Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Now You See Her

Chương 15

Tác giả: Linda Howard

Cô rời giường lúc hơn ba giờ sáng một chút, đi qua căn hộ tối đen mà không do dự gì. Thái độ lạnh nhạt bình tĩnh; cô gần như không mở nổi mắt. nhịp tim chậm đều.

Khi cô đi đến bức tranh chưa hoàn thành, vẫn được đặt trên giá vẽ, cô đứng trước nó một lúc lâu đầu hơi ngẩng lên, như thể nắng nghe một tiếng nói vô hình.

Cô chuyển động chậm mơ màng khi cô trộn màu nâu với màu đen. Khi chỗ hỗn hợp ấy trở thành một vệt đen bóng như lông chồn, cô mới bắt đầu vẽ. Những nét vẽ chính xác sáng tạo lên một người có mái tóc đen, mái tóc xõa lộn xộn trên tấm thảm màu yến bạch.

Gương mặt dường như khó hơn nhiểu, có cảm xúc mà cô chưa từng thấy qua. Ánh bình mình cuối mùa hè hiện ra rõ ràng hơn khi cô cẩn thận vẽ lên gương mặt đáng yêu tái nhợt một đôi mắt mở to và nhìn như đã chết, cái môi tô son chùng xuống. xưởng vẽ đã sáng hẳn khi cô đặt cọ vẽ vào lọ nhựa thông, cất các lọ màu đi, và quay lại giường nhẹ nhàng y như lúc rời khỏi đó.

Mặt trời chiếu thẳng vào cửa sổ khi Sweeny thức giấc. cô cuộn người lại như quả bóng, tay cô vòng quanh cơ thể với nỗ lực vô thức để duy trì hơi ấm. cái lạnh đến không tưởng, lạnh hơn nhiều so với trước kia. Cô đang run lên mạnh mẽ đến mức chiếc giường cũng bị rung theo.

Richard. Cô cần Richard.

Cô rên rỉ khi bò sang một bên giường. các chữ số màu đỏ trên đồng hồ kỹ thuật bị mờ đi vì ánh sáng chói, nhưng rõ ràng chúng vẫn là số 1 số 0, số 3 và 4. 10-30-4.

Tại sao Richard không gọi điện cho cô?

Anh nên gọi điện. nếu cô không gọi cho anh anh sẽ gọi cho cô. Thói quen của họ hình thành nhanh biết chừng nào! Cô đã dựa dậm vào anh thậm chí còn nhanh hơn thế. sự vắng bóng anh làm cô run rẩy, lo sợ mất đi sự an toàn mới có mà cô chỉ mới vừa bắt đầu tin vào nó.

“Richard,” cô thì thầm như thể cô có thể gọi anh đến bên cô. Giọng cô nhỏ và yếu.

Đừng hoảng loạn, đừng hoảng loạn, cô thầm nghĩ như vậy. cô có thể làm được việc đó. Cô sẽ không chết đâu, cô tự trán an bản thân; cô chỉ nghĩ rằng cô sẽ làm vậy. dù việc tâm linh này có những quy luật lạ đời đến thế nào, cô cũng chưa từng nghe nói rằng việc thực hành có thể giết chết các học viên. Không phải cô có thời gian nghiên cứu sức mạnh siêu nhiên hay bất cứ thứ gì giống như vậy; cô chỉ tập trung vào những con ma thôi. Có lẽ một nhà tâm linh chỉ chuyên một lĩnh vực, giống như bọ ngựa đực vậy. (bọ ngựa cái sau khi xxx với bọ ngựa đực, sẽ ăn thịt luôn bạn tình của mình)

Hãy gọi cho Richard. Có lẽ anh ngủ quên. Có lẽ đêm qua vì bữa tiệc kinh doanh nên anh về muộn.

Cô chạy đến bên điện thoại, nhưng khi đó cô có cảm giác phát ốm chạy trong người. cô do dự đến xưởng vẽ, hành động của cô chậm chạp và vụng về. cô phải biết, lúc này cô phải biết. cô đếm từng giây một. Richard nghĩ cô làm việc sau khi sự việc xảy ra, nhưng tận sau trong tâm khảm cô không thấy chắc chắn, và sự không chắc chắn ấy bắt cô phải bước tiếp, thậm chí dù cho chân cô có cảm giác như chúng không thuộc về cô và không muốn làm theo tâm trí cô. Cô loạng choạng bước đi trong phòng, bực bội vì phải cố gắng di chuyển, và cảm nhận được cái đau tận sâu ở bên trong.

