Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người Đàn Ông Đáng Ghét

Chương 10

Tác giả: Kelly Hunter

Cole đã thưởng thức được nửa cốc cà phê khi chiếc Audi của Hannah tới rống lên trên đoạn đường vào bãi đỗ và Hannah trồi lên từ tay lái. Cô buộc tóc kiểu đuôi ngựa và mặc quần Jean cùng áo khoác. Cole khó khăn để nhận ra cô. Hannah thật to lớn với vẻ bề ngoài như thể cô vừa bước ra khỏi các trang tạp chí thời trang. Con gái của mẹ cô, hoàn toàn.

Hannah này, một người với tóc đuôi ngựa và nhảy nhót trong những bước chân của cô, cầm lấy một tập tài liệu ở ghế sau và bước vào nhà mà không gõ cửa – anh thật càng ngu ngốc khi đưa cho cô một chiếc chìa khóa. Cô bắn cho anh một nụ cười khi cô nhìn thấy anh trong nhà bếp.

“Em rất vui vì anh đã dậy”, cô nói. “Em đã làm việc với nó cả tuần và, nhưng em nghĩ em đã sửa được vấn đề ngân sách trong dự án Shore Hotel. Chúng ta sẽ xếp thành các cấp phòng ở hơn là tất cả đều xa hoa. Chúng ta đang bắt đầu một giới hạn thấp. Và khi khách sạn bắt đầu có lợi nhuận, chúng ta có thể nâng cấp, từng cấp độ một. Em nghĩ nó sẽ hiệu quả”

“Hannah –“

“Derek nghĩ nó sẽ hiệu quả, nhưng em cần anh xem nó rồi chúng ta có thể nói cho mọi người tất cả đã được sửa chữa vào cuộc họp hội đồng quản trị vào thứ Hai. Và em có thể có một tách cà phê không? Em sẽ dùng một tách cà phê. Em đã thức một nửa đêm hôm qua để thực hiện những con số

Cole lắc đầu và hướng về bình cà phê. Hannah nhiệt huyết hay Hannah chán nản – chẳng có vị trí nào giữa cô. “Anh sẽ xem”

Cole đặt tách cà phê đen đang bốc hơi xuống trước mặt em gái anh và chiếc hộp bánh của Ophelia-Anne tới chỗ cô nữa. Hannah nhìn lượng thức ăn so với sự luyện tập với sự cuồng loạn của một kẻ cuồng tín, nhưng cô có một sự yếu đuối trước đồ ngọt còn Cole được dịp thưởng thức xem kháng cự cám dỗ của cô.

“Em định dùng bữa sáng ở đây sao?” anh nói tiếp. “Vì nếu em định, em hẳn nên biết rằng anh có người đồng hành. Hiện tại cô ấy đang ngủ nhưng khi cô ấy tỉnh dậy bọn anh sẽ ăn sáng. Em cứ việc tham gia cùng bọn anh. Nó sẽ có ý nghĩa rất lớn với anh nếu em làm vậy. Anh nghĩ…nó cũng sẽ rất có ý nghĩa với cô ấy nữa”

Hannah tạm dừng với chiếc bánh kem có quả hũ quất trên đỉnh nửa đường tới môi cô. Cô nhẹ nhàng đặt nó xuống quầy bàn. Cô phủi những mẩu vụn còn lại trên tay.

“Jolie Tanner”, cô nói thẳng thừng. “Anh đã đưa Jolie Tanner đến đây”. Hannah không phải bà đồng. Cô chỉ phi thường tốt trong chuyện gắn kết các chấm nhỏ của mọi người.

“Đây là nhà của anh”, anh nói đều đều. “Anh nên đưa cô ấy đi đâu chứ?”

“Ồ, để em xem…một nhà nghỉ? một vài cái cabin bẩn thỉu khá xa xôi trong núi? Anh có vẻ khăng khăng đi theo bước chân của cha chúng ta. Nó sẽ là một nỗi nhục nếu không đi hết cả con đường”.

“Anh không có điểm nào giống cha chúng ta, Hannah, và em biết điều đó. Anh không có vợ, không con cái và có mọi quyền đem bất kì ai anh muốn đến đây. Anh không làm điều này để đùa giỡn. Anh muốn Jolie Tanner trong cuộc sống của anh. Tình cờ anh đã chết tiệt yêu cô ấy sâu đậm”.

“Làm cách nào mà anh yêu cô ấy? Anh thậm chí còn không biết gì về cô ấy”

“Anh vẫn gặp cô ấy từ sau vụ lở tuyết, Han. Và anh yêu cái mà anh thấy”

“Không”. Hannah lắc đầu. “Cole, không. Sao anh có thể làm thế này? Với mẹ của chúng ta? Với em?”

“Làm gì? Yêu người đàn bà mà anh có mọi quyền để yêu? Chuyện xảy ra giữa mẹ của Jolie và cha chúng ta không phải lỗi của Jolie. Nó không liên quan tới chúng ta”.

