Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mong ước lâu bền

Chương 2: Chiến lược đường cong của Chu Chính Hạo

Tác giả: Trúc Âm

Một năm học mới lại bắt đầu. Nếu như những học sinh năm nhất đang tràn ngập mơ ước về một môi trường hoàn toàn mới mẻ thì không ít các nam sinh viên khóa trên đang hào hứng giương to đôi mắt để tìm kiếm mục tiêu bạn gái lí tưởng. Đại học Z là một trường đại học tổng hợp với hai khoa văn và khoa lí. Nhưng sinh viên ở khoa lí lại đông hơn nhiều so với sinh viên ở khoa văn, tỉ lệ giữa nam và nữ là 1:5, năm nam và một nữ. Vì thế có thể nói, sinh viên nữ ở trong ngôi trường này chính là “động vật quý hiếm”, và đương nhiên, những sinh viên nữ xinh đẹp càng là những “báu vật” mà các học sinh nam săn lùng.

Do đó, cứ mỗi năm khi các “động vật quý hiếm” này đến nhận trường, các học sinh nam khóa trên lại hào hứng thể hiện sự quan tâm và nhiệt tình vô tận của mình đối với các “em gái” mới đến. Dương Phàm đã quen với Tần Khả Nhi trong hoàn cảnh như vậy.

Dương Phàm là đội trưởng đội bóng rổ. Giải thi đấu bóng rổ hàng năm giữa các trường đại học sẽ diễn ra vào trung tuần tháng 10 tới. Dương Phàm là đội trưởng nên phải chuẩn bị một số việc có liên quan đến cuộc thi. Vì vậy Dương Phàm liền đến kí túc xá nam để tìm Chu Chính Hạo, đội phó đội bóng rổ đồng thời là bạn chí cốt của anh để bàn bạc. Lúc đi qua kí túc xá nữa, Dương Phàm từ xa đã nhìn thấy Chu Chính Hạo đang đứng trước cổng kí túc xã nữ, đang nói gì đó với một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục của trường.

Anh bất chợt bật cười, con gái thường thích ăn mặc, chải chuốt xinh đẹp. Trong những trường hợp không bắt buộc như thế này, phần lớn chỉ có học sinh mới vào trường mới chịu mặc những bộ quần áo rộng thùng thình không thể tôn lên những đường cong gợi cảm của cơ thể.Rõ ràng là Chu Chính Hạo đang hướng vào mục tiêu lí tưởng của mình. Để tránh làm hỏng việc của bạn, Dương Phàm lặng lẽ đứng từ xa quan sát.

Chu Chính Hạo lúc này làm gì có thời gian rảnh rỗi mà chú ý đến Dương Phàm. Anh đang mải mê khoác lác với cô gái xinh đẹp trước mặt: -Trong trường này anh quen biết rất rộng, bạn bè rất nhiều, là anh cả trong rất nhiều câu lạc bộ của sinh viên. Hội trưởng các hội sinh viên đều là anh em chí cốt của anh. Anh nói cho em biết…

-Khoan đã…-Tần Khả Nhi liền cắt ngang lời của Chu Chính Hạo và lịch sự hỏi: -xin hỏi những điều anh đang nói có liên quan gì đến em?

Câu hỏi này dường như đã nằm ngoài dự liệu của Chu Chính Hạo. Anh ngẩn người ra vì kinh ngạc và bối rối. Một hồi lâu sau mới bẽn lẽn đáp: -Cái này…cái này…hình như là không có liên quan lắm…

Khả Nhi lại hỏi một cách thành khẩn: -Nếu đã không liên quan, sao anh còn nói với em nhiều thế để làm gì?

Chu Chính Hạo cứng lưỡi không nói được câu gì, tay chân lóng ngóng không biết phải làm sao để chữa thẹn.

Chu Chính Hạo xuất thân trong gia đình khá giả, lại đẹp trai, vừa giỏi bóng rổ lại vừa giỏi bóng đá. Lần đầu tiên thấy Chu Chính Hạo bị con gái làm cho bẽ mặt, Dương Phàm không thể nào nhịn được liền bật cười sằng sặc.

Nghe thấy tiếng cười, Khả Nhi liền ngoảnh đầu lại nhìn. Vô tình chạm phải ánh mắt của Khả Nhi, Dương Phàm hơi ngẩn người kinh ngạc. Ánh mắt trong veo, đôi con ngươi đen láy mê hoặc lòng người. Anh mỉm cười gật đầu chào cô. Sau khi lịch sự mỉm cười đáp lại, cô trịnh trọng quay đầu lại hỏi Chu Chính Hạo: -Giờ em có thể đi được chưa?

Chu Chính Hạo ngượng ngùng đứng tránh sang một bên cho Khả Nhi đi. Cô lướt qua trước mặt anh và bước vào cánh cổng của kí túc xá nữ. Nhìn theo bóng dáng của Khả Nhi khuất dần đằng sau cánh cổng, vẻ mặt của Chu Chính Hạo hiện rõ sự hụt hẫng. Dương Phàm vỗ vào vai Chu Chính Hạo, định tỏ ra đồng cảm với người bạn chí cốt nhưng anh lại không thể nhịn cười: -Hoa hồng đẹp nhưng mà lắm gai lắm!

-Ừm- Chu Chính Hạo xoa xoa cằm, gật gật đầu đáp: -Có cá tính! Tôi thích mẫu con gái như vậy!

Một tuần trước khi sinh viên mới đến nhập học, cánh cổng kí túc xá bình thường vẫn khép lại đối với nam sinh viên nay được mở ra, cho phép họ được thoải mái ra vào trước 7 giờ tối để giúp đỡ các nữ sinh vận chuyển hành lí lên lầu. Thế là các nam sinh nhân cơ hội này thường tìm đến kí túc xá nữa với lí do: thăm bạn bè đồng hương, giúp đỡ những em khóa dưới…nhưng thực chất ai nấy đều có dụng ý riêng.

Tần Khả Nhi quyết định học chuyên ngành quản lí công thương thuộc khoa văn của học viện kinh tế đại học Z. Cả lớp có 42 sinh viên với 16 sinh viên nữ. Đây là lớp có nhiều sinh viên nữ xinh đẹp nhất trong học viện kinh tế, trong khi đó những nữ sinh xinh đẹp trong lớp này hầu hết lại tập trung ở trong phòng 312 kí túc xá. Vì thế nên những “người viếng thăm” cứ ra vào không ngớt, đến nỗi mà 6 cô gái mặc dù rất mệt nhưng cũng không thể nào nằm xuống giường nghỉ ngơi được.

Tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến tận chiều tối thứ sáu. Cô nữ sinh Bắc kinh xinh đẹp tên Tang Lệ Na cuối cùng không thể chịu đựng được nữa đành đuổi khéo hai anh chàng hội trưởng đang ba hoa khoác lác trong phòng ra về rồi khóa chặt cửa phòng lại. Xong đâu đấy, cô quay vào nói chuyện với mọi người trong phòng: -Tốt nhất sau này cứ đóng chặt cửa vào, đừng có để cho mấy người lạ ấy tùy tiện vào phòng!

