London, 1833
Thật không dễ dàng gì khi xin sự giúp đỡ từ người phụ nữ khinh miệt mình. Nhưng Andrew, Lord Drake , đã vựơt xa sự xấu hổ, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn cần sự giúp đỡ của một người phụ nữ đầy đức hạnh, và Quý cô Caroline Hargreaves là người đứng đắn nhất mà hắn từng biết. Nàng đứng đắn và khắt khe về đạo đức… và hắn không phải là người duy nhất nghĩ vậy, dựa trên sự thật là nàng độc thân ở tuổi 26.
“ Ngài đến đây có việc gì ?” Caroline hỏi, giọng nàng đầy vẻ thù địch. Nàng giữ ánh mắt tiếp tục vào cái khung vải to trước mắt. Đây là một việc cần sự tỉ mỉ, ghim một cây ghim qua mỗi vòng ren nhỏ, và dán vào cạnh của khung cho đến khi vải được rút căng ra. Nét mặt Caroline vẫn không đổi, nhưng những ngón tay cứng lại đã tố cáo sự căng thẳng trong nàng.
“ Ta cần sự giúp đỡ của nàng” Andrew nói, nhìn thẳng vào nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn tỉnh táo trước nàng, và trong trạng thái không có hơi men, hắn nhận ra một vài điểm ở Miss Caroline Hargreaves làm hắn thích thú. Nàng đẹp hơn là hắn nghĩ.
Bỏ qua cặp mắt kính nhỏ trên sống mũi, và cách ăn mạc quê mùa, nàng sở hữu một vẻ đẹp tinh tế mà lúc trước hắn không nhận thấy. Không phải tất cả ở nàng đều bắt mắt – Caroline có một thân hình nhỏ bé và mỏng manh, không có mông và bộ ngực đập vào mắt. Andrew luôn yêu thích phụ nữ khêu gợi, hứa hẹn một khả năng phòng the mãnh liệt. Nhưng Caroline có một khuôn mặt thật đáng yêu, đôi mắt nâu dịu dàng với lông mi đen dày , trên đó là một hang lông mày cong đẹp như cánh chim ưng. Tóc nàng đựơc búi thành một búi gọn gang mịn như tơ, và da nàng thì mịn màng như em bé. Và khuôn miệng… tại sao hắn không bao giờ nhìn vào đôi môi nàng trước đây? Mềm mại, đầy biểu cảm, môi trên mỏng và cong, còn môi dưới thì bĩu ra một cách đầy đặn và tươi thắm.
Ngay lúc này thì đôi môi hấp dẫn đó đang mím chặt đầy vẻ không vừa lòng, và nhăn mặt với vẻ khó hiểu. “ Tôi không hiểu Ngài có thể muốn gì ở tôi, Ngài Drake,” Caroline nói quả quyết. “ Tuy nhiên, tôi đảm bảo rằng Ngài không có được điều đó đâu.”
Andrew bỗng phá ra cười. Hắn liếc qua bạn hắn – Cade- em trai của Caroline – người dẫn hắn đến phòng khách nhà Hargreaves.
Đoán trước rằng Caroline sẽ không sẵn sàng giúp đỡ hắn việc gì, Cade trông bực bội và bất lực trước sự bướng bỉnh của chị mình. “ Tôi đã nói rồi, “ Cade thì thầm.
Không bỏ cuộc một cách dễ dàng, Andrew lại nhìn vào người phụ nữ ngồi trước mặt. Hắn nhìn nàng đầy suy nghĩ, cố gắng tìm ra cách tiếp cận. Không nghi ngờ gì là nàng định bắt hắn phải bò… và hắn cũng không trách nàng chút nào.
Caroline chưa bao giờ thử che giấu sự căm ghét đối với hắn, và Andrew biết chính xác tại sao. Thứ nhất, hắn là tấm gương xấu của em trai Cade của nàng, một cậu trai dễ bị ảnh hưởng bởi bạn bè. Andrew đã rũ rê cade vào những trò bài bạc, uống rượu, và trác tang , và trả cậu ta về nhà với tình trạng thảm hại. Cha Cade đã chết, mẹ thì ít não, nên Caroline gần như là mẹ của Cade. Nàng đã cố hết sức để giữ cậu em trai 24 tuổi không lầm đường lạc lối, mong muốn cậu sống trách nhiệm như người trụ cột chính của gia đình. Thế nhưng, Cade lại thấy rằng lối sống trác táng của Andrew thật kích thích, hai người họ đã có vô số những buổi chơi bời phóng đãng.
