Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè

Chương 5

Tác giả: Marguerite Duras

Chị bắt buộc phải đi vào trong cái phố mà đội tuần tra vừa rời khỏi. Đến cuối phố này mỗi bên mới đi một ngả. Họ sẽ rẽ về phía bên phải vào cái phố cuối cùng của thành phố men theo các ruộng lúa mì. Còn chị sẽ chênh chếch về phía quảng trường chính, song song với mặt tiền của khách sạn. Từ trên ban công, chị đã nhìn thấy rõ hình thế của thành phố, đó là điều có thể được. Hai đường phố vuông góc với nhau men theo cái mái nhà trên đó có Rodrigo Paestra.

Chị cho xe chạy rất từ từ đến chỗ ngoặt cách cổng vài mét. Tiếp đó, chị cần phải tăng tốc độ. Chỉ còn có mười phút trước khi đội tuần tra tiếp theo đi tới. Trừ phi chị tính toán nhầm. Nếu tính toán nhầm thì rất có thể Maria sẽ nộp Rodrigo Paestra cho cảnh sát thành phố hai tiếng đồng hồ trước lúc rạng đông.

Chiếc xe Rover chạy rất êm, nhưng tiếng động của nó chắc phải làm át tiếng chân của đội tuần tra bước trong bùn nên không vang lắm. Dầu sao cũng cứ phải tiến lên. Đây là góc hai phố gặp nhau, từ chỗ này có thể nhìn suốt dọc cả những phố ấy. Chúng đang còn vắng ngắt. Chỉ một tiếng đồng hồ nữa thôi, người ta sẽ trở dậy để ra đồng làm việc. Song những người đó hiện còn đang ngủ.

Đúng thế, tiếng động cơ nổ chẳng hề làm ai thức dậy vào cái giờ khuya khoắt này.

Maria không bước ra ngoài chiếc Rover. Hắn ta có nghe thấy không nhỉ? chị cất tiếng hát khe khẽ.

Từ chỗ của chị bây giờ, chị không nhìn thấy hắn. Chị chỉ nhìn thấy bầu trời và cái khối lù lù vuông thành sắc cạnh của ống khói trên nền trời. Cái triền mái dốc về mặt phố chỗ Maria đang có mặt khuất trong bóng đêm.

Chị tiếp tục hát cái bài chị hát lúc nãy khi đang tuyệt vọng không còn có hắn tồn tại. Và vừa bước ra ngoài chiếc Rover, chị vừa tiếp tục ngân nga. Chị mở cửa xe phía sau, thu xếp những thứ linh tinh mà Judith nhặt nhạnh khắp nơi trong những lúc dừng xe rồi vứt bừa bãi trên hàng ghế sau. Có cả những tờ báo. Một chiếc áo vét của Pierre. Một chiếc khăn quàng của Claire, cả chiếc khăn quàng của chị nữa kia kìa. Những tờ báo, những tờ báo.

Chắc còn lại tám phút nữa trước lúc đội tuần tra đi qua.

Một bóng đen làm nhoè đường nét thẳng băng của xương sống các mái nhà trên nền trời đã trở nên sáng sủa. Đích thị là hắn. Hắn đã đi vòng quanh ống khói. Maria vẫn hát. Giọng của chị lúng búng trong cổ họng. Song vẫn có thể hát được. Hơn nữa khi đã bắt đầu hát rồi chị không thể dừng lại được. Hắn kia kìa.

Hình như làn gió nóng đã bắt đầu nổi lên trong vùng. Gió làm cho những cây cọ ở quảng trường kêu xào xạc. Chỉ có một mình gió trong những đường phố vắng ngắt mà thôi.

Hắn ta đã đi vòng quanh ống khói, vẫn trùm kín trong tấm vải liệm màu đen mà lúc nãy chị nhận ra hắn. Hắn bò lổm ngổm. Hắn trở thành một khối còn méo mó hơn cả lúc ban đầu, vụng về một cách kinh khủng. Xấu xí. Hắn bò trên mái ngói trong khi Maria hát.

Chắc còn lại sáu phút nữa trước lúc đội tuần tra đi qua.

Chắc hắn không đi giày. Hắn không gây ra tiếng động nào trừ tiếng giống như tiếng gió khi thổi qua cây cối, nhà cửa hay các góc phố.

Hắn chậm chạp. Hắn có biết là còn lại ít thời gian như thế không? Hắn có biết điều đó không? Đôi chân hắn tê dại đi vì chờ đợi lâu, trở nên lóng ngóng. Hắn để lộ hẳn khuôn mặt ra và toàn bộ tấm thân to lớn của hắn phơi ra trên nóc mái nhà như con vật trên sạp hàng thịt. Maria vừa hát vừa giơ hai bàn tay ra hiệu bảo hắn lăn xuống dọc theo sườn mái dốc. Rồi chị trỏ chiếc xe Rover. Tỏ cho hắn biết là phải lăn sao để cuối cùng rơi trúng vào trong xe Rover. Chị hát nhanh hơn, nhanh hơn nữa, vẫn rất khẽ. Khoảng hai mươi mét tường về phía này của thành phố không có ô cửa nào. Chẳng ai nghe thấy tiếng Maria.

