Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mùa Hè

Chương 14

Tác giả: Edith Wharton

Lễ kỷ niệm của North Dormer đương nhiên gồm những ngôi làng gắn bó trong cộng đồng nhỏ của nó và lan tỏa khắp nơi, từ Dormer cho đến Crestons và Hamblin, một xóm nhỏ đơn côi trên sườn núi phía bắc nơi mà tuyết luôn luôn rơi đầu tiên. Vào ngày thứ ba, có những bài diễn văn và những nghi lễ ở Creston và Creston River, và ngày thứ tư, những người biểu diễn chính được chở đến Dormer và Hamblin trên những chiếc xe thùng.

Charity mới trở lại ngôi nhà nhỏ vào ngày thứ tư. Nàng đã không gặp riêng được Harney kể từ khi họ chia tay ở mép rừng vào cái đêm trước các nghi thức lễ hội bắt đầu. Trong khoảng thời gian đó nàng đã trải qua nhiều tâm trạng. Nhưng khoảnh khắc kinh hoàng đã vây bắt nàng ở Town Hall, giờ đã dần héo tàn bên bờ ý thức. Nàng đã kiệt sức bởi vì sảnh đường thì quá nóng, và vì những người phát ngôn tiếp tục và tiếp tục. Nhiều người khác cũng bị ảnh hưởng bởi cái nóng, họ đã ra về trước khi buổi lễ kết thúc. Có tiếng sấm rền vang vào các buổi chiều, nên mọi người đều nói phải làm một cái gì đó để thông không khí cho sảnh đường.

Ở vũ hội ban đêm – nơi nàng miễn cưỡng tới, và chỉ vì nàng sợ phải ở ngoài một mình, nàng quay trở lại để được yên tâm trong chốc lát. Khi bước vào, nàng thấy Harney đang chờ mình, anh ta đến với đôi mắt tử tế của một chàng trai và kéo nàng trong vũ khúc “Waltz”. Đôi chân nàng dập dìu theo tiếng nhạc, mặc dù nàng chỉ học với những người trẻ trong làng nhưng không khó khăn gì trong sự điều chỉnh những bước nhảy theo anh ta. Khi họ lượn trên sàn nhảy, những nỗi lo sợ của nàng tan biến và nàng cũng quên là mình có lẽ đang khiêu vũ trên đôi giày của Annabel Balch.

Khi điệu Waltz dứt, Harney với một cái ôm chặt cuối cùng, rời nàng để gặp cô Hatchard và cô Balch vừa mới đến. Charity có một phút đau khổ vì sự xuất hiện của cô Balch nhưng nó không kéo dài. Sự thật thắng lợi là nàng đẹp hơn nhiều và Harney cũng có ý nghĩ như vậy, làm cho mọi phiền muộn bị quét sang một bên. Cô Balch trong một chiếc áo không hợp nom tái mét và quắt queo còn Charity làm cho cô ta có chút lo lắng trong đôi mắt có vòng mi xanh tái. Cô ta ngồi gần cô Hatchard và rõ ràng là cô ta không có ý định nhảy. Charity cũng không thường khiêu vũ. Harney giải thích rằng cô Hatchard yêu cầu anh ta hãy lần lượt khiêu vũ cùng những cô gái khác, nhưng mỗi lần chàng dìu một cô khác trên sàn nhảy, chàng đều đến xin phép Charity, và điều đó cho nàng một cảm giác chiến thắng ngầm, an toàn hơn ngay cả khi nàng đang quay cuồng xung quanh phòng với anh ta.

Nàng đang nghĩ đến tất cả mọi thứ về buổi lễ khi ngồi đợi anh ta trong ngôi nhà hoang. Buổi chiều muộn thật là oi bức, nàng liệng cái nón sang một bên và nằm xoài ra chiếc mền Mỹ bởi vì ở trong nhà trời mát hơn là ở dưới bóng cây. Nàng nằm gối hai tay dưới đầu, nhìn ra Núi có những cây côi um tùm, phía sau nó đầy những mảng rực rỡ khi mặt trời đang đi xuống. Nàng chờ đợi tiếng chuông xe đạp của Harney trong ngõ hẹp lâu lắm rồi. Anh ta đã đạp xe tới Hamblin thay vì đi ô tô với người họ hàng và bè bạn, vì vậy anh ta có thể chuồn đi sớm hơn để đến ngôi nhà hoang nằm trên đường đến Hamblin. Rồi họ sẽ mỉm cười cùng nhau, sẽ đùa rằng họ nghe tiếng xe thùng chạy đến gần trên con đường trở về, trong khi họ nằm gần nhau trong một nơi bí mật phía trên con đường. Những chiến thắng trẻ con như vậy tạo cho nàng một sự an toàn thiếu thận trọng.

