Một ngày nọ, tôi và một người bạn đang dùng bữa trưa tại thành phố quê hương của tôi, thành phố Niles, bang Ohio. Tôi về quê để thăm bố mẹ tôi. Bạn tôi muốn biết về bí mật chủ yếu để thể hiện thực tế của bạn và thu hút sự giàu có được tốt hơn.
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Khái niệm khó nắm bắt nhất đối với hầu hết mọi người là: họ chính là lý do duy nhất cho việc họ đang trải nghiệm bất cứ thứ gì mà họ có trong cuộc sống. Họ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Tôi có thể thấy bạn tôi hết sức ngạc nhiên.
“Sao lại có thể như vậy!”, anh ta gần như hét lên. “Tôi không chịu trách nhiệm về một tai nạn xe hơi mà tôi có thể gặp phải, hoặc bị mất việc làm, hoặc bất cứ điều gì khác mà cuộc sống mang lại cho tôi theo kiểu như vậy.”
Tôi thở một hơi thật sâu. Thật không dễ dàng khi giải thích điều này, nhưng tôi muốn cố gắng hết sức.
“Nói đến tâm linh là nói đến sự chịu trách nhiệm hoàn toàn về bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc sống của anh,” tôi nói. “Tốt hay xấu, nó đều xảy ra với anh, do chính anh. Joseph Murphy đã từng nói rằng, cuộc sống của bạn là một hình ảnh bên ngoài của những hình ảnh nội tâm của bạn.”
“Tôi không ngồi đây để vẽ ra bức tranh tai nạn xe hơi,” bạn tôi thốt lên.
“Có thể là bạn không nhận ra,” tôi nói. “Nhưng anh có xem báo chứ?”
“Có.”
“Có phải báo chí toàn nói về những điều tiêu cực không – từ các vụ tai nạn cho đến các vụ giết người, cho đến các cuộc khủng hoảng ở các nước mà chúng ta chưa bao giờ nghe nói tới?”
“Đúng, nhưng…”
“Tâm trí của anh đang thấm đượm sự lập trình đó,” tôi giải thích. “Và đã bao giờ anh để ý thấy các cuốn phim gây nên các ý tưởng trong tâm trí của anh chưa?”
“Những loại ý tưởng nào cơ?”
“À, anh có để ý rằng công việc kinh doanh lớn luôn luôn là một anh chàng chơi xấu không?”
“Anh muốn nói là giống như trong các bộ phim, như Wall Street phải không?”
“Đúng vậy! Những bộ phim này dạy anh rằng tiền bạc là xấu, hoặc đó là tham nhũng, hoặc những người giàu có đều là người xấu,” tôi nói tiếp. “Vấn đề là, tất cả những điều này đều lập trình cho tâm trí của anh để thu hút chính những điều anh muốn không phải trải qua.”
Bạn tôi ngồi yên lặng một phút.
“Tôi nghĩ rằng những gì anh đang nói là,” anh ta bắt đầu, “mọi người chúng ta đều là robot hoặc máy móc.”
“Tôi phải thừa nhận đó là một lời giải thích khá chính xác. Khi chúng ta chưa tỉnh mộng, chúng ta thu hút mọi thứ vào cuộc sống của chúng ta một cách vô thức, và sau đó tuyên bố rằng chúng ta đã không làm điều đó.”
“Tôi không biết về điều này,” bạn tôi lầm bầm. “Tôi không biết. Điều đó có nghĩa là tôi đã chọn để gia nhập Hội cai rượu và chọn thực hiện một sự lộn xộn trong cuộc sống của tôi.”
“Ồ, đúng thế đấy,” tôi nói. “Và anh đã làm điều đó mà không hề nhận ra. Có lẽ anh muốn được thách thức để làm cho mình mạnh mẽ hơn. Có lẽ anh muốn trải nghiệm để giúp mình hiểu cuộc sống theo những cách nhất định. Tôi không biết. Mặc dù vậy, anh biết, một nơi nào đó trong thâm tâm anh.”
