Katey bị đánh thức giậy bởi một cơn gió nhẹ, ấm áp phả vào má nàng.Cơn gió khiến nàng duỗi người một cách thích thú trước khi nàng thậm chí mở mắt, nhưng nàng đột ngột cắt ngang điều đó khi nàng cảm thấy chiếc áo ngủ ẩm ướt dính sát vào làn da mình.Ẩm ướt ư? Như thể nàng hoàn toàn ướt đẫm trong mồ hôi của một cơn sốt, hoặc mặc nó trước khi nó hoàn toàn khô từ việc giặt, cả hai đều không…
Bối rối, nàng mở mắt ra để phát hiện ra Boyd nghiêng người phía trên nàng, một cây cọ phía sau anh , những tán lá di chuyển nhẹ nhàng trong cơn gió ấm áp. Một giấc mơ ư? Well, nàng có lẽ cũng thích nó nếu đó là tất cả!
Nàng mìm cưởi với anh. Anh dường như ngạc nhiên bởi điều đó, nhưng chỉ trong một giây. Nàng hi vọng là anh đang hôn nàng. Điều này không phải là một trong những mộng tưởng của nàng nơi nàng có thể điều khiển hành động của anh và khiến anh hôn nàng. Nàng đã làm gì mà có thể có được một giấc mơ chân thực vậy.Nhưng anh chắc hẳn nhìn thấy mong ước của nàng trong đôi mắt nàng.Anh bắt đầu nghiêng mình gần nàng hơn. Kích động bởi sự chờ đợi đã khiến dạ dày nàng run rẩy ham muốn.Miệng anh gần như chạm vào miệng nàng –
Tiếng hót lanh lảnh của một con chim khiến nàng giật mình.Boyd liếc nhìn về phía âm thanh ở phía sau nàng.Nàng quay đầu về phía sau nhìn cùng về hướng đó.Nàng không nhìn thấy một con chim, ngoại trừ ngạc nhiên bởi quá nhiều cây cỏ ở mép của một bãi biển hoang sơ, những cây thông cao ngất ngưởng hòa trộn cùng với những cây cọ kích cỡ khác nhau, và rải rác đây đó là những bụi hoa.
Mỉa mai là nàng đang đặt hương vị nhiệt đới này vào trong giấc mơ của mình. Chỉ một vài ngày trước Boyd đã hỏi là nàng biết bao nhiêu vê Địa Trung Hải, và nàng đã thừa nhận ngay là không gì cả.
“Gia sư của tôi, trong khi khá tài giỏi, không có nhiều tài liệu để dạy học,”nàng kể với anh.”Cùng lắm ông ấy có một cái bản đồ thế giới cũ, cái thậm chí không phải là loại mới nhất.Ông ấy có thể khuấy động tính hiếu kỳ của tôi về thế giới, những không có những bức ảnh tôi không thể hình dung ra bất cứ điều gì về thế giới, đó là lý do tôi luôn luôn muốn tự mình nhìn thấy thế giới.”
Và mới ngày hôm qua Boyd đề nghị là họ dành một ngày để hưởng thụ một bãi biển nằm trên một trong những hòn đảo trong vùng – chỉ có hai người họ.Anh khiến nó nghe thật vô hại. Và nó là một điều vui vẻ để làm! Anh thậm chí nói nàng hãy suy nghĩ về nó, không cần trả lời ngay.Nhưng không có gì để suy nghĩ và nàng đã nói với anh là không. Không phải là nàng không tin sự say mê của anh, nàng đang bắt đầu không tin vào chính bản thân mình. Nhưng nàng không nói với anh điều đó!
Nàng luôn luôn mơ mộng viển vông về người đàn ông này.Nàng không nghi ngờ bất cứ gì lâu hơn nữa về chuyện nàng muốn anh nhiều như thế nào. Nhưng cũng nghi ngờ rằng anh sẽ kết thúc chuyến đi nếu nàng nhượng bộ.Và ham muốn, là động cơ thúc đẩy anh làm vậy, không đủ để làm nền tảng cho một cuộc hôn nhân. Đó là một lợi ích tốt đẹp để kết hôn, nhưng tình yêu là điều đầu tiên phải có.
Nhưng bầu không khí nhiệt đới của Cartagena, nơi mà họ chỉ vừa đến thăm, như đề nghị của anh cho một cuộc đi chơi ở một bãi biễn, cả hai điều đó vẫn rõ rệt trong tâm trí nàng, và vì vậy nó không làm nàng ngạc nhiên là sau cùng là giấc mơ của nàng tràn ngập với không khi nhiệt đới giống như vậy.
