Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc – Tập 2

Chương 27

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Dù vẫn chưa giải quyết triệt để việc ly hôn, nhưng Đàm Tĩnh biết Tôn Chí Quân đã không còn cách nào khác nữa, giấy thỏa thuận nằm trong tay cô, chỉ cần cô đưa ra, quan hệ hôn nhân giữa hai người nhất định sẽ được hủy bỏ, quyền giám hộ của Tôn Chí Quân với Bình Bình đương nhiên cũng không còn nữa.

Cô về tới nhà thì Thư Cầm đã tới chơi, hơn nữa rõ ràng đã nói chuyện với Nhiếp Vũ Thịnh, hai người ngồi tư lự trên sofa trong phòng khách, ngay cả Tôn Bình cũng không chạy nhảy nghịch ngợm mà ngoan ngoãn ngồi một bên chơi máy tính bảng. Thấy cô bước vào, Tôn Bình mừng rỡ reo lên: “Mẹ,” hai người ngồi trong phòng khách đều quay đầu lại nhìn, Thư Cầm đứng dậy chào cô, còn Nhiếp Vũ Thịnh vẫn ngồi im chỗ cũ, không hề nhúc nhích.

Đàm Tĩnh thông báo: “Tôi đã đi tìm Tôn Chí Quân, cũng gọi điện thoại tham vấn luật sư Kiều rồi. Tôi có thể ly hôn với Tôn Chí Quân. Ngay từ đầu chúng tôi đã ký thỏa thuận ly thân nên nếu đưa ra tòa án thì tòa cũng sẽ xử cho ly hôn thôi.”

Thư Cầm thở phào nhẹ nhõm: “Giờ thì tốt rồi, chúng ta có thể dùng quyền bỏ phiếu của mình để phủ quyết đề án của Khánh Sinh.”

Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không hề lên tiếng. Thư Cầm lại nói tiếp: “Em thật không ngờ Thịnh Phương Đình lại có thể tuyệt tình đến vậy, vốn dĩ em chỉ nghĩ hắn ta có chút khúc mắc với Tập đoàn Đông Viễn, xưa nay em vẫn để mắt tới hắn, nhưng luôn thấy hắn dừng tay đúng lúc. Ngày trước em từng do dự, nhưng rồi vẫn quyết định tin tưởng hắn, tin rằng hắn ta sẽ không làm chuyện gì quá đáng. Sau khi vào làm việc tại đây, quả thực hắn luôn tận tâm lo lắng cho anh và Đông Viễn. Em không thể tin nổi hắn ta lại gây ra cơ sự này. Dù sao chuyện này cũng là em có lỗi với anh, tại em tiến cử Thịnh Phương Đình vào Đông Viễn làm việc.”

Nhiếp Vũ Thịnh bấy giờ mới cất tiếng: “Anh không trách em.”

“Nhưng em tự trách bản thân mình.” Thư Cầm nói, “Em đi trước đây, anh và Đàm Tĩnh nói chuyện với nhau đi. Những gì em nói vừa nãy, anh hãy cân nhắc thật kỹ nhé.”

Đàm Tĩnh không hiểu Thư Cầm nói chuyện gì, mà Nhiếp Vũ Thịnh cũng chẳng hé răng, cô tiễn Thư Cầm ra cửa, đột nhiên Thư Cầm xoay người lại, nắm tay Đàm Tĩnh, nói: “Đợi một người một năm rất dễ, thậm chí đợi mười năm, tôi cũng đã làm rồi. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh không giống tôi, anh ấy đã chờ là chờ cả đời. Tôi tự vấn, thấy mình chẳng thể làm nổi chuyện đó. Đàm Tĩnh, cô thật may mắn, thế nên cô đừng phụ lòng anh ấy nữa. Có những người bỏ lỡ một lần là lỡ cả đời đấy, đừng để lỡ lại thêm lỡ, cũng đừng đợi đến khi không còn đường lùi mới hối hận.”

Có lẽ mãi mãi về sau, Đàm Tĩnh cũng không sao quên được, khi Thư Cầm nói những lời này, đôi mắt cô ầng ậng nước. Ngón tay Thư Cầm hơi lạnh, lúc cô buông tay Đàm Tĩnh ra, Đàm Tĩnh bỗng sực hiểu, vội buột miệng: “Cô…..”

Thư Cầm không nói gì thêm, chỉ xăm xăm bước xuống thềm, rồi lái chiếc xe màu đỏ của mình lao vút đi.

Đàm Tĩnh đứng ngoài cửa hồi lâu, muôn ngàn vì sao lấp lánh trên trời, dưới ánh đèn thành phố lại trở nên nhạt nhòa và tầm thường, đêm nay không có trăng, gió đêm đã chớm mang hơi lạnh. Mười năm qua, từ một cô gái ngây thơ trong sáng, đến bây giờ nếm đủ đắng cay, đứng giữa gió lộng, cô lại chợt ngẩn ngơ. Tựa như đang mơ vậy, những bông hoa đồng tiền bên cửa đều đã nở, đang đung đưa trong gió, bất giác cô nghe tiếng con trai gọi mình: “Mẹ ơi, sao mãi mẹ không vào nhà thế?”

Tối hôm đó, Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không nói năng gì với cô, suốt mấy hôm liền anh đều bận tối mắt tối mũi. Nhờ xem bản tin, Đàm Tĩnh biết được chuyện về sự cố y tế càng ngày càng ầm ĩ, thậm chí bộ Y tế còn thành lập hẳn một tổ công tác, phái xuống kiểm tra thêm lần nữa. Nhiếp Vũ Thịnh nhận lấy mọi trách nhiệm về mình, tuy anh đã thôi việc, nhưng dư luận vẫn không chịu để anh yên, thậm chí đám cư dân mạng bị kích động còn kêu gào đòi phải phạt anh thật nặng, nói rằng chuyện anh thôi việc chỉ là tung hỏa mù hòng thoát tội. Sở Công an bắt đầu lập hồ sơ điều tra, nhưng không tìm thấy bất kỳ chứng cớ nào chứng tỏ Nhiếp Vũ Thịnh đã nhận hối lộ. Đúng lúc này, một đại diện y dược(1) của Tập đoàn Khánh Sinh đột nhiên chủ động thừa nhận đã hối lộ nhân viên hữu quan của khoa Ngoại Tim mạch bệnh viện Phổ Nhân, trên mạng càng như lửa đổ thêm dầu, lời ong tiếng ve gì cũng có, cả bệnh viện phải đối mặt với áp lực khủng khiếp.

Chủ nhiệm Phương có lần ném vỡ tan một cặp kính, giận dữ: “Rõ là vu khống! Hội nghị luận chứng chương trình là do tôi chủ trì, những chuyên gia tham dự đều là các giáo sư hàng đầu về Ngoại khoa tim mạch trong nước, có uy tín trong giới học thuật, những người như chúng tôi, chỉ cần bỏ ra mấy trăm nghìn là có thể mua chuộc được hay sao? Trong đám chúng tôi, hầu hết là chủ nhiệm khoa, hằng ngày chi phí phẫu thuật thuốc men qua tay chúng tôi đều từ vài triệu đến vài chục triệu! Một đại biểu y dược bỏ ra có mấy trăm nghìn mà có thể mua chuộc được chúng tôi sao, đúng là nực cười!”

Nhưng sở Công an không thể không điều tra về lời nói của đại biểu y dược kia, bởi người đó nói, toàn bộ số tiền hối lộ đều là tiền mặt, nên không có biên lai nào hết, chỉ mình anh ta có thể đứng ra làm nhân chứng mà thôi.

Khi cùng sở Công an phối hợp điều tra vụ án, Chủ nhiệm Phương giận đến bật cười: “Anh ta nói mình đã đưa cho khoa Ngoại Tim mạch chúng tôi mấy trăm nghìn, thế mà các anh tin ngay à? Nếu anh ta bảo đã đưa cho chúng tôi mấy chục triệu, thậm chí mấy trăm triệu tiền mặt thì các anh tính sao? Các anh là công an, để kẻ khác nói không thành có, ngậm máu phun người như vậy mà được à?”

Luật sư của Nhiếp Vũ Thịnh càng lợi hại hơn nữa: “Chỉ có nhân chứng thì chưa thể tạo thành chuỗi các chứng cứ, thân chủ của tôi là một người hết sức ưu tú, không chỉ trình độ chuyên môn cao, mà gia cảnh cũng rất giàu có, hơn nữa khi hội nghị luận chứng chương trình diễn ra thì cậu ấy đang làm phẫu thuật, không tham gia được. Các ông thử nghĩ xem, một người ngay cả quyền thừa kế một công ty đã được niêm yết trên sàn chứng khoán, có giá trị lên tới mấy chục tỷ do bố đẻ để lại, còn chẳng có hứng thú, mà theo lời nhân chứng thì số tiền hối lộ tổng cộng chỉ có mấy trăm nghìn, chia đến thân chủ tôi giỏi lắm cũng chỉ được vài chục nghìn là cùng, liệu anh ấy có thể bị vài chục nghìn tệ nhỏ nhoi đó mua chuộc không? Đồng chí công an, tôi đề nghị anh điều tra về nhân chứng này, xem xem anh ta tại sao lại đưa ra chứng cứ giả, vu khống đương sự của tôi. Đúng rồi, công ty Dược phẩm Khánh Sinh tuy là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Đông Viễn, nhưng Tập đoàn Khánh Sinh xưa nay luôn muốn khống chế Đông Viễn, mà thân chủ tôi lại nhất quyết không chịu dâng Đông Viễn cho họ, như vậy thân chủ tôi và công ty Dược phẩm Khánh Sinh có mâu thuẫn về lợi ích, vì thế chúng tôi hoàn toàn có lý do để tin rằng đây là do Tập đoàn Khánh Sinh vu oan giá họa.”

Có điều năng lực dẫn dắt dư luận của đối phương rất lợi hại, ngày nào bọn họ cũng đăng tin lên các diễn đàn lớn, chỉ nói những gì có lợi cho họ, kích động lòng người. Bởi rất nhiều người từng gặp trường hợp bị chẩn đoán không chính xác, nên ai nấy đều giận đến mù quáng, bất luận cơ quan chức trách nói gì, cũng bị quy là thoái thác trách nhiệm, thậm chí còn có người gửi ống tiêm dính máu đến bệnh viện để uy hiếp.

Nhiếp Vũ Thịnh rất trấn tĩnh, anh vừa xử lý công việc hằng ngày của công ty, vừa tranh thủ thời gian đi gặp Chủ nhiệm Phương. Chủ nhiệm Phương nóng tính, đương nhiên lại chửi ầm lên là trên mạng đổi trắng thay đen, người ngoài ngành không biết gì, chỉ nói láo. Nhưng cũng chẳng có cách nào, những công việc hằng ngày ở bệnh viện, đặc biệt là ở khoa Ngoại Tim mạch không có cách nào triển khai được, rất nhiều bệnh nhân đã từ chối tiến hành phẫu thuật lắp máy điều hòa nhịp tim.

“Những người đó chẳng phải đang hại chết các bệnh nhân hay sao? Máy điều hòa nhịp tim tuyệt đối an toàn, có thể cứu được tính mạng của rất nhiều bệnh nhân, bây giờ những người này đều từ chối làm phẫu thuật, đến lúc đó bệnh trạng dây dưa, lỡ thời gian điều trị, bệnh nhân chết thì đổ trách nhiệm cho ai đây?”

Trở về từ bệnh viện, Nhiếp Vũ Thịnh hạ quyết tâm, anh tự lên một diễn đàn lớn nhất trên mạng đăng ký tài khoản truy cập, rồi công khai toàn bộ bệnh án của mình tại phòng khám tâm lý ở Mỹ. Anh không phí lời dài dòng, chỉ nói một câu duy nhất: “Xin các chuyên gia uy tín của ngành thần kinh trong nước giám định xem tình trạng thần kinh của tôi có bình thường hay không, có đủ tư cách làm bác sĩ lâm sàng hay không?”

Chủ nhiệm Phương sau khi biết chuyện liền gọi điện tới mắng cho anh một trận: “Đám người trên mạng đó đều là đồ điên, cậu còn dây với chúng làm gì?”

