Kenny kéo tấm thân xiêu vẹo nghiêng ngả của ông vào bờ, tay xách nách ông. Cậu đang cười và nói như một bảo mẫu, “Như vậy là đủ rồi.” Và George, vẫn say vì con nước, hổn hển đáp lại, “Tôi vẫn ổn,” và rồi ông lại muốn quay trở lại mặt biển. Nhưng Kenny nói, “Em thì không. Em lạnh cóng rồi.” Nói rồi cậu lấy áo sơ mi của mình lau khô người cho George, cho đến khi George phải dừng cậu lại vì lưng ông đang rát dần lên. Sự ân cần chu đáo của người bảo mẫu trẻ khiến George cảm thấy như ông có thể cuộn mình mà lăn ra ngủ ngay tại đây, co quắp lại như một đứa trẻ trong sự bảo bọc của Kenny to lớn. Thân hình Kenny dường như to ra đến khổng lồ kể từ khi họ rời mặt nước. Mọi thứ nơi cậu thật lớn biết bao so với cuộc sống: hàm răng trắng lúc nào cũng hé lộ mỗi khi cậu ta cười, bờ vai đang nhỏ giọt nước lấm tấm, cơ thể cao mảnh khảnh, cặp chân dài đang bắt đầu run rẩy.
“Chúng ta về nhà thầy được không, giáo sư?” cậu ta hỏi.
“Dĩ nhiên rồi. Còn nơi nào khác?”
“Còn nơi nào khác?” Kenny lặp lại, dường như cậu thấy nó rất thú vị. Cậu ta nhặt quần áo của mình lên rồi quay về phía cao tốc và đèn đường mà chạy.
“Cậu điên rồi hả?” George hét với theo cậu ta.
“Có chuyện gì vậy?” Kenny quay đầu lại cười.
“Cậu định đi về trong tình trạng đó sao? Cậu điên rồi hả? Họ sẽ gọi cảnh sát đấy.”
Kenny nhún vai lém lỉnh, “Sẽ chẳng ai nhìn thấy chúng ta. Chúng ta là vô hình, thầy không biết sao?”
Nhưng cậu ta vẫn mặc quần áo vào, George cũng làm theo. Khi bắt đầu đi ra khỏi bãi biển, Kenny quàng tay lên vai George, “Thầy biết không, họ chẳng bao giờ để ta được là chính ta. Nếu ta cứ ngoan cố mà làm, ta sẽ gặp rắc rối lớn.”
Quãng đường về nhà đã giúp George tỉnh táo ra nhiều. Cho đến khi họ về tới nơi, ông không còn thấy họ như hai kẻ cuồng điên trong nước nữa, mà trở lại là ông giáo sư già, đầu tóc ướt nhẻm, đang dẫn cậu sinh viên cũng ướt như chuột lột về nhà trong đêm. George trở nên tỉnh hơn, và lại nói chuyện gần như cộc lốc. “Phòng tắm trên tầng. Tôi sẽ đi lấy khăn tắm.”
Kenny ngạc nhiên trước sự nghiêm trang đột ngột. Cậu cũng cung kính hỏi, “Thầy không tắm luôn sao ạ?” cậu có đôi chút thất vọng.
“Tôi sẽ tắm sau. Giá mà tôi có quần áo cỡ cậu để cho cậu mượn. Cậu sẽ phải choàng mình trong chăn cho đến khi quần áo khô vậy. Hơi chậm, nhưng nó là cách tốt nhất chúng ta có thể làm.”
“Nghe này, em không muốn gây phiền hà cho thầy. Chi bằng em đi thì hơn.”
“Đừng ngớ ngẩn. Cậu sẽ cảm lạnh đấy.”
“Mặc một lúc rồi quần áo sẽ khô thôi. Em sẽ không sao cả.”
“Vớ vẩn. Đi lên đi, tôi sẽ chỉ cho cậu nơi để đồ.”
George từ chối không để Kenny bỏ đi khiến cậu hài lòng. Cậu khua khoắng ầm ĩ trong nhà tắm, không hẳn là hát mà chỉ là một tràng dài những âm thanh hổ lốn. Cậu ta sẽ đánh thức hàng xóm dậy mất, George nghĩ, nhưng ai thèm bận tâm? George lại thấy phấn khởi trở lại, ông thấy hưng phấn, thú vị và sống động. Ông đi vào phòng ngủ, thay đồ ướt ra và choàng lên mình chiếc áo choàng tắm trắng muốt, rồi lại vội vã đi xuống lầu, đun nước sôi và làm bánh sandwich cá ngừ với cà chua và lúa mạch. Mọi thứ được bày biện ngon lành trên khay đặt trong phòng khách khi Kenny bước xuống, cậu trùm lên mình chiếc chăn bông trông kỳ quái, như thể cậu mới được cứu thoát sau một vụ đắm tàu.