Caroline căm ghét Andrew còn vì một lí do đơn giản khác là nàng và hắn là 2 người trái ngược nhau. Nàng trong lành. Hắn thì xấu xa. Nàng chân thành. Hắn sẵn sang bẻ gẫy sự thật vì mục đích riêng. Nàng sống kỷ luật. Hắn chưa bao giờ cố kềm chế bản than. Nàng điềm đạm và trầm lặng. Còn hắn chưa bao giờ có một phút giây êm ả.
Andrew ganh tỵ với nàng, vì thế hắn đã chế nhạo nàng không thương tiếc khi họ gặp nhau. Giờ đây Caroline ghét hắn, và hắn thì đến để xin nàng một ân huệ – ân huệ mà hắn rất cần. Andrew thấy hoàn cảnh thật buồn cười, hắn nở một nụ cười gượng gạo. Đột nhiên, hắn quyết định sẽ nói thẳng. Quý cô Caroline Hargreaves dường như không phải dạng phụ nữ thích những trò lòng vòng và quanh co.
“ Ta đến đây, bởi vì cha của ta đang chết dần,” hắn nói.
Những từ ngữ khiến nàng bị đâm vào tay, và nàng khẽ giật mình. Nàng ngẩng mặt lên từ tấm vải ren.
“ Tôi xin chia buồn .” nàng thì thầm.
“ Ta thì không” Andrew nhìn thấy nàng kinh ngạc vì sự lạnh lùng của hắn hiện ra trong đôi mắt mở to.
Hắn không quan tâm. Không gì có thể làm hắn phiền muộn trước cái chết của ông ta, một ví dụ về một người cha tồi. Ngài bá tước chẳng làm được gì cho hắn, và đã từ lâu, Andrew đã từ bỏ hy vọng có được tình yêu từ lão già có trái tim sắt đá ấy.
“ Điều duy nhất làm ta đau buồn,” Andrew nói một cách chậm rãi, “ là ngài bá tước đã quyết định cắt quyền thừa kế của ta. Nàng và ông ta dường như có suy nghĩ giống nhau về lối sống tội lỗi của ta. Cha ta đã tuyên bố rằng ta là sinh vật đầy tội lỗi và xấu xa nhất mà ông ta từng biết” Một nụ cười nhẹ hiện ra trên môi hắn. “ Ta chỉ luôn hi vọng rằng ông ta đúng.”
Caroline có vẻ lay động trước lời tuyên bố của hắn. “ Ngài có vẻ tự hào khi làm thất vọng cha ngài,”
“ Ồh, đúng thế,” hắn khẳng định nhẹ nhàng. “Mục tiêu của ta là trở thành một nỗi thất vọng của ông ta, giống như ông ta đối với ta. Không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, nàng thấy đó, nhưng ta đã chứng minh đựoc điều đó bằng bản than mình. Đây là sự thành công lớn nhất của cuộc đời ta.”
Hắn thấy Caroline ném cái nhìn đầy bối rối vào Cade, cậu đang nhìn ra cửa sổ để chime ngưởng cảnh xuân êm ả ngoài trời. Nhà Hargreaves ngụ tại hướng Tây Luân Đôn. Đó là một khu nhà theo kiến trúc Georgian, tường hồng và bao bọc bởi những cây sồi to lớn, dạng nhà gia đình người Anh nên có.
“ Và như vậy,” Andrew tiếp tục, “ trong nổ lực cuối cùng để khiến cho ta thay đổi, Ngà Bá Tước đã đá tôi khỏi những cái mà ông ta có.”
“ Nhưng chắc hẳn ông ta không thể làm tất cả những chuyện đó,” Caroline nói. “ Tước hiệu, đất đai, và khu biệt thự gia đình… tôi nghĩ chúng sẽ được thừa kế.”
“ Đúng vậy, chúng sẽ được thừa kế.” Andrew cười một cách cay đắng. “ Ta sẽ có tước hiệu và đất đai, mặc cho ông ta có làm gì đi chăng nữa. Ông ta không thể phá vỡ được điều đó. Nhưng của cải – gia sản của cả dòng họ- thì sẽ không đựơc truyền lại. Ông ta có thể để chúng lại cho bất cứ người nào ông ta muốn. Và như thế, ta có thể thấy trước bản than mình trở thành một kẻ săn- tài sản – khốn kiếp, phải cưới một cô nàng – thừa kế – mặt – ngựa với của hồi môn béo bở.”
“ Thật khủng khiếp.” Mắt Caroline bỗng ánh lên tia nhìn thách thức. “ Ý tôi là cho cô gái đó.”
“Caro” Cade nhắc.
“ Không sao.” Andrew nói “ bất kì ai trở thành cô dâu của ta đều đáng được thương hại. Ta không đối xử tốt với phụ nữ. Và ta cũng không giả vờ như thế.”