Quả nhiên, Nhiếp Vũ Thịnh post thông tin lên mạng không lâu, ban đầu vẫn nhận được các phản hồi bình thường, thậm chí còn có các bác sĩ thần kinh ra mặt nói đã xem qua bệnh án, anh chỉ bị chứng trầm cảm nhẹ mà thôi. Nhưng không lâu sau thì bị cư dân mạng bác bỏ hoàn toàn, vô số bình luận đều là những lời chửi rủa, nói anh mắc bệnh tâm thần, đưa ra bệnh án này chỉ vì muốn thoát trách nhiệm hình sự, bởi nếu sự cố y tế và việc nhận hối lộ được chứng thực thì anh sẽ bị xử phạt.

Mấy ngày liền, tâm trạng Nhiếp Vũ Thịnh rất u uất, dù những lời anh nói đều là sự thật, dù trên mạng vẫn có một số ít người đứng về phía anh, nhưng những tiếng nói của lý trí bao giờ cũng là thiểu số, đa phần là những thành phần quá khích trên mạng, ngoài chửi rủa, ngoài truy tìm tung tích ra, cái gì họ cũng không tin.

Thư Cầm gọi điện tới khuyên anh xóa hết những thông tin đã đưa lên mạng, cô nói: “Anh không phản ứng gì còn đỡ. Giờ anh phản ứng lại, bọn họ càng được thể. Những người đó rặt một lũ được thuê để lan truyền thông tin, việc gì anh phải đôi co với chúng? Anh công khai bệnh án của mình như vậy, ngoài việc lộ hết thông tin cá nhân ra, chẳng có tác dụng gì hết.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Anh cứ nghĩ công chúng có điểm dừng và quan điểm đạo đức cơ bản, nhưng mấy ngày nay, anh vô cùng thất vọng.”

“Trên mạng đều là nặc danh, ai cũng có khả năng trở thành thành phần quá khích, vì chẳng ai phải chịu trách nhiệm về những điều mình nói trên đó cả. Hơn nữa, rất nhiều những kẻ yếu đuối ngoài đời bèn lên mạng hùng hổ phát tiết để được thỏa mãn tâm lý. Anh là con nhà đại gia, lại là bác sĩ, chỉ hai điều đó thôi cũng đủ để người khác đố kỵ rồi.”

“Giờ anh đã không còn là bác sĩ nữa rồi, họ còn muốn gì đây?”

“Muốn anh thân bại danh liệt chứ sao, có kẻ còn nói tốt nhất Trung Quốc nên khôi phục lại hình phạt lăng trì tùng xẻo, kinh tởm chưa, những kẻ đó tự cho mình là quan tòa đạo đức, hơi một tí là phán xét người khác, nhưng lại không chịu cúi xuống mà xem lại bản thân mình. Có điều đó toàn là những phần tử chuyên kích động ở các công ty truyền thông mạng mà thôi, chứ em tin đa phần mọi người vẫn lương thiện và lý trí.”

Đến khi dư luận dậy sóng, náo động cả lên, Chủ nhiệm Phương cũng nhịn hết nổi, trong cuộc trả lời phỏng vấn của phóng viên, ông nói: “Tôi đã đứng bàn mổ suốt 30 năm qua, từ khi lương tháng vỏn vẹn mười mấy tệ, đến bây giờ lương tháng cũng chỉ được vài ngàn tệ. Từng ấy năm, số bệnh nhân tim được tôi cứu sống không phải là vài nghìn thì cũng chẳng dưới vài trăm, tôi chưa từng nhận phong bì của bệnh nhân hay lấy tiền hoa hồng bán thuốc bao giờ. Cuối cùng, vì cái chết ngoài ý muốn của một bệnh nhân mà dư luận đòi đánh đòi giết cả tôi lẫn khoa Ngoại Tim mạch của bệnh viện. Mấy người trên mạng nếu giỏi giang đến thế, thì để họ đi cứu người đi, để họ cầm dao mổ mà làm phẫu thuật luôn đi.”

Kết quả là đến tối, đoạn phỏng vấn này bị một cư dân mạng phản bác lại: “Tôi phê bình một cái tủ lạnh không tốt, chẳng lẽ lại bắt tôi tự đi học làm lạnh ư?”

Câu phản bác này đưa ra, được rất nhiều comment khen ngợi tán thưởng. Chủ nhiệm Phương cảm thấy vô cùng chán chường, ông tâm sự với Nhiếp Vũ Thịnh: “Tôi học y mười mấy năm, nhà nước phái tôi sang Tây Đức học tập, lúc đó thực ra tôi có cơ hội ở lại làm việc lâu dài tại nước ngoài, nhưng tôi thấy mình không thể vô lương tâm như thế được, nên vừa giành được học vị, tôi lập tức về nước ngay, chỉ mong mang hết những kỹ thuật tiên tiến nhất về trị bệnh cứu người. Từ một bác sĩ Ngoại khoa Tim mạch bình thường, làm tới chủ nhiệm như ngày hôm nay, hóa ra trong mắt bọn họ, tôi cặm cụi gắn bó với nghề mấy chục năm, cũng chỉ là một cái tủ lạnh. Tủ lạnh thì có máu thịt, có suy nghĩ, có tư duy không? Tôi là người, là người thì phải có tự trọng, không thể đánh đồng tôi với một cỗ máy không có tự trọng được!”

“Chú…”

“Tôi già rồi.” Chủ nhiệm Phương nói, “Hồi trước vốn định làm thêm mấy năm nữa rồi nghỉ hưu, nhưng bây giờ tôi thấy nên nghỉ hưu sớm cho xong. Nếu không chịu được, muốn làm phẫu thuật cho đỡ nhớ thì đến bệnh viện tư chữa bệnh cho người giàu cũng được. Bệnh viện nhà nước lương thấp, lại phải làm thêm nhiều, hễ sơ sẩy một chút là bị người ta đe dọa suốt ngày, thà bỏ quách cho xong.”

“Năm xưa chú đã dạy cháu rằng, học y mười năm, bệnh nhân là quan trọng nhất.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Cháu rời khỏi bệnh viện, là vì áp lực dư luận, chứ thực lòng cháu rất thích công việc bác sĩ lâm sàng, cháu cảm thấy điều vui nhất là cứu sống được bệnh nhân. Chú chẳng phải từng dạy cháu rằng cứu người không có đường tắt, chỉ có kiên trì, kiên trì nữa, kiên trì mãi đó sao! Bây giờ chú từ bỏ thế này, có khác gì từ bỏ công việc cứu người? Cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, nếu có cơ hội, cháu nhất định sẽ quay lại làm công tác lâm sàng! Cháu cũng mong chú đừng bỏ cuộc! Những bệnh nhân được chú cứu sống đều rất biết ơn chú, người nhà của những bệnh nhân này cũng sẽ mãi mãi nhớ ơn chú. Những việc chú đã làm đều vô cùng ý nghĩa, dù thế nào cũng xin chú đừng từ bỏ! Cháu vẫn luôn coi chú là người thầy của mình, cháu hy vọng sẽ có một ngày được trở lại bệnh viện, trở lại khoa Ngoại Tim mạch, lại có thể làm phụ mổ cho chú, cứu sống nhiều bệnh nhân hơn nữa.”

Chủ nhiệm Phương trầm tư một hồi rồi mỉm cười: “Thằng quỷ này, đúng là tôi đã không nhìn nhầm cậu! Tôi hứa với cậu, sẽ chờ cậu ở khoa Ngoại Tim mạch, cậu nhất định phải quay về đấy nhé, các phụ mổ khác của tôi, chẳng ai thành thạo được như cậu cả.”

Nhiếp Vũ Thịnh cũng nở một nụ cười hiếm hoi: “Chú đừng nói thế, lần đầu tiên làm phụ mổ cho chú, cháu thắt chỉ sai, bị chú mắng cho một trận đến vã cả mồ hôi lạnh, kết thúc ca mổ bao lâu rồi mà chân vẫn còn run.”

Chủ nhiệm Phương đã quên khuấy chuyện đó: “Có cả chuyện đó nữa sao? Không phải chứ, tôi vẫn nhớ sau khi hoàn thành ca phẫu thuật đầu tiên, tôi còn nói với những người khác rằng Nhiếp Vũ Thịnh rất được, chắc tay, cẩn thận, đúng là bác sĩ có triển vọng. à, đúng rồi, mai là ngày Bình Bình tái khám, cậu đừng quên nhé. Cậu đưa thằng bé tới tôi khám cho, tình hình vết mổ thế nào rồi?”

“Rất tốt ạ, bình phục rất tốt, mỗi ngày sau khi tắm rửa xong, lúc thoa thuốc cho Bình Bình, cháu đều quan sát kỹ, chắc không có chuyện gì đâu chú ạ.”

“Thế thì tốt rồi.” Chủ nhiệm Phương nhắc khẽ, “Còn nữa, y tá trưởng kêu cậu mời cơm đấy, tiền thưởng kế hoạch hóa gia đình của khoa bị bệnh viện trừ thật rồi.”

Nghe chủ nhiệm nói câu này, anh biết tâm trạng ông coi như đã tạm ổn. Anh trò chuyện với Chủ nhiệm Phương thêm một lúc nữa rồi đi thăm con. Tôn Bình đã ngủ, mấy ngày nay đều là anh ngủ cùng con, Đàm Tĩnh tuy có phản đối vài lần, vì sợ con làm ồn khiến anh không ngủ được, nhưng thằng bé rất quấn anh, cứ đòi ngủ với anh, nên cô cũng đành chiều theo ý nó.

Chiều hôm sau, lẽ ra Đàm Tĩnh định cùng Nhiếp Vũ Thịnh đưa con đi tái khám, nhưng đúng lúc đó Tôn Chí Quân lại gọi điện nói: “Cô mang đơn ly hôn tới đây, tôi ký.”

Đàm Tĩnh không ngờ anh ta lại đột nhiên quyết định như vậy, liền hỏi: “Anh cần bao nhiêu tiền?”

“Gặp nhau rồi nói.”

Đàm Tĩnh không hiểu anh ta muốn giở trò gì, nhưng lại sợ hắn đổi ý, đành bảo với Nhiếp Vũ Thịnh là mình phải đi gặp Tôn Chí Quân giải quyết vấn đề ly hôn, để anh đưa con đi kiểm tra một mình.

Nhiếp Vũ Thịnh mấy hôm nay không nói chuyện với cô, nghe cô bảo vậy cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sau đó anh lại xoay sang dỗ con thay quần áo, vì Tôn Bình nghe nói phải đi bệnh viện liền phụng phịu không chịu. Cuối cùng, Nhiếp Vũ Thịnh phải hứa đi hứa lại với nó rằng, chỉ đến bệnh viện để ông Phương kiểm tra lại vết mổ của con thôi, chắc chắn không tiêm, bấy giờ Tôn Bình mới vui vẻ trở lại, leo lên ghế sau của ô tô, ngồi vào chiếc ghế an toàn dành cho trẻ nhỏ.

Đàm Tĩnh cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn mang theo tiền mặt và chi phiếu đi gặp Tôn Chí Quân, cô sợ Tôn Chí Quân lại giở trò đưa ra con số vượt quá khả năng chi trả, hoặc lật lọng nuốt lời. Suốt quãng đường đi, cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện này. Khi về tới căn phòng thuê trước đây, cô để ý thấy mọi thứ đã được dọn dẹp tinh tươm, thậm chí Tôn Chí Quân còn nấu ba đĩa thức ăn và một bát canh, nhìn thấy cô về, Tôn Chí Quân hồ hởi chào: “Ngồi đi, nồi cơm điện hỏng rồi, anh dùng nồi áp suất nấu cơm, nhưng bị sống, vừa nãy mới nấu lại nồi khác, có lẽ phải chừng chục phút là chín thôi.”

Đàm Tĩnh thấy anh ta như biến thành người khác, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, cô nói: “Không cần đâu, tôi ăn rồi.”

“Bữa cơm chia tay của chúng ta, em cũng không chịu ăn một chút sao?”

