Phu nhân Holly hiện ra từ chiếc xe ngựa, nhẹ bước xuống khoảng sân với sự giúp đỡ của người hầu giữ cửa. Khi Zachary quan sát nàng, anh nhận ra một cảm xúc thật khác lạ cuộn lên trong lồng ngực, một nhịp đập thỏa mãn sâu sắc. Cuối cùng nàng cũng ở đây. Ánh mắt anh uống lấy hình ảnh của nàng. Nàng xoay bước một cách hoàn hảo, đôi bàn tay bé nhỏ bọc trong đôi găng, mái tóc nâu sẫm mềm mượt và óng ả bên dưới chiếc nón hẹp vành gọn ghẽ với một mảnh voan phía trước. Zachary bị xúi giục muốn làm xáo trộn vẻ ngoài kín đáo của nàng, muốn lùa hai bàn tay vào mái tóc nàng và tháo hàng khuy nghiêm trang cài kín cổ trên chiếc váy màu sôcôla đó.
Lại một chiếc váy nâu khác, Zachary thầm nghĩ, một đường nhăn hằn giữa đôi lông mày. Dấu hiệu cho thấy nàng vẫn tiếp tục để tang – “gần mãn tang,” là tên gọi cho thứ quần áo khổ hạnh đó – đâm vào anh một cơn đau khó chịu. Cá nhân anh chưa bao giờ quen biết một người phụ nữ nào nào lại chọn lưu lại nỗi đau buồn quá lâu như vậy. Mẹ của anh, người không thể hồ nghi rằng rất yêu cha anh, đã mau chóng từ bỏ quần áo tang màu đen ngột ngạt sau một năm, và Zachary chưa bao giờ trách bà vì điều đó. Một người đàn bà không bao giờ chôn vùi tất cả nhu cầu và bản năng của mình theo cùng chồng, giống như tầng lớp quý tộc vẫn thường giả bộ theo cách này hay cách khác. Những góa phụ tận tụy hết mức thậm chí còn được khâm phục hơn, được đặt lên bệ tôn vinh như những ví dụ điển hình cho những người khác noi theo về chiến công dục tình của họ. Dù sao, Zachary ngờ rằng phu nhân Holly níu lấy những bộ quần áo tang không phải vì đó là mốt thời thượng, hoặc bởi vì nàng muốn kiếm được những ánh mắt khâm phục. Nàng chân thật tiếc thương cho chồng mình. Zachary tự hỏi không biết đó là kiểu đàn ông nào mà lại có thể gây ra sự quyến luyến nồng nàn cỡ đó. Ngài George Taylor là một nhà quý tộc, chắc chắn là vậy. Là ai đó thuộc kiểu người giống với Holly, thuộc dòng dõi cao sang và đáng kính trọng. Ai đó hoàn toàn không giống như anh, Zachary cay nghiệt nghĩ.
Một người hầu gái và một đứa trẻ bước xuống bậc thang di động được đặt phía trước cánh cửa xe ngựa, và sự chú ý của Zachary nấn ná lâu hơn một chút ở cô bé con. Khi nhìn thấy cô bé, một nụ cười bất chợt nở trên môi anh. Rose là một cô búp bê – giống như bản sao của mẹ mình, với những nét xinh xắn tương đồng, và những lọn tóc quăn màu nâu óng được tô điểm thêm bằng chiếc nơ con bướm màu xanh lơ thắt trên đầu. Biểu lộ một chút lo lắng, Rose nắm chặt thứ gì đó trong đôi bàn tay – thứ gì đó lấp lánh như châu báu – khi cô bé hướng cái nhìn sửng sốt về phía ngôi nhà và những khu đất rộng kì vĩ.
Zachary nghĩ có lẽ mình nên nán lại trong ngôi nhà và chào đón quý bà Holly trong phòng khách, hoặc ngay cả trong đại sảnh, hơn là đón tiếp họ ở phía bên ngoài. Cái quái gì chứ, anh cộc cằn nghĩ, và bước dài xuống những bậc thang phía trước, quyết định rằng nếu lỡ có sai sót điều gì, quý bà Holly chắc chắn sẽ nói cho anh biết.
Anh lại gần Holly khi nàng lẩm bẩm những lời chỉ dẫn với người giữ cửa để anh ta dỡ những rương hòm và va ly xuống từ chiếc xe ngựa. Vành nón hơi nâng lên khi thoáng nhìn thấy Zachary, và miệng nàng cong lên với một nụ cười. “Buổi sáng tốt lành, ông Bronson.”
Anh cúi mình và trao cho nàng một cái nhìn đánh giá. Khuôn mặt nàng căng thẳng và tái xanh, như thể không ngủ trong vài đêm liền, và ngay lập tức Zachary hiểu rằng gia đình Taylor đó hẳn phải đẩy nàng qua cả địa ngục. “Tệ lắm à?” anh dịu dàng hỏi. “Chắc họ phải thuyết phục bà rằng tôi là hiện thân của quỷ.”
“Họ có lẽ sẽ thích tôi làm việc cho quỷ hơn,” nàng nói, và anh bật cười.
“Tôi sẽ cố gắng không làm bà lệch lạc khỏi sự thừa nhận đó, thưa phu nhân.”
Holly chạm khẽ những đầu ngón tay lên đôi vai bé nhỏ của cô bé và giục cô bé bước lên phía trước. Vẻ tự hào của một người mẹ đượm trong giọng nói của nàng không thể lẫn vào đâu được. “Đây là con gái của tôi, Rose.”
Zachary cúi mình, và cô bé con nhún gối một cách hoàn hảo. Rồi Rose nói mà không rời đôi mắt khỏi khuôn mặt anh. “Ông là ông Bronson phải không? Cháu và mẹ tới đây để chỉ dẫn cách sử xự cho ông.”
Zachary lia cái cười toe toét về phía Holly. “Tôi không hề nhận ra khi chúng ta đi tới thỏa thuận có nói rằng tôi sẽ thuê được cả hai người.”
Rose thận trọng với lên bàn tay đeo găng của mẹ. “Chúng ta sẽ sống ở đây phải không Mama? Ở đây có phòng cho con không?”
Zachary khuỵ chân ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô bé với một nụ cười. “Ta tin rằng một căn phòng ngay bên cạnh phòng của mẹ cháu được chuẩn bị cho cháu,” anh nói với cô bé. Ánh mắt anh rơi xuống một nắm những vật lấp lánh trong đôi bàn tay của Rose. “Đây là gì vậy, tiểu thư Rose?”
“Là xâu nút áo của cháu.” Cô bé để cho cả chiều dài thả xuống mặt đất, bày ra cả một dải những chiếc nút được xâu lại một cách cẩn thận… những chiếc cúc áo được khắc vẽ những bông hoa, trái cây hoặc bươm bướm, đa số được đúc từ thủy tinh đen và một vài được tráng men và bọc giấy lụa. “Đât là cái nút xức dầu thơm của cháu,” Rose tự hào nói, sờ tay vào một chiếc nút lớn viền nhung. Cô bé nâng nó lên mũi và hít thật sâu. “Mama đã xức dầu thơm của mama lên nó cho cháu, để nó có mùi rất dễ chịu.”
Khi Rose chìa cái nút về phía anh, Zachary cúi đầu xuống và khám phá ra hương hoa thơm ngát vẫn còn vương nhẹ mà anh nhận ra ngay lập tức. “Phải rồi,” anh nói êm ái, liếc nhìn lên khuôn mặt ửng hồng của phu nhân Holly. “Nó có mùi y hệt như mama của cháu.”
“Rose,” Holly nói, rõ ràng rất lấy làm bối rối, “lại đây với mẹ nào – các quý cô không được lưu lại bên xe ngựa để nói…”
“Cháu không có cái nút nào như vậy,” Rose nói với Zachary, lờ đi lời nói của mẹ khi nhìn chăm chú vào một trong những chiếc nút lớn đúc bằng vàng được trang hoàng trên chiếc áo khoác của anh.
Nhìn theo hướng chỉ của ngón tay cô bé, Zachary trông thấy một bức tiểu họa vẽ phong cảnh đi săn được chạm trổ trên bề mặt của chiếc nút áo nằm trên đỉnh của mình. Trước đây anh chưa bao giờ nhìn đủ gần để chú ý thấy nó. “Cho phép tôi niềm vinh dự được tăng thêm bộ sưu tập của cô, tiểu thư Rose,” anh nói, rồi với tay vào bên trong áo khoác để rút ra một con dao gấp nhỏ bằng bạc. Anh khéo léo cắt đứt những sợi chỉ đính nút lên áo khoác và đưa cho cô bé đang vô cùng kích động.
“Ôi, cảm ơn ông, ông Bronson,” Rose kêu lên. “Cảm ơn ông!” Một cách mau lẹ cô bé bắt đầu luồn cái nút vào chuỗi dây của mình trước khi mẹ có thể lên tiếng phản đối.
“Thưa ông Bronson,” Holly lắp bắp, “một quý ông không được lôi v… vũ khí ra trước mặt các quý bà và trẻ nh…”
“Nó không phải vũ khí.” Anh lơ đãng đặt con dao vào chỗ cũ rồi đứng dậy. “Nó chỉ là một thứ dụng cụ thôi.”
