Ngay giữa ngã tư đông nghẹt người, một chiếc xe bò bị chất quá tải với hàng đống gạch làm tắc nghẽn giao thông từ mọi hướng, một con lừa già nua gầy gò đang bị đánh đập, với những chiếc xương sườn lộ rõ ra ngoài và còng cả lưng xuống, ì ạch kéo chiếc xe bò lên một con dốc nhỏ. Chủ của nó, một gã đàn ông thấp người lực lưỡng với cánh tay có kích thước của một bắp đùi vạm vỡ, đang đánh con lừa bằng sợi dây xích. Con vật tội nghiệp chảy đầy máu và quỵ xuống, mắt nó trợn lên điên cuồng.
Trong tài liệu mà Emma vừa công bố với R.S.H.T.A, có bản danh sách các thủ tục đi kèm theo. Cô cần ghi chép họ tên và những bằng chứng, các chi tiết cụ thể của kẻ phạm tội, mô tả tỉ mỉ những vết thương… nhưng khi những tiếng kêu be be khốn khổ của con lừa vang lên, tất cả những suy nghĩ về các thủ tục cần phải có lập tức bay sạch ra khỏi đầu cô. Một tiếng sét với nguồn năng lượng giận dữ xuyên ngang người cô, cô xô đẩy mọi người để tiến lại gần hơn. “Dừng lại, dừng lại ngay lập tức, không thì tôi sẽ giết chết ông đấy!”
Gịât nảy người vì sự xuất hiện của một cô gái với mái tóc đỏ rực rỡ, vài người vội vàng tránh đường cho cô đi. Gã đàn ông với cái cổ dày bự ngừng việc đánh đập lại và nhìn trừng trừng cô. “Lo việc của mày đi, đồ chó cái!”
Lờ tịt hắn, cô tiến lại gần con vật đang khiếp sợ đó, cố gắng tiếp cận cái đầu đang hất hất của con lừa, cô vuốt ve nó cho đến khi con lừa đẩy đẩy mũi nó vào thắt lưng của cô như đứa trẻ đang tìm kiếm nơi ẩn náu an toàn. Cả đám đông kêu lên ngạc nhiên.
Chủ của con lừa chẳng mảy may xúc động chút nào. “Tránh xa con thú của tao ra,” hắn gầm lên, giơ cánh tay lên vẻ đe dọa. “Tao sẽ khiến cho nó phải trèo lên cái dốc kia hoặc sẽ tống khứ nó xuống địa ngục.”
“Tôi sẽ bắt ông,” Emma la lên, trượt cánh tay cô ôm lấy cổ con vật đang run lên bần bật. “Chiếc xe quá nặng so với nó, đồ con hoang ngu ngốc!”
“Xéo đi!” tiếng dây xích vụt lên xuyên qua không khí, đập lên mặt đất ngay sát chân cô. “Cút khỏi đây, không thì tao sẽ đập nát đầu mày bằng cái này đấy.”
Vòng tay của Emma ôm chặt hơn, vòng quanh con lừa, che chở cho nó. Nhìn vào gương mặt đỏ tía của hắn, cô biết rằng hắn đang điên tiết lên một cách phi lý. Hắn ta trông cực kỳ căng thẳng, đầy vẻ đe dọa. Cho đến lúc này, cô không thể lùi bước—cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu bỏ mặc con vật tội nghiệp này bị đánh đập cho đến chết. “Thưa ngài,” cô bắt đầu với lời gợi ý mang đầy tính thỏa hiệp, hòa giải, nhưng gã bắt đầu xổ ra một tràng tục tĩu và giật lùi sợi dây xích lại để đánh cô.
Thình lình mọi việc xảy ra quá nhanh chóng khiến cô chẳng hiểu gì cả. Đột nhiên Nikolas xuất hiện, túm lấy cô với sức mạnh dữ dội của anh, che chở cô bằng cơ thể của anh khi sợi dây xích vút quanh tạo thành những vệt sáng. Cô có cảm giác anh ngần ngại hẳn khi những vòng xích bằng kim loại vút vào anh, và cô nghe được luồng không khí rít lên giữa hàm răng anh. Ngay lúc đó, anh thô bạo đẩy cô ra khiến cô lọang chọang.
Về phần Nikolas, sự va chạm của sợi dây xích ngay sau lưng anh làm nổi bùng lên những ký ức thầm kín bên trong , mà anh không bao giờ mong đợi. Mọi ý thức về hiện tại vụt tan biến đi, chỉ còn lại quá khứ kinh hãi, xô đẩy anh, làm anh đờ đẫn, điên rồ và khát máu. Trong giây lát anh hồi tưởng lại sự đau đớn cực độ khi bị tra tấn bởi những viên chức của Sa Hòang, lưng của anh đã bị xé nát thành từng mảnh nhỏ bởi sợi roi da… Ông sẽ không thú nhận bây giờ phải không, thưa Hòang Tử? Tay anh siết chặt lấy cổ gã đàn ông, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh vô hồn chứa đầy sự thù hằn và bắt đầu khiếp sợ của hắn. Một làn sương mù mang đầy sát khí, u ám bao bọc lấy anh.
“Không,” gã rên rỉ, quằn quại trong hỏang sợ, cánh tay to lớn ngắn ngủn của hắn túm lấy cổ tay căng cứng của Nikolas.
Nikolas im lặng bóp cổ hắn, những ngón tay anh ấn sâu vào cái cổ mập ú căng cứng của gã. Sự thèm khát được giết người rỉ rả như những giọt mồ hôi chảy ra từ lỗ chân lông của anh. Chỉ có âm thanh duy nhất có thể thức tỉnh anh mà thôi… giọng nói của một người phụ nữ, nhẹ và sôi nổi, từ từ kéo anh ra khỏi làn sương mù mờ ảo của quá khứ.
“Nikki! Nikki, thả gã ra đi!”
Anh chớp mắt và rùng mình, đưa mắt nhìn theo hướng nơi mà giọng nói phát ra. Emma ở sát bên anh. Đôi mắt xanh đẫm của cô bao bọc lấy anh. “Để gã đi đi,” cô nhắc lại. Không hiểu sao tính khí hung bạo của anh nguôi dần,và Nikolas dịu người lại, đáp lại lời kêu gọi của cô trong im lặng. Anh miễn cưỡng nhấc tay ra khỏi cổ gã đàn ông.
Lọang chọang trong cơn hỏang sợ, người đàn ông chạy xộc về phía đám đông. Gã xoay xở la hét cảnh báo đến khản cổ khi vẫn giữ chặt lấy cái cổ họng thâm tím “Ông ta là một con quỷ dữ! Nhìn vào mắt hắn đi kìa–mọi người sẽ thấy! Con quỷ chính là hắn…”
Một vài người giải tán dần. Những kẻ khác vẫn còn ở lại, phàn nàn rằng con đường đã bị tắc nghẽn và họ muốn giao lộ phải được thông thóang. Vài người tình nguyện hợp nhau thành một nhóm để kéo chiếc xe gạch tới lề đường.
Những ngón tay của Nikolas cừng đờ và cuộn lại. Anh bẻ cong chúng, hoạt động để làm giảm sự căng cứng của cổ tay, lơ đãng giám sát Emma đang tháo dây con lừa ra khỏi chiếc xe kéo. Gịong nói của cô sôi nổi và thật thành thạo khi cô hướng dẫn một người hầu cách cột con lừa gầy trơ xương vào phía sau chiếc xe ngựa bóng nhóang. “Chúng ta sẽ mang nó về nhà tôi,” cô đáp lại vẻ nghi ngờ thầm lặng của người hầu. “Tôi nghĩ nó sẽ đi được miễn là cỗ xe đừng chạy quá nhanh.”
Nikolas muốn bỏ đi. Vẻ hỗn độn của con đường không là gì, khi so sánh với sự hỗn lọan thầm kín bên trong của anh. Anh phải đi đến nơi nào đó yên tĩnh để suy ngẫm, để có thể trấn tĩnh lại. Anh chiếu tia nhìn mạnh mẽ đến Emma, ánh nhìn chằm chằm buồn bã của anh gán chặt lên lưng cô cho đến khi cô xoay người lại nhìn anh qua vai. Hiểu được thông điệp im lặng của anh, Emma vâng lời ngay lập tức. Cô có vẻ bình tĩnh và trầm tư khi quay bước trở về cỗ xe. Nikolas bước vào bên trong và ngồi đối diện cô. Thật bất ngờ, anh nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của cô, và những ngón tay thì xoắn chặt lại với nhau tạo thành những điểm nút chặt căng.
“Tôi đã nhìn thấy những hành động bất lương giống như vậy rất nhiều lần,” cô nói giọng kích động. “Tôi sẽ không bao giờ quen với chuyện này.Tại sao mọi người lại trở nên quá tàn nhẫn như vậy chứ?”