Đàm Tĩnh nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng ngồi xuống, nhưng không chịu cầm đũa. Tôn Chí Quân cầm đũa nếm thử món trứng tráng, suýt chút nữa thì phun ra: “Phù phù! Mặn quá! Mấy năm không nấu nướng rồi, giờ đến muối nhiều hay ít cũng không biết nữa.”

Đàm Tĩnh đặt đũa xuống, nói: “Hay để em đi tráng đĩa khác.”

“Ừ, em tráng đi.”

Đàm Tĩnh tráng một đĩa trứng gà, nhìn thấy dưới sàn bếp vẫn còn hai củ khoai tây, cô bèn thái chỉ, xào thêm đĩa khoai tây chua cay, xong xuôi mới bưng cả hai món ra. Tôn Chí Quân nếm thử một miếng, khen: “Cơm em nấu vẫn là ngon hơn cả.” Đàm Tĩnh ngồi im chờ Tôn Chí Quân ăn xong, hôm nay Tôn Chí Quân không uống rượu, lúc xới cơm còn hỏi lại cô: “Em thực sự không ăn tí nào à?”

Đàm Tĩnh lắc lắc đầu, Tôn Chí Quân ăn như thuồng luồng, nhất là hai món Đàm Tĩnh làm, Tôn Chí Quân đều ăn hết sạch, cả bát canh cũng chan nốt vào bát, trộn cơm ăn hết. Ăn xong, hắn buông đũa xuống, lấy tay quẹt ngang miệng, rồi nói với Đàm Tĩnh: “Đưa đây, anh ký.”

Đàm Tĩnh hỏi: “Anh cần bao nhiêu tiền?”

“Anh không cần tiền.”

Tôn Chí Quân hào sảng nói: “Hồi xưa, anh giúp em không phải vì tiền. Hơn nữa mấy năm nay em cơm bưng nước rót, tận tụy phục vụ anh, lại trả giùm anh không ít nợ nần, anh còn đòi tiền em nữa thì chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.”

Đàm Tĩnh ngây người, Tôn Chí Quân nhìn lá đơn ly hôn hỏi: “Em có bút không?”

Đàm Tĩnh đưa bút, Tôn Chí Quân loằng ngoằng ký tên mình lên đó, rồi bảo: “Hôm nay trời đẹp, chúng ta cùng ra sở Dân chính làm thủ tục ly hôn luôn đi.”

Đàm Tĩnh không ngờ anh ta lại dễ chịu đến vậy, bèn cùng anh ta đến sở Dân chính. Tại đây, cô thấy người kết hôn thì nhiều, còn ly hôn lại chẳng có ai. Đàm Tĩnh không ngờ chuyện ly hôn lại dễ dàng đến thế, người ta chỉ hỏi vài câu, hai bên ký tên, nộp lệ phí rồi lĩnh mỗi người một tờ giấy chứng nhận ly hôn.

Bước chân ra khỏi sở Dân chính, Đàm Tĩnh vẫn còn ngẩn ngơ. Dưới ánh nắng chói chang, xe cộ và người đi lại trên phố đông như mắc cửi, Tôn Chí Quân nói: “May mà em chuyển hộ khẩu đến đây rồi, nếu không chúng ta không thể ly hôn được.”

Đàm Tĩnh không nói gì, sau khi bỏ dở đại học, hộ khẩu của cô vẫn để trong trường, vừa qua Nhiếp Vũ Thịnh mới giúp cô chuyển hộ khẩu đến đây, để tiện cho con đi học sau này. Tôn Bình phẫu thuật tim xong sẽ có thể đăng ký đi học được ngay. Nhiếp Vũ Thịnh là người đặc biệt chu đáo trong những chuyện như vậy, anh sợ con theo hộ khẩu của mình sẽ khiến cô không vui, vì vậy mới tìm người giúp đỡ làm thủ tục nhập hộ khẩu cho cô đến đây. Không ngờ hôm nay sở Dân chính hỏi đến, nếu không phải hộ khẩu bản địa, thì phải về địa phương nơi có hộ khẩu thường trú để làm thủ tục, cho nên Tôn Chí Quân mới nói vậy.

Đàm Tĩnh quyết tâm lấy mấy vạn tệ trong túi ra, bảo Tôn Chí Quân: “Anh Tôn này, số tiền này anh cứ cầm lấy đi, cảm ơn anh bao năm qua đã chăm sóc mẹ con em. Còn nữa, cảm ơn anh đã cho Bình Bình một mái nhà.”

Tôn Chí Quân từ chối: “Anh không lấy!”

Đàm Tĩnh cố dúi vào tay Tôn Chí Quân, nói: “Lúc đó em vừa mới sinh Bình Bình, anh đã vay giúp em không ít tiền để chữa trị cho con, từ đó đến giờ em vẫn chưa trả được cho anh, nên số tiền này anh cứ nhận lấy đi.” Cô ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Về sau anh nên bớt uống rượu đi, cứ như vậy mãi sẽ hại sức khỏe đấy. Còn nữa, anh tìm việc khác mà làm, đừng bữa đực bữa cái như vậy, công việc lái xe cẩu hàng của anh thu nhập cũng đâu đến nỗi, lại còn có bảo hiểm, để mất thì đáng tiếc quá. Mấy năm nay là em có lỗi với anh, em cũng biết vì sao anh lại đánh nhau với Phùng Cánh Huy rồi, thực ra anh vẫn luôn nghĩ cho em…” Nói đến đây cô đột nhiên lúng túng, chẳng biết nói gì tiếp nữa. Tôn Chí Quân gãi gãi đầu, cười ngượng nghịu nói: “Ầy, chuyện qua rồi nhắc lại làm gì. Thực ra bây giờ muốn kiếm việc làm cũng không khó, em biết đấy, anh rất cừ mà.”

Đàm Tĩnh khẽ gật đầu, tự nhiên chẳng biết nên tiếp lời ra sao cho phải, bỗng nhiên cô lấy hết dũng khí, kiễng chân hôn lên má Tôn Chí Quân một cái, nói: “Anh à, tìm cho mình một cô gái tốt đi, anh là người đàn ông tốt mà.”

Tôn Chí Quân bị nụ hôn bất ngờ của cô làm cho mụ mị, cứ ngây ra nhìn cô, khiến Đàm Tĩnh cũng thấy ngài ngại, định bụng quay lưng rời đi, thì Tôn Chí Quân bất ngờ gọi giật cô lại: “Đàm Tĩnh!”

Đàm Tĩnh quay đầu lại, Tôn Chí Quân rảo bước đến gần cô, nói: “Em phải đề phòng tên họ Thịnh đó, không hiểu hắn đang tính toán chuyện gì. Là hắn cho anh tiền, kêu anh hôm nay ly hôn với em…” Tôn Chí Quân không nói tiếp được nữa, chỉ cầm số tiền trong tay nhét vào tay Đàm Tĩnh, “Thực ra anh yêu em, nhưng lại đối xử không tốt với em, anh đúng là đồ vô lại! Từ giờ về sau, em hãy sống hạnh phúc bác sĩ Nhiếp nhé, anh đi đây!”

Không đợi Đàm Tĩnh nói thêm gì, Tôn Chí Quân vội vàng bỏ đi như chạy trốn. Đàm Tĩnh cầm nắm tiền đứng ngây ra, cô đang mải nghĩ xem tại sao Thịnh Phương Đình nhất định muốn Tôn Chí Quân phải ly hôn với mình vào hôm nay? Hôm nay là ngày gì đặc biệt ư? Còn hai ngày nữa mới tới đại hội cổ đông, nếu hôm nay ly hôn cũng chẳng có lợi ích gì rõ rệt đối với Thịnh Phương Đình và Tập đoàn Khánh Sinh đằng sau hắn cả, tại sao hắn lại phải làm việc thừa thãi này? Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì mà khiến Thịnh Phươnng Đình phải mua chuộc Tôn Chí Quân để họ ly hôn?

Đàm Tĩnh sực nhớ ra – hôm nay là ngày Nhiếp Vũ Thịnh đưa con quay lại bệnh viện tái khám!

Tái khám bắt buộc phải tới bệnh viện, vì có những máy móc lớn chỉ ở bệnh viện mới có, hơn nữa kết quả tái khám phải đưa cho Chủ nhiệm Phương xem. Đàm Tĩnh vắt chân lên cổ, chạy ra bên đường vẫy một chiếc taxi, cô cuống cuồng bảo tài xế: “Tới bệnh viện Phổ Nhân! Nhanh lên!”

Khi taxi chạy tới Phổ Nhân, từ xa Đàm Tĩnh đã nhìn thấy vô số xe cảnh sát đỗ đầy bên dưới tòa nhà của khoa Ngoại Tim mạch, đèn xanh trắng loang loáng, còn có cả cảnh sát mặc áo chống đạn, phía ngoài tòa nhà khoa Ngoại Tim mạch đều chăng dây cảnh báo. Rất nhiều người đang xúm đông xúm đỏ đứng xem, Đàm Tĩnh bước xuống xe mà chân mềm nhũn ra, tài xế trả lại tiền thừa, cô cũng quên không cầm, tiếc rằng, cô bị cảnh sát chặn lại bên ngoài: “Không được vào!”

“Trong đó xảy ra chuyện gì vậy? Con tôi đang ở trong đó!”

Cảnh sát tưởng cô là người nhà bệnh nhân, liền dịu giọng an ủi: “Có kẻ xấu đang bắt giữ con tin, cô yên tâm đi, tất cả bệnh nhân đều được sơ tán hết rồi, những bệnh nhân không đi lại được cũng có y tá trông nom, các lối ra vào đều đã bố trí cảnh sát đứng canh, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Với Đàm Tĩnh, hôm đó là ngày dài nhất trong đời. Đàm Tĩnh liên tục gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh, nhưng anh không bắt máy. Cũng không biết bao lâu sau thì xạ thủ nổ súng, hiện trường lập tức trở lên hỗn loạn, những người vây xung quanh bàn tán xôn xao, Đàm Tĩnh cuối cùng cũng nhìn thấy Tôn Bình, cậu bé được một cảnh sát bế ra ngoài. Nhìn thấy trên người con có máu, Đàm Tĩnh cuống lên, vừa gọi tên con vừa loạng choạng chạy tới, Tôn Bình nhìn thấy cô cũng òa lên khóc gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Cảnh sát đứng quanh đó thấy cô là mẹ thằng bé, vội vàng kéo hai mẹ con lại, nói: “Bác sĩ bên này! Mau đến đây!”

“Sao thế? Con đau ở đâu?” Đàm Tĩnh lo lắng đến sắp phát điên, hai ba bác sĩ cấp cứu vội lao đến, lập tức đặt Tôn Bình lên cáng, vừa dùng bông thấm cồn lau sạch vết máu, vừa nhanh tay cắt bỏ quần áo trên người Tôn Bình, cẩn thận kiểm tra chân tay và cơ thể xem có bị thương ở đâu không, sau vài phút kiểm tra, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Không sao đâu, không bị thương ngoài da, cũng không gãy xương.” Rồi quay ra hỏi Tôn Bình, “Đầu con có đau không? Có bị va vào đầu vào đâu không? Con có bị chóng mặt không? Có buồn nôn không?”

Rõ ràng Tôn Bình quá mức sợ hãi nên bị sốc, tay nó cứ nắm chặt lấy áo mẹ, bác sĩ lấy đèn pin soi vào mắt Tôn Bình, rồi nói với Đàm Tĩnh: “Chắc không bị chấn thương não đâu, nếu không yên tâm thì mau đến phòng khám chụp CT.”

Lúc này Đàm Tĩnh đang lo sợ một việc khác, cô hỏi Tôn Bình: “Bố con đâu? Sao bố con không bắt máy? Không phải bố con đưa con đến đây khám lại sao, bố con đâu rồi?”

Thấy Tôn Bình tròn xoe mắt, Đàm Tĩnh mới sực nhớ ra, vội nuốt nước bọt, dỗ con: “Ngoan nào, đừng sợ, mẹ đang hỏi con về chú Nhiếp, chú Nhiếp sao rồi con?”

Tôn Bình lại òa lên khóc, giơ tay chỉ về phía tòa nhà khoa Ngoại Tim mạch. Rất nhiều cảnh sát đang chạy về hướng đó, không hiểu bên đó xảy ra chuyện gì.