Sau đó cô bước tới bên bức tranh, và ước sao mình đừng làm thế. cô đứng trước nó, máu dồn lên tai cô, run rẩy mạnh tới mức cô nghiến răng lại để cho chúng không đập vào nhau.

Candra.

Cô nhìn chằm chằm vào bức tranh cho tới khi đau mắt, hi vọng những hình ảnh ấy sẽ đột nhiên được sắp xếp lại vào chỗ một ai khác. Cô đã nhầm. cô đang nhìn thấy chỉ một chân dung bề nổi, và bởi vì Candra quá nổi bật trong cuộc sống những ngày này, tự nhiên cô đưa ra quyết định đó.

Nhưng gương mặt chính xác đến kỳ lạ, với chất lượng hình ảnh của sơn Gerhard Richter. Và Sweeny biết cô rất rất giỏi vẽ tranh chân dung.

Candra.

Ôi chúa ơi, chúa ơi!

Cô không biết số điện thoại của Candra. Nó không nằm trong danh sách vì Candra đã từng nói khi cô chưa từng cho ai số điện thoại của mình. Phòng tranh. Cô ấy có thể ở phòng tranh, và Sweeny biết số điện thoại đó.

Cô đi đến phòng khách và đến bên chiếc điện thoại không dây. Nhưng điện thoại đổ chuông và đổ chuông, và cuối cùng máy trả lời tự động cũng được bật lên. Sweeny thấy bực mình vì không kết nối được điện thoại. tay cô run lên mạnh tới mức cô đánh rơi điện thoại, và khi cô cúi xuống nhặt nó lên, cô dường như không còn sức lực nữa, và cô chỉ tiếp tục tiếp tục ngã xuống sàn nhà.

Cô nằm lên chiếc điện thoại, một góc nhựa cứng đâm vào xương sường cô. Cô rên rỉ cố ngồi lên và đặt chiếc điện thoại trong lòng khi ấn số điện thoại của Richard.

Một người trợ lý của anh trả lời, giọng nói của cô nhỏ đến kỳ lạ. “tôi là S-Sweeny. Richard có ở đó không?”

“Tôi rất tiếc, cô Sweeny nhưng anh ấy không có ở đây hôm nay.” Cô ấy do dự, sau đó nói. “Cô Candra đã bị giết hại.”

“Không,” Sweeny rên rỉ, gần như phát khóc.

“Người quản gia tìm thấy… thi thể khi bà ấy đến vào sáng hôm nay. Anh Worth đang ở cùng cảnh sát lúc này.”

Cô khóc òa, cuối cùng mình cũng đã khám phá ra. Cô hít một hơi sâu, và nói giọng nặng nề. “Hãy nói với Richard rằng tôi g-gọi cho anh.”

“Tôi sẽ nhắn lại cô Sweeny, nhanh như có thể.”

Vậy thì Richard đã đúng, cô không thể giúp gì, không thể ngăn chặn bất cứ điều gì. Sweeny khóc, gục đầu lên đầu gối tách ra hai bên. Nếu cô không thể làm gì với những cảnh kinh hoàng mà mình vẽ, vậy nó có tác dụng gì chứ? Tại sao lại bị nhiễm cái lạnh man rợ này khi không có cơ hội nào để ngăn chặn những điều xấu xảy ra? sẽ có một món quà, một thứ xứng với nỗi đau mà cô phải chịu đựng.

Bắp chân cô đột nhiên phản ứng lại sự căng thẳng kéo dài và thắt lại thành chuột rút mạnh đến nỗi cô phải hét to. Thở hổn hển, gào khóc, cô để gót chân bên bắp đùi và vuốt ve tới đầu gối, cố gắng để làm cho cơ bắp thả lỏng. cô làm đi làm lại nhưng cơ bắp dường như lại soắn lại khi được vuốt ve.