“ Ngài không đối xử tốt với phụ nữ ?” Caroline lại giật mình đâm kim vào tay. “ Ngài ngược đãi phụ nữ ư? “
“Không” Hắn cau mày. “ Ta sẽ không bao giờ ngược đãi thân xác một người phụ nữ.”
“ Thế thì Ngài chỉ đơn giản là xem thường họ, và không nghi ngờ gì là sẽ bỏ mặc, không tin tưởng, xúc phạm và không lịch thiệp.” Nàng ngừng lại, và nhìn hắn chờ đợi. Khi Andrew không đáp lời, nàng lên giọng nhắc nhở “ Thế thì?”
“ Thế thì cái gì?” hắn đạp lại bằng một nụ cười chế giễu. “ Nàng vừa đặt câu hỏi à ? Ta cứ nghĩ nàng đang kể chuyện đấy chứ.”
Hai người nhìn nhau, đôi mắt thu hẹp lại, và làn da nhợt nhạt của Caroline đã đỏ lên với sự tức giận. Không khí trong phòng thay đổi hẳn, trở nên bức bối và đầy sự căng thẳng. Andrew tự hỏi, sao bà cô không chồng nhỏ bé này có thể ảnh hưởng đến hắn như thế. Hắn, kẻ đã trải qua gần nửa cuộc đời không quan tâm đến bất cứ ai, bấy kỳ điều gì, bao gồm cả bản thân hắn, lại bổng nhiên lại thấy rác rối và kích thích hơn tất cả mọi thứ xảy ra từ xưa đến nay. Lạy Chúa, hắn nghĩ, hắn phải là một thằng khốn tồi tệ khi thèm khát chị của Cade Hargreaves. Nhưng hắn đã như thế. Máu hắn như dồn lên, nóng và đầy sức mạnh, tâm trí hắn sôi sục khi nghĩ đến nhiều cách thức khác nhau mà hắn mong muốn đôi môi mềm mại, ngây thơ ấy thực hiện.
Thật tốt là Cade ở đây. Không thì Andrew không chắc là hắn có thể bắt bản thân ngừng việc chứng minh cho Quý cô Caroline Hargreaves chính xác hắn là kẻ đồi trụy như thế nào. Thật tế, hắn đã bị kích thích rồi, sự thật này sẽ sớm lộ rõ qua lớp vải mỏng của chiếc quần dài hợp thời trang.
“ Ta có thể ngồi xuống không?” Hắn hỏi đột ngột, hướng vào cái ghế cạnh đó. Hết sức ngây thơ,Caroline dường như không chú ý đến sự khoấy động của hắn.
“ Xin mời ngài. Tôi không thể chờ để được nghe chi tiết về sự giúp đỡ ngài yêu cầu, đặc biệt là khi ngài tỏ ra cư xử đúng đắn và lịch thiệp thế này.”
Chúa tôi, nàng khiến hắn muốn phá ra cười, cùng lúc với tóm lấy nàng.
“ Cám ơn nàng” hắn ngồi và chồm về trước một cách tùy tiện, đặt cẳng tay lên gối. “ Nếu ta muốn được hưởng di chúc của Bá tước, ta không còn cách nào khác ngoài việc làm vừa lòng ông ta,” hắn nói.
“Ngài sẽ thay đổi cách sống ư?” Caroline hỏi hết sức hoài nghi. “ Sửa đổi lại bản thân ngài?”
“ Tất nhiên là không. Cuộc sống xấu xa này khá hợp với ta. Ta chỉ định giả vờ tu tỉnh cho đến khi lão già ấy lên đường. Sau đó ta sẽ sống như ý ta, với số tài sản hợp pháp.”
“ Ngài thật tốt đẹp.”
Sự chán ghét hiện lên trong mắt nàng. Vì một vài lí do nào đó, Andrew bổng đau nhói trước phản ứng của nàng, hắn- kẻ chẳng bao giờ bận tâm người khác nghĩ gì về hắn. Hắn cảm thấy một nhu cầu cần biện minh cho bản thân mình trước nàng, để giải thích với nàng rắng hắn không đáng khinh như hắn thể hiện. Nhưng hắn vẫn im lặng. Chết tiệt hắn đi, nếu hắn cố giải thích bất cứ gì về bản thân hắn cho nàng.
Vẫn tiếp tục nhìn hắn “ Tôi sẽ đóng vai trò gì trong kế hoạch của ngài?”