Sau này Đàm Tĩnh mới biết, Nhiếp Vũ Thịnh không chỉ bị đánh vào đầu, mà còn bị đâm mười bốn nhát dao, máu trên người Tôn Bình toàn là máu của anh, sau khi kẻ xấu giơ chiếc xe đẩy lên đập vào đầu anh, anh còn cố gắng xoay người lại, lấy lưng che đỡ cho con, vì thế Tôn Bình mới không bị thương. Trong những nhát dao đó, có một nhát đâm từ sau lưng thấu đến tận tim. Xạ thủ đã bắn chết kẻ xấu, toàn bộ nhân tài của khoa Ngoại đều lao đến, hầu như tất cả chủ nhiệm các khoa đều có mặt, mọi người tập trung ở phòng phẫu thuật.

Y tá trưởng trực tiếp đưa Nhiếp Vũ Thịnh vào phòng phẫu thuật, đợi bác sĩ gây mê tiến hành gây mê xong mới đi ra ngoài, ra đến bên ngoài, chị vừa khóc vừa nói, chị nhìn thấy Chủ nhiệm Phương phụ trách xử lý phần lồng ngực cầm dao điện mà tay run lẩy bẩy, hơn ba mươi năm làm phẫu thuật, đây là lần đầu tiên chị thấy Chủ nhiệm Phương run tay. Rất nhiều bác sĩ và y tá khoa Ngoại Tim mạch đều bật khóc, bấy giờ Đàm Tĩnh mới biết, người bị cảnh sát bắn chết chính là anh trai của bệnh nhân mới chết trong dự án CM.

Hành lang khoa Ngoại Tim mạch lênh láng máu, cảnh sát vẫn đang khám nghiệm hiện trường. Đàm Tĩnh ôm Tôn Bình trong tay, được mấy bác sĩ dìu vào phòng trực ban. Cả người Đàm Tĩnh đờ đẫn, Tôn Bình cũng bị sốc nặng, hai mẹ con trông như người mất hồn, người ta kêu cô ngồi xuống thì cô bế con ngồi xuống, bưng trà cho cô thì cô vô thức đưa tay ra nhận, rồi đặt lên bàn. Tôn Bình ôm chặt lấy cổ mẹ, cứ chốc chốc lại hỏi: “Mẹ ơi, chú Nhiếp đâu rồi mẹ?”

Lần nào Đàm Tĩnh cũng chỉ có một câu trả lời: “Bình Bình ngoan, bố Nhiếp đang trong phòng phẫu thuật.”

Sau khi hỏi đi hỏi lại đến mười mấy lần, một lát sau Tôn Bình lại quay ra hỏi: “Mẹ ơi, bố Nhiếp đâu rồi?”

Nước mắt Đàm Tĩnh lã chã rơi trên tóc con, cô không nói lên lời. Sau khi buổi điều trần kết thúc, cả bệnh viện ai cũng biết thằng bé này là con trai của Nhiếp Vũ Thịnh, nhìn tình cảnh hai mẹ con, cả khoa Ngoại Tim mạch càng thấy xót xa. Một lúc sau, y tá trưởng đem đến một bình sữa, dỗ: “Bình Bình ngoan nào, trưa nay con chưa ăn gì, có đói không? Con uống sữa nhé?”

Tôn Bình ôm chặt lấy cổ mẹ, lắc đầu: “Con không cần sữa, con chỉ cần bố Nhiếp thôi.”

Câu nói của thằng bé khiến y tá trưởng suýt bật khóc, vội đi tìm cho Tôn Bình bộ quần áo sạch sẽ để thay, vì vừa nãy bác sĩ cấp cứu vội lo kiểm tra đã cắt hết quần áo thằng bé. Đàm Tĩnh vẫn ngồi lặng lẽ, y tá trưởng và mấy y tá khác đón lấy thằng bé, cô cũng buông tay cho họ đón, đợi mọi người thay quần áo cho con xong, Tôn Bình lại rúc vào lòng cô, cô cũng vòng tay ôm chặt lấy con.

Ca phẫu thuật kéo dài bảy tiếng đồng hồ, cô cũng ngồi trong phòng trực ban suốt bảy giờ đồng hồ, cảnh sát hỏi câu gì thì cô trả lời câu đó. Như hỏi cô có quan hệ gì với Nhiếp Vũ Thịnh? Có quen biết tên tội phạm không? Cảnh sát cũng ra sức an ủi Tôn Bình, nhưng Tôn Bình quá sợ hãi, cứ một mực ôm chặt lấy cổ Đàm Tĩnh, chốc chốc lại nói: “Con muốn bố Nhiếp cơ!”

Chủ nhiệm Phương từ phòng mổ đi ra, trông thấy Đàm Tĩnh ôm con ngồi đó như một pho tượng, cũng lấy làm thương hại, bèn tiến lại bảo cô: “Cháu đừng lo lắng quá, ca phẫu thuật về cơ bản là xong rồi, vết thương ở tim phổi không nghiêm trọng lắm, chú làm phẫu thuật nên chú biết. Chỉ có vết thương ở não… Chủ nhiệm Lê ở khoa Ngoại não mổ… Chủ nhiệm Trần Thanh Minh ở bệnh viện Thiên Đàn, sư huynh của Chủ nhiệm Lê cũng vừa tới tham gia hội chẩn, đây đã là những chuyên gia về não uy tín nhất nước rồi…” Chủ nhiệm Phương gỡ cặp kính xuống, nói với Đàm Tĩnh: “Cháu đừng khóc, cũng đừng lo lắng, mọi người ở bệnh viện sẽ cố gắng hết sức, Tiểu Nhiếp cũng là học trò của chú…”

Đàm Tĩnh không khóc, trái lại, Chủ nhiệm Phương không kìm được nước mắt, ông từng nói chuyện với vô số bệnh nhân, từng an ủi vô số người, làm việc tại khoa Ngoại Tim mạch, ông đã kinh qua vô vàn ca cấp cứu, chứng kiến biết bao cuộc sinh tử ly biệt, vậy mà hôm nay ông vẫn ròng ròng nước mắt, trong khi Đàm Tĩnh không nhỏ một giọt lệ nào. Ông lau nước mắt, rồi xoa đầu Tôn Bình: “Cháu à, ngoan nhé, trời tối rồi, đi ăn cơm với ông được không?”

“Cháu không đi, cháu ở đây đợi bố Nhiếp cùng mẹ cơ.”

Chủ nhiệm Phương lại xoa đầu cậu bé rồi quay người đi ra ngoài, lát sau ông quay lại, mang theo một thanh chocolate, dỗ Tôn Bình: “Ngoan, ăn cái này đi, kẻo lát nữa đói quá tụt huyết áp, không tốt cho sức khỏe.”

Tôn Bình nghe lời bóc chocolate ra ăn, Chủ nhiệm Phương lại gọi y tá xuống nhà ăn mua cơm cho Đàm Tĩnh, ông nói: “Người là sắt, cơm là thép, cháu không ăn thì làm sao đợi được cậu ấy ra?”

Đàm Tĩnh vẫn không nuốt nổi cơm, cô chỉ ăn hai thìa cơm trắng đã thấy no. Thời gian trôi qua quá chậm chạp, kim đồng hồ ở phòng trực ban dường như không hề nhúc nhích, đến nỗi Đàm Tĩnh còn nghi ngờ hay là nó hỏng rồi. Nhưng các y tá vẫn giao ban rồi đi kiểm tra phòng bệnh hết lượt này đến lượt khác. Bệnh nhân sau khi được sơ tán lại bắt đầu quay về phòng bệnh, tất cả mọi việc dần trở lại bình thường, ở nơi mà cô không nhìn thấy được, thời gian tựa hồ đang trôi thật nhanh, nhưng ở trước mắt cô đây, dường như nó đã vĩnh viễn ngừng lại.

Chủ nhiệm Phương không về, ông ngồi đợi đến khi ca mổ kết thúc, Nhiếp Vũ Thịnh được đưa đến phòng Chăm sóc đặc biệt. Đàm Tĩnh cũng không ngồi đờ ra đó nữa, cô ôm con nài nỉ Chủ nhiệm Phương cho theo vào phòng Chăm sóc đặc biệt, Chủ nhiệm khoa Chăm sóc đặc biệt khó xử nhìn Chủ nhiệm Phương, Chủ nhiệm Phương thở dài, kêu Đàm Tĩnh đi thay quần áo khử trùng, rồi theo mình vào trong.

Mới cách nửa ngày mà Nhiếp Vũ Thịnh đã trở thành bệnh nhân vô tri vô giác nằm trên giường bệnh. Tóc anh phải cạo trọc vì ca mổ não, toàn thân cắm đầy các loại máy móc ống dẫn, bị chấn thương nghiêm trọng, Chủ nhiệm Lê nói thầm với Chủ nhiệm Phương: “Không được lạc quan lắm.”

Chủ nhiệm Phương biết, Chủ nhiệm Lê nói như vậy ý là Nhiếp Vũ Thịnh vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa. Ông vội quay đi giấu nước mắt, lần này, sau khi lau khô nước mắt, ông quyết định nói thật với Đàm Tĩnh: “Chủ nhiệm khoa Ngoại não nói, tình hình Nhiếp Vũ Thịnh không được lạc quan lắm, cũng có nghĩa là, vết thương ở sọ não quá nghiêm trọng, các vết thương ngoài da khác đều là thứ yếu thôi, nếu sọ não bị trọng thương, cậu ấy có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa. Cũng có thể tỉnh lại được, nhưng trí não sẽ bị ảnh hưởng.”

Phản ứng của Đàm Tĩnh nằm ngoài dự liệu của Chủ nhiệm Phương, cô rất bình tĩnh, chỉ “ồ” một tiếng. Chủ nhiệm Phương biết phản ứng này của người nhà bệnh nhân mới là đáng sợ nhất, nếu như khóc òa lên hay có phản ứng quyết liệt khác, thì còn có thể giải tỏa được phần nào. Ban đầu, ấn tượng của ông về cô không được tốt, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy Đàm Tĩnh thật lòng với Nhiếp Vũ Thịnh, bởi cặp mắt cô đã hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cô còn không rơi một giọt nước mắt, chỉ nói vỏn vẹn ba chữ: “Cháu sẽ chờ.”

Chủ nhiệm Phương cảm thấy cô cũng thật khờ, bèn nói:

“Đàm Tĩnh, cháu cứ khóc đi, kìm nén trong lòng sẽ sinh bệnh đó, cháu gái à… cháu nín nhịn như thế… cơ thể và tinh thần sẽ không chịu đựng nổi đâu… Nhiếp Vũ Thịnh còn trẻ, có thể cậu ấy sẽ hồi phục lại được, biết đâu ngày mai cậu ấy sẽ tỉnh lại…”

Đàm Tĩnh vẫn không rơi một giọt nước mắt, chỉ lặp lại ba từ đó: “Cháu sẽ chờ.” Cô nói chậm rãi từng từ một, vẻ rất thản nhiên: “Cả đời này anh ấy không tỉnh lại, cháu đợi cả đời. Kiếp này chờ không được, cháu sẽ đợi đến kiếp sau. Anh ấy đợi cháu bao nhiêu năm như vậy, cháu sẽ đợi anh ấy cả đời.”

Thực ra, Đàm Tĩnh đang vô cùng đau khổ. Lúc trước, cô và anh còn xích mích với nhau, đến nỗi chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài. Câu cuối cùng mà Nhiếp Vũ Thịnh nói với cô là: “Đàm Tĩnh, anh đã dành tất cả để yêu em, nếu em không cần, thì thôi.”

Có lẽ cả đời Đàm Tĩnh cũng không sao quên được giọng điệu bình thản đến gần như tuyệt vọng ấy của anh.

Cô còn chưa kịp nói với anh, cô cũng đã dành tất cả để yêu anh, không phải cô không cần tình yêu của anh, mà chỉ là nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ quá đỗi nặng nề, đến nỗi cô buộc phải từ bỏ, từ bỏ tình cảm của mình.

