Sau khi ra khỏi cửa, tôi và Lan Lan ko chạy theo con đg’ lớn thôg qa thôn Đông để dẫn đến huyện Phú Dụ mà men theo con đg’ nhỏ chạy về hướg thôn Nam. Bởi vì thôn Nam có 1 rừg cây rộg đến vài nghìn mẫu, đi qa rừg cây đó là có thể vào trog núi. Tôi và Lan Lan đã bàn bạc vs nhau r’, chúg tôi sẽ từ Tây An ngồi tàu hoả đi về Quảng Châu để trốn xuốg fía Nam.
Mặc dù đến huyện Phú Dụ là có thể ngồi tàu hoả vào thành, vào thành r’ có thể mua đc vé tàu hoả đi Tây An nhưg tôi lo 1 khi anh cả về nhà fát hiện ra tôi và Lan Lan biến mất sẽ dẫn ng’ đuổi theo chúg tôi. Nếu đi như vậy rất dễ bị fát hiện.
Lựa chọn con đg’ nhỏ đi qa thôn Nam này tuy có khó đi nhưg tươg đối an toàn. 1 là dễ dag2 ẩn náu, 2 là ngkhác ít ai ngờ tới chúg tôi sẽ chọn con đg’ nảy để đi, bởi vì con đg’ này cực kì khó đi mà ngta thườg chẳg bjờ đi con đg’ này vào ban đêm cả.
Dẫn Lan Lan chạy theo con đg’ này mặc dù có chút sợ hãi nhưg dù sao cũg còn đỡ hơn là mạo hiểm đi đg’ kia để chẳg may bị anh cả tóm đc.
Tôi và Lan Lan vòng vèo 1 hồi mới ra khỏi thôn, trc” mắt ko xa chính là rừg cây tối om om.Sắp fải rời bỏ qê hươg nơi mình đã sốg hơn 20 năm trời, có thể sẽ vĩnh viễn ko bjờ trở lại, bc” chân tôi chợt chậm lại, ngoảnh đầu nhìn lại thôn làg thân wen đag chìm trog bóng đêm, trog lòng thầm cầu mog nhữg điều tốt đẹp cho bố mẹ, cầu mog bệnh tình cũa bố chóg khỏi, mog mọi ng’ đc sốg bình an.
– Anh An, chúg ta đi nhanh lên, nếu bị ngkhác fát hiệnr a thì ko đi đc đâu!- Lan Lan ở bên cạnh giật giật áo tôi nhắc nhở
– Đây, anh đi ngay đây! – Tôi len lén lau nc” mắt, dắt tay Lan Lan đi vào rừg cây.
Bên cnah5 rừg cây còn 1 ngôi miếu cổ kính, là nơi mà dân làg đều đến thắp hươg khấu đầu cầu khấn vào mỗi dịp lễ tết hằg năm. Lúc còn nhỏ xíu tôi đãtheo mẹ tới đây thắp hươg r’. Miếu thần có lẽ đã tồn tại rất nhiều năm, do thời gian đã qá lâu nên ngôi miếu đã mục nát lắm r’.
Tôi và Lan Lan vừa đến trc” miếu thần, bỗg nge loág thoág có tiếg hô hoán cái gì đó. Lúc này đã qá nửa đêm, nhữg ng’ dân trog thôn đã sớm chìm vào giấc ngủ, ai lại đi hô hoán ầm ĩ trog đêm ntnày chứ? Lẽ nào là anh cả về nhà và fát hiện ra chúg tôi bỏ trốn nên đag hô hoán ng’ truy đuổi chúg tôi?
Lan Lan cũg nge thấy rõ tiếg hô hoán vọg lại từ trog thôn, cô căg thẳg,bám chặt cánh tay tôi:
– Anh An, có fải co’ ng’ fát hiện ra chúg ta chạy trốn nên đag đuổi bắt chúg ta ko? chúg ta mau chạy đi anh!
Tôi kéo Lan Lan vào trog miếu thần, trốn đằg sau lắg tai nge ngóng độg tĩnh xug wanh, Tôi nge rõ tiếg ng’ hô hoán: ” Nhà Kim Quý cháy r’, mọi ng’ mau tỉnh dậy dập lửa đi!”, chuyện tôi lo lắg nhất đã xảy ra. Nhà bị cháy ko fải nhà ai khác mà chính là nhà tôi.
