Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật mã Tây Tạng – tập 5

Chương 96: Sụp Đổ

Tác giả: Hà Mã

Lạt ma Á La cười khổ nói: “Vấn đề là, chưa từng có ai trông thấy hay nghe về thứ sinh vật cổ dùng để rửa máu ấy, chúng đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi…” Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn sang phía Trác Mộc Cường Ba, tiếp: “Vì những kinh sách cổ mà tôi đã tra đọc không được đầy đủ, nên không tìm ra cách nào khác nữa. Nếu nói còn phương pháp khác có thể trừ được cổ độc, những kinh sách hoàn chỉnh ấy, chỉ có thể ở tồn tại ở một nơi duy nhất…”

Trước khi bắt đầu đợt huấn luyện đặc biệt, Trác Mộc Cường Ba đi qua cổng công ty, thấy tấm bảng vẫn còn đó, kỳ thực bên trong đã như một mớ bòng bong cả rồi, còn khi công ty đóng cửa, gã lại đang trong đợt huấn luyện cuối cùng, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài; cả công ty trên dưới rối loạn như tơ vò, mà không thể nào liên lạc được với Trác Mộc Cường Ba. Kết quả cuối cùng chính là những điều Trác Mộc Cường Ba nghe được, cả tập đoàn nuôi dưỡng huấn luyện chó ngao Tây Tạng của gã chỉ một đêm đã tuyên bố đóng cửa, xin phép được phá sản, trước mắt còn nợ hơn hai chục triệu NDT; người đại diện trước pháp luật Đồng Phương Chính đến nay đã không thấy tăm tích, khắp cả nước hãy còn hơn hai nghìn công nhân vẫn chưa nhận được đồng tiền thôi việc nào, lại còn phải tự bù tiền mình ra để đóng bảo hiểm xã hội nữa.

Mấy người công nhân già khóc nức nở trong điện thoại, đều nói có tổng giám đốc Trác trở về thì tốt quá rồi, với thanh danh của tổng giám đốc Trác, nhất định sẽ nhanh chóng xây dựng lại công ty như xưa. Nghe tiếng nói xuất phát từ đáy lòng của những người công nhân ấy, Trác Mộc Cường Ba không biết nên an ủi họ thế nào nữa, những người đó đã vì công ty vất vả cả đời, vậy mà về già lại chẳng nhận được chút tiền dưỡng lão! Gã làm sao mà nói với những người công nhân ấy rằng, hiện giờ gã cũng hoàn toàn tay trắng, không xu dính túi…, mở lại công ty ư? Lấy gì mà mở đây? Giờ đây, trong cơ sở nuôi luyện ngày trước, muốn tìm một sợi long chó ngao e rằng cũng khó nữa là.

Còn một việc khiến Trác Mộc Cường Ba càng thêm chán nản hơn nữa, là lúc chưa đến thời kỳ chó ngao trưởng thành sinh đẻ, Đồng Phương Chính đã đột nhiên dùng một khoản tiền lớn theo đuổi một con ngao giá cắt cổ. Mà lúc đó Trác Mộc Cường Ba cũng đã mất liên lạc hơn hai tháng, tin đồn nổi lên khắp nơi, khiến cho cả dây chuyền nuôi dưỡng, huấn luyện sụp đổ trong chớp mắt, không thể thu hồi lại tiền bán chó ngao từ các đại lý, đồng thời những hộ nuôi chó ngao cấp dưới lại bắt đầu đến đòi tiền nuôi dưỡng, thật đúng là giậu đổ bìm leo, cây đổ khỉ tan. Trác Mộc Cường Ba không sao hiểu nổi, Đồng Phương Chính làm vậy rốt cuộc là vì cái gì, đãi ngộ của họ Đồng ở công ty không thể nói là không cao, làm như vậy thì anh ta có lợi lộc gì cơ chứ? Đồng Phương Chính điều động mấy triệu tiền mặt theo đuổi một con chó ngao giá trên trời, dẫn đến cả sản nghiệp trị giá mấy chục triệu NDT sụp đổ, chỉ là một trò bịp do người khác kỳ công sắp đặt; rồi còn bổ nhiệm một loạt lãnh đạo không có năng lực, điều mấy thành viên cốt cán đi hết; hơn thế nữa, những con ngao giống đặc biệt đưa tới các hộ nuôi cá thể đa phần đều là chó bình thường, phải khi lớn lên mới dần lộ mặt; tất cả những hành vi này, cuối cùng đã khiến cả công ty sập trong nháy mắt. Cách làm như thế, trừ phi là quyết chí phá hoại công ty, thực sự không còn cách giải thích nào khác cả! Trác Mộc Cường Ba thật không sao hiểu nổi, gã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được Đồng Phương Chính để hỏi cho rõ ngọn ngành.

Lúc Trác Mộc Cường Ba kéo lê thân thể mệt mỏi trở về bệnh viện, giáo sư Phương Tân cũng vừa đặt điện thoại di động xuống, nhún vai nói: “Các chuyên gia đó đều rất trung thành với chức trách của mình, đã biết đội của chúng ta bị giải tán rồi, họ không chịu tiếp tục cung cấp thông tin nữa đâu, xem ra chúng ta vẫn phải dựa vào bản thân mình thôi. Hử, cậu sao thế? Cường Ba?” Chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba lúc này và lúc trước khi đi, trông tựa như hai người hoàn toàn khác biệt.

Trác Mộc Cường Ba cố che đậy, bộ phấn chấn đáp: “Ừm, không có gì, chỉ hơi mệt một chút thôi,” nhưng trong lòng bỗng thắt lại, ho sù sụ không ngừng. Trác Mộc Cường Ba ho đến đỏ cả mặt, liên tiếp xua tay về phía giáo sư Phương Tân, tỏ ý mình không sao. Gã không có ý định nói chuyện mình vừa biết được ấy cho giáo sư, ông đã quá mệt mỏi rồi, không thể để ông thêm lo lắng cho gã nữa. giáo sư Phương Tân nói: “Bác sĩ nói khoảng thời gian này cậu không thể hoạt động quá độ, tâm trạng cũng không thể quá kích động, nói chuyện gì cũng không được nói nhanh quá!”

Trác Mộc Cường Ba đã lấy lại được chút bình tĩnh, khẽ gật đầu, động tác cứng đờ máy móc.

Giáo sư Phương Tân lại tiếp lời: “Hừm, cũng phải thôi, khoảng thời gian này chúng ta cứ bôn ba khắp nơi không chịu ngừng chân bước, ngày nào cũng qua lại với thần Chết, cũng chưa có lúc nào được nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, lần này nên nghỉ ngơi mấy tháng, thư giãn thần kinh đã quá mệt mỏi. Cậu xem tôi đấy, giờ thì không thể không nghỉ ngơi được rồi.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Thầy giáo, khụ khụ, tôi muốn, rời khỏi Lhasa một thời gian, đi tìm mấy người bạn cũ.”

Giáo sư Phương Tân gật đầu tán thành: “Cũng được, nói không chừng họ sẽ giúp được cậu cũng nên. Định bao giờ đi thế?”

Trác Mộc Cường Ba đáp: “Tôi hy vọng có thể đi càng sớm càng tốt, nhưng thầy giáo… khụ… khụ…”

Giáo sư Phương Tân thong dong nói: “Sợ cái gì, chân tôi đã bị treo lên ở đây rồi, còn sợ tôi chạy đi đâu mất chắc?”

Trác Mộc Cường Ba rối rít lắc đầu: “Không phải, thầy giáo, tôi đi thì lấy ai chăm sóc cho thầy bây giờ?”

Giáo sư Phương Tân phì cười: “Tôi lớn từng này tuổi đầu rồi, còn cần ai chăm sóc nữa chứ? Cậu có việc thì cứ đi làm đi, không cần lo cho tôi.”

Trác Mộc Cường Ba do dự suy tính mãi, rồi đi tìm cô y tá dặn đi dặn lại, nhờ chăm sóc cho giáo sư. Sau đó, gã lại gọi điện cho Đường Mẫn, nhưng vẫn không gọi được. Trác Mộc Cường Ba cáu tiết, đấm mạnh một cú lên bứ tường bệnh viện, giận dữ nói: “Con nhỏ không hiểu chuyện này, rốt cuộc là định tắt máy đến bao giờ nữa đây!” Gã thầm nhủ: “Hôm đó chính em đề nghị chuyện ấy, anh cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu không làm như vậy, giờ chắc chúng ta đã thành ba cái xác cứng đơ ra rồi, có gì hay ho đâu chứ? Chuyện đã qua lâu như thế rồi, em vẫn còn giận cái nỗi gì nữa đây!” Cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba tìm được chú Ba La, nhờ chú để ý chăm nom cho thầy giáo mình.

