Mở đầu
Lục Thiều Trì, hóa ra ngươi cũng biết đứng ngồi không yên, biết ghen tuông với người đàn ông đó, ghen cả với những năm tháng mà ngươi chưa xuất hiện trong cuộc đời cô ấy…
Mười một giờ đêm, khoa nội trú của Bệnh viện Nhân Tâm thật vắng lặng. Dãy hành lang trống trải, cô tịch, thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng gió vi vút thổi qua. Cho dù ánh đèn điện soi rọi bệnh viện sáng như ban ngày, nhưng bóng đêm như mực ngoài cửa sổ lại nhắc nhở tất cả mọi người: Lúc này đã khuya lắm rồi. Cô y tá trẻ trực ban vừa ngáp vừa uể oải giở tờ báo ra đọc. Thứ báo lá cải này d để giết thời gian là hợp nhất, đặc biệt là phần tin giải trí. Phóng viên văn hóa ngày nay rất nhanh nhạy, đến cả tin nhà minh tinh nào có con chó mới chết cũng có thể viết đến nửa trang. Tờ báo cô đang đọc đưa tin trong live show của ngôi sao nổi tiếng nhất Hàn Quốc hiện nay Kim Eun Chae, một phóng viên ngớ ngẩn nào đó đã kích động đến mức ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện.
“Xem gì mà vui thế, cho tôi xem với?”. Giọng nói trầm nặng, âm vang, khiến cho dãy hành lang càng thêm vẻ trống trải. Cô y tá hoảng hốt nhét thẳng tờ báo vào sọt rác. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng ngay sau lưng cô, khuôn mặt tuấn tú, thanh nhã, nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
“Chủ nhiệm Lục, em đang xem báo Vân Trạch đô thị. Tại… tại có một phóng viên lên cơn đau tim ở live show của Kim Eun Chae vừa được đưa vào bệnh viện của ta”. Cô y tá cuống quýt thanh minh. Chuyến này tiêu rồi, giờ làm việc mà lại xem báo. Ai cũng biết chủ nhiệm khoa tim mạch Lục Thiều Trì của Bệnh viện Nhân Tâm là người không nên trêu vào.
“Đàn bà con gái các cô ai cũng thích xem những thứ thiếu iốt như thế này à?”. Lục Thiều Trì chau mày, nhưng trong nháy mắt lại khẽ nhếch môi, hóa ra không phải chỉ có mỗi cô ấy, đàn bà con gái trên đời đều mê mệt chuyện lá cải.
“Hôm nay Kim Eun Chae có live show ở Vân Trạch, tổng biên tập bảo em đi phỏng vấn, em có phải đào sâu ba thước đất cũng phải moi cho ra người tình bí mật của cô ta. Kim Eun Chae, là Kim Eun Chae nhé! Cái cô ca sĩ Hàn Quốc nổi tiếng khủng khiếp ấy! Này, Lục Thiều Trì, anh nghe em được phỏng vấn cô ấy mà sao không mảy may chút gì thế? Ít ra thì anh cũng phải giả vờ phấn khởi đi chứ!”.
Lục Thiều Trì khẽ chau mày, trong đầu hiện ra vẻ mặt dương dương tự đắc của cô nàng. Cô vừa khoe khoang ầm ĩ, vừa đòi anh phải chia vui cùng. Anh từ trước đến nay vẫn miễn dịch với mấy thể loại tin tức giải trí, minh tinh Hàn Quốc Kim Eun Chae gì gì đó anh càng chưa nghe đến bao giờ. Từ từ… Kim Eun Chae! Live show! Anh chợt đưa mắt lên, tim đập thình thịch.
“Cô vừa nói có phóng viên bị ngất xỉu ở live show của Kim Eun Chae à? Có phải là phóng viên báo Vân Trạch đô thịkhông?”. Lục Thiều Trì chộp lấy vai cô y tá.
“Vâng, vâng”. Cô y tá giật bắn người.
“Báo đâu?”.
“Trong… trong sọt rác…”. Cô y tá run rẩy chỉ vào sọt rác ở bên cạnh, lòng ngưỡng mộ thường ngày dành cho vị bác sĩ thần tượng này trong giây lát biến nỗi sợ hãi.
“Bệnh nhân đó tên gì? Phòng bao nhiêu?”. Lục Thiều Trì vừa hỏi vừa rút điện thoại di động ra xem tin nhắn, chết tiệt, mổ cả ngày nên anh quên mở máy.
“Bệnh… bệnh… bệnh… bệnh nhân nào?”. Cô y tá cuống đến mức không nói rõ thành lời.
“Cái cô phỏng vấn Kim Eun Chae, lên cơn đau tim ngất xỉu ấy!”.
“An… An… An… An Dĩ Mạch, phòng 1314”. Cô y tá trẻ lật sổ trên tay, lắp bắp báo cáo với anh.
“Shit! An Dĩ Mạch, em làm cái gì thế này?”. Lục Thiều Trì lầm bầm rủa thầm, rồi nhanh chóng quay người đi về phía thang máy.
