Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Chàng Trai Xấu Tính

Chương 2

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Không biết hên hay xui cho Biền, khi hai đứa tôi leo lên bờ thì con nhỏ quỉ quái nọ chạy đi đâu mất. 

Biền giận lắm. Nó hăm he: 

– Lần sau gặp nhau, tao sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ! 

Tôi cười tủm tỉm: 

– Mày muốn làm quen với nó mà chưa được, bây giờ nó chủ động làm quen, lẽ ra mày phải cám ơn nó chứ! 

– Cám ơn cái cóc khô! Làm quen kiểu đó, ông đấm cho vỡ mồm! 

Nhìn bộ mặt sát khí đằng đằng của Biền, tự nhiên tôi sợ cho tính mạng con nhỏ đó quá chừng. Tôi không ngờ con người ta có thể chuyển từ yêu thương sang thù hận nhanh chóng như vậy. 

Biền không nói không rằng, lặng lẽ đi vào phòng thay đồ. Tôi tính chọc nó thêm vài câu chơi nhưng thấy bản mặt lầm lì hắc ám, tôi đành làm thinh lẽo đẽo đi theo nó. 

Hổm rày trời nóng bức nên người đi bơi khá đông. Các phòng thay quần áo đều chật cứng, tôi với Biền phải chung vào một phòng. Nước từ vòi sen mưa xuống mát rượi. So với trong này nước ngoài hồ nóng hơn nhiều. Tôi vừa vò đầu vừa liếc Biền, xem thử những giọt nước mát có làm dịu được chút nào nỗi ấm ức trong lòng nó không. Nhưng mặt Biền vẫn băng như đá cục. Có lẽ nó không ngờ cuộc “gặp gỡ” đầu tiên với nó và người đẹp mà nó định làm quen lại diễn ra ngoài kế hoạch như thế. Ðau hơn nữa, nó bị con nhỏ đó làm cho bẽ mặt trước sự chứng kiến của tôi, người vốn xưa nay vẫn tin tưởng nó gần như tuyệt đối. Nỗi đau đó chắc âm ỉ nhức nhối ghê lắm nên khi mặc quần áo xong xuôi, chuẩn bị bước ra, nó còn lầm bầm uất ức: 

– Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Con nha đầu đó nó sẽ biết tay tao! 

Miệng thằng Biền là cái miệng ăn mắm ăn muối. Nó vừa nhắc tới con nhỏ đó là con nhỏ đó hiện ra ngay. 

Vừa đẩy cửa bước ra, bốn con mắt của hai đứa lập tức trợn tròn. Nữ minh tinh đang đứng săm soi trước tấm kiếng vuông treo ở phòng ngoài. Thoáng thấy hai đứa tôi hiện ra trong kiếng, nó hơi sửng sốt nhưng liền đó lại nhe răng cười. Nụ cười của nó đẹp không thua gì đám yêu quái động Bàn Tơ. 

Không cầm lòng được, tôi định nhe răng cười lại, nhưng dòm sang Biền thấy nó trơ trơ, tôi đành ngậm miệng làm mặt cô hồn. 

Thấy hai đứa tôi không lộ vẻ thân thiện, con nhỏ đó không thèm cười nữa. Nó thu hồi lại hai lúm đồng tiền trên má khiến tôi tiếc hùi hụi. 

Biền vẫn đứng bất động bên cạnh tôi. Nó nói nó sẽ cho con nha đầu biết tay nhưng tôi vẫn chưa thấy nó nhúc nhích. Có lẽ nó đang quan sát, thăm dò đối thủ và chờ cho con nhỏ đó sơ hở, nó sẽ nhảy ra “xin tí huyết“. 

Con nhỏ kia ngu ơi là ngu! Chẳng biết mảy may về ý định “sát nhân” trong đầu Biền, nó cứ đứng ẹo qua ẹo lại trước tấm kiếng, thập phần lơ là cảnh giác. Soi gương chán, nó bước lại chỗ bục cửa sổ, lục tìm cái quỉ gì đó trong túi xách. Lục lọi một hồi, có lẽ không tìm ra cái muốn tìm, nó lại cúi lom khom đảo mắt khắp nền xi-măng. 

Ðúng lúc đó, Biền bắt đầu chuyển động. Nó chậm rãi tiến về phía đối thủ. Con nhỏ đó mãi lúi húi dòm dòm dỏ dỏ, chẳng biết nguy cơ đang đến gần và tính mạng nó giờ đây chỉ còn treo lơ lửng trên đầu sợi tóc zù lơ. Tôi hồi hộp không hiểu Biền định làm gì. Một cú karate vào gáy đối thủ chăng? 

Quả nhiên, Biền từ từ giơ tay lên. Tôi định hét lên nhưng chẳng hiểu sao cổ họng khan cứng. Tôi bèn chọn cách nhắm tịt mắt lại để khỏi nhìn thấy “án mạng” xảy ra trước mặt. 

