Suốt những năm tháng ở cạnh Thẩm, tôi từng nghe anh nhắc đến một người mẹ nuôi, người đã góp phần đưa Thẩm đến vị trí này, nhưng tôi lại chưa từng gặp bà ấy cho đến khi bà đến tìm tôi sau bốn mươi chín ngày của Thẩm. Bà vừa từ Mỹ trở về sau một chuyến đi dài ngày và hay tin con trai nuôi bị giết. Linh Phong trao cho tôi số điện thoại của mình và dặn dò hãy đến tìm khi tôi cần sự giúp đỡ. Quả thật, tôi muốn kế thừa sự nghiệp của Thẩm, nhưng lại chưa biết nên bắt đầu từ đâu khi chỗ đứng của tôi vẫn chưa thật sự vững vàng. Nguồn thu nhập chính là quán bar đã không còn, tiền tiết kiệm cũng dần vơi, tôi cần tiền để duy trì cuộc sống và nuôi đàn em. Tôi không thể cứ mãi sống trong sự dày vò với hình bóng của Thẩm, tôi phải đứng dậy, mạnh mẽ hơn tôi đã từng.
Tôi tìm cách lần lên Mộc Bài, cửa khẩu quốc tế, đường bộ lớn nhất phía nam trên tuyến biên giới đất liền Việt Nam – Campuchia.
❉❉❉
Ba hôm sau ngày tôi xuất hiện ở biên giới, điện thoại của tôi rung lên bởi một số lạ. Nhấc máy, tôi suýt rơi chiếc điện thoại xuống đất khi phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
“An hả con, chú Tân đây!”
Trời đất, chú Tân sao? Vì sao chú ấy gọi cho tôi chứ? Đã sáu năm rồi kể từ ngày tôi rời khỏi miền quê đầy nắng gió đến một nơi xa lạ để bắt đầu lại mọi thứ. Những ngày đầu tiên khi bơ vơ, bế tắc nhất, tôi luôn cố gọi cho chú, nhưng chỉ có tiếng chuông đổ dài tuyệt vọng rồi tắt hẳn. Và rồi khi tôi đã quên mất trên đời này có một người đã từng hứa trước mộ của ba tôi rằng sẽ chăm lo cho tôi, thì chú lại xuất hiện. Muốn đùa với tôi sao?
Tôi cúp máy, không nói một lời.
Điện thoại tôi lại sáng đèn, có tin nhắn đến: “An! Chú biết con rất giận chú. Nhưng chú có lý do riêng và chú cần giải thích. Tối nay gặp con tại… lúc…”
Đọc xong tin nhắn, tôi thở hắt ra và vứt điện thoại vào góc giường.
Tối hôm đó, tôi vẫn đến nơi hẹn đúng giờ vì thật sự tôi cũng muốn biết lý do vì sao chú Tân lại bặt tin trong suốt sáu năm qua.
Vẫn thói quen rít một hơi thuốc dài rồi phả khói thành vòng tròn, ánh lửa lập loè trong màn đêm soi rõ khuôn mặt đã hốc hác khá nhiều của chú Tân.
“Con có còn muốn nối nghiệp của ba con không?” Chú Tân phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi đầy bất ngờ.“Trời đất! Chú bỏ rơi tôi đã sáu năm và bây giờ gặp tôi chỉ để hỏi như vậy thôi sao?” Tôi gay gắt.
“Cũng như ba con, chú cũng có những nỗi khổ riêng. Tất cả những người dấn thân vào nghiệp này đều có những nỗi khổ riêng khó giải thích. Nhưng con hãy tin là chú không bỏ rơi con, chú đến đây là để kéo con ra khỏi vũng lầy trước khi con trượt dài vào nó!”
“Tôi không tin chú nữa! Khi ra đi, tôi còn là một đứa trẻ, người ta đánh tôi cũng không dám phản kháng. Những ngày tháng mẹ tôi sắp chết, chú đã ở đâu? Những ngày tôi phải ăn đồ trong thùng rác, chú đã ở đâu? Khi tôi sắp bán trinh để cứu lấy mẹ tôi, chú đã ở đâu? Chú là đồ hèn!” Tôi gào lên.
Chú cho tôi một cái tát đau điếng. Tôi ngước nhìn chú đầy căm phẫn.
“Phải! Chú hèn! Và bây giờ con định đi buôn ma tuý sao? Con định gieo rắc cái chết trắng sao?”
Tôi định quay lưng bỏ đi thì chú Tân nói như nạt: “An! Con có muốn biết ai là người đã giết Thẩm không?”
Tôi khựng lại và quay sang nhìn chú Tân.
“Thẩm là con trai nuôi của người phụ nữ đứng đầu một trong những băng nhóm quyền lực nhất khu vực vùng biên phía đông nam. Đó không ai khác chính là người mà con đã gặp trong bốn mươi chín ngày của Thẩm. Linh Phong từ lâu đã nằm trong tầm ngắm của cơ quan điều tra, Thẩm là một con tốt của bà ta, khi con tốt không còn giá trị thì bà ta buộc phải ra tay trừ khử. Vì sao Linh Phong tìm con ư? Vì bà ta cần một con tốt khác thay thế cho Thẩm. Con hãy nằm vùng cho H2, một chuyên án triệt phá tội phạm ma tuý và buôn tiền giả xuyên quốc gia.” Chú nói và không ngừng dò xét thái độ của tôi.
“Làm sao tôi có thể tin được chú?” Tôi cố hoài nghi.
“Vì chú chỉ đang giúp con, tội buôn bán rượu giả, rượu trốn thuế trong suốt nhiều năm là quá đủ rồi. Con có cơ hội để lấy công chuộc tội thay vì dấn sâu hơn vào tội lỗi!” Chú Tân tiếp tục rít thuốc.
❉❉❉
Khu kinh tế cửa khẩu Mộc Bài nằm trên đường Xuyên Á, bắt đầu từ Myanmar qua Thái Lan, Campuchia, Lào, Việt Nam và kết thúc ở tỉnh Quảng Tây thuộc Trung Quốc; gồm ba cửa khẩu: cửa khẩu quốc tế Mộc Bài và hai cửa khẩu phụ là Phước Chỉ, Long Thuận. Bên cạnh những vấn đề nhức nhối về sự hoạt động mạnh mẽ của việc gian lận thương mại, lợi dụng chính sách để buôn lậu, trốn thuế thì an ninh quốc phòng ở đây cũng luôn là một trong những vấn đề đáng lo ngại.
Vùng đất màu mỡ này được chia quyền lực cho ba người, tạo thành thế lực vững như kiềng ba chân là: Linh Phong, lão Xậu và lão Trình. Linh Phong là người đàn bà duy nhất có quyền lực ngang hàng cùng với hai người đàn ông gốc Hoa ngầm thao túng phần lớn hệ thống casino tại đây. Ngoài buôn lậu những món hàng điện tử, bia rượu, thuốc lá… thì đằng sau đó là cả một đường dây buôn tiền giả và sản xuất ma tuý. Đứng sau người đàn bà quyền lực trong thế giới ngầm Linh Phong là một người đàn ông khá bí ẩn, đó mới là “bố già” thực sự. Tuy nhiên, không một ai biết mặt người này bởi ông ta chưa từng lộ diện. Những chiến dịch truy quét ráo riết các băng nhóm vẫn chưa thể bóc dỡ đến tận cùng hang ổ tội phạm. Trái lại, chúng ngày càng bành trướng thế lực một cách mạnh mẽ hơn bằng cách sử dụng đồng tiền và vũ lực trong một số trường hợp. Nhiều điều tra viên và lãnh đạo đã bị mua chuộc hoặc đe doạ. Cũng rất nhiều người đã ngã xuống khi không chấp nhận sự thoả hiệp bởi những vụ ám sát tinh vi được dàn dựng thành những vụ tai nạn đơn thuần.
Nhìn thẳng vào mắt tôi, chú Tân nhỏ giọng: “Mỗi người sinh ra đều có một sứ mệnh khác nhau, mỗi gia đình đều có một cái nghiệp riêng. Không phải ai cũng có thể làm được và nếu không có niềm đam mê, trách nhiệm thì chắc chắn cũng không thể trụ được. Dù con có quyết định ra sao thì chú và ba con vẫn luôn luôn đặt nhiều kỳ vọng ở con.”
