Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nỗi Bất Hạnh Của Sophie

Chương 19: Con lừa

Tác giả: Comtesse de Segur

Từ mười lăm ngày nay, Sophie rất ngoan, cô không phạm một lỗi lầm lớn nào. Paul nói rằng từ lâu cô không nổi giận. Chị vú nói cô đã biết vâng lời. Người mẹ thì thấy cô không còn tham ăn, cũng không nói dối, không lười biếng. Bà muốn thưởng cho Sophie, nhưng bà không biết điều gì có thể làm vui lòng cô. Một hôm bà đang làm việc, cửa sổ phòng bà mở, trong khi Sophie và Paul đang chơi trước nhà, bà nghe một cuộc nói chuyện giúp bà biết được điều Sophie ước muốn.

Paul, lau mặt. – Nóng quá, nóng quá! Anh nhễ nhại mồ hôi.

Sophie, cũng lau mặt. – Cả em nữa chứ! Vì vậy chúng ta không làm được gì nhiều.

Paul – Đó là bởi những cái xe cút kít của chúng ta quá nhỏ!.Sophie – Phải chi chúng ta lấy những cái xe cút kít lớn của vườn rau, chúng ta sẽ đi mau hơn.

Paul – Chúng ta sẽ không đủ sức để kéo chúng.

Sophie – Nhưng khu vườn của chúng ta sẽ không bao giờ xong được. Trước khi đào xới nó, chúng ta phải kéo tới đó hơn trăm xe cút kít đất tốt.

Paul – Em muốn gì chứ? Chuyện này sẽ lâu, nhưng cuối cùng chúng ta cũng phải làm thôi.

Sophie – A! Giá chúng ta có một con lừa, như Camille và Madeleine de Fleurville, và một chiếc xe ba gác nhỏ! Lúc đó chúng ta sẽ mất ít thời gian làm việc thôi!

Paul – Đúng vậy! Nhưng chúng ta làm gì có lừa. Chúng ta sẽ phải làm công việc của con lừa thôi.

Sophie – Anh Paul, nghe này, em có một ý kiến.

Paul, cười. – ồ! Nếu em mà có một ý kiến thì chắc chắn chúng ta phải làm một điều gì ngốc nghếch thôi, bởi nói chung những ý kiến của em chẳng hay ho gì.

Sophie, sốt ruột. – Nhưng anh hãy nghe đã, trước khi chế giễu em. ý kiến của em tuyệt lắm.

Mỗi tuần dì cho anh bao nhiêu tiền?

Paul – Một frăng. Nhưng đó là để cho người nghèo, cũng như để anh chơi đùa.

Sophie – Tốt quá! Em cũng có một frăng.

Tức là được hai frăng mỗi tuần. Thay vì xài hết tiền, chúng ta hãy giữ nó lại cho tới khi có thể mua một con lừa và một chiếc xe cút kít.

Paul – ý kiến của em sẽ rất tuyệt nếu thay vì hai frăng chúng ta có hai chục. Nhưng với hai frăng chúng ta sẽ không cho người nghèo được gì nữa, điều đó chắc phải tệ lắm. Rồi chúng ta phải đợi hai năm trước khi có đủ tiền để mua một con lừa và một cái xe.

Sophie – Hai frăng mỗi tuần, mỗi tháng được bao nhiêu?

Paul – Anh không biết chính xác, nhưng anh biết như vậy là ít lắm.

Sophie, suy nghĩ. – Này anh! Em có một ý kiến khác. Nếu chúng ta xin mẹ và dì cho ngay tiền những món quà của chúng ta.

Paul – Sợ hai người không chấp nhận đâu.

Sophie – Chúng ta cứ nài nỉ điều đó..Paul – Em hãy xin nếu em muốn. Anh thì thích chờ nghe điều dì sẽ nói hơn. Anh chỉ xin khi dì đồng ý.

Sophie chạy vào phòng mẹ cô, bà tỏ vẻ không nghe thấy gì.

– Mẹ, – cô nói, – mẹ có thể cho con trước những món quà không?