“Dù sao thì nó không…” Holly ngừng ngay tắp lự khi thấy con gái mình đang làm gì. “Rose, con phải trả cái nút cho ông Bronson ngay lập tức. Nó quá cầu kỳ và quá đắt tiền cho bộ sưu tập của con.”
“Nhưng ông ấy đã tặng cho con,” Rose phản đối, những ngón tay ngắn cũn làm việc điên cuồng cho tới khi cái nút được thắt lại an toàn trong chuỗi dây của mình.
“Rose, mẹ nói lại…”
“Hãy để cô bé giữ nó,” Zachary nói, cười nhăn nhở trước vẻ rối bời của Holly. “Nó chỉ là một cái nút thôi mà, phu nhân.”
“Nhìn nóhư được làm bằng vàng ròng, và nó là một phần của cả bộ…”
“Đi với tôi nào,” anh ngăn lại, gập cánh tay mời gọi. “Mẹ tôi và em gái đang đợi ở phía trong.”
Nhíu mày, phu nhân Holly bám lấy cánh tay anh. “Thưa ông Bronson,” nàng nói với tông giọng thật thấp, “Tôi đã phải rất cố gắng để đảm bảo con mình không bao giờ được nuông chiều và trở nên hư hỏng. Bởi vậy…”
“Bà thành công rồi,” anh nói, dẫn nàng lên trên những bậc thang trong khi người hầu theo ngay đằng sau cùng với Rose. “Con gái của bà rất dễ thương.”
“Cảm ơn ông. Nhưng tôi không mong Rose bị lôi cuốn vào cách sống phung phí của ông. Và tôi muốn những lời khuyên dạy của tôi liên quan con bé sẽ được tuân theo từng chữ một. Con bé phải có một lối sống kỷ luật và ngăn nắp giống như ở trang viên Taylor.”
“Tất nhiên rồi,” anh nói ngay, cố gắng trông như đã được dạy cho một bài và nhún nhường, trong khi đó những tiếng va lách cách vui nhộn từ xâu nút áo của Rose kéo lê lệt bệt dưới sàn cứ vọng lại phía sau.
Những cơn run rẩy của Holly không hề bình tĩnh trở lại khi nàng bước vào ngôi nhà mà mình đã từng một lần trông thấy nó giàu sang tới mức không thể tin nổi. Lạy Chúa, nàng thầm nghĩ với những lo lắng không ngừng, làm sao người bình thường lại có thể sống được ở đây chứ? Nàng quay lại nhìn thoáng Maude, người đang trợn trừng mắt trong câm lặng trước hàng cột bằng vàng cao hai tầng đặt dọc theo đại sảnh, và những ngọn chúc đài khổng lồ tỏa ánh sáng lung linh phủ lên quang cảnh.
“Nghe nè, Mama,” Rosa kêu lên, và bắt đầu giả tiếng con vật để âm thanh bật lại từ một bên của đại sảnh sâu hun hút tận phía bên kia. “Nó vọng lại trong này!”
“Yên lặng nào, Rose.” Holly nhìn nhanh về phía Bronson, người dường như đang nén lại một nụ cười trước những trò hề của con gái nàng.
Một người phụ nữ nặng nề khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện, còn hơn cả thô lỗ nhận mình là quản gia, bà Burney. Ngơ ngác, Maude đi theo bà Burney lên những bậc cầu thang lừng lững bóng loáng theo phong cách baroque để lên dãy phòng trên tầng hai, nơi cô sẽ giám sát việc tháo dỡ các rương hòm.
Holly giữ Rose bên cạnh khi họ tiếp tục tới dãy phòng tiếp đón lộng lẫy. Họ bước vào một phòng khách được trang hoàng xen kẽ những tấm ván đóng tường chạm nổi một lớp nhung xanh và những tấm ván bằng vàng, và những đồ đạc kiểu Pháp được phủ một lớp vàng lá. Hai người phụ nữ đang đợi họ, cả hai đều bồn chồn đứng dậy. Người phụ nữ trẻ hơn là một thiếu nữ cao, hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên với những lọn tóc đen quăn dày được búi lại phía trên đỉnh đầu, tiến về phía trước. “Rất hân hạnh được đón tiếp, phu nhân Holland,” cô cất tiếng, nụ cười rộng mở, mặc dù ánh nhìn tổng thể hơi lướt qua Holly khá là thận trọng.
“Em gái tôi, Elizabeth,” Bronson lầm bầm.
“Em không tin nổi vào tai mình khi Zach nói với em và mẹ rằng phu nhân sẽ tới sống ở đây,” cô gái kêu lên. “Phu nhân rất can đảm khi chịu trách nhiệm với vô số chúng em. Chúng em sẽ cố gắng để không biến đây thành một thử thách với phu nhân.”
“Không đâu,” Holly trả lời, lập tức thấy quý mến em gái của Bronson. “Tôi chỉ hy vọng sẽ giúp được em, hoặc có lẽ đưa ra vài lời chỉ dẫn mỗi khi cấp bách mà thôi.”
“Ôi, tất cả chúng em đều cấp bách cần một lượng lớn những lời chỉ dẫn đó,” Elizabeth đảm bảo với một tiếng cười lanh lảnh.
Có một nét giống nhau rất rõ ràng giữa Bronson và em gái anh ta. Họ đều sở hữu mái tóc đen hệt nhau, đôi mắt đen ánh và những nụ cười tinh nghịch. Họ đều chia sẻ cảm xúc y nhau từ một nguồn năng lượng hiếm khi được kìm nén, như thể những cái đầu nhanh nhạy và sức khỏe dồi dào không cho phép họ được xả hơi nhiều hơn vài phút vậy.
Không khó để Elizabeth lôi cuốn những người cầu hôn, Holly nghĩ. Nhưng dù sao, Elizabeth sẽ cần một người chồng hùng mạnh, bởi kết hợp với sự giàu có của anh trai và tâm hồn khoáng đạt của chính cô chứng tỏ đã làm kinh hãi rất nhiều người.
Elizabeth cười nhăn nhở, dường như hiểu được những suy nghĩ đằng sau sự xét đoán thận trọng của Holly. “Lý do duy nhất anh Zach muốn em có được một chút đánh bóng là để tạo điều kiện dễ dàng hơn cho anh ấy sắp đặt một cuộc hôn nhân giữa em và một chàng quý tộc giàu có nào đó,” cô nói toạc. “Tuy nhiên, em nên cảnh báo cho phu nhân biết cái ý tưởng về một cuộc kết giao tuyệt vời với anh Zach thì vô cùng khác biệt.”
“Được nghe vài quan điểm của anh trai em về vấn đề này,” Holly đều đều nói, “Tôi đã chuẩn bị hoàn toàn để đứng về phía em, tiểu thư Bronson.”
Cô gái bật cười thích thú. “Ôi, em rất quý phu nhân, phu nhân à,” cô kêu lên, và quay sự chú ý vào đứa trẻ đang kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh Holly. “Sao vậy, cháu hẳn phải là Rose.” Giọng cô dịu dàng khi tiếp tục. “Cô nghĩ cháu là cô bé xinh xắn nhất mà cô từng được gặp.”
“Cô cũng xinh nữa, như một người di gan vậy,” Rose thành thật nói.
“Rose,” Holly mắng, sợ rằng Elizabeth sẽ phản đối lời nhận xét đó, tuy nhiên cô gái trẻ chỉ bật cười.
“Cháu đáng yêu thật đó,” cô không kìm được mà phải thốt lên, rồi quỳ xuống và nghiên cứu cả chuỗi nút áo của Rose.
Khi Rose tiếp tục chứng minh sự tuyệt vời của bộ sưu tập của mình với Elizabeth, Holly hướng sự chú ý tới người phụ nữ còn lại trong phòng, người dường như thể muốn mình lùi sâu dần vào một góc phòng. Mẹ của Bronson, nàng nghĩ, và cảm thấy một mối cảm thông khi nhìn người phụ nữ đó cảm thấy không thoải mái biết chừng nào khi con trai giới thiệu bà với nàng.
Rõ ràng bà Paula Bronson đã từng là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng những năm tháng làm việc và lo lắng đã cướp đi vẻ đẹp của bà. Đôi bàn tay chai sạn và nứt đỏ do công việc cực nhọc, và khuôn mặt hằn sâu vết thời gian của tuổi tác. Búi tóc được cuộn chặt và ghim lại sau đầu chắc trước kia đã từng đen nhánh, nhưng giờ chỉ còn lại những dải lưa thưa lẫn trong mái tóc bạc màu. Nhưng dù sao đi nữa nét gợi nhớ về vẻ đẹp vẫn còn lưu lại, đôi mắt ấm áp và nâu mượt như nhung. Chiến thắng được sự nhút nhát hiển hiện rõ ràng, Paula gắng thầm thì nói một tiếng chào nàng.
“Thưa phu nhân,” bà nói, ép bản thân nhìn vào luồng mắt của Holly. “Con trai tôi có cách để… để khiến người ta làm những việc họ không muốn. Tôi hy vọng việc phu nhân ở đây không trái với ý nguyện của phu nhân.”
