Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mùa Hạ Chung Tình

Chương 7

Tác giả: Diệp Tử

Ngày hôm sau, Chung Lăng đến công ty không lâu thì Hạ Dương đã xông vào phòng làm việc của cô, hào hứng nói: “Kiya, vừa nãy ông Lawrence Vương của Micro gọi điện thoại cho sếp tổng, nói là sẽ tiếp tục thực hiện hợp đồng, đề nghị chúng ta giao hàng đúng giờ”.

Kết quả này nằm trong sự dự đoán của Chung Lăng, cô chỉ bình thản đáp: “Vâng”.

“Hình như cô không coi trọng kết quả lắm thì phải?” Ánh mắt Hạ Dương sáng ngời.

“Đây vốn là trách nhiệm của bộ phận thị trường, chẳng có gì đáng tự hào cả.” Chung Lăng chớp mắt. “Dĩ nhiên nếu không giải quyết được ổn thỏa thì việc từ chức do không làm tròn trách nhiệm cũng là chuyện thường tình.”

Bị nói lại như vậy, Hạ Dương không nản chí, nụ cười trên môi vẫn rất hòa nhã, dễ chịu.

Nét mặt Chung Lăng dịu đi đôi phần: “Tối anh có rỗi không? Mời bù anh bữa cơm lần trước”.

“Cô đang hẹn hò với tôi hả?” Hạ Dương không kịp phản ứng vì quá bất ngờ.

“Thế anh có đi không?” Chung Lăng cười bình thản.

“Đi chứ, dĩ nhiên là phải đi rồi.” Hạ Dương buột miệng.

Chung Lăng cười rất tươi: “Việc đặt chỗ giao cho anh nhé”.

Hạ Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “No vấn đề”.

Chung Lăng lại vùi đầu vào công việc, Hạ Dương đi ra rồi lại ngoái đầu nhìn cô, cô luôn vô tình để lộ vẻ u buồn như thế anh không làm phiền cô nữa mà nhẹ nhàng khép cửa lại.

Cả buổi sáng Chung Lăng dành thời gian để chuẩn bị bản kế hoạch mới, có được sự trợ giúp đắc lực của Hạ Dương, cô tin rằng lần này nhất định sẽ thành công. Lần này cô chủ động mời anh đi ăn là muốn bày tỏ lời cảm ơn của mình.

Vừa ăn trưa quay về đến phòng thì cô nhận được điện thoại, số máy được hiển thị là số của phòng Hướng Huy. Cô hơi sững lại, vì những lần trước mỗi lần tìm cô, Hướng Huy đều để thư ký Tôn Vi sang truyền đạt, hôm nay đích thân gọi điện thoại sang, đúng là hiếm khi gặp.

“Chung Lăng, hết giờ làm việc cô ở lại một lát nhé.” Hướng Huy nói rất ngắn gọn.

Chung Lăng ngập ngừng trong giây lát: “Sếp có việc tìm tôi à?” Phản ứng đầu tiên của cô là bản kế hoạch của cô một lần nữa bị trả lại.

“Ừ, hết giờ làm việc cô cứ sang thẳng phòng tôi.” Giọng Hướng Huy khá lạnh lùng, Chung Lăng nghe mà thấy trong lòng thấp thỏm không yên.

“Vâng.” Cấp trên đã ra chỉ thị, cô chỉ biết chấp hành thôi.

Chỉ có điều, có việc không nói luôn bây giờ đi, sao cứ phải đợi đến hết giờ làm việc, Chung Lăng không tài nào lý giải được, đành phải tạm gác sang một bên.

Đến khi sắp hết giờ làm, Chung Lăng nhận được một cú điện thoại lạ, cô a lô hồi lâu mà đầu bên kia không trả lời, cuối cùng đành nhún vai cúp máy.

Nghĩ một lát rồi cô vào MSN để lại lời nhắn cho Hạ Dương, bảo anh đợi cô một lúc.

