Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lưu Bạch, Anh yêu em

Chương 19

Tác giả: Nhân Hải Trung

Sáng hôm sau, Minh Tuệ gọi điện đến “Lưu Bạch, hôm nay cậu có rỗi không? Cho Mạt Lợi đi chơi, sau đó cùng đi ăn nhé. Lâu lắm không gặp con gái nuôi bé bỏng rồi, nhớ chết đi được”.

“Đi đâu vậy?”.

“Đi công viên Thế Kỷ trước, sau đó đến tiệm Kim Mạo Thiên Thúy Đình, tớ nhớ món đặc sản bánh bao ở đó quá”.

Đằng nào hôm nay cũng không có việc gì làm nên tôi liền nhận lời, quay ra báo Mạt Lợi thay quần áo. Tôi nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, không biết giờ này Sở Thừa đã ra đến sân bay chưa? Hai người đó đã gặp nhau chưa? Tôi coi thường những suy nghĩ lãng nhách của mình nhưng lại không thể nén nổi tò mò. Kể từ khi biết được thông tin này, tính ghen tuông trong tôi thỉnh thoảng lại nổi lên không sao kìm được. Tôi đứng trước gương vừa búi tóc vừa miệt thị mình, “Lòng ghen khiến con người ta trở nên xấu xa, đừng bao giờ làm như vậy, Lưu Bạch ạ!”.

Tôi ngồi tàu điện ngầm đến công viên Thế Kỷ gặp Minh Tuệ. Ba chúng tôi vui đùa mãi cho đến khi mệt rã rời. Lúc Minh Tuệ lái xe chở chúng tôi đến tiệm ăn Kim Mạo thì đã sang đầu giờ chiều, vừa ngồi xuống chúng tôi liền giở ngay thực đơn ra gọi món vì cả ba đều đói mềm người.

Có giọng nói quen thuộc cất lên phía sau lưng, mọi động tác của tôi liền khựng ngay lại, chỉ nghe thấy giọng non nớt của Mạt Lợi vui mừng reo lên: “Anh ơi!”.

“Sở Thừa, bạn anh hả? Con bé đáng yêu quá”. Chưa đợi tôi có phản ứng gì, hai người đã đứng trước mặt tôi. Hai tay khẽ run lên, tôi đặt thực đơn xuống, đưa tay xuống gầm bàn.

“Lưu Bạch!”, anh nhìn tôi, giọng ngần ngừ. Tôi nhìn cô gái đứng bên cạnh anh, gắng giữ cho mình khỏi run.

Minh Tuệ nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, hỏi: “Lưu Bạch, bọn cậu quen nhau hả?”.

Tôi hít một hơi thật sâu, đứng dậy, đối mặt với hai người. Mỉm cười! Lòng thầm ra lệnh cho mình, cuối cùng mọi bản lĩnh bề ngoài được rèn luyện trong mấy năm qua đã phát huy tác dụng, nụ cười hiện lên trên môi tôi: “Sở Thừa, sao lại đúng dịp thế, đây là bạn em – Minh Tuệ. Minh Tuệ, đây là Sở Thừa – bạn mình”.

Anh cũng bừng tỉnh, mỉm cười với Minh Tuệ rồi giới thiệu với chúng tôi: “Lưu Bạch, đây là Lâm, mới từ Mỹ về. Lâm, em làm quen với Lưu Bạch và cô con gái đáng yêu của cô ấy nhé. Lưu Bạch là…là bạn thân của anh”.

Bạn thân của anh! Trái tim tôi thắt lại, chỉ muốn quay đầu bỏ đi ngay nhưng Lâm đang mỉm cười, đưa tay về phía tôi: “Chào chị, Lưu Bạch!”.