Lòng thấp thỏm, tôi chờ một tiếng thét thảm thiết, hay bét nhất cũng là tiếng thân người đổ “huỵch“. Nhưng đợi một hồi chẳng thấy gì lạ, tôi hé mắt ra dòm. Hóa ra Biền giơ tay lên… gãi đầu. Nó gãi thật lâu, tưởng như có hàng ngàn con chí đang bò trên đó. Tử khí trên mặt nó đâu mất. Thay vào đó là vẻ bối rối của một thằng học trò đội sổ bị kêu lên trả bài. Tôi nghe tiếng nó ấp úng hỏi “cô giáo”: 

– Cô tìm gì vậy? 

Con nhỏ đó chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên trước sự “thăm hỏi” của Biền. Nó đáp, chẳng buồn ngẩng đầu lên: 

– Tôi tìm sợi thun buộc tóc. 

Rồi không cần biết thái độ Biền ra sao, nó “sai” luôn: 

– Anh tìm giùm tôi đi! 

Tôi dở khóc dở cười khi thấy Biền tuân lệnh “kẻ thù” răm rắp. Con nhỏ đó mới bảo một tiếng, nó đã chúi mũi xuống đất hệt như chó đánh hơi, mắt mở thao láo như đèn pha xe tải. Thật tôi chưa thấy thằng nào biến bạn thành thù rồi biến thù thành bạn lẹ như thằng quỉ này! Khi nãy nó dọa dẵm hùng hổ bao nhiêu thì bây giờ nó cam phận tôi đòi cũng hăng hái bấy nhiêu! Vậy mà mặt mày nó trông hí ha hí hửng, tức không chịu được! 

Tôi chỉ nhủ thầm trong bụng, tịnh không thốt một tiếng. Tôi không muốn can thiệp vào chuyện “tình thù ân oán” của Biền. Tôi cũng không rõ tôi tức Biền vì thái độ đê hèn của nó trước con nhỏ nọ hay tức vì nó giành mất cái vị trí “tôi đòi” đáng ao ước kia! 

Lui cui một hồi khắp các xó xỉnh, Biền đứng thẳng người lên, chép miệng: 

– Không có! Cô chờ tôi một chút, để tôi ra ngoài kia tôi lấy! 

Rồi không đợi con nhỏ đó đồng ý hay không, Biền phóng vội ra cửa. Nó cùng chẳng thèm liếc qua tôi. Hễ thấy con gái là nó bỏ rơi bạn bè ngay tức khắc, không thèm “see you again” lấy một tiếng. Biền xưa nay vậy. Tôi quen rồi nên cũng không chấp nhất. 

Còn lại hai người, con nhỏ đó quay sang “dò bài” tôi: 

– Anh đó là bạn anh hả? 

– Ừ. 

– Ảnh tên gì vậy? 

– Tên Biền. 

– Tên gì dở vậy! 

Con nhỏ đó đột ngột “phán” một câu làm tôi cứng họng. Sự bất ngờ khiến tôi đứng sững như trời trồng. Thằng Biền mồm mép mà gặp “vố” này cũng cà lăm ba năm chưa hết, huống hồ gì đứa chậm chạp như tôi. 

Ðối phương dường như chẳng thèm để ý đến vẻ mặt thất thần của tôi, nó tỉnh bơ bình phẩm tiếp: 

– Nhưng dù sao hắn ta cũng tốt bụng. 

Tôi hỏi như người mộng du: 

– Cô nói ai? 

Nữ minh tinh khịt mũi: 

– Con ễnh ương chứ ai! 

Một lần nữa tôi lại ngậm bồ hòn. Miệng tôi như có dán băng keo. Tôi cầu trời cho Biền mau trở vô để thay mạng tôi tiếp chuyện người đẹp của nó. Nhưng Biền mất tăm mất tích như sỏi ném xuống hồ. Trong khi đó, con nhỏ kia nhất quyết không cho tôi ngậm miệng cầu hòa. Nó hỏi tiếp: 

– Còn anh? 

Tôi nuốt nước bọt: 

– Tôi sao? 

Con nhỏ cười khoe lúm đồng tiền: 

– Anh tên gì? 

”Ðồng tiền” làm tôi lóe mắt, quên hết sợ hãi: 

– Tôi tên Tưởng. 

Nói xong, tôi vểnh tai chờ đối phương phán “Tên gì giở ẹc“. Nhưng lần này tôi được tha bổng. Nữ minh tinh chỉ thích “cà khịa” Biền. Với tôi, nó tỏ ra tử tế: 

– Anh Tưởng nè! 

– Gì? 

– Anh Biền đi đâu lâu quá vậy? 

Tôi không biết Biền đi đâu đành nói đại: 

– Chắc nó chạy đâu ra ngoài hồ. 

Nữ minh tinh nhíu mày: 

– Ra ngoài hồ sao lâu quá vậy? 

– Tôi cũng chẳng hiểu. 

