Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lâu đài bay của pháp sư Howl

Chương 3: Sophie bước vào lâu đài cùng một cuộc mặc cả

Tác giả: Diana Wynne Jones

Sophie tiến thẳng về phía cái cửa lớn đen ngòm trên bức tường đen sì đối diện với mình, cố tập tễnh bước thật nhanh. Đến gần, toà lâu đài trông đáng sợ hơn bao giờ hết. Nó quá cao so với chiều cao của chính nó và có hình thù kì dị. Tất cả những gì Sophie có thể nhìn thấy trong bóng tối mỗi lúc một quánh đặc cho thấy nó được xây cất bởi những khối khổng lồ màu đen, trông như than đá, và cũng giống như than đá, những khối đá này gồm đủ mọi loại hình dáng và kích cỡ khác nhau. Chúng phả hơi ớn lạnh khi cô đến gần, nhưng chẳng hề mảy may làm Sophie sợ hãi. Cô chỉ nghĩ đến những cái ghế và chỗ ngồi gần lò sưởi, và nôn nóng giơ tay về phía cánh cửa.

Tay cô không thể nài với tới gần cánh cửa. Một bức tường vô hình chặn nó lại cách cánh cửa khoảng một foot. Sophie đưa một ngón tay cáu kỉnh chọc chọc vào nó. Khi thấy không ăn thua cô bèn lấy gậy chọc. Bức tường vô hình dường như trùm khắp cánh cửa, cao đến hết tầm với của cây gậy và mọc thẳng lên từ mảnh đất hoang đầy thạch nam đâm ngang dưới chân cánh cửa.

_ “Mở ra!” Sophie lục khục nói.

Điều đó chẳng hề làm bức tường nhúc nhích.

_ “Được lắm,” Sophie nói: “Ta sẽ đi tìm cửa sau.”

Cô tập tễnh vòng qua bức tường bên trái toà lâu đài, chỗ vừa gần nhất vừa hơi nằm về phía chân đồi. Nhưng cô cũng không thể vòng qua nó được. Bức tường vô hình chặn cô lại ngay khi cô vừa đi ngang tầm những viên đá đen dị thường ở góc tường. Thấy vậy Sophie bèn nói ra một từ học được của Martha mà ngay đến các bà già và các cô gái trẻ đều không nên biết, rồi lượn lại lên sườn đồi và đi ngược chiều kim đồng hồ sang góc tường bên phải. Ở đây không có vật chắn. Cô đi vòng qua đó và hăm hở tập tễnh bước về phía cánh cửa lớn và đen thứ hai ở giữa mặt này của lâu đài.

Lại có vật cản trùm khắp cánh cửa.

Sophie quắc mắt nhìn:

_ “Ta gọi thế này là rất không hiếu khách đấy” cô nói.

Khói đen từ mấy tháp canh phả xuống thành từng đám. Sophie ho. Cô đã bắt đầu phát cáu. Cô già nua, gầy guộc, lạnh buốt và đau nhức khắp người. Đêm đã xuống và toà lâu đài thì cứ đứng trơ ở đó mà phả khói vào cô.

_ “Mình sẽ nói với lão Howl về chuyện này!” cô nói và giận dữ đi sang góc tiếp theo. Ở đây không có gì chắn cả “rõ ràng bạn phải đi vòng quanh lâu đài ngược chiều kim đồng hồ” nhưng ở đó, hơi chệch một chút sang bức tường tiếp theo, lại có cánh cửa thứ ba. Cánh cửa này nhỏ hơn và xoàng xĩnh hơn nhiều.

_”Rốt cuộc đây là cửa sau!” Sophie nói.

Toà lâu đài lại bắt đầu chuyển động sau khi Sophie đến gần cánh cửa. Mặt đất rung lên. Bức tường rùng mình và kêu cót két, và cánh cửa bắt đầu di chuyển sang bên xa khỏi Sophie.

_ “Ôi, không, mày đừng thế!” Sophie hét lên. Cô chạy đuổi theo cánh cửa và vung gậy quật dữ dội.”Mở ra!” cô gào lên.