“Thế còn những người đi vào cuộc sống của tôi, cãi nhau với tôi, hoặc làm cho cuộc sống của chúng ta đau khổ thì sao?”
“Quan điểm của tôi là tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh đều là một bức tranh bên ngoài của những gì đang xảy ra trong thâm tâm của anh.”
“Hả?”
Tôi mỉm cười, nhưng tôi biết những khái niệm này không dễ giải thích. Tôi thường phải đọc lại các cuốn sách của mình, hoặc những câu chuyện thành công ở trên mạng để nắm bắt khái niệm sự thể hiện vô thức hay sự thu hút mù quáng.
“Hãy nhìn xem,” tôi bắt đầu. “Tôi quen một người phụ nữ nhạy cảm về nữ quyền. Bởi vì cô ấy nghĩ rằng đàn ông thường hay lừa dối cô ấy, anh có thể phản bội cô ấy vì bất kỳ ai, và nếu một người đàn ông chờ đợi cô ấy thì cô ấy sẽ cho rằng anh ta là một người lỗ mãng theo chủ nghĩa sô-vanh.”
“Có lẽ chàng trai đó đúng là một người lỗ mãng.”
“Có lẽ vậy. Nhưng một người phụ nữ không có niềm tin rằng đàn ông thường lừa dối cô ấy vì cùng một nguyên nhân, thì cô ấy sẽ không được chàng trai nào chờ đợi nữa, không nhận ra tính cách của anh ta, hoặc chỉ đơn giản là không được trải nghiệm những gì anh ta có thể làm theo cách khác.”
“Như vậy, anh đang nói rằng chính chúng ta đang tạo ra tất cả – tất cả những thứ đó?”
“Đúng như thế đấy,” tôi bắt đầu. “Đây chính là một cuộc trò chuyện đồng sáng tạo. Anh muốn nghe ai đó giải thích những bí mật của vũ trụ. Tôi muốn nói ra những bí mật này trong cuốn sách mới của tôi. Chúng ta đồng sáng tạo ra nó.”
Bạn tôi gật đầu nhưng nói, “Tôi có thể hiểu được điều đơn giản này, nhưng nếu chúng ta ở trong tình trạng tức giận và chúng ta phải đấu tranh với các ý tưởng này thì sự thể sẽ ra sao?”
Tôi có thể nói những gì? Tôi biết anh ấy đang hỏi về điều gì. Có lẽ bạn cũng đang hỏi như vậy: Khi người ta đối đầu với bạn hoặc bạn có một cuộc đấu tranh với người thân hoặc vợ/chồng, hoặc người hàng xóm của bạn thì sự thể sẽ ra sao? Bạn cũng tạo ra điều đó sao?
“Anh đã tạo ra tất cả những thứ đó,” tôi giải thích. “Những gì anh nhìn thấy là một hình ảnh bên ngoài của những hình ảnh mà bạn tin rằng đang ở bên trong chính mình. Tôi gọi nó là Tác nhân thu hút.”
“Tôi không hiểu.”
“Vâng, cuộc trò chuyện này chính là sự phản ánh những gì tôi suy nghĩ về cách tiếp cận tới thành công bằng tâm linh đấy.”
“Anh tạo ra tôi ư?”
“Tôi tạo ra thời điểm này và cuộc trò chuyện của chúng ta,” tôi nói. “Tôi cần nó để viết cuốn sách mới của tôi. Tôi thu hút anh đến đây để chúng ta có thể tạo ra thực tế này.”
“Rất vui là tôi có thể phục vụ anh,” anh ta làu bàu. “Vâng, tôi không đồng ý với anh ở điểm nào nhỉ? Anh cũng tạo ra điều đó sao?”
“Đó là điều hơi khó chấp nhận, nhưng đúng là thế đấy. Sự hoài nghi của anh phản ánh các khu vực ở trong tôi, nơi tôi không tin vào tất cả mọi điều mà tôi đang nói.”