Ra khỏi phòng làm việc, đám người đang đứng ở cửa đợi quẹt thẻ nói chuyện rất hăng vừa nhìn thấy cô liền lập tức im bặt, mặc dù vậy, cô vẫn nghe được một số thông tin.

Cũng chỉ là mấy tin vỉa hè, ví dụ vừa nãy có một anh chàng đến gặp Hướng Huy, nhìn rất đẹp trai, phong độ, mọi người dò đoán quan hệ giữa hai người…

Chung Lăng ngước mắt lên mỉm cười, kể từ buổi cô ra oai lần trước, sức uy hiếp vẫn không hề suy giảm, tất cả mọi người đã biết giữ mồm giữ miệng hơn trước, không còn dám phát ngôn linh tinh nữa, biết cách né tránh là điều rất tốt cho cô.

Cô gõ cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc, Hướng Huy không bắt cô phải đợi lâu, chỉ tay vào bên trong nói: “Đường Tranh đang đợi, hai người cứ nói chuyện đi nhé”. Cô chưa kịp phản ứng thì Hướng Huy đã đi ra, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại sau lưng cô.

“Chung Lăng, anh đây.” Một giọng nói chậm rãi, trầm ấm xa cách từ lâu cất lên.

Sắc mặt Chung Lăng thoắt biến đổi, lưng áp sát vào tường, lòng bàn tay rịn mồ hôi: “Sao… anh lại đến đây?”

“Anh đến tìm em.” Khuôn mặt điển trai, hơi gầy của Đường Tranh vẫn vô cùng hút hồn, ánh mắt bình thản nhìn cô chăm chú.

Chung Lăng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và nói: “Vậy hả? Em nhớ là khi rời Anh, em có nợ tiền anh đâu”.

Đường Tranh mỉm cười: “Em hóm hỉnh thật đấy”.

Chung Lăng cười khan mấy tiếng: “Có việc gì anh nói nhanh lên, em còn có hẹn”.

“Hủy đi.” Đường Tranh cau mày, nói rất quả quyết.

Chung Lăng hận nhất là thái độ luôn coi mình là nhất của anh ta: “Anh đang ra lệnh cho tôi hả? Hình như anh không có tư cách để nói điều đó với tôi”.

“Chung Lăng…” Đường Tranh đang nói dở thì bị cô quả quyết ngắt lời. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì mình đã chia tay rồi”.

“Nóng vội xốc nổi vốn không phải là bản tính của em.” Đường Tranh lắc đầu, định thân mật vuốt má cô, cô liền vội vã né tránh.

Một vẻ lạnh lùng, chán chường thoáng hiện trên nét mặt Đường Tranh.

Chung Lăng liền than: “Rốt cuộc là anh muốn gì đây?”

“Theo anh sang Anh nhé?” Đôi môi Đường Tranh khẽ mấp máy, giọng rất khẩn thiết.

“Không.” Chung Lăng im lặng một lát rồi nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi sẽ ở lại, cho dù anh dựng nhiều rào cản đến đâu, cho dù anh ép tôi rời Hiển Dịch, tôi sẽ vẫn ở lại Thượng Hải”.

“Em… biết hết rồi ư?” sắc mặt Đường Tranh tái đi, vẻ luống cuống sau khi bị vạch trần bộ mặt.

Thực ra lúc đầu Chung Lăng cũng không dám chắc đây là trò mèo do Đường Tranh dựng lên, mãi cho đến khi anh ta xuất hiện ở đây, mọi vấn đề được kết nối với nhau, cô lập tức hiểu ra. Cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Không biết tôi có nên chúc mừng vì anh có một người anh em hết lòng vì bạn hay không?”

Đường Tranh mỉm cười tự giễu nói: “Anh làm như vậy chỉ vì muốn em quay về với anh”.

Chung Lăng bất giác cười khẩy.

Bầu không khí vô cùng nặng nề, Đường Tranh cũng không còn gì để nói.

Chung Lăng buông tiếng thở dài.

Đột nhiên Đường Tranh túm chặt cánh tay cô, hạ giọng: “Nếu anh từ bỏ sự nghiệp ở Anh và ở lại Thượng Hải với em, em có tha thứ cho anh không?”

Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng khó xử.

Lòng Chung Lăng mơ hồ chùng xuống, nếu sự thật chưa được vạch trần, Đường Tranh nhẫn nhịn được như vậy, chắc chắn cô sẽ vui vẻ đồng ý, tuy nhiên hiện tại… Cô thầm hít một hơi thật sâu, nụ cười trên môi dịu dàng khác thường:

“Năm ấy ở Claridges, người cứu em là Hướng Huy, không phải anh, đúng không?”

Bầu không khí lại một lần nữa chìm trong im lặng.

Khi Đường Tranh ngẩng đầu lên, giọng lộ rõ vẻ giễu cợt: “Chung Lăng, hồi đầu em đến với anh, rốt cuộc là vì yêu anh hay chỉ xuất phát từ lòng biết ơn? Nếu em có tình cảm với anh thì không nên trách anh. Em phải biết rằng kể cả anh gạt em thì cũng là vì anh yêu em mà thôi”.

Đôi môi Chung Lăng tái nhợt, hai vai run lên vì tức: “Lấy danh nghĩa tình yêu để lừa bịp, lý thuyết của anh có sức thuyết phục lắm, tôi không muốn nghe anh nói thêm câu nào nữa”. Nói xong, cô liều quay ra định xoay nắm đấm cửa.

Đường Tranh chống mạnh tay vào cánh cửa, có lẽ là do không thể chấp nhận những lời mỉa mai của Chung Lăng, anh ta vừa tức vừa xấu hổ, tay đỡ cằm Chung Lăng, ánh mắt toát lên vẻ khó hiểu: “Chung Lăng, em đừng nói vói anh rằng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, em đã có được niềm vui mới rồi nhé”.

Chung Lăng cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh ta, miệng đắng nghét: “Anh có tư cách gì mà quản việc đó”. Cô cũng không biết mình lấy đâu ra sức mà có thể đẩy Đường Tranh ra, mở cửa rồi lao ra ngoài.

Cô vội vàng vơ lấy túi xách rổi bỏ chạy, đúng lúc đó liền đâm sầm vào Hạ Dương cũng đang vội vã chạy đến. Chung Lăng không kịp xoa trán mà kéo Hạ Dương ra ngoài ngay, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Lên xe rồi Hạ Dương mới bình thản hỏi: “Cô sao vậy?”

Chung Lăng nhếch mép một cách đầy khó khăn nhưng không thể cười được. Hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Không sao. Chúng ta đi ăn ở đâu đây?”

Hạ Dương quay sang đáp: “Lát nữa cô sẽ biết”.

Chung Lăng mỉm cười và không hỏi gì thêm nữa.

Một lát sau, Hạ Dương dừng xe, mở cốp ra, nụ cười trên môi hiện rõ hơn: “Ra giúp tôi một tay đi”.

Chung Lăng cười cười, miệng lẩm bẩm: “Không biết lại trò gì nữa đây”. Đến nơi cô hơi sững lại, Hạ Dương lôi ra một loạt thực phẩm như dưa chuột, cá tươi, thịt lợn, nấm, củ từ và một ít hoa quả.

Chung Lăng tặc lưỡi: “Anh định làm gì vậy?”

“Tự mình vào bếp, cơm no rượu say.” Hạ Dương cười nói.

“Hả?”

Hạ Dương xách hai cái túi lên, khóa xe rồi nói: “Đi thôi”.

Chung Lăng đi theo nhưng vẫn chưa hết thắc mắc, cô theo Hạ Dương vào một quán ăn nhỏ có tên Canh Ngon Thẩm Thị.

Hạ Dương nói với chủ quán: “Chú Thẩm, cháu mượn bếp của chú một lúc nhé”.

“Cứ tự nhiên.” Ông chủ cười ha ha đáp rồi tò mò liếc trộm Chung Lăng.

