“Gõ gõ!” Tiếng đập cửa vang lên.
“Mời vào.” An Lâm nói với người bên ngoài.
“Ớt nhỏ đâu?” Bùi Tâm Dạng vừa vào cửa đã tìm kiếm hình bóng com mèo nhỏ khắp nơi.
“Là chị năm à.” (Chị dâu thứ năm), An Lâm ôm con mèo ở phía sau ra, cười khổ với chị: “Xem ra ghế quý của An gia trở thành chỗ ngồi cho Ớt nhỏ rồi.”
“Cát Hoa đặc biệt để lại một phần thịt cá cho nó, chị tiện đường mang tới.” Nói xong Bùi Tâm Dạng vội vàng lấy khối thịt đưa ra trước mặt con mèo nhỏ.
“Các chị đều thích động vật nhỏ, sao trước kia không mua một con về nuôi?” Sau khi Ớt nhỏ được cô mang về, tất cả chị dâu trong nhà thay nhau cướp nó, đến ngày nghỉ, lúc nào cũng có người đến phòng cô báo danh.
“An Dật nhất định sẽ trực tiếp ném nó ra ngoài, đàn ông An gia không có cái gọi là nhân từ.” Nói xong, Bùi Tâm Dạng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Ha ha… Lại thế nữa.” Bọn họ tuyệt đối sẽ không để một con thú cưng “Tranh giành tình cảm” với mình.
“Nhưng mà, ” Bùi Tâm Dạng nhướng nhướng mày, “Rốt cuộc ớt nhỏ là ai mua cho em vậy? Chúng ta có quen không?”
“Cái này… không phải nói, nó là em mua sao?” An Lâm nói xong có chút chột dạ.
“Chị van em, mọi người đều là phụ nữ, chút nhỏ nhen này của em sao qua mắt tụi chị được, tụi chị vừa nhìn đã biết. Tiểu Viện còn rất nổi giận nữa đấy, hình như chị ấy vẫn muốn giới thiệu người bạn tình như thủ túc của chị ấy cho em đấy.” Mấy ngày nay Khúc Viện Cảnh cứ nhắc mãi đến người anh em kia, còn lo lắng tốc độ của mình không đủ nhanh.
“Có rõ ràng như vậy sao?” Không thể nào? An Lâm nói ngày càng nhỏ, “Mấy chị không nói gì với các anh đấy chứ?”
“Ha ha, không đánh đã khai rồi!” Hắc, cuối cùng cũng ép hỏi được.
“Chị năm!” An Lâm gắt giọng.
“Em yên tâm, tính tình của anh em, tụi chị còn không biết sao? Mà còn nói cho bọn họ biết chứ?” Bảo đảm lập tức hợp thành một đội bắt cóc người đàn ông của em gái bảo bối mới bắt được, mời về đàm phán, không hù chết người ta mới là lạ, các cô cũng không hy vọng An Lâm bởi vì các anh trai mà không ai thèm lấy.
“Vậy là được rồi.” May mà các chị dâu rất hiểu cô.
Thực ra sao mà cô lại không muốn chia sẻ chuyện này với người nhà chứ? Nhưng mà sợ các anh biết sẽ phá hư mọi thứ.
“Nhưng mà, tụi chị nghĩa khí như thế, em nghĩ em có nên tiết lộ một chút không?”
“Em với anh ấy quen nhau không lâu… mà, hình như cũng không ngắn…” Nếu phải tính nghiêm túc, từ lần gặp mặt ở sân bay kia đến bây giờ, cũng gần nửa năm.
“Rất phức tạp à?” Thấy cô nói ấp a ấp úng.
An Lâm lắc đầu, “Là như vậy…”
Cô kể sơ chuyện cô và Kỷ Duẫn Phong biết nhau nói qua một lần.
Bùi Tâm Dạng gật đầu, “Vậy sao em có đáp lại anh ta như thế nào? Đồng ý rồi à?” Không hẹn mà gặp nhiều lần như vậy, bất kể có phải là trùng hợp hay không, đều là một loại duyên phận.
“Em vẫn chưa gọi điện thoại cho anh ta.” Dẫu sao một tháng vẫn còn dài mà.
“Lâm Lâm, em lúc nào cũng thông minh, nhớ kỹ, nếu em gặp đúng người thì em phải nắm cho thật chặt, nhưng cũng phải cẩn thận nhé.” Mặc dù cô lo lắng thay An Lâm, nhưng vẫn chúc phúc cô.
An Lâm sờ sờ đầu tròn vo của ớt nhỏ.
“Em biết mà.” Cô cũng mong lần này gặp đúng người.
