Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lọ Lem Bướng Bỉnh

Chương 5

Tác giả: Carole Mortimer

“Chính xác anh nghĩ mình đang làm gì thế hả?” January vào đề ngay không cần rào đón khi Max mở cửa căn phòng sang trọng bởi tiếng đập cửa gấp gáp của nàng.

Công bằng mà nói, gã đã sửng sốt chốc lát trước sự xuất hiện bất ngờ của nàng mặc dù sự ngạc nhiên đó được che giấu khéo léo bằng cái nhìn chế giễu của gã. Em đã thay đổi ý kiến và quyết định đến ăn tối cùng tôi hả?

Mắt nàng lóe lên cảnh cáo. “Tôi thay đổi ý kiến về cái gì cũng chẳng liên quan đến anh, thưa ngài Golding.” Nàng đáp trả. “Hoàn toàn chẳng liên quan gì!” Nàng lặp lại, lách qua gã đi vào phòng khách và quay lại nhìn chằm chằm khi đến giữa phòng.

Gã chậm rãi đóng cửa trước khi quay vào đối diện nàng. “Trông em có vẻ hơi… kích động?”, gã dò hỏi.

Kích động? Nàng đang nổi cơn tam bành thì có. Thực tế, nàng phát hỏa tới mức chẳng cần chiếc áo khoác có mũ trùm, hay găng tay và khăn len mà nàng đang quàng.

“Anh đã nói cho các chị tôi biết chuyện anh và tôi gặp nhau phải không?” Nàng cáo buộc với vẻ thách thức. “Phải rồi, tất nhiên anh đã làm thế”, nàng tự trả lời với vẻ khinh miệt trước khi gã có cơ hội lên tiếng. “Đó là một phần trong kế hoạch của anh mà”, nàng ghê tởm. “Toàn bộ kế hoạch đó…”

“Dừng tại đó, January”, gã nhẹ nhàng cắt ngang, mặc dù chỉ cần liếc qua nét mặt sắc lạnh của gã, January cũng có thể nhận ra giọng điệu đó của gã là dối trá. Rằng gã cũng đang giận dữ như nàng, chỉ là gã thể hiện theo một cách khác! “Em đang rất bối rối”, gã bình tĩnh nhìn nhận. “Tôi xin lỗi về điều đó. Nhưng đồng thời tôi cũng cho rằng em có chút hoang tưởng về tình huống này…”

“Hoang tưởng!” January hét lên, không tin vào tai mình. “Là tôi hoang tưởng rằng các chị tôi đã hết sức choáng váng vì không hiểu tại sao tôi lại quên nói cho họ biết là tôi đã gặp gỡ ngài luật sư Max Golding phải không? Rằng tôi còn sửa soạn ra ngoài ăn tối cùng anh ta tối nay nữa hả!” Nàng ghê tởm nói thêm.

Nàng đã không thêm chi tiết rằng gã cũng là người đàn ông mà nàng hôn say đắm đêm qua. Hay nàng đã đem lòng yêu gã!

May và March trông cực kỳ khó coi lúc January về nhà, mà không có chiếc xe; nó bị kẹt chặt trong rãnh. Bởi vì lúc nào đó trong cuộc đàm thoại giữa họ với Max trưa nay, gã vô tình lộ ra thông tin rằng gã và January đã gặp gỡ nhau!

Nếu nói rằng các chị nàng yêu cầu một lời giải thích về sự “quên” của nàng thì đó hẳn là còn nhẹ nhàng. Họ đã bình tĩnh trở lại khi nàng kể lại chính xác những gì xảy ra và lúc này nàng cũng nghi ngờ động cơ của Max giống họ. Quan trọng nhất là nàng cũng không che giấu thực tế Max đã cố tình đẩy nàng vào vị trí tự vệ.

Max lắc đầu. “January, rõ ràng hôm nay là một ngày tồi tệ với tôi. Em có cho rằng chúng ta nên ngồi xuống và nói về chuyện này như hai người hiểu biết không?”, gã mệt mỏi đề nghị.