“Cole, anh không thể”

“Vì s Jolie không phải bà mẹ trời đánh của cô ấy. Anh không phải là cha”. Quá lớn, âm thanh của anh lúc này, và anh cố nén nó xuống, Thượng đế giúp anh, anh làm được. “Chúng ta phải gánh vác lỗi lầm của người khác tới khi nào, Hannah? Trả lời anh về điều đó?”

“Anh không hiểu. Em muốn tiến về phía trước, em muốn. Nhưng em thậm chí còn không thể nhìn vào Jolie mà không nhìn thấy Rachel và nhớ lại những gì bà ta làm với gia đình chúng ta. Với mẹ chúng ta…anh nghĩ bà sẽ cảm thấy thế nào về việc mời Jolie tới cuộc sống của chúng ta? Bới lên những tổn thương cũ mà bà đã chỉ chôn giấu đi. Bà sẽ không bao giờ nhận thức Jolie Tanner là một người bạn đời phù hợp với anh. Sao anh không hiểu điều này chứ?”

“Có lẽ -“

“Không, Cole! Không có có lẽ. Còn nữa, nếu anh chọn Jolie Tanner thay vì gia đình, Christina sẽ đem tất cả những năm tháng bẽ mặt và bị phản bội lên người anh. Bà sẽ rạn nứt. Bà sẽ hủy hoại Rees Holdings, như cách mà bà vẫn luôn đe dọa, chỉ lần này bà sẽ làm thế vì cha sẽ không ở đó để cản bà”

“Em sẽ giúp bà ư, Hannah? Vì bà cần đa số phiếu bầu để thực hiện nó và anh chắc chắn một cách chết tiệt rằng anh sẽ không cho bà ấy lá phiếu của anh”

“Cole, xin anh!” Đó là tiếng khóc của một đứa trẻ hoang mang và nó xé nát trái tim Cole. “Đừng làm điều này. Đừng bắt em lựa chọn giữa người anh trai em yêu quý và người mẹ sẽ không còn gì nếu em cũng rời bỏ bà”

“Nó không cần phải như thế”, Cole nói một cách thô bạo. “nếu em muốn cả hai sẽ thấy lý do –“

“Ôi, Cole, trưởng thành lên! Lý do không liên quan gì tới chuyện này”. Nước mắt của Hannah lúc này đã chảy tràn; không có điều gì có thể ngăn nó lại. “Anh đang làm tan nát trái tim em”

“Em cũng làm tan nát trái tim anh, Han”

“Xin anh, Cole. Rồi anh cũng sẽ tìm thấy một ai đó. Một người nào đó mà ai cũng có thể yêu quý và chấp nhận. Anh sẽ. Chỉ cần từ bỏ Jolie Tanner”

Nhưng Cole lắc đầu. “Anh không thể, Han. Sẽ không. Jolie sẽ tới bữa tối cùng với anh đêm nay. Hãy tập thói quen thấy cô ấy bên cạnh anh đi vì đó là nơi mà cô ấy sẽ ở. Với chuyện Christina đổ lỗi cho cô ấy để nắm được anh bằng cách hủy hoại Rees Holdings – công ty đó là của anh để phát triển, không phải của bà để phá hủy. Anh sẽ chiến đấu với bà nếu cần thiết. Anh sẽ đấu với bà bằng tất cả những gì anh có”

Hannah bắn vào anh bằng cái nhìn đẫ nước mắt trên đường ra cửa. Chắc cuối cùng thì cô ấy cũng không ở lại dùng bữa sáng. “Anh cũng sẽ nhận được điều đó”

Cole gục đầu xuống và nhắm mắt lại khi chiếc Audi sang bóng của Hannah lao ra khỏi bãi đậu với cô trong đó. Anh luồn tay vào tóc mình và mở mắt lần nữa, ánh nhìn của anh hướng về bên trái nơi có tiếng chuyển động. Anh suýt chút nữa đã rên rỉ sau đó vì Jolie đã tỉnh. Jolie, tựa vào khung cửa phòng khách, mặc chiếc áo sơ mi của anh, với mái tóc rối bù và đôi chân trần, nhìn anh với cặp mắt màu ghi thấy-tất-cả kia. “Em đã nghe chừng nào rồi?” Anh thô lỗ hỏi.

“Toàn bộ”

“Được”. Làm sao mà bóc trần một linh hồn và phơi bày đoạn nứt trong một gia đình tất cả trong một cú kích ác liệt. “Được”

“Anh có muốn nói về nó không”, Jolie lặng lẽ hỏi.

“Anh vừa mới”

“Anh muốn em rời đi không?”

“Không”

“Sẽ tốt hon nếu em đã làm thế”

“Vì ai? Vì mẹ anh và Hannah?”