“Mẹ à,” Zachary cằn nhằn, đôi mắt đen lấp lánh vẻ thích thú. “Mẹ nói nghe cứ như con đã lôi phu nhân Holland tới đây trong gông cùm vậy. Và con chưa bao giờ khiến ai đó làm những việc họ không muốn cả. Con luôn cho họ lựa chọn.”
Ném về phía anh ta một cái nhìn ngờ vực, Holly lại gần mẹ anh ta. “Thưa bà Bronson,” nàng trầm ấm nói, nắm lấy bàn tay người phụ nữ và dịu dàng xiết lại. “Tôi xin đảm bảo, tôi ở đây với tất cả mong ước. Tôi rất vui trước viễn cảnh thấy mình trở nên hữu dụng. Ba năm qua tôi đã sống trong tang tóc và…” Nàng ngừng lại, tìm kiếm những từ đúng đắn, và Rose ngắt ngang với điều cô bé suy nghĩ được bật ra thành một lời bình luận.
“Papa của con sẽ không sống ở đây với chúng ta vì giờ papa đang ở trên thiên đường, phải vậy không mama?”
Cả nhóm người thình lình im bặt. Holly liếc nhẹ về phía khuôn mặt của Zachary Bronson và thấy nó không biểu đạt cảm xúc. “Đúng vậy, con yêu,” nàng khẽ trả lời.
Việc đề cập tới George như phủ một lớp khăn tang lên toàn cảnh, và Holly vội tìm kiếm lời nói để xua đi tình trạng khó xử chợt tới này. Tuy vậy, sự im lặng càng kéo dài, dường như lại càng thêm khó khăn để phá vỡ. Nàng không thể ngừng thầm nghĩ trong một khắc tuyệt vọng rằng nếu George còn sống, nàng sẽ không bao giờ lâm phải tình này, tới sống trong ngôi nhà của những người lạ, và chấp nhận làm việc cho một người đàn ông như Zachary Bronson.
Đột nhiên Elizabeth phá tan không khí căng thẳng với một nụ cười tươi rói gượng gạo. “Rose, để cô dẫn cháu lên tầng xem căn phòng mới của cháu nha. Cháu có biết anh trai cô đã mua toàn bộ cửa hàng đồ chơi cho cháu không? Búp bê, sách nè, và cả một ngôi nhà búp bê lớn nhất mà cháu từng trông thấy nữa đó.”
Khi cô bé kêu thét lên vì sung sướng và theo sau Elizabeth ngay tức khắc, Holly nhìn Zachary trân trối với vẻ chê trách bắt đầu chớm trỗi dậy. “Cả một cửa hàng đồ chơi à?”
“Không giống như vậy đâu,” Bronson vội trả lời. “Elizabeth có xu hướng phóng đại mọi thứ.” Anh ta ném một ánh nhìn cảnh báo về phía Paula, thầm lặng yêu cầu bà đồng tình với mình. “Không phải vậy sao, mẹ?”
“À,” Paula ngập ngừng, “thật sự thì, con còn hơn…”
“Con chắc phu nhân Hollan sẽ muốn đi thăm thú ngôi nhà một vòng trong khi đồ đạc được tháo dỡ,” Bronson hấp tấp ngắt lời. “Sao mẹ không đưa phu nhân đi đi?”
Rõ ràng là bị lấn át bởi sự e thẹn của mình, bà Bronson thì thầm một lời xin thứ lỗi rồi mau lẹ quay người bước đi, bỏ lại hai người đơn độc trong phòng khách.
Đối mặt với ánh nhìn phản đối của Holly, Zachary đút hai tay vào túi quần, trong khi mũi giày đắt tiền dậm một nhịp điệu nhanh, thiếu kiên nhẫn lên sàn nhà. “Hại gì với một hoặc hai món đồ chơi thêm vào chứ?” cuối cùng anh ta cũng nói với tông giọng biết điều hơn cần thiết. “Căn phòng của cô bé như một xà lim bắt mắt vậy. Tôi nghĩ một con búp bê và một nắm sách sẽ khiến nơi đó có vẻ lôi cuốn hơn với cô…”
“Trước tiên,” Holly cắt ngang, “Tôi nghi ngờ rằng bất cứ căn phòng nào trong ngôi nhà này lại được mô tả như một xà lim. Thứ hai… Tôi sẽ không để con gái mình bị nuông chiều, bị chôn vùi và bị ảnh tưởng từ thị hiếu thừa thãi vô lối của ông đâu.”
“Tốt thôi,” anh ta nói với cái nhăn mày sưng xỉa. “Vậy thì chúng ta sẽ tống khứ cái đống đồ chơi chết tiệt đó đi.”
“Làm ơn đừng chửi thề trước mặt tôi,” Holly nói, và thở dài. “Làm sao tôi có thể chuyển những món đồ chơi đó đi sau khi Rose đã nhìn thấy chúng chứ? Ông không biết nhiều về tụi trẻ phải vậy không?”
“Không,” anh ta trả lời vắn tắt. “Chỉ biết cách mua chuộc chúng thôi.”
Holly khẽ lắc đầu, khó chịu ban đầu đang dần chiến đấu lại với sự thích thú bất chợt nhóm lên. “Không cần thiết phải mua chuộc Rose – hoặc tôi, vì bất cứ lý do gì. Tôi đã hứa với ông rằng tôi sẽ không phá bỏ thỏa thuận của chúng ta. Và làm ơn đừng dậm chân kiểu đó… nó không phải lối cư xử đàng hoàng đâu.”
Cái nhịp bồn chồn đó ngừng ngay lập tức, và Bronson liếc về phía nàng một cái nhìn mỉa mai tăm tối. “Còn điều gì về lối cư xử của tôi mà bà muốn thay đổi nữa không?”
“Có, thật vậy.” Holly lưỡng lự khi ánh mắt họ gặp nhau. Thật kỳ quặc khi đưa ra những lời chỉ dẫn cho một người đàn ông như vậy. Đặc biệt là người có quyền lực và trông đường bệ như Bronson. Dù sao đi nữa, anh ta đã thuê nàng cho mục đích chuyên biệt đó, và nàng sẽ chứng minh bản thân mình đủ sức trước thách thức này. “Ông không được đứng với hai tay đút túi quần – nó không phải là hình thể đẹp.”
“Tại sao?” anh ta hỏi, đồng thời di chuyển hai tay.
Trán nàng nhăn lại suy xét. “Tôi cho rằng bởi điều đó ngụ ý ông có thứ gì đó phải che giấu.”
“Có thể thật.” cái nhìn mải mê của anh ta lưu lại trên khuôn mặt nàng khi nàng lại gần anh ta.
“Tôi đã được dạy dỗ nhiều khủng khiếp về dáng đi thích hợp,” Holly nói. “Các quý bà và quý ông phải tỏ vẻ điềm tĩnh trong mọi lúc. Cố gắng không được nhún vai hoặc nghiêng người, và giữ điệu bộ của ông ở mức tối thiểu.”
“Điều đó giải thích vì sao các vị quý tộc lúc nào cũng cứng đơ như xác chết,” Bronson lẩm bẩm.
Cười khẽ, Holly trang trọng nhìn lên anh ta. “Làm ơn cúi chào tôi đi,” nàng ra lệnh. “Khi ông đón chúng tôi ở bên ngoài, tôi nghĩ tôi đã phát hiện ra điều gì đó…”
Bronson thoáng nhìn về phía khung cửa của phòng khách để chắc chắn không bị ai trông thấy. “Tại sao chúng ta không bắt đầu bài học vào ngày mai? Tôi chắc chắn bà muốn đi dỡ đồ và làm quen với nơi…”
“Không có thời gian như lúc này đâu,” nàng quả quyết. “Làm ơn cúi chào đi.”
Cằn nhằn điều gì đó bên dưới hơi thở, anh ta làm theo.
“Đó,” Holly nhẹ nói, “ông lại làm vậy rồi.”
“Tôi đã làm gì?”
“Khi cúi mình, ông phải giữ ánh mắt không được rời khỏi người mà ông hướng tới – ông không được giấu đôi mắt của mình, kể cả trong chốc lát. Dường như điều đó rất nhỏ nhặt thôi, nhưng lại rất quan trọng.” Chỉ có những người hầu và thường dân cúi mình với luồng mắt hướng xuống, và không hay biết sự thật rằng trong giây lát đã đặt người đó vào thế bất lợi.
Bronson gật đầu, tiếp nhận điều đó một cách nghiêm túc khi nàng đã có dụng ý. Anh ta cúi đầu lần nữa, lần này nhìn chằm chằm vào nàng. Chợt Holly cảm thấy không thở nổi, không tài nào ngừng nhìn chăm chú vào phân nửa chiều sâu trong đôi mắt anh ta… quá tội lỗi và mờ mịt.
“Tốt hơn nhiều rồi,” nàng cố xoay sở nói. “Tôi nghĩ tôi sẽ dùng phần còn lại của ngày hôm nay để lập một danh sách các chủ đề chúng ta cần phải học: như cách đi đứng, các quy tắc hành xử trên đường và trong gia đình, các quy tắc thăm viếng và trong cuộc đàm luận, các nghi thức ở buổi khiêu vũ và… ông có biết nhảy không, ông Bronson?”