“Có lẽ nó sẽ nhẹ nhàng hơn, khi chỉ một trong hai chúng ta trở nên biết điều!” January khinh khỉnh đáp lại.

Nàng sẽ không bao giờ quên ánh mắt hai chị lúc nàng trở về trưa nay. Nàng có thể nhận ra thái độ bồn chồn, bứt rứt của họ khi chờ đợi lời giải thích của nàng. Ôi, nàng không nghi ngờ chút nào rằng họ đã rất tin tưởng vào lời giải thích đó, rằng nàng hoàn toàn vô tội. Chỉ đến khi lên phòng thay bộ đồ ẩm ướt ra, nàng mới quyết định phải lập tức đi tìm Max Golding và nói cho gã biết gã là một kẻ lừa lọc và xảo quyệt ra sao.

Gã nhún vai. “Tôi thậm chí còn không định hỏi xem ai trong chúng ta nên xem xét điều đó.” Gã lạnh lùng trả lời. “Mặc dù”, gã kiên quyết nói tiếp khi thấy nàng định phản bác, “tôi cho rằng thực tế em đã vội vàng tới đây, không quản bão tuyết dữ dội, phần nào phủ nhận khả năng đánh giá sự việc của em!”. Gã buồn rầu, đôi mắt xanh tràn ngập sự thất vọng.

January há miệng định đáp trả gã thật chua cay, nhưng nàng im bặt khi nhìn ra cửa sổ, nhận ra tuyết hiện đang rơi dày hơn bao giờ hết.

Một cách thành thật, nàng không hề để ý tuyết đang rơi khi lái xe tới khách sạn. Nàng quá giận dữ, mải mê suy nghĩ về những gì sẽ nói với Max, hình dung ra cuộc nói chuyện giữa nàng và gã. Và nàng cứ vô thức lái xe tới khách sạn mà không nhận ra tuyết đang rơi rất dà

“January, liệu em có thể bớt kiêu ngạo đôi chút để chúng ta có thế nói chuyện không?” Gã phỉnh phờ. “Tôi sẽ gọi cà phê và em có thể nhấm nháp cốc cà phê nóng trong lúc nói chuyện. Em thấy sao?”

Nàng muốn trả lời là không, muốn bảo gã thích làm gì với cốc cà phê nóng thì tùy. Nhưng sau khi bị thiêu đốt bởi cơn giận dữ, bây giờ nàng lại cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Chẳng có lý do gì đủ hợp lý để bào chữa cho việc uống cà phê cùng kẻ thù cả, một giọng nói cảnh cáo vang lên trong đầu nàng.

Không, chẳng có lý do gì cả, nàng nặng nề thừa nhận. Vấn đề thực sự là nàng hiện đang ở cùng Max và khi cơn giận dữ đã trôi qua, nàng lại nhận thức được vẻ hấp dẫn chết người của gã – vẫn hút nàng về phía gã, bất chấp mọi chuyện xảy ra!

Ngu xuẩn, nàng khinh miệt, thầm nhắc nhở bản thân. Đổ ngốc, nàng nhấn

“January?”, giọng Max khàn khàn giục giã.

Nàng thở dài mệt mỏi. “Thôi được, anh gọi cà phê đi, Max. Nhưng anh có làm gì đi nữa cũng không thay đổi được quan điểm của tôi về anh, hay Tập đoàn Marshall đâu”, nàng cứng rắn nói thêm.

Gã đột ngột nhoài người về phía trước, với tay lấy điện thoại gọi phục vụ yêu cầu mang cà phê lên.

January cảm thấy thoải mái một chút khi thoát khỏi cái nhìn xanh thẳm săm soi của gã. Nàng cởi khăn và găng tay trước khi hất tung những lọn tóc ra ngoài cổ áo khoác.

Nàng đang làm gì thế này? Thực sự làm gì ở đây? Vì nàng đã làm tất cả những gì định làm khi đến đây và giờ lại ngồi uống cà phê cùng gã đàn ông này.