Tống Điềm, cô gái có khuôn mặt thanh tú đến từ Tứ Xuyên mặt chợt biến sắc. Có thể chính thức thi vào ngôi trường này ai nấy đều là những học sinh ưu tú, chẳng ai thua kém ai. Bị Tang Lệ Na đuổi mất hai người bạn đồng hương, trong lòng Tống Điềm đã cảm thấy khó chịu, giờ lại nghe thấy Lệ Na nói như vậy, Tống Điềm càng thêm tức giận:

-Thế nào là lạ? Mấy ngày hôm nay người đến tìm cậu cũng đâu có ít. Cậu nói thử xem những người ấy có phải là người lạ không?

Tang Lệ Na đang định phản kích thì Khương Lan, cô bạn giường trên đã cúi đầu xuống ca cẩm: -Hài, mọi người đều là bạn cùng phòng, đừng làm tổn thương hòa khí của nhau!

– Khương Lan là cô gái nhỏ tuổi nhất trong phòng, đến từ một miền quê tỉnh Thiểm Tây. Khương Lan có gương mặt rất thân thiện, ngọt ngào, dáng vẻ ngây thơ, nụ cười đáng yêu ai ai cũng thích. Nhìn thấy hai bạn cùng phòng đang tranh cãi, Khương Lan liền lên tiếng giảng hòa.

Diệp Phi, cô gái có tính cách cởi mở, lạc quan nhất phòng nói: -Người đến phòng quá nhiều cũng không hay, nhưng không cho ai đến cũng không được. Chi bằng chúng ta đặt ra một mật khẩu ngầm. Mỗi người có thể nói mật khẩu này cho người quen của mình biết. Sau này người nào mà không nói được mật khẩu này thì không cho vào phòng.

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nào ngờ lại nhận được sự tán thành của tất cả các thành viên trong phòng. Ngay cả Tang Lệ Na và Tống Điềm cũng bỏ qua chuyện không vui ban nãy và sôi nổi bàn bạc về nội dung mật khẩu. Nhưng tranh cãi mất cả ngày trời mà mọi người vẫn không thống nhất được ý kiến.

-Khả Nhi…-Hà Mạn Tuyết ngồi đối diện với Khả Nhi lên tiếng: -Sao bạn không có ý kiến gì thế?

-Muốn tớ nói à….-Khả Nhi đang cặm cụi viết thư cho Tương Vũ, thấy Tuyết Mạn nói vậy liền buông bút xuống, ngẩng đầu lên đáp: -Đợi tí nữa nếu có người gõ cửa, chúng ta hỏi người đó một vấn đề bất kì xem đáp án của người ấy có thuận tai không thì mới mở cửa.

Khả Nhi vừa dứt lời liền có tiếng gõ cửa. Tang Lệ Na chỉ về phía cửa rồi bảo Khả Nhi: -Nào, cậu làm thử cho chúng tôi xem đi!

-Được thôi- Khả Nhi vui vẻ nhận lời. Cô đến bên cánh cửa rồi hắng giọng: -Nói xem tôi có phải là mỹ nhân không nào?

Người đang đứng bên ngoài cửa là Chu Chính Hạo và Dương Phàm. Hai anh chàng nhìn nhau khó hiểu:

-Làm cái trò gì thế nhỉ?-Chu Chính Hạo lẩm bẩm.

Từ sau cánh cửa vọng lên tiếng nói thánh thót của một nữ sinh: -Đáp án của bạn sai rồi, hệ thống không thể xác nhận!- tiếp theo đó là tiếng cười giòn tan của các nữ sinh trong phòng.

-Để tớ thử xem!-Dương Phàm ghé sát vào cửa, cao giọng nói: -Đúng, bạn chính là một tuyệt thế giai nhân!

-Đáp án chính xác, xin mời vào!-Khả Nhi từ từ mở cửa ra.

Chu Chính Hạo liên tục đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Dương Phàm đứng bên ngoài cửa, nhìn từ đầu đến chân Khả Nhi rồi nói: -Quả nhiên là một tuyệt thế giai nhân!

Khả Nhi mặt không hề biến sắc, quay người lại nhìn vào những cô gái đang cười lăn lộn kia, thản nhiên nói:

-Nhìn thấy chưa, sau này cứ thế mà làm!

-Cái này hay đấy! Cứ quyết định như vậy đi!- thế là cuối cùng mọi người cũng đi đến thống nhất.

Chu Chính Hạo thò đầu vào cửa gọi to: -Lệ Na ơi!

Tống Điềm cười mỉa mai: -Lệ Na kìa, lại tìm cậu đấy!-Tống Điềm dài giọng ra vẻ châm chọc.

Tang Lệ Na có chút bối rối nhưng không cãi nhau với Tống Điềm mà chỉ lừ mắt nhìn cô bạn cùng phòng, bực bội gắt lên:

-Có việc gì?

Chu Chính Hạo tốt tính nên chẳng để ý đến sự cáu kỉnh của Lệ Na. Anh nhoẻn miệng cười, mắt liếc qua chỗ của Khả Nhi, tay xách một túi to bước vào phòng: -Mẹ em gọi điện nói với anh là em đã trở thành sinh viên khóa dưới của anh, sợ em mới đến nên không thích nghi được với cuộc sống ở trường, bảo anh để ý chăm sóc em một chút!

-Chu Chính Hạo quả nhiên có tài dỗ dành con gái, anh mang đến một túi đồ ăn vặt đưa cho Lệ Na chiêu đãi cả phòng. Chu Chính Hạo nhanh chóng dỗ cho Lệ Na cười tươi như hoa mà chẳng tốn chút công sức nào, lại tự nhiên trò chuyện với mấy cô gái khác. Chỉ có Khả Nhi và Tống Điềm là tách mình ra khỏi sự náo nhiệt trong phòng.

Dương Phàm vốn không hứng thú với mấy chuyện đến thăm kí túc xá của con gái. Anh chẳng qua là bị Chu Chính Hạo kéo đến mà thôi.

Trong khi đang ngồi chán ngán chờ đợi, anh vô tình nhìn về phía Khả Nhi lúc ấy đang ngồi cặm cụi viết thư. Hình như toàn bộ con người cô đều đang chìm đắm trong bức thư, hoàn toàn không để ý gì đến sự ồn ào trong phòng, không tỏ ra khó chịu nhưng cũng chẳng hứng thú. Đôi mắt Khả Nhi chăm chú nhìn vào từng hàng chữ trên giấy, miệng cô khẽ mỉm cười. Lần này Khả Nhi không mặc đồng phục mà mặc một chiếc váy dài màu tím có điểm vài bông hoa màu xanh. Hình như Khả Nhi vừa gội đầu nên những lọn tóc còn ẩm rủ xuống bờ vai. Cả con người cô toát ra một vẻ đẹp vô cùng thanh tao và lôi cuốn.

Dương Phàm đang thầm đoán xem Khả Nhi viết thư cho ai thì đột nhiên bị Chu Chính Hạo gọi giật. Chu Chính Hạo quay sang giới thiệu với các cô gái trong phòng: -Dương Phàm với anh đều là người Bắc Kinh. Các em là bạn cùng phòng với Lệ Na, cũng là học sinh khóa dưới của bọn anh. Vì vậy với tư cách là chủ, xét cả về tình về lí thì bọn anh nên làm một bữa chiêu đãi các em. Sang tuần sau là các em phải học quân sự rồi. Nhân tiện tuần này các em đang rảnh rỗi, bọn anh sẽ mời các em đến Hương Sơn ngắm lá đỏ. Dương Phàm, cậu thấy thế nào?

