Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mộng Dục

Chương 11: Người em trai từ trên trời rơi xuống (3)

Tác giả: Huyền Namida
Chọn tập

Đèn xanh

Lâm Vĩnh Túc bước sang đường

Trong lòng bàn tay nắm chặt lấy tập tài liệu như sợ nếu nới lỏng tay sẽ mất đi vậy

Đi…cứ đi…đến khi hai chân rã rời, toàn thân ướt đẫm mồ hôi thì cô cũng đến được cổng bệnh viện A.

Cô bước vào trong mà không hề biết rằng có một đôi mắt lạnh lùng sắc bén như chim ưng đang dõi theo mình từ điểm đèn giao thông đến tận giờ.

***_________

Khiên Thục Linh gọi điện thoại xong cho Lâm Vĩnh Túc thì đi ra khỏi toilet, đi về phòng làm việc của mình.

Bà bước vào

Trong căn phòng màu trắng toát của viện trưởng bệnh viện A, tuy chỉ đơn sắc mỗi màu trắng nhưng được bố trí vật dụng vô cùng tinh tế, cùng những đồ vật trang trí mang phong cách Châu Âu cổ điển được tối giản đi hoạ tiết và giữ lại những đường nét nổi bật nhất khiến cho cả căn phòng toát lên sự tinh tế của chủ nhân nó.

Giữa căn phòng đặt bộ bàn ghế sofa màu trắng ngà, có một chàng trai trẻ đang nằm gục trên ghế.

Khiên Thục Linh bước lại gần, đưa đôi mắt nhìn xuống người đang nhắm mắt bên sofa kia.

Vô Dĩnh Kỳ, cứ tưởng cậu ta về rồi, không ngờ vẫn còn ở đây.

Khiên Thục Linh cúi người xuống, hơi ghé tai sát mũi Vô Dĩnh Kỳ.

Nhịp thở đều, thật là cậu ta ngủ rồi sao?

Aizzz…

Khiên Thục Linh ngồi lên ghế sofa, bàn tay khẽ vuốt mi tâm đang nhíu lại của cậu.

Theo tâm lý học, đang ngủ mà mi tâm nhíu lại thế này, hẳn là cậu ta rất mệt mỏi trong cuộc sống.

Lại nhìn đứa trẻ tuấn tú đang say ngủ, Khiên Thục Linh thở dài một hơi.

Tội nghiệp, từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của bố, mẹ thì đau ốm không thể rời giường, một thân một mình gánh hết mọi việc, bươn chải để lớn lên.

Bàn tay Khiên Thục Linh vuốt nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, hàng mi dài có chút động, bà liền thụt tay về.

Cẩn thận nhìn lại, Vô Dĩnh Kỳ vẫn ngủ say.

Không hiểu sao nhìn khuôn mặt của cậu bà lại dâng lên một cảm giác khó tả.

Là thương tâm? Hay thương hại?

Khiên Thục Linh lắc lắc đầu, cười khổ.

Dường như đó là cảm giác của một người mẹ.

Khiên Thục Linh đỡ đầu của Vô Dĩnh Kỳ dậy, muốn đưa cậu lại chiếc sofa dài phía đối diện để cậu có thể ngủ thoải mái hơn là chiếc sofa hình vuông này.

Thế nhưng khi vừa đỡ dậy thì cậu ta liền quay mặt, cả khuôn mặt đều núp trên bộ ngực tròn trịa của bà.

Bầu ngực đầy đặn cao ngất đều bị mặt cậu đè ép đến biến dạng.

Từng luồng khí nóng từ mũi cậu phả ra, mơn trớn trên làn da có chút nhạy cảm, khiến cho Khiên Thục Linh cảm nhận được từng đợt nóng rực.

Chọn tập
Bình luận