Nàng cắn môi, biết rõ tại sao mình vẫn chần chờ ở đây. Nàng không thể tin – hay một phần nàng không muốn tin – Max thực sự đã làm điều xấu xa mà nàng buộc tội gã.

Không phải nàng định biểu lộ sự mềm yếu này trước mặt Max, chỉ là không thể làm khác được. Nàng chỉ muốn thấy – hay cần phải thấy – một vài biểu hiện ăn năn của gã để nàng được an ủi phần nào vì đã dành những tình cảm tốt đẹp cho gã.

“Cà phê đang được mang lên.” Giọng Max dịu dàng vang lên phía sau nàng.

Nàng quay phắt lại và vội lùi ra xa khi phát hiện gã đang đứng sát phía sau, cách nàng có vài centimet.

Gã bật cười, nhìn nàng. “Em còn cách tôi cả dặm.”

“Tôi ước là vậy…”, nàng căng thẳng lùi lại phía sau.

Gã đau khổ cau mày. “Hóa ra chúng ta nghĩ giống nhau”, gã thì thầm và giải thích khi bắt gặp cái nhìn thắc mắc của nàng. “Tôi cũng đã thầm ước như vậy cách đây vài phút.”

Nàng nín thở trước cái nhìn bỏng cháy của gã. “Và bây giờ?”

“Bây giờ ư?”, gã hét lên, vẻ mặt nhăn nhó, tự chế giễu mình. “Bây giờ tôi mong rằng tuyết cứ rơi. Rơi. Và rơi. January, tôi còn mong…”, gã tiến gần thêm một bước. “Rằng tất cả thế giới đều biến mất hết, chỉ còn lại hai chúng ta tự do tự tại cùng nhau ở đây. Một tuần. Một tháng!”, gã chán chường kết luận.

Nàng nhìn gã ngờ vực, hơi thở trở nên gấp gáp. “Liệu anh có thể ở mãi trong một căn phòng khách sạn không?”, giọng nàng khàn khàn.

“Có lẽ là không”, gã buồn bã thừa nhận. “Nhưng…” Chợt có tiếng gõ cửa cắt ngang lời gã. “Có thể người phục vụ mang cà phê tới”, gã bực bội.

“Quá nhiều để được bỏ lại một mình cùng nhau”, nàng châm chọc nhẹ nhàng.

Gã nghiêng đầu giễu cợt. “Xét cho cùng có lẽ đó không phải là ý kiến hay.” Gã khó chịu bước ra mở cửa và đón khay cà phê từ người phục vụ.

Tối nay anh ta có vẻ rất lạ lùng, January nhíu mày thầm nghĩ ngợi. Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi mà anh ta lại trở nên lạnh nhạt. Xa cách. Ánh mắt anh ta không còn bùng cháy khao khát nữa mà trở nên thận trọng, đề phòng.

Tất nhiên anh ta khác lạ rồi, ngay lập tức, nàng cảnh cáo bản thân; vỏ bọc của anh ta đã bị lật tẩy, tức là anh ta không cần phải đóng vai người đàn ông tuyệt vời đã khiến nàng mụ mị.

“Em dùng đường hay sữa?”

Nàng quay ngoắt lại, chớp chớp mắt để rũ sạch mọi suy nghĩ vừa nãy ra khỏi đầu. Nàng thấy Max đang đợi để rót cà phê cho nàng, người phục vụ đã lặng lẽ rời đi. “Cà phê đen. Cảm ơn”, nàng khách sáo.

Mình đang làm quái gì ở đây thế? Nàng tự hỏi mình lần nữa. Phải chăng nàng vẫn âm thầm hy vọng? Phải chăng một phần trong nàng v có thể có nhầm lẫn gì đó…

“Cảm ơn”, nàng tiến tới, nhận tách cà phê từ tay gã, lẩn tránh ánh mắt dò hỏi của gã.

January cẩn thận không để tay nàng chạm vào tay gã khi đón tách cà phê. Nàng vội bước xa khỏi gã, quay người nhìn ra cửa sổ, chớp chớp khi nước mắt bất ngờ trào ra làm nhòe mọi hình ảnh.