Cô đã từng chứng kiến một huấn luyện viên giúp một cầu thủ bóng đá thoát khỏi chuột rút. Ông đã dùng cả hai bàn tay chuyển động lên xuống. cô hít một hơi mạnh để tự ổn định mình và đặt cả hai tay lên đùi. Cô có thể cảm nhận được cơ bắp cứng lại giữa hai lòng bàn tay. Tiếng kêu đau đớn nghẹn lại nơi cổ họng khi cô bắt đầu thực hiện những chuyển động nhanh hơn, nhưng chỉ trong vài giây cơn đau bắt đầu giảm dần, ít nhất là ở chỗ đùi đó.

Cái chân ấy cuối cùng cũng thả lòng, cô cũng làm thế với cái chân trái. Con chuột rút này có vẻ bướng bỉnh hơn, quay lại ngay sau khi cô dừng việc mát xa. Cô tiếp tục làm thế trong năm phút và cuối cùng đùi cô cũng được thả lỏng. toàn thân cô giống như một quả bóng bị thủng; cô loạng choạng, yếu đuối không còn sức để ngồi dậy nữa.

Hơi ấm. cô cần có hơi ấm. Richard sẽ không đến được. anh vẫn là người chồng hợp pháp của Candra; anh sẽ phải cung cấp thông tin cho cảnh sát, điền vào các bản báo cáo, có lẽ nhận dạng thi thể của Candra, thu xếp mọi việc. Sweeny có số điện thoại di động của anh, nhưng cô không gọi cho anh. Tự cô phải quan tâm đến điều đó.

Cái chăn điện không giúp được gì. Cà phê nóng cũng chỉ giúp được một chút nhưng không đủ. Thân nhiệt là hơi ấm ẩm ướt vì cơ thể cô ướt sũng rồi. đó là thứ mà cô cần: hơi ấm ẩm ướt. tắm sẽ không mang lại nhiều. cô cần ngâm mình trong nước nóng.

Cô bò vào nhà tắm, kéo lê mình như một con thú bị thương. Tay và chân gần như bị tê liệt, và cô có thể cảm nhận suy nghĩ của mình chậm lại.

Cô chưa từng tắm trong bồn, mà luôn tắm bằng vòi hoa sen. Cô nhìn chằm chằm vào nút xả nước một lúc lâu trước khi cô nhận ra nó làm việc thế nào, dù tất nhiên cô đã biết điều đó. Hơi lạnh làm cô thành kẻ ngốc.

Cô bật nước nóng ở mức nóng nhất và quan sát hơi nước bốc lên. Phần còn lại cảm giác quen thuộc xuất hiện, và cô cũng bật cả nước lạnh nữa. nếu cô bước vào bồn nước quá nóng, cô sẽ tự làm bỏng mình, và thậm chí nó không nóng tới mức bòng, nó cũng có thể giết người; nhiều người đã chết trong bồn nước nóng khi họ ngâm mình quá lâu khiến cho tim ngừng đập. cô phải cẩn thận.

Cô đặt tay dưới vòi nước, và tạ ơn khi hơi ấm thấm lên những ngón tay. Cô thấy tuyệt tới mức đặt cả bàn tay còn lại dưới vòi nước, cô nằm bên cạnh bồn nước vì cô không có đủ sức để ngồi dậy.

Khi nước bắt đầu đủ sâu đạt đến lỗ thoát nước, cô tắt vòi nước và bò vào trong bồn mà không cửi đồ ngủ. cô suýt rít lên khi chìm vào trong chỗ nước nóng, hơi ấm quá mạnh. Ngón chân cái của cô đập mạnh. Cô nhìn chằm chằm vào đôi chân trần dưới nước; trông chúng trắng bệnh đi vì lạnh và gần như teo lại.

Cô dầm mình xuống cho đến khi cằm chạm tới mặt nước. Những sợi tóc xoắn nổi quanh vai cô. Cơn run của cô tạo lên những cơn sóng nhỏ lên xuống. “Làm ơn, làm ơn, làm ơn,” cô nghe thấy mình nói, hết lần này đến lần khác. Nếu nó khôgn có tác dụng cô sẽ gọi 911. Có lẽ cô nên làm vậy rồi, nhưng một phần trong người cô vẫn không tin là hơi lạnh này nghiêm trọng tới mức đó.