“Không tốt lắm.”
“Vậy thì chúng ta phải bắt đầu ngay từ bây giờ. Tôi có quen biết một vũ sư xuất sắc, người sẽ dạy ông những bước chính xác hơn hẳn về các điệu nhảy dân gian, điệu xoay tròn, điệu vũ bốn cặp, điệu valse và…”
“Không,” Bronson nói tức thì. “Chết tiệt tôi đi nếu tôi học khiêu vũ từ một tên công tử bột nào đó. Hãy thuê hắn cho Elizabeth, nếu bà muốn. Con bé không biết nhiều về khiêu vũ hơn tôi đâu.”
“Vậy ai sẽ dạy ông?” Holly hỏi, khiến giọng mình trở nên vô cùng kiên nhẫn.
“Bà.”
Nàng lắc đầu với tiếng cười phản đối. “Thưa ông Bronson, tôi không đủ khả năng để chỉ ông những bước nhảy phức tạp đâu.”
“Bà biết nhảy, phải không?”
“Có một khoảng khác biệt rất lớn giữa biết làm điều gì đó với dạy việc đó cho một người khác. Ông phải đồng ý cho tôi thuê một vũ sư thành thạo…”
“Tôi muốn bà,” anh ta cứng đầu nói. “Tôi sẽ trả bà cả một gia tài, phu nhân Holland, và tôi mong đợi nhận được những gì xứng đáng với đồng tiền mình bỏ ra. Dù gì tôi cũng phải học trong vài tháng tới. Vi vậytôi sẽ học từ bà.”
“Thôi được. Tôi sẽ gắng hết sức, ông Bronson. Nhưng đừng trách tôi nếu một ngày nào đó ông tham dự vũ hội và có thể chỉ đủ xoay sở được với điệu vũ bốn cặp thôi.”
Bronson mỉm cười. “Đừng đánh giá thấp năng lực của bà, phu nhân à. Tôi chưa bao giờ được gặp người nào lại có sở trường trong việc nói với tôi phải làm gì như bà. Dĩ nhiên là trừ mẹ tôi.” Anh ta gập cánh tay cho nàng bám. “Đi với tôi tới phòng tranh nào – tôi muốn bà xem bức da Vinci của tôi.”
“Cái gì?” Holly hỏi, giật nảy mình. “Ông không có bức nào của da Vinci, ông Bronson. Ít nhất, ông không có kể từ tuần trước, và ông sao lại có thể…” Nàng vỡ ra khi trông thấy ánh lấp lánh trong đôi mắt anh ta. “Ông đã giành được một bức của da Vinci sao?” Nàng khẽ hỏi. “Làm cách nào… ở đâu…”
“Phòng trưng bày quốc gia,” anh ta trả lời, dẫn nàng tới thư viện và phòng tranh ở phía bên kia. “Tôi phải trao đổi với vài bức tranh khác của mình và hứa dựng cho họ một góc tường để đặt bộ sưu tập tượng La Mã. Và nghiêm túc mà nói thì bức tranh đó vẫn không thuộc về tôi – tôi đã phải trả món tiền chuộc cho cả một vị vua chỉ để họ cho mượn cái thứ chết tiệt đó trong thời hạn năm năm. Bà nên có mặt ở mấy cuộc đàm phán đó. Đủ khó khăn để lập thỏa thuận với chủ ngân hàng và các thương nhân ở Luân Đôn, nhưng trong tất cả số đó, mấy lão giám đốc bảo tàng mới là những thằng con hoang tham ăn n…”
“Ông Bronson, ngôn từ của ông,” Holly khiển trách. “Ông đã giành được bức nào vậy?”
“Nàng Madonna và đứa trẻ (A Madonna and a child). Họ nói đó là một ví dụ tuyệt vời cho kỹ thuật vẽ tranh của nước Ý về các khoảng tối và sáng…”
“Chiaroscuro?” (nghệ thuật phối màu sáng tối)
“Phải rồi, chính là nó.”
“Lạy Chúa,” Holly nói, kinh ngạc tới sững người. “Ông có một bức của da Vinci. Đó là một kỳ quan mà có lẽ vượt xa nguồn tài chính mà ông phải bỏ ra.” Có điều gì đó trong dáng vẻ của anh ta – một chút khoe khoang, một vẻ nhiệt tình trẻ con – đã gây ra một cơn đau nhói nguy hiểm, không mong đợi trong trái tim nàng. Zachary Bronson là một người đàn ông nhẫn tâm mà không nghi ngờ phải khiến rất nhiều người sợ hãi. Tuy nhiên, nàng có cảm giác có một điều gì đó dễ tổn thương trong việc cần thiết được thuộc về xã hội thượng lưu đã quá kiên quyết muốn loại bỏ anh ta. Là một người đàn ông thông minh, anh ta đã đạt được tất cả những vật tô điểm cần thiết – ngôi nhà, đất đai, những con ngựa giống thuần chủng, những bức tranh và những bộ quần áo thượng hạng – nhưng mục đích sau cùng vẫn còn ở rất xa.
“Không may là vẫn còn vài thứ tôi không thể mua,” Bronson nói, như thể anh ta có thể đọc được suy nghĩ của nàng.
Holly nhìn anh ta chằm chằm trong mê hoặc. “Ông muốn thứ gì nhất?”
“Trở thành một quý ông, đương nhiên rồi.”
“Tôi không nghĩ vậy,” nàng lầm bầm. “Thật sự ông không muốn trở thành một quý ông, ông Bronson. Ông chỉ muốn vẻ bề ngoài của việc trở thành một quý ông thôi.”
Bronson ngừng lại và quay mặt lại nhìn nàng, đôi lông mày nhấc lên trong điệu bộ châm biếm thích thú.
Hơi thở của Holly tắc nghẽn khi nàng chợt nhận ra mình vừa nói điều gì. “Thứ lỗi cho tôi,” nàng vội nói. “Tôi không biết sao tôi lại…”
“Bà nói đúng. Nếu tôi thực sự là một quý ông, thay vì chỉ cố gắng bắt chước như một con khỉ, tôi sẽ không bao giờ thành công trong kinh doanh. Những quý ông thật sự không có những cái đầu cũng như sự quyết tâm để kiếm tiền.”
“Tôi không tin là vậy.”
“Ô kìa? Bà cứ thử nêu tên một quý ông thực thụ mà bà biết có thể giữ vững được công việc làm ăn của mình trong giới kinh doanh xem.”
Holly nghĩ trong một lúc lâu, lục tìm trong im lặng danh sách những người đàn ông nổi tiếng là nhạy bén với thời cuộc. Tuy vậy, những người thật sự được gọi là những doanh nhân, thành công theo cách Bronson đề cập, đã mất đi tất cả các thanh danh hào nhoáng và sự liêm chính đã từng vạch rõ để miêu tả họ như những quý ông đích thực. Ngượng nghịu nàng ngẫm nghĩ đặc tính của một người đàn ông rất dễ dàng bị phá hủy bởi việc truy lùng vinh quang về mặt tài chính. Một người không thể dong buồm vượt qua dông bão mà không phải hứng chịu bất kỳ tổn thất nào mà thời tiết khắc nghiệt đem lại.
Bronson mỉm cười tự mãn trước khuôn mặt câm lặng của nàng. “Chính xác.”
Nhíu mày, Holly bước tới bên anh ta, giờ đã nghiêng mình để níu lấy tay anh ta. “Khuếch trương sự giàu có không nên là mục tiêu cuối cùng trong đời của một người đàn ông, ông Bronson à.”
“Tại sao không?”
“Tình yêu, gia đình, tình bạn… nhưng thứ đó làm nên vấn đề. Và chúng là những thứ dứt khoát nhất không thể đem ra mua bán.”
“Có lẽ bà sẽ ngạc nhiên,” anh ta nói, và nàng không thể ngăn mình bật cười trước lời giễu cợt đó.
“Tôi chỉ hy vọng rồi đây, ông Bronson, ông sẽ gặp gỡ một ai đó hoặc một điều gì đó để ông vui vẻ từ bỏ gia sản của mình. Và tôi hy vọng tôi sẽ ở đó để được chứng kiến nó xảy ra.”
“Có lẽ bà sẽ được toại nguyện,” anh ta nói, rồi hướng nàng xuống một hành lang dài, mờ sáng khác.
Mặc dù Holly luôn vui mừng thức giấc trước cảnh tượng cô con gái bé nhỏ của mình nhảy tót lên giường cho một nụ hôn chào buổi sáng, ngày hôm nay nàng cưỡng lại rồi dần tỉnh khỏi giấc ngủ mơ màng. Uể oải lầm bầm, nàng rúc sâu hơn nữa vào chiếc gối, trong khi Rose nhảy cẫng lên quanh nàng.
“Mama,” cô bé gọi, tụt vào bên dưới chiếc mền ấm áp. “Mama, dậy đi! Mặt trời ló ra rồi, và hôm nay là một ngày đáng yêu. Con muốn chơi trong vườn. Và thăm chuồng ngựa. Ông Bronson có rất nhiều ngựa, mama có biết không?”
