Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pháo Hoa

Chương 14

Tác giả: Lục Xu

Nhiếp Sơ Ngữ cảm thấy có người đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình. Không phải tại cô nhạy cảm mà ánh mắt mọi người quá rõ ràng, lại còn nói gì đó, khi cô nhìn qua thì họ lập tức quay đi chỗ khác. Cô luôn cảm thấy người ta cố tình nói cho cô nghe nhưng hình như quá chủ động thì không được hay cho lắm, nên đã dùng cách thức này để cô biết.

Từ sau lần Tưởng Nhu đồn thổi chuyện giữa cô và Lục Trạm Giang, mọi người đều nửa vô tình nửa cố ý lạnh nhạt với cô. Về sau thấy Lục Trạm Giang hình như cũng không làm gì bèn bắt đầu chế giễu cô. Bây giờ họ lại chú ý tới cô, lần này là vì lí do gì đây?

Rất nhanh thôi, Nhiếp Sơ Ngữ đã biết câu trả lời.

Hôm qua khi Lục Trạm Giang đưa cô về, vô tình đã bị người trong Vãn Các Cư nhìn thấy. Người này chỉ nhìn thấy cô mà không nhìn thấy người trong xe, thế nên bắt đầu bàn tán với đồng nghiệp. Mấy ngày nay Nhiếp Sơ Ngữ vẫn luôn ở trong Vãn Các Cư nhưng không hề làm việc. Lúc trước còn ra ngoài tiếp rượu, giờ ngay cả việc tiếp rượu cũng thôi hẳn. Chị Mục cũng có thái độ buông lỏng, điều này chứng tỏ cái gì? Mọi người đều ở trong Vãn Các Cư, ý nghĩa đằng sau dĩ nhiên hiểu rõ. Nhiếp Sơ Ngữ có người chống lưng, chỉ có điều không biết lai lịch có lớn hay không.

Mấy người phụ nữ xúm lại nói nói cười cười, bảo con gái bây giờ đứa sau lợi hại hơn đứa trước, bày ra cái vẻ thanh cao, kết quả là đứa nào cũng đầy mưu tính. Làm gì có cái gì gọi là thanh cao, rõ ràng là khinh người thường, muốn nhắm chuẩn một đại gia, một khi gặp được, lập tức ra tay, giống như Tưởng Nhu lúc trước, bây giờ đã qua lại rất thường xuyên với tổng giám đốc Hoàng.

Nếu chỉ đàm tiếu sau lưng, Nhiếp Sơ Ngữ có lẽ cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng bọn họ lại khăng khăng chứng tỏ sự hiện hữu của mình ngay trước mặt cô.

“Sơ Ngữ à, bọn tôi nghe nói cả rồi, cô cũng không cần giấu giấu giếm giếm. Là thần thánh phương nào vậy, kéo ra cho chúng tôi xem với chứ!”

“Bây giờ cô sắp lên như diều gặp gió rồi, tới lúc đó đừng có quên bọn tôi đấy.”

“Phải đấy, phải đấy, cũng cất nhắc bọn tôi chút đi.”

“Ha ha, thời buổi này người ta phải tính toán cho bản thân mới đúng. Khi xưa chúng tôi đúng là quá ngốc, sao bằng được mấy cô gái trẻ bây giờ.”

Mấy lời này lọt vào tai Nhiếp Sơ Ngữ, cô chưa bao giờ suy ngẫm ý nghĩa sâu xa trong lời nói của người khác, chỉ sau khi trở về phòng mình mới bắt đầu thận trọng suy xét, mối quan hệ giữa cô và Lục Trạm Giang rốt cuộc là gì? Anh tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho cô, đưa cô đi ăn những món ngon, dẫn cô tới những nơi đầy thú vị. Khi cô và anh ở bên nhau, ban đầu sẽ rất căng thẳng, rất bất an nhưng dần dần trở nên thân quen, tới tận bây giờ, việc anh đưa cô ra ngoài bỗng trở thành chuyện đương nhiên.Vì sao lại đương nhiên, rốt cuộc họ được coi là gì của nhau, mà đối với cô, anh mang một thái độ như thế nào?