Tôi bắt tay như một cái máy, Tấm ảnh đó chụp hơi mờ, giờ thì cô ấy đang đứng trước mặt tôi, gương mặt bầu bĩnh, mũi, mắt đều tròn, ánh mắt hiền hậu, ngây thơ, vừa nhìn đã biết là cô tiểu thư được bao bọc cẩn thận từ nhỏ, chưa hề trải sự đời. Cô ấy nhìn tôi rồi quay sang Mạt Lợi nói bằng giọng ngây thơ: “Sở Thừa, hai mẹ con giống nhau nhỉ, đại mỹ nhân và tiểu mỹ nhân, ha ha”.

“Bọn mình đi ăn đi, không phải anh trai em đang đợi chúng ta trong phòng ăn đó sao? Đừng làm phiền Lưu Bạch nữa”, Sở Thừa lên tiếng. Tôi nhìn anh sững sờ, hỏi: “Cho cũng ở đây sao?”. Vừa nói dứt lời, tôi liền nín bặt, thầm mắng mình ngu xuẩn nhưng đã không còn kịp nữa. Lâm nhìn tôi lộ rõ vẻ vui mừng bất ngờ: “Chị quen cả anh trai em nữa hả?”.

Sở Thừa sững người, vẻ mặt biến sắc, khẽ cau mày: “Lưu Bạch? Sao em lại quen anh trai Lâm? Ngay cả anh còn chưa gặp anh ấy bao giờ mà”.

“Đúng vậy, anh trai em thích nhất những trò mí mật, ngay cả anh Sở Thừa mà anh ấy cũng chưa từng gặp, chỉ nhìn qua ảnh. Không ngờ chị Lưu Bạch lại quen cả hai người, thiệt là sự trùng hợp lạ lùng, hay bọn mình cùng ăn nhé”.

Một cánh tay quàng lên vai khiến tôi suýt nữa thì hét lên. “Lâm, Lưu Bạch không phải là người có thể mời tùy tiện đâu nhé. Ngay cả anh đây mà cũng bị từ chối ba lần mới thành công đấy”. Tôi quay đầu lại, thấy Cho đang đứng sau lưng cười một cách bí hiểm. Sở Thừa nhìn Cho chằm chằm, hình như đang suy nghĩ điều gì. Tôi đứng ở giữa, chỉ thấy sóng lòng cuộn trào dữ dội, thầm kêu. “Trời ạ, rốt cuộc tôi đắc tội gì mà anh ta lại trả đũa tôi như vậy?”.

Đến khi họ đi khỏi, hai chân tôi đã mềm nhũn, không đỡ nổi trọng lượng của cơ thể, tôi bèn uể oải ngồi phịch xuống, Mạt Lợi sợ sệt túm chặt vạt áo tôi, lộ rõ vẻ mặt thắc mắc. Minh Tuệ thì sững sờ, lắp bắp hỏi: “Lưu Bạch, mấy người vừa nãy lai lịchSao cậu lại quen với mấy nhân vật đó?”.

Tôi với tay lấy thực đơn trong tâm trạng chán nản, khẽ xin Minh Tuệ: “Đừng hỏi nữa Minh Tuệ, chuyện này đã rối như tờ vò rồi, tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa”.

Minh Tuệ khẽ vỗ tay tôi: “Không muốn nói thì đừng nói nữa, thôi mặc kệ bọn họ, bọn mình ăn cơm đi. Mạt Lợi, mẹ nuôi gọi cho con món bánh bao nhé?”.

Thực ra lúc này, điều tôi muốn làm nhất là quay về nhà, tìm một góc nhỏ không có ai để gặm nhấm vết thương nhưng nếu làm như thế thật lại thấy mình sến quá. Tội gì phải thế? Cũng chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ trong khách sạn thôi mà, nếu ngay cả cú sốc đơn giản này mà tôi cũng không chịu được, còn nói gì đến mai sau? Hôm nay, tôi phải ngồi đây, ăn hết bữa cơm như kế hoạch đã định, tuyệt đối không thể để những chuyện vô duyên vô cớ này đảo lộn cuộc sống. Nghĩ đến đây, tôi cố gắng hào hứng trở lại và bắt đầu gọi món.