“Điều này nghe khá lạ tai, Joe ạ,” anh ta nói. “Nếu điều này là đúng, một khi anh đã rõ ràng về những gì anh tin tưởng thì nghi ngờ của tôi sẽ biến mất phải không?”
“Cũng thế, chỉ đơn giản là anh không thổ lộ với tôi.”
“Tôi đã suy nghĩ về những điều này,” anh ta nói.
“Đó là Tác nhân thu hút,” tôi giải thích. “Nó có nghĩa là, anh chính là nguồn gốc của những trải nghiệm mà anh nhìn thấy. Anh đồng sáng tạo ra chúng một cách vô thức để trải nghiệm, vì các lý do của riêng anh. Thế giới này là một tấm gương của anh.”
“Có vẻ như tôi muốn tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn.”
“Đúng, anh có thể làm điều đó, ngay bây giờ,” tôi nói. “Bây giờ anh đang nhận thức được sức mạnh nội tâm của anh, anh có thể bắt đầu tạo ra hoàn cảnh một cách có ý thức. Anh không thể làm điều đó chỉ trong một đêm mà phải làm chủ nó trong suốt cuộc đời, nhưng anh có thể bắt đầu ngay từ bây giờ.”
“Làm thế nào?”
A ha! Đúng là câu hỏi mà tôi đang mong chờ!
“Tất cả bắt đầu với công thức năm bước mà tôi đã xây dựng nên,” tôi giải thích. “Điều này khá dễ dàng, và thậm chí anh có thể rút ngắn các bước khi đã nắm vững công thức. Nhưng năm bước là nơi mọi việc bắt đầu.”
“Anh sẽ nói cho tôi biết về năm bước, hay tôi phải mua sách của anh?”
“Tôi sẽ nói cho anh biết về các bước đó ngay bây giờ,” tôi trả lời, “và sau đó anh có thể mua sách của tôi.”
Tâm trí hoạt động theo quan niệm riêng của nó.
—A. K. MOZUMDAR
Một ngày nọ, tôi và một người bạn đang dùng bữa trưa tại thành phố quê hương của tôi, thành phố Niles, bang Ohio. Tôi về quê để thăm bố mẹ tôi. Bạn tôi muốn biết về bí mật chủ yếu để thể hiện thực tế của bạn và thu hút sự giàu có được tốt hơn.
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Khái niệm khó nắm bắt nhất đối với hầu hết mọi người là: họ chính là lý do duy nhất cho việc họ đang trải nghiệm bất cứ thứ gì mà họ có trong cuộc sống. Họ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Tôi có thể thấy bạn tôi hết sức ngạc nhiên.
“Sao lại có thể như vậy!”, anh ta gần như hét lên. “Tôi không chịu trách nhiệm về một tai nạn xe hơi mà tôi có thể gặp phải, hoặc bị mất việc làm, hoặc bất cứ điều gì khác mà cuộc sống mang lại cho tôi theo kiểu như vậy.”
Tôi thở một hơi thật sâu. Thật không dễ dàng khi giải thích điều này, nhưng tôi muốn cố gắng hết sức.
“Nói đến tâm linh là nói đến sự chịu trách nhiệm hoàn toàn về bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc sống của anh,” tôi nói. “Tốt hay xấu, nó đều xảy ra với anh, do chính anh. Joseph Murphy đã từng nói rằng, cuộc sống của bạn là một hình ảnh bên ngoài của những hình ảnh nội tâm của bạn.”
“Tôi không ngồi đây để vẽ ra bức tranh tai nạn xe hơi,” bạn tôi thốt lên.
“Có thể là bạn không nhận ra,” tôi nói. “Nhưng anh có xem báo chứ?”
“Có.”
“Có phải báo chí toàn nói về những điều tiêu cực không – từ các vụ tai nạn cho đến các vụ giết người, cho đến các cuộc khủng hoảng ở các nước mà chúng ta chưa bao giờ nghe nói tới?”
