Còn hơn một tháng nữa sẽ qua năm mới, trong nhà phỏng chừng đang trông ngóng cô gửi tiền về. Năm mới đến, không thể không mua cho các em bộ quần áo mới. Còn có cha mẹ cô, quanh năm suốt tháng làm việc như trâu như ngựa, cũng không thể để ông bà mấy năm liền chẳng có được một ngày nghỉ ngơi. Nghĩ đến đây, lòng Ngô Quế Lan thắt lại. Hai tháng nay cô không kiếm được đồng nào, đừng nói gửi tiền về nhà, ngay cả nuôi sống bản thân cũng là cả một vấn đề. Chẳng lẽ phải đến ngân hàng rút nốt số tiền tiết kiệm dự phòng? Tài khoản của cô còn thiếu năm trăm nữa mới đủ hai vạn, nghĩ ngược nghĩ xuôi, cuối cùng cô vẫn cắn răng trích ra bốn ngàn gửi về. Số tiền này là những khoản linh tinh vụn vặt mỗi tháng cô gom góp cóp nhặt dành dụm cho bản thân. Cô tính để dành đủ năm vạn sẽ về huyện thuê một căn nhà nhỏ mở quán mì, không mơ đến làm giàu, chỉ cần đủ nuôi sống cả gia đình là được, nhưng xem tình hình hiện tại không biết đến năm nào tháng nào mới tích cóp đủ. Giá cả lại ngày một leo thang, đến lúc đó năm vạn chỉ sợ cũng không đủ để mở cửa hàng như cô muốn.
Đi từ bưu cục ra, Ngô Quế Lan nắm chặt biên lai gửi tiền trong tay, lòng lạnh lẽo như tiết trời ngày đông. Bé Anh học Đại học danh tiếng, học phí và sinh hoạt phí đều rất cao. Nếu cô đổi sang một công việc đứng đắn khác, chắc chắn sẽ không thể nào kham nổi, nhưng nay đến cả công việc đang làm cũng không ăn thua gì rồi. Nói ra cũng lạ, dường như chỉ một mình cô gặp phải vận đen, những người khác cũng không có trục trặc gì, đa số vẫn hành nghề đều đều.
Đầu tiên kiếm được món hời với con sâu rượu trên cầu vượt, rồi đến lời được của tên họ Lâm kia mấy trăm, sau đó bắt đầu số con rệp. Lẽ nào ông trời đang phạt cô chặt chém người khác quá tay chăng? Nghĩ vậy, cả cô cũng thấy hoang đường đến nực cười. Nhưng khi bàn tay chạm đến chiếc sổ tiết kiệm đã rút đi vài con số trong túi áo, nụ cười của cô liền trở nên nặng nề, bất đắc dĩ thở dài, biết làm thế nào để sống tiếp đây?
Hay là đi kiếm việc làm nhỉ? Dạo này nghe nói công việc thời vụ tương đối dễ kiếm, hơn nữa tiền lương cũng không thấp. Không bằng đi thử xem, còn hơn ngày nào cũng lông bông ở bên ngoài chẳng kiếm được một xu.
“Mẹ kiếp… định ăn quỵt của ông à…” Tiếng quát mắng vọng đến làm Ngô Quế Lan chú ý. Cô theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài một cửa hàng nhỏ đang bu kín những người, đang hả hê chỉ trỏ bình luận điều gì.
Cô vốn không phải loại người tò mò ham vui, liền đi vòng qua đám đông, đến liếc mắt một cái xem chuyện gì đang diễn ra cũng không thèm. Có điều, chưa đi được hai bước, đám người bỗng dưng ầm ĩ lên, một người đột nhiên từ bên trong vọt ra, đâm thẳng vào cô.
Không có mắt à! Không kịp tránh, cô bị mất đà loạng choạng, rủa thầm một tiếng, trợn mắt nhìn về phía tên đầu sỏ lỗ mãng kia. Không ngờ cô bắt gặp một đôi mắt rất đẹp, rất trong đầy áy náy đang nhìn lại. Lửa giận trong người cô như gặp phải một luồng nước suối trong veo, đột nhiên tắt ngấm.
Người này sao trông quen thế nhỉ? Cô hoang mang nhìn gương mặt sây sát trước mặt, cẩn thận lục lọi trí nhớ.
