Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Married By Morning

Chương 12

Tác giả: Lisa Kleypas

Trong một tháng sau đó, Leo luôn cố giữ cho mình bận rộn để khỏi phải gặp mặt Catherine. Hai thửa ruộng mới mua cần phải có kế hoạch tưới tiêu hợp lý. Đó là dịp để Leo có thể cải thiện khả năng chuyên môn của mình đến một mức nhất định trong khi Cam chăm sóc ngựa và Merripen quản lý việc thu hoạch. Leo đã lên một chương trình về việc tưới những đồng cỏ thiếu nước với các dòng suối nhỏ và các ao hồ được dẫn từ những con sông gần đấy. Ở nơi mà một kênh đào chảy chậm qua, ra đến biển, họ có thể cần một bánh xe nước. Một bánh xe, cùng với những xô nước, sẽ cung cấp được một lượng lớn nước và chuyển nó đến một con sông đào nhân tạo.

Không áo sơ mi và mình đây mồ hôi dưới ánh chói chang của mặt trời Hampshire, Leo và những người làm thuê đào các con mương và các ống dẫn nước, chuyển chỗ các hòn sỏi, và xới tung mặt đất. Vào cuối ngày, Leo cảm thấy các cơ bắp đều đau nhừ và khó mà có thể tỉnh táo trong bữa tối được. Cơ thể anh trở nên cứng cáp và cơ bắp hơn nên anh phải mượn áo quần của Cam trong khi các thợ may trong làng sửa lại quần áo cho anh.

“Ít nhất thì công việc cũng kéo anh ra khỏi truỵ lạc,” Win châm chọc anh vào một tối trước giờ ăn, cô vuốt lên mái tóc anh đầy yêu thương, trìu mến khi hai người đang cùng nhau ngồi trong phòng khách.

“Có lẽ anh được sinh ra cho những truỵ lạc đó,” Leo nói với cô. ” Đó là tại sao anh luôn dính phải những rắc rối liên quan đến nó.”

“Điều anh cần phải cảm thấy cần thiết,” Win nói nhẹ nhàng, “là một người vợ. Và điều em nói không ngoài những quyền lợi bản thân anh, Leo.”

Anh mỉm cười với cô, cô em gái đáng yêu, dịu dàng nhất của anh, người đã chiến đấu với bao nhiêu rào cản cá nhân vì một tình yêu bất diệt. ” Em không bị ám ảnh bởi chút nào gọi là quyền lợi bản thân, Win à. Nhưng giống như với mọi lời khuyên của em trước đó, anh không điịnh làm việc đó đâu.”

“Anh nên. Anh cần có một gia đình riêng của mình.”

“Anh có nhiều hơn những gì một gia đình bình thường có. Và có rất rất nhiều điều anh muốn làm hơn việc hết hôn.”

“Như là?”

“Oh, cắt rời lưỡi mình và tham gia Hội tu sĩ Trappist… cuộn tròn mình trong mật ong và ngủ một giấc ngắn trong ô kiến… Anh có nên thử không nhỉ?”

“Nó không cần thiết lắm đâu,” win nói với nụ cười trên môi. “Tuy nhiên, một ngày nào đó anh sẽ kết hôn, Leo à. Cả Cam và Merripen đều nói rằng anh có một đường hôn nhân rõ rệt trong bàn tay anh.”

Sửng sốt, Leo nhìn xuống lòng bàn tay mình. ” Đó là dấu tạo ra do cách anh cầm bút thôi.”

“Đó là một đường hôn nhân. Và nó rất dài đấy, thực tế nó bao bọc cả hai bên bàn tay anh. Điều đó có nghĩa là một ngày nào đó anh sẽ kết hôn với tình yêu định mệnh của anh.” Win nhướng đôi lông mày màu nhạt của mình đầy ý nghĩa, như ngụ ý rằng, Anh nghĩ gì về điều em vừa nói?

“Romas không thật sự tin vào việc đọc chỉ tay.” Leo nhắc lại cho cô. “Nó là một chuyện phi lý. Người ta chỉ làm để kiến thêm tiền từ những người khờ khạo và những kẻ say rượu.”

Trước khi Win có thể trả lời, Merripen bước vào phòng khách. “Gadjos biết chắc chắn cách để làm phức tạp vấn đề,” anh nói, nắm trong tay bức thư cho Leo và thả mình xuống trường kỉ.