Tiếng chuông điện thoại báo hiệu có tin nhắn vang lên, tôi mở ra: “Sorry, I don’t know how to say, but will meet u tonight, talk with u later”.

Tôi im lặng đọc tin nhắn, tưởng tượng ra cảnh Sở Thừa bấm từng con chữ trước mặt anh em Cho, tôi đặt ngón tay lên bàn phím, định trả lời anh: “It’s OK, take your time” nhưng bất chợt nghĩ lại, bèn xóa đi. Việc gì tôi phải làm vậy? Mặc dù chúng tôi đang ngồi cùng một nơi nhưng thực ra chúng tôi là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Cả bữa cơm tôi ăn trong tâm trạng không biết ngon là gì nhưng phải cảm ơn Minh Tuệ không ngừng bày trò, trêu chọc cười đùa với Mạt Lợi, giúp tôi dần dần bình tĩnh trở lại. Sau khi ăn no, Mạt Lợi từ từ tựa vào người tôi, mắt díp lại.

“Mạt Lợi buồn ngủ rồi, tớ đưa con gái về đây. Hôm nay cũng chơi mệt rồi”.

“Được, để tớ đưa hai mẹ con cậu về”. Nói xong, Minh Tuệ vẫy tay gọi tính tiền.

“Không cần đâu Minh Tuệ, bọn tớ bắt xe cũng được, ở đây rất tiện”. Tôi vỗ Mạt Lợi: “Con ngoan, đừng ngủ nữa, chúng ta chuẩn bị về nhà thôi”.

Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn bước tới, tôi định rút ví tiền thì đột nhiên có một người nhìn dáng dấp như trưởng nhóm phục vụ chặn anh nhân viên lại, quay đầu nhún mình chào chúng tôi: “Hóa đơn này đã có khách thanh toán thay rồi, các cô không phải trả tiền nữa ạ”.

Minh Tuệ nhìn tôi, tôi nhìn vị trưởng nhóm đó, ngẩn ngờ một lát, tôi vẫn rút tiền ra: “Không cần, để chúng tôi tự trả”.

Anh trưởng nhóm nhìn tôi với vẻ khó xử: “Nhưng ông Viên đã dặn… Ông ấy là cổ đông của khách sạn chúng tôi, nếu cô định từ chối thì tôi sẽ rất khó ăn nói”.

“Ông Viên?”. Ở đâu lại mọc ra ông Viên? Sự việc hoàn toàn không giống với những gì tôi nghĩ, đến lúc này, tôi thực sự thấy khó hiểu.

“Lưu Bạch, em thực sự không định nể mặt anh sao?”, giọng Cho vang lên. Anh trưởng nhóm như trút được gánh nặng: “Đây là ông Viên ạ. Thôi, tôi xin phép được lui vào trong”.

Minh Tuệ cũng đứng dậy, liếc mắt về phía tôi: “Lưu Bạch, các cậu cứ nói chuyện đi, tớ về trước đây. Hôm khác tớ sẽ gọi điện cho cậu, bọn mình nói chuyện sau nhé”.

“Minh Tuệ, cậu hiểu lầm rồi. Cho chỉ là bạn bình thường của tớ thôi, ngay cả họ của anh ấy là gì hôm nay tớ cũng mới biết”, tôi vội giải thích. Sao hôm nay việc gì cũng không thuận lợi. Cho lại đến gây phiền hà khiến đầu óc tôi như nổ tung.

Cho đứng đó mỉm cười: “Minh Tuệ thật là tâm lý, sau này đến đây dùng cơm, nhớ ký vào sổ của tôi nhé. Tôi là Cho”. Mắt Minh Tuệ sáng lên rồi vẫy tay chào tôi: “Lưu Bạch, tớ về đây, cậu cẩn thận nhé”.

Đồ phản bội! Chỉ có mấy bữa cơm mà đã hạ gục được nhà ngươi. Tôi nhìn theo bóng Minh Tuệ, rủa thầm.