Hắn lăn. Hắn đã chuẩn bị tư thế lăn, hai chân giơ lên rồi hạ xuống và hắn lăn. Mặt hắn lại biến đi trong tấm vải liệm màu đen và một đống giẻ lau dùng lâu nhàu nát, màu của bồ hóng, khó xác định màu gì, lăn về phía Maria.

Vẫn chẳng có bóng người nào trong các phố. Bây giờ hắn lăn một cách khéo léo, cố làm sao để mái ngói đừng kêu lên răng rắc. Maria cho tiếng máy nổ to hơn. Chị vẫn hát mà không biết rằng hát bây giờ chẳng để làm gì cả. Hắn kia kìa, hắn đang đến, hắn đang tới. Chị hát.

Hắn đã lăn được một mét. Chị vẫn hát, vẫn hát cái bài hát ấy. Rất khẽ. Vừa lăn thêm được một mét nữa. Hắn đã lăn được ba mét. Trong phố vẫn chẳng có ai, kể cả anh chàng gác đêm chắc đã ngủ lại rồi.

Một đội tuần tra chắc đã xuất phát từ quảng trưởng theo hướng khách sạn Principal, về phía bắc thành phố. Đấy là lộ trình của họ. Những tiếng người nói vọng đến từ đầu đó, mới đầu rất to, rồi mờ đi. Chắc bây giờ còn lại bốn phút nữa trước khi những tiếng nói ấy vang lên ở đầu phố chạy dọc khách sạn. Rodrigo Paestra chỉ còn phải lăn thêm một mét nữa về phía Maria.

Vào lúc chị tưởng rằng mình tính toán sai bởi vì còn những bốn phút nữa mà đã nghe thấy âm vang những bước chân bắt đầu đi vào dãy phố dọc theo các ban công khách sạn kia, vào lúc chị tưởng rằng mình nghe lầm, vì không thể như thế được, thì Rodrigo Paestra chắc cũng tưởng chừng nghe thấy, bởi vì để vượt nốt một mét mái nhà còn lại và rơi xuống chiếc xe Rover, hắn lăn nhanh hơn, dẻo hơn, rướn cả toàn thân. Hắn đã lao xuống. Hắn đã rơi vào trong chiếc Rover. Một đống vải mềm nhũn, đen đủi, đã rơi vào trong chiếc Rover.

Thế là xong. Lúc Maria lao xe đi chắc cũng là lúc đội tuần tra rẽ vào phố. Hắn đã rơi xuống ghế. Và hắn còn lăn tiếp xuống dưới chân ghế. Không hề động đậy. Hắn phải nằm đấy, áp vào chị, trên tấm thảm lót sàn xe, cuộn tròn trong cái chăn của hắn.

Một cửa sổ đã bừng lên ánh đèn. Có tiếng người kêu.

Tiếng còi rít lên râm ran, nối tiếp nhau không ngừng trong khắp cả thành phố. Maria sắp tới quảng trường chính. Khi hắn rơi từ trên mái nhà xuống, sức nặng của hắn đã làm gãy ống máng, gây ra một tiếng động chói tai, một tiếng ầm ầm ghê rợn. Một cửa sổ đã bừng lên ánh đèn ư? Đúng thế. Hai, ba cửa sổ bừng lên ánh đèn. Những tiếng kêu ken két, đó là những cánh cửa ban đêm.

Gió nóng vừa thổi lên chăng? Rodrigo Paestra đấy chăng? Những tiếng còi vẫn tiếp tục râm ran. Đấy là đội tuần tra đi dọc theo khách sạn đã thổi còi báo động. Nhưng đội tuần tra này đã không nhìn thấy chiếc Rover phóng đi cách đó năm chục mét trong một phố khác. Gió đã cuốn tiếng động của xe ra ngoài cánh đồng. Những ô vuông ánh sáng kia đúng là những cửa sổ. Điện vẫn mất và các cửa sổ ấy mãi mới bừng sáng ánh đèn lên được. Sau một chỗ ngoặt, Maria ở cách khoảng một trăm mét nơi cảnh sát chắc là đang lục soát các mái nhà.

Một đột tuần tra rầm rập chạy về phía chị. Chị dừng xe lại. Đội tuần tra bước chậm lại phía trước chị, nhìn soi mói chiếc xe rỗng tuếch rồi bỏ đi. Đi thêm một quãng, chị dừng lại trước một cửa sổ và gọi. Chẳng có ai trả lời. Đội tuần tra đã đến cuối phố.

