Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mạn Châu Sa Hoa

Chương 9: Oán tăng hội

Tác giả: Thương Nguyệt

Giữa bóng tối, bên vệ đường dẫn lên Thí Kiếm sơn trang mọc đầy Mạn Châu Sa Hoa. Từng đóa từng đóa nở rộ dưới màn đêm, ôm lấy con đường lát đá, biến nó thành một con đường phừng cháy lửa dữ ăn thông tới Địa ngục.

Tiếng địch thoạt vang thoạt tắt giữa bóng đêm dày kín, hồng y nữ đồng ngồi trên kiệu, đoản địch kề khóe miệng, điều khiển bầy cương thi lần theo sơn lộ đi lên. Càng đến gần tòa cô thành kia, nhãn thần của nữ đồng lại dần dần mất đi vẻ ác độc hung bạo thường ngày, mà có hơi thẫn thờ nhìn xuyên qua tấm rèm vàng chóe đong đưa trước mắt, phảng phất đang nhìn đến một khoảng thời gian xa vời không biết ở chốn nao.

Phụ thân, ca ca, Nam Cung, Ngọc Tiêu… còn có những thúc thúc và bá bá trong sơn trang… Mười ba năm đầu sao mà sáng lạn đến thế. Cũng ở địa phương này, nàng là tiểu công chúa ai ai cũng sủng ái, mọi sự đều tùy theo ý thích của nàng. Tuy không có mẫu thân, nhưng được phụ thân chăm sóc, huynh trưởng yêu thương, người trong trang ai nấu cũng cưng chìu, ngay cả cái gã Nam Cung là kẻ duy nhất dám gây gổ khiến nàng tức tối kia, chẳng phải cũng hàng ngày đi chơi với nàng sao? — Những năm tháng tươi đẹp làm sao.

Nghĩ đi nghĩ lại, nhãn thần dần dần hoảng hốt, khóe môi của đứa bé ngang tàng chợt dâng hiện một nụ cười.

“Yêu nữ! Yêu nữ đến!”. Nhưng chỉ trong nháy mắt, thình lình đằng trước xao động, có người thoát miệng la lên, sau đó một mũi tên rít gió bắn xuyên khung trời, bắn thẳng vào rèm!

“Dừng tay!”. Diệp Thiên Chinh vội vàng ngăn cản người trang khách trẻ tuổi mắt to mày rậm nọ, nhưng đâu còn kịp nữa — Tinh thần khẩn trương đến cực độ, tuy không có sự dặn dò của Trang chủ, vị trang khách dẫn theo muội muội của mình vừa ngó thấy bầy cương thi tiền hô hậu ủng hồng y nữ đồng quỷ dị kia xuất hiện thì lập tức thất thần, không còn đè nén được nỗi sợ hãi đã chất chứa biết bao lâu nay, bất chấp tất cả buông mũi trường tiễn, hy vọng có thể ngăn chặn bước tiến của bầy quái vật.

Yêu nữ! — Hai tiếng đó bỗng dưng phá tan hết tất cả. Ngón tay của nữ đồng thò ra, bắt lấy mũi tên, nhìn nhìn chữ “Diệp” khắc trên thân tên, lạnh lùng cười vang, xoay tay quăng trở lại. Một tiếng gào thảm thiết vang lên, một trang khách từ đầu tường rơi xuống.

Bàn tay nhỏ nhắn của nữ đồng vuốt ve đoản địch, chợt thổi lên một âm tiết sắc gọn — Phảng phất tiếp được mệnh lệnh, bọn cương thi vốn mặt mày đờ đẫn lập tức chớp chớp nhãn cầu, cổ họng khọt khẹt, như thủy triều ồ ạt tràn sang, lao thẳng về phía Thí Kiếm sơn trang giữa làn mưa tên bão đá! Nụ cười hờ hững bên khóe môi, phóng thả cương thi xong, nữ đồng buông địch, bàn tay mở nắp lọ sành, vô số cổ trùng bên trong gào rít bay ra, tản nhập vào đêm tối.

“Dừng tay!”. Diệp Thiên Chinh hạ lệnh cho người xung quanh, nhưng ngoài nỗi kinh hoàng, trong mắt của mọi người đâu còn gì khác, tiếng la hoảng “cương thi”, “yêu nữ” vang lên lặp đi lặp lại, chẳng còn trật tự, chẳng có trận thế gì nữa, bọn đệ tử canh giữ ngoài trang bất chấp tất cả, có bao nhiêu tên bao nhiêu đá cũng thi nhau bắn về phía bầy cương thi!

“Dừng tay! Dừng tay!”. Diệp Thiên Chinh giơ kiếm thét lớn, nhưng đám đệ tử đã không còn nghe thấy điều lệnh của Trang chủ, ai nấy mặt mày cũng tái mét, bàn tay run rẩy kéo dây cung, bắn lấy bắn để.

Giữa tiếng dây cung phựt phựt kêu vang, môi Nam Cung Mạch chợt trễ xuống, hé nụ cười khổ, xoay đầu nhìn hảo hữu.

“Cười cái gì?”. Tình thế cấp bách, Diệp Thiên Chinh giơ kiếm chuẩn bị nhảy xuống, lại ngó thấy nụ cười kỳ quái của Nam Cung Mạch, lòng chấn động: “Mau theo ta đi! Mau theo ta ngăn nó!”.

“Ta cười ngươi uổng bao tâm sức bày bố, lại chưa từng nghĩ tới người ta đâu phải ai ai cũng sắt đá như ngươi…”. Nam Cung Mạch nhìn bọn đệ tử kia vì kinh hoảng mà mặt mày méo mó, hò la nhốn nháo, rồi gã quay sang ngó người bạn thân, đến nước này mà gã còn cười to được: “Không ai vào lúc hoảng hốt mà vẫn có thể giữ được đầu óc tỉnh táo. Ngươi tính toán cho lắm, lại đã tính sai lòng người”.

Diệp Thiên Chinh ngơ ngẩn lặp lại lời nói sắc bén của Nam Cung Mạch: “Tính sai… lòng người?”.

“Phải”. Nam Cung Mạch khẽ gật đầu, nhìn cục diện hỗn loạn dưới chân, chợt thở ra một hơi: “Thiên Chinh, ta không dám nói ngươi đã sai… Toàn giang hồ này, thứ mà bọn tiền bối luôn dạy dỗ cho những người trẻ tuổi chúng ta là đong lường, chọn lựa, mưu tính, nhưng lòng người đâu phải là thứ có thể đong lường tính toán một cách lạnh lùng cho được”.

Bọn cương thi đã đến dưới bức tường, có những tên thi thể không còn toàn vẹn, nhưng tên nào tên nấy cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì, hình dạng hết sức khủng bố.

“Tới bây giờ mà nói mấy lời này thì thật có hơi nực cười. Bất quá ngươi là huynh đệ của ta thì ta mới nói với ngươi — Ngươi xem bên dưới xem!”. Nam Cung Mạch chợt cười lạnh, giơ tay chỉ cỗ kiệu chỗ đuốc lửa chiếu sáng tuốt đằng xa: “Ngươi cho rằng sự yêu sự ghét của cá nhân không đáng để nói đến — Hôm nay, ngươi cứ xem xem sự phẫn nộ và bi ai của một đứa bé đã dẫn đến một lực lượng to tát đến cỡ nào! Ngươi xem đi!”.

Ngó về phía cỗ kiệu vàng vàng đỏ đỏ, thấp thoáng nhìn thấy nữ đồng ngồi bên trên đang thổi địch, mắt Diệp Thiên Chinh chợt bừng sáng, rồi lại ảm đạm trở lại, ôm ngực ho húng hắng: “Phải, phải! Ta thừa nhận ngươi nói đúng — Bất quá dù gì đi nữa, không thể để nó giết người nữa… không thể để nó giết người nữa”.