“Vì anh”

“Không”. Anh lại luồn tay vào tóc. “Nghe này, em có thể chỉ quên đi những gì em nghe về cuộc nói chuyện cá biệt đó không?”

“Không”, ánh mắt của Jolie rõ ràng, và lạnh lẽo mờ nhạt. Không có cái nhìn châm chọc nào của người yêu hay những lời nhẹ nhàng. “Có vài chỗ trong đó em muốn ghi nhớ. Em khá thích đoạn “tình cờ là anh đã chết tiệt yêu cô ấy”. Cách dùng từ tuyệt, Romeo”

“Jolie, anh –“

“Và em khá thích cái đoạn anh từ chối từ bỏ em. Dù là sĩ diện của tất cả những thái độ phẫn nộ đổ xuống anh. Tất nhiên, nó còn liên quan nhiều đến chuyện anh bực bội vì bị bảo phải làm gì hơn là chuyện anh yêu em say đắm, nhưng dù sao…”

“Tại sao”, anh lẩm bẩm, “phụ nữ mãi hỏi một người đàn ông nếu anh ta muốn nói về điều gì đó và rồi, khi anh ta nói không, họ tiếp tục phân tích tình huống đến cùng dù thế nào đi nữa?”

Jolie tới quầy bàn. Cô ngả ra bên cạnh anh. Bẻ một cái bánh muffin từ chiếc hộp và nhìn cốc cà phê bốc hơi mà anh đã rót c

“Anh không phiền nếu em uống cốc cà phê của Hannah chứ?”, cô hỏi một cách ngọt ngào. “Em để ý thấy cô ấy chưa từng chạm vào nó và có vẻ như thật đáng xấu hổ nếu bỏ phí nó”

“Sữa ở trong tủ lạnh”, anh thận trọng nói, và quan sát khi Jolie lấy nó ra và quá chú tâm vào những thứ nhỏ nhặt như đặt chiếc thìa trà vào trong máy rửa bát và cất sữa đi, trong khi anh đang bị thiêu đốt và cơn giận của anh đã bị đẩy tới mức cao nhất. Một tuyên bố tình yêu và cống hiến từ phía cô vẫn chưa đi chệch hướng, nhưng anh vẫn chưa có được nó. Có lẽ anh đã đánh giá sai về cô. Sức mạnh của mối quan hệ giữa họ. Niềm vui đến từ việc ở cùng nhau. Có lẽ anh chỉ nhìn thấy cái anh muốn thấy.

“Nói chuyện với anh, Jolie”

“Được thôi”, cuối cùng cô nói. “Bất kể hậu quả ra sao – và em đang đoán trước hậu quả xấu – em sẽ tới bữa tối của anh và đứng bên anh. Em không chắc chắn như anh rằng em có thể du nhập thế giới của anh hay trở thành một phần trong đó mà không kéo anh lại phía sau. Thỉnh thoảng em trở nên nhút nhát. Rất, rất nhút nhát. Thỉnh thoảng em không hòa đồng được tốt và tất cả những gì em muốn làm là chạy và hét toáng lên tới nơi an toàn của những bức vẽ và tưởng tượng của em, nơi mà em là người làm chủ và có thể tạo nên mọi thứ chuẩn xác theo cách mà em muốn”

“Anh có thể hỗ trợ em”, anh nói, ánh mắt anh sắc nhọn. “Ở bữa tối đêm nay, anh sẽ hỗ trợ em”

“Em biết anh sẽ”. Jolie cười mờ nhạt. “Em biết sức mạnh tinh thần của anh, Cole. Em đã trực tiếp chứng kiến. Nhưng anh đã nói dối, anh biết đó. Về chuyện lờ đi gia đình anh. Vờ như anh không quan tâm bất kể anh có sự hỗ trợ của họ hay không khi nó là chuyện anh lựa chọn ở cùng em. Anh có để ý. Anh để ý rất nhiều. Về Hannah. Về cương vị quản lý của anh ở Rees Holdings. Em vẫn chưa phát hiện ra tình cảm của anh với mẹ mình.”

“Anh cũng chưa”, anh lẩm bẩm.

“Anh có thường xuyên hòa thuận với mẹ anh không?”

“Câu hỏi tiếp theo, Red”

“Vậy là, anh không”

“Mẹ anh không phải người cởi mở”, cuối cùng anh nói. “Anh thấy rất khó để kể bà ấy đang tới từ đâu. Hay nơi bà ấy sẽ tới, cho vấn đề đó. Anh chưa bao giờ có sở trường đó”

“Hannah có sở trường đó chứ?”, Jolie hỏi, và Cole nhún

“Bà ấy và Hannah rất thân”, anh nói. “Mẹ anh có sở thích dùng Hannah để chống đỡ cho hoàn cảnh của bà. Hannah không thể thấy điều đó”

“Một gia đình hạnh phúc”, Jolie nói.