– Lan Lan, giờ anh fải về thôn 1 chuyến, a nge thấy có ng’ hô hoán nhà ta bị cháy, bố đag bệnh liệt giườg, a lo..
– vậy thì e biết làm thế nào, chúg ta có chạy nựa hay ko? – LaN lAN căg thẳg, giọg nói của cô run run, nge qa cũg biết là cô đag rất sợ
Tôi nghĩ ngợi 1 lát r’ cởi cái ba lô trên lưg đưa cho Lan Lan, vội vàg dặn:
– Lan Lan, e cứ đợi ở trog miếu này đi, a về xem tình hình thế nào đã, nếu như ko có chuyện gì nghiệm trọg,dập đc lửa r’ anh sẽ qay lại tìm e!
Lan Lan sốg chết gì cũg ko chịu buôg tay tôi ra, cô vừa khóc vừa nói:
– Anh An, a đừg qay về, a về r’ nếu ko qay lại đc thì sao?
– Nếu như trời ság r’ mà a vận ko qay lại, e hãy men theo rừg cây sau miếu này đi thẳg về fía nam, ra khỏi rừg cây e sẽ nhìn thấy 2 ngọn núi nhỏ, đi qa 2 ngọn núi nhỏ ấy là đến ranh giới Thiểm Tây r’, e tiếp tục đi thẳg, ko bao xa sẽ có 1 con đg’ dẫn đến Tây An, ở đó e có thể bắt đc xe khách đến Tây An đấy! – tôi nói r’ nhét túi tiền vào balô cho Lan Lan.
– Anh An, ko đc, ko đc đâu! ko có a e sợ lắm, hơn nữa e ko thể tự mình chạy thoát đc, e ko thể ko có a! -Lan Lan nói như van xin, nhìn bộ dạng đag1 thươg của Lan Lan, lai6 nhìn thấy ánh lửa mỗi ngày 1 bùg lên cao ở fía xa xa, trog lòg tôi rối như tơ vò.
– Thôi đc r’ Lan Lan, a hứa sẽ dẫn e đi, cho dù đến khi trời ság a vẫn ko thể waytrở lại thì đợi đến khi a xử lí xog việc nhà sẽ đếm tìn e, E đến Tây An thì tìm 1 nhà nghỉ ven đg’ ở cạnh bến xe, a sẽ tới đó tìm e nhanh thôi, thế có đc ko?
Thấy tôi 1 mực muốn qay về, Lan Lan đành fải gật đầu , giọg nói run run:
– Anh An.. e ở đây đợi a.. a nhất định fải way lại đấy!
Tôi gật đầu lia lịa vs Lan Lan r’ vùng ra khỏi tay cô ấy, chạy như bay ra ngoài r’ tìm vào màn đêm.
Còn chưa về đến cổg, từ xa tôi đã nhìn thấy ngọn lửa ngút trời bùng lên dữ dội. CỔNG nhà tôi ng’ ra ng’ vào, tôi chạy như bay đến đó, nhìn thấy Kim Vương đag hô hàomọi ng’ bê nc” dập lửa. Mọi ng’ nhìn thấy tôi liền chỉ trích:” Kim An, nhà mày xảy ra chuyện lớn thề mà mày ko có ở nhà, mày chết đâu thế hả?”. ” Bố mẹ mày vẫn còn ở bên trog kia kìa, mau mau vào mà cứu họ ra đi!!”.
Tôi đâu còn tâm trí nào mà trảlời họ? tôi lao như 1 mũi tên vào trog nhà, nhìn thấy rất nhiều ng’ đag dập lửa, cái sân trc” nhà chìm trog biển khói, khói sộc vào mụi làm tôi ho sặc sụa, nc” mắtnc” mũi tèm nhem. Tôi chẳg kịp suy nghĩ lao ngay vào trog nastrong lớn,
Đúng l1uc ấy, cánh cửa fòng bố mẹđã mở ra, mặc dù bên trog vẫn sag1 đèn nhưg trog fòng khói lửa mịt mờ. Tôi lo lắg cho sự an nguy của bố mẹ nên vừa đến cửa đã hét lớn:
– bố ơi..mẹ ơi.. bố mẹ ở đâu?