Lúc trước, nàng đã hết sức giận dữ khi phát hiện ra chính xác gã là ai và tin rằng gã đã lừa gạt nàng; còn bây giờ, nàng chỉ cảm thấy đau khổ, cay đắng. Bởi tất cả đã kết thúc? Bởi niềm hạnh phúc ngắn ngủi nàng trải qua cùng Max trong bốn mươi tám giờ qua? Bởi cảm nhận được sự quan tâm mà nàng đã không còn từ khi cha nàng qua đời? Có phải đó chính là nguyên nhân khiến nàng tuyệt vọng muốn khóc?

Nàng mới ngốc nghếch làm sao. Nàng phải biết, phải đoán ra mộtMax mà lại say đắm nàng thì chắc chắn đó không thể là sự thật. Suy cho cùng, nàng là gì chứ, nàng chỉ là một người chủ trang trại nghèo khổ và một cô ca sĩ làm ngoài giờ. Khó có thể là mẫu phụ nữ mà Max quan tâm. Và theo những gì nàng biết, hẳn anh ta là người đã có gia đình! Tất cả những suy nghĩ này đủ để giúp củng cố quyết tâm của nàng, nàng liền đứng thẳng người lên.

“Max.”

“January.”

Cả hai đồng thời lên tiếng, January đau khổ nhìn Max khi nàng quay lại đối diện gã. “Anh nói trước đi”, giọng nàng lạc hẳn đi.

Khuôn mặt gã lạnh lẽo, đôi mắt xanh băng giá, khiến nàng hiểu rằng dù gã định nói điều gì thì đó cũng là thứ nàng không muốn nghe.

Và Max cũng nhận ra dù bây giờ gã nói gì thì January cũng không thích nghe. Nếu gã nói đến Jude và nhắc lại đề nghị mua trang trại, rõ ràng January sẽ không thích. Hay nếu gã cố gắng giải thích – một lần nữa – rằng gã thực sự không biết nàng là một trong ba chị em nhà Calendar, gã chắc chắn nàng cũng sẽ không muốn nghe. Hay thực tế là không tin.

Hơn nữa, có ích lợi gì nếu cố gắng thuyết phục nàng tin rằng gã đang nói sự thật khi gã đã quyết định từ bỏ mối quan hệ này. Từ bỏ – gã quay phắt lại nhanh tới mức khiến bản thân ngạc nhiên vì nàng cũng không nhận ra.

Chúa ơi, cô ấy đẹp quá, gã đau đớn thầm công nhận.

Thực sự, cô ấy quá đẹp.

Nhưng giờ gã đã biết nàng là ai và tình cảm khăng khít trong gia đình nàng. Đồng thời gã cũng biết nàng là típ phụ nữ đề cao chuyện hôn nhân cho dù nàng có nói gì về tình yêu vào buổi tối đầu tiên gặp nhau. Và cho dù gã bị nàng quyến rũ như thế nào đi nữa thì ý nghĩphải kết hôn, với bất kỳ ai, cũng khiến gã cảm thấy một tảng băng lạnh buốt đang trồi lên trong dạ dày.

Môi gã mím chặt cương quyết. “Vừa rồi tôi đã nói chuyện với Jude Marshall”, gã nhấn mạnh từng từ. “Anh ta sẵn sàng nâng giá lên.”

January giật nảy như thể gã vừa đánh nàng một đòn rất đau. Điều đó khiến Max phải dùng hết ý chí để kiềm chế bản thân không đưa tay ra ôm nàng vào lòng, để nói với nàng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng nếu có gã bên cạnh sẽ chẳng ai có thể cướp trang trại khỏi nàng, hay bất cứ điều gì nàng không muốn.Nhưng gã đang chọc vào ai chứ? Gã quen biết Jude gần như suốt cuộc đời, là một người bạn đáng tin cậy và là nhân viên tốt, đồng thời gã cũng hiểu thấu anh ta, nếu muốn thứ gì thì anh ta sẽ lấy bằng được. Thông thường, anh ta sẽ sử dụng những biện pháp công bằng, hợp lý, nhưng nếu chúng thất bại…! Jude cũng đã tuyên bố rõ ràng rằng anh ta muốn trang trại nhà Calendar và anh ta sẽ làm mọi cách để có nó.