Nàng quay lại nhìn Boyd. Anh đang mỉm cười xuống nàng vào lúc này, một nụ cười ấm áp, thân thiện, như thể họ vừa chia sẽ thứ gì đó. Sự ham muốn nhục dục mãnh liệt lúc này khi anh hôn nàng không có lại.Điều này là giây phút thư giãn nhiều hơn, đúng như là sự tử tế, nhưng không gần như là mãnh liệt.Nó chấp nhận những thứ khác xâm nhập, âm thanh lách tách của một đống lửa gần đó, mùi của cá…
Điều đó mạnh mẽ làm sao trong giấc mơ của nàng!Chờ chút, những thứ đó có mùi trong giấc mơ của nàng ư?
Katey lùi lại , nàng do dự và lùi ra thậm chí còn xa hơn nhiều khi nàng nhìn chằm chằm một cách điên cuồng xung quanh mình. Nàng chân trần, những ngón chân của nàng vùi sâu trong cát ấm.Nàng mặc bộ váy ngủ của mình và nó thì ẩm ướt.Tóc nàng lỏng lẻo xung quanh người nàng, và nó cũng ẩm ướt, như thể nàng đã bơi vào bờ vậy. Nàng ở trên một bãi biển không người với không có con tàu nào thả neo gần đó, không có một con tàu nào ở phía chân trời, không có gì ngoại trừ mặt biển xanh vô tận xa như nàng có thể nhìn thấy.
Và Boyd đang nằm bên cạnh trên mặt cát phía dưới vài cây cọ, chỉ mặc chiếc quần ống túm và một chiếc áo tay dài, chiếc áo trắng mở một nửa xuống đến tận ngực anh.Anh chống mình trên khuỷu tay khi anh quan sát nàng, biểu hiện của anh lúc này là lo lắng. Một đống lửa nhỏ đang cháy gần anh, một con cá đang được quay trên một cái xiên đã được tạo hình bên trên. Nó như là một sự yên bình, nơi chốn thôn quê, và sự khiếp sợ lấp đầy tâm trí nàng khiến nàng trở lên lạnh cóng vì khiếp sợ.
“Chúa tôi, tàu của anh bị đắm ư?” nàng hổn hển nói.”Không có ai khác sống sót ư?Grace đâu? Ôi không, không-!”
Anh ngay lập tức nhảy qua ôm ghì lấy bờ vai nàng.”Katey, dừng lại!Con tàu vẫn ổn. Mọi người trên tàu vẫn ổn!”
Nàng nhìn chằm chằm anh với đôi mắt mở to, muốn tin anh, nhưng làm sao nàng có thể?”Đừng cố gắng nói với tôi là tôi đang mơ.Những giấc mơ không thực như thế này.”
“Không , dĩ nhiên là không.”
“Vậy thì làm thế nào chúng ta ở đây?Và tại sao tôi không thể nhớ là bị mang đến đây?”
“Bởi vì em đã ngủ từ đầu tới cuối.”Đôi mắt nàng nheo lại nhìn anh, nhưng trước khi nàng có thể khụt khịt mũi không tin, anh đã thêm vào,”Em đã từng bị mộng du trước đây phải không?”
“Đã từng gì cơ?”
“Đi ra khỏi giường, đi lại trong khi em ngủ.”
“Đừng có ngớ ngấn vậy.”
“Vậy thì có lẽ em đang đi trên đường đến tìm tôi?Em mặc áo ngủ đi ra ngoài boong tàu, và đó là suy nghĩ đầu tiên của anh – hi vọng vậy.”
“Đừng có bắt đầu chứ,”nàng cảnh báo anh.
Anh nhún vai, nhưng nàng có thể nói là anh đang cố gắng không cười khúc khích, và anh đã không tới gần với những lời giải thích khác.”Vậy thì uống quá nhiều vào bữa tối?Anh biết là anh đã uống nhiều, nhưng anh không chú ý là em cũng đang uống cạn cái chai rượu để bên cạnh anh trên bàn.Anh nghĩ là Tyrus đã yêu cầu hai chai rượu tối qua, và chúng đã rỗng rất nhanh.”
Anh đã ăn tối, một sự thay đổi.Anh không thường như vậy.Nhưng tối qua anh đã có mặt, và một cuộc nói chuyện sôi nổi giữa thuyền trưởng và anh đã làm sao lãng nàng đủ để nàng rót cái chai rượu đó vào ly của mình nhiều hơn là nàng nên.Dù nàng không nhớ nó bị uống cạn, cũng không biết lúc nào say, mặc dù làm sao nàng có thể biết khi mà nàng chưa bao giờ say trước đây cơ chứ!