Cô y tá trẻ nhìn theo bóng anh rời xa, không khỏi ngây người. Lục Thiều Trì cũng biết nói tục ư?! Chủ nhiệm khoa tim mạch trẻ nhất trong lịch sử y học Trung Quốc, con người được mệnh danh là “Vân Trạch đệ nhất dao”, biết nói tục ư?! Cô y tá non nớt nghiêng đầu nhìn Lục Thiều Trì đang nóng ruột chờ thang máy, nuốt nước bọt đánh ực. Chủ nhiệm Lục thường ngày thì dầu núi Thái Sơn có đổ ngay trước mặt cũng không mảy may rung động, giờ bị làm sao vậy? Không phải là… bị ma làm chứ? Cô hồi hộp nhìn quanh khuôn viên bệnh viện vắng lặng, lầm rầm niệm a di đà Phật. Khoan khoan, sao anh ấy biết người bị đau tim là một cô gái?
Lục Thiều Trì nóng nảy đập tay vào nút thang máy, hoàn toàn không để ý đến cô y tá mặt mũi đang tái mét. Có lẽ bất kỳ ai nhìn thấy anh như thế này cũng đều sợ mất hồn. Cái tên Lục Thiều Trì từ trước đến nay vẫn đồng nghĩa với sự vững vàng điềm đạm mà.
Từ khi anh còn bé mọi người đã không ngớt khen ngợi: “Viện trưởng Tiêu, Thiều Trì nhà chị thật chín chắn”.
Trong mắt người khác, có một bà mẹ làm Viện trưởng và một ông bố đứng đầu trong mục tin tức chính trị xã hội, thì anh chính là cậu ấm chính hiệu. Ngay từ bé, anh đã được mẹ rèn giũa để có thể giữ được bình tĩnh trước mọi việc. Vậy thì từ bao giờ mà anh đã thay đổi như thế này, bắt đầu biết cười, biết khóc, biết tức giận? Có lẽ đều từ lúc gặp phải cái cô nàng ngốc nghếch An Dĩ Mạch này. Nghĩ đến đây, anh lại bất giác mỉm cười.
“Ding!”. Thang máy phát ra một tiếng đanh vang, đến tầng mười ba rồi.
“Vào, vào, vào… trời ạ! Đá kiểu gì thế này! A ha, sút, sút m
Vừa đến cửa phòng 1314, Lục Thiều Trì đã nghe thấy tiếng cổ vũ điên cuồng. Anh chau mày, chết tiệt, sao họng cô nàng này to thế, chả giống bệnh nhân gì cả! Anh đẩy cửa, đi thẳng vào phòng bệnh, không chút đắn đo tắt ngay tivi.
“Này, anh làm cái gì thế? Sắp vào lưới rồi, anh lại đi tắt tivi lúc này! Lục – Thiều – Trì! Kiếp trước em nợ anh gì à? Anh cứ phải chống lại em à?”. An Dĩ Mạch chống nạnh, ngồi khoanh chân trên giường, phừng phừng tức giận trừng mắt nhìn anh. Bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc màu hồng trên người cô có vẻ rộng, cái đầu nhỏ nhắn trên cổ áo rộng nguệch khiến cô trông càng gầy gò, nhỏ bé. Trên khuôn mặt thanh tú xanh xao đó, đôi mắt sáng trong ranh mãnh đưa qua đưa lại, chả có vẻ gì là ốm cả.
“Nếu lần sau em mà còn dám xem cái thứ bóng đá ầm ĩ thế này nữa, anh sẽ chuyển em đến phòng chăm sóc đặc biệt. Ở đó đừng nói đến tivi, đến con ruồi cũng không lọt vào được đâu!”. Thiều Trì không hề để tâm đến thái độ giận dữ của cô, chỉ hạ giọng nói một câu, Dĩ Mạch vội vàng im lặng.
“Em chưa ốm đến mức phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, làm thế lãng phí quá. Mà… em cũng không trả nổi đâu”. Dĩ Mạch lầu bầu, ngồi trên giường cũng không chịu yên, cứ ngọ ngoạy chân tay suốt.
“Anh sẽ trả cho em, anh nói là làm đấy”. Giọng nói của Lục Thiều Trì vẫn đều đều, không nóng không lạnh.
Dĩ Mạch ngước cặp mắt to tròn nhìn Thiều Trì một hồi lâu. Phòng chăm sóc đặc biệt là chỗ đến cả người nhà vào thăm cũng phải mặc như nhà du hành vũ trụ? Dù cô biết bệnh tình của mình không cần vào đó, nhưng cô cũng biết là không nên làm trái ý Thiều Trì được! Với địa vị của anh ở Bệnh viện Nhân Tâm, chắc chắn anh sẽ đưa cô vào nơi quỷ quái đó! Nghĩ như vậy, cô lập tức thu lại cục tức đang bốc lên đùng đùng, nheo mắt lại, cố nở một nụ cười nịnh bợ.
“Thiều Trì, anh đừng giận mà, phòng này tuyệt lắm. 1314, một đời một kiếp(1) nghe có vẻ may mắn đấy! Nằm đây em mới bình phục được chứ!”.
“Thế à?” Thiều Trì nhìn cô gái đầy vẻ e dè tội nghiệp, vừa tức vừa buồn cười. Cô nàng này cứ như con tắc kè, vừa rồi còn giận đùng đùng, giờ lại nịnh nọt như một chú chó con. Đúng là không biết ngượng
“Vâng vâng, ở đây có điều hòa, có tivi, y tá thì lịch sự. Phải rồi, anh vừa nói sẽ thanh toán cho em đấy nhé”.
Dĩ Mạch mím môi, khẽ liếc nhìn Thiều Trì, anh nhất định phải trả tiền viện phí cho em đấy. Y tá trưởng đã thông báo rồi, mỗi ngày ba nghìn tệ, một bài phỏng vấn bình thường của cô mới được có năm mươi tệ, với khả năng làm việc của cô thì một tháng kiếm được hai nghìn đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi.