Vừa nói với tôi vừa lắc đầu. Nữ minh tinh bỗng buông tiếng thở dài: 

– Thôi, tôi không cần dây thun của bạn anh nữa đâu! 

Nói xong, nó quay mình đi liền. Tôi không kịp phản ứng, chỉ ú ớ: 

– Nè, nè… 

Con nhỏ không thèm ngoảnh lại, cứ tiếp tục rảo bước về phía phòng thay quần áo. Tôi không dám đuổi theo, chỉ biết dương cặp mắt lo âu nhìn nó. Lát nữa, Biền quay lại, không thấy con nhỏ đâu, chắc nó chửi tôi tắt bếp. Tôi còn lạ gì giọng điệu độc địa của nó. Chắc chắn nó sẽ bảo tôi là đồ vô tích sự, giữ chân môt con nhãi mà cũng không biết cách, lớn lên chỉ có nước đi ăn mày! Nhưng dù sao, hôm nay cũng không phải là ngày xấu nhất của tôi. Con nhỏ đó chưa kịp chạm tay vào cửa thì Biền từ ngoài chạy xộc vào, mặt mày nó hớt ha hớt hải và mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trên tay ôm một bịch dây thun to tướng. Chưa kịp lấy hơi, chợt thấy con nhỏ sắp biến sau ngách cửa, Biền rối rít kêu lên: 

– Nè, nè! Dây thun nè! 

Con nhỏ giật mình quay lại. Bịch dây thun trên tay Biền đập vào mắt nó khiến nó phải chớp lia chớp lịa và buột miệng sửng sốt: 

– Ðâu ra vậy? 

– Mua chứ đâu! – Biền hổn hển – Tìm quanh không có, tôi phải chạy ra phố mua! 

Con nhỏ nhìn Biền như nhìn một con quái vật: 

– Anh khùng hả? 

Biền không ngờ đối phương lại nói như vậy. Nó cười thảm não: 

– Trời ơi, tôi chạy đi mua dây thun cho cô muốn đứt hơi, bây giờ cô lại bảo tôi khùng! 

Con nhỏ thoáng vẻ xúc động. Nhưng nó nghiêm mặt lại ngay: 

– Anh không khùng, nhưng mà hơi điên điên! Tôi chỉ cần một sợi thôi, ai bảo anh mua cả mớ như vậy! 

– Thì mua để dành! – Biền khịt mũi – Mai mốt đứt sợi này còn sợi khác, cô khỏi phải mất công kiếm kiếm tìm tìm nữa! 

Vừa nói Biền vừa chìa bịch dây thun về phía con nhỏ, miệng mở một nụ cười cầu tài. Nhưng con nhỏ cứ tỉnh bơ. Nó không buồn đỡ bịch “lễ vật” trên tay Biền. Nó chỉ thò hai ngón tay nhón một sợi thun trong bịch, cười nói: 

– Cảm ơn nghen! 

Biền chưng hửng: 

– Sao cô chỉ lấy có một sợi vậy? Còn cái bịch này? 

– Anh cầm về đi! 

– Trời đất, tôi cầm về làm chi? – Biền la lên. 

Con nhỏ nhún vai: 

– Cầm về chơi! 

– Chơi! Tôi đâu có phải con nít đâu mà chơi dây thun? 

Con nhỏ nheo nheo mắt: 

– Nhưng anh cũng chẳng người lớn lắm đâu, anh Biền ạ! 

Tôi đứng bên cạnh, nghe con nhỏ đốp chát với Biền mà người cứ muốn run lên. Tôi tưởng bị “hạ nhục” cỡ đó, hẳn Biền sẽ lồng lên như cọp sút chuồng. Nhưng Biền chẳng tỏ vẻ gì phẫn nộ. Nó có vẻ ngạc nhiên vì bị đối phương kêu tên hơn. 

– Ủa sao cô biết tên tôi? 

– Tôi đọc thấy trên báo. 

Biền ngơ ngác: 

– Làm gì có chuyện đó! Cô đọc trên báo nào? 

Con nhỏ hắng giọng: 

– Báo Công An, mục “Những gương mặt đen“. 

Biền cười như mếu: 

– Cô chỉ đùa! – Rồi nó liếc tôi – Chắc tên này tố cáo với cô chứ gì? 

Con nhỏ không trả lời thẳng câu hỏi của Biền, mà mỉm cười: 

– Nhưng tôi biết tên anh thì có gì là quan trọng mà anh cứ gặng tới gặng lui thế! 

– Dĩ nhiên là không quan trọng! – Biền gật gù – Nhưng tôi vẫn thấy ấm ức! 

Nghe Biền nói vậy, tôi ngạc nhiên không hiểu nó ấm ức chuyện gì. Con nhỏ kia cũng thế. Mắt nó tròn xoe: 

– Sao lại ấm ức? 

Biền cười gian manh: 

– Tại cô biết tên tôi mà tôi chưa biết tên cô! 