Cần phải cho xe chạy chậm bớt đi. Tại sao chiếc Rover lại đỗ đúng vào chỗ ống máng bị gió làm gãy vẫn còn đang rung lên bần bật? Chiếc Rover đen là của một bà khách trọ ở khách sạn, chưa chồng, một thân một mình, dằn dọc vì cái đêm mưa gió này. Maria lo sợ nỗi gì nhỉ?

Maria không sợ nữa ư? Nỗi sợ hãi hầu như đã biến đi hoàn toàn. Chỉ còn sót lại ký ức tươi rói, ngay thức khắc chín muồi, nở rộ về nỗi sợ hãi vừa rồi. Chưa đầy một phút trôi qua. Nỗi sợ hãi trở nên không thể nào tưởng tượng nổi cũng như tuổi thiếu thời ngượng ngập của con tim.

Maria phải đi qua quảng trường. Chị đi. Bây giờ chị biết rằng phía sau chị, Rodrigo Paestra chẳng lộ ra chút nào. Hàng ghế rỗng tuếch. Không thể ra khỏi thành phố mà không đi qua đấy, cái quảng trường từ đó có hai lối ra khỏi thành phố, một lối đi Madrid, lối kia đi sang Pháp, đi Barcelone.

Một chiếc xe, chiếc xe duy nhất phóng về Madrid, tất nhiên phải bắt đầu khởi hành vào giờ này trong đêm. Họ sẽ bảo đấy là người khách du lịch đầu tiên.

Khoảng hai chục viên cảnh sát đã tụ tập trước tiệm rượu hôm qua Maria uống rượu manzanilla. Họ lắng nghe những tiếng còi, thổi còi đáp lại, đợi lệnh kéo đến. Một viên cảnh sát ra hiệu cho Maria dừng lại:

– Bà đi đâu?

Y nhìn chiếc xe không có ai, an tâm, mỉm cười với chị.

– Tôi là một khách trọ ở khách sạn. Chúng tôi không có phòng và tôi không tài nào ngủ được – chị nói thêm – với tất cả những tiếng ầm ĩ dho các ông gây nên. Tôi đi dạo chơi. Có chuyện gì xảy ra thế?

Y có tin lời chị không? Có, y nhìn chị kỹ lưỡng rồi quay mặt đi và trỏ về hướng khách sạn ở xa xa. Y giải thích cho chị.

– có thể người ta đã tìm thấy Rodrigo Paestra trên mái nhà, nhưng không chắc chắn.

Maria quay lại. Những ánh đèn pin quét trên mái nhà, chắc đấy là những mái nhà cuối cùng trước khi tới khách sạn. Viên cảnh sát chẳng nói gì thêm.

Chị từ từ cho xe chạy. Con đường đi Madrid ở trước mặt. Cần phải đi vòng khóm những cây cọ lùn. Chị nhớ rất chính xác đấy là đường đi Madrid. Không thể còn nghi ngờ được nữa.

Máy móc xe vẫn chạy đều. Chiếc Rover màu đen của Claire lao đi và tiến theo hướng Maria mong muốn, hướng đi Madrid. Maria ngồi ở tay lái và nhẹ nhàng thận trọng cho xe vòng qua quảng trường. Những tiếng còi tiếp tục rít lên ở mạn thành phố có chiếc ống máng vẫn còn đang loảng xoảng. Một con chó rừng. Anh chàng cảnh sát trẻ lúng túng và mỉm cười nhìn Maria phóng xe đi. Chị vòng qua y, vòng qua quảng trường. Chị có mỉm cười với y không? Chị sẽ chẳng bao giờ biết được. Chị đi vào đường phố hướng tây. Chị chẳng nhìn xem có đèn bừng sáng không ở những ban công thông với các dãy hành lang mà chị biết.

Đây là con đường đi Madrid. Con đường to rộng nhất Tây Ban Nha. Nó trải dài thênh thang, thẳng tắp.

Chắc là vẫn đang còn ở trong địa hạt thành phố. Và một đội tuần tra, hai đội tuần tra, công cốc, gặp nhau và nhìn chiếc Rover màu đen biển số đăng ký nước ngoài ngày hôm ấy đi về hướng Madrid sớm thế. Nhưng cơn dông hôm trước và người phụ nữ trẻ trung thình lình gặp lúc đêm hôm làm cho một số trong bọn họ mỉm cười.

Một gã đã lên tiếng gọi người phụ nữ cô đơn đang lái xe.

Đi qua hai nhà để xe. Rồi đến một xưởng máy, khá lớn và ở cách biệt. Tiếp đến là những ngôi nhà rất nhỏ bé. Maria chẳng biết là mấy giờ. Bất cứ giờ nào trước lúc rạng đông. Nhưng chưa phải rạng đông. Cần phải có thời gian thông thường cần thiết để tới rạng đông. Rạng đông chưa tới.

