Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vào lúc 10h, Paul đậu xe cứu thương ở chỗ đỗ xe của Arthur và bấm chuông cửa. ” Tao sẵn sàng rồi”, anh nói. Arthur đưa cho bạn một cái túi.

– Mặc cái áo blu này, và đeo kính đi, là kính không số thôi.

– Mày không có râu giả à ?

– Tao sẽ giải thích cho mày trên đường đi, nào, đi thôi, mình phải có mặt ở lúc đổi ca, vào 11h đúng. Lauren, em đi với bọn anh, bọn anh sẽ cần đến em.

– Mày nói với bóng ma của mày đấy à ?

– Tao nói với một người đang ở cạnh chúng ta nhưng mày không nhìn thấy.

– Tất cả chuyện này là một trò đùa. Arthur, hay là mày điên thật rồi ?

– Không đùa mà cũng không điên, chuyện này mày không thể hiểu được, vì vậy giải thích chỉ vô ích thôi.

– Tốt nhất là tao nên biến thành một thanh sôcôla, ngay bây giờ, thời gian sẽ trôi nhanh hơn và nằm trong lớp giấy bạc. Tao sẽ bớt lo lắng hơn.

– Đó cũng là một cách thôi, nhanh lên.

Hoá trang thành bác sĩ và nhân viên tải thương, cả hai người đi về phía gara.

– Trông cái xe cứu thương của mày tởm quá

– Xin lỗi, tao lấy cái mà tao tìm được, rồi sắp tới tao sẽ bị chửi một chặp cho mà xem! Còn mày thì chỉ có việc nói với tao bằng thứ tiếng Đức đó thôi. Đúng là tao đang nằm mơ!

– Tao đùa đấy, cái xe trông được lắm.

Paul cầm tay lái, Arthur ngồi bên cạnh và Lauren ở giữa hai người

– Mày có muốn bật đèn xoay và bật còi cấp cứu không, bác sĩ ?

– Mày có muốn thử nghiêm túc một tí không?

– Ồ không, ông bạn ạ, nhất định là không, nếu tao thử nghiêm túc để nhận ra rằng tao đang lái một chiếc xe cứu thương mượn tạm để đi xoáy một cái xác trong bệnh viện cùng với người hợp doanh của tao, tao có thể bừng tỉnh và kế hoạch của mày sẽ đi đời nhà ma. Vì vậy tao sẽ cố hết sức để càng ít nghiêm túc càng tốt, như thế tao sẽ tiếp tục tin rằng tao đang trong một giấc mơ sắp chuyển thành cơn ác mộng. Mày lưu ý cho rằng mặt tốt của vấn đề là ở chỗ tao vẫn thường thấy các buổi tối chủ nhật nhạt nhẽo quá, nhưng đây thì dù sao cũng được giật gân lên một đôi chút.

Lauren cười

– Em thấy buồn cười à ?- Arthur nói

– Mày không thể thôi cái trò nói một mình đi được à ?

– Tao không nói một mình

– Đồng ý, có một hồn ma ở phía sau ! Nhưng đừng nói chuyện riêng với hắn nữa, điều đó làm cho tao khó chịu !

– Với cô ấy chứ !

– Cô ấy cái gì ?

– Đó là một cô gái, và cô ấy nghe thấy tất cả những điều mày nói !

– Tao cũng muốn được như mày !

– Lái xe đi !

– Hai anh lúc nào cũng như thế này à ?

– Thường xuyên.

– Thường xuyên cái gì ?- Paul hỏi.

– Tao không nói với mày

Paul phanh két lại đột ngột

– Mày làm sao thế ?

– Thôi ngay đi! Tao thề với mày là cái trò đó làm cho tao điên tiết !

– Trò gì cơ ?

– Trò gì à ?- Paul nhắc lại và nhăn mặt – Cái trò nói một mình thậm vô lý của mày ấy.

– Tao không nói một mình, Paul, tao nói với Lauren. Tao xin mày tin tao.

– Arthur, mày chập mạch hẳn rồi. Phải dừng câu chuyện này lại ngay tức khắc, mày cần được giúp đỡ.