Hạ Dương thoăn thoắt dẫn Chung Lăng đến khu giếng trời ở sân sau, để cô ngồi xuống, pha một ấm trà hoa nhài và nói: “Cô cứ ngồi đây một lát, sẽ có đồ ăn nhanh thôi”.

Chung Lăng đưa tay ra ngăn lại: “Đã nói là tôi mời anh rồi mà”.

“Không sao, lát nữa cô đưa cho tôi tiền mua thức ăn là được.” Giọng Hạ Dương rất thản nhiên, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Chung Lăng khóc dở mếu dở.

Gian bếp nhỏ nằm ngay bên cạnh, Chung Lăng cũng thấy ngại nếu chỉ ngồi đợi ăn mà không làm gì, nghĩ một lát cô liền tự giác chạy vào hỏi xem có cần giúp gì không.

Hạ Dương liền hỏi: “Cô biết nấu món gì?”

Chung Lăng ậm ờ đáp: “Phụ việc gì đó cũng được mà”.

“Vậy cô mang rau ra rửa nhé.” Hạ Dương không hề khách khí mà sai luôn, một điều chết người là Chung Lăng cũng không cảm thấy có gì là không ổn.

Chung Lăng rửa xong rau, Hạ Dương tươi cười đón lấy, cho đậu phụ, măng tươi, mộc nhĩ, nấm hương, xúc xích thái hạt lựu vào nồi hầm; cho thịt lợn, hành tươi, gừng thái lát vào nồi nước đã sôi đun chín, sau khi vớt ra liền ngâm một lúc trong nước nguội, đợi cho ráo nước. Anh vo ít gạo tẻ lẫn gạo nếp, đợi cho ráo nước rồi cho nước vào nấu trong nồi cơm điện. Trong lúc đợi, anh lại gọt vỏ củ từ, thái thành miếng nhỏ, đập một miếng đường phèn ra, rồi lấy dao rọc mấy đường lên mình con cá đã được rửa sạch, rắc muối và gia vị vào cho ngâm.

Mỗi động tác của anh đều rất bình tĩnh, vẻ mặt thoải mái, miệng hơi mỉm cười, nhìn có nét trẻ con, ánh mắt chăm chú, sáng ngời.

Chung Lăng cảm thấy như có một luồng sáng rọi vào đôi mắt của mình, rồi cô lại phát hiện ra không biết Hạ Dương đã đeo chiếc tạp dề hình Hello Kitty từ lúc nào, bất giác bật cười. Vẻ nhàn tản của Hạ Dương kết hợp với chiếc tạp dề ngộ nghĩnh trông không đến nỗi tệ.

Chẳng mấy chốc Hạ Dương đã phát hiện ra ánh mắt cô, anh mỉm cười, vội đưa tay ra cởi chiếc tạp dề.

Chung Lăng nở một nụ cười dịu dàng: “Đừng cởi, trông ngộ lắm”.

“Vậy hả.” Ánh mắt Hạ Dương rạng ngời: “Nếu cô thích thì tôi sẽ tiếp tục đeo”.

Giọng anh rất nhẹ nhàng, Chung Lăng cảm giác như trong lòng có cơn gió nhẹ thổi qua, bèn mỉm cười vu vơ.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Hạ Dương đã nấu xong món thịt xào chua ngọt, cá sốt cà chua, canh chua cay, củ từ xào đường và sushi cuốn dưa chuột, cuối cùng xào thêm đĩa rau và bưng ra.

Những món ăn đó chỉ nhìn thôi đã thấy thèm, Chung Lăng muốn động đũa lắm rồi nhưng vẫn tỏ vẻ nói: “Nhiều đồ ăn quá, sợ hai người ăn không hết”.

“Ăn không hết cho cô bỏ hộp mang về.” Hạ Dương cười, để lộ hàm răng trắng.

“Không biết mùi vị thế nào” Chung Lăng cười.

Hạ Dương nháy mắt: “Cô nếm thử xem sao”, rồi anh lại nháy mắt tiếp: “Không phải tự nhiên mà tôi nấu mời người khác ăn đâu nhé, hôm nay là cô có diễm phúc được ăn ngon đấy”.