Vẻ mặt láo cá của Biền khiến tôi phì cười. Từ hồi “đụng độ” con nhỏ đó tới giờ, đây là lần đầu tiên Biền chứng tỏ được “phong độ“. Mấy lần trước, Biền cứ như con mèo ướt, bị đối phương “kê” cho vài câu là mồm cứ ngọng ngà ngọng nghịu. Bây giờ nó mới trở lại là nó. 

Nữ minh tinh có vẻ bị bất ngờ trước đòn phản công của Biền. Nhưng thoáng một cái, nó kịp thời trấn tĩnh và hừ giọng: 

– Muốn biết tên người khác thì phải mở miệng ra hỏi! Chẳng lẽ gặp mặt anh, tôi phải tự giác khai tên ra? 

Trước con nhỏ bản lĩnh kinh người này, sự láu lỉnh của Biền vừa lóe lên vụt tắt ngấm. Giọng nó trở nên sượng sùng: 

– Thì bây giờ tôi hỏi! 

Con nhỏ nhếch mép: 

– Bây gi thì muộn rồi. Không cần anh hỏi tôi cũng nói. Tôi tên Quỳnh Dao. 

Nói xong, không buồn gật đầu chào hai đứa tôi, con nhỏ đó quay lưng lại và lập tức biến mất sau cánh cửa. 

Không thể đứng lớ ngớ trước phòng thay đồ nữ giới được, tôi vội kéo tay Biền: 

– Thôi mình về! 

Biền vẫn chưa hết bàng hoàng. Nó ngớ ngẩn hỏi: 

– Về hả? 

Tôi ngạc nhiên: 

– Thì về chứ sao! Chẳng lẻ mình đứng hoài ở đây? 

Biền không nói gì, lặng lẽ đi theo tôi, tay vẫn ôm kè kè bịch dây thun. Tự nhiên tôi đâm ra tội nghiệp Biền. Cất công chạy tuốt ra phố mua dây thun về cho người đẹp, không hưởng được lời ngọt ngào nào mà còn bị người đẹp “búa” cho mấy câu đến thộn mặt ra như phỗng. Nghĩ vậy, tôi liền lên tiếng an ủi: 

– Dù sao hôm nay mình cũng thắng lợi… 

Tôi nói chưa hết câu, Biền đã nạt ngang: 

– Thắng lợi cái con khỉ mốc! 

Rồi nó lầm bầm: 

– Thật tao chưa thấy ai lợi hại như con nha đầu này! 

Tôi cố vớt vát: 

– Nhưng cuối cùng mình cũng biết được tên nó! 

– Chắc gì đó là tên thật của nó! – Biền quạu quọ – Bữa nay nó làm tao miệng mồm cứ cứng đơ, chẳng nói được câu nào ra hồn! 

Biền than vãn đến tội. Kể từ khi chơi thân với Biền, lần này là lần đầu tiên tôi thấy nó thừa nhận thất bại trước phái đẹp. Trước nay, dù thất thế mười mươi nó vẫn cứ gân cổ cãi chày cãi cối. Những lúc đó, cãi không lại cái miệng ba hoa của nó, bụng tôi tức anh ách, cứ thầm mong nó bị trúng gió méo miệng đi cho rồi. Vậy mà bây giờ nghe nó mở miệng chịu thua con nhỏ kia, không hiểu sao tôi lại thấy buồn buồn. 

Trong khi tôi đang thả hồn theo những ý nghĩ vẩn vơ thì Biền chợt nói: 

– Dù sao hôm nay tao cũng chưa đến nỗi thua trắng tay! Cũng còn một thắng lợi nho nhỏ! 

Giọng điệu tươi tỉnh của Biền khiến tôi vui lây: 

– Thắng lợi gì vậy? 

Biền cười hề hề: 

– Bánh mì ốp-la! 

Vừa nói Biền vừa kéo tôi lại chỗ quầy phục vụ. Nụ cười vừa nở trên môi tôi đột nhiên méo xẹo. Tôi liếc Biền, thiểu não: 

– Mày tính “thua me gỡ bài cào” hả?

Chiều hôm sau, quyết chí phục hận, Biền rủ tôi đến chỗ bơi sớm hơn thường lệ cả tiếng đồng hồ. Khi chúng tôi vào, hồ bơi còn thưa người. Người mẫu La Kim Bụng cũng chưa thấy xuất hiện. Hai đứa lững thững bước lại chỗ băng ghế dưới chiếc dù xanh. Sau khi đã an tọa, Biền vỗ vai tôi, giọng tự tin: 

– Bữa nay tao sẽ phục thù. 

– Phục thù bằng cách sao? 

Biền gục gặc đầu: 

– Lát nữa mày sẽ biết! Tao sẽ “dập” con nhỏ Quỳnh Dao đó ngay từ đầu! 

Tôi giật thót: 

– Mày “uýnh” nó? 

