“Nếu thuận lợi, ngày mai chúng ta sẽ tới biên giới Thái Lan”.
Đôi môi Lục Tử Mặc lướt qua mặt Sơ Vũ, anh cất giọng trầm ấm bên tai cô. Lục Tử Mặc cởi hàng cúc trước ngực Sơ Vũ kéo áo sang hai bên. Dưới ánh sáng tờ mờ, thân thể mềm mại của Sơ Vũ hiện ra như một mâm cỗ vô cùng hấp dẫn. Một luồng khí nóng dội lên khiến hai người tim đập mạnh, trong đầu có một thứ gì đó nổ tung. Lục Tử Mặc gần như không thể khống chế bản thân.
Sơ Vũ giơ tay vuốt nhẹ bộ ngực rắn chắc của Lục Tử Mặc lên vai anh. Động tác đó khiến người Lục Tử Mặc cứng lại, anh giữ chặt lấy tay cô trong lòng bàn tay mình. Nếu không phải trong hoàn cảnh này thì việc gì anh phải nhẫn nhịn đến mức đau khổ như vậy?
Tim Lục Tử Mặc ngày càng đập mạnh, hơi thở ngày càng gấp gáp. Cô đang ở trong lòng anh, nhưng anh có cảm giác không bao giờ đủ. Anh càng ham muốn cô, muốn cô sát gần hơn nữa.
Sơ Vũ nằm gọn trong lòng Lục Tử Mặc. Trong bóng tối, ánh mắt anh dán chặt vào cô. Ánh trăng mờ ảo chiếu qua ô cửa nhỏ trên cao, tạo thành hai bóng người quấn quýt. Đôi môi Lục Tử Mặc mơn man trên da Sơ Vũ theo đường cong của cô. Hành động của anh chứng tỏ anh khát khao cô đến mức sắp vượt qua giới hạn của lý trí.
“Hôm nay anh bỏ lại thứ gì vậy?”
Miệng Sơ Vũ chạm vào tai Lục Tử Mặc, cô nhẹ nhàng lên tiếng. Sơ Vũ đưa ra nghi vấn của mình nhân lúc cô vẫn còn lý trí. Lục Tử Mặc ngẩng đầu, hôn lên môi cô. Sơ Vũ tưởng anh sẽ không trả lời cô như thường lệ, nhưng Lục Tử Mặc bất ngờ mở miệng: “Máy định vị”.
Sơ Vũ giữ chặt cánh tay Lục Tử Mặc đang thám hiểm trên người cô. Anh dừng hẳn động tác, tì cằm vào trán cô. Thật ra, Lục Tử Mặc không chắc chắn anh có thể kiềm chế bản thân như tối qua. Hôm nay, cả cơ thể lẫn lý trí của anh dường như trượt khỏi đường ray. Anh không nên động đến cô mới phải, chỉ là trước khi có thể khống chế bản thân, anh đã rơi vào trầm luân.
Cả người cô, từ mái tóc xõa như vầng mây đến làn da mượt mà mát lạnh, đến hơi thở thơm tho như từng sợi tơ nhỏ tầng tầng lớp lớp cuốn chặt tim anh. Mỗi cử chỉ, giọng nói, nụ cười đến tiếng kêu rên rỉ của cô đều khiến anh không thể thở nổi.
“Trên xe của Lama có máy nhiễu sóng vô tuyến. Máy định vị không phát huy tác dụng. Trước khi chúng ta lên đường, người của hắn đều kiểm tra xem chúng ta có để lại manh mối gì không”.
Lục Tử Mặc tiếp tục nói chuyện, cố gắng dập bớt ngọn lửa trong cơ thể: “Phía sau máy định vị là nguồn điện, chỉ cần đập mạnh sẽ phát huy tác dụng. Vấn đề quan trọng không phải vị trí của chúng ta, mà là…”
Là gì? Lý trí còn sót lại của Sơ Vũ ra sức bám lấy trọng tâm vấn đề. Đôi môi Lục Tử Mặc đã di chuyển xuống vai cô, anh cắn mạnh vào xương đòn Sơ Vũ. Một cơn đau buốt ập đến, nhưng lại khiến Sơ Vũ càng cảm thấy cơ thể trống rỗng. Sơ Vũ rên một tiếng, nắm chặt lấy vai Lục Tử Mặc. Bên tai cô, hơi thở dồn dập của anh vang lên như tiếng mãnh thú.