Nikolas không đáp lại, chỉ có tiếng phành phạch của màn cửa bay phấp phới đập vào đám đông. Emma nhìn chằm chằm vào anh xuyên qua phía bên trong u ám của cỗ xe ngựa khi chiếc xe cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển. “Chắc chắn là phải đau lắm khi sợi dây xích quất vào anh,” cô ngập ngừng nói. “Anh ổn chứ?”
Nikolas gật đầu lần nữa, vẫn còn gặm nhắm những ký ức đen tối và cũ kỹ đó. Làm sao mà anh lại mất quyền kiểm soát một cách dễ dàng như vậy chứ? Anh không bao giờ cho phép những cảm xúc đó xảy đến bất thình lình với anh…giống như một yếu điểm mà anh không thể vượt qua được.
Emma nói thêm cô chải mái tóc dày của cô bằng những ngón tay căng lên vì run rẩy. “Cảm ơn anh vì đã giải cứu cho tôi. Có vẻ như là tôi lại mắc nợ anh thêm lần nữa rồi.”
“Lần này không tính.” Anh chầm chậm hướng sự chú ý trở lại vào cô. Mặc dù cô ngoảnh mặt đi, nhưng anh nghĩ cô dường như đang đấu tranh chống lại những cảm xúc của chính cô. “Cô có muốn một chiếc khăn tay không?” anh đột ngột hỏi. Emma lắc đầu từ chối, nhưng anh vẫn moi chiếc khăn từ túi của anh ra và đưa nó cho cô.
“Tôi không khóc,” cô đáp lại. “Tôi không bao giờ làm điều đó. Khóc chẳng giải quyết được gì cả, và nó cũng không làm tôi cảm thấy khá hơn.” Cô nắm lấy chiếc khăn mềm mại màu trắng và hỉ mũi một cách ồn ào, bắn tia nhìn ương bướng vào anh.
Thình lình Nikolas cảm thấy tim anh đập thình thịch với giai điệu rộn rã. Những người đàn bà khác thường có thói quen sử dụng nước mắt nhằm mục đích dụ dỗ hoặc khơi gợi lòng thương hại, cho đến bây giờ họ vẫn không thể lay chuyển được anh. Chỉ có Emma, phủ nhận nhược điểm này và thách thức anh phải nói điều gì đó về nó, chỉ có cô mới có thể gây ảnh hưởng đến anh như vậy.
Nikolas thấy mình di chuyển về phía cô. Anh ôm cô trong vòng tay, lờ đi sự giật mình phản kháng của cô. Sau giây phút đấu tranh ngắn ngủi, cô thư giãn, áp sát người vào anh, ngực cô ép vào lồng ngực anh. Tóc của cô không có mùi của dầu gội, mà có hương thơm thật tươi mát như thể cô vừa đi dạo trong khu rừng tràn ngập cây thì là và mùi rêu xanh tươi. Anh hít thật sâu mùi hương đó, và trôi lơ lửng ở ranh giới của sự ham muốn, tất cả mọi kết hoạch mà anh tính toán đang có nguy cơ tan vỡ bên dưới áp lực của ham muốn tột bật đến không thể phản kháng lại được. Với sự nỗ lực chật vật, anh giữ tay mình hững hờ và vẫn đặt trên lưng cô, bất chấp nỗi tuyệt vọng cần phải được âu yếm cô.
“ Một kẻ ngốc nghếc nhỏ bé, bướng bĩnh và dữ dội,” anh thì thầm bằng tiếng Nga, biết chắc rằng cô không hiểu gì hết. “Anh đã luôn chờ đợi em, hàng nghìn đêm. Anh đã luôn tưởng tượng những người đàn bà khác là em…Anh đã làm tình với họ, luôn luôn giả vờ như đó chính là em, trong vòng tay của anh. Chẳng bao lâu nữa thôi em sẽ biết rằng em có ý nghĩ với anh biết bao. Chẳng bao lâu nữa thôi em sẽ đến bên anh.”
Emma lắc đầu vẻ bối rối khi không hiểu ngôn ngữ nước ngoài này. “Anh đã nói gì vậy?”
Nikolas sững sờ bởi đôi mắt đen thẫm lấp lánh của cô. Anh ao ước được áp môi lên làn da cô, hôn lên những đốm tàn nhanh lấp lánh nằm rải rác hai bên má cô, đôi lông mi cong vút dài thăm thẳm của cô. Anh đấu tranh với sự tự chủ của bản thân, trong khi các cảm xúc về cô vẫn đang đe dọa trượt ra ngòai tầm kiểm soát của anh, giống như những hạt cát xuyên qua ngón tay anh. Với tất cả sự nỗ lực, anh khóa chặt cảm xúc của mình lại và nói giọng lạnh lùng,với chút ít âm thanh thích thú ẩn bên trong. “Tôi nói rằng những giọt nước mắt thì không cần thiết, ruyshka . Cô không được quá đa cảm.”
“Tôi không thể chịu đựng được,” cô nói gắt gỏng. “ Lúc nào tôi cũng như vậy hết… ở nơi không thích hợp, luôn sai nhịp. Tôi ước gì tôi có thể giống như mọi người. Hy vọng duy nhất của tôi là được kết hôn với quý ngài Milbank.”
Nikolas mỉm cười, cẩn thận vuốt mượt mái tóc rối bùi của cô. “Ngay giấy phút cô trở nên giống với tất cả mọi người, tôi sẽ rời khỏi nước Anh mãi mãi. Cô không phải là người tầm thường và cũng không cần phải noi gương những kẻ khác. Và nếu cô nghĩ rằng Ngài Milbank có thể mang lại hạnh phúc cho cô, thì cô đã sai rồi. Tôi biết rất rõ hạng người như anh ta. Những kẻ như vậy hiện hữu ở khắp mọi nơi. Nhiều như lũ chuột vậy.”
“Tôi sẽ không nghe bất kỳ lời nhục mạ nào về Adam—“
“Cô có bao giờ để hắn ta nhìn thấy tính cách này của cô không? Cô có bao giờ dám tranh cãi với hắn ta không?”Nyet, cô chấp nhận vẻ ngoài mềm mại và dịu dàng để làm hài lòng hắn , bởi vì cô yêu thích ngoại hình và vẻ quyến rũ láu cá của hắn, và cô nghĩ rằng hắn sẽ không muốn cô nếu hắn biết được cô thông minh như thế nào, can đảm và hung dữ ra sao. Cô đã đúng. Hắn ta không phải là một tên đàn ông xứng đáng được đánh giá đúng giá trị.”
“ Chà chà, ‘hung dữ’ chắc chắn là phẩm chất tuyệt vời dành cho một quý cô rồi đây,” Emma càu nhàu, đẩy người ra khỏi anh. “Thật đáng ngạc nhiên là tại sao Adam lại không hề nghĩ như vậy.”
“Ở Nga cô sẽ trở thành người phụ nữ hấp dẫn nhất ở bất cứ nơi nào cô đặt chân tới.”
“Tôi không ở Nga, tạ ơn Chúa. Và ngừng ngay việc cố gắng nịnh bợ tôi đi—anh biết là tôi chẳng bao giờ ưa điều đó.”
Nikolas nắm lấy cằm cô trong lòng bàn tay anh và quan sát khuôn mặt ửng đỏ của cô. Làn da cô thật mềm mại và mịn mại bên dưới những ngón tay của anh. “Người phụ nữ quyến rũ nhất,” anh lặp lại, nhìn chăm chú đôi mắt cô, không cho phép cô quay mặt đi. Một cơn rùng mình chạy dọc người Emma, cô cũng có cảm giác giống như vậy, ấn tượng sâu sắc gợi cảm đến không thể chối bỏ được đã quyến rũ họ đến gần nhau hơn. Họ đã cùng nhau chia sẻ vận mệnh. Nikolas có quá nhiều chất Nga để có thể tin vào số phận hay định mệnh. Tất cả đều có thể xảy ra như là nó đã ở đó rồi…tất cả đều đòi hỏi một người Nga phải trở nên kiên trì và nhẫn nại…và Chúa cũng biết rằng anh đã tự chứng mình bản thân có đầy đủ cả hai tính cách trên.
Bánh xe ngựa nảy lên khi vấp phải những hố nhỏ trên đường, khiến cả cỗ xe bị xốc lên. Nikolas tách người ra khỏi Emma và quay lại ngồi đối diện cô. Anh tiếp tục chăm chú quan sát cô, nhưng cô dán mắt vào những ngón tay đang gập lại. Không ai nói lời nào nữa cho đến khi họ đi đến dinh thự Stokehurst nằm bên bờ sông Thames.
Một chút do dự, Emma phá vỡ sự im lặng. “Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh hôm nay, Nikolas. Nhưng…tôi thà rằng anh đã không nỗ lực nhiều như vậy để gặp tôi hôm nay. Tôi không nghĩ là chúng ta nên trở thành bạn của nhau. Tôi không nhận ra bất kỳ điều tốt đẹp gì sẽ đến từ tình bạn này.”