Chuyển Phách kiếm phát một dòng lãnh quang giữa bóng đêm, chém một cương thi vừa leo lên đến đầu tường rớt xuống, Diệp Thiên Chinh mặt mày xanh dờn, vén tà áo nhảy vào giữa bầy cương thi: “Ngươi không giúp ta, ta dù có một mình cũng phải đi cản nó!”.

Nhưng nói còn chưa dứt lời, vừa xoay mình thì hắn đã nhìn thấy một gương mặt trắng nhợt, không ngờ chính là Tôn Phùng mới gặp chỉ một khắc trước đây. Diệp Thiên Chinh cũng phải ngẩn ngơ tại đương trường! — Sát na đó, một làn chớp lướt qua, vẹt văng bàn tay của cương thi đang bấu về hướng Diệp Thiên Chinh.

Nam Cung Mạch từ trên nhảy xuống, một kiếm ép bọn cương thi dạt ra, mau chóng đứng dựa lưng cùng Diệp Thiên Chinh.

“Ta chấp nhận liên thủ với ngươi ngăn cản nàng… Ngươi là huynh đệ của ta, ta không thể bỏ rơi ngươi”. Dưới ánh Diệt Hồn kiếm, bọn cương thi gào rú thoái ra. Diệp Thiên Chinh đồng thời cũng ép lùi được mấy cương thi, nghe câu nói đó, tinh thần lập tức phấn chấn: “Được! Vậy bọn ta chiếu theo kế hoạch ban đầu đi, sao hả?”.

“Kế hoạch ban đầu?”. Nam Cung Mạch bỗng mỉm cười, một kiếm đẩy lui cương thi xung quanh, hít một hơi dài, thanh âm vang vọng ra xa: “Tiểu Diệp Tử! Tiểu Diệp Tử! Bọn ta chịu thua, không đánh nữa… Bọn ta đánh không lại muội, chịu thua rồi!”.

* * * * *

Ba tiếng “Tiểu Diệp Tử” vừa vang lên, thanh âm của đoản địch bỗng dưng ngưng bặt.

Bọn cương thi chợt mất đi chỉ lệnh, đờ đẫn đứng ngây ra, nhãn thần đình trệ chằm chằm ngó Mạn Châu Sa Hoa nở đầy đất, khóe miệng nhễu nhão nước dãi. Nhưng chưa có lệnh của chủ nhân, cho dù có đồ ăn ngon kề cận trong gang tấc, chúng cũng không dám loạn động. Chợt như tiếp được lệnh gì đó, cả bọn di động quay về phương hướng cỗ kiệu, yên yên tĩnh tĩnh xếp thành hai hàng dọc con đường thông lên sơn trang.

Trong ngoài Thí Kiếm sơn trang to lớn bỗng dưng yên bình một cách đáng sợ.

“Hì, hì hì…”. Một hồi thật lâu sau, chợt có một giọng con nít ngân nga như tiếng chuông vang lên trong gió, kéo theo một tràng tiếng vỗ tay: “Xú Nam Cung, sao vậy? Các người nhận thua sao? Còn dám ăn hiếp ta nữa thôi?”.

“Nhận thua rồi… nhận thua rồi… Tiểu Diệp Tử tha mạng”. Nam Cung Mạch cầm kiếm, kéo chéo áo của Diệp Thiên Chinh xoay mình đứng song song, lại rướn giọng thốt: “Nếu dám ăn hiếp Tiểu Diệp Tử nữa, cho con cọp già trên núi ăn thịt ta, một ổ rắn cắn chết ta, nhiễm độc chướng chết ta đi!”.

Mấy lời thề thốt đó hồi nhỏ ba người bọn họ đã thốt không biết bao nhiêu lần mà kể.

Vừa nói chuyện, Nam Cung Mạch cùng Diệp Thiên Chinh phảng phất như thần giao cách cảm, kề vai canh chừng tả hữu, lẳng lặng không hơi không tiếng từng bước từng bước đi về phía cỗ kiệu. Lòng bàn tay Nam Cung Mạch đẫm mồ hôi lạnh, mỗi một lời nói truyền vọng trong gió lại không biết nữ đồng kia có sẽ hạ lệnh cho bọn cương thi lập tức lao đến hay không.

Bàn tay nho nhỏ từ trên cái lọ sành trống không buông xuống, sờ vào đoản địch bên cạnh, mặt mày nữ đồng lấp loáng sau rèm kiệu vàng óng, chợt cười khì khì: “Xú Nam Cung, biết bao nhiêu năm qua ngươi chết đi đâu vậy chứ? Chẳng thèm đến gặp ta, ngươi có biết không… có biết ta cứ bị người ta phụ rẫy không?”.

Tiếng nói thơ dại ấy, khi nói đến câu cuối cùng thì hơi sựng lại, mà sự lựng khựng đó lại khiến cho Nam Cung Mạch cảm thấy như bị một mũi chùy khổng lồ đập trúng, thân người gã run rẩy, lồng ngực nhiệt huyết trào dâng, niềm yêu thương, tội nghiệp, tự trách và xót xa đến vô cùng vô tận giờ phút này đã nhấn chìm gã. Gã thoát miệng: “Ai phụ rẫy nàng? Ai dám phụ rẫy Tiểu Diệp Tử? Ta không tha thứ cho y đâu!”.

“Ca ca của ta phụ rẫy ta! Cha ta phụ rẫy ta! Mấy thúc thúc bá bá… tất cả mọi người trong sơn trang đều phụ rẫy ta!”. Nữ đồng thốt lời, ngón tay hơi run run, chợt ngước lên, chỉ những kẻ đã biến thành cương thi: “Bọn chúng ai cũng phụ rẫy ta hết! Xú Nam Cung, ngươi giết bọn chúng cho ta!”.

Câu trả lời bỗng tràn ngập sát khí, khiến cho Nam Cung Mạch và Diệp Thiên Chinh nhất tề cả kinh, lập tức đề kiếm hộ thân.

“Tiểu Diệp Tử đừng tức giận… Ca ca của muội không phải cố ý phụ rẫy muội đâu, hắn luôn luôn yêu thương muội hết sức, có phải không?”. Dù kinh sợ sát khí phát xuất từ lòng dạ của nữ đồng, Nam Cung Mạch chỉ còn nước làm cứng nói tiếp: “Còn có cha nàng, mấy thúc thúc bá bá trong sơn trang, bọn họ ai cũng thương nàng mà, sao lại phụ rẫy nàng? Đừng có tức giận nữa, ta đến cưới nàng về nhà nè”.

“Cưới ta…. cưới ta về nhà?”. Nữ đồng vụt ngây người, ngón tay chỉ vào đêm tối, thì thào lẩm bẩm, chợt ngẩng đầu cười lớn — Tiếng cười chói tai như tiếng chim kiêu săn đêm, rạch phá đêm dài tĩnh lặng, khiến cho ai nấy cũng phải run rẩy hoảng hồn.

Bọn cương thi phảng phất cảm nhận được sát khí nồng đậm trào dâng trong lòng chủ nhân, nhất tề phát ra tiếng gào rú khủng bố.

“Ha ha ha ha… hay lắm, diễn kịch xong rồi chứ!”. Vẻ mặt của nữ đồng thình lình biến đổi, ngón tay vạch một đường, bầy cương thi bỗng xoay mình, vây kín lấy hai người. Nữ đồng phất tà váy xếp màu đỏ tươi, ngồi thẳng trên cỗ kiệu vàng chói, lạnh lùng thốt: “Diệp Thiên Chinh, Nam Cung Mạch, các ngươi chỉ có thể đi đến đó thôi, đừng hòng lợi dụng cơ hội sà đến gần nữa! Sao? Muốn đầu hàng à? — Được, đầu của con tiện nhân Ngọc Tiêu đâu?”.