Arthur cao giọng.

– Chuyện gì cũng phải nói với mày hai lần. Mẹ kiếp, tao chỉ xin mày tin tao thôi chứ có gì đâu.

– Thế thì mày giải thích tất cả cho tao đi, nếu mày muốn tao tin mày !- Paul kêu to- Tại vì bây giờ trông mày giống như một thằng điên, mày làm những trò điên rồ, mày nói một mình, ày tin những chuyện ma quỷ nhảm nhí, và mày kéo tao vào một việc ngu xuẩn!

– Lái xe đi, tao van mày, tao sẽ thử giải thích cho mày đây , và cái chính là mày hãy thử cố hiểu xem.

Trong khi chiếc xe cứu thương đi xuyên qua thành phố, Arthur giải thích cho người bạn luôn luôn là đồng sự của mình về cái điều không thể giải thích nổi ấy. Anh kể cho bạn nghe toàn bộ câu chuyện từ lúc bắt đầu, từ cái tủ quần áo trong buồng tắm cho đến tối hôm nay.

Quên mất sụ hiện diện của Lauren trong giây lát, anh nói với bạn về cô, về những cách nhìn của cô, về đời cô, về những nỗi nghi ngại của cô, về sức mạnh của cô, về vị ngọt ngào của những khoảnh khắc cùng cô chia sẻ, về những lời công kích lẫn nhau của họ. Paul ngắt lời anh.

– Nếu quả thực cô ta đang ở đây thì mày toi rồi con ạ.

– Tại sao ?

– Tại vì mày vừa tuôn ra một lời tỏ tình thực sự.

Paul quay ra nhìn bạn một cách chăm chú. Rồi anh tiếp tục với một nụ cười thỏa mãn:

– Ít ra thì mày cũng tin câu chuyện của mày.

– Tất nhiên là tao tin chứ, sao mày lại nói thế ?

– Tại vì mày vừa mới đỏ mặt lên. Tao chưa bao giờ thấy mày đỏ mặt cả.

Rồi anh nói tiếp, vẻ huênh hoang: “Thưa cô gái mà chúng tôi sắp đánh cắp cơ thể, nếu quả thực là cô ở đây, tôi muốn nói với cô rằng thằng bạn tôi nó bám dai lắm đấy, trước kia tôi chưa bao giờ thấy nó như vậy cả !”

– Im mồm và lái xe đi.

– Tao sẽ tin vào câu chuyện của mày vì mày là bạn tao và mày không cho tao được lựa chọn. Nếu tình bạn không phải là cùng nhau chia sẻ mọi chuyện điên rồ thì thử hỏi nó là cái gì ? Thôi, bệnh viện của mày đây rồi.

– Abott và Costello !- Lauren nói, phá vỡ sự im lặng của mình, vẻ mặt tươi rói.

– Tao lái xe đi đâu bây giờ ?

– Đi về phía xe cấp cứu và đỗ xe. Bật đèn xoay lên.

Cả ba xuống xe và đi về phía thường trực, nơi có một cô y tá đang chào họ.

– Các anh mang gì đến cho chúng tôi đấy ?- cô nói

– Không có gì cả, chúng tôi đến mang một người đi- Arthur trả lời bằng một giọgn đầy quyền hành.

– Người nào vậy ?

Anh tự giới thiệu là bác sĩ Bronswick, anh đến để nhận về điều trị một bệnh nhân tên là Lauren Kline, cần phải chuyển viện tối nay. Ngay lập tức cô ý tá đòi xem những giấy tờ chuyển viện. Arthur chìa ra cho cô một tập giấy tờ. Cô làm vẻ mặt khó đăm đăm, sao họ lại đến vào lúc đổi ca như thế này cơ chứ! Phải mất nửa tiếng mới xong được chuyện này, mà năm phút nữa là cô hết phiên trực. Arthur xin lỗi, trước đó ở chỗ anh có nhiều bệnh nhân quá. “Chỗ tôi cũng vậy, tôi rất tiếc”, cô y tá nói tiếp. Cô chỉ cho họ phòng 505 ở tầng năm. Cô sẽ kí những giấy tờ của họ, cô sẽ về trước, để họ lại đây với xe cứu thương của họ, nhưng cô sẽ báo cho người trực ca sau biết. đây thực không phải là lúc làm việc chuyển viện ! Arthur không thể nén được câu trả lời rằng không khi nào có thể coi là đúng lúc cả, “bao giờ cũng sớm quá hoặc muộn quá.” Cô y tá đành lòng chỉ đường cho họ.