Cô bắt đầu ấm lên. Đó là một quá trình từ từ, hơi ấm của nước xâm nhập vào cơ thể cô. Cơn run bắt đầu giảm dần, vậy nên không phải nó ngừng hẳn mà chỉ là cho cô có thể thả lòng giữa các chu kỳ. cô kiệt sức dựa đầu vào thành bồn tắm. Vẫn luôn luôn như trước kia, khi cô ấm lên, cô thấy buồn ngủ và cô càng lạnh thì càng buồn ngủ. cô sẽ cẩn thận để không ngủ quên trong bồn tắm.

Nước bắt đầu mát dần. Ngón tay và ngón chân hồng lên và nhăn lại. cô tháo một ít nước đi, sau đó lại bật nước nóng cho đầy bồn, nhưng cô buộc mình phải ngồi dậy. sự nguy hiểm của việc ngủ quên là có thật, và ở trong nước quá lâu cũng thế. chỉ thêm một vài phút nữa thôi, cô tự hứa với mình.

Có lúc trong những giây phút ấy cô lại bắt đầu khóc. Candra cũng giống như bao người khác, không tốt hoàn toàn nhưng cũng không hoàn toàn xấu. TRước khi cô ấy nhìn thấy Sweeny và Richard ở cũng nhau, cô ấy luôn là một người nồng hậu và thân thiện. sự giúp đỡ của Candra có ý nghĩa rất lớn đối với sự nghiệp của Sweeny.

Sweeny thấy tiếc vì cách họ chia tay. Cô không, không thấy hối hận khi quen biết Richard, nhưng thời gian có thể có tác dụng. nếu vụ ly hôn kết thúc, nếu Candra không thấy khó chịu vì việc bồi thường- sẽ có nhiều việc mà cô ấy có thể dùng từ “nếu”, và cũng không thay đổi được gì.

Cô không dám ở trong nước lâu hơn. Cô mở lỗ thoát và kéo mình run rẩy đứng dậy. cơ bắp của cô giống như mỳ luộc vậy. cô cởi bỏ chiếc áo ngủ ướt đẫm, treo lên móc để chúng nhỏ từng giọt. Cửi bỏ đồ cũng cẫn một nỗ lực mạnh mẽ. cuối cùng cô phải ngồi xuống bên bệ bồn cầu để làm khô cẳng chân và bàn chân.

Cô nguyền rủa chỗ tóc ướt của mình. Cô phải quay lại giường, ít nhất một lúc, nhưng cô không muốn làm thế vì mái tóc ướt. điều đó dường như sẽ mang đến một cơn lạnh nữa. mi mắt của cô cụp xuống, và cô cố mở một bên, cuối cùng cũng nhìn thấy. cô không thể đợi đến khi tóc khô nữa. Cô nghĩ mình luôn có thể cắt nó đi, và sau đó lắc đầu vì biện pháp với cảm xúc thường thấy lại làm cô đau đớn. cô kéo một cái khăn khô từ đống khăn tắm và quấn nó quanh đầu, để tất cả lọn tóc ướt trong khăn. Đó là cách tốt nhất cô có thể làm được. cô loạng choạng bước tới giường. Tấm chăn điện vẫn còn bật. cô để nuy và bò vào giữa những tấm chăn ấm áp đến sung sướng và ngủ ngay sau khi cơ bắp thư giãn.

Thám tử Joshep Aquino là một gã vạm vỡ với đôi mắt sắc sảo và gương mặt chất pháp chân thực thể hiện sự tự tin. Thám tử H.E. Ritenour thì gầy còm và hiếu chiến hơn, mái tóc hung hung cắt theo kiểu quân đồi, và anh có thói quen nhìn chằm chằm vào kẻ tình nghi và không chớp mắt cho đến họ bắt đầu thấy lúng túng.

Richard không thế. anh không hề nhúc nhích, và anh sẽ cá rằng những gì anh đã trải qua còn dày dạn hơn kỹ thuật của người thám tử nhiều. anh băn khoăn không biết Ritenour sẽ nhìn chằm chăm cho đến khi mắt anh ta khô đi.

Khi họ đến nhà anh vào sáng sớm nay để báo cho anh về cái chết của Candra, anh đã biết ngay rằng mình đứng đầu trong danh sách những kẻ tình nghi có khả năng nhất. anh giữ thái độ thản nhiên và hợp tác làm bất cứ việc gì họ yêu cầu, bất chấp cú sốc cố làm tê liệt não bộ của anh.