Tôi nói với chú rằng muốn có thời gian để suy nghĩ. Chú Tân đồng ý và hẹn tôi đêm tiếp theo hãy cho chú biết câu trả lời.
Rời khỏi xe, tôi đi bộ lòng vòng qua vài con phố để đảm bảo không có ai bám theo rồi mới về nhà. Trước khi chia tay, chú Tân đã nói với tôi rằng: “Thời gian qua, chú vẫn luôn dõi theo con. Con rất bản lĩnh và nghị lực, giống như ba của con vậy!”
Con người sẽ không bao giờ chạm đến giới hạn khả năng của mình cho đến khi thật sự đi vào ngõ cụt. Lắm lúc phải cảm ơn chính những người đã không đưa tay ra khi chúng ta cần được giúp đỡ. Trên con đường mà tôi đã chọn lựa, có những thứ là một phần hiển nhiên thuộc về con đường đó, chúng ta chỉ có thể chấp nhận, không có chỗ cho sự trách cứ.
Tôi đã đồng ý cộng tác với cơ quan công an.
Không cần bất cứ điều kiện nào.
❉❉❉
Tôi rao bán căn nhà đang ở rồi chuyển đi nơi khác.
Tôi liên lạc với bà Linh Phong và đến nơi mà tôi đã từng gặp bà. Trên con đường quốc lộ dẫn về nơi cần đến, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ với suy nghĩ mông lung về những gì đã qua và những gì đang đến. Tôi luôn tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ quá dài trong một giấc ngủ quá sâu mà tôi mãi không tỉnh dậy được? Để tiềm thức đắm chìm trong những mảng sáng tối của cuộc đời, liệu có khi nào tôi “thức giấc” để rồi mừng rỡ nhận ra tất cả chỉ là một cơn mộng mị? Sự bình yên sẽ tràn về, tôi sẽ lại là một thiếu nữ còn nguyên vẹn sự ngây thơ, trong sáng trong vòng tay ngọt ngào ngập sắc hồng của gia đình và người thân… Có thể không? Giữa những khoảng trống, tôi luôn bắt gặp những suy nghĩ mâu thuẫn như thế. Nhưng tôi biết cách kiểm soát bản thân để tư tưởng không bao giờ bị “lạc lối” quá lâu.
Tôi đến địa điểm hẹn gặp lúc gần trưa, Linh Phong sai đàn em chuyển hàng cho tôi, giao dịch nhanh chóng và gọn nhẹ, bà ấy tuyệt nhiên không lộ mặt nữa. Tôi đã tiếp nhận một lô hàng điện thoại di động. Đây là một mặt hàng rất được săn đón trên thị trường sôi động nơi vùng biên tại thời điểm lúc bấy giờ. Mang hàng về thành phố, tôi tìm cách đánh tiếng với các con buôn trong địa bàn. Sau đó vài hôm, tôi trở lại thị trấn Trảng Bàng, tiếp tục đặt lượng hàng gấp đôi. Cứ như thế, trong vòng một tháng đầu tiên, tôi đã tiêu thụ tổng cộng lên đến hơn một nghìn thiết bị di động, thu về số tiền gấp nhiều lần số vốn bỏ ra. Tất cả đều được tôi ghi chép chi tiết trong báo cáo với chú Tân. Sang tháng thứ hai, tôi cung cấp hàng ra các quận lân cận, nâng tổng số tiêu thụ sản phẩm lên gấp ba lần. Công việc khá thuận lợi, tôi trả đầy đủ tiền hàng và không quên đưa dư vài trăm đô cho tay chân của Linh Phong để hắn nói tốt vài câu cho tôi trước mặt bà.
Sang tháng Sáu, sau một thời gian tìm hiểu, tôi bành trướng xuống các tỉnh lân cận, phân phối với giá thấp hơn các tay buôn ở đó, lượng hàng tiêu thụ được thậm chí đã lên đến năm con số. Những tay buôn lậu cộm cán trong khu vực bắt đầu chú ý đến tôi, nhưng đã được báo trước, tôi cũng từng bước chuẩn bị để đón đầu những vụ thanh trừ thảm khốc để tranh giành địa bàn.
Ngày trước, Thẩm đã dạy tôi một điều rằng để có được sự phục tùng tuyệt đối của đàn em dưới trướng mình thì ngoài tiền bạc ra, tôi còn phải cho họ một lý tưởng hoặc chí ít là một ơn huệ. Tôi biết cách tạo tình huống để họ buộc phải mang ơn mình. Ai cũng có những điểm yếu, nắm được điểm yếu đồng nghĩa với việc tôi đã có được linh hồn của họ. Tôi không bao giờ ra mặt trong những vụ ẩu đả tranh giành địa bàn, lấy số má… Tôi chỉ đứng trong bóng tối và là một ẩn số đối với những kẻ khác.
Hai tháng sau, tình hình buôn bán gặp khó khăn do các tay buôn ồ ạt phá giá để giành giật địa bàn của nhau. Tôi chuyển sang nguồn hàng khác, những chiếc xe tay ga cao cấp hay thậm chí là ô tô được nhập lậu vận chuyển theo đường bộ. Chúng sử dụng mã hộp số của những xác xe phế liệu, sau đó đánh tráo và “dập” lại giấy tờ như những chiếc xe hợp pháp để tiêu thụ trên thị trường. Những lô hàng do đích thân tôi vận chuyển, được ngụỵ trang dưới nhiều hình thức. Trong quý ba, tôi thu về hàng triệu đô khiến người giao dịch trực tiếp với tôi sửng sốt. Nhưng tôi vẫn chưa được bà Linh Phong trọng dụng. Tôi có cảm giác bà hỗ trợ cho tôi để làm tròn cái nghĩa với Thẩm, hoặc tôi đã chưa thể hiện vai trò của mình một cách rõ ràng nhất để Linh Phong phải lên tiếng thừa nhận tôi.
Sau những chuyến đánh hàng dài ngày trở về nhà, tắm gội và nhìn vào gương, tôi không còn nhận ra mình nữa. Đôi mắt thâm quầng đục ngầu, khuôn mặt đã gầy rộc đi nhiều. Tôi nhếch mép. Đôi khi, tôi cũng cảm thấy ngán ngẩm chính mình, tuổi thanh xuân của tôi đã bị đời xâu xé thành từng mảnh từ lâu rồi.
❉❉❉
Tôi có một thằng đàn em dưới trướng tên Thành. Giang hồ gọi nó là Thành Mặt Ma. Khuôn mặt của Thành đầy những vết sẹo vằn vện và chi chít. Một lần, trong lúc anh em chén tạc chén thù với nhau sau một chuyến đánh hàng trót lọt, tôi hỏi vì sao lại bị như vậy thì nó cười khùng khục mà đáp: “Có gì đâu chị Hai. Hồi đó, em ra cảng cá kiếm ăn, có một bữa đụng độ với thằng chủ hàng cũng tay anh chị. Nó rút mã tấu xả em mấy nhát ra vậy luôn.”
Nói rồi cả bọn bật cười hô hố như thể thằng Thành vừa kể một câu chuyện tiếu lâm vậy. Tôi cảm nhận được Thành thương tôi, rất thương. Tôi biết vì mấy lần bắt gặp nó len lén nhìn tôi. Nó tỏ ra quan tâm tôi hơn bình thường. Giao cho nó đi công việc, lúc về, nó ghé chợ Tịnh Biên mua cho tôi một mớ sữa tắm Thái Lan rồi đem về dúi vô tay tôi bảo nó tặng. Cái thằng cục mịch đến thảm hại mà lại đi chọn thứ đồ đàn bà này thì tôi hiểu nó đã dần sâu nặng với tôi rồi.