“ Ta cần nàng giả vờ yêu thích ta,” hắn nói dứt khoát. “ Một tình yêu lãng mạn. Ta định sẽ thuyết phục cha ta rằng ta đã bỏ rựơu, đánh bạc, và tán tỉnh phụ nữ… và ta đang tìm hiểu một phụ nữ đứng đắn với dự định sẽ kết hôn.”
Caroline lắc đầu, giật nẩy mình. “ Ngài muốn một hôn ước giả sao?”
“ Không đến nổi như thế,” Hắn trả lời. “ Tất cả những gì ta muốn là nàng cho phép ta được hộ tống nàng đến vài hoạt động của xã hội… cùng nhau nhảy một vài điệu nhảy, một hai lần cưỡi ngựa… đủ để những lời đồn đại của thiên hạ đến tai cha ta”.
Nàng nhìn hắn giống như hắn thuộc về Bedlam. “ Ngài cho rằng sẽ có người tin vào cái âm mưu đó sao? Tôi và ngài ở hai thế giới khác nhau. Tôi không tửong được một cặp nào lại không hợp nhau đến thế này”
“ Không phải là không tin được. Phụ nữ ở tuổi nàng…” Andrew ngập ngừng, suy nghĩ cách khôn khéo nhất để mở lời.
“ Ngài muốn nói rằng vì tôi đã 26 tuổi, nên hiển nhiên rằng tôi phải tuyệt vọng mong muốn kết hôn. Thật ra là , quá tuyệt vọng đến nổi tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của ngài cho dù tôi nhận thấy ngài ghê tởm đến đâu đi nữa. Đây là điều mọi người sẽ nghĩ.”
“ Nàng thật miệng lưỡi, Miss Hargreaves.” Hắn nhận xét nhẹ nhàng.
Nàng cau mày nhìn anh qua cặp mắt kính.
“ Chính xác là như thế, Ngài Drake. Tôi miệng lưỡi, tôi tỏ ra một nữ học giả, và tôi thấy bản thân giống như một cô hầu đứng tuổi. Làm sao mà người khác có thể tin rằng ngài có một tình cảm lãng mạn với tôi?”
Chà, thật là một câu hỏi hay. Chỉ cần là vài phút trước thôi, Andrew sẽ phá ra cười . Nhưng khi hắn ngồi gần nàng, chân gần chạm vào nàng, sự quyến rũ đột nhiên bùng lên thật nóng bỏng. Hắn có thể ngửi thấy hương thơm ấm áp đầy nữ tình và một số mùi vị trong lành của trời đất, dường như nàng vừa từ ngoài vườn đi vào.Cade đã tâm sự rằng chị mình dành rất nhiều thời gian cho khu vườn và nhà kính, chăm sóc hoa hồng và nghiên cứu cây trồng. Bản thân Caroline là một đóa hồng tinh tế, mùi hương ngọt ngào, và có nhiều gai.Andrew không thể tin được hắn không bao giờ chú ý đến cô trước đó.
Hắn liếc nhìn qua Cade, cậu ta đang nhún vai ý muốn nói tranh cãi với Caroline là một nỗ lực vô vọng.
“Hargreaves, để chúng tôi một mình trong ít phút ,” hắn nói ngắn gọn.
“ Tại sao?” Caroline hỏi một cách nghi ngờ.
“ Ta muốn nói chuyện riêng với nàng. Hoặc là…” hắn nở một nụ cười chế giễu, khiến nàng thấy bực bội.” Nàng sợ một mình với ta phải không , Miss Hargreaves?”
“ Dĩ nhiên là không!” nàng nhìn cậu em yêu cầu “ Ra ngoài đi, Cade, trong khi chị xử lí với người tự xưng là bạn bè cậu.”
“ Được rồi.” Cade dừng lại ở ngưởng cửa, khuôn mặt đẹp trai trẻ con đầy vẻ quan tâm khi cậu nói “ Cần giúp thì cứ la lên nhé.”
“Chị sẽ không cần giúp đỡ.” Caroline khẳng định chắc chắn. “ Chị có thể tự xử lý ngài Drake.”
“ Em đâu có nói với chị,” Cade trả lời rầu rĩ. “ em đang nói với Drake.”
Andrew cố nín cười khi hắn nhìn cậu ta rời khỏi phòng. Tập trung chú ý vào Caroline, hắn đến cạnh nàng trên ghế trường kỷ,để cả hai ngồi gần nhau hơn.
“Đừng ngồi đấy” nàng nhắc nhở.
“Tại sao?” Hắn trao cho nàng cái nhìn thật quyến rũ làm tan chảy sự kháng cự của phụ nữ trong quá khứ. “ Ta làm cho nàng căng thẳng sao?”
