Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đến nơi xa lạ

Mít Đặc thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Chú nằm trên một cái giường lông rất êm, rất nhẹ đến nỗi chú ngỡ là làm bằng lông bồ công anh. Có tiếng nói làm chủ bừng tỉnh. Chú mở mắt nhìn chung quanh: không phải là buồng của chú! Trong mỗi góc buồng có một chiếc ghế bành. Trên tường treo những tấm thảm và những bức tranh vẽ hoa. Trên chiếc bàn tròn ở gần cửa sổ, có một gối cắm đầy kim và đanh ghim, nom y như con nhím, và đống chỉ thêu đủ màu. Xa chút nữa là một cái bàn giấy có đủ bút mực. Ngoài ra còn có một tủ sách. Cuối cùng là một tấm gương lớn ở mé tường phía trong và hai cô tí hon đang đứng trò chuyện trước gương. Một cô mặc chiếc áo dài bằng lụa xanh thấm khít vào người với cái thắt lưng lụa buộc ra đằng sau. Đôi mắt cô xanh biếc, mớ tóc dì sẫm của cô tết thật cẩn thận. Cô kia mặc áo dài màu nhạt điểm hoa, tóc cô trắng như tuyết, lượn như sóng, rủ xuống tận vai. Cô đang đội mũ lên đầu và la quàng quạc:

– Mũ quái nhỉ! Mình không thể nào đội được. Mình ưa cái vành mũ to nhưng mà thiếu vải, đành phải làm vành nhỏ. Mà vành nhỏ thì cái mặt nom cứ tròn vành vạnh như mặt trăng ấy, mình chẳng thích thế đâu!

Cô tí hon mắt biếc nói:

– Thôi, đừng múa trước gương nữa! Cứ nhìn người ta ngắm nghía hàng giờ trước gương mà mình không tài nào chịu được.

– Thế theo cậu thì người ta làm ra gương để làm gì nào? – Cô tóc trắng đáp lại.

Cô nheo mắt soi gương, mũ cô tụt về sau gáy, đầu ngả về đằng sau.

Mít Đặc buồn cười quá nhưng chú cố nén nên chỉ bật ra tiếng lục cục trong cổ họng. Ngay lúc ấy, cô tóc trắng rời khỏi chiếc gương quay về phía chú và nhìn một cách nghi hoặc.

Chú nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Chú nghe thấy cả hai cô nhón đi trên năm đầu ngón chân lại gần gường chú và thì thào:

– Mình ngỡ là cậu ấy nói gì. – Mít Đặc đã nghe tiếng khe khẽ. – Có lẽ là mình nhầm. Cậu ấy nằm bất tỉnh từ hôm qua không biết đến bao giờ thì cậu ấy mới dậy?

Một giọng khác trả lời:

– Chị Mật ngọt đã cấm không được đánh thức cậu ấy dậy. Chị ấy đã bảo hễ cậu ta mở mắt thì phải báo ngay cho chị biết.

“Mật ngọt là ai nhỉ?” – Mít Đặc tự hỏi và lại giả vờ ngủ.

Lại có tiếng nói:

– Cậu ta dũng cảm thật! Đi bằng khinh khí cầu đến đây, cậu có biết không?

Thật là lần đầu tiên người ta khen chú dũng cảm! Miệng chú nhách ra đến tận mang tai ấy. Nhưng chú kịp sực tỉnh ra và cố giấu nụ cười.

Một cô tí hon nói:

– Khi nào cậu ấy thức dậy thì mình sẽ quay lại. Mình rất muốn cậu ấy kể chuyện lại hết. Chỉ sợ cậu ấy bị chấn thương sọ não thôi!

Mít Đặc nhủ thầm: “Xin thôi cái món chấn thương sọ não ấy đi!”.

