về nhà, cô Hướng rất lo lắng”.
Nét mặt Diêu Nguyệt Thi buồn buổn, cô im lặng hồi lâu rồi ngẩng đầu lên, mắt đỏhoe, điệu bộ có vẻ đáng thương.
“Anh Vũ Phàm, anh phải về à?”
“Anh…” Hướng Vũ Phàm do dự giây lát rồi tránh ánh mắt mong đợi của cô bé, im lặng gật đầu. “Tiểu Thi, ngày mai em phải đi học xa, em mau về nhà thu dọn hànhlý! Mai anh sẽ đến tiễn em.”
“Anh Vũ Phàm…”
Cô cắn môi, giống như đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi, bám chặt lấy cánh tay cậu.
Hướng Vũ Phàm thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, đứng dậy nói với Lạc Phán Phán, giọng dứt khoát: “Đi thôi!”.
Lạc Phán Phán gật đầu, cúi đầu nhìn cô bé đang buồn bã, không nén được tiếng thở dài, quay người bước đi cùng Hướng Vũ Phàm.
Nhìn thấy hai người đang bước đi xa dần dưới ráng chiều, Diêu Nguyệt Thi nắm chặt tay lại, cô không có cảm giác đau khi móng tay đâm vào lòng bàn tay mình…
Mặt trời sắp lặn, trời bắt đầu có sương, trên đường tấp nập người đi lại. Đang vào giờ tan tầm, người và xe cộ qua lại nườm nượp, tiếng động cơ xe và tiếng người cười nói ầm ĩ.
Hai người chen chân trong dòng người bước về nhà. Tiếng còi xe ầm ĩ như thúcgiục mọi người đi nhanh hơn.
Lạc Phán Phán cúi đầu, im lặng nhìn mũi giày của mình, trong lòng có một cảmgiác mơ hồ. Bước bên cạnh cô, Hướng Vũ Phàm cũng im lặng không nói một lờinào. Hai người như lạc lõng giữa âm thanh ồn ào xung quanh.
Trên đường đi, không ai nói lời nào. Không phải không có gì để nói, mà vì có quánhiều điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lạc Phán Phán rất buồn vì khả năng ăn nói kém cỏi của mình, trước khi đi tìm cậu, cô rất mạnh mẽ, vô cùng tự tin, không biết vì sao sau khi gặp cậu, cô không thể thốt lên một câu nào. Không phải là thích cậu ấy sao? Không phải chỉ là một câu nói sao? Vì sao cô không đủ dũng cảm để nói ra? Lẽ nào giống như Hàn Thần Dậtđã nói, cô bỏ 1ỡ cơ hội rồi sau đó mới hối hận?
Cắn môi, cô dừng bước, đang định nói, bỗng nhiên có một tiếng kêu đau đớn thốtlên từ phía sau.
“Ôi, chết mất, tại sao mày không nói một tiếng mà đột ngột dừng lại?”
Quay người nhìn lại, Lạc Phán Phán trông thấy khuôn mặt thô tục của một người đàn ông đứng tuổi. Nhìn thấy ông ta tức giận ôm mũi, trợn mắt nhìn cô, liên tụcdùng những lời chua ngoa chửi mắng cô.
Lạc Phán Phán lập tức nhận ra lỗi của mình, vội vàng xin lỗi: “Cháu xin lỗi chú, cháu không cố ý.
Người đó không chịu tha cho cô, tiếp tục quát mắng: “Không cố ý, một câu khôngcố ý là có thể bỏ qua được sao, coi như là không có chuyện gì xảy ra sao? Bố mẹ mày dạy mày thế à? Lẽ nào họ không nói cho mày biết, gây ra chuyện gì thì phảitrả giá. Thanh niên bây giờ đúng là càng ngày càng mất dạy!”.
Lạc Phán Phán cố gắng nhẫn nhịn, cứng giọng nói: “Chú, cháu đã xin lỗi chú rồi…”.
“Xin lỗi không thôi thì sinh ra cảnh sát làm gì?” Người đàn ông thô tục đó tỏ vẻvênh váo, lại còn đưa tay vuốt tóc trước trán.
“… Không phải là ông xem phim nhiều quá mà đầu óc bị rối loạn rồi chứ?” Lạc Phán Phán bặm môi, đang không biết phải nói gì thì có một bàn tay kéo cô ra phía sau, chắn trước mặt cô và người đàn ông đó. “Cháu nói với ông, ông đã bảy, tám mươi tuổi rồi, lại còn trêu ghẹo con gái trên đường, ông không sợ bị cảnh sát bắt vào tù à?”