“Không nhiều”. Cole đã chịu đủ cái cuộc nói chuyện cá biệt này. Anh muốn cái nhìn rắc rối từ đôi mắt to màu ghi của Jolie qua đi. “Tin tưởng anh”, anh lẩm bẩm, đặt tay lên mặt cô. “Từ giờ đừng xô anh ra”

“Anh đòi hỏi rất nhiều, Cole. Anh đòi hỏi rất nhiều từ tất cả mọi người xúc tiến cuộc gặp này. Hannah. Mẹ anh. Em. Chuyện gì xảy ra khi bọn em làm anh thất vọng?”

“Em vẫn chưa”

“Nó không có nghĩa em sẽ không. Thỉnh thoảng em cảm giác anh cố ý cưỡng ép cuộc gặp này, Cole, vì sâu thẳm bên trong anh muốn mối quan hệ này đổ vỡ”

“Em sai rồi”

“Em mong thế”. Bất kỳ thế nào, Jolie trông phiền muộn hơn. “Vì có những cách dễ dàng hơn để chấm dứt một mối quan hệ. Những cách ít tàn phá hơn”

“Và anh biết tất cả chúng”, anh lặng lẽ nói. “Lần cuối cùng, Jolie. Anh không muốn em đi”

Jolie dụng tâm ăn mặc cho bữa tối. Không phải tất cả phụ nữ đều có thể mặc màu vàng, nhưng Jolie thì có và đó là màu váy của cô. Lặng lẽ, không tỏa sáng, một chiếc váy bó chẽn bằng lụa màu vàng cũ dài tới đầu gối cô và khiến cô như trong Chiếc váy đen nhỏ của Holly Glightly trong Bữa sáng ở Tiffany. Nó rất đơn giản. Nhưng lộng lẫy. Và với mái tóc búi kiểu công chúa, và những hạt ngọc trai của bà nội ôm lấy quanh cổ cô và đung đưa trên tai cô và phần trang điểm còn lại của cô hoàn tất, Jolie thấy sẵn sàng về những gì gia đình Cole và đồng nghiệp của anh có thể ném vào cô. Cô nhấc chiếc áo khoác lên và quàng qua cánh tay. Vintage Chanel, trong màu nhung đen sâu thẳm nhất. Cũng như những hạt ngọc trai, nó thuộc về bà nội cô, và cũng như những hạt ngọc trai, nó trao tặng sự thanh lịch và địa vị cho người mặc nó.

Họ có thể lầm nhẫn về cô vì nhiều thứ đêm nay, và chắc sẽ thế. Đồ trang điểm không thích hợp sẽ không là một trong số chúng.

Cole không ở trong phòng ngủ. Đàn ông như Cole dễ dàng khi đó là chuyện mặc quần áo để gây ấn tượng. Một bộ vét cho bữa tối đặt may màu đen, răng đã được đánh, râu được cạo mới và tóc cũng được chải. Nó chỉ tốn của anh 5 phút. Thế giới này thật bất

Hãy nhớ rằng, anh đã sử dụng buổi chiều tốt hơn lướt qua những con số Hannah đã bỏ lại cho anh cùng với những cuộc gọi và gọi chúng. Jolie để anh làm điều đó, dở quyển sổ phác thảo của cô và mang tới trong vườn nhà Cole. Thần lùn giữ cửa và những tinh linh diễn tốt trong những hõm hoang dã của tự nhiên và có nhiều trong số những hõm đó được tìm thấy quanh đây. Hơn nữa, cô cần giải lao. Một chút giải lao từ hiện thực.

Anh gọi cô lúc 5 giờ; hiện tại đã gần 6 giờ. Anh trông không lo lắng.

“Em trông có lo lắng không?” cô lớn tiếng hỏi anh.

“Không”, anh nói.

“Ôi, thật tốt”, thật khó tin, nhưng tốt.

“Em thật lộng lẫy, Jolie”

“Cảm ơn anh”. Cái nhìn trong mắt Cole cho cô tự tin. Nó cho phép cô mỉm cười và cười thật sự. “Chúng ta đi chứ?”

“Anh nghĩ chúng ta nên”, anh nói khàn khàn. “Nếu không chúng ta sẽ không tới được đó mất.”

Buổi tối khởi đầu đủ trôi chảy. Đồ uống trong quầy rượu của khách sạn xa hoa nơi mà một số trong những quản lý của Cole đang đứng. Sau đó họ sẽ đi tiếp đến nhà hàng của khách sạn, nhưng hiện tại là lúc gặp gỡ và chào hỏi, với Cole đang nói lời thiệu và Jolie làm hết sức mình để nhớ tên. Rằng mọi người có vẻ đã biết nhau. Rằng nửa số họ muốn bàn chuyện công việc với Cole.