Dù vẫn chưa giải quyết triệt để việc ly hôn, nhưng Đàm Tĩnh biết Tôn Chí Quân đã không còn cách nào khác nữa, giấy thỏa thuận nằm trong tay cô, chỉ cần cô đưa ra, quan hệ hôn nhân giữa hai người nhất định sẽ được hủy bỏ, quyền giám hộ của Tôn Chí Quân với Bình Bình đương nhiên cũng không còn nữa.

Cô về tới nhà thì Thư Cầm đã tới chơi, hơn nữa rõ ràng đã nói chuyện với Nhiếp Vũ Thịnh, hai người ngồi tư lự trên sofa trong phòng khách, ngay cả Tôn Bình cũng không chạy nhảy nghịch ngợm mà ngoan ngoãn ngồi một bên chơi máy tính bảng. Thấy cô bước vào, Tôn Bình mừng rỡ reo lên: “Mẹ,” hai người ngồi trong phòng khách đều quay đầu lại nhìn, Thư Cầm đứng dậy chào cô, còn Nhiếp Vũ Thịnh vẫn ngồi im chỗ cũ, không hề nhúc nhích.

Đàm Tĩnh thông báo: “Tôi đã đi tìm Tôn Chí Quân, cũng gọi điện thoại tham vấn luật sư Kiều rồi. Tôi có thể ly hôn với Tôn Chí Quân. Ngay từ đầu chúng tôi đã ký thỏa thuận ly thân nên nếu đưa ra tòa án thì tòa cũng sẽ xử cho ly hôn thôi.”

Thư Cầm thở phào nhẹ nhõm: “Giờ thì tốt rồi, chúng ta có thể dùng quyền bỏ phiếu của mình để phủ quyết đề án của Khánh Sinh.”

Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không hề lên tiếng. Thư Cầm lại nói tiếp: “Em thật không ngờ Thịnh Phương Đình lại có thể tuyệt tình đến vậy, vốn dĩ em chỉ nghĩ hắn ta có chút khúc mắc với Tập đoàn Đông Viễn, xưa nay em vẫn để mắt tới hắn, nhưng luôn thấy hắn dừng tay đúng lúc. Ngày trước em từng do dự, nhưng rồi vẫn quyết định tin tưởng hắn, tin rằng hắn ta sẽ không làm chuyện gì quá đáng. Sau khi vào làm việc tại đây, quả thực hắn luôn tận tâm lo lắng cho anh và Đông Viễn. Em không thể tin nổi hắn ta lại gây ra cơ sự này. Dù sao chuyện này cũng là em có lỗi với anh, tại em tiến cử Thịnh Phương Đình vào Đông Viễn làm việc.”

Nhiếp Vũ Thịnh bấy giờ mới cất tiếng: “Anh không trách em.”

“Nhưng em tự trách bản thân mình.” Thư Cầm nói, “Em đi trước đây, anh và Đàm Tĩnh nói chuyện với nhau đi. Những gì em nói vừa nãy, anh hãy cân nhắc thật kỹ nhé.”

Đàm Tĩnh không hiểu Thư Cầm nói chuyện gì, mà Nhiếp Vũ Thịnh cũng chẳng hé răng, cô tiễn Thư Cầm ra cửa, đột nhiên Thư Cầm xoay người lại, nắm tay Đàm Tĩnh, nói: “Đợi một người một năm rất dễ, thậm chí đợi mười năm, tôi cũng đã làm rồi. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh không giống tôi, anh ấy đã chờ là chờ cả đời. Tôi tự vấn, thấy mình chẳng thể làm nổi chuyện đó. Đàm Tĩnh, cô thật may mắn, thế nên cô đừng phụ lòng anh ấy nữa. Có những người bỏ lỡ một lần là lỡ cả đời đấy, đừng để lỡ lại thêm lỡ, cũng đừng đợi đến khi không còn đường lùi mới hối hận.”

Có lẽ mãi mãi về sau, Đàm Tĩnh cũng không sao quên được, khi Thư Cầm nói những lời này, đôi mắt cô ầng ậng nước. Ngón tay Thư Cầm hơi lạnh, lúc cô buông tay Đàm Tĩnh ra, Đàm Tĩnh bỗng sực hiểu, vội buột miệng: “Cô…..”

Thư Cầm không nói gì thêm, chỉ xăm xăm bước xuống thềm, rồi lái chiếc xe màu đỏ của mình lao vút đi.

Đàm Tĩnh đứng ngoài cửa hồi lâu, muôn ngàn vì sao lấp lánh trên trời, dưới ánh đèn thành phố lại trở nên nhạt nhòa và tầm thường, đêm nay không có trăng, gió đêm đã chớm mang hơi lạnh. Mười năm qua, từ một cô gái ngây thơ trong sáng, đến bây giờ nếm đủ đắng cay, đứng giữa gió lộng, cô lại chợt ngẩn ngơ. Tựa như đang mơ vậy, những bông hoa đồng tiền bên cửa đều đã nở, đang đung đưa trong gió, bất giác cô nghe tiếng con trai gọi mình: “Mẹ ơi, sao mãi mẹ không vào nhà thế?”

Tối hôm đó, Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không nói năng gì với cô, suốt mấy hôm liền anh đều bận tối mắt tối mũi. Nhờ xem bản tin, Đàm Tĩnh biết được chuyện về sự cố y tế càng ngày càng ầm ĩ, thậm chí bộ Y tế còn thành lập hẳn một tổ công tác, phái xuống kiểm tra thêm lần nữa. Nhiếp Vũ Thịnh nhận lấy mọi trách nhiệm về mình, tuy anh đã thôi việc, nhưng dư luận vẫn không chịu để anh yên, thậm chí đám cư dân mạng bị kích động còn kêu gào đòi phải phạt anh thật nặng, nói rằng chuyện anh thôi việc chỉ là tung hỏa mù hòng thoát tội. Sở Công an bắt đầu lập hồ sơ điều tra, nhưng không tìm thấy bất kỳ chứng cớ nào chứng tỏ Nhiếp Vũ Thịnh đã nhận hối lộ. Đúng lúc này, một đại diện y dược(1) của Tập đoàn Khánh Sinh đột nhiên chủ động thừa nhận đã hối lộ nhân viên hữu quan của khoa Ngoại Tim mạch bệnh viện Phổ Nhân, trên mạng càng như lửa đổ thêm dầu, lời ong tiếng ve gì cũng có, cả bệnh viện phải đối mặt với áp lực khủng khiếp.

Chủ nhiệm Phương có lần ném vỡ tan một cặp kính, giận dữ: “Rõ là vu khống! Hội nghị luận chứng chương trình là do tôi chủ trì, những chuyên gia tham dự đều là các giáo sư hàng đầu về Ngoại khoa tim mạch trong nước, có uy tín trong giới học thuật, những người như chúng tôi, chỉ cần bỏ ra mấy trăm nghìn là có thể mua chuộc được hay sao? Trong đám chúng tôi, hầu hết là chủ nhiệm khoa, hằng ngày chi phí phẫu thuật thuốc men qua tay chúng tôi đều từ vài triệu đến vài chục triệu! Một đại biểu y dược bỏ ra có mấy trăm nghìn mà có thể mua chuộc được chúng tôi sao, đúng là nực cười!”

Nhưng sở Công an không thể không điều tra về lời nói của đại biểu y dược kia, bởi người đó nói, toàn bộ số tiền hối lộ đều là tiền mặt, nên không có biên lai nào hết, chỉ mình anh ta có thể đứng ra làm nhân chứng mà thôi.

Khi cùng sở Công an phối hợp điều tra vụ án, Chủ nhiệm Phương giận đến bật cười: “Anh ta nói mình đã đưa cho khoa Ngoại Tim mạch chúng tôi mấy trăm nghìn, thế mà các anh tin ngay à? Nếu anh ta bảo đã đưa cho chúng tôi mấy chục triệu, thậm chí mấy trăm triệu tiền mặt thì các anh tính sao? Các anh là công an, để kẻ khác nói không thành có, ngậm máu phun người như vậy mà được à?”

Luật sư của Nhiếp Vũ Thịnh càng lợi hại hơn nữa: “Chỉ có nhân chứng thì chưa thể tạo thành chuỗi các chứng cứ, thân chủ của tôi là một người hết sức ưu tú, không chỉ trình độ chuyên môn cao, mà gia cảnh cũng rất giàu có, hơn nữa khi hội nghị luận chứng chương trình diễn ra thì cậu ấy đang làm phẫu thuật, không tham gia được. Các ông thử nghĩ xem, một người ngay cả quyền thừa kế một công ty đã được niêm yết trên sàn chứng khoán, có giá trị lên tới mấy chục tỷ do bố đẻ để lại, còn chẳng có hứng thú, mà theo lời nhân chứng thì số tiền hối lộ tổng cộng chỉ có mấy trăm nghìn, chia đến thân chủ tôi giỏi lắm cũng chỉ được vài chục nghìn là cùng, liệu anh ấy có thể bị vài chục nghìn tệ nhỏ nhoi đó mua chuộc không? Đồng chí công an, tôi đề nghị anh điều tra về nhân chứng này, xem xem anh ta tại sao lại đưa ra chứng cứ giả, vu khống đương sự của tôi. Đúng rồi, công ty Dược phẩm Khánh Sinh tuy là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Đông Viễn, nhưng Tập đoàn Khánh Sinh xưa nay luôn muốn khống chế Đông Viễn, mà thân chủ tôi lại nhất quyết không chịu dâng Đông Viễn cho họ, như vậy thân chủ tôi và công ty Dược phẩm Khánh Sinh có mâu thuẫn về lợi ích, vì thế chúng tôi hoàn toàn có lý do để tin rằng đây là do Tập đoàn Khánh Sinh vu oan giá họa.”

Có điều năng lực dẫn dắt dư luận của đối phương rất lợi hại, ngày nào bọn họ cũng đăng tin lên các diễn đàn lớn, chỉ nói những gì có lợi cho họ, kích động lòng người. Bởi rất nhiều người từng gặp trường hợp bị chẩn đoán không chính xác, nên ai nấy đều giận đến mù quáng, bất luận cơ quan chức trách nói gì, cũng bị quy là thoái thác trách nhiệm, thậm chí còn có người gửi ống tiêm dính máu đến bệnh viện để uy hiếp.

Nhiếp Vũ Thịnh rất trấn tĩnh, anh vừa xử lý công việc hằng ngày của công ty, vừa tranh thủ thời gian đi gặp Chủ nhiệm Phương. Chủ nhiệm Phương nóng tính, đương nhiên lại chửi ầm lên là trên mạng đổi trắng thay đen, người ngoài ngành không biết gì, chỉ nói láo. Nhưng cũng chẳng có cách nào, những công việc hằng ngày ở bệnh viện, đặc biệt là ở khoa Ngoại Tim mạch không có cách nào triển khai được, rất nhiều bệnh nhân đã từ chối tiến hành phẫu thuật lắp máy điều hòa nhịp tim.

“Những người đó chẳng phải đang hại chết các bệnh nhân hay sao? Máy điều hòa nhịp tim tuyệt đối an toàn, có thể cứu được tính mạng của rất nhiều bệnh nhân, bây giờ những người này đều từ chối làm phẫu thuật, đến lúc đó bệnh trạng dây dưa, lỡ thời gian điều trị, bệnh nhân chết thì đổ trách nhiệm cho ai đây?”

Trở về từ bệnh viện, Nhiếp Vũ Thịnh hạ quyết tâm, anh tự lên một diễn đàn lớn nhất trên mạng đăng ký tài khoản truy cập, rồi công khai toàn bộ bệnh án của mình tại phòng khám tâm lý ở Mỹ. Anh không phí lời dài dòng, chỉ nói một câu duy nhất: “Xin các chuyên gia uy tín của ngành thần kinh trong nước giám định xem tình trạng thần kinh của tôi có bình thường hay không, có đủ tư cách làm bác sĩ lâm sàng hay không?”

Chủ nhiệm Phương sau khi biết chuyện liền gọi điện tới mắng cho anh một trận: “Đám người trên mạng đó đều là đồ điên, cậu còn dây với chúng làm gì?”