Vì thế mà nàng đã quên toàn bộ quang cảnh sợ hãi đã diễn ra trước mắt nàng ở Town Hall. Ý nghĩ của tính trường cửu đã lìa xa nàng và mỗi khoảnh khắc ở bên Harney sẽ bị vây phủ bởi ngờ vực.

Núi trở nên thâm tím trái với hoàng hôn bốc lửa dường như được chia hai bởi một lưỡi dao ánh sáng rung rinh. Trên bức tường lửa, toàn bầu trời là một màu xanh trong nhàn nhạt, giống như mặt hồ lạnh ở núi trong bóng râm. Charity nằm nhìn trân trân lên nó, và ngắm những ngôi sao sáng đầu tiên.

Đôi mắt nàng dán lên tận trời xanh cho đến khi nàng nhận ra có một bóng đen lướt qua vùng ánh sáng chan hòa trong phòng. Có lẽ đó là Harney vừa đi ngang qua cửa sổ nên chắn ngang ánh nắng mặt trời. Nàng hơi nhổm dậy, và rồi lại rơi mình xuống hai cánh tay khoanh trên đầu. Những chiếc lược cài rơi ra khỏi tóc, và rồi nàng cảm thấy như có một vệt dây tròn dài phủ ngang ngực nàng. Nàng nằm yên, một nụ cười ngái ngủ trên môi, đôi mi mắt lười biếng khép hờ. Nàng nghe có tiếng lần mò nắm cửa và nàng gọi ra : “Anh bỏ dây xích ra chưa?”. Cửa mở, rồi ông Royall bước vào trong phòng.

Nàng ngồi dậy, ngồi tựa vào những chiếc gối, và họ nhìn nhau không nói lời nào. Rồi ông Royall cài then cửa và tiến thêm vài bước.

Charity nhảy dựng lên: “Ông đến đây làm gì?” – nàng lắp bắp.

Ánh sáng mặt trời cuối cùng chiếu trên mặt người bảo hộ nàng mà nó giống như màu tro xám lẫn lộn trong ánh hào quang.

“Bởi vì tôi biết em ở đây.” – Ông trả lời một cách đơn giản.

Nàng thấy tóc mình xõa trên ngực, và nàng chưa nói được gì với ông ta cho đến khi nàng làm cho nó gọn gàng lại. Nàng dò dẫm tìm cây lược và cố gắng cuộn lại mớ tóc xoăn. Ông Royall lặng lẽ nhìn nàng.

Ông nói: “Charity, chút nữa hắn ta sẽ đến. Hãy để tôi nói chuyện với em trước.”

“Ông không có quyền nói chuyện với tôi. Tôi thích làm bất cứ điều gì tôi thấy vui.”

“Phải. Em nghĩ em sẽ làm gì?”

“Tôi đâu cần phải trả lời ông về việc đó hay bất cứ việc gì khác.”

Ông liếc sang chỗ khác, và đứng nhìn một cách tò mò căn phòng đang được chiếu sáng. Trên bàn có lọ đất nung cắm hoa cúc tím và những chiếc lá thích. Trên cái kệ tựa vào tường có một cây đèn cầy dựng đứng, một ấm nước, một chồng tách và đĩa. Có mấy cái ghế vải để xung quanh bàn.

“Vậy đây là nơi các người gặp nhau hả?” – ông hỏi.

Giọng ông ta êm ả, có kiềm chế, và sự thật làm đảo lộn nàng. Nàng đã nói năng với ông ta một cách dữ tợn hết lần này đến lần khác, nhưng việc bình tĩnh chấp nhận những sự việc của ông làm cho sự hung dữ rời khỏi nàng mà không cần dùng đến một loại vũ khí nào.

“Nghe này Charity, em luôn nói là tôi không có quyền hạn gì với em. Có hai cách nhìn sự việc, nhưng tôi sẽ không bàn luận về nó. Em biết là tôi nuôi dạy em tốt như thế nào theo khả năng tôi. Công bằng mà nói, em luôn luôn phải chấp nhận một lần, chỉ có “nửa tiếng đồng hồ” tồi tệ. Thật không công bằng trong việc cân bằng nửa tiếng ấy với phần đời còn lại, và em biết điều đó mà. Nếu em không biết thì em sẽ không đến sống chung dưới một mái nhà cùng tôi. Với tôi, sự thật của những gì em làm đã cho tôi một loại quyền hành nào đó, cái quyền giữ em tránh sự phiền toái. Tôi sẽ không đòi hỏi em cân nhắc bất cứ điều gì khác.”