“Mày là thằng nào? Mày gọi ai là ông? Mày nhìn lại xem, mặt tao nhẵn nhụi thếnày, giống người bảy, tám mươi tuổi sao? Cái thằng này, tao nói cho mày biết, tao mà trẻ thêm mười tuổi thì người đi trên đường mải nhìn tao mà bị ngã cònnhiều hơn mày.”
Từ phía sau có một tiếng cười khúc khích.
Hướng Vũ Phàm tối mặt lại. “Cháu hỏi ông, ông đang ngứa người muốn đánhnhau à?”
Người đàn ông cúi đầu nhìn thân hình bé nhỏ của mình, rồi lại nhìn cậu thanh niên cao hơn mình cả cái đầu, tức giận bỏ đi.
“Cảm ơn cậu!”
Một lời cảm ơn chân thành từ phía sau vọng lại, Hướng Vũ Phàm quay đầu lại, nhìn cô đang mím môi cười thầm, tò mò hỏi: “Cậu cười cái gì? Chưa nhìn thấy tôi mắngngười khác bao giờ à?
“Về sau, có gặp chuyện như thế này thì phải rắn mặt lên, giống như lúc cậu hungdữ bắt tôi chép bài là được”.
Sau những lời đó, tâm trạng của hai người nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không khí căng thẳng giữa họ bỗng nhiên biến mất.
Yên lặng một lát, Lạc Phán Phán nói nhỏ: “Hướng Vũ Phàm, hôm đó… Xin lỗicậu”.
Hướng Vũ Phàm hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu, cười ngốc nghếch nói: “Khôngsao, tôi cũng có chỗ không đúng, tôi không nên bỏ đi mà không suy nghĩ nhưthế”. Nói rồi, hình như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cậu kéo tay cô chạy sang đường lớn.
“Cậu muốn đưa tôi đi đâu thế?”
Cô ngẩng đầu, cố ý không để ý là hai người đang cầm tay nhau, cố gắng bỏ qua cảm giác tê tê nơi đầu ngón tay. Mặc dù cô cố tỏ ra tự nhiên, nhưng hai gò má ửng hồng vẫn để lộ ra là cô đang xấu hổ.
Cậu quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách rất dịu dàng dưới ráng chiều,cười có vẻ bí mật. “Đợi một lát cậu sẽ biết.”
Lạc Phán Phán biết Hướng Vũ Phàm sẽ đưa cô đến một nơi đặc biệt, nhưng côkhông ngờ cậu lại đưa cô đên nhà hàng Tâm tình tháng 7.
Tâm tình tháng 7 là một nhà hàng cao cấp nhất của thị trấn Hạnh Phúc, bên trongbố trí, bày biện theo kiểu phương Tây. Nền nhà trải thảm lông dê màu trắng, đèn thủy tinh treo sáng choang, những bông hồg đỏ thắm và ánh nến ấm áp, dụng cụ ăn bằng bạc được chạm khắc tinh vi, tiếng dương cầm du dương khắp phòng… Tất cả đều toát lên không khí rất trang trọng, xa hoa.
Nhìn ngắm cách bày biện đẹp mắt, cúi đầu nhìn chiếc váy giản dị của mình và đôi giày vải bạc màu do giặt nhiều, Lạc Phán Phán thầy hơi bất an.
“Hướng Vũ Phàm, chúng ta đên đây làm gì?”
“Không phải cậu nói là thích ăn đồ ăn ở Tâm tình tháng 7 sao?” Hướng Vũ Phàm kéo tay cô, ung dung bước tới giữa nhà hàng. “Tôi biết là lần này tôi bỏ nhà đi gây ra rất nhiều phiền phức cho cậu, tôi mời cậu ăn cơm, cậu tha lỗi cho tôi đượckhông?”
“Nhưng giá cả ở đây rất đắt!” Lạc Phán Phán cắn môi, nhìn mọi người ăn mặc sang trọng xung quanh, cảm thấy hơi tự ti.
“Cậu đừng nghĩ nhiều quá, cứ yên tâm tận hưởng món ngon là được.” Hướng VũPhàm biết cô cảm thấy căng thẳng, cố ý nháy mắt trêu cô. “Cậu yên tâm, tôi sẽkhông để cậu phải ở lại rửa bát đâu.” Nói rồi, cậu ấn cô ngồi xuống ghế sau đó vẫy nhân viên phục vụ lại gọi món.
Tốc độ phục vụ của Tâm tình tháng 7 rất nhanh, hương vị món ăn ngon xứngđáng với giá cả đắt đỏ của nó. Đồ ăn ngon khiến Lạc Phán Phán dần thoải máihơn. Cô cầm dao dĩa theo Hướng Vũ Phàm, vụng về cắt sườn bò.
Hướng Vũ Phàm yên lặng nhìn cô một lát rồi cầm lấy dao dĩa của cô.
“Tôi giúp cậu cắt nhé.”