“Xin lỗi…” Lời xin lỗi luống cuống bị một tiếng rên thay thế, chàng trai trước mặt cô bị một người cao lớn thô kệch đuổi theo phía sau đẩy ngã xuống đất, đấm đá như mưa trút xuống người anh ta. “Này thì chạy, ông mày cho mày chạy!”
Sau đó còn có một người đàn bà tóc xoăn trang điểm rất đậm chạy theo, co chân đạp người đàn ông đang cuộn mình tránh đòn dưới đất, miệng còn không ngừng văng ra những câu chửi chua ngoa.
Chẳng liên quan đến cô… “Aiz! Chị à!” Ngô Quế Lan phát hiện hành vi của mình luôn không chịu nghe theo lí trí, rõ ràng không muốn xen vào việc của người khác nhưng cái tay đã hùa theo cái miệng kéo người phụ nữ kia lại từ lúc nào chẳng hay.
Rõ ràng một bà cô già lại được gọi như gái hai mươi, người phụ nữ kia dù bực mình vì bị ngăn lại nhưng cũng không nổi cơn tại chỗ, chỉ trừng mắt nhìn Ngô Quế Lan nói: “Cái gì?”
“Đừng đánh nữa, cẩn thận chết người!” Ngô Quế Lan chăm chú nhìn những nếp nhăn ở đuôi mắt dùng cả một lớp phấn dày cũng không che được của đối phương, cười giả lả khuyên nhủ. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu bọn họ chịu dừng tay, cô cũng không ngại trích ra ít máu, giúp người nọ trả tiền cơm. Nhà hàng nhỏ như vậy hẳn đồ ăn cũng không lấy gì làm đắt.
“Tránh ra, liên quan gì đến cô. Loại người ăn không này đánh chết được tên nào hay tên đó.” Người phụ nữ gạt phắt tay Ngô Quế Lan ra, khinh bỉ nói rồi tiếp tục đánh.
Ngô Quế Lan loạng choạng suýt ngã, tức giận nhìn tên nhà hàng, “Mì bò họ Lý”, lại liếc đám người khoanh tay đứng nhìn bu quanh, không khỏi cười lạnh, song lập tức đã thay bằng một nụ cười quyến rũ.
“A… Đây không phải là anh Lý sao?” Cô lắc mông đi đến bên kia, ôm lấy cánh tay người đàn ông đang khí thế ngút trời, nũng nịu nói: “Vừa rồi em còn không nhận ra đấy!”
Tất cả mọi người bị một câu này làm cho kinh ngạc, bao gồm cả người đàn ông kia. Ông ta ngừng tay đánh, kì quái nhìn cô gái vừa xuất hiện này, thấy cô còn trẻ, bề ngoài cũng không tệ, bèn không đẩy ra mà chỉ hỏi: “Cô là ai?”
“Ai da, anh, nhanh như vậy đã quên người ta…” Ngô Quế Lan mặt dày cọ cọ vào thân dưới ông ta, liếc nhìn lửa giận hừng hực trong mắt người phụ nữ bên cạnh, nụ cười càng đượm, “Người ta là Lan Nhi ở tiệm massage Tinh Nguyệt đây, thì ra anh nói chờ anh ly hôn với cọp mẹ ở nhà sẽ chuyển về sống với em chỉ là dỗ ngon dỗ ngọt sao?” Nói đến đây, cô ra vẻ ai oán, đấm như mưa vào người đàn ông bên cạnh, nhưng ai nhìn cũng thấy là hờn dỗi.
“Tinh Nguyệt…” Người đàn ông hiển nhiên bị dọa, phản ứng trở nên trì độn, “Tôi chưa thấy bao giờ…”
“Lý Đại Tài!” Tiếng sư tử Hà Đông rống lên, làm người đàn ông giật mình tỉnh lại.
“Tú, nhất định cô ta nhận sai người, anh không biết cô ta.” Ông chồng hoảng loạn rút tay khỏi lòng Ngô Quế Lan, hấp tấp thanh minh.
“Anh thật là không có lương tâm, hai ngày trước còn qua đêm chỗ người ta, bây giờ lại muốn phủi sạch sẽ à? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vây.” Ngô Quế Lan cười lạnh, lửa cháy đổ thêm dầu.