– Tôi sẽ đi lấy băng ca – Paul nói để chấm dứt cuộc đôi co. – Tôi sẽ lên kia theo ông, thưa bác sĩ !

Cô y tá đề nghị được giúp họ với vẻ chẳng lấy gì làm mặn mà. Arthur khước từ sự trợ lực của cô và yêuc ầu cô lấy hồ sơ của Lauren ra và để vào xe cứu thương cùng với những giấy tờ khác.

– Hồ sơ sẽ để lại đây, nó sẽ được chuyển qua đường bưu điện, anh cần phải biết điều đó chứ- cô nói

Đột nhiên cô có vẻ do dự.

– Tôi biết, thưa cô,- Arthur nhanh nhẹn trả lời – tôi chỉ nói về những kết quả xét nghiệm cuối cùng của bệnh nhân thôi, những hằng số, lượng hồng cầu, bạch cầu, kiểm tra khí trong máu, NFS(công thức máu), thể tích huyết cầu.

– Anh xoay xở tài quá,- Lauren nói thầm- anh học tất cả những thứ ấy ở đâu ?

– Anh xem ti vi- Arthur thì thào

Anh có thể xem những số liệu này ở trong phòng bệnh nhân, cô y tá ngỏ ý đưa anh lên đó. Arthur cám ơn cô và xin cô cứ kết thúc ca trực như giờ đã định, không có cô anh cũng xoay xở được. Hôm nay là chủ nhật, cô đáng được nghỉ ngơi. Paul vừa trở alị với chiếc băng ca bèn túm lấy tay ông bạn chí cốt của mình và nhanh nhẹn kéo bạn vào hành lang. Thang máy đưa cả ba người lên tầng năm. Khi cánh cửa thang máy vừa mở ra, Arthur quay sang nói với Lauren:

– Cho đến giờ thì mọi sự đều tốt đẹp.

– Đúng vậy !- Paul và Lauren đồng thanh trả lời

– Mày nói với tao hả ?- Paul hỏi

– Nói với cả hai người.

Từ một căn phòng có một sinh viên ngoại trú trẻ măng lao vọt ra. Chạy đến chỗ họ, anh ta dừng phắt lại, nhìn chiếc áo blu của Arthur và túm lấy vai anh ” Anh là bác sĩ à ?” Arthur sửng sốt.

– Không phải, à mà đúng, đúng vậy, tại sao anh lại hỏi thế ?

– Xin anh theo tôi, tôi có một vấn đề ở phòng 508, ơn Chúa vì anh đến đúng lúc thế này !

Chàng sinh viên y khoa chạy về phía căn phòng mà anh ta chạy ra lúc nãy.

– Ta phải làm gì bây giờ ?- Arthur hoảng hốt hỏi.

– Mày hỏi tao đấy à ?- Paul đáp lại, cũng có vẻ hết hồn như vậy.

– Không, tao hỏi Lauren !

– Ta đi thôi, không còn cách nào khác – Arthur cao giọng nhắc lại.

– Thế là thế nào, ta đi thôi à? Mày không phải là bác sĩ, có lẽ mày nên chấm dứt trò mê sảng của mày trước khi làm chết người.

– Cô ấy sẽ giúp chúng ta.

– A, giá mà cô ấy giúp được!- Paul vừa nói vừa giơ hai tay lên trời.- Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi?

Cả ba người đi vào phòng 508. Chàng sinh viên ngoại trú đang ở bên đầu giường bệnh nhân, một y tá đang chờ anh ta, anh ta hốt hoảng nói với Arthur:

– Ông ta tự nhiên bị loạn nhịp tim, đây là một bệnh nhân đái đường nặng, tôi không làm sao cho ông ta ổn định lại được, tôi mới đang học năm thứ ba thôi.