Maude lựa đúng lúc đó để bước vào phòng. “Ông Bronson có tất cả mọi thứ,” tới từ lời nhận xét gượng gạo của cô hầu gái, và Holly ngồi lên từ đống gối với một tiếng cười nghẹt lại. Hối hả, Maude rót một một chậu nước nóng đặt trên phiến đá hoa lát trên chiếc kệ rửa mặt và lôi ra một chiếc bàn chải bằng bạc và một bộ lược cài, kèm theo các vật dụng khác nhau.
“Buổi sáng tốt lành, Maude,” Holly nói, không hiểu sao lại thấy rất phấn khởi. “Cô ngủ ngon chứ?”
“Vâng, và cả Rose của chúng ta cũng vậy. Tôi ngờ rằng cô bé đã rút kiệt sức khi chơi với tất cả đống đồ chơi đó. Cô cảm thấy sao rồi, phu nhân?”
“Tôi có một giấc ngủ diệu kỳ.” Sau vài đêm trằn trọc rồi thức dậy lúc nửa đêm bủa vây với sự nghi ngờ, cuối cùng Holly cũng không thể cưỡng lại nổi một giấc ngủ sâu. Nàng cho đó chẳng qua chỉ là phản ứng tự nhiên khi cảm thấy dễ chịu, giờ họ đã ở dưới mái nhà của ông Bronson và không còn cơ hội nào để suy nghĩ lại được nữa. Và họ đã được ở cho một dãy phòng đáng yêu, rộng rãi và thoáng đãng, được trang trí với những tấm ván màu be, phớt hồng và trắng sữa. Những khung cửa sổ được che bởi vải ren Brussel, và những chiếc ghế bành kiểu Pháp được phủ với thảm Gobelin. Chiếc giường được chạm đục theo motif vỏ sò cuộn* rất phù hợp với chiếc tủ cỡ đại đặt phía bên kia của căn phòng.
(curling shell motif, cái này em dịch không chắc lắm , nói chung đó là cái giường kiểu có kiểu trang trí hình vỏ sò như vầy )
Holly rất hài lòng vì phòng của Rose nằm ngay sát phòng mình, thay vì được sắp ở tầng trên nơi thường được đặt làm phòng trẻ. Phòng cô bé chứa đầy những đồ đạc dành cho trẻ em làm từ gỗ anh đào, kệ sách chật ních với những cuốn sách in tranh vẽ tuyệt đẹp, và chiếc bàn màu nâu đỏ được đặt bên dưới một ngôi nhà búp bê đồ sộ nhất mà Holly từng thấy. Tất cả chi tiết của thứ đồ chơi đó đều hoàn hảo tới kinh ngạc, từ những tấm thảm Aubusson trải trên sàn cho tới những ngôi làng tí hon và những chú gà được treo trên gác bếp.
“Đêm qua tôi đã có một giấc mơ tuyệt vời,” Holly ngáp và dụi dụi đôi mắt. Nàng ngồi hẳn dậy và bắt đầu chất lại đống gối mịn. “Tôi đi dạo trong khu vườn trồng toàn hoa hồng đỏ… chúng đều rất lớn, với những cánh hoa mượt như nhung, và chúng dường thật tới nỗi tôi thực sự có thể hít hương thơm của chúng. Và điều đặc biệt nhất là, tôi có thể ôm những cành hoa bao nhiêu tùy thích, và không có một chiếc gai nào cả.”
“Cô vừa nói là hoa hồng đỏ à?” Maude thoáng nhìn nàng, đôi mắt sáng lên với vẻ hứng thú. “Họ nói rằng mơ về những bông hồng đỏ nghĩa là cô sẽ sớm gặp may mắn trong tình yêu đó.”
Holly giật mình nhìn về phía cô, rồi lắc đầu với một nụ cười khao khát. “Tôi đã từng nghe về chuyện đó.” Khẽ nhìn về cô bé đang ôm mình, nàng hôn lên đỉnh mái đầu lăn quăn của Rose. “Tất cả tình yêu của mẹ là dành cho con và papa của con,” nàng thì thầm.
“Mẹ vẫn có thể yêu papa khi papa ở trên thiên đường à?” Rose hỏi, với tay qua tấm khăn trải giường bằng lụa thêu để lấy con búp bê cô bé đã đem vào phòng với mình.
“Tất nhiên rồi. Con và mẹ vẫn có thể thương yêu nhau kể cả khi chúng ta không ở cùng nhau, có phải không nè?”
“Dạ phải, Mama.” Rose tươi cười với nàng và chìa con búp bê về phía trước. “Mẹ nhìn nè – một trong những bạn búp bê mới của con đó. Đây là bạn búp bê yêu thích nhất của con.”
Holly để ý con búp bê với một nụ cười thán phục. Đầu, đôi cánh tay và đôi chân được làm bằng sứ và được tráng với lớp men bóng sang trọng, và nét mặt được vẽ công phu ửng hồng lên bên dưới những dải tóc thật được bện lại cùng lúc. Con búp bê mặc một chiếc váy lụa xa hoa được tô điểm những hàng nút, những chiếc nơ bướm và những đường xếp nếp, và một đôi giày màu đỏ được vẽ lên đôi chân nữa.
“Thật đáng yêu,” Holly thành thực nói. “Tên bạn ấy là gì, con yêu?”
“Tiểu thư Crumpet.”
Holly bật cười. “Mẹ có cảm giác con và bạn ấy sẽ hứng thú cùng nhau tham gia rất nhiều tiệc trà.”
Rose ôm con búp bê vào lòng và nhìn Holly qua cái đầu bé nhỏ của nó. “Chúng ta có thể mời ông Bronson dự một trong những tiệc trà của chúng ta không hả Mama?”
Nụ cười của Holly nhạt dần khi nàng trả lời, “Mẹ không nghĩ là có thể đâu Rose. Ông Bronson là một người rất bận rộn.”
“Ôi.”
“Ông Bronson đó còn là một người lạ nữa,” Maude tham gia, đem tới một chiếc áo choàng trắng viền đăng ten từ chiếc tủ rồi giữ lấy khi Holly trượt đôi cánh tay qua hai tay áo. “Sáng nay tôi đã nói chuyện với vài gia nhân – tôi phải tự đi lấy nước nóng, khi dường như chẳng có ai thèm tới đây khi chuông rung – và họ có vài điều nói về ông ta.”
“Như là?” Holly lơ đãng hỏi, giấu đi thoáng tò mò của mình.
Khoa tay để Rose tiến lại bên cô, Maude mặc cho cho cô bé quần áo nhỏ và một đôi vớ bằng vải cotton dày. “Họ nói ông ta là một ông chủ tốt và không có ai muốn thêm bất cứ điều gì nữa. Nhưng căn nhà không được điều hành tốt lắm. Người quản gia, bà Burney, và tất cả những người hầu khác đều biết rằng ông Bronson không có chút ý tưởng sơ sài nhất nào và những việc thật sự diễn ra trong các gia đình thượng lưu.”
“Và vậy là họ đã lợi dụng sự thiếu am tường của ông ta trong vấn đề này,” Holly kết luận, khẽ lắc đầu chê trách. Ngay khi đó nàng tự nhủ với bản thân rằng nếu mình không hoàn thành được việc gì khác trong suốt thời gian ở đây, thì ít nhất nàng cũng đảm bảo rằng những gia nhân sẽ được vài chỉ dẫn chu đáo. Chắc chắn Zachary Bronson xứng đáng với sự phục vụ đúng đắn từ những người làm của mình.
Dù sao đi nữa, những lời tiếp theo của Maude đã xua đi tất cả những mối dây cảm xúc bao dung. Chỉnh lại chiếc váy trắng viền đăng ten trên đầu Rose, người hầu gái đã bảo bảm đôi tai của đứa trẻ được phủ kỹ trước khi cô tiếp tục. “Thưa phu nhân, họ nói, rằng ông Bronson rất hoang dã. Đôi khi ông ấy vẫn tổ chức những buổi tiệc ở đây, với rượu, bài bạc và những cô gái điếm trong tất cả mọi góc, và những vị khách đều là những người tai tiếng. Sau mỗi lần diễn ra – vào một trong các buổi tối như vậy, họ đều phải chuyển những tấm thảm và đồ đạc lại chỗ cũ trong vài căn phòng…”
“Maude!” Rose ngọ nguậy thiếu kiên nhẫn bên dưới chiếc váy xếp nếp phủ lên đầu.
“Và họ nói rằng ông Bronson là người đàn ông dâm đãng nhất trong số đó,” Maude nói, dường như càng được khích lệ bởi vẻ mặt ghê sợ không lời của Holly. “Ông ta không đắn đo giữa những người người thợ giặt và các vị nữ công tước, ông ta sẽ đuổi theo bất cứ thứ gì bên dưới tà váy của cô ta. Một trong những người hầu, Lucy, đã nói rằng cô ấy từng trông thấy ông ta với hai người đàn bà cùng một lúc.” Chợt nhận ra Holly có vẻ không hiểu ý của mình là gì, Maude thêm vào một tiếng thì thầm, “ở trên giường, thưa phu nhân!”
“Maude,” giọng của Rose la lên từ chiếc váy đang quấn quanh người. “Cháu không thở được!”