Không chắc chắn, không rõ ràng khiến cô cảm thấy hoang mang, cả đêm trằn trọc mất ngủ.

Buổi chiều hôm sau, Nhiếp Sơ Ngữ một lần nữa được tài xế của Lục Trạm Giang đưa đi. Khi lên xe, cô mới phát hiện ra mình rất mong chờ, ngày nào cũng mong được gặp Lục Trạm Giang. Sự mong chờ lần này không còn là vì gặp được anh mà muốn giải quyết những khúc mắc của bản thân. Tuy cô không hiểu vì sao nội tâm của mình muốn hỏi rõ vấn đề này nhưng nhất định phải thật rành mạch, rõ ràng.

Vẫn giống như mọi khi, vừa tới nơi cô lập tức xuống xe, tài xế nhanh chóng lái xe đi. Kỷ Niên đứng ngay trước mặt cô, người này cô có vài phần quen thuộc, biết đây là người bên cạnh Lục Trạm Giang.

“Anh ấy… đang bận sao?” Nói xong rồi cô mới nhận ra sao ngay cả cách xưng hô với Lục Trạm Giang mình cũng không biết, đành cúi gằm.

“Anh Lục đang xử lý vài việc. Cô Nhiếp, mời đi theo tôi.”

Nhiếp Sơ Ngữ không dò hỏi nữa, chỉ có điều vẫn không hiểu, nếu Lục Trạm Giang bận rộn như vậy, vì sao còn gọi mình tới? Cô cùng Kỷ Niên lên một chiếc du thuyền. Du thuyền rất lớn, cô bám sát theo sau Kỷ Niên, tới tận khi Kỷ Niên sắp xếp cho cô vào một căn phòng, bảo cô ở đây đợi, Lục Trạm Giang sẽ đến nhanh thôi.

Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu, sau đó Kỷ Niên đi ra. Cô ngồi xuống ghế, đợi một lúc không thấy Lục Trạm Giang tới, khi ấy mới quan sát căn phòng này. Là một phòng ngủ rất bình thường, khá sang trọng, ngồi ở đây hoàn toàn không thể tưởng tượng ra mình đang ở dưới nước. Cô đợi thêm một lát, vẫn không thấy Lục Trạm Giang, bèn đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Vì không có chìa khóa, cô chỉ nhẹ nhàng kéo cửa lại, không dám đóng sập vào. Cô đi qua một hành lang dài miên man, tới góc ngoặt thì nghe thấy một vài tiếng cười đùa. Mấy cô gái trang điểm trẻ trung, xinh xắn vây quanh một đám đàn ông không biết đang nói gì, nụ cười rạng rỡ nhiệt tình. Cô nhìn thấy Lục Trạm Giang trong số đó, chỉ là dáng anh thẳng tắp như trúc, tĩnh lặng điềm nhiên, chưa từng hòa vào sự huyên náo ấy. Anh giống như người kiểm soát, không cần nhiều lời vẫn có thể khống chế mọi thứ.

Một Lục Trạm Giang như vậy giống vị thần trên cao, chỉ có thể ngước nhìn mà không thể chạm tới.

Nhiếp Sơ Ngữ đợi mấy giây rồi quay người trở lại căn phòng ban nãy.

Khoảng hơn hai mươi phút trôi qua, Lục Trạm Giang mới tới. Anh gõ cửa trước để thu hút sự chú ý của cô.

Nhiếp Sơ Ngữ nhìn qua, ban nãy anh đứng giữa đám đông như thần thánh, giờ đây anh chỉ vì cô mà đến, trong ánh mắt cũng chỉ chiếm giữ hình bóng cô, cảm giác này rất kỳ diệu.