Kiểu vợ-tập-đoàn phải làm gì khi chuyện đó xảy ra? Mặc kệ nó? Cho một ý kiến về vấn đề đó? Cô chỉ biết một chút ít về Rees Holdings hơn nó có vẻ để chứa đựng lượng lớn doanh nghiệp cá nhân, với một chút vần đáng quý hay lý do tại sao. Cole, có lẽ, đang trong một quá trình tập trung các quá trình kinh doanh phổ biến với tất cả họ. Nó nghe có vẻ thông minh nhưng một vài người đã giành chỗ trước. Hầu hết những người giành được chỗ trước là những người đàn ông lớn tuổi hơn, độ tuổi của James, với những ý tưởng tuyệt đối của họ về cách mà mọi thứ nên được hoàn thành.

Câu nói ‘James đáng lẽ đã có thể…’ và ‘Cha cậu đáng lẽ đã có thể…’ mào đầu cho quá nhiều đợt tranh cãi của họ.

Chỉ là Cole thấy nó bệnh thế nào với cái so sánh cá biệt đó?

Chỉ là anh ấy khó khăn thế nào phải đấu tranh để thoát ra khỏi chiếc bó mình? Cole ghét bị so sánh với James, chừng đó thì cô biết. Vậy mà Cole đã trở nên giống cha mình hơn anh ấy nhận ra. Có sức thuyết phục. Khăng khăng một mực. Và chỉ là hơi không quan tâm tới ảnh hưởng từ hành động của anh trong việc đem cô tới nơi này đêm nay là đang áp đặt người khác vào cùng cách mà James đã không quan tâm tới tội ngoại tình của ông ảnh hưởng thế nào tới những những người thân thiết với ông. Nó nói lên cảm xúc mãnh liệt hay sự ích kỷ dễ xúc động.

Hay cả hai.

Jolie không cảm thấy hoàn toàn thoải mái với cái nào trong đó.

“Tôi sẽ chỉ bị hòa lẫn”, cô lầm bầm, khi quý ông có mái tóc màu ghi người vẫn đang nói chuyện với Cole rút cục dừng lại để thở. Hòa lẫn, như thể đó là việc dễ dàng nhất trên thế giới này.

Cole bắn cho cô một cái liếc sắc lẹm và nhìn quanh. “Bữa tối sẽ không sai lệch bao nhiêu. Chúng ta chỉ phải chờ đợi một đôi nữa thôi”

Jolie quét về phía đám đông chen chúc. Không có Hannah. Không có cả Christina Rees nữa. Cole đã gọi Christina sáng hôm đó. Anh đã nói với bà là anh sẽ mang Jolie tới bữa tối. Có lẽ Christina Rees đã quyết định tẩy chay toàn bộ sự kiện.

Cảm xúc ưu việt của Jolie được giải thoát.

Đeo lên một nụ cười tự tin, Jolie bước ra khỏi sự bảo vệ của Cole, một chút đột phá của bản thân cô vào căn phòng tràn ngập người lạ. Đây là điều cô đã hứa với bản thân là sẽ làm. Đeo lên một tầng mặt nạ, mặt nạ nào cũng được, và hòa nhập vào nơi này với cú đánh mạnh nhất của cô.

Những người gần với cô nhất là một nhóm vợ có lẽ khoảng hơn năm mươi tuổi của tập đoàn. Bốn trong số họ cùng nhau, hòa nhã tán gẫu với nhau. Cô bắt được ánh mắt của họ, đi về hướng họ, và nhìn họ dần tản đi nơi khác.

Cô cố tới một góc ba người phụ nữ khác. Những người này trẻ hơn, ít kinh nghiệm hơn trong trò chơi làm bẽ mặt xã hội. Họ xoay xở đưa được vài câu nhận xét về thời tiết trước khi một trong số họ để ý chồng bà đang ra ám hiệu, và một người khác phát hiện ra mình mất chiếc túi xách tay nên cả họ và bạn bà đi tìm nó, để Jolie đứng đó trong một vòng tròn đơn độc.

Và sau đó Hannah đến trong vòng tay của một người đàn ông có ánh mắt nghiêm khắc và khuôn mặt rắn như đá và mọi thứ trở nên vô cùng tệ.

Người đàn ông hướng về phía bên cạnh Cole. Còn Hannah hướng đến nhóm phụ nữ gần nhất, nhóm người lớn tuổi hơn đã dẫ trong trò chơi này. Họ chào đón cô như một cô con gái và Hannah Rees kệ họ.

Jolie hướng đến quầy rượu – không phải để uống, chỉ để tới đó thôi. Một nơi khá thân thuộc, và một nhân viên quầy rượu đang tán gẫu, tán tỉnh và khiến nơi này trở nên thu hút, như tất cả những nhân viên quầy rượu tốt nên làm. Nhưng đồ uống mà cô muốn là nước soda và còn quá sớm để pha, và nhân viên quầy rượu tiếp tục phục vụ những vị khách khác.