Cho đến một ngày, thằng em của nó hớt hải chạy về báo: Thằng Thành chém người bị công an bắt. Có một băng khá cộm trong khu vực kéo người qua muốn tìm tôi gây hấn để lấy thêm số má. Tôi chưa có phản ứng gì thì thằng Thành đã ra tay trước. Nó chém thằng cầm đầu đứt gân tay gân chân, trở thành tàn phế. Băng nhóm đó tan rã và tiếng tăm của tôi cũng theo đó mà nâng lên dù hiếm khi nào tôi xuất hiện. Nó cũng cương quyết không nhắc đến tôi trong lời cung khai, một mực khăng khăng với cán bộ điều tra là do bản thân bốc đồng, thấy ghét cái thằng cà khịa nên dằn mặt cho nó biết tay.
Đổi lại cho sự củng cố quyền lực của tôi là cái án tù bảy năm của thằng Thành…
Ngày tôi lên thăm nuôi, mặt nó gầy rộc đi mà vẫn nhoẻn miệng cười với tôi, nụ cười hiền xua đi ác khí trên khuôn mặt đầy sẹo. Nó xin quản giáo đưa cho tôi một cây bút chì có khắc tên tôi và nói cộc lốc: “Tặng chị. Về đi, đừng lên thăm nữa, ở ngoài phải tự bảo vệ mình.”
Bất giác, tôi thở dài thành tiếng. Trong cái thế giới nghiệt ngã này mà cũng có thứ được gọi là tình yêu, là hy sinh. Và thứ tình yêu đó đã chấp nhận đánh đổi, lùi lại phía sau làm bàn đạp cho tôi tiến về phía trước.
❉❉❉
Khi quyền lực và giá trị đã được bành trướng đủ lớn, ngoại giao là hoạt động mềm không thể thiếu, đó cũng đã là luật bất thành văn, tôi phải đi trước một bước trước khi ai đó đánh hơi được mình. Để hàng lớn được đánh trót lọt mà không chịu sự dòm ngó, tôi xin gặp một quan chức phụ trách có quyền lực liên đới nhất định đến công việc của mình. Ông ấy thẳng thừng từ chối rồi đầu bên kia cúp máy, tiếng đánh rầm khô khốc như muốn dập tắt những dự định chớm nở của tôi. Tôi cũng hẫng. Nhưng đành vậy, thua keo này thì bày keo khác. Tôi không liên lạc qua điện thoại nữa mà tìm đến tận nhà gặp phu nhân của ông ấy. Một bao tải đầy bưởi Phúc Trạch được tôi mang đến làm quà biếu sau chuyến công tác, dưới đáy bao là những cọc tiền tươi, thơm tho và ngọt lịm đến khó có thể chối từ…
Những chuyến hàng của tôi đều đầu xuôi đuôi lọt. Nó mở ra cho tôi thấy những mạch nước ngầm vẫn ngày đêm róc rách, dòng chảy ngoằn ngoèo xuyên qua đá, qua núi, qua hết thảy những chướng ngại vật rồi từ từ thẩm thấu, thật sâu, thật sâu… Đối với những hoạt động ở địa ngục, nếu cổng thiên đường không rộng mở làm ngơ, thì có lẽ rất nhiều đầu trâu mặt ngựa sẽ phải sớm tra tay vào chiếc vòng công lý. Thiên đường và địa ngục tưởng chừng là hai thế giới hoàn toàn cách biệt với sự tương phản rõ rệt, nhưng phảng phất đâu đó vẫn có một sợi dây liên kết như một đứa “con rơi” bên cạnh một đứa “con đẻ”, tồn tại – song không bao giờ được thừa nhận.
Để củng cố thêm thế lực, đôi khi phải biết cách và đến nơi cần phải đến.
Băng của lão Xậu thỉnh thoảng vẫn được cho là có ý đồ cà khịa trong địa bàn của bà Linh Phong. Vì vuốt mặt nể mũi, bà Linh Phong xem như không quan tâm khi sự tác oai tác quái đó chưa quá động chạm đến quyền lợi hay việc làm ăn của mình. Tuy nhiên, nóng mặt cũng là điều khó tránh khỏi. Sự bức bối của bà Linh Phong lại là cơ hội của tôi.
Sau khi nắm được động tĩnh của Năm Lửa – tay chân của lão Xậu, tôi cùng đàn em đến chơi và bao trọn một vũ trường trong địa bàn cai quản của bà Linh Phong. Năm Lửa vừa vào đến cửa đã bị chặn lại, mất mặt trước đám đàn em, gã tiến gần lại bàn của tôi, hất hàm: “Cô em! Chia ra mà chơi chứ! Ôm hết nghẹn họng à?”
Tôi cười khẩy, đứng dậy kề sát tai Năm Lửa nói khích: “Chị mày không chơi chung chiếu với ruồi muỗi!”
Nóng mặt, Năm Lửa giơ tay định tát tôi. Nhưng đã chuẩn bị trước, tôi cho gã một chai rượu vào đầu. Cuộc hỗn chiến xảy ra ngay sau đó giữa nhóm của tôi và băng đàn em của lão Xậu. Đích thân tôi đã xuống tay chém Năm Lửa một nhát, đủ để hắn mang sẹo suốt đời, và đủ cho bà Linh Phong phải chú ý đến cái tên của tôi. Tôi chẳng bao giờ quên được đôi mắt đầy hận thù của Năm Lửa khi máu tanh tưởi của hắn vương trên mặt tôi.
Đúng như tôi dự đoán, hai ngày sau, bà Linh Phong cho người mời tôi đến nhà hàng của mình. Thấy tôi, bà ấy giữ nguyên nụ cười thân thiện, bắt tay tôi và chỉ nói một câu: “Tuổi trẻ tài cao!”
Bà Linh Phong có một đôi mắt rất đẹp, khuôn mặt hiền hậu và nụ cười nhân từ. Tôi khó có thể tin được đây là một bà trùm giữa vùng đất đầy giết chóc này. Theo thông tin mà chú Tân cung cấp, bà Linh Phong sinh năm 1960, từng là người tình của một quan chức cấp cao tại Campuchia. Ngoài Thẩm, bà còn có một đứa con trai ruột đang du học tại Mỹ. Và không chồng.
Bữa tối có thêm một vài người nữa cũng là tay chân tin cẩn của bà. Thẳng thắn không vòng vo, bà đề nghị tôi về dưới trướng của mình. Đó là lẽ hiển nhiên của bất kỳ băng nhóm nào, khi một nhân tố mới “cộm cán” xuất hiện tại địa bàn của họ, thì hoặc là về phục vụ dưới trướng để giảm bớt sự cạnh tranh trên địa bàn, hoặc là xác định ranh giới với nhau. Dù rằng tôi chỉ tiếp nhận băng nhóm trước đây của Thẩm, nhưng sự liều lĩnh của tôi cũng khiến Linh Phong phải đề phòng. Chỉ chờ có vậy, với lý do tuổi còn quá trẻ và non nớt, cần người chỉ bảo thêm, tôi gật đầu với sự vui vẻ đôi bên. Đứng trước mọi người, bà Linh Phong tuyên bố nhận tôi là con gái nuôi.
Tôi có một mối tình khác cũng trong thời điểm này. Anh tên Huân, là con trai út của một gia đình có truyền thống trong ngành ngân hàng. Huân không biết việc tôi làm – tất nhiên là vậy. Trong mắt bạn bè và đồng nghiệp của Huân, tôi như một cô nàng lọ lem. Bạn gái cũ của Huân cũng nhiều lần ra mặt mỉa mai tôi như thế. Tôi biến tất cả những tổn thương thành động lực để làm tốt công việc của mình. Thẩm vẫn luôn ở một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi, nhưng tôi cần xếp anh vào quá khứ để tiếp tục tiến về phía trước, tiến về nơi có ánh sáng. Những ngày lang thang một mình nơi quán rượu, tôi lại nhớ Thẩm. Bao năm yêu tôi, Thẩm đã dành cho tôi hết tất cả những gì tốt đẹp nhất, anh luôn lo sợ những thứ xấu xa tồn tại ở thế giới này sẽ vấy bẩn nàng thơ của mình. Những đêm đông rong ruổi cùng nhau trên con đường dài tít tắp, tiếng cười của chúng tôi rộn vang cả một góc trời.