Cánh cửa bật mở toang về phía trong, nhưng vẫn tiếp tục chuyển động sang bên. Sophie, cuống cuồng tập tễnh, cuối cùng cũng đặt được một chân lên bậu cửa. Rồi cô nhảy lên và bò toài và lại nhảy lên, trong khi những khối đá đen ngòm quanh cánh cửa xóc nảy lên và nghiến trèo trẹo khi toà lâu đài tăng tốc chạy trên sườn đồi mấp mô. Sophie không ngạc nhiên khi thấy toà lâu đài nghiêng hẳn đi. Điều kì diệu là nó không bị đổ tan ngay tại chỗ.

_ “Thật là một cách cư xử quá ngu ngốc đối với một toà nhà!” cô vửa thở hổn hển vừa lao mình vào trong. Cô buộc phải thả cây gậy ra và bíu vào cánh cửa mở để không bị bật thẳng lại ra ngoài.

Khi bắt đầu lấy lại được hơi, cô nhận ra có ai đó đang đứng trước mặt mình, tay cũng giữ cánh cửa. Cậu ta chỉ cao hơn Sophie một cái đầu, nhưng cô thấy rõ cậu ta chỉ là một đứa trẻ, lớn hơn Martha một chút. Và có vẻ như cậu ta đang cố đóng sập cửa lại trước mặt cô và đẩy cô trở lại đêm tối, ra khỏi căn phòng ấm áp, với ánh đèn chiếu thấp bên trong.

_ “Chẳng lẽ cậu lại vô liêm sỉ đến mức đóng sập cửa vào mặt ta thế à, cậu bé?”.

_”Cháu không định làm thế, nhưng bà cứ giữ cửa mở toang thế kia,” cậu ta chống chế: “Bà muốn gì?”

Sophie nhìn quanh những thứ có thể thấy phía sau chàng trai. Có rất nhiều thứ có thể là đồ phù thuỷ treo lủng lẳng trên xà nhà: những dây hành, các bó cỏ và nhiều bó rễ cây lạ. Có cả những thứ khác chắc chắn là đồ phù thuỷ: những cuốn sách bìa da, đám chai khòng khoèo, và một cái đầu lâu cũ kĩ, nâu nâu, cười nhăn nhở. Phía bên kia chàng trai là một chiếc lò sưởi với ngọn lửa nhỏ đang cháy trong ghi lò. Ngọn lửa này nhỏ hơn nhiều so với cái mà những đụn khói bên ngoài khiến người ta nghĩ đến, vậy thì đây rõ ràng chỉ là căn phòng hậu trong lâu đài. Nhưng với Sophie thì điều quan trọng hơn nhiều là ngọn lửa này đang cháy hồng lên với những khúc củi, và ở cạnh đó, chỗ ấm áp nhất, có một chiếc ghế thấp trải nệm.

Sophie đẩy chàng trai sang bên và lao bổ nhào về phía chiếc ghế.

_ “A! Vận may của ta!” cô nói và ngồi lại cho thoải mái. Quả là một diễm phúc. Lửa sưởi ấm cơ thể đau nhức của cô và chiếc ghế đỡ lưng cô, và cô biết nếu có kẻ nào muốn đẩy cô ra ngoài bây giờ thì nhất định kẻ đó sẽ phải vận đến thứ pháp thuật tuyệt đỉnh nhất và dữ dội lắm.

Chàng trai đóng cửa. Rồi cậu ta nhặt chiếc gậy của Sophie lên và lịch sự dựng nó cạnh ghế cho cô. Sophie nhận ra không có dấu hiệu nào cho thấy toà lâu đài đang chạy qua sườn đồi: “Thậm chí còn không có lấy nổi một tiếng ầm hay một cái lắc dù là nhẹ nhất. Lạ thật!”

_”Bảo với Pháp sư Howl là nếu cứ chạy tiếp thì toà lâu đài này sẽ bung ra quanh mũi ông ta đấy” cô nói với chàng trai.

_ “Nhưng toà lâu đài đã được yểm bùa để liên kết chắc với nhau rồi,” chàng trai nói. “Và cháu rất tiếc là lúc này Pháp sư Howl không có ở đây.”

Đây là một tin vui với Sophie:

_ “Bao giờ ông ta mới về?” cô hồi hộp hỏi.

_ “Có lẽ phải đến mai” chàng trai nói: “Bà cần gì? Cháu có thể giúp bà thay ông ấy được không? Cháu là Michael, người học việc của Pháp sư Howl.”

Đây là một tin tốt lành hơn bao giờ hết.