Tiếng rên la mờ ám lại vang lên trong không trung. Bên ngoài đại điện đèn đã tắt. Hình họa trên tường không hiểu tại sao trở nên rõ ràng, đập vào mắt mỗi người đàn ông, nhóm lên đốm lửa dục tình trong lòng chúng. Người phụ nữ trên các bức họa dường như đều biến thành Sơ Vũ, còn người đàn ông là chính bọn chúng.
Đáy mắt Berto rực cháy. Việc bị Lục Tử Mặc lăng nhục ở bãi đào vàng kích thích thần kinh của hắn. Chỉ cần nhớ lại, hắn đều cảm thấy huyết quản sắp nổ tung. Hôm nay trong ngõ nhỏ, Lục Tử Mặc lại cố ý khiêu khích hắn. Hắn hận đến mức không thể hành hạ Lục Tử Mặc vào lúc này. Chỉ cần lấy được hàng, hắn nhất định sẽ cho người đàn ông đó biết thế nào là ô nhục.
Trên vòm đại điện có cái bóng đang chuyển động. Berto có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Sơ Vũ khi nằm dưới người hắn. Hắn cảm thấy thân dưới đau nhức, dục vọng tích tụ lâu ngày không được phát tiến khiến hắn phát cuồng. Hắn nhất định sẽ xuyên thẳng vào người đàn bà đó ngay trước mặt Lục Tử Mặc, để Lục Tử Mặc mở to mắt nhìn người đàn bà của anh ta khóc lóc van xin hắn thế nào. Hắn sẽ hưởng thụ thân thể của người đàn bà đến khi thỏa mãn mới thôi. Hắn dường như cảm nhận được lối vào trên cơ thể cô, dòng máu nóng và sự ngọt ngào của cô.
Trong khi tất cả đám đàn ông ở bên ngoài cùng tưởng tượng ra một viễn cảnh thì ở bên trong, Sơ Vũ cắn chặt môi đến mức bật máu. Cô không thể kháng cự cảm giác đê mê do anh tạo ra. Lúc này, vật cứng của Lục Tử Mặc cọ xát vào nơi bí ẩn nhất của Sơ Vũ. Sơ Vũ không thể kìm chế bản thân, đại não cô thiếu máu trầm trọng, mọi tư tưởng của cô đều tập trung vào người đàn ông đang nằm bên trên.
Cô muốn anh.
Sơ Vũ không có cách nào từ chối những khoái cảm do anh mang lại. Trước khi gặp Lục Tử Mặc, Sơ Vũ chưa bao giờ biết thân thể của cô có thể đem đến hoan lạc thần bí như vậy. Thân thể cô hoàn toàn do anh khai phá. Cảm giác đó không thể hình dung nổi, sau mỗi cuộc ái ân cô càng thấy trống rỗng, càng muốn nhiều hơn. Sự trống trải trong lòng dường như không có tận cùng. Có lẽ chỉ mình anh, chỉ mình anh mới có thể lấp đầy khoảng trống trong cô, cho cô những thứ cô muốn…
Lục Tử Mặc có thể cảm nhận thấy Sơ Vũ đang cầu xin anh thỏa mãn cô dù cô không thốt ra lời. Chỉ cần một động tác nhấn người xuống, cả hai sẽ chìm trong sung sướng. Huyệt thái dương của Lục Tử Mặc giật giật. Do cố nhịn nên toàn thân anh ướt đầm, từng giọt mồ hôi chảy xuống người. Ánh mắt anh vằn lên tia máu. Sự tôi luyện trên giang hồ một thời gian dài giúp Lục Tử Mặc không chế sợi dây nguy hiểm cuối cùng giữa anh và cô. Anh chỉ muốn khiêu khích cô, tuyệt đối không thể để bản thân bị dụ hoặc.
Sơ Vũ giơ hai chân, động tác này khiến hai người càng dính chặt vào nhau. Sơ Vũ trơn ướt đến nỗi khiến Lục Tử Mặc chìm đắm trong cơ thể cô. Anh nên rút lui, nhưng cô hấp dẫn đến nỗi anh không thể làm theo lý trí mách bảo. Lục Tử Mặc cố giữ nguyên người, không biết rốt cuộc anh đang đấu tranh với cô, hay đấu tranh với chính bản thân mình.