Vừa dứt lời thì tôi nge thấy 1 tràg ho sặc sụa. Tiếp theo đó, tôi nhìn thấy b.sĩ Kim Nhất Nhủ và mẹ tôi đag dìu bố tôi từ trog đi ra. Hoá ra b.sĩ Kim Nhất Nhủ là ng’ đầu tiên chạy đến khi hay tin nastrong tôi bị cháy.Ông ấy nghĩ ngay đến việc cứu bố mẹ đầu tiên.
Thấy bố mẹ ko sao tôi liền thở fào nhẹ nhõm. Mẹ bảo tôi mau mau đi dập lửa vs mọi ng’, tôi lập tức lao vào đám đôg đag dập lửa.
lúc trời tang tảng sáng, ngọn lửa cuối cùg cũg đc. dập tắt. Trận hoả hoạn vô danh này đã huỷ hoại gian nhà fía tây của anh cả, cũg may là chưa cháy lan sang các fòng khác, Mọi ng’ ai cũg biết anh cả bị ng’ của đồn c.sát dẫn đi r’, nhưg dườg như họ đều ko nhớ đến Lan Lan. Bọn họ chỉ an ủi bố mẹ tôi vài câu r’ bê thùg vs chậu của mình lần lượt ra về.
Kim Vượng là ng’ cuối cùg r’ khỏi nhà tôi. Cái tên bị cả làng khinh ghét này h.nai đã làm đc 1 việc tốt, nếu như ko fải hắn nửa đêm ko ngủ màđi đánh bạc vs ngta thì đã ko fát hiện ra nhà tôi bốc cháy và hô hoán mọi ng’ đến dập lửa kịp thời.
Mọi ng’ đều ra về hết, Kim vượng mặt mày đen nhẻm cáo từ chúg tôi r’ ra về, Lúc đi ngang qa tôi, hắn vỗ vai tôi nói:
– Kim An, nhẹ nhàg an ủi bố mẹ cậu, chút tổn thất này đâu có thấm thía gì vs anh cậu. Trời sáng r’, tôi cũg fải về đi ngủ đây!
Kim Vượng há miệg ngáp 1 cái rõ dài r’ bỏ đi. Còn tôi lúc này, nhìn bầu trời đag ság dần mà đầu óc chỉ mãi lo lắg cho Lan Lan ở trog ngôi miếu thôn Nam, liệu bây giờ cô ấy đã chạy chưa?
Trời ság r’, lửa cũg đã dập tắt r’, nhà tôi lúc này hoag tàn đổ nát, Bố ngồi lặg đi trc” cửa nha, mẹ lén kéo tôi sang 1 bên hỏi:
– An Nhi, con đưa Lan Lan đi chưa?
Tôi kể qa cho mẹ nge qá trình bỏ trốn của chúg tôi, mẹ lo lắg giục:
– Thế con còn ko mau đi xem Lan Lan rốt cuộc giờ ra sao r’? con bỏ lại con bé đág thươg đó ở nơi như thế mà cũg yên tâm đc à?
Tôi chẳg đợi đến khi mẹ nói hết đã chạy vù ra ngoài, vừa ra đến đg’ thì có ng’ hô hoán ầm lên:
– Ko hay r’, có ng’ chết kìa! Mọi ng’ mau đi xem xem, có 1 cô gái bị chết ở ngôi miếu thôn Nam đấy!
Nghe đến câu này mọi thứ trog tôi như đổ ập xuốg, tim tôi như ngừg đập. Lao về nơi fát ra tiếg hôn hoán, tôi nhanh chóg nhìn thấy chú Kim săn lợn trog thôn đag hốt hoảg chạy từ fía nam lại, vừa đi vừa hô hoán
Tôi vội chạy đến chặn đg’ chú Kim, thấp thỏm hỏi:
– Chú Kim, chú nhìn thấy gì ở miếu thần thôn Nam? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Chú Kim ngây ng’ nhìn tôi, thở hổn hển nói:
– Kim An ơi, chết r’, chú vừa nhìn thấy xác 1 cô gái ở trog miếu thôn Nam, hình như là vk. của Kim Quý nhà cháu đấy!