Trong khi Maude kéo chiếc váy xuống và bận rộn với việc thắt dải khăn ở thắt lưng của Rose, Holly ngồi trong im lặng giáng xuống và trầm ngâm trước thông tin vừa biết. Hai người đàn bà cùng một lúc sao? Nàng chưa bao giờ nghe một điều tương tự, thì làm sao có thể tưởng tượng được bằng cách nào hay tại sao mà nó thể diễn ra nổi. Một cảm giác khó chịu không thể chối cãi cuốn lấy nàng. Dường như Zachary Bronson vô cùng thân thuộc với sự suy đồi. Bứt rứt, làm nàng tự hỏi sao lại có thể tác động lên một người đàn ông như anh ta. Chắc chắn phải điên mới thử làm điều đó. Ừm, Bronson sẽ phải thay đổi thói quen thôi. Sẽ không một người có tai tiếng xấu được mời tới đây nữa, và không cờ bạc hay những hành vi phóng túng thuộc bất cứ hình thức nào. Giây phút đầu tiên nghe được một lời bóng gió về điều gì bê bối sắp xảy ra, nàng, Rose và Maude sẽ rời khỏi trang viên này ngap lập tức.
“Ông chủ là một đấu sĩ săn thưởng, cô đã từng nghe chưa?” Maude hỏi Holly, với tay tới chiếc lược để bắt đầu tấn công những nút tóc rối trên mái tóc của Rose.
Cô bé thở dài và chờ đợi với sự kiên nhẫn kỳ lạ, ánh mắt chăm chú một cách thiết tha lên tiểu thư Crumpet. “Cô đã sắp xong chưa?” cô bé hỏi, khiến tiếng cười bật ra từ người hầu gái.
“Tôi sẽ xong ngay khi chải hết những con chuột hư đốn ra khỏi tóc cô, tiểu thư!”
“Rồi, tôi có nghe về chuyện đó,” Holly nói, trán nhăn lại vì hiếu kỳ.
“Khoảng hai năm trước hoặc hơn, người gác cổng James đã nói cho tôi biết,” Maude thuật lại. “Một đấu sĩ với khớp tay để trần, ông Bronson đó, và ông ta đã đem về nhà tiền thưởng tất cả những lần lao lên vũ đài. Cô có thể tin là James thực sự từng trông thấy ông ta thi đấu, rất lâu trước khi ông Bronson kiếm được gia tài không? James nói rằng ông Bronson là người đàn ông dáng đẹp nhất mà anh ta từng trông thấy, với hai cánh tay mà người ta không thể vòng nổi đôi bàn tay qua nó và một cái cổ to mập như một chú bò. Và ông ta có thể thi đấu rất trầm tĩnh như người ta mong muốn, không bao giờ để bản thân nổi giận. Một nhà vô địch hoàn hảo cho những cú đấm.”
Can đảm của Holly tụt xuống theo mỗi từ mà người hầu gái nói. “Ôi, Maude ơi… chắc tôi phải điên mất rồi mới đưa tất cả chúng ta tới đây. Sẽ là vô vọng khi cố thử dạy cho ông ta bất cứ điều gì về phép tắc lễ nghi.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu, phu nhân,” Maude đáp, khi hân hoan hất những lọn tóc vàng về một bên để tạm thoát khỏi kiểu tóc của mình. “Sau tất cả con đường để đi lên từ vũ đài tới trang viên đẹp lạ kỳ nhất Luân Đôn. Chắc chắn việc trở thành quý ông chỉ là thêm một bước nữa thôi.”
“Nhưng đó sẽ là bước dài nhất so với tất cả,” Holly nhăn nhó nói.
Rose nhặt lên con búp bê và tiến lại bên cạnh giường. “Con sẽ giúp mẹ, Mama. Con sẽ dạy ông Bronson tất cả cách sử xự cho ông ấy.”
Holly trao cho con gái một nụ cười yêu thương. “Con thật ngọt ngào khi muốn giúp mẹ, con yêu. Nhưng mẹ muốn con ít tiếp xúc với ông Bronson thôi con yêu. Ông ấy… không phải một người đàn ông tốt.”
“Dạ, thưa Mama,” Rose nghiêm túc nói, thốt ra một tiếng thở dài thất vọng.
Vì Maude đã chỉ rõ, dù có rung bao nhiêu lượt chuông cũng chẳng thể gọi nổi một người hầu vào phòng, và cuối cùng Holly cũng từ bỏ với một tiếng thở dài. “Nếu chúng ta đợi một người hầu đem bữa sáng tới phòng trẻ cho Rose thì con bé chết đói mất,” nàng lầm bầm. “Sáng nay tôi sẽ nói chuyện với bà Burney, và có lẽ bà ấy sẽ giải thích tại sao mà không một ai trong tám mươi người hầu lại không thể trèo nổi lên những bậc cầu thang.”
“Họ không tốt đẹp gì đâu, thưa phu nhân,” Maude ủ ê nói. “Không một người nào được ban phúc trong số họ. Khi đi qua phòng của những người hầu vào sáng nay, tôi đã trông thấy một chị hầu với cái bụng phình ra như vậy nè – ” cô diễn tả bụng bầu “- và một cô nữa thì hôn nhau say đắm – ngay trong sảnh, cô có tưởng tượng được không – và một cô gái khác thì đang ngủ ngay trên bàn. Một người gác cửa thì đi ra với mái tóc rắc bột một nửa, và một người khác thì đang phàn nàn làm sao mà chẳng có ai có giặt quần ống túm cho cậu ta vào ngày giặt đồ…”
“Làm ơn, đừng nói thêm nữa,” Holly cầu xin trong tiếng cười lo lắng, giữ đôi bàn tay trong điệu bộ bất lực. “Có quá nhiều việc mà tôi khó có thể biết phải bắt đầu từ đâu nữa.” Nàng cúi xuống cô con gái đang chẳng hiểu chuyện gì và hôn cô bé thật kêu. “Rose cưng à, sao con không đưa tiểu thư Crumpet xuống tầng, và chúng ta có thể tìm một chút đồ ăn sáng?”
“Ăn sáng với mẹ sao?” cô gái nhỏ kêu lên rạng rỡ. Như những đứa trẻ khác ở cùng địa vị, cô bé đã quen với việc dùng bữa sáng của mình trong phòng trẻ. Dùng bữa với người lớn tuổi là một đặc quyền theo thường lệ chỉ được áp dụng với một độ tuổi thích hợp, khi nào những đứa trẻ đã hình thành được lối cư xử quý phái của mình.
“Chỉ sáng nay thôi,” Holly nói với một tiếng cười, dịu dàng chỉnh lại cho thẳng chiếc nơ bướm màu xanh to đùng trên đỉnh đầu cô bé. “Và mẹ cực kỳ hy vọng con sẽ là một tấm gương tốt cho gia đình Bronson noi theo.”
“Ôi, dạ được !” Giữ lấy tiểu thư Crumpet một cách chắc chắn, Rose bắt đầu hướng dẫn cho cô búp bê của mình những điểm quan trọng để sử xự ra sao cho giống với một quý cô.
Dù sao đi nữa Holly đã xoay sở được để dẫn con gái và người hầu tới phòng ăn sáng, nơi đang thoát ra một mùi hương rất ngon miệng. Phòng ăn sáng, với những khung cửa sổ cao hướng tầm nhìn ra khu vườn lộng lẫy và những bức tường được ghép ván theo chủ đề trái cây mạ vàng, rất là thu hút. Phần bên của chiếc bàn được đặt đầy những dĩa được giữ ấm bởi những chiếc khay bạc hình vòm và những ngăn xoay bằng sứ được xếp thành tầng. Sáu chiếc bàn tròn nhỏ sáng lấp lánh bên dưới ngọn đèn chùm bằng pha lê.
Elizabeth Bronson đã ngồi sẵn ở một trong số những chiếc bàn, đang nâng một chiếc tách sứ thanh mảnh lên môi. Khi trông thấy Holly, Maude và Rose bước vào trong phòng, cô liền trao cho họ một nụ cười rạng rỡ. “Buổi sáng tốt lành,” cô vui vẻ nói. “Sao vậy Rose, cháu sẽ dùng chung bữa sáng với chúng ta phải không? Thật vui quá. Cô hy vọng cháu sẽ ngồi bên cạnh cô.”
“Và tiểu thư Crumpet nữa được không?” Rose hỏi, giơ lên con búp bê mới của mình.
“Tiểu thư Crumpet sẽ có một chiếc ghế của riêng,” Elizabeth nói vẻ quan trọng, “và ba chúng ta sẽ thảo luận các kế hoạch của chúng ta trong ngày hôm nay nha.”
Cười khúc khích vì thích thú khi được đối xử như người lớn, Rose hướng về phía Elizabeth nhanh nhất có thể. Maude im lặng chuẩn bị phần ăn sáng cho đứa trẻ, như thể muốn chứng minh cho những người làm thấy một người hầu được đào tạo bài bản nên xử trí những bổn phận của cô ấy ra sao.