Rốt cuộc cũng sắp xếp xong xuôi, Trác Mộc Cường Ba nói với giáo sư Phương Tân: “Có thể ngày mai tôi sẽ đi luôn. À, nếu có chuyện gì, thầy nhất định phải liên lạc với tôi đấy nhé.” Giáo sư Phương Tân ra hiệu bảo gã yên tâm, rồi hai người lại nói chuyện rất lâu, trong lòng Trác Mộc Cường Ba có điều lo lắng, mười câu chỉ nghe lọt hai ba câu vào tai.

Ngày hôm sau, Trác Mộc Cường Ba đáp xe bắt đầu hành trình truy tìm Đồng Phương Chính của gã. Dựa vào tin tức do mấy công nhân già kia tiết lộ, Trác Mộc Cường Ba phía Tây thì lên Tân Cương, phía Nam thì xuống Vân Nam, phía bắc qua tận miệt Hắc Long Giang, phía Đông thì tít lên mãi Thượng Hải, gần như là đi khắp cả nước. Đồng Phương Chính cơ hồ có ý tránh mặt gã, mỗi lần gã nghe ngóng được tin tức về họ Đồng, anh ta luôn rời khỏi nơi đó trước khi Trác Mộc Cường Ba tới nơi. Trác Mộc Cường Ba nổi tính cố chấp, cứ thế theo đuổi hơn một tháng trời, đến khi ở Thượng Hải, gã chính mắt trông thấy, Tổng công ty Nuôi luyện chó ngao Thiên Sư ở Thượng Hải, đã đổi thành Công ty Nuôi luyện chó ngao Phương Chính, gã dường như mới hiểu ra một điều, đây, chính là đáp án.

Trong khoảng thời gian bôn ba này, Trác Mộc Cường Ba đã liên lạc được với khá nhiều công nhân và cán bộ cũ, hầu hết mọi người đều tỏ ý muốn xây dựng lại công ty. Nhưng chuyện đó đâu phải dễ dàng, trước tiên là không có vốn, thứ nữa là không có chó ngao giống. Lúc công ty bị phá sản, chó ngao giống đều đã được bán hạ giá đi cả rồi, nghĩ lại thì chắc đa phần đã bị Công ty Nuôi luyện chó ngao Phương Chính kia thu mua hết cả. Không có hai thứ cơ bản đó, muốn làm lớn làm mạnh trong nghề nuôi chó ngao này, căn bản chỉ là chuyện ăn không nói có. Lúc này, có công nhân đưa ra kiến nghị, nói không phải tổng giám đốc Trác đang tìm kiếm Tử kỳ lân, vậy thì việc xây dựng lại công ty sẽ không chỉ là chuyện nói suông trên giấy nữa. Với quan hệ và sức ảnh hưởng của tổng giám đốc Trác, muốn kiếm được một hai chục triệu tiền đầu tư mạo hiểm đâu phải vấn đề gì lớn, sau rồi, trong vòng một hai năm sẽ có thể mở rộng các kênh bán hàng, tiếp quản lại ba thị trường lớn là châu Á, châu Mỹ và châu u, cả công ty rồi sẽ trở lại như xưa thôi.

Kiến nghị này của người nào đưa ra thì Trác Mộc Cường Ba cũng quên mất rồi, nhưng chắc chắn là gã ghi nhớ nội dung, chẳng qua chỉ là tạm thời gác lại không nghĩ đến nó nữa. Gã mệt rồi, chưa bao giờ gã mệt mỏi như thế này, không chỉ bởi bị phản bội và thất bại, đội ngũ giải tán, cái chân gãy của giáo sư Phương Tân, Mẫn Mẫn bỏ đi xa, Lữ Cánh Nam cũng ra đi, nỗi chua xót của các công nhân viên cũ, tất thảy đều là những trái núi nặng nề, đè lên mái đầu cao mét tám mấy kia của gã đến nỗi không sao ngẩng lên nổi.

Trác Mộc Cường Ba không lập tức rời khỏi Thượng Hải ngay, gã trọ lại trong một nhà nghỉ bình dân ở ngoại thành Thượng Hải, số tiền ít ỏi còn lại trên người toàn bộ đều dùng để trả tiền thuê trọ, cuộc sống thì tự lo lấy. Mỗi sáng sớm gã lại xách một cái giỏ tre nhỏ, mặc cả mặc lẽ với người bán hàng một mớ rau chỉ đáng hai hào, đến trưa thì nhóm lò than đến nỗi mặt mũi đen nhẻm. Nhà trọ này chỉ có nhà vệ sinh công cộng, tấm ván kê trên hố xí dường như có thể gãy lìa bất cứ lúc nào; cả nhà tắm cũng phải dùng chung, mỗi hôm chỉ bật nước nóng trong nửa tiếng, tắm rửa súc miệng đun nước giặt giũ, tất cả đều phải hoàn thành trong nửa tiếng đồng hồ này; phòng trọ của gã rộng chưa được năm mét vuông, một cái giường đã chiếm nửa diện tích; bên dưới cửa sổ là chợ rau, hàng ngày chưa đến bốn giờ sáng đã bắt đầu huyên náo ầm ĩ, tối thì lại có chợ đêm, những người ăn đêm cứ phải làm ầm ĩ lên đến một hai giờ sáng mới chịu thôi.

Nếu rời khỏi Thượng Hải, cuộc sống của gã có lẽ sẽ tốt hơn phần nào, nhưng tạm thời Trác Mộc Cường Ba chưa muốn đi. Gã cũng không nói những chuyện mình đã gặp phải hơn một tháng nay với những người thân, mà chỉ liên hệ với một số bạn bè làm ăn trong quá khứ, hy vọng mình ngã ở đâu thì có thể dựa vào đôi bàn tay mà đứng lên ở chính nơi đó. Gã còn hy vọng có thể nghĩ được cách gì đó giúp những công nhân cũ, đã vì gã mà mất đi nguồn thu nhập nuôi sống gia đình.

Nhưng bạn bè làm ăn trên thương trường đa phần đều là hạng chỉ nói chuyện làm ăn, khi đã mất đi vốn liếng và địa vị, đồng thời anh cũng mất đi quyền lợi nói chuyện với họ một cách bình đẳng. Hầu hết những người đó đều tỏ ý, nếu cuộc sống của Trác Mộc Cường Ba gặp khó khăn, bọn họ có thể viện trợ nhân đạo một khoản, còn việc gã muốn phát triển công ty trở lại và giúp đỡ đám công nhân cũ kia thì lại là chuyện khác. Thị trường ngày nay đã không còn là thị trường mà Trác Mộc Cường Ba độc bá thiên hạ như thuở trước nữa rồi, gã định dựa vào cái gì để mà đứng lên trở lại được chứ? Nếu không có những hạng mục đầu tư tốt nhất, công ty căn bản không thể sinh tồn nổi, gã sẽ lấy gì ra mà nuôi sống đám công nhân viên chỉ biết dựa sào sự cứu tế kia chứ? Các bạn bè trên thương trường đều cho rằng, tạm thời họ chưa nhìn thấy tiền đồ phát triển của Trác Mộc Cường Ba, thế nên không cần thiết phải đầu tư kiểu không lợi nhuận như thế… Còn Tử kỳ lân à? Khi họ tận mắt nhìn thấy, tận tay sờ thấy Tử kỳ lân rồi hãy nói.