Cảm xúc riêng tư của gã mâu thuẫn với quyền lợi của anh ta!

Max đút tay vào túi quần jean, các ngón tay siết chặt. “Lời khuyên của tôi là bọn em nên nghiêm túc xem xét đề nghị thứ hai này”, gã nghiêm khắc nói với January.

Nàng mở to mắt, phẫn nộ hét lên. “Tôi không cần một lời khuyên từ anh!”

Gã nhún vai, có vẻ rất lạnh nhạt dù đang rất căm ghét bản thân vì đã thốt ra những lời đó ới nàng. Đồng thời cũng biết từ lúc lựa chọn lập trường này, gã đã không thể quay lại được nữa. Không thể? Hay chính xác là không dám, gã thầm khinh bỉ bản thân. Xung đột lợi ích, khốn kiếp; ngay tại giây phút lựa chọn làm hài lòng Jude cũng là lúc gã nhận ra tình cảm dành cho January rất sâu đậm. Khiến nàng căm ghét gã chính là cái giá mà gã phải trả.

“Dù em không yêu cầu, tôi vẫn cứ nói”, gã thô bạo nhấn mạnh, “Jude là người không bao giờ chấp nhận câu trả lời là Không”.

Mắt nàng vụt tối lại màu xám sẫm. “Vậy hẳn anh và anh ta phải có rất nhiều điểm chung nhỉ?”

Nàng đang sỉ nhục gã và đã thành công. Mặc dù không phủ nhận nhưng Max cũng khó có th phủ nhận rằng nàng đã vô tình nói lên sự thật. Hai người bọn họ có rất nhiều điểm chung. Cả hai đều rất thành công trong lĩnh vực của mình, đều đang độc thân ở tuổi ba mươi bảy và đều dự định sống như vậy cả đời.

Cho dù lý do của họ không giống nhau.

Jude không giấu giếm sự thực là dù phụ nữ luôn tìm cách quyến rũ anh ta, nhưng lại rất nhanh chóng chán ngấy mối quan hệ đó. Và anh ta đã tuyên bố sẽ cưới người phụ nữ nào không ruồng bỏ anh ta sau vài ngày gặp gỡ. Trong khi đó, Max chưa từng có ý định kết hôn vì rất nhiều lý do, nếu vì tình yêu lại càng không.

Lúc nhìn thấy January ở đêm Giao thừa, gã biết mình thèm muốn nàng. Nhưng chỉ có vậy thôi, gã cương quyết tự nhủ. Gã không cho phép mọi chuyện đi xa hơn nữa.

Gã đã rút ra bài học từ khi còn rất trẻ, phụ nữ làkẻ hay thay đổi, bọn họ tìm cách giành lấy tình yêu của đàn ông và sử dụng nó làm vũ khí để chống lại anh ta.

Khuôn mặt gã lạnh lẽo. “Sỉ nhục không phải là cách hay để giải quyết vấn đề.”

“Có lẽ”, nàng khó chịu thừa nhận. “Nhưng nó giúp tôi cảm thấy khá hơn!”

Gã làm ra vẻ không thèm chấp, nhún vai. “Vậy xin mời tiếp tục!”

Nàng nhìn gã thăm dò, “Max, liệu tôi có thể hỏi anh một câu không?”.

Gã cứng người đề phòng, không thoải mái với cái nhìn của nàng. “Em nói đi.”

“Hằng đêm anh ngủ thế nào?”, nàng khinh bỉ nói.

Hai đêm vừa rồi ư. Quá tệ. Bình thường. Ngủ ngon. Nhưng gã biết đó không phải là điều nàng thực sự ám chỉ tới!