Đúng lúc này, bầu không khí đột nhiên có gì khác lạ. Lục Tử Mặc cảm nhận được một mạng lưới vô hình bao trùm lên họ, khóa chặt mỗi góc trong phòng. Bên ngoài dường như có ánh mắt hau háu và hơi thở gấp gáp hướng về phía họ.
Lục Tử Mặc hơi động đậy rồi chống thẳng người. Anh không xâm nhập vào cơ thể cô. Anh thật quá đáng, Sơ Vũ không chịu nổi hét lên, hai chân kẹp chặt thắt lưng anh. Lý trí của cô hoàn toàn sụp đổ, cơ thể chỉ muốn có anh. Nhưng người đàn ông này vẫn tiếp tục giày vò cô, không cho cô được thỏa mãn.
Ánh mắt bên ngoài ô cửa sáng rực. Cái bóng của hắn phản chiếu trong không gian như một sinh vật tà ác. Lục Tử Mặc hơi lim dim mắt, cảnh tượng nguyên thủy trong phòng đốt cháy con mắt của người bên ngoài như thế nào thì anh biết rõ. Nhưng người bên ngoài không hề biết, từ đầu đến cuối, người bị hành hạ nhất chính là bản thân anh.
Một cơn sóng tình đưa Sơ Vũ gần đến đỉnh cao, thân thể cô ngày càng trống rỗng. Anh rõ ràng đang ở lối vào cơ thể nhưng không chịu cho cô. Cảm giác nhục nhã khiến Sơ Vũ bật tiếng khóc. Lục Tử Mặc cúi sát người, hôn lên nước mắt trên mặt cô. Thắt lưng anh đè nặng xuống, vật nhọn đâm thẳng vào người Sơ Vũ.
Sự trống rỗng bỗng nhiên bị được lấp đầy. Cú va chạm gần như xuyên qua người Sơ Vũ. Cơn khoái cảm như giông bão ập tới, Sơ Vũ hét lạc cả giọng, hoàn toàn không biết cô đang ở phương nào. Lục Tử Mặc nhanh chóng đưa cô tới cực đỉnh. Ngón tay Sơ Vũ cào trên lưng anh thành một vết xước dài, càng tạo thêm sắc màu ân ái.
Người đứng ngoài cửa hóa đá, cổ họng như bị thiêu đốt. Cảnh tượng trong phòng khiến hắn muốn giết chết người đàn ông trên giường ngay lập tức. Tay hắn bóp chặt khẩu súng dắt ở lưng đến mức gân guốc nổi rõ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không hành động. Đợi đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại, hắn lặng lẽ biến mất.
Lục Tử Mặc ôm chặt Sơ Vũ, vật cứng nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể cô vẫn chưa chịu ngủ yên. Lục Tử Mặc cố khống chế bản thân ra khỏi người Sơ Vũ. Cô giống như động vật nhỏ vẫn đang thở hổn hển, mở to mắt nhìn Lục Tử Mặc.
“Trước khi về đến Thái Lan, chúng ta chỉ để lại một mình Lama”.
Lục Tử Mặc thì thầm bên tai Sơ Vũ, không biết anh lấy mười hai mũi kim có độc trong cạp quần cô từ khi nào. Lục Tử Mặc rút đầu sáp ra một nửa. Ánh mắt Sơ Vũ đột nhiên xuất hiện tia lạnh lẽo.
“Em hãy nhớ đâm thẳng vào động mạch. Thời gian chất độc phát tán là 10 giây. Một người đang bị kích động hoặc vận động mạnh, chất độc càng phát tán nhanh hơn, khoảng bốn giây”, Lục Tử Mặc thầm thì.
Bên ngoài có tất cả tám người đàn ông trừ Lama. Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc hồi lâu rồi cầm lấy số kim tiêm. Anh nắm chặt cánh tay cô định nói điều gì đó. Sơ Vũ hiểu ý Lục Tử Mặc, cô không cho anh và bản thân cơ hội rút lui. Sơ Vũ mặc quần áo bước xuống giường. Đi đến cửa, cô rất muốn quay đầu nhìn Lục Tử Mặc. Nhưng Sơ Vũ cố nén, nắm lấy chốt cửa, hít một hơi sâu.