Nghe chú Kim nói, đêm qa chú vào trog núi cách thôn hơn 10 cây số để săn lợn rừng. Chú fát hiện ra 1 con lợn rừng, thế nên rượt đuổi nó suốt cả đêm. Lúc trời tảg ság nó chạy từ trog núi ra, kết qả là biến mất ở trog rừg cây thôn Nam. Bởi vì trgo rừg cây tối om om, gió lại to qá nên chú Kim ko nge thấy độg tĩnh gì, Chú sợ con lợn rừg lợi dụg trời tối để tấn côg mình nên đành fải vào miếu để ngồi nghỉ, định đợi trời sáng sẽ vào rừng tìm con lợn đó.Kết qu3a vừa vào miếu đã thấy có ng’ nằm dưới đất khiến cho chú giật bắn cả ng’. Ngây ng’ hồi lâu, chú nhìn thấy ng’ ấy chẳg độg đậy gì cả liền bạo gan bật lửa lên để soi. Lúc này chú mới nhìn thấy ng’ nằm dưới đất là 1 cô gái trẽ vô cùg xinh đẹp. Nhìn mặt cô gái ấy chú lập tức nhận ra đó là ng’ fụ nữ mà anh cả tôi đả bỏ tiền ra mua về cách đây ko lâu.
Lúc chú Kin nhìn thấy Lan Lan thì cô ấy đã tắt thở, nằm trog 1 vũg máu. Chú sợ hãi, vội vàg chạy 1 mạch về thôn, vừa đi vừa hô hoán ầm ĩ.
Nghe chú Kim kể lại câu chuyện, toàn thân tôi như tê dại. Tôi muốn giúp cô ấy chạy thoát thân, nào ngờ để cô ấy ở lại miếu thần way lại dập lửa lại khiến cho cô ấy mất mạng.
Chú Kim thấy tôi đứg ngây ng’ ra đó liền giậm chân quát tôi:
– Cái thằg nhóc này, còn ko mau đi xem thế nào, đứg ngây ra đó làm gì? giờ tao đến nhà trưởg thôn bảo cậu ta đi báo c.sát đây!
Chú Kim nói xog liền chạy 1 mạch đến nhà trưởg thôn. Tôi như 1 kẻ mất hồn liêu xiêu chạy đến miếu thần thôn Nam. Bởi vì trong lòg lo sợ, tôi nhắm mắt đứg chần chừ ở ngoài cửa 1 lát r’ mới lấy hết dũg khí đi vào bên trog.
Vào đến trog miếu tôi chẳg thấy thi thể của Lan Lan đâu, trên đất còn 1 vũg máu đọg lại và vài mảnh wần áo bị xé rách. Chú Kim lúc nãy nói vs tôi rằg Lan Lan đã chết ở đây, giờ sao ko thấy thi thể của cô ấy đâu nhỉ? Lẽ nào lúc chú Kim fát hiện ra Lan Lan chưa chết mà chỉ ngất đi vì bị thươg mà thôi, giờ cô ấy đã tỉnh lại nên trốn vào đâu đó r’ chăg?
Tôi sục sạo từg góc nhỏ trog ngôi miếu 1 lượt, fát hiện trên nền đất còn mấy mảnh wần áo rách của Lan Lan để lại. Cái ba lô mà tôi đưa cho Lan Lan đag đặt trog góc tườg, mấy nghìn tệ mà tôi đưa cho Lan Lan vẫn còn ở trog đó.
Giờ tôi hi vọg biết bao Lan Lan vẫn còn sốg. Phân tích hiện trườg tôi nghĩ, có thể sau khi tôi đi Lan Lan đã gặp fải kẻ xấu. Kẻ đó định làm nhục Lan Lan nên cô ấy đã fản khág. Trog lúc fản khág Lan Lan đả bị thươg và ngất đi. Đúg lúc ấy chú Kim đi ngang qa, tên khốn ấy đã lén lút bỏ trốn, còn Lan Lan thù nằm bất tỉnh trên vũg máu. Chú Kim trog cơn hoag3 loạn tkhi nhìn thấy Lan Lan nằm trên vũg máu thì tưởg al2 cô ấy đã chết, thế nên mới hoảg hốt chạy về thôn báo tin.
Ngôi miếu này các thôn tôi nhiều lắm là 3 đến 5 fút đi bộ. Từ lúc chú Kim fát hiện ra Lan Lan nằm trên vũg máu đến khi tôi đuổi đến đây chưa đầy 10phút, nếu như Lan Lan thật sự bị thươg thì chắc chắn cô ấy ko đi xa đc, có thể cô ấy đag ẩn náu trog 1 góc nào đó gần đây.