Có lẽ cô mong đợi rằng anh sẽ tỏ ra phản đối, thậm chí tranh cãi. Thay vào đó anh nhún vai và nhếch môi mỉm cười với cô. “Bất cứ điều gì cô mong muốn.”
Emma quay phắt người bước đi trước mặt Nikolas với vẻ nhẹ nhõm hiện hữu rành rành trên mặt. Với sự giúp đỡ của người đánh xe và người giữ trại, cô để con lừa ở khu chuồng ngay cạnh dinh thự và cẩn thận chăm sóc những vết trầy xước và vết thương của nó, phát hiện ra nó bị nhiễm trùng móng và đang bị suy dinh dưỡng trầm trọng. Nó dường như là loài động vật có khả năng phục hồi rất cao. Để cho người giữ chuồng chăm sóc con lừa, cô rảo bước về dinh thự.
Dinh thự Stokehurst mang đường nét thiết kế kiểu Ý đẹp như tranh vẽ, với những cây cột và sàn nhà bằng cẩm thạch màu xanh xám, những lò sưởi bằng ngói tao nhã, và rất nhiều vòi phun nước trong nhà phun nước trắng xóa. Emma luôn thích ở lại đây, dẫu cho ngôi nhà thiếu hụt bầu không khí thoải mái giống như ở Southgate Hall.
Cảm thấy phiền muộn và bức bối, Emma đi tắm trong một cái bồn bằng sứ rất lớn, với phòng tắm được lót bằng đá lát khắc tay. Cô vẩn vơ lần theo những con chim nhỏ xíu kỳ lạ được thiết kế trên thành bồn với đầu ngón tay ướt đẫm… và nghĩ về Nikolas.
Những cuộc chạm trán của cô với anh ngày càng trở nên rất rất khó hiểu. Cô chưa bao giờ trải qua những cảm xúc mâu thuẫn giống như vậy với một ai đó. Anh là kiểu người thách thức,mê hoặc—và đáng sợ. Cô đã nghe rất nhiều tin đồn về các câu chuyện yêu đương của anh ta, vô số mối quan hệ kín đáo, những mối quan hệ ngắn ngủi với nhiều phụ nữ thượng lưu. Đó chính là loại đàn bà mà Nikolas thích thú–những kẻ nhạt nhẽo, thanh nhã, đang chán nản cuộc sống hôn nhân. Tại sao anh lại quyết định bận tâm đến cô? Động cơ của anh ta là gì nhỉ?
Thôi thì, bây giờ tất cả đã chấm dứt rồi. Nikolas sẽ phải cút xéo ra khỏi cuộc sống của cô, chắc chắn cũng giống như Adam Milbank. Cô nhấc đôi chân thon dài lên, bàn chân đầy xà phòng và quan sát nó với vẻ chê bai. Nếu cô nhỏ nhắn và mỏng manh, liệu Adam có ở lại bên cô không nhỉ? Emma thả chân xuống làm nước văng lên tung tóe và thở dài. Gía như cô đủ xinh đẹp, Adam sẽ không để cho bất cứ thứ gì cản trở trên con đường chiếm hữu lấy cô… không phải cha cô, không phải vì tiền, hoặc là bất cứ thứ gì. “Gía mà mình cũng giống như Tasia,” cô hét to. Tasia thì mảnh mai và thanh nhã, với nét quyến rũ tinh tế có thể thôi miên những gã đàn ông. Kiềm nén cơn đau nhói vì ghen tức, Emma múc một nhúm nước nóng dội lên cổ và vai cô.
Bây giờ cô đã vĩnh viễn đánh mất Adam rồi, cô sẽ trở thành một bà cô ế chồng già nua, nhăn nheo, không bao giờ biết được cảm giác ở bên cạnh một người đàn ông là như thế nào, hiến dâng bản thân với niềm đam mê nhục dục và thiếp ngủ trong vòng tay của người đó. Cô rồi cũng sẽ kiếm được một người tình thôi, nhưng những suy nghĩ sầu muộn vẫn tràn ngập trong cô. Cảm giác thật cô đơn và trống rỗng làm sao, chia sẻ chiếc giường với người đàn ông cô không yêu, hiến thân cho một người đàn ông khác trong khi càm xúc và linh hồn của cà lại lại không thể đồng điệu cùng nhau.
“Cô Emma?” một giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô. Cô liếc nhìn về phía cửa nhà tắm, người hầu gái của cô, Katie, đang đứng đó ôm trong tay một chồng khăn tắm ấm áp tươi mát và một cái áo chòang lụa màu trắng. “Cô đã tắm xong chưa ạ, thưa Cô?”
“Tôi nghĩ là xong rồi.” Emma đứng dậy và với tay lấy khăn tắm, quấn quanh người và bước ra khỏi bồn tắm.
Katie lau sạch nước trên vai cô bằng một cái khăn tắm khác, và giúp cô mặc áo chòang. “Em sẽ chạy xuống lầu và nói nhà bếp làm vài món bữa tối cho cô, được không ạ, thưa cô Emma?”
“Tối nay tôi chẳng đói chút nào cả.”
“Ôi,nhưng cô phải ăn chút gì đó,thưa cô!”
Emma mỉm cười và gật đầu miễn cưỡng. “Thôi được rồi, tôi sẽ dùng trà và bánh mì nướng trong phòng tôi. Và tôi muốn thứ gì đó để đọc. Làm ơn mang giùm tôi tờ nhật báo Times.”
“Vâng,thưa cô.”
Emma đi chân không vào buồng của cô và ngồi trước bàn trang điểm. Cô kéo những cái kẹp ra khỏi tóc cô và xõa tung, thư giãn xoa bóp đầu bằng những ngón tay của cô. Cô cẩn thận dùng lược chải dài mái tóc, những lợn tóc xoăn, chải mượt mái tóc rối bù và gút lại cho đến khi tay cô mỏi nhừ lên. Sau khi đặt cây lược vào một trong những ngăn của tủ trang điểm, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt được phản chiếu trên tấm gương mạ vàng.
Một khuôn mặt bình thường, cô thầm nghĩ. Làn da nhợt nhạt với nhiều nốt tàn nhang, mũi thẳng, cằm nhọn. Chỉ có một đặc điểm duy nhất khiến cô hài lòng là đôi mắt xanh, giống hệt đôi mắt của cha cô,ngọai trừ lông mi của cô có màu nâu vàng thay vì màu đen.
Nikolas Angelovsky đã nói rằng cô khêu gợi. Anh ta ca ngợi vẻ đẹp của cô. Hình như Adam chẳng bao giờ nói những lời như vậy với cô? Emma chẳng thể nhớ được liệu Adam có nói như vậy với cô chưa. Nhăn mặt lại, cô đi về phía giường và nằm cuộn người lại trong tấm chăn màu xanh. Cô dựa lưng vào chiếc gối thêu kim tuyến, suy nghĩ miên man cho đến khi Katie đi vào phòng với 1 khay trà.
“Đây, thưa cô Emma… trà, bánh mì nướng, và tờ Times.”
“Cảm ơn,Katie.” Cô nói khi người hầu đặt cái khay lên giường ngay cạnh cô.
Katie chiếu tia nhìn lo lắng nhưng thân mật vào cô. “Mọi việc đều ổn cả chứ, thưa cô? Tối nay nhìn cô có vẻ hơi tiều tụy.”
“Tôi vẫn ổn. Ngày hôm nay thật là dài.” Nhón lấy một lát bánh mì nướng phết bơ, Emma cố gắng tạo ra nụ cười toe toét mang nét tinh quái như thường ngày, cắn lấy một miếng lớn. Nhìn lại như để đoan chắc thêm lần nữa, sau đó người hầu gái rời khỏi phòng.
Emma rót trà từ một cái ấm sứ nhỏ vào tách được chạm hoa và khuấy thêm một thìa nước đường. Cô uống từng hớp nhỏ, thưởng thức vị trà tan chảy trong miệng. Mở tờ báo ra, cô đọc lướt qua những cột báo dài và nấn ná ở những mục yêu thích.
Cô tập trung sự chú ý vào một bản tin đầy cám dỗ nằm cuối trang báo, một tin thông báo gần như bị che khuất bên cạnh những dòng và chi chít chữ khác. Cô bắt đầu đọc với vẻ hơi nghi ngờ. Những từ ngữ bắt đầu gây ấn tượng mạnh trong tâm trí cô, mực in dường như đen hơn và lan rộng ra trước khi mắt cô đỏ rực lên. Một âm thanh thảng thốt thoát ra khỏi miệng cô. Tách trà run lên bần bật trong tay cô, cho đến khi những giọt nước trà nóng rực bắn tung tóe lên những ngón tay và cổ tay của cô. Không hiểu sao mà cô lại có thể đặt được tách trà lên khay, và xoay xở để vào đúng ngay cái dĩa nhỏ với vẻ tập trung kỳ quặc. Cô đọc tờ báo thêm lần nữa… không, không phải là sự thật; đúng là một trò đùa đáng ghê tởm, dối trá. Trong suốt chuyến du lịch ra nước ngoài gần đây nhất, Tử Tước Adam Milbank đã đính hôn với Qúy cô Charlotte Brixton, nổi danh là nữ thừa kế của một dòng họ người Mỹ chuyên sản xuất đồ dùng bằng kim loại tráng men trong nhà.