Điều chỉnh đôi vai một chút, Jolie quay lại và hỏi han đồng nghiệp của Cole và những người đồng hành của họ lần nữa, tìm kiếm một lối vào. Một người phụ nữ thời trang nhưng đang chửa một cách nặng nề ở độ tuổi 30 đang ngồi một mình và nhìn mọi người với niềm vui thích, nhưng Jolie không tiếp cận cô. Người phụ nữ trông như thể cô cần được nghỉ ngơi và cô ấy sẽ không có được điều đó nếu thời điểm Jolie ngồi xuống bên cạnh cô cảm thấy bị áp bách phải đứng dậy và bỏ đi.

Thay vào đó Jolie đánh cuộc vào những người đàn ông, chọn lựa một cách cẩn trọng vì họ đã ở độ tuổi cuối 30 đầu 40 và họ đã không mang bạn đồng hành theo. Những người phụ nữ thủ thế khi Jolie tiếp cận những người đàn ông của họ. Một số trong đó thù địch thẳng thừng. Luôn luôn thế.

Hai người đàn ông đang chào đón. Họ thích điều mà họ nhìn thấy. Một người lịch sự hơn người còn lại. Ít thích thú đứng đó và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.

“Cô ở đây với …ai một lần nữa?”, người đàn ông lịch sự hỏi.

“Cole”

Người đàn ông gật đầu. Anh ta có đôi mắt ý cười và tuyệt đối không có chút ham muốn tình dục nào với Jolie. Có lẽ anh ta hỏi câu hỏi đó cho người bạn. Bạn của anh ta rất nhanh chóng nhớ cách cư xử của anh ta.

Cuộc nói chuyện trôi đi khá tự do. Họ hỏi cô đã làm gì để sống và cô nói với họ. Họ nói về Tolkien và phim ảnh, đội biệt kích và thủy quái. Jolie vẫn chưa phải một thành viên trong đoàn lữ hành Rings, nhưng cô đã làm vô cùng lợi ích từ sự bùng nổ những ảnh hưởng đặc biệt nền công nghiệp nó để lại phía sau. Một người đàn ông khác tham gia vào cùng bọn họ , người này là một fan của Warhammer người vẫn sưu tập và vẽ những bức tượng nhỏ. Quan sát điều mà những họa sĩ Warhammer đạt tới tiếp theo là một trong những trò giải trí yêu thích của Jolie. Hai người đàn ông nữa tham gia với họ và chuyện về Warhammer đổi thành chuyện về trò chơi trực tuyến. Thể loại chiến đấu không phải đam mê của Jolie nhưng cô có cách của mình để xoay quanh các mục game. Ảnh ở đó cũng rất sắc cạ

Cuối cùng thì, Jolie thấy nín lặng và để những người khác rời khỏi cuộc nói chuyện. Cô không cần phải là tâm điểm chú ý của một vòng tròn toàn đàn ông. Cô không muốn là tâm điểm chú ý của một vòng tròn toàn đàn ông. Cô chỉ cần một nhóm người để đứng cùng, một nhóm người mà không nhìn cô một cái rồi bỏ đi.

Cô nhấp một ngụm soda và liếc quanh xem Cole ở đâu.

Ở phía gần lối đi, với tấm lưng anh quay về phía cô, chìm trong cuộc nói chuyện với Hannah và người đàn ông có ánh mắt nghiêm nghị.

Cô ước gì một người phụ nữ khác sẽ tới và tham gia vào nhóm mà cô đang ở, nhưng không ai trong số họ làm điều đó.

Họ chỉ nhìn cô với những cấp độ khác nhau của niềm vui thù địch.

“Nhìn cô ta kìa”, họ sẽ nói. “Được vây quanh bởi đàn ông. Tán tỉnh với họ. Kích thích họ. Anh ta không thấy cô ta là đứa thế nào sao?” trong khi biết từ đầu rằng chính họ đẩy cô về phía những người đàn ông.

Thời gian tiếp tục trôi.

Có vẻ như Cole đã biến mất.

Jolie xin phép rời khỏi cuộc nói chuyện và đem cốc nước soda giờ đã trống rỗng trở lại với nhân viên quầy rượu. Cô hỏi anh ta phòng vệ sinh ở đâu.

Ra ngoài cửa, quay về phía bên phải của cô.

Đủ rõ ràng.

“Chắc là giả”, một người phụ nữ nói, chạm tay bà ta vào những viên ngọc trai khi Jolie đi ngang qua.

“Chắc là một con bò”, Jolie nói, và với một cái nhìn tùy tiện cô đi tiếp

Jolie ra khỏi phòng và bắt gặp Cole vừa lúc chuẩn bị bước vào trong. “Chúng ta sẽ chuyển sang bữa tối”, anh nói, khi anh thấy cô.”Có một vài thay đổi về chỗ ngồi cần phải giải quyết”

“Mẹ anh sẽ không tới”, Jolie nói. “Còn ai không tới nữa?”