_ “Ta sợ chỉ Pháp sư mới giúp được ta thôi” Sophie nói, vội vàng và quả quyết. Nhưng có lẽ cũng đúng như vậy. “Ta sẽ chờ, nếu cậu không phiền lòng.”

Rõ ràng là Michael có phiền lòng. Cậu ta loanh quanh cạnh Sophie vẻ hơi bất lực. Sophie nhắm mắt, giả vờ chìm vào giấc ngủ, cho cậu ta thấy rõ ràng rằng cô không hề có ý định để một thằng bé học nghề đuổi ra ngoài.

_ “Bảo ông ấy tên ta là Sophie” cô lẩm bẩm. “Cụ Sophie” cô nói thêm cho chắc.

_ “Như vậy có thể bà sẽ phải chờ cả đêm mất” Michael nói. Vì đây là chính xác điều Sophie muốn nên cô giả vờ như không nghe thấy. Thực ra, cô hầu như đã bắt đầu lơ mơ thiếp đi rất nhanh. Sau chừng ấy quãng đường, cô đã quá mệt mỏi. Một lúc sau, Michael đành chịu thua và quay lại làm tiếp công việc đang dang dở trên chiếc bàn thợ chỗ đặt cây đèn.

Vậy là mình đã có chỗ nghỉ cho cả một đêm, cho dù phải giả vờ một chút, Sophie lơ mơ nghĩ. Howl là một kẻ độc ác như vậy, có lẽ lão cũng đáng bị lợi dụng lắm chứ. Nhưng cô có ý định sẽ cao chạy xa bay trước khi Howl trở về và lên tiếng phản đối.

Cô đưa đôi mắt ngái ngủ lén nhìn chàng trai học nghề. Hơi ngạc nhiên khi thấy đó là một chàng trai tử tế và lịch sự. Rốt cuộc, cô đã đột nhập vào đây một cách thô lỗ và Michael không hề phàn nàn chút nào. Có lẽ, Howl chỉ coi cậu ta như nô lệ hèn mọn. NhưngMichael trông không giống nô lệ. Cậu ta cao, ngăm đen với vẻ mặt vui tươi, cởi mở và ăn mặc có vẻ rất đáng trọng. Thực tế, nếu lúc đó Sophie không nhìn thấy cậu ta đang thận trọng rót thứ chất lỏng màu xanh lá cây từ một cái chai cong queo vào thứ bột màu đen đựng trong một chiếc bình thuỷ tinh khòng khoèo, thì cô sẽ nghĩ đó là con trai của một nông dân giàu có. Lạ thật!

Tuy nhiên, mọi sự thế nào cũng luôn kì quặc một khi dính đến các pháp sư, Sophie nghĩ. Và căn bếp này, hay phòng làm việc này, lại rất ấm cúng, đẹp đẽ và rất thanh bình. Sophie hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say và ngáy khò khò. Cô không hề tỉnh giấc khi từ phía bàn thợ loé sáng và một tiếng nổ bị nghẹt lại vang lên, sau đó là tiếng chửi thề vội bị bặm môi bịt lại của Michael. Cô cũng không hề tỉnh giấc khi Michael vừa mút những ngón tay bỏng lửa vừa gạt món bùa sang bên để nghỉ đêm và mở kho lấy bánh mì và phó mát. Cô không trở mình khi Michael hất rơi cây gậy của cô cạch một tiếng và với qua người cô để lấy củi chất thêm vào lò sưởi, hoặc khi Michael nhìn vào cái miệng há hốc của cô, nói với cái lò sưởi:

_ “Bà ta vẫn còn nguyên răng. Bà ta không phải Phù thuỷ xứ Waste chứ hả?”

_ “Nếu bà ta là Phù thuỷ xứ Waste thì ta đã không cho bà ta vào” chiếc lò sưởi vặc lại.

Michael nhún vai và lịch sự nhặt cây gậy của Sophie lên. Rồi cậu ta bỏ một khúc củi vào lò với vẻ lịch sự không kém và đi ngủ đâu đó phía bên trên.