“Đúng, nhưng…”
“Tâm trí của anh đang thấm đượm sự lập trình đó,” tôi giải thích. “Và đã bao giờ anh để ý thấy các cuốn phim gây nên các ý tưởng trong tâm trí của anh chưa?”
“Những loại ý tưởng nào cơ?”
“À, anh có để ý rằng công việc kinh doanh lớn luôn luôn là một anh chàng chơi xấu không?”
“Anh muốn nói là giống như trong các bộ phim, như Wall Street phải không?”
“Đúng vậy! Những bộ phim này dạy anh rằng tiền bạc là xấu, hoặc đó là tham nhũng, hoặc những người giàu có đều là người xấu,” tôi nói tiếp. “Vấn đề là, tất cả những điều này đều lập trình cho tâm trí của anh để thu hút chính những điều anh muốn không phải trải qua.”
Bạn tôi ngồi yên lặng một phút.
“Tôi nghĩ rằng những gì anh đang nói là,” anh ta bắt đầu, “mọi người chúng ta đều là robot hoặc máy móc.”
“Tôi phải thừa nhận đó là một lời giải thích khá chính xác. Khi chúng ta chưa tỉnh mộng, chúng ta thu hút mọi thứ vào cuộc sống của chúng ta một cách vô thức, và sau đó tuyên bố rằng chúng ta đã không làm điều đó.”
“Tôi không biết về điều này,” bạn tôi lầm bầm. “Tôi không biết. Điều đó có nghĩa là tôi đã chọn để gia nhập Hội cai rượu và chọn thực hiện một sự lộn xộn trong cuộc sống của tôi.”
“Ồ, đúng thế đấy,” tôi nói. “Và anh đã làm điều đó mà không hề nhận ra. Có lẽ anh muốn được thách thức để làm cho mình mạnh mẽ hơn. Có lẽ anh muốn trải nghiệm để giúp mình hiểu cuộc sống theo những cách nhất định. Tôi không biết. Mặc dù vậy, anh biết, một nơi nào đó trong thâm tâm anh.”
“Thế còn những người đi vào cuộc sống của tôi, cãi nhau với tôi, hoặc làm cho cuộc sống của chúng ta đau khổ thì sao?”
“Quan điểm của tôi là tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh đều là một bức tranh bên ngoài của những gì đang xảy ra trong thâm tâm của anh.”
“Hả?”
Tôi mỉm cười, nhưng tôi biết những khái niệm này không dễ giải thích. Tôi thường phải đọc lại các cuốn sách của mình, hoặc những câu chuyện thành công ở trên mạng để nắm bắt khái niệm sự thể hiện vô thức hay sự thu hút mù quáng.
“Hãy nhìn xem,” tôi bắt đầu. “Tôi quen một người phụ nữ nhạy cảm về nữ quyền. Bởi vì cô ấy nghĩ rằng đàn ông thường hay lừa dối cô ấy, anh có thể phản bội cô ấy vì bất kỳ ai, và nếu một người đàn ông chờ đợi cô ấy thì cô ấy sẽ cho rằng anh ta là một người lỗ mãng theo chủ nghĩa sô-vanh.”
“Có lẽ chàng trai đó đúng là một người lỗ mãng.”
“Có lẽ vậy. Nhưng một người phụ nữ không có niềm tin rằng đàn ông thường lừa dối cô ấy vì cùng một nguyên nhân, thì cô ấy sẽ không được chàng trai nào chờ đợi nữa, không nhận ra tính cách của anh ta, hoặc chỉ đơn giản là không được trải nghiệm những gì anh ta có thể làm theo cách khác.”
“Như vậy, anh đang nói rằng chính chúng ta đang tạo ra tất cả – tất cả những thứ đó?”
“Đúng như thế đấy,” tôi bắt đầu. “Đây chính là một cuộc trò chuyện đồng sáng tạo. Anh muốn nghe ai đó giải thích những bí mật của vũ trụ. Tôi muốn nói ra những bí mật này trong cuốn sách mới của tôi. Chúng ta đồng sáng tạo ra nó.”