Người xung quanh nhìn thấy trò khôi hài như vậy đều cười cợt chỉ trỏ. Người phụ nữ kia xưa nay hung hãn lấn chồng, làm sao có thể chịu nhục như vậy, không thèm nghe chồng giải thích, xông lên định cho Ngô Quế Lan một bạt tai. “Tao đánh chết mày, con hồ li tinh không biết xấu hổ này!”
Ngô Quế Lan cười khẩy, giơ tay một cái đã giữ được cổ tay người phụ nữ kia. Cô rất khỏe, bà ta sao có thể là đối thủ. “Muốn ăn vạ thì tìm chồng bà đi, đừng có đụng đến tôi.” Cô nghênh ngang hất bà ta về phía người đàn ông bên cạnh.
Lúc ngã vào lòng người đàn ông kia, bà ta đem mọi tức giận trút lên chồng, điên cuồng cào cắn, “Đều tại anh… Đều tại anh… Đồ vô lương tâm!”
Người đàn ông chân tay luống cuống lĩnh đòn, muốn biện minh mà người phụ nữ kia căn bản không muốn nghe. Bị đánh dập dụi, lại mất mặt trước bao nhiêu người, ông ta cũng dần dần nổi nóng, giáng một cái tát lên mặt vợ. Bà ta bị đánh càng trở nên tức giận, vì vậy cục diện lúc đầu hai vợ chồng bắt tay đánh người ngoài ngay lập tức chuyển thành nội chiến. Mà người khởi xướng, Ngô Quế Lan, đã rời xa tâm bão, đi đến bên anh chàng vừa bò từ dưới đất lên, vẫn còn ngô nghê đứng một bên nhìn.
“Đi thôi!” Cô cười, kéo tay anh ta đường hoàng rời khỏi đám đông.
“Anh theo tôi làm gì?” Ngô Quế Lan tức giận dừng lại, trừng mắt nhìn chàng trai nãy giờ vẫn duy trì khoảng cách năm bước đằng sau.
Anh ta dừng lại, đôi mắt đẹp đến quá sức chịu đựng mở to đầy vô tội nhìn Ngô Quế Lan.
Đáng lẽ mỗi người nên đi một ngả, ai ngờ anh ta lại đi theo cô đến tận ngõ nhỏ trước nhà trọ, lại còn một mực im thin thít không nói câu nào cho đến khi Ngô Quế Lan mất hết cả kiên nhẫn, hối hận tự mình rước lấy phiền phức.
“Cảnh cáo anh đừng có đi theo tôi, bằng không chớ trách tôi không khách sáo!” Hung hăng vứt ra một câu, Ngô Quế Lan lấy chìa khóa mở cửa sắt, rầm một cái đã chặn anh ta lại bên ngoài.
Nhìn cánh cửa sắt đóng chặt, chàng trai mờ mịt đứng đó không biết phải làm gì, đôi mắt đẹp hiện lên một chút đau thương.
Hai ngày trước anh tỉnh lại ở một nơi tràn ngập màu trắng cùng một mùi khó ngửi xộc vào mũi. Trong đầu trống rỗng, xung quanh lại không có ai, im lặng như tờ đến mức khiến cho anh ta phải sợ. Lúc ngồi dậy phát hiện trên tay mình cắm một ống dài có kim tiêm, anh rút ra, mu bàn tay lập tức chảy máu đỏ lòm.
Từ căn phòng đó đi ra, bên ngoài hành lang không một bóng người. Có hai người phụ nữ mặc áo trắng đội mũ ở phòng bên cạnh đang tán gẫu, cũng không nhìn thấy anh.
Xuống bao nhiêu tầng lầu, anh cũng không nhớ được, chỉ biết là càng đi xuống, càng thấy nhiều người. Mỗi người đều lo làm chuyện của mình, không ai để ý đến anh.
Sau đó, anh đi đến một con phố đông người qua lại, rốt cuộc không tìm được đường về. Ngoài trời rất lạnh, anh vẫn không ngừng bước đi, lúc mệt thì theo dòng người vào mấy trung tâm thương mại ngồi nghỉ, nhưng đến tối lại bị đuổi ra. Buổi tối đầu tiên, anh ngồi ngoài cửa một hiệu thuốc mở thâu đêm, lạnh cứng cả người tưởng không đứng dậy nổi, sau nửa đêm đành đứng dậy chạy tại chỗ, khổ sở đến tận hừng đông. Buổi tối thứ hai, anh tìm được một nhà ga, dại ra một đêm trong phòng đợi.