Đến nửa đêm, tiếng ai đó ngáy khiến Sophie tỉnh giấc. Cô ngồi phắt dậy, hơi cáu kỉnh khi phát hiện ra chính mình là kẻ đang ngáy. Dường như cô mới chỉ ngủ thiếp đi vài giây, nhưng có vẻ như Michael đã biến mất trong vài giây đấy, đem theo cả đèn. Hiển nhiên là ngay từ tuần đầu tiên bọn phù thuỷ học việc đã học được những trò như vậy. Và cậu ta để lủa lò sưởi rất nhỏ. Ngọn lửa cứ réo ù ù và nhảy múa rất khó chịu. Gió lò ớn lạnh thổi dọc sống lưng Sophie. Cô nhớ lại mình đang ở trong lâu đài của một pháp sư, và với cảm giác khó chịu, cô nhớ ra có một cái đầu lâu người trên chiếc bàn thợ đâu đó phía sau mình.

Cô rùng mình và nghển cái cổ già nua cứng ngắc nhìn quanh, nhưng chỉ thấy bóng tối sau lưng mình.

_ “Chúng ta cần thêm một chút ánh sáng chứ hả?”cô nói. Cái giong run run của cô dường như không to hơn tiếng lách tách của ngọn lửa. Sophie ngạc nhiên. Cô cứ ngỡ tiếng mình sẽ vang lên tận nóc vòm của lâu đài và vọng lại. Tuy vậy, cạnh cô có một giỏ củi. Cô đưa cánh tay cọt kẹt xương đẩy một khúc củi vào lò, nó hắt ra những tia lửa xanh bay thẳng lên ống khói. Cô lại đẩy khúc củi thứ hai và ngồi xuống, không quên lo lắng nhìn lại phía sau nơi ánh sáng xanh tím từ lò sưởi nhảy múa bên trên khung xương nâu nâu bóng lộn của cái đầu lâu. Căn phòng rất nhỏ. Chẳng có ai trong phòng ngoài Sophie và cái đầu lâu.

_”Cậu ta đã đặt cả hai chân xuống mồ rồi, còn ta thì mới có một” cô tự an ủi mình. Cô quay về phía lò sưởi, lúc này đang cháy bùng thành những ngọn lửa xanh lét. “Chắc trong củi này phải tẩm muối” Sophie lầm bầm. Cô ngồi lại cho thoải mái hơn, đặt hai bàn chân xương xẩu lên thanh chắn lò sưởi và ngả đầu vào một góc ghế, ngồi thế cô có thể nhìn thẳng vào ngọn lửa đầy màu sắc và bắt đầu suy tính đến việc sáng mai cần phải làm gì. Nhưng cô hơi bị chệch hướng một chút khi hình dung ra một khuôn mặt trong ngọn lửa.

_ “Đó sẽ là một khuôn mặt mỏng quẹt màu xanh lơ” cô lẩm bẩm, “Rất dài và mỏng, với cái mũi mỏng màu xanh lơ. Nhưng những ngọn lửa màu xanh lá cây cong xòe trên cũng kia nhất định sẽ là tóc. Giả sử mình cứ ở đây cho đến khi Howl về thì sao nhỉ? Các pháp sư có thể giải bùa, mình cho là thế. Và những ngọn lửa màu tía ở dưới thấp đó làm thành cái miệng – anh bạn, anh có hàm răng dữ quá đấy”. Hai búi lửa xanh lá cây kia làm thành đôi lông mày…

Rất lạ, hai ngọn lửa màu cam duy nhất trong lò sưởi nằm dưới hai búi lông mày xanh lá cây kia trông giống hệt hai con mắt, và ở giữa mỗi bên là một chấm nhỏ màu tía lấp lánh khiến Sophie có thể hình dung khá rõ nó đang nhìn cô, giống như hai con ngươi.

_ “Mặt khác,” Sophie nghĩ tiếp và nhìn vào hai ngọn lửa màu cam, “nếu lá bùa được giải, tim mình sẽ bị lão ăn ngày trước khi mình kịp quay đi.”

_ “Cô không muốn bị ăn im à?” cái lò sưởi hỏi.

Nhất định là cái lò sưởi đó vừa nói. Sophie nhìn thấy cái miệng màu tía của nó mấp máy theo từng lời thốt ra. Giọng nó cũng run run như giọng cô, đầy tiếng phì phì và rên rỉ của củi cháy.

_ “Đương nhiên là không!”Sophie đáp. “Mi là cái gì vậy?”