Một lần, tôi cùng Huân đến buổi gặp mặt có đông đủ bạn bè thời đại học của anh, tôi như lọt thỏm giữa họ. Như cố tình sắp đặt, bạn gái cũ của Huân cũng ở đó. Cô ấy tên là My, là con gái đất Hà thành, có nước da trắng cùng dáng người dong dỏng cao. Là một thạc sĩ từ London về, My luôn tỏ ra hiểu biết và kiêu hãnh. Sinh ra trong một gia đình trí thức, bố là giáo sư của một viện lớn, My có vẻ xứng với Huân hơn tôi. Huân từng tâm sự với tôi rằng My và anh yêu nhau từ thời đại học. Khi ra trường, giữa Huân và cô ta xuất hiện một khoảng cách vô hình khó diễn tả, đó là lý do họ chia tay nhau và My đi du học. Ngày tôi nhận lời yêu Huân cũng là ngày My trở về. Huân lặng lẽ giấu tôi đặt vé máy bay ra Hà Nội đón My. Tôi chỉ biết điều đó khi tình cờ đọc được tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại của anh. Một vài lần, tôi bắt gặp Huân ngắm nhìn những tấm ảnh cũ của họ được lưu trong máy tính rồi thở dài. Tôi im lặng.
Vào một ngày, tôi bận rộn với công việc khi trời đã khá khuya, chợt nhớ ra mẹ cần ăn một chút gì đó trước khi uống thuốc, tôi gọi điện nhờ Huân mua ít thức ăn mang đến. Lúc tôi về, mẹ ngồi ở thềm cửa đợi tôi, khuôn mặt buồn và đôi mắt đỏ hoe. Túi phở trên bếp vẫn còn nguyên. Tôi hỏi nhưng mẹ lắc đầu không nói. Tôi gặng hỏi mãi mẹ mới nói rằng Huân đến đặt túi phở xuống đất rồi bỏ đi, không một lời chào. Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về tình yêu của tôi đối với anh. Có lẽ Huân yêu tôi như một sự mới lạ đầy thi vị, nhưng không trọng.
❉❉❉
Các báo cáo của tôi rất chi tiết khiến chú Tân thật sự hài lòng, chú gọi tôi là “chú chuột chũi may mắn” bởi vì tôi đã đào bới đến từng hang cùng ngõ hẹp, không bỏ sót chi tiết nào. Và cũng bởi vì tôi quá may mắn khi mọi việc đều diễn ra tốt đẹp.
Vào một ngày cuối năm, bà Linh Phong cho người gọi tôi đến. Hùng Gỗ cũng ở đó, anh ta theo bà đã chín năm, là một trong những cánh tay phải đắc lực phụ trách cửa khẩu Xa-Mát thuộc xã Tân Lập và Tân Bình, huyện Tân Biên, tỉnh Tây Ninh. Ngoài ra, các hoạt động cho vay nặng lãi, vay nóng trực tiếp tại các casino thuộc quyền sở hữu hoặc trong địa bàn của bà đều do hắn quản lý. Hắn chỉ đạo việc vận chuyển hàng trắng, vàng, ngoại tệ và tiền giả qua biên giới, lấn sâu vào nội địa.
Hùng Gỗ ra mặt chỉ điểm tôi là “dích” của công an.
Mặt không biến sắc, bà Linh Phong hỏi tôi điều đó có đúng không. Khẩu K54 nằm ngay ngắn trên bàn, lạnh toát.
Tôi bình tĩnh: “Anh Hùng, vì sao anh chắc chắn em là cớm cài vào?”
Hùng Gỗ xấn lại gần và chỉ vào mặt tôi, quát: “Đ∗ má! Tao bước chân vào giang hồ từ khi mày còn đang nằm nôi kìa. Việc đ∗∗ gì mà tao không nhìn thấu? Mày tưởng mày chém thằng Năm Lửa thì tụi tao sẽ tin mày hả? Tự tay tao đã xử không biết bao nhiêu thằng tay trong cho cớm rồi, khôn hồn thì mày tự khai đi để tao nương tay cho mà chết nhẹ nhàng.”
Nắm lấy bàn tay đầy sẹo của Hùng Gỗ, tôi cười nhẹ: “Anh Hùng à, anh có lớn mà chưa có khôn. Em nể mặt anh và biết em là phận em út nên chuyện anh làm em xem như không hay không biết. Vậy cớ gì mà hôm nay, anh lại muốn đuổi cùng giết tận em? Thôi thì việc đã đến nước này, em cũng đành phải nói thật…”
Hắn đắc chí chụp lấy khẩu K54 trên bàn và gí vào đầu tôi: “Con đĩ! Cuối cùng mày cũng nhận rồi nhé! Làm một cuộc điện thoại cho bà già mày đi, trước khi tao tiễn mày một đoạn xuống chầu Diêm Vương!”Tôi vẫn giữ nguyên ánh mắt và nụ cười nhẹ trên mặt, hất tay Hùng Gỗ ra rồi gọi với: “Sơn! Em vô đây đi!”
Sơn Quạ bước vào. Nó hơn tôi bốn tuổi. Năm mười lăm, nó nhảy tàu từ Bắc Giang vào Nam rồi ở luôn trong này. Lăn lộn bao nhiêu năm, cuối cùng, nó về dưới trướng Hùng Gỗ. Tôi bước ra, đẩy thằng Sơn tiến tới chỗ bà Linh Phong: “Nói đi Sơn! Có má Linh Phong ở đây, chú mày không cần phải sợ!”
Thằng Sơn lấm lét nhìn Hùng Gỗ, nhìn tôi rồi cúi gằm mặt xuống, giọng run rẩy: “Dạ chị cả! Anh Hùng Gỗ doạ sẽ giết cả nhà em nếu như em tiết lộ việc ảnh ngắt bớt hàng để bán cho băng lão Trịnh. Mỗi ngày, ảnh ăn bớt tiền xâu ở sòng. Lô hàng bị mất năm ngoái cũng là do ảnh chỉ điểm để tụi thằng Linh, thằng Toàn cướp hàng…”
Như bị nói trúng tim đen, Hùng Gỗ gầm lên, mặt đỏ bừng với ánh mắt hằn lên những tia máu đáng sợ. Điều đó càng làm bà Linh Phong hiểu rằng những gì thằng Sơn nói là thật. Không đợi hắn lên tiếng, tôi bật đoạn ghi âm mà thằng Sơn đã ghi lại được trong một lần Hùng Gỗ say rượu và phê thuốc: “Đ∗ má! Mày đ∗∗ biết tao sống nhục thế nào trong suốt chục năm qua đâu. Để cho con đàn bà nó đè đầu cưỡi cổ mình, hút một điếu thuốc cũng đ∗∗ thấy ngon. Nhưng mà mày yên tâm, khi nào ôm được kha khá, tao tách ra làm riêng. Chắc nó đ∗∗ ngờ bị tao xỏ mũi đâu.”
Tôi rất phục bà Linh Phong, khi biết cánh tay phải phản bội mình mà bà ấy vẫn không hề chuyển sắc mặt. Biết không thể chối cãi, Hùng Gỗ chĩa súng về phía tôi và gầm lên: “Phản tao! Con đĩ này!”
Một tiếng súng vang lên khô khốc.
Hùng Gỗ gục xuống, mắt trợn trừng. Đôi mắt ấy cho tôi biết rằng mình đã ngày một dấn sâu hơn vào tội ác, nghiệp chướng và hận thù nơi thế giới ngầm. Bà Linh Phong khoan thai cất khẩu súng vẫn còn khói thuốc súng vào lại hộc bàn rồi ra hiệu cho đàn em thu dọn. Thằng Sơn mặt cắt không còn một giọt máu, run rẩy nhìn tôi.
Từ khi chính thức làm việc cho bà Linh Phong, tôi đã đoán biết trước sẽ có ngày Hùng Gỗ tìm cách hất tôi ra khỏi băng, bởi vì hắn vốn là một tên nịnh thần tham lam. Hùng Gỗ linh cảm được việc bà Linh Phong sẽ tin dùng tôi, và như thế thì gã cũng ít nhiều mất chỗ đứng. Hùng Gỗ lén lút cho người theo dõi tôi, tuy không có bằng chứng nhưng hắn đã bắn một mũi tên vào không trung để trông chờ sự may rủi. Tôi biết bà Linh Phong có thể sẽ tin hắn, hoặc ít nhất cũng sẽ có sự đề phòng đối với tôi, vì thế mà để đảm bảo cho sự tồn tại của mình cũng như an toàn cho chiến dịch, tôi phải đi trước một bước.