Vẻ ngạc nhiên và luống cuống hiện rõ trên nét mặt Chung Lăng.

Hạ Dương đã phát hiện ra những thay đổi kín đáo trên khuôn mặt cô.

Chung Lăng đưa mắt nhìn xuống, giả vờ không hiểu:

“Tôi đói lắm rồi không làm khách nữa”. Nói rồi cô chậm rãi gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng, không tiếc lời khen:

“Tay nghề khá lắm”.

“Cảm ơn cô.” Mặc dù miệng vẫn đang cười, nhưng nụ cười ấy có nét gì đó hơi buồn.

“À…”

“À, lần trước anh nói…”

Hai người cùng lên tiếng một lúc, rồi cả hai lại nhìn nhau cười.

“Anh nói trước đi.” Chung Lăng nhẹ nhàng nói.

“Lady first.” Hạ Dương lịch lãm đáp.

Chung Lăng cười rất tinh nghịch: “Lần trước anh nói muốn giúp tôi và các đồng nghiệp khác trở thành bạn bè, giờ anh có thể dạy tôi được rồi đấy”.

“Tôi cũng đang định nói với cô chuyện này.” Hạ Dương dừng một lát, ánh mắt hiện lên vẻ luống cuống: “Thực ra chỉ cần trở thành bạn của tôi, những người khác đều không cần phải để ý”.

Chung Lăng không hề chịu thua đáp: “Hóa ra chúng ta vẫn chưa là bạn hả, xem ra tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng”.

Hạ Dương mỉm cười: “Sống với mọi người cần coi trọng hai chữ chân thành, họ không phải là những người xấu, chỉ có điều tính hơi chảnh một chút, cộng với tâm lý bài xích người ngoài, luôn nghĩ rằng cấp trên cử cô xuống để giám sát họ, thế nên họ mới tỏ thái độ chống đối cô như vậy. Muốn chung sống hòa bình với họ thì cô buộc phải hiểu rõ tính cách từng người, bệnh nào dùng thuốc đấy”.

“Tôi sẵn sàng lắng nghe.” Chung Lăng làm động tác dỏng tai, Hạ Dương liền cười lớn.

“Tôi nói chuyện của người khác sau lưng có vẻ như không hay lắm.” Chung Lăng đang chăm chú nghe Hạ Dương giảng bài, đột nhiên anh buông ra câu đó, khiến cô vừa tức vừa buồn cười: “Không phải nói xấu, chỉ là để tôi hiểu thêm về họ thôi”.

Hạ Dương liền gật đầu: “Thích Đình Đình thanh cao tự phụ, Phương Nhiên tính hơi bảo thủ, Tư Mẫn thì là người chuyên săn đồ trên Taobao”.

“Anh nói chung chung quá”, Chung Lăng không hài lòng lắm với câu trả lời này.

“Thế còn chưa đủ à? Tôi cũng chỉ biết được từng đó.”

Chung Lăng lườm Hạ Dương một cái rồi nghĩ bụng, Thích Đình Đình kiêu căng, không phải dễ đối phó; cô đã từng lĩnh giáo sự bảo thủ của Phương Nhiên; còn về trang web mua sắm Taobao, hồi ở nước ngoài cô cũng đã từng được nghe nói, shopping vốn là sở thích chung của phụ nữ, xem ra cũng có tiếng nói chung, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, trong lòng cô đã có được giải pháp.

Trong lúc Chung Lăng nở nụ cười rạng rỡ trên môi, Hạ Dương liền hỏi: “Xem ra cô đã có cách”.

Chung Lăng đáp rất thẳng thắn: “Tôi là người coi trọng năng suất lao động”.

Ánh nhìn chăm chú của Hạ Dương có cái gì đó phức tạp, khó hiểu.

Cơm no rượu say, eo đã to thêm vài phân, Chung Lăng mới dừng đũa. Cũng không biết đã bao lâu rồi cô không được ăn bữa cơm bình dân như thế này.