Đói khát vẫn đeo bám anh. Mỗi người anh gặp đều rất thờ ơ, anh cũng không dám đụng vào đồ bày trên kệ trong siêu thị hay quán ăn, cho đến khi đi qua tiệm ăn nhỏ kia, người đàn bà đó ân cần kéo anh đi vào, sau đó bưng đến một bát mì thịt bò nóng hổi hương bay bốn phía. Hai ngày gần đây không có ai tốt với anh như vậy, lại không biết rằng đó chỉ là chiêu chèo kéo khách, vì vậy tự nhiên ăn, sau đó không có tiền nên bị đánh.
Chung quanh có rất nhiều người đến xem trò vui, nhưng không có ai chịu nói giúp anh một câu. Anh vừa bất lực vừa sợ hãi, chỉ có thể chịu đựng không rên một tiếng, chờ đến khi đau đớn chấm dứt. Là cô gái này kéo anh ra khỏi mớ hỗn độn đó, dù từ đầu đến cuối cô chưa từng tỏ ra thân thiện, nhưng cũng không hề nhìn anh bằng ánh mắt xem thường.
Anh chậm rãi trượt theo bức tường ngồi xuống đất. Anh cũng không biết vì sao đi theo cô, chỉ nghĩ đến lòng bàn tay cô thô ráp nhưng ấm áp, nghĩ đến nụ cười dịu dàng kia, vậy nên không muốn bỏ đi. Mỗi người đều có ngôi nhà của mình, nhưng anh không có, hoặc là anh không nhớ nổi. Anh hoàn toàn không biết gì về thế giới này, tất nhiên cũng không biết đi về đâu.
Trong ngõ nhỏ không có gió nhưng vẫn rất lạnh. Anh cuộn mình co ro ngồi đó, có người đi qua, anh không để ý, mà cũng chẳng ai để ý đến anh, chỉ cho rằng anh là một kẻ lang thang, hoặc một kẻ điên. Cửa sắt mở rồi lại đóng, có người ra, có kẻ vào, mỗi lần anh đều ngẩng đầu nhìn, nhưng không hề thấy bóng dáng cô gái ấy. Không phải có ý gì, chỉ là muốn nhìn thấy cô một lần.
Sắc trời dần tối, tuyết bắt đầu rơi. Đưa tay đỡ một bông tuyết như một đóa hoa mong manh, anh tò mò xem nó tan ra trong lòng bàn tay mình. Nếu không có rét lạnh và đói khát, thế giới này hết thảy đối với anh mà nói đều mới mẻ và đáng yêu vô cùng.
Cửa lại mở ra lần nữa, anh nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt dầy son phấn của cô, liền vội vàng đứng lên, có điều lạnh quá lên toàn thân tê cóng, thiếu chút nữa lảo đảo ngã nhào.Vịn tường đứng vững, hoang mang nhìn cô không giống như ban ngày, trong lòng anh bỗng thấy như đánh mất điều gì.
Ngô Quế Lan không ngờ anh vẫn còn ở đây, không khỏi đau đầu, nghĩ một lúc bèn quyết định làm như không thấy, bỏ đi thẳng. Anh do dự một lát, sau đó bám theo cô.
Theo cô vào công viên, quán bar, sàn nhảy, và những chỗ ăn chơi xô bồ khác, nhìn cô đến gần từng người đàn ông, anh cũng không biết cô đang làm gì, chỉ là không muốn thấy cô cười như vậy, cảm giác giả tạo vô cùng.
“Chết tiệt, rốt cuộc anh định đi theo tôi đến lúc nào?” Khách hàng mà cô sắp ngã giá xong, chỉ vì thấy anh đứng phía sau cuối cùng đổi ý bỏ đi. Kết cuộc Ngô Quế Lan không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng, nện giầy cao gót đi đến trước mặt anh, giơ tay quăng cho anh một cái tát. Một buổi tối vì sự xuất hiện của anh mà thành công cốc, khó trách được cô tức giận như vậy, lại hối hận đã xen vào việc thiên hạ.
