Mười một tuần sau. Moscow.
Ở quốc gia này, hắc bang khống chế kinh tế, chiếm hơn 2% tổng kinh tế quốc dân, thậm chí là 3%. Moscow cũng là thành phố lớn nhất châu Âu, từng nơi đều có một thế lực nhất định.
Ví dụ như trong khu rừng gần đó, là một trang viên độc lập.
Chủ nhân đang bị thương, mọi người trong trang viên đều im lặng, từ chối tất cả những người muốn hỏi thăm tin tức.
Catherine chạy xe đến cửa lớn thì bị ngăn lại, không chỉ có cô, tất cả khách đến đều bị ngăn ngoài cửa.
Cô trực tiếp gọi điện thoại cho quản gia. Quản gia lễ phép xin lỗi: “Thật có lỗi, thưa tiểu thư Catherine, ngài ấy đang nghỉ ngơi.” Catherine tựa vào cửa xe, nhìn chỗ sâu nhất trong trang viên, nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy vẫn chưa tỉnh sao?”
“Tối hôm qua có tỉnh, nhưng sau đó lại ngủ tiếp.”
Catherine trầm mặc không nói.
Đến tột cùng là bị thương nghiêm trọng thế nào mà khiến hắn ru rú trong nhà đến mấy tháng? Cô không có quyền đến thăm bệnh, mỗi lần đến đây chỉ có thể ở ngoài cửa sắt hi vọng thấy hắn. Lần này cũng vậy.
Bởi vì Trình Mục Dương đã có hồ sơ phạm tội tại CIA, tội gây chiến tranh cùng với tổ chức khủng bố, bị truy nã trên phạm vi toàn cầu. Nếu trước kia hắn bị CIA âm thầm ám sát thì hiện nay hắn đã bị truy nã công khai trên toàn thế giới. Mà cuộc tra tấn hắn đến suýt chết của CIA tại Philippines kia lại không hề được nhắc tới, như chưa từng xảy ra.
Gây chiến tranh cùng tổ chức khủng bố, đây là kẻ thù chung của thế giới.
Vì ngăn chặn dư luận quốc tế, Trình Mục Dương thật sự phải chết. Nếu không, Mỹ sẽ yêu cầu với Nga về việc dẫn độ Trình Mục Dương, khi đó Trình gia sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Cho nên hiện tại ở Moscow, chỉ có солнце (tên tiếng Nga của Trình Mục Dương, солнце có nghĩa là ánh mặt trời).
Trong phòng, Trình Mục Dương nằm trên ghế, bác sĩ bao vây xung quanh, còn có mấy chàng trai cùng cô gái, người đứng người ngồi, đợi thay thuốc cho hắn. Tất cả mọi người đều không nói gì, chỉ có tiếng vang rất nhỏ của những dụng cụ y tế.
“Chợ người Hoa lớn nhất tại Moscow đã nhận được thông báo phải ngừng hoạt động.” A Mạn nhẹ giọng nói, “Rất nhiều thương nhân người Hoa muốn chúng ta ra mặt. Gần đây nhiều tổ chức lên kế hoạch bắt cóc và tống tiền người Hoa, một lượng lớn người gia nhập vào bọn đầu trọc, đã có mười mấy học sinh Trung Quốc ở Moscow bị mất tích.”
“Nếu có người Hoa chết, cảnh sát chỉ kết án rất đơn giản.” Người đàn ông từng giúp Trình Mục Dương gỡ bom trên thuyền tiếp tục nói: “Quan chức cấu kết với bọn cướp, bọn họ thật sự nghĩ солнце đã chết sao? Mới vừa rồi còn mượn tay chúng ta thanh toán gián điệp của CIA tại Moscow và nhà máy hạt nhân, bây giờ lại nhắm súng vào chúng ta sao?”
A Mạn cười rộ lên: “Tạ luật sư, bình tĩnh, Trình gia hơn một trăm năm nay cũng không phải chưa gặp chuyện này.”
Tạ Thanh nhún vai: “Tôi rất bình tĩnh.”
“Bình tĩnh là tốt rồi.” A Mạn hé miệng cười, “Đừng quên chúng ta cũng là cướp.”
“Moscow đã vào cuối mùa thu. Người Trung Quốc rất coi trọng tết âm lịch, tôi hi vọng những người Hoa ở đây có thể qua một năm mới tốt lành.” Trình Mục Dương nói rất chậm. Các bác sĩ cùng những người khác đều hiểu chuyện, thấy hắn mở miệng thì nhanh chóng rời khỏi phòng, “Nếu Moscow không thể quản lý tốt cơ cấu cảnh sát của họ thì tôi không ngại miễn phí một số vũ khí cho các tổ chức phi chính phủ đâu, ví dụ như Chechnya [1]?”
Sống ở Moscow lại có thể uy hiếp giới chức chính phủ.
Chỉ có thể là Trình Mục Dương.
“Tôi sẽ nói với bọn họ khéo một chút.” A Mạn thở dài, “Nếu làm vậy, tiền lời thu được trong năm nay sẽ không còn rồi.”