“Tôi không thường uống rượu vào bữa tối,”nàng thừa nhận.”Nhưng không phải có vài loại di chứng nếu tôi uống quá nhiều ư?Tôi nhớ cha tôi rên rỉ một cách khủng khiếp vào buổi sáng sau khi uống quá nhiều vào đêm trước.”
“Không đau đầu ư?”
“Không chút nào.”
Ít nhất giờ là không.Nhưng nàng không thêm rằng tiếng ồn, kể từ khi cơn đau ngắn mà nàng cảm thấy khi nàng đi một vài phút trước mà nàng cho là chỉ dâng lên rất nhanh.Và nó đã không.
Anh nhún vai.”Có lẽ em đơn giản là có tửu lượng cao ?Một vài người như vậy.Họ có thể uống cả thùng rượu và tỉnh dậy cảm thấy không khác gì so với ngày thường.”
“Bất kể tôi có hay không say rượu, tôi chắc chắn là tôi đã không đi ngủ trong tình trạng say rượu.”Nàng tự nói với bản thân tiếng nói rất đạo đức về chuyện đó.
“Vậy là em nhớ là đã đi ngủ?”
“Vâng- dĩ nhiên rồi,”nàng trả lời, nhưng thực sự là nàng không nhớ.
Đi ngủ là một thói quen về đêm, đã được ghi nhớ.Không có gì không bình thường khiến nó chống lại trong tâm trí của nàng,nàng nghĩ rằng nhớ ra sao?Và ngay lúc này nàng đang có vấn đề về chuyện suy nghĩ rõ rằng bất cứ thứ gì.
“Boong tàu tối đen, Katey.Anh thực sự không thể trông thấy em rõ ràng.Em có thể bị đau, có thể đang tìm kiếm sự giúp đỡ.Anh cho rằng em có thể thậm chí là bị shock.Em gặp tai nạn phải không?”
Nàng lắc nhanh chân tay.”Không, không thấy đau ở đâu cả.Tôi cảm thấy ổn.”
“Vậy thì chắc chắn là suy đoán thứ hai của tôi, rằng em đang bị mộng du.”
Nàng thở dài nhìn anh.”Tôi đang nói với anh rằng tôi không làm gì như vậy cả.”
“Làm sao em có thể biết nếu em làm là đi và sau đó quay trở lại giường,không một chút tiếng động nào?”
“Người nào đó sẽ kể cho tôi nghe,khi nhìn thấy tôi,nếu đó là thứ gì đó mà anh nghĩ là tôi làm.”
“Không nếu em không bao giờ đi xa.”
“Có một lời giải thích tốt hơn về việc này, Boyd à,”nàng nói, Hơi bực mình.
“Thậm chí giả thiết rằng tôi đã đi bộ lên bờ rất-“
“Khoan đã.”Anh cười khúc khích.”Giờ anh có thể thấy tại sao em lại lo lắng về chuyện tin tưởng điều này.Không, đó không phải là điều mà em đã làm.Nhưng em đã xuất hiện trên boong tàu tối qua.Anh chắc chắc không tưởng tượng ra điều đó.Anh đang đứng ở chỗ bánh lái.Anh thường làm việc đó, đi loanh quanh vào buổi tối ở buồng lái.Và anh đã không tin vào mắt mình,anh rất ngạc nhiên khi thấy em đang đi chầm chậm băng qua boong tàu trong bộ váy ngủ của mình.Anh buộc bánh lái lại,nhưng trước khi anh đi xuống chỗ em, em đã ngã lộn nhào xuống biển!Không có thời gian để kêu cứu.Anh đã sợ là em sẽ chết đuối nếu anh không ngay lập tức lao xuống theo sau em.”
“Anh đã cứu tôi à?”nàng há hốc miệng kinh ngạc, đôi mắt của nàng mở rộng với sự nhận thức đó.
Anh không trả lời ngay thẳng vào vấn đề, đơn thuần đáp lại,”Anh đã tưởng cú ngã xuống nước đã làm em tỉnh giấc, nhưng không thể tin được, nó đã không.Thực sự, nếu em ngã xuống nước đủ mạnh,nó có thể đánh ngục em.Anh đã thấy điều đó trước đây.Nhưng bất cứ trường hợp nào,lỗi sợ hãi tồi tệ nhất của anh là không thể hình dung được.”