Dương Phàm thờ ơ đáp: -Ý kiến của tôi không quan trọng, quan trọng là ý kiến của các cô gái xinh đẹp này cơ!-Dương Phàm vừa nói vừa đưa mắt nhìn Khả Nhi.

Khả Nhi đã viết xong bức thư. Cô đứng dậy đi đến giá sách rồi với tay lấy một chiếc phong bì thư. Trước khi vào nhập học, Khả Nhi không chuẩn bị được quần áo mới cho bản thân, chiếc váy tím cô đang mặc trên người là quà của dì Trương Cương tặng. Tương Vũ thi đỗ vào một học viện chính quy trong tỉnh. Lúc đi mua sắm quần áo và vật dụng, Tương Vũ lại chuẩn bị thêm một phần cho Khả Nhi. Tương Vũ rất biết chọn quần áo, chiếc váy dài bó vào người làm tôn những đường cong trên người Khả Nhi. Dương Phàm nhìn chăm chăm vào người con gái dịu dàng trước mặt, đột nhiên nhớ đến một câu thơ trong sách: Tĩnh lặng tựa như tranh, mềm mại tựa như nước.

Tang Lệ Na nhìn theo ánh mắt của Dương Phàm, phát hiện ra anh đang nhìn Khả Nhi liền mỉm cười cất tiếng hỏi: -Tần Khả Nhi, những người khác đều đồng ý đi Hương Sơn rồi, cậu mà vắng mặt là không được đâu đấy!

Khả Nhi thản nhiên bỏ thư vào phong bì, nháy mắt với Lệ Na: -Được, tôi sẽ đi!

Ra khỏi kí túc xá nữ rồi nhưng Chu Chính Hạo vẫn chưa hết hào hứng:

-Thế nào? Con mắt của tôi quả là không tồi phải không? Ban đầu đám con trai trong phòng chúng ta đứa thì bảo Tang Lệ Na là xinh nhất, đứa lại bảo xinh nhất là Tống Điềm. Nhưng tôi nhìn cái là biết ngay Khả Nhi mới là cô gái xinh đẹp nhất. Chỉ có điều cô ấy suốt ngày mặc đồng phục nên không bắt mắt mà thôi. Hôm nay không mặc đồng phục nhìn khác hẳn phải không? Xét về độ xinh đẹp thì Khả Nhi của tôi vượt xa Tang Lệ Na và Tống Điềm là cái chắc!

Trên đường về, Chu Chính Hạo và Dương Phàm gặp không ít người quen. Họ đang đi về phía kí túc xá nữ. Nhìn thấy Chu Chính Hạo và Dương Phàm từ kí túc xá nữ đi ra, ánh mắt của những nam sinh ấy nhìn hai người đầy ẩn ý. Dương Phàm dở khóc dở cười. Mục đích đến kí túc xá nữ của Chu Chính Hạo chẳng khác gì bọn họ, nhưng Dương Phàm là do bị Chu Chính Hạo lôi đi chứ đâu phải tình nguyện. Thế nên bị những người kia chụp cho cái mũ “đến cưa gái” như vậy khiến cho Dương Phàm cảm thấy vô cùng uất ức. Anh đi như bay ra khỏi cổng kí túc xá nữ.

Chu Chính Hạo nói với theo: -Này người anh em, đi chậm thôi! Cậu không tìm được đối tượng vừa ý à? Nếu như có tôi sẽ nhờ Lệ Na thám thính tình hình của đối phương cho cậu. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng mà! Hay là…tôi làm mối Lệ Na cho cậu nhé. Hai anh em ta phải phối hợp với nhau thật ăn ý mới được!

Dương Phàm lườm bạn đáp: -Lúc nãy thấy cậu thân mật với cô bạn thanh mai trúc mã của mình, tôi tưởng là cậu đã thay đổi mục tiêu rồi chứ?

-Cậu không hiểu đâu!-Chu Chính Hạo đắc chí:

-Tôi gọi đây là chiến lược đường cong. Tuyến phòng thủ chính diện của Tần Khả Nhi quá vững chãi, vì vậy tôi phải bắt đầu từ những người xung quanh cô ấy, sau đó bao vây toàn diện và tấn công tới tấp. Ha ha …-năm ngón tay của Chu Chính Hạo xòe ra rồi từ từ thu vào:

-Làm sao cô ấy thoát khỏi lòng bàn tay của tớ được?

Nhìn nụ cười gian xảo của bạn, Dương Phàm lắc đầu thở dài: -Những người tinh ý ai chả nhìn ra cô bạn thanh mai trúc mã kia của cậu có ý với cậu rồi. Vậy mà cậu còn lợi dụng người ta để tán gái. Cậu chơi hiểm thật đấy!

-Cậu muốn nói đến Tang Lệ Na sao?-Chu Chính Hạo ngây người một lúc rồi xua xua tay:

-Không thể nào, tôi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cô ấy. Nhìn xinh đẹp vậy thôi chứ thực ra tính cách cô ấy ghê gớm kinh khủng. Từ trước tới giờ tôi có bao giờ coi Lệ Na là con gái đâu.

Tôi mà dám yêu Lệ Na thì chắc chắn chỉ có hai con đường: nếu như không phải bố mẹ Lệ Na áp giải tôi đến lễ đường kết hôn với con gái ông bà ấy ngay sau khi tốt nghiệp thì cũng bị ông bà ấy chặt thành trăm khúc ném xuống biển cho cá ăn thịt! Không phải sống không bằng chết thì cũng là chết thảm, thế nên tôi nào có dám chọc vào cái ổ kiến lửa ấy!

-Tôi thấy cậu nên ngoan ngoãn chút đi, đừng có nghịch lửa để mà bị lửa thiêu thành than đấy!-Dương Phàm chán nản nói.

Trong khi ấy, mấy cô gái phòng 312 đang bàn bạc rất sôi nổi về Chu Chính Hạo và Dương Phàm.

-Lệ Na này, bạn trai của cậu đối xử với cậu tốt thật đấy! Lại còn đẹp trai nữa chứ!- Khương Lan không giấu nổi sự ngưỡng mộ của mình.

-Cậu đang nói cái anh chàng Chu Chính Hạo đó hả?- Lệ Na bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến đó:

-Anh ta chẳng phải là bạn trai của tớ đâu. Gia đình bọn tớ có chút quan hệ với nhau. Từ nhỏ đến lớn anh ta lúc nào cũng bắt nạt tớ, thế nên cứ nhìn thấy anh ta là tớ khó chịu. Nếu như không phải vì nể mặt hai bác Chu thì tớ đâu có muốn cho anh ta vào!- nói là nói vậy thôi chứ đôi mắt của Lệ Na như đang lấp lánh niềm vui.

Diệp Phi cố ý chọc Lệ Na:

– Người ta đối xử với cậu tình sâu nghĩa nặng như vậy mà cậu lại thờ ơ như không thế à? Nói là mời mấy đứa chúng mình đi chơi nhưng mục đích thực sự là muốn lấy lòng ai? Người ta vì ai mà vất vả như vậy chứ? Lệ Na à, người ta vì cậu mà lao tâm khổ tứ, chẳng nhẽ cậu không động lòng chút nào sao?