Trác Mộc Cường Ba nghĩ tới gia đình, tuy rằng nhà gã không phải là không có tiền, gần như tùy tiện nhặt một món đồ lên cũng đáng giá cả chục nghìn NDT rồi, nhưng những thứ đó đều không thuộc về Trác Mộc Cường Ba, thậm chí còn có nhiều thứ không thuộc về gia đình nữa, chúng thuộc về nhà nước, gọi là quốc bảo, những thứ ấy, chỉ có thể đặt trong nhà, một khi xuất hiện trên thị trường, người bán ắt sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Ngoài ra, những người thân mà gã có thể nghĩ tới chỉ còn ba người, một là giáo sư Phương Tân, một là Mẫn Mẫn, còn một người nữa là Anh (vợ cũ Trác Mộc Cường Ba), cả ba người này gã đều không thể mở miệng nhờ giúp đỡ được. Lẽ nào lại bảo thầy giáo đầu tư vốn cho mình? Trác Mộc Cường Ba còn chẳng dám nghĩ đến điều đó nữa, còn muốn thầy giáo làm gì nữa đây, vì gã, giáo sư Phương Tân đã vất vả không quản ngày đêm, gãy cả một chân, thậm chí lúc gã rời khỏi bệnh viện, giáo sư vẫn còn căn dặn lo lắng cho gã, lẽ nào gã lại giống như một con đỉa hút máu, phải hút sạch máu thịt của thầy giáo mình mới chịu buông tha hay sao? Gia cảnh Mẫn Mẫn rất khá, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, càng nghiêm trọng hơn là hai ba tháng nay cô đều cố ý tránh mặt gã, đến giờ Trác Mộc Cường Ba cũng vẫn không rõ mình đã nói gì hay làm gì có lỗi với cô. Còn Anh, với cô thì lại càng không thể đươc, tuy rằng chắc chắn Anh sẽ giúp đỡ gã, nhưng mà…

Tiếng nức nở buồn bã của những công nhân viên cũ trong điện thoại vẫn văng vẳng bên tai Trác Mộc Cường Ba, nhưng bản thân gã trong nhất thời cũng không sao thay đổi được điều gì. Gã trở nên trầm luân, tinh thần sa sút. Hàng ngày, sau hai giờ sáng, đêm khuya, tâm trí cũng tĩnh lặng, nhưng Trác Mộc Cường Ba vẫn không sao ngủ được, gã bắt đầu phản tỉnh, hay là những điều gã đã làm trước đây thực sự đều là sai lầm? Tại sao Anh phải đưa con gái rời xa gã? Đó là công ty của gã, vậy mà gã lại rất yên tâm giao cho người khác quản lý, đúng như giáo sư Phương Tân vẫn nói, gã quá dễ dàng tin vào người khác, thế nhưng tại sao những người gã tín nhiệm như thế, lại đều phản bội gã, rốt cuộc là gã đã sai ở chỗ nào? Phải làm thế nào, mới là chính xác, đúng đắn đây? Gã nghĩ rất lâu, rất lâu mà cũng không nghĩ ra được điều gì, chỉ thấy dường như mình sắp suy sụp đến nơi…

Trác Mộc Cường Ba không vì vậy mà bỏ cuộc, trước mắt, gã đang nghĩ cách làm sao liên lạc được với Đồng Phương Chính, nhất định gã phải đối mặt nói chuyện với anh ta một lần. Công ty của gã phải đóng cửa, Đồng Phương Chính tự mở công ty riêng, tất cả những điều đó đều có thể chấp nhận được, thế nhưng, anh ta cũng không nên đối đãi với những công nhân viên cũ như vậy chứ. Trác Mộc Cường Ba vẫn ôm một tia hy vọng mong manh mong rằng Đồng Phương Chính có thể giải quyết một phần vấn đề cuộc sống của những công nhân cũ đó. Nhưng Đồng Phương Chính sống chết cugx không chịu liên hệ với Trác Mộc Cường Ba, gã cứ gọi điện thoại liên tục, cuối cùng cũng đến một ngày, nhân viên trực điện thoại bảo gã để lại địa chỉ, đến lúc sẽ có người tìm gã liên lạc. Trác Mộc Cường Ba cứ ngỡ rằng minh đã thấy hy vọng, không ngờ… gã lại bị thêm một lần đau đớn nữa!

Vừa đưa địa chỉ được hai hôm, đã có người tìm đến tận cửa, Trác Mộc Cường Ba gặp ở lối đi dưới nhà, một người mập lùn tóc húi cua. Trước tiên đối phương đưa mắt nhìn gã một lượt, tựa như đang nhớ lại gì đó, rồi cười tít mắt bước lên, hỏi: “Xin hỏi, có phải ông Trác Mộc Cường Ba không ạ?”

Trác Mộc Cường Ba tưởng đó là người Đồng Phương Chính phái tới, lên khách khí đáp: “Đúng, tôi là Trác Mộc Cường Ba, anh là…”

Người mập đó ra vẻ thần bí nói: “Tôi nghe nói, ông Trác đang tìm kiếm một ngôi chùa miếu gì cổ xưa lắm phải không?”

Trác Mộc Cường Ba cảnh giác quan sát đối phương, chuyện về Bạc Ba La thần miếu vô cùng bí mật, đến cả Đồng Phương Chính cũng chỉ biết gã đang tìm kiếm Tử kỳ lân mà thôi. Cũng có nghĩa là, tên mập này không có quan hệ gì với họ Đồng đó cả, nhìn bộ dạng của hắn, dường như đã nghe ngóng được chuyện mình tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu ở đâu đó, giờ đến để thăm dò tin tức. Trác Mộc Cường Ba trực tiếp nói luôn: “Tôi có quen anh không nhỉ?”

Tên mập đó bẽn lẽn cười nói: “Không quen, nhưng có điều tôi nghe nói ông Trác đây có nắm được một số thông tin liên quan đến ngôi chùa cổ đó…”

Trác Mộc Cường Ba liền thẳng thừng cự tuyệt: “Xin lỗi, tâm trạng của tôi đang không được tốt lắm, giờ không muốn nói chuyện với anh. Tốt nhất là anh nên biến mất khỏi mắt tôi trước khi tâm trạng tôi tồi tệ hết mức chịu đựng thì hơn.” Nói xong, gã liền quay người đi luôn, chỉ để lại một cái bóng cho tên mập kia.

Tên mập đó lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là rất khó tiếp cận, thất bại rồi mà vẫn còn cứng đầu như vậy.”

Giờ đây khi không có tiền, nói chuyện gì cũng chỉ là nói suông, tuy Trác Mộc Cường Ba không biết tin tức lộ ra từ đâu, nhưng gã cực kỳ căm ghét những kẻ nhiệt ti nfh tìm kiếm báu vật chỉ vì lòng tham kia. Gã trở về phòng, chỉ muốn sớm liên lạc được với Đồng Phương Chính, giải quyết vấn đề cuộc sống cho những công nhân viên gặp khó khăn. Gọi điện mãi, nhưng bên kia vẫn yêu cầu gã đợi thêm.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, ba ngày sau, cuối cùng lại có một người tìm đến tận cửa. Thật không ngờ, lần này lại là một người Trác Mộc Cường Ba không quen biết, người đàn ông trung niên áo quần chỉnh chu này tự xung là người nuôi dưỡng chó ngao, họ Kim, tên là Bất Hoán. Trác Mộc Cường Ba lịch sự mời ông ta vào phòng. Người khách lạ nâng cặp kính gọng vàng lên quan sát kỹ lưỡng căn phòng nhỏ nơi Trác Mộc Cường Ba thuê trọ, rồi lại đưa mắt nhìn gã, chỉ thấy áo quần vải xanh, giày thể thao dính đầy bùn, tóc rối bời, râu ria lởm chởm, bèn lắc đầu nói: “Ôi chao, ông chủ Trác từng một thuở giàu sang bậc nhất mà ở nơi này hay sao? Không phải là cố ý giả ngheo trước mặt chúng tôi đấy chứ?”

Trác Mộc Cường Ba thản nhiên đáp: “Ông xem tôi có giống như người giả bộ không? Ông xưng là nười nuôi chó ngao, vậy thì có gì cứ nói thẳng ra đi.:

Kim Bất Hoán gật đầu: “Được, sảng khoái lắm, ông chủ Trác quả không hổ là người làm ăn. Tôi nói thẳng ra vậy, tôi đại diện cho bốn mươi hai hộ nuôi chó ngao giống đặc biệt ở Thượng Hải này đến tìm ông…”

Trác Mộc Cường Ba lạnh toát người, không ngờ bọn họ lại tìm được đến đây. Sau khi công ty xin phép được phá sản, tất cả các khoản nợ đều do ngân hàng ủy thác phân phối, những người tổn thất lớn nhất chính là những hộ nuôi dưỡng chó ngao giống ở cấp dưới này. Họ đã trả giá trên trời để mua về một lũ chó con bình thường, còn kế hoạch mua lại mà công ty đã hứa thì không hề được thực thi. Thì ra, người này, không ngờ là đến để đòi nợ!