Cho ngồi thụp xuống, nói với Mạt Lợi đang đứng cạnh tôi: “Cô bé xinh xắn quá, có cho chú vinh hạnh đưa cháu và mẹ về nhà không?”.

Mạt Lợi ngẩng đầu nhìn, tôi cau mày lắc đầu: “Mạt Lợi, con nói với chú là chúng ta tự về đi”.

“Chú ơi, chú là bạn của anh ạ? Mẹ cháu không cho cháu nói chuyện với người lạ”.

Cho ngẩng đầu lên nhìn tôi, nói tiếp với Mạt Lợi: “Chú biết cháu tên Mạt Lợi. Còn người anh mà cháu nói sắp trở thành người nhà của chú rồi, vì thế làm sao chú là người lạ được? Trên xe ô tô của chú có nhiều phim hoạt hình hay lắm đấy, có cả đĩa Thế giới trò chơi toàn tập nhé, cháu thấy thế nào? Trên đường về nhà cháu có thể ngồi xem phim hoạt hình thoải mái”.

Trời ạ! Nhìn Cho ngồi xổm trước mặt Mạt Lợi, tôi chỉ muốn đạp cho anh ta một cái. Những câu nói này có thể lấy làm lời thoại trong vở kịch sói già và cô bé quàng khăn đỏ phiên bản mới, cô con gái ngây thơ ngốc nghếch của tôi làm sao chịu nổi? Quả nhiên, đôi mắt Mạt Lợi sáng lên, kéo vạt áo tôi năn nỉ: “Mẹ ơi, có được không hả mẹ?”.

Tôi còn chưa kịp trả lời, Cho đã cười ha ha, bế bổng Mạt Lợi lên đi trước: “Đương nhiên là mẹ cháu đồng ý rồi. Đây không phải lần đầu tiên cháu đi xe của chú đâu đấy”.

Mạt Lợi! Đồ phản bội! Tôi giậm chân đuổi theo. Tại người đàn ông này quá xảo quyệt hay tại người thân bên cạnh tôi dễ bị mắc lừa? Tại sao Minh Tuệ và nhà ngươi lại nhanh chóng bị anh ta dỗ dành và ngoan ngoãn nghe theo? Các ngươi làm ta mất mặt quá!

Lần thứ hai ngồi lên vật thể đen sì cồng kềnh này, cảm giác không vui lần trước vẫn ám ảnh tôi. Mạt Lợi ngồi ở ghế sau đeo tai nghe, tập trung xem phim hoạt hình, còn tôi ngồi trên ghế trước, mím môi không nói gì.

“Mấy ngày qua em thế nào?”, Cho nổ máy, khéo léo cho xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, quay đầu hỏi tôi.

Tôi liếc Cho một cái, đôi mắt anh ta xếch dài, có mấy nếp nhăn mờ, lúc nói chuyện, trên môi luôn nở nụ cười. Người khác sẽ hình dung về anh ta thế nào? Điềm đạm nho nhã? Nhưng trong mắt tôi, anh ta là người gian trá xảo quyệt, lòng chứa đầy âm mưu.

“Em không nói gì hả? Ha ha, chắc là cũng không được vui cho lắm. Mấy ngày không gặp, em gầy đi nhiều đấy”.

“Anh họ Viên hả?”, tôi nhận ra chỗ khác và hỏi Cho.

“Đúng vậy, anh thật có lỗi vì đã không giới thiệu rõ với em từ trước”.

Đột nhiên tôi muốn bật cười, bèn lấy tay che miệng: “Hóa ra anh tên Nguyên Tiêu 1 hả? Một cái tên rất đặc biệt”.

Cho nhìn tôi với vẻ thắc mắc: “Rất đặc biệt ư?”.

“Không, em chỉ đùa thế thôi”. Tôi nghiêm mặt lại, đừng nói cười gì với anh ta nữa, con người này rất lập dị, nói ít sé ít phiền toái.