Lạc Phán Phán hơi ngạc nhiên, gò má ửng hổng, đôi mắt sáng dưới ánh nên lộ vẻ hơi xấu hổ, rất đẹp. Hướng Vũ Phàm dường như không thở được, tự nhiên thần mặt.
Lạc Phán Phán bị cậu nhìn nên xấu hổ cúi đầu, đặt đĩa ăn ra trước mặt cậu nói: “Cảm ơn”.
Giọng nói của cô kéo Hướng Vũ Phàm về thực tại, cậu vội vàng cầm lây dao dĩa côđưa rồi cúi đầu cắt sườn.
Ánh nến lung linh, hoa hồng khoe sắc, trong không khí có hương hoa nhè nhẹ.;”169
Cậu cúi đầu, ngón tay thon dài cầm dao dĩa bằng bạc cắt sườn bò một cách thuần thục, động tác rất thanh lịch. Trên khuôn mặt thanh tú, dưới ánh đèn, ánh mắt cậu rất ấm áp.
Trong lòng Lạc Phán Phán rung động, những lời xuất phát từ đáy lòng được nói ra một cách hết sức tự nhiên: “Hướng Vũ Phàm, thật sự là hôm đó tôi không nên tức giận với cậu!”.
“Ừ…”
Cậu ngẩng đẩu nhìn cô, ánh mắt trong veo.
Cô cúi đầu, gò má ửng hồng, hai tay cầm chặt lấy dây túi xách, giọng điệu trở nên căng thẳng.
“Hôm đó tôi tức giận với cậu là vì… là vì…”
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của cô, Hướng Vũ Phàm cũng cảm thấy căng thẳng, cuộc nói chuyện với Diêu Nguyệt Thi hiện lên trong đầu cậu…
“Anh Vũ Phàm, anh xem có phải là chị ấy thích anh rồi không?”
“Điều này… điều này là không thể. Lạc Phán Phán rất ghét anh, sao lại có thểthích anh được?”
“Nhưng những gì anh vừa nói rõ ràng là biểu hiện của ghen mà. Em nghĩ sở dĩ chịấy tức giận như thế là vì hiểu nhầm mối quan hệ giữa anh và em.”
Lạc Phán Phán tức giận vì ghen? Bởi vì thích cậu, nên không muốn cậu vì ngườicon gái khác mà bỏ cô lại, có thể như vậy sao?
Hướng Vũ Phàm nuốt nước bọt, nhìn cô vẻ chờ đợi rồi hỏi: “Vì sao?”.
Cô nắm chặt tay lại, lây hết dũng khí và sự tự tin, nhìn vào mắt cậu, ánh mắt trong veo, gò má ửng hồng.
“Hướng Vũ Phàm, nêu tôi nói tôi thích cậu, cậu có tin không?”
“Sau đó thì sao? Sau đó cậu ấy nói gì? Cậu ấy có chấp nhận tình cảm của cậu không?” Ngày hôm sau, khi Lạc Phán Phán kể chuyện này với Khanh Nhi, nghe đến chi tiết quan trọng, Đoàn Khanh Nhi căng thẳng hỏi dồn.
“… Mình không biết.” Ánh mắt Lạc Phán Phán trở nên ảm đạm. “Cậu ấy không trả lời.”
“Không trả lời? Tại sao lại không trả lời?” Đoàn Khanh Nhi không nén được thất vọng.
“Bởi vì…” Lạc Phán Phán do dự một ỉát, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trước mắt cô.
Bóng tôi dần buông xuống, chỉ còn sót lại chút ánh sáng phía chân trời.
Ngoài đường, dòng người đang hối hả đi về, mỗi người một vẻ. Giữa ánh sáng lung linh của đèn và nến, trong mắt họ chỉ có hình ảnh của nhau.
“Hướng Vũ Phàm, nếu tôi nói tôi thích cậu, cậu có tin không?”
“Anh Vũ Phàm…”
Có tiếng gọi đanh đanh vang lên ngắt lời Hướng Vũ Phàm khiến hai người lo lắngquay đầu lại, ánh mắt dồn về phía người đó.
Chỉ nhìn thấy Diêu Nguyệt Thi không biết là đã theo được đến đó từ lúc nào, sắc mặt xanh tái, ánh mắt hơi hoảng loạn nhìn họ. Cô mặc một chiếc váy mỏng, đứngnghiêng nghiêng dưới ánh đèn hoa lệ.
“Tiểu Thi? Sao em lại đến đây?”
Ánh mắt Hướng Vũ Phàm lộ rõ vẻ kinh ngạc, cậu chau mày lại.
Diêu Nguyệt Thi bước đến trước mặt cậu, đôi môi run run, xanh tái, nở một nụ cười yếu ớt.