Nghĩ đến đây. tôi lao ra ngoài như 1 mũi tên, vừa đi vừa gọi tên Lan Lan. Tôi sục sạo khắp nơi chug wanh ngôi miếu nhưg kết qả là vẫn ko tìm thấy, Tôi lại đi sâu vào rừg cây vừa tìm kiếm vừa gọi tên Lan Lan, suốt nữa tiếg đồg hồ trog rừg mà vẫn ko thấy bóg dág LanLan đâu.
Lòg tôi nóng như lửa đốt, cho dù Lan Lan sốg hay thì thì sốg fải thấy ng’, chết fải thấy xác. Nếu như cô ấy vẫn còn sốg, vết thươg chảy nhiều máu thế chắc chắn ko chạyđc bao xa, thế nhưg tại sao tôi tìm mãi mà vẫn ko thấy nhỉ? Gỉa sử cô ấy ko may đã chết thật r’ vậy thì thi thể của cô ấy có thể biến đi đâu mất?Cho dù kẻ hãm hại cô đã mang xác của cô đi r’ thì cũg fải có dấu vết để lại chứ?
Thế nhưg tôi đã lùng sục khắp xug wanh miếu thêm lần nữa r’ mà trên nền đất chẳg thấy có vết máu nào, chẳg còn 1 chút dấu vết nào nữa!
Đúng lúc ấy có rất nhiều ng’ đag chạy đến ngôi miếu. Mấy cán bộ thôn dưới sự dẫn đg’ của chú Kim đạ kéo đến đông đủ, nhữg ngkhác nge thấy có ng’ chết ở đây cũg kéo đến xem.
Trưởng thôn Kim Đại Thuyên cùg vai vế vs tôi, chỉ có điều anh ta hơn tôi 10 tuổi. Bình thườg gặp anh tôi đều gọi anh là anh trưởg thôn. kim Đại Thuyên có wan hệ khá thân thiết vs anh cả. Hiện giờ anh cả ko có nhà mà Lan Lan lại xảy ra chuyện lớn như vậy đươg nhiên anh ấy rất wan tâm đến vụ này. Sau khi nghe chú Kim kể lại sự tình, Kim Đại Thuyên lập tức gọi điện đến đồn c.sát báo án r’ triệu tập vài cán bộ trog thôn gấp rút đến đây.
Trc” khi đến ngôi miếu này Kim Đại Thuyên còn hô hoán bảo mọi ng’ ko đc đến gần ngôi miếu, anh ấy làm vậy theo lời dặn dò củac.sát để bảo vệ hiện trườg. Tôi nói qa tình hình lúc tôi đến và suy nghĩ cũa mình cho trườg thôn nghe, cầu xin anh ấy nhờ mọi ng’ đi sâu vào trog rừg để tìm kiếm giúp tôi, biết đâu có thể tìm thấy đc Lan Lan đag bị thươg hoặc chí ít cũg tìm thấy xác cô ấy.
Kim Đại Thuyên cho mấy cán bộ ở lại bảo vệ hiện trườg sau đó triệu tập mội ng’ chia nhau ra đi tìm. Mãi đến khi c.sát tìm đến chúg tôi cũg chưa fát hiện đc gì thêm.
C.sát chụp lại hiện trườg r’ gọi chú Kim, ng’ đầu tiên fát hiệnr a vụ việc tườg thuật lại cụ thể tình hình lúc đó. Bọn họ hỏi đi hỏi lại chú Kim có nhín rõ rag2 ko, rốt cuộc ng’ fụ nữ nằm trên vũg máu mà chú fát hiện ở trog vũg máu có fải là Lan Lan ko. Chú Kim khẳg định chắc nịch đó chính là Lan Lan, bởi vì hôm anh cả mua Lan Lan về chú đã nhìn thấy cô ấy. Hơn nữa sau khi Lan Lan ra viện về nhà, chú cũg đã mấy lần gặp tôi dẫn Lan Lan đi dạo. Lan Lan xinh đẹp hơn ng’, thế nên ấn tượg của chú về cô ấy cũg rất sâu sắc
C.sát lại bảo tôi kể lại nhữg gì mà mình nhìn thấy 1 lượt. Căn cứ vào điều tra hiện trườg và tìm hiểu tình hình, c.sát fán đoán đây là 1 vụ án khá fức tạp, thủ đoạn của hung thủ vô cùng bí ẩn, ko hề để lại bất kì manh mối nào tại hiện trườg. Trc” mắt ng’ bị hại là Lan Lan chưa biết sốg chết ra sao, vì vậy c.sát wết định cứ tìm thấy Lan Lan r’ tính tiếp.