Anh bị tát lệch cả mặt, nhìn cô tức giận bước đi, lúc này rốt cuộc cũng không dám theo sau nữa. Trên mặt đau nhói như có kim châm, trong lòng lại trống rỗng, đột nhiên cảm thấy những người xung quanh đều trở lên đáng sợ vô cùng.
Đi được trăm mét, Ngô Quế Lan rủa thầm một tiếng, lại đùng đùng quay trở về. Cảm giác ran rát lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền đến không ngừng gợi nhắc đến ánh mắt hoang mang vô tội của anh khi bị đánh, khiến cô đau cả đầu.
Anh vẫn đứng ở chỗ cũ, thấy cô quay trở lại, không tự chủ được co rúm người lùi về sau, nhưng vẫn mặc cô nắm lấy tay mình.
Bàn tay anh lạnh như băng, Ngô Quế Lan cố nén lửa giận trong lòng, đưa anh vào trong một quán lẩu nhỏ. Chỉ là một nồi lẩu cay đã đủ cho anh lấy lại trọn vẹn lòng tin anh dành cho cô, sắc mặt anh hồng hào lại, thân thể lạnh cóng suốt hai ngày qua cũng trở lên ấm áp.
“Anh Lâm?”
Lau sạch những vết bẩn trên người chàng trai xa lạ, Ngô Quế Lan rốt cuộc mới biết tại sao thấy anh ta quen mắt. Ngoài việc không đeo kính, anh chàng này với Lâm Tu Kiều từng đến nhà cô quả thực là từ cùng một khuôn đúc ra. Điểm duy nhất khác nhau là ánh mắt Lâm Tu Kiều dù qua một lớp kính vẫn sắc bén đến lạnh người, mà ánh mắt của chàng trai trước mặt này lại ngây thơ tinh khiết vô cùng. Là cùng một người ư?
Nhìn Ngô Quế Lan kinh ngạc há hốc miệng, anh ta kích động nắm lấy tay cô, vội vàng hỏi: “Cô biết tôi ư?”
Ngô Quế Lan cắn cắn môi, không dám khẳng định, “Anh tên gì?” E chỉ là người giống người, chứ cô không tài nào tin được một Lâm Tu Kiều đạo mạo, quần áo là lượt với kẻ lang thang không xu dính túi này lại có liên quan đến nhau.
“Tôi không nhớ nữa, cô biết tôi sao?” Chàng trai không chịu buông tay, tiếp tục truy vấn. Có lẽ cô có thể cho anh biết một chút gì đó trong những kí ức mà anh đã lãng quên.
Chơi trò mất trí nhớ? Ngô Quế Lan bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường nhìn anh: “Anh từ đâu đến đây? Sao lại ra nông nỗi này?” Một người đàn ông tay có chân có, trẻ tuổi, sức khỏe dồi dào, để lâm vào cảnh này quả thật rất đáng xấu hổ.
Nhìn ra sự khinh miệt trong mắt cô, anh chột dạ cúi đầu, không dám hỏi tiếp, chỉ khe khẽ đáp: “Tôi không biết…Tôi không nhớ gì hết.”
Ngô Quế Lan lui về sau một bước, nghi ngờ trừng mắt nhìn mái tóc rối tung của anh, thầm nghĩ có phải anh ta định sống dựa vào mình hay không. Nhưng cho dù anh thực sự có ý đồ đó, cô cũng không phải lòng gang dạ thép đến độ giữa đêm đông rét căm căm này mà lỡ đuổi một người trên thân mặc độc một chiếc áo len mỏng manh như anh ra ngoài.
“Bây giờ anh định tính sao?” Không nói gì đến chuyện mất trí nhớ nữa, Ngô Quế Lan kéo chiếc ghế nhựa ngồi xuống, trực tiếp hỏi một câu rất thực tế. Cô không phải loại người thích ném tiền qua cửa sổ, càng không định nuôi một người đàn ông không rõ lai lịch.
“Tôi…” Người đàn ông chớp đôi mi dài len lén liếc nhanh Ngô Quế Lan, hai chữ “không biết” đằng sau phải nuốt vào bụng dưới ánh mắt cảnh cáo của cô, nhưng một lúc lâu sau, khi cô sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng vẫn thốt ra: “Tôi không biết.” Anh hoàn toàn không biết gì về thế giới này, tất cả mọi thứ đối với anh chỉ là vô vọng.