“Gì vậy?” Leo hỏi, lướt mắt qua chữ ký ở cuối thư. “Một bức thư khác từ người cố vấn pháp luật? Tôi nghĩ anh ta đang cố gắng làm cho mọi thứ trở nên bớt rắc rối hơn với chúng ta đấy.”

“Anh ta càng giải thích,” Merripen nói, “thì càng lộ rõ sự bối rối. Như một người Rom, tôi vẫn còn có những vấn đề khó hiểu về thủ tục giấy tờ nhà đất. Nhưng Ramsay đã khẳng định…” Anh lắc đầu trong chán ghét. “Đó là một vấn đề rắc rối trong sự chấp thuận, thừa nhận, phong tục, tập quán, sự phản đối, điều kiện và hợp đồng thuê nhà.”

“Đó là vì khẳng định đó đã cũ rồi,” Win nói một cách khôn ngoan. “Một trang viên càng cổ kính, thì cần càng nhiều thời gian để giải quyết những rắc rối.” Cô nhìn vào Leo. “Tiện thể, em vừa mới nghe được rằng nữ bá tước Ramsay và em gái là cô Darvin mong được đến thăm chúng ta. Chúng ta đã nhận được thư vào sớm hôm nay.”

“Em nói cái quái quỷ gì vậy.” Leo cảm thấy bị xúc phạm. “Với mục đích gì? Để cười nhạo? Đi kiểm tra sổ sách. Anh đã phải đợi một năm trước khi họ sắp đặt anh đên chỗ này.”

“Cũng có thể là họ mong muốn tạo không khí thân ái và tìm kiếm một giải pháp có thể chấp nhận cho tất cả chúng ta.” Win đề nghị.

Win khi nào cũng có khuynh hướng nghĩ tốt cho tất cả mọi người và tin tưởng vào bản chất tốt đẹp của con người.

Leo thì không thế.

“Tạo không khí thân ái ư?.” Anh cằn nhằn. “Chúa biết, anh bị ép buộc kết hôn với những mụ già xấu xí.”

“Vậy anh đã để ý người nào chưa?” Win hỏi.

“Chưa ai cả. Nhưng nếu anh có kết hôn thì cũng với một người mà anh chẳng thể nào yêu được.”

Một chuyển động ở cửa vào làm anh chú ý, và Leo nhìn lén xem có phải Catherine vào phòng không. Cô chỉ mỉm cười trung lập, cẩn thận tránh cái nhìn chằm chằm của Leo, và ngồi vào một cái ghế trong góc. Trong cơn giận, anh vẫn nhận ra rằng cô đang sụt cân. Ngực cô nhỏ hơn, và eo cô thon và mảnh dẻ, và nước da cô xanh xao, yếu ớt. Cô đã thận trọng tránh những thức ăn bổ dưỡng? Cái gì đã lấy đi sự ngon miệng của cô? Cô đang định làm cho mình thanh mảnh hơn sao?

“Vì Chúa, Marks,” anh cáu kỉnh nói, “Em ốm y như một nhánh cây phong ấy.”

“Leo,” Win nhắc anh.

Catherine nhìn anh một cách đầy xúc phạm. “Tôi không phải là người được vẽ lên trên quần của một ai đó đâu”.

“Em giống như người chết dở do bị suy dinh dưỡng,” Leo bước đến gần với vẻ mặt cau có. “Có việc gì với em à? Sao em không chịu ăn?

“Ramsay,” Merripen càu nhàu, quyết định cắt ngang chuyện này.

Catherine đá vào ghế ngồi của cô và nhìn chằm chằm vào Leo. “Anh là một kẻ hay khoác lác và đạo đức giả, anh không có quyền phê bình về vẻ bề ngoài của tôi, vì vậy,… vì vậy…” Cô cố gắng xoay xở tìm một từ thật xác đáng. “Đồ gian trá!” Và cô quát tháo ngay giữa phòng khách, tiếng sột soạt váy cô đầy tức giận.

Merripen và Win chứng kiến sự việc với miệng mở to kinh ngạc.

“Em học từ đó ở đâu vậy?” Leo hỏi, khắt khe nhìn cô.

“Từ anh.” Cô nói một cách kịch liệt.

“Em có biết từ đó có nghĩa là gì không?”

“Không, và tôi không cần biết. Tránh xa tôi ra!”