“Hừ, tại sao mấy người đó lại đưa mình vào Bệnh viện Nhân Tâm chứ? Chỉ cần đưa mình vào phòng y tế là được rồi. Ai bảo mình nghèo, nghèo thì không nên xa xỉ thế này. Ôi thôi, cùng lắm là đem dây chuyền, túi xách Thiều Trì tặng mình bán đi vậy, thế nào cũng trả được viện phí”. Dĩ Mạch rầu rĩ liếc Thiều Trì một cái rồi tự lẩm bẩm với mình.
“Chi phí thuốc men trừ vào lương của anh”. Lục Thiều Trì mặt lạnh băng nói. An Dĩ Mạch không khỏi mở cờ trong bụng. Quen anh mấy năm rồi, biết anh là dạng người miệng cứng lòng mềm, ngoài lạnh trong nóng điển hình. Cũng do nắm được tính khí anh nên Dĩ Mạch mới dám mạnh miệng khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh. Cô cười thầm, len lén đưa tay làm hình chữ V, tinh ranh giống hệt như một chú thỏ con. Thiều Trì quay người đi, trong đôi mắt đen thoáng một nụ cười.
“Em biết là tim em không tốt, không chịu được sự kích động. Tuyệt đối không được xem những thứ như bóng đá. Ngộ nhỡ…”.
“Biết rồi biết rồi, mợ Lâm(2), nhiều lời quá. Không nghe, em không nghe gì đâu!”. Dĩ Mạch bịt chặt tai lại.
“Yên tâm đi, dịu dàng dễ thương như em đây nhất định gặp dữ hóa lành, ngày trước Trần Sở Dương ở phòng cấp cứu đã chẳng tự tin chẩn đoán em chắc chắn không cứu được! Thế mà em không những sống được mà còn đi làm như người bình thường. Điều này chứng tỏ, bổn cô nương đây sống lâu trăm tuổi là chắc chắn rồi. Với lại, có bạn trai đẹp trai, phong độ, dịu dàng như anh, sao em đành lòng bỏ đi chứ? Nếu em chết…”
“Được rồi, nếu em thấy buồn thì xem thời sự ấy”. Lục Thiều Trì bật tivi lên, cắt ngang lời Dĩ Mạch. Anh không chịu nổi khi nghe cô nhắc đến từ “chết”. Cứ vốn tưởng là bác sĩ, những chuyện sinh lão bệnh tử đã quen, nhưng riêng từ đó phát ra từ miệng cô, anh vẫn thấy sợ hãi vô cùng. Còn nhớ một tối năm ngoái cô được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, anh lay gọi thế nào cô cũng không tỉnh. Anh chưa từng sợ như thế bao giờ, như thứ quý giá nhất đời sắp tuột khỏi tay… Anh túc trực bên cô suốt ngày đêm, cho đến khi cô thoát khỏi hiểm nguy mới thở phào nhẹ nhõm. Cả đời này, anh không muốn phải trải qua cảm giác mất cô một lần nữa.
“Hả, lại thời sự! Ai lại bắt phóng viên giải trí xem thời sự chứ, ác quá đi mất”. Dĩ Mạch rầu rĩ lầu bầu, xem thời sự với Thiều Trì.
“Thế thì em đừng làm phóng viên nữa là được”. Lục Thiều Trì đột ngột lên tiếng, Dĩ Mạch nghe thấy câu này thì lập tức im bặt. Cô im lặng xem tivi, không biết là quá chăm chú hay thực ra là đang ngây người.
“Sau đây là tin giải trí: Tối qua nghệ sĩ trứ danh của Hàn Quốc Kim Eun Chae, đã tổ chức buổi live show cuối cùng trong tour diễn vòng quanh châu Á Màu sắc khuynh thành của cô, lần biểu diễn này…”.
Giọng cô phát thanh viên duyên dáng vô cùng, nhưng Thiều Trì lại chau mày cau có. Dĩ Mạch cũng chau mày giống anh, mục chính trị xã hội mà lại đưa tin giải trí thì quái thật, minh tinh thì cứ gọi là minh tinh, lại còn “nghệ sĩ trứ danh”!
“Em ngất xỉu lúc phỏng vấn cô ta à?”. Thiều Trì chỉnh cho tiếng tivi nhỏ lại một chút, nếu vì phỏng vấn ngôi sao Hàn Quốc này mà Dĩ Mạch ngất xỉu, thì anh không thể không nghi ngờ cô bị cái gì đó hoặc ai đó làm kích động trong lúc phỏng vấn.
“Ừ, anh biết em kỳ vọng nhiều thế nào không? Không phải phóng viên nào cũng được phỏng vấn Kim Eun Chae đâu nhé. Anh biết không, đến cả lãnh đạo thành phố cũng đến góp mặt đấy! Kim Eun Chae đúng là không phải tay mơ, đến cả chương trình thời sự Vân Trạch cũng dành ra hai phút để đưa tin về cô ấy, đúng là đãi ngộ cấp cao. Hôm nay em vừa nhìn thấy cô ấy đã phấn khích ghê gớm, sau đó ngực nhói lên rồi không nhớ gì nữa. Này, anh làm gì thế? Anh gọi ai thế?”. Thiều Trì không nghe hết câu chuyện của cô, đã lôi luôn điện thoại ra nhấn số. Sắc mặt anh rất nghiêm trọng, nhìn là biết đang giận ghê gớm. Dĩ Mạch cảm thấy không ổn, vội vàng lao đến cướp điện thoại của anh.
