Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Này! Tôi Sẽ Không Kết Hôn Với Anh Đâu!

Chương 29: Ngoại Truyện: Khi yêu, con người ta trở nên ngốc nghếch

Tác giả: Junnie

Đã mấy tháng từ sau lễ cưới, mọi chuyện lại quay trở lại như xưa. Cả Hà Lăng và Gia Nguyệt đều bận túi bụi với công việc của mình. Chẳng hiểu sao, thời gian gần đây, Gia Nguyệt lo cho sức khỏe của Hà Lăng ghê gớm. Cô bệnh thì không sao, nhưng mà anh vừa mới khỏi vết thương được mấy tháng, đã lao vào công việc. Cái gã đàn ông cứng đầu đó, không biết nghe lời cô. Gia Nguyệt cũng đành chịu, chỉ có thể gắng chăm sóc, thỉnh thoảng lại lén lút chui vào phòng làm việc của anh mà giải quyết bớt. Chiều chiều, Gia Nguyệt lại để trên bàn anh một ly nước chanh.

Dạo này, thậm chí cô còn đi học nấu ăn nữa cơ? Gia Nguyệt nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy, cô không nỡ lòng. Trước khi yêu, Gia Nguyệt luôn một lòng nghĩ đến công việc, nhưng sau khi yêu, cô lại quan tâm đến anh nhiều hơn. Vị CEO lẫy lừng của công ty trước kia, nay lại nhường ghế cho những thành viên trẻ, khiến không ít người cảm thấy nuối tiếc.

Ngày ngày chôn mình trong cái lồng lớn, cô đã cảm thấy mệt mỏi. Nhưng ít nhiều là cũng bởi vì anh. Cái con người đáng ghét kia! Nào là “Từ giờ em đã là vợ anh, không cho đi chơi lung tung nữa.” , “Cũng không cho đến công ty, cuộc sống của em, anh có thể lo được.”, lại còn “Dám bén mảng đến người đàn ông khác, anh sẽ chặt đứt chân em.”. Cô lúc đó, không hiểu sao nghe đến câu cuối của anh, khí lực như giảm đi phần nửa. Uy lực ghen của anh, làm sao cô không biết, lần trước, anh làm cô đến hoảng sợ. Gia Nguyệt này tuy có liều lĩnh, nhưng nhìn thấy anh không hiểu sao bủn rủn hết chân tay.

Chẳng biết từ khi nào, cô đã bị nuôi béo, lại còn trở thành bà tám, suốt ngày ăn không ngồi rồi bên cạnh mấy bà cô già nhà hàng xóm.

“Này! Chị mày thấy em có vẻ thiếu tương lại thật đấy, kết hôn gần nửa năm rồi, sao chẳng thấy đả động gì đến con cái vậy.”

Gia Nguyệt vừa cắn hạt dưa tóp tép vừa trả lời, thỉnh thoảng lại thở dài,

“Không phải đâu chị ạ, dạo này anh ấy bận, việc công ty nhiều lắm, chỉ có buổi tối, mới thấy được mặt ảnh trên giường thôi, tụi em còn trẻ, con cái chắc cũng tính sau.”

Chị Lam, hàng xóm của cô, đập bàn,

“Thế là không được, bận thế nào, sao không thể giành thời gian gặp nhau, nói chuyện được chứ. Mà lạ nha, chồng chị trước đây vừa lấy chị về, liền “gần gũi” với chị, như thể là trước khi cưới không cho ảnh “ăn” vậy. Chưa đén bốn tháng, liền có mang cái thằng tiểu quỷ đằng kia. Một là chồng em “yếu sinh lý”, hai là có khi nó đang có tình nhân bên ngoài.”

Gia Nguyệt cười xòa,

“Làm gì có chị ơi, chồng em không phải như vậy đâu.”

Chị Lam lại ra vẻ chắc chắn,

“Thế có biết con Mận nhà hàng xóm không, chồng nó cũng như em đó, kết hôn về, mà không có “gần gũi” gì cả, bấy lâu sau, quả thật là nó có về, công khai luôn con vợ mới của nó, đúng là không thể tin được lũ đàn ộng.”

Bấy giờ, cô mới bần thần người ra, không được, không lẽ tên họ Hà kia dám bạc nghĩa với cô?

*********************

Tối đó, như thường lệ, Gia Nguyệt lại đưa vào một ly nước chanh, cô nổi hứng muốn kiểm tra anh,

“Này, “

Hà Lăng bất động,

“Này!!”

Âm thanh có phần lớn hơn, Hà Lăng cũng bất động. Thật tức chết đi được! Gia Nguyệt trước giờ chưa bao giờ lỗ mãng như vậy, cô không biết anh có phải không nghe thấy hay cố tình không nghe thấy. Nhưng, không được, cô phải nhịn, phải nhịn. Gia Nguyệt bạo gan, nhấc tay, chui vào lòng anh, ôm lấy cổ anh. Lại còn ngang nhiên, đè ép môi anh.

Hà Lăng vô cùng bất ngờ, dạo này công việc khá căng thẳng, anh đã quên bằng mất cô, thật không phải là anh quên, chỉ là công việc rất bận, anh lại đang cố gắng làm nốt phần bù, để có thể dành cho cô một món quà bất ngờ, cô bé này, chắc lại giận dỗi gì rồi, làm sao mà nụ hôn của cô có thể mãnh liệt như vậy.

Gia Nguyệt mục đích nhỏ ban đầu, chỉ là muốn gây chú ý tới anh mà thôi, thật không ngờ, anh lại biến bị động thành chủ động, hôn cô đến ngưng thở, khiến cho măt cô hồng hết cả lên. Gia Nguyệt buông anh ra, chất vấn,

“Anh, sao em gọi không nghe.”

Hà Lăng cười khẽ, làm bộ như nhận thua, giơ hai tay lên trời,

” Anh bận quá, xin lỗi em, anh không để ý.”

Gia Nguyệt làm nũng, chui cái đầu nhỏ vào ngực anh, bạo gan nói câu khiến cho bản thân cô mặt đỏ tim đập, hai tay bao lấy thân thể anh,

“Lăng, tối nay, anh, đừng làm việc nữa được không? Ngủ với em đêm nay ..”

Hà Lăng cố tình trêu đùa cô,

“Không phải ngày nào anh cũng ngủ với em sao?”

Gia Nguyệt đột nhiên tức giận, đỏ mặt, giãy khỏi người anh,

“Anh, có phải không quan tâm đến em nữa rồi phải không, có phải anh, …”

Quái lạ, sao bữa nay Gia Nguyệt lại nổi tính ghen lên nhỉ? Hà Lăng không để cho cô nói hết câu, đứng dậy, lấy tay che miệng cô, ôm cô vào lòng,

“Em nói gì vậy, sao có thể nghi ngờ anh chứ.”

Anh bắt đầu đổi sắc mặt, cô chột dạ cúi đầu, Gia Nguyệt sợ nhất là gương mặt đó của anh, Anh lại bắt đầu tra khảo cô, cô như một cô bé nhát gan, kể hết từ đầu đến cuối. Hà Lăng không biết tức giận hay vui vẻ, không biết từ khi nào, cô trở nên ngốc nghếch như vậy.

Hà Lăng không nói không rằng, ôm cô một mạch đến phòng ngủ, Gia Nguyệt sợ lắm, nhưng mà không dám làm anh giận,

“Vốn dĩ tính tha cho em đến tuần trăng mật thay thế của chúng ta, nhưng em có lẽ không đợi được rồi nhỉ.”

Bình luận