Sau khi tìm hiểu về các hoạt động của Hùng Gỗ, tôi biết hắn là người có tính cách nóng nảy, luôn đối xử tàn bạo với đàn em, khiến chúng chỉ sợ chứ không phục. Chính vì sự bất mãn ngấm ngầm đó, tôi dễ dàng mua chuộc và thu phục được thằng Sơn về làm cho mình, cũng như tiết lộ hết những chuyện mà nó biết được. Đều đặn mỗi tuần, tôi cho người gửi tiền về cho mẹ thằng Sơn ở quê. Mái nhà tranh xiêu vẹo được tôi cho người xây lại thành nhà ngói khang trang. Em gái nó bị bại liệt đã nhiều năm nên hoàn cảnh gia đình rất khốn khó, nó thương em và mẹ rất nhiều. Tôi cắt cử người về giúp gia đình thằng Sơn xây dựng trang trại để cải thiện cuộc sống, nhưng thực chất là để âm thầm bảo vệ gia đình nó.
Sau vụ thanh trừng Hùng Gỗ, tôi trình với mạng lưới tạm ngưng gửi báo cáo, cẩn thận không phải là thừa. Sau khi Hùng Gỗ bị hạ bệ, bà Linh Phong nhanh chóng có ý định đưa tôi lên thay thế. Nhưng tôi đã từ chối. Chú Tân vô cùng bực tức về quyết định này. Tôi đã nói với bà Linh Phong rằng: “Thưa má, con biết là má tin tưởng con. Nhưng má để con lui về ở ẩn một thời gian.”
Bà Linh Phong đồng ý mà không hỏi thêm lý do. Ngay sau đó, tôi trở về quê hương. Khung cảnh vẫn vậy, chẳng thay đổi là bao, chỉ có tôi là không còn như trước. Biển vẫn xanh một màu yên ả, từng con sóng xô vào bờ rồi lại bị kéo ra xa. Có chăng, như tôi? Tôi cũng không biết mình là con sóng nào trong hàng ngàn con sóng đang xô ngoài kia. Tôi sẽ trở thành ngọn sóng lớn hay sẽ tan biến như bọt biển? Xoã cho mái tóc đen dài của mình được cuốn theo gió, tóc tôi đã dài ra nhiều. Thấp thoáng ở đâu đó, tôi lại nhìn thấy hình ảnh một ông bố cùng đứa con gái nhỏ đang nô đùa trên bãi biển. Đã rất lâu rồi, tôi quên mất mình cũng có tuổi trẻ. Mà thật ra, tôi cũng không được phép nhớ điều đó.
Tôi mua một căn biệt thự trên một ngọn đồi nhìn xuống biển cách trung tâm thành phố ba cây số. Tôi sử dụng chính căn biệt thự đó để mở một khách sạn nhỏ phục vụ du khách Nga, tạo được một vỏ bọc an toàn và chắc chắn. Tôi nối liên lạc với toàn bộ đàn em dưới trướng ba tôi trước đây. Giờ mỗi người đều có một băng nhóm riêng, điều đó giúp tôi nhanh chóng củng cố thế lực của mình tại địa bàn.
Có một tay giang hồ khá nổi tiếng vì sự lì lợm, hắn ta trung thành đến mức sẵn sàng xả thân vì đại ca của mình, để rồi vào tù thay và bị bỏ mặc. Hắn tên Na, vợ hắn tên Huyền. Từ ngày chồng bị bắt, Huyền chuyển về làm gái nhảy trong một vũ trường ở thành phố để kiếm tiền nuôi con nhỏ. Tôi chi tiền mở cho Huyền một tiệm làm tóc. Thông qua các mối quan hệ, tôi nhờ người “chạy” để giảm án cho Na. Với khoản tiền không nhỏ mà tôi chi ra, Na có một suất trong danh sách ân xá năm đó. Ngày Na được ra trại, tôi đã đích thân đến đón. Na trở thành người thân cận bên cạnh tôi từ đó.
Nhiều tay anh chị trong thành phố bắt đầu xôn xao về tôi. Mặc dù tôi không tham gia vào các hoạt động của thế giới ngầm trong thành phố này, nhưng hành động dằn mặt lẫn nhau để lấy số, vốn là luật bất thành văn. Hai giờ sáng một ngày cuối tháng Ba, Sinh An Minh – một tay cộm cán trong ngành bảo kê vũ trường của thành phố biển phái một nhóm khoảng trên dưới chục tên đi mô tô cùng với “hàng nóng” tiến về phía căn biệt thự của tôi. Trước biệt thự là một dãy hàng quán phục vụ ăn nhậu mở cửa suốt đêm. Chúng ngồi ở đó, cố tình bóp còi và nẹt bô xe gây ồn ào và náo loạn. Nhận được tin báo, tôi lặng lẽ đứng quan sát từ tầng một. Na lập tức gọi thêm người đến chi viện. Hơn mười lăm phút sau, một tốp đàn em hơn hai mươi người đến và cũng tấp vào khu ẩm thực đó. Tôi bước ra ban công. Nhác thấy bóng tôi, bọn đàn em đồng loạt đứng dậy cúi chào. Tôi mỉm cười rồi trở vào trong.
Kể từ đó, không còn ai làm phiền khu biệt thự của tôi nữa.
❉❉❉
Dẫu gì cũng là người từ nơi khác về sinh sống và mở cơ sở làm ăn, tôi cần xã giao nhiều. Mấy lần tiệc tùng chào hỏi, tôi gặp Huy. Ông là cán bộ quản lý trực thuộc thành phố. Huy có cái dáng béo phệ, thấp đậm, lúc nào cũng đóng bộ áo sơ mi cộc tay và quần tây. Ông tỏ ra nghiêm túc trong các buổi tiệc tùng ăn nhậu. Ở cái thành phố biển bé tí này, ai như thế nào đều dễ dàng trở thành tin đồn lan rộng chỉ trong vài tàn hương. Có lẽ vì thế mà ông Huy thường giữ kẽ chốn đông người. Tình cờ gặp nhau vài lần, tôi và ông ấy trở nên thân thiết hơn. Có lần, tôi than phiền với ông Huy rằng khách sạn của tôi hay bị kiểm tra, sách nhiễu bởi các quan chức địa phương. Quả thật, sau lời than phiền bóng gió ấy, không còn thấy ai đến nữa, nhưng cũng là lúc điện thoại của tôi xuất hiện nhiều hơn những cuộc gọi của ông Huy. Mấy lần, khi đêm đã về khuya, chừng mười một giờ hơn, ông Huy chạy chiếc Dream cũ đến đứng dưới cổng nhà tôi rồi gọi bảo tôi mở cửa cho vào bằng cái giọng ngà ngà say. Tôi thừa hiểu ông ấy muốn gì, nhưng vì không tiện ra mặt từ chối nên tôi cứ à ơi vậy thôi. Việc sống cùng mẹ đôi khi cũng khiến những lão “già dê” bớt manh động hơn. Thỉnh thoảng, trong bữa nhậu linh đình với đầy ắp thịt cá và những chai rượu ngoại đắc ý, rượu vào lời ra, ánh mắt họ nhìn tôi cũng tăng phần dục vọng đầy thèm khát, ngồn ngộn, xoay xoáy vào từng thớ vải sợi chỉ, như muốn giật phăng nó ra ngay bây giờ. Đôi lần, ông Huy cố tình theo tôi vào tận cửa toilet chỉ để đưa bàn tay thô kệch bóp vào mông tôi một cái rồi cười khà khà khoái trá. Xã hội muôn sắc không chỉ có trắng và đen. Sắc đen cũng có kẻ xấu người tốt. Và sắc trắng cũng thế. Kẻ tốt người xấu luẩn quẩn quấn lấy nhau không phân biệt nổi. Khi mặc áo cà sa thì ai cũng như ai, đầy đạo mạo, thanh khiết và quyền uy. Chỉ lúc tấm rèm được buông xuống, ngọn gió dục vọng thổi qua cuốn phăng từng lớp “cà sa”, thì khi ấy lớp “áo giấy” mới được dịp phơi bày.