Ợ một tiếng rất thỏa mãn, rồi cô lại khẽ thở dài.

“Sao cô lại thở dài vậy? Tôi lại tưởng đồ ăn không hợp với khẩu vị của cô.” Ý cười lộ rõ trong mắt Hạ Dương.

Chỉ cần nhìn chồng đĩa đã được đánh sạch bay là biết Chung Lăng ăn ngon như thế nào, lời châm chọc của Hạ Dương khiến cô cũng cười trừ theo.

“Đi loanh quanh một lát cho đỡ no rồi về ăn hoa quả.” Hạ Dương đề nghị.

Lại ăn, Chung Lăng bĩu môi, mặc dù không nói gì nhưng Hạ Dương đã đoán ra, anh nhếch miệng cười: “Có thực mới vực được đạo mà”.

“Dường như tôi chẳng bao giờ thắng được anh.”

“Cô biết thế là tốt.”

Từ ngoài nhìn vào thấy lời nói, động tác của hai người rất thân mật, chú Thẩm chủ quán và bà vợ không biết chui ra từ lúc nào đứng trợn mắt nhìn, hai người va cả vào nhau mà không hề hay biết.

“Mau gọi điện thoại cho con trai bà đi.”

“Để tôi gọi, để tôi gọi.”

Trên con đường rợp bóng mát có một chiếc giày đá bóng không biết do con nhà ai làm rơi, Chung Lăng nổi hứng giơ chân đá ngay về phía thùng rác bên đường, nhưng cô không phải là thiên tài bóng đá, chiếc giày bay chệch sang sân nhà người ta.

Hạ Dương phì cười: “Động tác vừa rồi của cô khiến tôi nhớ đến một món ăn trước đây đã từng ăn”.

Chung Lăng tò mò hỏi: “Món gì?”

Hạ Dương một mực cười, mãi không chịu trả lời.

Chung Lăng trợn mắt lườm, Hạ Dương cười thật đã mới trả lời: “Lần trước tôi và sếp tổng đi công tác Bắc Kinh, lúc ăn cơm ở một quán ăn nhỏ thì thấy một món ăn tên là “Bóng đá Trung Quốc”, trí tò mò nổi lên, bọn tôi liền gọi ngay món đó”.

“Sau đó thì sao?”

Hạ Dương cố tình làm ra vẻ huyền bí: “Cô đoán xem món được đưa ra là gì?”

“Tôi làm sao biết được”.

“Đậu phụ thối hầm chân giò1″. Hạ Dương quay mặt đi, cười hai vai rung lên bần bật.

1 Đậu phụ thối hầm chân giò khiến người Trung Quốc liên tưởng đến hình ảnh thối chân. Bóng đá nam Trung Quốc nhiều năm không có sự tiến bộ dù được đầu tư rất lớn, dùng hình ảnh “thối chân” để miêu tả tình trạng kém cỏi của bóng đá nam Trung Quốc.

Sau ba giây suy nghĩ, Chung Lăng cũng bật cười thích thú, mãi mới dừng lại được, nghĩ một lát không nhịn được lại cười tiếp.

Hạ Dương cười mắt tạo thành hình vòng cung: “Cô đừng có nói trước mặt sếp tổng, anh ấy là fan của bóng đá Trung Quốc, cẩn thận anh ấy sẽ thù cô đó”.

Nhắc đến Hướng Huy, vẻ mặt Chung Lăng liền sững lại. Cô đưa mắt nhìn xuống, nhếch mép lên, nụ cười rất khó coi. Một lát sau, đột nhiên cô mới hiểu ra: “Chắc là anh đang nói kháy tôi thối chân đúng không?”

Hạ Dương đã ôm bụng cười ngặt nghẽo, vội vàng nói: “Không dám, không dám”.

Chung Lăng tức đến nổ đom đóm mắt, hồi lâu mới nghĩ ra cách phản bác: “Anh mới là đồ thối chân”.

Hạ Dương chỉ cười, không nói được gì.

Chung Lăng hận quá nghiến răng ken két.