Cương thi vây quanh, hồng y nữ đồng dang đôi tay nhỏ nhắn, nụ cười lãnh khốc độc ác.

Dáng vẻ đó khiến cho Diệp Thiên Chinh và Nam Cung Mạch mặt mày tái mét, hai người lẹ làng đưa mắt nhìn nhau, Diệp Thiên Chinh cười khổ, khẽ lắc lắc đầu. Bị ép đến nước này rồi sao? Đã không còn là Tiểu Diệp Tử nữa… Ma nữ khát máu trước mắt đã không còn là Tiểu Diệp Tử nữa.

Mọi sự cứ chiếu theo kế hoạch lưỡng bại câu thương mà bọn họ đã định trước à?

Chầm chậm tháo cái bọc đã mang trước sau lưng, Diệp Thiên Chinh hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó mở miệng: “Đầu của Ngọc Tiêu huynh đã mang đến đây, muội có muốn xem không?”.

“Ồ? Hay quá!”. Nở nụ cười hứng thú, nữ đồng chống khuỷu tay trên thành kiệu, ngó hai thanh niên đứng trong bóng tối, gật gật đầu chẳng có vẻ kinh ngạc gì: “Mang sang đây!”.

Bọn cương thi phảng phất đã tiếp nhận được chỉ lệnh, chợt nhất tề thoái qua một bước, để hở một lối đi.

Diệp Thiên Chinh khẽ siết bàn tay đầm đìa mồ hôi lạnh, không biết là sợ hay là mừng, ngấm ngầm kéo vạt áo của Nam Cung Mạch, thị ý muốn gã cùng đi, rồi bưng cái bọc đi về phía cỗ kiệu.

Một bước… hai bước… ba bước… khoảng cách thu ngắn… Dưới ánh đuốc, mặt mày của nữ đồng đã có thể trông thấy rõ.

Vẫn là diện mạo của mười năm về trước, ngây thơ, mỹ lệ, yêu kiều, hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt to tròn trong sáng đến lạ kỳ, đôi tay hơi dang ra — cứ như một đứa bé đang chờ ca ca tặng lễ vật.

Giây phút đó Diệp Thiên Chinh có cảm giác lồng ngực đau xé, đang bước đi, tuy cực lực đè nén thanh âm ho húng hắng, nhưng tiếng ho nghèn nghẹn vẫn kéo theo từng ngụm máu, rỉ dài bên khóe môi — Đó là Thiên Lại… đó là Thiên Lại… đó là Thiên Lại! Đó là Thiên Lại mà hắn đã bỏ rơi trong hầm lửa mười năm trước…. là muội muội mà gã từng yêu thương như vật quý nhất trên đời.

Tất cả phảng phất mờ mịt đi, chỉ có ánh sáng của đuốc lửa nhún nhảy, Mạn Châu Sa Hoa bên vệ đường giống như những ngọn lửa phừng phừng — Sau mười năm, Thiên Lại xuất hiện lại trước mặt hắn, vẫn giữ nguyên bộ dạng hồi lìa xa, ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn trông đợi, dang hai tay chờ hắn bồng, chờ hắn mang nó rời khỏi cảnh tượng tuyệt vọng này.

Nhưng… hắn lại đã bỏ rơi nó.

Diệp Thiên Chinh cảm thấy thanh kiếm trong tay như nặng ngàn cân. Phụ thân đã qua đời từ lâu, hắn đã trở thành Trang chủ của Thí Kiếm sơn trang từ lâu, trên đống tàn tích sau trường đại kiếp, hắn tay không dẫn dắt đám thuộc hạ còn lại trùng kiến Thí Kiếm sơn trang, đủ thứ quyền mưu, tranh đoạt, bội phản và bị phản bội — Đến khi sơn trang đã dựng lại xong, Diệp Thiên Chinh của buổi ban đầu cũng đã chết hẳn rồi.

Nhưng vào giờ phút này, ở ngay nơi đây, khi hắn cầm kiếm từng bước từng bước tiến đến gần nữ đồng đang mỉm cười kia, nỗi thống khổ kịch liệt lại đã đề tỉnh hắn: thì ra… tất cả vẫn còn tồn tại… Có điều, hôm nay, hắn cần phải ngăn trở nó, cần phải ngăn chặn nó! Bất chấp phải trả giá đắt đến đâu, cũng không thể để nó đem tử vong truyền bá đến nơi này.

Nam Cung Mạch liếc nhìn người bạn thân, mục quang tuôn trào nỗi niềm khẩn trương và thương cảm thâm sâu. Thình lình gã kéo giữ Diệp Thiên Chinh, đồng thời một kiếm quét tung cái bọc vải. Bọc vải tan nát, bên trong chỉ là bông.

Lúc Diệt Hồn kiếm sáng bừng lên, bầy cương thi xung quanh đột nhiên xuất thủ, cản chặn hai người, hiển nhiên đã có phòng bị trước.

Cử động đột ngột đó lại khiến cho Diệp Thiên Chinh và nữ đồng bàng hoàng.

“Là giả! Là giả! Không có đầu người… Bọn ta lừa nàng, Tiểu Diệp Tử!”. Không nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Diệp Thiên Chinh, Nam Cung Mạch chỉ thu kiếm, lớn tiếng tuyên bố, phảng phất sợ đối phương không nghe thấy: “Bọn ta vốn muốn gạt nàng, Tiểu Diệp Tử! Bất quá bọn ta biết nàng nhất định sẽ không bị lừa, cũng biết nàng nhất định không thích bọn ta gạt nàng, cho nên quyết định đầu hàng!”.

“Ồ?”. Thần sắc kinh ngạc của nữ đồng tới giờ mới hòa hoãn bớt, hé một nụ cười nhìn hai người trẻ tuổi, rồi chợt cười vang lên: “Ha ha ha… Nam Cung, ngươi thật có ý mà! — Bất quá coi như số mạng các ngươi tốt, chưa tiến thêm bước nữa, nếu không…”.

Nữ đồng mỉm cười, chợt đưa bàn tay nhỏ nhắn xốc một cô gái áo trắng đến trước mặt: “Nếu không, trước khi kiếm của các ngươi thoát khỏi vỏ, nơi đây lại đã lòi ra một cái mộc to rồi”.

“Ngọc Tiêu!”. Hỏa quang soi rọi lên gương mặt trắng nhợt của cô gái, Diệp Thiên Chinh cùng Nam Cung Mạch đồng thời thoát miệng la lên.

“Hì hì hì… sao vậy? Ngạc nhiên ả lại chạy đến chỗ của ta ư?”. Bàn tay của nữ đồng vuốt nhẹ lên cổ Ngọc Tiêu, ánh mắt đắc ý liếc xéo vẻ mặt kinh hoàng của hai người, liệng qua liệng lại như một thanh kiếm sắc bén chói ngời: “Nếu ta nói cho các ngươi biết vị Ngọc Tiêu cô nương này đây, vị Diệp nhị tiểu thư giả mạo này đây vốn là tay chân nằm vùng của Bái Nguyệt giáo bọn ta, các ngươi có phải sẽ kinh ngạc hơn không?”.

“Cái gì?”. Cả hai hốt hoảng la lên, sắc mặt của Diệp Thiên Chinh càng tái mét: “Nói bậy!”.