Bà De Réan – Những món quà của con ấy à? Mẹ không thể mua chúng ở đây. Phải đợi lúc mẹ từ Paris về mới có.

Sophie – ồ! Mẹ, con muốn mẹ cho con tiền mua những món quà của con. Con cần nó mẹ ạ.

Bà De Réan – Tại sao con cần nhiều tiền đến vậy?

Sophie, bối rối. – Mẹ, đó là… đó là để mua một con lừa.

Bà De Réan – Một con lừa, để làm gì?

Sophie – ồ mẹ, chúng con, anh Paul và con, cần tiền lắm lắm! Mẹ hãy xem con nóng biết bao, anh Paul còn nóng hơn con nữa. Đó là do chúng con chở đất bằng xe cút kít cho khu vườn của chúng con đấy.

Bà De Réan, cười. – Và con tin rằng một con lừa sẽ chở thay con được à?

Sophie – Không đâu, mẹ! Con biết một con lừa không thể chở bằng xe cút kít được. Bởi vì con đã không nói với mẹ rằng chúng con còn cần một cái xe ba gác nhỏ. Chúng con sẽ đóng lừa vào xe và chúng con sẽ chở về được nhiều đất mà không mệt.

Bà De Réan – Mẹ công nhận rằng ý kiến của con hay lắm đó.

Sophie, vỗ tay. – A! Con biết nó hay mà…

Anh Paul, anh Paul! – Cô vừa nói vừa gọi qua cửa sổ.

Bà De Réan – Con hãy biết chờ đợi trước khi vui mừng. ý kiến của con hay đấy, nhưng mẹ không muốn cho con tiền những món quà của con.

Sophie, xịu mặt. – Nhưng rồi… Chúng con sẽ làm sao đây?

Bà De Réan – Con cứ yên tâm và con hãy tiếp tục thật ngoan để xứng đáng với món quà là con lừa và cái xe ba gác nhỏ mà mẹ sẽ mua tặng con nay mai.

Sophie, nhảy cẫng lên vui mừng và hôn mẹ.

– Hạnh phúc biết mấy! Hạnh phúc biết mấy! Cám ơn mẹ yêu, anh Paul, anh Paul! Chúng ta có một.con lừa, chúng ta có một chiếc xe ba gác. Anh hãy đến đây, nhanh lên!

Paul, chạy tới. – Đâu nào, đâu nào? Chúng ở đâu?

Sophie – Mẹ tặng cho chúng ta, mẹ sẽ cho mua chúng.

Bà De Réan – Đúng, mẹ tặng chúng cho các con, cả hai đứa: cho cháu, Paul, để thưởng cháu về lòng tốt, sự vâng lời, sự ngoan ngoãn của cháu. Cho con, Sophie, để động viên con noi gương anh họ của con và luôn tỏ ra dịu dàng, vâng lời và chăm chỉ, như con đã làm được từ mười lăm ngày nay. Các con hãy cùng mẹ đi tìm chú Lambert: chúng ta sẽ giải thích cho chú biết việc của chúng ta và chú sẽ mua con lừa và xe ba gác cho các con.

Hai cô cậu nhỏ không đợi mẹ nói hai lần, họ chạy lên trước, và gặp Lambert trong sân. Họ bắt đầu sôi nổi giải thích cho chú điều họ mong muốn.

Họ đồng thanh nói và nói nhanh tới mức Lambert chẳng hiểu ất Giáp ra làm sao. Chú trố mắt nhìn các cô cậu nhỏ và bà de Réan cuối cùng phải lên tiếng giải thích vụ việc cho Lambert rõ.

Sophie – Đi ngay đi, chú Lambert, con van chú mà, chúng con phải có con lừa ngay tức khắc, trước bữa ăn tối.

Lambert, cười. – Một con lừa không như một chiếc đũa, cô à. Tôi phải biết có lừa bán không? Tôi phải chạy khắp các vùng quanh đây để tìm cho cô một con thật hiền lành, không đá hậu, không cắn xé, không lì lợm chút nào, không quá trẻ cũng không quá già.