Gã nhếch môi chế nhạo. “January, dù em nghĩ gì về cá nhân tôi cũng không quan trọng, đề nghị của Jude là rất thỏa đáng…”

“Tôi không có hứng thú thỏa thuận bất cứ cái gì với Jude Marshall!”, nàng lớn tiếng châm chọc. “Mãi tới gần đây, tôi thậm chí còn chưa nghe đến tên anh ta và tôi mong rằng mọi chuyện sẽ cứ tiếp tục như vậy”. Nàng ghê tởm nói tiếp. “Tôi quan tâm hơn đến chuyện làm sao anh lại cam chịu làm tay… tay…”

“Cẩn thận, January”, Max cảnh cáo. “Bởi vì em đang hết sức tức giận nên tôi có thể chịu đựng một số điều sỉ nhục, nhưng không có nghĩa là tôi châp nhận hết.” Gã nghiêm túc, “Tôi là một luật sư. Và tôi chưa bao giờ làm gì trái pháp luật”.

“Không phạm luật, có thể”, nàng giận dữ, “nhưng còn những hành động trái đạo đức thì sao?”.

“Cứ cho là thế”, gã lạnh lùng. “Nhưng xem xét trường hợp trang trại của nhà Calendar thì tôi thấy mình chẳng có gì trái đạo đức hết!”

“Anh… anh không thấy…”, nàng nhìn gã chằm chằm, ngờ vực. “Anh không nghĩ rằng việc cố tình xếp đặt để quyến rũ một người trong ba chị em tôi, nhằm mục đích chia rẽ và chiếm đoạt trang trại, là trái đạo đức sao?”

Mắt gã nheo lại, lạnh lùng, “Em đang ám chỉ người đó là em hả?”.

“Đương nhiên, tôi đang nói về chính mình!”, nàng nóng nảy thừa nhận, đột nhiên trở nên lặng lẽ, nhìn gã hoài nghi. “Trừ khi…”

“Thậm chí đừng bao giờ đưa ra giả thuyết đó, January”, gã cảnh báo. “Cho tới bây giờ, tôi tin rằng mình đã cố gắng bình tĩnh và biết điều trước những lời chỉ trích gay gắt của em, nhưng nếu em tiếp tục thì tôi không dám chắc hậu quả sẽ ra sao đâu!”

“Anh không chắc…”

“January, tôi không nghĩ cuộc nói chuyện này có thể giúp tình hình bớt căng thẳng”, gã cắt ngang với vẻ thiếu kiên nhẫn, không chắc mình có thế đứng đây bao lâu để nghe nàng lăng mạ mà không ôm nàng vào lòng và làm cho nàng im lặng bằng một nụ hôn.

Trong hoàn cảnh này, chẳng điều gì có thể khiến tình hình dịu đi!

Gã nhếch miệng. “Tình bạn… trước đây của chúng ta có thể khiến em cho rằng em có thể tùy tiện đến đây và ném vào mặt tôi những lời buộc tội vô căn cứ.” Gã quắc mắt dữ tợn. “Nhưng mặt khác tôi tình cờ nghĩ rằng…”

“Tình bạn ư?”, nàng điên tiết hét lên. “Tình bạn!”, nàng nhắc lại, lắc đầu đau khổ. “Chúng ta chưa bao giờ là bạn cả và anh biết điều đó…” Nàng chợt câm bặt khi môi gã mạnh mẽ gắn chặt vào môi nàng.

Gã không thể dừng lại được. Gã không thể đứng im, chịu đựng cái nhìn ghê tởm và chán ghét của nàng thêm giây phút nào nữa. Gã thừa biết là hôn nàng cũng không giúp nàng bớt căm ghét gã, nhưng gã thực sự không thể kiềm chế được bản thân.

Gã sửng sốt nhận ra, có thể không bao giờ gã được thanh thản hoặc hoàn toàn kiểm soát được tâm hồn mình nữa. Nhưng lúc này, được hôn nàng, ôm chặt nàng trong tay và vuốt ve làn da mềm như lụa của nàng là tất cả vấn đề.

Bình luận