Bà Linh Phong gọi cho tôi.
Tôi chính thức ngồi lên ghế phó tướng của băng Linh Phong trong tư thế ngẩng cao đầu ở tuổi hai mươi bảy. Chú Tân thở phào nhẹ nhõm sau một thời gian dài bất đồng quan điểm với tôi. Tuổi còn trẻ, nắm quyền lực trong tay cộng thêm việc làm ra tiền quá dễ dàng, tôi bắt đầu quên mất mình là ai. Bên trong tôi là con ngựa bất kham, tôi ngầm nổi loạn. Sau những phi vụ thành công, tôi trở về nhà với những bao tải đầy tiền, xếp chúng thành từng chồng trong góc phòng và ngồi ngắm nhìn, thỉnh thoảng cười phá lên như điên dại.
Tôi đã say tiền!
❉❉❉
Huân về Nha Trang tìm tôi. Đón Huân ở sân bay, tôi không có lấy một chút cảm xúc. Đi với nhau quãng đường hơn bốn mươi cây số, tôi không nói một câu nào. Tôi không biết vì sao mình lại hết yêu Huân, nhưng tôi lờ mờ nhận ra rằng trước đây mình cố gắng giữ anh chỉ là bởi cái “tôi” quá lớn. Tôi muốn chứng minh cho Huân, cho bạn gái cũ và bạn bè của anh thấy rằng xem thường tôi là sai lầm của họ. Khi đã đạt được mục đích, tôi đâu còn động lực nào cho chuyện yêu đương này nữa? Tôi biết mình là một kẻ hiếu chiến và hiếu thắng. Điểm mạnh và điểm yếu trong một con người đôi khi thật khó phân biệt. Và tôi đã chia tay Huân như thế, nhẹ nhàng như khi tôi bước vào cuộc đời anh.
Huân đón nhận một cách đau đớn đầy hoảng loạn. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Nhưng có lẽ đã quá muộn cho một sự thay đổi, hoặc giác ngộ. Thú thật mà nói, tôi bám víu vào Huân như một sự an ủi giữa cảm xúc trống trải và cô đơn mà tôi phải đối mặt. Giữa đất Sài thành rộng lớn, tôi gật đầu chấp nhận Huân để khỏi phải ca thán trong những ngày dài tháng rộng đầy giông tố. Huân cho tôi một lớp vỏ bọc hoàn hảo, một người con gái yếu đuối, một nàng lọ lem chuột sa chĩnh gạo trong mắt bao người. Và cũng chỉ tôi mới biết là mình có yếu đuối thật hay không. Diễn mãi một vở cũng chán, tôi chẳng còn cảm thấy gì thú vị nơi Huân. Mặc cho anh cố tìm mọi cách níu kéo, tôi vẫn khước từ và rũ bỏ mối tình thay thế một cách tàn nhẫn. Tôi không rớt một giọt nước mắt nào trước sự chia ly ấy, cũng không kịp buồn. Là thế, khi Huân thật sự muốn trọng tôi thì tôi lại chẳng cần nữa.
Trong bóng tối, tôi sống như một bà hoàng. Bước ra ánh sáng, tôi trở về với hình ảnh một cô gái hiền lành, hàng ngày cần mẫn trồng hoa trong khu vườn nhỏ sau nhà. Thỉnh thoảng, tôi biến mất khỏi địa phương vài ngày. Không một ai mảy may nghi ngờ. Những cuộc gặp gỡ kín với những vị thương gia tứ phương mang lại cho tôi thêm nhiều mối quan hệ và cơ hội làm ăn. Tôi lao vào kiếm tiền như điên như dại để bù đắp lại quãng thời gian sống trong cùng cực. Nhìn thấy tôi đi sớm về khuya, mẹ rất phiền lòng. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi cho rằng hiếu thuận là khi săn lùng và mua về những món ngon vật lạ đắt tiền nhất cho mẹ, cung cấp cho bà không thiếu một thứ gì, đưa bà đi nghỉ ở những nơi sang trọng nhất. Tôi hả hê vô cùng khi thấy những người đã từng chà đạp mình trước đây giờ phải quay sang hạ mình trước tôi. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi ngày thức dậy sau cơn say, tôi thấy cuộc sống của mình thật nhạt.
Kể từ sau khi chứng kiến những điều đã xảy ra trong cuộc hôn nhân của ba mẹ, dường như trái tim tôi không còn tin vào thứ được gọi là tình yêu và đàn ông nữa. Tôi luôn nhìn thấy sự đổ vỡ và lừa dối ẩn hiện đằng sau sự tươi đẹp của hạnh phúc lứa đôi. Có lẽ vậy mà tôi trở nên lạnh lùng, mối quan tâm duy nhất là tiền và quyền lực. Tôi luôn mang trong lòng một suy nghĩ, nếu mình dành cả đời để tận tuỵ với một người đàn ông nào đó để rồi một ngày phát hiện ra họ phản bội, hẳn tôi sẽ rất đau khổ. Và tôi giữ rịt lấy nguyên tắc: Thà tôi phụ người chứ không để người phụ tôi. Sau lời chia tay Huân, tôi đã yêu một lúc ba người. Điểm chung là cả ba đều là con trai của những cán bộ cấp cao, mỗi người đều mang lại cho tôi một giá trị nhất định. Đôi lúc, tôi thấy mình thật nực cười. Tôi rất ghen tuông, nhưng lại không chung thuỷ. Tôi cho rằng mình có quyền sở hữu người khác, nhưng lại không ai có quyền làm vậy với tôi. Nhiều người đàn ông theo đuổi tôi, tìm cách cung phụng để làm tôi hài lòng, nhưng tôi lại đối xử với họ như những tên nô lệ. Tôi ngông cuồng là thế, vậy mà không một ai rời bỏ được tôi. Đàn ông làm khổ những người phụ nữ tận tuỵ với họ, nhưng lại tận tuỵ với những người phụ nữ làm khổ họ. Thật lạ!
❉❉❉
Trong những cuộc chơi, tôi có nguyên tắc riêng của mình và luôn thực hiện triệt để những nguyên tắc đó. Tôi nghiêm cấm đàn em sử dụng ma tuý và cắn thuốc trong những buổi tiệc tùng, hoặc trước mặt tôi. Tôi vẫn còn nhớ lời ba đã nói với đàn em của ông khi tôi còn nhỏ. Cái chết của Hùng Gỗ cũng là một bài học đắt giá. Những con nghiện thường không trung thành. Người ta thường dùng tiền, ma tuý và gái để điều khiển lẫn nhau. Nhưng tôi thì khác một chút. Tôi không tiếc tiền với đàn em của mình, rượu và gái có thể sử dụng thoải mái, nhưng các loại ma tuý thì tuyệt đối không được động vào. Là một bông hoa mềm yếu giữa rừng gươm, tôi luôn phải có những mánh khoé để tự bảo vệ bản thân. Trong bất cứ mọi tình huống, sự cẩn trọng giúp tôi tránh được những hiểm hoạ khó lường.
Tôi cho người lùng sục và chọn lọc các em gái xinh xắn, trẻ tuổi, căng tràn nhựa sống để làm quà cho những cuộc vui chơi, ngoại giao, tiếp khách… Cánh đàn ông luôn khen tôi chu đáo và tỏ ra hài lòng bởi tôi không bao giờ để họ dùng “đào” sẵn có tại chỗ. Hơi men, tiếng nhạc xập xình, mùi nước hoa rẻ tiền của các ả đào quyện với mùi bia, mùi thuốc lá và đôi khi là cả mùi nôn của một gã nào đó vừa “ngã ngựa”, tất cả đều tạo nên một bức tranh nhàu nhĩ, đặc trưng khó diễn tả. Những gã đàn ông vội vã quẳng phần người sang một bên để tận hưởng khoái lạc, mặt mũi đỏ bừng, mắt lờ đờ, những bàn tay thô thiển lần mò giật tung áo váy của những cô em ngồi nghiêng ngả trên đùi, để rồi những khuôn mặt béo mẫm chôn vùi vào đó, hít hà nét xuân thì khoái khẩu, bàn tay vẫn không quên lần mò ngấu nghiến bầu ngực của thanh xuân, của cám dỗ. Rồi như không thể chờ đợi lâu hơn, có gã cởi phăng chiếc quần lót của nàng xuân và đè ngửa ra ghế. Đó là lúc tôi biết mình nên rút lui để nhường cho họ không gian riêng tư.