Anh không yêu Candra lâu rồi, và những năm qua anh thật sự căm ghét cô, nhưng anh chưa từng muốn cô chết. anh chỉ muốn cô biến mất khỏi cuộc sống của cô. Giờ cô đã biến mất nhưng theo cách không ngờ tới nhất. cái chết của một người bạn hiểu rõ thì luôn luôn là một cú sốc, giống như một vết thương trong khái niệm về thực tế. thế giới đã thay đồi, và anh đã phải tranh đấu một lúc với sự thay đổi đột ngột này.

Vì cuộc ly dị đã kết thúc, anh vẫn chịu tránh nhiệm pháp lý về tất cả mọi chuyện. Anh nhận ra thi thể của cô, và dù anh đã nhìn thấy nhiều xác chết trước kia khi còn hoạt động trong quân đội trong những cuộc chiến thầm lặng ở đó họ biết rằng sẽ có hi sinh và chấp nhận mạo hiển. Nhưng cái chết này lại khác. Đây là một người đàn bà mà anh từng sống cùng mười năm trời dù chì là giả tạo. anh đã ngủ với cô, làm tình cùng cô, và ít nhất lúc đầu anh có yêu cô. Anh chỉ có thể cảm thấy tiếc cho cô, nhưng đó là điều chính đáng.

Anh gọi điện cho bố mẹ cô, họ đã chuyển khỏi Manhattan sau khi cha cô mất gần như tất cả vì quyết định sai lầm trong thị trường chứng khoán. Giờ Charles và Helen Maxson chỉ sống ở bên ngoài Ithaca, điều kiện của họ tệ tới mức Candra luôn mời họ đến thành phố chứ không muốn ở lại một đêm ở nơi mà cô gọi là “lớn hơn cái lều một chút,” dù Richard nghĩ ngôi nhà bằng gạch thuộc tầng lớp trên trung lưu và tốt nhiều hơn những ngôi nhà khác. Nhưng Candra đã lớn lên trong gấm lụa, trong khi Richard có cách nhìn khác.

Vì những điều kiện ấy Richard từng lặng lẽ nói với ông Charles rằng anh sẽ trì hoãn cho ông và Helene vơi những quyết định cần thiết. candra là con gái của họ; và nỗi đau của họ khá lớn. Họ sẽ chọn chỗ và cách an táng, cũng như chọn các dịch vụ.

Mỗi bước anh đi anh đều ý thức rõ được cặp thám tử. một hay cả hai người họ luôn luôn nghe trộm khi anh nghe điện thoại. Dù anh cảm thấy căm ghét thế nào anh vẫn kiểm soát được, vì họ phải làm việc và con số những vụ giết người chỉ ra rằng cứ khi nào một người đàn bà bị giết, thì chồng cô hoặc bạn trai cô là người có khả năng lớn nhất lập lên chiến công ấy. Vì anh và Candra bị lôi kéo vào vụ ly hôn, điều đó làm tăng thêm tỷ lệ đáng nghi của anh. Nên anh vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí khi thám tử cuối cũng cũng bước đến dẫn anh đến đồn và ngồi xuống bàn phỏng vấn, một nơi nhỏ tồi tàn hình vuông có ba cái ghế và một cái bàn đã tàn tạ.

Người ta đọc cho anh nghe quyền lợi của anh và hỏi xem anh có cần gọi luật sư không. “Không,” cô nói, làm cả hai ngạc nhiên.

“Anh có muốn một cốc cà phê hay ít nước uống không?” Ritenour hỏi.

“Không, cám ơn,” Richard nói và giấu đi niềm vui nho nhỏ của mình. Đó là một mánh khóe sơ đẳng; mời nghi phạm bất cứ thứ gì anh ta muốn uống, và mang cà phê đến khiến cho anh ta phải ngọ nguậy vì muốn đi vệ sinh. Chỉ vì họ không để anh đi; họ sẽ giữ anh ở đó, hỏi đi hỏi lại những câu hỏi giống nhau, có lẽ diễn đạt khác đi một chút; trong khi bụng anh càng ngày càng khó chịu.