“Anh gọi cho tòa soạn của em, bảo sếp em là em không làm nữa. Alô, báo Vân Trạch đô thị phải không?”.
“Không được!”.
“An Dĩ Mạch, rốt cuộc thì em có biết tình hình sức khỏe của mình không? Hay là em muốn chờ đến lúc không chữa được nữa mới chịu ngoan ngoãnnghe lời? Em biết rõ là bệnh của mình chỉ cần xúc động mạnh là có thể mất mạng, mà vẫn đi phỏng vấn ngôi sao Hàn Quốc gì gì đó, em lớn bằng ngần này rồi, sao vẫn ấu trĩ như bọn con nít thế! Em…”
Câu nói của Thiều Trì mắc lại trong cổ họng, anh thấy mắt Dĩ Mạch đỏ lên, vẻ như phải chịu gì đó rất ấm ức, hai giọt nước mắt lấp lánh chảy trên má cô, rơi xuống, như vạch ra hai vết thương. Cô khóc lặng lẽ, nhưng trong tim anh lại như có tiếng đá vỡ động trời.
Quen Dĩ Mạch lâu như vậy, rất hiếm khi anh thấy cô khóc, bất kể là lúc ốm đau hay lúc chữa bệnh, đau đến mấy cô cũng không rơi nước mắt. An Dĩ Mạch trong trí nhớ của anh luôn luôn mạnh bạo vô tư, dường như trời sinh cô ra để chây ỳ với mọi việc đau khổ. Mỗi ngày cô đều tràn đầy sức sống, ngay cả với chuyện buồn nhất cô cũng tìm được cớ để tự an ủi bản thân. Sao cô lại khóc được chứ?
Chỉ có một lần, Noel năm ngoái anh gọi điện cho cô, nhưng cô không nghe máy. Anh tìm đến nhà thì thấy cô đang ngồi khóc trước cửa, gục mặt vào cánh tay, yếu ớt như một con bướm bị thương. Khi đó, cô cứ nhắc đi nhắc lại rằng cô đánh rơi cái gì đó, không thể tìm lại được nữa. Anh chưa từng thấy cô như vậy, anh ôm cô vào lòng dỗ dành, cô khóc cả buổi tối, lúc đó anh mới biết hóa ra cô gái này cũng có thể khóc nhiều như vậy. Hôm đó, anh nói với cô rằng anh yêu cô, anh hứa với lòng sẽ luôn làm cô vui, không để cô phải khóc nữa.
“Dĩ Mạch…”.
“Em không sao, em không buồn. Có người yêu thì sao chứ? Em cũng có người yêu rồi”. Cô thì thầm những câu mà Thiều Trì không sao hiểu nổi và anh cũng không biết phải an ủi cô thế nào mới phải. Cũng như lần trước, cô gục đầu vào hai tay, hai vai rung lên, khe khẽ khóc. Người ta thường chọn tư thế này khi thấy trong lòng có điều bất an. Thiều Trì vòng tay sang ôm Dĩ Mạch, chỉ một vòng tay là có thể ôm gọn cô vào lòng. Anh xót xa, hóa ra cô gầy đến vậy.
Được một hồi lâu cô mới bình tĩnh lại, ngước đôi mắt to tròn ngượng ngùng nhìn Thiều Trì.
“Em khóc vì vừa rồi anh bắt nạt em, nhưng… sao anh lại khóc?”.
“Sao?”. Thiều Trì đỏ mặt, luống cuống không biết phải nói gì. Nếu cô không nhắc thì anh hoàn toàn không biết mình cũng đang chảy nước mắt.
“Anh đang khóc đây này!”. Dĩ Mạch mặt mũi vẫn còn đầy nước mắt, kinh ngạc nhìn Thiều Trì, xoáy sâu đến mức mặt anh nóng bừng
“Anh không khóc, ngủ sớm nhé”. Thiều Trì xoa mái tóc cô, ân cần nói.
“Yes sir!”. Dĩ Mạch giơ tay chào kiểu nhà binh, Thiều Trì lúc này mới yên tâm rời khỏi phòng bệnh. Khi đóng cửa, anh nhìn thấy Dĩ Mạch liên tục làm mặt hề trêu anh, tim anh khẽ chao, cảm thấy vị ngọt nhè nhẹ tan ra trong lồng ngực. Trong giây lát, hạnh phúc tràn đầy trong anh.
Đêm rất sâu, Lục Thiều Trì nhìn dãy hành lang trống trải, trong lòng dấy lên một cảm giác khác thường. Quen An Dĩ Mạch hai năm, yêu nhau một năm. Lần đầu tiên gặp cô chính là ở bệnh viện này, đó cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười tươi tắn như vậy trong phòng bệnh.
Cô gái mặc đồ bệnh nhân đó dường như không biết đến sợ hãi, đau đớn là gì. Cô lúc nào cũng cười nói, trêu chọc bác sĩ y tá vui râm ran. Nụ cười đó khiến anh thường bất giác dừng bước, lưu luyến đứng trước cửa phòng bệnh, âm thầm nhìn ngắm cô. Nụ cười đó khiến cho thần chết cũng quên tiến bước, để rồi cuối cùng cô cũng tươi cười mà ra khỏi phòng bệnh, vượt qua cái án tử hình mà các bác sĩ đã tuyên. Còn anh thì đã bị nụ cười của cô kết án vô thời hạn, không thể cứu vãn.