Lệ Na mặt mày đỏ bừng, bẽn lẽn nói: -Ai thèm động lòng chứ!- không giấu được niềm hân hoan trong lòng, Lệ Na cắn chặt môi để không bật cười vui sướng.

-Chỉ sợ có người say không phải vì rượu!-Tống Điềm lạnh lùng thêm vào.

Lệ Na lập tức sa sầm mặt mày: -Cậu nói thế là có ý gì hả?

Diệp Phi vội vàng lườm Tống Điềm ra ý bảo cô đừng nói nữa. Nhưng Tống Điềm giả bộ không nhìn thấy, ánh mắt của cô hướng về phía Khả Nhi đang ngồi yên lặng ở trên giường, lạnh lùng nói:

-Chắc là các cậu không để ý, lúc nãy Khả Nhi vừa đồng ý đi Hương Sơn với chúng ta, trông Chu Chính Hạo thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng ngàn cân vậy!

Lệ Na nhìn Khả Nhi hoài nghi.

Khả Nhi không hề bối rối, cô thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt của Lệ Na và mỉm cười:

-Còn nói không thèm để ý đến người ta, Tống Điềm vừa thử một cái cậu đã lòi đuôi rồi nhé!

Nói rồi Khả Nhi lại nhìn sang Tống Điềm nói:

-Cậu thật là, đừng có đùa linh tinh như vậy! Có người đang ghen rồi đấy! Tớ bị nghi oan rồi kia kìa!

Ánh mắt trong veo và sắc lạnh của Khả Nhi vừa lướt qua người đã khiến cho Tống Điềm cảm thấy có chút e sợ.Thế là Tống Điềm đành mỉm cười hùa theo: -Oa, ghen thật rồi à? Tôi đùa với cậu đấy, xem lần sau cậu còn nói cứng nữa không?

Tâm trạng của Lệ Na có vẻ đã dịu xuống, cô cười ngượng ngùng: -Nói bậy, còn lâu tớ mới ghen!

Diệp Phi là cô gái lớn tuổi nhất trong phòng, có vẻ rất người lớn. Diệp Phi biết rằng không nên tiếp tục chủ đề này nữa nên lập tức chuyển chủ đề: -Cái anh chàng Dương Phàm ấy thật là đẹp trai, trông lại rất đàn ông. Anh ta hình như cũng học ở học viện của chúng ta thì phải?

-Anh ấy là sinh viên năm hai chuyên ngành công trình cơ khí máy móc của học viện công trình, là bạn cùng lớp hồi cấp ba của Chu Chính Hạo. Về sau hai người cùng thi đỗ vào một trường, lại thường xuyên đi đá bóng và đánh bóng rổ với nhau. Có thể nói hai người bọn họ thân nhau như anh em vậy!

-Lệ Na vừa nói vừa đi đến bên cạnh Khả Nhi thì thầm:

-Này, cậu không để ý thấy Dương Phàm cứ nhìn cậu mãi? Chắc chắn là anh ấy có ý với cậu rồi! Cậu có cần cân nhắc chút không? Nghe nói anh ấy chính là một hotboy nổi tiếng ở học viện công trình, rất được các cô gái hâm mộ đấy!

-Hài…-Khả Nhi chán nản thở dài:

-Hóa ra là cậu có ý với Dương Phàm à? Hai chúng ta là người như thế nào chứ? Đóng cửa lại là người một nhà, mở cửa ra cũng vẫn là người một nhà. Con trai ở trường đại học này nhiều như châu chấu, cần gì phải vì một nhánh cỏ mà khiến cho chúng ta trở mặt thành thù?- Khả Nhi vừa nói vừa xoa xoa đầu Lệ Na như đang dỗ dành một đứa em gái, nhưng trên thực tế thì Khả Nhi còn sinh sau Lệ Na những nửa năm:

-Yên tâm đi, tớ không tranh giành với cậu đâu!

-Dừng, dừng, dừng…-Lệ Na cuống quýt lên tiếng: -Ai bảo là tớ có ý với Dương Phàm nào?

Khả Nhi tỏ vẻ ngây thơ vô tội:

-Thì bản thân cậu chứ ai? Dương Phàm cứ nhìn tớ là có ý với tớ, thế nếu như không phải cậu cứ mải mê nhìn Dương Phàm thì làm sao cậu biết rằng Dương Phàm đang nhìn tớ? Mà cậu cứ mải nhìn anh ấy chẳng phải là cậu có ý với anh ấy thì gì?

Cả phòng cười lăn bò càng trước sự phản bác rất có lí của Khả Nhi. Hà Mạn Tuyết cười nói:

-Tần Khả Nhi không nói gì thì thôi, cậu ấy mà nói thì chẳng ai cãi lại được đâu!

-Cậu không nhận ý tốt của tớ thì thôi!-Lệ Na bĩu môi nói: -Tớ vốn có ý tốt, Dương Phàm chẳng hề thua kém Chu Chính Hạo, chỉ là không biết điều kiện gia đình ra sao mà thôi! Tớ vốn định thăm dò tình hình của anh ấy từ Chu Chính Hạo giúp cậu…

-Yên tâm đi!-thỉnh thoảng Tống Điềm lại nói chen ngang:

-Gia cảnh nhà Dương Phàm chỉ có khá hơn chứ không hề thua kém gia đình Chu Chính Hạo.

Lệ Na lườm Tống Điềm: -Cậu biết được đấy?

-Ai da, thế để tôi nói cho cậu biết bài học đánh giá con người ở ngoài sách vở nhé! Biết đâu chừng sau này lúc tìm bạn trai cậu lại phải dùng đến. Mấy ngày hôm nay, đám con trai đến phòng chúng ta phần lớn đều ăn mặc rất đẹp đẽ, bắt mắt. Trong số đó có những kẻ mặc toàn đồ hiệu nhưng thực ra có không ít kẻ nghèo rớt mùng tơi.

-Nghèo rớt mùng tơi thì sao? –Khương Lan bất bình lên tiếng: – Ở quê tôi thiếu gì người nghèo. Nhưng họ không ăn trộm ăn cắp, họ vất vả lao động để nuôi bản thân và gia đình, vậy thì có làm sao?

-Nghèo không phải là chuyện nhục nhã- Khả Nhi khẽ nói: -Nhục nhã là có những kẻ lấy đi đồng tiền xương máu của bố mẹ để tiêu xài phung phí. Nếu gặp phải những thằng con trai như vậy, tốt nhất chúng ta nên tránh càng xa càng tốt!

-Đúng, đúng vậy!-Tống Điềm tán đồng: -Tớ đang muốn chứng minh cho mọi người thấy phẩm chất của một thằng con trai không thể đánh giá bằng việc ăn mặc của người ấy.Chúng ta cần phải xem xét cụ thể hơn, đặc biệt có thể nhìn nhận từ ba yếu tố: đôi giày, ví tiền và đồng hồ. Dương Phàm ăn mặc rất phù hợp với bản thân nhưng đều là các nhãn hiệu phổ biến, bình dân. Ví tiền thì tôi chưa có cơ hội kiểm tra, nhưng mà…-Tống Điềm nháy mắt tinh nghịch với Khả Nhi: -Khả Nhi này, lúc nãy cậu có để ý đến nhãn hiệu đôi giày và đồng hồ anh ấy đeo không?