2 c.sát điều tra hiện trườg đã gọi điện về bbáo cáo tình hình vs đồn trưởg Hạ. Đồn trưởg Hạ ra lệnh cho họ lập tức fát độg dân làng tản ra xug wanh tìm kiếm ng’ bị hại, nhất định fải tìm thấy!
…
1 tuần sau, ngta tìm thấy xác của Lan Lan trog 1 đốg cỏ ở sâu trog rừng cây fía sau ngôi miếu. Thi thể của cô đã bị chó hoag cắn xé tan nát, nói 1 cách chính xác thì thi thể Lan Lan chỉ còn trơ lại 1 bộ xươg ko hoàn chỉnh và 1 cái đầu lâu bị gặm mất qá nữa x_x. C.sát đã lấy nhựg miếg vải rách vụn và máu đã khô lại trên thi thể để tiến hành hoá nghiệm, fát hiện ra máu trên thi thể trùg khớp vs vết máu của Lan Lan để lại nền ngôi miếu, từ đó khẳg định đó là thi thể của Lan Lan, hơn nữa thi thể của Lan Lan qả thực là đã bị chó cắn hoag cắn xé ko còn ra hình dag5 con ng’.
Thi thể của Lan Lan đã đc tìm thấy r’, nhưg cô ấy đã chết như thế nào, hiện tại vẫn chưa có kết luận.
Lúc chú Kim nhìn thấy Lan Lan nằm trog vũg máu, rốt cuộc Lan Lan chỉ mới bị thươg mà ngất đi hay là đã chết thật r’?
Gỉa sử lúc đó cô ấy chỉ bị thươg mà ngất đi, rất có thể sau khi tỉnh lại đã chạy vào trog rừng, bởi vì mất qá nhiều máu, cơ thể kiệt sức mà chết. Thế nhưg tại sao lúc đó mọi ng’ đạ lục tung khắp khu rừg hết 1 lượt mà vẫn ko fát hiện thấy bóng dág của Lan Lan đâu? Hơn nữa ngoài cánh cửa ngôi miếu cũg chẳg có vết máu nào, mà điều wan trọg nhất là tại sao Lan Lan lại bị thươg?
Nếu như lúc d8ó cô ấy đã chết r’, vậy thì thi thể của cô ấy sao lại có thể tự nhiện biến mất r’ 1 tuần sau lại tự nhiên xuất hiện ở trog khu rừg?
Sau khi fân tích tổng hợp, c.sát huyện Phú Dụ đã kết lậunc ái chết cũa Lan Lan là 1 vụ án mạng nghiêm trọng. Do vậy, sau khi xin ý kiến cũa lãnh đạo sở công an huyện. đồn trưởng Hạ đã đích thân fụ trách fá vụ này. Ngay chiều ngày hôm ấy, đồn trưởng Hạ đã dẫn theo 2 viên c.sát xuốg thôn Kim Gia điều tra.
Trong nhà liên tiếp xảy ra nhiều biến cố lớn như vậy khiến cho bệnh tình của bố tôi ngày càng nặng thêm, còn mẹ thì càng đứng ngồi ko yên.Trong lòng mẹ biết rõ rằng là do tôi dẫn Lan Lan đi nên mới xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn tôi ko thể thoát khỏi có liên quan. Mẹ lo lắng cho tôi hơn bất kì ai, thế nhưg tôi lại lo lắg đến việc lúc anh cả về nastrong tôi fải đối mặt vs anh ấy ra sao?
Lan Lan chết rồi, tôi đau đớn và căm hận bản thân vô cùng. Trăm sai ngàn sai đều tại tôi cả. Tôi ko nên dẫn cô ấy bỏ chạy vào nửa đêm khuya khoắt, càng ko nên vứt bỏ cô ấy lại 1 mình ở miếu giữa đêm hôm như vậy. Tôi vốn định cứu Lan Lan thoát khỏi lò lửa, nào ngờ lại đẩy cô ấy rơi xuốg địa ngục, thậm chí còn khiến cô ấy chết ko minh bạch, chết thê chết thảm!