Nàng lắng nghe trong im lặng, rồi nàng cười khẩy. “Tốt hơn là nên chờ cho tới khi tôi gặp phiền toái.” Ông Royall ngừng lại một lúc như thể đo lường lời nói của nàng: “Đó là tất cả câu trả lời của em phải không?”

“Ừ, đó là tất cả.”

“Được, tôi sẽ chờ.”

Ông chầm chậm quay đi, nhưng không làm cái việc mà nàng đã chờ đợi nó xảy ra. Cửa lại mở và Harney bước vào.

Anh ta dừng lại tức khắc với gương mặt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng kiềm chế mình và bước thẳng đến ông Royall với cái nhìn cương quyết.

“Ông đến để gặp tôi phải không thưa ông?” – anh ta nói một cách “mát mẻ”, rồi ném cái mũ lên bàn với giọng điệu của một chủ nhà.

Ông Royall chầm chậm nhìn quanh căn phòng, rồi đôi mắt quay sang nhìn đôi bạn trẻ.

“Đây là nhà anh à?” – ông hỏi.

Harney cười to: “Vâng – cũng giống như nhà mọi người thôi. Thỉnh thoảng tôi đến đây để phác họa bản thảo của mình.”

“Và cũng chấp nhận những cuộc viếng thăm của cô Royall chứ?”

“Vâng, khi cô ấy cho tôi vinh dự.”

“Đây là ngôi nhà mà anh đề nghị mang cô ấy đến sau khi anh cưới?”

Có một khoảng yên lặng ngột ngạt bao phủ. Charity, run lên vì giận, bắt đầu đi tới, rồi ngồi xuống không nói gì. Đôi mắt Harney cụp xuống dưới cái nhìn giận dữ của ông già, nhưng thoáng chốc anh ta nhướn lên nhìn ông Royall không chớp mắt và nói: “Cô Royall không phải trẻ con. Nói với cô ấy kiểu đó không phải là ngu xuẩn lắm sao? Tôi tin cô ấy đã cân nhắc kỹ trong sự tự do đến và đi khi nào cô ấy thích, mà không cần phải hỏi bất cứ ai.” Anh ta dừng lại và nói thêm: “Tôi sẵn sàng đáp ứng bất cứ điều gì cô ấy đề nghị với tôi.”

Ông Royall quay sang Charity: “Hỏi xem hắn ta bao giờ cưới cô, rồi…” Có một sự yên lặng khác, và đến lượt ông cười – một cái cười phá lên, với một âm thanh nghe loảng xoảng. “Mày không dám đâu!” – ông la ó với một cảm xúc thình lình vỡ ra. Ông đến gần Charity, cánh tay phải vung lên không phải để đe dọa nhưng là do một sự thúc đẩy thảm thương.

Ông quay ngoắt lại chàng trai trẻ: “Mày sẽ không dám đâu, và mày biết mà – mày biết tại sao mà! Mày biết tại sao mày không hỏi cưới cô ta, và tại sao mày không suy nghĩ chứ. Tao biết, vì mày không cần, mà bất cứ người đàn ông nào khác cũng không cần. Tao đoán là không ai dám lặp lại sai lầm của tao đâu – dẫu sao thì không ai trong cái hạt Eagle này làm giống như tao. Tất cả họ biết nó là cái giống gì, nó đến từ đâu. Tất cả đều biết mẹ nó là một mụ đàn bà ở tỉnh Nettleton đi theo một trong số những kẻ rừng rú lên trên Núi và sống trên đó với hắn ta như một kẻ ngoại đạo. Tao đã gặp nó cách nay mười sáu năm, khi tao đến để mang một đứa bé xuống. Tao đến để cứu vớt cuộc đời nó khỏi cảnh đời mà mẹ nó dấn thân vào nhưng có lẽ để nó ở lại căn nhà tồi tàn đó sẽ tốt hơn.”

Ông dừng lại và nhìn đôi trẻ một cách buồn rầu, rồi nhìn xa xăm về phía sau lưng họ. Ngoài kia, ngọn Núi như đe dọa với vầng dương sáng rực của nó. Ông Royall hai tay ôm lấy mặt ngồi xuống cạnh bàn mà trên đó Charity và Harney thường bày ra những bữa ăn tối đơn sơ mộc mạc của họ.