Khả Nhi bật cười trước trò đùa của bạn: -Tớ làm gì có khái niệm gì về nhãn hiệu. Hơn nữa đó là chuyện riêng của người ta, có liên quan gì đến tớ đâu!

-Ý của tớ là nếu như anh ấy có ý với cậu thật thì cậu phải tìm hiểu kĩ về người ta. Biết đâu anh ấy chính là “hoàng tử ếch” của cậu đấy!

-Là bởi vì anh ấy rất có thể là con cháu của một gia đình giàu có sao?

Tống Điềm gật đầu có vẻ rất thành khẩn: -Mẹ tớ từng nói, hôn nhân rất có thể là cơ hội thứ hai để phụ nữ thay đổi vận mệnh của mình!

Khả Nhi lắc đầu nói: -Mang số phận của mình gửi gắm cho một thằng đàn ông ư? Nhưng cuộc đời dài lắm, phụ nữ chúng mình sẽ trở nên già và xấu, lại còn ốm đau bệnh tật. Nếu như có một ngày nào đó bị người đàn ông vứt bỏ, mình biết phải làm thế nào?

Hôm sau là một ngày đẹp trời. Chu Chính Hạo đã thuê trước một chiếc xe ô tô và đến đón các cô gái phòng 312. Một đoàn người hào hứng xuất phát đến Hương Sơn. Đều là thanh niên nên mọi người có rất nhiều chủ đề bàn tán. Vì vậy suốt dọc đường đi, không khí trên xe vô cùng náo nhiệt.

Lệ Na âm thầm để ý Chu Chính Hạo. Cô thấy thái độ của Chu Chính Hạo đối với Khả Nhi chẳng khác gì đối với những cô bạn khác trong phòng. Khả Nhi cũng rất thản nhiên, chẳng có chút tình ý gì. Chỉ thỉnh thoảng ánh mắt của hai người vô tình chạm vào nhau nhưng cũng rất vô tư, chẳng có chút bối rối hay e dè nào. Chỉ có ánh mắt của Dương Phàm thường hay hướng về Khả Nhi. Cuối cùng thì Lệ Na cũng xóa bỏ được tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng. Cô ghé vào tai Chu Chính Hạo thì thầm: – Sao Dương Phàm cứ ngây người nhìn Khả Nhi thế?

Chu Chính Hạo liếc bạn một cái cảnh cáo. Dương Phàm nhếch môi cười rồi càng nhìn chăm chú hơn khiến cho Chu Chính Hạo tức điên, nghiến răng bóp mạnh củ lạc ở trong tay khiến cho vỏ lạc nứt làm đôi. Chưa hả giận, Chu Chính Hạo lại cầm thêm một củ lạc nữa lên, tưởng tượng đó như cái đầu của Dương Phàm rồi bóp mạnh khiến cho nó kêu đánh “tách” một cái: -Ai bảo cậu ta dám dùng ánh mắt như vậy để nhìn vào bạn gái tương lai của mình chứ? Chẳng nhẽ cậu ta không biết luật bất thành văn của những thành đàn ông là không được chọc ghẹo bạn gái của bạn sao?-Chu Chính Hạo nhủ thầm.

-Anh làm cái gì vậy? –Lệ Na ngạc nhiên hỏi.

-Vỏ lạc cứng quá nên anh bóc cho em ăn!-Chu Chính Hạo xị mặt ra nói.

-Thật là chu đáo!

-Lãng mạn quá đi!

-Dịu dàng thế!

Mấy cô gái cùng trầm trồ ghen tị.

Lệ Na cúi gằm mặt xuống khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như đang ăn mật ong vậy.

-Ọe…một tiếng nôn ọe vang lên, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía phát ra âm thanh ấy. Khương Lan mặt mày trắng bệnh, ấp úng nói: -Xin…xin lỗi, tôi…hơi bị say xe…ọe…

Khả Nhi vội vàng với lấy một cái túi ni lông đưa cho Khương Lan:

-Đừng căng thẳng, buồn nôn thì cứ nôn ra đi! Nôn ra rồi sẽ dễ chịu hơn!

Khương Lan nôn ọe dữ dội, nôn đến lúc không còn gì để nôn nữa. Khả Nhi ngồi bên cạnh khẽ vỗ vào lưng Khương Lan rồi lấy tay vuốt vuốt lưng cho bạn.

-Ôi trời ơi…-Lệ Na thốt lên: -Khương Lan, làm thế nào cậu đi được từ quê lên Bắc Kinh thế? Chẳng nhẽ là đi bộ?

Khương Lan nói không ra hơi: -Tôi…đi xe vào trong thành phố, rồi ngồi tàu hỏa đến đây. Đi bằng hai phương tiện này tôi không bị say. Ọe…

Trong xe bật điều hòa nên các cửa kính bị đóng chặt, mùi khó chịu bốc lên nồng nặc khắp xe. Mấy cô gái khác khẽ nhíu mày khó chịu nhưng không dám nói ra, liền he hé cửa kính ra cho bớt mùi. Mặc dù đã là tháng 9 rồi nhưng nhiệt độ lúc gần trưa vẫn vô cùng nóng nực. Một luồng khí nóng ùa vào trong khoang xe.

Khương Lan cảm thấy rất áy náy, mắt đỏ hoe, khuôn mặt trắng bệch, dáng vẻ mệt mỏi, khó chịu.

Khả Nhi nhìn Chu Chính Hạo cầu cứu. Anh lập tức hiểu ý cô, liền đi lên đầu xe nói gì đó với bác tài xế. Bác tài nhanh chóng cho xe tấp vào bên lề.

-Ở đâu có một công viên bên hồ phong cảnh rất đẹp!- Chu Chính Hạo nói: -Chúng ta có thể xuống đây nghỉ ngơi một chút. Nhân tiện để anh bảo Dương Phàm chụp vài tấm ảnh cho mọi người. Cậu ấy đã từng học nhiếp ảnh, đảm bảo sẽ chụp cho các em những tấm ảnh không chê vào đâu được! Liếc thấy Khả Nhi đang mỉm cười nghe mình nói, Chu Chính Hạo cảm thấy hình tượng của mình đã trở nên cao lớn và vĩ đại trong mắt người đẹp. Anh thấy lòng mình lâng lâng vì sung sướng.

Một đám con gái hào hứng nhảy xuống xe. Dương Phàm đi đến bên cạnh Chu Chính Hạo, vỗ vỗ vào vai bạn rồi nói: -Người anh em, kiểu tạo dáng này không tồi. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu rằng, người ta đã đi mất rồi!

Lúc này Chu Chính Hạo mới phát hiện ra là Khả Nhi và Diệp Phi đã dìu Khương Lan đi được một đoạn khá xa rồi. Anh vội vàng nhảy xuống xe, tóm lấy Dương Phàm rồi thì thầm: -Này, cậu nói thật đi! Cậu nhìn người ta đắm đuối như vậy là có ý gì?

-Thích thì nhìn thôi!- Dương Phàm thẳng thừng đáp: -Cậu tán người ta thì được, tôi nhìn thì không được à?

-Nhìn cũng phí công vô ích thôi!-dứt lời, Chu Chính Hạo nhìn Dương Phàm đầy nghi ngờ: -Không phải là cậu cũng thích Khả Nhi rồi đấy chứ?