Cô tóc trắng từ giã ra đi. Trong phòng im ắng. Mít Đặc nằm yên, nhắm mắt giỏng tai nghe. Cuối cùng, chú mở một mắt và thấy cô mắt biếc cuối xuống nhìn chú. Cô mỉm cười dịu dàng với chú. Rồi cô cau mày, giơ một ngón tay doạ và hỏi:

– Cậu vẫn thức như vậy đấy à? Cậu mở mắt này rồi lại mở mắt khác à?

Chú gật đầu và mở nốt mắt kia.

– Thế ra cậu không ngủ à?

Mít Đặc đáp:

– Tôi vừa thức dậy đấy.

Chú muốn nói thêm nữa, nhưng cô ta đặt một ngón tay lên miệng chú và nói:

– Im đi, im đi! Cậu không được nói, cậu mệt nặng đấy.

– Tôi bị ốm à? Không phải đâu!

– Tại sao cậu lại biết! Cậu là bác sĩ đấy à?

– Không.

– Cậu xem đấy, cậu bảo là cậu không ốm. Cậu nằm yên cho tới lúc bác sĩ đến; tôi đi tìm bác sĩ đấy. Cậu tên gì nhỉ?

– Mít Đặc, còn cô?

– Tôi tên là Mắt xanh.

– Tên hay nhỉ! – Mít Đặc nói.

– Tôi rất vui vì tên tôi đã làm cậu ưng ý. Cậu vẫn là một chú tí hon ngoan đấy.

Mít Đặc mỉm cười. Thật là hiếm có người khen ngợi chú. Thường thì người ta hay mắng mỏ chú. Vả lại ở đấy chẳng có chú tí hon nào cả, cho nên chú có thể trò chuyện với cô tí hon này mà không sợ bị ai chế giễu. Chưa bao giờ chú cảm thấy khoan khoái đến thế, và cũng chưa bao giờ chú lại lễ phép đến thế.

Chú hỏi:

– Còn cô kia tên gì? Cái cô nói chuyện với cô ấy. Cái cô đèm đẹp mà tóc màu trắng ấy?

– A! – Mắt xanh kêu lên – Thế là cậu đã thức từ lâu rồi cơ à?

– Không, tôi chỉ mở mắt một phút thôi rồi tôi lại ngủ ngay.

Nhưng Mắt xanh lắc đầu và nhăn mặt:

– Không phải thế! Thế còn tôi, cậu cho là tôi không đẹp lắm à?

– Trái lại thì có! Cô nghĩ sao thế? Nom cô cũng rất xinh.

– Thế tôi và cô ấy ai là người xinh hơn?

– Cô và cô kia ấy à? Tôi thấy cả hai cô đều đẹp cả.

– Cậu chỉ nói dối như chú cuội nhưng mà tôi cũng tha tội cho cậu. Cái cô mà cậu thích ấy tên là Bạch Tuyết, rồi cậu sẽ được gặp cô ấy. Bây giờ thì cậu im đi, cậu mà nói nhiều thì lại đau thêm đấy. Cậu hãy nằm yên, và nhất là cậu đừng có nghĩ đến chuyện ngồi dậy. Tôi đi tìm chị Mật ngọt đây.

– Mật ngọt là ai vậy?

– Bác sĩ của chúng tôi. Chị ấy sẽ săn sóc cậu đấy.

Mắt xanh vừa đi khỏi thì Mít Đặc đã nhảy xuống đất. Chú đi tìm quần áo để tẩu thoát. Các vị bác sĩ bao giờ cũng cho bệnh nhân uống dâu tây và bôi thuốc i-ốt xót đến cháy da cháy thịt! Nhưng mà chú chẳng tìm thấy quần áo của chú ở đâu cả, mà lại thấy một con búp bê đang ngồi trên ghế, lưng dựa vào tường.

Chú muốn tháo con búp bê ra xem trong mình nó có cái gì, bông hay là mạt cưa. Thế là chú quên phắt ngay quần áo của chú và đi tìm con dao; đang đi tìm dao thì chú thấy bóng chú trong gương. Chú đứng lại, đặt con búp bê xuống đất; chú bắt đầu nhăn nhó rồi ngắm nghía mãi mặt chú và sau khi đã ngắm nghĩa chán chê, chú tự nhủ:

– Mình cũng đẹp đấy chứ, mặt mình được cái là không tròn lắm.