Quả nhiên, Nhiếp Vũ Thịnh post thông tin lên mạng không lâu, ban đầu vẫn nhận được các phản hồi bình thường, thậm chí còn có các bác sĩ thần kinh ra mặt nói đã xem qua bệnh án, anh chỉ bị chứng trầm cảm nhẹ mà thôi. Nhưng không lâu sau thì bị cư dân mạng bác bỏ hoàn toàn, vô số bình luận đều là những lời chửi rủa, nói anh mắc bệnh tâm thần, đưa ra bệnh án này chỉ vì muốn thoát trách nhiệm hình sự, bởi nếu sự cố y tế và việc nhận hối lộ được chứng thực thì anh sẽ bị xử phạt.

Mấy ngày liền, tâm trạng Nhiếp Vũ Thịnh rất u uất, dù những lời anh nói đều là sự thật, dù trên mạng vẫn có một số ít người đứng về phía anh, nhưng những tiếng nói của lý trí bao giờ cũng là thiểu số, đa phần là những thành phần quá khích trên mạng, ngoài chửi rủa, ngoài truy tìm tung tích ra, cái gì họ cũng không tin.

Thư Cầm gọi điện tới khuyên anh xóa hết những thông tin đã đưa lên mạng, cô nói: “Anh không phản ứng gì còn đỡ. Giờ anh phản ứng lại, bọn họ càng được thể. Những người đó rặt một lũ được thuê để lan truyền thông tin, việc gì anh phải đôi co với chúng? Anh công khai bệnh án của mình như vậy, ngoài việc lộ hết thông tin cá nhân ra, chẳng có tác dụng gì hết.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Anh cứ nghĩ công chúng có điểm dừng và quan điểm đạo đức cơ bản, nhưng mấy ngày nay, anh vô cùng thất vọng.”

“Trên mạng đều là nặc danh, ai cũng có khả năng trở thành thành phần quá khích, vì chẳng ai phải chịu trách nhiệm về những điều mình nói trên đó cả. Hơn nữa, rất nhiều những kẻ yếu đuối ngoài đời bèn lên mạng hùng hổ phát tiết để được thỏa mãn tâm lý. Anh là con nhà đại gia, lại là bác sĩ, chỉ hai điều đó thôi cũng đủ để người khác đố kỵ rồi.”

“Giờ anh đã không còn là bác sĩ nữa rồi, họ còn muốn gì đây?”

“Muốn anh thân bại danh liệt chứ sao, có kẻ còn nói tốt nhất Trung Quốc nên khôi phục lại hình phạt lăng trì tùng xẻo, kinh tởm chưa, những kẻ đó tự cho mình là quan tòa đạo đức, hơi một tí là phán xét người khác, nhưng lại không chịu cúi xuống mà xem lại bản thân mình. Có điều đó toàn là những phần tử chuyên kích động ở các công ty truyền thông mạng mà thôi, chứ em tin đa phần mọi người vẫn lương thiện và lý trí.”

Đến khi dư luận dậy sóng, náo động cả lên, Chủ nhiệm Phương cũng nhịn hết nổi, trong cuộc trả lời phỏng vấn của phóng viên, ông nói: “Tôi đã đứng bàn mổ suốt 30 năm qua, từ khi lương tháng vỏn vẹn mười mấy tệ, đến bây giờ lương tháng cũng chỉ được vài ngàn tệ. Từng ấy năm, số bệnh nhân tim được tôi cứu sống không phải là vài nghìn thì cũng chẳng dưới vài trăm, tôi chưa từng nhận phong bì của bệnh nhân hay lấy tiền hoa hồng bán thuốc bao giờ. Cuối cùng, vì cái chết ngoài ý muốn của một bệnh nhân mà dư luận đòi đánh đòi giết cả tôi lẫn khoa Ngoại Tim mạch của bệnh viện. Mấy người trên mạng nếu giỏi giang đến thế, thì để họ đi cứu người đi, để họ cầm dao mổ mà làm phẫu thuật luôn đi.”

Kết quả là đến tối, đoạn phỏng vấn này bị một cư dân mạng phản bác lại: “Tôi phê bình một cái tủ lạnh không tốt, chẳng lẽ lại bắt tôi tự đi học làm lạnh ư?”

Câu phản bác này đưa ra, được rất nhiều comment khen ngợi tán thưởng. Chủ nhiệm Phương cảm thấy vô cùng chán chường, ông tâm sự với Nhiếp Vũ Thịnh: “Tôi học y mười mấy năm, nhà nước phái tôi sang Tây Đức học tập, lúc đó thực ra tôi có cơ hội ở lại làm việc lâu dài tại nước ngoài, nhưng tôi thấy mình không thể vô lương tâm như thế được, nên vừa giành được học vị, tôi lập tức về nước ngay, chỉ mong mang hết những kỹ thuật tiên tiến nhất về trị bệnh cứu người. Từ một bác sĩ Ngoại khoa Tim mạch bình thường, làm tới chủ nhiệm như ngày hôm nay, hóa ra trong mắt bọn họ, tôi cặm cụi gắn bó với nghề mấy chục năm, cũng chỉ là một cái tủ lạnh. Tủ lạnh thì có máu thịt, có suy nghĩ, có tư duy không? Tôi là người, là người thì phải có tự trọng, không thể đánh đồng tôi với một cỗ máy không có tự trọng được!”

“Chú…”

“Tôi già rồi.” Chủ nhiệm Phương nói, “Hồi trước vốn định làm thêm mấy năm nữa rồi nghỉ hưu, nhưng bây giờ tôi thấy nên nghỉ hưu sớm cho xong. Nếu không chịu được, muốn làm phẫu thuật cho đỡ nhớ thì đến bệnh viện tư chữa bệnh cho người giàu cũng được. Bệnh viện nhà nước lương thấp, lại phải làm thêm nhiều, hễ sơ sẩy một chút là bị người ta đe dọa suốt ngày, thà bỏ quách cho xong.”

“Năm xưa chú đã dạy cháu rằng, học y mười năm, bệnh nhân là quan trọng nhất.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Cháu rời khỏi bệnh viện, là vì áp lực dư luận, chứ thực lòng cháu rất thích công việc bác sĩ lâm sàng, cháu cảm thấy điều vui nhất là cứu sống được bệnh nhân. Chú chẳng phải từng dạy cháu rằng cứu người không có đường tắt, chỉ có kiên trì, kiên trì nữa, kiên trì mãi đó sao! Bây giờ chú từ bỏ thế này, có khác gì từ bỏ công việc cứu người? Cháu sẽ không bỏ cuộc đâu, nếu có cơ hội, cháu nhất định sẽ quay lại làm công tác lâm sàng! Cháu cũng mong chú đừng bỏ cuộc! Những bệnh nhân được chú cứu sống đều rất biết ơn chú, người nhà của những bệnh nhân này cũng sẽ mãi mãi nhớ ơn chú. Những việc chú đã làm đều vô cùng ý nghĩa, dù thế nào cũng xin chú đừng từ bỏ! Cháu vẫn luôn coi chú là người thầy của mình, cháu hy vọng sẽ có một ngày được trở lại bệnh viện, trở lại khoa Ngoại Tim mạch, lại có thể làm phụ mổ cho chú, cứu sống nhiều bệnh nhân hơn nữa.”

Chủ nhiệm Phương trầm tư một hồi rồi mỉm cười: “Thằng quỷ này, đúng là tôi đã không nhìn nhầm cậu! Tôi hứa với cậu, sẽ chờ cậu ở khoa Ngoại Tim mạch, cậu nhất định phải quay về đấy nhé, các phụ mổ khác của tôi, chẳng ai thành thạo được như cậu cả.”

Nhiếp Vũ Thịnh cũng nở một nụ cười hiếm hoi: “Chú đừng nói thế, lần đầu tiên làm phụ mổ cho chú, cháu thắt chỉ sai, bị chú mắng cho một trận đến vã cả mồ hôi lạnh, kết thúc ca mổ bao lâu rồi mà chân vẫn còn run.”

Chủ nhiệm Phương đã quên khuấy chuyện đó: “Có cả chuyện đó nữa sao? Không phải chứ, tôi vẫn nhớ sau khi hoàn thành ca phẫu thuật đầu tiên, tôi còn nói với những người khác rằng Nhiếp Vũ Thịnh rất được, chắc tay, cẩn thận, đúng là bác sĩ có triển vọng. à, đúng rồi, mai là ngày Bình Bình tái khám, cậu đừng quên nhé. Cậu đưa thằng bé tới tôi khám cho, tình hình vết mổ thế nào rồi?”

“Rất tốt ạ, bình phục rất tốt, mỗi ngày sau khi tắm rửa xong, lúc thoa thuốc cho Bình Bình, cháu đều quan sát kỹ, chắc không có chuyện gì đâu chú ạ.”

“Thế thì tốt rồi.” Chủ nhiệm Phương nhắc khẽ, “Còn nữa, y tá trưởng kêu cậu mời cơm đấy, tiền thưởng kế hoạch hóa gia đình của khoa bị bệnh viện trừ thật rồi.”

Nghe chủ nhiệm nói câu này, anh biết tâm trạng ông coi như đã tạm ổn. Anh trò chuyện với Chủ nhiệm Phương thêm một lúc nữa rồi đi thăm con. Tôn Bình đã ngủ, mấy ngày nay đều là anh ngủ cùng con, Đàm Tĩnh tuy có phản đối vài lần, vì sợ con làm ồn khiến anh không ngủ được, nhưng thằng bé rất quấn anh, cứ đòi ngủ với anh, nên cô cũng đành chiều theo ý nó.

Chiều hôm sau, lẽ ra Đàm Tĩnh định cùng Nhiếp Vũ Thịnh đưa con đi tái khám, nhưng đúng lúc đó Tôn Chí Quân lại gọi điện nói: “Cô mang đơn ly hôn tới đây, tôi ký.”

Đàm Tĩnh không ngờ anh ta lại đột nhiên quyết định như vậy, liền hỏi: “Anh cần bao nhiêu tiền?”

“Gặp nhau rồi nói.”

Đàm Tĩnh không hiểu anh ta muốn giở trò gì, nhưng lại sợ hắn đổi ý, đành bảo với Nhiếp Vũ Thịnh là mình phải đi gặp Tôn Chí Quân giải quyết vấn đề ly hôn, để anh đưa con đi kiểm tra một mình.

Nhiếp Vũ Thịnh mấy hôm nay không nói chuyện với cô, nghe cô bảo vậy cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sau đó anh lại xoay sang dỗ con thay quần áo, vì Tôn Bình nghe nói phải đi bệnh viện liền phụng phịu không chịu. Cuối cùng, Nhiếp Vũ Thịnh phải hứa đi hứa lại với nó rằng, chỉ đến bệnh viện để ông Phương kiểm tra lại vết mổ của con thôi, chắc chắn không tiêm, bấy giờ Tôn Bình mới vui vẻ trở lại, leo lên ghế sau của ô tô, ngồi vào chiếc ghế an toàn dành cho trẻ nhỏ.

Đàm Tĩnh cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn mang theo tiền mặt và chi phiếu đi gặp Tôn Chí Quân, cô sợ Tôn Chí Quân lại giở trò đưa ra con số vượt quá khả năng chi trả, hoặc lật lọng nuốt lời. Suốt quãng đường đi, cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện này. Khi về tới căn phòng thuê trước đây, cô để ý thấy mọi thứ đã được dọn dẹp tinh tươm, thậm chí Tôn Chí Quân còn nấu ba đĩa thức ăn và một bát canh, nhìn thấy cô về, Tôn Chí Quân hồ hởi chào: “Ngồi đi, nồi cơm điện hỏng rồi, anh dùng nồi áp suất nấu cơm, nhưng bị sống, vừa nãy mới nấu lại nồi khác, có lẽ phải chừng chục phút là chín thôi.”

Đàm Tĩnh thấy anh ta như biến thành người khác, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, cô nói: “Không cần đâu, tôi ăn rồi.”

“Bữa cơm chia tay của chúng ta, em cũng không chịu ăn một chút sao?”