Kenny không muốn dùng cà phê hay trà; cậu ta nói cậu muốn uống bia. Nên George đi lấy cho cậu một chai từ trong tủ lạnh rồi rót cho chính mình một ly lớn Scotch. Khi quay trở lại, ông thấy Kenny đang nhìn quanh căn phòng như thể mọi thứ nơi đây khiến cậu thích thú.
“Thầy sống ở đây một mình hả, giáo sư?”
“Phải,” George trả lời châm biếm, “Điều đó làm cậu ngạc nhiên lắm sao?”
“Không.
Một sinh viên trong lớp cũng từng nói cậu ấy nghĩ thầy sống một mình.”
“Tôi từng chia sẻ nơi này với một người bạn.”
Nhưng Kenny chẳng hứng thú muốn biết về người bạn này. “Thầy thậm chí không nuôi một con mèo hay con chó hay bất kì thứ gì sao ạ?”
“Cậu nghĩ tôi nên làm vậy?” George hỏi, hơi chút hung bạo. Ông nghĩ Kenny chắc hẳn coi ông nhưng một lão già tội nghiệp chẳng có thứ gì để yêu.
“Ôi không. Chẳng phải Baudelaire đã từng nói, chúng có thể hóa thành quỷ dữ và chiếm lấy cuộc sống của ta sao ạ?”
“Đại loại vậy. Người bạn này của tôi đã nuôi rất nhiều động vật khác nhau và chúng không có vẻ gì là muốn chiếm lấy chúng tôi cả. Dĩ nhiên, sống hai người thì có khác. Chúng tôi thường nói với nhau rằng, không ai trong chúng tôi nên giữ lại bất kỳ con vật nào, nếu người kia không còn… ở đây.”
Không. Kenny hoàn toàn không tò mò chút nào về chuyện đó. Cậu ta đang tập trung ngốn một miếng to miếng bánh sandwich của mình. George hỏi cậu ta, “Sandwich thế nào?”
“Tuyệt lắm ạ.” Cậu ta toe toét cười, miệng nhồm nhoàm bánh, cậu nuốt rồi nói. “Thầy biết không, em nghĩ thầy đã khám phá ra bí mật của một cuộc sống hoàn hảo.”
“Tôi đã?” George đã uống gần hết một phần tư cốc Scotch của mình để đẩy lùi cơn co giật đã bắt đầu khi ông nói về Jim và lũ động vật. Giờ ông lại cảm thấy hơi men đang quay trở lại vội vã. Nó khiến ông hồ hởi, nhưng hơi quá nhanh.
“Thầy không biết rất nhiều thanh niên như bọn em mơ về những gì thầy đang có sao? Ý em là, con người ta còn cần gì hơn nữa? Thầy không cần phải nghe lời ai. Thầy có thể làm bất kỳ điều quái dị nào nảy ra trong đầu thầy.”
“Và đó là quan niệm của cậu về cuộc sống lý tưởng?”
“Chắc chắn rồi.”
“Nghiêm túc?”
“Có chuyện gì vậy, giáo sư? Thầy không tin em sao?”
“Điều khiến tôi không hiểu là, nếu cậu đã muốn sống một cuộc sống như vậy, thì Lois có vai trò gì ở đây?”
“Lois? Cô ấy thì liên quan gì ạ?”
“Kenny, tôi không có ý tọc mạch, nhưng dù đúng hay sai, tôi có ý niệm rằng cậu và cô ấy có thể cân nhắc đến chuyện…”
“Kết hôn? Không, không bao giờ.”
“Ồ?”
“Lois nói cô ấy sẽ không bao giờ cưới một người da trắng. Cô ấy không thể nghiêm túc với con người ở đất nước này. Lois có cảm giác những việc chúng ta làm ở đây không thực sự có ý nghĩa gì cả. Cô ấy muốn trở về Nhật Bản và dạy học.”
“Cô ấy có quốc tịch Mỹ phải không?”