Vừa lúc ấy, có tiếng chân đi ở ngoài cửa. Chú vừa kịp leo lên gường và kéo chăn đắp thì Mắt xanh đã vào cùng với một cô tí hon khác mặc áo choàng trắng, đầu đội mũ trắng và tay cầm một cái va-li nhỏ màu nâu. Má cô đỏ hồng, đôi mắt xam xám nghiêm nghị sau cặp gọng kính bằng sừng. Mít Đặc đoán ngay đó là Mật ngọt.

Cô mang một chiếc ghế lại gần gường, đặt va-li xuống và lắc đầu nói:

– A! Các chú tí hon! Lúc nào các chú cũng nghĩ đến những chuyện không đâu. Chú thử nói cho tôi xem tại sao các chú lại đi khinh khí cầu nào? Thôi, chú im đi! Tôi đã biết chú định nói với tôi chuyện gì rồi. Chú sẽ bảo chú không làm thế nữa chứ gì. Các chú bao giờ cũng nói là không làm nữa nhưng rồi các chú lại làm ngay đấy.

Cô mở va-li ra. Mùi thuốc toả ra khắp gian phòng, Mít Đặc co rúm người lại, chú đâm hoảng. Mật ngọt quay lại phía chú và nói:

– Ngồi lên.

Mít Đặc muốn đứng dậy nhưng Mật ngọt ngăn chú lại và nghiêm nghị nói:

– Chú không được đứng dậy, tôi đã bảo chú ngồi lên kia mà.

Mít Đặc nhún vai và ngồi ở trên gường.

– Không nên nhún vai. Chú thè lưỡi ra. – Mật ngọt nói.

– Sao vậy?

– Thè ra, tôi bảo sao thì chú làm vậy.

Mít Đặc thè lưỡi.

– Nói “a”.

– A-a-a! – Mít Đặc nói.

Mật ngọt lấy cái ống nghe bằng gỗ ở va-li ra và áp một đầu vào ngực Mít Đặc:

– Thở mạnh hơn nữa!

Mít Đặc thở như cái đầu tàu xe lửa.

– Bây giờ, chú nín thở.

Mít Đặc phì cười:

– Hì-hì-hì!

– Tại sao chú lại cười? Tôi có nói cái gì buồn cười đâu?

– Tôi nín thở thế quái nào được cơ chứ? – Mít Đặc hỏi và lại cười phá lên.

– Nếu nín thở hoàn toàn thì chú không làm được thật. Nhưng chỉ nín thở trong một phút thôi thì chú có thể nhịn được.

– Dĩ nhiên rồi! – Mít Đặc đồng ý và nín thở.

Sau khi khám cho chú kỹ càng, Mật ngọt ngồi vào bàn ghi đơn thuốc và nói:

– Chú ấy bị một vệt tím bầm ở vai. Cô ra hiệu thuốc mua lấy một lá cao tẩm mật. Cô cắt ra một mảnh, rịt vào vai bệnh nhân. Cô đừng cho phép chú ấy đứng dậy. Chú ấy mà đứng dậy thì chú sẽ đập phá hết bát đĩa của các cô và thế nào cũng có người trong bọn các cô bị chú ấy đánh cho bị thương đấy. Phải cảnh giác với các chú tí hon mới được.

Sau đó, cô bỏ chiếc ống vào va-li, nghiêm nghị nhìn Mít Đặc một lần nữa rồi ra đi.

Mắt xanh cầm đơn thuốc và nói:

– Cậu đã nghe chưa? Phải nằm trên gường đấy!

Mít Đặc nhăn mặt đáp lại:

– Cậu đừng có đưa cái bộ mặt đưa đám ấy ra. Và cậu đừng có tìm quần áo của cậu nữa, tôi đã cất kỹ đi rồi. – Mắt xanh nói và cầm đơn thuốc đi ra.

Bình luận