Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Làm Bố

Chương 4: Đi bệnh viện

Tác giả: Vodka Ha Noi

Sáng nay mình dậy sớm lạ thường 6h30, hôm qua ngủ muộn và thường thì mình toàn ngủ đến 9-10h sáng. Vệ sinh cá nhân xong xuống nhà chờ nhà bên kia đến là đi, ngồi suy nghĩ mông lung một lúc thì mẹ P đến, quyết định thống nhất sẽ đi 2 bệnh viện để khám… Ngồi ô tô, đi đến đầu tiên là Bệnh viện tỉnh X, ngồi chờ lấy vé, mặc dù đi rất sớm mà vẫn ăn ngay vé 2 chữ số… Thế là mình loanh quanh 1 lúc, P cũng đi theo, ra vườn hoa bệnh viện, lại chỗ ghế đá ngồi, không biết P cảm thấy thế nào nhưng mình có cảm giác rất là thoải mái, như kiểu đang ở bên người yêu vậy. Từ hôm ấy, mình đã không còn thấy cái nụ cười tươi của P hiện diện trên môi nữa… cũng chính cái nụ cười ấy, năm cấp 2 mình mới say mê P đến vậy… Lần này mình mạnh dạn hơn, bắt chuyện:

– Thế anh ấy đã biết chuyện chưa?

– Haizz em vẫn chưa dám nói nữa, không biết ấy sẽ nghĩ sao về em… lại rơm rớm (Mỗi lúc nhìn con gái khóc là em lại không kìm được lòng)

– Uh, anh cũng vậy, vẫn chưa nói cho bé An biết chuyện, nhưng kiểu gì rồi một ngày ta cũng sẽ phải cho họ biết thôi…

– Mấy hôm nay anh ấy nhắn tin suốt mà em không dám trả lời, gọi điện thì không dám nghe (Giống mình thế) Lại là thở dài haizzzzzz…

Ngồi nghĩ vẩn vơ một lúc thì bác nhà gọi vào, mình với P đi vào, trước lúc vào, P còn ngoái lại nhìn mình tỏ vẻ rất sợ sệt, mình thương lắm, cố quay đi để che giọt nước mắt… Ngồi ngoài mà sốt hết cả ruột, tầm lúc sau thì bác sỹ đưa P ra… Cả bố mẹ mình và mẹ P nhào ra hỏi bác sỹ, Bác sỹ bảo tính từ ngày đó đến nay là tròn 14 ngày rồi, kết quả kiểm tra siêu âm báo là chính thức P có thai… Ôi cái lời nói ông này như cái búa nó ráng cú mạnh vào đầu mình, đầu óc mình quay cuồng đi…. P bật khóc và cắm đầu chạy, định thần 1 lúc mình mới đuổi theo. P chạy vào phòng vệ sinh ngồi khóc, mình kéo đi:

– Đi ra đi P, em có khóc vậy cũng chẳng giải quyết được gì, ra đi rồi về còn đi khám chỗ nữa cơ mà, nếu mà có thai thật thì anh sẽ nói mẹ em cho em đi phá thai, em sẽ được làm lại cuộc đời, được chưa (Nói thế thôi nhưng trong lòng mình vẫn muốn giữ đứa bé hơn bao giờ hết, nhưng do cuống quá nên mình lỡ nói ngu)

– Anh cút đi…. Đừng nói gì nữa…. Anh hại đã cả cuộc đời tôi rồi…. Cút đi…. Cút khỏi mắt tôi…

Từng lời phũ phàng như rót từng câu vào tai và tim mình. Mình đau lắm nhưng vẫn kéo P lại chỗ cả nhà đang đứng… Mẹ P xót xa nhìn con gái khổ sở mà không kìm được nước mắt, 2 mẹ con ôm nhau khóc…. Cái lúc này mình cảm thấy bản thân sao lại chó má vậy… làm cho nhà người ta ra nông nỗi này… Mình cảm thấy nhục nhã lắm… Người ngoài chỉ trỏ…. Mình chạy băng ra đường, chạy chạy chạy, chạy đến cái bãi cát công trường nhìn ra sông mà mình hay đến mỗi lúc buồn…. Mình lại khóc, con người yếu đuối trong mình lại khiến mình phải khóc… Mình cần hút thuốc, những lúc như này mình cần có điếu thuốc hút cho bình tĩnh, chạy ngay ra quán nước mua một bao thuốc rồi lại về đó, ngồi nhìn về khoảng không vô định trước mắt… mình là cái loại gì thế này? Chắc giờ này bố mẹ đang lo cho mình lắm…