“ Không phải, tôi để những cái ghim ở đó, và ngài sắp có cái mông giống con nhím ấy”
Andrew phá ra cười, đưa tay tìm kiếm, và phát hiện chúng ngay dưới mông trái của hắn.
“ Cám ơn vì đã cảnh báo,” hắn nói một cách tỉnh khô. “ Nàng có thể để ta tự phát hiện ra mà.”
“ Tôi suýt bị cám dỗ” Caroline thú nhận.
Andrew kinh ngạc nhận ra rằng nàng thật đẹp, với sự vui vẻ ánh lên trong đôi mắt nâu, và hai má ửng hồng. Câu hỏi lúc nãy – làm sao người khác có thể tin rằng hắn có hứng thú nơi nàng – đột ngột trở nên thật buồn cười. Làm sao hắn có thể không yêu thích nàng? Những ảo ảnh mơ màng lứot qua đầu hắn… Hắn muốn nâng cơ thể thanh nhã ấy trong vòng tay, đặt nàng vào lòng hắn,hôn nàng điên cuồng. Hắn muốn cho tay vào dưới chiếc váy nâu bằng vải lanh của nàng và luồn tay hắn lên chân nàng. Trên tất cả, hắn muốn kéo vạt trên áo nàng xuống, bộc lộ bộ ngực nhỏ bé kiêu hãnh của nàng. Hắn chưa từng bị lôi cuốn bởi một bộ ngực đến như thế, điều được xem là khá kì lạ khi hắn luôn thích thú với những phụ nữ khêu gợi. Hắn ngắm nhìn khi nàng chuyển sự chú ý vào khung gỗ. Rõ ràng là nàng bị phân tâm, nàng lóng ngóng với những cái ghim và suýt tự đâm vào tay khi cố gắng đính hàng đăng-ten đúng chỗ.
Đột nhiên Andrew với sang lấy những chiếc ghim
“ Cho phép ta.”
Một cách thành thạo, hắn căng tấm đăng ten, với lực vừa phải và cố định nó lại bằng những chiếc ghim, mỗi cái đính chặt vào cạnh khung.
Caroline không giấu được sự ngạc nhiên khi nàng nhìn hắn . “ Sao ngài lại biết việc này?”
Andrew nhìn tấm đăng ten một cách chăm chú trước khi đặt nó sang bên.
“ Ta là đứa trẻ duy nhất trong một khu nhà rộng lớn,gần như không có bạn bè. Vào những ngày mưa, ta giúp người hầu làm việc này.”
Hắn nhìn nàng thoáng mỉm cười “ Nếu nàng bị ấn tượng bởi tài căng đăng ten của ta, nàng nên thấy ta đánh bóng bạc.”
Nàng không cười đáp lại hắn,nhìn vào hắn đầy vẻ hiếu kỳ. Khi nàng nói, giọng nàng trở nên mềm mại hơn hẳn.
“ Sẽ không ai tin vào trò chơi cầu hôn của ngài. Tôi biết dạng phụ nữ ngài theo đuổi.Ngài thấy đó, tôi đã nói chuyện với Cade. Và tiếng tăm của ngài đã được lan truyền. Ngài không bao giờ thích một phụ nữ như tôi.”
“ Tôi có thể thuyết phục,” hắn nói. “ Tôi có một tài sản to lớn đang bị đe dọa. Vì nó, tôi sẵn sàng đi với quỷ. Vấn đề là, nàng có thể không?”
“ Tôi nghĩ là tôi có thể,” nàng đều giọng trả lời. “ Ngài trông không tệ. Tôi thậm chí nghĩ ngài đẹp trai, phần nào đó đầy cám dỗ, dù hơi bê bối.”
Andrew cau mày nhìn nàng. Hắn không phù phiếm, và hiếm khi chăm chút ngoại hình, chỉ cần chắc chắn rằng hắn sạch sẽ và quần áo hợp thời trang. Nhưng không cần tự phụ, hắn biết hắn cao và cân đối, phụ nữ thường ca ngợi mái tóc đen dài và đôi mắt xanh của hắn. Vấn đề là ở cách sống của hắn. Hắn trải qua hầu hết thời gian ở trong nhà,ngũ quá ít, và hắn uống quá nhiều. Gần như thường xuyên, hắn thức dậy vào giữa ngày, mắt đỏ ngầu và quầng đen dưới mắt, làn da xanh xao do những đêm rượu chè. Và hắn chưa bao giờ quan tâm… cho đến lúc này. So sánh với tạo vật thanh nhã trước mặt, hắn cảm thấy như là một đống hổ lốn bẩn thỉu.
“ Ngài định thuyết phục tôi như thế nào ?” Caroline thắc mắc.