Và ngay khi cô lao ra khỏi phòng, Leo chạy đi tìm cô, nó nhắc anh nhớ rằng anh đã từng mong được có một trận tranh cãi với cô thế này, như một sự tác động qua lại.

Cô ra ngoài và chỉ mới được nửa đường, và nhanh sau đó, họ tìm thấy nhau trong sân sau nhà bếp. Không khí có vị cay bởi mùi cây cỏ cháy.

“Marks,” anh nói trong bực tức. “Anh có thể đuổi theo em đến chỗ bụi rau mùi tây ấy nếu em muốn, những chúng ta tốt hơn hết nên dừng lại và nói chuyện rõ ràng ngay tại đây.”

Cô nhìn xoáy vào khuôn mặt anh, màu sắc nhạt dần trên má cô. “Không có gì để bàn cãi nữa. Anh đã không nói chuyện với tôi trong nhiều ngày, và rồi anh có những nhận xét cá nhân đầy xúc phạm….”

“Anh không có ý xúc phạm em. Anh chỉ hơn thuần muốn nói…”

“Tôi không ốm như cây củi, anh là một thằng khốn đần độn đáng khinh! Với anh, tôi không phải là con người sao, nên anh dám đối xử với tôi khinh miệt như vậy? Anh là kẻ …”

“Anh rất tiếc.”

Cô muốn yên tĩnh, hơi thở cô trở nên khó nhọc.

“Anh không nên nói như vậy với em,” anh nói cộc lốc. “Và em không phải không là con người đối với anh, em là người mà anh muốn được chăm sóc một cách tốt nhất. Anh sẽ rất tức tối nếu như người nào không đối xử tốt với em- nếu trường hợp đó xảy đến với em. Em đang không quan tâm đến bản thân mình.”

“Như anh vậy thôi.”

Anh nhếch môi để trả lời cô, nhưng anh không thể nghĩ ra được cách bác bỏ nào hiệu quả. Anh mở và đóng miệng lần nữa.

“Mỗi ngày anh tự bắt mình làm việc đến kiệt sức,” Catherine nói. “Anh thả rơi ít nhất một nửa tảng đá.”

“Cánh đồng mới cần có các thiết bị tưới tiêu. Anh là người thích hợp nhất để thiết kế và thực hiện chúng.”

“Anh không cần phải đào những con mương, bưng bê các tảng đá.”

“Anh phải làm thế.”

“Vì sao chứ?”

Leo nhìn vào cô, tự cân nhắc không biết có nên nói với cô sự thật. Anh quyết định nói thẳng.

“Bởi vì làm việc đến độ mệt mỏi, kiệt sức là cách để anh giữ mình không đến với em mỗi tối và dụ dỗ em.”

Catherine nhìn anh với đôi mắt tròn xoe. Cô mở miệng nhưng không biết nói điều gì như anh đã làm chỉ một lúc trước đó.

Leo cũng nhìn lại cô với hỗn độn cảm xúc đùa vui và bắt đầu cảm giác nóng bừng. Anh không còn có thể phủ nhận rằng anh không thể tìm thấy trên thế giới này chuyện nào vui vẻ hơn nói chuyện với cô. Hoặc chỉ là gần bên cô. Hay gắt gỏng, bướng bỉnh, đầy mê hoặc,… Hoàn toàn không giống với những người tình cũ của anh. Và vào thời điểm đó, cô có sự lôi cuốn của một con nhím hoang dã.

Nhưng cô thách thức anh, nhìn anh như một người ngang sức, ngang tài, một cách thức mà không người phụ nữ nào khác có thể thử qua. Anh muốn cô nhiều hơn cả những lý do đó.

“Anh không thể dụ dỗ em được đâu.” Cô nói một cách bị kích động.

Cả hai đều không cử động, ánh mắt họ khoá chặt vào nhau.

“Em phủ nhận sự hấp dẫn giữa hai chúng ta sao?” Giọng Leo trầm hơn thông thường. Anh nhận thấy một cơn rùng mình chạy dọc người cô trước khi cô nhấc quai hàm lên để xác nhận lời cô vừa nói.

“Em phủ nhận lý trí của một người có thể bị vùi dưới chân chỉ bởi vì ham muốn xác thịt,” cô nói. “Não bộ của một người luôn có những chỉ thị kịp thời.”

Leo không thể chống lại nụ cười chế nhạo vừa nở trên môi cô. “Chúa tôi, Marks. Hiển nhiên là em chưa từng hề thực hành điều đó, hoặc là em nên biết cơ quan chủ yếu có những chỉ thị không phải là não bộ. Thực tế, não ngừng lại tất cả các hoạt động của nó.”