– Mày ngu quá! – Biền khịt mũi – “Dập” ở đây có nghĩa là “đấu khẩu“. Lần này tao sẽ không để nó mở mồm trước. Tao sẽ tấn công ồ ạt. Rồi mày coi, nó sẽ bị tao quay như dế! 

Hồi nhỏ tôi vốn mê trò đá dế. Trước khi đẩy dế lên võ đài, bọn nhóc tì chúng tôi thường lấy tóc buộc nó lại và vung tay quay vù vù. Bị quay mòng mòng, con dế nổi điên, khi được thả ra liền xông lên đụng đâu cắn đó, bất kể sống chết. Thằng Biền đòi quay Quỳnh Dao như vậy, không khéo con nhỏ đó phát khùng, nó “xực” luôn tôi thì nguy! Tôi chỉ nghĩ trong bụng chứ không dám nói ra, sợ Biền mắng tôi là đồ “tham sinh úy tử“. 

Lâu thật lâu, Quỳnh Dao mới tới. Mắtt thằng Biền y như mắt cú vọ, bóng Quỳnh Dao vừa thấp thoáng ngoài cổng, nó đã véo tôi một cái đau điếng: 

– Thấy gì chưa? 

Tôi nhìn ra cổng, khẽ rên: 

– Thấy rồi. Mày buông tay ra đi! 

Biền buông tay ra. Cũng may là lần này nó không bảo tôi “cười lên, cười” như hôm trước. 

Quỳnh Dao khẽ liếc về chỗ hai đứa tôi và thong thả bước lại. Mặt nó tỉnh bơ, vẻ như không quen biết. Biền nhếch mép thì thầm: 

– Nó giả bộ làm lơ! 

Tôi mãi chiêm ngưỡng thân hình thon thả và dịu dàng của Quỳnh Dao nên ậm ừ không đáp. 

Mặc dù tôi và Biền ngồi ép sát vào nhau, chừa một chỗ khá rộng trên băng ghế nhưng Quỳnh Dao không màng đến vị trí “béo bở” đó. Nó kéo một chiếc ghế mây bên cạnh, điềm nhiên ngồi xuống. 

Trừ cú đưa mắt đầu tiên ở… cự li xa, trước sau Quỳnh Dao vẫn không thèm nhìn mặt hai đứa tôi. Nó ngồi đó, lạnh lùng, bình thản, mắt nhìn ra phía trước. Biền giở giọng châm chọc: 

– Bộ tính làm mặt lạ hả? 

Thấy Biền bắt đầu “mở máy”, tôi hồi hộp ngó Quỳnh Dao. Nhưng nó vẫn thản nhiên, làm như không nghe thấy câu nói khiêu khích của Biền. 

Không lường trước được tình huống này, Biền hơi lúng túng. Ngần ngừ một thoáng, nó lại hắng giọng: 

– Sợi dây thun hôm qua cô còn giữ không? 

Không có tiếng trả lời. 

Biền nổi đóa: 

– Bộ hôm nay cô á khẩu hả? 

Dường như không chịu nổi, Quỳnh Dao cau mặt lại. Rồi không nói không rằng, nó đứng vụt dậy xách túi đi thẳng vào phòng thay đồ. Biền ngó theo lẩm bẩm: 

– Bữa nay con nha đầu này nó làm sao vậy hả? 

Tôi cũng ngạc nhiên không kém gì Biền. Hôm qua mặc dù Quỳnh Dao cho Biền “đo ván” dài dài nhưng ít ra nó còn chịu mở miệng, thỉnh thoảng còn cười nữa. Hôm nay không hiểu sao mặt mày nó lạnh ngắt như đồng. Tôi ngó Biền: 

– Chắc con nhỏ này nó bị “mát”! 

– Tao không nghĩ vậy! – Biền ngâm – Chắc nó biết hôm nay tao chuẩn bị phản công nên cố tình tránh né. Nó sợ bị no đòn! 

Biền nói với giọng tự tin. Tôi không cãi Biền nhưng tôi nghĩ khác. Tôi cho rằng Quỳnh Dao làm lơ để dằn mặt Biền. Anh là cái thá gì mà dám ăn nói bỗ bã với tôi. Hôm qua tôi “sai” anh tìm dây thun nên đành phải mở miệng nói chuyện vài câu. Bữa nay thì đừng hòng! Chắc Quỳnh Dao nghĩ trong bụng như vậy và trong khi nguyền rủa hẳn nó không quên chửi thầm Biền là “đồ ễnh ương”! 

Tôi giấu tịt những ý nghĩ của tôi, sợ Biền buồn. Ngoài mặt, tôi làm bộ a dua: 

– Ừ, chắc nó sợ mày! 

Biền phồng mũi: 

– Còn phải nói! Và để chứng tỏ sự hùng dũng của mình, khi Quỳnh Dao mặc áo tắm từ trong phòng thay đồ ra và đang lần lại chỗ cầu thang ỏ góc hồ, Biền hét tướng: 

– Quỳnh Dao! 