Sau các ngôi nhà, các túp lều là đến ruộng lúa mì. Và chẳng có gì khác ngoài lúa mì dưới ánh sáng xanh lam. Xanh lam là màu của lúa. Đi mãi không hết. Maria cho xe chạy từ từ, song chị vẫn tiến về phía trước. Khi đến một chỗ rẽ, vẫn đang còn là ban đêm, có một tấm biển nhìn rất rõ dưới ánh đèn pha và chị nhận thấy là đã cách xa mười bốn kilômét cái thành phố chị vừa ra đi, cái thành phố của Rodrigo Paestra.

Chị đi tiếp đến tận chỗ con đường đất, tối sẫm giữa ruộng lúa mì màu sáng. Chị cho xe vào con đường ấy, chạy tiếp khoảng năm trăm mét rồi dừng lại. Ở cả hai bên đường vẫn toàn là lúa mì như lúc trước đó và cũng đang là đêm hoàn toàn như vậy. Nhìn xa tít tắp vẫn chẳng thấy có làng xóm nào. Và Maria vừa tắt động cơ là lập tức không còn một tiếng động nào nữa.

Khi Maria quay lại, Rodrigo Paestra đang chui ra khỏi tấm vải liệm của hắn.

Hắn ngồi trên chiếc ghế và nhìn xung quanh. Mặt hắn nhìn không rõ trong ánh đêm xanh lam.

Nếu có những con chim trong cánh đồng này, chắc chúng còn đang ngủ trong đất sét nhão nhoét giữa các gốc lúa.

Maria rút thuốc lá trong túi. Chị lấy một điếu đưa cho hắn. Hắn vồ lấy điếu thuốc và khi châm lửa cho hắn chị mới nhận thấy là Rodrigo Paestra rét run cầm cập. Hắn hút thuốc lá bằng cả hai tay để khỏi phải buông thuốc ra. Ở Tây Ban Nha, vào những đêm mưa gió, một tiếng đồng hồ trước lúc rạng đông, trời lạnh lắm.

Hắn hút thuốc.

Hắn đã không nhìn người phụ nữ này.

Còn chị, chị nhìn hắn. Rodrigo Paestra là tên. Trong khi nhìn ruộng lúa, chị vẫn thấy hắn.

Tóc hắn bết trên đầu. Quần áo hắn dính chặt vào thân thể như quần áo kẻ chết đuối. Chắc hắn phải cao lớn và lực lưỡng. Có lẽ hắn ba mươi tuổi? Hắn vẫn hút thuốc. Hắn nhìn gì thế? Hắn nhìn là nhìn điếu thuốc lá. Khi hắn nhìn điếu thuốc lá, chị thấy được đôi mắt hắn chắc là màu đen.

Maria giở cái chăn du lịch ở bên cạnh chị ra và đưa cho hắn. Hắn cầm lấy và đặt trên ghê”. Hắn đã không hiểu. Hắn lại hút. Rồi hắn nhìn bên này, bên kia chiếc xe. Chính hắn lên tiếng đầu tiên.

– Đây là đâu?

– Đường đi Madrid?

Hắn chẳng nói thêm gì nữa. Maria cũng không. Chị quay về phía trước. Cả hai đều hút thuốc. Hắn hút xong trước. Chị đưa cho hắn điếu khác. Hắn vẫn run cầm cập. Dưới ánh lửa diêm, mặt hắn không lộ vẻ gì cả, chỉ chăm chăm sao cho đừng run nữa.

– Anh muốn đi đâu? – Maria hỏi.

Hắn không trả lời ngay. Chắc lần đầu tiên hắn nhìn chị, từ rất xa, hoàn toàn dửng dưng. Nhưng dẫu sao cũng là hắn đã nhìn. Maria không thấy đôi mắt của hắn, nhưng cái nhìn của hắn thì chị đã thấy rõ như ban ngày.

– Tôi chẳng biết – Rodrigo Paestra nói.

Maria lại quay về phía trước. Rồi không chịu nổi, chị lại quay về phía hắn. Chị muốn nhìn hắn ghê quá. Vẻ mặt nhớn nhác lúc hắn đưa mắt nhìn chị khi nãy đã biến đi. Chẳng còn lại gì ngoài con mắt. Và con mắt thì cứ hấp háy mỗi khi hắn đưa điếu thuốc lá lên môi. Chẳng còn lại gì. Rodrigo Paestra chỉ còn đủ sức lực để hút thuốc mà thôi. Tại sao hắn đã theo Maria đến tận đây? Chắc là vì chút nể nang, vì phép lịch sự cuối cùng. Họ gọi ta thì ta trả lời. Rodrigo Paestra, từ nay hắn là gì? Maria nhìn chằm chằm vào con người kỳ dị sờ mó được ấy, cái bông hoa màu đen mọc lên đêm nay trong hỗn loạn của tình yêu.