Holly đi tới tủ búp phê, nơi Zachary Bronson đang làm ngập dĩa của mình với cơ man nào là trứng, thịt nguội, bánh mì và rau. Mặc dù ăn mặc như một quý ông với áo choàng màu than xám cho buổi sáng, quần đen và một chiếc áo ghi lê mặc bên trong, thì trong anh tavẫn có chút nét kẻ cướp. Nàng cho là anh ta sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn toàn rũ hỏi bầu không khí đường phố dày dạn vẫn núp bên dưới vẻ ngoài được chải chuốt kỹ lưỡng kia được. Ánh mắt quan sát tăm tối của anh ta là nguyên nhân của một cơn run rẩy bò dưới phần xương mạn sườn của nàng. “Xin chào,” anh ta lầm rầm. “Tôi hy vọng bà ngủ ngon?”
Nhớ lại những tai tiếng từ lối cư xử hoang dã của anh ta, Holly lịch sự đáp lại, còn hơn một nụ cười lạnh nhạt. “Rất ngon, cảm ơn ông. Tôi nghĩ chúng tôi tới vừa kịp lúc để chúng ta có thể ăn sáng cùng nhau.”
“Tôi đã bắt đầu dùng được một lúc rồi,” Bronson thích thú đáp lại. “Đây là dĩa thứ hai của tôi.”
Holly cảm thấy đôi lông mày của mình nhấc lên vài cm khi nàng trông thấy cả núi thức ăn anh ta có ý định tiêu thụ.
Vừa ngay lúc đó người quản gia bước vào căn phòng, và Holly trao cho bà ta một ánh nhìn dò hỏi. “Ngày tốt lành, bà Burney… và bà thấy đó, tôi đã đưa con gái tôi xuống đây dùng bữa sáng, bởi vì dường như chẳng có ai trả lời tiếng chuông cả. Tôi đang tự hỏi có lẽ dây bị đứt chăng?”
“Chúng tôi vô cùng bận rộn thưa phu nhân,” người quản gia đáp, nét mặt chẳng biểu hiện gì nhiều ngoại trừ phần kéo căng không mấy hài lòng quanh đôi mắt và cái miệng. “Những người hầu không thể trả lời tiếng chuông ngay trong chốc lát sau khi nó được rung được.”
Cưỡng lại cám dỗ hỏi coi đã bao giờ những người hầu đáp lại những tiếng chuông rung chưa, Holly kiên quyết sẽ làm rõ vấn đề với bà Burney vào một lúc khác trong ngày hôm nay. Người quản gia dọn ra thêm đồ dùng bằng bạc và rời căn phòng.
Cầm trên tay dĩa đồ ăn nặng nề của mình, Bronson nấn ná ở tủ búp phê khi Holly chọn một vài món ăn cho bữa sáng của mình – một lát bánh mì nướng, một muỗng đầy trứng, và một chút sa lát. “Sáng nay tôi có công việc phải giải quyết,” anh ta lưu ý. “Tôi có thể bắt đầu bài học sau bữa trưa, nếu hợp ý bà.”
“Vậy cũng được,” Holly nói. “Thật sự thì, tại sao chúng ta không lên một lịch trình tương tự cho tất cả mọi ngày chứ? Tôi sẽ chỉ dẫn cho em gái ông vào buổi sáng, và bài học của ông sẽ diễn ra trong lúc Rose ngủ trưa.”
“Không phải lúc nào tôi cũng rảnh vào giữa ngày,” Bronson trả lời.
“Có lẽ trong những lần đó, tôi và ông có thể sắp xếp vào buổi tổi, sau khi Rose đi ngủ,” Holly gợi ý, và Bronson gật đầu tán thành. Với những sắp xếp đã được ổn thỏa, Holly đưa cho Bronson dĩa của nàng. “Ông có thể đem dĩa của tôi tới bàn ăn sáng, thưa ông. Trong trường hợp khi một người hầu không có sẵn ở đó để thực hiện hiện việc phục vụ này, một quý ông có thể đề nghị sự giúp đỡ của mình với một quý bà.”
“Tại sao tôi lại phải đem dùm dĩa của một người phụ nữ khi cô ta hoàn toàn có khả năng tự mình làm được?”
“Bởi vì một quý ông phải hành động như một người đầy tớ của một quý bà, thưa ông Bronson. Ông ấy phải làm hết sức có thể cho bà ấy cảm thấy thoải mái và tiện lợi.”
Một nhánh lông mày của anh ta cong lên. “Các quý bà toàn làm những việc còn hơn cả nhàn rỗi đó chứ.”
“Hầu như không đâu thưa ông,” Holly trả lời, chọi lại tông giọng khô khan của anh ta. “Chúng tôi dành từng phút khác trong cuộc sống để chăm lo cho những đứa trẻ, quản lý sổ sách trong gia đình, đi thăm người bịnh khi cần thiết, giám sát công việc tu bổ, giặt giũ, các bữa ăn, và lên lịch trình cho các họat động xã hội của những ông chồng.”
Bronson nhìn nàng đăm đăm với đôi mắt đen láy lấp lánh tiếng cười. “Đó là những gì tôi có thể trông đợi ở một người vợ à? Vậy thì tôi sẽ muốn mau chóng cưới một cô.”
“Một ngày nào đó tôi sẽ chỉ cho ông những quy tắc để tìm hiểu các vị tiểu thư một cách thích hợp.”
“Tôi khó có thể chờ được,” anh ta dịu dàng trả lời.
Bronson đem dĩa của họ tới cùng chiếc bàn mà Elizabeth và Rose đang ngồi. Trước khi Holly có thể chỉ cho anh ta biết cung cách ngồi bên cạnh một quý bà, Rose nhìn Bronson với đôi mắt tò mò sáng rỡ và hỏi một câu gần như khiến Holly ngất xỉu.
“Thưa ông Bronson,” cô bé thỏ thẻ một cách ngây thơ, “tại sao ông lại ngủ với hai người phụ nữ ở bữa tiệc của ông vậy?”
Choáng váng, Holly nhận ra Rose đã nghe lỏm cuộc trò chuyện của nàng từ lúc sớm với Maude. Maude dừng hẳn việc lấy thức ăn cho cô bé, chiếc dĩa sứ đắt tiền trượt khỏi tay và rơi loảng xoảng trên bàn.
Elizabeth nghẹn một miệng thức ăn, bằng cách nào đó đã cố nuốt chửng và giấu khuôn mặt đỏ sẫm với chiếc khăn ăn. Khi làm được, cô liếc về phía Holly với đôi mắt tràn ngập cân bằng giữa hốt hoảng và nô giỡn, rồi nói với một tiếng lầm bầm nghèn nghẹn. “Thứ lỗi cho em – chiếc giày bên phải bị kẹt sao đó – em tin là em phải đi thay một đôi khác.” Cô vội vàng bỏ chạy ngay lập tức, để lại những người còn lại trong phòng nhìn Bronson trừng trừng.
Trong tất cả bọn họ, Bronson là người duy nhất chẳng có chút phản ứng thấy được nào, giữ lại một nụ cười châm biếm trầm tư trên miệng. Chắc phải anh ta là một tay chơi bài rất, rất giỏi, Holly nghĩ.
“Những lần các vị khách bắt đầu cảm thấy mệt ở những buổi tiệc của ta,” Bronson nói với đứa trẻ, cái giọng sự-thực-nó-vậy. “Ta đơn thuần chỉ giúp họ nghỉ ngơi mà thôi.”
“Ồ, cháu hiểu rồi,” Rose tươi cười nói.
Holly gắng tìm lại giọng nói của mình. “Tôi tin con gái tôi đã ăn xong bữa sáng rồi, Maude.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Người hầu gái xông lên trong sợ hãi để kéo cô bé dậy và rời khỏi cái cảnh tượng xấu hổ đó.
“Nhưng Mama,” Rose phản đối, “Con vẫn chưa…”
“Con có thể cầm dĩa của con lên phòng trẻ,” Holly nói chắc nịch, sắp xếp chỗ ngồi cho mình như thể chưa có gì khiếm nhã xảy ra. “Ngay lập tức, Rose. Mẹ muốn thảo luận vài điều với ông Bronson.”
“Tại sao con chẳng bao giờ được ăn với người lớn vậy?” đứa bé buồn rầu hỏi, đi theo Maude rời khỏi căn phòng.
Bronson ngồi bên cạnh Holly, ánh mắt thận trọng lướt xẹt qua khuôn mặt phê phán của nàng. “Hình như những người hầu đã bàn tán thì phải,” anh ta lẩm bẩm.
Holly khiến giọng mình lạnh nhạt và nhanh nhẹn hết sức có thể. “Thưa ông Bronson, sẽ không có thêm ‘giúp các quý bà nghỉ ngơi’ nữa trong căn nhà này một khi chúng tôi đang lưu lại đây, dù với một hoặc hai, hay bất cứ con số nào khác. Tôi sẽ không để con gái tôi khó tránh khỏi việc bàn luận đến những chủ đề không đứng đắn. Hơn nữa, mặc dù người làm nợ ông sự tôn trọng như một việc đương nhiên, cũng sẽ giúp đỡ rất nhiều nếu ông ăn ở theo cái lối xứng đáng với sự tôn trọng của họ.”
Còn hơn cả trông xấu hổ hay ngượng ngùng, Bronson đáp trả cái nhìn cứng rắn của nàng với một nét quắc mắt giận dữ. “Nhiệm vụ của bà là chỉ dẫn cho tôi về một vài vấn đề xã giao, thưa phu nhân. Làm cách nào mà việc quản lý cuộc sống cá nhân của tôi lại liên quan tới bà vậy.”