“Anh Vũ Phàm, anh đưa em về được không? Em không được khỏe.”
“Nhưng…” Hướng Vũ Phàm do dự nhìn về phía Lạc Phán Phán.
Cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
“Anh Vũ Phàm, thật sự là em không được khỏe.”
Giọng nói yếu ớt của Diêu Nguyệt Thi lôi kéo sự chú ý của Hướng Vũ Phàm, do dự một lát, cậu tỏ vẻ không yên tâm, đứng dậy nói: “Phán Phán, xin lỗi nhé, tôi phảiđưa Tiểu Thi về nhà. Tôi sẽ đi thanh toán tiền, ăn xong, cậu có thể về một mìnhkhông?”.
Lạc Phán Phán không trả lời, cô cúi đầu như không nghe thấy cậu nói gì, gẩy gẩy miếng sườn bò trên đĩa để cậu không nhìn thấy nỗi buồn đang che phủ ánh mắtcủa cô.
Hướng Vũ Phàm im lặng nhìn cô giây lát, rồi thở dài, quay đầu đỡ tay Diêu Nguyệt Thi nói: “Tiểu Thi, anh đưa em về”.
“Cảm ơn anh Vũ Phàm.”
Gò má Diêu Nguyệt Thi hơi ửng hồng, cô bé kéo tay Hướng Vũ Phàm bước ra khỏi nhà hàng. Từ đầu đến cuối, cô không hề nhìn Lạc Phán Phán, cứ như người này không tồn tại trong mắt cô.
Dòng người đông đúc, chẳng mấy chốc dáng vẻ thân mật của hai người đã biến mất.
“Á… Á… Á!!! Tại sao lại như vậy được? Sao tự nhiên đúng thời điểm quan trọng Diêu Nguyệt Thi lại xuất hiện?” Đoàn Khanh Nhi kêu lên khiến cho mọi người xung quanh quay lại nhìn với ánh mắt lạ lùng.
“Cậu nói nhỏ một chút, đây là lớp học chứ không phải nhà mình.”
“Biết rồi, biết rồi.” Đoàn Khanh Nhi hạ thấp giọng, sau đó như nghĩ ra điều gì, cô nói với giọng đầy khâm phục: “Nhưng Phán Phán à, mình thật sự rất khâm phục cậu vì dám thổ lộ tình cảm với Hướng Vũ Phàm! Số con gái trường mình thíchHướng Vũ Phàm đếm không xuể, nhưng những người có đủ dũng khí để nói vớicậu ấy là rất hiếm .
“Nói rồi thì sao? Khoảng cách giữa mình và cậu ấy vẫn xa như thế.”
Lạc Phán Phán nằm bò ra bàn, ánh mắt buồn bã.
“Không thể nói như vậy được, không phải cậu nói Hướng Vũ Phàm vẫn chưa trảlời sao? Như vậy có nghĩa là cậu vẫn còn cơ hội. Mình thấy cậu nên gặp Hướng Vũ Phàm mà hỏi cho rõ ràng. Ngày mai không phải là thứ Bảy sao? Chọn ngàykhông bằng gặp ngày, ngày mai cậu dứt khoát phải đi gặp cậu ấy.”
“Mình không muốn đi, nêu cậu ấy từ chối thì không phải là mình sẽ mất mặt sao?”
“Dù sao thì cậu cũng đã nói một lần rồi, thêm lần nữa cũng không sao. Chẳng lẽcậu lại giương mắt nhìn người khác cướp Hướng Vũ Phàm dễ như trở bàn tay sao?”
Nghe đến đây, Lạc Phán Phán bắt đầu bị lung lay.
“Mình phải đi gặp cậu ấy thật sao?”
“Đương nhiên.” Đoàn Khanh Nhi vỗ ngực nói hùng hồn. “Tin mình đi, cậu phải có đủ dũng khí để yêu chứ!”
Tối hôm đó, Lạc Phán Phán mất ngủ. Nằm trở mình trên giường, suýt chút nữa làm rách cả ga giường mà cô vẫn không sao ngủ được. Trong đầu luôn vọng lên câu nói của Đoàn Khanh Nhi.
“Không phải cậu nói là Hướng Vũ Phàm vẫn chưa trả lời sao? Như vậy có nghĩa làcậu vẫn còn cơ hội. Mình thấy cậu nên gặp Hướng Vũ Phàm mà hỏi rõ ràng ỉà được… Dù sao thì cậu cũng đã nói một lần rồi, thêm lần nữa cũng không sao, chẳng lẽ cậu lại giương mắt nhìn người khác cướp Hướng Vũ Phàm dễ như trở bàntay sao?”