Ngô Quế Lan giận quá hóa buồn cười, hồi lâu không nói lời nào.
Chàng trai bị ánh mắt vừa bực vừa chẳng biết làm sao của cô làm cho bất an, hai tay đặt trên gối bắt đầu đổ mồ hôi, anh ngượng ngùng lén lút lau lau vào ống quần.
Thấy anh căng thẳng như vậy, Ngô Quế Lan thở dài, tức giận cũng giảm đi hơn phân nửa, “Vậy anh biết làm gì?” Việc cần làm bây giờ không phải là tức giận, mà là tìm cách để thoát khỏi mối phiền toái lớn này.
Nghe vậy, đầu anh ta cúi càng thấp, giống như đứa trẻ con làm sai chuyện, không dám hó hé dù chỉ một tiếng.
Mà đáng ngạc nhiên là lần này Ngô Quế Lan không hề tức giận, chỉ cầm lấy tay anh, không để tâm đến những ánh mắt kinh ngạc của đối phương, bắt đầu cẩn thận quan sát.
Ngón tay thon dài, trắng nõn, móng tay cắt tỉa cẩn thận, lòng bàn tay mềm mại chứ không hề thô ráp, ngón giữa có vết chai của những người quen cầm bút. Đây rõ ràng không phải là bàn tay của người lao động chân tay bình thường.
Thư sinh – hạng người trăm việc không dùng được vào việc nào, Ngô Quế Lan thầm nghĩ, hừ lạnh một tiếng, buông tay anh ra, dựa vào lưng ghế.
“Tôi không nuôi báo cô ai đâu.” Cô chậm rãi mở miệng, trong lòng cũng đã có quyết định. Nhìn thấy vẻ tổn thương trong mắt anh, cô nhếch khóe môi, lơ đãng nói: “Trước khi anh tìm được chỗ khác có thể ở lại đây, nhưng anh có chân có tay, phải nhanh chóng tìm được việc làm.” Trên người anh ta chẳng có cái gì, bắt anh ta đi chẳng khác nào bức đến đường cùng, Ngô Quế Lan cô không nhẫn tâm đến mức như vậy. Bản thân cũng đã từng đi vào ngõ cụt, nếu không có một hai người giúp đỡ, có lẽ cô đã không sống được nữa rồi.
Nghe thấy cô cho mình ở lại, đôi mắt anh ta ánh lên mừng rỡ, cũng không để ý đến những lời đằng sau, chỉ ngoan ngoãn gật mạnh đầu.
Ngô Quế Lan lúc này mới hơi mỉm cười, đứng dậy đi rửa mặt.
“Ngày mai anh tắm rửa một cái, sau đó ăn mặc cho chỉnh tề, như vậy mới mong kiếm được việc.” Vừa tẩy đi lớp trang điểm dày trên mặt, Ngô Quế Lan vừa nói với người đàn ông đang chằm chằm nhìn mình.
Thấy anh nghiêm túc nghe cô nói, tâm tình Ngô Quế Lan đột nhiên tốt hơn nhiều, cười bảo: “Tôi tên là Ngô Quế Lan, anh cứ gọi tôi là A Lan. Tôi nên gọi anh thế nào đây?”
Anh ta ngẩn ra, ánh mắt nhìn cô lại mờ mờ mịt mịt. Ngô Quế Lan vội hỏi: “Anh kiểm tra xem trên người có mang theo giấy tờ tùy thân nào không?” Thật sự cô không muốn nghe ba chữ “Tôi không biết” thêm một lần nào nữa.
Anh chàng nghe lời cô tìm khắp người một lần, kết quả cũng không có gì.
Thấy anh ta lắc đầu đầy vẻ chán nản, Ngô Quế Lan cuối cùng đã thực sự tin người này bị mất trí nhớ. “Bỏ đi, hy vọng anh sớm tìm được việc làm, trước hết tôi cứ gọi anh là Thành Công, mong sẽ gặp may mắn.” Lau mặt xong, cô thuận miệng đặt cho anh một cái tên.
Vì thế, tên của anh cứ như vậy được ấn định, anh cũng không cảm thấy có gì không ổn.