“Anh không thể làm vậy với em được, Adam,” Emma thì thầm. “Chỉ mới có vài tuần thôi mà.Anh không thể quên em quá nhanh chóng như vậy…anh không thể phản bội em.”
Nhưng những dòng chữ in đó đang hiện ra lù lù ngay trước mặt cô, và cơn đau ngực của cô ngày càng gia tăng. Cô cần được giúp đỡ. Cô cần ai đó… một giọng nói lý trí để giữ cô không phát điên lên. Cô chưa bao giờ đau đớn như vậy. Cô không thể chịu đựng một mình được. Những giọt nước mắt mờ đục chảy xuống từ mắt cô. Trượt chân ra khỏi giường ngủ, cô run rẩy chùi sạch nước mắt chảy xuống khuôn mặt ướt đẫm của mình, tìm kiếm quần tây và áo sơmi của cô. Ngay khi cô mặc xong đồ, cô với lấy tấm áo chòang có mũ trùm đầu và đi ra khỏi phòng.
Katie gặp cô ngay đại sảnh dẫn đến cầu thang chính và ngừng lại ngạc nhiên. “Cô Emma, cô đang làm—“
“Tôi đi ra ngoài,” Emma đáp giọng khàn khàn, giữ khuôn mặt cô ẩn sâu trong chiếc mũ trùm đầu của tấm áo chòang. “Tôi không biết khi nào sẽ về. Và nếu như em nói với ai bất cứ lời nào về việc tôi bỏ đi, tôi sẽ sa thải em đó.”
“Vâng,thưa cô,”Katie nói,nhìn chằm chằm cô với đôi mắt mở to.
Emma kéo tay áo chùi lên mũi và bật khóc nhiều hơn. “Mọi việc sẽ ổn mà, Katie,” cô nói khẽ. “Chỉ là đừng nói cho ai biết thôi.”
Người hầu gái thận trọng gật đầu đồng ý.
Emma vội vã ra khỏi nhà và hướng đến chuồng thú, cẩn thận không để ai bắt gặp. Cô tự thắng yên ngựa, xấc xược xua đuổi người quản ngựa với đôi mắt lờ đờ buồn ngủ, đang cố gắng giúp cô. “Tôi sẽ tự làm. Đi về phòng đi.”
“Đi ra ngoài để cứu những con thú khác à, cô Emma?”
Lờ đi câu hỏi táo tợn của anh ta và lóng ngóng chỉnh sửa lại cái yên ngựa cho đến khi nó hòan tòan khớp. Bàn tay cô run rẩy, vụng về; chúng chẳng còn khéo léo chút nào nữa, “Đi đi,” cô nói với người quản ngựa, đang đứng nhìn cô với vẻ thận trọng.
“Tôi có thể làm gì cho cô không, thưa cô?”
“Làm ơn đi khỏi đây đi,”cô thô lỗ đáp. Anh ta miễn cưỡng tuân lệnh, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn cô.
Emma trèo lên con ngựa và cưỡi băng qua khu chuồng trại ra đến đường chính, cảm nhận được rằng dù thế nào đi nữa cô chỉ còn có một cơ hội duy nhất để sống sót. Cô không ý thức được phải đi đến đâu, nhưng dường như ngay trong sâu thẳm tâm hồn cô, cô biết được mình phải đi đến đâu. Thúc con ngựa phi nhanh hơn, cô nhắm ngay hướng Tây, tiến thẳng đến dinh thự Angelovsky, trong khi làn không khí ẩm ướt mùa hè, đã làm khô đi dòng nước mắt chảy trên mặt cô.
Khi cô đến nơi, dinh thự hiện lên với những cột đá cẩm thạch trắng cao chót vót và mặt tiền được thiết kế theo kiểu cổ điển, cô bước lên cầu thang hình bán nguyệt và đấm mạnh lên cửa. Một nguời quản gia già với mái tóc trắng, đôi lông mày màu đen và khuôn mặt mang đầy nét đặc trưng Slavic xuất hiện. Cô chưa bao giờ có thể nhớ nổi tên của ông ta, mặc dù cô đã từng gặp ông rất nhiều lần.
“Làm ơn nhờ ai đó chăm sóc con ngựa giùm tôi,” Emma nói. “Và nói với Hòang Tử Nikolas rằng anh ta có khách.”
Người quản gia đáp lại bằng một giọng Anh nặng trịch. “Thưa Ngài, Ngài sẽ phải quay trở lại vào ngày mai. Tôi sẽ chuyển danh thiếp đến Hòang Tử, nếu Ngài muốn.”
“Tôi không phải là Ngài!” Emma la lên tuyệt vọng. Cô kéo mũ trùm ra khỏi đầu mình, và những lợn tóc quoăn đỏ xổ ra rớt xuống vai cô. “Tôi muốn gặp anh họ. Nói anh ấy—“ cô im bặt và lắc đầu, lầm bầm rên rỉ. “Thôi đừng bận tâm. Đáng lẽ ra tôi không nên đến đây. Tôi chẳng biết tôi đang làm cái gì nữa.”
“Lady Stokehurst,” người quản gia kêu lên, biểu hiện của ông dịu hẳn đi. “Vào trong đi. Tôi sẽ hỏi liệu Hòang Tử Nikolas có sẵn lòng trò chuyện cùng cô không.”
“Không,tôi không nghĩ—“
“Pahzháhlstah,” ông nài nỉ, ra hiệu mời cô vào nhà, “Làm ơn mà, cô gái của tôi.”
Emma vâng lời và căng thẳng chờ đợi ngay đại sảnh, nhìn chằm chằm vào những mẫu gỗ được dát trên sàn nhà. Ngay khi đủ một phút trôi qua, cô nghe thấy giọng nói êm ả của Nikolas. Một đôi giầy đen bóng bước đến ngay tầm nhìn của cô. Nikolas trượt những ngón tay của anh bên dưới cằm cô, kéo khuôn mặt cô ngẩng lên. Đôi mắt anh bao bọc lấy cô, và ngón tay cái của anh vuốt nhẹ lên đôi má vẫn còn những vệt nước mắt của cô. Biểu hiện của anh thật thản nhiên, và từ anh toát lên vẻ an ủi trầm lắng. “Đi với tôi,dushenka.” Anh nhấc tay cô lên và vòng qua khủy tay của anh, ép nhẹ ở đó.
Emma níu nhẹ vẻ ngại ngùng. “Có ai đang ở đó với anh không? Tôi đã kh—không nghĩ là nên hỏi—“
“Chẳng có ai cả.” Anh thì thầm vài câu gì đó với phát âm rất nhanh bằng tiếng Nga cùng người quản gia, ông ta gật đầu kiên quyết.
Emma níu nhẹ vào người Nikolas với vẻ biết ơn khi anh hướng dẫn cô đi lên lầu. Vòng tay anh thật mạnh mẽ. Nỗi hỏang sợ của cô bắt đầu phai nhạt đi chút ít, và hơi thở của cô trở nên dịu nhẹ hơn. Nikolas, với vẻ điềm tĩnh ấm áp, sự thờ ơ thạo đời, sẽ không để mất cô thêm lần nào nữa.
Họ đi đến dãy phòng phía Tây của dinh thự, đó là khu vực riêng tư của Nikolas. Emma chớp mắt ngạc nhiên khi họ bước vào một căn phòng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Nó được trang trí bằng những màu sắc phong phú, với trần nhà bằng thủy tinh xanh và những kiến trúc màu đồng. Nhiều bóng đèn phalê rang rỡ tràn ngập căn phòng với ánh sáng dịu nhẹ.
Nikolas đóng cánh cửa màu thạch tím lại, ngăn cách khỏi thế giới bên ngòai. Anh im lặng nhìn cô, khuôn mặt của anh trở nên hư ảo với nét đẹp lạnh lùng. ÁO sơ mi màu ngà anh đang mặc được mở toang ngay cổ, hé lộ ra vết sẹo xoắn lại trên làn da anh. “Kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra vậy,” anh nói.