Đang đi thì trời bắt đầu lất phất mưa. “Về thôi, mưa tuy không to nhưng ngấm vào người dễ cảm lắm” Hạ Dương quan tâm nói.

Chung Lăng chỉ thích chống đối: “Không khí trong lành biết bao, anh thật chẳng biết thưởng thức gì cả”.

Hạ Dương đành phải chiều theo: “Thế thì cứ đi tiếp vậy”.

Chung Lăng hùng hồn đi trước, Hạ Dương dõi theo bóng cô với cái nhìn da diết.

Chỉ một lát sau, Chung Lăng đã thấy hối hận vì sự ngang ngạnh của mình, một trận mưa như trút nưóc đổ xuống, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì toàn thân đã ướt như chuột lột. Hạ Dương vội cởi áo ngoài ra chụp lên đầu cô, tay ấn mạnh lên vai cô: “Chạy vào khu nhà đằng trước tránh mưa nhanh lên”.

Chung Lăng đi giày cao gót nên không thể chạy được nhanh, Hạ Dương không còn giữ ý gì nữa mà nắm chặt tay cô, đầu ngón tay lành lạnh tự nhiên cảm thấy ấm áp hơn, tim Chung Lăng đập thình thịch, hai má nóng bừng.

Khó khăn lắm mới chạy được đến nơi, hai người đều đã ướt sũng.

Chung Lăng lấy từ trong túi xách ra một gói giấy ăn, rút ra một tờ đưa cho Hạ Dương, Hạ Dương đón lấy, không lau cho mình mà nhẹ nhàng lau nước mưa đọng trên mặt cô, Chung Lăng vội vàng nói: “Để tôi tự lau”.

Hạ Dương vẫn không chịu, đôi mắt đen ánh lên vẻ cương nghị và quả quyết.

Sự ngần ngừ của Chung Lăng chỉ kéo dài trong nửa giây rồi bỏ cuộc.

Nét mặt Hạ Dương rất chăm chú, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng ngần không tì vết của cô.

Chung Lăng cúi đầu: “Anh cũng lau đi kẻo lạnh đây”.

Hạ Dương ngẩng đầu lên, ý cười hiện rõ trong đáy mắt.

Làm sao Chung Lăng lại không hiểu ý anh, cô ngần ngừ đưa tay ra, chưa kịp chạm đến má anh, Hạ Dương đã nắm chặt lấy tay cô.

“Chung Lăng.” Ý cười trên môi Hạ Dương mỗi lúc một rõ hơn.

Lúc này đây Chung Lăng liền đưa mắt nhìn ra chỗ khác, né tránh bằng cách khẽ hắng giọng một tiếng: “Hình như mưa nhỏ hơn rồi”.

Hạ Dương lặng lẽ nhìn cô.

Lúc này dưới mái hiên đã có khá nhiều người đứng trú mưa, cơn mưa đến quá bất ngờ, không ai có sự chuẩn bị, mọi người đều chui vào đây để tránh mưa. Chung Lăng không muốn trở thành tiêu điểm trước bao bá quan văn võ, cô định rút tay lại, nhung Hạ Dương lại nhất quyết không chịu buông ra.

“Chị gái dễ thương ơi”, đột nhiên có người kéo ống tay áo cô, Chung Lăng nhìn xuống, hóa ra là một cô bé tầm hơn chục tuổi.

Cô vội tranh thủ ngay cơ hội rụt tay lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy em gái?”

“Chị xinh đẹp quá”, cô bé liền nhìn sang Hạ Dương: “Anh ơi, bạn gái anh xinh đẹp như vậy, anh mua bó hoa tặng chị ấy đi ạ”.

Chung Lăng vỗ tay lên trán, bé như thế mà đã hiểu các chiến thuật marketing rồi, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là kỳ tài thương mại.

Thấy cô không phủ nhận, vẻ vui mừng thoáng hiện trong đáy mắt Hạ Dương: “Em thích hoa gì?”

Cô bé liền nhanh nhảu: “Dĩ nhiên là phải tặng hoa hồng rồi.”