Bây giờ không phải là lúc suy tính nhiều. Sơ Vũ biết rõ, một khi về đến Thái Lan lấy được hàng, cô và Lục Tử Mặc chắc sẽ không giữ được mạng sống.
Sơ Vũ lặng lẽ đi ra ngoài. Người đàn ông ngồi gần cửa lập tức đứng dậy nắm chặt khẩu súng. Đám thuộc hạ của Lama không phải thức toàn bộ. Chúng chỉ luân phiên cắt cử hai người canh gác, một trong hai tên là Berto. Berto không ngờ người đi tới là Sơ Vũ, biểu hiện nhẹ nhõm hẳn. Ánh mắt của hắn khiến Sơ Vũ toát mồ hôi lạnh.
Đó là ánh mắt của loài lang sói nhìn thấy miếng thịt tươi ngon.
“Cô ra ngoài làm gì vậy?”
Berto giơ tay giữ người đàn ông gác cùng. Hắn đảo mắt từ trên xuống dưới Sơ Vũ. Cảnh tượng ban nãy vẫn hiện rõ mồn một trong đầu hắn. Thân dưới của hắn đột nhiên đau nhức, cảm giác khát khô lại dội về.
“Tôi…tôi muốn đi nhà vệ sinh…”
Sơ Vũ đỏ mặt lên tiếng, nhìn Berto với ánh mắt long lanh. Berto bất giác tưởng tượng, nếu cô nằm dưới người hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy…
Trong một bài hát có ca từ “phụ nữ là diễn viên trời sinh”. Trước đó, Sơ Vũ chưa bao giờ nghĩ, cô có thể trấn tĩnh trong hoàn cảnh đột phát như bây giờ. Cô nhìn rõ ý nghĩ bẩn thỉu trong đầu người đàn ông kia. Đây là cái bẫy do Lục Tử Mặc giăng. Mặc dù anh không giải thích nhiều lời với cô, nhưng Sơ Vũ biết rõ anh tính toán điều gì.
Giống như anh rất hiểu cô.
Berto chỉ mũi súng ra phía đằng sau đại điện: “Tôi phải đi theo cô. Đi thôi!”
Người đàn ông cùng gác với Berto nhếch mép cười nham hiểm. Hắn đá chân vào một tên đang nằm ngủ rồi đứng dậy: “Tôi cũng muốn đi nhà vệ sinh”.
Tim Sơ Vũ đập mạnh, Berto tiến lên phía trước, dùng mũi súng đập nhẹ vào cánh tay cô: “Chẳng phải cô muốn đi vệ sinh sao? Chúng tôi đưa cô đi”.
Hai người đàn ông đưa Sơ Vũ ra khỏi đại điện, đi qua giếng trời về phía sau. Sơ Vũ có thể nhận thấy, càng đi xa đại điện, hơi thở của hai người đàn ông càng nặng nề. Sơ Vũ nắm chặt kim tiêm trong tay, từ từ rút đầu sáp trong đêm tối.
Theo cuộc giao dịch giữa Lục Tử Mặc và Lama, bọn chúng sẽ không dám động đến cô trước khi nhận hàng. Sơ Vũ trong lòng biết rõ, Lục Tử Mặc cố tình làm vậy để kích thích chúng khiến chúng ra tay trước. Chúng vốn là loài dã thú, chỉ cần chúng không giữ được lý trí, cô và Lục Tử Mặc sẽ có cơ hội.
Cô chỉ là người đàn bà của Lục Tử Mặc mà thôi. Cô đã tự động dâng đến miệng, dù có thay nhau làm nhục cô, chỉ cần cẩn thận không để cô chết đi, Lục Tử Mặc có thể làm gì chúng?
Có lẽ trong lòng chúng đang nghĩ như vậy. Một khi lấy được hàng, Lục Tử Mặc phải chết, người đàn bà này sẽ trở thành món đồ chơi trong tay chúng. Bây giờ chúng chỉ là hưởng thụ trước mà thôi.
Toàn thân Sơ Vũ căng cứng đến cực điểm. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi người đàn ông phía sau bổ nhào đến, cô vẫn hết sức hoảng sợ. Sơ Vũ không hề phản kháng, nỗi sợ hãi của cô không phải giả tạo. Cô mở to mắt nhìn Berto đang đè vào người mình. Berto đẩy Sơ Vũ vào sát tường, hắn chĩa mũi súng lạnh lẽo lên thái dương Sơ Vũ: “Đừng có kêu! Để anh em chúng tôi hưởng thụ cô một lúc rồi thả cô về”.