Emma lấy một mảnh giấy nhàu nát từ túi quần của cô ra. Cô trao nó cho anh với vẻ thinh lặng. Anh đón lấy nó, cặp mắt vàng của anh vẫn khóa chặt khuôn mặt buồn bã của cô. Vuốt lại tờ báo trên cái bàn cạnh đó, anh đọc bản thông báo hứa hôn mà không có bất cứ biểu hiện gì. Màu sắc từ đôi lông mi trải dài trên đôi má anh.
“À ha,”anh đáp nhẹ.
“Anh d-dường như không nga-ngạc nhiên,” Emma ấp úng. “Tôi nghĩ rằng chằng ai chấp nhận tôi. Tôi…Tôi nghĩ là Adam có lẽ yêu tôi thật lòng. Tất cả chỉ là giả vờ. Và tôi là một con lừa ngu ngốc nhất vẫn còn sống để tin vào những lời dối trá của anh ta.”
“Hắn ta là một con lừa,”Nikolas nói nhỏ, “Không phải cô.”
“Ôi,Chúa ơi.” Cô úp mặt vào đôi bàn tay run rẩy. “Tôi không ngờ lại bị tổn thương nhiều như vậy.”
“Ngồi xuống đi.” Nikolas kéo cô về phía chiếc ghế trường kỷ được bọc bằng da màu hổ phách mềm mại. Emma cuộn tròn người lại, gập đôi chân dài sát vào ngưòi. Cúi gầm đầu, cô để mặc mái tóc dài phủ xuống che kín khuôn mặt. Cô nghe thấy âm thanh của ly thủy tinh và chất lỏng chảy xuống. Nikolas im lặng tiến lại gần và đưa cho cô một cái ly nhỏ. Emma nhấp một ngụm. Chất lỏng này có vị chanh và rất lạnh, trôi nhẹ nhàng xuống cổ họng cô, để lại 1 chút hương vị lành lạnh và cay nồng.
“Đây là cái gì vậy?” cô hỏi, thở hắt ra nhè nhẹ.
“Vodka chanh.”
“Tôi chưa bao giờ uống rượu Vodka.” Cô uống thêm ngụm lớn nữa, nhắm mắt lại vẻ thư giãn, tận hưởng vị nồng của rượu, rồi uống thêm hớp nữa. Ho nhẹ, cô giơ ly rượu lên ngỏ ý muốn rót thêm nữa.
Thích thú, Nikolas rót thêm rượu cho cô, và một ly nữa cho anh.
“Uống chậm thôi.Loại rượu này mạnh hơn loại rượu cô hay uống thường ngày đấy.”
“Những người phụ nữ Nga đều uống Vodka à?”
“Tất cả người Nga đều uống. Tuyệt hơn nữa nếu dùng kèm trứng cá Caviar và bánh mì bơ.Cô có muốn dùng một chút không?”
Emma rùng mình khi nghĩ về đồ ăn. “Không, tôi không thể ăn bất cứ cái gì.”
Nikolas ngồi xuống cạnh bên, đưa cho cô một cái khăn bằng lụa, và nhìn cô chùi sạch khuôn mặt ẩm ướt vì nước mắt.
“Tôi dường như không thể ngừng khóc được,” cô đáp trong khi giọng nói như bị tắc nghẹn lại. “Tôi nghĩ là tim tôi giờ đã tan nát rồi.”
“Không.” Anh đẩy một lọn tóc xoăn ra khỏi trán cô, sự vuốt ve của anh nhẹ nhàng như cánh bướm. “Tim cô không bị tan nát đâu. Chẳng qua chỉ là lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương thôi, Emelia.”
Cô giật mình, trừng trừng nhìn anh giận dữ với vẻ bị xúc phạm.
“Đáng lẽ tôi nên biết anh là một kẻ kiêu căng và rất tự phụ.”
“Cô không yêu Milbank,”anh đáp dứt khoát.
“Tôi đã!Tôi sẽ luôn luôn yêu anh ấy.”
“À? Thế thì anh ta đã làm gì để giành lấy tình yêu vĩ đại này? Anh ta đã cho cô được gì nào? Một ít nụ cười, vài lời xu nịnh, nụ hôn vụng trộm ở đây và ở kia. Đó không phải là tình yêu. Đó chỉ là sự dụ dỗ, và nhìn bên ngòai thì có vẻ anh ta thực hiện việc đó quá kém cỏi. Ngay khi cô trải qua nhiều kinh nghiệm hơn, cô sẽ có thể nhận biết được sự khác biệt đó.”
“Đó chính là tình yêu,” cô khẳng định, uống hết phần rượu vodka còn lại trong ly cô. Ho khan lên, thở hổn hển, cô lau khô đôi mắt cay xè. “Anh chẳng hiểu tý gì về tình yêu cả bởi vì anh quá cay độc.”
Nikolas cười phá lên khi anh lấy chiếc ly của cô và đặt nó sang một bên. “Đúng, tôi rất cay độc. Nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được thực tế rằng Adam Milbank không xứng đáng với cô. Và nếu cô trao trái tim mình cho tên vô lại, cô có thể chọn người khác, người sẽ mang lại cho cô sự giàu sang và tự do…người luôn biết cách làm cô cảm thấy thỏa mãn trên giường ngủ. Đó chính là lọai đàn ông sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho cô hơn là Milbank.”
Nếu cô không ngà ngà say, cô chắc chắn sẽ tấn công vào cái tính vô ý vô tứ của anh ta ngay lập tức. Một quý ông lịch sự sẽ không bao giờ nói những từ ngữ như vậy với quý cô mà anh ta tôn trọng. Nhưng tác dụng của rượu đã khiến não cô đang lơ mơ trong làn sương mù trắng xóa, và theo tất cả những gì cô nghĩ hiện nay thì Adam chính là sự lựa chọn duy nhất của cô, niềm hy vọng duy nhất. Chắc chắn là chẳng còn ai khác nữa đang chờ đợi cô. “Anh có người đàn bà trong mộng nào không?” cô chua chát hỏi.
Tay anh nắm chặt vai cô, sau đó thả lỏng ra. Lòng bàn tay anh vuốt ve dịu dàng một bên ngực cô. Emma cứng người lại, thở hổn hển. Cô giật nẩy người lên nhưng không lẩn tránh anh, ánh sáng từ ngọn đèn pha lê chiếu rọi lên làn da lốm đốm tàn nhang của cô. Hàng loạt những cảm xúc lướt qua khuôn mặt cô… bối rối, giận dữ, mâu thuẫn… và miệng cô run rẩy khi tay anh vuốt ve má cô. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng chạm vào bờ môi dưới của cô.
Emma nói thầm thì vẻ giận dữ. “Tôi…tôi không đến đây để làm những việc này.”
“Vậy thì, tại sao cô lại ở đây?” anh hỏi nhẹ nhàng.
“Tôi không biết. Tôi chỉ muốn…thỏai mái. Tôi muốn yên ổn.”
“Cô đã làm đúng khi đến đây với tôi, ruyshka.”
Cô lùi ra ngoài chiếc ghế tràng kỷ, nhưng Nikolas bắt lấy cô trong tích tắc, kìm chặt cô lại, với một tay đặt trên vai cô, tay còn lại thì kẹp ngay dưới eo cô.
“Nikki…”cô kêu lên, nửa-thách thức, nửa-nài xin.
Anh cúi người về phía trước và hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm giữa những nụ hôn với miệng anh chà sát trên môi cô. “Tôi có thể dâng tặng cho em bất cứ thứ gì nhiều hơn cả gia đình em, hơn cả Adam. Tôi có thể giúp em, chăm sóc cho em…trao cho em những khoái lạc mà em chưa bao giờ cảm thấy trước đây.”
“Tôi phải đi rồi,” cô liều lĩnh nói. Rượu Vodka đã làm cho mọi thứ trở nên mụ mẫn hẳn đi, khiến cho những suy nghĩ của cô như đang chết đuối trong cơn thủy triều dữ dội.
“Ở lại với tôi đi,Emma. Tôi sẽ chỉ làm những gì em muốn. Chỉ những gì em lựa chọn.” Đầu lưỡi anh liếm láp môi cô, và ngay sau đó anh nhắm nháp bờ môi dưới của cô, răng anh chạm nhẹ vào vành môi mềm mại của cô. Anh chiếm hữu môi cô thật dịu dàng, những nụ hôn thăm dò, vuốt ve đôi mày ngài của cô bằng bờ môi anh, hôn lên thái dương cô, má cô. Bàn tay anh vày vò nhè nhẹ mái tóc cô, đẩy mái tóc đỏ rực sang một bên và phơi bày vùng cổ trần của cô.