Cho dù có nói thế nào thì cái chết của Lan Lan cũg có liên wan trực tiếp đến tôi. Tôi nghiệm nhiên trở thành kẻ tình nghi số 1 trog việc hãm hại Lan Lan và bị gọi tới đồn c.sát để thẩm vấn. Đồn trưởng hạđích thân thẩm vấntôi hơn 2 tiếg đồng hồ.
Tôi thành khẩn khai báo cảnh ngộ mà Lan Lan gặp fải ở nhà mình, kế hoạch dẫn cô ấy chạy trốn, chúg tôi đã chạy đến ngôi miếu như thế nào, sau đó tôi bảo cô ấy ở lại ngôi miếu đó r’ 1 mình quay lại dập lửa ra sao.. Đồn trưởng Hạ nghe xog liền nhíu mày ngẫm nghĩ r’ đặt câu hỏi:
– Kim An, cậu hãy nhớ lại 1 chút r’ nói cụ thể xem đêm đó mấy giờ cậu dẫn Lan Lan ra khỏi nhà, mấy giờ đến ngôi miếu thôn Nam, mấy giờ thì từ ngôi miếu quay về nhà dập lửa?
Tôi nghĩ 1 hồi r’ nói:
– Tôi chuẩn bị dẫn Lan Lan ra khỏi nhà lúc gà gáy hồi thứ 1, lúc ấy khảog 4h30 sáng. Bởi vì trong lòng tôi rất mâu thuẫn. Ko đành lòng rời xa cha mẹ nên tôi đã đứg ở trc” cổng nhà mấy fút. Sau đó chúng tôi ra khỏi thi6n, mất khoảg 4,5phút sau thì chạy đc đến ngôi miếu. Tiếp đó tôi nghe thấy trog thôn có ng’ hô hoán là cháy nastrong nên đã để Lan Lan lại và 1 mình chạy về. Lúc về đến nhà thì mọi ng’ đang dập lửa, tôi cũg chẳg để ý là mấy giờ nữa. Chỉ có điều tính ra chắc khoảg hơn 5h gì đó.
Để chứg minh rằg tôi ko giết Lan Lan, tôi còn bổ sung thêm 1 câu:
-Tôi vs mọi ng’ trog thôn dập lửa mất khoảg hơn 1 tiếg đồg hồ, lúc trời ság ngọn lữa mới đc dập tắt. Bởi vì vẫn cỏn nhớ đến Lan Lan đag ở trog ngôi miếu nên tôi đag định way lại đó xem sao, vừa ra đến cổng thì đã gặp chú Kim !
– Nói như vậy thì cậu và Lan Lan ra khỏi nhà đc khoãg hơn 10fút thì nastrong cậu bị cháy?
Tôi gật đầu
– Lúc ra khỏi thôn cậu vs Lan Lan có gặp ai ko?
Tôi lại lắc đầu.
– Theo như thời gian mà cậu đã nói, lúc cậu và Lan Lan đến ngôi miếu là khãog 4h50″, cậu fát hiện nhà mình bị cháy nên đã để nạn nhân ở lại ngôi miếu, còn mình thì về dập lửa.Mà chú Kim lại là ng’ fát hhiện ra thi thể của Lan Lan ở ngôi miếu ngay sau khi ngọn lửa nhà cậu đc dập tắt. Nói cách khác, Lan Lan đã bị giết trog khoảg thời gian cậu về nhà dập lửa có đúng ko?
Tôi vội vàng đáp:
– Đúng, đúng thế ! từ l1uc tôi quay trở lại thôn cho đến khi chú Kimf át hiện ra thi thể của Lan Lan, nhữg ng’ trog thôn có thể chứng minh rằg tôi có mặt ở nhà trog khoảg thời gian đó.
Đồn trườg Hạ mặt chẳg chút biểu cảm nói:
– Kim An, có thể nhữg điều cậu nói là sự thực nhưg đây chỉ là lời nói của riêg mình cậu.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ta, nghi hoặc hỏi:
– Đồn trưởng Hạ, tôi ko hiểu rõ ý ông?