– Thế thì chẳng lợi lộc gì cho ông ta cả- Paul nói

Lauren rỉ tai Arthur:

– Xé băng giấy cahỵ từ máy điện tim ra, và đọc cái giấy ấy sao cho em cũng có thể đọc được.

– Bật đèn trong phòng lên cho tôi- Arthur nói bằng một giọng uy quyền.

Anh đi sang phía bên kia giường và giật một phát để xé băng điện tâm đồ. Anh mở rộng băng giấy ra và quay lại nói thầm: “Thế này thì em có nhìn thấy không?”

– Đó là loạn nhịp tâm thất, cậu này thật vô tích sự !

Paul lấy tay vuốt lên trán, dụi dụi mắt.

– Tôi cũng thấy rõ đó là loạn nhịp tâm thất, thưa bác sĩ, vậy ta phải làm gì ?

– Không, anh không thấy gì hết, anh thật vô tích sự! Ta phải làm gì à ?- Arthur nói.

– Hỏi xem anh ta đã tiêm thuốc gì,- Lauren nói

– Anh đã tiêm thuốc gì ?

– Chưa có gì cả !

Cô y tá nói bằng một giọng coi thường, cho thấy rằng anh chàng sinh viên này đã làm cô ngao ngán đến mức độ nào.

– Chúng tôi đang ở trong tình trạng hoảng hốt, thưa bác sĩ !

– Anh thật vô tích sự!- Arthur nhắc lại.- Nào vậy ta phải làm gì ?

– Bố khỉ, ta không cần lên lớp cho anh ta, vì ông kia đang tím hết cả người rồi, ông bạn ơi, à quên, thưa bác sĩ!Saint-Quentin, ta sẽ đi thẳng đến Saint-Quentin (nhà tù lớn ở California)!- Paul giậm chân.

– Bình tĩnh nào ông ơi !- Arthur nói với Paul, rồi anh quay về phía cô y tá- Cô thứ lỗi cho anh ta, anh ta là người mới, nhưng đó là nhân viên tải thương duy nhất còn rảnh việc.

– Tiêm 2 miligram nephrine, rồi đặt đường truyền ở tĩnh mạch trung tâm, cái này sẽ phức tạp đấy, anh yêu!- Lauren nói

– Tiêm 2 miligram nephrine- Arthur thốt lên.

– Đã đến lúc rồi ! Tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc thưa bác sĩ,- cô y tá nói,- tôi chỉ đợi có một người nhận trách nhiệm vào mình được thôi.

– Sau đó thì đặt đường truyền ở tĩnh mạch trung tâm- anh tuyên bố bằng một giọng nửa như hỏi, nửa như khẳng định.- Anh có biết đặt đường truyền ở tĩnh mạch trung tâm không?- anh hỏi chàng sinh viên.

– Bảo cô y tá làm việc đó, cô ta sẽ sướng điên lên được, vì các bác sĩ chả bao giờ để cho y tá làm việc này cả- Lauren nói trước khi anh sinh viên trả lời.

– Tôi chưa bao giờ làm cả- anh sinh viên nói.

– Cô y tá, cô sẽ đặt đường truyền ở tĩnh mạch trung tâm !

– Không đâu, bác sĩ cứ làm thôi, tôi thích làm lắm nhưng ta không có thời gian, tôi sẽ chuẩn bị cho bác sĩ, dù sao cũng cám ơn bác sĩ về sự tin cậy, tôi rất cảm kích điều đó.

Cô y tá đi ra một góc phòng để chuẩn bị kim tiêm và ống.

– Làm gì bây giờ ?- Arthur hoảng hốt hạ giọng hỏi.

– Bọn mình đi khỏi đây,- Paul trả lời- mày sẽ không đặt đường truyền ở đâu hết, mạch trung tâm cũng không mà mạch ngoài cũng không, ta cắm cổ chạy cuốn xéo khỏi đây thôi ông bạn ơi!