Emma run rẩy trước những xúc cảm mới mẻ đó. Miệng của anh vẫn di chuyển nhẹ nhàng trên cổ họng cô, kích thích cảm giác của cô, dường như có một làn hơi nóng đang bao phủ lên làn da của cô. Dần dần, cô nâng cánh tay lên và vòng quanh cổ anh. Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô có thể nhận thức về cơ thể đàn ông giống như vậy, cơ thể rắn chắc dưới chiếc áo sơmi trắng tuyết, những bắp thịt căng phồng và đầy sức mạnh. Thật không đúng đắn khi ở lại với anh ta, thật bậy bạ khi cảm nhận môi và tay anh đang mơn trớn cô. Nhưng dường như hành vi này thật hòan hảo khi dùng để làm một cuộc nổi loạn chống lại cha cô, chống lại gã người yêu bội bạc, chống lại tất cả những người đã từng dám gọi cô là kẻ lập dị hay là cô nàng phải ngồi ngoài rìa mọi buổi khiêu vũ. Tại sao lại không để Nikolas làm tình với cô nhỉ? Trinh tiết của cô thuộc về cô và nó cũng không phải là vấn đề nữa, từ khi cô đánh mất người đàn ông mà cô mơ ước. Có lẽ điều này thật tội lỗi, nhưng không thể phủ nhận sự thích thú bên trong nó.
Emma chạm tay vào mái tóc tuyệt đẹp của anh, làn tóc hung vàng chảy tràn như lụa bên dưới những ngón tay của cô. Ngay khi cô do dự đụng chạm vào cơ thể anh, anh thở mạnh và ép cô lại gần hơn, kéo cô nằm dài ra ghế salon cho đến khi cơ thể cả hai ăn khớp vào nhau. Emma áp người vào anh, đòi hỏi chà sát hơn, ép mạnh vào, trọng lượng cơ thể của anh chồm tới và đè chặt cô xuống ghế. Nụ hôn của anh trở nên dài hơn, sâu hơn, chuyển từ dò dẫm sang đòi hỏi.
Cô không phản kháng lại khi Nikolas cởi áo sơmi của cô. Lớp áo ngoài được hé mở ra và tay anh trượt vào bên trong,những ngón tay của anh trải rộng ra ngay khi chúng chạm vào làn da mượt mà ở bụng cô. Cô chưa bao giờ mơ được rằng sự đụng chạm của một người đàn ông lại trở nên dịu dàng như vậy, ân cần như vậy. Hơi nóng từ lòng bàn tay anh lan tỏa trên ngực cô, phủ lên đôi nhũ hoa mịn màng của cô. Núm vú của cô căng cứng lên và nỗi đau nhức ngọt ngào chạy dọc sống lưng cô. Mở chòang mắt ra, cô thấy tia nhìn của anh đang khóa chặt trên gương mặt mình. Ngay lập tức, cô giật mình bởi đôi mắt sâu thẳm vàng rực rỡ nhưng đầy nét lạnh lùng của anh. Chúng đang chăm chú quan sát cô như con hổ rình mồi, cảm xúc trống rỗng. Thậm chí ngay cả bây giờ, khi anh và cô đang thân mật với nhau, trái tim và linh hồn của anh vẫn khóa chặt trước cô.
Cô cảm nhận được sự cần thiết phải vuốt ve anh, bằng cách nào đó có thể để xoa dịu những tổn thương của anh. Những ngón tay run lên khi cô bắt đầu cởi áo sơmi của anh, cẩn thận mở rộng vai áo ra khỏi vai anh. Cô chiếu tia nhìn chăm chú lên khuôn ngực anh…những vết sẹo lan rộng và khắc sâu trên làn da trần của anh.
Mặc dù cô đã từng nhìn thấy thân hình anh, nhìn thấy những vết sẹo này từ khi cô còn là một đứa trẻ, cô vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tàn tích từ những sự tra tấn mà anh đã trải qua ở Nga. Trước kia, ắt hẳn anh đã từng có một thân hình rất đẹp. Một tác phẩm điêu khắc tuyệt vời với những bắp thịt rắn chắc, trơn láng và làn da vàng óng. Anh chắc hẳn phải rất mạnh mẽ mới có thể vượt qua nỗi đau thể xác và vẫn tiếp tục sống sót như vậy. Nikolas vẫn ngồi im trước tia nhìn của cô, chờ đợi mà không hề tỏ ra ngượng ngùng hay tỏ vẻ than vãn trước phản ứng của cô. Ước chi cô có thể nói cho anh về cảm giác của cô, sự thương hại và thông cảm mà cô giành cho anh, nhưng không thể phát ra lời. Thay vào đó cô rướn người về phía trước với dáng vẻ thong thả chậm chạp, và hôn lên những vết sẹo ngay trên cổ anh.
Nikolas nắm chặt tay lại ngay khi bờ môi Emma ép mạnh lên làn da anh và tóc cô chảy tràn lên người anh như tấm mền bao phủ lên ngọn lửa. Một số phụ nữ đã cự tuyệt ngay khi nhìn thấy những vết sẹo của anh, số khác thì cảm thấy bị phấn khích vì chúng, nhưng chưa từng có ai lại chấp nhận anh với dáng vẻ dịu dàng như cô. Cơ bắp của anh căng cứng lên và cuộn lại. Anh muốn đẩy cô ra xa khỏi anh, và cũng đồng thời muốn ôm chặt lấy cô cho đến khi anh nghiền nát cô vào trong anh. Trong suốt cuộc đời anh, anh chẳng hề sợ hãi bất cứ điều gì, không phải nỗi đau đớn thể xác, thậm chí cũng không phải là cái chết, nhưng sự thân mật dịu dàng này lại khiến anh cảm thấy khiếp sợ.
Gịong nói của anh vang lên với tông giọng thì thầm gay gắt, “Chết tiệt, đừng có ân cần với tôi như vậy.”
Emma nhìn chằm chằm anh, đôi mắt xanh của cô thoang thỏang như làn khói. “Tôi không ân cần.” Cô lại rúc đầu vào cổ anh thêm lần nữa, lần theo đường viền của vết sẹo để tiến đến vai anh.
Nkolas giật mạnh người trong một cử động thật mạnh mẽ, duỗi dài đôi chân bên cạnh cái ghế sô pha.
Trong khoảnh khắc, Emma nghĩ rằng anh đang rời khỏi cô,nhưng ngay sau đó anh mở rộng bàn tay. Cô do dự trước khi đặt tay vào đó. “Sẽ ổn thôi mà,”anh đáp nhẹ nhàng.
Như thể cô chỉ là người dự thính thờ ơ. Emma thận trọng vươn người tới chạm vào anh, những ngón tay của họ đan chặt vào nhau.
Nikolas dẫn cô vào phòng ngủ của anh. Đồ nội thất trong phòng làm từ lọai gỗ đen bóng, được trang trí với những nét điêu khắc có đường nét cuộn tròn lại. Không có bức tranh nào trên tường, chỉ có những tấm pa nô đơn giản màu gụ và một biểu tượng mang hình người đàn ông ngồi trên cỗ xe ngựa được điều khiển bởi những con ngựa màu đỏ, hình dáng của ông ta tương phản với cụm đèn trần màu cam-đỏ trên trần nhà. Giừơng ngủ được bao phủ bởi tấm lụa màu sữa và ga giường màu trắng. Một làn gió nhẹ thổi hiu hiu xuyên qua những tấm màn bên ngòai cửa sổ.
Nikolas dìu Emma đến giường ngủ rộng lớn của anh, đi băng qua những hồ nước lấp lánh ánh trăng và bóng râm mát. Cô ngồi ở một góc nệm, để mặc anh cởi giày và vớ của cô ra. Anh biết rằng cô đang hỏang sợ. Anh có thể cảm nhận được những bắp thịt của cô đang căng cứng lên, nghe được hơi thở hổn hển dồn dập và không đều nhịp của cô. Emma không nói gì khi anh cởi bỏ mọi thứ trên cơ thể của cô. Cuối cùng thân hình mảnh khảnh nhợt nhạt cuả cô dần dần hiện ra với những đường nét đẹp tuyệt vời và bóng mượt.
Emma co rút người lại và cố gắng run rẩy thầm thì. “Nikki, tôi…tôi cần thêm Vodka.”
Anh mỉm cười uể oải. “Em đã uống đủ rồi đấy,” anh đáp, cởi bỏ quần áo trên người anh. Emma nhắm chặt mắt lại ngay khi anh trườn lên giường với cô và kéo thân hình đang cứng đờ của cô sát vào anh. Kéo bàn tay ấm áp của anh vuốt ve lưng cô, cố gắng xoa dịu cơ thể run rẩy của cô. “Không cần phải sợ hãi đâu. Anh sẽ chỉ cho em thấy em khêu gợi như thế nào. Em đã nói rằng em muốn được dễ chịu cơ mà.”
“Tôi sẽ dễ chịu hơn nếu quần áo vẫn còn trên người,”cô nói giọng nghẹt nghẹt, và anh phì cười.”
“Vòng tay quanh người anh đi nào.”
“Tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây.”
“Uh,anh biết. Anh sẽ cẩn thận mà, dushka.”anh hôn lên vai cô, rê lưỡi vuốt ve lên làn da của cô. Emma rụt rè đáp trả lại, lướt lưỡi cô lần theo vùng da ẩm ướt tiến lên cổ anh.