Tiếng kêu khủng khiếp của Biền hệt lựu đạn nổ. Bốn, năm người ngồi chung quanh nhất loạt quay đầu nhìn về phía chúng tôi khiến tôi ngượng đỏ mặt. Riêng Biền vẫn tỉnh rụi, mặt nó lì ra như tảng đá mài. 

Quỳnh Dao khẽ giật mình. Nó đưa mắt nhìn “tảng đá mài”, mặt cau lại. Tôi thóp bụng vô hai tấc, chờ sét đánh xuống đầu. Nhưng không, sau một khắc im lặng đầy chết chóc, Quỳnh Dao gằn giọng buông từng tiếng một: 

– Tôi không phải là Quỳnh Dao. Tôi là Quỳnh Như. 

Trong khi Biền ngồi đực ra như một thằng ngố, chưa kịp có phản ứng gì, Quỳnh Như (hay Quỳnh Dao?) đã lao mình xuống dòng nước xanh như một mũi tên. Một mũi tên tẩm thuốc độc, với Biền. 

Biền “nhiễm độc” đúng sáu phút mười tám giây mới bắt đầu nhúc nhích. Vừa hồi tỉnh sơ sơ, nó đã văng tục: 

– Mẹ kiếp! 

– Gì vậy mày? – Tôi giật thót. 

– Ðồ Sở Khanh! 

Biền bồi thêm một cú khiến tôi há hốc mồm: 

– Tao làm gì mà mày chửi tao? 

– Tao đâu có nói mày! – Biền gầm gừ – Tao nói con nha đầu kia kìa! 

– Trời đất! – Tôi kêu lên – Nó là con gái mà! 

Biền hừ mũi: 

– Con gái con trai gì cũng vậy! Hễ lừa gạt là Sở Khanh tuốt! 

Biền là thằng ác ôn. Người ta bảo không nên đánh phụ nữ, dù chỉ bằng một cành hoa. Vậy mà nó nỡ mắng mỏ con người ta tàn mạt. Ghép con nhỏ đó vào tội Sở Khanh có khác nào đem nó ra xử bắn. Tự dưng tôi cảm thấy thương hại “nạn nhân” của Biền quá chừng, bèn lên tiếng kêu bênh vực: 

– Nó có lừa gạt gì mày đâu! 

Biền sửng cồ: 

– Không những nó lừa gạt tao mà còn lừa gạt cả mày! Tên nó là Quỳnh Như, hôm qua nó nói gạt là Quỳnh Dao, vậy mà tao và mày cứ tin lấy tin để! Nó biến tụi mình thành một trò cười, mày không thấy sao? 

Giọng Biền liền bốc lửa. Nước bọt nó văng vèo vèo hệt như hỏa diệm sơn đang phun. Tôi đóng vai Thiết Phiến công chúa, phe phẩy quạt Ba Tiêu: 

– Chỉ có tao bị lừa chứ mày đâu có bị! Hôm qua mày đã nghi Quỳnh Dao là tên giả rồi kia mà! 

Trò nịnh nọt bao giờ cũng công hiệu như thần. Tôi mới đi một đường tâng bốc, sát khí trên mặt Biền lập tức tiêu tan. Nó cười tươi như hoa ny-lông treo dọc đường Hai Bà Trưng: 

– Ừ hén! 

Nhưng Biền mới tươi lên chút xíu đã xìu ngay xuống. Nỗi đau ban nãy chưa kịp rời khỏi lòng nó. Nó nói với giọng hờn giận khôn nguôi: 

– Nhưng dù sao bữa nay nó cũng làm tao tức chết đi được, Tưỡng ơi! 

Tôi chưa thấy ai chết vì tức. Nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn. Nghĩ vậy, tôi xui Biền: 

– Mày xuống tắm trước đi! Nước hồ sẽ gội sạch nỗi ưu phiền trong lòng mày! 

Tôi thuyết giáo như một đệ tử nhà Phật và tưởng tượng nước hồ đầy cáu ghét kia là nước Cam Lồ. Gặp ngày thường chắc Biền chửi tôi tắt bếp. Nhưng bây giờ, tráng khí tiêu tan, tôi xúi bậy cỡ nào nó cũng nghe theo răm rắp. Nó đang muốn để nỗi sầu trôi theo dòng nước. Nó không muốn “tức chết“. Nhất là “chết” khi chưa trả được thù. 

Nhìn Biền thất thu xách túi đồ đi về phía cánh cửa có hàng chữ “gentleman”, tự nhiên tôi thấy thương nó ghê. Nếu không gặp Quỳnh Như, hẳn nó là người tôi thương nhất! 

Tôi ngồi trên bờ, căng mắt nhìn xuống hồ. Tôi thấy “con ễnh ương” đang lặn hụp quanh quẩn ở mé bên kia. Nó đang làm bộ làm tịch với mấy con nhỏ mới xuống nước lần đầu. Hớn hở hệt như Trư Bát Giới bị sa vào tay yêu quái, nó giương vây khoe mẽ, biểu diễn các kiểu bơi. Tất nhiên là trừ bơi bướm. Nỗi sầu đời của nó hẳn chìm xuống đáy hồ và ngủ luôn dưới đó. 