Sophie – Chúa ơi, bao nhiêu là chuyện cho một con lừa! Chú hãy mua con đầu tiên mà chú tìm thấy, chú Lambert ạ, như vậy sẽ sớm được việc hơn.

Lambert – Không được đâu, cô, tôi sẽ không mua bất luận con nào đâu. Vì như vậy tôi có thể đặt cô vào tình huống bị nó cắn hoặc phải nhận một cú đá đấy.

Sophie – Mặc kệ! Mặc kệ! Anh Paul sẽ biết cách làm cho nó ngoan.

Paul – Không đâu. Anh không muốn dắt một con lừa lúc nào cũng cắn và đá hậu.

Bà De Réan – Hãy để cho chú Lambert lo, các con ạ. Chú thông thạo chuyện này và chú không ngại khó nhọc đâu..Paul – Còn cái xe ba gác thì sao, hở dì?

Làm sao chúng con có được một chiếc xe nho nhỏ để đóng con lừa vào đó?

Lambert – Cậu đừng lo, cậu Paul. Trong khi chờ đợi thợ đóng xong xe tôi sẽ cho cậu mượn cái xe to do chó kéo của tôi. Nếu thích cậu cứ giữ nó tới bao giờ cũng được.

Paul – ồ! Cám ơn, chú Lambert!

Sophie – Đi đi, chú Lambert, chú hãy đi mau đi.

Lambert xếp các túi lúa mạch vào cuối kho thóc và thấy các cô cậu nhỏ sốt ruột, chú lên đường tìm một con lừa ở gần đó.

Sophie và Paul tưởng chú sẽ trở về thật mau lẹ, dắt theo một con lừa. Họ vẫn đứng trước nhà đợi chú. Thỉnh thoảng, họ chạy ra ngoài sân xem Lambert về chưa. Một tiếng đồng hồ trôi qua, họ bắt đầu thấy buồn chán vì phải đợi mà không được chơi.

Paul, ngáp. – Hãy nói đi, Sophie, liệu chúng ta có nên đi chơi trong khu vườn của chúng ta không?

Sophie, ngáp. – Chúng ta không chơi đùa ở đây được sao?

Paul, ngáp. – Theo anh thì không. Với anh, anh biết rằng mình chẳng muốn chơi đùa chút nào.

Sophie – Nhưng nếu chú Lambert về cùng với con lừa, chúng ta sẽ không thấy nó.

Paul – Anh bắt đầu cho rằng chú sẽ không về sớm lắm đâu.

Sophie – Em thì, trái lại, em tin rằng chú sắp về.

Paul – Thì chúng ta đành đợi vậy, anh mong lắm… nhưng mà chán quá.

Sophie – Anh cứ đi đi, nếu anh chán. Em không yêu cầu anh ở lại đâu, em ở lại một mình cũng được rồi.

Paul, sau phút ngập ngừng. – Vậy thì anh đi đây. Thật quá ngốc khi phải mất cả ngày để chờ đợi. Mà ích lợi gì chứ? Nếu chú Lambert dắt con lừa về, chúng ta sẽ biết điều đó ngay thôi. Em yên chí, người ta sẽ tới khu vườn của chúng ta để thông báo điều đó ngay. Và nếu chú không dắt lừa về, chúng ta buồn chán làm gì vô ích chớ?

Sophie – Cậu hãy đi đi, thưa cậu, cậu hãy đi đi, tôi không cản cậu đâu.

Paul – ạ hay! Em giận dỗi vô lý quá. Xin tạm biệt, tiểu thư hay cằn nhằn..Sophie – Tạm biệt, công tử gắt gỏng, khó chịu, xấc láo.

Paul – Tạm biệt, Sophie dịu dàng, kiên nhẫn, đáng yêu!

Sophie chạy tới Paul để đánh cho cậu một phát, nhưng Paul, đoán trước điều gì sẽ xảy ra, đã ba chân bốn cẳng biến đi. Quay lại xem Sophie có đuổi theo mình không, cậu trông thấy cô đang chạy phía sau với một cây gậy mà cô vừa nhặt được. Paul chạy mau hơn và núp trong rừng.