Anh tự giúp mình cảm thấy thoải mái hết sức có thể trong chiếc ghế họ chỉ cho anh, điều này làm anh tự hỏi liệu chân trước của ghế có ngắn hơn một chút không vì cứ khi nào anh cố gắng làm cho mình thoải mái thì anh lại bị trượt về phía trước. anh đặt cả hai chân cố định trên sàn nhà.

Thám tử Ritenour bắt đầu hỏi. “Người quản gia nói anh và cô Worth đang ly hôn.”

“Đúng thế.” Richard giữ cho giọng bình thản. “Chúng tôi đã ly thân một năm rồi.”

“Ly hôn là những thứ rối tung. Tôi đã trải qua hai lần rồi.”

“Không chúng không dễ chịu chút nào.

“Con người tức giận với tất cả mọi thứ. đó là điều có thể hiểu. anh cũng mất đi nhiều thứ phải không?”

“Theo khía cạnh nào?”

“Thôi nào, anh có rất nhiều tiền, anh không định chơi chữ. Một người đàn bà có thể khiến người đàn ông trắng tay, lấy đi mọi thứ mà anh ta khó khăn lắm mới, trừ khi anh ta đủ thông minh để bảo vệ bản thân ngay từ lúc đầu. dù anh không có nhiều tiền khi anh và cô Worth kết hôn phải không?”

“Không.”

“Vậy thì sẽ không cần có một hợp đồng trước hôn nhân nữa.”

“Thưa quý ông.” Richard nói nhẹ nhàng vì anh cảm thông với họ. Anh muốn họ thành công. “Nếu ông đang hỏi có phải tôi mất đi một nửa những gì mà tôi có không thì câu trả lời là không. khi chúng tôi kết hôn, gia đình vợ tôi rất giàu có. Cha cô ấy nằng nặng muốn có bản thỏa thuận trước hôn nhân. Ông ấy có ý bảo vệ tiền của mình trong trường hợp chúng tôi ly dị, nhưng bản hợp đồng mang lại lợi ích cho cả hai. Cô ấy giữ tài sản của cô ấy, tôi giữ những thứ thuộc về mình. Candra sẽ không thể chạm vào bất cứ thứ gì.”

Anh nhìn cái liếc nhanh giữa hai người thám tử. một trong những động cơ đã bị xóa bỏ.

“Tất nhiên các ông sẽ có được bản copy của bản thỏa thuận đó.”

“Luật sư của tôi giữ nó… Gavin Welles. Luật sư của Candra, Olivia Yu cũng có một bản.

Họ ghi lại tên.

“người quản gia nói anh và cô Worth đã có một vài vấn đề với thỏa thuận về việc bồi thường.”

Người quản gia đó lắm lời thật, Richard nghĩ. “Candra không hài lòng với việc bồi thường. cô ấy muốn có nhiều hơn. Chúng tôi có một vài cuộc tranh luận về điều đó, nhưng cô ấy đã đồng ý ký vào đơn ly dị.” Richard tự động nhìn đồng hồ và biết rằng đã hơn hai giờ rồi. Anh đã không gọi cho Gavin hủy cuộc hẹn, nhưng Gavin sẽ biết thôi. Ai đó sẽ thông báo cho anh, có lẽ là Olivia. Một trong những người bạn của Candra đã gọi cho Olivia ngay muốn thông báo tin tức nhưng thực chất muốn hỏi thêm một vài chi tiết.

Tin tức Candra đồng ý với điều khoản lại lấy đi một nghi ngờ nữa của họ. hai người thám tử trông khá đăm chiêu. “Anh có chìa khóa căn hộ mới của cô ấy không?” Thám tử Aquino hỏi, đây là những từ đầu tiên anh ta nói kể từ khi họ bước vào phòng thẩm vấn.

Richard lắc đầu. “Không, không có khả năng ấy. tôi chưa từng đến căn hộ của cô ấy.”

“Chưa từng sao?”

“Chưa bao giờ.” Chưa bao giờ là một thuật tuyệtd đối, khó có thể gợi mở thêm điều gì. Biết rằng họ đang nghĩ tới những mẫu vân tay anh nói. “Cô ấy đến căn hộ của tôi hai lần để nói chuyện, và để lấy hết chỗ đồ của cô ấy, nhưng tôi chưa từng đến chỗ cô ấy.”