Trình Mục Dương cười một cái, không nói gì.
Thể lực của hắn không tốt, cần thời gian nghỉ ngơi rất dài, cũng không thể nói nhiều được.
Bị trọng thương như vậy, có thể sống sót đã là kỳ tích. Những việc còn lại, ai cũng không dám cưỡng cầu.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, hắn bỗng nhìn Ninh Hạo vẫn im lặng: “Có tìm được tư liệu nào của CIA về vụ nổ khi đó không?” Ninh Hạo do dự nói với hắn, “солнце , tôi chỉ thấy hình ảnh anh giết người, không còn gì khác. CIA hẳn là có quan hệ rất tốt với Nam gia, cho nên chủ động xóa mọi chứng cứ liên quan đến họ.”
Lúc trước, khi Trình Mục Dương nhảy xuống biển ở Philippines, hắn dám trêu đùa ông chủ ôm một cô gái cùng bỏ trốn, lãng mạn cực kỳ.
Nhưng sau khi Trình Mục Dương tỉnh lại, hắn đã điều tra cái chết của đại tiểu thư Nam gia, không dám vui đùa nữa. Trình Mục Dương đã trở nên rất khó đến gần.
Trình Mục Dương gật đầu.
Tất cả mọi người đã biết hắn mệt mỏi, trước khi đi qua căn phòng bên cạnh, hắn bỗng nói với người rời đi sau cùng: “Tạ Thanh, đưa tôi một quyển sách.”
“Cái gì?” Tạ Thanh nghĩ bản thân nghe lầm.
“Một quyển sách, quyển nào cũng được.” Giọng hắn trầm thấp.
Tạ Thanh không dám mở miệng hỏi, từ trên giá sách lấy một quyển sách đưa đến tay hắn. Trước khi cửa khép hẳn, Tạ Thanh nhìn thấy Trình Mục Dương im lặng mở quyển sách ra, phủ lên gương mặt hắn rồi nằm nghỉ ngơi trên ghế.
Không nhúc nhích, giống như đã ngủ say.
Toàn bộ căn phòng chỉ có tiếng vang có quy luật của máy móc.
Một quyển sách đã mang đến bóng tối.
Ngăn cách mọi giác quan của Trình Mục Dương với tất cả.
Tết âm lịch.
Bỉ.
Một lâu đài ở Đông Bắc được xây dựng vào thế ký 18. Tại đây từng có một gia đình quý tộc nhưng gia cảnh nghèo nàn sinh sống. Sau khi nam chủ nhân qua đời toàn bộ gia đình đều chuyển đến thủ đô Brussels.
Tòa lâu đài này được một người Anh mua lại, sửa chữa qua một lần.
Tòa lâu đài hình tháp, có thể trực tiếp đi lên đỉnh lâu đài.
Nam Bắc ngồi ở sô pha dài trên căn phòng ở ngọn tháp, nhìn bầu trời qua một lớp kính.
Chân của cô hơi sưng, bác sĩ sinh sản mời đến từ Trung Quốc có nói, nếu chân bị sưng thì có thể là sinh con gái. Nam Bắc vẫn không cho mọi người nói giới tính của đứa bé với cô, trong mấy tháng mang thai luôn luôn mong chờ.
Mười hai giờ đêm, có một cuộc điện thoại đúng giờ gọi đến.
Căn phòng trên tháp chỉ có mình cô, Nam Bắc trực tiếp nhấc máy.
“Bắc Bắc, năm mới vui vẻ.” Giọng của Thẩm Gia Minh có vẻ rất vui sướng, “Ý anh nói là tết âm lịch vui vẻ.”
“Vâng, đã biết.” Cô ôm tấm thảm bằng lông cừu.
“Đứa con bảo bối của anh thế nào?”
“Không biết.” Nam Bắc thản nhiên nói, “Muốn hỏi thăm ai thì trực tiếp mà hỏi.”
“Bắc Bắc, đứa nhỏ sinh ra phải cần có ba.”
Cô không thích thảo luận về vấn đề này.
Nhưng có người đi cầu thang lên, thay cô trả lời vấn đề này: “Đứa nhỏ sẽ gọi tôi là ba.” Nam Hoài đi tới, đưa cho cô một ly nước táo. “Như vậy nó sẽ có cả cha lẫn mẹ, sẽ không có bóng ma trong tâm lý. Sau này, tài sản Nam gia đều thuộc về nó, cũng sẽ không có ai dám uy hiếp con của tôi.”
Thẩm Gia Minh câm nín hoàn toàn.
Đối với một một người anh trai cố chấp thì người nào cũng là người ngoài.
Trên thế giới này, người có thể thản nhiên nói ra những câu như vậy, cũng chỉ có Nam Hoài.