Chung Lăng lên tiếng: “Không cần đâu”.

Cô bé chu môi nói: “Đây là tình cảm mà anh tặng cho chị, chị phải nhận chứ”. Cô bé cứ bám riết lấy Chung Lăng, ra sức lắc tay cô, đôi mắt to tròn trông rất tội nghiệp, kiểu như không đạt được mục đích quyết không chịu buông xuôi.

Chung Lăng thấy đầu óc như hoa lên vì bị lắc liên hồi, cô vội đáp: “Tùy anh”.

Hạ Dương nhìn vẻ căng thẳng của Chung Lăng mim cười.

Cô bé liền hoan hô nhiệt liệt: “Anh chị đều là người tốt, hoa hồng của em vừa tươi vừa rẻ”.

Hạ Dương vui vẻ nói: “Anh sẽ mua hết chỗ hoa này của em”.

Cô bé liền cười híp mắt, cẩn thận nhặt ra từng bông hoa rồi đếm, vui mừng nói: “Đúng ba mươi bông”. Rồi cô nhét hết vào tay Hạ Dương: “Anh có biết ngôn ngữ của ba mươi bông hồng là gì không?” Rồi cô bé ghé sát vào tai Hạ Dương nói nhỏ mấy câu.

Chung Lăng lẩm bẩm đáp: “Hãy đón nhận tình yêu của anh”. Năm xưa theo đuổi cô, Đường Tranh cũng đã dùng chiêu này.

Cô bé liền ra sức đẩy Hạ Dương: “Anh ơi, anh vẫn không hiểu à”.

Hạ Dương trả tiền, gãi đầu, lòng bàn tay lại rịn mồ hôi. Buồn cười quá, anh lại bẽn lẽn giống một chàng trai trẻ mười bảy, mười tám tuổi, chỉ sợ bị Chung Lăng từ chối.

Chung Lăng quay đi, thò tay ra ngoài mái hiên, cố tình lảng sang chuyện khác một cách thoải mái: “Hết mưa rồi, mình về thôi”.

“Ừ.” Hạ Dương lơ ngơ ôm bó hoa, đi bên cạnh Chung Lăng.

Thực ra Chung Lăng cũng đang đấu tranh tinh thần không kém gì Hạ Dương, cô quay sang liếc anh, thấy miệng anh hơi mỉm cười, không hề tỏ ra ngại ngùng, cũng không hề tỏ ra chán nản, có lẽ là do anh biết cách giấu đi suy nghĩ thật của mình, cũng có thể là do cô nghĩ quá nhiều.

Hạ Dửơng lái xe chở Chung Lăng về nhà, xe dừng dưới sân, anh hỏi: “Hành lang khá tối, anh đưa em lên nhé”.

“Có đèn cảm ứng mà.” Chung Lăng bình thản nói.

“Vậy hả?”

Chung Lăng mở cửa: “Bye bye”.

“Chung Lăng”, Hạ Dương kéo cửa kính xuống, khẩn thiết nói: “Hoa của em, đừng quên cầm nhé”.

Tim Chung Lăng đột nhiên đập thình thịch, câu nói của Đường Tranh tựa cơn gió thoảng bên tai cô: “Chung Lăng, em đừng nói với anh rằng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi em đã có được niềm vui mới rổi nhé”. Cô cắn chặt môi, lắc đầu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Nụ cười trên môi Hạ Dương chợt tắt.

Trái tim Chung Lăng như bị kim châm đau nhói.

“Em lên nhà rồi tranh thủ tắm ngay nước ấm, tốt nhất nên uống một cốc trà gừng.” Hạ Dương cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.

“Vâng, anh về đi, cũng muộn rồi.”

Hạ Dương hơi cúi đầu: “Anh đợi em lên rồi về, nếu không anh không yên tâm”.

Một cảm giác cay cay thoáng hiện trên sống mũi, Chung Lăng thở dài, yên lặng một lát rồi nói: “Mai gặp sau nhé”.

Bình luận