Lauren tiếp tục:

– Anh ra đứng trước bệnh nhân, anh nhắm vào chỗ dưới xương ức hai đốt ngón tay, anh biết xương ức là cái gì chứ ! Em sẽ hướng dẫn anh nếu anh không tìm đúng chỗ, anh đặt mũi kim nghiêng 15 độ, và anh ấn kim từ từ nhưng dứt khoát. Nếu anh thành công, một chất lỏng màu trắng đục sẽ chảy ra, nếu anh làm hỏng thì sẽ chảy máu. Và anh cầu nguyện đi để có được vận may của một người tập sự vì nếu không thì khốn thật đấy, đối với cả bọn mình lẫn cái ông đang nằm kia.

– Anh không làm được đâu! – anh thì thào.

– Anh không còn cách nào khác và ông ta cũng không, ông ta sẽ chết mất nếu anh không làm,

– Có phải em vừa gọi anh là anh yêu không hay là anh đang mơ đấy ?

Lauren mỉm cười: ” Anh làm đi và hít một hơi thật sâu trước khi ấn mũi kim nhé.” Cô y tá quay lại và đưa đường truyền cho Arthur. ” Cầm vào cái đầu bằng nhựa ấy, chúc anh may mắn!” Arthur cầm kim như Lauren chỉ dẫn. Cô y tá nhìn anh chăm chú. “Tốt lắm,- Lauren thì thầm – nghiêng ít hơn một chút, bây giờ thì ấn một nhát đi”. Mũi kim ngập vào ngực người bệnh. “Dừng lại đi, mở cái vòi nhỏ ở bên cạnh ống.” Một chất lỏng đùng đục bắt đầu chảy vào trong ống. “Hoan hô, anh làm với đôi tay bậc thầy đấy, – cô nói – anh đã cứu sống người này”.

Paul suýt hai lần lăn ra bất tỉnh, hạ giọng lặp đi lặp lại mãi một câu: ” Không thể tin được”. Được giải phóng khỏi chất lỏng đang đè lên nó, quả tim của bệnh nhân bị bệnh tiểu đường trở lại nhịp điệu bình thường. Cô y tá cám ơn Arthur. “Bây giờ tôi sẽ chịu trách nhiệm phần còn lại”, cô nói. Arthur và Paul chào cô rồi đi ra hành lang. Khi rời khỏi căn phòng, Paul không nhịn được thò lại đầu qua cánh cửa và nói vào mặt chàng sinh viên “Anh thật vô tích sự!”

Vừa đi Paul vừa nói với Arthur:

– Này, mày vừa làm cho tao sợ hết hồn!

– Cô ấy giúp tao đấy, cô ấy nhắc tao tất cả – anh thì thầm.

Paul lắc đầu: ” Tao sẽ tỉnh dậy và khi tao gọi điện cho mày để kể về cơn ác mộng mà tao đang thấy đây, mày sẽ cười, thậm chí không mày không thể tưởng tượng được là mày sẽ cười đến thế nào đâu và mày sẽ chế nhạo tao!”

– Lại đây, Paul, mình không có thời gian để mất đâu- Arthur nói.

Cả ba người bước vào phòng 505. Arthur bấm công tắc, và đèn nê-ông bắt đầu nhấp nháy. Họ đến bên giường bệnh.

– Giúp tao với – anh bảo Paul.

– Cô ta đấy à ?

– Không, đó là lão ở phòng bên cạnh đấy; tất nhiên là cô ấy chứ còn gì ! Kéo băng ca đến cạnh thành giường đi.

– Suốt đời mày chuyên làm việc này hay sao ?

– Được rồi, luồn tay vào dưới đầu gối cô ấy đi, và chú ý ống truyền nhé. Khi nào tao đếm đến 3 thì nâng cô ấy lên nhé. Một, hai ,ba !

Cơ thể Lauren được đặt lên băng ca có bánh xe lăn. Arthur đắp chăn lên người cô, tháo lọ đựng dung dịch truyền ra và lắp lại vào cái giá ở phía trên đầu cô.