_ “Một con quỷ lò sưởi” cái miệng đỏ tía đáp. Tiếng rên rỉ nhiều hơn tiếng phì phì khi nó nói vậy. “Tôi bị gắn chặt vào lòng lò sưởi này vì một giao kèo. Tôi không thể thoát khỏi chỗ này được”. Rồi giọng nó trở nên nhanh và run rẩy hơn. “Còn cô là gì?” nó hỏi. “Tôi thấy rõ là cô đang bị yểm bùa.”

Câu nói đó thức tỉnh hẳn Sophie khỏi trạng thái mơ màng:

_ “Mi nhìn thấy!” cô kêu lên. _ “Mi có thể giải lá bùa đó không?”

Một quãng im lặng cuồn cuộn, dữ dội trong khi đôi mắt màu cam trên khuôn mặt xanh lơ rập rờn của con quỷ đảo nhìn Sophie từ đầu đến chân:

_ “Lá bùa rất mạnh” cuối cùng nó nói.”Có vẻ giống như lá bùa mụ Phù thủy xứ Waste đã yểm vào tôi.”

_ “Đúng vậy” Sophie nói.

_ “Nhưng hình như còn hơn thế nữa cơ” con quỷ nổ lách tách. _ “Tôi thấy có hai lớp. Và dĩ nhiên cô không thể nào nói với ai về nó. trừ khi họ đã biết trước”. Nó chằm chằm nhìn Sophie một hồi lâu. “Tôi phải xem xét đã” nó nói.

_ “Xem xét trong bao lâu?” Sophie hỏi.

_ “Có thể khá lâu” con quỷ nói. Và nó bổ sung bằng nột ánh lửa bập bùng mềm mại đầy vẻ thuyết phục. “Cô sẽ thỏa thuận với tôi chứ? Tôi sẽ hóa giải lá bùa đó cho cô nếu cô đồng ý phá cái giao kèo đang ràng buộc tôi.”

Sophie cảnh giác nhìn bộ mặt xanh lơ mỏng quẹt của con quỷ. Bộ mặt có vẻ đặc biệt xảo quyệt khi đưa ra đề nghị đó. Tất cả những gì cô từng đọc đều cho thấy mối nguy hiểm cực độ khi giao kèo với một con quỷ. Và chắc chắn con quỷ này thực sự vô cùng độc ác. Những cái răng dài đỏ tía kia.

_ “Mi có chắc mi hoàn toàn thành thực không?” cô hỏi.

_ “Không hoàn toàn đâu” con quỷ thừa nhận. “Nhưng cô có muốn cứ như thế cho đến chết không? Nếu tôi hiểu biết một chút về những chuyện này thì chắc chắn lá bùa đso sẽ rút ngắn cuộc đời cô đi khoảng sáu mươi năm.”

Đó là một ý nghĩ độc ác, và là điều Sophie vẫn cố không nghĩ tới đến tận lúc này. Nó khiến mọi chuyện khác hẳn đi.

_ “Cái giao kèo đang ràng buộc mi là giao kèo với Pháp sư Howl phải không?” cô hỏi.

_ “Dĩ nhiên là thế” con quỷ nói. Giọng nó lại hơi rên rỉ. “Tôi bị buộc chặt trogn lò sưởi này và không thể xê dịch được đi đầu xa hơn một foot. Tôi buộc phải làm đủ mọi loại Pháp thuật quanh đây. Tôi phải duy trì tòa lâu đài và giữ cho nó luôn chuyển động và tạo ra các hiệu ứng đặc biệt làm dân chúng khiếp sợ mà tránh xa, cũng như phải làm bất cứ điều gì mà Howl muốn. Howl rất nhẫn tâm, cô biết đấy.”

Sophie chẳng cần phải nói rằng Howl nhẫn tâm. Mặt khác, con quỷ này có lẽ cũng độc ác chẳng kém.

_ “Thế mi không nhận được chút gì từ giao kèo này à?” cô nói.

_ “Nếu không được gì thì tôi đã không bao giờ vướng vào cái giao kèo này” con quỷ nói và bập bùng buồn bã. “Nhưng nếu biết mọi chuyện sẽ ra sao thì tôi đã không dây vào cái giao kèo này làm gì. Tôi đang bị bóc lột.”

Dù cảnh giác, Sophie vẫn cảm thấy thương cảm với con quỷ. Cô nghĩ đến cảnh chính mình ngồi làm mũ cho Fanny trong khi Fanny rong chơi.