“A, Kim Eun Chae!”. Tiếng kêu lanh lảnh cắt đứt dòng hồi tưởng của anh. Tiếng kêu rất lớn, trong đêm khuya thanh vắng nghe như chọc vào màng nhĩ. Anh chau mày, đưa mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh, hai y tá trực ban nhìn thấy anh, hoảng hốt cúi đầu xuống.
“Kim Eun Chae?”. Lục Thiều Trì nhắc lại cái tên này, rồi nhặt tờ tạp chí giải trí trên bàn trực lên. Cô y tá tưởng sắp bị mắng, mặt cúi gằm không dám ngẩng lên.
“Đàn bà con gái các cô hâm mộ cô ta đến thế à? Sao mà đến tầng nào cũng thấy tạp chí lá cải về cô ta thế nhỉ?”.
“Vâng, cô ấy họa hoằn lắm mới đến nước ta biểu diễn. Nghe nói người yêu cô ấy là người Trung Quốc, vì tình yêu mà cô ấy vứt bỏ sự nghiệp đang tỏa sáng ở Hàn Quốc, ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc Trung Quốc làm lại từ đầu. Hy sinh tất cả, bắt đầu lại từ đầu, đúng là rất dũng cảm, rất vĩ đại. Không biết người đàn ông nào mới xứng đáng để cô ấy hy sinh như thế”. Một y tá sôi nổi bàn chuyện.
“Được Kim Eun Chae yêu thì làm sao mà là người bình thường được? Chị xem, trên tạp chí có đăng ảnh chụp trộm anh ấy đây này! Đẹp trai quá, đáng tiếc là ảnh không được rõ. Nhưng chị xem cái bóng nghiêng này, đúng là chả khác gì diễn viên!”. Cô y tá kia nói đến thần tượng cũng phấn khích không k
Lục Thiều Trì lắc đầu, nếu không phải vì Dĩ Mạch cũng thích cô minh tinh Hàn Quốc này thì anh đã chả thèm để mắt đến thứ tạp chí lá cải kia. Anh đặt cuốn tạp chí lại trên bàn trực, bỗng tay anh khựng lại. Anh nhìn trừng trừng vào trang bìa tạp chí không chớp mắt.
Hai cô y tá có phần lo lắng nhìn anh, họ chưa từng thấy bác sĩ Lục kinh hoàng như thế bao giờ.
Lục Thiều Trì nhìn người đàn ông bị chụp trộm trên bìa tạp chí, đó là “bạn trai” của Kim Eun Chae sao? Dáng vẻ ngang tàng đó, đường nét hoàn hảo đó, chỉ cần nhìn một lần là sẽ không quên được. Cho dù ảnh không rõ mặt mũi, anh cũng vẫn cảm thấy những đường nét quen thuộc này thật đáng sợ. Tay anh từ từ nắm chặt, vò nát tờ tạp chí lại.
Anh biết người đàn ông này, đó là cách đây một năm. Lần đó, Dĩ Mạch khóc rất nhiều và nói cô làm mất thứ gì đó rất quan trọng. Anh chợt thấy bất an, anh đã nhặt được một sợi dây chuyền trong nhà Dĩ Mạch. Đó là một sợi dây bình thường, trên mặt dây hình trái tim có một cái chốt, anh lén mở ra xem, thì thấy bên trong có ảnh một người đàn ông… Hóa ra đó chính là thứ quan trọng nhất của cô. Về sau ma xui quỷ khiến thế nào mà anh giấu sợi dây chuyền đó đi, không trả cho cô. Đến bản thân anh cũng không biết tại sao lại làm như vậy, anh quá sợ, sợ cô nhìn thấy người đàn ông trong ảnh, sợ mất cô…
Tim anh đập mạnh, như vậy việc cô ngất xỉu có lẽ không phải do quá hâm mộ thần tượng. Nhất định cô đã thấy anh ta, nếu không thì sao hôm nay cô lại khác thường như vậy, đột nhiên khóc lóc thảm thương như vậy?
Người đàn ông đó là ai? Anh ta có quan hệ gì với Dĩ Mạch? Anh chưa từng hỏi cô về quá khứ, anh biết mọi điều đã qua của Dĩ Mạch đều là những vết thương cô cố chôn chặt. Nhưng lúc này, anh như phát điên lên vì muốn biết quá khứ của cô với người đàn ông ấy. Dĩ Mạch chắc chắn phải rất yêu anh ta, nếu không sao cô lại hồn xiêu phách lạc tìm sợi dây chuyền đó? Nhưng… đã vậy thì sao họ lại chia tay? Rốt cuộc thì người đàn ông đó là người như thế nào mà nỡ chia tay với người con gái như vậy? Nếu là anh thì dù có hy sinh mạng sống cũng không bao giờ ngừng yêu cô… anh tự cười nhạo mình. Lục Thiều Trì, hóa ra ngươi cũng biết đứng ngồi không yên, biết ghen tuông với người đàn ông đó, ghen cả với những năm tháng mà ngươi chưa xuất hiện trong cuộc đời cô ấy…
Cô từng dành ba năm để yêu một người, nhưng lại mất sáu năm để quên người ấy.
Chín năm, từ một cô bé không biết gì cho đến khi trở thành người con gái chững chạc như bây giờ, tình yêu của cô, giống như Lương Triều Vỹ trong Vô gian đạo, luôn luôn không gặp được ánh mặt trời. Chỉ là… cuộc đời cô còn có thể có được bao nhiêu lần ba năm, rồi lại ba năm nữa?