Nhưng tôi không buồn quan sát Biền. Nó chẳng đáng để tôi ngắm nghía. Tôi đảo mắt tìm đóa quỳnh của tôi. Tôi nhớ khi nãy Quỳnh Như mặc áo tắm màu hoa tím. Nhưng chiều nay có một tá con gái cũng bày đặt mặc áo màu tím hoa để làm khổ tôi. Dòm dáo dác cả buổi, tôi mới phát hiện Quỳnh Như đang thong thả bơi dọc mé hồ, sát về phía tôi. Nó bơi ếch, nhô lên hụp xuống, tóc bết vào vai. Những lần nó trồi đầu lên, gương mặt đẫm nước của nó loang loáng dưới nắng chiều trông xinh tệ. Quỳnh Như dễ thương như thế, trách nào thằng Biền chẳng khoái đi theo… xách dép cho nó. 

Trước nay tôi chuyên đi theo Biền, đóng vai tà-lọt. Nó làm gì tôi làm nấy. Nó vui, tôi vui ké. Nó buồn, tôi buồn theo. Nhưng hễ thương con nhỏ nào, nó bắt tôi đứng xa xa, không được thương giùm. Lần này, tôi mặc xác Biền. Chẳng lẽ nó biết thương biết nhớ, còn trái tim tôi bằng bê tông cốt thép? Hơn nữa, hôm nay Quỳnh Như đâu có thèm ngó tới mặt Biền. Nó chỉ để ý… tôi. 

Tôi tưởng tượng lung tung, không dè trúng phóc. Quỳnh Như có tài “thần giao cách cảm“. Ðang bơi lõm bõm dưới nước, chợt đọc được ý nghĩ tuyệt diệu trong đầu tôi, nó vội vã leo lên bờ và sau khi nhìn quanh quất, nó rảo bước về phía tôi. 

Rồi hệt như trong những câu chuyện thần tiên có hậu của Andersen, Quỳnh Như nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, lặng lẽ vuốt tóc. Tôi bỗng thấy ngộp thở như đang lặn dưới đáy hồ. Phải cố lắm mới ngăn mình đừng hắt xì hơi. 

– Anh Tưởng nè! 

Một âm diệu du dương bất ngờ vang lên, dịu dàng không thể tả. Tôi tưởng như tôi đang nghe tiếng chim hót… trong bụi mận gai. Tôi quay lại và bắt gặp Quỳnh Như đang mỉm cười nhìn tôi. Nếu tôi nhớ không lằm thì từ nãy đến giờ Quỳnh Như chưa hề ban cho Biền một nụ cười làm vốn. Nó chỉ nhìn Biền nhếch mép khinh bỉ. Thế mà bây giờ nó “cười tình” với tôi. Răng nó lại không sún như tôi nghĩ. Răng nó đẹp mê hồn. 

– Gì vậy Quỳnh Như? 

Tôi hỏi giọng còn trữ tình còn hơn Roméo. 

– Bạn anh ấy mà! 

– Biền ấy hả? 

– Ừ. 

– Biền sao? 

Tôi hỏi mà bụng giật thon thót, cứ sợ Quỳnh Như nhờ tôi làm mai Biền cho nó. 

Dường như Quỳnh Như đọc thấy nỗi lo trong mắt tôi nên nó phán một câu nghe mát lòng mát dạ: 

– Ảnh ăn nói sao nghe sỗ sàng quá chừng! 

Tôi thở phào một hơi và khoái chí “đế” thêm: 

– Ừ, cái thằng đó xưa nay vậy! Tính nó thô lỗ cục súc lắm! 

Nói xong, tôi bỗng giật mình. Tôi nhớ ra mồm mép của Quỳnh Như đâu có thua gì Biền, thậm chí còn có phần lấn lướt. Hôm qua chẳng phải nó đã “xực” Biền tối tăm mặt mũi đó sao? 

Nó bảo tên biền dở ẹc. Nó so sánh Biền với ễnh ương. Nếu xét về đẳng cấp “sổ sàng” và “thô lỗ”, nó xứng đáng là sư phụ Biền. Vậy mà khi nãy tôi quên béng. Tôi hùa theo chửi Biền tơi tả. 

Nhưng hệt như sao băng, nỗi áy náy chỉ hiện lên có một chút xíu. Rồi tắt phụt. Lòng tôi bây giờ tràn ngập ánh trăng rằm rực rỡ của tình yêu. Và dưới áng sáng dịu dàng đó, tôi tha thứ cho Quỳnh Như tất cả. Tôi đóng vai quan tòa kiêm luật sư bào chữa. Và tôi tuyên bố nó… trắng án. Thằng Biền sỗ sàng với phụ nữ, đem treo cổ là đáng tội. Quỳnh Như lại khác. Nó là con gái, lại xinh đẹp. Vì vậy nó được quyền… sỗ sàng với đàn ông. Miễn là nó trừ tôi ra. 