Dương Phàm hừ giọng đáp: -Cậu tưởng tôi cũng như cậu, thấy con gái đẹp là có ý đồ xấu đấy à?

-Cút…-Chu Chính Hạo gào lên: -Không có ý mà cậu nhìn người ta bằng con mắt tóe lửa tình như thế à? Chẳng may cô ấy hiểu nhầm thì sao?

-Thì tôi sẽ thế chỗ cho người khác chứ sao? Nhưng mà Khả Nhi của cậu được làm từ băng đá, chắc chắn sẽ không hiểu nhầm đâu!

-Ha ha…-Chu Chính Hạo cười sung sướng rồi lườm cho Dương Phàm một cái.

Dương Phàm cười hi hi nói: -Cậu xem, bị tôi nhìn bằng ánh mắt phóng điện như vậy mà cô ấy chẳng thèm đỏ mặt lấy một cái. Cậu bảo cô ấy liệu có hiểu nhầm được không?

Dưới bóng cây râm mát phía xa xa, Lệ Na đang gọi to: – Chu Chính Hạo, mau đến đây đi! Còn lề mề ở đó làm gì thế hả?- nghe giọng điệu của Lệ Na cứ như thể Chu Chính Hạo “vật sở hữu” của cô ấy vậy .

Chu Chính Hạo nhíu mày khổ sở. Dương Phàm liền nhét hai chai nước khoáng vào tay Chu Chính Hạo rồi đánh mắt về phía chiếc ghế cạnh bờ hồ nơi Khả Nhi và Khương Lan đang ngồi, thì thầm: -Cơ hội tốt đến rồi! Mau đi thể hiện đi! Còn cô bạn thanh mai trúc mã của cậu cứ để tôi lo!- dứt lời, Dương Phàm liền cầm máy ảnh đi về hướng Lệ Na đang đứng.

Khương Lan nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: -Hôm ngồi xe ô tô của nhà trường đến đón sinh viên mới về trường tớ đã say gần chết rồi. Nào ngờ hôm nay còn say kinh khủng hơn, làm mất hứng của mọi người!

-Không sao đâu!-Chu Chính Hạo đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hai cô gái, lên tiếng an ủi: -Mới đến một nơi lạ nước lạ cái, cơ thể sẽ trở nên yếu ớt hơn, say xe là chuyện bình thường mà!

-Thật sao? –Khương Lan chớp chớp mắt tìm kiếm một sự đồng cảm ở Chu Chính Hạo.

-Thật!-Chu Chính Hạo đưa cho Khương Lan một chai nước rồi nói tiếp: -Thế nên em không cần phải áy náy. Đấy không phải là lỗi của em, đúng không Khả Nhi?- Chu Chính Hạo ngoảnh đầu nhìn sang Khả Nhi đang ngồi bên cạnh, ánh mắt trìu mến nhìn cô.

Khả Nhi mỉm cười để lộ một cái núm đồng tiền nhỏ ở trên má trái khiến cho tâm trí của Chu Chính Hạo lại lần nữa lâng lâng như được bay lên mây.

-Em và Khương Lan đã bàn bạc xong rồi- Khả Nhi chậm rãi nói: -Bọn em sẽ ở đây nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục đi Hương Sơn chơi đi, bọn em sẽ đi tàu điện về trường!

-Thế đâu có được!-Chu Chính Hạo hoảng hốt: -Muốn về thì tất cả cùng về, dù sao thì bây giờ cũng không thể ngắm lá đỏ được. Ừm, thế cứ quyết định như vậy đi nhé! Đợi đến tháng mười Hương Sơn tổ chức Tết lá đỏ chúng ta lại đến xem!

Khương Lan bật khóc: -Lệ Na sẽ lột da của em mất!

Chu Chính Hạo kinh ngạc hỏi: -Tại sao?

Khả Nhi mỉm cười: -Lệ Na là người Bắc Kinh, chắc chắn đã từng xem lá đỏ ở Hương Sơn rồi, chắc chắn cũng biết bây giờ không phải là lúc có thể ngắm lá đỏ. Vậy thì tại sao cô ấy lại đồng ý đi chứ? Chẵng nhẽ anh còn không hiểu?

Chu Chính Hạo ngây người, mặt đỏ dừ, lắp bắp giải thích: -Anh…anh với cô ấy không..không có gì đâu! Bọn anh lớn lên cùng nhau, chỉ là bạn bè thân thiết thôi! Em chớ có hiểu nhầm!

-Hiểu nhầm cái gì cơ?-Lệ Na và mấy người khác đang đi về phía Khả Nhi, vừa hay nghe được câu này.

Khả Nhi thấy vậy liền cướp lời: -Tớ và Khương Lan quyết định đi tàu điện về trường, mọi người cứ tiếp tục đi chơi đi!

Mọi người quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn sang khuôn mặt trắng bệch của Khương Lan. Một lúc lâu sau, Diệp Phi mới rụt rè lên tiếng: -Hay là…chúng ta cùng quay về…

-Không, không được!- Khương Lan hốt hoảng: -Mọi người đừng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi của tớ nữa!

-Để tớ đưa cậu ấy về là được rồi!-Khả Nhi khẽ nói: -Khương Lan chỉ bị say lúc ngồi ô tô thôi. Hơn nữa bọn tớ chưa đi tàu điện ngầm bao giờ, nhân cơ hội này đi thử xem sao!-vừa nói Khả Nhi vừa kéo Khương Lan đứng dậy: -Bọn tớ đi trước đây, mọi người đi chơi vui vẻ nhé!

-Đợi đã!-Chu Chính Hạo đột nhiên lên tiếng.

Khả Nhi và Khương Lan dừng bước và quay đầu lại.

-Để anh đưa hai em về, bọn em mới đến Bắc Kinh, lại lần đầu tiên ra ngoài, còn nhiều thứ lạ lẫm. Dù sao cũng là do anh lôi các em ra ngoài, thế nên anh phải chịu trách nhiệm đưa các em về!- Chu Chính Hạo quay lại nói với Dương Phàm: -Cậu dẫn các cô gái xinh đẹp này đến Hương Sơn chơi nhé!

Khương Lan khẽ liếc nhìn Lệ Na rồi lắc đầu nguầy nguậy: -Không cần đâu, bọn em có phải là trẻ con đâu. Hơn nữa ở đây cách trường cũng không xa, để bọn em tự về cũng được!

Dương Phàm bèn lên tiếng: -Thế này đi, để anh đưa bọn em về, còn Chu Chính Hạo dẫn cả bọn tiếp tục lên đường!

Chu Chính Hạo khẽ lườm Dương Phàm nhưng anh coi như không nhìn thấy, mỉm cười đi ngang qua người Chu Chính Hạo rồi thì thầm vào tai bạn: -Người anh em, cậu tán gái thì không sao nhưng đừng gây mâu thuẫn nội bộ cho người khác. Nếu không cậu thất bại là chắc rồi!

Chu Chính Hạo khẽ đánh mắt nhìn sang Lệ Na, thấy cô ấy đang xị mặt ra liền không nói thêm lời nào nữa.