Tuy nói sau khi xin phép phá sản, món nợ hơn hai chục triệu sẽ tự động hủy bỏ, nhưng về mặt đạo nghĩa, bất luận thế nào Trác Mộc Cường Ba cũng không thể chấp nhận được điều ấy. Gã đã biết, giá một con chó ngao giống không phải con số nhỏ, đối với gia đình khá giả một chút cũng đã là đòn giáng, nếu là gia đình hoàn cảnh khó khăn, gã thậm chí còn không dám tưởng tượng cuộc sống của họ sau này sẽ như thế nào nữa. Kim bất hoán thấy tình trạng hiện nay của Trác Mộc Cường Ba, bản thân cũng thấy ngại mở miệng, ông ta gãi gãi đầu nói: “Đằng nào cũng đã đến đây, thôi thì tôi cũng mang lời của mọi người nói ra vậy. Ông chủ Trác, tuy rằng hiện nay có lẽ ông sống cũng tương đối khốn đốn, nhưng mà, hành vi… lừa đảo của công ty các ông đã khiến rất nhiều gia đình và cá nhân còn sống thảm hơn ông bây giờ gấp mười mấy lần ấy chứ. Chỉ riêng một điểm này thôi, ông đã phải cho những hộ nuôi chó ngao chúng tôi một lời giải thích rồi.”

Trác Mộc Cường Ba đứng thẳng người dậy, anh áy náy nói: “Tôi hiểu cảm nhận của mọi người, thật lòng tôi rất xin lỗi. Lừa gạt những khách hàng đã tin tưởng công ty chúng tôi như thế, bản thân tôi từng là người lãnh đạo cao nhất công ty, khụ… trách nhiệm này, tôi không thể đùn đẩy cho ai được. Tôi cũng rất hy vọng có thể cho những khách hàng đã bị tổn thất một đáp án khiến họ hài lòng, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để bồi thường cho họ. Ông nói đi, bây giờ mọi người cần tôi làm gì?”

“Việc này…” Kim Bất Hoán hiển nhiên không ngờ con người trước đây từng là tổng giám đốc một công ty lớn này lại dễ nói chuyện như thế, thái độ còn hết sức thành khẩn nghiêm túc nữa. Ông ta vốn đến là để đòi nợ, nhưng nhìn bộ dạng này của Trác Mộc Cường Ba, có vẻ như muốn gã nôn ra khoản tiền kia là điều không thể. Kim Bất Hoán nghĩ ngợi giây lát, đoạn nói: “Nói thực với ông, ông chủ Trác ạ, tôi vốn đại biểu cho mọi người đến đòi lại khoản nợ kia, nhưng với tình hình trước mắt của ông, đề nghị này dường như không được thực tế cho lắm. Tôi tin là ông có thành ý xin lỗi mọi người. Như vậy đi, hay là ông đích thân đi với tôi một chuyến, nói mấy câu nhận lỗi với mọi người, tôi nghĩ đám người chúng tôi cũng không phải là hạng không biết nể nang gì, không hiểu ý ông chủ Trác như thế nào?”

Trác Mộc Cường Ba trầm ngâm đáp: “Không được, tôi không thể đi với ông, tôi còn phải ở đây đợi một người quan trọng. Tôi cũng hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết khó khăn cho các công nhân viên và những hộ nuôi chó như các vị, thế nên mấy ngày này tôi không thể đi đâu được. Khụ khụ…” Trác Mộc Cường Ba dạo này đã không còn ho nữa, giờ nhất thời cuống lên, lại ho sù sụ. Kim Bất Hoán nói: “Ừm, nếu ông chủ Trác cảm thấy không tiện đi, để tôi nghĩ xem nào… Ông viết cho tôi một bức thư được chứ, tôi cần một bức thư xin lỗi chính thức của ông.”

Trác Mộc Cường Ba sảng khoái nói: “Được, tôi còn có thể đảm bảo với mọi người, khụ, nếu tôi xây dựng lại được công ty, tôi sẽ đền bù tất cả những tổn thất mà công ty chúng tôi gây ra cho những hộ nuôi chó các vị. Khụ khụ…” Gã cầm bút viết một bức thư xin lỗi, đồng thời hỏi rõ các khoản nợ, trực tiếp viết thành một tờ giấy nợ, ký tên mình bên dưới. Làm như vậy gã đã tự chặn đường lui của chính mình, nhất định gã phải trả món nợ này, đây chính là tín điều làm người của gã!

Kim Bất Hoán cầm thư xin lỗi và giấy nợ, không ngớt gật đầu, rồi xé ngay tờ giấy nợ Trác Mộc Cường Ba viết cho mình trước mặt gã, nghiêm nghị nói: “Được! Tôi tin ông, tôi cũng là người làm ăn, ông chủ Trác có hào khí và tự tin như vậy, tin rằng ông nhất định sẽ quật khởi trở lại! Những chuyện xưa thôi không nhắc tới nữa, tôi chỉ người làm ăn nhỏ, nhưng nếu ông mở lại công ty, tôi nhất định sẽ toàn lực trợ giúp. Tạm biệt!”

Kim Bất Hoán đã đi rất xa, Trác Mộc Cường Ba mới sực nghĩ tới một vấn đề: Sao ông ta tìm được đến nơi gã ở trọ này chứ? Chính là vấn đề mà Trác Mộc Cường Ba nghĩ mãi cũng không hiểu này đã mang đến phiền phức rất lớn cho gã, lúc này, gã không sao tưởng tượng được, Kim Bất Hoán mới chỉ là khởi đầu, hơn nữa còn đại biểu cho nhóm những hộ nuôi cho ngao tổn thất tương đối nhỏ.

Ở căn nhà trọ ấy, Trác Mộc Cường Ba chưa đợi được Đồng Phương Chính thì đã có hết đợt này đến đợt khác những hộ nuôi chó ngao đến tìm. Công ty Thiên Sư của gã đã phá sản, mà trong hợp đồng ban đầu ký kết cũng không ghi rõ tiêu chuẩn giám định của chó ngao giống, họ là những người bị hại vô tội nhất, thậm chí một đồng tiền bồi thường cũng không có. Nhìn những người quần áo lam lũ, cả nhà dắt díu nhau đến tìm mình, Trác Mộc Cường Ba lặng ngắt không nói gì. Thôi thì đủ các loại người, có người chửi rủa sa sả, có người khóc lóc ỉ ôi, đòi bán con bán cái trước mặt gã, lại có người cắt tay tự sát nữa. Trác Mộc Cường Ba lặng lẽ chịu đựng đủ lời chửi bới, đủ lời nguyền rủa ác độc, và cả những hành vi xâm phạm làm nhục nhân cách gã nữa. Nhìn ánh mắt phẫn hận của lũ trẻ con, vẻ thê lương buồn thảm của những người đàn ông, đàn bà, nét mặt bi phẫn mà bất lực của những người cao tuổi, gã bỗng dưng thấy sợ hãi, không có dũng khí đối mặt với cảnh khốn cùng này.

Chẳng mấy chốc, những người xung quanh đều phát hiện ra, có một đám người vây chặt một người đàn ông cao lớn, người đó mặt mày gầy guộc, hình dung tiều tụy, hơn nữa còn không ngừng ho sù sụ, giống như một người bệnh lao sắp chết đến nơi rồi vậy. Mỗi ngày ra ngoài, người đó đều phải khom lưng cúi mình, rất nhiều cà chua thối, hồng thối, trứng gà, bùn đất bay rào rào về phía gã. Cả lũ trẻ con xung quanh cũng học theo nhặt đá ném người đó, dù sao thì gã cũng đâu đánh trả lại… ức hiếp những người không đánh trả thì dường như là một điểm chung của loài người. Cư dân xung quanh đều không biết xảy ra chuyện gì, tại sao những người kia lại đòi đánh đòi giết người đàn ông cao lớn ấy, khi hỏi rõ sự tình, ai nấy đều lắc đầu thở dài: “Tạo nghiệt mà!”