Không thấy Paul đâu nữa, Sophie lại quay về trước nhà.

– Thật may mắn, – cô nghĩ, – là Paul đã chạy thoát, và mình không thể đuổi kịp anh ấy! Lẽ ra mình đã cho anh ấy một gậy khiến anh ấy phải đau điếng, rồi mẹ biết được chuyện đó sẽ không còn muốn tặng cho mình cả lừa lẫn xe. Khi Paul trở lại, mình sẽ hôn anh ấy… Anh ấy rất tốt bụng…

nhưng tại anh ấy cứ hay chọc ghẹo mình.

Sophie tiếp tục chờ Lambert cho tới khi chuông báo giờ ăn tối.

Cô trở vô nhà, giận dữ vì đã phải chờ quá lâu một cách vô ích. Cô gặp lại Paul trong phòng mình đang nhìn cô vẻ hơi chế giễu.

– Em đã chơi đùa thích chứ?

Sophie – Không. Em chán kinh khủng, và anh đã rất có lý khi muốn đi. Chú Lambert vẫn chưa trở lại, thật chán ngắt!

Paul – Anh đã nói rõ điều đó với em rồi.

Sophie – à đúng, anh đã nói rõ điều đó với em rồi, em biết lắm. Nhưng em vẫn thấy chán quá!

Có người gõ cửa. Cửa mở. Lambert bước vào.

Sophie và Paul cùng thốt lên một tiếng reo vui:

– Con lừa đâu, con lừa đâu hả chú? – Họ hỏi.

Lambert – Không có lừa bán trong vùng, cô à. Tôi không tìm thấy con nào.

Sophie, khóc. – Rủi biết mấy, Chúa ơi, rủi biết mấy! Bây giờ làm sao đây?

Lambert – Nhưng cô đừng buồn, cô ạ.

Chúng ta sẽ có một con lừa, đương nhiên rồi.

Nhưng phải đợi.

Paul – Đợi bao lâu?

Lambert – Có thể một tuần, có thể hai, điều đó còn tùy. Ngày mai, tôi sẽ đi chợ thành phố, có thể chúng ta sẽ tìm được một con bu ri.

Paul – Một con bu ri? Con bu ri là con gì?

Lambert – Kìa, cậu giỏi vậy mà không biết à? Con bu ri, đó là một con lừa.

Sophie – Buồn cười thật, một con bu ri!.Lambert – Vậy đó, cô! Tôi sẽ gặp mẹ cô để nói với bà rằng sáng tinh mơ ngày mai, tôi phải đi chợ để mua con bu ri. Tạm biệt cậu và cô.

Lambert bước ra ngoài, để lại hai cô cậu đang buồn rượi vì không có con lừa.

– Chúng ta có thể sẽ phải đợi chú ấy lâu đó.

– Họ nói trong tiếng thở dài.

Buổi sáng ngày hôm sau trôi qua trong sự chờ đợi con lừa. Mặc dù bà de Réan cố nói rằng gần như lúc nào cũng vậy, rằng người ta không thể có được tất cả những gì người ta ước muốn trong từng giây phút, rằng người ta phải quen chờ đợi và thậm chí có khi không bao giờ có được tất cả những gì người ta rất đỗi thèm muốn. Cô cậu đáp:

“Đúng vậy”, nhưng không vì vậy mà họ thở dài ít đi, họ vẫn sốt ruột đợi xem Lambert có trở về với một con lừa không. Cuối cùng, lúc Paul đang đứng bên cửa sổ cậu nghe như từ xa một tiếng hí chỉ có thể là của một con lừa.

– Sophie! Sophie! – Cậu kêu lên. – Hãy nghe xem. Em có thấy tiếng một con lừa đang kêu không? Có thể đó là chú Lambert.

Bà De Réan – Có thể đó là một con lừa trong vùng, hoặc một con lừa đang đi ngang qua đường.

Sophie – ồ! Mẹ, mẹ hãy cho phép con đi xem có phải chú Lambert với con bu ri không.

Bà De Réan – Con bu ri? Lối nói năng đó là sao? Chỉ có người ở miền quê mới gọi lừa là con bu ri thôi.