“Em nghĩ thật sự rất dễ dàng để biết rằng một người phụ nữ có thể làm được.”

“Não bộ của một người phụ nữ không ít nguyên thuỷ hơn nam giới đâu em, đặc biệt khi nó bị làm cho xao lãng một cách tự nhiên.”

“Em biết là anh không hề muốn nghĩ như vậy mà.”

“Anh cần phải chứng minh cho em biết nhỉ?”

Cái miệng tinh tế của Catherine nhăn lại đầy hoài nghi. Nhưng ngay sau đó, như thể cô không cưỡng lại được, cô hỏi, “Bằng cách nào?”

Nắm lấy cánh tay cô, Leo dẫn cô đến một nơi tách biệt với sân sau nhà bếp, đằng sau khóm pergolas bao phủ bởi những cây đậu có màu đỏ tươi. Hai người đứng ngay bên cạnh nhà kính, nơi đã từng trồng những loại cây trồng bắt buộc khác trước khi chuyển sang trồng hoa khi họ vẫn chưa nghĩ ra nên trồng loại cây nào khác. Nhà kính cho phép người làm vườn trồng cây, hoa bất kể sự thay đổi của thời tiết.

Leo nhìn quanh trước khi chắc chắn rằng họ sẽ không bị nhìn trộm. “Đây là một thử thách cho những chức năng vượt trội của não bộ em đấy. đầu tiên, anh sẽ hôn em. Ngay sau đó, anh sẽ hỏi em một câu hỏi đơn giản. Nếu em trả lời đúng, anh sẽ nhận thua.”

Catherine cau mày và nhìn xa khỏi anh, “Điều này thật buồn cười.” cô như đang nói với ai đó khác.

“Em có quyền từ tối mà.” Leo nói với cô. “Chắc chắn rồi. Anh sẽ xem như em tự nhận thua.”

Khoanh tay trước ngực, Catherine nhìn anh qua đôi mắt nhíu lại. “Một nụ hôn thôi chứ?”

Leo mở bàn tay ra, như thể chứng minh rằng anh không có gì giấu trong tay cả. Ánh mắt anh không rời khỏi cô. “Một nụ hôn cho mỗi câu hỏi.”

Từ từ nới lỏng vòng tay, cô đứng trước anh với vẻ không chắc chắn lắm.

Leo không thực sự mong chờ cô sẽ tham gia vào trò chơi này. Anh cảm nhận được tim mình đang đập tình thịch. Khi anh bước đến gần cô hơn, anh đoán biết được rằng những thứ căng thẳng này đã trở thành một vấn đề khó khăn.

“Anh có thể chứ?” Anh hỏi, với tới đôi kính mắt và lấy nó ra khỏi mặt cô.

Cô nháy mắt nhưng không hề kháng cự lại.

Leo giữ lấy đôi kính và cất chúng vào trong túi áo khoác. Rất nhẹ nhàng, anh nâng mặt cô lên bằng hai tay. Anh đã khiến cô căng thẳng. Tốt lắm, anh đen tối nghĩ.

“Được chưa em?” anh hỏi.

Cô gật đầu, bên trong lòng bàn tay anh, môi cô đang run.

Leo đưa miệng mình chạm nhè nhẹ vào cô, hôn cô mê đắm, không dùng áp lực nào. Môi cô mát và ngọt. Tách chúng ra, anh hôn sâu hơn. Tay anh vòng quanh người cô, áp chặt cô vào anh. Cô mảnh dẻ nhưng rắn chắc, cơ thể cô mềm như nhung. Anh cảm nhận cô bắt đầu đáp lại anh, cảm giác thư giãn thật chậm và không kiểm soát được. Tập trung vào miệng cô, anh nhận ra cô với ngọn lửa trào lên, tìm kiếm lưỡi anh đến khi anh cảm nhận được sự rung động trong tiếng rên mượt mà giữa hai bờ môi.

Nâng đầu mình lên, anh nhìn vào khuôn mặt đở ửng của cô. Anh đã bị thôi miên bởi đôi mắt xanh xám mơ màng của cô, thật khó mà nhớ được anh định hỏi cô điều gì.