“Không ai cả. Em làm rất tốt, Red. Cảm ơn em đã cho anh không gian để nói chuyện công việc với mọi người. Đáng trân trọng”

Jolie ủng hộ anh bằng một nụ cười gượng gạo, nụ cười phục vụ trong quán rượu của cô, đầy tự tin vượt xa cảm xúc

“Có gì đâu. Một nửa số quản lý địa hạt của anh là những game thủ trực tuyến. Bọn em đã tìm ra điểm chung”

“Chỉ là quá lâu khi em hoàn thành việc giảm sự tự nguyện nô lệ của họ em đi và tìm anh”. Sau đó Cole ngả về phía trước và hôn cô, không nhanh chóng, nhưng là một lời hứa mọi việc sẽ tới.

“Đi đi”, cô nói, trước khi cô kéo anh vào một góc tối và kín đáo và giữ anh ở đó. “Đi làm việc của anh”

Cô hướng về phòng vệ sinh. Hành lang chật chội dẫn tới đó vẫn chưa vắng. Một trong những quản lý bộ phận của Cole – một quý ngài lớn tuổi hơn – đang đi về phía cô, mỉm cười ân cần. “nhưng, im lặng nào! Ánh sáng gì qua những chiếc cửa sổ vỡ đằng kia?” ông nói. “Cô chắc hẳn là quý cô của Cole”. Ông ta đứng trước mặt cô và giơ tay ra. “Rufus Edwards”

Rufus Edwards có đôi tay lạnh và ẩm ướt.

Ông ta cũng là một trong những người thích bắt tay cô với cả hai tay.

“Tất nhiên, tôi biết cả mẹ cô nữa, vì thế tôi nhận ra cô ngay lập tức”, Rufus nói một cách trôi chảy. “Một người phụ nữ xinh đẹp, mẹ của cô. Vẻ đẹp tinh tế. Thật đáng tiếc James không phải người được chia sẻ điều đó”

Jolie muốn rút tay lại.

“Tôi nghĩ cô sẽ tìm, mặc dù, rằng cậu Cole có phạm vi chú ý ngắn hơn rất nhiều so với cha cậu ta”, người đàn ông niềm nở tiếp tục. “Giới trẻ hiện nay không có sức mạnh chống đỡ”

“Tôi muốn rút tay lại, thưa ông, ông Edwards”, Jolie rít qua kẽ răng. “Ngay bây giờ”

Nụ cười của Rufus càng lớn, nhưng ông ta làm như được bảo. “Nếu tôi có thể chỉ ra”, ông lẩm bẩm, “ rằng không có cách nào để nói chuyện với một khách hàng tiềm năng”

“Ông không phải một khách hàng tiềm năng, ông già. Ông không thể cho được tôi. Và nói cho tôi biết…” Jolie ngả người một cách tự tin “…ai trong số những người đằng kia là vợ ông? Tôi rất mong được gặp bà ấy”

Rufus rời đi.

Jolie tìm thấy phòng vệ sinh và hướng thẳng đến cái bồn rửa. Xà phòng, cô cần xà phòng để phủ lên bàn tay mình. Xà phòng để rửa đi sự khó ưa từ cái chạm của Rufus và sự xấu xí trong từ ngữ của ông ta. Hai tia nước từ ống vẫn chưa đủ. Jolie thêm một tia thứ va khi cô nhìn chằm chằm vào chiếc gương lớn và kiểm tra mặt cô, ngoại hình của cô, và cố tìm ra thứ gì của cô đã đem đến sự tồi tệ nhất cho người khác.

Ngoại hình của cô? Cách ứng xử của cô? Tai tiếng vẫn luôn đến trên người cô? Cái gì?

Cole nghĩ cô đang chống đỡ rất tốt trong thế giới của anh. Jolie phản đối.

Đôi tay dưới nước giờ được dội sạch xà phòng. Sau đó, với đôi tay ở mép của chiếc bồn rửa sứ, Jolie nhắm mắt và ước gì cô quay trở lại Chirstchurch trong căn hộ nhỏ bé tồi tàn của cô với khung cảnh xinh xắn của nó và những người bạn giấy khắp xung quanh cô. Cô không cần những loại người này trong cuộc sống của cô – loại người có thể giằng xé kẻ khác để nâng bản thân lên trên. Loại người hành xử thiếu lương tâm và sau đó ẩn náu sau những bộ quần áo đắt tiền và ném ra những lời nói dối vĩ đại, tự tin rằng địa vị của họ sẽ bảo vệ họ, đặc biệt là đối với những người không có gì. Và thường thì nó làm thế.

Cái gì là dự đoán của Shakespear khúm núm – trích dẫn Rufus trong lúc đó đang kể với bà vợ miệng lưỡi chanh chua của ông ta rằng Jolie đã đề nghị ông ta về sở thích tình dục của cô với một hoàng tử? Che đậy cái mông của ông ta. Nhận được dù chỉ một chút. Rằng đó là điều mà cô quan tâm ở đây. Và cô không biết nếu cô đủ khỏe để đấu lại nó.