Nikolas ngay lập tức cảm thấy rực lên với nhu cầu bức thiết cần phải thúc sâu vào bên trong cô. Thân hình cô thật thon thả và săn chắc, bờ vú của cô thật căng tròn và quyến rũ hơn cả anh mong đợi. Làn da cô thật nóng bỏng đầy sức sống, như thể cô đã sẵn sàng hiến dâng tất cả. Có niềm khoái cảm vô hạn khi chiếm giữ lấy tuổi trẻ, trần trụi hé lộ tâm tư… Bây giờ, lần đầu tiên trong cuộc đời mình, anh mới thấu hiểu những câu thơ của Lermontov(*) , rằng giờ đây, anh đang muốn đắm chìm trong sự ngây thơ của cô, thèm khát vẻ thuần khiết hiếm có của cô.
Anh lướt bàn tay lên khắp cơ thể cô, vuốt lên vùng trũng ngay sau đầu gối của cô, mắt cá chân mảnh mai, vùng dưới cánh tay của cô. Không còn cảm giác sợ hãi nữa, Emma trượt cánh tay vòng quanh, ôm lấy hông anh, móng tay cô cào nhẹ vào chỗ lõm xuống ở xương sống của anh. Nikolas quét nụ hôn ẩm ướt lên khắp ngực cô, khéo léo nuốt nhẹ đỉnh hồng của cô vào miệng anh, mút sâu, cắn nhẹ lên nó, làm cô giật nảy người lên và thở hổn hển vì những khoái lạc đó. Ngay sau đó, anh trượt tay xuống chạm vào vùng đồi xoăn màu nâu vàng mềm mại ngay giữa đùi cô, dịu dàng chải nhẹ và vuốt ve nó. Cô vẫn còn là một trinh nữ và rất chặt, nhưng sự đụng chạm của anh vào đó đã khiến nơi đó trở nên rất ẩm ướt, khiến cho cơ thể anh phấn khích lên ngay lập tức. Những ngón tay tìm tòi, dò hỏi của anh vuốt ve nơi ẩm ướt đó, thật nóng bỏng. Anh nhẹ nhàng đẩy một ngón tay của anh vào bên trong ấm áp của cô, vuốt ve dịu dàng, khéo lóe xoáy nhẹ. Cô khóc thút thít và chống cứ lại, chân cô rụt lên.
“Đau lắm không?”Nikolas thì thầm.
Cô sững người lại, hoang mang lắc đầu, hổn hển thở mà không nói nên lời.
Nikolas hôn lên đôi môi căng mọng của cô và lùi lại quan sát cô đang từ từ buông thả bản thân cho những xúc cảm dâng tràn, cuối cùng hiến dâng cho anh, bất lực chiều theo bất cứ điều gì anh mong muốn. Cô uốn cong người, tỳ sát vào đôi bàn tay của anh, mời gọi hơn nữa, đầu cô nghiêng sang một bên khi cô khép chặt mắt lại và để mặc cảm xúc cuốn trôi mình đi. Anh đưa cô đến đỉnh cao của khoái cảm một cách thật khéo léo, vô tình xiết chặt đùi cô vòng xung quanh tay anh.
Khi cơn co thắt cuối cùng đưa cô lên đến đỉnh qua đi, anh nâng khuôn mặt cô lên và ôm chúng trong lòng bàn tay của anh. “ Em vẫn còn là trinh nữ, Emma. Anh dừng lại nhé?”
“Không,” cô nói, giọng run run. “Tiếp tục đi.”
Mặc dù Nikolas đã biết rõ câu trả lời, anh vẫn dịu dàng với cô. Anh nhấc người áp lên cơ thể cô, ép đầu gối anh vào giữa hai chân cô, đẩy chúng mở rộng ra. Anh chưa từng làm tình với trinh nữ bao giờ,v à điều đó khó khăn hơn là anh mong muốn. Cô đang sưng phồng lên và quá nhỏ, vùng đất ẩm ướt của cô đang chống đối lại sự xâm chiếm của anh. Anh đẩy vào chậm chạp, cương quyết tiến sâu vào vùng ẩm ướt khít chặt đang phản kháng của cô. Tiếng khóc nghèn nghẹt vì bị đau của cô vang lên khi cô tỳ sát mặt vào cổ anh. Đột nhiên thật dễ dàng để anh trượt sâu hơn vào bên trong, và anh cảm nhận được cô oằn người lên trước sự xâm nhập chậm chạp của anh.
Vùng đồi nữ tính của cô bao bọc lấy phần cơ thể căng cứng của anh, anh vùi mặt vào vùng cổ mềm mại của cô, kiệt sức vì nỗi sung sướng ngọt ngào được ở bên trong cô. “Emelia,” anh lẩm bẩm liên tục. “Anh đã luôn muốn như thế này… luôn ham muốn em…” Cô quấn tay và chân vòng quanh anh, ôm anh chặt hơn, và bất ngờ, mọi thứ chợt trở nên quá nhanh so với sức chịu đựng của Nikolas. Anh rùng mình và rên lên, các giác quan của anh mở rộng ra, tất cả mọi thứ dường như bị phá hủy trong ngọn lửa khoái cảm. Emma áp sát người vào anh, lòng bàn tay của cô vuốt ve tấm lưng ướt mượt mồ hôi của anh. Nikolas nghiêng người sang một bên, ép má lên mái tóc dài mềm mượt của cô trong khi cả hai cố gắng lấy lại hơi thở.
Emma không biết chắc là cô đã lơ mơ ngủ trong bao lâu. Cô thức tỉnh với một cánh tay gác lên vai Nikolas, những móng tay của cô vuốt ve lên vết sẹo. Cô có cảm giác thật yếu đuối và mất dần khả năng tự vệ, nhưng vẫn cảm thấy yên ổn một cách kỳ quặc. Cô cố gắng để thấu hiểu những gì đang xảy ra giữa anh và cô, rằng cô đã lên giường với một người đàn ông, với Nikolas. Mặc dù cô đã mong chờ tiếng sét ái tình, một cảm giác chóang váng, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Cô chẳng hề ngại ngùng khi làm việc này hoặc bất cứ nguyên tắc đạo đức nào, cô đã làm mà không hề xấu hổ.
Thỉnh thỏang trong khi cô ngủ,Nikolas phải kéo tấm mền lên vai cô. Xiết chặt tấm chăn lên đến ngang ngực, Emma quay sang đối mặt với anh.
Hàng loạt những suy nghĩ chạy vùn vụt trong đầu cô. Cô phải tìm kiếm quần áo của mình, quay trở về nhà… nhưng quan trọng nhất, cô phải chắc chắn rằng anh sẽ không kể với bất cứ ai về tối hôm nay.
Điều bí mật này cần phải được giữ kín vì lợi ích của cả hai. “Nikki,” cô lúng túng bắt đầu.
Anh chạm một ngón tay ngay đôi môi cô. “Anh muốn em xem xét vài điều, ruyshenka. Anh không đòi hỏi câu trả lời ngay đêm nay. Em cần có thời gian để suy nghĩ về những gì em mong muốn. Còn bây giờ, hãy chỉ nghe anh nói thôi.”
“Được rồi,” cô đáp thận trọng.
“Không có một ai ở cạnh em hiện giờ, đúng không? Nghĩa là,chưa có người nào em hy vọng kết hôn cùng?”
Câu hỏi đó khiến cô cười cay đắng. “Không, và sẽ không bao giờ.”
“Vậy kế hoạch của em là sẽ chung sống với cha em và Tasia suốt quãng đời còn lại?”
“Em không có nhiều sự lựa chọn.”
“Không à?” ngón tay cái của anh vuốt nhẹ lên những nếp nhăn vì bối rối ở trán cô. “Tại sao em không kết hôn với anh, Emma?”
Cô lắc đầu như thể vừa nghe anh nói điều gì đó thật thiếu nghiêm chỉnh. “Cái gì?”
“Nếu em trở thành vợ anh, mọi cánh cửa sẽ luôn mở ra chào đón em. Em sẽ có gấp 10 lần sự giàu có và sức ảnh hưởng hơn những gì mà em đang có bây giờ. Anh sẽ rộng rãi tài trợ cho những hoạt động và các tổ chức từ thiện của em. Em có thể sử dụng tất cả thời gian rảnh rỗi của em cho bầy thú nếu em thích. Anh sẽ dâng tặng cho em cuộc sống tự do mà không có quy tắc hoặc giới hạn nào. Em sẽ có bất cứ điều gì em muốn chỉ với một tiếng tách từ những ngón tay của em. Hãy suy nghĩ về nó, Emma.”