Hắn đã tương cho cô nàng một phát súng lúc vỡ đầu. Thế là cô nàng yêu dấu của hắn nằm chết, ở tuổi mười chín, còn đang trần truồng, quấn cùng một chiếc chăn màu nâu như hắn quấn quanh người hắn trên mái nhà, trong nhà xác tạm thời tại toà thị chính. Còn anh chàng kia, viên đạn đã xuyên qua tim. Người ta đã chia cách họ ra.

– Mấy gjờ rồi? – Rodrigo Paestra hỏi.

Maria trỏ cái đồng hồ của chị nhưng hắn không nhìn.

– Quá hai rưỡi một chút.

Một lần nữa những con mắt lại nhìn ra ngoài cánh đồng lúa mì. Hắn ngồi dựa lưng vào ghế trong xe và trong không khí tĩnh mịch. Maria tưởng chừng nghe thấy một tiếng thở dài. Rồi tĩnh mịch trở lại. Rồi cũng trở lại bước đi lò dò của thời gian trước lúc rạng đông. Mãi mãi vô tận.

Trời lạnh. Phải chăng là có làn gió nóng lúc nãy thổi trên thành phố hay không? Chỉ là trận cuồng phong nối tiếp cơn dông và nó đã qua rồi. Những ruộng lúa mì chín và gợn sóng nhấp nhô, bị những trận mưa rào trong ngày hành hạ, bây giờ im phăng phắc.

Cái lạnh nổi lên thình lình từ chính bầu không khí im phăng phắc và xoáy vào vai vào mắt.

Rodrigo Paestra chắc là đang ngủ. Đầu hắn tựa trên lưng ghế. Và miệng hắn hé mở. Hắn ngủ.

Có cái gì đó thay đổi trong không khí ta hít thở, một màu nhợt nhạt ta lướt đi trên những ruộng lúa mì. Bao lâu? Hắn ngủ được bao lâu? Một sự đột phá bắt đầu nơi nào đấy ở ở chân trời, không màu sắc, không bằng phẳng, không định được giới hạn. Một sự đột phá bắt đầu gây nên ở nơi nào đó trong đầu óc và trong cơ thể một nỗi ngượng nghịu cứ lớn mãi lên, không giống với bất cứ nỗi ngượng nghịu nào khác còn nhớ được và loay hoay tìm thế ổn định. Dẫu sao, dẫu sao, có thể nói bầu trời trong xanh. Nó vẫn còn trong xanh. Đành rằng đó chỉ là một ánh sáng ngẫu nhiên, một ảo tưởng hoàn toàn do thay đổi tâm trạng và nó sinh ra do bỗng nhiên được hài lòng sau bao nhiêu những nỗi mệt mỏi khác nhau từ xa kéo tới, đến cái nỗi mệt mỏi này, của cái đêm nay. Có lẽ thế chăng?

Không. Đó là rạng đông.

Hắn ta ngủ. Hắn ta ngủ.

Trong rạng đông, chưa có màu sắc nào là rõ rệt cả.

Rodrigo Paestra đang mơ. Hắn ta đang ngủ say đến mức có thể mơ. Maria đã đặt đầu hắn đối diện với đầu mình, nằm tì lên lưng ghế và chị nhìn hắn. Thỉnh thoảng nhìn trời, nhưng nhìn hắn. Hết sức chăm chú – nói thế nào nhỉ? Chị nhìn Rodrigo Paestra. Phải rồi, kia kìa, hắn ta đang ngủ ngon, hắn bay trên cả cái mớ hỗn độn bằng đôi cánh chim. Cứ trông thì biết. Hắn từ nay nặng nề đến thế mà được nâng bổng hẳn lên bên trên những sự hỗn độn của hắn và hắn ưng thuận mà không hay.

Maria chẳng thấy được cái nhìn hoàn toàn trống rỗng của Rodrigo Paestra lúc hắn ta ngủ.

Hắn vừa mỉm cười trong mơ. Phía trên khuôn miệng hé mở của hắn, chị cam đoan là có nở một nụ cười, run run, giống y hệt với nụ cười vui sống. Những lời khác bị khai trừ ra khỏi rạng đông.

Kẹp giữa hai đùi, bên cạnh bộ phận sinh dục, là hình thù thứ vũ khí của hắn, một khẩu súng lục. Cái chăn thì ở dưới chân. Cái chăn du lịch, ở bên cạnh hắn. Chẳng cần đắp lại cho hắn làm gì. Vả chăng, chị muốn nhìn toàn thân hắn và nhìn mãi mãi. Thì chị nhìn hắn. Và giấc ngủ của hắn mới bình thản và ngon lành làm sao.