“Câu hỏi” anh tự nhắc mình nói lớn tiếng, và lắc lắc đầu để nó trở nên rõ ràng. ” là, một người nông dân có 12 con cừu. Nhưng bảy con chết. Vậy người đó còn bao nhiêu con?”

” Năm.” Cô trả lời nhanh chóng.

” Bảy.” một nụ cười nở ra trên mặt anh khi anh thấy cô trả lời sai.

Catherine nhíu mày. “vậy là gian lận. Hỏi em một câu khác đi.”

“Việc này không thể mặc cả như vậy được.” anh nói.

“Một câu khác.” Cô khăng khăng.

Nụ cười khàn khàn vô tình tuột ra. “Chúa ơi, em thật cứng đầu. Được thôi.” Anh lại với tới cô, đưa gần lại anh, và cô cứng người.

“Anh làm gì thế?”

“Một nụ hôn cho mỗi câu hỏi” anh nhắc cô.

Cô nhìn như thể đang bị hành hạ. Nhung cô chịu thua anh, đầu cô nghiêng ra sau khi anh kéo cô lại sát lần nữa. anh không cần phải ướm thử nữa. Nụ hôn của anh mạnh mẽ và gấp rút, lưỡi anh tìm vào trong miệng cô, ngọt ngào, ấm áp. Cánh tay cô quàng quanh cổ anh, những ngón tay cô luồn vào trong tóc anh.

Anh choáng váng vì thèm muốn và hài lòng. Anh không thể kéo cô lại đủ gần hơn nữa, anh muốn chạm vào những phần mà anh không thể với tới. Tay anh cuống cuồng tìm kiếm làn da tái nhợt, ngọt ngào ở dưới cơ thể cô. Anh cố gắng để cảm nhận cô nhiều hơn, hôn cô sâu hơn, và theo bản năng, cô cố gắng để giúp anh, mút lấy lưỡi anh với âm thanh nhỏ đầy khoái cảm. Phần tóc phía sau cổ anh dựng đứng lên như nhiềm ham muốn trèo lên dọc sống lưng đến tận trong đầu anh.

Anh ngừng hôn, thở mạnh.

“Hỏi em một câu nữa.” Cô nhắc anh, mạnh mẽ. Tất cả những điều anh muốn tập trung vào là cách mà cô siết chặt vào anh. Nhưng anh cũng thực hiện điều cô muốn. “Có một số tháng có 31 ngày, một số khác có ba mươi. Vậy có bao nhiêu tháng có 28 ngày?”

Vẻ bối rối lỗ rõ giữa hai lông mày cô nhíu lại. “Một.”

“Tất cả.” Anh dịu dàng đáp. Anh cố gắng tìm sự đồng tình khi anh nhìn thấy cái nhìn hoài nghi đầy xúc phạm của cô.

“Thêm một câu nữa.” Catherine nói, giận dữ và quyết tâm.

Leo lắc đầu, ngừng thở vì cười. ” Anh không thể nghĩ thêm được gì. Não anh bị thiếu máu. Chấp nhận đi, Marks, em thua rồi…”

Cô túm lấy hai vạt áo của anh, kéo anh lại gần cô và miệng anh nhanh chóng cuốn lấy cô trước khi anh biết được anh đang làm gì. Trò chơi đã biến mất. Lảo đảo về phía trước với cô trong vòng tay, anh dùng một tay để giữ mình tựa vào nhà kính. Và anh hôn đôi môi cô điên cuồng bằng đôi môi nhám, trái tim hăng say, ham mê trong cảm giác cơ thể cô tựa vào anh. Anh mê mệt trong thèm khát, trong nỗi mong muốn quá lớn và nỗi đau đớn trong sự giải thoát được chạm vào cô. Anh hôn cô không ngăn giữ, gần như giày vò, vuốt ve bên trong miệng cô, trong cái cách quá ngon ngọt để có thể chịu đựng.

Trước khi anh mất hết vẻ tự chủ của mình, anh dứt môi cô ra và ôm cô thật chặt vào ngực.

Một câu hỏi khác, anh nghĩ mơ màng, và bắt buộc phần còn lại trong tâm trí nghĩ ra điều gì đó.

Giọng anh khàn khàn, như thể anh đang cố gắng thở trong đám cháy. “có bao nhiêu con thú mỗi loài mà Moses đã mang vào trong rương?”

Câu trả lời của cô nghen nghẹt trong áo khoác của anh. “Hai.”

“Không.” Leo trả lời “Đó là Noah, không phải Moses.”