Nàng cầm dĩa lên và gẩy ra một vài quả trứng vàng quanh dĩa của mình. “Không may là, ông không thể tách rời cuộc sống cá nhân của ông ra khỏi các họat động xã hội được, thưa ông. Không một ai có thể kiểm tra phẩm hạnh của mình ở cánh cửa như kiểm tra một chiếc nón, và đội chúng lên đầu khi ông ta rời đi được.”
“Tôi có thể.”
Ngạc nhiên bởi lời xác nhận điềm tĩnh của anh ta, Holly bật ra một tiếng cười không tin. “Nhìn bề ngoài thì có vẻ ông nghĩ như vậy thật!”
“Đừng gắng nói với tôi rằng đời sống cá nhân của bà lúc nào cũng có thể đứng thẳng trước sự soi mói của công chúng, thưa phu nhân. Vầng hào quang của bà chưa hề suy suyển dù chỉ một chút hay sao?”
Phát hiện nàng đang nắm chặt chiếc nĩa của mình như thể nó là một vũ khí phòng thủ, Holly đặt thứ đồ dùng đó xuống. “Chính xác thì ông đang hỏi điều gì vậy?”
“Bà chưa bao giờ say rượu? Chưa bao giờ đánh bạc sạch nhẵn số tiền bà có? Chưa bao giờ nguyền rủa như một thủy thủ khi không giữ được bình tĩnh? Chưa bao giờ cười trong nhà thờ? Chưa bao giờ nói điều gì xấu xa sau lưng người bạn thân thiết của bà sao?”
“À, tôi…” nàng nghiêm túc lục lọi trong ký ức, thấy rõ được ánh mắt trông đợi của anh ta. “Tôi không nghĩ vậy.”
“Chưa bao giờ?” Bronson dường như bị chao đảo bởi câu trả lời. “Dành quá nhiều thời giờ ở chỗ người thợ may chăng?” anh ta hỏi, như thể đang hy vọng vượt quá việc kỳ vọng nàng đã từng dính vào lỗi lầm trầm trọng nào đó.
“Ừm, có một điều.” Holly vuốt nhẹ làn vạt áo của mình. “Tôi quá thích những chiếc bánh. Tôi có khả năng ăn hết cả một dĩa đầy mỗi khi ngồi xuống. Tôi dường như không thể ngăn nổi bản thân mình.”
“Những chiếc bánh,” anh ta lẩm bẩm với sự thất vọng rõ ràng. “Đó là lỗi lầm duy nhất của bà à?”
“Ồ, nếu chúng ta đang thảo luận về những nhược điểm thì tôi cũng có một vài,” nàng nhất quyết với anh ta. “Dễ chiều theo bản thân nè, ngoan cố nè và tôi cũng phải vật lộn với tính kiêu căng nữa. Nhưng đó không phải vấn đề với cuộc thảo luận này, thưa ông Bronson. Chúng ta đang nói về những thói quen của ông chứ không phải của tôi. Và sự thật là, nếu muốn cư xử đàng hoàng như một quý ông, ông không bao giờ được phép để những như cầu cấp thấp của mình chế ngự những thứ cao hơn được.”
“Tôi không có nhu cầu cao hơn nào cả, phu nhân Holland.”
“Không nghi ngờ gì sẽ thoải mái hơn – và dễ chịu hơn – khi đòi hỏi như vậy. Dù sao đi nữa, một người đàn ông không bao giờ có thể làm chủ bản thân cho tới khi anh ta có thể kiểm soát được những cơn bốc đồng trong dục vọng của mình. Và khi hành vi đó trở nên quá mức, nó sẽ dẫn tới sự thoái hóa về tâm trí và thể xác.”
“Sự thoái hóa,” anh ta lặp lại một cách nghiêm trọng. “Với tất cả những mối lưu tâm mà tôi có quyền được hưởng, tôi chưa bao giờ để ý bất kỳ một tác động tai hại nào đó, thưa phu nhân.”
“À, một ngày nào đó ông sẽ thấy. Sẽ gây hại đến sức khỏe của một người đàn ông khi chiều theo bất cứ một thèm khát quá độ nào, dù là thức ăn, tinh thần hay… hay…”
“Họat động tình dục?” anh ta giúp đỡ.
“Phải. Vì vậy cho nên tôi hy vọng từ bây giờ ông sẽ hoạt động có chừng mực trong tất cả những vấn đề đó. Tôi nghĩ ông sẽ hài lòng khi phát hiện ra những lợi ích tích cực sẽ đem lại cho tính khí của ông.”
“Tôi không phải một lễ sinh nhà thờ, phu nhân Holland. Tôi là một người đàn ông, và mọi đàn ông đều có những nhu cầu nào đó. Nếu bà lưu tâm tới hợp đồng của chúng ta, chẳng có việc đề cập gì tới các họat động trên chính chiếc giường của tôi…”
“Vậy thì khi ông phải nhờ những cô gái bán hoa, hãy dẫn họ tới chỗ khác,” Holly nói. Mặc dù nàng không cao giọng, nhưng câu nói thấm đẫm chất thép. “Xa khỏi sự để ý của mẹ ông, em gái ông, con gái tôi… và tôi. Tôi nhất định phải được ở một nơi đứng đắn và nhận được sự tôn trọng, và tôi sẽ không ở lại dưới cùng một mái nhà với những chuyện kiểu đó diễn – ra.”
Ánh mắt họ thách thức nhau trong chốc lát. “Bà đang nói rằng tôi không thể nằm với một người đàn bà trong ngôi nhà của chính mình,” anh ta nói, như thể không thể tin sự cả gan của nàng. “Trong giường của chính tôi à.”
“Một khi tôi còn đang lưu lại đây, thưa ngài.”
“Thói quen tình dục của một người đàn ông chẳng việc gì tới chuyện trở thành một quý ông. Tôi có thể kể cho bà ít nhất cả tá người được gọi là “quý ông” và tất cả đều được kính trọng hết mức, là những vị khách thường xuyên ở những nhà chứa mà tôi lui tới. Thật sự, tôi có thể nói cho bà biết những bài tập phi thường mà họ biết để…”
“Không, cảm ơn ông,” Holly vội cắt ngang, ấn hai tai vào đôi tai bỏng rát của mình. “Tôi thấy thủ đoạn của ông rồi, ông Bronson. Ông đang cố làm tôi xao lãng với câu chuyện về những việc hổ thẹn của những người đàn ông khác để che đậy cho chính mình. Dù sao đi nữa, tôi đã thiết lập những điều kiện của mình, và tôi sẽ khăng khăng buộc ông phải chấp nhận. Và nếu ông đưa một người phụ nữ không đáng trọng tới ngôi nhà này và có quan hệ dây dưa với cô ta, tôi sẽ hủy thỏa thuận của chúng ta ngay lập tức.”
Bronson giật ra một lát mỏng bánh mỳ nướng từ chiếc giá để bằng bạc thanh tú và trét mứt cam lên. “Cho những gì mà tôi đang phải đương đầu,” anh ta rầu rĩ nói, “hơn là tốt nên quen dần với những điều kinh khủng từ bà.”
“Tôi hứa sẽ làm hết khả năng mình. Và làm ơn đừng khoa tay múa chân với cái dụng cụ đó.”
Nhăn nhó, Bronson đặt cái muỗng lại chiếc tách đựng mứt bằng pha lê. “Cứ ra chỉ thị tất cả những gì bà muốn, thưa phu nhân. Chỉ cần đừng cố cải tạo tôi là được.”
Anh ta là một tên đàn ông xấu xa không thể sửa được, và cái tính hư hỏng chẳng biết ăn năn rõ ràng rất là lôi cuốn. Holly tự hỏi làm sao nàng lại thấy anh ta dễ thương một cách kỳ quặc như vậy. Có lẽ là do nàng đã bị vây quanh bởi những người đàn ông đứng đắn hơi lâu một chút rồi.
“Thưa ông Bronson,” nàng nói, “tôi hy vọng một ngày nào đó ông sẽ nhận ra họat động dục tính có thể có hơn nhiều thứ mà ông biết được. Đó là biểu lộ của tình yêu cao cả… một sự đồng điệu của tâm hồn.”
Bronson đáp lại với một tiếng cười trầm, như thể anh ta được giải trí cực kỳ bởi quan điểm mà nàng cho rằng mình có thể hiểu về những hành động tự nhiên đó mà anh ta lại không hề hay biết. “Nó đơn giản là nhu cầu thể xác thôi,” anh ta đáp lại. “Không cần biết bao nhiêu nhạc sĩ, nhà thơ và các tiểu thuyết gia đã diễn tả sao cho nó khác đi. Và tình cờ nó lại là một trong những trò tiêu khiển ưa thích của tôi.”
“Vậy thì cứ làm tất cả những gì ông muốn,” nàng chua ngoa nói. “Chỉ cần không ở trong nhà này là được.”
Anh ta trao cho nàng một nụ cười cố tình để chọc giận hơn nữa. “Tôi cũng định vậy đây.”