“Phải. Cô ấy sinh ra ở đây. Cô ấy và cả gia đình bị đưa đến một trong những khu trại giam ở Sierras sau khi chiến tranh kết thúc. Bố cô ấy đã phải bán cả gia tài đi để lấy vài đồng bạc cắc, cơ bản là cho không, cho những tên cá mập nào đó đang chiếm lấy tài sản của người Nhật và trả thù cho trận chiến Trân Châu Cảng. Hồi đó Lois chỉ là một đứa trẻ, nhưng dù là vậy, ta chẳng thể mong cô ấy có thể quên đi những gì đã xảy ra. Cô ấy nói tất cả bọn họ bị đối xử như những kẻ thù ngoài hành tinh, không một ai thèm quan tâm họ đã đứng về phe nào. Người da đen là những người duy nhất đối xử tử tế với họ. Và một số người theo chủ nghĩa hòa bình khác. Chúa chứng giám, cô ấy hoàn toàn có quyền để ghét chúng ta. Không phải cô ấy thực sự ghét. Cô ấy lúc nào cũng có vẻ như có thể nhìn ra những khía cạnh vui vẻ trong mọi chuyện.”
“Còn cậu nghĩ gì về cô ấy?”
“Em thích cô ấy rất nhiều.”
“Và chẳng phải cô ấy cũng thích cậu sao?”
“Em đoán vậy. Phải, cô ấy cũng rất thích em.”
“Nhưng cậu không muốn cưới cô ấy.”
“Có. Em đoán là có. Nếu cô ấy thay đổi tính cách một chút, mà em không nghĩ cô ấy sẽ. Với lại, em cũng chẳng phải vội vã kết hôn làm gì. Có rất nhiều điều em muốn làm trước đã…” Kenny dừng lại, nhìn George và rặn ra một nụ cười chòng ghẹo bí hiểm nhất. “Giáo sư biết em nghĩ gì không?”
“Cậu nghĩ gì?”
“Em tin là thầy chẳng quan tâm chuyện em có muốn lấy Lois hay không. Em nghĩ thầy muốn hỏi em thứ khác nhưng không chắc em sẽ nghĩ thế nào nếu thầy hỏi nó.”
“Tôi muốn hỏi gì cậu?”
Đây chắc chắn là một lời tán tỉnh, từ phía cả hai người. Tấm chăn trùm của Kenny, dưới sự tác động của cuộc trò chuyện và bia, đã trượt dần xuống, để lộ ra một bên vai và cánh tay trần của cậu, khiến nó trông như thể một bộ cánh cổ điển của người Hy Lạp xưa, kiểu trang phục của những môn đồ trẻ – thứ ưa thích của một số triết gia. Vào giây phút này, cậu ta hoàn toàn quyến rũ đến nguy hiểm.
“Thầy muốn biết nếu Lois và em đã… làm chuyện ấy.”
“Cậu đã hay chưa?”
Kenny cười đắc thắng, “Vậy là em đã đúng.”
“Có thể. Có thể không. Cậu đã hay chưa?”
“Bọn em đã từng, một lần.”
“Tại sao chỉ một lần?”
“Cũng khá lâu rồi. Bọn em rủ nhau vào nhà nghỉ. Nó ở gần bãi biển, khá gần đây.”
“Có phải đó là lý do các cậu đã chở nhau đến đây tối nay?”
“Phải, một phần. Em đã cố thuyết phục cô ấy lại làm nó một lần nữa.”
“Và lý do nói không của cô ấy là gì?”
“Ai bảo thầy là cô ấy nói không?”
“Chẳng phải cậu để cô ấy đi về một mình sao?”
“Đó là vì… thầy nói đúng, cô ấy không muốn. Cô ấy đã ghét nhà nghỉ đó từ lần trước, mà em cũng không trách cô ấy được. Văn phòng, lễ tân, đăng ký… tất cả những thủ tục mà họ bắt bọn em phải hoàn thành. Dĩ nhiên họ biết bọn em vào đó làm gì. Tất cả những chuyện đó khiến cho nó trở nên quan trọng và ủy mị, như một tội ác tày đình không bằng. Và cái cách mà họ nhìn bọn em. Cánh con gái để tâm đến chuyện đó nhiều hơn đàn ông chúng ta…”
“Thế nên cô ấy không bao giờ muốn làm vậy nữa?”
“Không tệ đến vậy. Không phải cô ấy chống lại chuyện đó. Không phải vậy. Thậm chí ngược lại, cô ấy hoàn toàn… Dù sao thì, em nghĩ bọn em sẽ tìm ra cách. Chờ xem sao.”