Nhưng anh không còn cảm thấy được niềm vui của trò chơi này nữa, và Catherie cũng không còn nghĩ đến chuyện thắng thua. Họ đứng sát vào nhau, trong vòng tay chặt và gần gũi. Cơ thể họ tạo thành một chiếc bóng trái dài trên nền sân.

“Chúng ta sẽ coi đó như một sự cố gắng.” Leo thì thầm.

Catherine lắc đầu. “Không, anh đã đúng.” Cô nói yêu ớt. “Em không thể nghĩ gì được.”

Họ cùng chờ trong giây lát nữa, khi cô dựa vào và lắng nghe giai điệu hoang dã của trái tim anh. Cả hai người đều đang ở trong tình trạng mê mẩn, bận rộn với một câu hỏi không thể hỏi. Những câu trả lời không được đưa ra.

Mang theo một tiếng thở dài, anh làm cô bớt căng thẳng. Anh nhăn nhó như thể vải quần anh trở nên chật chội quá mức với sự tỉnh thức của ham muốn. Chúa ơi, áo khoác của anh đủ dài để che đi đi vấn đề này. Lấy đôi kính của cô ra khỏi túi áo, anh cẩn thận đặt nó lại trên mũi cô.

Anh đưa tay ra trong một lời mời không tiếng – một sự tạm ngừng – và Catherine nhận nó.

“Từ gian trá nghĩa là gì?” cô hỏi bất chợt, khi anh đưa cô ra đến sân sau bếp.

“Nếu như anh nói với em,” anh nói, “nó sẽ còn mang theo những suy nghĩ không thích hợp khác. Và anh biết là em ghét nó thế nào.”

Leo dành nhiều thời gian của ngày hôm sau ở một dòng suối về phía tây của ngôi biệt thự, xác định hướng tốt nhất cho một bánh xe nước và đánh dấu một địa điểm. Bánh xe đó phải khoảng 16 feet đường kính, trang bị bởi một hàng xô rỗng để có thể chứa nước trong đó. Leo xác định rằng những thiết bị tưới tiêu phải xấp xỉ 150 acre hoặc gấp mười lần diện tích đất trồng.

Sau khi chia những mảng đất cho người thuê và người lao động, búa gỗ đã đóng trên mặt đất, và dạo bước dọc con suối lạnh và bùn, Leo quay trở về Toà nhà Ramsay. Lúc đó đã rất trễ rồi. mặt trời một khối màu vàng đặc, các cánh đồng vẫn còn gió mát. Leo đã thấm mệt, áo khoác ướt đẫm, và tức giận với những con mòng bay quanh. Nhăn nhó, anh nghĩ tất cả những nhà thơ lãng mạn người đã đánh bóng sự hân hoan được trở về với tự nhiên chắc chắn không bao giờ phải giải quyết một dự án tưới tiêu cả.

Đôi bốt của anh bị bùn đóng bết lại nên anh phải đi vào lối nhà bếp, để lại sau cửa, và bước vào trong với chân trần. Người nấu ăn và người hầu phòng đang bận rộn cắt mỏng táo và tán mỏng bột nhồi khi Win và Beatrix ngồi ở bàn làm việc, đánh bóng các đồ dùng bằng bạc.

“Leo” Beatrix nói vui vẻ.

“Trời ơi, nhìn anh kìa.” Win nhăn mặt.

Leo cười với cả hai, nhăn mũi như anh tìm thấy một mùi hối thối trong không khí. “Anh không nghĩ đây là lúc thích hợp để có một mùi thơm nào đó để che lấp bớt anh lúc này. Cái gì vậy? Kim Loại Polish ah?

“Không,thực ra nó là,…” Win nhìn quanh cảnh giác. “Đúng, nó là một lại thuốc nhuộm.”

“Áo quần?”

“Tóc cơ.” Beatrix nói, “Anh thấy đấy, Cô Marks muốn làm tóc cô ấy tối hơn trước buổi khiêu vũ nhưng cô ấy lo sợ việc dùng thuốc nhuộm từ những người bào chế, từ khi anh ấy làm lỗi nó lần trước. Vì vậy, người nấu ăn đã đề nghị một thực đơn mà mẹ cô ấy đã dùng. Anh ta nấu vỏ quả óc chó và cây quế với nhau và vani và…”

“Sao Marks lại muốn nhuộm tóc?” Leo hỏi, cố gắng nhớ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, mặc dù tự anh chán ghét ý tưởng đó. Một mái tóc đẹp, vàng bóng màu hổ phách nhạt, phủ bởi thuốc nhuộm không tinh tế và tối tăm.