Harney tựa vào cửa sổ, thoáng cau mày: anh ta đang xoay xoay giữa các ngón tay một gói nhỏ lắc lư dưới một chùm dây. Charity nghe ông Royall hít một hơi thở mạnh, và đôi vai rung rung. Chẳng mấy chốc, ông đứng lên rồi đi ngang qua phòng. Ông không nhìn lại những người trẻ. Họ thấy ông ra cửa, mò mẫm cái then cài, và ông bước đi trong bóng đêm.

Có một khoảng thời gian yên lặng sau khi ông Royall ra đi. Charity chờ cho Harney nói nhưng dường như anh ta không tìm ra điều gì để nói. Một lúc lâu, anh ta thốt lên: “Anh không biết làm thế nào ông ta tìm được chỗ này?”

Nàng không trả lời. Anh ta để gói đồ mà mình đã cầm tự nãy giờ xuống rồi đến bên nàng.

“Anh rất tiếc về việc xảy ra.”

Nàng ngẩng đầu lên một cách cao ngạo: “Em không bao giờ tiếc – không một phút nào.”

“Không.”

Nàng chờ được ôm nhưng anh ta quay đi một cách lưỡng lự. Tia nắng cuối cùng đã tàn sau ngọn Núi. Mọi vật trong phòng trở nên u ám và không rõ ràng. Sự ẩm ướt mùa thu bắt đầu về trên thung lũng dưới vườn cây ăn trái. Cái lạnh len vào nhà và chạm vào những gương mặt đỏ bừng của họ. Harney đi theo chiều dài của căn phòng, và rồi quay trở lại ngồi xuống bàn.

“Lại đây!” – anh ta nói một cách ống hách.

Nàng ngồi bên cạnh anh ta đang mở dây cột chung quanh gói giấy và dàn ra một núi bánh xăng-uých.

“Anh đã ăn cắp chúng từ buổi tiệc đáng yêu ở Hamblin.” – anh ta nói, vừa cười lớn, vừa đẩy chúng sang phía Charity. Nàng cũng cười theo, và lấy một cái rồi bắt đầu ăn.

“Em chưa pha trà sao?”

“Chưa,” – nàng nói – “Em quên.”

“Thôi được, đun nước sôi bây giờ thì trễ lắm rồi.” – Anh ta không nói gì thêm, họ ngồi đối diện nhau im lặng và ăn xăng-uých. Bóng đêm đã tràn vào căn phòng nhỏ, đối diện với Charity, gương mặt của Harney trở nên mờ. Thình lình anh ta trườn qua bàn và đặt tay mình trên đôi tay nàng.

“Anh sẽ phải đi vắng một thời gian – có lẽ một vài tháng – để sắp xếp vài thứ và rồi anh sẽ trở lại, chúng ta sẽ kết hôn.”

Giọng anh ta dường như xa lạ, nàng nghe như không có sự rung cảm nào chứa trong đó. Bàn tay nàng nằm gọn dưới tay anh ta và nàng để yên đó. Nàng ngẩng đầu lên cố gắng trả lời anh ta. Nhưng những từ ngữ dường như chết trong cổ họng nàng. Trong thái độ âu yếm, họ ngồi bất động như thể có cái chết lạ lùng nào đó vừa xảy ra.

Một lúc lâu sau Harney duỗi chân ra với một cái rùng mình nhè nhẹ: “Chúa ơi! Không khí ẩm thấp quá, chúng ta không còn đến đây được nữa.” Anh ta đi đến cái kệ, lấy diêm và đốt nến lên, rồi gài bản lề trên khung cửa sổ trống lại và để cây đèn cầy lên bàn. Ánh sáng hắt lên một cái bóng kỳ quặc trên vầng trán đang nhăn và trên môi cười nham nhở của anh ta.

“Nhưng dù thế nào thì cũng tốt phải không Charity?… Gì vậy em? Tại sao em đứng nhìn anh như thế? Những ngày qua ở đây không tốt sao?” – Anh ta bước đến và ôm nàng vào ngực mình – “Và sẽ có những ngày khác – nhiều ngày khác vui vẻ hơn, vui vẻ hơn, có phải vậy không, em yêu?”

Anh ta kéo đầu nàng ra sau, và hôn nàng hết chỗ này đến chỗ khác, trên tóc, trên mắt và trên môi. Nàng bám vào anh ta một cách liều mạng. Khi anh ta kéo nàng nằm trên đầu gối mình trên trường kỷ, nàng cảm thấy như thể họ cùng nhau bị hút xuống một vực thẳm không có đáy…

Bình luận