Đàm Tĩnh nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng ngồi xuống, nhưng không chịu cầm đũa. Tôn Chí Quân cầm đũa nếm thử món trứng tráng, suýt chút nữa thì phun ra: “Phù phù! Mặn quá! Mấy năm không nấu nướng rồi, giờ đến muối nhiều hay ít cũng không biết nữa.”

Đàm Tĩnh đặt đũa xuống, nói: “Hay để em đi tráng đĩa khác.”

“Ừ, em tráng đi.”

Đàm Tĩnh tráng một đĩa trứng gà, nhìn thấy dưới sàn bếp vẫn còn hai củ khoai tây, cô bèn thái chỉ, xào thêm đĩa khoai tây chua cay, xong xuôi mới bưng cả hai món ra. Tôn Chí Quân nếm thử một miếng, khen: “Cơm em nấu vẫn là ngon hơn cả.” Đàm Tĩnh ngồi im chờ Tôn Chí Quân ăn xong, hôm nay Tôn Chí Quân không uống rượu, lúc xới cơm còn hỏi lại cô: “Em thực sự không ăn tí nào à?”

Đàm Tĩnh lắc lắc đầu, Tôn Chí Quân ăn như thuồng luồng, nhất là hai món Đàm Tĩnh làm, Tôn Chí Quân đều ăn hết sạch, cả bát canh cũng chan nốt vào bát, trộn cơm ăn hết. Ăn xong, hắn buông đũa xuống, lấy tay quẹt ngang miệng, rồi nói với Đàm Tĩnh: “Đưa đây, anh ký.”

Đàm Tĩnh hỏi: “Anh cần bao nhiêu tiền?”

“Anh không cần tiền.”

Tôn Chí Quân hào sảng nói: “Hồi xưa, anh giúp em không phải vì tiền. Hơn nữa mấy năm nay em cơm bưng nước rót, tận tụy phục vụ anh, lại trả giùm anh không ít nợ nần, anh còn đòi tiền em nữa thì chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.”

Đàm Tĩnh ngây người, Tôn Chí Quân nhìn lá đơn ly hôn hỏi: “Em có bút không?”

Đàm Tĩnh đưa bút, Tôn Chí Quân loằng ngoằng ký tên mình lên đó, rồi bảo: “Hôm nay trời đẹp, chúng ta cùng ra sở Dân chính làm thủ tục ly hôn luôn đi.”

Đàm Tĩnh không ngờ anh ta lại dễ chịu đến vậy, bèn cùng anh ta đến sở Dân chính. Tại đây, cô thấy người kết hôn thì nhiều, còn ly hôn lại chẳng có ai. Đàm Tĩnh không ngờ chuyện ly hôn lại dễ dàng đến thế, người ta chỉ hỏi vài câu, hai bên ký tên, nộp lệ phí rồi lĩnh mỗi người một tờ giấy chứng nhận ly hôn.

Bước chân ra khỏi sở Dân chính, Đàm Tĩnh vẫn còn ngẩn ngơ. Dưới ánh nắng chói chang, xe cộ và người đi lại trên phố đông như mắc cửi, Tôn Chí Quân nói: “May mà em chuyển hộ khẩu đến đây rồi, nếu không chúng ta không thể ly hôn được.”

Đàm Tĩnh không nói gì, sau khi bỏ dở đại học, hộ khẩu của cô vẫn để trong trường, vừa qua Nhiếp Vũ Thịnh mới giúp cô chuyển hộ khẩu đến đây, để tiện cho con đi học sau này. Tôn Bình phẫu thuật tim xong sẽ có thể đăng ký đi học được ngay. Nhiếp Vũ Thịnh là người đặc biệt chu đáo trong những chuyện như vậy, anh sợ con theo hộ khẩu của mình sẽ khiến cô không vui, vì vậy mới tìm người giúp đỡ làm thủ tục nhập hộ khẩu cho cô đến đây. Không ngờ hôm nay sở Dân chính hỏi đến, nếu không phải hộ khẩu bản địa, thì phải về địa phương nơi có hộ khẩu thường trú để làm thủ tục, cho nên Tôn Chí Quân mới nói vậy.

Đàm Tĩnh quyết tâm lấy mấy vạn tệ trong túi ra, bảo Tôn Chí Quân: “Anh Tôn này, số tiền này anh cứ cầm lấy đi, cảm ơn anh bao năm qua đã chăm sóc mẹ con em. Còn nữa, cảm ơn anh đã cho Bình Bình một mái nhà.”

Tôn Chí Quân từ chối: “Anh không lấy!”

Đàm Tĩnh cố dúi vào tay Tôn Chí Quân, nói: “Lúc đó em vừa mới sinh Bình Bình, anh đã vay giúp em không ít tiền để chữa trị cho con, từ đó đến giờ em vẫn chưa trả được cho anh, nên số tiền này anh cứ nhận lấy đi.” Cô ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Về sau anh nên bớt uống rượu đi, cứ như vậy mãi sẽ hại sức khỏe đấy. Còn nữa, anh tìm việc khác mà làm, đừng bữa đực bữa cái như vậy, công việc lái xe cẩu hàng của anh thu nhập cũng đâu đến nỗi, lại còn có bảo hiểm, để mất thì đáng tiếc quá. Mấy năm nay là em có lỗi với anh, em cũng biết vì sao anh lại đánh nhau với Phùng Cánh Huy rồi, thực ra anh vẫn luôn nghĩ cho em…” Nói đến đây cô đột nhiên lúng túng, chẳng biết nói gì tiếp nữa. Tôn Chí Quân gãi gãi đầu, cười ngượng nghịu nói: “Ầy, chuyện qua rồi nhắc lại làm gì. Thực ra bây giờ muốn kiếm việc làm cũng không khó, em biết đấy, anh rất cừ mà.”

Đàm Tĩnh khẽ gật đầu, tự nhiên chẳng biết nên tiếp lời ra sao cho phải, bỗng nhiên cô lấy hết dũng khí, kiễng chân hôn lên má Tôn Chí Quân một cái, nói: “Anh à, tìm cho mình một cô gái tốt đi, anh là người đàn ông tốt mà.”

Tôn Chí Quân bị nụ hôn bất ngờ của cô làm cho mụ mị, cứ ngây ra nhìn cô, khiến Đàm Tĩnh cũng thấy ngài ngại, định bụng quay lưng rời đi, thì Tôn Chí Quân bất ngờ gọi giật cô lại: “Đàm Tĩnh!”

Đàm Tĩnh quay đầu lại, Tôn Chí Quân rảo bước đến gần cô, nói: “Em phải đề phòng tên họ Thịnh đó, không hiểu hắn đang tính toán chuyện gì. Là hắn cho anh tiền, kêu anh hôm nay ly hôn với em…” Tôn Chí Quân không nói tiếp được nữa, chỉ cầm số tiền trong tay nhét vào tay Đàm Tĩnh, “Thực ra anh yêu em, nhưng lại đối xử không tốt với em, anh đúng là đồ vô lại! Từ giờ về sau, em hãy sống hạnh phúc bác sĩ Nhiếp nhé, anh đi đây!”

Không đợi Đàm Tĩnh nói thêm gì, Tôn Chí Quân vội vàng bỏ đi như chạy trốn. Đàm Tĩnh cầm nắm tiền đứng ngây ra, cô đang mải nghĩ xem tại sao Thịnh Phương Đình nhất định muốn Tôn Chí Quân phải ly hôn với mình vào hôm nay? Hôm nay là ngày gì đặc biệt ư? Còn hai ngày nữa mới tới đại hội cổ đông, nếu hôm nay ly hôn cũng chẳng có lợi ích gì rõ rệt đối với Thịnh Phương Đình và Tập đoàn Khánh Sinh đằng sau hắn cả, tại sao hắn lại phải làm việc thừa thãi này? Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì mà khiến Thịnh Phươnng Đình phải mua chuộc Tôn Chí Quân để họ ly hôn?

Đàm Tĩnh sực nhớ ra – hôm nay là ngày Nhiếp Vũ Thịnh đưa con quay lại bệnh viện tái khám!

Tái khám bắt buộc phải tới bệnh viện, vì có những máy móc lớn chỉ ở bệnh viện mới có, hơn nữa kết quả tái khám phải đưa cho Chủ nhiệm Phương xem. Đàm Tĩnh vắt chân lên cổ, chạy ra bên đường vẫy một chiếc taxi, cô cuống cuồng bảo tài xế: “Tới bệnh viện Phổ Nhân! Nhanh lên!”

Khi taxi chạy tới Phổ Nhân, từ xa Đàm Tĩnh đã nhìn thấy vô số xe cảnh sát đỗ đầy bên dưới tòa nhà của khoa Ngoại Tim mạch, đèn xanh trắng loang loáng, còn có cả cảnh sát mặc áo chống đạn, phía ngoài tòa nhà khoa Ngoại Tim mạch đều chăng dây cảnh báo. Rất nhiều người đang xúm đông xúm đỏ đứng xem, Đàm Tĩnh bước xuống xe mà chân mềm nhũn ra, tài xế trả lại tiền thừa, cô cũng quên không cầm, tiếc rằng, cô bị cảnh sát chặn lại bên ngoài: “Không được vào!”

“Trong đó xảy ra chuyện gì vậy? Con tôi đang ở trong đó!”

Cảnh sát tưởng cô là người nhà bệnh nhân, liền dịu giọng an ủi: “Có kẻ xấu đang bắt giữ con tin, cô yên tâm đi, tất cả bệnh nhân đều được sơ tán hết rồi, những bệnh nhân không đi lại được cũng có y tá trông nom, các lối ra vào đều đã bố trí cảnh sát đứng canh, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Với Đàm Tĩnh, hôm đó là ngày dài nhất trong đời. Đàm Tĩnh liên tục gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh, nhưng anh không bắt máy. Cũng không biết bao lâu sau thì xạ thủ nổ súng, hiện trường lập tức trở lên hỗn loạn, những người vây xung quanh bàn tán xôn xao, Đàm Tĩnh cuối cùng cũng nhìn thấy Tôn Bình, cậu bé được một cảnh sát bế ra ngoài. Nhìn thấy trên người con có máu, Đàm Tĩnh cuống lên, vừa gọi tên con vừa loạng choạng chạy tới, Tôn Bình nhìn thấy cô cũng òa lên khóc gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Cảnh sát đứng quanh đó thấy cô là mẹ thằng bé, vội vàng kéo hai mẹ con lại, nói: “Bác sĩ bên này! Mau đến đây!”

“Sao thế? Con đau ở đâu?” Đàm Tĩnh lo lắng đến sắp phát điên, hai ba bác sĩ cấp cứu vội lao đến, lập tức đặt Tôn Bình lên cáng, vừa dùng bông thấm cồn lau sạch vết máu, vừa nhanh tay cắt bỏ quần áo trên người Tôn Bình, cẩn thận kiểm tra chân tay và cơ thể xem có bị thương ở đâu không, sau vài phút kiểm tra, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Không sao đâu, không bị thương ngoài da, cũng không gãy xương.” Rồi quay ra hỏi Tôn Bình, “Đầu con có đau không? Có bị va vào đầu vào đâu không? Con có bị chóng mặt không? Có buồn nôn không?”

Rõ ràng Tôn Bình quá mức sợ hãi nên bị sốc, tay nó cứ nắm chặt lấy áo mẹ, bác sĩ lấy đèn pin soi vào mắt Tôn Bình, rồi nói với Đàm Tĩnh: “Chắc không bị chấn thương não đâu, nếu không yên tâm thì mau đến phòng khám chụp CT.”

Lúc này Đàm Tĩnh đang lo sợ một việc khác, cô hỏi Tôn Bình: “Bố con đâu? Sao bố con không bắt máy? Không phải bố con đưa con đến đây khám lại sao, bố con đâu rồi?”

Thấy Tôn Bình tròn xoe mắt, Đàm Tĩnh mới sực nhớ ra, vội nuốt nước bọt, dỗ con: “Ngoan nào, đừng sợ, mẹ đang hỏi con về chú Nhiếp, chú Nhiếp sao rồi con?”

Tôn Bình lại òa lên khóc, giơ tay chỉ về phía tòa nhà khoa Ngoại Tim mạch. Rất nhiều cảnh sát đang chạy về hướng đó, không hiểu bên đó xảy ra chuyện gì.