Nhịp tim của Emma đập nhanh một cách mãnh liệt. Cô nhìn chằm chằm anh với vẻ kinh ngạc đến sửng sốt. Một khỏang thời gian dài trôi qua trước khi cô có thể thốt nên lời từ đôi môi cứng đờ của cô. “Tại sao lại là em? Anh có thể có bất cứ ai. Bất cứ ai.”
Bàn tay anh vuốt ve lên khỏang ngực trần của cô, một ngón tay dịu dàng lan man xuống vùng trũng giữa 2 bầu ngực của cô. “Em gợi anh nhớ đến những người phụ nữ anh đã gặp ở Nga… cuồng nhiệt, mộc mạc, hòan tòan không mưu mẹo. Anh coi trọng tính trung thực của em. Anh mê mệt vẻ đẹp của em. Tại sao không phải là em cơ chứ?”
“Anh đã có cái ý tưởng điên cuồng như vậy trong bao lâu rồi?”
Nikolas kéo lấy một lọn tóc dài của cô và cuộn nó quanh ngón tay anh. “Từ khi em 13 tuổi,” anh nói hóm hỉnh.
“Ôi Chúa ơi.”
“Anh chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào lại mạnh mẽ như vậy. Em thật lộng lẫy. Anh đã dõi theo sự trưởng thành của em từ một cô gái cứng đầu trở thành người phụ nữ xinh đẹp. Em là người chưa bao giờ khiến anh buồn chán. Anh muốn em trở thành vợ anh.”
Emma lắc lắc đầu với vẻ hòai nghi sửng sốt. “ Một người vợ thật sự?”
“Ở tất cả mọi khía cạnh,” anh đồng ý, nhìn chăm chú vào mắt cô.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em từ chối anh? Anh sẽ cố gắng trừng phạt em chứ? Anh sẽ đe dọa nói với mọi người về…” cô vẫy bàn tay nhỏ nhắn về đống nhàu nát xung quanh họ. “ Về chuyện này?”
Khuôn mặt anh trông thật hài hước. “Trong suy nghĩ của em, anh tệ như vậy sao?”
“Ừ,”cô đáp ngay lập tức, làm anh cưòi phá lên. “Nhưng ngay cả khi em muốn kết hôn với anh, em cũng không thể. Cha của em sẽ không bao giờ cho phép.”
“Anh biết làm thế nào để đối phó với cha em,” Nikolas trả lời.
“Quyết định hòan toàn thuộc về em. Nếu em đồng ý kết hôn với anh, em sẽ.”
Cô cau mày hòai nghi. “Em chưa bao giờ gặp bất cứ ai có thể đối phó với cha em.”
“Em sẽ xem xét đến chuyện đó chứ?”
“Em sẽ xem xét,nhưng em không tin—“
Anh suỵt cô. “Hãy để sau,” anh thì thầm. “Hãy cho anh câu trả lời sau.”
“Nhưng—“
Anh hôn rải rác lên khắp mặt và cổ cô, lờ đi sự phản đối yếu ớt của cô. Emma run lên và im bặt đi khi anh làm tình với cô thật dịu dàng và nhẹ nhàng một cách ngạc nhiên. Cô áp mạnh tay lên bề mặt đầy sẹo ở sau lưng anh, và cảm nhận được những cử động uyển chuyển từ những bắp thịt của anh và sức mạnh khi anh chuyển động bên trên cô.
Trong khoảnh khắc, dường như cơ thể của cô đã không còn thuộc về bản thân của cô nữa. Cơ thể của cô đang dâng hiến cho anh trong khoái lạc và khao khát được chiếm hữu, và anh là người quản gia thật dịu dàng, kiên nhẫn vỗ về sự hưởng ứng đến từ mọi nhánh dây thần kinh trong người cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy rạo rực giống như vậy với bất cứ ai.
Không gì có thể bắt cô phải lờ đi cảm giác rằng có một cơ thể trần truồng của ai đó đang áp sát vào cô. Không cần phải suy nghĩ quá nhiều hoặc lo lắng hay cắn rứt lương tâm… chỉ có những cảm xúc tinh tế khi được nâng niu và vuốt ve, cho đến khi những cơn cực khoái kiềm chặt lấy, cuốn cô đi trong những đợt sóng nhục dục vô tận.
Khi cả hai đều đã thỏa mãn, Nikolas ngả người ra và thiếp ngủ đi, một phần khuôn mặt của anh úp vào cái gối. Chỉ có phần trán mờ nhạt và đôi lông mi cong vút lờ mờ hiện ra trong bóng tối. Emma với tay qua chạm lên mái tóc ngay đằng sau cổ anh, dịu dàng vuốt ve nhưng không làm quấy rầy giấc ngủ của anh.
Cô cảm thấy hối tiếc cho bất cứ người phụ nữ nào đã ngu ngốc yêu anh ta—và chắc chắn là nhiều hơn một ít rồi. Một người đàn ông với vẻ đẹp và không thể nắm giữ như Nikolas có thể dễ dàng làm tan vỡ trái tim của bất cứ ai. Không đề cập đến sức mạnh , vẻ bí ẩn…và quá cô đơn của anh ta. Bối rối, Emma gối đầu lên cánh tay cô. Adam chết tiệt đã bỏ rơi cô, và để mặc cô phải rơi vào cái tình huống kỳ quái này. Nhưng anh ta đã vĩnh viễn ra đi, và Nikolas Angelovsky lại đang khao khát cô. Liệu có khủng khiếp lắm không khi trở thành vợ anh ta nhỉ? Những người chung sống cả đời với nhau mà không hề có tình yêu.
Cô cố gắng tưởng tuợng ra mối quan hệ mà họ sẽ thiết lập sau này. Cô biết rằng anh ta muốn cô, nhưng anh ta không phải là lọai đàn ông có thể yêu ai đó mãi mãi. ‘Anh không phải là một người chồng điển hình,” cô thì thầm, quan sát khuôn mặt nhẹ nhõm của anh trong lúc ngủ. “Nhưng vậy thì sao chứ, tôi chắc chắn cũng chẳng có ý tưởng gì về một cô vợ hoàn hảo cả.”
Những ngón tay của anh co rúm lại khi những giấc mơ tràn ngập trong giấc ngủ của anh, và trán anh cau lại tạo thành những vết nhăn nhỏ. Emma nhận ra rằng Nikolas chưa bao giờ thể hiện tình cảm của anh đối với cô cho đến tận bây giờ. Gíông như một trong những con vật kỳ quái của cô: an toàn chiêm ngưỡng từ khỏang cách xa, nguy hiểm khi đến gần một sải tay. Nhưng Nikolas chỉ là một người đàn ông. Anh ta không dễ bị tấn công. Anh ta cô đơn, cũng giống như cô.
Ngay lập tức sự lựa chọn dường như dễ dàng hơn.
Cô chạm vào một bên khuôn mặt anh, vuốt ve lên hàm râu thô ráp chưa cạo cả đêm của anh cho đến khi anh cựa quậy.
“Nikolas,”cô thầm thì. “Em phải về nhà bây giờ, trong khi trời vẫn chưa tối lắm.”
Anh nhấc người lên trên cẳng tay anh và giũ mạnh đầu để rũ sạch cơn ngái ngủ. “Anh sẽ đi cùng em bằng xe ngựa của anh.”
“Không,em có thể cưỡi—“
“Nó không an toàn.Anh sẽ đi với em.”
Emma xem xét lời tuyên bố của anh với vẻ ưu tư, sau đó gật đầu.
“ Em không cần thời gian để suy nghĩ về lời đề nghị của anh, Nikki. Em có thể cho anh câu trả lời ngay bây giờ. E…Em sẽ chấp nhận lời kết hôn của anh.”
Nikolas không hề thể hiện vẻ ngạc nhiên hay thậm chí là hạnh phúc, nhưng cô cảm nhận được sự hài lòng của anh. Anh nắm lấy tay cô và hôn nhẹ lên lòng bàn tay của cô. “Anh biết là em sẽ,” anh đáp, quá bình tĩnh đến nỗi khiến Emma gần như phì cười.
“Em nghĩ em nên là người đầu tiên thông báo những tin tức này cho gia đình em. Cơn bốc đồng đầu tiên của cha em có thể sẽ giết chết anh đấy.” Emma rùng mình e sợ khi nghĩ về phản ứng của cha cô. Cha sẽ rất tức giận. Ông ấy sẽ làm đủ trò để khiến cô không được kết hôn với Nikolas. Ông ta thậm chí có thể từ bỏ cô.
“Anh sẽ thỏa thuận với cha em trước,”Nikolas đáp lại, giọng nói của anh đượm vẻ châm biếm. “Ông ta không phải là vấn đề.”
Emma chớp mắt ngay lúc đó và vẫn giữ im lặng. Một suy nghĩ đang choán hết cả đầu óc cô-rằng sau khi cô cưới Nikolas, sẽ không ai dám nói cô phải làm bất cứ điều gì một lần nữa.