Phải tránh đừng ngẩng đầu lên nhìn trời.

Chẳng cần thiết như vậy. Bình minh mọc lên ngay trên người hắn ta chứ đâu. Ánh sáng tái nhợt đã dần dần choán toàn bộ thân thể của hắn. Cái thân thể ấy rõ ràng, hiển nhiên là cân đối. Hắn lại một lần nữa có được cái tên Rodrigo Paestra.

Bây giờ là lúc lẽ ra hắn đã bị tóm cổ như một con chuột.

Maria nằm ra trên ghế đàng trước, gần gần như kiểu hắn nằm và chị nhìn bình minh đang tới trên người hắn.

Ký ức về một đứa trẻ trở lại với chị. Chị xua đuổi nó đi. Trong lúc hắn còn đang mơ như hôm qua hắn đã mơ.

Phải đợi thêm nữa. Và rồi sẽ phải gọi hắn dây.

Kìa hắn trở nên hồng hào. Một nỗi mệt mỏi trải ra, lan khắp cánh đồng và cả Maria. Bầu trời hồng lên một cách lặng lẽ. Chị còn một chút thời gian nữa. Một chiếc xe phóng về phía Madrid, trên đường quốc lộ. Maria lấm lét nhìn bầu trời ở phía bên kia của chị. Ánh hồng ở trên người hắn ta là từ bầu trời hắt xuống. Đã đến giờ những chiếc xe đầu tiên xuất phát lên đường. Chiếc xe đi Madrid chắc chắn là đi từ khách sạn chẳng sai. Trong một dãy hành lang hãy còn mờ tối, chắc hẳn Claire đang vươn vai mỏi nhừ sau một đêm dữ dằn và chào ngày mới bừng lên trên tình yêu của họ. Rồi nàng ngủ lại.

Hắn ngủ. Maria ngồi dậy, lấy chai cô nhắc trong ngăn túi trước ở cửa xe. Rượu nốc vào lúc chưa ăn uống gì lại dâng lên trong cổ họng, cháy bỏng, thân thuộc, gây nôn nao đến tỉnh cả người. Vầng dương, vầng dương kia kìa, ở chân trời. Cái lạnh thình lình giảm đi. Đôi mắt cay xè. Hắn đã ngủ đến ngót một tiếng đồng hồ. Ánh nắng quét qua thân thể hắn, lách vào trong cái miệng hé mở của hắn và quần áo hắn bắt đầu bốc khói nhè nhẹ như đám lửa dập chưa tắt hẳn. Mái tóc hắn cũng bốc khói. Những làn khói hết sức mỏng manh của đám lửa còn bỏ sót. Hắn chưa cảm thấy ánh sáng. Đôi mắt hắn chỉ thoáng rung rung. Nhưng mi mắt thì nhắm nghiền trong giấc ngủ. Hắn đã không mỉm cười nữa.

Nên chăng gọi ngay hắn dậy, gọi phắt ngay hắn dậy để tiến hành cho xong đi?

Maria lại vớ lấy chai cô nhắc, uống một hơi, lại bỏ vào trong ngăn túi ở cửa xe. Chị chờ đợi thêm. Chị chưa làm chuyện đó. Chị chưa gọi Rodrigo Paestra dậy.

Tuy nhiên, tuy nhiên, tốt hơn hết là xảy đến càng nhanh càng tốt cái thời điểm cuộc đời Maria lúc Rodrigo Paestra sẽ thức dậy trong chiếc xe Rover với người đàn bà không quen biết này ở bên cạnh trên con đường giữa ruộng lúa mị hắn sẽ nhớ lại, có thể dự kiến trước điều đó, vài giây đồng hồ sau khi thức giấc. Trong khoảnh khắc, hắn sẽ sững sờ hiểu ra rằng hắn đã nằm mơ. Maria phải dứt khoát đánh thức Rodrigo Paestra dậy mới được.

Vầng dương đã ló lên một nửa ở chân trời. Hai, rồi sáu chiếc xe lướt qua trên con đường đi Madrid. Maria lại lấy chai cô nhắc, chị tợp một ngụm nữa. Lần này chị nôn nao đến mức phải nhắm nghiền mắt lại. Thế rồi, chị bắt đầu gọi khe khẽ.

– Rodrigo Paestra.

Hắn đã không nghe thấy. Đôi mắt đã run run rồi lại dính chặt hơn nữa. Cái nôn nao của rượu cô nhắc vẫn còn. Đến phải mửa ra thôi. Maria nhắm mắt lại để cố đừng nôn mửa và để khỏi nhìn hắn.

– Rodrigo Paestra.

Chị dò dẫm để lại chai rượu cô nhắc vào trong ngăn túi ở cửa xe rồi chị lại gục đầu xuống sau lưng ghế.