Trên xe điện ngầm chẳng còn ghế trống nào cả. Có một người tốt bụng nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của Khương Lan liền đứng dậy nhường chỗ cho cô. Thế là Khả Nhi và Dương Phàm liền đứng ở bên cạnh. Khương Lan chẳng còn hơi sức đâu mà nói chuyện, còn Dương Phàm và Khả Nhi lại không phải là người hay nói chuyện. Thế nên cả ba người cứ im lặng suốt cả quãng đường.

Tàu vừa đến trạm tiếp theo liền có một đám người ồ ạt chen lên. Khoang tàu vốn đã nhiều người nay càng trở nên chật chội hơn. Khả Nhi cảm thấy có người ở đằng sau đang cố áp sát mình. Cô khẽ nhíu mày nhích lên phía trước một bước, người ấy lại lập tức áp sát vào người cô. Một bàn tay khẽ sờ lên vai cô. Khả Nhi cắn chặt răng rồi co tay thúc mạnh ra phía sau, đập trúng vào ngực người đàn ông đó. Cùng lúc ấy, cô nhấc cao chân lên dẫm mạnh một cái vào chân của kẻ đó khiến cho hắn phải cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu la. Hắn hung hãn nhìn Khả Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nhưng Khả Nhi chẳng chút e sợ, cô lạnh lùng nhìn tên khốn sau lưng, ánh mắt chẳng chút e dè.

Dương Phàm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền hiểu ra vấn đề. Anh kéo Khả Nhi ra phía sau lưng mình rồi lừ mắt cảnh cáo tên yêu râu xanh kia. Tên yêu râu xanh thấy Dương Phàm cao lớn, cường tráng, biết không thể đánh lại anh đành phải lí nhí chửi thầm rồi nhanh chóng chen vào giữa đám đông.

Khả Nhi muốn rút tay ra khỏi bàn tay của Dương Phàm nhưng tay anh nắm quá chặt. Sau mấy lần cố rút tay ra mà không được, Khả Nhi đành khẽ rên lên: -Ái, tay của em…

Lúc này Dương Phàm mới chợt ý thức được là mình đang nắm tay của Khả Nhi. Anh lập tức thả tay của Khả Nhi ra, phản ứng nhanh như người vừa vô tình chạm phải một hòn than nóng bỏng, mắt nhìn ra xa, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Khả Nhi xoa xoa bàn tay bị siết đến tê dại rồi ngẩng đầu lên, bất chợt cô nhìn thấy tai của Dương Phàm đã đỏ dừ vì ngại ngùng. Khả Nhi bỗng nhếch môi khẽ mỉm cười. Đúng lúc ấy Dương Phàm ngoảnh đầu sang nhìn cô, hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau. Nụ cười trên môi cả hai lập tức biến mất.

Chưa đến 4 giờ chiều, bốn cô gái còn lại đã trở về. Khương Lan ngạc nhiên hỏi: -Sao về nhanh thế, không có gì vui à?

Diệp Phi khẽ xua tay ra hiệu cho Khương Lan đừng hỏi nữa.

Lệ Na mặt mày lầm lì không nói không rằng.

-Hài, hai người vừa đi thì Chu Chính Hạo mặt mày ỉu xìu như bánh đa gặp nước. Suốt đường đi cứ im như thóc chả chịu nói chuyện. Lên Hương Sơn được khoảng nửa tiếng đã vội vàng tìm chỗ ăn uống qua loa rồi hò hét mọi người quay về! Khương Lan, đều là tại cậu mà ra đấy!

-Cậu nói gì vậy hả?-Hà Mạn Tuyết nói: -Có phải là Khương Lan cố tình say xe đâu!

-Say xe không có lỗi- Tống Điềm vẫn không chịu thua: -Lỗi là cậu ấy đã dẫn nhân vật quan trọng nhất đi cơ!

-Tớ hiểu rồi!-Khả Nhi gật đầu.

Lệ Na quắc mắt nhìn Khả Nhi: -Cậu tưởng cậu hiểu cái gì chứ?

-Hóa ra người mà cậu thích đích thị là Dương Phàm!

-Hả?- Khương Lan mặt mày thất sắc, đôi mắt mở to vô cùng đáng yêu. Khương Lan nhìn Lệ Na thương cảm, ấp úng nói không thành lời:

-Lệ…Na…

Cả phòng ai nấy không nhịn được cười. Tang Lệ Na cũng bật cười, khuôn mặt đầy căng thẳng như được giãn ra.

Mọi người đang cười đùa thì Chu Chính Hạo gọi điện thoại đến. Sau khi nhận được điện thoại của Chu Chính Hạo, tâm trạng của Lệ Na thay đổi hẳn: -Chu Chính Hạo mời cả phòng chúng ta tối nay đi uống cà phê để đền tội!

Diệp Phi lắc đầu: -Tôi thấy mấy người chúng ta không đi thì tốt hơn! Dù sao thì người mà Chu Chính Hạo muốn hẹn chỉ có cậu thôi!

Lệ Na nhìn Khả Nhi hỏi: -Khả Nhi, cậu cũng đi chứ? Có cả Dương Phàm cùng đi đấy!

Khả Nhi không lên tiếng đáp lời.

Khương Lan mở miệng trước: -Ừm, Khả Nhi nên đi! Dựa vào biểu hiện của cả hai người ngày hôm nay trên tàu điện ngầm, tớ thấy cậu nên đi!

-Biểu hiện gì? Mau kể đi, kể đi nào!- đám con gái trong phòng hào hứng đổ xô đến bên cạnh Khương Lan nghe kể chuyện.

Khương Lan tỉ mỉ kể cho họ nghe chuyện trên tàu điện ngầm rồi kết thúc câu chuyện bằng màn “nhìn nhau mỉm cười”.

-Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề!

Thái độ của Lệ Na đối với Khả Nhi đột nhiên trở nên vô cùng thân thiện. Lệ Na ôm lấy cánh tay của Khả Nhi, nheo nheo mắt hỏi: -Cậu còn dám nói là không đi sao?

Khả Nhi thản nhiên đáp lời: -Tớ đâu có nói là tớ không đi?

Chu Chính Hạo đến quán karaok gần trường đặt trước một phòng rồi đến tìm Dương Phàm. Chu Chính Hạo hào hứng: -Cậu có để ý không? Ánh mắt của cô ấy nhìn tôi lúc sáng đầy dịu dàng và ngọt ngào- Chu Chính Hạo ngây ngất trong tưởng tượng: -Tôi dám khẳng định là tình cảm của cô ấy đối với tôi hiện giờ đã sâu đậm lắm rồi. Sao tôi có thể để vuột mất thời cơ tốt này chứ?

Dương Phàm cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, bất giác nhớ đến bàn tay của Khả Nhi. Bàn tay của Khả Nhi hơi lạnh nhưng rất mềm mại, mềm mại như không có xương vậy.

-Dương Phàm, Dương Phàm…-Chu Chính Hạo gọi to: -Cậu có nghe thấy tớ nói gì không hả?

Dương Phàm chợt sực tỉnh: -Có chuyện gì vậy?

-Tối nay tôi mời bọn Khả Nhi đi uống cà phê. Cậu đi cùng tôi nhé! Thỉnh thoảng thăm dò Khả Nhi giúp tôi, nhưng tuyệt đối đừng có nói là do tôi bảo cậu nhé! Cứ nói là, nói là…

Dương Phàm nghiến răng ken két: -Cậu tán gái liên quan gì đến tôi. Sao cứ lôi tôi đi thế? Cậu có thể tha không làm phiền tôi có được không?