Đấy là một buổi sáng rất đỗi bình thường, trời rất xanh, mây gợn nhẹ, cỏ bên đường mọc xanh rì, những tán ngô đồng sum suê tỏa bóng và trong không khí lan tỏa một thứ hương thơm ngọt ngào, dễ chịu. Cửa ra vào tòa soạn báo Vân Trạch đô thị hôm nay vô cùng náo nhiệt: cộng tác viên đến hỏi tiền nhuận bút, xe đi phỏng vấn ra vào tấp nập, nhân viên bận rộn chuẩn bị đi đưa tin… Và tất nhiên, còn có cả An Dĩ Mạch vai đeo balô đang ngơ ngác nhìn trước ngó sau.
“Chào chị, hôm nay phỏng vấn ở đâu thế?”. Dĩ Mạch cười hỉ hả hỏi một đồng nghiệp vừa chạy ra, người đó còn không thèm liếc mắt nhìn cô, thì tất nhiên càng không có thời gian để trả lời câu hỏi của cô. Dĩ Mạch không để tâm, chỉ nhún vai đi tiếp. Làm cái nghề phóng viên này, ai cũng đã chóng tu luyện thành tinh, gặp lãnh đạo các ban ngành thì anh anh em em ngọt xớt nhưng với đồng nghiệp của mình thì lạnh lùng, khinh khỉnh. Mọi người đều dốc hết sức vào việc cạnh tranh, nên tuyệt đối không phí thời gian vào việc chào hỏi ở văn phòng. Điều mọi người quan tâm là tháng này anh lên được mấy trang đầu, cô kia được thêm mấy món thưởng; thi thoảng lại nói kháy nhau mấy câu hoặc đâm bị thóc chọc bị gạo trong văn phòng.
Có lẽ Dĩ Mạch là trường hợp ngoại lệ duy nhất trong đám người này. Từ trước đến giờ cô chưa từng quan tâm số tiền viết bài của mình được bao nhiêu, cũng không quan tâm đến việc đi cửa nào mới có lợi, đi cửa nào sẽ bị thiệt thân. Ngược lại, cô còn rất lười, nếu phải đi phỏng vấn vào cuối tuần thì cô thà dâng tặng đồng nghiệp để hưởng cái vui an nhàn còn hơn. Nhỏ tuổi nhất phòng giải trí, năng lực kém nhất, bài viết ít nhất, “ba nhất” này cô đều nắm chắc.
Việc cô thích làm là ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ văn phòng, nhìn ngắm cây ngô đồng bên ngoài bốn mùa thay đổi.
“Dĩ Mạch, hôm nay có bài không?”.
“Không có, nhưng sếp cứ yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng này nhất định sẽ không để trống bài!”.
“Phòng có nhân tài như cô thì tôi yên tâm làm sao được?”. Trưởng phòng giải trí Đồ Thủy Thu bực bội lườm Dĩ Mạch. Trước kia nhận cô ta vào làm cũng là vì thấy cô ta đầy nhiệt huyết, không lương cố định, không chế độ ưu đãi, không tiền đồ mà cũng chịu làm. Vốn tưởng cái cô nàng đã thề thốt sẽ làm phóng viên suốt đời này nhất định sẽ yêu quý sự nghiệp báo chí, đầy ắp hoài bão lý tưởng, nhất định sẽ lập nên công danh. Nhưng làm việc lâu như vậy trưởng phòng cũng nản lòng, cô nàng An Dĩ Mạch này vốn không hề có chút lòng say nghề nào. Thật không hiểu nổi, cô ta rõ ràng là không thích nghề này, sao lại cứ ở lỳ tòa báo không chịu ra đi cơ chứ! Xem ra đợt báo tháng này cũng khỏi mong đợi tin bài của cô ta. Mặt cô nàng này dày đến mức có thể đem đi vá tường thành, có mắng mỏ gì thì cô ta cũng luôn vào tai này ra tai kia, ngày nào cũng lãng phí thời gian vào những việc vô bổ. Trời nắng thì cô ta vui vẻ ca ngợi tạo hóa ban tặng bầu trời đẹp thế, cao vút không gợn mây. Hôm nào trời mưa, cô ta lại ngợi ca ông trời thể lượng, tưới đẫm vạn vật. Thật không hiểu nổi đầu cô nàng này chứa những gì bên trong.
“An Dĩ Mạch, đến phòng tôi ngay!”. Nhớ đến nơi trút giận, Đồ Thủy Thu nện bản đề cương phỏng vấn dày cồm cộp trong tay lên bàn Dĩ Mạch, sau đó dậm mạnh gót giày cao bảy phân, hùng hổ đi vào phòng.
“Lần trước tòa soạn định lấy Kim Eun Chae làm tin chính bìa B. Nhưng hôm đó cô tự nhiên mất tích, suýt chút nữa thì làm bể kế hoạch ra báo. May có người nhanh tay dùng ảnh của Chu Thiên Vương lấp chỗ trống đó, nếu không thì rắc rối to. An Dĩ Mạch, không phải lúc nào cũng có đồng nghiệp đổ rác hộ cô đâu, tôi xin cô nhanh nhạy lên chút đi, có cô ở đây cả phòng chúng ta có ngày lên cơn đau tim mất!”.
“Hả? Dùng tin của em làm bìa? Sao không ai cho em biết?”. Dĩ Mạch nói khẽ rồi lầm bầm một câu, cô mới là người xém chết vì đau tim chứ.