“Ở chỗ này tôi không có ghế sô pha, chỉ có giường, một giường một đệm.” Ngâm chân trong nước nóng, Ngô Quế Lan bắt đầu định ra yêu cầu cơ bản, “Tôi tạm thời có thể chia nửa giường đệm và chăn cho anh. Nhưng anh phải nhớ, đừng có động đến tôi, nếu không thì cút ra ngoài đường hít khí trời mà sống đi.” Cô nói nhẹ nhàng đơn giản, nhưng lại cực kì nghiêm túc. Cô tuy là gái đứng đường, nhưng không có nghĩa ai muốn động vào cũng được, còn phải xem cô có muốn hay không cái đã.
Thành Công không hiểu ý cô, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu đồng ý.
Trời đổ cơn tuyết lớn, Thành Công co người rúc ở khúc quanh vào ngõ, không dám trở về phòng trọ của Ngô Quế Lan. Mười ngày trôi qua, anh vẫn chưa tìm được việc làm. Nhìn sắc mặt A Lan mỗi ngày một âm u, anh thực sự sợ cô sẽ đuổi anh ra khỏi cửa, không cho quay về nữa.
Lạnh quá! Anh vòng tay ôm chặt thân mình. Một tên choai choai tóc nhuộm năm màu, áo quần quái dị lắc lư đi qua, được mấy bước hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh, nở một nụ cười ranh mãnh, vòng lại đá một cái…
Trời dần tối hẳn, những ô cửa sổ các nhà hai bên ngõ bắt đầu le lói ánh đèn, tuyết vẫn rơi không hề nhẹ hạt hơn. Một bóng đen xuất hiện ở đầu kia con hẻm, Thành Công theo bản năng co mình lại hết sức có thể, cố không để người ta chú ý.
“Đồ ngốc!” Thanh âm của Ngô Quế Lan vang lên trên đỉnh đầu, trong ấy có sự nhẹ nhõm mà anh không tài nào hiểu được, “Sao không về nhà?” Chiếc ô ngăn lại những bông tuyết đang không ngừng đổ xuống người anh, một cảm giác ấm áp mơ hồ từ từ dâng lên trong cơ thể cóng đi vì lạnh.
“A Lan” Anh ngẩng đầu nhìn cô gái mảnh mai trước mặt, khát vọng trong lòng làm anh liều lĩnh vươn cánh tay đã mất hết cảm giác ôm chặt lấy thân hình đang chực ngồi xuống của cô. Trên đời này chỉ có cô, duy nhất mình cô không bao giờ bắt nạt anh.
Ngô Quế Lan cứng đờ trong giây lát, vẫn để mặc cho anh ôm lấy mình, một lát sau mới bình tĩnh nói: “Về nhà thôi.” Cô đã tìm anh suốt mấy tiếng liền, trong lòng lo lắng hơn cô tưởng rất nhiều, tận đến khi tìm được anh mới thấy nhẹ cả người.
Thành Công nghe vậy co rúm người, rúc đầu trên vai Ngô Quế Lan, lắp bắp nói: “A Lan… Anh không tìm được việc làm…” Nói xong, tim anh nhảy lên một nhịp, chỉ sợ cô sẽ quay lưng bỏ đi không thèm để ý đến nữa.
“Về nhà rồi nói.” Ngô Quế Lan vẫn không tỏ thái độ gì, thoát khỏi vòng tay anh, đứng dậy, tiện thể kéo anh lên.
Thành Công nơm nớp lo sợ theo Ngô Quế Lan trở về. Dưới ánh đèn, những vết bầm tím cùng với khóe môi rướm máu trên khuôn mặt anh lập tức hiện lên rành rành trước mắt cô.
“Lần này là ai làm?” Ngô Quế Lan giận tím mặt, một tay kéo Thành công lên trước mặt xem xét vết thương. Từ ngày đầu tiên Thành Công ra ngoài tìm việc làm, có kẻ thấy anh ngây ngô liền giở trò ác ý, mỗi ngày về nhà đều mang thêm những vết bầm không to thì nhỏ. Đó cũng là lí do chủ yếu khiến anh càng ngày càng nhát gan, càng ngày càng không tìm được việc làm.
Nhìn vẻ hoảng hốt sợ hãi trong mắt Thành Công, Ngô Quế Lan không thể khống chế được lửa giận bừng bừng trong lòng, liên tục mắng chửi. Buông anh ra, cô xoay người đổ một chậu nước ấm, giúp anh rửa sạch vết thương trên mặt.