– Rodrigo Paestra.

Có một cái gì động đậy ở phía sau. Rồi chẳng thấy chi nữa. Hắn đã không tỉnh giẩc. Maria lại nhỏm dậy và lần này chị nhìn hắn.

– Rodrigo Paestra.

Đôi mắt đã hấp háy. Cái nôn nao của cô nhắc đã qua đi nên Maria lại tiếp tục. Chị vớ lấy chai rượu, uống nữa. Ngụm này nhiều hơn ngụm trước. Chị đến ngất đi chăng? Không. Nó chỉ làm cho mắt hoa lên, không nói năng bình tĩnh được mà chỉ có thể hét to.

– Rodrigo Paestra. Rodrigo Paestra.

Một lần nữa Maria lại vùi đầu sau lưng ghế của hàng ghế trước.

Chắc là dậy rồi. Chắc là thức dậy rồi. Một tiếng kêu khe khẽ, một tiếng rên kéo dài bật lên từ phía cuối xe.

Lúc Maria quay lại thì giây phút thức tỉnh đầu tiên đã qua đi rồi. Hắn ngồi thẳng trên ghế và nhìn lúa mì, nhìn quê hưởng lúa mì của hắn bằng đôi mắt dử bèm và hằn tia máu. Hắn ngỡ ngàng chăng? Đúng thế, hắn còn ngỡ ngàng, nhưng chỉ một thoáng mà thôi. Kìa đôi mắt hắn thôi không nhìn ruộng lúa nữa. Hắn vẫn ngồi, thân hình thẳng đơ và không nhìn gì nữa. Hắn đã nhớ lại hết.

– Tôi quay trở về khách sạn.

Hắn im bặt. Maria đưa cho hắn một điếu thuốc lá. Hắn không nhìn điếu thuốc. Chị giơ điếu thuốc về phía hắn, nhưng hắn vẫn không nhìn. Chính là hắn bắt đầu nhìn Maria. Khi chị bảo hắn là chị bắt buộc phải trở về khách sạn, hắn đã túm lấy cái chăn nâu rồi sững ngay tay lại. Hắn đã phát hiện ra là có Maria. Chắc cũng xuất phát từ chị mà hắn đã nhớ lại.

Chị tránh không thở quá sâu để khỏi nôn mửa ra. Chắc là hớp rượu cô nhắc cuối cùng tợp vào lúc rạng đông đang trào lên cổ họng như một tiếng thổn thức cứ phải cố nén mãi không ngừng.

Hắn nhìn chị, nhìn chị, nhìn chị. Bằng con mắt dửng dưng, bằng một sự thờ ơ không thể tưởng tượng nổi cho đến lúc bây giờ. Hắn còn nhận ra điều gì nữa khi nhìn Maria? Hắn có điều gì không ngạc nhiên nữa khi phát hiện ra chị? Chí ít hắn có nhận thấy tức khắc hay không rằng chưa chuyện gì có thể xảy ra đến với hắn từ Maria, cả từ Maria, cả từ bất cứ ai? Rằng một điều xác thực mới mà đêm tối giấu kín hay lộ ra cùng với buổi rạng đông này?

– Tôi có đứa con ở khách sạn – chị nói – vì vậy tôi phải quay về đấy.

Thế là hết. Hắn đã thôi không nhìn chị. Một lần nữa chị lại đưa cho hắn một điếu thuốc lá chị đang cầm trong tay, hắn đỡ lấy và chị châm thuốc cho hắn. Hắn nhấc cái chăn nâu để ở ghế lên.

– Anh nghe đây – Maria nói.

Có lẽ hắn không nghe thấy. Chị đã nói khẽ lắm. Hắn đã mở cửa xe, đã bước xuống và bây giờ hắn đứng bên chiếc xe.

– Anh nghe đây – Maria nhắc lại – Biên giới ở không đến nỗi xa lắm đâu. Ta cố gắng xem sao.

Hắn đứng trên con đường và một lần nữa lại nhìn quê hương lúa mì xung quanh mình. Thế rồi hắn trở lại, hắn nhớ ra, hắn đóng cửa xe. Hắn nhớ ra. Cũng thế, trong đêm vừa qua, hắn rất muốn trả lời khi nghe gọi đến tên mình. Hôm qua, hắn thật dễ thương. Mặt trời chói chang và buộc hắn phải nheo mắt lại.

– Ta có thể cố gắng xem sao – Maria nhắc lại.

Hắn ra hiệu, bằng cách lắc đầu rất chậm chạp như khi ta từ chối, rằng hắn không có ý kiến gì cả.

– Giữa trưa – Maria nói – Đến giữa trưa, tôi sẽ có mặt ở đây, tôi sẽ quay trở lại. Giữa trưa.

– Giữa trưa – Rodrigo Paestra nhắc lại.