“Hì hì, ta nói bậy làm gì? Ngươi không nghĩ xem, năm xưa lúc Ngọc Tiêu được bọn ta thu giữ, ai biết được lai lịch của ả? Ngươi nghĩ lại xem, Thí Kiếm sơn trang và Bái Nguyệt giáo dằn dai biết bao nhiêu lâu, chẳng thể phân thắng bại, tại sao cách đây mười năm lại bị người ta ào ạt đổ xô tập kích trong một đêm?”. Nụ cười tàn nhẫn của nữ đồng từ từ bốc lên, nhìn sắc mặt của đối phương, ngôn ngữ sắc bén đến cùng cực: “Vân Tức đã phái con tiện nhân này làm gian tế trong Thí Kiếm sơn trang. Ả làm rất giỏi phải không? Nói năng lanh lợi, hành sự cẩn mật, từ lão Trang chủ cho đến Thiếu trang chủ, ai mà không bị ả mê hoặc chứ? Đúng không?”.

Bàn tay nhỏ nhắn đầy vết thương đắc ý vỗ vỗ lên gương mặt không còn chút máu của Ngọc Tiêu: “Kìa, đừng có ngây dại ở đây như thế, mau kể cho Diệp thiếu trang chủ biết ngươi tài tình đến mức nào đi, nói càng tường tận càng tốt. Không chừng ta cao hứng thì sẽ không giết ngươi đó”.

“Ngọc Tiêu?”. Diệp Thiên Chinh bàng hoàng nhìn người trước mặt, thều thào: “Có thật không?”.

“Là thật”. Ngọc Tiêu không nhìn hắn, xoay đầu đi, thấp giọng: “Tên tôi không phải là Ngọc Tiêu — Tôi là một Ti hoa thị nữ trong Bái Nguyệt giáo, từ nhỏ đã nhập giáo”.

Lời hồi đáp hờ hững phảng phất như một mũi kiếm bén đâm sầm vào tim bạch y nam tử. Diệp Thiên Chinh nhắm chặt mắt, chừng như gắng gượng nuốt đi ngụm máu trào đến đầu môi, thân người vụt lung lay. Nam Cung Mạch thấy không hay, vội vàng vọt tới đỡ hảo hữu, nhưng Diệp Thiên Chinh phẩy tay, lập tức đứng thẳng dậy.

“Úi, sao nói giản lược quá vậy? Ta muốn ngươi kể tận tường một chút!”. Thần sắc của đối phương có vẻ đang kích thích phản ứng kỳ dị trong lòng nữ đồng, bàn tay nhỏ bé bỗng bóp yết hầu Ngọc Tiêu, cười lạnh: “Ngươi mau mau kể cho ta, hồi đó ngươi làm sao nội ứng ngoại hợp với Bái Nguyệt giáo, phóng hỏa thiêu đốt Thí Kiếm các, dẫn Vân Tức tấn công lên sơn trang!”.

“Đừng nói… đừng nói nữa!”. Không còn có thể nghe nữa, Diệp thiếu trang chủ bỗng kêu lên.

Nữ đồng mỉm cười, lại bất chấp, ngón tay nhè nhẹ vuốt lên yết hầu của con rối, giọng điệu uy hiếp: “Nói đi. Nói cho giỏi thì ta tha tội chết cho ngươi”.

“Tôi… tôi nói”. Ngọc Tiêu thân mình run run, nhưng phảng phất đã quyết tâm, bỗng ngước đầu nhìn thẳng người trước mặt: “Điều tôi muốn nói là — Vào lúc đó, Thiếu trang chủ quả có xông vào lửa đỏ muốn cứu nhị tiểu thư! Chàng ta vì cứu nhị tiểu thư mà bất chấp mạng sống, chỉ có điều đã kéo lầm người!”.

Lời nói vang vọng, khiến cho mọi người đều chấn động thần hồn, ngón tay của nữ đồng không khỏi mất tự chủ bóp lên cổ đối phương, hơi biến sắc mặt, cười lạnh: “Già hàm!”.

“Không phải là già hàm, không phải già hàm!”. Mặt Ngọc Tiêu tái mét, nhưng mắt lại sáng như ngọn lửa phừng phừng, dốc hết lực khí cố sức thốt: “Lúc đó tôi y theo lệnh của Tế ti đại nhân, lén phóng hỏa đốt Thí Kiếm các, nào ngờ lại cũng bị khốn trong vòng lửa đỏ. Sau đó tôi nhìn thấy Thiếu trang chủ chạy vào, vừa chạy vừa gọi tên nhị tiểu thư. Lửa cháy dữ lắm… khói mù mịt… tôi cũng sắp chết đến nơi… tôi không muốn chết ở đó! Thần sai quỷ khiến tôi giơ tay kéo giữ tay Thiếu trang chủ, kêu một tiếng ca ca…”.

Lần trần thuật đó khiến cho tất cả mọi người ngẩn ngơ. Một hồi thật lâu sau, Diệp Thiên Chinh nhìn nàng ta, thì thầm: “Ta cứ đinh ninh ta đã nghe lầm. Lúc đó ta nghe có người gọi ta một tiếng ca ca, ta… ta kéo chạy bạt mạng…”.

“Là tôi… là tôi gọi”. Ngọc Tiêu mắt sáng như sao: “Lúc huynh kéo tôi chạy, tôi không nói gì… Tôi sợ mình mở miệng, huynh nhận ra thì huynh sẽ bỏ rơi tôi trong lửa đỏ, quay về tìm nhị tiểu thư… Tôi sợ bị bỏ rơi một mình trong hầm lửa… Hơn nữa lúc đó, tôi cũng rất ghen tị với nhị tiểu thư. Cỡ cùng tuổi tác, mà tôi thì lại ra gì? Nàng thì ra sao? Vì sao chứ?”.

“Tiện nhân!”. Bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt cổ cô gái, cơ hồ muốn giật đứt huyết mạch, ánh mắt của nữ đồng bùng phát sát khí kinh hồn.

“Hức hức hức…”. Ngọc Tiêu không có cách nào thốt nên lời, ho nghẽn nghẹn, một lúc sau mới tiếp được: “Về sau… sau khi chạy ra khỏi hầm lửa, Thiếu trang chủ ngoảnh lại nhìn tôi, mặt mày liền biến sắc, điên cuồng quay trở lại, tôi cố kéo mà kéo chẳng được…”.

“Ngọc Tiêu…?”. Diệp Thiên Chinh kinh ngạc nhìn cô gái mà mình kề cận lâu nay, thoát miệng thì thầm.

“Hức… hức hức… không… tôi không phải là… Ngọc Tiêu. Tôi chỉ bất quá là một con tốt của Bái Nguyệt giáo”. Ngọc Tiêu ho sù sụ, nụ cười thảm đạm: “Tế ti Vân Tức muốn tôi trà trộn vào Diệp gia. Sau khi phá tan Diệp gia, lại muốn tôi tìm cách làm vui lòng lão Trang chủ, lấy lý đổi đào thay thế Diệp gia nhị tiểu thư, rồi… rồi gả vào nhà Nam Cung… Như vậy thì Bái Nguyệt giáo cũng ghim được một tai mắt trong Nam Cung thế gia… Sau này… hức… hức hức… sau này đối phó Trung Nguyên Đỉnh Kiếm các cũng dễ dàng hơn”.

“…”. Lần này cả nữ đồng cũng trầm mặc, chợt mỉm cười: “Tên khốn Vân Tức kia quả nhiên mưu tính thâm sâu”. Ngưng một chút, gương mặt hài tử bốc dâng một vẻ trào lộng kinh tâm: “Bất quá cuối cùng vẫn gục dưới tay ta”.

Bàn tay nhỏ siết chặt, siết giữ yết hầu của Ngọc Tiêu, nhãn quang nhìn sang Diệp Thiên Chinh, thanh âm bén nhọn: “Ngươi thấy đó… Ta đã kêu ngươi giết con tiện nhân này mà… Ngươi lại không nghe ta… Hì hì… bây giờ ngươi nói coi nên làm sao? Ngươi nói đi, ả có đáng chết hay không?”.