Lục Trạm Giang cười với cô rồi giơ tay phải, chỉ ra ngoài, “Ra đây.”

Nhiếp Sơ Ngữ không hề ngại ngần, đi thẳng ra phía sau anh. Cô những tưởng anh sẽ đưa cô đi gặp mấy người ban nãy, dẫu sao thì bên cạnh họ đều có bạn gái, chỉ mình anh là không, rất cô độc. Nhưng anh lại đưa cô lên boong thuyền. Thì ra chẳng biết từ lúc nào chiếc du thuyền đã rời xa đất liền, đang di chuyển trên mặt biển. Gió biển mạnh mẽ ập tới, trực diện và nóng rực, khiến người ta không kịp phòng bị. Cô chỉ còn cách vén mái tóc rối bời của mình lên hết lần này tới lần khác.

Lục Trạm Giang đứng bên cạnh cô, nhìn ra xa. Mặt biển xanh ngắt dập dềnh, vô số tia nắng bị cắt thành những vụn vàng lấp lánh giữa biển khơi, giống như vô số hạt huỳnh quang bị gió thổi rải lên tấm lụa màu xanh đương dậm. Bên kia bờ biển, không thể nhìn tới tận cùng, mọi cảnh vật đều trở nên bé nhỏ.

“Có thích nơi đây không?” Lục Trạm Giang quay đầu nhìn về phía cô. Tóc anh cũng bị cơn gió mạnh thổi tung.

Nhiếp Sơ Ngữ gật đầu, rồi quay sang nhìn anh, “Vì sao lại đưa em tới đây?”

“Em rất thích, không phải sao?” Lục Trạm Giang không nhìn cô nữa mà tiếp tục ngắm mặt biển.

Những việc cô thích có liên quan gì tới anh chứ? Chỉ vì anh cảm thấy cô sẽ thích liền đưa cô tới, đây là thứ logic gì?

Cảnh sắc quả thực rất đẹp, còn có thể ngửi thấy mùi gió biển, thoảng chút se lạnh. Cô băn khoăn, do dự giây lát, cuối cùng hạ quyết tâm, “Cậu chủ Lục…”

Thanh âm của cô rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy, quay đầu lại, quan sát cô bằng nét mặt ôn hòa.

Cô bỗng không thể thẳng thắn ném ra câu “Quan hệ của chúng ta được tính là gì?” mà cúi gằm, “Đồng nghiệp… à của em nói… nói…”

“Hử?” Anh thấy vẻ căng thẳng của cô, bỗng cảm thấy thú vị.

Cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh, “Họ nói em thường xuyên ra ngoài như vậy nhất định là có quan hệ bất bình thường với người khác, em đang nghĩ… vậy như chúng ta được tính là quan hệ gì?” Càng về sau, giọng cô càng lí nhí nhưng vẫn cố nói hết cả câu.

Lục Trạm Giang nghe xong liền cười, “Quan hệ bất bình thường là ý gì?”

Nhiếp Sơ Ngữ nhíu mày nhìn anh một lúc. Cô biết ý họ là bao nuôi nhân tình nhưng cô không muốn nhắc tới mấy chữ ấy, “Chắc là quan hệ yêu đương!”

“À…” Anh kéo âm đuôi của mình ra rất dài, “Vậy thì họ nghĩ đúng rồi đấy.”

Cô đờ đẫn nhìn anh.

Lục Trạm Giang nhướng khóe môi, “Tôi đúng là có ý như em nghĩ, không cần nghi ngờ.”

Nhiếp Sơ Ngữ lùi ra sau một bước, cô không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Chẳng phải họ nói anh vốn không gần nữ sắc sao? Cô từng nghĩ tới rất nhiều, rất nhiều khả năng, có thể anh coi mình là em gái, hoặc thậm chí còn có ẩn tình nào khác. Nhưng anh đã trực tiếp thừa nhận mục đích của mình, đối xử đặc biệt với cô ngay từ đầu chính là mang theo tâm tư này.