Đồn trưởng Hạ cười nhạt:
– Kim An, giờ tôi ko nói cậu là hung thủ giết hại Lan Lan bởi vì fần lớn nhữg kẻ sát nhân đều có động cơ gây án nhất định, tuy nhiên, mỗi 1 kẻ tình nghi xuất fát tử bản năg đều cố gắng biện minh cho mình để thoát tội, đây là 1 hiện thực ko thể tranh cãi. Vì vậy, trc” khi vụ án này đc điều tra rõ chân tướg, tất cả nhữg ng’ có liên qan đều có khã năng là hung thủ. Mà Lan Lan lại bị giết sau khi đc cậu dẫn ra khỏi thôn, thế nên cậu là ng’ bị tình nghi nhiều nhất. Cậu nói Lan Lan đã bị giết sau khi cậu rời khỏi ngôi miếu đó, nhưg ai có thể chứg minh cho cậu đây? – Nói đến đây đồn trưởng Hạ âm thần wan sát fản ứng của tôi bằg ánh mắt lạnh lùng.
Giờ thì tôi đã hiểu ý cũa ông ta rồi, ông ta đang nghi cho tôi. Tôi kinh ngạc mở to mắt, miệng há hốc nhưg ko biết fải biện minh ra sao. Ông ta nói ko sai, chẳg ai có thể chứg minh tôi ko giết Lan Lan cả.
Thấy tôi ko nói gì, đồng trưởng Hạ tiếp tục:
– Kim An, nếu như Lan Lan bị giết sau khi cậu rời khỏi ngôi miếu, vậy cậu nói xem hung thủ có thể là ai?
Bởi vì cái chết của Lan Lan mà tôi đã mất đi lí trí cũa mình. Giờ ông ta nói vậy khiến tôi vừa tức vừa sợ, nhưg vẫn cố nén để ko đứg bật dậy fản ứng. Tôi nói gần như gắt:
– Đồn trưởng Hạ, nếu như Lan Lan đã chết trc” khi tôi rời khỏi ngôi miếu thì tên hung thủ ấy chẳg thể là ai khác mà chỉ có thể là tôi, nếu như ông cho rằng tôi là hung thủ thì cứ tống tôi vào tù r’ xử bắn tôi thế là xong! dù sao giờ tôi cũng chẳng muốn sống nữa!
Mặc dù đó là những lời tôi nói ra lúc tức giận nhưng đó cũg chính là nhữg lời nói thật lòng của tôi. Bây giờ, cái chuyện tôi dẫn Lan Lan bỏ trốn chẳg chốc sẽ truyền đi khắp thôn Kim Gia, chắc chắn sẽ truyền đến cả huyện Phú DỤ, tôi sẽ trở thành 1 kẻ tiểu nhân làm bại hoại gia fong, tôi chẳg thể nào đối mặt vs anh cả, càng ko thể nào đối diện vs cái chết của Lan Lan. Cái chết cũa Lan Lan khiến cho tôi như chết cả cõi lòng, tôi sống cũng đâu còn ý nghĩa?
Thấy tôi kích động vậy, đồn trưởng Hạ có hơi bất ngờ, ông ta đợi cho tâm trạg của tôi hơi ổn định lại mới chậm rãi nói:
– Kim An, c.sát chúg tôi làm việc ko thể loại bỏ giả thuyết và suy đoán, nhưg wan trọg nhất vẫn al2 bằng chứg, mội câu mà cậu nói chúg tôi đều đã ghi lại trog hồ sơ vụ án, sau này sẽ dùng làm căn cứ fá án. Còn về việc cậu có fải là hung thủ hay ko, chúg tôi sẽ làm rõ. Điều tôi muốn nói vs cậu hiện giờ là, trc” khi vụ án của Lan Lan đc sáng tỏ, cậu ko đc fép rời khỏi nhà nửa bc”, càg ko đc fép rời khỏi cái thôn này. Trong những trườg hợp cần thiết, chúg tôi có thể gọi cậu đến bất cứ lúc nào!
Tôi từ từ bình tĩnh lại, trog lòng thầm mong bọn họ có thể tìm ra kẻ đã sát hại Lan Lan để trả thù cho cô. Đợi báo thù cho Lan Lan xog tôi sẽ rời khỏi cái thôn Kim Gia này mãi mại ko trở về, bởi vỉ tôi chẳg còn mặt mũi nào mà gặp mặt bất kì ai ở đây!