– Kết thúc giai đoạn 1, bây giờ ta đi xuống nhanh nhưng không vội vã.

– Vâng, thưa bác sĩ – Paul đáp bằng một giọng bực bội.

– Cả 2 anh đều xoay xở rất tài, Lauren thì thầm

Họ quay ra thang máy. Từ cuối hành lang cô y tá gọi họ, Arthur chậm rãi quay lại:

– Có gì thế cô ?

– Bây giờ mọi việc đều ổn rồi, các anh cần giúp một tay không ?

– Không, ở đây mọi việc cũng ổn cả.

– Xin cám ơn một lần nữa.

– Có gì đâu.

Cửa thang máy mở ra và họ chui vào trong. Arthur và Paul cũng thở hắt ra.

– Ba cô siêu người mẫu, mười lăm ngày ở Hawaii, một chiếc Testa Rossa và một cái thuyền buồm!

– Mày nói cái gì đấy ?

– Tiền công của tao, tao đang tính với mày tiền công của tao tối nay.

Đại sảnh vắng tanh khi họ đi ra khỏi thang máy. Họ bước nhanh qua đó. Cơ thể Lauren được đặt ở phía sau của xe cứu thương. Rồi mỗi người ngồi vào chỗ của mình.

Trên ghế Arthur có những giấy tờ chuyển viện và một mảnh giấy kèm theo: “Đề nghị gọi điện cho tôi ngày mai, thiếu hai thông tin trong hồ sơ chuyển viện, Karen( 415) 72500 00 – máy 2145. T.B : Chúc tiếp tục may mắn.”

Xe cứu thương rời bệnh viện Memorial.

– Rút cục thì xoáy một người bệnh xem chừng khá dễ – Paul nói.

– Ấy là vì không có mấy người quan tâm đến điều đó.

– Tao rất hiểu họ. Bọn mình đi đâu?

– Đầu tiên về nhà tao rồi sẽ đi đến một nơi cũng đang bị hôn mê và cả ba chúng ta sẽ đánh thức nó dậy.

Xe cứu thương đi lên Market Street và rẽ vào Van Nees. Trong xe yên lặng.

Theo kê 1hoạch mà Arthur vạch ra, họ còn phải về nhà anh để chuyển cơ thể Lauren sang xe ôtô của anh. Trong khi Paul mang trả chiếc xe cứu thương mượn tạm về xưởng của ông bố dượng thì Arthur sẽ mang xuống tất cả những đồ đạc đã được chuẩn bị cho chuyến đi và cho thời gian lưu lại ở Carmel. Những đồ mua ở hiệu thuốc đã được đóng gói cẩn thận và để trong chiếc tủ lạnh to mác General Electric.

Đến trước gara, Paul bấm điều khiển từ xa để mở cửa, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.

– Bao giờ sự việc cũng xảy ra như thế trong những truyện trinh thám rẻ tiền thì thằng ngồi bên lấy vẻ hùng hổ hơn và ít kiểu cách hơn rồi hỏi: ” Cái chết tiệt gì thế này?”. Đây, trong trường hợp ấy, thì là cái cửa gara nhà mày nó không chịu mở, và cái xe cứu thương lấy từ xưởng của ông bố dượng tao, với một cơ thể người ở bên trong, đỗ ngay trước khu nhà mày vào cái giờ mà tất cả hàng xóm của mày sẽ dẫn chó đi tè.

– Chết cha rồi !

– Thì tao cũng nói gần như vậy, Arthur.

– Đưa tao điều khiển từ xa !

Paul vừa chấp hành vừa nhún vai. Arthur cáu kỉnh ấn nút, chẳng ăn thua gì cả.

– Đã thế hắn lại coi mình là một thằng ngớ ngẩn nữa chứ.

– Hết phin rồi – Arthur nói.

– Chính là do pin, dĩ nhiên rồi, – Paul kết luận một cách châm chọc.- Tất cả các thiên tài đều bị tóm một cách như thế.

– Tao chạy đi kiếm pin đây, mày lượn một vòng quanh khu nhà đi.