Biểu cảm của cô không giống như hân hoan mà là khó chấp nhận, phần nhiều là thảng thốt.

Lục Trạm Giang đưa hai tay nắm chặt vai cô, nét mặt bỗng nhiên trở nên sâu xa, nghiêm túc nói: “Nhiếp Sơ Ngữ, em có muốn trở thành bạn gái của tôi không?”

Muốn không ư? Muốn trở thành bạn gái của anh không ư? Một người đứng ở trên cao như anh, cách thế giới của cô mười vạn tám ngàn dặm, nhưng cô không thể phủ nhận mình có thiện cảm với anh.

Cô cảm thấy gò má đáng dần dần nóng lên.

“Em…”

Lục Trạm Giang ôm chặt lấy cô, “Ừm, im lặng có nghĩa là em đồng ý, tôi đếm ba tiếng.”

Ngón tay anh nhẹ nhàng phủ lên môi cô, dường như chỉ cần cô mở miệng, anh sẽ bịt chặt nó lại. Hóa ra anh cũng làm cả những chuyện trẻ con đến thế. Cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, anh cảm nhận được sự thay đổi bé nhỏ của cô, khóe miệng cong lên…

Anh muốn cô trở thành bạn gái của mình, quan hệ giữa họ sẽ là người yêu? Nhận thức này khiến cô hoàn toàn quên cả phản ứng, đầu óc trống rỗng. Họ đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, sao có thể cùng đi bên nhau chứ? Ban đầu anh đối xử với cô khác biệt, từ lúc bắt đầu đã xác định là cô, vậy chẳng phải chứng minh ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô, cô đã sống trong tâm tư của anh sao? Điều này có nghĩa là anh thích cô? Vô số những suy nghĩ vào giây phút anh ôm cô thật chặt đã có câu trả lời chắc chắn. Không cần hỏi nữa, anh đã dùng hành động đáp lại rồi. Anh là một người bận rộn, nhưng lại sắp xếp thời gian đưa cô tới đây, cùng cô ăn cơm, cùng cô ngắm cảnh. Mọi việc làm khó hiểu ấy đều đã có một cách giải thích hợp lý nhất.

Con tim cô đập loạn nhịp, còn mãnh liệt hơn cả cơn gió đã thổi tung mái tóc. Cô bối rối muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng càng bị anh siết chặt hơn. Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Mắt anh đẹp là thế, mang theo một nụ cười, trong con ngươi phản chiếu bóng hình cô, tựa hồ cô đã bị anh trói chặt trong đôi mắt ấy, cô không giãy giụa nữa. Ánh mắt anh mang đến một sự yên bình mà bản thân cô không thể nói rõ, cũng không chống đỡ nổi.

Không còn kích động nữa, cô phát hiện mắt mình cay cay, cô lại cúi xuống dựa vào lòng anh. Lục Trạm Giang rõ ràng không hiểu hành động của cô. Anh nhìn cô một lúc nhưng chỉ ôm cô một tay, tay kia nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, như đang cho cô một sự động viên không lời.

Nhiếp Sơ Ngữ ở trong lòng anh khóe mắt dần ướt, ngón tay cô bám chặt lấy áo anh, không dám động đậy, sợ mình quá kích động sẽ cào vào da thịt anh, khiến anh bị thương. Cô biết, anh sẽ không hiểu, hoặc có lẽ cả đời này cũng không hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Sự yêu chiều bỗng chốc trào ra từ phía anh dành cho cô có thể chỉ là tạm thời, chưa biết chừng chỉ trong giây lát, nhưng đó lại là giấc mơ từ tận đáy lòng cô. Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ được chiều chuộng, được ai đó yêu thương, toàn tâm toàn ý bao bọc. Có lẽ cô nên mãn nguyện mới phải, bố mẹ mặc dù không hết lòng yêu thương cô nhưng chí ít cô cũng bình an khôn lớn. Cô giáo Hà dẫu không thể dạy bảo cô như con ruột của mình nhưng tuyệt đối đã tận tình tận nghĩa. Cô không nên bất mãn mới đúng, thế mà dưới ánh mắt yêu chiều của Lục Trạm Giang, trái tim khiếm khuyết kia bỗng bị kích thích, khiến cô chỉ muốn bật khóc. Thì ra cô cũng có thể có một nơi yêu thương để hướng về.