Chị giơ mấy ngón tay lên trỏ mặt trời và mở rộng cả hai bàn tay ra về phía hắn.

– Giữa trưa, giữa trưa, – chị còn nói thêm.

Hắn gật đầu. Hắn đã hiểu. Rồi hắn quay người đi và tìm chỗ có thể ngồi, có thể đặt mình, trong khoảng mênh mông đồng lúa ấy, trong khoảng mênh mông tự do ấy. Vầng dương đã hoàn toàn bứt lên khỏi chân trời và quất thẳng vào hắn, bóng hắn trọn vẹn, ngả dài trên ruộng lúa mì.

Chắc hắn đã tìm ra chỗ đi tới để nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Hắn bước đi trên đường. Cái chăn hắn cầm trong tay kéo lết theo ở bên cạnh. Chân hắn không có tất, đi đôi dép gai. Hắn không có áo vét mà chỉ mặc một chiếc sơ mi màu xanh sẫm như tất cả cánh đàn ông trong làng hắn.

Hắn đi trên đường, dừng lại, hình như lưỡng lự, rồi đi sâu vào ruộng lúa mì cách chỗ chiếc xe Rover chừng hai chục mét và thình lình ngã vật xuống đất. Maria đợi. Hắn không nhỏm dậy.

Khi chị ra đến đường quốc lộ, ngoài khu vực những cánh đồng lúa mì đất sét ẩm ướt, ở đấy đã nóng bức rồi. Nóng bức sẽ tăng mãi lên cho đến giữa trưa không thể nào tránh khỏi và sẽ kéo dài suốt ngày đến tận lúc hoàng hôn. Người ta biết như thế.

Ánh sáng xói vào gáy, cái nôn nao nhức nhối lại kéo tới. Hai bàn tay ghì lấy tay lái, Maria chống chọi với cơn buồn ngủ. Khi chị tưởng thắng được nó thì chính là lúc chị càng buồn ngủ rũ ra thêm. Tuy nhiên, chị vẫn phóng về phía khách sạn.

Xưởng máy đây rồi.

Các nhà để xe kia rồi.

Và kìa, đã có mấy người nông dân. Các xe đi về hướng Madrid còn ít.

Lúc Maria tưởng chừng không thể nào cưỡng nổi cái ngủ được nữa thì nhờ nghĩ tới Judith mà chị tới được vùng ngoại ô thành phố, rồi tới thành phố. Và rồi là quảng trường.

Tại đây vẫn có cảnh sát. Đám cảnh sát ban đêm chắc ngủ rồi. Giữa thanh thiên bạch nhật, số cảnh sát này có vẻ chán nản. Họ ngáp. Bàn chân họ vẫn còn lấm bùn, quần áo nhàu nát, nhưng họ vẫn thổi còi inh ỏi khắp các xó xỉnh trong thành phố. Họ mệt mỏi canh giữ, trước cửa toà thị chính, hai người bị giết hại ngày hôm qua.

Cổng khách sạn mở. anh chàng thanh niên gác đêm đã được thay thế bằng một ông già. Có chỗ trống dưới cái lán. Đúng là những chiếc xe đã từ khách sạn ra đi. Maria lại quay ngược ra cổng, chị đi vòng khách sạn qua đường phố nơi chị nhận ra Rodrigo Paestra đêm vừa qua. Chị bước đi chuệnh choạng khó khăn vì đã uống nhiều rượu cô nhắc, nhưng đường phố còn vắng vẻ và chẳng ai nhìn thấy chị.

Có chỗ trống trong hành lang. Chị nôn nao quá đến nỗi trước hết phải nằm dài xuống bên cạnh con mình để lấy lại can đảm mà nhìn. Chiếc chăn màu nâu vẫn còn ấm hơi nóng của Judith. Có ai đó đã đóng cái cửa hành lang trông ra ban công, vì vậy mà hành lang vẫn còn mát mẻ và lặng lẽ. Nghỉ ngơi khoan khoái biết bao. Judith trở mình trong giấc ngủ vẫn ngon lành. Maria nghỉ ngơi.

Họ vẫn còn đấy, cả hai. Họ vẫn còn ngủ. Hai tiếng đồng hồ đã trôi qua từ lúc chị rời hành lang. Trời còn rất sớm. Bốn giờ sáng. Trong giấc ngủ, chắc là họ xích lại gần với nhau mà không hay. Mắt cá chân của Claire tì vào má Pierre và ở nguyên đấy. Miệng anh chạm vào đó. Mắt cá chân Claire nằm trên lòng bàn tay để mở của Pierre. Nếu anh nắm tay lại, cái gót chân của người đàn bà kia sẽ nằm gọn bên trong. Nhưng Maria có cố nhìn, điều này cũng không diễn ra. Họ ngủ li bì.

Bình luận
× sticky