“Bây giờ em phải suy nghĩ kĩ một chút, đừng để người ta chờ lâu quá.” Bùi Tâm Dạng ôm lấy ớt nhỏ, “Về phần ớt nhỏ, cho mấy chị mượn đi chơi một lúc, như vậy sẽ không ai quấy rầy em nhé.”
“Mục tiêu của mấy người rõ ràng là ớt nhỏ mà.” An Lâm chu miệng oán giận, sau đó lại cười thật tươi.
Bùi Tâm Dạng cũng cười, sau đó nháy mắt mấy cái với cô, “Chị thấy người đàn ông này dụng tâm kín đáo lắm, trước tiên là phái ớt nhỏ đến lấy lòng của chúng ta, lợi hại!”
Nghe vậy, An Lâm cười càng thêm rực rỡ.
“Chị đi trước đây.” Bùi Tâm Dạng ôm con mèo nhỏ đứng lên, “Chỉ mong người đàn ông kia có thể khiến em vĩnh viễn cười tươi như vậy.”
“Ừ.” An Lâm gật đầu, nhìn theo bóng dáng chị dâu ra khỏi cửa.
Lúc sau, cô cầm điện thoại di động lên, nhưng không gọi, ngược lại chỉ gửi đi một tin nhắn.
Tôi là An tiểu thư, gửi tin nhắn này là để anh đoán thử xem, tôi có đồng ý với anh chưa?
Một hồi sau, điện thoại di động ủa cô nhận được một tin nhắn.
Anh là Kỷ tiên sinh, mặc kệ thế nào, anh xem như em đã đồng ý rồi, cho nên từ giờ khắc này, anh sẽ bắt đầu nhớ em.
Nhìn tin nhắn Kỷ Duẫn Phong nhắn lại, trên mặt cô hiện lên nụ cười vui vẻ. Cô cầm điện thoại đặt lên ngực, ý cười bên môi thật lâu vẫn chưa phai.
Cô muốn bắt đầu nói chuyện yêu đương với “Người xa lạ”!
An Lâm bước thật nhanh tới sân bay.
Người nhiều xe nhiều, thiếu chút nữa vì kẹt xe mà cô đến muộn.
Nhìn thời gian, hơi lỗ giờ một tí, nhưng mà, Kỷ Duẫn Phong sẽ chờ cô, phải không? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt kể sừ sau tin nhắn đưa tình mà.
Cô đứng trong biển người chen chúc nhau đợi máy bay ở đại sảnh, ở đó có nhiều người nhận điện thoại, cũng có người đứng đợi một bóng dáng thật lâu, như một cô bé mới biết đến tư vị tình yêu, tâm tình không khỏi mang theo hưng phấn, vừa khẩn trương tìm kiếm người trong lòng.
Bên kia, vừa xuống máy bay đúng lúc Kỷ Duẫn Phong gặp được bạn cũ, nên vừa trò chuyện cùng đối phương, vừa chờ An Lâm đến trễ.
Cô nàng Pháp nhiệt tình Rita đang muốn đón máy bay quay về Pháp, không ngờ sẽ gặp Kỷ Duẫn Phong, trước kia cô ta là người mẫu, từng đến triển lãm Nhã Châu của Kỷ Tràng Vân, tính tình hài hước cho nên mới quen với Kỷ Duẫn Phong, hai người rất chơi thân, không ngờ mấy năm không liên lạc, lại tình cờ gặp lại ở sân bay.
Quá vui, Rita cho Kỷ Duẫn Phong một cái ôm thật chặt, trước khi đi còn không quên hôn lên má anh một cái.
Một màn này vừa lúc để An Lâm thấy được, hơn nữa cô còn đứng tại một vị trí tốt vô cùng, không chỉ thấy toàn bộ, mà góc độ cũng đều cực kỳ hoàn mỹ.
Người đàn ông này!
Kỷ tiên sinh và An tiểu thư vẫn chưa chính thức nói chuyện yêu đương! Hắn ta đã bắt đầu trình diễn tiết mục nóng bỏng kích thích rồi?
Cô đứng tại chỗ không bước lên nữa, lẳng lặng chờ Kỷ Duẫn Phong xử lý vị mỹ nhân nhiệt tình kia xong.
Nhìn theo Rita rời đi, Kỷ Duẫn Phong liền phát hiện An Lâm đứng ở cách đó không xa, mà lúc An Lâm phát hiện anh đã thấy cô, cô lập tức xoay người rời đi.
Trong lòng anh nghĩ, vừa nãy anh và Rita “nhiệt tình” hàn huyên, hẳn là An Lâm đã thấy hết toàn bộ.