Họ vò nát nhau đổi lại cho tôi cơ hội vuốt phẳng phiu những trót lọt của mình.
Để củng cố thêm vị trí, tôi mua cổ phần của L.K và R.B, hai casino khá lớn dọc tuyến biên giới Việt – Cam, đồng thời tham gia ký quỹ mở sổ tại hàng loạt các sòng bài lân cận phục vụ hoạt động cho vay tại đó. Cho vay nóng tại sòng bạc có thể nói là hoạt động siêu lợi nhuận. Con bạc có thể vay bao nhiêu tuỳ ý mà không cần tài sản thế chấp. Dù không có sự ép buộc nhưng nhiều trường hợp đang trong cơn sát phạt, con bạc thường cầm “mạng” hoặc thế chấp chính nội tạng của mình, tạo nên những lời đồn đáng sợ cho vùng đất cám dỗ chết chóc này. Sau khi vay tiền để tiếp tục chơi, con bạc phải đóng lãi xâu trên từng ván bài. Thông thường, lãi suất trong thoả thuận ngay trên chiếu bạc từ mười lăm đến năm mươi phần trăm. Vì vậy, cứ theo thoả thuận, sau mỗi lần thắng bạc trong mỗi ván, con bạc lại phải nộp cho chủ sổ từ mười lăm đến năm mươi phần trăm số tiền thắng được, tuỳ theo thoả thuận ban đầu. Mọi thứ tưởng chừng như ngọt ngào và dễ dàng, nhưng thực chất là sợi dây thòng lọng tàn bạo nhất, qua đó, tất cả các con bạc đều biến thành những con nợ mất khả năng chi trả.
Tôi đã chứng kiến nhiều trường hợp con bạc tự dàn dựng lên những vở kịch bị tra tấn, đánh đập, chặt ngón tay để uy hiếp chính gia đình mình nhằm lấy tiền đánh bạc. Tôi vẫn còn nhớ có lần, một con bạc tên Tiến đã vay số tiền lên đến năm mươi ngàn đô chỉ trong một ngày. Sau khi Tiến thua sạch, tôi cho người đưa anh ta về một căn phòng khá sạch sẽ, vốn là phòng “chờ” của những con bạc đợi gia đình mang tiền đến “chuộc”. Tiến cầm điện thoại gọi về cho người thân và giả vờ rên rỉ. Như để tăng thêm mức độ đáng tin, Tiến đấm thùm thùm vào tường rồi kêu khóc om sòm nói rằng mình đang bị tra tấn. Vài giờ đồng hồ sau, một người phụ nữ sang trọng bước xuống trên một chiếc Mecerdes màu đen cáu cạnh, xách hai chiếc cặp lăm lăm đi thẳng vào phòng để “hồi sức” cho cậu quý tử. Qua tìm hiểu, tôi được biết Tiến từng học ở một trường đại học danh giá. Nhưng bởi vì máu cờ bạc và thói ăn chơi trác táng nên sau khi ra trường, đi làm được hai năm, Tiến bị đuổi khỏi nơi làm việc. Tôi không thể hình dung những ông bố bà mẹ đang đau khổ nơi quê nhà, cố gắng chạy vạy để “cứu mạng” con mình vì nghĩ rằng nó đang bị người ta “cắt thận”, hoặc sẽ bị chém chết thả trôi sông trong khi sự thật là con của họ vẫn bình an vô sự, tiếp tục vay thêm tiền ngồi sòng trong lúc chờ đợi “tiếp viện”.
Casino vùng biên mọc lên như nấm khiến thị phần bị chia nhỏ, vì vậy để đảm bảo chỗ đứng và hiệu suất kinh doanh, chủ các casino thường cho quân rải dày đặc tại các cửa ngõ dẫn vào địa phận giáp biên. Khi có bất kỳ chiếc ô tô lạ nào xuất hiện tại địa bàn, những “cái bang” sẽ bám theo chiêu dụ, và vứt vào xe một cái danh thiếp để lôi kéo khách đến casino của mình. Khi khách bước qua khỏi cửa thì gần như ngay lập tức, người của casino đã có quan sát và báo cáo tỉ mỉ về cho bộ phận giám sát trung tâm để casino có sự chuẩn bị “đón tiếp” chu đáo nhất. “Cái bang” là vị trí thấp nhất trong cơ chế hoạt động của các casino vùng biên, thường là con bạc mất khả năng chi trả nên ở lại hòng vừa làm việc vừa tìm cách gỡ gạc, hoặc là những tay cò con dẫn khách, dụ dỗ khách vay nóng để ăn tiền xâu từ các chủ sổ.
Khách đến casino rất đa dạng, có người đến chơi lần đầu vì tâm lý tò mò và đua đòi bởi casino là hoạt động kinh doanh bị cấm trên lãnh thổ Việt Nam đối với người mang quốc tịch Việt Nam, cũng có người là những phu nhân, lão gia, đại thiếu gia lắm tiền nhiều của, cũng không ít khách là những tay bạc chuyên nghiệp với máu đỏ đen, sát phạt cùng tham vọng có thể phất lên nhờ đánh bạc. Nhưng dĩ nhiên, đó là điều không tưởng. Nhiều tay bạc rất tự tin vào tài nghệ của mình, nhưng dù “tài” đến đâu thì cũng khó có thể vượt qua được hệ thống “bạc bịp” tinh vi, cùng với những tay “thần bài” được huấn luyện và quy tụ khắp tứ phương. Các casino luôn có nhiều chiêu thức để nhẹ nhàng siết sợi dây thần chết vào cổ từng con bạc, không ngoại trừ việc “thả” cho thắng đậm vài ván để rồi từ đó khuynh gia bại sản ngay trên chiếu bạc.
Các casino đa phần hoạt động rất uy tín, khách đánh bạc thắng lớn đôi khi cứ thế mà đi về, hàng bao tải tiền sẽ được chuyển về tận nhà. Nhưng thành thật mà nói, đối với những con bạc vay nợ quá nhiều và mất khả năng chi trả rồi trở nên lì lợm, có ý định quỵt tiền, thách thức sự kiên nhẫn của chủ sổ hoặc chủ casino, chúng tôi luôn có cách để họ phải trả nợ, hay ít nhất là “nhờ” người trả nợ giúp. Và những cách đó bao giờ cũng tàn khốc.
Ngày qua ngày, tôi chứng kiến người ta đối xử với nhau tàn bạo. Và tôi cũng buộc phải nhập gia tuỳ tục. Nơi đây không có chỗ cho lương tâm và sự tử tế. Tiền – Quyền lực là hai thứ vũ khí song hành và cũng là đích đến tối thượng. Luôn có những kẻ chờ chực sự sơ hở hay phút lơ đễnh để sẵn sàng cho cuộc lật đổ, chuyển giao quyền lực. Suốt một thời gian dài, tôi không có nổi một giấc ngủ ngon nếu không có rượu. Chỉ một tiếng gõ cửa, hay tiếng chuông điện thoại reo vang khi đêm đã khuya cũng khiến tôi giật mình cảnh giác. Nơi tôi đang đứng là như vậy, hoặc cảnh giác hoặc không bao giờ còn cơ hội để cảnh giác nữa.
Một buổi sáng tinh mơ, bà Linh Phong gọi tôi đến có việc cần bàn. Bày biện bộ đồ trà mạ vàng rất đẹp, vừa pha trà bà vừa khoan thai nói với tôi: “Chuyện tình cảm của con bây giờ ra sao rồi?”Tôi hơi sửng sốt trước câu hỏi này, bởi vì bà Linh Phong vốn chẳng bao giờ hỏi đến những thứ thuộc về phạm vi cá nhân. Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Dạ, má biết là con không quan tâm lắm đến chuyện đôi lứa mà. Con thích tự do để được dốc sức cho má.”