Họ giấu đi sự thất vọng của mình khá tốt. bất cứ quá trình của mẫu vân tay nào giữa hai nhà sẽ có lời giải thích. Mọi thứ Richard đã nói là những thứ dễ dàng xác minh, và họ biết điều đó.

“Cô Worth là một người phụ nữ nổi tiếng. anh có thấy ghen với những người bạn trai của cô ấy không?”

Richard không thể hiểu. anh cười. tiếng cười dường như không có gì hài hước. “Không.”

“Khi cô ấy đề nghị ly dị-“

“Cô ấy không đề nghị. Tôi đã làm thế.”

“Anh làm thế sao?” một cái liếc nhanh giữa hai người họ. “Tại sao lại như vậy?”

Richard chưa từng nói với ai tại sao anh lại chia tay Candra nhanh và dứt khoát như vậy. Sweeny biết, nhưng chỉ vì cô đã xuất hiện trong suốt cuộc tranh cãi cuối cùng của họ. anh không muốn nói bất cứ điều gì chống lại Candra. Giờ đây, đặc biệt không phải điều gì có thể đến tai cha mẹ cô.

“Tôi không muốn gia đình cô ấy biết chuyện,” cuối cùng anh cũng nói. “Nó sẽ khiến họ bị tổn thương.”

“Biết điều gì vậy anh Worth.”

“Tôi phát hiện ra cô ấy đã phá thai hai năm trước. cô ấy không nói với tôi là cô ấy mang thai.”

Hai người đàn ông dựa lưng ra sau, cau mày.

“Tôi đoán anh rất tức giận.” Thám tử Aquino nói.

Richard đưa ra tia nhìn hoài nghi. “Một chút.” Anh không thể giữ lại cảm giác châm biếm. “Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kết thúc ngay sau đó. Tôi chưa từng muốn gặp lại cô ấy. tôi đuổi cô ấy đi, đổi khóa nhà và đưa đơn ly hôn vào ngay ngày hôm sau.”

“Anh vẫn giận cô ấy chứ?”

“Cay đắng. Hối tiếc.”

“Anh ở đâu vào đêm qua?”

“Tôi có một bữa tối làm ăn ở Four Seasons.” Điều đó cũng khá dễ xác minh.

“Anh rời khỏi đó lúc nào?”

“10h30”

“Sau đó anh đi đâu?”

“Về nhà.”

“Anh ở một mình à?”

“Đúng thế.”

“Anh có gọi điện đi đâu, nói chuyện với ai không?”

“Không. tôi phải làm một bản phân tích thị trường chứng khoán trên mạng, xóa một số thư điện tử, những việc tương tự thế. Các anh có thể kiểm tra thời gian tôi lên mạng.”

“Anh thôi làm việc lúc nào?”

“Sau nửa đêm. Gần một giờ, tôi đoán thế.”Anh không biết họ nghĩ Candra bị sát hại lúc nào, dù anh đã nghe một ai đó nhận xét là cô vẫn mặc cái váy cô mặc tới bữa tiệc. Theo lô gic thì điều đó sẽ giúp xác định khoảng thời gian cô ấy chết gần với thời điểm cô về nhà. Candra nổi tiếng là ở lại tận đến khi bữa tiệc kết thúc dù lúc đó là nửa đêm hay bình minh.

“Anh làm gì sau đó?”

“Đi ngủ.”

“Một mình.”

“Vâng”

Thám tử Aquino thở dài. Thám tử Ritenour trông mệt mỏi.

Richard biết anh là họ đã đặt cược vào anh nhiều nhất, và anh đã lấy đi tất cả những tình nghi thường thấy. Vụ này tưởng như đơn giản hóa ra lại trở nên phức tạp hơn.

“Chúng tôi muốn anh ở lại trong khi chúng tôi xác minh một số việc,” Thám thử Ritenour nói.

“Tôi hiểu.” Richard nhìn họ bình thản, thể hiện anh biết rõ mọi chuyện sẽ tiếp diễn thế nào. “Và tôi sẽ cần một cốc cà phê ngay lúc này, và liệu tôi có được phép đi vào nhà vệ sinh không.”

Nụ cười khó khăn hiện trên gương mặt họ, và nhanh chóng biến mất. “Chắc rồi. anh muốn loại gì?”