Sophie – ồ! Mẹ, con còn nghe tiếng hí của con lừa nữa, chúng con đi xem được không?

Bà De Réan – Đi đi, đi đi các con! Nhưng chỉ được ra tới đường cái thôi, không vượt khỏi hàng rào.

Sophie và Paul phóng đi như những mũi tên.

Họ băng qua đồng cỏ và cánh rừng để nhanh tới nơi. Họ chạy, nhảy như những con hoẵng. Họ nhanh chóng tới hàng rào và điều đầu tiên họ trông thấy trên đường cái, đó là Lambert đang dắt con lừa bằng một cái vòng cổ. Con lừa tuyệt đẹp nhưng không lớn lắm.

– Một con lừa, một con lừa! Cám ơn chú Lam-bert.

Hạnh phúc biết bao! – Họ cùng kêu lên.

– Nó xinh quá! – Paul nói.

– Nó có vẻ lành làm sao! – Sophie nói. – Chúng ta mau đi báo cho mẹ biết.

– Này, Paul, cậu thử leo lên đi, cô Sophie sẽ ngồi sau cậu. Tôi sẽ nắm vòng cổ giữ nó..Sophie – Nhưng nếu chúng con té thì sao?

Lambert – A! Không có gì nguy hiểm đâu, tôi sẽ đi bên cô cậu mà.

Lambert giúp Paul và Sophie leo lên con lừa.

Chú đi bên họ. Cứ như vậy họ tới bên cửa sổ phòng bà de Réan. Trông thấy họ, bà bước ra ngoài để thấy con lừa được rõ hơn.

Người ta đưa nó vào chuồng ngựa. Sophie và Paul cho nó ăn lúa mạch. Lambert lấy rơm dọn cho nó một chỗ nằm êm ái. Cô cậu nhỏ muốn ở lại đó ngắm nó ăn, nhưng giờ ăn tối đã gần kề và con lừa được để lại với đàn ngựa cho tới ngày hôm sau.

Ngày hôm sau và những ngày tiếp theo, con lừa được đóng vào chiếc xe ba gác nhỏ dùng chó để kéo, trong khi chờ đợi người thợ đóng một chiếc xe xinh đẹp đưa các cô cậu đi chơi, và một chiếc xe ba gác nhỏ chở đất, cát, những chậu hoa, tất cả những gì họ muốn cho vào khu vườn của họ. Paul đã học cách đóng và tháo cương cho con lừa, chải gỡ lông cho nó, dọn chỗ nằm và cho nó ăn uống. Sophie giúp cậu và khéo xoay xở gần như không thua gì cậu.

Bà de Réan mua cho họ một cái yên chở đồ và một cái yên xinh xắn để họ ngồi trên lưng lừa.

Lúc đầu, chị vú còn theo họ, nhưng khi thấy con lừa hiền lành như một con cừu non, bà de Réan cho phép họ được đi một mình, miễn đừng ra khỏi công viên.

Một bữa nọ, Sophie đã leo lên lưng lừa. Paul quất nhiều roi thúc nó tiến lên. Sophie bảo cậu:

– Đừng đánh nó, anh làm nó đau.

Paul – Nhưng nếu anh không đánh, nó không tiến tới. Vả lại cái roi của anh quá mảnh tới mức không thể làm nó đau nhiều được.

Sophie – Em có một ý kiến! Thay vì đánh nó, mình thử chích nó bằng một cây đinh thúc ngựa?

Paul – Nhưng anh làm gì có đinh thúc ngựa để cho em.

Sophie – Chúng ta sẽ làm một cái bằng một cây kim găm to giắt trong chiếc giày của em, đầu kim ở bên trong chiếc giày, và mũi kim ló ra ngoài.

Paul – Này, ý tưởng thật hay đó! Em có một cây kim găm không?