“Mày có thể làm được”, cô nói thầm ra miệng, nhưng âm thanh của cô thiếu tính thuyết phục. “Mày đã hứa mày sẽ đánh cú mạnh nhất của mình”

Âm thanh mở cửa của một cánh cửa phòng phía sau khiến Jolie bật mở đôi mắt. Ánh mắt cô gặp một người phụ nữ khác trong gương. Một người phụ nữ với mái tóc đen óng kiểu thẳng quanh khuôn mặt mà đã từng một lần quen thuộc với mái tóc của Jolie. Hannah, với đôi bông kim cương trên tai, và mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh của màn đêm. Hannah, với đôi mắt đỏ vành vì khóc.

“Tại sao lại là anh ấy?”, Hannah nói vừa nấc và hơi cao giọng. “Cô có thể có bất kỳ ai khác cô muốn. Bất kỳ ai! Tất cả những gì cô phải làm là nhìn về phía họ. Cô không thể ít nhất có sự đứng đắn để tránh xa anh ấy ư?”

“Cô nghĩ tôi chưa thử sao?”, Jolie nói. “Cô nghĩ tôi muốn yêu một người đàn ông sẽ đưa tôi trở lại với nơi này ư? Một căn phòng tràn ngập những kẻ nghĩ tôi là một con điếm, và với cô, người đã ghét tôi nhiều năm hơn tôi có thể đếm vì điều gì rằng nó chưa bao giờ là lỗi của tôi? Tôi đã làm gì với cô nào, Hannah?” Đó là tiếng thét lên ở cuối câu và nó đã mang đến những giọt nước mắt nóng hổi trong mắt Hannah. “Tôi đã làm gì sai nào?”

“Tôi buộc phải lựa chọn”, nổi giận với người đứng trước gương với nước mắt tràn ngập trong mắt cô ấy. “Bà buộc tôi phải chọn, và giờ bà sẽ buộc tôi phải chọn lại lần nữa. Vì Cole đã để mắt đến cô và cô cũng vậy. Cô không thể chỉ rời đi và không quay đầu lại sao?”

“Tôi đã thử”, Jolie lại nói. “Hannah, tôi đã thử, và Cole đi theo tôi, anh ấy hợp với tôi, và tôi hợp với anh ấy, đó là thứ chúng tôi có với nhau, nó thật tươi sáng và mạnh mẽ. Nó khiến tôi đui mù, Han. Nó khiến cả hai chúng tôi đui mù. Tất cả những gì chúng tôi đòi hỏi là một cơ hội để khám phá những điều giữa hai chúng tôi. Chẳng lẽ đó là quá nhiều ư? Tôi không phải người xấu. Cô biết tôi. Tôi thật sự không hợp với anh ấy sao?”

“Cô không biết cô đang chống đối lại cái gì”, Hannah nói, nước mắt chảy xuống mau chóng. “Chẳng có điều gì tốt đẹp còn lại trong mẹ tôi, Jolie. Không gì ngoài cay đắng và thù hận. Cô không biết bà ấy dễ dàng hận ai thế nào. Nó đến bởi tất cả những ảnh hưởng của cha tôi thúc đẩy; đằng sau công ty quý báu của ông ấy và Rachel quý báu của ông ấy, và nhiều thứ khác. Nó bắt nguồn từ chịu đựng đáng giá 12 năm qua với lũ phù thủy kiêu kì ngoài kia tự làm giảm giá trị của bà mỗi cơ hội họ có vì bà ấy đã không làm hài lòng chồng bà. Cô nghĩ cô đang có một đêm tồi tệ ngoài kia? Cô thực sự nghĩ rằng nó tệ như nó mang tới? Vì nó không. Nó sẽ chỉ trở nên tệ hơn, tệ hơn rất nhiều, và cô đã trốn trong phòng vệ sinh”

“Cô cũng vậy”, Jolie lặng lẽ nói. “Tại sao cô phải giấu diếm? Không phải cô nhận được chính xác thứ mà cô muốn ư? Việc tôi bị đối xử tồi tệ ngoài kia?”

“Anh ấy vẫn chưa nói với cô phải không? Cô thậm chí còn không biết điều gì đang thực sự diễn ra ngoài kia đêm nay. Cô quá bận rộn tự hỏi mọi người nghĩ gì về cô”, Hannah nói, với tiếng cười lạnh lùng âm vang khắp căn phòng. “Thực ra, tôi sẽ cho cô một món quà để làm sáng tỏ. Cole ở ngoài kia đêm nay đấu tranh cho quyền điều hành công ty, Jolie. Mẹ tôi đang mang một lá phiếu thiếu uy tín để chống lại anh ấy. Anh ấy đang mạo hiểu mọi thứ mà anh đã làm được. Và xé nát gia đình chúng tôi thành từng mảnh. Vì cô”.

Bình luận