“Má nghe nói thằng con ông tướng giám thị trại X thích con lắm phải không? Con nhận lời nó chưa?”
Tôi hơi chột dạ. “Thằng con ông tướng” mà bà muốn nói đến là Nam Khánh, cũng là một trong những người yêu hiện tại của tôi. Không đợi tôi nói thêm, bà Linh Phong tiếp lời: “Em trai của lão đại đang bị biệt giam trong trại X. Phải chi con là con dâu tương lai của ngài Thiếu tướng thì hay biết mấy. Tìm cách lên thăm trại rồi quan sát địa hình cho má. Lão đại muốn tổ chức vượt ngục cho em trai mình trước ngày bản án tử được thi hành.”
Tôi vốn là kẻ đa nghi nên không thể không suy nghĩ liệu bà Linh Phong có đang dò xét tôi hay không, có thể đây là một động tác giả mà bà ấy đưa ra để thử tôi. Nhưng nếu tôi làm thành công vụ này thì khả năng được lão đại chú ý là rất lớn. Hứa với bà Linh Phong sẽ tìm cách rồi cáo lui, tôi bắn tin khẩn về cho mạng lưới để xin ý kiến chỉ đạo.
Theo hồ sơ, người mà bà Linh Phong và lão đại muốn tôi cứu ra là Lý Hữu Thìn, tức Thìn “sáu ngón”. Hắn bị bắt cách đây ba năm khi đang trên đường vận chuyển hơn một trăm bánh heroin tại cửa khẩu Nậm Cắn thuộc huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An. Hắn bị kết án tử hình và luân chuyển nhiều trại trước khi đưa về X. Trước đó mấy năm, cũng trong một lần bị truy quét, hắn đã hung hãn chống trả bằng lựu đạn, hậu quả là bị mất gần một bàn tay. Kể từ đó, hắn trốn hai lệnh truy nã và tiếp tục vận chuyển ma tuý vào nội địa cho đến ngày sa lưới. Theo kết quả điều tra của Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuý, trong quá trình đấu tranh khai thác, tên Lý Hữu Thìn rất ngoan cố khi một mực không cung khai bất kỳ cái tên nào khác. Tổ chức đánh giá, để Thìn “sáu ngón” trở lại xã hội sẽ là một động thái hết sức mạo hiểm bởi vì đây là một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nếu không thả con săn sắt thì sao bắt được con cá rô? Sau khi thảo luận và bàn bạc kỹ lưỡng, tổ chức quyết định sẽ giăng một mẻ lưới lớn.
Tôi nói với Nam Khánh rằng muốn về ra mắt gia đình anh, điều mà trước đây tôi chưa từng đồng ý dù Nam Khánh có ra sức thuyết phục. Rất hào hứng, Nam Khánh sắp xếp một buổi gặp mặt vào dịp cuối tuần tại tư gia. Mọi việc diễn ra tốt đẹp, bố mẹ và ông bà nội Nam Khánh đều tỏ ra rất hài lòng và quý mến tôi. Sau đó hai tuần, Nam Khánh đưa tôi đến thăm căn nhà nhỏ của gia đình họ được xây gần với khu trại X, là nơi để thỉnh thoảng phu nhân cùng con cái có thể ở lại nghỉ ngơi khi đến thăm ngài Thiếu tướng. Với sự sắp xếp của tổ chức, tôi vào được bên trong X như một động thái chứng minh với bà Linh Phong rằng tôi đã thực hiện đúng lộ trình. X là một trong những trại trung ương trọng điểm của quốc gia. Với địa hình hiểm trở nằm giữa thung lũng, đây được cho là một trong những trại giam an toàn nhất nhì tại Việt Nam với phương châm “nội bất xuất, ngoại bất nhập”. Phía ngoài trại giam là khu rừng rậm rạp rồi đến những dãy núi đá ngổn ngang. Những phạm nhân có ý định vượt ngục sẽ khó có thể thoát ra khỏi thung lũng mê cung này, hoặc là sẽ càng đi càng lạc vào khu rừng với đầy thú dữ, bẫy chông, hoặc là nhanh chóng bị bắt trở lại. Trở ngại lớn nhất là lãnh đạo bộ không đồng ý với việc “thả” Thìn Sáu Ngón, cũng như vẽ đường cho hươu chạy, tạo tiền lệ tiêu cực. Việc một tử tù trốn trại buộc trại giam phải phát báo động đỏ, và rất có thể bạo động sẽ xảy ra. Tôi đề xuất phương án tạo điều kiện và môi trường phù hợp để “thả” Thìn Sáu Ngón, như vậy sẽ không lộ địa hình trại gây hiểm hoạ về sau, vừa không tạo tiền lệ xấu bằng cách để hắn gặp vấn đề về sức khoẻ buộc phải xuống trạm xá, sau đó cho xe bít bùng đưa hắn xuống bệnh viện huyện để tiếp tục điều trị. Nới lỏng an ninh để tạo điều kiện cho hắn tự “trốn” thoát.
Kế hoạch H2 được phát động đã nhiều năm, trước cả khi tôi đến Sài Gòn. Nhiều đồng đội đã ngã xuống, có người vì nhiệm vụ nên vướng vào ma tuý, cũng có người mất đi gia đình, vậy nhưng tất cả đều phải cố hết sức để vượt qua cám dỗ của những chiếc phong bì, cám dỗ của việc kiếm tiền bẩn một cách dễ dàng. Tôi là kẻ lạc quan, tôi có sự táo bạo của tuổi trẻ. Nhưng lãnh đạo thì nghĩ khác. Họ quan ngại những rủi ro có thể xảy đến bất chợt, lấy đi sinh mạng của nhiều người, bởi vì hợp tác với cơ quan công an không chỉ có mình tôi. Họ không thể đặt an nguy của cả tổ chức vào tay tôi, một cô gái còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm đánh án. Sau những cuộc họp khẩn kéo dài trong nhiều đêm, tổ chức đã xin được ý kiến chỉ đạo của bộ và quyết định ra một đòn cân não: “Thả” Lý Hữu Thìn.
Tôi thông báo với bà Linh Phong về kế hoạch tôi sẽ dàn dựng để đưa Lý Hữu Thìn ra khỏi phòng biệt giam. Nhấp một ngụm trà, bà ấy nói: “Trở thành thiếu phu nhân nhà tướng cũng có nhiều cái lợi lắm.”
Ở bên cạnh bà Linh Phong, tôi luôn cảm thấy “sợ” sự điềm tĩnh quá mức của bà ấy, cùng với những câu nói thường xuyên bỏ lửng để người nghe tự nghiệm ra. Thời gian tiếp xúc với bà càng lâu, tôi càng hiểu rõ vì sao một người phụ nữ lại có được vị trí cao như vậy trong thế giới ngầm.
Đúng như kế hoạch, vào một ngày tháng Tư năm đó, suất cơm của Lý Hữu Thìn có một lượng thuốc đủ gây cho hắn một cơn đau tim nhẹ. Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, giám thị trại cho người đưa hắn xuống trạm xá, tại đây, người của tổ chức đóng vai y tá đã tiêm cho hắn một liều thuốc trợ tim, thực chất là cài vào dưới da của hắn một con chip định vị nhằm theo dõi lộ trình trốn chạy của hắn cũng như từ đó có cơ hội lần ra lão đại.Hắn trốn thoát. Đúng như lộ trình đã vạch sẵn.
Tổ chức bắt đầu theo dõi hành tung của hắn trên bảng điều khiển. Ba giờ sau khi được “thả”, tín hiệu của Lý Hữu Thìn biến mất.
Sáng hôm sau, lực lượng công an phát hiện xác của Lý Hữu Thìn cách nơi trốn chạy năm mươi kilômét.
Hắn tử vong do một viên đạn bắn vào đầu ở cự li gần, không có dấu vết xô xát. Tại hiện trường thu được một vỏ đạn 7,62x25mm Tokarev, đây là loại đạn được sử dụng cho súng ngắn, hung khí gây án là một khẩu K54 và hung thủ chắc chắn là một người rất thân thiết với Lý Hữu Thìn.