Lục Trạm Giang không hỏi cô làm sao, chỉ hơi nhíu mày khi cô ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy khóe mắt cô hơi đỏ. Khi anh còn chưa kịp suy nghĩ về cảm xúc này của cô thì cô đã mỉm cười nhẹ nhàng, “Lục Trạm Giang, anh sẽ tốt với em chứ?”

Khi anh nhướng mày, cô nhanh chóng giơ tay chặn môi anh, “Em đếm đến ba, im lặng có nghĩa là anh sẽ đối xử với em rất tốt rất tốt, cực kỳ cực kỳ tốt.”

Sức lực của cô rất yếu, anh chỉ cần hơi giãy ra là có thể thoát khỏi. Nhưng anh cứ thế nhìn vào mắt cô. Một đôi mắt hơi ửng đỏ, lại ngập tràn hạnh phúc, con tim anh khẽ run lên. Niềm rung động trong khoảnh khắc ấy khiến chính bản thân anh cũng cảm thấy kì lạ. Anh là Lục Trạm Giang mà mọi người hay gọi là mặt sắt vô tình, đứng nói là có hứng thú với phụ nữ, dù dâng tới tận cửa anh cũng có thể khiến người đó biến xa mà không chớp mắt. Lúc này đây, anh lại xúc động vì người con gái nhỏ bé trước mặt. Cảm giác này phải diễn tả sao đây? Có chút mới lạ và thú vị? Anh không biết nữa, cũng không muốn tìm hiểu sâu thêm.

“Ba… hai… một.” Cô vui vẻ đếm, đếm xong liền buông tay mình ra.

Khi cô hạ tay xuống, Lục Trạm Giang lập tức giữ chặt lấy tay cô, đặt bên môi, hôn khẽ, sau đó nghiêm túc nhìn cô, “Không cần im lặng, em phải có lòng tin với chính mình.”

Anh bỏ tay cô xuống, véo một cái lên mũi cô.

Cô ngẩn người rồi bỗng bật cười.

Dưới ánh mắt sâu thẳm của anh, gương mặt cô hơi nóng lên, thế là cô quay người lại, đối mặt với biển lớn, giấu đi cảm giác bất thường của mình. Lục Trạm Giang đứng bên cạnh, nhìn mái tóc cô bay bay theo gió, nhìn từng đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng và hàng mi hơi cụp xuống. Anh xoa đầu cô rồi đứng sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, cùng cô phóng tầm mắt về phía xa. Mặt biển như lớp lụa màu lam mịn màng dập dềnh nổi trôi.

Cảm nhận được nhiệt độ sau lưng, Nhiếp Sơ Ngữ nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô sợ mắt sẽ ướt một lần nữa, sẽ lại mất kiểm soát. Vì cô biết rằng, cả đời này mình cũng không quên được ngày hôm nay. Sự cảm động này, nhịp tim dữ dội này, hy vọng này, tất cả như đứng lặng. Giống như dưới mây trắng trời xanh, trên mặt biển chỉ còn lại cô và người đàn ông tên Lục Trạm Giang.

Nếu anh giống một hoàng tử, như một huyền thoại cứ thế xuất hiện bên đời cô không hề báo trước, liệu có thể cho phép cô mơ một lần thôi, một lần được coi mình là công chúa, một nàng công chúa gặp được chàng hoàng tử.

Giấc mơ này xin đừng để cô phải tỉnh lại…

Bình luận