Lạt ma Á La cười khổ nói: “Vấn đề là, chưa từng có ai trông thấy hay nghe về thứ sinh vật cổ dùng để rửa máu ấy, chúng đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi…” Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn sang phía Trác Mộc Cường Ba, tiếp: “Vì những kinh sách cổ mà tôi đã tra đọc không được đầy đủ, nên không tìm ra cách nào khác nữa. Nếu nói còn phương pháp khác có thể trừ được cổ độc, những kinh sách hoàn chỉnh ấy, chỉ có thể ở tồn tại ở một nơi duy nhất…”

Trước khi bắt đầu đợt huấn luyện đặc biệt, Trác Mộc Cường Ba đi qua cổng công ty, thấy tấm bảng vẫn còn đó, kỳ thực bên trong đã như một mớ bòng bong cả rồi, còn khi công ty đóng cửa, gã lại đang trong đợt huấn luyện cuối cùng, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài; cả công ty trên dưới rối loạn như tơ vò, mà không thể nào liên lạc được với Trác Mộc Cường Ba. Kết quả cuối cùng chính là những điều Trác Mộc Cường Ba nghe được, cả tập đoàn nuôi dưỡng huấn luyện chó ngao Tây Tạng của gã chỉ một đêm đã tuyên bố đóng cửa, xin phép được phá sản, trước mắt còn nợ hơn hai chục triệu NDT; người đại diện trước pháp luật Đồng Phương Chính đến nay đã không thấy tăm tích, khắp cả nước hãy còn hơn hai nghìn công nhân vẫn chưa nhận được đồng tiền thôi việc nào, lại còn phải tự bù tiền mình ra để đóng bảo hiểm xã hội nữa.

Mấy người công nhân già khóc nức nở trong điện thoại, đều nói có tổng giám đốc Trác trở về thì tốt quá rồi, với thanh danh của tổng giám đốc Trác, nhất định sẽ nhanh chóng xây dựng lại công ty như xưa. Nghe tiếng nói xuất phát từ đáy lòng của những người công nhân ấy, Trác Mộc Cường Ba không biết nên an ủi họ thế nào nữa, những người đó đã vì công ty vất vả cả đời, vậy mà về già lại chẳng nhận được chút tiền dưỡng lão! Gã làm sao mà nói với những người công nhân ấy rằng, hiện giờ gã cũng hoàn toàn tay trắng, không xu dính túi…, mở lại công ty ư? Lấy gì mà mở đây? Giờ đây, trong cơ sở nuôi luyện ngày trước, muốn tìm một sợi long chó ngao e rằng cũng khó nữa là.

Còn một việc khiến Trác Mộc Cường Ba càng thêm chán nản hơn nữa, là lúc chưa đến thời kỳ chó ngao trưởng thành sinh đẻ, Đồng Phương Chính đã đột nhiên dùng một khoản tiền lớn theo đuổi một con ngao giá cắt cổ. Mà lúc đó Trác Mộc Cường Ba cũng đã mất liên lạc hơn hai tháng, tin đồn nổi lên khắp nơi, khiến cho cả dây chuyền nuôi dưỡng, huấn luyện sụp đổ trong chớp mắt, không thể thu hồi lại tiền bán chó ngao từ các đại lý, đồng thời những hộ nuôi chó ngao cấp dưới lại bắt đầu đến đòi tiền nuôi dưỡng, thật đúng là giậu đổ bìm leo, cây đổ khỉ tan. Trác Mộc Cường Ba không sao hiểu nổi, Đồng Phương Chính làm vậy rốt cuộc là vì cái gì, đãi ngộ của họ Đồng ở công ty không thể nói là không cao, làm như vậy thì anh ta có lợi lộc gì cơ chứ? Đồng Phương Chính điều động mấy triệu tiền mặt theo đuổi một con chó ngao giá trên trời, dẫn đến cả sản nghiệp trị giá mấy chục triệu NDT sụp đổ, chỉ là một trò bịp do người khác kỳ công sắp đặt; rồi còn bổ nhiệm một loạt lãnh đạo không có năng lực, điều mấy thành viên cốt cán đi hết; hơn thế nữa, những con ngao giống đặc biệt đưa tới các hộ nuôi cá thể đa phần đều là chó bình thường, phải khi lớn lên mới dần lộ mặt; tất cả những hành vi này, cuối cùng đã khiến cả công ty sập trong nháy mắt. Cách làm như thế, trừ phi là quyết chí phá hoại công ty, thực sự không còn cách giải thích nào khác cả! Trác Mộc Cường Ba thật không sao hiểu nổi, gã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được Đồng Phương Chính để hỏi cho rõ ngọn ngành.

Lúc Trác Mộc Cường Ba kéo lê thân thể mệt mỏi trở về bệnh viện, giáo sư Phương Tân cũng vừa đặt điện thoại di động xuống, nhún vai nói: “Các chuyên gia đó đều rất trung thành với chức trách của mình, đã biết đội của chúng ta bị giải tán rồi, họ không chịu tiếp tục cung cấp thông tin nữa đâu, xem ra chúng ta vẫn phải dựa vào bản thân mình thôi. Hử, cậu sao thế? Cường Ba?” Chỉ thấy Trác Mộc Cường Ba lúc này và lúc trước khi đi, trông tựa như hai người hoàn toàn khác biệt.

Trác Mộc Cường Ba cố che đậy, bộ phấn chấn đáp: “Ừm, không có gì, chỉ hơi mệt một chút thôi,” nhưng trong lòng bỗng thắt lại, ho sù sụ không ngừng. Trác Mộc Cường Ba ho đến đỏ cả mặt, liên tiếp xua tay về phía giáo sư Phương Tân, tỏ ý mình không sao. Gã không có ý định nói chuyện mình vừa biết được ấy cho giáo sư, ông đã quá mệt mỏi rồi, không thể để ông thêm lo lắng cho gã nữa. giáo sư Phương Tân nói: “Bác sĩ nói khoảng thời gian này cậu không thể hoạt động quá độ, tâm trạng cũng không thể quá kích động, nói chuyện gì cũng không được nói nhanh quá!”

Trác Mộc Cường Ba đã lấy lại được chút bình tĩnh, khẽ gật đầu, động tác cứng đờ máy móc.

Giáo sư Phương Tân lại tiếp lời: “Hừm, cũng phải thôi, khoảng thời gian này chúng ta cứ bôn ba khắp nơi không chịu ngừng chân bước, ngày nào cũng qua lại với thần Chết, cũng chưa có lúc nào được nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, lần này nên nghỉ ngơi mấy tháng, thư giãn thần kinh đã quá mệt mỏi. Cậu xem tôi đấy, giờ thì không thể không nghỉ ngơi được rồi.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Thầy giáo, khụ khụ, tôi muốn, rời khỏi Lhasa một thời gian, đi tìm mấy người bạn cũ.”

Giáo sư Phương Tân gật đầu tán thành: “Cũng được, nói không chừng họ sẽ giúp được cậu cũng nên. Định bao giờ đi thế?”

Trác Mộc Cường Ba đáp: “Tôi hy vọng có thể đi càng sớm càng tốt, nhưng thầy giáo… khụ… khụ…”

Giáo sư Phương Tân thong dong nói: “Sợ cái gì, chân tôi đã bị treo lên ở đây rồi, còn sợ tôi chạy đi đâu mất chắc?”

Trác Mộc Cường Ba rối rít lắc đầu: “Không phải, thầy giáo, tôi đi thì lấy ai chăm sóc cho thầy bây giờ?”

Giáo sư Phương Tân phì cười: “Tôi lớn từng này tuổi đầu rồi, còn cần ai chăm sóc nữa chứ? Cậu có việc thì cứ đi làm đi, không cần lo cho tôi.”

Trác Mộc Cường Ba do dự suy tính mãi, rồi đi tìm cô y tá dặn đi dặn lại, nhờ chăm sóc cho giáo sư. Sau đó, gã lại gọi điện cho Đường Mẫn, nhưng vẫn không gọi được. Trác Mộc Cường Ba cáu tiết, đấm mạnh một cú lên bứ tường bệnh viện, giận dữ nói: “Con nhỏ không hiểu chuyện này, rốt cuộc là định tắt máy đến bao giờ nữa đây!” Gã thầm nhủ: “Hôm đó chính em đề nghị chuyện ấy, anh cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu không làm như vậy, giờ chắc chúng ta đã thành ba cái xác cứng đơ ra rồi, có gì hay ho đâu chứ? Chuyện đã qua lâu như thế rồi, em vẫn còn giận cái nỗi gì nữa đây!” Cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba tìm được chú Ba La, nhờ chú để ý chăm nom cho thầy giáo mình.