Người đàn ông thở hồng hộc, ra sức xé rách áo Sơ Vũ, một tay rút thắt lưng quần mình, giải phóng vật cứng to lớn, sau đó hắn gấp gáp kéo quần Sơ Vũ. Sơ Vũ buông thõng cánh tay. Một cái đau nhói không gây sự chú ý cho Berto, hắn vẫn thở dốc, định tách hai đùi Sơ Vũ. Nhưng hành động của hắn chỉ đến đây, khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên tím tái, cả người hắn mềm nhũn đổ về phía Sơ Vũ.
Tên đang đứng gác phát giác Berto có gì bất ổn, hắn giữ chặt cánh tay Berto. Sơ Vũ đẩy người Berto về phía hắn, tên kia theo bản năng giơ cả hai cánh tay ra đỡ. Cùng lúc đó, Sơ Vũ chọc cây kim vào cổ tay hắn.
Mọi việc diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của Sơ Vũ. Cô không bao giờ có thể ngờ, giết người lại đơn giản như vậy. Tim cô vẫn đập liên hồi, đầu óc trống rỗng nhưng lý trí của cô lại rất tỉnh táo. Sơ Vũ cởi bỏ áo sơ mi, để trần nửa người trên rồi quay lại đại điện.
Dưới ánh trăng mờ mờ, cô đi trên hành lang như oan hồn một người phụ nữ vô tội tìm đến đàn ông trả thù. Trong đêm tối, hình bóng của cô càng trở nên không chân thực.
Sơ Vũ dừng lại ở bên ngoài đại điện. Ngoài người đàn ông bị đánh thức ban nãy, năm tên còn lại đang ngủ say sưa. Sơ Vũ nhẹ nhàng tháo giày, đi chân đất lao mạnh vào lòng người đàn ông đang ngồi canh gác.
Người đàn ông theo phản xạ cầm khẩu súng. Nhưng hình ảnh lõa lồ của Sơ Vũ khiến hắn ngây người trong giây lát. Khi Sơ Vũ ở trong lòng hắn, hắn cảm nhận thấy làn da mát rượi của cô trong một giây. Ở một hai giây tiếp theo, cơ thể hắn đột nhiên cứng ngắc không thể động đậy. Sau đó, thế giới biến mất vĩnh viễn khỏi tầm mắt hắn.
Sơ Vũ đỡ thi thể người đàn ông, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống đất. Năm người đàn ông ngủ say còn lại chẳng khác gì trẻ sơ sinh không có sức phản kháng. Tuy nhiên, khi Sơ Vũ chuẩn bị chọc kim tiêm vào người đàn ông thứ tư, hắn đột nhiên tỉnh giấc, nắm chặt cổ tay cô: “Cô đang làm gì hả?”
Sơ Vũ buông lỏng bàn tay, kim tiêm rơi xuống đất. Tiếng kêu của hắn đánh thức người đàn ông cuối cùng. Hai tên nhìn Sơ Vũ lõa lồ lập tức đoán có chuyện không hay xảy ra. Người đàn ông đang giữ Sơ Vũ hét lớn: “Lama, Lama”.
Cửa hai căn phòng bên trái và bên phải đồng thời mở cùng lúc. Lama và Lục Tử Mặc đứng đối diện nhau. Ánh mắt của hai người đàn ông dừng lại trên thân Sơ Vũ. Lục Tử Mặc sải bước rộng về phía trước, cởi áo khoác lên người Sơ Vũ. Anh ngẩng đầu nhìn Lama, nói từ tốn: “Lama, đây chính là thành ý của anh sao?”
“Lũ ngốc chúng mày”
Lama bước lên, không phân biệt trắng đen bạt tai hai người đàn ông: “Chúng mày đúng là đồ con lợn, mau đứng dậy cho tao. Berto đâu rồi, Amo đâu rồi?”
Lama đá chân vào người nằm dưới đất, nhưng thuộc hạ của hắn không có phản ứng. Người lật lại để lộ gương mặt tím ngắt. Lama liền rút súng chĩa vào Lục Tử Mặc. Không khí trong đại điện đột nhiên căng thẳng, mặt Lama sát khí đằng đằng: “Tôi quả nhiên đã quá coi thường anh, Lục”.