_ “Thôi được” cô nói.” Điều kiện của giao kèo đó là gì? Làm sao ta phá được nó?”

Một nụ cười đỏ tía hăm hở toét ra trên khuôn mặt xanh lơ của con quỷ.

_ “Cô đồng ý mặc cả chứ?”

_ “Nếu mi đồng ý giải bùa cho ta” Sophie nói, với sự can đảm để nói ra một điều cốt tử.

_”Xong!” con quỷ kêu lên, khuôn mặt dài thượt của nó vui sướng chồm lên cao đến tận ống khói. – Tôi sẽ giải bùa cho cô ngay khi cô phá được giao kèo cho tôi!

_ “Vậy thì hãy nói cho ta biết cách phá giao kèo đó!” Sophie nói.

Đôi mắt màu cam ánh lên nhìn cô, rồi nhìn đi chỗ khác:

_ “Tôi không thể. Một phần của giao kèo là cả Pháp sư và tôi đều không thể nói được điều khoản chính là gì.”

Sophie thấy mình bị lừa. Cô há miệng định nói cho con quỷ lò sưởi biết rằng nếu thế thì nó cứ việc ngồi trong cái lò sưởi cho đến ngày tận thế.

Con quỷ nhận ra cô định làm gì:

_ “Đừng hấp tấp thế!” nó nổ lách tách. “Cô có thể tìm ra điều khoản đó là gì nếu chịu khó quan sát và lắng nghe kĩ. Tôi cầu xin cô hãy thử xem. Về lâu dài mà nói thì cái giao kèo này chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho cả hai chúng tôi. Và tôi rất giữ lời. Thực tế là việc tôi chịu chết kẹt ở đây chứng tỏ rằng tôi biết giữ lời!”

Con quỷ đang nghiêm túc, nhảy qua nhảy lại trên các khúc củi vẻ kích động. Sophie lại cảm thấy vô cùng thương càm:

_ “Nhưng nếu ta phải quan sát và lắng nghe thì có nghĩa là ta phải ở lại lâu đài này của lão Howl!” cô phản đối.

_ “Chỉ khoảng một tháng thôi. Hãy nhớ, tôi cũng còn phải xem xét lá bùa ếm lên cô nữa” con quỷ khẩn khoản.

_ “Nhưng ta có thể đưa ra lí do nào hợp lí để ở lại dây?” Sophie hỏi

_ “Chúng ta sẽ nghĩ ra một cái cớ. Howl hầu như vô tích sự trong mọi việc” con quỷ nói, rít lên hiểm độc: “Thực ra đến quá nửa thời gian anh ta chỉ nghĩ đến mình nên chẳng thể nhìn thấy gì xa hơn cái mũi của chính mình. Chúng ta có thể lừa anh ta, chỉ cần cô đồng ý ở lại.”

_ “Được lắm!” Sophie nói. “Ta sẽ ở lại. Giờ thì hãy tìm một cái cớ đi.”

Cô ngồi lại thoải mái trên ghế trong khi con quỷ suy nghĩ. Nó nghĩ to thành tiếng, vừa lách tách vừa rì rầm bập bùng khiến Sophie thoáng nhớ đến cái cách cô vẫn nói chuyện với cây gậy trên đường tới đây, và nó vừa cháy bùng vừa ngẫm nghĩ với tiếng lửa reo vui phần phật khiến cô lại mơ màng ngủ thiếp đi. Cô nghĩ con quỷ đã đưa ra vài lời gợi ý. Cô nhớ mình đã lắc đầu trước ý tưởng sẽ phải đóng giả làm bà cô già đã chết từ lâu của Howl hay trước một hai ý tưởng thậm chí còn viển vông hơn nữa, nhưng cô thực sự không nhớ được gì rõ ràng cho lắm. Cuối cùng con quỷ bắt đầu hát một bài ca dịu dàng, bập bùng. Nó hát bằng một thứ tiếng Sophie không hiểu – hoặc cô nghĩ là mình không hiểu cho đến khi cô nghe rõ ràng từ “cái chảo” một vài lần – và bài hát nghe rất du dương. Sophie chìm sau vào giấc ngủ, chỉ hơi ngờ ngợ rằng mình đang bị bỏ bùa mê, cũng như đang bị lừa, nhưng điều đó cũng không khiến cô bận tâm lắm. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ được giải thoát khỏi lá bùa…

Bình luận