Giương mắt nhìn người khác cướp Hướng Vũ Phàm dễ như trở bàn tay? Tất nhiên là cô không
muốn thế. Nhưng việc đi tìm cậu ấy để nói cho rõ ràng thì có phải cứ nói là làm được đâu!
Lạc Phán Phán nằm trên giường, hai mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Rốt cuộc là có cần tìm gặp cậu ấy không? Có cần không?
Tối hôm đó Hướng Vũ Phàm cũng mất ngủ.
Cậu bé đáng thương đã mất ngủ hai ngày rồi. Trở về nhà từ ngày hôm qua, lúc nào cậu cũng thẫn thờ, điều Lạc Phán Phán nói luôn ám ảnh cậu.
Hôm qua mất ngủ cả đêm không nói, sáng nay đi học suýt chút nữa cậu lao cả xeđạp xuống cống. Khó khăn lắm mới đến được trường, suýt chút nữa cậu lại giẫmvào thùng phân trong nhà vệ sinh.
Trong giờ lịch sử, thẩy giáo đứng trên bục giảng, giảng về vụ thảm sát Nam Kinh,cậu nhớ đến điệu bộ của Lạc Phán Phán khi chơi cầu trượt, bật cười trong lóp,tiếng cười vang lên khiến thầy giáo vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn cậu. Giờnghỉ, thầy lôi cậu vào văn phòng và giảng một bài hơn hai tiếng đổng hồ về lòngyêu nước.
Hướng Vũ Phàm bị hành hạ đến hoa mắt chóng mặt, đêm trước lại không ngủ được nên trên đường về nhà, cậu đâm phải cột đèn bên đường… Giờ mũi vẫn rấtđau…
Xoa chiếc mũi bị thương, Hướng Vũ Phàm lặng im cắn răng chịu đựng. Không được! Không thể tiếp tục như thế này nữa! Nếu tiếp tục như thế này, có thể cậu sẽ còn lao cả xuống vực Mariana!
Nghĩ đến đây, cậu cầm điện thoại, quyết định gọi điện cho Lạc Phán Phán. Mặc dùcậu không xác định được có phải là minh thích Lạc Phán Phán không, nhưng ítnhất cậu cũng biết, khi nghe thấy câu: “Tôi thích cậu”, cảm giác rung động trong lòng cậu không phải là giả dối.
Nhưng, đến lúc ấn bàn phím, cậu mới nhớ ra mình không có số điện thoại của cô.
Đáng chết! Hai người quen nhau lâu như thế vì sao lại quên không xin số điệnthoại của cô ấy? Hướng Vũ Phàm trừng mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay, tứcgiận đến mức hận không thể cầm cục gạch đập vỡ nó.
Cả đêm trằn trọc, chờ mãi trời cũng sáng, Hướng Vũ Phàm rửa mặt qua loa, cầmví tiền vội vàng chạy ra khỏi nhà. Chạy đến cửa, nghĩ thế nào, cậu quay lại, xịtthuốc chống quầng thâm mắt của mẹ lên mắt. Nhìn vào gương thấy mắt không còn quầng thâm nữa, cậu mới hài lòng bước ra khỏi cửa. Tuy nhiên, khi mở cửara, cậu sững người ngạc nhiên.
Bên ngoài cửa, sương mù vẫn chưa tan hết, những giọt sưong còn đọng trênngọn cỏ, bầu trời xám xịt, chỉ có vài tia sáng xuất hiện đằng chân trời xa.
Trong gió lạnh, một cô bé mặc phong phanh đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà cậu. Đầu tựa lên đầu gối, mái tóc dài buông xuông che nửa khuôn mặt, vócdáng nhỏ bé đang run run trong gió rét.
“Tiểu Thi? Tại sao em lại ở đây?” Cậu kinh ngạc nhìn cô hai giây, vội vàng bước tớibên cạnh. “Tiểu Thi, em tỉnh dậy nào, đừng ngủ ở đây, bị cảm lạnh mất.”
Diêu Nguyệt Thi bị cậu đánh thức, đôi mắt mơ màng nhìn cậu.
“Anh Vũ Phàm!”
“Mặt trời còn chưa lên, sao em đã đến đây?” Cậu nhẹ nhàng đỡ cánh tay cô, kéocô đứng dậy. Cậu ngạc nhiên khi thấy tay cô lạnh ngắt. “Tiểu Thi, sao tay em lạnhthê? Em ở đây bao lâu rồi?”
Diêu Nguyệt Thi không trả lời câu hỏi của cậu, nhìn kỹ cậu một lượt, sau đó cắnmôi, ấm ức nói: “Anh Vũ Phàm, anh phải đi sao?”.
Hướng Vũ Phàm im lặng vài giây, không nói gì, đỡ cô dậy, từ từ bước vào nhà.