– Mày có thể cầu nguyện để có một cục pin trong ngăn kéo của mày, thiên tài !

– Đừng trả lời và lên nhà đi- Lauren bảo.

Arthur xuống khỏi xe cứu thương và ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang, anh lao vào nhà, và bắt đầu bới tất cả các ngăn kéo. Chẳng thấy cục pin nào cả. Anh dốc ngăn kéo tủ tài liệu, ngăn kéo tủ đầu giường, các ngăn kéo trong bếp, trong lúc Paul đang lượn đến vòng thứ năm quanh khu nhà.

– Nếu mình không bị một đội tuần tra phát hiện, mình sẽ là một thằng cha bị cắm nhiều sừng nhất thành phố- Paul vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu vòng thứ sáu đúng vào lúc anh gặp một chiếc xe cảnh sát. ” Không phải rồi, mình không bị cắm sừng, nhưng giá mà như thế lại còn hơn!”

Chiếc xe cảnh sát dừng lại ngang tầm anh, viên cảnh sát ra hiệu cho anh hạ cửa kính xuống, anh thi hành.

– Anh bị lạc à ?

– Không, tôi đợi một đồng nghiệp lên nhà lấy đồ rồi chúng tôi sẽ đưa Daisy đến xưởng.

– Daisy là ai? – Viên cảnh sát hỏi.

– Là xe cứu thương, đây là ngày cuối cùng của nó, nó đã hết thời rồi, mười năm rồi chúng tôi đi cùng nhau, cái xe này và tôi, chia tay không phải dễ, anh có hiểu không ? hàng đống kỉ niệm, cả một mảng đời.

Viên cảnh sát gật đầu. Anh ta hiểu, anh ta yêu cầu Paul đừng đi lòng vòng lâu quá. Làm vậy sẽ gây ra những cú điện thoai gọi đến trung tâm đấy. Dân ở khu này có tính tò mò và hay lo lắng. ” Tôi biết, tôi sống ở đây, thưa ông cảnh sát, tôi đón đồng nghiệp của tôi rồi chúng tôi đi. Chúc một đêm tốt lành!” Viên cảnh sát cũng chúc anh một đêm tốt lành và xe tuần tra đi xa dần. Trong xe, người lái xe cá cược với bạn đồng đội là Paul không đợi ai hết cả.

– Có lẽ anh ta không dứt khoát được để đưa cái xe cà khổ của mình đi. Mười năm lái xe đó rồi dù sao cũng buồn chứ.

– Ừ ! Nhưng mặt khác thì chính những người như anh ta lại đi biểu tình vì toà thị chính không cho họ tiền để thay những dụng cụ mới.

– Nhưng dù sao thì mười năm cũng tạo ra những mối ràng buộc.

– Những mối ràng buộc, đúng thế…

Trong nhà cũng rối tung rối mù gần như Arthur. Bất chợt anh đứng sững giữa phòng khách để tìm một ý tưởng có thể cứu được họ.

– Cái remote ti vi- Lauren thì thầm.

Sững sờ, anh quay về phía cô và lao về phía chiếc hộp đen. Anh giật phắt cái nắp đậy phía sau và tháo ra một cục pin vuông và lắp ngay vào cái điểu khiển của gara. Anh chạy ra cửa sổ và ấn nút.

Paul đang điên tiết bắt đầu vòng thứ 9 thì thấy cánh cửa mở ra. Anh vừa lao vọt vào vừa cẩu nguyện để cánh cửa đóng lại nhanh hơn là khi nó mở. “Đúng là tại pin thật rồi, sao mà nó ngu thế!”

Trong lúc đó, Arthur xuống cầu thang đi ra gara.

– Xong rồi chứ ?

– Đối với tao hay đối với mày bây giờ ? Tao sẽ moi ruột mày !

– Mày giúp tao thì tốt hơn, vẫn còn việc phải làm.