Quỳnh Như trừ tôi ra thật. Tôi không hiểu sao khi nói chuyện với Biền, nó đốp chát thấy khiếp mà khi “tâm sự” với tôi, nó thủ thỉ thù thì như một con mèo con. Tại sao vậy? Tại sao lại có sự “phân biệt đối xử” này? Tại sao nó quay Biền như dế mà đối với tôi, nó rất mực nhũn nhặn dịu dàng? Nếu không vì tình yêu thì vì cái quái quỷ gì? Tôi sung sướng tự trả lời: Chỉ có tình yêu thôi! 

Càng nghĩ ngợi tôi càng xao xuyến. Và không ngăn được nỗi xúc động đang trào dâng như lũ lụt, tôi hăm hở đứng dậy: 

– Quỳnh Như đợi chút xíu nghen! 

Rồi không đợi Quỳnh Như kịp thắc mắc, tôi lao đầu về phía quầy giải khát cạnh cổng vào, hùng hồn kêu hai ly cam vắt. Ngày thường tôi chỉ dám uống đá chanh. Nhưng hôm nay tôi chơi “xộp“. Tôi mời Quỳnh Như cam vắt để nó ngọt ngào với tôi. Uống đá chanh, nó chanh chua thì khốn. Phần chanh chua để dành cho thằng Biền. 

Biền không chỉ lảnh phần chanh chua. Lòng nó còn tràn ngập bao cay đắng. Nó tắm dưới hồ nhưng chỉ chìm có nửa người. Cái đầu nó trồi lên khỏi mặt nước lỏ mắt nhìn tôi với vẻ bàng hoàng tức tối. 

Từ khi Quỳnh Như leo lên bờ lại ngồi cạnh tôi, Biền không buồn ngó ngàng tới mấy con nhỏ chung quanh nữa. Nó chán làm Trư Bát Giới. Bây giờ nó muốn làm yêu quái để ăn thịt tôi. Ðối với Biền lúc này, thịt tôi còn ngon hơn thịt Ðường Tăng gấp tỉ lần. Dĩ nhiên, Biền không bỏ sót nhất cử nhất động nào của hai đứa “tôi“. Từ xa, Biền không nghe rõ tôi và Quỳnh Như nói với nhau những gì nhưng chắc nó nhìn thấy nụ cười rạng rỡ Quỳnh Như “dành riêng” cho tôi cũng như những cử chỉ âu yếm của tôi tình tứ đặt vào tay Quỳnh Như ly cam vắt thay cho… lời cầu hôn! 

Uống xong ly nước cam, Quỳnh Như “xin phép” tôi trở xuống hồ. Tôi dễ dãi gật đầu như một người tình rộng lượng và khẽ liếc về phía Biền. Tôi thấy đôi mắt nó long lên như muốn xoi thủng ngực tôi. Trong một thoáng, tôi chợt nhớ đến bài hát “Những đôi mắt mang hình viên đạn” của Trần Tiến và rùng mình quay mặt đi chỗ khác. 

Nhưng Biền nhất định không để tôi yên. Quỳnh Như vừa rời gót là nó tót ngay lên bờ, hùng hổ bước lại chỗ tôi ngồi. 

– Sao mày không xuống bơi? – Biền “hạch” tôi. 

– Bữa nay tao mệt! – Tôi đáp, không nhìn nó. 

– Ðừng có xạo! – Biền nhếch mép – Mệt mà nói chuyện với em cả buổi! 

Tôi chẳng biết trả lời sao, đành nhe răng cười hì hì. Biền tức lắm. Nhưng chẳng làm gì tôi được, nó bèn quay sang “xỉa xói” Quỳnh Như: 

– Thật tao chưa thấy ai “đổi màu” lẹ như con nha đầu này! Hôm qua mới nhận dây thun của tao, bữa nay lại hí ha hí hửng nhào vô uống nước của mày! Ðúng là đồ không biết ngượng! 

Thấy Biền mạt sát Quỳnh Như không tiếc lời, tôi nóng mặt cự lại: 

– Tao mời thì nó uống, có gì đâu mà ngượng! 

Sự bênh vực của tôi khiến Biền càng sửng cồ. Nó gắt tôi: 

– Còn mày nữa! Bơi không lo bơi, cứ ngồi chóc ngóc trên bờ! Lần sau tao không thèm đi chung với mày nữa đâu! 

Lời dọa dẫm của Biền khiến tôi hết dám hó hé. Tôi sợ giận quá hóa liều, nó không thèm rủ tôi đi bơi nữa thì khốn. Bụng tức anh ách, tôi đành tự an ủi: Thôi, chấp nhất làm gì với cái thằng… thô lỗ cục súc như nó! 

Bình luận
× sticky