Diệp Thiên Chinh tựa hồ nghe đến thẫn thờ, ngây ngô nhìn hai nữ tử của Bái Nguyệt giáo, một hồi lâu không đáp.

Thời khắc tuyên phán cuối cùng đã đến mà gương mặt của Ngọc Tiêu lại hiển hiện một nụ cười. Nàng ta không đợi Diệp Thiên Chinh lên tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên là — đáng chết”.

Vừa dứt lời, một dòng máu đã từ miệng nàng ta bắn ra. Diệp Thiên Chinh không tránh kịp, ống tay áo lấm tấm máu.

“A!”. Phát giác khí mạch bên cổ của cô gái kia thình lình bế tắc, nữ đồng biến sắc, không ngừng thoát miệng la lên. Vốn nàng sợ Ngọc Tiêu không muốn cho Diệp Thiên Chinh biết nguồn cơn, tự tử trốn chạy, cho nên canh phòng rất nghiêm mật — Nào có ngờ suốt dọc đường Ngọc Tiêu hết sức bình tĩnh, gặp Diệp Thiên Chinh cũng chẳng kinh hoàng thất thố, cho nên nàng nghĩ đối phương đã sợ chết. Nàng đâu thể tưởng tượng được Ngọc Tiêu kể chuyện hết sức trấn định mà lòng lại đã manh nha tìm chết.

Nữ đồng vội giơ tay kéo giữ thân hình đã lụi tàn kia, nhưng bàn tay của nàng vừa dời đi, Ngọc Tiêu liền xoay mặt, chợt mỉm cười: “Nhị tiểu thư ơi… Thiếu trang chủ… Thiếu trang chủ năm xưa… thật là… đã liều mạng muốn cứu nàng ra… Mười năm nay, tôi… tôi luôn luôn ghen tị với nàng… vì Thiếu trang chủ chàng ta… chàng ta chẳng giờ phút nào…”.

Lời nói cuối cùng đã tắt lịm, đứt đoạn như đường tơ giữa trận gió đêm. Nữ đồng thẫn thờ, mắt trân trối nhìn gương mặt tươi cười trắng tái kia đang như một đóa hoa nở rộ từ từ khô héo, rụng rơi xuống đất… Bàn tay nhỏ nhắn bất động giữa không trung.

Vì để nói những lời đó sao?… Con tiện nhân kia… thì ra đâu có sợ chết, nhẫn nhục cầm cự đến giây phút tối hậu, không ngại đối diện sự khinh miệt và hận thù của người mình yêu, chỉ vì để thốt lên lời cuối đó cho nàng nghe sao?

* * * * *

“Ha… ha ha ha ha!”. Mục quang đờ đẫn của nữ đồng chợt chớp chớp, ngẩng đầu cười lớn, đá cô gái đã chết văng ra: “Nói bậy! Nói bậy! Toàn là nói bậy!”.

“Tiểu Diệp Tử… Tiểu Diệp Tử…”. Nhìn thấy mục quang của nữ đồng vốn đang yếu mềm vụt chuyển thành hung dữ, nhìn thấy Diệp Thiên Chinh đang bàng hoàng nhìn thi thể của Ngọc Tiêu ngã gục, Nam Cung Mạch lại cảm nhận được nguy cơ đang ép sát, lập tức lên tiếng hòng phá giải sát khí của nàng: “Không phải là nói bậy! Nàng biết Thiên Chinh từ nhỏ đã yêu thương nàng nhiều lắm mà — Hồi nàng tám tuổi, cẩu thả để bị trúng chướng độc, ca ca của nàng vì để cứu nàng mà không ngần ngại dẫn hết độc lên người mình; hồi nàng chín tuổi làm nũng đòi cho được cây trạch lan trong Tử Vong Cốc, ca ca của nàng…”.

“Câm miệng!”. Nữ đồng bịt tai, chợt nổi cơn thịnh nộ: “Toàn là giả, toàn là giả… Tất cả mọi người đều không thương ta! Tất cả mọi người đều không thương ta! Đi chết hết đi! Đi chết hết đi!”.

Vừa lên tiếng hạ lệnh, cương thi xung quanh lập tức ồ ạt lao lên.

Trong đêm đen, những khuôn mặt tái nhợt đảo điên trước mắt, vô số cánh tay sưng phù đầy dẫy vết thương thò sang, bọn cương thi tuy đã mất thần trí, nhưng võ công vẫn còn, đem sự dũng mãnh không sợ đau đớn để bù đắp cho nhược điểm động tác cứng đơ, ùn ùn bao vây hai người trẻ tuổi vào giữa. Vô số cổ trùng bay ập tới như mưa.

“Tiểu Diệp Tử! Tiểu Diệp Tử!”. Đang cơn nguy cấp, Nam Cung Mạch chỉ kịp kéo Diệp Thiên Chinh đã xuất thần, đề tỉnh hắn bạt kiếm phòng ngự: “Nàng dừng tay đi, đừng đùa nữa! Bất quá là hiểu lầm, bây giờ đã rõ hết rồi mà! Đừng phá nữa, nàng thật muốn hủy diệt hết sơn trang này sao? Cha nàng, các thúc thúc bá bá của nàng xưa nay rất thương yêu nàng mà…”.

“Rất thương yêu ta?”. Giữa bóng đêm, vuốt ve đoản địch trong ống tay áo, nữ đồng ngẩn ngơ, chợt cười lên, nụ cười xuất hiện trên gương mặt non dại kia thật tươi tắn đến kinh hồn: “Ha… ha ha ha… Thật rất thương yêu ta đó! Thương yêu ta đến mức mỗi một ngày mỗi một đêm ta ở Bái Nguyệt giáo đều tâm tâm niệm niệm nhớ nhung, muốn làm sao quay về đem hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao róc thịt bọn người này!”.

Phảng phất sát khí đã đè nén lâu nay đột nhiên được thắp bùng lên, nữ đồng chợt đứng thẳng dậy trên kiệu. Bọn cương thi bị khống chế vẫn lổm ngổm trước kiệu, cúi thấp đầu. Mặt mày của nữ đồng trắng nhợt, nhãn thần như đao phong, dẫm chân lên ót một cương thi đang quỳ đằng trước. Lũ cương thi căn bản không biết phản kháng, không ngờ cứ trung trung thành thành quỳ nguyên tại chỗ.

Tiếng xương cổ răng rắc gãy gọn vang vọng đêm tối, mang theo một áp lực khủng khiếp.

“Tiểu Diệp Tử!”. Nhìn thấy nữ đồng duỗi tay đứng dậy, mắt loang loáng sát khí, Nam Cung Mạch có cảm giác đối phương sắp đại khai sát giới, vội thoát miệng kêu khẽ, tay ngấm ngầm vận lực siết chặt Diệt Hồn kiếm — Thật… không thể vãn hồi sao? Tiểu Diệp Tử đã không còn nghe bất cứ lời khuyến cáo nào, đã biến thành Giáo chủ Ma giáo bạo ngược khát máu sao?

“Tiểu Diệp Tử!”. Khi gót chân của nữ đồng lại nhấc lên, dẫm về phía cái đầu hoa râm của Sử Giải, Nam Cung Mạch không nhịn được nữa quát lên: “Dừng tay, dừng tay! Đó là Sử bá bá của nàng… Đó là Sử bá bá hồi nàng còn nhỏ cứ bồng nàng hoài!”.