Nếu không phải một tháng trước Nam Bắc mắc chứng trầm cảm trước khi sinh, uy hiếp đến tính mạng, Thẩm Gia Minh căn bản cũng không biết cô còng sống. Lúc Thẩm Gia Minh vất vả đến nơi, khi cửa mở ra hắn có chút sợ hãi, sợ chuyện Nam Bắc còn sống không phải là sự thật.
Nam Hoài rất nhanh cắt đứt điện thoại.
Bắt đầu nói chuyện với Nam Bắc.
“Bác sĩ nói, cục cưng bắt đầu từ tháng sau sẽ từ từ chuyển đầu xuống dưới.”
“Đúng vậy, cũng sắp sinh rồi.” Nam Bắc vỗ tay vào cái bụng, “Nghe nói nói đầu hướng lên trên sẽ khó sinh. Ở cổ đại, những ca khó sinh mà chết đều là do đầu ở trên.”
Ánh mắt Nam Hoài tối đen, rất nghiêm túc nhìn cái bụng hở ra của cô: “Nó sẽ đảo đầu chứ? Hai mươi bốn giờ là có thể đảo đầu xong sao?”
Cô nghĩ nghĩ.
Quả là vấn đề khó khăn.
Không thể trả lời, cô ôm thảm nhung cười rộ lên: “Anh, sao anh không hỏi cục cưng có thể bị sặc nước hay không?”
Nam Hoài cười: “Việc này anh biết, bởi vì cục cưng không dựa vào phổi để hô hấp.”
Hắn làm rất nhiều việc để chuẩn bị, không gì có thể quan trọng hơn việc đứa bé này thuận lợi ra đời.
Bởi vì hắn biết, Nam Bắc xem đứa bé này còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô.
Người em gái này, từ khi hắn mười tuổi đã mang cô bên cạnh. Khi đó cô biết nói rất trễ, đến khoảng ba tuổi mới bắt đầu có thể biểu đạt được suy nghĩ của mình. Khi cô ba tuổi, mục đích sống của hắn rất đơn giản, chỉ có hai từ, trả thù và em gái. Trả thù, hắn đã dùng mười lăm năm hoàn thành. Còn em gái, hắn nghĩ đã làm được cho cô những điều tốt nhất.
Cho đến khi hắn phát hiện Nam Bắc lên thuyền của Chu gia, hắn bắt đầu có dự cảm xấu.
Cuối cùng, hắn tìm được cô, ở Manila, trong một căn phòng dơ bẩn cũ kỹ, bị nhốt cùng tra tấn hơn mười ngày. Khi đó, cô lại khôi phục dáng vẻ khi ba tuổi, không nói lời nào, không khóc không cười. Mệt nhọc thì ngủ, đói bụng sẽ chờ hắn lấy cơm cho cô ăn.
Đến khi cô mang thai sáu tuần thì mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng.
Thậm chí bắt đầu không nhìn đến bất cứ ai, bao gồm cả Nam Hoài.
Một đêm, hắn rốt cục cũng bộc phát mà lớn tiếng: “Em đừng tưởng rằng hắn đến cứu em? Nếu hắn không trở về đó, CIA nhất định sẽ mang em trở về Uyển Đinh! Anh chưa thấy người đàn ông nào ngu xuẩn như vậy! Hắn trở về thì có ích gì? Có thể giúp được gì cho em? Cái gì cũng không làm được? Hắn có chết cũng không hết tội, có biết háy không?”
Lúc đó Nam Bắc tựa trên ghế nhìn hắn.
Hắn còn nói rất nhiều.
Nhưng Nam Bắc hình như nghe không hiểu.
“Bắc Bắc.” Hắn cảm thấy sợ, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Hắn đã chết, còn em vẫn đang sống.”
Nam Hoài nắm lấy tay cô.
Thật lâu sau, Nam Bắc cũng mở miệng thở dốc, lầm bầm lầu bầu: “Anh, nếu có người lấy em uy hiếp anh, muốn bắt anh, anh sẽ làm thế nào?” Hơn mười ngày không mở miệng, thanh âm của cô có chút kỳ quái.
Nam Hoài sờ sờ đầu cô: “Dùng anh đổi em.”
“Nếu sau khi anh đến, bọn họ giết anh trước, sau đó giết em thì sao? Có phải rất ngu xuẩn hay không?”
“Việc này không quan trọng.” Nam Hoài trả lời cô, “Việc anh không thể chịu đựng được là, anh còn sống, nhưng em đã chết.”
Nam Bắc không có hỏi lại.
Cô nghĩ, Trình Mục Dương có lẽ cùng nghĩ vậy. Hắn có thể có nhiều cách lựa chọn hơn, có thể làm mình bình tĩnh hơn để xử lý, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách ngu xuẩn nhất. Qua một lát, cô mới thấp giọng nói: “Về sau, chúng ta không bao giờ nhắc đến hắn nữa.”
“Được.”
Vào buổi tối kia, Nam Hoài đáp ứng với cô, không bao giờ nhắc tới Trình Mục Dương nữa.
Bắt đầu từ ngày đó, bọn họ không hề đề cập đến chuyện này.
—Hết chương 36—