Rốt cuộc cũng sắp xếp xong xuôi, Trác Mộc Cường Ba nói với giáo sư Phương Tân: “Có thể ngày mai tôi sẽ đi luôn. À, nếu có chuyện gì, thầy nhất định phải liên lạc với tôi đấy nhé.” Giáo sư Phương Tân ra hiệu bảo gã yên tâm, rồi hai người lại nói chuyện rất lâu, trong lòng Trác Mộc Cường Ba có điều lo lắng, mười câu chỉ nghe lọt hai ba câu vào tai.

Ngày hôm sau, Trác Mộc Cường Ba đáp xe bắt đầu hành trình truy tìm Đồng Phương Chính của gã. Dựa vào tin tức do mấy công nhân già kia tiết lộ, Trác Mộc Cường Ba phía Tây thì lên Tân Cương, phía Nam thì xuống Vân Nam, phía bắc qua tận miệt Hắc Long Giang, phía Đông thì tít lên mãi Thượng Hải, gần như là đi khắp cả nước. Đồng Phương Chính cơ hồ có ý tránh mặt gã, mỗi lần gã nghe ngóng được tin tức về họ Đồng, anh ta luôn rời khỏi nơi đó trước khi Trác Mộc Cường Ba tới nơi. Trác Mộc Cường Ba nổi tính cố chấp, cứ thế theo đuổi hơn một tháng trời, đến khi ở Thượng Hải, gã chính mắt trông thấy, Tổng công ty Nuôi luyện chó ngao Thiên Sư ở Thượng Hải, đã đổi thành Công ty Nuôi luyện chó ngao Phương Chính, gã dường như mới hiểu ra một điều, đây, chính là đáp án.

Trong khoảng thời gian bôn ba này, Trác Mộc Cường Ba đã liên lạc được với khá nhiều công nhân và cán bộ cũ, hầu hết mọi người đều tỏ ý muốn xây dựng lại công ty. Nhưng chuyện đó đâu phải dễ dàng, trước tiên là không có vốn, thứ nữa là không có chó ngao giống. Lúc công ty bị phá sản, chó ngao giống đều đã được bán hạ giá đi cả rồi, nghĩ lại thì chắc đa phần đã bị Công ty Nuôi luyện chó ngao Phương Chính kia thu mua hết cả. Không có hai thứ cơ bản đó, muốn làm lớn làm mạnh trong nghề nuôi chó ngao này, căn bản chỉ là chuyện ăn không nói có. Lúc này, có công nhân đưa ra kiến nghị, nói không phải tổng giám đốc Trác đang tìm kiếm Tử kỳ lân, vậy thì việc xây dựng lại công ty sẽ không chỉ là chuyện nói suông trên giấy nữa. Với quan hệ và sức ảnh hưởng của tổng giám đốc Trác, muốn kiếm được một hai chục triệu tiền đầu tư mạo hiểm đâu phải vấn đề gì lớn, sau rồi, trong vòng một hai năm sẽ có thể mở rộng các kênh bán hàng, tiếp quản lại ba thị trường lớn là châu Á, châu Mỹ và châu u, cả công ty rồi sẽ trở lại như xưa thôi.

Kiến nghị này của người nào đưa ra thì Trác Mộc Cường Ba cũng quên mất rồi, nhưng chắc chắn là gã ghi nhớ nội dung, chẳng qua chỉ là tạm thời gác lại không nghĩ đến nó nữa. Gã mệt rồi, chưa bao giờ gã mệt mỏi như thế này, không chỉ bởi bị phản bội và thất bại, đội ngũ giải tán, cái chân gãy của giáo sư Phương Tân, Mẫn Mẫn bỏ đi xa, Lữ Cánh Nam cũng ra đi, nỗi chua xót của các công nhân viên cũ, tất thảy đều là những trái núi nặng nề, đè lên mái đầu cao mét tám mấy kia của gã đến nỗi không sao ngẩng lên nổi.

Trác Mộc Cường Ba không lập tức rời khỏi Thượng Hải ngay, gã trọ lại trong một nhà nghỉ bình dân ở ngoại thành Thượng Hải, số tiền ít ỏi còn lại trên người toàn bộ đều dùng để trả tiền thuê trọ, cuộc sống thì tự lo lấy. Mỗi sáng sớm gã lại xách một cái giỏ tre nhỏ, mặc cả mặc lẽ với người bán hàng một mớ rau chỉ đáng hai hào, đến trưa thì nhóm lò than đến nỗi mặt mũi đen nhẻm. Nhà trọ này chỉ có nhà vệ sinh công cộng, tấm ván kê trên hố xí dường như có thể gãy lìa bất cứ lúc nào; cả nhà tắm cũng phải dùng chung, mỗi hôm chỉ bật nước nóng trong nửa tiếng, tắm rửa súc miệng đun nước giặt giũ, tất cả đều phải hoàn thành trong nửa tiếng đồng hồ này; phòng trọ của gã rộng chưa được năm mét vuông, một cái giường đã chiếm nửa diện tích; bên dưới cửa sổ là chợ rau, hàng ngày chưa đến bốn giờ sáng đã bắt đầu huyên náo ầm ĩ, tối thì lại có chợ đêm, những người ăn đêm cứ phải làm ầm ĩ lên đến một hai giờ sáng mới chịu thôi.

Nếu rời khỏi Thượng Hải, cuộc sống của gã có lẽ sẽ tốt hơn phần nào, nhưng tạm thời Trác Mộc Cường Ba chưa muốn đi. Gã cũng không nói những chuyện mình đã gặp phải hơn một tháng nay với những người thân, mà chỉ liên hệ với một số bạn bè làm ăn trong quá khứ, hy vọng mình ngã ở đâu thì có thể dựa vào đôi bàn tay mà đứng lên ở chính nơi đó. Gã còn hy vọng có thể nghĩ được cách gì đó giúp những công nhân cũ, đã vì gã mà mất đi nguồn thu nhập nuôi sống gia đình.

Nhưng bạn bè làm ăn trên thương trường đa phần đều là hạng chỉ nói chuyện làm ăn, khi đã mất đi vốn liếng và địa vị, đồng thời anh cũng mất đi quyền lợi nói chuyện với họ một cách bình đẳng. Hầu hết những người đó đều tỏ ý, nếu cuộc sống của Trác Mộc Cường Ba gặp khó khăn, bọn họ có thể viện trợ nhân đạo một khoản, còn việc gã muốn phát triển công ty trở lại và giúp đỡ đám công nhân cũ kia thì lại là chuyện khác. Thị trường ngày nay đã không còn là thị trường mà Trác Mộc Cường Ba độc bá thiên hạ như thuở trước nữa rồi, gã định dựa vào cái gì để mà đứng lên trở lại được chứ? Nếu không có những hạng mục đầu tư tốt nhất, công ty căn bản không thể sinh tồn nổi, gã sẽ lấy gì ra mà nuôi sống đám công nhân viên chỉ biết dựa sào sự cứu tế kia chứ? Các bạn bè trên thương trường đều cho rằng, tạm thời họ chưa nhìn thấy tiền đồ phát triển của Trác Mộc Cường Ba, thế nên không cần thiết phải đầu tư kiểu không lợi nhuận như thế… Còn Tử kỳ lân à? Khi họ tận mắt nhìn thấy, tận tay sờ thấy Tử kỳ lân rồi hãy nói.