“Cà phê đen.”

“Không phải là một sự lựa chọn tốt,” Aquino nói lúc đi ra. “Loại này cần phải pha loãng với thứ gì đó thậm chí nếu nó có màu nhạt hơn.”

“Tôi sẽ tận dụng cơ hội của mình.” Anh nghĩ đến Sweeny băn khoăn, sợ hãi cô ấy thấy thế nào vào đêm qua. Bức tranh cô vẽ đã hoàn thành rồi, và giờ anh đã chắc đó là Candra. Cô đã hoàn thành nó vào đêm qua rồi phải không? cô đang bị sốc phải không? cô cần anh đúng không?

Anh muốn gọi cho cô. Thôi thúc mạnh mẽ đến nỗi anh khó có thể chứa được nó, nhưng anh phải kìm nó lại. Mang cô đến trước sự chú ý của thám tử sẽ chỉ kéo cô vào chuyện này. Anh không ở hiện trường vụ giết người, nhưng nếu Sweeny vẽ nó chính xác tới từng chi tiết, anh có thể biết thám tử nghi ngờ điều gì. Và anh tự hỏi có phải gương mặt tên giết người vẫn để trống không.

“Tôi có thể gọi về văn phòng được không?” anh hỏi. Sweeny sẽ gọi đến đó nếu cô cần anh.

“Được. Hãy dùng điện thoại trên bàn làm việc của tôi,” Ritenour mời mọc. Anh sẽ có thể lắng nghe từng từ của Richard. Nghi vấn của họ đã giảm, nhưng không hoàn toàn biến mất. tận tới khi mọi điều Richard nói với họ được xác minh là đúng thì nó cũng không biến mất.

Richard ngồi xuống cạnh bàn và quanh số điện thoại văn phòng. Tabitha Hamrick là một thiên tài tài chính mới chớm nở trả lời điện thoại. “Tab, Richard đây. Có tin nhắn nào không?”

“Hàng ngàn đó.” Cô thở dài. “Richard. Tôi rất lấy làm tiếc. tôi có thể làm gì không?”

“Không, tôi vừa thông báo với gia đình cô ấy, và cho họ quyền lựa chọn tất cả mọi thứ. Họ sẽ đến đây sớm. Ah, chết tiệt, tôi quên mất không đặt chỗ khách sạn cho họ. cô sẽ làm giúp tôi chứ? Khách sạn Plaza. Tôi sẽ thanh toán.”

“Được. Oh, cô Sweeny có gọi vào sáng nay. Tôi đã nói với cô ấy là tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Cám ơn.” Anh muốn hỏi xem Sweeny nói thế nào, nhưng không thể hỏi. “Lúc nào vậy?”

“Tôi nghĩ là lúc gần 11 giờ. Tôi có ghi lại… đây rồi. 10 giờ 37 phút.”

Khá muộn vào lúc sáng. Cô ấy sẽ ổn thôi. Anh hít một hơi thoải mái. “Được rồi, cám ơn cô.”

“Anh vẫn ở đó chiều nay à?”

Richard nhìn Ritenour. “Chuyện này sẽ mất hai tiếng đồng hồ phải không?”

“Đúng thế.” Ritenour nhún vai xin lỗi một cách yếu ớt. anh ta không còn hung hăng như lúc mới bắt đầu thẩm vấn nữa.

“Không, tôi sẽ không đến văn phòng nữa đâu. Hẹn gặp cô vào sáng mai.”

Anh cúp máy và xoa bóp vai của mình, nhún lên để khỏi nghẹo cổ. Aquino xuất hiện cùng với ba ly cà phê và bánh sanwich trong tay. Richard lấy ly cà phê đen. Aqino và Ritour đều uống những ly cà phê của họ có quá nhiều kem và màu hơi nâu. Sau khi nhấp ngụm đầu tiên Richard hiểu tại sao. Nhưng trong quân đội anh đã quen với việc uống cà phê mạnh thế này vì tác dụng mạnh của caffeine.

Cà phê lại làm anh nhớ tới Sweeny, và nhu cầu uống cà phê của cô. Anh cần cô vì anh chưa từng cần bất cứ ai, và ngay lúc này anh không dám tới gần cô.

Bình luận
× sticky