“Bọn chó này, không biết có còn là con người nữa không?” Cô hầm hừ giận dữ, bàn tay lau vết bẩn xung quanh những vết thương lại nhẹ nhàng vô cùng, không hiểu sao thấy anh bị bắt nạt lại khiến cô tức giận đến như vậy. Chẳng rõ từ khi nào, cô đã tự cho mình phải có trách nhiệm bảo vệ anh, không chịu được việc anh bị người ngoài làm tổn thương.
“A Lan…” Thành Công cảm giác được không phải cô đang nổi giận với mình, dần dần cũng trở lên yên lòng.
Ngô Quế Lan nhìn ánh mắt trong trẻo thuần khiết như chú cún con của anh, chất phác lại ngây thơ, chỉ còn biết thở dài, rốt cuộc buông xuôi: “Được rồi, ngày mai đừng ra ngoài nữa.”
Đừng nói đến chuyện anh bị mất trí nhớ, chỉ sợ là với cái tính nhát như thỏ này ra ngoài cũng khó mà không chịu thiệt thòi.
Thành Công ngơ ngác tròn xoe mắt, không hiểu lời cô nói có ý gì. Cô bảo anh không cần ra ngoài, có phải sẽ nhanh chóng đuổi anh đi hay không? “A Lan, Thành Công sẽ cố gắng nhanh chóng tìm được việc làm… Em đừng bỏ rơi Thành Công…”, anh kinh hoàng cầu xin, vô cùng sợ hãi cảm giác một mình đơn độc lang thang trên những con đường xa lạ.
Bỏ rơi? Ngô Quế Lan ngẩn ra, nhìn gương mặt dù sây sát nhưng vẫn tuấn tú trước mắt, không biết từ khi nào mà anh đã trở thành “của cô”. Nhưng cô cần anh vì lẽ gì đây? Người ta có một người đàn ông để làm chỗ dựa, nhưng anh cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, còn phải nhờ cô nuôi ăn nuôi ở. Cô lấy đâu ra tiền mà làm chuyện vô ích như thế? Dù nghĩ vậy, nhưng cô vẫn vô duyên vô cớ mềm lòng, không cách nào nói với anh những lời nặng nề tuyệt tình.
“Trước mắt anh không cần đi, chờ khi nào thích nghi được thì hãy nói.” Đúng lúc Thành Công bắt đầu thấy lo sợ trước sự im lặng của Ngô Quế Lan, cô mới lên tiếng. Có lẽ, cô nghĩ, tất cả đều do anh mất trí nhớ mà thôi.
Nghe ra cô không có ý đuổi mình đi, lại được cho phép tạm thời không phải ra ngoài đối mặt với những kẻ đáng sợ kia, Thành Công mới ngượng ngùng cười, ngoan ngoãn ngồi yên cho Ngô Quế Lan chăm sóc những vết thương trên mặt.
Một tràng âm thanh sôi lục ục từ bụng anh vang lên, khiến Ngô Quế Lan phải bật cười.
“Đồ ngốc!” Cô mắng vờ một tiếng, cất hộp đồ y tế đi rồi mở nắp bếp lò, đặt chảo lên.
Cơm nấu xong từ lâu, rau cũng đã rửa sạch, chỉ còn đợi anh về.
Thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Ngô Quế Lan thoăn thoắt qua lại trong căn nhà nhỏ hẹp, Thành Công đột nhiên nhớ đến cảm giác khi ôm cô. Anh không biết vì sao nhìn cô mảnh mai như thế, mà trong vòng tay cô anh lại cảm thấy yên bình đến vậy.
Ngô Quế Lan nghiêng đầu bắt gặp anh đang chăm chú nhìn cô, bất giác giật mình, tim cũng không kìm được mà đập loạn. “Thật không biết anh chui từ đâu ra!” Cô lẩm bẩm, cố tình che giấu cảm xúc vừa cuộn lên trong lòng, không khỏi thấy làm lạ trước cảm xúc của chính mình. Làm sao cô có thể động lòng với một người không rõ lai lịch như anh?
Nghe được lời cô, ánh mắt trong suốt của Thành Công cũng trở nên ảm đạm, rốt cuộc, anh từ đâu mà đến?