Nữ đồng ngẩng nhìn Nam Cung Mạch, khóe môi hé một nụ cười, bàn chân quấn lụa đỏ mang hài tơ lại chẳng chút do dự dày xéo lên, “rắc rắc”, đầu người bị đạp lõm xuống!

“Hiện giờ là ‘Tử bá bá’ rồi”. Nữ đồng chợt vỗ tay cười, thanh âm ré lên.

“Tiểu Diệp Tử!”. Đến lần cuối, Nam Cung Mạch thều thào ngó cái lúm đồng tiền trên má nàng, cười khổ kéo Diệp Thiên Chinh vừa mới định thần lại, thấp giọng: “Thì ra ngươi nói đúng — Đợi một hồi nàng phân tâm, bọn ta… động thủ đi”.

“Động… động thủ!”. Giữa vòng vây của cương thi, Diệp Thiên Chinh khẽ lặp lại. Đó vốn là kế hoạch bất di bất dịch mà hắn đã chuẩn bị, nhưng giờ phút này nghe hảo hữu cuối cùng đã chịu đồng ý, gương mặt lại chẳng có chút vui mừng.

Bàn chân nhỏ bé gắng sức dẫm cho cái đầu lâu rạn nứt, mãi cho đến khi mặt mày của lão nhân vùi vào bùn đất, thần sắc trên mặt nữ đồng hòa lẫn vẻ độc ác và vui thích, thật kinh hồn táng đởm. Vừa ra sức dẫm, vừa cười lạnh, nàng ré lên: “Bá bá gì! Thúc thúc gì! Toàn là kẻ xấu, bọn xấu! Đáng chết… đáng chết! Các ngươi đã bán đứng ta, các ngươi xúi giục cha ta bán đứng ta!”.

“Rột” một tiếng, theo tiếng ré sắc nhọn của hài tử, cái đầu lâu kia vỡ toang ra. Nữ đồng nhảy lên, tránh để bị chất lỏng dính phải, vọt lên mình một cương thi đang cúi quỳ, cười lên: “A, đây là La thúc thúc nè…”.

“Thiên Lại!”. Gót chân của nữ đồng lại nhấc lên, Diệp Thiên Chinh chợt mở miệng, sắc mặt tái mét: “Hồi nãy muội nói gì? Muội nói gì vậy? — Cha và bọn họ… cha và bọn họ… bán đứng muội?! Muội… muội không phải bị Đại tế ti của Bái Nguyệt giáo bắt đi từ trong hầm lửa sao?”.

“Hì hì… Thì ra ngươi cũng không biết à?”. Bàn chân nhỏ khựng lại, nhè nhẹ dẫm sau ót cương thi. Ngón tay vấn vấn tóc, nữ đồng khoái trá cười lên, nhìn bạch y nam tử đứng đằng xa: “Cũng không trách được… Sự tình như vậy thật quá mất mặt mà, ta nghe cha và bọn chúng thề độc, bất cứ người nào cũng không được để lộ. Cho nên dù là Thiếu trang chủ ngươi, sau khi Bái Nguyệt giáo thình lình triệt tẩu khỏi La Phù sơn, cũng không biết muội muội của mình bị bán đứng ra sao…”.

“Thiên Lại…?”. Nam Cung Mạch vẫn chưa thể trấn tĩnh, Diệp Thiên Chinh lại thấp thoáng hiểu được gì đó, thân người chấn động mạnh, ho sù sụ: “Muội… ý của muội là nói… là nói… Bái Nguyệt giáo năm xưa sở dĩ đột nhiên đình chiến, chính vì… chính vì…”. Nói đến đó, giọng của hắn run run không khống chế được, cuối cùng chẳng thể dứt lời.

“Hì hì… hì hì…”. Nữ đồng dừng chân, dùng ống tay áo che miệng cười, đứng bên trên bầy cương thi, y phục đỏ tươi như một đóa Mạn Châu Sa Hoa nở rộ: “Phải, ngươi thật thông minh, vừa đoán đã đoán đúng rồi… Xem ra đổi lại là ngươi thì cũng sẽ làm như vậy, phải không? — Không sai, khi đó Đại tế ti Vân Tức mang ta ra khỏi hầm lửa, ta đòi về nhà, không ngờ y lại rất nghe lời, đã mang ta về…”.

“Vân Tức… Vân Tức Đại tế ti…”. Diệp Thiên Chinh lặp lại cái tên đó, hồi tưởng lại tà bạch bào như tuyết mà mình nhìn thấy giữa trận hỏa thiêu ngày xưa — Tế ti anh tuấn tóc dài áo trắng kia, dẫn nhân mã Bái Nguyệt giáo nội trong một đêm công nhập vào Thí Kiếm sơn trang. Thân thủ và phong thái “không còn là người” kia, cùng đôi mắt xanh thẳm bên dưới cái vòng đeo trên trán đó, như một ánh chớp sáng ngời, hằn khắc trong tâm tưởng của Thiếu trang chủ Thí Kiếm sơn trang này đây.

“Phải… Vân Tức Đại tế ti, Vân Tức kẻ bị võ lâm chính đạo các ngươi gọi là thiên hạ tà phái đệ nhất cao thủ”. Nữ đồng mỉm cười, ngón tay vấn vấn mái tóc dài, chợt giọng điệu hòa hoãn lại, phảng phất cũng nhớ tới quá khứ: “Khi ấy chính y đã mang ta ra khỏi hầm lửa, đưa về cho cha…”.

“Tốt như vậy à?”. Nam Cung Mạch nghe mà ngạc nhiên, thoát miệng hỏi ngược.

“Ha ha ha… Phải, lúc đó ta chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai của y, cũng nghĩ vậy đó”. Nữ đồng chợt cười lớn, mũi chân đâm vào đầu cương thi, nhãn thần biến thành ác độc: “Y lúc đó cười nói với ta: ‘Cho dù ta đưa ngươi về, ngươi vẫn sẽ quay trở lại chỗ ta’ — Ta đâu có tin! Lúc ta nhảy tọt vào lòng cha, ta biết ta đã an toàn, ta không còn bị bỏ rơi trong lửa đỏ nữa”.

“Kết quả… kết quả… ta nghe tên khốn kia nói với cha: ‘Trang chủ, ta muốn đình chiến với các người, ngày nào ta còn trong Bái Nguyệt giáo, ngày đó sẽ không động thủ đối phó Thí Kiếm sơn trang’.” Từ từ ngửa đầu lên, nhìn bầu trời không có chút tinh quang, nữ đồng khóe môi lồ lộ một nụ cười kỳ quái: “Cha lúc đó nhẫn nhịn không hồi đáp, nhưng ta thấy trong mắt cha một vẻ vui mừng đến cuồng điên — Lúc đó ta còn nhỏ, chỉ cho là Thí Kiếm sơn trang lợi hại nhất thiên hạ, lại đâu có biết sau trận hỗn chiến đó, thương vong trong trang thảm thương quá, rõ ràng không chống cự nổi… Cha nghe đối phương nói vậy, dĩ nhiên cao hứng”.

“Không đợi cha đáp trả, tên khốn Vân Tức đột nhiên thốt: ‘Nhưng muốn Bái Nguyệt giáo rút lui về Linh Thứu sơn, La Phù Diệp gia cần phải giao một con tin ra!’.” Nữ đồng dấn lực vào chân, dí trán La Bạch Quý xuống đất. Thấy Diệp Thiên Chinh và Nam Cung Mạch há miệng khẽ la lên, nàng chợt cười cười thốt: “Phải… Về sau thì các người đã biết… Cha và các thúc thúc bá bá đây thương lượng qua một đêm, nói Diệp gia có hai đứa con, tương lai sơn trang không thể không có con trai kế thừa, quyết định… đem dâng ta đi”.