Sophie – Không, nhưng chúng ta có thể quay về nhà, em sẽ xin kim găm ở nhà bếp, ở đó lúc nào cũng có những cây kim thật to. Paul leo lên lưng lừa ngồi ở phía sau, và họ nhanh chóng tới nhà bếp. Tưởng Sophie cần kim găm để khâu lỗ thủng trên chiếc áo dài, người nấu bếp cho họ hai cây. Sophie không muốn làm cái đinh thúc ngựa ở nhà, vì cô thấy rõ mình đang làm một trò ngu ngốc.

– Tốt hơn, – cô nói, – mình nên làm chuyện này trong rừng.

Vào rừng, Sophie và Paul ngồi xuống đất, bắt đầu công việc của họ. Cây kim đầu tiên chọc thủng dễ dàng chiếc giày của họ, nhưng nó cong lại đến mức không thể dùng được. May thay họ còn một cây khác. Sophie tra nó vào, cài nó lại. Paul dắt con lừa lại, giúp Sophie leo lên lưng nó, và thế là Sophie thúc gót liên tiếp chích cây kim vào con lừa. Con lừa đi nhanh. Sophie mừng quá, chích nữa và nhiều nữa, con lừa bắt đầu phi nước đại và nhanh đến nỗi Sophie hoảng sợ, cố bám chặt vào dây cương. Trong cơn khiếp sợ, cô ép gót sát vào con lừa, cô càng đè mạnh, cô càng chích nó đau. Con lừa bắt đầu đá hậu, nhảy chồm lên và quăng Sophie ra xa cách nó mười bước. Sophie vẫn còn nằm trên cát, choáng váng vì cú té ngã.

Paul hoảng sợ chạy lại. Cậu giúp Sophie đứng dậy, cô bị trầy da ở hai bàn tay và mũi.

– Mẹ sẽ nói sao đây? – Cô nói với Paul. -Chúng ta sẽ nói sao với mẹ khi mẹ hỏi tại sao em té?

Paul – Chúng ta sẽ nói thật với dì.

Sophie – ồ! Anh Paul! Đừng nói tất cả, đừng nói tất cả. Anh đừng nói về cây kim găm.

Paul – Nhưng em muốn anh nói sao đây?

Sophie – Anh hãy nói rằng con lừa đã đá hậu và em đã té.

Paul – Anh nghĩ tốt hơn là nói thật, tất cả mọi lần em muốn giấu dì điều gì dì vẫn biết hết, còn em đã bị phạt nặng hơn.

Sophie – Nhưng tại sao anh muốn em nói về cây kim găm.

Paul – Em cứ làm điều em muốn, nhưng anh tin rằng em đã lầm.

Sophie – Còn anh, anh Paul, anh đừng nói gì nhé. Tới đấy, anh đừng nói về cây kim găm.

Paul – Em yên tâm đi. Em biết anh không thích làm cho em bị mắng mà.

Paul và Sophie tìm con lừa nhưng không thấy nó đâu. “Đương nhiên nó sẽ trở về nhà”. – Paul nói..Sophie và Paul lại lần theo con đường dẫn về nhà. Khi đang ở trong một khu rừng nhỏ sát bên tòa lâu đài họ nghe có tiếng gọi. Họ trông thấy mẹ chạy lại.

– Đã xảy ra chuyện gì, hở các con? Các con có bị thương tích gì không? Chúng ta đã trông thấy con lừa của các con phi nước đại về với cái đai bị đứt. Nó có vẻ khiếp sợ, hốt hoảng. Người ta phải khó khăn lắm mới bắt nó lại được. Chúng ta sợ các con có gặp tai nạn gì không.

Sophie – Không, mẹ à, không có gì cả. Con chỉ té thôi.

Bà De Réan – Té? Làm sao? Lý do gì?

Sophie – Lúc ấy con đang trên lưng lừa và con không hiểu tại sao nó bắt đầu đá hậu. Con té trên cát nên chỉ hơi bị trầy mũi và hai bàn tay:

chẳng sao đâu mẹ.

Bà d’Aubert – Tại sao con lừa đá hậu, hở Paul? Mẹ tưởng nó hiền lành mà.

Paul, lúng túng. – Chính Sophie ngồi trên lưng nó, dì ạ. Con lừa đá hậu đúng khi Sophie ngồi trên lưng nó.