“Bây giờ cô còn trách tôi không cho cô biết à? Cô biết điều một chút được không! Tôi xin cô, đám người phòng tin tức đang chờ dịp cười chúng ta đây này!”. Bà chị trưởng phòng đẩy gọng kính lên, tức giận bừng bừng nhìn Dĩ Mạch. Sinh tồn ở chốn văn phòng vốn vẫn là như thế, quân đến thì tướng chặn, nước đến thì đất giữ, chỉ có một đám người mà ồn ào chả khác gì cái Đại Quan viên(3) hiện đại. Ai cũng muốn bẫy người khác, làm gì có ai có nghĩa vụ nhắc nhở cho cô? Thật không hiểu nổi cô nàng này ngây thơ hay làngu ngốc nữa, cái gì cũng không hiểu!
“Em nhất định sẽ cố gắng, giờ em đi phỏng vấn đây. Chào sếp…”. Mụ phù thủy già nổi giận rồi, xem ra chuồn mau cho lành.
“Đứng lại cho tôi! Chạy nhanh thế, vội đi đầu thai à?”.
“Dạ… vâng! Nhưng không phải em đầu thai, mà là em bé của Tô Dung sắp đầu thai. Tô Dung sinh con, chuyện quan trọng như thế em phải ngày đêm theo dõi sát sao mà”.
“Việc Tô Dung sinh con đã có người khác lo rồi, cô còn tham gia gì nữa! Rõ thật là, việc mình chưa xong, lại còn đòi đèo bòng chuyện người khác! Với lại từ giờ đến lúc Tô Dung sinh con còn hai tháng nữa, cô vội cái gì!”.
“Không, sếp à. Chúng ta cần phải biết nhìn xa trông rộng. Việc sinh nở thường rất khó nói chính xác, có khi không cẩn thận đẻ non một hai tháng thì sao? Vì thế em thấy mình nhất định phải trực sẵn ở bệnh viện, sẵn sàng đón em bé ra đời”. An Dĩ Mạch mở to đôi mắt vô tội, nghiêm trang giải thích.
“Cô nói xong chưa? Tấu hài đấy à? Giờ là lúc cô dạy tôi làm việc thế nào à? Cô…?”. Trưởng phòng giận dữ vơ lấy tập giấy tờ trên bàn, toan đập vào đầu Dĩ Mạch. Dĩ Mạch hoảng đến nhắm tịt mắt lại, đánh đi đánh đi, đánh nhẹ thôi.
“Thưa trưởng phòng”. Bỗng một giọng nói cản chị ta lại, Dĩ Mạch trút một hơi nhẹ nhõm, mở mắt ra. Một nữ đồng nghiệp đứng ở trước cửa cười tươi, liếc Dĩ Mạch một cái, ánh mắt rất coi thường.
“Có việc gì thế?”. Thấy cánh tay đắc lực của mình, chị ta ngay lập tức chuyển mặt tươi tỉnh.
“Tô Dung chiều nay lúc xuống thang không cẩn thận vấp ngã, đã được đưa vào viện rồi, rất có thể cô ấy sẽ sinh sớm hơn kế hoạch”.
“Thế…”.
“Sếp yên tâm, em đã phái hai nhân viên thực tập thay nhau trực ở đó rồi. Giờ em đến đó luôn đây, tin này ta nắm chắc rồi”.
“Cô làm việc tất nhiên là tôi yên tâm, cô lo xa như vậy rất tốt. Bệnh viện xa lắm, thế này đi, cứ bảo đội xe đưa cô đi, giấy xuất xe bảo tài xế đưa tôi ký là được rồi”.
“Cảm ơn sếp”.
“Phải thế, phải thế”.
Phải thế? An Dĩ Mạch tròn mắt, đến khu đô thị mới mà còn phải đi bộ sái cả chân, cái phòng giải trí vắt mỡ sành ra nước này mà cũng chịu điều xe đưa phóng viên đến bệnh viện phụ sản chỉ cách đó mươi phút đi đường sao?
“Sếp ơi, lần trước em đi xe bus đến live show ở cung thể thao Vân Trạch hết…”
“Im mồm, bài viết đó của cô còn kiếm không đủ tiền đi xe bus nữa kìa. Nhìn gì tôi? Cô đang chửi thầm tôi đấy à? Đừng tưởng tôi không biết gì đâu nhé, sau lưng tôi các cô toàn gọi tôi là phù thủy già! Có thời gian nói xấu người khác sau lưng thì thà học làm thế nào kiếm ra vài tin giật gân đi!”.
Phóng viên giải trí không nói xấu sau lưng thì nói cái gì? Chẳng lẽ nói chuyện chính trị? Dĩ Mạch than thầm trong bụng. Nếu không phải vì di nguyện của bố thì cô đã chẳng ở lại phòng giải trí chết tiệt này rồi! Hừ, vốn hy vọng trở thành nhà thiết kế trò chơi điện tử danh tiếng, giờ lại trở thành phóng viên quèn của làng giải trí, đúng là chuyện bi thảm nhất thế giới cũng chỉ đến thế.