Rõ ràng là nàng không xem xét kế hoạch của hắn; mà chỉ quan tâm xem hắn sẽ làm thế nào thuyết phục nàng. Thật không may, đó là điểm yếu trong kế hoạch của hắn. Hắn không có gì để thuyết phục nàng. Không tiền, không địa vị xã hội, không tài sản để quyến rũ nàng. Chỉ duy nhất một điều hắn nghĩ ra có thể hấp dẫn nàng.
“ Nếu nàng đồng ý giúp ta,” hắn nói chậm rãi, “ Ta sẽ tránh xa em nàng. Nàng biết những điều ta có thể ảnh hưởng đến cậu ta. Cậu ta mang nợ ngập đầu, và đang cố gắng để theo kịp lũ vô loại và đê tiện mà ta gọi là bạn. Trước khi Cade có kết cuộc giống ta – sa đọa, cay độc, và không còn hy vọng cứu chữa.”
Từ vẻ mặt của Caroline, đây chính xác những gì nàng lo sợ
“ Nó đã nợ bao nhiêu rồi?” nàng hỏi cứng nhắc.
Số nợ làm cho nàng run rẩy và hoảng sợ. Đọc được nỗi kinh hoàng trong mắt nàng, Andrew cảm thấy thật hài lòng. Đúng thế… hắn đã đoán chính xác. Nàng yêu cậu em trai đủ để làm tất cả để cứu em nàng.Thậm chí giả vờ yêu ngừơi đàn ông nàng căm ghét.
“ Đó chỉ là mới bắt đầu,” Andrew nói. “ Trước khi Cade trượt vào hố sâu không đáy, không tài nào rút chân ra được.”
“ Và Ngài sẵn sàng nhìn điều đó xảy ra sao? Ngài chỉ đơn giản đứng nhìn và để nó hủy hoại cuộc đời sao? Và làm tổn thương mẹ và tôi?”
Andrew đáp lại bằng cái nhún vai bình thản. “ Đó là cuộc đời cậu ta,” hắn chỉ ra sự thật. “ Ta không phải là người trông trẻ.”
“ Lạy Chúa tôi,” nàng run rẩy. “ Ngài không quan tâm đến ai ngoài bản thân mình sao?”
Hắn giữ vẻ mặt trống rỗng, và nhìn vào vết bẩn của đôi giầy đắt tiền.“Không, ta không quan tâm cái chết tiệt nào đến bị lôi xuống cùng với ta. Nhưng nếu nàng giúp ta, ta sẽ xử lý việc của Cade. Ta sẽ chắc chắn rằng sẽ không còn ai mời em nàng đến câu lạc bộ hoặc nhà thổ. Ta đảm bảo rằng tất cả những người mà ta biết – tin ta đi, đó là một số lượng đáng kễ đấy- sẽ không mở rộng tài khoản. Em nàng sẽ không được tham dự vào những trò chơi đánh cược lớn ở Luân Đôn. Hơn nữa, nếu ta được thừa kế gia sản, ta sẽ giải quyết các vấn đề tài chính của Cade.”
“ Cade có biết về kế hoạch của ngài không?” Caroline trông thật nhợt nhạt và kiên quyết khi nàng nhìn hắn.
“ Không. Nhưng nó sẽ cứu rổi em nàng.”
“ Và nếu tôi từ chối lởi đề nghị của ngài?”
Một nụ cười cứng rắn, có chút tàn nhẫn trên môi hắn, nụ cười của cha hắn, Andrew cay đắng.
“ Thế thì em nàng sẽ xuống thẳng địa ngục… ngay bên cạnh ta. Và nàng sẽ bị buộc phải nhặt từng mảnh vỡ. Ta ghét phải thấy đất đai gia đình nàng bị bán để trả nợ cho Cade. Không phải là một viễn cảnh dễ chịu cho mẹ nàng, bị buộc phải sống trong sự thương hại của họ hang lúc tuổi già. Hoặc nàng, về vấn đề đó,” hắn nhìn nàng đầy vẻ xấc xược, ánh mắt hắn đọng lại trên ngực nàng “ nàng có khả năng gì để kiếm đủ tiền lo cho gia đình?”
“ Đê tiện” Caroline thì thầm, run rẩy dữ dội,không thể phân biệt được cảm xúc của nàng là sợ hãi hay giận dữ, có thể là cả hai.
Im lặng, Andrew cảm thấy một sự xúc động xoắn lại trong lồng ngực, bỗng nhiên hắn muốn rút lại tất cả… an ủi và vỗ về nàng… hứa sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ điều gì làm tổn hại đến gia đình nàng. Hắn cố hết sức xua đi tình cảm mềm yếu kinh khủng này, nhưng nó vẫn bướng bĩnh trụ lại trong hắn.