Bạn tôi gật đầu nhưng nói, “Tôi có thể hiểu được điều đơn giản này, nhưng nếu chúng ta ở trong tình trạng tức giận và chúng ta phải đấu tranh với các ý tưởng này thì sự thể sẽ ra sao?”
Tôi có thể nói những gì? Tôi biết anh ấy đang hỏi về điều gì. Có lẽ bạn cũng đang hỏi như vậy: Khi người ta đối đầu với bạn hoặc bạn có một cuộc đấu tranh với người thân hoặc vợ/chồng, hoặc người hàng xóm của bạn thì sự thể sẽ ra sao? Bạn cũng tạo ra điều đó sao?
“Anh đã tạo ra tất cả những thứ đó,” tôi giải thích. “Những gì anh nhìn thấy là một hình ảnh bên ngoài của những hình ảnh mà bạn tin rằng đang ở bên trong chính mình. Tôi gọi nó là Tác nhân thu hút.”
“Tôi không hiểu.”
“Vâng, cuộc trò chuyện này chính là sự phản ánh những gì tôi suy nghĩ về cách tiếp cận tới thành công bằng tâm linh đấy.”
“Anh tạo ra tôi ư?”
“Tôi tạo ra thời điểm này và cuộc trò chuyện của chúng ta,” tôi nói. “Tôi cần nó để viết cuốn sách mới của tôi. Tôi thu hút anh đến đây để chúng ta có thể tạo ra thực tế này.”
“Rất vui là tôi có thể phục vụ anh,” anh ta làu bàu. “Vâng, tôi không đồng ý với anh ở điểm nào nhỉ? Anh cũng tạo ra điều đó sao?”
“Đó là điều hơi khó chấp nhận, nhưng đúng là thế đấy. Sự hoài nghi của anh phản ánh các khu vực ở trong tôi, nơi tôi không tin vào tất cả mọi điều mà tôi đang nói.”
“Điều này nghe khá lạ tai, Joe ạ,” anh ta nói. “Nếu điều này là đúng, một khi anh đã rõ ràng về những gì anh tin tưởng thì nghi ngờ của tôi sẽ biến mất phải không?”
“Cũng thế, chỉ đơn giản là anh không thổ lộ với tôi.”
“Tôi đã suy nghĩ về những điều này,” anh ta nói.
“Đó là Tác nhân thu hút,” tôi giải thích. “Nó có nghĩa là, anh chính là nguồn gốc của những trải nghiệm mà anh nhìn thấy. Anh đồng sáng tạo ra chúng một cách vô thức để trải nghiệm, vì các lý do của riêng anh. Thế giới này là một tấm gương của anh.”
“Có vẻ như tôi muốn tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn.”
“Đúng, anh có thể làm điều đó, ngay bây giờ,” tôi nói. “Bây giờ anh đang nhận thức được sức mạnh nội tâm của anh, anh có thể bắt đầu tạo ra hoàn cảnh một cách có ý thức. Anh không thể làm điều đó chỉ trong một đêm mà phải làm chủ nó trong suốt cuộc đời, nhưng anh có thể bắt đầu ngay từ bây giờ.”
“Làm thế nào?”
A ha! Đúng là câu hỏi mà tôi đang mong chờ!
“Tất cả bắt đầu với công thức năm bước mà tôi đã xây dựng nên,” tôi giải thích. “Điều này khá dễ dàng, và thậm chí anh có thể rút ngắn các bước khi đã nắm vững công thức. Nhưng năm bước là nơi mọi việc bắt đầu.”
“Anh sẽ nói cho tôi biết về năm bước, hay tôi phải mua sách của anh?”
“Tôi sẽ nói cho anh biết về các bước đó ngay bây giờ,” tôi trả lời, “và sau đó anh có thể mua sách của tôi.”
Tâm trí hoạt động theo quan niệm riêng của nó.
—A. K. MOZUMDAR