“Ý cậu là có thể cậu sẽ tìm ra chỗ nào đó không quá lộ liễu và xấu hổ?”
“Như vậy sẽ giải quyết được phần lớn khó khăn.” Kenny cười, rồi vươn mình ngáp. Chiếc áo choàng ngắn Hi Lạp đã tuột nốt ra khỏi bờ vai kia. Cậu kéo cả hai phía lên khi đứng dậy, biến nó trở lại thành một tấm chăn trùm đơn thuần, còn chính cậu lại trở thành một chàng trai Mỹ thế kỷ 20 đang mắc kẹt trên đảo hoang không một mảnh vải che thân. “Đã muộn quá rồi. Em nên về thôi.”
“Về đâu?”
“Về nhà, bên kia thành phố.”
“Bằng gì?”
“Em đoán chắc phải có xe buýt quanh đây chứ ạ?”
“Không có xe buýt nào chạy trong ít nhất hai giờ đồng hồ nữa.”
“Em sẽ đợi đến lúc đó.”
“Cậu hãy ngủ lại đây. Sáng mai tôi đưa cậu về.”
“Em không nghĩ em nên…”
“Các quán bar đã đóng cửa hết rồi, nếu cậu cứ lượn lờ trên đường vào giờ này, cảnh sát sẽ túm cổ cậu lại và tra khảo đủ điều. Chưa kể cậu không tỉnh táo. Họ có thể nhốt cậu vào đồn.”
“Không sao đâu, em sẽ ổn thôi.”
“Tôi nghĩ cậu hóa rồ rồi. Dù sao thì, chúng ta sẽ lại bàn chuyện đó sau. Trước tiên ngồi xuống đi đã, tôi có chuyện muốn nói cậu nghe.”
Kenny ngoan ngoãn ngồi xuống không chút kháng cự. Có lẽ cậu ta tò mò không biết George sẽ làm gì tiếp theo.
“Điều tôi sắp kể, tôi không bắt cậu phải nhận xét gì cả. Và nếu cậu thích, cậu có thể coi là nó chẳng liên quan gì tới cậu. Được chưa?”
“Vâng.”
“Tôi có quen một người phụ nữ, sống khá gần đây, một người bạn rất thân từ lâu. Chúng tôi ăn tối cùng nhau ít nhất một ngày trong tuần. Thực ra, chúng tôi đã ăn tối cùng nhau hôm nay. Cô ấy không quan tâm tôi chọn ngày nào. Thế nên tôi đã quyết định thế này, và nhớ, chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu, kể từ giờ tôi sẽ đến dùng bữa nhà cô ấy vào một ngày cố định trong tuần. Mọi tuần. Lúc nào cũng vậy, cùng một ngày giống ngày hôm nay. Rõ chưa? Không, đừng trả lời. Cứ lắng nghe đã, bởi vì tôi sẽ nói ý chính của mình ngay đây. Vào những ngày này, khi tôi đang dùng bữa với bạn của mình, tôi sẽ không bao giờ, bất kể vì lý do gì, trở về trước nửa đêm. Rõ chưa? Không, nghe đã. Ngôi nhà này không bao giờ khóa, vì dù sao thì ai cũng có thể dễ dàng đột nhập vào đây, chỉ cần đập vỡ cửa kính. Trên tầng, trong phòng đọc của tôi, cậu chắc đã để ý có một chiếc ghế bành giường? Tôi luôn thay ga giường mới cho nó, để phòng khi vào một ngày đẹp trời nào đó tôi có khách đến chơi bất chợt, ví dụ như cậu đây vào đêm nay chẳng hạn. Khoan, nghe đã. Nếu cái giường đó được sử dụng khi tôi đi vắng, và được sắp xếp gọn gàng trở lại như cũ, thì tôi sẽ chẳng để ý thấy. Nếu cô giúp việc của tôi có thấy gì, thì cô ta sẽ lột ga giường ra và thay cái mới, cô ta sẽ nghĩ tôi có khách mà quên nói với cô ta. Được chưa? Tôi đã đưa ra quyết định và tôi đã nói cho cậu nghe. Đơn giản như chuyện tôi quyết định tưới cây trong vườn vào một ngày cố định. Tôi cũng đã nói cho cậu nghe một số điều về căn nhà này. Cậu có thể ghi lại. Hoặc có thể quên đi. Tùy cậu.”