Trác Mộc Cường Ba nghĩ tới gia đình, tuy rằng nhà gã không phải là không có tiền, gần như tùy tiện nhặt một món đồ lên cũng đáng giá cả chục nghìn NDT rồi, nhưng những thứ đó đều không thuộc về Trác Mộc Cường Ba, thậm chí còn có nhiều thứ không thuộc về gia đình nữa, chúng thuộc về nhà nước, gọi là quốc bảo, những thứ ấy, chỉ có thể đặt trong nhà, một khi xuất hiện trên thị trường, người bán ắt sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Ngoài ra, những người thân mà gã có thể nghĩ tới chỉ còn ba người, một là giáo sư Phương Tân, một là Mẫn Mẫn, còn một người nữa là Anh (vợ cũ Trác Mộc Cường Ba), cả ba người này gã đều không thể mở miệng nhờ giúp đỡ được. Lẽ nào lại bảo thầy giáo đầu tư vốn cho mình? Trác Mộc Cường Ba còn chẳng dám nghĩ đến điều đó nữa, còn muốn thầy giáo làm gì nữa đây, vì gã, giáo sư Phương Tân đã vất vả không quản ngày đêm, gãy cả một chân, thậm chí lúc gã rời khỏi bệnh viện, giáo sư vẫn còn căn dặn lo lắng cho gã, lẽ nào gã lại giống như một con đỉa hút máu, phải hút sạch máu thịt của thầy giáo mình mới chịu buông tha hay sao? Gia cảnh Mẫn Mẫn rất khá, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, càng nghiêm trọng hơn là hai ba tháng nay cô đều cố ý tránh mặt gã, đến giờ Trác Mộc Cường Ba cũng vẫn không rõ mình đã nói gì hay làm gì có lỗi với cô. Còn Anh, với cô thì lại càng không thể đươc, tuy rằng chắc chắn Anh sẽ giúp đỡ gã, nhưng mà…

Tiếng nức nở buồn bã của những công nhân viên cũ trong điện thoại vẫn văng vẳng bên tai Trác Mộc Cường Ba, nhưng bản thân gã trong nhất thời cũng không sao thay đổi được điều gì. Gã trở nên trầm luân, tinh thần sa sút. Hàng ngày, sau hai giờ sáng, đêm khuya, tâm trí cũng tĩnh lặng, nhưng Trác Mộc Cường Ba vẫn không sao ngủ được, gã bắt đầu phản tỉnh, hay là những điều gã đã làm trước đây thực sự đều là sai lầm? Tại sao Anh phải đưa con gái rời xa gã? Đó là công ty của gã, vậy mà gã lại rất yên tâm giao cho người khác quản lý, đúng như giáo sư Phương Tân vẫn nói, gã quá dễ dàng tin vào người khác, thế nhưng tại sao những người gã tín nhiệm như thế, lại đều phản bội gã, rốt cuộc là gã đã sai ở chỗ nào? Phải làm thế nào, mới là chính xác, đúng đắn đây? Gã nghĩ rất lâu, rất lâu mà cũng không nghĩ ra được điều gì, chỉ thấy dường như mình sắp suy sụp đến nơi…

Trác Mộc Cường Ba không vì vậy mà bỏ cuộc, trước mắt, gã đang nghĩ cách làm sao liên lạc được với Đồng Phương Chính, nhất định gã phải đối mặt nói chuyện với anh ta một lần. Công ty của gã phải đóng cửa, Đồng Phương Chính tự mở công ty riêng, tất cả những điều đó đều có thể chấp nhận được, thế nhưng, anh ta cũng không nên đối đãi với những công nhân viên cũ như vậy chứ. Trác Mộc Cường Ba vẫn ôm một tia hy vọng mong manh mong rằng Đồng Phương Chính có thể giải quyết một phần vấn đề cuộc sống của những công nhân cũ đó. Nhưng Đồng Phương Chính sống chết cugx không chịu liên hệ với Trác Mộc Cường Ba, gã cứ gọi điện thoại liên tục, cuối cùng cũng đến một ngày, nhân viên trực điện thoại bảo gã để lại địa chỉ, đến lúc sẽ có người tìm gã liên lạc. Trác Mộc Cường Ba cứ ngỡ rằng minh đã thấy hy vọng, không ngờ… gã lại bị thêm một lần đau đớn nữa!

Vừa đưa địa chỉ được hai hôm, đã có người tìm đến tận cửa, Trác Mộc Cường Ba gặp ở lối đi dưới nhà, một người mập lùn tóc húi cua. Trước tiên đối phương đưa mắt nhìn gã một lượt, tựa như đang nhớ lại gì đó, rồi cười tít mắt bước lên, hỏi: “Xin hỏi, có phải ông Trác Mộc Cường Ba không ạ?”

Trác Mộc Cường Ba tưởng đó là người Đồng Phương Chính phái tới, lên khách khí đáp: “Đúng, tôi là Trác Mộc Cường Ba, anh là…”

Người mập đó ra vẻ thần bí nói: “Tôi nghe nói, ông Trác đang tìm kiếm một ngôi chùa miếu gì cổ xưa lắm phải không?”

Trác Mộc Cường Ba cảnh giác quan sát đối phương, chuyện về Bạc Ba La thần miếu vô cùng bí mật, đến cả Đồng Phương Chính cũng chỉ biết gã đang tìm kiếm Tử kỳ lân mà thôi. Cũng có nghĩa là, tên mập này không có quan hệ gì với họ Đồng đó cả, nhìn bộ dạng của hắn, dường như đã nghe ngóng được chuyện mình tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu ở đâu đó, giờ đến để thăm dò tin tức. Trác Mộc Cường Ba trực tiếp nói luôn: “Tôi có quen anh không nhỉ?”

Tên mập đó bẽn lẽn cười nói: “Không quen, nhưng có điều tôi nghe nói ông Trác đây có nắm được một số thông tin liên quan đến ngôi chùa cổ đó…”

Trác Mộc Cường Ba liền thẳng thừng cự tuyệt: “Xin lỗi, tâm trạng của tôi đang không được tốt lắm, giờ không muốn nói chuyện với anh. Tốt nhất là anh nên biến mất khỏi mắt tôi trước khi tâm trạng tôi tồi tệ hết mức chịu đựng thì hơn.” Nói xong, gã liền quay người đi luôn, chỉ để lại một cái bóng cho tên mập kia.

Tên mập đó lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là rất khó tiếp cận, thất bại rồi mà vẫn còn cứng đầu như vậy.”

Giờ đây khi không có tiền, nói chuyện gì cũng chỉ là nói suông, tuy Trác Mộc Cường Ba không biết tin tức lộ ra từ đâu, nhưng gã cực kỳ căm ghét những kẻ nhiệt ti nfh tìm kiếm báu vật chỉ vì lòng tham kia. Gã trở về phòng, chỉ muốn sớm liên lạc được với Đồng Phương Chính, giải quyết vấn đề cuộc sống cho những công nhân viên gặp khó khăn. Gọi điện mãi, nhưng bên kia vẫn yêu cầu gã đợi thêm.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, ba ngày sau, cuối cùng lại có một người tìm đến tận cửa. Thật không ngờ, lần này lại là một người Trác Mộc Cường Ba không quen biết, người đàn ông trung niên áo quần chỉnh chu này tự xung là người nuôi dưỡng chó ngao, họ Kim, tên là Bất Hoán. Trác Mộc Cường Ba lịch sự mời ông ta vào phòng. Người khách lạ nâng cặp kính gọng vàng lên quan sát kỹ lưỡng căn phòng nhỏ nơi Trác Mộc Cường Ba thuê trọ, rồi lại đưa mắt nhìn gã, chỉ thấy áo quần vải xanh, giày thể thao dính đầy bùn, tóc rối bời, râu ria lởm chởm, bèn lắc đầu nói: “Ôi chao, ông chủ Trác từng một thuở giàu sang bậc nhất mà ở nơi này hay sao? Không phải là cố ý giả ngheo trước mặt chúng tôi đấy chứ?”

Trác Mộc Cường Ba thản nhiên đáp: “Ông xem tôi có giống như người giả bộ không? Ông xưng là nười nuôi chó ngao, vậy thì có gì cứ nói thẳng ra đi.:

Kim Bất Hoán gật đầu: “Được, sảng khoái lắm, ông chủ Trác quả không hổ là người làm ăn. Tôi nói thẳng ra vậy, tôi đại diện cho bốn mươi hai hộ nuôi chó ngao giống đặc biệt ở Thượng Hải này đến tìm ông…”

Trác Mộc Cường Ba lạnh toát người, không ngờ bọn họ lại tìm được đến đây. Sau khi công ty xin phép được phá sản, tất cả các khoản nợ đều do ngân hàng ủy thác phân phối, những người tổn thất lớn nhất chính là những hộ nuôi dưỡng chó ngao giống ở cấp dưới này. Họ đã trả giá trên trời để mua về một lũ chó con bình thường, còn kế hoạch mua lại mà công ty đã hứa thì không hề được thực thi. Thì ra, người này, không ngờ là đến để đòi nợ!