Nói đến câu cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo của hồng y nữ đồng vụt ảm đạm, thanh âm hạ thấp: “Ta sao mà ngủ được chứ? Lén nghe suốt đêm. Đến sáng, bọn chúng… bọn chúng thương lượng xong, định dâng ta cho Vân Tức Tế ti làm con tin mang về Nguyệt cung trên Linh Thứu sơn”.

“Thiên Lại…”. Diệp Thiên Chinh nghe đến đó, không còn nhịn được nữa: “Ta… sao ta lại không biết?”.

“Ngươi làm sao biết được? Lúc đó ngươi hôn mê mấy ngày trời… Lúc đó bọn chúng… bọn chúng đã bán đứng ta cho Bái Nguyệt giáo”. Nữ đồng chợt cười vang, thanh âm chuyển thành sắc nhọn: “Ha ha ha… Chúng đã bán đứng ta! Từng tên… từng tên thúc thúc bá bá, ngày thường cười nói cưng chìu ta, đến lúc gặp đại nạn, ngươi xem từng cái miệng của chúng xem!”.

Một tiếng xương gãy vụn vang vọng, chiếc giày đỏ nho nhỏ vụt dẫm mạnh!

“Một tên thì nói: đánh nữa thì ngọc đá đều tan, chi bằng hy sinh một người để bảo toàn cho sơn trang…”. Chân nữ đồng chẳng chút lưu tình đạp gãy cổ La Bạch Quý, cười lạnh, lại bước một bước, lần này là dẫm lên đầu Tôn Phùng vừa biến thành cương thi: “Một kẻ thì nói: con gái cuối cùng cũng gả sang nhà người ta… Tình thế trước mắt nguy cấp, đâu có đợi được đến sau này gả cưới kết minh”.

“Rắc”, thuật lại xong một câu, dẫm gãy cổ một mạng, không chút thứ tha.

Nữ đồng lạnh lùng tự thuật, thanh âm trấn tĩnh như sắt đá, khóe miệng cười hung bạo: “Từng cái… từng cái miệng! Còn nói nào là, nếu Tiểu Diệp Tử biết chuyện, cũng sẽ biết có thể hy sinh cho sơn trang như vầy là một vinh quang cho bản thân!”.

Tiếng răng rắc không ngừng vang vọng, nữ đồng y phục đỏ tươi dẫm đạp lên bọn cương thi bò lăn ra đất, mãi cho đến khi còn cách hai người không xa mới dừng lại. Nhãn thần nửa nghiêm khắc nửa cười cợt nhìn hai nam tử đã nghe đến thất thần: “Ngươi có biết lúc đó ta sợ đến dường nào không? Ta biết bọn chúng… bọn chúng muốn bán đứng ta! Bọn chúng muốn dâng ta cho tên khốn không giống người kia! Ta khóc thét lên, rối rít van xin cha và bọn người kia, ta nói ta sẽ ngoan ngoãn không làm cho chúng tức giận, ta sẽ học may vá thêu thùa cho giỏi, ta sẽ ngoan ngoãn gả mình cho tên xú tiểu tử nhà Nam Cung — Ta sợ đến mức cái gì cũng chịu… nhưng chúng chẳng lý gì đến ta”.

“Tiểu Diệp Tử!”. “Thiên Lại…”. Cùng một lúc, hai nam tử đứng đâu lưng vào nhau há miệng kêu lên, trường kiếm rơi xoẻng xuống đất.

“Bọn chúng bán đứng ta!”. Nữ đồng sựng lại, cười vang lên, giơ tay xoay mình một vòng nhè nhẹ: “Bất kể ta có khóc, có la, có cấu, có cào, khiến cho tay ta máu me lai láng, lần đó chẳng một ai thương chìu ta… cứ như thế mà giao ta vào tay Vân Tức Tế ti kia — Đúng, vạt áo ta trao cho ngươi, có còn đó không?”.

“Vạt áo?”. Diệp Thiên Chinh chợt cảm thấy lồng ngực như có lửa dữ thiêu đốt, vung tay kéo một mảnh vạt áo bị xé rách ra — Bên trên, dấu bàn tay máu bé bỏng màu đỏ sẫm vẫn còn lóa mắt.

“Ta cố hết sức níu vạt áo của cha không chịu buông… nhưng mãi cho đến khi vạt áo rách toẹt đi, cha cũng không ngoảnh đầu”. Bàn tay nho nhỏ chợt bấu vào khoảng không, vạt áo trong tay Diệp Thiên Chinh bay vào tay nữ đồng. Thì thào như nói với chính mình, nữ đồng đặt bàn tay lên, so với dấu bàn tay trên vạt áo, chợt cười lớn: “Ta ngã xuống đất, cố níu lấy vạt áo kia, nói với cha: ‘Cha! Con nhất định sẽ trở về!’ — Có lẽ lời nói của ta khi ấy quá ghê rợn, ta thấy cha lảo đảo đi mà như chạy”.

“Trước khi cha chết có nói, nếu có một ngày một cái vạt áo như thế này đưa đến Thí Kiếm sơn trang, thì chính là lúc muội về báo thù”. Kiếm của Diệp Thiên Chinh đã rơi xuống đất từ lâu, cúi đầu khẽ thốt một câu: “Ta cứ cho rằng… muội đã bị ta bỏ rơi ở đó, rồi bị Bái Nguyệt giáo bắt đi… nào có hay… nào có ngờ…”.

“Không ngờ chính cha đã đích thân dâng ta cho người phải không? Có phải không?”. Nữ đồng chợt cười lớn, hai tay rướn lên, vạt áo vỡ nát thành ngàn mảnh, như hồ điệp phất phơ lã tã rơi rớt trong đêm. Nàng đi từng bước, gót chân dẫm lên đầu lâu của bọn võ lâm hào khách: “Bọn chúng đã bán đứng ta… Từng tên một, ai cũng gọi ta là Tiểu Diệp Tử, chìu chuộng giỡn chọc cho ta khoái trá… Đến cuối cùng, đã bán đứng ta vậy đó! Vào lúc ấy, thật ra đâu phải là đường cùng… nhưng kẻ làm phụ thân, đoái hoài cho người ta mà buông bỏ đứa con gái ruột thịt; kẻ làm gia thần, chẳng nghĩ đến liều chết huyết chiến, lại muốn bán đứa con gái của chúa công để cầu cái an bình tạm bợ! — Vào lúc đó, bọn người lớn này đây…. những hào khách lừng danh võ lâm này đây… chỉ biết ăn hiếp phụ rẫy một đứa bé không hiểu biết gì hết!”.

“Thiên Lại… Thiên Lại!”. Khoảnh khắc đó, Diệp Thiên Chinh chợt khẽ kêu lên, chạy tới trước. Nam Cung Mạch không ngờ người bạn vô cùng trấn tĩnh của mình thình lình sụp đổ, muốn kéo cũng kéo không kịp.

“Đứng lại!”. Nữ đồng chợt quát lên, bàn tay của bọn cương thi nháy mắt đã thò sang, vung kiếm ngăn cản bước chân của Diệp Thiên Chinh.

“Ha ha ha… Thiên Lại? Bây giờ kêu ta là Thiên Lại thì đã quá trễ rồi! Lúc trong hầm lửa, ngươi đang ở đâu? Lúc cha bán đứng ta, ngươi đang ở đâu?! Khi ấy ta kêu ca ca đến khản giọng, nhưng đâu có ai lý gì đến ta…”. Nữ đồng lạnh lùng nhìn nam tử bị trường kiếm của cương thi cản đường, gương mặt quen thuộc đó, vì nỗi tiếc thương và khẩn trương mà dâng hiện một dáng vẻ xưa nay chưa từng có. Nàng lại lãnh đạm thốt: “Vân Tức vốn muốn về Linh Thứu sơn đối phó mười vị trưởng lão, đoạt lấy đại quyền trong giáo, cho nên mới không muốn dằn co lâu dài với Thí Kiếm sơn trang — Y muốn bắt ta làm con tin thật ra cũng vì ham chơi nhất thời… Y nói ta giống như một con búp bê xinh đẹp! Tên khốn đó… tên khốn đó… ép mọi người vứt bỏ ta, rồi mang ta về Bái Nguyệt giáo như một thứ rác rưởi vậy”.