“Gì cơ?”
“Rằng em ngay lập tức chìm xuống và anh không thể tìm thấy em trong lòng biển sâu tối đen.Nhưng em đã không.Tuy nhiên,lúc anh chạm được vào em,con tàu đã ở khá xa để có thể nghe thấy tiếng kêu.Khá là lúng túng,quan sát nó đi mà không có chúng ta.”
Nàng có thể tưởng tượng.Không, nàng không thể.Nàng vẫn có khoảng thời gian khó khăn để tin thứ gì đó kiểu này.
Anh hướng lưng nàng về phía cái bóng nhỏ bên dưới những cây cọ.”Ngồi xuống đi nào.Hãy thư giãn.Giờ là sáng sớm.Giờ Tyrus sẽ để ý thấy chúng ta đang mất tích.Họ chắc chắc sẽ tìm được chúng ta trước trưa nay.”
Nàng vẫn quá bàng hoàng để nghe theo lời khuyên của anh.Thư giãn ư?Anh đang đùa à?Liếc mắt lần nữa xung quanh họ để tìm ra làm thế nào họ ở một mình trên bờ biển này, không có một dấu hiệu nào ở bất cứ đâu chỉ ra một chỗ ở.Và anh hoàn toàn quá hờ hững với tình huống của họ.Thực tế là, họ có vẻ đã bị đắm tàu!
Ngay lập tức ý nghĩ mang nỗi sợ hãi ban đầu của cô quay trở lại.”Con tàu không bị đâm,phải không?”nàng lo lắng hỏi.”Không một ai ở chỗ bánh lái và không ai khác trên boong tàu để thậm chí là chú ý thấy nếu nó đang bị mắc cạn?”
Anh cười với nàng.”Không, anh đúng ra đã đổi phiên gác vào thời điểm đó tối qua.Và con tàu đã được hướng thẳng về phía xa khỏi đất liền.”
“Vậy thì họ sẽ tìm kiếm chúng ta kể từ nửa đêm phải vậy không?”
“ Có lẽ vậy.Langtry,người đã đổi phiên gác với anh, có lẽ đã nghĩ rằng anh rời khỏi boong tàu mới chỉ vài phút trước khi anh ta đến, mặc dù,trong trường hợp đó, như tôi đã nói,họ sẽ không phát hiện ra chúng ta bị mất tích cho đến sáng nay.Hoặc là họ có thể quay trở lại vào tối qua.Cả hai trường hợp, đều sẽ không lâu.Tyrus biết rõ những vùng biển này.Ông ấy sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi ông ấy lần ra dấu vết của chúng ta.”
“Trừ khi ông ấy nghĩ là chúng ta đã chết đuối,”nàng đoán,suy nghĩ của nàng vẫn mệt mỏi.
“Ông ấy cũng sẽ dùng chiếc kính thiên văn của mình ở trên biển.”
“Ông ấy đã đưa chiếc kính thiên văn cho tôi.”
Boyd đang cố gắng để cười lần nữa,nàng chắc chắn vậy, khi anh nhẹ nhàng đáp lại,”Em không thực sự nghĩ rằng đó là chiếc kính thiên văn duy nhất của ông ấy,cái đưa cho em ấy,hay rằng không có một tá cái như vậy ở trên tàu chứ?”
Nàng có thể nói rằng anh chỉ đang khiến nàng vui lúc này.Điều đó không khiến nàng khó chịu.Thực ra nó có ảnh hưởng trái ngược lại từ khi tìm ra rằng nàng có lẽ ngớ ngẩn với nỗi sợ hãi của mình.Họ đã không chết đuối.Anh đã đưa được họ vào đất liền.Họ sẽ quay lại tàu trước khi trời tối.Không có gì phải lo lắng cả.
Nàng lại ngồi xuống cát.Nàng cố gắng làm ra vẻ kín đáo,nhưng điều đó khá khó để làm trong một chiếc váy ngủ.Anh ngồi xuống cùng nàng, bắt chéo chân ngồi cạnh nàng.Chân anh cũng đi trần như nàng, mặc dù nàng để ý thấy giầy anh đang hong khôn ngoài ánh nắng gần đó.Ít nhất anh vẫn có chúng,mặc dù điều đó hẳn khó khắn, bởi với đôi giầy trên…
“Vậy thì,”anh nói một cách tự nhiên với một nụ cười nhẹ,”Hôm nay em cưới tôi chứ – hay là không?”