Tuy nói sau khi xin phép phá sản, món nợ hơn hai chục triệu sẽ tự động hủy bỏ, nhưng về mặt đạo nghĩa, bất luận thế nào Trác Mộc Cường Ba cũng không thể chấp nhận được điều ấy. Gã đã biết, giá một con chó ngao giống không phải con số nhỏ, đối với gia đình khá giả một chút cũng đã là đòn giáng, nếu là gia đình hoàn cảnh khó khăn, gã thậm chí còn không dám tưởng tượng cuộc sống của họ sau này sẽ như thế nào nữa. Kim bất hoán thấy tình trạng hiện nay của Trác Mộc Cường Ba, bản thân cũng thấy ngại mở miệng, ông ta gãi gãi đầu nói: “Đằng nào cũng đã đến đây, thôi thì tôi cũng mang lời của mọi người nói ra vậy. Ông chủ Trác, tuy rằng hiện nay có lẽ ông sống cũng tương đối khốn đốn, nhưng mà, hành vi… lừa đảo của công ty các ông đã khiến rất nhiều gia đình và cá nhân còn sống thảm hơn ông bây giờ gấp mười mấy lần ấy chứ. Chỉ riêng một điểm này thôi, ông đã phải cho những hộ nuôi chó ngao chúng tôi một lời giải thích rồi.”

Trác Mộc Cường Ba đứng thẳng người dậy, anh áy náy nói: “Tôi hiểu cảm nhận của mọi người, thật lòng tôi rất xin lỗi. Lừa gạt những khách hàng đã tin tưởng công ty chúng tôi như thế, bản thân tôi từng là người lãnh đạo cao nhất công ty, khụ… trách nhiệm này, tôi không thể đùn đẩy cho ai được. Tôi cũng rất hy vọng có thể cho những khách hàng đã bị tổn thất một đáp án khiến họ hài lòng, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để bồi thường cho họ. Ông nói đi, bây giờ mọi người cần tôi làm gì?”

“Việc này…” Kim Bất Hoán hiển nhiên không ngờ con người trước đây từng là tổng giám đốc một công ty lớn này lại dễ nói chuyện như thế, thái độ còn hết sức thành khẩn nghiêm túc nữa. Ông ta vốn đến là để đòi nợ, nhưng nhìn bộ dạng này của Trác Mộc Cường Ba, có vẻ như muốn gã nôn ra khoản tiền kia là điều không thể. Kim Bất Hoán nghĩ ngợi giây lát, đoạn nói: “Nói thực với ông, ông chủ Trác ạ, tôi vốn đại biểu cho mọi người đến đòi lại khoản nợ kia, nhưng với tình hình trước mắt của ông, đề nghị này dường như không được thực tế cho lắm. Tôi tin là ông có thành ý xin lỗi mọi người. Như vậy đi, hay là ông đích thân đi với tôi một chuyến, nói mấy câu nhận lỗi với mọi người, tôi nghĩ đám người chúng tôi cũng không phải là hạng không biết nể nang gì, không hiểu ý ông chủ Trác như thế nào?”

Trác Mộc Cường Ba trầm ngâm đáp: “Không được, tôi không thể đi với ông, tôi còn phải ở đây đợi một người quan trọng. Tôi cũng hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết khó khăn cho các công nhân viên và những hộ nuôi chó như các vị, thế nên mấy ngày này tôi không thể đi đâu được. Khụ khụ…” Trác Mộc Cường Ba dạo này đã không còn ho nữa, giờ nhất thời cuống lên, lại ho sù sụ. Kim Bất Hoán nói: “Ừm, nếu ông chủ Trác cảm thấy không tiện đi, để tôi nghĩ xem nào… Ông viết cho tôi một bức thư được chứ, tôi cần một bức thư xin lỗi chính thức của ông.”

Trác Mộc Cường Ba sảng khoái nói: “Được, tôi còn có thể đảm bảo với mọi người, khụ, nếu tôi xây dựng lại được công ty, tôi sẽ đền bù tất cả những tổn thất mà công ty chúng tôi gây ra cho những hộ nuôi chó các vị. Khụ khụ…” Gã cầm bút viết một bức thư xin lỗi, đồng thời hỏi rõ các khoản nợ, trực tiếp viết thành một tờ giấy nợ, ký tên mình bên dưới. Làm như vậy gã đã tự chặn đường lui của chính mình, nhất định gã phải trả món nợ này, đây chính là tín điều làm người của gã!

Kim Bất Hoán cầm thư xin lỗi và giấy nợ, không ngớt gật đầu, rồi xé ngay tờ giấy nợ Trác Mộc Cường Ba viết cho mình trước mặt gã, nghiêm nghị nói: “Được! Tôi tin ông, tôi cũng là người làm ăn, ông chủ Trác có hào khí và tự tin như vậy, tin rằng ông nhất định sẽ quật khởi trở lại! Những chuyện xưa thôi không nhắc tới nữa, tôi chỉ người làm ăn nhỏ, nhưng nếu ông mở lại công ty, tôi nhất định sẽ toàn lực trợ giúp. Tạm biệt!”

Kim Bất Hoán đã đi rất xa, Trác Mộc Cường Ba mới sực nghĩ tới một vấn đề: Sao ông ta tìm được đến nơi gã ở trọ này chứ? Chính là vấn đề mà Trác Mộc Cường Ba nghĩ mãi cũng không hiểu này đã mang đến phiền phức rất lớn cho gã, lúc này, gã không sao tưởng tượng được, Kim Bất Hoán mới chỉ là khởi đầu, hơn nữa còn đại biểu cho nhóm những hộ nuôi cho ngao tổn thất tương đối nhỏ.

Ở căn nhà trọ ấy, Trác Mộc Cường Ba chưa đợi được Đồng Phương Chính thì đã có hết đợt này đến đợt khác những hộ nuôi chó ngao đến tìm. Công ty Thiên Sư của gã đã phá sản, mà trong hợp đồng ban đầu ký kết cũng không ghi rõ tiêu chuẩn giám định của chó ngao giống, họ là những người bị hại vô tội nhất, thậm chí một đồng tiền bồi thường cũng không có. Nhìn những người quần áo lam lũ, cả nhà dắt díu nhau đến tìm mình, Trác Mộc Cường Ba lặng ngắt không nói gì. Thôi thì đủ các loại người, có người chửi rủa sa sả, có người khóc lóc ỉ ôi, đòi bán con bán cái trước mặt gã, lại có người cắt tay tự sát nữa. Trác Mộc Cường Ba lặng lẽ chịu đựng đủ lời chửi bới, đủ lời nguyền rủa ác độc, và cả những hành vi xâm phạm làm nhục nhân cách gã nữa. Nhìn ánh mắt phẫn hận của lũ trẻ con, vẻ thê lương buồn thảm của những người đàn ông, đàn bà, nét mặt bi phẫn mà bất lực của những người cao tuổi, gã bỗng dưng thấy sợ hãi, không có dũng khí đối mặt với cảnh khốn cùng này.

Chẳng mấy chốc, những người xung quanh đều phát hiện ra, có một đám người vây chặt một người đàn ông cao lớn, người đó mặt mày gầy guộc, hình dung tiều tụy, hơn nữa còn không ngừng ho sù sụ, giống như một người bệnh lao sắp chết đến nơi rồi vậy. Mỗi ngày ra ngoài, người đó đều phải khom lưng cúi mình, rất nhiều cà chua thối, hồng thối, trứng gà, bùn đất bay rào rào về phía gã. Cả lũ trẻ con xung quanh cũng học theo nhặt đá ném người đó, dù sao thì gã cũng đâu đánh trả lại… ức hiếp những người không đánh trả thì dường như là một điểm chung của loài người. Cư dân xung quanh đều không biết xảy ra chuyện gì, tại sao những người kia lại đòi đánh đòi giết người đàn ông cao lớn ấy, khi hỏi rõ sự tình, ai nấy đều lắc đầu thở dài: “Tạo nghiệt mà!”

Bình luận
× sticky