Bà d’Aubert – Tốt lắm, mẹ hiểu rồi.

Nhưng cái gì đã khiến nó đá hậu?

Sophie – ồ! Dì ơi, đó chỉ là vì nó muốn đá hậu thôi mà.

Bà d’Aubert – Dì nghĩ rằng đó không phải là do nó muốn được yên đâu. Chuyện này lạ lùng làm sao.

Sophie đi vào phòng mình để rửa mặt và hai bàn tay dính đầy cát, và thay chiếc áo bẩn và rách.

Bà de Réan bước vào khi cô đã mặc quần áo xong.

Bà xem xét chiếc áo bị rách của cô.

– Con phải té rất nặng, – bà nói, – nên áo con mới rách và dơ bẩn như thế này.

– à! – Chị vú nói.

Bà De Réan – Có chuyện gì? Con tự gây đau đớn cho mình à?

Chị vú – A! ý kiến hay! Ha! Ha! Ha! Đây này, một phát minh! Bà hãy nhìn xem, thưa bà.

Chị đưa cho bà de Réan xem một cây kim găm to vừa mới chích phải chị. Sophie đã quên lấy nó ra sau lần té ngã của cô.

Bà De Réan – Điều này nghĩa là sao? Làm sao cây kim găm này lại ở trong chiếc giày của Sophie?

Chị vú – Chắc chắn nó không tự mình găm vào đó được, vì da khá cứng để chọc thủng..Bà De Réan – Con nói đi, Sophie, con hãy giải thích làm sao cây kim găm lại ở đó.

Sophie, rất lúng túng. – Con không biết mẹ ạ, con không biết gì hết.

Bà De Réan – Sao, con không biết à? Con đã mang giày với cây kim găm mà con không biết sao?

Sophie – Đúng đó, mẹ! Con không thấy gì cả.

Chị vú – Cô Sophie, chính tôi đã mang giày cho cô, tôi biết không có cây kim găm. Chắc hẳn cô muốn làm cho mẹ cô tin rằng tôi cẩu thả chớ gì! Rõ ràng không phải vậy đâu, cô ạ. Nếu cô không thú nhận sự thật, tôi sẽ đi hỏi Paul chuyện đó vì cậu ấy vốn không nói dối bao giờ.

Sophie bật khóc nức nở, nhưng cô vẫn khăng khăng không thú nhận gì cả. Bà de Réan tới phòng của chị bà, bà d’Aubert, tại đây bà gặp Paul và hỏi cậu chuyện cây kim găm trong chiếc giày của Sophie. Nghĩ rằng Sophie đã nói thật, Paul đáp:

– Đó là để làm một cây đinh thúc ngựa, dì ạ.

Bà De Réan – Tại sao phải làm một cây đinh thúc ngựa.

Paul – Để làm cho con lừa phi nước đại.

Bà De Réan – à! Dì đã hiểu tại sao con lừa đá hậu và ném Sophie xuống đất. Cây kim chích vào con vật đáng thương, nên nó tìm cách tống khứ cây kim khi nó có thể.

Bà de Réan bước ra ngoài, trở lại gặp Sophie.

– Tôi biết hết rồi, cô ạ. – Bà nói. – Cô là một con bé nói dối. Nếu cô nói cho tôi biết sự thật, có lẽ tôi chỉ mắng cô một ít thôi, nhưng tôi không phạt cô. Trong vòng một tháng nữa cô sẽ không được ngồi lên lưng lừa, để cô chừa nói dối như cô đã làm.

Bà de Réan để mặc cho Sophie khóc. Khi Paul gặp lại cô, cậu không thể không nói với cô:

– Anh đã nói với em rồi mà, Sophie! Nếu em thú nhận sự thật, có lẽ chúng ta sẽ vẫn có con lừa của chúng ta, em cũng sẽ không phải buồn phiền.

Bà de Réan giữ lời, không cho phép họ leo lên lưng lừa nữa, bất chấp những lời cầu xin của Sophie..

Comtesse de Ségur

Nỗi bất hạnh của Sophie

Bình luận