“Em đừng nói gì cả, anh đỡ em vào nhà uống cốc nước nóng, nếu không em sẽ bịcảm lạnh đấy.”
Cậu đưa Diêu Nguyệt Thi vào phòng khách, pha cho cô một cốc sữa nóng. Saukhi để cô khoác thêm một chiếc áo lông, Hướng Vũ Phàm mói bước đến, ngồixuống cạnh cô.
“Tiểu Thi, không phải là hôm nay em phải đi học xa sao? Sao lại đến đây?”
“Em không muốn đi học. Nếu em đi, anh sẽ đi tìm chị gia sư đó!”
Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói rất bình tĩnh. “Anh Vũ Phàm, có đúng là vừa rồi anh định đi tìm chị ấy không? Hôm trước anh từ chổi em, là bởi vì anh thích chị ấy, có phải vậy không?”
“Tiểu Thi, em đừng như thế…”
Im lặng nhìn cậu giây lát, đột nhiên cô mỉm cười rất kỳ lạ, đôi môi xanh tái.
“Hóa ra anh thích người tên là Lạc Phán Phán thật.”
Nhìn cô gái có chút gì đó trở nên lạ lẫm đối với mình, Hướng Vũ Phàm chau mày nói: “Tiểu Thi, trước đây em đâu có như thế này”.
“Anh thì sao? Trước đây anh thường xuyên như thế này sao? Trước đây, anhkhông vì một cô gái mới quen có một tháng mà suy tính thiệt hơn. Trước đây,anh không vì một cô gái mà bỏ rơi em. Trước đây, rõ ràng là anh đã hứa với em,sẽ mãi mãi ở bên em! Anh đã quên rồi sao?”
Tiểu Thi có vẻ xúc động, đặt mạnh cốc sữa xuống bàn, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu.
Hướng Vũ Phàm lo lắng nhìn cô, nét mặt căng thẳng.
“Tiểu Thi, em biết là anh luôn coi em như em gái mà.”
“Em không muốn là em gái của anh, em cũng không thèm là em gái của anh, em muốn là bạn gái của anh! Anh biết em thích anh, em biết là anh luôn hiểu điều đó! Chỉ vì anh cảm thấy chúng ta còn nhỏ nên không nói ra mà thôi, đúng không?”
“Tiểu Thi, anh không bao giờ nghĩ đến việc thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta. Cho dù là bây giờ hay sau này, anh đều hy vọng em là cô em gái tốt của anh. Nào, anh đưa em về nhà, sắp đến giờ em lên máy bay rồi, em phải về ngay thì mới kịp.”
“Em không muốn!” Cô gạt tay cậu ra, đứng phắt dậy. “Em muốn làm bạn gái củaanh. Nếu anh không đồng ý, em sẽ không đi học!”
“Tiểu Thi, em quá trẻ con rồi! Nếu em không đi học, chú Diêu và cô Diêu sẽ rấtđau lòng!” Hướng Vũ Phàm nghiêm khắc nhìn cô, giọng có vẻ trách móc.
Trước đây, mỗi lần cậu nghiêm giọng nói với cô như vậy, cho dù có như thế nào thì cô cũng ngoan ngoãn nghe lời ngay. Nhưng lần này cô cố chấp một cách kỳ lạánh mắt lộ rõ vẻ không chịu nhượng bộ.
“Em không quan tâm, anh không nhận lời với em thì em sẽ không về!”
“Em!”
Hai mắt cậu lạnh như sương, nét mặt căng thẳng, môi mím lại. Cậu sắp thốt lêncâu nói vô tình thì những cảnh trong quá khứ lại hiện lên trước mắt cậu.
Năm ấy, gia đình cậu mới chuyển về thị trấn nhỏ này, những đứa trẻ xung quanhđều không muốn chơi với cậu. Chỉ có cô, một cô bé ba tuổi xinh xắn ôm búp bê Babier, là lũn cũn chạy đến trước mặt cậu, mở đôi mắt thơ ngây và lắp bắp gọi cậu là “anh Vũ Phàm”.
Những năm tháng thơ ấu, mỗi lẩn bố mẹ cậu đi công tác xa, cô Diêu xinh đẹp rất yêu quý cậu, thường vuốt tóc cậu, dẫn cậu sang nhà họ Diêu chơi. Cô Diêu làm cho cậu rất nhiều món ăn ngon, buổi tối giữ cậu ở lại nhà họ, giúp cậu gấp chăn,kể chuyện, dỗ cậu và Tiểu Thi ngủ…
Những năm tháng của thời niên thiếu, bố mẹ cậu luôn bận rộn với công việc, chúDiêu tốt bụng thường một tay dắt Tiểu Thi bốn tuổi, một tay dắt cậu sáu tuổi đếnsân vận động…
Lúc bảy tuổi…
Lúc tám tuổi…
Lúc chín tuổi…
Thời thơ ấu của cậu luôn gắn bó với gia đình họ Diêu, sao cậu có thể nhẫn tâmlàm tổn thương người em gái nhỏ của cậu được?
Ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng băng giá của cậu biến mất. Cậu nhắm mắt, thở dàikhông thành tiếng.
Thấy thế lòng Diêu Nguyệt Thi dịu lại, cô nở một nụ cười xinh đẹp vẻ mãn nguyện.
Nắm tay cậu, cô dịu dàng hứa: “Anh Vũ Phàm, cảm ơn anh. Sau này em sẽ ngoan,em sẽ đối xử với anh thật tốt, không làm anh phải hôi hận vì quyết định hômnay”.
“… Đi, không đi, đi, không đi, đi, không… đi! Không tính không tính, lần này không tính, làm lại!”
Trên con đường đá cách nhà họ Hướng không xa, Lạc Phán Phán đang cầm một cành hoa, vừa bứt cánh hoa vừa nói, dưới chân cô là rất nhiều cành tường vi.
Cô đã đến nửa tiếng trước đây, nhưng do dự không biết có nên tìm Hướng VũPhàm không. Đấu tranh tư tưởng hồi lâu mà vẫn không quyết định được, cuối cùng cô đành đếm cánh hoa để quyết định, thuận theo sự sắp xếp của duyên phận.
“… Đi, không đi, đi, không… đi!”
Sao lại là “không đi”? Không phải trong các bộ phim, mỗi lẩn như thế này nhânvật nữ chính đều ngắt được cánh hoa quyết định “đi” sao? Vì sao mình ngắt rất nhiều rồi mà vẫn là “không đi”? Lạc Phán mở to mắt nhìn cành hoa trong tay, tứcgiận vứt đi, tiện tav cẩm một cành hoa bên cạnh…
“Tức chết mất! Những lần trước đều không tính, làm lại lần nữa!” Nhìn cành hoa trong tay, cô nuốt nước bọt rồi lại đếm: “Đi, không đi, đi, không đi…”.
Cầm lây cành hoa cuối cùng, chỉ còn lại hai cánh hoa. Vừa rồi là “không đi”, có nghĩa là, nếu đếm tiếp, kết thúc sẽ là “không đi”.
Như vậy thì không được!
Nhìn cành hoa giây lát, Lạc Phán Phán ngắt một cánh hoa nhỏ hơn, sau đó nhẹnhàng thả tay ra, cánh hoa bay theo gió.
“Ồ, cánh hóa bay mất rồi!” Cô giả bộ ngạc nhiên, sau đó nói với vẻ miễn cưỡng:”Thế thì không đếm được cánh hoa này nữa rồi”.
Nói xong, cô ngắt cánh hoa cuối cùng và nói với giọng hài lòng: “Đi”. Ha ha ha, là “đi”, có vẻ như mình và Hướng Vũ Phàm rất có duyên!
Thu dọn hết những cánh hoa trên mặt đất, Lạc Phán Phán vui vẻ chạy đến trưóccửa nhà Hướng Vũ Phàm, đang định bấm chuông thì cánh cửa lớn đã đưọc mở ra từ phía trong.
Sớm thế này, nhất định là cô Hướng! Lạc Phán Phán cười rạng rỡ ngẩng đầu,đang định chào thì nụ cười vụt biên mất. Sau khi cánh cửa mở ra, người xuất hiệntrước mặt cô là Hướng Vũ Phàm. Cậu vẫn đẹp trai như trước, mặc chiếc áo vest trắng trông rất đẹp, nét mặt dịu dàng.
Đứng bên cạnh cậu là một cô bé xinh xắn, tóc dài đến eo, mặc một chiếc áo lông dê màu trắng. Cô bé này không lạ lẫm gì với Lạc Phán Phán, cô vẫn xuất hiệntrong các tác phẩm nhiếp ảnh của Hướng Vũ Phàm, hơn nữa, chiều hôm trước họvừa mới gặp nhau. Không sai, đó chính là Diêu Nguyệt Thi.
“Hai người…”
Lạc Phán Phán do dự nói, ánh mắt dừng lại trên cánh tay Hướng Vũ Phàm. Một cánh tay trắng ngần đang khoác lấy tay cậu, nhìn rất thân mật.
Thấy ánh mắt của cô, Hướng Vũ Phàm có vẻ xấu hổ. Đang muốn gỡ tay thì DiêuNguyệt Thi lại cố tình khoác tay cậu chặt hơn.