Nhưng sau một hồi im lặng, không nén nổi tò mò, tôi lại hỏi: “Vừa nãy các anh…”. Tôi muốn tìm hiểu chuyện vữa nãy nhưng vừa thốt ra lời, lại thấy có vẻ không ổn.

“Em muốn biết vừa nãy anh và Sở công tử nói chuyện gì với nhau đúng không?”, Cho cười hiểu ý. “Vừa nãy bọn anh toàn nói chuyện phiếm. Còn việc quan trọng nhất thì sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ gặp riêng anh để hỏi cho ra nhẽ tôi. Thế nên anh đã để cho hai vợ chồng trẻ ở lại làm quen với nhau còn mình quay ra làm những việc cần làm”.

Hai vợ chồng trẻ! Lòng tôi tê tái. Tôi có giấu đi cảm giác đó rồi hỏi tiếp: “Những điều anh nói lần trước, em đều đã hiểu, anh lại định nói tiếp chuyện gì nữa hay sao?”.

Mạt Lợi ngồi ở ghế sau cười khúc khích. Cho liếc gương chiếu hậu, lộ vẻ hài lòng: “Có thật là em hiểu hết rồi không? Vậy em có suy nghĩ gì về lời đề nghị mà anh đưa ra lần trước không?”.

Tôi thầm rên rỉ, “Thấy chưa Lưu Bạch, đã bảo là nói ít sẽ ít phiền toái, mày vẫn tự rúc đầu vào lưới, thật đúng là ngu hết chỗ nói”.

“Lần trước anh có đề nghị gì? Em quên rồi?” Tôi bắt đầu tỏ ra đãng trí, đằng nào thì hôm đó mọi chuyện rối tung hết lên, coi như thôi chưa từng nghe thấy gì cả.

Cho mỉm cười, cũng không tiếp lời mà chăm chú lái xe. Ngày nghỉ, đường rất thoáng nhưng lần này Cho lái xe rất cẩn thận, từ tốn, hoàn toàn không giống với vẻ ngang tàng lần trước. Nói thật là, nếu lần trước gọi là bay thì lần này chẳng khác gì rùa bò.

Mãi mới về được đến nhà, tôi vừa cảm ơn vừa đưa tay mở cửa, báo Mạt Lợi bỏ tai nghe, xuống xe lên nhà nhưng cửa xe bị khóa, không thể mở được. Bất giác tôi liếc Cho bằng ánh mắt cảnh giác.

Cho xuống xe, vòng ra mở cửa sau, thò đầu vào hỏi: “Tiểu thư Mạt Lợi, phim hoạt hình xem hay chứ?”.

“Cháu về đến nhà rồi nhưng vẫn chưa xem xong”, Mạt Lợi nhìn màn hình với vẻ luyến tiếc, giọng thỏ thẻ.

Cho cười: “Chú chở cháu đi hai vòng, chắc chắn cháu sẽ xem xong nhưng mà phải xem mẹ cháu có đồng ý hay không đã”.

Trời đất! Tôi lập tức lên tiếng ngăn lại: “Mạt Lợi, chú còn có việc rất quan trọng phải làm, chúng ta đừng làm phiền chú nữa, mau theo mẹ về nhà nào”.

Cho đưa tay bế Mạt Lợi ra, sau đó mở cửa cho tôi. Tôi nhảy xuống xe, đón Mạt Lợi trên tay Cho: “Cảm ơn anh, em lên nhà đây”.

Lần này, Cho không nói thêm gì nữa nhưng Mạt Lợi lại vẫy tay chào Cho với vẻ lưu luyến. Hai chúng tôi lên nhà, mở cửa vào phòng, tôi bước đến cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe vẫn đang lặng lẽ đỗ ở đó. Dường như nhìn thấy cái gì không nên nhìn, tôi vội thụt đầu lại, nghĩ thế nào, bèn kéo rèm cửa vào.

1 Trong tiếng Trung, từ Viên Cho phát âm giống như Nguyên Tiêu.

Bình luận
× sticky