“Này…” Cô gái này chẳng lẽ lại ghen như thế à? Bọn họ tiến triển nhanh như vậy sao? Tay còn chưa nắm, mà có thể lật nhào thùng dấm chua?
Anh rảo bước đuổi theo, sau đó ôm cô từ phía sau.
“Sắc lang, buông!” Âm lượng giọng nói của An Lâm không nhỏ, nhưng mà người lui tới trong sân bay chỉ cho là đôi tình nhân cãi nhau, không ai để ý.
“Anh với cô ấy chỉ là bạn bè lâu ngày gặp lại, lên tiếng chào hỏi mà thôi, chỉ như vậy mà em cũng ghen à?” Vậy oan cho anh.
“Ghen? Tôi cần gì ghen cho một người xa lạ chứ?” Cô cố ý cười một tiếng.
“Gọi Duẫn Phong, tên của anh cũng không phải là sắc lang, lại càng không phải là người xa lạ.”
“Chừng nào anh vẫn chưa nhổ được gốc hoa tâm trong lòng, thì vẫn nên xem anh là người xa lạ một chút.” Đỡ phải tình cảm thương mến còn chưa bắt đầu, mà cô đã thương tâm vì anh ta, hao tổn tinh thần.
Lần trước thì thấy anh ta đuổi theo một cô gái đang khóc lóc, tuy rằng chuyện này anh ta đã từng giải thích qua điện thoại, nhưng bây giờ lại để cho cô chính mắt thấy…
Được rồi, thì là mỗi lần anh ta đều có lý do hoàn mỹ, thế nhưng mức độ, lại vừa khớp để người ta sinh nghi ~~.
“Rita đã là mẹ của hai đứa con trai, cô ấy là người Pháp, tương đối nhiệt tình một ít, ôm nhau họ không xem là gì, chỉ là phép xã giao thôi.” Đây chỉ là tập quán của người Pháp, làm sao có thể trách anh hoa tâm chứ?
Thứ này cô biết, nhưng nhìn ở trong mắt thì không phải là tư vị, huống hồ đối phương còn là một đại mỹ nhân, đã làm mẹ thì như thế nào, người xinh đẹp vẫn xinh đẹp như cũ!
“Phép xã giao?” Con ngươi An Lâm nhẹ nhàng chuyển, “Cho nên, là bạn gái của anh xã giao ôm lấy người đàn ông khác, anh cũng sẽ “chuyên nghiệp”, tuyệt không để ý?”
“Đương…” chữ “Nhiên” còn chưa ra khỏi miệng, anh phát hiện sắc mặt của cô và thái độ đều không thích hợp.
Anh còn chưa có thời gian ngẫm nghĩ, An Lâm đã muốn vung tay gọi một người đàn ông đẹp trai một thân tay trang, muốn gọi đối phương lại.
“Em muốn làm gì?” Kỷ Duẫn Phong lập tức kéo cô về.
“Anh ấy là bạn của anh năm của tôi, từng tới nhà tôi thăm hỏi vài lần, tôi đang muốn tới nhiệt tình ôm anh ấy, lên tiếng chào hỏi thôi!” Cô có năm anh trai hô mưa gọi gió, muốn gặp người quen ở sân bay là chuyện vô cùng dễ dàng.
Anh sửng sốt một chút, rồi nhàn hạ cười.
Oa, cô gái này lập tức bắt chước bức tranh hồ lô, cao minh!
“Không được.” Sao anh có thể để cho bạn gái mình đi ôm người đàn ông khác?
“Rõ ràng anh vừa nói có thể.” Thế nào mới chớp mắt đã thay đổi, thì ra thay đổi không phải là tính chất đặc biệt chỉ dành cho con gái.
“Cái này là em cố ý.” Rõ ràng là cố ý vì giận anh mới làm như vậy.
“Lẽ nào chỉ cho châu quan phóng hỏa?” Hanh, đàn ông đều như vậy cả. An Lâm liếc mắt trừng anh.
“Bạn trai của em là anh, lẽ nào em tới đón anh, không nên cho anh ôm hôn nhiệt tình trước à?” Kỷ Duẫn Phong tận lực chuyển đổi đề tài.
Nhiệt tình ôm hôn? Anh ta còn dám đưa ra yêu cầu? “Cái cô người Pháp ôm hôn anh còn chưa đủ nhiệt tình à?”
“Người kia là khác.”
“Có cái gì khác…” Lời còn chưa dứt, đôi mắt cô mở to, bỗng dưng cánh tay kia kéo cô lại, “uhm…”