Mình ngồi đó 3h đồng hồ. Hút điếu thuốc cuối cùng còn xót lại… Mình nghĩ mình nên về thì tốt hơn, mình bình tĩnh lại rồi, về đến nhà lê thê lếch thếch, họ vẫn còn ở đây, thêm ông bố P ngồi với bố mình còn mẹ P đang ngủ thiếp đi bên P nằm ở đó, khổ thân P, chắc nàng lo lắng, hoang mang đến phát ốm… Mình ngồi xuống ghế, cũng chẳng ai quan tâm là mình vừa đi đâu về cả. Bố bảo là cũng vừa đi khám ở Bệnh viện quân đội về, kết quả vẫn như thế, Vậy là mình có con thật rồi… P còn bị tổn thương vùng kín nhẹ nữa, đây cũng là lần đầu của nàng luôn… Mình lại thấy mình đáng chết quá, cả đời người con gái gìn giữ, bây giờ trao vào tay kẻ khốn nạn như mình…. Giờ bố bảo mình đi nghỉ trưa rồi chiều tối họp gia đình cả bên này và bên ấy lại, rồi thống nhất cách giải quyết… Mình không nói gì, lại lặng lẽ bước lên phòng ngủ một giấc

Ngủ một giấc dài đến 5h30 thì đi xuống rửa mặt, rửa tay vào ăn cơm, gia đình P đã về nhà từ chiều, mình trên phòng cũng không để ý nữa… Hình như mình lại yêu P lần nữa rồi, cái cảm giác năm xưa mỗi khi P nghỉ học lại trở lại với… là nhớ, là trông ngóng, là đợi chờ giống như thiếu vắng đi một thứ gì thân quen trong đời… Cầm bát cơm mà không nuốt nổi, cúi gằm mặt ăn mà cảm thấy miếng cơm hôm nay sao đắng thế…

6h thì họ đến, vẫn không có P, P bị ốm nằm ở nhà có bà giúp việc chăm sóc… Tránh dài dòng mình xin trích luôn lời mẹ P nói:

– “… Cậu đủ lớn để nhận thức được việc này rồi, con gái tôi dứt ruột đẻ ra, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa… (vừa nói bác vừa rớm nước mắt) ra cái cớ sự này thì tôi biết chẳng thể trách mình cậu được,… ai cũng có lỗi cả, giá như mà con P hôm đó nói với tôi ngay thì có tôi đã cho nó uống thuốc rồi… giờ nó đang mang con của cậu, cậu phải có trách nhiệm với con của mình, tôi cũng sẽ giữ cháu ngoại tôi bằng được không có phá gì hết. Còn cậu, cậu sẽ phải yêu thương chăm sóc con gái tôi suốt đời để bù đắp lại những tổn thương gây ra cho nó, Khi nào đứa bé đủ lớn nếu cậu thích tôi sẽ cho đi xét nghiệm, sau khi 2 đứa đủ tuổi thì bác sẽ tổ chức cưới hỏi đàng hoàng cho chúng mày… Cưới xong thì cứ tiếp tục đi học vẫn được…. cậu cứ suy nghĩ đi…”

Có nghĩa là, trước hết P với mình phải đến với nhau, mình thì không sao nhưng liệu P có chấp nhận 1 thằng như mình không, chỉ sợ lấy nhau về mà không yêu nhau thì lại không có hạnh phúc, tất nhiên là tổ chức đám cưới xong khi nào đủ tuổi thì mới đăng ký kết hôn. 2 đứa vẫn được đi học đại học… Mình thì trước đó vẫn có ước mơ vào Nam theo học Nhạc viện HCM, ước mơ của mình là được làm ca sỹ mà….Haizzz giờ do mình cướp đời con gái của P mà còn xét nghiệm gì nữa. Mình quyết rồi, dù có đánh đổi bất cứ thứ gì, mình cũng phải bù đắp cho P, mình sẽ yêu thương 2 mẹ con cô ấy… Tối nay mình sẽ đi gặp An và nói hết mọi chuyện rồi chia tay với An.

Bình luận
× sticky