Sau này Đàm Tĩnh mới biết, Nhiếp Vũ Thịnh không chỉ bị đánh vào đầu, mà còn bị đâm mười bốn nhát dao, máu trên người Tôn Bình toàn là máu của anh, sau khi kẻ xấu giơ chiếc xe đẩy lên đập vào đầu anh, anh còn cố gắng xoay người lại, lấy lưng che đỡ cho con, vì thế Tôn Bình mới không bị thương. Trong những nhát dao đó, có một nhát đâm từ sau lưng thấu đến tận tim. Xạ thủ đã bắn chết kẻ xấu, toàn bộ nhân tài của khoa Ngoại đều lao đến, hầu như tất cả chủ nhiệm các khoa đều có mặt, mọi người tập trung ở phòng phẫu thuật.

Y tá trưởng trực tiếp đưa Nhiếp Vũ Thịnh vào phòng phẫu thuật, đợi bác sĩ gây mê tiến hành gây mê xong mới đi ra ngoài, ra đến bên ngoài, chị vừa khóc vừa nói, chị nhìn thấy Chủ nhiệm Phương phụ trách xử lý phần lồng ngực cầm dao điện mà tay run lẩy bẩy, hơn ba mươi năm làm phẫu thuật, đây là lần đầu tiên chị thấy Chủ nhiệm Phương run tay. Rất nhiều bác sĩ và y tá khoa Ngoại Tim mạch đều bật khóc, bấy giờ Đàm Tĩnh mới biết, người bị cảnh sát bắn chết chính là anh trai của bệnh nhân mới chết trong dự án CM.

Hành lang khoa Ngoại Tim mạch lênh láng máu, cảnh sát vẫn đang khám nghiệm hiện trường. Đàm Tĩnh ôm Tôn Bình trong tay, được mấy bác sĩ dìu vào phòng trực ban. Cả người Đàm Tĩnh đờ đẫn, Tôn Bình cũng bị sốc nặng, hai mẹ con trông như người mất hồn, người ta kêu cô ngồi xuống thì cô bế con ngồi xuống, bưng trà cho cô thì cô vô thức đưa tay ra nhận, rồi đặt lên bàn. Tôn Bình ôm chặt lấy cổ mẹ, cứ chốc chốc lại hỏi: “Mẹ ơi, chú Nhiếp đâu rồi mẹ?”

Lần nào Đàm Tĩnh cũng chỉ có một câu trả lời: “Bình Bình ngoan, bố Nhiếp đang trong phòng phẫu thuật.”

Sau khi hỏi đi hỏi lại đến mười mấy lần, một lát sau Tôn Bình lại quay ra hỏi: “Mẹ ơi, bố Nhiếp đâu rồi?”

Nước mắt Đàm Tĩnh lã chã rơi trên tóc con, cô không nói lên lời. Sau khi buổi điều trần kết thúc, cả bệnh viện ai cũng biết thằng bé này là con trai của Nhiếp Vũ Thịnh, nhìn tình cảnh hai mẹ con, cả khoa Ngoại Tim mạch càng thấy xót xa. Một lúc sau, y tá trưởng đem đến một bình sữa, dỗ: “Bình Bình ngoan nào, trưa nay con chưa ăn gì, có đói không? Con uống sữa nhé?”

Tôn Bình ôm chặt lấy cổ mẹ, lắc đầu: “Con không cần sữa, con chỉ cần bố Nhiếp thôi.”

Câu nói của thằng bé khiến y tá trưởng suýt bật khóc, vội đi tìm cho Tôn Bình bộ quần áo sạch sẽ để thay, vì vừa nãy bác sĩ cấp cứu vội lo kiểm tra đã cắt hết quần áo thằng bé. Đàm Tĩnh vẫn ngồi lặng lẽ, y tá trưởng và mấy y tá khác đón lấy thằng bé, cô cũng buông tay cho họ đón, đợi mọi người thay quần áo cho con xong, Tôn Bình lại rúc vào lòng cô, cô cũng vòng tay ôm chặt lấy con.

Ca phẫu thuật kéo dài bảy tiếng đồng hồ, cô cũng ngồi trong phòng trực ban suốt bảy giờ đồng hồ, cảnh sát hỏi câu gì thì cô trả lời câu đó. Như hỏi cô có quan hệ gì với Nhiếp Vũ Thịnh? Có quen biết tên tội phạm không? Cảnh sát cũng ra sức an ủi Tôn Bình, nhưng Tôn Bình quá sợ hãi, cứ một mực ôm chặt lấy cổ Đàm Tĩnh, chốc chốc lại nói: “Con muốn bố Nhiếp cơ!”

Chủ nhiệm Phương từ phòng mổ đi ra, trông thấy Đàm Tĩnh ôm con ngồi đó như một pho tượng, cũng lấy làm thương hại, bèn tiến lại bảo cô: “Cháu đừng lo lắng quá, ca phẫu thuật về cơ bản là xong rồi, vết thương ở tim phổi không nghiêm trọng lắm, chú làm phẫu thuật nên chú biết. Chỉ có vết thương ở não… Chủ nhiệm Lê ở khoa Ngoại não mổ… Chủ nhiệm Trần Thanh Minh ở bệnh viện Thiên Đàn, sư huynh của Chủ nhiệm Lê cũng vừa tới tham gia hội chẩn, đây đã là những chuyên gia về não uy tín nhất nước rồi…” Chủ nhiệm Phương gỡ cặp kính xuống, nói với Đàm Tĩnh: “Cháu đừng khóc, cũng đừng lo lắng, mọi người ở bệnh viện sẽ cố gắng hết sức, Tiểu Nhiếp cũng là học trò của chú…”

Đàm Tĩnh không khóc, trái lại, Chủ nhiệm Phương không kìm được nước mắt, ông từng nói chuyện với vô số bệnh nhân, từng an ủi vô số người, làm việc tại khoa Ngoại Tim mạch, ông đã kinh qua vô vàn ca cấp cứu, chứng kiến biết bao cuộc sinh tử ly biệt, vậy mà hôm nay ông vẫn ròng ròng nước mắt, trong khi Đàm Tĩnh không nhỏ một giọt lệ nào. Ông lau nước mắt, rồi xoa đầu Tôn Bình: “Cháu à, ngoan nhé, trời tối rồi, đi ăn cơm với ông được không?”

“Cháu không đi, cháu ở đây đợi bố Nhiếp cùng mẹ cơ.”

Chủ nhiệm Phương lại xoa đầu cậu bé rồi quay người đi ra ngoài, lát sau ông quay lại, mang theo một thanh chocolate, dỗ Tôn Bình: “Ngoan, ăn cái này đi, kẻo lát nữa đói quá tụt huyết áp, không tốt cho sức khỏe.”

Tôn Bình nghe lời bóc chocolate ra ăn, Chủ nhiệm Phương lại gọi y tá xuống nhà ăn mua cơm cho Đàm Tĩnh, ông nói: “Người là sắt, cơm là thép, cháu không ăn thì làm sao đợi được cậu ấy ra?”

Đàm Tĩnh vẫn không nuốt nổi cơm, cô chỉ ăn hai thìa cơm trắng đã thấy no. Thời gian trôi qua quá chậm chạp, kim đồng hồ ở phòng trực ban dường như không hề nhúc nhích, đến nỗi Đàm Tĩnh còn nghi ngờ hay là nó hỏng rồi. Nhưng các y tá vẫn giao ban rồi đi kiểm tra phòng bệnh hết lượt này đến lượt khác. Bệnh nhân sau khi được sơ tán lại bắt đầu quay về phòng bệnh, tất cả mọi việc dần trở lại bình thường, ở nơi mà cô không nhìn thấy được, thời gian tựa hồ đang trôi thật nhanh, nhưng ở trước mắt cô đây, dường như nó đã vĩnh viễn ngừng lại.

Chủ nhiệm Phương không về, ông ngồi đợi đến khi ca mổ kết thúc, Nhiếp Vũ Thịnh được đưa đến phòng Chăm sóc đặc biệt. Đàm Tĩnh cũng không ngồi đờ ra đó nữa, cô ôm con nài nỉ Chủ nhiệm Phương cho theo vào phòng Chăm sóc đặc biệt, Chủ nhiệm khoa Chăm sóc đặc biệt khó xử nhìn Chủ nhiệm Phương, Chủ nhiệm Phương thở dài, kêu Đàm Tĩnh đi thay quần áo khử trùng, rồi theo mình vào trong.

Mới cách nửa ngày mà Nhiếp Vũ Thịnh đã trở thành bệnh nhân vô tri vô giác nằm trên giường bệnh. Tóc anh phải cạo trọc vì ca mổ não, toàn thân cắm đầy các loại máy móc ống dẫn, bị chấn thương nghiêm trọng, Chủ nhiệm Lê nói thầm với Chủ nhiệm Phương: “Không được lạc quan lắm.”

Chủ nhiệm Phương biết, Chủ nhiệm Lê nói như vậy ý là Nhiếp Vũ Thịnh vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa. Ông vội quay đi giấu nước mắt, lần này, sau khi lau khô nước mắt, ông quyết định nói thật với Đàm Tĩnh: “Chủ nhiệm khoa Ngoại não nói, tình hình Nhiếp Vũ Thịnh không được lạc quan lắm, cũng có nghĩa là, vết thương ở sọ não quá nghiêm trọng, các vết thương ngoài da khác đều là thứ yếu thôi, nếu sọ não bị trọng thương, cậu ấy có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa. Cũng có thể tỉnh lại được, nhưng trí não sẽ bị ảnh hưởng.”

Phản ứng của Đàm Tĩnh nằm ngoài dự liệu của Chủ nhiệm Phương, cô rất bình tĩnh, chỉ “ồ” một tiếng. Chủ nhiệm Phương biết phản ứng này của người nhà bệnh nhân mới là đáng sợ nhất, nếu như khóc òa lên hay có phản ứng quyết liệt khác, thì còn có thể giải tỏa được phần nào. Ban đầu, ấn tượng của ông về cô không được tốt, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy Đàm Tĩnh thật lòng với Nhiếp Vũ Thịnh, bởi cặp mắt cô đã hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cô còn không rơi một giọt nước mắt, chỉ nói vỏn vẹn ba chữ: “Cháu sẽ chờ.”

Chủ nhiệm Phương cảm thấy cô cũng thật khờ, bèn nói:

“Đàm Tĩnh, cháu cứ khóc đi, kìm nén trong lòng sẽ sinh bệnh đó, cháu gái à… cháu nín nhịn như thế… cơ thể và tinh thần sẽ không chịu đựng nổi đâu… Nhiếp Vũ Thịnh còn trẻ, có thể cậu ấy sẽ hồi phục lại được, biết đâu ngày mai cậu ấy sẽ tỉnh lại…”

Đàm Tĩnh vẫn không rơi một giọt nước mắt, chỉ lặp lại ba từ đó: “Cháu sẽ chờ.” Cô nói chậm rãi từng từ một, vẻ rất thản nhiên: “Cả đời này anh ấy không tỉnh lại, cháu đợi cả đời. Kiếp này chờ không được, cháu sẽ đợi đến kiếp sau. Anh ấy đợi cháu bao nhiêu năm như vậy, cháu sẽ đợi anh ấy cả đời.”

Thực ra, Đàm Tĩnh đang vô cùng đau khổ. Lúc trước, cô và anh còn xích mích với nhau, đến nỗi chiến tranh lạnh suốt một thời gian dài. Câu cuối cùng mà Nhiếp Vũ Thịnh nói với cô là: “Đàm Tĩnh, anh đã dành tất cả để yêu em, nếu em không cần, thì thôi.”

Có lẽ cả đời Đàm Tĩnh cũng không sao quên được giọng điệu bình thản đến gần như tuyệt vọng ấy của anh.

Cô còn chưa kịp nói với anh, cô cũng đã dành tất cả để yêu anh, không phải cô không cần tình yêu của anh, mà chỉ là nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ quá đỗi nặng nề, đến nỗi cô buộc phải từ bỏ, từ bỏ tình cảm của mình.

Bình luận