Win trả lời thận trọng. “Em tin rằng cô ấy mong muốn bị lu mờ đi trong buổi khiêu vũ, với rất nhiều khách tham dự. Em không đòi hỏi ở cô ấy câu trả lời, em cảm thấy cô ấy muốn cất giữ những riêng tư ấy. Leo, đừng bắt cô ấy thấy đau buồn bằng việc nhắc đến nó.”

“Không ai nhận thấy rằng chúng ra có một người phục vụ, người luôn khăng khăng tự phân biệt mình à?” Leo hỏi. “Gia đình này thực sự máu lạnh để chấp nhận những cử chỉ chỉ kỳ lạ mà không phải hỏi thăm?”

“Nó không hoàn toàn khác biệt.” Beatrix nói. “Nhiều loại động vật thay đổi màu sắc. Con mực, ví dụ nhé, hoặc là một vài loại cóc và tất nhiên là cả những con tắc kè hoa.

” À không.” Leo nói qua những chiếc răng nghiến chặt. anh rời khỏi nhà bếo với những bước dài có mục đích trong khi Win và Beatrix nhìn theo sau anh.

“Em có thể dẫn ra một vài sự thật thú vị về tắc kè hoa.” Beatrix nói.

“Bea thân yêu,” Win cằn nhằn, “có lẽ tốt hơn là em nên ra khỏi phòng và đi tìm Cam”

Catherine ngồi ở bàn trang điểm, ngắm hình ảnh của mình phản chiếu qua gương. Một số đồ dùng được sắp xếp gọn gàng trước mắt cô: khăn choàng, một chiếc lược, một cái bình nước và chậu rửa mặt, và một cái lọ đựng thứ đặc, nhầy nhầy, màu tối giống như màu đôi bốt đen. Cô đã chải một ít chất đó lên một nhúm tóc, và đang chờ đợi nó có tác dụng, để nhìn xem màu của nó thay đổi thể nào. Sau đại nạn của cô với màu nhuộm tóc, khi tóc cô chuyển sang màu xanh lá cây, cô đã không có cơ hội nào để thử.

Hai ngày nữa là buổi khiêu vũ nhà Hathaway bắt đầu, Catherine không có lựa chọn nào nhưng làm xấu xí hơn vẻ bề ngoài thật sự của cô là một việc khả thi. Khách vùng lân cận được tính toán là sẽ có thể đến, kể cả những gia đình từ London. Và như thông lệ, cô sợ bị nhận ra. Tuy nhiên, làm lu mờ đi vẻ ngoài của cô và chỉ giữ mình ở trong góc, sẽ không ai chú ý đến cô. Những người giám sát thường là những bà cô không chồng, hoặc là những quả phụ đáng thương, những phụ nữ không ai ưa, người có nhiệm vụ dõi theo các cô gái trẻ, người vẫn còn những năm tháng tốt nhất trong đời ở phía trước. Catherine chắc chắn không lớn tuổi hơn những cô gái đó nhưng cô cảm thấy như thể có những khoảng cách dài giữa cô và họ.

Catherine biết rằng quá khứ của cô sẽ bắt kịp cô trong khoảng thời gian gần thôi. Và lúc đó, thời gian cô ở cùng với nhà Hathaway cũng kết thúc. Nó chỉ là một thời khắc của hạnh phúc thật sự của đời cô. Cô sẽ rất đau buồn khi phải xa họ.

Tất cả mọi người.

Cánh cửa bị đẩy tung ra, phá vỡ khoảng lặng của Catherine. Cô quay ghế lại và nhìn Leo trong bộ dạng bê trễ. Anh đầy mồ hôi, tóc rối bù và bẩn thỉu, đứng ngay đó với đôi chân bẩn.

Cô lại gần để đối mặt với anh, quá trễ để nhớ rằng cô không mặc gì ngoài chiếc áo lót nhăn nheo.

Ánh mắt anh lướt nhanh trên người cô, không bỏ lỡ chi tiết nào, và cô đỏ mặt trong cảm giác bị xúc phạm. “Anh đang làm gì ở đây?” Cô khóc thét lên. “Anh điên rồi à? Rời khỏi phòng tôi ngay!”

Bình luận