– Thì tao chỉ làm có mỗi cái việc giúp mày thôi chứ còn gì nữa đâu

Họ di chuyển cơ thể Lauren một cách hết sức cẩn thận. Họ đặt cô ngồi ở phía sau, lọ đựng dịch truyền được nhét vào giữa hai tay vịn ghế, và họ quấn người cô trong một cái chăn. Đầu cô dựa vào cánh cửa, từ bên ngoài nhìn vào tất cả đều có thề tưởng rằng cô đang ngủ.

– Tao có cảm giác đang trong một bộ phim của Tarantino( nhà điện ảnh Mỹ nổi tiếng với những cảnh bạo lực cảm giác mạnh trong phim của ông)- Paul càu nhàu- Mày biết đấy, một thằng vô lại đang tống khứ…

– Im đi ! Mày lại sắp nói một điều ngớ ngẩn.

– Tại sao, tụi mình không phải đang làm một trò ngớ ngẩn tối nay sao ? Thế mày sẽ đem trả xe cứu thương à ?

– Không phải vậy, đó là cô ấy đang ở ngay cạnh mày và mày sẽ nói những điều xúc phạm, có thế thôi.

Lauren đặt tay lên vai anh.

– Các anh đừng cãi nhau, cả hai anh đều có một ngày căng thẳng rồi – cô nói bằng một giọng xoa dịu.

– Đúng vậy, chúng ta tiếp tục thôi.

– Tao đúng khi không nói gì hết à ? – Paul làu bàu.

Arthur bảo:

– Đi đến xưởng của bố dượng mày đi, mười phút nữa tao sẽ qua đón mày, tao lên nhà lấy dụng cụ.

Paul trèo lên xe cứu thương, cửa gara lần này mở ra ngay không nhõng nhẽo gì nữa, và anh đi ra không nói một lời. Đến chỗ rẽ sang Union Street anh không nhìn thấy chiếc xe tuần tra lúc nãy vừa chất vấn anh.

– Để một chiếc xe đi qua đã rồi đi theo chiếc xe cứu thương này!- viên cảnh sát nói.

Xe cứu thương rẽ vào Van Nees, theo sau có chiếc xe số 627 của cảnh sát thành phố. Mười phút sau, khi xe cứu thương đi vào sân của xưởng sữa chữa, viên cảnh sát cho xe giảm tốc độ, và trở lại vòng tuần tra thường lệ của mình. Paul không bao giờ biết rằng mình đã bị theo dõi.

Mười lăm phút sau Arthur đến. Paul đi ra phố và trèo lên phía trước của chiếc xe Saab.

– Mày đi tham quan san Fransisco hay sao ?

– Tao đi từ từ là vì có cô ấy.

– Mày dự định đến đó vào lúc bình minh à ?

– Chính thế, và bây giờ thì mày thư giãn đi, Paul. Bọn mình đã gần như là thành công rồi. Mày vừa giúp tao một việc vô giá, tao biết thế; cái mà tao không biết , đó là phải nói điều ấy với mày như thế nào, và mày đã phải nhận những mạo hiểm, điều đó tao cũng biết.

– Thôi lái xe đi, tao ngấy những lời cám ơn lắm.

Xe ôtô ra khỏi thành phố theo con đường 280 phía nam. Rất nhanh, họ rẽ về phía Pacifica, trước khi đi vào đường số 1, con đường dọc theo bờ vách đá, dẫn đến vịnh Monterey, về phía Carmel, con đường mà lẽ ra Lauren phải đi một buổi sáng đầu hè năm ngoái, bên tay lái chiếc xe Triumph cũ kĩ của cô.

Phong cảnh thật đặc biệt. Những vách đá dường như sừng sững trong đêm, trông giống một mảnh đăng ten đen. Một vầng trăng khuyết làm nổi bật lên đường viền của con đường. Họ lái xe đi như vậy trong những tiếng hoà âm của bản concerto cho violin của Samuel Barber.

Arthur trao tay lái cho Paul, anh nhìn qua cửa sổ. Ở đoạn cuối của chuyến đi này có một sự thức dậy khác đợi anh. Sự thức dậy của nhiều kỉ niệm đã ngủ thiếp đi trong một thời gian thật dài…

Bình luận