“Hóa ra là gia sư Lạc, chị đến gặp anh Vũ Phàm nhà em sớm thế để dạy kèm sao? Nhưng sáng nay anh Vũ Phàm không có thời gian, anh ấy phải đưa em ra sân bay.” Nói rồi, tỏ vẻ như chợt nhớ ra điều gì, cô cười rất vui vẻ, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. “À, gia sư Lạc, anh Vũ Phàm vừa đồng ý làm bạn trai của em! Chị không chúc mừng bọn em sao?”
Lạc Phán Phán ngạc nhiên quay sang nhìn Hướng Vũ Phàm, cậu tránh ánh mắt của cô.
Sao lại thế?… Hôm trưóc còn không có gì, sao hôm nay cậu đã thành bạn traicủa Diêu Nguyệt Thi được?
Lạc Phán Phán run chân, bất giác lùi lại hai bước, tâm trạng trở nên hoang mang.
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Diêu Nguyệt Thi rất vui mừng, quay sang kéo người bên cạnh nói: “Anh Vũ Phàm, chúng ta đi thôi! Sắp đến giờ bay rồi”.
Hướng Vũ Phàm bị Diêu Nguyệt Thi kéo đi. Cậu vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cô bạn đứng trên bậc cửa, dường như cậu có điều gì muốn nói nhưng không nói ra được, ánh mắt đầy lo lắng.
Lạc Phán Phán không để ý đến thái độ của cậu, cô đứng chôn chân, tinh thầnhoảng loạn, ngón tay lạnh cóng. Gió thổi vào thân hình bé nhỏ mặc chiếc váytrắng như muốn thổi bay người đi… Cũng lúc đó, trên con đường nhỏ cách nhà họHướng không xa, một cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú mặc bộ quần áo thể thao hiệu Nike, đeo MP4 đang chạy thể dục vòng quanh đài phun nước của khu.
Mọi người trên đường nhìn thấy cậu, vui vẻ chào hỏi: “Tiểu Dật, lại chạy thể dục buổi sáng à?”.
Cậu thiêu niên nở một nụ cười rạng rỡ trả lời: “Vâng, ông bà có chạy cùng cháu không ạ?”.
“Không! Ông bà già rồi, sao so được hội trẻ các cháu!” Họ xua tay, cười vui vẻ rồibỏ đi.
Hàn Thần Dật cười, tiếp tục chạy về phía trước. Đột nhiên, phát hiện ra có điềuthú vị, cậu nheo mắt rồi dừng lại.
Nhìn theo ánh mắt của cậu, có thể thấy một đôi trai gái bước ra từ chỗ rẽ. Cậucon trai mặc chiếc áo vest, cô gái khoác chiếc áo lông trắng đáng yêu, hai ngườikhoác tay nhau có vẻ rất thân mật. Hình như họ đang vội, bước đi rất nhanh và biến mất ở góc ngoặt.
Không phải hai người này luôn coi nhau là anh em sao? Sao tự nhiên lại như thế?
Ánh mắt Hàn Thần Dật lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cậu đưa tay sờ cằm, đang nghĩ xem có chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy có một cô bé cũng bước ra từ chỗ rẽ. Khônggiống với vẻ thân mật của hai người trước, trông cô rất đau khổ, giống như vừa bị sốc, đầu cúi xuống, thẫn thờ bước về phía trước. Nhìn thấy cô sắp đâm vào cột đèn, Hàn Thần Dật vội chạy về phía trưóc, đứng chắn trước mặt cô nói to: “Cẩnthận!”. Vừa nói xong thì cô đã đâm bổ vào vai cậu.
Cảm giác đau ở trán khiến cho Lạc Phán Phán tỉnh táo lại. Thấy có một người đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô ngạc nhiên mất hai giây rồi tránh ra, vội vàng xinlỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý”.
Cô ngẩng đầu lên, một khuôn mặt trái xoan gầy gầy trắng xanh với mái tóc hơirối.
“Gấu nhỏ yêu quý, sao cậu lại ở đây?” Hàn Thần Dật ngạc nhiên nhìn cô, sau đónhư nhó ra điều gì, nhìn về phía đôi trai gái vừa mới biến mất. Sau đó, cậu quay lạinhìn cô, thăm dò: “Cậu vừa đến tìm Hướng Vũ Phàm à?”.
Lạc Phán Phán bặm môi, không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói: “Xin lỗi, tôi có việc,tôi đi trước. Cảm ơn cậu vì việc vừa rồi, tạm biệt”.
Nói xong, cô vội vàng quay người bước đi, bóng dáng nhỏ bé xa dần rồi biến mất.
Mặc dù cô không nói, nhưng khi cô quay người bước đi, cậu thấy rõ là cô đangkhóc. Tuy cô không trả lời câu hỏi của cậu nhưng cậu đã có câu trả lời chính xác.
Nhìn cô đi xa dần, cậu nhếch môi cười, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cậu.