“ Tôi có quyền nào lựa chọn nào khác đâu?.” Caroline hết sức tức giận, từ chối bất kì sự an ủi nào của hắn.
“ Vậy là nàng đồng ý với kế hoạch của ta? Nàng sẽ tham gia vào trò tán tỉnh cùng ta?”
“ Vâng, tôi sẽ.” Nàng nhìn hắn sôi sục. “ Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu? Hàng tuần? hang tháng?”
“ Đến khi Bá tước cho ta vào di chúc. Nếu nàng và ta cùng hợp tác, sẽ không kéo dài lâu đâu.”
“ Tôi không biết tôi có thể chịu đựng được không,” nàng cho biết, và nhìn hắn khó chịu. “ Chính xác là chúng ta sẽ đi đến đâu? Nói những câu âu yếm? ôm nhau ? Hôn ?” Ý nghĩ sẽ hôn hắn làm nàng liên tưởng đến việc hôn một con dê. ( chết cười quá đi mất )
“ Tôi cảnh cáo ngài, tôi sẽ không cho phép danh tiếng của tôi bị tổn hại, cho dù là vì Cade đi nữa!”
“ Ta vẫn chưa nghĩ chi tiết đến thế đâu.”
Mặt hắn vẫn bình thản, mặc dù sự nhẹ nhõm đang dâng lên trong hắn.
“ Ta sẽ không làm tổn hại đến nàng. Tất cả những gì ta muốn là chúng ta có một tình bạn dễ chịu”
Caroline ngồi bật dậy, giống như được thoát khỏi sức mạnh của trọng lực. Cả người nàng kích động.
“ Thật quá sức chịu đựng,” nàng hạ giọng. “ Tôi có làm gì nên tội chứ…”
Nàng trừng mắt nhìn Andrew “ Khi nào chúng ta bắt đầu? làm cho sớm đi.Tôi muốn trò chơi vô đạo đức này kết thúc càng sớm càng tốt.”
“ Sự nhiệt tình của nàng thật đáng khen,” Andrew tán thưởng, niềm vui bùng lên trong mắt hắn. “ Hai tuần nữa. Ông anh cùng cha khác mẹ của ta và vợ hắn có tổ chức một buổi tiệc cuối tuần tại dinh thự. Ta sẽ yêu cầu họ mời gia đình nàng. Nếu may mắn, cha ta cũng sẽ tham dự.”
“ Và để thể hiện, tôi và ngài sẽ bất ngờ bị thu hút lẫn nhau,” nàng đảo tròn mắt.
“ Tại sao không? Nhiều chuyện tình lãng mãn đã bắt đầu như thế. Trong quá khứ, ta từng có nhiều…”
“ Xin ngài,” nàng nóng nảy cắt ngang. “ Vui lòng đừng gộp tôi vào những mối quan hệ bất chính của ngài. Tôi đã đủ biết ngài kinh khủng ra sao rồi.”
“ Được thôi” hắn đồng ý “ Từ giờ, ta sẽ để nàng bắt đầu chủ đề của câu chuyện. Em nàng nói rằng nàng rất thích làm vườn. Không nghi ngờ gì, chúng ta sẽ có những buổi bàn luận không mệt mỏi về phân bón.” Hắn cảm thấy thỏa mãn khi nhìn làn da trắng như sứ của nàng hằn lên sự tức giận.
“ Nếu tôi thuyết phục được bất cứ người nào tin rằng tôi bị ngài thu hút, tôi thề sẽ bắt đầu sự nghiệp làm diễn viên” nàng nghiến răng.
“ Chuyện này có thể thu xếp được,” Andrew đáp lạnh lùng.
Anh cùng cha khác mẹ của hắn, Logan Scott, là một trong những diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay, cũng là chủ quản lý của Capital Theater. Mặc dù Andrew và Logan là bạn từ thời thơ ấu, họ chỉ mới phát hiện ra mối quan hệ anh em gần đây. Logan là con hoang của ngài bá tước cùng với một diễn viên trẻ lúc trước. Trong khi Andrew được sống trong giàu sang và mọi đặc quyền, Logan phải ở trong nghèo khó, thường xuyên bị bỏ đói và đánh đập bởi gia đình nhận nuôi. Andrew ngờ rằng hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi cảm giác tội lỗi, dù đấy không phải tội lỗi của hắn.
Nhìn thấy vệt mờ trên mắt kiếng của Caroline, hắn tiến lại gần nàng,thì thầm “ Yên nào.”