“Làm gì mà như anh hùng quyên sinh thế? Tin của Kim Eun Chae tôi vẫn chưa tính sổ với cô đấy! Giờ cô ấy đang ở lại Vân Trạch quay MV cho đĩa hát, xem ra sẽ còn ở đây một thời gian. Giờ mọi nơi đang đồn ầm lên chuyện cô ấy vì người yêu bí mật mà bỏ sự nghiệp đang lên ở Hàn Quốc, các tờ báo lớn nhỏ khắp châu Á đều đang muốn biết tung tích người đàn ông đó. Chớ bảo tôi không trọng dụng cô, giờ tin này giao cho cô, bằng bất kỳ cách nào, cũng phải moi cho được người đàn ông đó ra”.
“Trưởng phòng, để phỏng vấn người yêu của Kim Eun Chae, em đã nấp một ngày một đêm trong nhà vệ sinh mà cuối cùng cũng chẳng thu được kết quả gì. Nhiệm vụ lớn thế này nên giao cho người có kinh nghiệm đi thôi!”. Nghe đến mấy từ “người yêu của Kim Eun Chae”, Dĩ Mạch biến sắc mặt, vội vàng đẩy việc cho người khác.
“Còn dám nhắc chuyện lần trước với tôi à! Hôm đó tất cả các báo đều có bài, chỉ có báo ta là không, lỗi này là của cô, giờ mau đền cho tôi!”.
“Nhưng thưa sếp, Kim Eun Chae không nể mặt báo nhỏ như chúng ta…”.
“Hai tháng, nếu tôi không thấy tin độc thì cô không cần đi làm nữa”.
“Vâng, em nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của sếp!”. Lời trưởng phòng như thần chú, ngay lập tức khiến Dĩ Mạch cấm khẩu. Chỉ cần nhắc đến c rời khỏi tòa báo là cô sẽ đầu hàng ngay tắp lự. Dĩ Mạch hít một hơi thật sâu, lủi thủi bước ra khỏi văn phòng.
Cô trở về chỗ, ngồi im một hồi lâu nhìn màn hình máy tính. Lát sau, như hạ quyết tâm làm việc gì đó, cô lập một file văn bản mới, mau chóng gõ mấy chữ “Đơn xin nghỉ việc”. Nhưng mới gõ được mấy chữ, ngón tay cô liền ngập ngừng dừng lại. Cô nhìn chăm chăm vào tấm ảnh gia đình trên màn hình máy tính, bố mẹ và cô, tất cả cùng cười rạng rỡ, hạnh phúc. Cô im lặng nhìn ba người trong ảnh, hạnh phúc đó như ánh hào quang từ thế giới khác.
Không thể để mất công việc này, ý nghĩ đó bùng lên trong đầu cô. Dĩ Mạch nhấp nhẹ con chuột, delete hẳn file xin nghỉ việc vừa mới viết xong tiêu đề.
“Trưởng phòng bảo cô tìm thông tin về người yêu bí mật của Kim Eun Chae à? Bà ấy chắc chắn là kiếm lý do để tống cô đi rồi! Kim Eun Chae bảo vệ tình yêu đó như thế, tuyệt đối không thể để bị lộ đâu”.
“Phải đấy, Dĩ Mạch, thà tự thôi việc còn hơn là bị đuổi việc, như thế cũng đẹp mặt hơn một tí”.
“Phải đấy, nếu là tôi thì nhất định tôi sẽ thôi việc, ra đi cho oai”.
“Rầm!”. Dĩ Mạch đập bàn đứng bật dậy, mấy đồng nghiệp vừa móc máy cô giật mình im re. Dĩ Mạch nhìn đám người đang đứng ngây ra, nheo mắt, nở nụ cười vô hại.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi nhất định sẽ không thôi việc. Với lại, tôi sẽ xin trưởng phòng để cho tôi cả một trang cho tin này”. Cô cười nói, nhưng nụ cười đó không chút hơi ấm, như đêm tối vô vọng.
Quen anh chín năm, chia tay sáu năm, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay. Vốn tưởng kiếp này họ sẽ không gặp lại nữa, nhưng đúng lúc cô quyết tâm quên đi quá khứ thì anh lại trở về. Anh không trở về một mình, mà còn có một cô gái nữa bên anh, xinh đẹp, thông minh, tiếng tăm khắp chốn. Cô mất sáu năm để cố quên một người, nhưng lúc này mới nhận ra mình ngây thơ biết bao. Tất cả mọi cố gắng đều tiêu tan trong giây phút nhìn thấy anh. Hôm đó, khi cô thấy Kim Eun Chae tựa vào lòng anh sau cánh gà, cô biết mình thế là hết rồi. Tim đau như muốn vỡ tung, nỗi đau như nước triều lên nhấn chìm khiến cô nghẹt thở. Không quên được, hóa ra mình không quên được, khi gặp lại, chỉ một cái nhìn cũng khiến mọi vỏ bọc của cô sụp đổ.
Cô dành ba năm để yêu một người, và mất sáu năm để quên đi người ấy. Nhưng giờ đây cô mới biết quên đi một ai đó là việc rất khó. Phần quá khứ của họ là những ký ức chưa từng được rũ bỏ. Sao anh ấy lại quay về, những tổn thương trước kia còn chưa đủ ư? Rõ ràng là cô đã trốn chạy, không muốn xuất hiện trong cuộc đời anh nữa, nhưng anh lại không chịu bỏ qua. Chín năm, từ một cô bé không biết gì cho đến khi trở thành người con gái chững chạc như bây giờ, tình yêu của cô, giống như Lương Triều Vỹ trong Vô gian đạo, luôn luôn không gặp được ánh mặt trời. Chỉ là… cuộc đời cô còn có thể có được bao nhiêu lần ba năm, rồi lại ba năm nữa?