Chu Chính Hạo gắt: -Cậu có phải là anh em của tôi không hả?

Dương Phàm quả quyết: -Kể từ bây giờ thì không!

Chu Chính Hạo giả vờ khóc lóc: -Là anh em với nhau ai lại làm thế? Sao cậu nỡ bỏ lại tôi một mình đúng vào lúc lâm nguy như vậy? Lần cuối cùng, tôi đảm bảo với cậu đây là lần cuối cùng…

Dương Phàm đau đớn đập đầu xuống bàn, không hiểu kiếp trước bản thân mình đã làm gì xấu xa để đến kiếp này lại phải chịu sự trừng phạt như thế này.

Buổi tối lúc đi uống cà phê, Khả Nhi lại mặc quần áo đồng phục. Cô ngồi yên lặng uống cà phê, nghe Chu Chính Hạo và Lệ Na song ca. Họ vừa song ca một bài có tên “Cầu chúc”. Hai người họ hát rất hay, lại phối hợp với nhau rất nhịp nhàng.

Dương Phàm ngồi xuống bên cạnh Khả Nhi nói: -Em không mặc đồng phục thì đẹp hơn!

Khả Nhi đặt cốc cà phê xuống bàn, mỉm cười với Dương Phàm: -Em biết!

Cô quá thẳng thắn đến nỗi làm cho Dương Phàm không biết phải nói thế nào.

-Hai người họ hát rất hay, phối hợp lại rất ăn ý. Đi với nhau chẳng khác gì một đôi kim đồng ngọc nữ-Khả Nhi khẽ nói.

Dương Phàm khẽ cười: -Chắc em không đến nỗi không biết tình cảm thực sự của Chu Chính Hạo đâu nhỉ?

-Biết…-Khả Nhi khẽ nói: -Anh ấy nhắm vào một mục tiêu, muốn chinh phục mục tiêu, tìm kiếm sự kích thích và cảm giác chiến thắng trong quá trình chinh phục. Bởi vì tạm thời chưa chinh phục được nên anh ấy đang rất hào hứng với việc này. Nhưng một khi đã chinh phục được, anh ấy sẽ cảm thấy vô vị. Thế nên anh ấy lại sẽ đi tìm một mục tiêu tiếp theo, rồi mục tiêu tiếp theo nữa để chứng minh khả năng “bất khả chiến bại” của mình.

Dương Phàm không nói nửa lời, chỉ lặng lẽ uống cà phê. Anh mỉm cười: -Cuối cùng thì anh cũng hiểu được vì sao phần lớn đàn ông đều không thích những phụ nữ quá thông minh và sắc sảo. Trước mặt những người phụ nữ thông minh, đàn ông không thể giấu được tâm tư của mình.

Khả Nhi lập tức sửa lại: -Phải nói là phần lớn đàn ông đều không xứng với những người phụ nữ thông minh. Ở trước mặt những người phụ nữ thông minh, họ cảm thấy tự ti. Trong khi đó phụ nữ thông minh lại không cần thiết phải lấy lòng đàn ông.

Dương Phàm ngạc nhiên hỏi: -Em năm nay bao nhiêu tuổi?

Khả Nhi không trả lời, chỉ nhấc cốc cà phê lên và hỏi: -Anh có thường xuyên uống cà phê không?

-Anh ít uống, nhưng rất thích mùi vị của cà phê!

-Trước đây em đã từng đọc một câu chuyện ngắn. Có một người xuất thân nghèo hèn nói với một người xuất thân từ một gia đình giàu có rằng: tôi phải phấn đấu 18 năm nay mới có thể cùng ngồi đây uống cà phê với cậu. Hôm nay cũng là lần đầu tiên trong đời em được uống cà phê.

Dương Phàm ngoảnh đầu sang nhìn Khả Nhi. Khuôn mặt của cô vô cùng xinh đẹp nhưng hành vi và lời nói lại cực kì già dặn, không mấy phù hợp với lứa tuổi của cô. Trầm ngâm hồi lâu, Dương Phàm liền lên tiếng: -Thực ra Chu Chính Hạo là một chàng trai rất tốt! Cậu ấy hoàn toàn không có ý xấu với em!

-Em hiểu, anh ấy chẳng qua chỉ thích đùa chơi thôi! Nhưng anh ấy lại không biết rằng chỉ vì trò chơi của anh ấy đã gây ra những phiền toái gì cho người khác. Hôm nay em đến đây, là bởi vì em muốn nhờ anh chuyển lời tới bạn của anh là: Anh ấy thích chơi đùa với tình cảm sẽ có người cùng chơi với anh ấy. Những chuyện của anh ấy em tuyệt đối không can thiệp. Nhưng em không phải là người bạn cùng chơi của anh ấy. Em chơi không nổi! Lệ Na là một cô gái thật thà và thẳng

thắn.Chuyện giữa họ em cũng không có quyền can thiệp. Nhưng em và Lệ Na phải ở chung phòng với nhau suốt 4 năm học, quay ra quay vào lúc nào cũng có thể chạm mặt. Em không muốn chúng em thành kẻ thù!

Nói dứt lời, Khả Nhi uống một hơi hết cốc cà phê rồi đặt cốc xuống bàn, mỉm cười nói: -Cà phê thơm lắm, nhưng hi vọng sau này có có cơ hội mời các anh đi uống cà phế! Em về kí túc trước đây, nhờ anh cám ơn bạn anh giúp em nhé!

Nói rồi Khả Nhi lặng lẽ bỏ về mà không gây sự chú ý cho Lệ Na. Chu Chính Hạo mặc dù luôn theo dõi động tĩnh của Khả Nhi nhưng thấy cô ấy đứng dậy ra ngoài, anh còn tưởng là Khả Nhi đi vào nhà vệ sinh nên không có phản ứng gì.

Mãi nửa tiếng sau, không thấy Khả Nhi quay trở vào, Chu Chính Hạo mới phát hiện ra có điều gì đó bất thường. Anh lặng lẽ chuồn đến bên cạnh Dương Phàm, khẽ hỏi: -Khả Nhi nói gì với cậu? Sao cô ấy ra ngoài mà không thấy quay lại?

Dương Phàm đánh mắt về phía Lệ Na, cô ấy vẫn còn đang đắm chìm trong bài hát, không có thời gian chú ý đến họ. Dương Phàm hỏi: -Cậu vất vả theo đuổi cô ấy như vậy là vì cái gì? Chẳng nhẽ sau này định lấy cô ấy làm vợ?

Chu Chính Hạo ngơ ngác: -Sao có thể thế được? Tớ vẫn còn rất trẻ, chuyện cưới vợ là chuyện xa vời! Đến nghĩ tớ còn chưa bao giờ nghĩ đến nữa là.

-Khả Nhi là một cô gái rất chân thành. Trừ phi cậu có ý định và có thể gánh vác được gánh nặng gia đình. Nếu không thì đừng bao giờ đến tìm cô ấy!

Dương Phàm đứng dậy, chậm rãi nói với Chu Chính Hạo: -Cậu cứ từ từ suy nghĩ!- nhân lúc Chu Chính Hạo còn đang ngây người không nói được gì, Dương Phàm liền bỏ về.

Bình luận