Nàng cứng người khi hắn tiến đến, tháo cái gọng thép khỏi sống mũi nàng.
“ Ng…Ngài làm gì vậy? Tôi…ngừng lại, trả cho tôi…”
“ Xong ngay mà,” hắn dùng một góc của chiếc áo sơ mi mềm mại lau vào tròng kính, cho đến khi nó sang hẳn lên. Hắn ngừng lại kiểm tra chúng, và liếc nhìn Caroline. Không có cặp kính, mắt nàng trông to và sâu thẳm, tia nhìn hơi mông lung. Nàng mới yếu đuối làm sao. Một lần nữa cảm giác muốn che chở lại xuất hiện.
“ Không đeo kiếng nàng có nhìn thấy gì không?” Hắn nhẹ nhàng đeo kính vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
“ Không thấy rõ gì cả.” nàng thấp giọng thừa nhận, dường như sự điềm tĩnh bị phá vỡ.
Ngay khi mắt kính được đeo vào, nàng lùi lại tránh xa Andrew và thu mình lại. “ Giờ thì tôi đoán ngài sẽ chế nhạo cười cợt tôi.”
“ Không phải thế. Ta thích mắt kính của nàng.”
“ Ngài thích ư?” Nàng hỏi một cách nghi ngờ. “ Tại sao?”
“ Nó làm nàng trông như một con cú thông thái ấy.”
Rõ ràng nàng không nghĩ đó là lời khen, mặc dù Andrew thật sự có ý đó.
Hắn không thể không tưởng tượng nàng sẽ như thế nào khi không mặc gì cả, chỉ đeo cặp mắt kính, sẽ nghiêm trang và đứng đắn cho đến khi hắn dụ dỗ nàng vào đam mê, cơ thể mỏng manh của nàng sẽ run rẩy mất kiểm soát bên dưới hắn- Nhận thức mình lại bị kích thích, Andrew xua ngay hình ảnh ấy ra khỏi đầu.
Chết tiệt, hắn không bao giờ nghĩ lại say mê người chị ế chồng của Hargreaves! Hắn phải chắc chắn nàng không nhận ra tình cảnh này, bằng không thì nàng còn khinh thường hắn them nữa. Cách duy nhất để để tránh nàng đoán ra hắn bị quyến rũ, là tiếp tục khiến cho nàng khó chịu và thù ghét. Chuyện này thì dễ thôi mà, hắn chua chát nhạo báng .
“ Ngài có thể về rồi” Caroline nhấn mạnh . “ Tôi cho rằng thỏa thuận của chúng ta cũng phải tùy thời gian.”
“ Đúng vậy” hắn gật đầu. “ Nhưng mà, còn một vấn đề. Nàng có thể mặc đẹp, hợp thời một chút cho buổi tiệc cuối tuần không? Khách khứa – chưa kể đến cha ta – sẽ dễ dàng chấp nhận ta có quan tâm đến nàng hơn, nếu nàng không mặc những thứ khá là …”
Giờ thì nàng tím cả tai “ Khá là sao?” nàng rít lên.
“ Quá già cỗi.”
Caroline lặng người trong giây lát, rõ ràng cố kềm chế sự thôi thúc giết người.
“ Tôi sẽ cố,” nàng nghẹn giọng đáp. “ Và ngài, có thể, nên tìm một người phục vụ đứng đắn. Hoặc nều ngài đã có, thì thuê người khác đi.”
Bây giờ thì đến lượt Andrew tức giận . Hắn thấy các cơ mặt co giật
“ Tại sao vậy?”
“ Bởi vì tóc ngài quá dài, giày thì cần phải được lau chùi, và cách ăn mặc của ngài làm tôi liên tưởng đến một cái giường bừa bộn!”
“ Nghĩa là nàng muốn nằm trên ta phải không?”
Hắn hỏi và bước vội ra ngoài đóng cửa lại, ngay trước lúc nàng ném cái lọ. Tiếng đồ sứ vỡ vang khắp nhà.
“ Drake!” Cade chạy lại, nhìn hắn chờ đợi “ Thế nào rồi? Chị có đồng ý không?”
“ Nàng đồng ý”
Những từ ngữ đó làm khuôn mặt trẻ trung của Cade giãn ra
“ Tốt quá! Giờ thì mày sẽ tìm lại điểm tốt trong mắt lão già, và mọi thứ lại quay về,đúng không ,ông bạn già? Đánh bạc, chè chén, say sưa… A, khoảng thời gian chúng ta sẽ có !”
“Hargreaves, tao có chuyện cần nói,” Andrew chậm rãi “ Tao không nghĩ là mày thích nghe đâu.”