Nhắc lại tên của người đó, mắt nữ đồng vụt sát bừng lên, bỗng xắn tay áo lên — Bên dưới ống tay áo màu đỏ tươi, đôi tay trắng muốt chất chồng những vết thẹo, giơ thẳng ra: “Ngươi xem đi! Ngươi xem đi! Ngày tháng của ta ở Bái Nguyệt giáo là vậy đó! Y để cho rắn cắn ta, để cho ngô công chích ta… nói là muốn ta luyện Bách Độc công, nói ta sẽ không lớn lên nữa — Y thích ta giống như một con búp bê, cho nên không cho ta lớn!”.

“Tiểu Diệp Tử!”. Vụt thấu hiểu tại sau nữ đồng đã hơn hai mươi mà vẫn bảo trì diện dung thuở còn bé, Nam Cung Mạch đau xót như bị chùy đập lên xương cốt, không nhịn được kêu lên: “Ta giết tên Tế ti đáng chết đó!”.

“Ồ? Ha ha ha ha… Ngươi giết không được y đâu, chẳng ai giết được y. Y tu luyện tà thuật, thân mình bất tử”. Nữ đồng cười lạnh, sát khí cuồn cuộn trong mắt: “Từ khi giết sạch mười vị trưởng lão, đoạt lấy đại quyền của Bái Nguyệt giáo, tính khí của y càng lúc càng cổ quái… Những năm tháng đó, vì không để mình biến thành một con búp bê cũ kỹ, sợ bị y vứt bỏ, ta đã phí hết tâm tư, giờ nào phút nào cũng nuông chìu cho y vui thú, bày trò cho y khoái trá, cả chức Giáo chủ Bái Nguyệt giáo y cũng để cho ta ngồi — Mà cũng là một Giáo chủ bù nhìn, là con búp bê bù nhìn của y”.

“Đáng tiếc y đã quên búp bê cũng có thể sát nhân…. Ta giết không được y, lại có thể dùng Huyết Hạ Chú của ta cầm tù y dưới đáy thánh hồ. Đúng, Tế ti không chết được… Ha ha! Lúc đó y nhất định rất hận mình sao không chết được! Mỗi ban mai bọn ác linh ăn sạch máu thịt của y, nhưng đến tối y lại có thể phục sinh…”. Ánh mắt nữ đồng sáng ngời, ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen: “Mỗi ngày đều phải chết đi sống lại một lần, vĩnh viễn không ngưng nghỉ. Ngày nào máu của ta còn chảy, ngày đó lời phù chú kia còn chưa giải trừ được!”.

Tuy nghe đồn tà thuật trong Bái Nguyệt giáo chẳng thể tưởng tượng nổi, là một nhân sĩ của võ lâm Trung Nguyên, Nam Cung Mạch vẫn không khỏi động dung.

“Khoảng thời gian mười năm qua, sóng gió không ngừng nổi lên trong giáo phái của bọn ta, miệt mài tranh đấu. Trước là Vân Tức và mười trưởng lão, sau đó đến ta và Vân Tức… mới để cho La Phù Diệp gia các ngươi sống tạm bợ đến hôm nay”. Thanh âm của nữ đồng dần dần bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn vô số trang khách của Thí Kiếm sơn trang đang bị lũ cương thi cắn xé, bị cổ trùng công kích, bàn tay nhỏ bé mân mê đoản địch, chỉ Nam Cung Mạch: “Ngươi muốn ta dừng tay? Ngươi biết gì chứ? Ngươi biết tư vị qua một đêm bị tất cả mọi người phản bội bỏ rơi nó ra sao không? Ngươi biết cái tư vị sống cũng không được mà chết cũng chẳng thể, tăm tối chẳng thấy bóng mặt trời nó ra sao không?”.

“Phải! Ta không biết! — Nhưng ta biết nếu nàng không dừng tay, ta không thể không cùng Thiên Chinh giết nàng!”. Nam Cung Mạch nhìn nàng cầm đoản địch lên lại, sắc mặt cũng tái nhợt, giọng nói tuyệt vọng thậm chí khiến cho nữ đồng an tĩnh một hồi: “Nàng còn muốn gì nữa? Có phải nàng muốn giết luôn Thiên Chinh không? Hay khiến cho hắn trở thành cương thi quỳ trước mặt nàng thì nàng mới cam tâm? Nếu quả là vậy, ta hỏi nàng, một cước đó nàng có dẫm xuống được không? Nàng dừng tay đi, theo ta về Đỉnh Kiếm các đi!”.

“Nam Cung, ngươi sao lại ngây thơ đến thế?”. Gương mặt bé bỏng của nữ đồng cúi thập, khóe miệng trễ xuống, chợt hé nụ cười lạnh, như một đóa Mạn Châu Sa Hoa bung nở: “Gả cho ngươi? Hiện giờ ta là Giáo chủ Bái Nguyệt giáo, Đỉnh Kiếm các lại đang hiệu xưng lãnh tụ của võ lâm Trung Nguyên! Chính tà bất lưỡng lập — Phụ thân Nam Cung Ngôn của ngươi đã sớm biết ta bị Bái Nguyệt giáo bắt đi, bao nhiêu năm qua lão quyền khuynh võ lâm, có từng phái người đi cứu ta chưa? Một đứa bé đâu có là đáng bao chứ, cái bọn chúng muốn là duy trì cục diện chính tà ngang sức chống chỏi nhau”.

Nam Cung Mạch vụt ngẩn ngơ, thẫn thờ nhìn miệng nữ đồng chậm rãi phát ra những lời lẽ lạnh lẽo đanh thép, bài xích phụ thân của gã, lại không thể phản bác tiếng nào. Những năm qua tranh đấu sinh tồn, nữ tử trước mắt không biết đã trải nghiệm bao nhiêu khổ nạn. Bên dưới diện dung của một hài tử, lại là một trái tim lạnh buốt thê lương.

“Vậy… bọn ta không về Đỉnh Kiếm các!”. Nghĩ đến đó, Nam Cung Mạch có cảm giác nhiệt huyết đằng đằng trong lồng ngực, niềm thương yêu và nỗi nuối tiếc mênh mang bất tận, thoát miệng kêu lên: “Bọn ta tìm một nơi mà người ta không kiếm ra, sống suốt đời này. Ta nhất định không ăn hiếp nàng nữa… Không ai có thể ăn hiếp nàng nữa”.

“…”. Nữ đồng chợt trầm mặc, một lúc sau vụt cười lạnh: “Không thể nào… cái gì cũng xong hết rồi! Ta không còn có thể lớn lên được nữa! Cái gì cũng xong hết rồi! Nói bậy, nói bậy — Còn ai yêu thương ta được nữa… ta cũng không yêu thương ai được nữa!”.

Giữa tràng cười lớn, phảng phất sát khí không còn che đậy được nữa, nữ đồng không nói năng gì, chợt điểm mũi chân lướt lên kiệu, đưa ống địch đến bên môi, thổi một khúc điệu chói tai. Bọn cương thi vốn đang yên tĩnh vụt phát ra những tiếng gào rống khủng bố, dồn về phía hai thanh niên, muốn xé họ thành muôn mảnh.

Bình luận
× sticky